Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 380: Chương 380



Khi về đến nhà, Trương Vũ cẩn thận bế Vương Tiểu Thanh lên tầng, lo lắng sợ cô bị đau.

Khi đến giường, dì Lý nhẹ nhàng đặt em bé lên trên giường êm ái và nhanh chóng thay một chiếc tã mới cho em bé.

Sau khi hoàn thành những việc này, dì Lý quay sang dặn dò Trương Vũ về những nguyên liệu nấu ăn cần mua về.

Trương Vũ ghi nhớ cẩn thận rồi ngay lập tức đi ra chợ mua đồ ăn.

Trong khi đó, dì Lý tranh thủ lúc em bé đang ngủ để giặt giũ tã lót và quần áo bẩn của Vương Tiểu Thanh cùng em bé.

Với sự khéo léo và kinh nghiệm dày dặn của mình, dì Lý nhanh chóng thu dọn mọi thứ gọn gàng, sạch sẽ.

Sự chăm chỉ và đảm đang của dì Lý khiến Vương Tiểu Thanh mất hài lòng.

Nếu có thể. Vương Tiểu Thanh rất muốn trả lương cao hơn để dì Lý có thể tiếp tục làm việc lâu dài với gia đình mình. Tuy nhiên, cô vẫn chmưa biết liệu dì Lý có đồng ý với đề nghị này hay không.

Vương Tiểu Thanh cũng tranh thủ chợp mắt một chút bên cạnh con, bởi vì cô vẫn đang trong thời gian ở cữa, cuộc sống của cô chủ yếu xoay quanh việc ăn uông và ngủ nghỉ, tuần hoàn lặp đi lặp lại .

Mỗi khi dì Lý đi vào phòng tắm, Vương Tiểu Thanh sẽ tranh thủ vào không gian riêng để uống nước và ăn chút trái cây.

Nước suối trong không gian có tác dụng kỳ diệu, giúp vết thương của cô nhanh chóng lành lại, mỗi lần uống xong, Vương Tiểu Thanh đều cảm thấy cơ thể dễ chịu hơn.

Buổi trưa, trong bếp tỏa ra mùi thơm phức của các món ăn, hóa ra dì Lý đang bận rộn chuẩn bị bữa trưa.

Hôm nay có nhiều món ngon, bao gồm canh trứng nấu hoa lý, đậu phụ xào chay, cá hấp và rau củ xào ớt.

Chỉ có một món cay duy nhất, Vương Tiểu Thanh nghĩ rằng vừa mới sinh con chưa được bao lâu.

Ăn quá nhiều đồ ăn cay có thể sẽ ảnh hưởng đến sự hồi phục của cơ thể, nhưng cô vẫn không kìm được mà nếm thử một miếng.

"Đồng chí Trương, hiện giờ cô Vương đang trong thời gian hồi phục sau khi sinh, nhất là trong tuần đầu sau sinh, cần phải chú ý ăn uống thanh đạm, cố gắng tránh xa đồ ăn dầu mỡ và thịt thà. Vì thế, tôi cũng không nấu gì nhiều, sợ rằng cô ấy nhìn thấy mọi người ăn cũng thèm ăn. Mong cậu đừng phiền lòng nhé!" Dì Lý hơi lo lắng, liền giải thích với Trương Vũ, sợ anh không hài lòng.

Trương Vũ hiểu ý, gật gật đầu đồng ý: "Không sao đâu dì, dì làm vậy cũng vì muốn tốt cho Tiểu Thanh mà. Với lại, tôi cũng không phải người kén ăn, có thể ăn no là được rồi."

Thực ra, điều mà Trương Vũ mong nhất lúc này chính là ăn xong rồi có thể ngủ một giấc thật ngon.

Sau mấy ngày không được ngủ đủ giấc, anh cảm thấy cực kỳ mệt mỏi và cuối cùng cũng đã về đến nhà, đã có thể thả lỏng rồi.

Hơn nữa, sáng nay anh còn gửi một bức điện báo về nhà, báo tin vui cho gia đình biết.

Chỉ vài ngày nữa, Trương Vũ sẽ phải trở lại trường học, tiếp tục đi học.

Qua mấy ngày sống chung và quan sát, cả Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh đều hoàn toàn yên tâm về dì Lý.

Dì ấy làm việc cẩn thận, chu đáo, chăm sóc em bé rất kiên nhẫn và tận tình, phương pháp độc đáo, hơn nữa tay nghề nấu nướng cũng rất xuất sắc.

Lúc chạng vạng, mặt trời chiều ngả về tây, ánh hoàng hôn chiếu xuống mặt đất một màu vàng ấm áp.

Kết thúc một ngày học, Trương Vũ bước nhanh về nhà, bỗng ánh mắt anh bị thu hút bởi một nhóm người cách đó không xa. Đó là mẹ anh và chị dâu, đi cùng với hai đứa nhỏ!

Trương Vũ dụi mắt, không tin vào mắt của mình.

Tuy nhiên, sau khi nhìn kỹ lại một lần nữa, chắc chắn không nghi ngờ gì nữa đúng là họ.

Vì vậy, anh vội vàng chạy tới, gọi lớn: "Mẹ! Chị dâu?"

Nghe thấy tiếng gọi, nhóm người phía trước đồng loạt quay lại.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 381: Chương 381



Quả nhiên, đứng trước mắt anh là những người thân yêu.

Bà Vương mừng rỡ nhìn Trương Vũ, đôi mắt rưng rưng, xúc động nói: "Con trai, con nhìn thấy chúng ta à? cái này cũng quá trùng hợp đi!"

Chị dâu cũng thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, lo lắng nói: "Đúng rồi, chú út, chúng ta mới đến đây không lâu, còn đang tìm xem nhà chú ở đâu. Trời lại sắp tối, nếu không tìm thấy, cũng không biết phải làm sao nữa."

Trương Vũ vội vàng trấn an họ: "Mẹ, chị dâu, đừng lo lắng, chúng ta không phải gặp nhau rồi sao. Nào, đưa hành lý cho con."

Nói xong. anh nhanh chóng nhân lấy hai túi hành lý năng trĩu từ tay họ.

Chỉ thấy Tiểu Thạch đã lớn hơn một chút, còn có thể hỗ trợ xách đồ, còn Tiểu Ngọc thì ngoan ngoãn nằm trên lưng mẹ, đôi mắt ngây thơ tò mò nhìn xung quanh.

Mọi người nhanh chóng bước lên cầu thang. Vừa bước vào đến cửa, đã gửi thấy mùi thơm của đồ ăn từ trong bếp lan tỏa ra.

Dì Lý đang bận rộn nấu nướng trong bếp, còn Vương Tiểu Thanh thì ngồi trong phòng khách vui vẻ chơi đùa với con trai đáng yêu của mình.

"Tiểu Thanh, mẹ và chị dâu đến thăm em này!" Trương Vũ vừa nói, vừa dẫn mẹ và chị dâu Tào Chiêu Đệ đi vào phòng nhìn cháu.

"Mẹ, chị dâu, hai người đến rồi " Vương Tiểu Thanh tươi cười chào hỏi mọi người.

Bà Vương và chị dâu Tào Chiêu Đệ vừa thấy Vương Tiểu Thanh lập tức lo lắng hỏi thăm:

"Tiểu Thanh, khoảng thời gian này thật sự là vất vả cho em rồi. Bây giờ em cảm thấy thế nào rồi? Còn đau nữa không?"

Vương Tiểu Thanh cảm kích gật đầu nói: "Cảm ơn mẹ và chị dâu đã quan tâm, con cảm thấy khá hơn nhiều rồi."

Nói xong, mọi người nhanh chóng tập trung sự chú ý vào em bé.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, đôi tay chân mũm mĩm của em bé, khuôn mặt ai nấy đều rạng rỡ nụ cười hạnh phúc.

Trong khi mọi người đang vui vẻ trò chuyện, Trương Vũ vào bếp tìm dì Lý.

"Dì Lý, mẹ và chị dâu tôi đến rồi, không biết nhà mình có đủ thức ăn không? Có cần nấu thêm món gì nữa không? Nếu như không đủ, tôi sẽ đi ra ngoài mua thêm ngay."

Chị Lý mỉm cười trấn an: "Cậu Trương không cần lo lắng, còn nhiều món lắm. Tôi đã chuẩn bị đủ cả rồi, cậu cứ yên tâm đi."

Thấy dì Lý đã lo liệu chu toàn, Trương Vũ yên tâm rời khỏi nhà, đi đến cửa hàng tạp hóa gần đó mua một chiếc giường gấp.

Anh nghĩ tối nay trong nhà đông người, có thêm một chiếc giường sẽ tiện hơn rất nhiều.

Khi Trương Vũ trở về nhà, anh thấy dì Lý đã chuẩn bị xong một bàn thức ăn phong phú.

Trên bàn là sáu món ngon mỹ mị, gồm có: canh đậu hũ cá chép bổ dưỡng, trứng hấp mềm mịn, đậu đũa xào ớt thơm ngon, cà tím xào thịt băm đậm đà, đậu phụ xốt thịt băm ngậy béo, và món trứng xào ớt hấp dẫn.

Những món ăn này thật khiến người ta phải thèm thuồng, cảm giác thèm ăn tăng lên.

"Mẹ, chị dâu, Tiểu Thanh, mau ra ăn cơm thôi!" Trương Vũ vừa gọi, vừa cẩn thận đặt những món ăn thơm phức lên trên bàn ăn.

Dì Lý vội vã vào phòng để kiểm tra xem em bé có đang ngủ hay không. Thấy em bé ngoan ngoãn nằm trên giường lớn.

Dì Lý nhẹ nhàng bế em bé lên, cẩn thận đặt bé vào chiếc giường nhỏ và lót một chiếc chăn mềm phía sau lưng bé, phòng trường hợp bé thức dậy và bị trào ngược sữa.

Lúc này, năm người lớn và hai đứa trẻ đáng yêu đang ngồi quây quần quanh bàn ăn, chuẩn bị thưởng thức bữa ăn ngon lành.

"Mẹ, chị dâu, ngại quá, hôm nay con không biết mọi người đến, cho nên không chuẩn bị nhiều món ăn.

Ngày mai con nhất định sẽ ra chợ mua thêm nhiều đồ ăn ngon," Trương Vũ nói với vẻ áy náy. Dù trên bàn đã có sáu món, nhưng trong đó món mặn khá ít.

Thực ra, trong không gian vẫn còn rất nhiều nguyên liệu tươi mới, nhưng vì có dì Lý ở đây nên anh không tiện lấy ra mà thôi.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 382: Chương 382



Bà Vương hiểu ý an ủi: "Món ăn thế này đã là tốt lắm rồi. Ngày mai con còn phải đi học nữa, đừng vất vả quá, việc mua đồ ăn cứ để mẹ và chị dâu lo."

Trong lòng bà Vương hiểu rõ, gần đây con trai vô cùng bận rộn, cả việc ở trường học lẫn gia đình, thực sự không dễ dàng gì.

"Chị, cậu Trương, hai người đừng bận tâm. Hai người không rành về chợ ở đây, cứ để tôi đi, hai người ở nhà chăm sóc cô Vương và các cháu," Dì Lý mỉm cười nói.

Dì Lý nghĩ, bây giờ đã có mẹ và chị dâu của em bé ở đây, cuối cùng dì cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, có người giúp dì chia sẻ gánh nặng chăm sóc em bé.

"Phải rồi, dì Lý nói đúng" chị dâu Tào Chiêu Đệ gật đầu đồng tình.

Cô và mẹ chồng mới đến thành phố Tương, vẫn còn xa lạ với nơi đây, đến cả vị trí chợ cũng không biết rõ.

Sau bữa ăn, bà Vương và Tào Chiêu Đệ lấy ra các món thức ăn khô mang từ quê tới đây.

Trong đó bao gồm cải muối. đâu khô. ớt khô và cà khô. đều là những món mà Vương Tiểu Thanh từng nói qua là cô thích ăn.

Khi màn đêm buông xuống, Trương Vũ sắp xếp chỗ ở thỏa đáng cho gia đình: mẹ và chị dâu cùng hai đứa trẻ cùng ở chung một phòng.

Dì Lý và Vương Tiểu Thanh ở chung một phòng với em bé, còn bản thân Trương Vũ thì anh chọn ngủ trên chiếc giường gấp ở bên ngoài phòng khách.

Sáng hôm sau, Trương Vũ yên tâm đến trường đi học.

Sau khi nấu xong bữa sáng dì Lý ra chợ mua thức ăn. Trước khi đi, dì Lý còn dặn dò Tào Chiêu Đệ và bà Vương chỗ để tã lót và nơi phơi đồ, rồi mới đi ra ngoài mua thức ăn.

Hôm nay Trương Vũ đưa cho dì Lý 20 đồng để mua thực ăn trong vài ngày tới.

"Chị dâu, suýt chút nữa em quên hỏi chị về chuyện khách sạn. Hiện tại công trình đã khởi công chưa?" Vương Tiểu Thanh bất chợt nhớ ra chuyện này liền vội vàng hỏi.

"Sắp rồi. Dạo này anh chị bận rộn với việc kinh doanh quán ăn, chỉ tranh thủ được chút thời gian để bàn bạc với bên thầu xây dựng. Về cơ bản đều được sắp xếp thỏa đáng. Theo kế hoạch, công trình sẽ bắt đầu khởi công vào tháng sau, nhưng từ lúc bắt đầu khởi công có lẽ sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến việc kinh doanh của quán ăn. Tiếng đục đẽo sẽ làm khách đến ăn ít đi," chị dâu bày tỏ sự lo lắng trong lòng.

"Chị dâu, hay là chúng ta lắp một cái mái hiện ở phía trước cửa quán ăn? Như vậy vừa có thể chắn được mưa gió, vừa có thể ngăn bụi bẩn từ công trình rơi xuống." Vương Tiểu Thanh đưa ra gợi ý.

"Ôi, Tiểu Thanh, làm thế nào mà em lại có bộ não như vậy? Luôn có nhiều ý tưởng hơn chúng ta, đúng là học đại học và người bình thường không giống nhau," Tào Chiêu Đệ khen ngợi.

"Đâu có, chị dâu đừng trêu ghẹo em nữa," Vương Tiểu Thanh nhẹ nhàng đáp lại, sợ đánh thức em bé đang ngủ say.

Lúc này, dì Lý trở về với một giỏ đầy thức ăn.

"Dì Lý, dì vất vả rồi, mua nhiễu đồ thế này. Trưa nay để tôi giúp dì nấu ăn nhé," Tào Chiêu Đệ nhanh chóng đi vào bếp theo dì Lý.

Mà lúc này trong phòng khách, hai đứa trẻ đang ngoan ngoãn xem tivi mà không cần ai trông nom. Bà Vương thì phụ trách việc chăm sóc em bé.

"Được thôi." Dì Lý mỉm cười gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Trong lòng dì Lý nghĩ, hai người cùng nhau nấu ăn sẽ nhanh hơn một chút, như vậy mọi người sẽ có thể ăn cơm sớm hơn.

Dù sao thì người đang cho con b.ú rất dễ đói bụng, cần phải ăn sớm để bổ sung năng lượng.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 383: Chương 383



Đến trưa, mùi thơm từ trong bếp tỏa ra.

Bốn món mặn một món canh đã sẵn sàng: canh sườn nấu hoa lý thơm nức; nấm xào thịt đậm đà; trứng xào ớt thơm ngon; đậu đũa xào cà tím mát lành; và dưa chuột trộn vừa ngon miệng, vừa giúp giảm bớt cảm giác ngấy.

Đáng chú ý chính là bây giờ Vương Tiểu Thanh có sữa khá tốt, nên có thể ăn được một ít canh thịt.

Vì trong nhà có sản phụ và trẻ nhỏ, dì Lý đã cẩn thận không nấu quá nhiều món cay, tất cả mọi thứ đều được thiết kế để phù hợp với nhu cầu ăn uống trong thời kỳ đặc biệt này.

Hai ngày sau, nhân dịp cuối tuần Trương Vũ được nghỉ, anh hào hứng dẫn bà Vương, Tào Chiêu Đệ và hai đứa trẻ đi dạo phố.

Ở nhà chỉ còn lại Vương Tiểu Thanh và dì Lý.

"Đồng chí Vương này, mẹ và chị dâu của cô đều đã đến rồi, có người hỗ trợ rồi, đoán chừng cô không cần tôi tiếp trục hỗ trợ nữa nhỉ?"

Thực tế dì Lý từng gặp nhiều tình huống tương tự như vậy khi làm bảo mẫu. Bình thường, khi người thân của chủ nhà đến, họ cảm thấy không cần phải thuê bảo mẫu nữa, nhưng họ lại ngại nên không muốn trực tiếp nói ra chuyện sa thải, nên họ thường tìm cách gây khó dễ để bảo mẫu biết khó mà lui, chủ động xin nghỉ việc. Do đó, dì Lý mới quyết định hỏi trước để tránh rơi vào tình huống khó xử.

Nghe dì Lý hỏi vậy, Vương Tiểu Thanh liền vội vàng giải thích: "Dì Lý, dì đừng nghĩ vậy. Anh chị tôi ngày thường bận rộn với việc kinh doanh quán ăn và khách sạn ở thị trấn, nên họ không có thời gian để trông nom tôi đâu. Còn mẹ chồng tôi, thì dì cũng nhìn thấy rồi đấy, hai đứa nhỏ nhà anh chị còn bé quá, không thể không có người chăm được. Cho nên dì cứ yên tâm ở lại đây, lần này tới đây, nhiều nhất bọn họ cũng chỉ ở vài ngày thôi, không ở lâu đâu."

Nghe xong lời Vương Tiểu Thanh nói, dì Lý cuối cùng cũng thấy yên tâm, gật đầu hiểu ý. Sau đó, dì ấy lại giống như thường ngày bắt đầu chơi đùa cùng em bé.

Khi màn đêm xuống, những ánh đèn bắt đầu sáng rực, Trương Vũ và mọi người mới kéo thân thể mệt mỏi trở về nhà.

Bọn họ mang về những gói đồ lớn nhỏ, bên trong chứa đầy thực phẩm, quần áo và các nhu yếu phẩm hàng ngày.

Không chỉ mua quần áo mới cho bọn nhỏ, bà Vương còn đặc biệt chọn cho Vương Tiểu Thanh một bộ đồ ngủ dày dặn.

Dù sao mùa thu đã đến, buổi tối trời cũng bắt đầu se se lạnh.

"Tiểu Thanh, con trai, ngày mai mẹ và chị dâu phải về rồi! Ở nhà còn nhiều việc lắm, một mình anh cả của con trông coi quán ăn không dễ dàng gì. May mà ở đây còn có cô Lý giúp đỡ, mẹ cũng yên tâm hơn." Giọng bà Vương bình tĩnh, tỏ vẻ muốn trở về nhà

Trương Vũ nghe vậy xong yên lặng gật gật đầu, đồng ý với quyết định của mẹ: "Vâng, mẹ. Chúng con cũng dự định qua một tháng nữa sẽ về quê một chuyến."

Hóa ra, Trương Vũ sắp đến kỳ thi cuối kỳ, còn Vương Tiểu Thanh, sau khi ở cữ xong, cũng sẽ tham gia kỳ thi cuối kỳ của trường.

Hai người dự định sẽ trở về nhà một chuyến sau khi hoàn thành kỳ thi và sau khi bắt đầu phân công công việc.

"Thế thì tốt quá. Mẹ nghĩ, ngày mai con cũng được nghỉ, tiện thể đưa mẹ và chị dâu ra bến xe nhé, bà Vương suy nghĩ vô cùng chu đáo, sợ mang đến phiền phức cho con trai và con dâu.

Tại Thượng Hải.

Trương Hồng Châu trở thành tình nhân của ông chủ Vạn được gần một năm.

Trong thời gian này, cô vẫn tiếp tục học hành ở trường như thường lệ.

Tuy nhiên, có một lần ông chủ Vạn đến đón cô ở cổng trường, tin đồn về mối quan hệ của bọn họ bị lan truyền rất nhanh.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 384: Chương 384



Từ khi tin đồn lan truyền, không có ai muốn ngồi cạnh Trương Hồng Châu nữa, tất cả mọi người đều cố tình tránh xa Trương Hồng Châu.

Nhưng Trương Hồng Châu lại chẳng quan tâm tới chuyện này, cô cảm thấy chỉ cần bản thân có thể trải qua cuộc sống giàu sang, như vậy là đủ rồi.

Tuy nhiên, mặc dù đã qua lại với ông chủ Vạn một thời gian lâu như vậy rồi, nhưng Trương Hồng Châu vẫn chưa mang thai.

Gần đây, số lần ông chủ Vạn đến tìm cô cũng ít hơn, điều này khiến Trương Hồng Châu không khỏi nghi ngờ liệu có phải ông ta có tình mới hay không.

Cô bắt đầu cảm thấy lo lắng, lo lắng bản thân có phải đã gặp vấn đề gì đó hay không, vì thế cô quyết định đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe toàn diện.

Cuối cùng cũng tới cuối tuần, Trương Hồng Châu đến khoa phụ sản của bệnh viện.

Sau khi trải qua hàng loạt các xét nghiệm phức tạp, cô cầm kết quả xét nghiệm m.á.u và nước tiểu đến gặp bác sĩ.

Bác sĩ chỉ liếc qua những kết quả đó, sau đó không ngần ngại đưa ra kết luận: "Tình hình hiện tại của cô cho thấy khả năng mang thai sau này của cô là rất thấp."

Nghe xong tin này, Trương Hồng Châu giống như bị sét đánh, vẻ mặt cô lộ rõ sự kinh ngạc.

"Sao có thể như vậy được? Bác sĩ, chắc chắn là có nhầm lẫn rồi! Trước đây tôi từng mang thai mà, chẳng lẽ đây là hậu quả của lần sảy thai đó sao?"

Cô gấp gáp hỏi, trong giọng nói chứa đầy sự tuyệt vọng và không cam lòng.

Trương Hồng Châu không thể tin nổi, cô không có cách nào tiếp nhận sự thật này, tại sao trước đây cô từng có thể mang thai, mà sao bây giờ lại gặp khó khăn như vậy?

Bác sĩ bất ngờ hỏi: "Trước đây cô có sử dụng nhiều thuốc tránh thai không?"

Trương Hồng Châu đột ngột im lặng, không biết phải trả lời thế nào.

Trong lòng cô tràn đầy mâu thuẫn và rối bời.

"Tôi cần cô thành thật, điều này rất quan trọng cho việc chẩn đoán. Nếu có bất kỳ sự giấu giếm nào, nó có thể sẽ ảnh hưởng đến kết quả điều trị," bác sĩ nghiêm túc nói.

Đối mặt với câu hỏi của bác sĩ, cuối cùng Trương Hồng Châu cũng lấy hết can đảm thừa nhận: “Đúng vậy... tôi đã uống thuốc tránh thai khoảng bốn năm.”

Nghĩ lại quãng thời gian đó, Trương Hồng Châu không khỏi cảm thấy hối hận và xấu hổ.

Cô biết rõ hậu quả của việc sử dụng thuốc tránh thai trong thời gian dài, nhưng khi đó cô lại không nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Nghe vậy xong, bác sĩ lộ rõ vẻ ngạc nhiên, lắc đầu thở dài nói: "Bốn năm sao! Khó trách khi buồng trứng của cô lại bị suy yếu nghiêm trọng như vậy. Khả năng mang thai gần như không còn khả năng, trường hợp này của cô rất hiếm gặp."

Theo quan điểm của bác sĩ, người dân nông thôn thường vì điều kiện kinh tế không cho phép mà lựa chọn biện pháp tránh thai như thắt ống dẫn trứng hoặc dùng bao cao su.

Ở thành phố, người dân cũng thường sử dụng bao cao su để tránh mang thai ngoài ý muốn.

Việc Trương Hồng Châu dùng thuốc tránh thai liên tục trong bốn năm là trường hợp rất hiếm thấy.

"Vậy thật sự không có cách nào để chữa trị sao?" Trương Hồng Châu lo lắng hỏi, đôi mắt lộ rõ sự tuyệt vọng và không cam lòng.

Sắc mặt Trương Hồng Châu tái nhợt như tờ giấy, trông như thể sức sống đã bị rút cạn, cả người phờ phạc, tinh thần suy sụp.

Cô không ngờ được rằng biện pháp tránh thai mà mình sử dụng nhiều năm trước lại gây ra hậu quả nghiêm trọng đến thế!

Bác sĩ nhìn cô gái trẻ yếu đuối trước mặt, giọng nói mang đầy sự tiếc nuối: "Mặc dù khả năng mang thai rất thấp, nhưng không phải hoàn toàn không thể. Tôi sẽ kê cho cô một số loại thuốc, cô cũng cần chú ý đến luyện tập thể dục và đảm bảo ăn uống cân bằng dinh dưỡng. Sau sáu tháng quay lại bệnh viện kiểm tra lại, khi đó sẽ biết được còn cơ hội hay không"

Nghe đến đây, trong lòng Trương Hồng Châu lại lóe lên một tia hy vọng.

Dù sao, bác sĩ cũng từng gặp những bệnh nhân có tình trạng tương tự như vậy nhưng vẫn có thể mang thai thành công.

Vì thế, cô vội vàng đồng ý: "Được rồi, bác sĩ, xin hãy kê cho tôi loại thuốc tốt nhất. Tiền không thành vấn đề."

Lúc này đây, Trương Hồng Châu dường như đã lấy lại được một chút tinh thần, tràn đầy kỳ vọng và khát khao.

Cô chân thành hy vọng thông qua lần trị liệu này, có thể được như ý nguyện mang thai đứa con của ông chủ Vạn.

Nói về tình hình gần đây của Vương Mộng Mộng, thời gian thấm thoát, năm tháng như thoi đưa, giờ đây con gái của Vương Mộng Mộng là Tiểu Điệp, đã gần hai tuổi!

Nhớ lại năm đó, vụ việc giả kết hôn của Đại Hổ để lừa tiền đã khiến Vương Mông Mông chịu phải cú sốc lớn. Từ đó trở đi, cô liền trở nên ít nói, trầm lặng, và cũng gầy đi rất nhiều.

Nhưng cuộc sống thì vẫn phải tiếp diễn, nhất là khi biết bản thân đang mang trong bụng một sinh linh mới, Vương Mộng Mộng quyết định vực dậy tinh thần và cố gắng kiếm tiền và tiết kiệm hơn.

Khi đến lúc sinh nở, cô buộc phải nghỉ việc, dù sao thì công việc tạm thời của cô tiền lương quá thấp.

Trong thời gian Vương Mộng Mộng sinh con, Lưu Thải Hồng, người có thu nhập cao hơn đã xin nghỉ mười ngày để chăm sóc cho Vương Mộng Mộng. Ngoài ra, họ cũng thuê một người để giúp đỡ trong mười ngày đó.

Sau thời gian ở cữ, Vương Mộng Mộng phải tự mình lo hết mọi việc trong nhà, từ giặt giũ, nấu nướng cho đến chăm sóc con gái, làm việc vất vả như vậy khiến Vương Mộng Mộng ngày càng gầy hơn.

Từ đó về sau, Vương Mộng Mộng gần như một mình gánh vác việc chăm sóc con gái, còn Lưu Thải Hồng chỉ trở về nhà mỗi cuối tuần để mua sắm những nhu yếu phẩm như gạo, bột mì, dầu ăn và rau củ.

Cứ thế, ngày này qua ngày khác, Tiểu Điệp dần lớn lên, hiện tại đã hơn một tuổi rưỡi.

Về phần Đại Hổ, từ sau khi anh ta xuống miền Nam kinh doanh, nhờ vào tài ăn nói khéo léo, anh ta đã kiếm được không ít tiền.

Gần Tết, Đại Hổ có ý định trở về Thượng Hải thăm nhà, vì anh ta biết rằng sau lần này, có lẽ anh ta sẽ phải định cư lâu dài ở nơi khác.

Còn Vương Tiểu Thanh, sau khi kết thúc thời gian ở cữ, cô quay trở lại trường học để tiếp tục chương trình học của mình.

Do đã bỏ lỡ hơn một tháng trong chương trình học, Vương Tiểu Thanh lo lắng nếu như không thi tốt kỳ thi cuối kỳ, điều này có thể sẽ ảnh hưởng đến việc phân công công việc của cô.

Vì vậy, khi quay lại trường, cô ngay lập tức tập trung vào việc học, mỗi tối về nhà cô vẫn dành thời gian ôn tập kỹ lưỡng.

Sau khi quay lại trường học, Vương Tiểu Thanh còn đặc biệt dặn dò dì Lý không cần nấu ăn cho mình và trong nhà nữa.

Bởi vì Vương Tiểu Thanh dự định mỗi ngày sẽ ăn ở căng tin trường học và mang đồ ăn về cho dì Lý.

Nhưng thực tế thì phần lớn thời gian cô đều lấy thức ăn từ trong không gian của mình ra và mang về nhà ăn.

Đêm hôm đó, Vương Tiểu Thanh đột nhiên cảm thấy n.g.ự.c căng tức và có chút khó chịu.

Dường như cô đang gặp phải hiện tượng tắc tia sữa, khiến n.g.ự.c cô căng cứng lên như một tảng đá, đau đến mức cô không thể nào ngủ được.

"Em à, hay để anh giúp em hút ra nhé. Nghe nói nếu không giải quyết được, có thể sẽ bị sốt hoặc bị viêm đấy."

Trương Vũ mặt dày đề nghị, cảm thấy nếu không làm gì, tình trạng này sẽ càng tệ hơn, tốt nhất là giúp vợ thông tắc tia sữa.

"A!"

Vương Tiểu Thanh đỏ bừng mặt vì xấu hổ, cô không ngờ được anh sẽ nói ra những lời táo bạo như vậy.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 385: Chương 385



"Đừng xấu hổ, thử một lần, được không? Nếu không giảm bớt được thì thôi."

Nhìn thấy Vương Tiểu Thanh đau đớn như vậy, chuyện này không thể chậm trễ thêm, Trương Vũ quyết định sẽ ra tay.

Cuối cùng, tình trạng tắc tia sữa cũng được giải quyết, Vương Tiểu Thanh cảm thấy dễ chịu hơn và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trương Vũ nằm trên giường, chép chép miệng, nghĩ thầm thì ra sữa mẹ có vị ngọt như vậy.

Nửa tháng sau, Vương Tiểu Thanh tham gia kỳ thi cuối kỳ, còn Trương Vũ phải đợi thêm một tuần nữa mới đến kỳ thi của mình.

Trước ngày diễn ra kỳ thi, giáo viên đã triệu tập cả lớp lại tổ chức một buổi họp lớp.

Trọng điểm của cuộc họp là để thông báo cho mọi người về việc phân công công tác. Cụ thể thì phải chờ đến khi có kết quả thi tốt nghiệp, nhà trường mới quyết định phân công công việc.

Nhà trường sẽ ưu tiên bố trí công việc ở quê hương, nhưng nếu có trường hợp đặc biệt hoặc mong muốn cá nhân, sinh viên có thể nộp đơn xin làm việc ở nơi khác, mặc dù quá trình đó có thể sẽ phức tạp hơn.

Về phần được phân công giảng dạy ở trung học hay tiểu học sẽ phụ thuộc vào kết quả thi tốt nghiệp của mỗi người.

Vương Tiểu Thanh lắng nghe và ghi nhớ kỹ lời thầy dặn.

Trước mắt Trương Vũ vẫn chưa biết mình sẽ được phân công công tác ở đâu.

Vương Tiểu Thanh nghĩ rằng, đợi đến khi biết được nơi Trương Vũ được phân công, cô sẽ xin điều chuyển theo chồng.

Sau khi Vương Tiểu Thanh hoàn thành các môn thi, cô liền toàn tâm toàn ý, dành toàn bộ thời gian để chăm sóc con trai.

Mỗi khi cô đưa Tiểu Lỗi ra ngoài hít thở không khí trong lành, lòng cô luôn ngập tràn niềm vui.

Cái tên "Tiểu Lỗi" là nhũ danh mà Trương Vũ đặt cho cậu bé vì bọn họ vẫn chưa nghĩ ra tên chính thức, cho nên tạm thời sẽ dùng cái tên thân mật này để gọi con trai.

Một ngày nắng đẹp, gió nhẹ nhàng thổi qua mặt, dì Lý cùng Vương Tiểu Thanh mang theo Tiểu Lỗi ra ngoài đi dạo, cùng nhau tận hưởng phong cảnh tuyệt vời của thiên nhiên.

Đang đi, Vương Tiểu Thanh không kìm được mà nói: "Dì Lý, trong khoảng thời gian này, dì thật sự đã giúp đỡ gia đình cháu rất nhiều! Nếu có thể, cháu hy vọng dì có thể tiếp tục giúp đỡ gia đình cháu trông nom nhà cửa. Nhưng cũng có một chuyện cháu muốn báo trước với dì: Chính là qua một khoảng thời gian nữa, có thể bọn cháu sẽ theo đơn vị quân đội chuyển đến nơi khác, không thể ở lại thành phố Tương được nữa."

Thấy việc mình sắp sửa phải rời đi, Vương Tiểu Thanh cảm thấy tốt nhất nên nói sớm cho dì Lý biết, và có thể biết được ý định của dì.

Nghe vậy, dì Lý trả lời ngay mà không có chút do dự: "Đồng chí Vương, giữa chúng ta không cần phải vòng vo. Nếu hai người ở lại thành phố Tương, dì rất vui lòng tiếp tục ở lại giúp đỡ. Nhưng nếu bảo di chuyển đến thành phố khác sinh sống thì dì không muốn lắm. Dù sao dì cũng sinh ra và lớn lên ở đây, quen thuộc với môi trường hoàn cảnh ở đây, đi đến nơi xa lạ dì sợ bản thân không thích nghi được."

Từ trước tới nay dì Lý vẫn luôn nhanh mồm nhanh miệng, thẳng thắn biểu đạt ra suy nghĩ chân thật trong lòng mình.

"Được rồi, dì Lý, cháu hiểu và tôn trọng quyết định của dì. Vậy thì một tuần nữa bọn cháu sẽ về quê, đến lúc đó cháu sẽ thanh toán toàn bộ tiền lương cho dì."

Vương Tiểu Thanh nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.

Dù trong lòng cô vẫn mong dì Lý có thể đi cùng gia đình cô, nhưng dù sao đây cũng là quyết định của người ta .

Người thân của dì Lý đều ở thành phố Tương, đương nhiên dì ấy không muốn rời xa.

Tuy nhiên, khi nghĩ đến việc sau này sẽ phải tự mình chăm sóc con, Vương Tiểu Thanh không khỏi có chút lo lắng, sợ đến lúc đó sẽ luống cuống tay chân.

May mắn thay, cô còn có một không gian đặc biệt, nơi đó không có bất kỳ nguy hiểm gì, còn có thể mang lại cho cô nhiều tiện lợi.

Chẳng hạn như không cần vội vàng xuống bếp nấu nướng, bởi vì đã có sẵn thức ăn dự trữ bên trong không gian.

Sau này. chỉ cần Trương Vũ có thời gian rãnh. anh có thể chuẩn bị thêm đồ ăn và lưu trữ trong không gian là được.

Vương Tiểu Thanh bắt đầu lên kế hoạch để bản thân có thể dễ dàng ứng phó với cuộc sống nuôi dạy con cái.

Một tuần trôi qua, Trương Vũ thuận lợi hoàn thành kỳ thi của mình.

Còn việc phân công công tác cụ thể thì phải chờ khoảng mười ngày nữa mới biết được kết quả.

Ngày hôm nay trời trong nắng ấm, ánh nắng tươi sáng, Trương Vũ đưa cho dì Lý tờ tiền một trăm tệ, nói rằng đây là tiền lương tháng này của bà.

"Đồng chí Trương, như thế này có phải nhiều quá rồi không? Trước đây chúng ta đã thỏa thuận tiền lương mỗi tháng chỉ có bốn mươi tệ thôi mà!"

Dì Lý đếm tiền. vẻ mặt ngạc nhiên, không thể tin được số tiền mà mình vừa nhân. cảm thấy bản thân dì đã chiếm hời.

Trương Vũ mỉm cười giải thích: "Hai mươi tệ kia là tiền thưởng của dì. Dì đã phải vất vả thức đêm thay tã cho Tiểu Lỗi, số tiền đó là số tiền mà dì xứng đáng nhận được!"

Trương Vũ rất hài lòng đối với thái độ làm việc tận tâm của dì Lý trong suốt thời gian qua.

"Cảm ơn hai vợ chồng cháu nhiều lắm!" Dì Lý vui vẻ nhận tiền lương và xách hành lý rời đi.

Lúc này, Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc trong căn nhà thuê, từng món đồ nội thất và vật dụng sinh hoạt được cất dần vào trong không gian.

Sáng hôm sau, hai vợ chồng ôm đứa con nhỏ cùng nhau lên chuyến tàu trở về quê.

Mặc dù hành trình lần này chỉ kéo dài nửa ngày, nhưng bọn họ vẫn mua vé giường nằm để tiện nghỉ ngơi.

So với ghế cứng, toa giường nằm ít người hơn, rộng rãi và thoải mái hơn, đồng thời không khí cũng trong lành hơn.

"Ông xã, mảnh đất mà chúng ta mua ở Thượng Hải đến nay vẫn chưa tìm được chủ thầu công trình phù hợp để xây dựng." Vương Tiểu Thanh lo lắng bày tỏ nỗi niềm với chồng.

Nói đến đây, Vương Tiểu Thanh không khỏi cảm thấy nhức đầu.

Trước đây, Vương Tiểu Thanh đã mua một mảnh đất ở Thượng Hải, vốn dự định sẽ xây nhà và cho thuê một phần mặt tiền. Tuy nhiên, do quy mô dự án lớn cho nên đến nay vẫn chưa tìm được người quản lý phù hợp để nhận thầu xây dựng.

Chuyện này đã được cô nhờ Hiểu Yến và Giả Nam Ngọc giúp đỡ tìm kiếm thông tin.

"Vậy thì sau khi chúng ta về nhà nghỉ ngơi vài ngày, sau đó sẽ lập tức khởi hành đi Thượng Hải để giải quyết việc này."

Trương Vũ cũng cảm thấy bản thân sắp nhận phân công đi làm việc ở một nơi khác.

Nếu như không tranh thủ thời gian xử lý xong những việc này. sau này có thể sẽ không có cơ hội.

Hai người cùng nhau trở về thị trấn, từ xa đã có thể nhìn thấy rõ tầng lầu phía trên quán ăn của anh cả và chị dâu.

Căn nhà này được xây thêm năm tầng, nhà cao bảy tầng ở thị trấn không có nhiều, cho nên căn nhà này trở nên nổi bật trong thị trấn.

Bên trong ngôi nhà dường như vẫn chưa được hoàn thiện, bước vào phía trước cửa, Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh nhìn thấy anh cả và chị dâu đang bận rộn phục vụ khách hàng, trong quán ăn có rất nhiều người đang dùng bữa.

"Anh cả! Chị dâu!" Bọn họ gọi lớn.

Nghe thấy tiếng gọi, chị dâu nhanh chóng đặt bát đĩa xuống và nhiệt tình chào đón, sau đó gọi hai người lên lầu nghỉ ngơi: "Ôi hai em về rồi! Nhanh lên lầu nghỉ ngơi một chút đi."

Thấy một mình Trương Dũng có thể xử lý được tình hình bên trong quán ăn, chị dâu yên tâm dẫn bọn họ đi lên lầu.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 386: Chương 386



Lần này về quê, Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh không mua thêm bất kỳ món đồ nào khác, chỉ mang theo một ít rau củ và trái cây tươi, được lấy từ trong không ra.

Thời tiết dần trở lạnh, tại các chợ, việc tìm thấy trái cây ngày càng khó khăn.

"Chị dâu, nhà xây tới đâu rồi?" Trương Vũ mở đầu câu chuyện.

"Tầng ba và tầng bốn đã hoàn thành gần hết, chỉ còn chờ giường và tủ được chuyển tới. Tầng năm và tầng sáu đang được trát xi măng. Còn tầng trên cùng sẽ là sân thượng để phơi chăn gối và các vật dụng khác."

Chị dâu vừa đi vừa giới thiệu chi tiết về tiến độ xây dựng.

Nghe thấy vậy, Vương Tiểu Thanh không khỏi ngạc nhiên nói: "Tốc độ xây thật nhanh! Chỉ mới hai tháng ngắn ngủi đã có thể xây được nhiều tầng như thế này rồi."

Nói xong, trong lòng cô lại nghĩ tới mảnh đất trơ trụi ở Thương Hải.

"Đúng vậy, đội thợ này có nhiều người, làm việc cũng rất hiệu quả. Hơn nữa thời tiết mùa thu mát mẻ cũng giúp cho tiến độ thi công nhanh hơn."

Chị dâu cũng cảm thấy hết sức hài lòng với tiến độ của toàn bộ công trình

Lên tới tầng hai, chị dâu nhiệt tình pha một ấm trà ngon mời hai người thưởng thức.

"Lát nữa chị đi tìm thợ mộc để giục bọn họ mang một chiếc giường tới. Lúc trước bọn chị đã đặt tới mười hai chiếc giường, chắc bây giờ cũng đã làm xong khá nhiều rồi. Đợi lát nữa chị sẽ bảo họ đưa một chiếc giường lên trên tầng ba, hai em nghỉ ngơi ở trên tầng ba đi, không cần đi về Phong Thu Loan nữa."

Chị dâu vừa nói, đồng thời cũng lấy hạt dưa, đậu phộng và táo đỏ ra để mời vợ chồng họ.

"Thế thì tốt quá! Như vậy bọn em có thể ở đây lâu dài rồi." Trương Vũ vui vẻ đồng tình với kế hoạch của chị dâu.

Dù sao thì anh cũng chỉ ở nhà có vài ngày mà thôi, nên ở lại thị trấn cũng hợp lý hơn là đi về quê.

Vương Tiểu Thanh chợt suy nghĩ: "Chị dâu, tòa nhà này có mấy phòng vậy? Là ba phòng mỗi tầng phải không?"

Cô âm thầm tính toán, tổng cộng có bốn tầng và mười hai giường ngủ, đúng là mỗi tầng có ba phòng.

"Đúng rồi, Tiểu Thanh đúng là tinh ý. Bọn chị cũng nghe theo lời khuyên của em, thay vì làm nhà vệ sinh chung, bọn chị đã chuyển sang làm nhà vệ sinh riêng cho từng phòng. Như vậy không gian của mỗi phòng sẽ rộng rãi hơn chút." Chị dâu vừa nghĩ tới khách sạn sắp khai trương, trong lòng không khỏi dâng lên sự chờ mong.

"Chị dâu, hai người định thuê người phụ giúp không?" Trương Vũ thắc mắc, dựa theo tình huống hiện tại, với khối lượng công việc như vậy, một mình chị dâu không thể quán xuyến hết.

"Ban đầu chỉ định gọi mẹ giúp đỡ, nhưng mẹ bận trông Tiểu Ngọc. Thỉnh thoảng mẹ còn giúp Trương Dũng rửa bát đĩa. Nhưng công việc khách sạn thì không đơn giản như vậy. Quầy lễ tân phải luôn có người trông coi, em nói xem có đúng không, khi khách trả phòng, phải có người nhanh chóng đi dọn dẹp và thay ga giường gì đó. Chị tính những công việc này cứ để người trong nhà làm trước, có thể tiết kiệm tiền cũng tốt. Nếu sau này khách sạn làm ăn phát đạt, thì thuê thêm người phụ giúp dọn dẹp cũng chưa muộn."

Chị dâu vừa nói vừa thể hiện sự tiết kiệm và biết lo toan cho gia đình.

Dù sao trước mắt khách sạn cũng chưa có lợi nhuận, nếu như lúc này dùng tiền thuê người làm sẽ rất tốn kém.

"Chị dâu tính như vậy cũng hợp lý." Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh liếc nhìn nhau rồi gật đầu đồng tình.

Chẳng bạo lâu sau, bà Vương dẫn hai đứa trẻ đi về nhà. Bây giờ Tiểu Thạch đã đến tuổi đi học, mỗi ngày đều cần bà Vương đưa đi học và đón về.

"Con trai, Tiểu Thanh, về rồi à, mau cho mẹ xem cháu nội mập mạp của mẹ nào!" Bà Vương vội vàng bước tới nhìn Tiểu Lỗi.

Vương Tiểu Thanh bế con trai qua cho bà.

"Chú út, thím út!" Tiểu Thạch và Tiểu Ngọc cũng chạy tới xem em bé.

Chị dâu nhanh chóng đi xuống dưới lầu, đi tìm thợ mộc mang giường lên, vì nếu để trời tối thì sẽ bất tiện.

Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn bắt đầu bật sáng, Trương Dũng trổ tài nấu nướng, chuẩn bị một bàn tiệc thịnh soạn với tám món ăn và một bát canh nóng hổi.

"Anh, sao anh lại nấu nhiều món như vậy?" Vương Tiểu Thanh kinh ngac hỏi.

Cô đang trong giai đoạn cho con b.ú nên cô rất nhanh đói, nhìn thấy mâm cơm đầy ắp như vậy, cô không khỏi thèm thuồng.

"Bây giờ nhà mình có tám người, nấu chín món cũng không tính là nhiều mà!" Trương Dũng vừa cười vừa bưng các món ăn đậm đà, thơm ngon lên bàn.

Bữa tối hôm đó, Vương Tiểu Thanh ăn rất ngon miệng, cô bất ngờ khi mình có thể ăn hết hai bát cơm.

Cô âm thầm cảm thán, dường như tài nấu ăn của mình còn thua xa anh cả! Ngẫm lại thật sự thấy xấu hổ. Những năm qua, do nhiều lý do mà số lần cô xuống bếp nẫu ăn rất ít.

Sau bữa tối, Trương Vũ chủ động giúp anh trai dọn dẹp tầng một, trong khi đó chị dâu lên lầu giúp Vương Tiểu Thanh trải giường.

Chiếc giường mới được chuyển đến tầng ba, chỉ cần trải nệm là có thể sử dụng ngay.

"Chị dâu, chị chỉ cần lấy chăn thôi, em có sẵn ga trải giường ở đây rồi." Vương Tiểu Thanh lấy từ túi hành lý ra một bộ ga trải giường sạch sẽ.

Chị dâu nhận lấy và đi lên tầng ba.

Vương Tiểu Thanh nhẹ nhàng bế Tiểu Lỗi vào lòng và cho con trai bú.

Nhìn thấy con trai bé nhỏ say mê b.ú sữa, trong lòng Vương Tiểu Thanh ngập tràn tình yêu thương của mẹ.

Lúc này mới khoảng chín giờ tối, vẫn còn sớm, những Tiểu Lỗi đã bắt đầu có chút buồn ngủ.

Đợi tới khi các em bé ngủ say, người lớn liền quây quần lại trò chuyện với nhau.

Bà Vương cẩn thận đắp chăn cho các cháu rồi cũng bước ra ngoài ngồi trò chuyện cùng mọi người.

"Tiểu Vũ, Tiểu Thanh, chuyện phân công công việc của hai đứa sao rồi?" Bà Vương hỏi với vẻ quan tâm.

Trương Vũ thật thà trả lời lại: "Mẹ, vẫn chưa có kết quả đâu, chắc phải đợi thêm tầm mười ngày nữa mới biết được cụ thể sẽ đi đâu."

Nghe Trương Vũ nói vậy, Trương Dũng không khỏi thở dài. Anh vừa thấy vui mừng vì em trai sắp có cơ hội mới nhưng đồng thời cũng thấy không nỡ khi bọn họ đi xa.

"Vậy chắc sau này hai đứa sẽ ít có dịp về quê rồi." Trương Dũng nói với vẻ tiếc nuối.

Trương Vũ hiểu tâm trạng của anh trai, nên nhanh chóng an ủi: "Chuyện này cũng chưa chắc đâu anh, biết đâu bọn em được phân về thành phố Hành thì sao!"

Mặc dù trong lòng Trương Vũ biết rằng khả năng này rất nhỏ, bởi vì hầu hết các đơn vị tốt phần lớn đều đóng quân ở phía Bắc hoặc các vùng biên giới có triển vọng phát triển mạnh.

Cả nhà cứ như vậy trò chuyện rôm rả được một lúc, sau đó người nào về phòng người nấy để nghỉ ngơi.

Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh bế con trai tới phòng thứ nhất lên tầng ba, căn phòng này quả thật như lời chị dâu nói đã được dọn dẹp sạch sẽ, không một hạt bụi.

Một tuần sau, cả gia đình ba người lên tàu đi đến Thượng Hải.

Vào ban đêm, Vương Tiểu Thanh đưa con trai vào trong không gian, còn ban ngày thì ở trong toa tàu, dù sao trong toa tàu không khí ngột ngạt và chật chội, cô sợ con trai sẽ không thoải mái.

Khi đến Thượng Hải, đã là buổi chiều, Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ ngồi xe buýt đến nhà Hiểu Yến.

“Cốc cốc cốc…” Trương Vũ gõ cửa.

“Đến đây~” giọng của Hiểu Yến ở bên trong nhà vang lên.

Khi Hiểu Yến mở cửa ra, cô ngạc nhiên vô cùng.

“Tiểu Thanh~ cậu đến rồi!”

“Mẹ ơi~” Hiểu Yến vừa dứt lời thì cô con gái Tiểu Lệ của cô cũng ở bên trong hét lên.

“Ôi~ Tiểu Thanh, anh Trương mau vào nhà đi, đây là con trai của cậu à? Đáng yêu quá đi mất.”
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 387: Chương 387



Hiểu Yến mời hai người vào nhà, không thể kìm được mà ôm lấy Tiểu Lỗi.

“Mẹ ơi, con cũng muốn bế!” Tiểu Lệ, con gái của Hiểu Yến, hiện tại đã hơn hai tuổi, nói chuyện rất rõ ràng.

“Con phải gọi chú, dì và em trai trước đã thì mới được bế em chứ.” Vương Tiểu Thanh trêu cô bé.

“Chú, dì, em trai.”

Quả nhiên Tiểu Lệ nghe lời, cô bé chào gia đình Vương Tiểu Thanh.

“Giỏi lắm, nào, bế em trai đi nào.”

Vương Tiểu Thanh cẩn thận từng li từng tí đưa Tiểu Lỗi qua cho Tiểu Lệ, cô bé nhẹ nhàng đón lấy Tiểu Lỗi và dịu dàng v**t v* khuôn mặt đáng yêu của câu bé.

“Hiểu Yến, lần này chúng tôi đến Thượng Hải để giải quyết vấn đề về người quản lý công trình. Không biết hai người đã tìm hiểu được thông tin liên quan gì chưa?”

Vương Tiểu Thanh đi thẳng vào vấn đề, vì thời gian cấp bách, bọn họ phải nhanh chóng giải quyết mọi chuyện ở đây.

“Ừm, mình đã hỏi rồi. Chính là người chủ thầu này khá bận rộn. Ông ấy nói rằng công trình của hai người ít nhất phải chờ đến tháng năm năm sau mới có thể khởi công, bởi vì dự án hiện tại mà ông ấy đang phụ trách có quy mô rất lớn. Dự kiến phải đến tháng tư năm sau mới có thể hoàn thành. Hai người thấy như vậy có được không?”

Hiểu Yến định viết thư báo cho bọn họ biết tin này, nhưng không ngờ bọn họ lại đến đây nhanh như vậy.

Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh nhìn nhau, rồi cả hai đều gật đầu đồng ý.

“Không vấn đề gì! Vậy nhờ cậu giúp chúng tôi hẹn gặp ông ấy nhé. Chỉ cần chúng tôi có thể thuận lợi trao đổi và ký hợp đồng, tháng năm năm sau có thể bắt đầu thi công ngay.”

Vì Trương Vũ tương đối am hiểu phương điện này, cho nên Vương Tiểu Thanh không nói gì thêm.

“Được, Nam Ngọc sắp về rồi, anh ấy đang giúp đỡ ở nhà hàng của chú. Khi về anh ấy sẽ gọi điện cho chủ thầu công trình ngay.”

Nói xong, Hiểu Yến liền đi vào bếp xem có món gì để tiếp đãi bọn họ không.

“Hiểu Yến, đừng bận rộn nữa, tối nay chúng ta ra ngoài đi ăn nhé, coi như cảm ơn các cậu đã giúp chúng tôi liên hệ với chủ thầu công trình!”

Vương Tiểu Thanh hiểu được việc chăm con không hề dễ dàng, cho nên cô không nỡ để Hiểu Yến vừa chăm con vừa phải xuống bếp nấu nướng cho cô.

“Thật à? Vậy thì tuyệt quá! Ở gần đây có một nhà hàng mới mở, tớ vẫn chưa có dịp đi ăn, vừa hay hôm nay chúng ta đi ăn thử xem hương vị thế nào!”

Hiểu Yến liếc mắt nhìn phòng bếp, thấy cũng không còn nhiều nguyên liệu để nấu ăn và Nam Ngọc vẫn chưa về nhà, suy đi nghĩ lại cô thấy ra ngoài đi ăn là hợp lý nhất.

Mọi người rảnh rỗi không có việc gì làm nên xem tivi một lúc để g.i.ế.c thời gian. Không lâu sau, Nam Ngọc trở về nhà.

Trong lòng anh biết rõ một mình Hiểu Yến chăm con rất vất vả, cho nên bình thường vẫn hay về sớm để giúp đỡ việc nhà.

“Ơ, đồng chí Vương, đồng chí Trương, hai người đến rồi à! Để tôi đi ra ngoài mua chút đồ ăn.”

Vừa bước vào cửa, Giả Nam Ngọc thấy Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ đến thăm liền vội vàng đề nghị ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn.

“Không cần đâu, vừa nãy mọi người đã bàn với nhau là sẽ ra ngoài ăn ở nhà hàng mới mở cửa gần đây, chỉ đợi mỗi anh về là đi thôi.”

Hiểu Yến mặc áo khoác cho Tiểu Lệ, còn Vương Tiểu Thanh thì thay bim cho Tiểu Lỗi, mọi người đều đã sẵn sàng.

Trên bàn ăn, Hiểu Yến đề nghị Nam Ngọc liên hệ với chủ thầu công trình và hẹn thời gian gặp mặt.

Giả Nam Ngọc nghe xong gật gật đầu, nói sau bữa ăn sẽ gọi điện thoại cho chủ thầu ngay, cố gắng sắp xếp buổi gặp vào ngày mai, hy vọng chủ thầu sẽ rảnh vào lúc đó.

Nam Ngọc biết rõ, ngày thường chủ thầu công trình này rất bận rộn, nhưng may mắn là ông ấy nể mặt anh và hứa sẽ sắp xếp gặp mặt vào sáng hôm sau tại nhà anh.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 388: Chương 388



Sáng hôm sau, mặt trời vừa mọc không bao lâu, chủ thầu công trình đã đến sớm như dự định, bên cạnh ông ta còn có một trợ lý trẻ tuổi.

“Chào anh! Tôi họ Tăng, mọi người thường gọi tôi làn Lão Tăng.”

Thực ra, Lão Tăng cũng không tính là lớn tuổi, chỉ khoảng bốn mươi tuổi, nhưng có lẽ bởi vì ông dày dặn kinh nghiệm, xử lý công việc thấu đáo nên được mọi người gọi là “Lão” Tăng.

Người chủ yếu giao tiếp với Lão Tăng là Trương Vũ, dù sao thì liên quan đến xây dựng nhà cửa và kiến thức về thiết kế nhà cửa, kiến thức về phương diện này Vương Tiểu Thanh không rành lắm.

Về phần phương án thiết kế tổng thể của ngôi nhà, cô và Trương Vũ đã cùng nhau bàn bạc và quyết định xong xuôi, chỉ cần chủ thầu xây dựng nghiêm túc thi công theo đúng bản vẽ là được.

Trong quá trình hai bên trao đổi với nhau, nếu phát hiện thiết kế có điểm nào chưa hợp lý, Lão Tăng cũng sẽ kịp thời đưa ra ý kiến và gợi ý điêu chỉnh tương ứng.

Cứ như vậy, suốt cả ngày, cả hai người ngoại trừ ngừng khi đi vệ sinh và ăn uống ra, một phút cũng không ngừng nghỉ, nhưng vẫn chưa bàn bạc xong, dù sao thì đây cũng là giao dịch liên quan đến hơn mười lô đất.

Liên quan đến hơn mười lô đất. Với quy mô lớn như vậy, không bên nào dám chủ quan lơ là hết.

Cuối cùng, bọn họ hẹn nhau ngày hôm sau sẽ tiếp tục bàn bạc tiếp và quyết định dù như thế nào đi nữa cũng phải chốt xong phương án cuối cùng. Lúc này Lão Tăng mới có thể thở phào nhẹ nhõm rời đi.

Trong hai ngày tiếp theo, bọn họ tiếp tục bàn bạc kỹ lưỡng về từng chi tiết.

Cuối cùng, vào buổi chiều ngày thứ ba, sau một cuộc đàm phán kéo dài và căng thẳng, hai người đã thành công trong việc ký hợp đồng, đây cũng là hợp đồng dày nhất mà Lão Tăng từng ký trong đời.

Bản hợp đồng này đã chứng kiến nhiều lần thỏa hiệp và kiên trì của cả hai bên, đồng thời cũng gánh vác những kỳ vọng của bọn họ trong tương lai.

Thời gian thấm thoát trôi qua, đã mười ngày kể từ khi Trương Vũ hoàn thành kỳ thi cuối kỳ.

Hôm đó, anh không thể chờ thêm nữa, anh nhanh chóng gọi điện thoại cho nhà trường.

Khi biết mình được phân công vào lực lượng đặc nhiệm ở thành phố Hán, trong lòng anh không khỏi dâng lên một niềm vui sướng khó tả.

Không chỉ vậy, nhà trường còn thông báo cho anh rằng, cấp bậc quân hàm của anh sẽ được thăng lên làm Thiếu tá, đồng thời quyết định bổ nhiệm đã được gửi đến đơn vị của anh, chỉ cần đến báo danh là xong.

Tin tốt đến bất ngờ này khiến Trương Vũ phấn khích đến mức suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên vì vui sướng.

Anh ngay lập tức chia sẻ niềm vui này với người anh yêu là Vương Tiểu Thanh. Khi nghe tin này xong, Vương Tiểu Thanh cũng vui mừng khôn xiết:

"Thật là tuyệt vời! Đơn vị đó chắc chắn có khu nhà cho gia đình phải không?" Cô nghĩ, sống trong doanh trại sẽ đem lại cảm giác an toàn tuyệt đối.

Trương Vũ ôm chặt lấy Vương Tiểu Thanh, trong đầu chỉ nghĩ về những hình ảnh hạnh phúc về cuộc sống tương lai của một gia đình ba người.

Ngay lập tức, anh đã gửi điện báo về nhà để chia sẻ tin vui này.

Sáng sớm ngày hôm sau, cả gia đình ba người của Vương Tiểu Thanh đã lên chuyến tàu đi đến thành phố Hán. Chuyến đi theo chồng vào doanh trại của Vương Tiểu Thanh cùng con trai sẽ diễn ra những câu chuyện thú vị nào đây?

Tới gần cuối năm, cuối cùng Đại Hổ cũng bắt đầu hành trình trở về quê, trở lại thành phố Thượng Hải phồn hoa sầm uất, nhộn nhịp.

Trước tiên anh ta đi đến ngôi nhà cũ ở quê của cha mẹ, nơi này cách xa khu trung tâm thành phố, sau khi bán xong căn nhà cũ mà cha mẹ để lại, anh ta liền vội vã quay lại thành phố.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 389: Chương 389



Lần trở về này, Đại Hổ mang trong lòng một mục tiêu đặc biệt đó chính là tìm hiểu tình hình gần đây của Vương Mộng Mộng.

Vì một số lý do, anh ta đặc biệt thận trọng trong việc này, thậm chí anh ta còn cẩn thận cải trang để tránh bị người quen nhận ra.

Sau khi tới thành phố, Đại Hổ đi thẳng đến nhà máy nơi Vương Mộng Mộng từng làm việc.

Trên đường đi, tâm tình anh ta nôn nao không yên, trong đầu không ngừng hiện lên từng chút từng chút những hồi ức có liên quan đến Vương Mộng Mộng.

Khi đứng trước cổng nhà máy, Đại Hổ vừa hy vọng có thể gặp lại cô, lại vừa lo sợ khi gặp cô.

Anh ta hít một hơi thật sâu, bước đến phòng bảo vệ ở cổng, rồi đưa cho chú bảo vệ một điếu thuốc, rồi lịch sự hỏi thăm: "Chú ơi, cháu muốn hỏi thăm một người."

Chú bảo vệ nhận lấy điếu thuốc quan sát qua một chút rồi hài lòng nói: "Haha! Đây là thuốc ngon đấy."

Sau đó, chú nhìn lên Đại Hổ, rồi tò mò hỏi: "Ai vậy cháu?"

"Cô ấy là công nhân thời vụ ở nhà máy này, tên là Vương Mộng Mộng, trông hơi tròn trịa. Hiện tại cô ấy còn làm việc ở đây không?"

Đại Hổ vừa nói vừa rút một điếu thuốc khác từ trong túi áo ra, sau đó tự mình châm lửa và bắt đầu nhả khói.

Nghe đến cái tên này, chú bảo đầu tiên là sửng sốt một chút. Sau khi ngẩn người một lúc rồi mới nhớ ra: "Ồ, hóa ra cậu hỏi về cô ấy. Cô ấy không còn làm việc ở nhà máy của chúng tôi từ lâu rồi. Nghe nói trước kia cô ấy bị một gã đàn ông lừa gạt, không chỉ bị hắn ta lừa hết tiền bạc, mà còn mang thai con của hắn ta nữa!"

Chú bảo vệ nghĩ một lúc rồi bổ sung thêm: "Nhưng chuyện này đều đã qua lâu lắm rồi. Sau đó, mặc dù đang mang thai nhưng cô ấy vẫn kiên trì quay lại làm việc trong một khoảng thời gian. Tính ra, con của cô ấy chắc cũng khoảng hai tuổi rồi..."

Hồi tưởng lại tình cảnh lúc trước của Vương Mộng Mộng, cô không những bị lừa gạt, bản thân khi mang thai còn bị mọi người trong nhà máy bàn tán không ngớt, nhưng vẫn kiên trì làm việc.

Nhưng lúc này đây, Đại Hổ nghe những lời này xong, tay anh ta run rẩy không ngừng.

Anh ta tuyệt đối không ngờ tới, Vương Mộng Mộng vậy mà lại sinh con, hơn nữa đứa trẻ đó có thể là con ruột của anh ta!

Trong cơn hoảng loạn vì không thể chấp nhận được sự thật này, Đại Hổ vội vàng rời khỏi hiện trường.

Anh ta bước đi vô định trên các con phố, trong lòng rối bời, hoàn toàn không biết đến tột cùng anh ta nên làm gì tiếp theo.

Đi mãi, đi mãi, anh ta chẳng hiểu tại sao bản thân lại đứng trước cổng khu nhà mà Vương Mộng Mộng từng thuê.

Nhưng đối diện với cảnh vật quen thuộc trước mắt, anh ta lại không có dũng khí bước vào trong.

Đúng lúc đó, cách đó không xa vang lên giọng nói trong trẻo của một phụ nữ: "Tiểu Điệp~, đi chậm thôi, đợi mẹ với "

Sau đó có một bé gái mũm mĩm mặc áo bông hoa chạy xuống, theo sau là một người phụ nữ hơi tròn trịa.

Bóng dáng hai người đi xa dần, Đại Hổ nhìn theo bóng dáng bọn họ mà không khỏi đỏ mắt.

Chiều tối, sau khi đi chơi về, Vương Mộng Mộng ôm cô con gái đáng yêu của mình trở về nhà.

Cô bé háo hức thoát khỏi vòng tay mẹ, giống như một chú chim nhỏ vui vẻ chạy vào nhà.

Nhưng ngay khi mới bước vào cửa, cô bé ngạc nhiên phát hiện có một phong bì nằm im lìm trên sàn nhà.

"Mẹ ơi! Nhìn này!"

Con con gái nhỏ Tiểu Điệp đối với bất kỳ sự vật mới mẻ nào đều tràn ngập tò mò, lập tức đưa phong bì không rõ nguồn gốc này cho mẹ.

Vương Mộng Mộng mim cười nhận lấy phong bì, nhưng trong lòng lại không khỏi thắc mắc: Bên trong này sẽ là gì đây?

Với một chút nghi hoặc, cô nhẹ nhàng mở phong bì ra. Khi nhìn thấy một xấp tiền dày cộm bên trong, cô lập tức sững người.
 
Back
Top Bottom