Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 50: Chương 50



Chẳng qua từ khi anh ấy đi học trong huyện đến khi tham gia công tác, cũng hơn bốn năm không có học tập với Tiểu Muội, có lẽ đúng như lời của cha nói, mấy năm nay Tiểu Muội tự mình học lên. Nhất thời Diệp Quân Hoa cảm thấy vô cùng vui mừng, đứng ở cửa chờ em gái đọc xong bài thơ mới đi vào, nào biết em gái đột nhiên không đọc nữa, lại nghiêm túc dạy dỗ học sinh mới được mấy tháng không đọc theo.

Đáng tiếc "học sinh" của cô còn là một đứa bé không hiểu tiếng người.

Diệp Thư Hoa nhập vai quá sâu, Diệp Quân Hoa cảm thấy một màn này quá mức tức cười, làm cho anh ấy không nhịn được bật cười ra tiếng.

Ai đang làm ồn lớp học của cô vậy?

Diệp - cô giáo nghiêm khắc - Thư Hoa nhíu mày quay đầu lại, thấy một thanh niên xách bao lớn bảo nhỏ đứng ở cửa san nhìn cô.

Ánh mắt Diệp Thư Hoa sáng lên, lại tới một người đẹp trai, ông trời đối với cô không tệ nha.

Tiếp đó cô bỏ qua Tiểu Mập Mạp đứng dậy, mặt đầy hưng phấn đi về phía trước mấy bước, bởi vì lúc đối phương mở miệng gọi "Tiểu Muội", Diệp Thư Hoa đã nhớ ra, anh chàng đẹp trai quen mắt này chính là anh ba Diệp thân ái của cô.

Anh ba Diệp trở về nhà rồi, còn xách theo nhiều đồ như vậy. Trong trí nhớ của Diệp Tiểu Muội, anh ba về nhà nghỉ ngơi một đêm sẽ đi ngay, cho nên những cái này không phải là hành lý, sự kinh ngạc mừng rỡ mà cô mong đợi chắc tám chín phần là nằm trong này!

Diệp Thư Hoa vô cùng nhiệt tình nghênh đón: "Anh ba, sao về sớm như vậy, anh ăn cơm trưa chưa?"

"Ăn rồi." Lúc này Diệp Quân Hoa mới nhìn thấy được khuôn mặt xinh đẹp hào phóng của Diệp Thư Hoa, cặp mắt không tự chủ sáng lên một cái, thầm nghĩ người già nói nữ mười tám thay đổi lớn quả nhiên không sai, Tiểu Muội nhà bọn họ đã trổ mã ngày càng xinh đẹp rồi.

Chẳng qua trai thẳng cũng không để ý nhiều đến ngoại hình thay đổi của con gái, Diệp Quân Hoa cảm thấy cô em gái nhà mình rất đáng yêu, càng lớn càng xinh đẹp cũng là chuyện bình thường, cho nên cũng không quá để ý, so với sự thay đổi ngoại hình của Diệp Thư Hoa, Diệp Quân Hoa càng không quên được một màn mới vừa nhìn thấy, có chút hài hước cười nói: "Mới vừa rồi Tiểu Muội đang dạy Đại Bảo đọc thơ à?"

"Đúng vậy." Diệp Thư Hoa gật đầu không thèm để ý, ánh mắt không tự chủ liếc nhìn túi trong tay của anh ba nhà mình.

Biểu hiện này của cô trong mắt Diệp Quân Hoa chính là có lý chẳng sợ, anh ấy nhịn không được bất đắc dĩ nhắc nhở: "Đại Bảo mới có bao nhiêu tháng, còn chưa nghe hiểu được tiếng người nữa."

"Dạy sớm chính là muốn từ lúc không biết để ngầm thay đổi, chờ Đại Bảo có thể hiểu chuyện rồi mới dạy thì đã trễ rồi."

Diệp Quân Hoa nhướng mày: "Dạy sớm?"

Hỏng bét rồi, có phải cô dùng từ quá mức mới mẻ hay không? Lúc này Diệp Thư Hoa mới không nhìn túi hành lý nữa, trên mặt tỉnh bơ, thật ra trong lòng có chút lo lắng, đang muốn tìm đề tài để chuyển chủ đề. Trái lại Diệp Quân Hoa có chút nghe hiểu, khẽ cười nói: "Là ý giáo dục giai đoạn đầu đúng không? Nghe vào còn có chút mới mẻ."

Nhất thời Diệp Thư Hoa không hoảng hốt nữa, ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c bày tỏ: "Là từ em nghĩ ra đó."

Tiểu Mập Mạp nằm trong nôi đúng lúc khua tay múa chân, giống như đang cảm ơn sự quan tâm của cô út.

Diệp Quân Hoa chỉ muốn thắp một ngọn nến cho cháu trai lớn ngu ngốc, có một cô út nghiêm túc chỉ dạy như vậy, không biết sau khi nhóc này hiểu chuyện có thể cảm thấy tuyệt vọng hay không.

Diệp Quân Hoa vừa nói chuyện xách đồ bước vào gian nhà chính, cuối cùng Diệp Thư Hoa cũng có thể làm bộ tò mò hỏi: "Anh ba lần này về ở mấy ngày, sao lại mang nhiều hành lý như vậy?"

Sao Diệp Quân Hoa có thể không nhìn ra mong đợi thầm kín của cô được, trái lại rất vui vẻ cười một tiếng: "Ngày mốt trở về đi làm, không có bao nhiêu hành lý, chẳng qua có mang theo chút quà nhỏ cho em."

"Có thật không !"

Diệp Thư Hoa không thể che dấu sự vui vẻ trên mặt, không chờ kịp hỏi: "Em có thể mở ngay bây giờ không?"

"Đặt ở trên nhất đó, em tự lấy đi."

Vừa nói Diệp Quân Hoa đi đến dưới mái hiên ôm Tiểu Mập Mạp không chịu cô đơn đi vào, dù sao cũng là tiểu bối đầu tiên trong nhà, chẳng những vợ chồng đội trưởng Diệp yêu thương, ngay cả người chú Diệp Quân Hoa này cũng rất thích nhóc.

Diệp Thư Hoa được cho phép, cũng không để ý anh ba Diệp có ở hiện trường hay không, tự mình vô cùng vui vẻ đi tìm quà.

Dựa theo lời anh ba Diệp, quà ở mặt trên nhất, đầu tiên cô móc ra được một xấp giấy, Diệp Thư Hoa có chút sững sờ, nhưng vẫn quật cường lục lòi vào bên trong, nhưng lục sâu vào trong lại lấy được một cái hộp chứa bút lông, xuống phía dưới lại là một nghiên mực.

Diệp Thư Hoa đột nhiên cảm thấy có dự cảm xấu, không muốn tiếp tục lật xem nữa, quay đầu mong đợi nhìn anh ba Diệp: "Hình như quà cất có chút sâu đúng không?"

Diệp Quân Hoa cười híp mắt nói: "Không phải em đã tìm được rồi sao?"

Diệp Thư Hoa sững sờ nhìn vật trong tay, quà là giấy và bút mực, đây thật sự là anh ruột??

DTV

Cầu xin anh làm người đi được không ╮(╯3╰)╭
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 51: Chương 51



Diệp Thư Hoa cầm "ngạc nhiên mừng rỡ" ngồi ở một bên tức giận, cô cảm thấy rất thất vọng với Diệp Quân Hoa, anh ấy không còn là anh ba thân ái của cô nữa, mà là móng heo lớn tiêu chuẩn.

Diệp Quân Hoa thấy phản ứng của cô, trái lại cảm thấy thân thiết, lúc Tiểu Muội đi học cũng chính là thái độ không tình nguyện như vậy, dù trưởng thành hiểu chuyện, cũng không có khả năng lập tức trở nên yêu thích học tập.

Không vui mới là Tiểu Muội của anh ấy. Diệp Quân Hoa ôm Đại Bảo ngồi bên cạnh Diệp Thư Hoa, giải thích: "Những cái này là cha cố ý bảo anh mua, ông ấy nói những chuyện em len lén ở nhà một mình làm, bút lông cũng viết trọc lông rồi, mua bút có chất lượng tốt một chút, sau này có thể viết chữ đẹp."

Diệp Thư Hoa không có nghe ra được ý của anh ba Diệp, cô vẫn vô cùng căm uất tố cáo: "Anh là nối giáo cho giặc, đây là hành động không có đạo đức!"

Mặc dù anh ba Diệp là chó độc thân không có đối tượng, nhưng đối với việc dỗ con gái lại rất thành thạo, cũng không có ý định nói đạo lý với Diệp Thư Hoa, mà tích cực nhận sai, cũng nói xin lỗi: "Là anh sai, em muốn cái gì, lần sau anh ba bồi thường cho em?"

"Em muốn ăn thịt!" Diệp Thư Hoa kêu gào bộc phát ra từ nội tâm. Bây giờ cô còn chưa nhìn thấy được tương lai bi thảm của mình thông qua bộ văn phòng phẩm này, cô tức giận vì anh ba Diệp tự nguyện bỏ tiền mua mấy thứ vô dụng này, cũng không chịu dẫn cô đi ăn thịt, thật là quá không hiểu chuyện rồi.

"..." Diệp Quân Hoa nghe vậy bất đắc dĩ nhìn cô, anh ấy còn tưởng rằng Tiểu Muội sẽ nhân cơ hội này yêu cầu đi đến huyện chơi một ngày, cô gái tuổi này giống như có sự mong đợi mãnh liệt đối với chuyện vào huyện. Đáng tiếc dù cho trong nhà bọn họ có điều kiện như vậy, Tiểu Muội muốn đi lên trấn cũng đã không dễ dàng, từ nhỏ đến lớn số lần cô đi vào huyện có thể đếm trên đầu ngón tay.

Tất nhiên anh ấy cũng gần giống như vậy, nếu như không phải ở trong huyện học cấp ba, cũng thuận lợi được nhận làm việc, nếu không anh ấy cũng rất khó đi vào huyện một chuyến.

Cho nên nhìn dáng vẻ thở phì phò của cô, Diệp Quân Hoa chuẩn bị sẵn tâm lí "cắt đất bồi tiền", cam kết nếu có rảnh rỗi sẽ dẫn cô vào huyện chơi vài ngày, đáng tiếc chính cô lại không chịu thua kém chút nào, trong đầu chỉ muốn ăn thịt, anh ấy cũng chỉ có thể dở khóc dở cười bảo đảm nói: "Được rồi, anh sẽ nghĩ cách mạng một ít thịt về cho em."

Bây giờ chữ tín của anh ba Diệp Diệp Quân Hoa đã bị phá sản, cô khó nén bi thương lắc đầu một cái: "Không được ăn thịt rồi, tháng này đều không được ăn thịt rồi."

Chờ lần sau anh ấy được nghỉ về nhà thì cũng đã muộn rồi.

Anh ruột như vậy còn giữ lại để ăn tết sao ╮(╯3╰)╭

Diệp Quân Hoa nghe được giọng nói lẩm bẩm tràn đầy đau buồn của cô, dùng hết sức nhịn cười để không cười ra tiếng tại chỗ.

Mà Diệp Thư Hoa rất nhanh đã phát hiện, cuộc sống không bởi vì sự đau buồn của cô mà đối xử hiền lành lại với cô, so với việc anh ruột đưa tặng văn phòng phẩm làm người ta tuyệt vọng, cha ruột về nhà thấy những "món quà" này thì vô cùng hài lòng, sau đó yêu cầu cô ngay trước mắt mọi người biểu diễn tuyệt kỹ viết chữ to.

Diệp Thư Hoa: "..."

Cha ruột như vậy là không được, vứt bỏ tại chỗ = =

Đáng tiếc loại suy nghĩ đại nghịch bất đạo này Diệp Thư Hoa chỉ có thể suy nghĩ thoáng qua ở trong lòng, trước mặt cha đội trưởng cao lớn uy nghiêm, cô chỉ có thể cố gắng làm một áo bông nhỏ tri kỷ, ngoan ngoãn cầm bút lông mới tinh lên. Nhìn thì giống như anh ba Diệp giúp cô mài mực nhưng thực tế là đang xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, còn nhắc nhở.

"Tiểu Muội, không phải buổi chiều em còn dạy Đại Bảo đọc thơ 《Tĩnh Dạ Tư》của Lý Bạch sao, hay là cứ viết bài thơ đó đi."

Chuyện mà Diệp Thư Hoa rảnh rỗi nhàm chán chọc Tiểu Mập Mạp, cũng chỉ có Diệp Quân Hoa hôm nay ngẫu nhiên thấy được, những người khác thật sự không biết, vừa nghe được chuyện này đều cảm thấy rất buồn cười, duy nhất không cười chính là Lâm Hồng Mai, chị ta ôm con trai có chút không vui nói.

DTV

"Tuổi Tiểu Muội còn nhỏ nghịch ngợm thì có hiểu được, nhưng Đại Bảo chỉ mới bốn tháng, cần phải chăm sóc cẩn thận, em không nên xem thằng bé là đồ chơi."

Có người nói "hiểu rõ bạn nhất chính là kẻ thù của bạn" đặt lên quan hệ giữa Diệp Thư Hoa và Lâm Hồng Mai lại vô cùng thích hợp, tất cả mọi người đều không nhìn ra "dụng tâm hiểm ác đáng sợ" của Diệp Thư Hoa, duy nhất chỉ có Lâm Hồng Mai là gãi đúng chỗ ngứa, nhìn rõ cô.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 52: Chương 52



Đáng tiếc, sự thật thường không được lòng dân "mọi người say chỉ có mình ta tỉnh" trái lại Lâm Hồng Mai trở thành đối tượng bị công kích, ngay cả chồng chị ta là Diệp Quốc Hoa cũng không thích vợ mình lại nói chuyện cay nghiệt như vậy, nhíu mày phản bác.

"Tiểu Muội nghịch ngợm chỗ nào, mỗi ngày con bé đều ở nhà nấu cơm quét sân, còn giúp em chăm sóc con, hiện tại lúc làm việc em cũng rất ít trở về xem con, thật sự bớt lo, còn cái gì không hài lòng nữa?"

Lâm Hồng Mai bĩu môi trong lòng, chị ta tình nguyện không muốn phần bớt lo này, chị ta tình nguyện trở về mấy chuyến còn yên tâm hơn, thuận tiện còn có thể nghỉ ngơi một lát, mà sẽ không giống như bây giờ trộm lười biếng cũng không có cơ hội.

Tính cách của Diệp Quốc Hoa thật thà, thấy vợ không lắm mồm nữa, cho là vợ đã biết mình sai, anh ấy cùng hài lòng ngậm miệng.

Diệp Quân Hoa được xem là chỉ số thông minh của nhà họ Diệp không có dấu vết liếc nhìn chị dâu cả.

Hai tháng trước về nhà, Diệp Quân Hoa mơ hồ có cảm giác hai chị dâu đối với Tiểu Muội thậm chí là đối với mẹ có chút phê bình kín đáo, lúc ấy anh ấy ở bên cạnh Tiểu Muội nói gần hỏi xa, Tiểu Muội cũng không có ý xấu gì đối với chị dâu cả chị dâu hai, nói rõ hai chị dâu không có làm gì quá đáng. Hơn nữa thông qua lời của cô, anh ấy đại khái đoán được nguyên nhân, không phải Tiểu Muội dưỡng bệnh ăn nhiều một chút thôi sao, chị dâu cả và chị dâu hai giúp cô chia sẻ việc nhà, cho nên không vui, liên lụy mẹ cũng bị oán trách là thiên vị Tiểu Muội.

Trái lại Diệp Quân Hoa cũng không để ý đến chút va chạm nhỏ này, bởi vì mẹ anh ấy cũng không phải là người dễ bị bắt nạt, lại nói lúc anh ấy về nhà bệnh của Tiểu Muội cũng đã gần khỏi, đại khái nghỉ ngơi mấy ngày là có thể xuống giường làm việc, đến lúc đó oán khí của chị dâu cả và chị dâu hai cũng sẽ biến mất.

Chẳng qua bây giờ, Diệp Quân Hoa không lạc quan như vậy, ý của anh ấy chỉ muốn đùa một chút, nhưng chị dâu cả lại có thể nghĩ đến chuyện Tiểu Muội xem Đại Bảo thành đồ chơi, có thể thấy chị ta có thành kiến rất lớn đối với Tiểu Muội, mới có thể ác ý xuyên tác dụng ý của Tiểu Muội như thế.

Nghĩ như vậy, Diệp Quân Hoa nhìn Diệp Thư Hoa đang vùi đầu viết chữ, dáng vẻ bình tĩnh này giống như không để chuyện chị dâu cả Diệp gây khó dễ trong lòng, hoàn toàn không phải là phong cách của Tiểu Muội.

Lấy tính cách của Diệp Thư Hoa thì phản ứng này có chút khác thường, dù sao cho tới bây giờ đại tiểu thư nhà họ Diệp chưa bao giờ sợ xé rách mặt, ở thế giới này cô cũng có thể làm cho Lý Kế Hồng không có chút phản kháng nào, với lại sức chiến đấu của Lâm Hồng Mai còn không bằng Lý Kế Hồng, cô hoàn toàn không cần người khác bệnh vực, bằng vào bản lĩnh của mình cũng có thể làm cho chị dâu cả Diệp nghi ngờ đời người.

Đây cũng là chuyện Diệp Thư Hoa thích làm nhất.

Chẳng qua mẹ cô có thể sẽ không vui, đồng chí Vương Thúy Phân vẫn luôn khuyên bảo cô phải sống hòa thuận với hai chị dâu, dù thỉnh thoảng bọn họ có quá mức, cô cùng nể mặt mũi của anh trai mình không so đo với bọn họ, dù sao sau này mẹ của cô sẽ giúp cô báo thù.

Đồng chí Vương Thúy Phân lên tiếng, Diệp Thư Hoa còn nguyện ý nghe một chút, lại nói cô cho anh cả mặt mũi, anh cả cũng rất cho cô mặt mũi giúp cô nói vợ mình, nói cho cùng khó chịu nhất vẫn là chị dâu cả Diệp, cho nên Diệp Thư Hoa càng không thèm để ý.

Chẳng qua cô bình tĩnh như vậy, ở trong mặt Diệp Quân Hoa chính là em gái bị bắt nạt quá nhiều, cũng không còn cảm thấy mới lạ nữa, tất nhiên người làm anh trai bao che em gái như anh ấy không vui, cho nên vốn dĩ chỉ muốn nói giỡn, lúc này cũng nghiêm túc giải thích.

"Đây là Tiểu Muội nghiêm túc dạy Đại Bảo, chính là bởi vì Đại Bảo cái gì cũng không hiểu mới phải dạy, ở trong huyện con có thấy một số gia đình cán bộ, đã bắt đầu dạy vỡ lòng cho đứa bé ba bốn tuổi, nhìn ra được những đứa bé này thông minh hơn đứa trẻ cùng lứa, tương lai nhất định có tiền đồ. Cho nên nói giáo dục gia đình rất quan trọng."

DTV

Đội trưởng Diệp cũng rất tán thành lời này: "Nếu từ nhỏ mấy anh em các con không bị ép đi học, chỉ sợ cũng không thể học được cấp hai cấp ba, không tin nhìn thử trong đại đội có mấy người tốt nghiệp cấp hai chứ?"

Mọi người phụ họa, gián tiếp khẳng định sự công hiến của Diệp Thư Hoa.

Mặc dù Diệp Quốc Hoa vẫn cảm thấy Tiểu Muội chăm sóc Đại Bảo giống như con ruột, nhưng cũng không ngờ cô lại yêu thương Đại Bảo như thế, nhất thời cảm động, trong mắt tràn đầy nước mắt: "Tiểu Muội đối tốt với Đại Bảo như vậy, sau này anh nhất định sẽ để cho Đại Bảo nhớ kỹ, lớn lên phải hiếu thuận cô út như cha mẹ của mình!"
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 53: Chương 53



Lâm Hồng Mai nghe được những lời này thì giận đến xanh mặt, chẳng qua chỉ dạy Đại Bảo hai câu thơ, thì đã muốn Đại Bảo hiếu thuận như cha mẹ ruột, con nhóc thối này còn có mặt mũi lớn như vậy!

Đáng tiếc, dù giận thì bây giờ chị ta cũng không dám lắm miệng, bởi vì dẫn dắt câu chuyện chính là chú em chồng làm công nhân, là người có tiền đồ nhất mà đại đội bọn họ công nhận, Lâm Hồng Mai còn trông cậy sau này chú em chồng dẫn theo con trai mình vào trong xưởng ăn bát cơm sắt, tất nhiên không thể đắc tội với chú em chồng được.

Chẳng những Lâm Hồng Mai không dám phản bác, thậm chí lần đầu tiên hối hận cái miệng nói bậy bạ của mình, chị ta biết rõ cô em chồng này tốt số, ba người anh trai đều xem cô như trân bảo, tại sao chị ta lại ở trước mặt chú em chồng nói mát Tiểu Muội, đây không phải là quỷ ám che mờ mắt à?

Hiển nhiên anh hai Diệp Chấn Hoa cũng có hơi giống với anh cả của mình, trực tiếp xem thường sự thật là mình và Tiểu Muội đều tốt nghiệp cấp hai, lúc này vui vẻ nhờ cậy: "Tiểu Muội, chờ sau này Nhị Bảo sinh ra cũng phải phiền em dạy cho nó, nó trưởng thành rồi cũng sẽ hiếu thuận với em."

Tống Tú Tú đang ôm bụng xem trò vui bỗng có biểu cảm người da đen mặt chấm hỏi, sao Nhị Bảo nhà cô ta lại có trong này!

Diệp Thư Hoa nghe vậy có chút nóng lòng muốn thử, khẳng định trong hai nhóc này người sau chơi vui hơn người trước, nhưng cô lại lo lắng Nhị Bảo sau này trở thành nhóc con nghịch ngợm, người bị chơi chính là cô, vậy cô khẳng định không làm, cho nên phòng ngừa trước: "Nhị Bảo phải nghe lời giống Đại Bảo thì em mới chăm sóc được."

Tất nhiên anh hai Diệp lòng đầy tự tin: "Có Tiểu Muội dạy dỗ, khẳng định Nhị Bảo sẽ nghe lời."

Anh cả Diệp cười ha hả: "Đó cũng không nhất định, Đại Bảo của chúng ta mới thật ngoan ngoãn."

Lúc bọn họ đang nói chuyện, cuối cùng Diệp Thư Hoa cũng đã viết chữ xong, cô viết hai câu thơ đầu của 《Đêm Tĩnh Tư》 và 《 Ngắm Thác Nước Lư Sơn 》 của Lý Bạch, trong nét chữ hơi có chút phóng khoáng tiên khí, Diệp Quân Hoa là người đầu tiên đi lên, nhìn xong thì cảm thấy tự hào: "Cha nói không sai, Tiểu Muội viết chữ rất đẹp, càng khó hơn chính là viết ra được ý vị tiêu sái trong đó."

Lúc này đội trưởng Diệp cũng bỏ qua sự khiêm tốn ngày thường, vui mừng cười nói: "Tiểu Tống còn khen chữ của Tiểu Muội có khí phách."

Diệp Quân Hoa còn đang thưởng thức bức tranh chữ này, Diệp Thư Hoa đã vui vẻ hỏi: "Anh Tống nói như vậy lúc nào ạ?"

Cô còn chưa tán tỉnh như thế nào, thanh niên trí thức Tống đã đánh giá tốt cô như vậy, bốn bỏ năm lên thì chính là thích cô rồi.

Diệp Thư Hoa bắt đầu bội phục mình rồi. Không ngờ một giây tiếp theo lập tức từ vui vẻ chuyển thành đau thương: "Cho nên con không thể lãng phí thiên phú này, mỗi ngày phải nghiêm túc viết một trang chữ to, bây giờ bắt đầu viết, cha ở chỗ này kiểm tra, viết không nghiêm túc không được ăn cơm tối."

Diệp Thư Hoa chưa chuẩn bị tâm lý trợn mắt há miệng, mỗi ngày viết một trang chữ to, viết không xong thì không được ăn cơm? Đây là ngược đãi trẻ em!

Diệp Quân Hoa đã sớm biết suy nghĩ của cha, nhưng nhìn đến vẻ mặt ngơ ngác của Tiểu Muội, vẫn không nhịn được nghiêng đầu, che miệng cười trộm.

Diệp Thư Hoa bị tình anh em plastic và tình cha con plastic lừa gạt làm cho nghi ngờ đời người, cho đến khi đi ngủ vẫn còn lạnh lẽo trong lòng, nhưng ngày hôm sau vẫn đầy m.á.u sống lại, lại bắt đầu cảm động cuộc sống tốt đẹp của mình.

Lúc ấy Diệp Thư Hoa mới vừa ăn sáng xong, có một chú hàng xóm mới vừa về từ trên trấn, xách theo hai cân thịt ba chỉ tươi đứng ở trước cửa nhà gọi cô: "Tiểu Muội, mẹ cháu nhờ chú mang thịt đến, đều ở chỗ này, cháu lấy vào nhà đi."

Hạnh phúc tới quá đột ngột, mặc dù dựa vào bản năng cô vẫn xông đến nhận lấy thịt, nhưng trong đầu lại không biết làm sao, đứng sững sờ ở cửa sân: "Mẹ cháu thật sự nhờ chú mang thịt đến sao?"

"Nếu không phải mẹ cháu đưa tiền và phiếu thì chú cũng không mua nhiều thịt như vậy." Chú hàng xóm bị phản ứng của cô chọc cười, vui vẻ trêu ghẹo.

"Quân Hoa hiếm khi trở về, hôm nay nhà cháu nên làm một bữa ngon."

DTV

Chú hàng xóm còn phải đi làm, nói hai câu đã vội vàng rời đi, để lại một mình Diệp Thư Hoa đứng trong sân nhìn miếng thịt ba chỉ, trong đầu thoáng qua một trăm cách làm thịt ba chỉ, hơn nữa còn tự động bật BGM của 《 Ăn hết Trung quốc 》não bổ đến mức có thể làm cho người ta nước miệng giàn giụa.

Nể mặt của thịt ba chỉ, Diệp Thư Hoa quyết định tha thứ thứ sự tổn thương mà Diệp Quân Hoa đã làm với cô, dù sao chú hàng xóm nói không sai, không đón năm mới ngày lễ gì, mẹ cô lại đặc biệt mua thịt, hơn phân nửa là bởi vì con trai yêu dấu về nhà.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 54: Chương 54



Nếu như có thể, Diệp Thư Hoa thật hy vọng anh ba mỗi ngày đều về nhà.

Chẳng qua lúc này Diệp Quân Hoa đang làm việc trong ruộng, tạm thời không có cảm giác được sự nồng nhiệt của em gái đối với mình.

Đúng vậy, ngày nghỉ hiếm thấy đồng chí công nhân cũng không thể ở nhà ngủ ngon, trái lại sáng sớm đã theo đại đội xuống ruộng làm việc.

Trái lại nhà họ Diệp cũng không thiếu mấy điểm công này, lúc Diệp Quân Hoa trở thành nhân viên thực tập của xưởng dệt ở huyện, đội trưởng Diệp đã lập tức lên tiếng, vào huyện thì không thể mất gốc, vĩnh viễn là con trai của nông dân, cho nên về nhà cũng phải xuống ruộng làm việc.

Lúc ấy Diệp Quân Hoa không quá hiểu dụng ý của cha mình, sau khi nghe lời làm mấy lần, mới chậm rãi phải hiện mỗi lần anh ấy về nhà, các đội viên đều yêu quý anh ấy hơn lần trước.

Ngay cả mẹ anh ấy cũng thỉnh thoảng sẽ xúc động, trước kia nhắc đến anh ấy làm việc ở xưởng dệt, trong đội còn có người nói mấy lời ghen tị, càng về sau càng không ngừng khen ngợi anh ấy.

Hôm nay, thói quen về nhà làm ruộng của Diệp Quân Hoa đã duy trì được nửa năm, mà danh tiếng trong đại đội của anh ấy cũng trực tiếp dồn ép sát gần đội trưởng Diệp, biểu hiện cụ thể chính là mấy bà cụ thích làm mai trong đại đội, không có ai là không muốn giới thiệu đối tượng cho anh ấy.

Nghe nói "giới làm mai" xem Diệp Quân Hoa như tượng đài, ai có thể làm mai cho anh ấy, lập tức sẽ trở thành người làm mai đáng tin nhất của mười dặm tám thôn quanh đây, trong giới làm mai còn chưa có vua, cho nên các bà mai cạnh tranh rất kịch liệt.

Chỉ cần Diệp Quân Hoa về nhà, ngày hôm đó nhà của nhà họ Diệp sẽ tấp nập người, vì vậy có người trêu ghẹo, nói ngưỡng cửa nhà bọn họ sớm muộn cũng bị mấy bà làm mai này đạp hư.

Hôm nay cũng giống như vậy, biết rõ đám người Diệp Quân Hoa xuống ruộng làm việc, những bà cụ lớn tuổi kia không có xuống ruộng kiếm điểm công thay phiên nhau chạy đến nhà họ Diệp, đại khái bọn họ cảm thấy cô gái chưa hiểu chuyện đời là nơi dò hỏi tin tức tốt nhất, dù sao đội viên đều biết từ nhỏ Diệp Tiểu Muội đã chạy theo anh ba của mình, cô khẳng định càng rõ ràng Diệp Quân Hoa thích loại cô gái gì hơn người khác.

Thật ra suy nghĩ của các bà ấy cũng không sai, chính là tới quá không đúng lúc, Diệp Thư Hoa một lòng nhớ đến thịt ba chỉ mà cô khóa ở tủ quầy, hoàn toàn không có hứng thú tiếp chuyện với các bà ấy. Một đám khách vui vẻ đến, không vui mà về, cuối cùng không có thu hoạch gì.

Chờ Vương Thúy Phân tan làm về nhà trước, mấy bà bác cũng đã đi sạch, trong nhà chỉ còn lại con gái ngốc của bà ấy, Vương Thúy Phân đi vào cửa còn có chút kỳ lạ nhìn xung quanh. "Sao hôm nay không có người nào đến nhà?"

Diệp Thư Hoa nghe được tiếng của mẹ, lập tức giống như học sinh tiểu học nghe được tiếng chuông tan học, phút chốc bật dậy từ băng ghế chạy thẳng đến bên cạnh Vương Thúy Phân, hai mắt sáng ngời, còn kém không vẫy đuôi: "Mẹ, mẹ đã về rồi."

Vương Thúy Phân nhìn cô mấy lần, thấy con bé ngốc này không trả lời vấn đề của bà ấy, không thể làm khác hơn là bất đắc dĩ lặp lại: "Mẹ hỏi hôm nay không có người nào đến nhà sao?"

DTV

"Có đến, chẳng qua đều đi hết rồi." Diệp Thư Hoa không rõ ý trong đó, trả lời qua loan, cái miệng nhỏ nhắn nói liên thanh giống như dây pháo nổ đùng đùng vậy: "Đúng rồi mẹ ơi, buổi sáng chú năm hàng xóm đưa miếng thịt đến, nói là mẹ nhờ chú ấy mua giúp, con khóa trong tủ quầy rồi, bây giờ lập tức lấy ra ngay, chờ một lát nữa nấu thế nào ạ?"

Sau khi Diệp Thư Hoa lấy thịt xong thì không trực tiếp nấu chiên xào gì cả, trái lại ngoan ngoãn bỏ thịt vào tủ khóa lại, chờ Vương Thúy Phân về, cũng không phải là cô không tin tưởng tài nghệ của mình, mà là trước khi đi làm Vương Thúy Phân đã dặn dò, hôm nay mình sẽ về nhà trước để nấu cơm.

Nghe lời của mẹ có trứng gà ăn, hôm nay Diệp Thư Hoa giống như con lừa già bị củ cà rốt treo trên đầu giày vò, cô gái nghịch ngợm con nhà giàu biến thành một đứa bé ngoan. Chẳng qua nếu Vương Thúy Phân không có cố ý dặn dò, khẳng định cô đã dùng bản lĩnh của mình, chén sạch miếng thịt kia.

Đáng tiếc Vương Thúy Phân không hiểu sự vất vả nhẫn nhịn của cô, sau khi nghe con gái nhỏ nói liên thanh rồi muốn đi lấy thịt, Vương Thúy Phân bình tĩnh chặn lại: "Đừng lấy, buổi trưa không ăn thịt."

Diệp Thư Hoa không dám tin lỗ tai của mình: "Tại sao mua thịt lại không ăn?"

"Giữ lại buổi tối ăn." Đúng lúc có thể mời Tiểu Tống uống mấy ly.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 55: Chương 55



Sấm sét giữa trời quang! Cô ch** n**c miệng nhịn đến trưa, mẹ cô lại bảo cô nhịn thêm buổi chiều, quả thật Diệp Thư Hoa không có cách nào hiểu được yêu thích "tự làm đau khổ" này của đồng chí Vương Thúy Phân, cố gắng khuyên bà ấy thay đổi ý.

"Mẹ, thịt mắc như vậy, để lâu không tươi sẽ lãng phí, nếu không buổi trưa chúng ta nấu ăn đi? Sớm ăn hay ăn muộn cũng không khác gì lắm."

Vương Thúy Phân đã sớm xem Diệp Thư Hoa là một đứa trẻ, trái lại cũng không kinh ngạc lúc này cô muốn ăn thịt, nhưng không bị d.a.o động chút nào: "Thời tiết này để hai ngày cũng không hư, con đừng quan tâm, với lại mẹ đã nói buổi tối ăn thì chỉ có buổi tối được ăn."

Diệp Thư Hoa nhìn vẻ mặt này của mẹ mình, cũng biết không thể thương lượng, buồn buồn không vui than phiền: "Không ăn thịt, vậy mẹ về sớm như vậy làm gì."

"Hóa ra mẹ về giúp con nấu cơm là chuyện không nên rồi?"

Tính khí Diệp Thư Hoa rất lớn, cô "hừ" một tiếng biểu đạt sự khinh thường của mình, đồng chí Vương Thúy Phân cho là cô ngốc không nhìn ra mẹ chạy về là vội vàng nấu cơm ngon cho anh ba Diệp, mới không phải vì giúp cô nấu cơm đâu!

Vương Thúy Phân cũng nhìn thấu Diệp Thư Hoa ngốc nghếch ngây thơ này, tất nhiên cũng quen được cái tính trở mặt chó kia của cô, lười nói chuyện với cô, trực tiếp vượt qua cô đi vào phòng bếp, sau đó mới quay đầu phân phó: "Còn không qua đây nhóm lửa?"

Diệp Thư Hoa còn chưa bớt giận, nghiêng đầu qua không để ý đến mẹ mình, mấy phút sau, vẫn yên lặng dời cái ghế nhỏ đến dưới bếp lò, thực hiện công việc nhóm lửa, nhẹ nhàng quẹt diêm một cái, ném cỏ khô vào lò, lại chậm chậm bỏ củi khô vào, rất nhanh lửa trong lò đã chạy rực.

Vương Thúy Phân cũng nhanh chóng rửa sạch cắt tốt nguyên liệu nấu ăn, bà ấy bưng hũ mỡ heo trân quý ra chuẩn bị xào đồ ăn, nghe được yêu cầu không khách khí của con gái út: "Vậy con muốn ăn thịt kho tàu!"

Đồng chí Vương Thúy Phân cúi đầu nhìn qua, khuôn mặt con gái nhỏ bị ánh lửa làm đỏ rực, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có mấy vết bẩn vô tình dính vào, Vương Thúy Phân không biết cái gì là "moa moa ta" nhưng trong lòng không nhịn được mà mềm nhũn, gật đầu nói: "Được."

Dù cho con gái út không yêu cầu, bà ấy cũng chuẩn bị buổi tối làm thịt kho tàu.

Diệp Thư Hoa không biết ý định ban đầu của mẹ mình, yêu cầu đã được thỏa mãn tất nhiên có cảm giác thành tựu, Diệp Thư Hoa dần dần thu lại oán khí, lúc cả nhà tan làm về nhà, cô đã khôi phục lại tâm trạng tốt, thần bí đi đến nói nhỏ: "Mẹ nhờ người mua thịt, buổi tốt có thể ăn thịt kho tàu nha."

Ba anh em nhà họ Diệp đi tuốt ở đằng trước, nghe nói như vậy mặt ai cũng hớn hở.

Quả nhiên tin tức ăn thịt làm cho người ta hưng phấn. Diệp Thư Hoa giống như tìm được đồng đội, tâm trạng càng tung tăng hơn, mặt đầy hưng phấn trở về phòng bếp giúp đỡ.

Diệp Thư Hoa vì bữa tối có thể ăn tiệc lớn mà hưng phấn cả một buổi trưa, sau khi ngủ trưa xong thức dậy, lại đột nhiên tỉnh táo lại. Bởi vì cô nhớ lại hình ảnh ăn cá lần trước.

Rõ ràng nấu hai con cá, cô chỉ lấy thịt ở bụng của một con cá, đã bị hai chị dâu xem như cái đinh trong mắt, mặc kệ trước mặt khách đã nói xấu cô, tối hôm nay nếu cô lại ăn nhiều thịt, sợ là hai người họ sẽ bị tức c.h.ế.t mất.

Nếu như chị dâu cả và chị dâu hai có thể học được cách dùng ánh mắt lên án, Diệp Thư Hoa cũng không ngại bị trừng nhiều vài lần, nhưng cô không thích ồn ào, nhất là ồn ào lúc ăn cơm, tổn hại đến khẩu vị.

Phải nghĩ cách để cho hai người họ im miệng mới được.

Nên làm thế nào đây? Diệp Thư Hoa nghĩ đến cha đội trưởng yêu dấu của cô.

Diệp Tiểu Muội bị xem là ngu ngốc ngây thơ, trong chuyện ăn uống bộc phát trí thông minh kinh người, liếc mắt một cái đã biết được Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú sợ nhất chính là đội trưởng Diệp.

Tất nhiên Diệp Thư Hoa cũng không cảm thấy rất khó đoán, dù sao cô ở trước mặt cha ruột cũng không dám l* m*ng, trước mặt cha, anh cả Diệp và anh hai Diệp cũng ngoan ngoãn giống như cháu trai vậy, vợ của bọn họ sợ cha chồng đội trưởng uy nghiêm cũng không phải chuyện gì lạ.

DTV

Đám chị dâu sợ đội trưởng Diệp, cũng đồng nghĩa với việc chỉ cần cô đi theo cha đội trưởng là có thể mở to miệng ăn thịt, bọn họ sẽ không dám nói một câu oán hận nào. Diệp Thư Hoa xác định được phương pháp, rời giường đi ra khỏi phòng.

Trước tiên ôm Tiểu Mập Mạp vào trong nôi dưới mái hiện, Diệp Thư Hoa rất tích cực cầm văn phòng phẩm mới tinh bắt đầu luyện chữ.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 56: Chương 56



Mặc dù lễ vật của anh ba Diệp chính là làm hại cô, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có tác dụng nào, bút lông này cô viết rất thuận tay, lúc này mới có thể chân chính phát huy được thực lực của cô. Đảm bảo cha đội trưởng đi làm về sau khi thấy sẽ vô cùng kinh ngạc, khen cô không dứt miệng, mà tối hôm nay chị dâu cả và chị dâu hai cũng sẽ không dám trêu chọc cô nữa.

Có thịt kho tàu để ăn, tất nhiên Diệp Thư Hoa vô cùng hăng hái.

Mà lúc cố đang cố gắng vì có thể ăn thêm hai miếng thịt mà chăm chỉ, thì lúc này ở trong ruộng anh ba Diệp đang liên lạc tình cảm với anh Tống mà cô luôn nhớ đến.

Thật ra Diệp Quân Hoa và Tống Thanh Huy không quá quen thuộc.

DTV

Lúc Tống Thanh Huy đến gia nhập đại đội, Diệp Quân Hoa đã ở huyện học cấp ba rồi, một hai tháng mới về nhà được một lần, tốt nghiệp cấp ba thì ngựa không ngừng vó tham gia công tác, chuyện này làm cho Diệp Quân Hoa chỉ gật đầu chào hỏi với những thanh niên tri thức đến sau mà thôi.

Mà mặc dù Tống Thanh Huy có danh tiếng rất tốt, lấy được sự yêu thích của toàn bộ trai gái già trẻ trong đại đội, nhưng cũng duy trì quan hệ không xa không gần với các đội viên, chân chính có thể thật lòng giao lưu cũng chỉ có những "chiến hữu" làm thanh niên trí thức kia.

Diệp Quân Hoa rất hiểu loại tâm trạng này, ở trường học trong đám anh em thân nhất của anh ấy, không phải là con trai nông dân xuất thân trong sạch thì cũng chính là con em nông dân, bởi vì tình huống tương tự nên mới có tiếng nói chung, cho nên anh ấy tương đối có hảo cảm với Tống Thanh Huy, nhưng cho đến bây giờ chưa từng chủ động làm bạn.

Thái độ của Tống Thanh Huy đối với Diệp Quân Hoa cũng gần như vậy.

Thật ra từ góc độ nào đó mà nói, Tống Thanh Huy cực kỳ yêu mến đội trưởng Diệp thanh liêm công bằng kia, cho nên yêu ai yêu cả đường đi, anh đều có hảo cảm với những người của nhà họ Diệp, ngay cả Diệp Thư Hoa tham ăn lười làm ở trong mắt anh cũng là ngây thơ không làm bộ, tất nhiên đối với Diệp Quân Hoa ưu tú chân chính. hảo cảm cũng không tệ.

Chẳng qua giao tình của quân tử nhạt như nước, thưởng thức lẫn nhau cũng không nhất định phải kết bạn với nhau.

Vậy mà hôm nay, hai người trẻ tuổi ưu tú này, bởi vì một người mà sinh ra "hứng thú" với nhau.

Lúc trước đã nói, Diệp Quân Hoa về nhà nghỉ, xuống ruộng làm việc là tự nguyện, tất nhiên cũng có thể lựa chọn làm việc với ai.

Bình thường anh ấy luôn làm việc với anh cả Diệp và anh hai Diệp. Gần như cơ hội ba anh em ở với nhau không nhiều, lúc làm việc còn có thể thuận tiện trau dồi tình cảm một chút.

Mà lần này nghỉ sau khi xuống ruộng làm việc, Diệp Quân Hoa "vứt bỏ" các anh trai của mình, khiêm tốn đi đến bên cạnh Tống Thanh Huy: "Thanh niên trí thức Tống."

Tống Thanh Huy ngẩng đầu, tự nhiên chào hỏi: "Đã lâu không gặp, trong xưởng được nghỉ?"

"Tháng trước thay ban cho đám đồng nghiệp, cho nên lần này được nghỉ hai ngày."

"Vậy cũng không tệ."

Đối thoại của hai người nghe có chút nhàm chán, chẳng qua hai người nói xong thì nhìn nhau cười một chút, chẳng biết tại sao cảm thấy rất thân thiết. Lúc này Diệp Quân Hoa mở miệng nói chuyện cũng đã bớt đi một chút khách sáo: "Nghe nói lần trước thanh niên trí thức Tống đến nhà tôi ăn cơm, vốn dĩ cha tôi định cảm ơn vì anh đã sửa máy cày cho đội, không ngờ anh lại tốn kém tặng hai bình sữa mạch nha."

Nhắc đến sữa mạch nha, Tống Thanh Huy không khỏi nghĩ đến cặp mặt sáng ngời của Diệp Tiểu Muội, theo bản năng mỉm cười, lắc đầu cười nói: "Sữa mạch nha để ở chỗ tôi cũng không dùng được, chỉ cần đám người thím thích thì không tốn kém."

Diệp Quân Hoa không chú ý đến việc Tống Thanh Huy mỉm cười, bởi vì chính anh ấy cũng cúi đầu cười, nhớ đến hôm qua trước khi đi ngủ, Tiểu Muội giống như hiến vật quý kéo anh ấy lại, nói muốn mời anh ấy uống sữa mạch nha, khẳng định anh ấy chưa từng uống loại đồ ngọt kia, đáng tiếc mẹ phơi bày ra dụng ý của Tiểu Muội tại chỗ, cô hào phóng như vậy là muốn tranh thủ uống thêm một ly nữa.

Cuối cùng tất nhiên không thành công uống ly thứ hai, Tiểu Muội buồn buồn trở về phòng ngủ, thất vọng tràn ngập trên khuôn mặt nhỏ nhắn, trái lại Diệp Quân Hoa cảm thấy rất thú vị, cảm thấy Tiểu Muội như vậy càng hoạt bát đáng yêu.

Vào lúc này nhớ đến, Diệp Quân Hoa cười khanh khách cảm ơn: "Quả thật rất thích, nhất là Tiểu Muội... và Đại Bảo, hai đứa nó đều rất biết ơn anh."

Tống Thanh Huy cong môi mỉm cười, không phải là không nghe ra vốn dĩ Diệp Quân Hoa chỉ muốn nói Diệp Tiểu Muội, lúc sau miễn cưỡng cộng thêm cả tên của Đại Bảo, nghĩ muốn tạm thời che giấu cho em gái.

Không nghĩ đến Diệp Tiểu Muội nói chuyện giữ lời, đúng là ở nhà cướp sữa mạch nha với cháu trai.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 57: Chương 57



Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trước mặt Diệp Quân Hoa, Tống Thanh Huy vẫn lộ ra nụ cười chân thành: "Không cần khách sáo như vậy."

Diễn xuất của Tống Thanh Huy rất thành thục, không phải là anh chàng Diệp Quân Hoa chưa có nhiều kinh nghiệm sống, có thể nhìn ra được, Diệp Quân Hoa còn nhiệt tình mời: "Đúng rồi, mẹ tôi nói lần trước ngay cả chút thịt tươi cũng không chuẩn bị được, thực ra chiêu đãi không chu toàn, hôm nay cố ý nhờ chú năm mua thịt, thanh niên trí thức Tống nhất định phải nể mặt đến nhé."

"Mua thịt?" Tống Thanh Huy không nhịn được hơi lặp lại, sau đó đau đầu che trán, thầm nghĩ khả năng nắm bắt trọng tâm câu chuyện của anh đã bị Diệp Tiểu Muội kia ảnh hưởng rồi, vội vàng bổ sung: "Để cho thím Diệp tốn kém như vậy, tôi thật sự rất ngại."

DTV

Diệp Quân Hoa mới học được đã lập tức dùng, cười nói: "Mới vừa rồi thanh niên trí thức Tống cũng đã nói, có thể chiêu đãi khách đến tử tế, cũng không xem là tốn kém."

Diệp Quân Hoa cũng đã nói như vậy, trái lại Tống Thanh Huy cũng ngại từ chối tiếp, đúng lúc đi xem Diệp Tiểu Muội biểu diễn màn mong muốn đã được thực hiện, đoán chừng sẽ rất xuất sắc.

Tống Thanh Huy gật đầu cười nói: "Anh cũng đừng khách sáo như vậy, trực tiếp kêu tên tôi đi."

Từ chỗ cha, Diệp Quân Hoa biết Tống Thanh Huy lớn hơn mình hơn một tuổi, sảng khoái nói: "Vậy tôi gọi anh là anh Tống nhé, anh Tống cứ gọi tôi là Quân Hoa đi."

Chỉ như vậy, Tống Thanh Huy lại lần nữa khó từ chối đến nhà họ Diệp làm khách.

Bởi vì Tống Thanh Huy và anh ba Diệp mới gặp nhau mà như đã quen từ lâu, trò chuyện cực kỳ vui vẻ, sau khi tan làm, bọn họ cũng không tách ra, Tống Thanh Huy cũng không về ký túc xá, bị anh ba Diệp nhiệt tình trực tiếp kéo về nhà mình, tất nhiên dọc theo đường đi hai người cũng vừa cười vừa nói.

Đám người còn chưa đến nhà, Diệp Thư Hoa đã bắt đầu biểu diễn bộ dạng mất ăn mất ngủ, cô đã viết chữ xong từ trước, nhưng ở trên tờ giấy vẫn còn chỗ trống, như vậy cũng không tốt để khoe ra, vậy làm sao bây giờ?

Diệp Thư Hoa suy nghĩ một chút, nhấc bút lên chuẩn bị vẽ một chùm trúc mực đen ở chỗ giấy trắng.

Thật ra đời trước Diệp Thư Hoa chính là học sinh nghệ thuật tiêu chuẩn, thi đại học cũng chỉ qua loa, chủ yếu là chăm chỉ trong nghệ thuật, cho nên đều biết cơ bản về vẽ thực vật viết chữ, ký họa, ám tả, tóm lại có thể xem như hiểu biết về quốc họa.

Bây giờ có thể cầm bút vẽ trúc, cũng nhờ mấy năm ở chung với ông nội học được chút da lông, chẳng qua Diệp Thư Hoa ngại quốc họa phiền phức hơn thư pháp, sau khi ông nội qua đời, cô thỉnh thoảng còn hứng thú luyện chữ một chút, quốc họa thì không luyện tập nữa, cho tới bây giờ chỉ có thể vẽ hình đơn giản một chút lừa gạt người thôi.

Chẳng qua dù cho chỉ còn ba phần bản lĩnh, Diệp Thư Hoa vẫn có thể tự tin mình có thể làm cho cha đội trưởng vui vẻ, hơn nữa còn tự khen mình thông minh, cũng may lúc đầu lấy lòng cha đội trưởng. Cô không có nhắc đến chuyện mình biết quốc họa, nếu không nhất định sẽ bị cha đội trưởng điên cuồng ham học kia làm thành nhiệm vụ hàng ngày, lúc cô có nhu cầu muốn đầu cơ trục lợi cũng không dễ dàng nữa.

Quả nhiên cô gái khiêm tốn vận may không kém.

Diệp Thư Hoa đắc ý ngâm nga bài hát, một khóm trúc mực từ từ được hình thành dưới ngòi bút của cô.

Đội trưởng Diệp mới vừa vào nhà đã nhìn thấy hình ảnh chăm chỉ này của cô, mặc dù biết cô đang vẽ cái gì đó chứ không phải viết chữ, nhưng cũng rất được an ủi, trên mặt cha già tràn đầy vẻ hiền hòa quay đầu lại nhắc nhớ mọi người: "Hành động nhỏ tiếng một chút, đừng quầy rầy Tiểu Muội học tập."

Thật ra Diệp Thư Hoa nghe được giọng nói của cha già, vì thiết lập nhân vật chỉ có thể làm bộ như người điếc, hai lỗ tai không nghe thấy chuyện bên ngoài, một lòng chỉ muốn vẽ tranh.

Mà những người nhà họ Diệp bị đội trưởng Diệp nói vậy, giống như học sinh tiểu học được thầy dẫn đi chơi xuân xếp hàng đi vào. Tất nhiên đi đầu chính là đội trưởng Diệp, tiếp theo chính là Vương Thúy Phân cũng mặt đầy vẻ hiền hòa, bà ấy vừa cười vừa nháy mắt với hai con dâu, ám chỉ hai người trực tiếp đi vào nhà bếp giúp đỡ mình.

Vốn dĩ là Diệp Thư Hoa cần rửa cắt nguyên liệu nấu ăn trước khi người nhà tan làm về, chờ Vương Thúy Phân về là có thể trực tiếp nấu ăn, chẳng qua vì muốn ăn thêm hai miếng thịt cô đã sớm quên, mà Vương Thúy Phân cũng không ngại con gái làm việc không chính đáng, việc nặng như rửa rau cắt củ đều kêu con dâu làm là được.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 58: Chương 58



Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú giận mà không dám nói đi vào phòng bếp, bởi vì đội trưởng Diệp đã lên tiếng, bọn họ cũng không dám phát ra chút động tĩnh nào, có thể nói là vô cùng chua xót trong lòng.

Người không cần đi vào phòng bếp thì ăn ý bao vây Diệp Thư Hoa.

Quả thật không thể giả bộ điếc nữa, Diệp Thư Hoa đứng lúc thả bút quay đầu lại, tất cả đều diễn vô cùng tự nhiên, không ngờ vừa quay đầu đã thấy khuôn mặt phóng đại của thanh niên tri thức Tống, biển diễn hoàn mỹ của Diệp Thư Hoa kết thúc, mặt đầy hoảng sợ hỏi: "Anh Tống, sao lại ở đây?"

"..." Tống Thanh Huy theo bản năng quay đầu nhìn người bạn nhiệt tình yêu thương của mình, Diệp Tiểu Muội là biết ơn mình như vậy sao?

Tống Thanh Huy không cảm thấy phản ứng của Diệp Tiểu Muội là ngạc nhiên mừng rỡ, trái lại càng giống như đang lo lắng lại có thêm người cướp thịt với mình.

Không thể không nói, thanh niên trí thức Tống đã gãi đúng chỗ ngứa, đáng tiếc chỉ có anh và ba người phụ nữ trong nhà họ Diệp nhìn rõ được bản chất của Diệp Thư Hoa.

Mấy người đàn ông của nhà họ Diệp đều bị sự đa tài đa nghệ của Diệp Tiểu Muội thuyết phục, một bức tranh trúc mực khéo léo đó làm cho bọn họ cảm thấy vô cùng đẹp, rối rít vây quanh bàn thưởng thức, Diệp Quân Hoa còn kéo Tống Thanh Huy đi đến trước muốn nghe lời bình: "Anh Tống, anh hiểu hội họa không, giúp nhà tôi nhìn thử tranh của Tiểu Muội vẽ như thế nào?"

Lúc này Tống Thanh Huy mới liếc nhìn lên bàn, không nhìn không biết, vừa nhìn đã bị dọa sợ, sau khi bình tĩnh anh không nhịn được mà nhìn Diệp Thư Hoa: "Tiểu Muội từng học vẽ sao?"

"Tất nhiên là không có."

"Đại đội chúng ta cũng không có mấy người biết vẽ."

Không cần Diệp Thư Hoa mở miệng, anh cả Diệp và anh hai Diệp đã liên tục cướp lời nói giúp cô. Diệp Thư Hoa không thể làm gì khác hơn là làm bộ mỉm cười như cao nhân, nhưng ánh mắt lại không nhịn được nhìn đội trưởng Diệp.

Cô cảm thấy mình biểu diễn rất hoàn mỹ, chính là không biết có đánh trúng lòng của cha già hay không.

"Chưa từng học qua, có thể vẽ đến trình độ này đúng là hiếm thấy." Tống Thanh Huy đánh giá đúng trọng tâm: "Trước khi giáo viên dạy vẽ trúc, cũng sẽ để học sinh trong trường quan sát kích cỡ của cây trúc, sự dài ngắn của lóng trúc. Lá trúc thì phải quan sát rõ chủ yếu và thứ yếu cùng với hình thức, những thức này là thông qua sự đậm nhạt của bút mực mà thể hiện ra."

"Vẽ trúc nhất định không thể quá ngay ngắn thống nhất, như vậy sẽ rất rập khuôn, không thể hiện được khí phách khí tiết của nó, nhưng cũng không thể quá phân tán, nếu không sẽ có cảm giác rất lộn xộn bừa bãi. Mặc dù Tiểu Muội vẽ rất đơn giản, nhưng mấy sai lầm thường gặp phải đều tránh được, nếu như không có người chỉ dạy kỹ thuật, đó chính là do Tiểu Muội quan sát tỉ mỉ, hơn nữa còn có thiên phú."

Có người thạo nghề ở đây đúng là thành công được một nửa, ngay cả Diệp Thư Hoa cũng không biết thì ra mình lại trâu bò như vậy, đội trưởng Diệp nghe xong giải thích của Tống Thanh Huy, tất nhiên vô cùng kinh ngạc, mọi người nhiệt liệt phụ họa: "Nếu không có Tiểu Tống giải thích, anh còn không biết bức tranh này lại khó vẽ như vậy."

"Anh nói mà, trúc trong tranh này của Tiểu Muội giống như trúc thật vậy, thật sự có linh khí."

Diệp Thư Hoa nghe bọn họ thổi phồng, đắc ý đến mức đuôi vểnh lên trời, còn phải làm bộ khiêm tốn nói: "Quan sát ư? Không có nha, em chỉ là cảm thấy vẽ như vậy rất đẹp mà thôi."

"Đều là bằng cảm giác ạ."

Diệp Thư Hoa cố gắng giả bộ, cuối cùng cha đội trưởng lấy tranh của cô, kín đáo nói: "Mang tranh chữ vào trong phòng mẹ con đi, đừng làm hư."

DTV

Phòng của đồng chí Vương Thúy Phân không phải là phòng của đội trưởng Diệp sao? Quả nhiên cha đội trưởng không có cách nào chống cự công kích của "cô gái thiên tài", Diệp Thư Hoa hưng phấn, còn bắt chước trò chơi, trong lòng vang lên tiếng nhắc nhở. [Nhắc nhở: Cha đội trưởng đối với người chơi có hảo cảm +100]

Diệp Thư Hoa dựa theo phân phó của cha đội trưởng, tung tăng đưa tranh vào phòng ngủ chính, sau khi đặt xong, Vương Thúy Phân cũng đã bưng đồ ăn đã nấu xong ra, hô to: "Đừng có mà đứng đó nữa, vào nhà chuẩn bị ăn cơm. Tiểu Tống à, ở nhà thím Diệp tuyệt đối đừng khách khí nhé."

"Được nha!" Diệp Thư Hoa phản ứng còn nhanh hơn Tống Thanh Huy, giống như một cái đuôi nhỏ đi theo Vương Thúy Phân vào nhà chính, làm cho Vương Thúy Phân bất đắc dĩ quay đầu mắng cô.

"Mẹ không có kêu con, con đi nhanh như vậy làm gì?"

Diệp Thư Hoa làm ra bộ dạng nghe không hiểu, nhanh chóng chiếm cứ vị trí gần chỗ bên trái, bên trái chính là chỗ ngồi đặc biệt của cha đội trưởng, thức ăn tốt nhất trong nhà đều đặt chỗ này, nói cách khác đi theo cha đội trưởng sẽ có thịt ăn!

Đội trưởng Diệp mời Tống Thanh Huy đi vào, thấy Diệp Thư Hoa đã chọn vị trí tốt ngồi xuống rồi, quả nhiên ông ấy dung túng, không nói gì mời khách lên bàn dùng bữa.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 59: Chương 59



Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú một người bưng canh nóng hổi ra, một người mang thùng cơm đi vào, Diệp Thư Hoa đã vững vàng ngồi vào vị trí, ai cũng đừng nghĩ cướp vinh dự "người đầu tiên dưới trướng của cha đội trưởng" với cô.

Diệp Quân Hoa ngồi bên phải khách, bởi vì Tống Thanh Huy xem như là khách quý anh ấy mời đến, hai người còn đều là "học sinh giỏi" tốt nghiệp cấp ba, khẳng định bọn họ sẽ có tiếng nói chung, để Diệp Quân Hoa tiếp đãi Tống Thanh Huy cực kỳ thích hợp.

Chẳng qua hai đứa em nhỏ "không chịu thua kém như vậy", hai người anh trai Diệp Quốc Hoa và Diệp Chấn Hoa cũng chỉ có thể hạ mình làm nhỏ, vừa khéo rất giống địa vị trong gia đình, bọn họ tự cảm thấy rất vui vẻ. Không những không cảm thấy em trai em gái đoạt đi "yêu thương" của bọn họ, trái lại còn cảm thấy vui vẻ yên tâm vì em trai út thể trò chuyện với khách náo nhiệt như vậy, em gái tinh nghịch càng lộ vẻ thông minh đáng yêu.

Nhà họ Diệp là một đại gia đình hài hòa yêu thương lẫn nhau!

Hai anh trai đều bị sự não bổ của mình làm cho cảm động.

Nhưng Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú thấy một màn này thì rất tức giận, thật ra các cô không có ý kiến gì với Diệp Quân Hoa cả, Tống Thanh Huy là khách quý tiện tay một cái cũng có thể tặng đồ hiếm như sữa mạch nha kia đến, chú em chồng có công việc thể diện có thể tiếp đãi khách chu đáo, bọn họ cũng cảm thấy tự hào, nhưng cô em chồng Diệp Tiểu Muội ăn chùa uống chùa kia, có thể được lên bàn cơm ăn đã nên cảm tạ rồi, sao còn có thể không biết xấu hổ cướp chỗ ngồi như thế.

Quan trọng hơn chính là đời trước Diệp Tiểu Muội là quỷ thèm ăn đầu thai à, thấy đồ ăn ngon là không nhúc nhích được, bây giờ ngồi trên bàn kia tuyệt đối chỉ có một mục đích. Cô là đang nhìn chằm chằm thịt kho tàu và cá kho!

Nhờ có em chồng mà hai chị em dâu hình thành tình hữu nghị dựa vào nhau, lúc này Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú vô cùng ăn ý, không hẹn mà cùng nhớ lại lần trước Diệp Thư Hoa ăn cá đến phấn đấu quên mình, hận đến nghiến răng nghiến lợi, lập tức muốn ép cô em chồng xuống bàn. Chẳng qua hai người lần lượt đánh giá sắc mặt của cha chồng, mở miệng rồi yên lặng đóng lại, cuối cùng ai cũng không lên tiếng, ngoan ngoan bưng đồ ăn lên bàn.

Đội trưởng Diệp vẫn còn mang vẻ mặt ôn hòa chiêu đãi Tống Thanh Huy: "Tiểu Tống, tổ tiên của nhà mẹ đẻ của thím Diệp cháu chính là đầu bếp, thịt kho tàu chính là món ăn gia truyền của nhà bọn họ, lần đầu tiên cháu ăn, nhất định phải ăn nhiều một chút, đừng khách sáo."

Thịt kho tàu gia truyền trong truyền thuyết đặt ở cạnh tay Tống Thanh Huy, mỡ nhiều, tương đỏ, mùi thịt tỏa ra khắp nơi. Đời trước Diệp Thư Hoa ghét thịt kho tàu quá nhiều dầu mỡ, lúc này đã sớm thèm thuồng nhỏ dãi, nghiêng người hỏi.

"Cha, con cũng là lần đầu tiên ăn thịt kho tàu mẹ nấu, có thể để cho con ăn nhiều một chút được không?"

Đội trưởng Diệp dở khóc dở cười quay đầu lại: "Mỗi lần tết đến không phải mẹ con cũng làm thịt kho tàu sao, con còn chưa từng ăn hả?"

Diệp Thư Hoa không làm gì khác hơn là than thở: "Cách cũng đã mấy tháng rồi mà? Con đã sớm quên sạch mùi vị rồi."

Mọi người bị sự "hài hước" này của cô chọc cười thật to, Diệp Thư Hoa nhìn thấy phản ứng này của bọn họ thì đau lòng, rõ ràng cô nói đều là sự thật, hết lần này đến lần khác mọi người đều xem như cô đang nói đùa, có thể nói đây chính là sự phiền não của người quá chính trực đi.

Diệp Thư Hoa không biết, Tống Thanh Huy thật sự tin tưởng cô là đang nghiêm túc, chẳng qua anh cảm thấy vì muốn ăn thịt Diệp Tiểu Muội lại có thể nghiêm túc mở mắt nói mò.

Thật làm cho anh lại mở rộng thêm tầm mắt.

Chẳng qua lúc cha đội trưởng vui vẻ đúng là có chỗ tốt, sau khi đội trưởng Diệp cười xong, trái lại cũng đại phát từ bị gật đầu một cái: "Được rồi, con cũng ăn nhiều thêm hai miếng đi."

Nói xong, đội trưởng Diệp dẫn đầu cầm đũa, đồng thời gọi Tống Thanh Huy cùng nhau ăn cơm.

DTV

Tất nhiên lễ phép của Tống Thanh Huy không thể bắt bẻ được, thấy trưởng bối là đội trưởng Diệp đã bắt đầu ăn, anh mới cầm đũa theo sát phía sau, nhưng còn chưa đụng đến thức ăn, một đôi đũa xuất hiện trước mắt anh, cướp đi miếng thịt lớn nhất trước mặt của anh.

Không nghi ngờ gì chủ nhân của đôi đũa này chính là Diệp Tiểu Muội, dù sao những người khác đều đang chờ khách là anh gắp trước.

Tống Thanh Huy lại cảm thấy hoảng sợ, phản ứng còn nhanh hơn cả đầu óc, sau khi khôi phục tinh thần, đã nghe được giọng nói tràn đầy khích lệ mới lạ của mình: "Tiểu Muội dùng đũa thật tốt."

Một lời thức tỉnh người trong mộng, người trên bàn rối rít liếc nhìn tay của Diệp Thư Hoa, sau đó rất là vui mừng phụ họa.

"Tiểu Muội học dùng đũa lúc nào vậy?"

"Đúng vậy, anh nhớ Tiểu Muội vẫn luôn không biết dùng đũa."

"Hôm nay lại có thể dễ dàng gắp được thịt lên như vậy, thật sự rất giỏi."
 
Back
Top Bottom