Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch [Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 490



Hai cô ấy vừa mới đi thì Lăng Hào đã tan tầm về đến nhà.

Nguyễn Khê nhìn Lăng Hào nói: “Đi với em đi, em đưa anh đi xem tóc của con gái anh.”

Lăng Hào không hiểu cô có ý gì nhưng vẫn đi theo cô đi lên tầng.

Đến khi hai người lên tầng gõ cửa phòng Khả Khả thì lại không thấy kiểu tóc bờm ngựa của

con trai và con gái đâu, mà chỉ thấy một đôi song sinh bình thường.

Nguyễn Khê ngơ ngác: “Kiểu tóc hồi nãy của hai đứa đâu?”

Khả Khả nói: “Đó là tóc giả ạ.”

Nguyễn Khê: “...”

Cô còn tưởng lá gan của hai đứa lớn lắm cơ, ai ngờ mái tóc bờm ngựa chỉ là tóc giả thôi.

Khả Khả nhận ra gì đó, mắt cô bé sáng lên nói: “Ba mẹ rất muốn xem sao?”

Nói xong cô bé bật người đứng dậy, đội tóc giả lên cho Nhạc Nhạc trước, sau đó lại đội lên đầu mình, sau khi đội xong thì véo eo Nhạc Nhạc bắt anh trai đứng trước mặt Lăng Hào và Nguyễn Khê, cô bé ưỡn n.g.ự.c ngẩng đầu nhìn Lăng Hào nói: “Ba ơi, có đẹp không?”

Lăng Hào hắng giọng: “Ừm, đẹp lắm.”

Khả Khả nở nụ cười thật tươi: “Chỉ có ba con mới tinh mắt thôi.”

Nguyễn Khê nhìn Lăng Hào: “...”

Quả đầu con nhím không ai biết thưởng thức, vậy mà anh lại thích kiểu này sao, đúng là trâu bò thật!

Sau khi vợ chồng Nguyễn Thúy Lan chuyển từ nông thôn lên thành phố, có nhóm người Nguyễn Thúy Chi dẫn dắt, rất nhanh họ đã thích ứng với nếp sinh hoạt trong thành phố. Họ cũng học được cách chơi mạt chược, không bận gì thì mọi người sẽ tụ tập cùng nhau chơi để g.i.ế.c thời gian.

Sau khi Nguyễn Khê xuất hiện trong chương trình phỏng vấn kia thì danh tiếng trong nước của cô lại càng cao hơn.

Có tổ chương trình chuyên làm phim phóng sự đến tìm cô, muốn làm một bộ phim phóng sự về cuộc đời của cô.

Ánh mặt trời buổi chiều rất ấm áp, Nguyễn Khê ngồi ở bàn làm việc đọc bản kế hoạch tổ chương trình đưa cho cô.

Nhìn thấy nội dung trong bản kế hoạch, cô nhớ lại cuộc đời của mình trong 32 năm qua, từ nông thôn đến thành phố, từ khi mở sạp đến khi khai trương cửa hàng, sau khi mở cửa hàng thì giờ đã có một thương hiệu thời trang riêng, bây giờ cô lại chuẩn bị vươn ra sàn diễn quốc tế.

Chưa kịp nhận ra thì bản thân đã đi được hơn nửa đời người.

Ông nội và bà nội đã mất, các cô các chú cũng đã già, những đứa trẻ cũng đã lớn lên mà cô và Lăng Hào cũng bước vào tuổi trung niên.

Phim phóng sự bắt đầu từ lúc cô 4 tuổi, lúc đó cô vẫn là một cô bé sống ở sâu trong núi, mặc áo choàng ngắn làm bằng vải bông, thắt hai b.í.m tóc nho nhỏ, đi từ giữa núi rừng rậm rạp xanh tươi ra, chỉ là một bối cảnh rất đơn giản.

Trong suốt 32 năm qua, kỉ niệm mà cô nhớ nhất là lúc ấy.

Cô cũng thích được mọi người gọi là cô thợ may nhỏ nhất.

Cô vừa đọc bản kế hoạch vừa ngẩn người, điện thoại đang đặt ở trên bàn làm việc kêu lên.

Cô cầm điện thoại lên để bên tai, chưa kịp lên tiếng chào hỏi thì đầu dây bên kia đã truyền đến một giọng nữ xa lạ: “Xin chào chị, xin hỏi chị có phải là mẹ của em Nguyễn Nặc không? Tôi là cô giáo Lưu, là chủ nhiệm lớp em Nguyễn Nặc.”

Nguyễn Nặc là tên thật của Khả Khả, Nguyễn Khê vội vàng đáp lời: “Vâng, xin chào cô giáo Lưu, tôi là mẹ của cháu Nguyễn Nặc ạ.”

Cô giáo Lưu nói: “Mẹ Nguyễn Nặc ạ, là thế này, chúng tôi phát hiện em Nguyễn Nặc có dấu hiệu yêu sớm, bây giờ chúng chỉ đang học năm thứ ba ở trung học cơ sở nên cần phải tập trung học hành, không thể bỏ mặc chuyện học hành được, chị có rảnh đến trường học một chuyến không ạ?”

Yêu sớm??

Nguyễn Khê kinh ngạc, trong đầu theo bản năng nhớ đến Tạ Yếm.

Tuy rằng yêu sớm bị gọi phụ huynh là chuyện lớn nhưng Nguyễn Khê cũng không nói thêm gì trong điện thoại, mà chỉ cầm điện thoại và túi xách ra khỏi văn phòng.

Cô lái xe đến trường học, đi thẳng từ cao ốc công ty đến văn phòng của giáo viên lớp ba.

DTV

Trước khi lên tầng cô còn lẩm bẩm thắc mắc Nguyễn Nặc sẽ yêu đương với cậu bé như thế nào. Điều kiện của ba con bé tốt như thế, lấy tiêu chuẩn của ba con bé mà kén chồng thì chắc sẽ không coi trọng thằng nhóc nào quá kém đâu.

Cô vừa thắc mắc vừa gõ cửa văn phòng, không ngờ mở cửa ra lại nhìn thấy tận ba của cô con gái nhà cô.

Không chỉ có ba con bé mà con có cả Nhạc Nhạc.

Một nhà bốn người đứng nhìn nhau trong văn phòng, ánh mắt Nguyễn Khê và Lăng Hào chạm nhau, trong phút chốc cả hai người cùng sững sờ.

Nguyễn Khê đang nghĩ Khả Khả yêu sớm thôi mà sao lại gọi cả nhà họ tới, chẳng lẽ việc này còn nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của cô, chẳng lẽ hai đứa trẻ đã làm chuyện gì không nên làm rồi sao? Cô rất hiểu tính cách của Ca Cao, không có khả năng con bé sẽ làm mấy chuyện như vậy.

Tuy trong lòng cô nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt cô lại không biểu hiện cái gì, chỉ vội vàng chạy tới chào hỏi cô giáo Lưu.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 491



Cô giáo Lưu cũng rất khách sáo, cô ấy mời Nguyễn Khê và Lăng Hào ngồi xuống ghế, sau đó nghiêm túc nói: “Hôm nay tôi gọi hai phụ huynh tới đây, không phải do tôi không xử lý được mà tôi muốn hai phụ huynh tâm sự chuyện yêu sớm với hai đứa nhỏ. Hai đứa vẫn còn nhỏ, lại đang trong giai đoạn năm ba cấp hai rất quan trọng, tôi cảm thấy không thể xử lý qua loa.”

Phụ huynh phối hợp với công việc của giáo viên là chuyện nên làm, dù sao cũng chỉ muốn tốt cho đứa nhỏ, Nguyễn Khê gật đầu nói: “Cô giáo Lưu, thật ngại quá, chúng tôi sẽ dạy bảo cô bé thật tốt.”

Nói xong cô nhìn Nguyễn Nặc đang đứng cạnh: “Chỉ là tôi có thể biết cụ thể tình huống yêu đương của đứa bé không, là bạn nam học cùng lớp sao? Có ảnh hưởng không tốt gì không, hoặc là có ảnh hưởng đến chuyện học hành của các bạn khác không?”

Lăng Hào ngồi trên ghế không nói gì, anh nhìn Khả Khả rồi lại nhìn Nhạc Nhạc.

Cô giáo Lưu thấy thái độ của Nguyễn Khê rất tốt, lúc nói chuyện với cô ấy cũng rất phối hợp: “Tôi gọi cả hai phụ huynh tới thì đương nhiên là con của hai người yêu sớm, hai người cũng đừng quá lo lắng, phát hiện sớm ngăn cản sớm thì sẽ không có vấn đề gì lớn. Chỉ là bây giờ hai đứa trẻ vẫn chưa nhận ra sai lầm của bản thân, cho nên tôi mới mời hai người đến.”

DTV

Lúc này Nguyễn Khê mới hiểu được ý trong lời nói của cô giáo Lưu, cô lặp lại: “Hai đứa nhỏ ở đây yêu sớm?”

Cô giáo Lưu cũng không có hoài nghi chuyện này, chỉ nói: “Đúng vậy, con gái của chị là Nguyễn Nặc và cậu bạn học Lăng Nhất không kiêng nể gì công khai yêu sớm trong trường học, giữa trưa ở trong nhà ăn, bạn học Lăng Nhất còn đút đồ ăn cho Nguyễn Nặc, ở trong phòng học cũng không biết ngại, ngồi chung rất thân thiết, thế không phải yêu sớm thì là cái gì?”

Nguyễn Khê: “...”

Bây giờ cô mới hiểu ra, ánh mắt cô giống như có d.a.o bay thẳng về phía Khả Khả và Nhạc Nhạc.

Đương nhiên Lăng Hào cũng hiểu được, anh cũng nhìn Khả Khả và Nhạc Nhạc bằng ánh mắt sắc như dao.

Không ngờ hai đứa nhóc này còn dám lừa ba lừa mẹ, cái này còn hơn cả việc yêu sớm đấy!

Cô giáo Lưu không hiểu được thông tin trong mắt hai phụ huynh cho rằng hai người họ vì con cái yêu sớm mà tức giận, vì thế lại vội vàng can ngăn: “Hai phụ huynh cũng đừng tức giận, yêu đương ở tuổi này cũng là chuyện rất bình thường.”

Lăng Hào căng da đầu mở miệng nói: “Cô giáo Lưu, cô hiểu nhầm rồi.”

Cô giáo Lưu ngơ ngác, còn chưa hiểu chuyện gì: “Tôi hiểu nhầm cái gì?”

Lăng Hào nói: “Hai đứa bé là... anh em ruột.”

Cô giáo Lưu kinh ngạc, một lúc sau mới hỏi lại: “Anh em ruột?”

Nguyễn Khê ở bên cạnh bĩu môi gật đầu: “Là anh em ruột, tôi và phụ huynh nhà trai là ba mẹ của hai đứa trẻ.”

Cô giáo Lưu: “...”

Một lúc sau, cô ấy nhìn Lăng Hào: “Anh là ba Lăng Nhất, cũng là ba của Nguyễn Nặc?”

Lăng Hào gật đầu: “Đúng vậy.”

Cô giáo Lưu: “...”

Cô ấy lại hỏi Nguyễn Khê: “Chị là mẹ Nguyễn Nặc, cũng là mẹ Lăng Nhất?”

Nguyễn Khê cũng gật đầu: “Đúng vậy, cô giáo Lưu, hai đứa trẻ là song bào thai, Lăng Nhất theo họ của ba, còn Nguyễn Nặc thì theo họ tôi. Bình thường quan hệ của hai đứa nhỏ rất tốt, anh trai yêu thương em gái, cho nên cô giáo Lưu hiểu nhầm rồi.”

Cô giáo Lưu nghẹn một hơi ở lồng ngực, suýt nữa thì ngất xỉu.

Hai đứa nhỏ khác họ, là song bào thai nhưng lại không giống nhau thì ai biết chúng nó là anh em ruột chứ!

Trước đây cô ấy chưa từng dạy hai đứa nhỏ, đầu năm nay mới được phân đến lớp ba nên vẫn chưa hiểu rõ về thông tin gia đình hai đứa.

Khả Khả và Nhạc Nhạc vẫn đang đứng cúi đầu nên không nhìn thấy cảm xúc trên mặt chúng.

Lăng Hào vội vàng nói: “Cô giáo Lưu, thật ngại quá, về nhà chúng tôi sẽ giáo dục lại hai đứa nhỏ.”

Khả Khả và Nhạc Nhạc vẫn luôn đứng cúi đầu không nói gì, lúc này Khả Khả mới lên tiếng: “Bọn con nói bọn con không có yêu đương nhưng cô giáo Lưu không tin, cũng không cho bọn con giải thích, bắt bọn con phải gọi bố mẹ.’

Cô giáo Lưu: “...”

Coi như cô sai đi, chỉ cần không yêu sớm là được rồi.

Nguyễn Khê và Lăng Hào dẫn Khả Khả và Nhạc Nhạc đang vui vẻ đi ra khỏi văn phòng, cũng đã hết giờ tự học buổi tối, vì thế hai người trực tiếp dắt con trai và con gái về nhà. Nguyễn Khê không lái xe riêng của cô nữa mà để xe ở trường.

Trên đường ngồi trên xe về nhà, Nguyễn Khê ngồi ở ghế lái phụ quay đầu nhìn Khả Khả và Nhạc Nhạc hỏi: “Trong hai người các con, chuyện này là ý của ai?”

Không cần phải nói, chỉ có Khả Khả mới có ý tưởng làm mấy chuyện trêu chọc cô giáo như vậy.

Lúc nào Nhạc Nhạc cũng hùa theo, sau đó chống lưng cho con bé.

Cho nên cô không thấy bất ngờ khi Nhạc Nhạc nói: “Là ý của con.”

Nguyễn Khê lườm thằng bé một cái: “Con cứ chiều con bé đi.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 492



Khả Khả còn đang rất vui vẻ, cô bé cười nói: “Ai bảo cô giáo không tin lời con nói, cứ bảo là bọn con đang yêu nhau cơ, còn bắt bọn con phải gọi phụ huynh, cô giáo muốn gọi thì con gọi, như thế cô mới tin tưởng con.”

Bây giờ đúng là tin rồi, sau này cô giáo có nghi ngờ ai yêu đương, thì cũng sẽ không nghi ngờ họ.

Một nhà bốn người lái xe về nhà, Chu Tuyết Vân và Lăng Trí Viễn đang tưới hoa trong sân.

Khả Khả và Nhạc Nhạc xuống xe, hai đứa nhỏ đồng thanh nói: “Ông nội, bà nội, bọn con về rồi.”

Chu Tuyết Vân nhìn họ: “Ơ? Sau các con lại về cùng nhau thế?”

Nguyễn Khê trả lời: “Hai đứa cháu trai, cháu gái ngoan của ba mẹ bị gọi phụ huynh, cả hai bọn con đều bị gọi đến văn phòng.”

Nét lo lắng lập tức hiện rõ trên khuôn mặt Lăng Trí Viễn và Chu Tuyết Vân, hai người đồng thanh hỏi: “Sao lại thế?”

Chu Tuyết Vân lại hỏi thêm một câu: “Hai đứa phạm lỗi gì ở trường học à?”

Khả Khả đến bên cạnh Chu Tuyết Vân, cô bé ôm cánh tay bà ấy, nói hết chuyện xảy ra hôm nay cho ông bà nghe. Nói đến đoạn vẻ mặt của cô giáo Lưu khi biết hai đứa nhỏ là anh em ruột thì chính cô bé cũng không nhịn được cười.

Chu Tuyết Vân cũng cười, bà ấy giơ tay đánh yêu cô bé một cái: “Cái con bé nghịch ngợm này, sau này con không được như vậy nữa đâu đấy!”

Khả Khả gật đầu đáp lại: “Vâng ạ! Nghe lời bà nội! Sau này con không dám thế nữa!”

Tưới hoa xong thì Chu Tuyết Vân và Lăng Trí Viễn đưa hai đứa nhỏ vào nhà, bảo mẫu đã làm xong cơm tối. Mọi người trong nhà rửa ta ngồi xuống ăn cơm tối, cả nhà vui vẻ nói chuyện với nhau.

DTV

Cơm nước xong thì mọi người lại ngồi phòng khách xem TV, chỉ có Nguyễn Khê và Lăng Hào đi vận động khoảng một tiếng, sau khi vận động xong thì rửa mặt đánh răng rồi lên giường, hai người đang chuẩn bị đi ngủ. Bởi vì đã lớn tuổi nên lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của họ đã có quy luật hơn.

Nhưng sau khi nằm trên giường một lúc thì cô bỗng nhớ ra một chuyện.

Cô xốc chăn lên, xuống giường đi ra ngoài, Lăng Hào ở phía sau cô hỏi: “Em sao thế?”

Nguyễn Khê không quay đầu lại nói: “Em đang tìm đồ.”

Lăng Hào không hỏi cô muốn tìm gì, nhưng anh vẫn đi ra ngoài với cô.

Nguyễn Khê ra khỏi phòng thì đến nhà kho, cô bật đèn rồi nói: “Gần đây có một tổ chương trình đến tìm em, muốn lấy tư liệu cuộc sống của em thành một bộ phim phóng sự. Lúc trước chúng ta về quê đã chụp được rất nhiều ảnh, anh có nhớ không?”

Đương nhiên Lăng Hào nhớ rõ, anh hỏi: “Em muốn tìm quyển album à?”

Nguyễn Khê trả lời: “Ừm, tìm quyển album.”

Hai người còn chưa tìm được đồ, Khả Khả và Nhạc Nhạc đã đi vào.

Hai đứa nhỏ tò mò nhìn ba mẹ, Khả Khả đứng bên cạnh Nguyễn Khê hỏi: “Ba mẹ đang tìm gì thế?”

Nguyễn Khê vừa tìm vừa trả lời cô bé: “Mẹ đang tìm một quyển album.”

Khả Khả và Nhạc Nhạc không biết ba mẹ đang tìm quyển album nào nhưng vẫn giúp ba mẹ tìm. Cuối cùng vẫn là Khả Khả tìm được album trước, cô bé cầm trong tay giơ lên: “Là quyển album này sao?”

Nguyễn Khê quay đầu nhìn, thấy bìa màu đỏ làm bằng da thì vội vàng nói: “Đúng rồi, chính là quyển này.”

Khả Khả đưa quyển album cho Nguyễn Khê: “Đây là album gì vậy ạ?”

Nguyễn Khê cầm lấy rồi mở quyển album ra, xem ảnh chụp bên trong cùng với Khả Khả, Nhạc Nhạc và Lăng Hào, cô chậm rãi nói: “Đây là nơi mà ba và mẹ lớn lên, đây là nhà của mẹ, còn đây là nhà sàn của ba...”

Khả Khả nhìn thấy một tấm ảnh: “Đây là tiệm may ở nông thôn sao?”

Nguyễn Khê nói: “Đúng vậy, lúc ấy mẹ mới chỉ lớn như con thôi, nhưng đã mang nửa rổ trứng gà đến tiệm may vá bái thầy học nghề, lúc đó tất cả mọi người đều cảm thấy mẹ sẽ không học được, chỉ có bà nội cảm thấy mẹ có thể. Chỉ nửa rổ trứng gà nhưng mọi người trong nhà phải tích góp rất lâu mới đủ.”

Khả Khả không hiểu: “Chỉ nửa rổ trứng gà cũng phải tích góp rất lâu sao?”

Nguyễn Khê không nhịn được cảm thán: “Hai đứa được sống cuộc sống quá giàu có, hai đứa sẽ không biết được ngày trước nghèo như thế nào đâu. Chỉ ăn một miếng đường cũng phải để dành rất lâu. Quần áo chỗ nào cũng là miếng vá, mùa hè còn phải đi giày rơm.”

Sau khi xem xong rất nhiều tấm hình Khả Khả lại hỏi: “Không có ảnh hồi nhỏ của mẹ sao?”

Nguyễn Khê lắc đầu: “Nghèo đến nỗi cơm còn không mà ăn thì lấy đâu ra máy ảnh. Đây là ảnh chụp trước khi ở nông thôn bị phá bỏ và mọi người phải dời đi, mẹ và ba dành thời gian quay về nên mới chụp rất nhiều ảnh trên núi.”

Thật ra trong ảnh cũng có cô và Lăng Hào nhưng là họ ở tuổi ba mươi chứ không phải là họ lúc mười ba, mười bốn tuổi.

Tuổi mười ba, mười bốn của họ đã mãi mãi chôn vùi trong quá khứ.

Khả Khả lại hỏi: “Mẹ ơi mẹ, lúc mười bốn tuổi trông mẹ như thế nào?”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 493: Kết thúc



Lăng Hào ở bên cạnh nói: “Con nhìn rất giống mẹ con.”

Hai người cùng mười bốn tuổi, khuôn mặt cùng xinh đẹp và tràn đầy sức sống.

Sau khi xem hết ảnh chụp Nhạc Nhạc nói: “Trên núi rất đẹp.”

Ngón tay Nguyễn Khê v**t v* tấm hình, Lăng Hào nói tiếp: “Lúc con sinh ra thì những ngôi nhà trên núi đã bị phá hủy rồi, nếu không ba sẽ đưa hai đứa đến nơi ba mẹ sống, nơi đó thật sự rất đẹp.”

Mà bây giờ chỉ có thể nhìn qua ảnh chụp.

Nguyễn Khê tìm quyển album đương nhiên không chỉ vì hồi tưởng quá khứ, hay nhớ lại những ký ức thời trẻ mà là để cung cấp tư liệu liên quan cho tổ chương trình, để họ dùng dựng cảnh làm phim phóng sự.

DTV

Có lẽ bằng cách như vậy, cô mới có thể để một góc nhỏ của cuộc đời mình ở lại.

Tìm thấy album ảnh thì hai người đem về phòng, ngày hôm sau Nguyễn Khê đưa cho trợ lý, để trợ lý gửi cho tổ chương trình.

Bởi vì chỉ là những ngôi nhà đất nhỏ ở nông thôn, nên rất dễ dựng cũng không tốn quá nhiều tiền. Tổ chương trình dựng cảnh rất nhanh, tập trung dựng cảnh ở ba chỗ là tiệm may, nhà họ Nguyễn và nhà sàn.

Sau một ngày tạo cảnh thì Nguyễn Khê cũng đến xem, cô đứng trước tiệm may nhìn tấm biển gỗ được viết chữ ngoài cổng, trong phút chốc cô như bị thôi miên, có cảm giác như thể ngay khi cô mở cửa ra sẽ có một ông thợ may già ngồi may vá trong sân.

Đương nhiên lúc cô đẩy cửa ra, bên trong không có ông thợ may già, cũng không có Đại Mễ, nhưng có giàn nho và cái xích đu đã được mô phỏng lại.

Phòng ở là giả, đồ vật bên trong cũng là giả, tất cả đều được mô phỏng lại từ bức ảnh, chỉ có một thứ là thật, là đồ mà cô và ông thợ may đã từng sử dụng, đó là cái máy may cũ ở giữa nhà chính.

Bời vì là phim phóng sự cho nên phải có một câu chuyện nhất định, tổ chương trình hy vọng Nguyễn Khê có thể diễn vài cảnh trong phim. Thật ra không cần phải có hành động gì, cũng không cần lời thoại, chỉ cần có một số cảnh để nội dung phim chân thực và phong phú hơn.

Nguyễn Khê cảm thấy nếu bản thân đóng vai trẻ con 14 tuổi thì có khi sẽ ngồi bất động mất.

Sau khi suy nghĩ thì cô bàn bạc với tổ chương trình để Khả Khả diễn.

Sau khi quyết định xong thì cô may quần áo cho Khả Khả.

Từ khi rời khỏi thôn Phượng Minh, đã rất lâu rồi cô không làm kiểu quần áo như thế này.

Trong hai năm ở thôn Phượng Minh, cô thường xuyên mặc kiểu quần áo như này, cho nên cũng may cho người trong thôn kiểu quần áo như vậy.

Sau khi lên thành phố, cô thiết kế đủ loại quần áo trong hai mươi năm, nhưng cô không ngờ có một ngày bản thân lại tiếp tục cầm kéo, thước dây và phấn may, làm lại bộ quần áo có kiểu dáng vô cùng đơn giản này, chỉ cần khâu vài đường trên vải.

Nguyễn Khê may quần áo cho Khả Khả, tất cả đều dùng màu sắc và kiểu dáng cô hay mặc lúc còn trong thôn, Nguyễn Thúy Chi cũng làm một đôi giày, một đôi giày vải vuông cho Khả Khả đi, giống hệt đôi giày trước đây cô thường xuyên đeo.

Sau khi làm xong quần áo và giày, Nguyễn Khê đưa Khả Khả đến phim trường.

Mấy ngày nay trong nhà cũng không bận rộn, nên tất cả mọi người đều đến xem.

Nguyễn Khê đưa Khả Khả đi thay quần áo và giày trước, sau đó đưa cô bé đi buộc tóc.

Nhìn Khả Khả được cô tết tóc trong gương, Nguyễn Khê cười nói: “Mặc như vậy đúng là rất giống.”

Khả Khả ngoan ngoãn ngồi im, cô bé nhìn Nguyễn Khê qua gương: “Lúc mười bốn trông mẹ cũng như thế này sao?”

Nguyễn Khê gật đầu: “Đúng vậy, tất cả mọi người đều nói mẹ là cô bé xinh đẹp nhất thôn Phượng Minh.”

Khả Khả bật cười: “Vậy con cũng là cô bé xinh đẹp nhất trường học.”

Sau khi tết hai b.í.m tóc xong, Khả Khả đứng trước gương, cô bé xoay người nhìn Nguyễn Khê hỏi: “Có đẹp không ạ?”

Nguyễn Khê để hai b.í.m tóc của cô bé lên đằng trước, cô gật đầu nói: “Đẹp.”

Khả Khả xoay người sang chỗ khác nhìn bản thân ở trong gương: “Hóa ra trước đây các cô bé đều tết tóc như này.”

Nguyễn Khê trả lời: “Đúng vậy, con gái trong thôn đều tết hai b.í.m tóc như này.”

Khả Khả vuốt mái tóc của bản thân, cô bé mở miệng nói: “Cô thợ may nhỏ 14 tuổi.”

Sau khi chỉnh trang cho Khả Khả xong, Nguyễn Khê đưa cô bé cho tổ chương trình.

Nội dung phim phóng sự và kịch bản gốc Nguyễn Khê đều đã xem qua và đồng ý, nên cô cũng không quá quan tâm đến những cảnh quay này. Cô đứng cạnh Lăng Hào, cùng Lăng Hào, Nguyễn Thúy Chi và vài người khác xem Khả Khả đi đến trước máy may rồi ngồi xuống.

Lúc Khả Khả ngồi xuống nhấc chân dẫm lên bàn đạp bên dưới máy may, trong nháy mắt Nguyễn Khê ngơ ngác, thậm chí đôi mắt cũng như phủ một lớp sương mù, giống như thật sự nhìn thấy Khả Khả biến thành cô.

Biến thành cô thợ may nhỏ 14 tuổi.

Cô thợ may nhỏ ngồi trước máy may cắt những đường chỉ cuối cùng, cô đứng dậy thu dọn đồ đạc, cầm cái túi màu vàng đi ra ngoài, đi ra ngoài sân thì chào ông thợ may già đang ngồi dưới giàn nho: “Thầy ơi, con về đây!”

Ông thợ may ôm Đại Mễ ngồi trên xích đu chậm rãi nói: “Ừm, về đi.”

...

Cô đeo túi trên lưng đi đến sườn núi.

Cô thấy Lăng Hào đang ngồi trên sườn núi thì vẫy tay gọi anh: “Nhóc con!”

Cô ngồi xuống cạnh anh, lấy đường từ trong túi ra cười nói với anh: “Ăn kẹo không?”

...

Lưu Hạnh Hoa ngồi trước cửa nhà băm rau cho lợn.

Cô thấy Lưu Hạnh Hoa thì gọi bà từ phía xa: “Bà nội ơi, con về rồi đây!”

Lưu Hạnh Hoa ngẩng đầu nhìn cô cười: “Tiểu Khê đã về rồi à, cháu có đói không?”

Cô hỏi: “Ông nội đâu ạ?”

Vừa hỏi xong thì thấy Nguyễn Chí Cao khiêng cái cuốc về đến nhà, cũng nhìn cô cười: “Tiểu Khê đã về rồi đấy à.”



Nguyễn Trường Sinh cho cô rất nhiều đồ

Chú ấy cười nói: “Cháu gái lớn, chú năm đưa cháu đi ăn ngon.”

...

Trên bờ ruộng.

Nguyễn Khiết lấy lại rổ bông lúa trong tay cô: “Chị chơi xấu, rổ này là do em nhặt mà!”

...

Trên đường núi gập ghềnh khúc khuỷu, có những bài ca núi rừng du dương, êm ái.

Cô thợ may nhỏ theo chân ông thợ may già bước qua mùa hè xanh tươi, đi vào mùa đông tuyết trắng phủ đầy đỉnh núi, cô đi vào từng hộ gia đình, mọi người nhiệt tình chào hỏi cô: “Cô thợ may nhỏ, cô đến rồi.”

HOÀN
 
Back
Top Bottom