Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 370: Chương 370



Vương Tiểu Thanh hoàn toàn không ngờ được rằng việc mang thai lại khiến cô mệt mỏi và uể oải đến vậy, suốt ngày chẳng có chút tinh thần nào, người lúc nào cũng cảm thấy lười biếng.

Trương Vũ nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, sau đó đạp xe thẳng đến nhà anh mặt sẹo, muốn hỏi thăm tình hình kinh doanh gần đây.

Anh mặt sẹo thở dài nói: “Bây giờ giá không còn được như xưa nữa, cái gì cũng tăng giá, tiền thì ngày càng mất giá, tôi đang tính toán đi đầu tư!”

Sau khi trò chuyện với anh mặt sẹo xong, Trương Vũ nhanh chóng đi đến nhà anh trai.

Lúc này vẫn chưa đến giờ ăn, chỉ thấy anh trai và chị dâu đang bận rộn rửa rau, thái thịt, còn bà Vương thì đáng chơi đùa với hai đứa trẻ.

“Mẹ, anh, chị dâu, con có chuyện muốn nói với mọi người.” Trương Vũ gãi đầu, trông có vẻ hơi ngại ngùng.

“Chuyện gì vậy?” Cả ba người đều có chút lo lắng, trông Trương Vũ rất nghiêm túc.

“Tiểu Thanh mang thai rồi, được hơn một tháng.

"Ah, thật sao? Thật tuyệt vời!" Tào Chiêu Đệ mà người đầu tiên phản ứng lại, khuôn mặt lộ rõ vẻ phấn khởi.

"Có thai rồi sao? Mẹ không nghe nhầm chứ."

Bà Vương dường như không tin vào tai mình, sững sờ một lúc rồi mới lẩm bẩm.

"Mẹ, mẹ không nghe nhầm đâu, em dâu thực sự đã mang thai!"

Trương Dũng không giấu được niềm vui, anh thật lòng cảm thấy mừng cho em trai mình.

"Vậy... có lẽ mẹ nên về quê, để tiện chăm sóc cho con bé, hàng ngày có thể nấu cơm cho con bé nữa."

Bà Vương nghĩ thầm, cả hai đứa đều bận rộn ở bên ngoài, giờ mới có dịp trở về nhà. Hơn nữa, con dâu lại đang mang thai, nếu bà không đến chăm sóc thì thực sự không được ổn.

"Không cần đâu mẹ. Lần này con đến tìm mẹ và chị dâu là muốn hỏi một chút kinh nghiệm. Tiểu Thanh dạo này bị nghén nặng, giảm mấy cân liền, con thực sự không biết nên làm món gì để cô ấy dễ ăn hơn." Trương Vũ cau mày nói.

"Ôi, nghén ngẩm thật là phiền phức. Nhưng em có thể mua một ít mơ khô về. Vị chua chua ngọt ngọt của mơ khô sẽ giúp em ấy dễ chịu hơn, còn giúp tiêu hóa tốt nữa."

Tào Chiêu Đệ nhớ lại lúc mình mang thai cũng bị như vậy. Cuối cùng, mẹ ruột tìm mua mơ khô giúp cô giảm bớt khó chịu.

"Đúng vậy, con cũng nên cho Tiểu Thanh ăn nhiều rau củ quả tươi. Nếu con bé không ăn nổi thịt thì đừng nấu thịt nữa, xem xem con bé thích ăn gì thì nấu món đó." Bà Vương cũng suy nghĩ rồi đưa ra lời khuyên.

Trương Vũ lắng nghe cẩn thận, ghi nhớ tất cả những điều quan trọng.

Anh nghĩ rằng mình nhất định phải chăm sóc Tiểu Thanh thật tốt, giúp cô ấy vượt qua thai kỳ một cách suôn sẻ.

Sắp xếp mọi việc xong xuôi, Trương Vũ chào tạm biệt mọi người: "Được rồi, nếu không có gì nữa, con xin phép về trước. Mọi người định khi nào thì về quê?"

"Chúng ta dự định hai ba âm về quê. Sau hai ba âm là nghỉ đến tận 16 tháng Giêng mới mở cửa kinh doanh lại."

Trương Dũng suy nghĩ một lát, thấy thời gian cũng hợp lý, bởi vì chỉ còn vài ngày nữa là đến hai ba âm rồi.

"Được, vậy thì quyết định về ngày hai ba âm. Mẹ, anh, chị dâu, lúc đó mọi người nhớ mang theo bọn trẻ đến nhà con ăn cơm nhé!" Trương Vũ nhiệt tỉnh mời.

Vừa nói xong, anh liền nhanh chóng lên xe đạp, phóng thẳng đến cửa hàng mua mơ khô.

Nhìn theo bóng dáng xa dần của Trương Vũ, Trương Dũng vốn định mời em trai đến nhà mình vào đêm hai ba âm, nhưng bây giờ cũng chỉ biết bất lực lắc đầu.

Trương Vũ chạy đôn chạy đáo, trước tiên anh đến hợp tác xã hội xem có bán mơ khô không, nhưng câu trả lời nhận được khiến anh vô cùng thất vọng.

Sau đó, anh lại tất bật chạy đến cửa hàng thực phẩm gần đó tìm kiếm, nhưng kết quả vẫn không như ý.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 371: Chương 371



Cuối cùng, sau một thời gian nỗ lực tìm kiếm, anh cũng tìm được mơ khô mà mình mong muốn ở chợ đen, và không ngần ngại mua nửa cân.

Khi Trương Vũ mang "chiến lợi phẩm" về đến nhà, Vương Tiểu Thanh vừa từ trong không gian bước ra.

Cô tò mò nhìn vào túi đồ mà chồng mang về và hỏi: "Anh về rồi à! Anh mua gì thế?"

Trương Vũ mỉm cười đưa túi mơ khô cho vợ, anh đáp: "Anh mua mơ khô cho em, em thử xem mùi vị thế nào. Anh thì thấy chua quá."

Nói xong, anh nếm thử một miếng và nhận ra lượng đường không đủ, vị chua quá đậm.

Vương Tiểu Thanh nhận lấy mơ khô nhẹ nhàng cắn một miếng rồi thích thú nói: "Ừm, ngon lắm, chua chua ngọt ngọt, rấtm hợp khẩu vị của em!"

Nghe vợ khen ngợi, Trương Vũ cảm thấy yên tâm hơn. Sau đó, anh bước vào bếp, chuẩn bị bữa trưa.

Anh lấy cà chua tươi và trứng gà từ trong không gian ra, cùng với một ít dưa cải muối chua ngon lành.

Nghĩ đến lời khuyên của mọi người, nếu cô ấy không thể ăn thịt, thì anh sẽ nấu một vài món chay thanh đạm dễ ăn.

Đến trưa, Trương Vũ bưng ra hai món ăn được chế biến tỉ mỉ: trứng xào cà chua và dưa cải xào.

Vương Tiểu Thanh ăn rất ngon miệng, không ngớt lời khen: "Ông xã, ngon quá!"

Nhìn vẻ mặt hài lòng của vợ, Trương Vũ cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Thành phố Thượng Hải...

Kỳ nghỉ đông lạnh giá, khuôn viên trường vắng vẻ, nhưng Trương Hồng Châu vẫn kiên quyết ở lại trường.

Lý do rất đơn giản, gần đây ông chủ Vạn chỗ phòng nhảy rất ưu ái cô, gần như ngày nào cũng đến tìm cô.

"Hồng Châu, ông chủ Vạn tìm em đấy!"

Chị Phượng vội vã chạy đến chỗ Trương Hồng Châu, người đang khiêu vũ cùng các vị khách khác trong sảnh, thông báo tin tức này.

Trương Hồng Châu khẽ gật đầu, ra hiệu rằng cô đã biết, sau đó cảm ơn chị Phượng rồi lập tức đi vào hậu trường.

Ở đó, cô cẩn thận chỉnh lại lớp trang điểm của mình, suy nghĩ một chút rồi thay một chiếc váy ngắn bó sát, khoét cổ sâu, làm nổi bật thân hình gợi cảm vốn có của mình.

"Ông chủ Vạn~"

Trương Hồng Châu ngọt ngào lên tiếng, nhẹ nhàng bước đến ngồi cạnh ông chủ Vạn.

Ánh mắt đầy d*c v*ng của ông chủ Vạn dán chặt vào Trương Hồng Châu, ông ta mỉm cười hỏi: "Hồng Châu, vừa nãy em làm gì thế?"

Trong lòng Trương Hồng Châu thầm nghĩ, nếu như nói rằng vừa nãy mình khiêu vũ với người đàn ông khác, chắc chắn ông chủ Vạn sẽ nổi cơn thịnh nộ. Vì vậy, cô khéo léo đáp lại bằng nụ cười duyên dáng: "Không làm gì cả, em chỉ sửa soạn lại một chút để đợi anh thôi!"

Nghe xong những lời này, ông chủ Vạn hài lòng gật đầu, khuôn mặt lộ ra một nụ cười khó mà phát hiện được.

Ông ta vừa nói "tốt, tốt", vừa dang tay ôm chặt Trương Hồng Châu vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp vai cô.

Ông chủ Vạn vốn giàu có, hào phóng, mỗi lần đến đây, Trương Hồng Châu đều có thể kiếm được mười đồng tiền boa, xứng đáng được gọi là vị khách lớn của cô!

Chờ đến khi cuộc vui kết thúc, trời đã về khuya, đã qua nửa đêm, ông chủ Vạn chuẩn bị đứng dậy ra về.

"Hồng Châu à, em hiện giờ đang ở đâu? Để anh lái xe đưa em về." Ông chủ Vạn vừa nói chuyện vừa tựa người vào Trương Hồng Châu.

"Cảm ơn anh Vạn, thật sự không cần đầu. Em tạm thời đang ở ký túc xá trong trường học thôi." Trương Hồng Châu cẩn thận dìu ông ta ra ngoài.

"Ồ, đúng rồi, anh còn một căn biệt thự nhỏ đang bỏ trống ở gần đây, em có muốn đến xem thử không? Nếu em thích, em có thể dọn đến đó ở."

Nói rồi, ông chủ Vạn nắm c.h.ặ.t t.a.y Trương Hồng Châu, nhẹ nhàng v**t v*.

Nghe những lời này xong, trong lòng Trương Hồng Châu vui mừng khôn xiết, chỉ muốn đồng ý ngay lập tức. Nhưng bên ngoài thì vẫn tỏ ra e dè, muốn từ chối: "Như vậy sao mà được, em ngại lắm. Anh Vạn, em ở trường cũng rất thoải mái."

"Không sao, không sao, cứ đi xem thử xem em có thích hay không. Đi, đi thôi!"

Ông chủ Vạn không đợi cô trả lời, liền nhét Trương Hồng Châu vào trong xe, sau đó bản thân cũng nhanh chóng lên xe.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 372: Chương 372



“Ông chủ, chúng ta đang đi đâu vậy?”

Người lái xe đã thấu hiểu suy nghĩ của ông chủ, biết rõ tối nay ông chủ chắc chắn sẽ qua đêm với người đẹp này, nên tự nhiên sẽ không ngoan ngoãn quay về nhà ngủ.

“Được rồi! Vậy thì đi đến căn biệt thự nhỏ ở đường Tân Kiều đi.”

Trương Hồng Châu nghe rõ từng lời, cô biết đường Tân Kiều rất gần với trường học của cô, trong lòng không khỏi vui mừng.

Chỉ mất khoảng mười phút lái xe là đến nơi, ông chủ Vạn đích thân nắm tay Trương Hồng Châu xuống xe.

Trước mắt bọn họ là một căn biệt thự hai tầng với một khu vườn nhỏ xinh xắn.

Ông chủ Vạn rút từ trong túi ra một chùm chìa khóa, đưa cho Trương Hồng Châu, đồng thời ra hiệu cho cô mở khóa cửa.

Trương Hồng Châu có chút e thẹn nhận lấy chìa khóa và từ từ mở cửa chính.

Ông chủ Vạn đi theo sau, sau khi cả hai bước vào nhà, ông ta liền đóng cửa lại.

Trương Hồng Châu bước nhẹ qua khu vườn, đôi chân dẫm lên cỏ mềm mại, đi thẳng đến cửa phòng.

Cô mở cửa và bước vào bên trong, bật đèn lên, phát hiện nội thất bên trong tuy không mới mẻ hay xa hoa, nhưng lại mang phong cách cổ điển: sàn nhà được lát bằng gỗ, đồ nội thất phần lớn cũng được bằng gỗ.

Trương Hồng Châu chưa bao giờ nhìn thấy nơi ở nào đẹp và thanh lịch như vậy, cô không khỏi ngẩn ngơ ngắm nhìn.

“Em thấy thế nào? Có thích nơi này không?”

Ông chủ Vạn đột nhiên đưa tay ra, ôm lấy eo Trương Hồng Châu, khiến Trương Hồng Châu có chút run rẩy, ngay sau đấy cô đã lấy lại bình tĩnh.

“Thích thì tất nhiên là thích rồi... chỉ là, đây dù sao cũng là nhà của anh, em thật sự không dám ở đây...”

Trương Hồng Châu cúi đầu xuống, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Trương Hồng Châu khao khát được sống trong một môi trường như thế này, giọng nói ngọt ngào của cô giống như có thể làm tan chảy trái tim người khác.

Ông chủ Vạn cảm thấy không thể kiềm chế được nữa, chỉ muốn nhanh chóng chiếm lấy Trương Hồng Châu.

“Haha, chỉ cần em thích, ngôi nhà này sẽ là của em, chìa khóa nhà anh cũng giao cho em giữ luôn.”

Ông chủ Vạn nhìn chằm chằm Trương Hồng Châu, ánh mắt ông ta đầy tham lam và d*c v*ng.

Trương Hồng Châu liền thuận nước đẩy thuyền, ngả vào lòng ông ta, rồi dịu dàng nói: “Em thích lắm”

“Haha~” Nghe thấy lời này, ông chủ Vạn cười lớn đầy vẻ tự mãn.

Dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên ông ta gặp được một nữ sinh đại học vừa trẻ trung lại còn xinh đẹp như Trương Hồng Châu.

Đêm đó, Trương Hồng Châu đã cố gắng hết sức để làm hài lòng ông chủ Vạn, khiến ông ta vui vẻ tận hưởng hết mức.

Sáng hôm sau, trước khi rời đi, ông chủ Vạn lấy ra tất cả giấy tờ nhà đất.

“Hồng Châu à, đây là giấy tờ nhà đất của ngôi nhà này, hiện tại vẫn đứng tên anh. Khi nào em sinh cho anh một cậu con trai mập mạp, anh sẽ chuyển nhượng nó sang cho em. Còn về tài sản khác của anh, tất cả sẽ để lại cho con trai chúng ta.”

Hóa ra, dù đã gần bốn mươi tuổi nhưng ông chủ Vạn vẫn chưa có con trai, vợ ông ta sinh được hai cô con gái, những người vợ lẽ bên ngoài cũng sinh toàn con gái. Ông chủ Vạn một lòng muốn có một người con trai để nối dõi tông đường.

“Anh yên tâm, em nhất định sẽ sinh cho anh một cậu con trai mập mạp!”

Trương Hồng Châu đỏ mặt quay đầu lại, dáng vẻ thẹn thùng của cô khiến ông chủ Vạn không khỏi mê đắm.

Tuy trong lòng rất muốn ở lại, nhưng ông ta biết bản thân còn nhiều việc quan trọng đang chờ ông ta tới giải quyết.

“Đợi anh xử lý xong công việc, anh sẽ cử người đến chăm sóc em. Đây là chút tiền tiêu vặt của em, từ giờ đừng đến những nơi như phòng khiêu vũ nữa.”

Vừa nói xong, ông chủ Vạn liền ném xuống hai xấp tiền dày cộm sau đó rời đi.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 373: Chương 373



Trương Hồng Châu vội vàng nhặt lấy xấp tiền, cẩn thận đếm, không ngờ lại có tới một nghìn tệ!

Cô tròn mắt nhìn chằm chằm, xúc động đến mức nước mắt ứa ra. Dù sao, đây cũng là lần đầu tiên trong đời cô thấy được nhiều tiền như vậy.

Lúc này, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ: bằng mọi giá phải mang thai, chỉ có như vậy, cuộc sống sau này của cô mới có thể hạnh phúc viên mãn.

Cho dù có sinh con gái đi chăng nữa, chắc chắn ông chủ Vạn cũng sẽ không bỏ rơi cô.

Chưa đến buổi trưa, người hầu được ông chủ Vạn cử đến đã đến nơi. Đó là một phụ nữ trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, trông có vẻ thật thà.

“Xin chào bà chủ, tôi họ Trần, từ hôm nay trở đi tôi sẽ hết lòng phục vụ bà chủ. Nếu bà chủ có món ăn yêu thích nào, xin hãy cho tôi biết.”

Dì Trần trông dáng vẻ hiền lành, thân thiện, Trương Hồng Châu gật đầu nhẹ nhàng và mỉm cười. Sau đó, cô bảo dì Trần đi mua sắm cùng mình.

Dù sao thì bây giờ cô không giống trước kia, cũng được coi là người có chút danh tiếng, nếu một ngày nào đó cần phải đi cùng ông chủ Vạn tham dự các sự kiện xã giao, ăn mặc quá giản dị sẽ không phù hợp.

Hiện tại đang là mùa đông, tất nhiên cô chỉ có thể mua quần áo mùa đông.

Vì vậy, Trương Hồng Châu đã tỉ mỉ chọn lựa ba chiếc áo khoác mùa đông, còn mua thêm hai bộ đồ ngủ gợi cảm để chuẩn bị khi cần thiết.

Dì Trần lẽo đẽo theo sau, giúp cô xách những món đồ mới mua. Sau khi cả hai trở về nhà, màn đêm đã buông xuống.

“Dì Trần, vất vả cho dì rồi! Tối nay cứ nấu tạm món mì nào đơn giản thôi, dù sao tối nay ông chủ Vạn chắc cũng bận tiếp khách, không về nhà ăn tối đâu.”

Đối với những người thành đạt như ông chủ Vạn, việc bận rộn với các bữa tiệc vào buổi tối cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa, ông ta đã có gia đình, thi thoảng vẫn phải về nhà với vợ con.

Nghĩ đến đây, Trương Hồng Châu cảm thấy có chút cô đơn, nhưng ngay lập tức cô đã gạt bỏ đi những suy nghĩ đó, bởi vì giờ đây trong mắt cô, chỉ có tiền bạc mới là chân lý vĩnh cửu.

Sau đó, Trương Hồng Châu hào hứng đi thử từng chiếc áo khoác mới mua: Màu trắng ngà toát lên vẻ thanh lịch; màu đen thể hiện sự trang trọng và trầm ổn; còn màu xanh đậm lại tôn lên vẻ quý phái sang trọng. Mỗi chiếc áo đều khiến người ta trầm trồ, vô cùng đẹp mắt.

Di Trần chuẩn bị món mì cho bữa tối, Trương Hồng Chầu ăn no rồi đi ngủ, vì hôm qua cô đã rất mệt, hôm nay còn đi mua sắm cả buổi chiếu.

Tuy nhiên, trước khi đi ngủ, cô vẫn tắm rửa rồi mặc bộ đồ ngủ gợi cảm, phòng trường hợp khi ông chủ Vạn bất ngờ trở về thì vẫn có thể thu hút được sự chú ý của ông ta.

Tại Phong Thu Loan.

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt một cái đã đến hai ba âm.

Sau khi đi dạo một vòng, Vương Tiểu Thanh trở về nhà, háo hức chia sẻ với Trương Vũ, người đang bận rộn chuẩn bị món ăn trong bếp, một câu chuyện mà cô vừa mới nghe được:

“Này! Anh đã nghe tin gì chưa, Nhị Cẩu lại lấy vợ rồi đó!”

“Gì cơ? Khó mà tin được! Nó mà cũng cưới được vợ à?”

Trương Vũ nghe thấy vậy cũng tỏ ra rất ngạc nhiên, rõ ràng không ngờ chuyện này lại xảy ra với Nhị Cẩu, anh có chút cảm thán: “Thằng đó đúng là số đỏ, may mắn thật đầy!”

Theo lời Vương Tiểu Thanh kể, cô biết tin này khi ngồi trò chuyện với bà con trong nhà trưởng thôn.

Nghe nói, cô vợ mới cưới của Nhị Cẩu không phải là người thông minh lanh lợi. Nhưng công việc hàng ngày như ăn uống, sinh hoạt, cô ấy đều có thể tự mình lo liệu ổn thỏa, và dường như cô ấy còn đang mang thai.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 374: Chương 374



“Phải nói rằng, gia đình Nhị Cẩu đối xử với con dâu rất tốt đấy. Nhớ lúc Trương Hồng Châu gả qua đó, cô ấy chưa từng phải chịu thiệt thòi gì cả.”

Trương Vũ suy tư nói, cho rằng với cách cư xử như vậy, việc Nhị Cẩu có thể cưới vợ lần nữa cũng là chuyện dễ hiểu.

“Anh nói đúng, sau khi Trương Hồng Châu về nhà họ còn còn mập lên nữa!” Vương Tiểu Thanh mỉm cười nói, trong giọng nói còn pha lẫn chút chế giễu.

Trương Vũ nghe vậy chỉ cười nhẹ, không nói gì thêm.

Anh rửa sạch rau, đặt sang một bên rồi cầm d.a.o lên, bắt đầu thái rau một cách thành thạo.

Âm thanh d.a.o chạm vào thớt vang lên đều đặn, như một bản nhạc hạnh phúc.

Lúc này, Vương Tiểu Thanh chợt nhớ ra điều gì đó, liền hỏi: “Không biết mẹ và mọi người đã về đến nhà chưa nhỉ?”

Cô vừa nói vừa bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài sân nhưng không thấy bóng dáng mẹ chồng và những người khác.

Trương Vũ không ngẩng đầu lên, anh trả lời: “Chắc cũng sắp tới rồi, bọn họ về đến nhà cũng cần một chút thời gian để thu xếp. Không sao đâu, muộn một chút cũng không sao.”

Vương Tiểu Thanh gật đầu, đồng tình với anh. Thực ra, lúc này cô cũng không cảm thấy đói, nên cũng không quá bận tâm đến thời gian ăn tối.

Cô quay lại bàn, ngồi xuống và cầm một cuốn sách lên đọc, yên lặng chờ đợi gia đình trở về.

Lúc chạng vạng, từ bếp lan tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, Trương Vũ đang bận rộn nấu nướng, còn Vương Tiểu Thanh thì ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, say sưa xem chương trình tivi.

Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng cười nói vui vẻ và tiếng gọi: “Tiểu Thanh, con trai, chúng ta đến rồi đây!”

Nghe thấy tiếng của mẹ chồng, Vương Tiểu Thanh vội vàng đứng dậy, nhanh chóng bước ra sân.

Quả nhiên, cô thấy mẹ chồng, anh cả, chị dâu và hai đứa nhỏ tay trong tay bước vào sân. Trên khuôn mặt họ rạng rỡ nụ cười, ấm áp như ánh nắng mùa xuân.

“Mẹ, anh chị, mọi người đến rồi! Vào nhà xem tivi đi, Trương Vũ đang nấu ăn.” Vương Tiểu Thanh vui vẻ chào đón, dẫn mọi người vào trong nhà.

Vừa vào cửa, chị dâu đặt chiếc giỏ đang xách lên bàn và cười nói với Vương Tiểu Thanh: “Em dâu à, đây là rau cải tươi chị vừa hái trong vườn, dùng để gói bánh bao hay làm há cảo đều rất ngon. Còn cái này là mứt đào, hôm nay chị đi chợ mua thức ăn nhìn thấy mứt đào, biết em thích ăn nên mua về cho em một ít.”

Vương Tiểu Thanh cảm động nhận lấy rau cải và mứt đào từ tay chị dâu, lòng tràn ngập hạnh phúc và sự cảm kích.

Cô biết, tất cả những điều này đều là sự quan tâm và yêu thương mà gia đình dành cho cô. Cô mỉm cười nói: “Cảm ơn chị dâu, em thật sự rất vui.”

Vương Tiểu Thanh nhẹ nhàng cầm ấm nước lên, từ từ rót nước vào cốc.

Cô cố ý chọn nước ấm, vì trong nhà còn có hai đứa trẻ con nghịch ngợm, nếu không cẩn thận lỡ như bị bỏng thì không tốt.

Lúc này, bà Vương tiến đến, gọi: “Tiểu Thanh, để mẹ xem nào.”

Vương Tiểu Thanh có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.

Bà Vương nắm lấy tay cô, mắt nhìn chằm chằm vào bụng của cô, ngó trái ngó phải như thể muốn nhìn xuyên qua lớp áo để nhìn thấy sinh linh nhỏ bé ở bên trong.

“Mẹ, còn chưa đầy ba tháng nữa mà, làm sao mà nhìn thấy được gì chứ?” Vương Tiểu Thanh đỏ mặt nói.

Chị dâu đứng bên cạnh không nhịn được nữa, liền bật cười thành tiếng.

Lúc này bà Vương mới nhận ra là mình hơi vội vàng.

“Đúng vậy, Tiểu Thanh gầy thế này, chắc lúc đó bụng cũng không to lắm đâu.” Bà Vương gật đầu, trong đôi mắt chỉ toàn là niềm vui.

Mặc dù bấy giờ chưa thể nhìn thấy sự thay đổi rõ rệt, nhưng trong lòng bà đã tràn đầy mong đợi và niềm vui.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 375: Chương 375



Tháng 9 năm 1980, không khí mùa thu mát mẻ, nắng chiếu qua những tán lá loang lổ xuống mặt đất.

Lúc này Vương Tiểu Thanh đã bước vào học kỳ cuối năm ba, cô đang ở tháng cuối thai kỳ, sắp đến ngày chào đón sinh linh mới chào đời.

Thời gian gần đây chương trình học không nhiều, tháng tới sẽ phải đối mặt với kỳ thi cuối kỳ và phân công thực tập, cuộc sống của cô sẽ trở nên thoải mái hơn.

Trong khoảng thời gian này, Vương Tiểu Thanh tận hưởng cuộc sống nhàn nhã: mỗi ngày ngoài ăn uống, ngủ nghỉ, thỉnh thoảng cô sẽ đi dạo vận động nhẹ nhàng một chút.

Chồng cô, Trương Vũ, rất chu đáo, anh không chỉ chủ động nhờ hàng xóm giúp đỡ chăm sóc cô, mà còn chuẩn bị nhiều trái cây đem tặng để cảm ơn hàng xóm, bày tỏ lòng biết ơn.

Vì thế, hàng xóm láng giềng cũng tự nhiên dành cho Vương Tiểu Thanh sự quan tâm đặc biệt, thường xuyên đến thăm cô.

Vào một ngày trời trong nắng ấm, Vương Tiểu Thanh vui mừng nhận được một lá thư từ anh cả, người ở nơi xa.

Những dòng chữ trong lá thư như những nốt nhạc nhảy múa. truyền tải một tin vui đầy phấn khởi:

Sau nhiều nỗ lực dài lâu và gian khổ, cuối cùng anh cả cũng xin được giấy phép kinh doanh

Thành quả này thực sự không dễ dàng gì, mất đến một tháng trời và rất nhiều tâm huyết, nhưng tất cả công sức bỏ ra giờ đây đều được đền đáp xứng đáng.

Biết được tin tốt này, trong lòng Vương Tiểu Thanh tràn ngập niềm vui và sự tự hào vô bờ.

Cô hiểu rõ anh cả đã đổ biết bao nhiêu mồ hôi và công sức để đạt được điều này, và giờ đây khi nhìn thấy anh ấy thành công như vậy, làm sao có thể không hãnh diện được chứ?

Trong thư, anh cả còn viết hiện tại anh cả và chị dậu đã có chút vốn và đang lên kế hoạch mở một khách sạn, đồng thời hỏi ý kiến và lời khuyên của Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh về vấn đề này.

Năm ngoái, anh cả và chị dâu còn không biết ngôi nhà mà họ đang kinh doanh đã được Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh mua lại. Hai người từng nói muốn tìm chủ nhà để xin phép chủ nhà cho hai người mở khách sạn.

Trương Vũ nói chủ nhà ở xa tận chân trời nhưng lại gần ngay trước mắt, anh cả và chị dâu mới ngỡ ngàng nhận ra, họ mới nhận ra lý do vì sao tiền thuê nhà lại rẻ đến thế.

Cuối cùng hai người nằng nặc đòi tăng tiền thuê nhà, nói rằng mức thuê nhà là 80 đồng một năm như trước đây quá thấp, muốn tăng lên 200 đồng mỗi năm.

Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh nói rằng tiền thuê nhà tùy anh chị, anh chị trả bao nhiêu cũng được.

Sau khi nhận được lá thư, Vương Tiểu Thanh suy nghĩ kỹ càng, dành trọn hai ngày để xem xét và nghiên cứu mô hình vận hành khách sạn hiện đại.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng nhiều lần, cuối cùng cô viết ra một bức thư đầy những lời khuyên và sự thông thái gửi lại cho anh cả và chị dâu.

Khi màn đêm buông xuống, Vương Tiểu Thanh đi gửi thư và sau đó trở về nhà.

Về đến nhà, cô ngồi xuống chiếc ghế sofa, cảm thấy hơi mệt mỏi, đột nhiên một cơn đau nhẹ ở thắt lưng ập đến.

Cơn đau này không quá mạnh, chỉ hơi mơ hồ, như thể có thể dễ dàng bỏ qua.

Tuy nhiên, trong lòng Vương Tiểu Thanh không khỏi dâng lên một chút lo lắng, có phải gần đây quá mệt mỏi? Hay đó là dấu hiệu cảnh báo nào đó từ cơ thể.

Khi màn đêm buông xuống, đèn đã sáng, Trương Vũ vừa tan học liền vội vã trở về nhà.

Vừa bước vào cửa, Vương Tiểu Thanh liền tiến đến gần, nhẹ nhàng nói với Trương Vũ: “Dạo này em thường cảm thấy thắt lưng hơi căng căng.”

Nghe thấy vậy, Trương Vũ lập tức thấy căng thẳng, lo lắng, anh hỏi lại ngay: “Có đau không? Có phải sắp sinh rồi không? Có ảnh hưởng đến giấc ngủ không?” Giọng nói của anh đầy lo lắng và căng thẳng.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 376: Chương 376



Chỉ thấy Vương Tiểu Thanh khẽ lắc đầu, cho biết mình không thấy đau, cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ.

Tuy nhiên, trong lòng Trương Vũ vẫn thấy không yên tâm, vì anh biết vợ mình đang trong giai đoạn đặc biệt của thai kỳ, bất kỳ thay đổi nhỏ

nào cũng có thể dẫn đến những hậu quả khó lường.

“Thế thì tốt... nhưng em vẫn nên cẩn thận một chút. Lần trước bác sĩ đã nói qua rồi, có thể sẽ xuất hiện tình trạng co thắt t* c*ng giả. Chỉ cần khi bụng bắt đầu xuất hiện những con đau đều đặn, hoặc vỡ nước ối, hay là có hiện tượng ra máu, chúng ta sẽ ngay lập tức đi bệnh viện!”

Trương Vũ cẩn thận nhớ lại những lời dặn của bác sĩ, từng chữ từng lời đều in sâu vào trong tâm trí của anh, thậm chí so với bản thân Vương Tiểu Thanh còn nhớ rõ hơn.

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, đánh thức hai người đang ngủ say.

Sau khi tỉnh dậy, Vương Tiểu Thanh đột nhiên cảm thấy cơ thể có chút khác lạ, nhưng cụ thể lại không thể nói ra được chỗ nào không thoải mái.

Vì vậy cô quyết định chuẩn bị trước mọi thứ nhờ Trương Vũ giúp mình sắp xếp sẵn đồ đạc cần thiết cho lúc sinh.

Trương Vũ xót vợ, liền bảo cô ngồi nghỉ trên sofa, xem tivi để thư giãn, còn mình thì đảm nhận việc chuẩn bị hành lý.

Anh hành động một cách thành thạo và nhanh chóng, vừa thu dọn vừa không quên nhắc nhớ Vương Tiểu Thanh những điều cần chú ý, như thế anh đã luyện tập tình huống này hàng trăm lần rồi.

“Ông xã, chúng ta nên thuê một người giúp việc đến chăm sóc em sau khi sinh đi.

Dù sao bây giờ anh cũng chưa hoàn thành khóa học, không thể xin nghỉ một tháng liền được.”

Vương Tiểu Thanh đột nhiên nhận ra rằng bọn họ chưa có kế hoạch gì cho việc ở cữ sau khi sinh.

Mẹ chồng đã lớn tuổi, sức khỏe không tốt, Vương Tiểu Thanh thật sự không đành lòng để bà phải vất vả.

Vì vậy, cô quyết định tốt hơn hết là bỏ tiền ra thuê một người giúp việc để chăm sóc cô trong thời gian cô ở cữ.

“Ừm, anh đã nhờ người tìm giúp rồi, chiều nay anh sẽ qua hỏi xem tình hình thế nào.”

Trương Vũ đã nhờ nhiều mối quan hệ, nhưng hiện tại vẫn chưa tìm được người phù hợp.

Vương Tiểu Thanh gật đầu, rồi đi vào nhà vệ sinh.

Lúc này, cô kinh ngạc phát hiện có một vệt m.á.u nâu đỏ trên q**n l*t, khiến cô không khỏi cảm thấy lo lắng.

“Ông xã, em... hình như em bị ra m.á.u rồi!”

Vương Tiểu Thanh nghĩ đến việc mình sắp sinh, tâm trạng không khỏi hoảng loạn.

Trương Vũ vừa mới sắp xếp xong túi đồ sinh, đang kiểm tra lại xem có thiếu sót gì hay không, nghe vợ nói vậy xong liền run lên, suýt chút nữa đã làm rơi bình sữa đang cầm trên tay xuống đất.

“Hả? Vậy em có đau bụng không?” Trương Vũ hỏi, vẻ mặt đầy lo lắng.

“Bây giờ vẫn chưa đau.” Vương Tiểu Thanh lắc đầu.

“Nếu vậy thì em vào không gian tắm rửa và thay quần áo đi, anh sẽ kiểm tra lại mọi thứ một lần nữa, sau đó chúng ta đi đến bệnh viện.

Trương Vũ nghĩ rằng trước mắt vợ mình chưa thấy đau bụng, nếu tranh thủ thời gian đi tắm thì vẫn kịp.

Vương Tiểu Thanh đồng ý, gật đầu rồi đi vào không gian chuẩn bị tắm rửa.

Chiều hôm đó, hai người cùng nhau đi bộ đến bệnh viện.

Sau khi trải qua một loạt các kiểm tra cẩn thận, bác sĩ cho biết t* c*ng của Vương Tiểu Thanh đã mở, có thể tiến hành làm thủ tục nhập viện.

Do hiện tại Vương Tiểu Thanh chưa xuất hiện triệu chứng đau bụng, bác sĩ dự đoán có lẽ hôm nay chưa thể sinh ngay.

Trương Vũ cầm theo túi hành lý nặng trĩu, nhanh chóng hoàn tất các thủ tục nhập viện.

Điều đáng nói là lần này anh đã đặt một phòng xa hoa cho Vương Tiểu Thanh.

Vương Tiểu Thanh nằm yên trên giường bệnh, không lâu sau, y tá đến để kiểm tra nhịp tim của thai nhi.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 377: Chương 377



“Bà xã, anh cần đi gọi điện thoại để hỏi thăm một chút về người giúp việc, xong việc anh sẽ quay lại ngay, được không?”

Trương Vũ nhận thấy việc tìm một người giúp việc thích hợp là ưu tiên hàng đầu, nhất là khi em bé sắp chào đời.

“Không vấn đề gì đâu.” Lúc này, Vương Tiểu Thanh tranh thủ khi bụng còn thoải mái định ngủ một chút.

Trương Vũ rời khỏi phòng, đi đến bốt điện thoại công cộng, trước tiên anh gọi điện đến trường xin nghỉ 5 ngày, bởi lẽ vợ sắp sinh, anh cần phải ở bên cạnh.

May mắn thay, giáo viên rất thông cảm và nhanh chóng phê duyệt đơn xin nghỉ phép của anh.

Sau đó, Trương Vũ gọi điện cho một người bạn tên Hắc Tử: “Hắc Tử, cậu tìm được người giúp việc cho mình chưa? Vợ mình sắp sinh rồi!”

Hắc Tử vội vàng đáp: “Tìm được rồi, mình đã liên hệ xong. Còn tưởng rằng vợ cậu chưa sinh nhanh như vậy, vợ cậu đang ở bệnh viện nào thế? Để mình bảo dì giúp việc đến ngay ngày mai.”

Nghe được tin này, cuối cùng Trương Vũ cũng cảm thấy yên tâm hơn, nhưng vẫn không quên dặn dò kỹ lưỡng: “Bệnh viện Nhân Dân số 1, thành phố Tương, phòng 502r, tầng 3 khu nội trú. Nhớ dặn rõ địa chỉ cho dì giúp việc nhé!”

Sau khi cúp điện thoại, Trương Vũ thở phào nhẹ nhõm.

Anh nghĩ rằng vài ngày nữa mình sẽ phải trở lại trường học, nếu không sắp xếp mọi việc trước khi vợ sinh, anh thực sự khó lòng mà yên tâm được.

Sau đó, anh nhanh chóng quay lại khu nội trú. Khi thấy Vương Tiểu Thanh đang ngủ ngon, Trương Vũ không khỏi cảm thấy yên lòng.

Anh rón rén bước đến bên giường, cẩn thận kiểm tra hai túi đồ chuẩn bị sinh, rồi bắt đầu sắp xếp các vật dụng cần thiết.

Anh sắp xếp những đồ dùng mà Vương Tiểu Thanh có thể cần đến như dép, đồ ngủ, khăn mặt và bàn chải đánh răng, tất cả đều được xếp gọn gàng.

Sau đó, Trương Vũ bước vào phòng tắm, nhanh chóng tắm rửa, đồng thời giặt sạch quần áo bẩn của mình rồi đem đi phơi.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã đến hoàng hôn.

Lúc này, Vương Tiểu Thanh chậm rãi mở hai mắt ra, cô ngạc nhiên khi thấy Trương Vũ cũng đang nằm yên tĩnh trên giường bệnh bên cạnh mình.

Vương Tiểu Thanh nhẹ nhàng ngồi dậy, nhưng động tác nhỏ của cô vẫn làm Trương Vũ tỉnh giấc.

“Tiểu Thanh, em dậy rồi à! Để anh giúp em nhé?”

Trương Vũ lập tức trở mình, nhanh chóng đi xuống giường, bước đến bên cạnh cô, hỏi han đầy lo lắng.

Vương Tiểu Thanh gật đầu đồng ý, Trương Vũ liền vội vàng đỡ lấy vai và eo cô, nhẹ nhàng giúp cô đứng dậy.

Sau khi Vương Tiểu Thanh đi vệ sinh xong, hai người cùng vào không gian để lấy thức ăn đã chuẩn bị sẵn ra dùng bữa.

Lúc này, Vương Tiểu Thanh đã bước vào giai đoạn cuối của thai kỳ, nên thèm ăn hơn hẳn, bữa tối cô ăn rất nhiều cơm và trái cây.

Tuy nhiên, điều làm bọn họ không ngờ đến chính là sau bữa ăn, từng cơn đau đột ngột ập đến.

Cơn đau ban đầu còn chậm rãi, nhưng sau đó càng lúc càng mạnh hơn, khó » chịu hơn, từ lúc đầu cứ mười phút đau một lần, rồi rút ngắn còn năm phút, rồi hai phút...

Suốt đêm đó, Vương Tiểu Thanh bị những cơn đau dữ dội hành hạ đến mức không cách nào ngủ được, Trương Vũ thì chỉ biết đứng bên cạnh, lo lắng không yên, nhưng không thể làm gì để giúp đỡ vợ.

Trương Vũ suốt đêm không chợp mắt, không ngừng xoa bóp lưng cho Vương Tiểu Thanh và dùng khăn ấm đắp lên mặt cô, cố gắng giảm bớt nỗi đau cho vợ.

Đến khi bình minh ló rạng, Vương Tiểu Thanh đã đau đến mức không thể nói nên lời, cuối cùng được đưa vào phòng sinh.

Trương Vũ ngồi một mình bên ngoài phòng sinh, lòng đầy lo lắng, không yên.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 378: Chương 378



Lúc thì Trương Vũ đứng dậy đi qua đi lại, lúc thì ngồi xuống nhìn chằm chằm vào cửa phòng sinh, trong lòng thầm cầu nguyện mọi chuyện sẽ diễn ra một cách suôn sẻ.

"Đồng chí Trương, có phải là anh không?" Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

Trương Vũ ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, tóc buộc dài, đang tiến lại gần.

Da của dì hơi vàng, nhưng trang phục gọn gàng, tay cầm một túi hành lý và khuôn mặt nở nụ cười thân thiện.

"Đúng rồi, dì là người được Hắc Tử giới thiệu phải không?"

Trương Vũ khá ngạc nhiên hỏi, anh không ngờ dì giúp việc lại đến sớm như vậy.

Dì Lý mỉm cười gật đầu, giọng nói dịu dàng: "Đúng vậy. Tôi họ Lý. Mọi người cứ gọi tôi là dì Lý là được. Em bé sinh chưa?"

"Vâng, vừa mới vào trong."

Trương Vũ căng thẳng đáp, ánh mắt không ngừng nhìn về phía cửa phòng sinh, lòng đầy monmg đợi và lo lắng.

Dì Lý dường như nhận ra sự bất an của Trương Vũ, nhẹ nhàng an ủi: "Đừng lo lắng, sinh con cần thời gian, chúng ta cứ kiên nhẫn chờ đợi."

Ánh mắt dịu dàng và kiên định của chị Lý giúp Trương Vũ cảm thấy yên tâm hơn một chút.

Sau đó, hai người ngồi lặng lẽ chờ đợi bên ngoài phòng sinh.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây. khoảng hai tiếng sau. cuối cùng v tá cũng bước ra với một em bé được quấn kín trong tay.

"Gia đình Vương Tiểu Thanh, là con trai, nặng ba cân tư!" y tá lớn tiếng thông báo.

Nghe được tin này, Trương Vũ phấn khích đứng bật dậy.

Anh muốn ngay lập tức tiến đến bế con mình, nhưng lại lúng túng không biết phải làm sao, tay chân luống cuống, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, cổ họng khô khốc.

Lúc này, dì Lý ở một bên nhìn thấy vậy liền bước tới, nhận lấy em bé từ tay y tá, sau đó nhẹ nhàng nói với Trương Vũ: "Đồng chí Trương, để tôi hướng dẫn anh cách bế em bé nhé."

Dì Lý cẩn thận đưa em bé cho Trương Vũ, đồng thời chỉ cho anh cách để ôm em bé sơ sinh đúng cách.

Nhờ sự giúp đỡ của dì Lý, cuối cùng Trương Vũ cũng ôm được đứa con của mình.

Khoảnh khắc đó, anh cảm nhận được niềm vui và hạnh phúc chưa từng có, đôi mắt long lanh ánh lên những giọt nước mắt.

Dì Lý đứng bên cạnh, nhìn cảnh tượng ấm áp này, cũng nở nụ cười hài lòng.

Sau một thời gian chờ đợi, cuối cùng Vương Tiểu Thanh cũng được đưa ra khỏi phòng sinh.

Trương Vũ cẫn thận đưa em bé lại cho dì Lý, rồi vội vàng tiến tới cùng y tá đẩy giường phẫu thuật đưa Vương Tiểu Thanh về phòng bệnh.

Lúc này, trên trán Vương Tiểu Thanh lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt có phần mệt mỏi nhưng sắc mặt vẫn ổn.

Sau khi tiến vào phòng bệnh, bác sĩ lại kiểm tra và ấn nhẹ bụng của Vương Tiểu Thanh, đồng thời dặn dò: "Phải cho em bé b.ú sữa mẹ ngay, sản phụ không được ăn đồ sống lạnh. Ngoài ra, thỉnh thoảng có thể cho em bé uống một hoặc hai ngụm nước ấm."

Sau khi dặn dò xong, bác sĩ rời khỏi phòng.

Dì Lý bế em bé, bước đến bên giường Vương Tiểu Thanh và nhẹ nhàng nói: "Đồng chí Vương, tôi là dì Lý. Bây giờ cô nên cho em bé b.ú ngay để k*ch th*ch sữa mẹ."

Vương Tiểu Thanh nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Cô đưa tay kéo áo lên, để lộ ngực, dì Lý nhẹ nhàng đặt em bé bên cạnh cô.

Khi Vương Tiểu Thanh nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn, đỏ hồng của con mình, cô không khỏi mỉm cười, ánh mắt tràn ngập niềm vui của một người mẹ lần đầu được ôm con.

Em bé bắt đầu b.ú được một chút, dì Lý đã chuẩn bị sẵn bình sữa và đã rửa sạch, cho bé uống chút nước.

Em bé uống vài ngụm xong liền thỏa mãn, sau đó ngủ say.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 379: Chương 379



"Đồng chí Trương, cậu ra ngoài một chuyến mua cho cô Vương một tô mì đi! Tốt nhất là mua loại thanh đạm thôi, đừng cho thêm thịt vào. Cô ấy vừa mới sinh xong cần ăn nhẹ để có sữa."

Nói xong, dì Lý tự mình lục túi hành lý mà Trương Vũ mang theo, tìm sẵn tã lót cho em bé phòng khi bé tè sẽ có đồ thay luôn.

Nghe Trương Vũ nói đồng chí Vương từ sáng đến giờ chưa ăn gì, vì thế dì Lý vội giục Trương Vũ nhanh chóng đi mua đồ ăn.

Không lâu sau, Trương Vũ đã mang về một tô mì nóng hổi, không chỉ có như thế, anh còn mua thêm một ít bánh bao và sữa đậu nành.

"Dì Lý, dì cũng ăn một chút đi! dì tới sớm như vậy, chắc dì cũng chưa ăn gì."

Trương Vũ vừa nói vừa đưa bánh bao cho dì Lý, sau đó lại cẩn thận bưng tô mì đến bên Vương Tiểu Thanh, rót một ly sữa đậu nành nóng cho cô.

Sau khi ăn xong, Vương Tiểu Thanh cảm thấy buồn ngủ, nhưng cô vẫn thấy chưa quen với việc bụng to mang trên mình chín tháng đột nhiên biến mất.

Hơn nữa tối hôm qua bởi vì quá đau mà cả đêm không ngủ được, bây giờ cô càng thêm mệt mỏi, chẳng bao lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.

Thấy vậy, dì Lý không nhịn được mà khuyên nhủ: "Đồng chí Trương, hay cậu cũng tranh thủ đi nghỉ ngơi một chút đi? Tôi sẽ trông nom em bé."

Dì Lý nhìn qua Trương Vũ, thấy anh đôi mắt thâm quầng, khuôn mặt lộ rõ sự mệt mỏi, rõ ràng đêm qua cũng không hề chợp mát.

“Không cần dâu, tôi sẽ trông con.

Hôm nay mới là ngày đầu tiên tiếp xúc với dì Lý, Trương Vũ vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng được dì Lý. Anh nghĩ rằng mình sẽ ngủ sau khi Vương Tiểu Thanh tỉnh lại.

Vượng Tiểu Thanh ngủ được khoảng hai tiếng thì bị đánh thức bởi tiếng khóc của em bé.

“Tiểu Thanh, chắc là con đói rồi.”

Trương Vũ đưa em bé cho Vương Tiểu Thanh, cô vén áo cho em bé bú, em bé liền ngừng khóc và b.ú một cách ngon lành.

Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ nhìn nhau cười.

“Đồng chí Trương, cậu đi mua cơm trưa cho cô Vương thì nhớ mua thêm canh nấm, trứng hấp nhé.”

Dì Lý dặn dò Trương Vũ mua những món ăn có tác dụng cho việc lợi sữa, vì sau khi sinh, mỗi bữa ăn của sản phụ đều cần có món canh hoặc món ăn có lợi cho sữa mẹ.

“Được.” Trương Vũ nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ rồi.

Em bé b.ú khoảng mười phút thì ngừng, mở to hai mắt nhìn ngó xung quanh.

“Dì Lý, chắc tôi đã có sữa, em bé đã no rồi.”

Vương Tiểu Thanh cảm thấy khi cho con b.ú thật kỳ diệu, vừa tê tê vừa ngứa ngứa.

“Ừm, cô thử bóp nhẹ một chút xem, nếu vẫn còn sữa chảy ra thì chắc chắn đủ sữa cho em bé.”

Dì Lý bế em bé lên và đặt vào chiếc giường nhỏ bên cạnh, lót thêm một chiếc chăn nhỏ sau lưng em bé để tránh trào ngược sữa.

Vương Tiểu Thanh thử bóp nhẹ và quả nhiên sữa chảy ra ngay lập tức.

Khi màn đêm buông xuống, biểu hiện của em bé rất ngoan ngoãn và đáng yêu. Sau khi b.ú sữa xong, bé liền yên lặng ngủ say, không khóc cũng không quấy.

Ban ngày, dì Lý sẽ kiên nhẫn chỉ dạy Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ cách thay tã và làm sạch cho em bé sau khi đi vệ sinh.

Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh học hỏi rất nghiêm túc và tập trung, bọn họ lắng nghe kỹ càng và tích cực thực hành.

Chỉ sau ba ngày ngắn ngủi, cả hai đã nắm vững các kỹ năng cơ bản trong việc chăm sóc con nhỏ.

Cuối cùng cũng đến ngày xuất viện, Trương Vũ bận rộn chạy đôn đáo hai ba lần.

Lần đầu, anh vội vã đến bệnh viện để mang hành lý về nhà. Ngay sau đó, anh lại đạp xe quay trở lại bệnh viện, để Vương Tiểu Thanh ngồi vững vàng trên ghế sau xe đạp.

Lo lắng đường đi có thể sẽ gập ghềnh, Trương Vũ quyết định đẩy xe thay vì đạp xe, để tránh làm cho Vương Tiểu Thanh cảm thấy khó chịu vì đi đường bị xóc nảy.

Trên đường về nhà, anh cẩn thận, từng bước nhẹ nhàng.
 
Back
Top Bottom