Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 395: Chương 395



Trương Phi Yến đã hỗ trợ mở chốt cửa sổ cửa sổ giúp cô rồi, Sở Thấm trực tiếp nâng cửa sổ lên, dùng đầu gỗ chống đỡ cửa sổ. Sau đó, cô trèo qua khe hở bò vào trong phòng bếp.

Nhờ có Trương Phi Yến mà Sở Thấm biết kết cấu phòng bếp của nhà Trương lão đại rõ như lòng bàn tay.

Dưới cửa sổ không có đồ vật gì, cho nên cô có thể yên tâm đặt chân.

Toàn bộ quá trình không phát ra một chút âm thanh nào cả, Trương Phi Yến đang canh chừng ở trong sân nhìn thấy Sở Thấm đang lẻn vào trong phòng bếp nhanh nhẹn và linh hoạt như một con lươn trơn trượt.

Tiến vào phòng bếp, Sở Thấm lại dựa vào thị lực xuất sắc của bản thân mà không kiêng dè gì đi lại ở trong phòng thêm một lần nữa.

Cô tiến tới trước tủ bát và nhìn vào ổ khóa sắt.

Quả nhiên, là một cái ổ khóa chốt một mặt.

Loại khóa này hiện nay được hầu hết mọi người thường sử dụng, bao gồm cả nhà của Sở Thấm cũng dùng loại ổ khóa này.

Loại khóa này chỉ cần dùng hai sợi dây thép là đã có thể mở ra. Trải qua nhiều ngày luyện tập, Sở Thấm không chút do dự cắm dây thép đã được chuẩn bị sẵn vào trong lỗ khóa. Một đầu dây xoay lõi khóa theo hướng mở khóa, một đầu khác kéo viên bi trong lõi khoái vài lần.

“Một giây, hai giây, ba giây…”

Sở Thấm đếm thầm ở trong lòng.

Tới giây thứ tám, một tiếng “Cùm cụp” vang lên, ổ khóa mở ra.

Sở Thấm thở phào nhẹ nhõm, hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ. Cô quyết định đẩy nhanh tốc độ hơn, ai biết được người nhà của nhà họ Trương có ai đột nhiên đi vệ sinh hay không.

Tủ bát ở trong phòng bếp thông thường chứa đựng lương thực mà người trong nhà cần dùng gần đây, còn chìa khóa thường nằm ở trong tay của chủ gia đình.

Trương Phi Yến từng nói rằng chìa khóa của tủ bát của nhà bác cả cô ấy vẫn luôn nằm ở trong tay của bà nội của cô ấy. Đây cũng là lý do mà Sở Thấm tình nguyện mở tủ bát thay vì mở hầm.

Rốt cuộc tủ bát có xảy ra chuyện gì, Trương lão thái thái sẽ không lý do gì để trách cứ vợ của Trương lão đại.

Trong khoảnh khắc Sở Thấm vừa mới mở tủ bát ra đã ngửi được một mùi hương mê người, cô hơi giật một cái, đây chính là mỡ heo!

Tôi đi, không năm không tiết. Cho dù là Tết Đoan Ngọ cũng còn sớm, nhưng bọn họ đã bắt đầu thắng mỡ heo rồi sao?

Sở Thấm nhớ tới hôm nay, không đúng, chắc là tính là ngày hôm qua, dù sao lúc trước Trương Phi Yến tới tìm cô với vẻ mặt căm giận bất bình, xem ra số mỡ heo này là đến từ nhà của cô ấy.

Trong tủ bát không chỉ có mỡ heo, mà còn có nửa túi lương thực và khoai lang nhét đầy một nửa không gian của tủ.

Trong túi đựng gạo, ước chừng khoảng tám cân, lấy đi! Sở Thấm lại điên cuồng nhét đầy khoai lang vào bao cho đến khi bao đầy mới dừng lại.

Có cần mang theo mỡ heo đi hay không?

Sở Thấm do dự một lát, cô mang đi luôn. Sở Thấm bưng mỡ heo đi tới bên cửa sổ, cô đặt bao và mỡ heo xuống trước.

Cô quay lại tính đóng cửa tủ bát lại. Lúc sắp đóng cửa lại, cô nhớ tới chuyện Trương lão đại chắc chắn đã xử lý xong cây t.h.u.ố.c lá và rượu rồi, cô thuận tay lấy toàn bộ trứng gà ở trong tủ bát của nhà bọn họ.

Trương Phi Yến đã từng nói qua là bà nội của cô ấy đặc biệt yêu quý bác cả và em trai họ lớn của cô ấy.

Trong nhà, trứng gà là không có phần cho bác cả gái và chị em họ của cô ấy. Ngay cả chị họ lớn của cô ấy đã gả ra ngoài và dắt theo con cái quay về cũng không được ăn. Cần phải để lại cho người bác cả mấy chục tuổi và em trai họ mười mấy tuổi ăn.

Một khi đã như vậy, số trứng gà đúng lúc có thể mang đi luôn.

Sở Thấm cố ý chừa lại hai khoảng trống trong ba lô để bỏ trứng gà vào trong đó.

Cô nhanh chóng hoàn thành mọi việc, cũng không sợ để lại dấu vân tay gì đó, dù sao ở thời đại này cũng chẳng có cách thu thập dấu vân tay.

Cô nhảy ra ngoài cửa sổ trước, cô lấy d.a.o c.h.é.m vào chốt cửa sổ để lại dấu vết, sau đó cất d.a.o lại rồi đi.

Sở Thấm đưa bao tải trước ra ngoài cửa sổ trước, sau đó cô mới ôm chặt hũ mỡ heo rồi nhảy ra ngoài cửa sổ.

Thanh gậy gỗ chống đỡ cửa sổ bị lấy đi, cửa sổ khép lại, trong lúc nó hạ xuống vẫn không phát ra một chút âm thanh nào y như cũ.

Sở Thấm không dám bất cẩn, một tay khiêng bao tải, một cái tay khác ôm hũ mỡ heo.

Cô cũng không nóng vội, bình tĩnh lại, cô khiêng bao tải lên trên thang gỗ trước rồi đặt bao tải ở trên đầu tường.

Cô quay trở lại, ôm hũ mỡ heo leo lên thang gỗ. Cuối cùng, cô mới lặp lại thao tác trước đó đối với thang gỗ, di chuyển thang gỗ từ bên hông bức ra bên ngoài tường.

Cuối cùng, Sở Thấm leo hai lần lên đầu tường để lấy bao tải và hũ mỡ heo ra bên ngoài bức tường.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 396: Chương 396



Cuối cùng, ánh trăng đã xuất hiện một lần nữa, ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống mặt đất một lần nữa.

Bị cơn gió đêm thổi qua, Sở Thấm chỉ thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Mặt khác, Trương Phi Yến đang ngồi canh chừng ở bên kia bức tường cực kỳ vui vẻ, Sở Thấm đã thành công rồi!

Sở Thấm vẫy tay ý bảo cô ấy đi về trước đi.

Sau khi hiểu ra, Trương Phi Yến cũng không ở lại lâu, cô ấy giẫm lên trên bàn, hai chân nhẹ nhàng tiếp đất.

Cô ấy dời cái bàn về lại vị trí cũ, lúc đang định quay về phòng, cô ấy mới nhớ tới lời dặn dò của Sở Thấm là phải quay lại chân tường xử lý dấu vết của bốn góc bàn để lại ở đó.

Ừm, quả nhiên là Sở Thấm vô cùng cẩn thận!

Trương Phi Yến vừa lòng rời đi. Sau khi quay trở lại phòng, cô ấy lên giường ngủ. Chưa đầy ba phút, cô ấy đã ngủ say.

Nếu Sở Thấm đang vừa khiêng vừa ôm đồ mà biết chuyện này thì chắc chắn là cô sẽ chửi thầm: Người này thật sự vô tâm mà.

Rời khỏi nhà họ Trương, cô nhanh chóng đi con đường nhỏ dẫn vào cửa thôn trước. Chờ sau khi rời khỏi khu dân cư, Sở Thấm mới giấu cái thang gỗ vào trong một không gian còn trống khác.

Sức lực của cô rất lớn, dù có khiêng bao tải và ôm hũ mỡ heo bình thì cô cũng không cảm thấy khó đi.

Tới trước cửa thôn, cô rất cẩn thận đi từ con đường nhỏ ở cửa thôn quay về nhà của mình.

Vì sao cô lại không trực tiếp quay về nhà sao?

Một là cô sợ đang đi ở trên đường gặp phải ai đó.

Hai là chỉ cần đi qua đều sẽ để lại dấu vết, còn cô để lại dấu vết dẫn tới cửa thôn, hầu hết mọi người đều không chú ý đến con đường nhỏ ở cửa thôn dẫn vào thôn.

Cho dù là chú ý tới, e là cũng sẽ không có ai chú ý tới Sở Thấm đâu. Bọn họ chỉ cho rằng kẻ trộm mang theo đồ vật đi từ con đường nhỏ chạy sang hướng bên kia của thôn mà thôi.

Suy cho cùng, Sở Thấm là “Phú bà” được toàn bộ người ở trong thôn biết đến, không thiếu ăn, không thiếu uống, vậy thì cô đi trộm đồ của người khác để làm gì chứ?

Dù sao bọn họ cũng không thể tưởng được là Sở Thấm làm vậy vì muốn trút giận thôi.

Khoảng sáu phút sau, Sở Thấm về đến nhà.

Đã nhiều ngày thời tiết khô ráo không có mưa, thật ra trên con đường nhỏ dẫn vào làng cũng sẽ không để lại dấu vết rõ ràng gì cả.

Sau khi về đến nhà, cô đẩy cửa bước vào. Cửa nhà cô là do hệ thống làm ra nên tất nhiên sẽ không phát ra âm thanh.

Tiếp theo, cô đóng cửa lại, vào nhà lần nữa.

Tiểu Bạch đang canh nhà bị cô đánh thức, Sở Thấm đặt đồ đạc xuống rồi kiểm tra qua thang gỗ rồi cất lại trong sân sau.

Cô quay lại nhà chính, đóng cửa nhà chính lại, lấy cân ra rồi cân số lương thực mới lấy được.

Sở Thấm đã lên kế hoạch, cô biết lúc bản thân đi trộm đồ cũng chỉ có thể trộm đaih khái thôi, không thể trộm lại đúng số lượng lương thực mà nhà của Trương Phi Yến bị lấy đi được.

Trương Phi Yến đã nói qua rằng trước đó Trương lão đại và bà nội của cô ấy đã lấy hai cân bột mì và tám cân gạo từ nhà của cô ấy.

Hơn nữa, còn có khoai lang, cô ấy nói là bị lấy đi một bao khoai lang, thịt cũng lấy đi một cân và cả một cân đường đỏ và nửa cân trứng gà nữa.

Sau khi Sở Thấm cân xong, cân nhắc mấy thứ này gần như là đủ để bù đắp số lương thực đã bị lấy đi.

Cũng không biết ngày mai khi tỉnh lại, Trương lão đại sẽ có biểu cảm như thế nào, Sở Thấm nghĩ đến mà không khỏi nhếch môi cười toe toét.

Cất xong đồ đạc, cô thay quần áo xong leo lên giường ngủ.

Đêm dần dần tối kịt, những ngôi sao ở trên bầu trời từ từ ảm đạm hơn. Vài tiếng sau, ở phía chân trời cách xa hàng nghìn dặm xuất hiện bụng cá trắng xóa.

Tuy nhiên, Sở Thấm bận rộn suốt nửa đêm vẫn còn nằm ở trên giường ngủ say.



Sáng sớm hôm sau.

Hôm nay, trong núi xuất hiện sương mù hiếm thấy. Đội trưởng Hàn đã lâu không nhìn thấy nước, ánh mắt của ông ấy sáng lên, có phải sắp tới trời sẽ mưa hay không?

Ông ấy thức dậy sớm, ngay cả cơm cũng còn chưa kịp ăn, ông ấy đã tới mấy dòng suối nhỏ ở và con mương để đi quan sát lượng nước.

Ừm, lượng nước vẫn đang giảm dần.

Tiếp theo, ông ấy lại đến ruộng nhìn một cái.

Sau khi chạm vào hoa màu, trên lá cây không có một giọt sương nào, đội trưởng Hàn than thở ở trong lòng, nghĩ rằng còn phải gom nước trong một thời gian nữa.

Hạ chí sắp đến, ngày và đêm gần như dài bằng nhau.

Lúc này chẳng qua mới có năm giờ rưỡi sáng, nhưng sắc trời đã sắp tối mịt.

Ở nhà của Trương lão đại.

Người thức dậy sớm nhất chính là bác cả gái Trương. Như thường lệ, bác cả gái Trương mở khóa cửa phòng bếp trước, sau đó mới đi nhóm lửa.

Bà ấy đổ thêm nước vào trong nồi bởi vì lát nữa mẹ chồng của bà ấy sẽ đích thân chưng canh trứng.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 397: Chương 397



Ngay sau đó, bà ấy phải đi giặt quần áo. Quần áo này là tối hôm qua người trong nhà thay ra, bà ấy phải xách theo thùng đến dòng suối cách nhà không xa để giặt quần áo.

Có khoảng hai thùng lớn quần áo, nhưng mà bác gái Trương cũng không cảm thấy mệt. Có lẽ là bởi vì đã lao động mệt nhọc suốt mấy chục năm qua nên bà ấy đã hoàn toàn c.h.ế.t lặng.

Có lẽ là thậm chí bà ấy cũng không biết được bản thân đã c.h.ế.t lặng như thế.

Bên dòng suối nhỏ có rất nhiều thím và cô gái trẻ đang giặt quần áo. Lúc trước, Sở Thấm cũng có một vị trí nhỏ ở đây.

Sau khi bác gái Trương tới nơi, bà ấy lập tức hòa nhập với mọi người, vừa giặt quần áo vừa nói giỡn.

Ở bên kia, bà cụ Trương vốn đã quen dậy sớm cũng đã đi từng bước nhỏ vào phòng bếp như thường lệ.

Trên người bà ta mặc một bộ quần áo màu xanh đen, tóc được vén bằng nước chỉnh chỉnh tề tề.

Bà cụ Trương lấy ra một cái chén đặt ở trên bệ bếp. Sau đó, bà ta móc chìa khóa mà bản thân vẫn luôn giữ ra rồi mở khóa tủ bát.

Đây là biểu tượng cho “Đương gia làm chủ” cho bà ta. Dù người chủ gia đình đã vất vả suốt mấy chục năm như bà ta cũng chưa từng được ăn canh trứng.

Bà cụ Trương mở khóa rồi lại mở cửa.

“Hả?”

Hình như có gì đó không thích hợp.

Bà cụ Trương trừng lớn đôi mắt, hít hà một hơi.

“Trời ơi…”

Bỗng nhiên, từ trên không trung nhà của Trương lão đại phát ra một âm thanh có thể xuyên qua mấy dặm đưỡng, nó tựa như một cái đồng hồ báo thức đánh thức toàn bộ người ở trong thôn.

Trương lão đại đột nhiên đứng dậy, ông ta vẫn còn ngơ ngác sau khi trực tiếp tỉnh lại từ trong cơn ngủ say.

“Hình như tôi nghe thấy giọng của mẹ mình nhỉ?” Ông ta lẩm bẩm.

Trương Phi Yến ở kế bên cũng diễn ra tình huống tương tự như thế. Trong nháy mắt, cô ấy chợt tỉnh dậy, cười ha ha không tiếng động, cô vội vàng bước xuống giường, xỏ giày ngược cũng không hay, cô ấy vội vội vàng vàng chạy ra sân.

Giờ phút này, người cha hiếu thảo của cô ấy đã lao ra ngoài rồi.

“Mẹ ơi, sao vậy!”

Trương Phi Yến vừa chạy vừa bò suốt đường đi, cô ấy nghiêng ngả lảo đảo tiến vào nhà bên cạnh. Cô ấy cố nén cười, hỏi: “Bà nội, sao vậy ạ?”

“Cứu mạng, nhà của tôi bị trộm! Mỡ heo của tôi, mỡ heo của tôi!”

Bà cụ Trương ngồi bệt xuống đất, bà ta khóc lóc đau khổ tột cùng như hận không thể đập đầu xuống đất.

Lời này vừa nói ra, Trương lão đại đang chậm chạp xỏ giày ở trong phòng nhịn không được hỏi: “Cái gì, nhà chúng ta lại bị trộm sao!”

Cái gì mà gọi là lại chứ?

Lúc trước, Trương Phi Yến đã trộm qua mỡ heo một lần rồi. Giờ phút này, khi nhớ tới hũ mỡ heo kia, cả thể xác lẫn tinh thần của cô ấy đều thoải mái, hận không thể hô một tiếng hay với Sở Thấm!

*

Nhà của Trương lão đại bị trộm.

Đây là tin tức nóng hổi trong hôm nay ở thôn Cao Thụ này.

Nhà họ Trương bị trộm chín cân gạo, ba mươi hai cân khoai lang, một hũ mỡ heo và hai mươi hai quả trứng gà.

Đây là tin tức sốt dẻo trong hôm nay ở thôn Cao Thụ này.

Toàn bộ mọi người bao gồm cả Sở Thấm ở bên trong đều chạy tới nhà của Trương lão đại để xem. Những người khác đều tò mò cộng thêm sự khiếp sợ và thậm chí là chấn động, Sở Thấm và Trương Phi Yến đơn thuần là xuất phát từ tâm lý của kẻ tội phạm sau khi đã phạm tội lại quay về hiện trường phạm tội để thưởng thức.

Đương nhiên là Sở Thấm thật sự cũng có thể chịu đựng được.

Dù sao cô cũng là người có ân đền oán trả. Trương lão đại mắng cô, cô sẽ đi trộm nhà của ông ta. Hai người bù trừ cho nhau, xem như đã tính sổ xong rồi, không cần phải đi xem kịch nữa.

Nhưng nếu tất cả mọi người đều đi quá đó nhưng cô không đi, có phải quá để lộ ra sơ hở hay không?

Bởi vì đêm hôm trước phải đi ăn trộm, mãi đến bảy giờ sáng hôm sau Sở Thấm mới thức dậy, cô ngáp dài, đôi mắt suýt chút nữa đã không mở ra rồi.

Đứng ở nơi rất xa, cô đã nghe được tiếng ồn ào ở trong thôn.

Không cần lấy kính viễn vọng ra nhìn, Sở Thấm cũng có thể đoán được âm thanh đến từ nhà của Trương lão đại.

Sắp đến giờ đi làm, Sở Thấm cũng không nấu cơm, cô vội vàng ăn xong bữa sáng sau liền đi tới sân đập lúa.

Nhưng mà số người tới sân đập lúa rất ít, như vậy những người dân trong thôn đều đang ở đâu?

Ở nhà của Trương lão đại.

Có người nhìn thấy Sở Thấm tới, hưng phấn nói với cô: “Sở Thấm, cô mới đến à? Cô có biết chuyện gì chưa? Nhà của Trương lão đại bị trộm đó!”

Sở Thấm gật đầu nói: “Không phải là tôi vẫn luôn tới đây vào lúc này hay sao?”

Ngay sau đó, cô lại mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, hơi che miệng lại nói: “Thật sự là bị trộm sao?”

“Cô biết chuyện này sao?”

Sở Thấm đáp: “Đoán thôi. Tôi ở trong nhà nghe thấy tiếng mắng chửi của bà nội Phi Yến và bác cả của Phi Yến.”
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 398: Chương 398



Cũng đúng, bà cụ Trương và Trương lão đại trực tiếp ngồi bệt ở dưới đất liên tục chửi bới gần một tiếng rưỡi đồng hồ cũng chưa ngừng lại. Cũng không hiểu được hai mẹ con nhà này kiếm ở đâu ra được nhiều câu mắng chửi người như vậy, thật sự là không có một câu nào lặp lại cả.

“Vậy cô mau chạy tới đó xem đi. Đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ thôn đang ở đó để khuyên bảo bọn họ đó.” Anh ta thúc giục nói.

Trong lòng Sở Thấm hơi do dự một lát. Sau đó, cô "haizz” một tiếng, trên mặt mang theo cảm giác hứng thú khi đi xem kịch vui, cô chạy nhanh tới nhà của Trương lão đại.

Xem ra sự việc này hơi khó giải quyết, đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ thôn vẫn đang khuyên bảo bọn họ.

Khi Sở Thấm tới nơi, có rất nhiều vòng người đang vây quanh cửa nhà Trương lão đại. Thậm chí là còn có những người ngồi ở trên đầu tường, ngay cả trên đầu tường nhà của Trương Phi Yến và đầu tường nhà của thím Sở cũng có người đang ngồi hoặc là đang đứng. Tóm lại, những người trong thôn đều tràn ngập nét mặt xem kịch vui.

Không phải trộm nhà của mình, những người trong thôn sao lại lo lắng được, bọn họ đa phần chỉ là tới đây để xem kịch vui mà thôi.

Đồng cảm với Trương lão đại mà mắng tên trộm?

Không tồn tại, ai biết được liệu lời mắng có truyền tới tai của tên trộm và tên trộm đó có thể ghé thăm qua nhà của người đã lên tiếng mắng chửi hay không?

Rốt cuộc, kẻ trộm lần này thật sự rất trâu bò khắc hẳn kẻ trộm không thành ở nhà họ Trịnh lần trước trộm Trịnh. Kẻ trộm lần này vừa biết trèo tường, lại còn biết mở cửa sổ và cạy ổ khóa nữa.

Nhưng mà…

Chậc chậc, có nên nói hay không nên nói, tên trộm còn rất có đạo đức khi không vét sạch đồ ở trong tủ bát.

Một chén mỡ heo và còn sót lại sáu củ khoai lang để lại. Ngoài ra, còn có hai cái bánh gạo và một túi đường phèn nhỏ.

Khi Trương Phi Yến nhìn thấy Sở Thấm, cô ấy đi vòng qua đám đông người một cách quyến rũ tới bên cạnh cô.

Hai người liếc nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy được sự hưng phấn ở trong mắt của đối phương mà chỉ có bản thân nhìn mới hiểu được.

Sở Thấm quan sát Trương lão đại đang khóc lóc long trời lở đất, khóc đến nỗi khàn cả giọng, lông mày của cô mơ hồ nhướn lên.

Khóc đi, sau khi giọng nói khàn đi vì khóc quá nhiều, cũng đừng có bàn tán đúng sai và thị phi ở sau lưng của người khác.

Thật ra, đội trưởng Hàn rất buồn rầu bởi vì tiếng khóc của bà cụ Trương đã thu hút rất nhiều người tới đây để xem.

Cảnh này sẽ phá hủy sạch sẽ các manh mối. Ông ấy cau mày đuổi đám người đang vây xem đi. Sau đó, ông ấy dẫn theo đội trưởng dân quân: Tần Giang cẩn thận quan sát dấu vết ở bên ngoài bức tường.

Tần Giang quan sát hai lần, lắc đầu nói: “Dấu chân lộn xộn, dù tên trộm có để lại dấu chân cũng đã bị người khác dẫm lên mất dấu rồi.”

Sau đó, ông ấy đi kiểm tra bức tường, cũng không có dấu vết nào.

Nhưng thật ra ở bên hông bức tường cũng chính là ở trong sân. Bọn họ phát hiện ra dấu vết để lại của thang gỗ ở trên bức tường trong sân.

Nhưng điều đó có nghĩa là gì?

Chứng tỏ là kẻ trộm đã mang theo thang gỗ và công cụ gây án tạm thời được xác định là một cái thang gỗ.

Đội trưởng Hàn thở dài nói: “Đến lúc đó, tôi chỉ có thể hỏi thăm qua những người ở trong thôn kế bên một chút rằng bọn họ có nhìn thấy hai người mang theo thang gỗ và khiêng bao tải hay không thôi.”

Đúng vậy, đội trưởng Hàn và Tần Giang nghi ngờ có hai tên trộm tham gia vào vụ trộm này, có thể không phải là ba tên.

Tần Giang hơi chần chờ một lát, tránh né người của nhà họ Trương, nhỏ giọng nói: “Đội trưởng Hàn, ông có bao giờ nghĩ là tên trộm có thể là người ở trong thôn của chúng ta hay không?”

Đội trưởng Hàn nhướn mày, trừng mắt nói: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào. Thôn của chúng tôi tạm thời không thiếu lương thực, còn chưa có nghe nói qua nhà của ai thiếu lương thực cả. Mỗi tuần, mỗi khia giao lương thực, mọi người đều cần mẫn giao ra ngay. Làm sao có thể là người ở trong thôn chúng ta được chứ!”

Ông ấy nói chắc như đinh đóng cột, cơ bản là không tin vào phán đoán của Tần Giang.

Tần Giang: “…”

Được rồi, nhưng ông ấy vẫn kiên quyết giữ vững quan điểm của mình y như cũ.

Trực giác của ông ấy cực kỳ chính xác. Tuy nhiên, ông ấy cũng không phải đưa ra phán đoán chỉ dựa trên trực giác của mình thôi đâu.

Hơn nữa, dường như người nọ đã đi thẳng tới nhà của Trương lão đại nhưng lại không có dọn sạch đồ đạc ở trong tủ bát của nhà Trương lão đại.

Ông ấy cũng không tán đồng với quan điểm đạo đức của tên trộm nhỏ kia, nhưng ông ấy cảm thấy tên trộm kia hình như còn có chút tình cảm với Trương lão đại.

Loại tình cảm gì? Là tình cảm giữa những người sống trong thôn với nhau.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 399: Chương 399



Người cùng thôn người, cúi đầu không thấy ngẩng đầu sẽ thấy. Cho dù có chán ghét đối phương ra sao cũng không đến mức dồn người ta vào con đường chết.

Để lại lương thực tức là để lại một đường sống cho người ta, cho nên tên trộm này rất có thể là người ở trong thôn Cao Thụ và có thù oán với nhà của Trương lão đại.

Nếu căn cứ như vậy…

Xong rồi, toàn bộ người trong thôn đều là kẻ hiềm nghi.

Không có cách nào cả! Trương lão đại thật sự là đi tìm đường chết. Hầu như mọi gia đình ở trong thôn đều có mâu thuẫn với ông ta, ngay cả nhà của em trai ruột của ông ta cũng xảy ra xích mích, huống chi là người ngoài.

Hơn nữa, cái miệng của Trương lão đại thật sự là thiếu đánh, làng trên xóm dưới cũng ít có người lắm mồm giống như ông ta, cho nên ông ta mới có cái biệt danh là Trương đầu lưỡi.

Này, nếu suy nghĩ như vậy, thật ra cũng có thể kẻ gây ra chuyện này là người thân họ hàng của Trương lão đại, cũng không chắc chắn là người ở trong thôn Cao Thụ bọn họ.

Tần Giang nói ra khả năng này, ánh mắt của đội trưởng Hàn sáng lên, ông ấy vừa lòng.

Không phải khoanh vùng tình nghi là người trong thôn là được. Nếu người ở trong thôn đi ăn trộm đồ ở trong thôn, vậy thì xong rồi, thanh danh sẽ hỏng bét hết.

Sau đó, hai người lại đi tới bên cạnh cửa sổ, qua kiểm tra đều cảm thấy tên trộm đã lẻn vào nhà bằng cửa sổ.

Vậy câu hỏi là cửa sổ đã mở ra như thế nào?

Lúc này, Trương lão đại chỉ có một mình, tóc bạc ở hai thái dương, đôi mắt của ông ta rưng rưng nước mắt nói: “Đội trưởng, ông phải làm chủ cho tôi. Mỗi ngày, cửa sổ của nhà chúng tôi đều được đóng lại bởi vì đề phòng trộm cướp mà.”

Nói xong, ông ta quay đầu hỏi mẹ của mình: “Mẹ à, hôm qua mẹ có đóng cửa đúng không?”

Bà cụ Trương không ngừng gật đầu, đương nhiên là bà ta đã đóng cửa rồi. Sau khi đóng cửa xong, bà ta còn đi ra ngoài tìm người khác để nói chuyện nữa mà.

Hàn Định Quốc nhìn vết d.a.o ở trên chốt cửa sổ, ông ấy nói với Tần Giang: “Ông xem này, chốt cửa sổ chắc là bị d.a.o đẩy ra.”

Tần Giang cẩn thận quan sát, lắc đầu.

Ông ấy không nghĩ như vậy. Cửa sổ chật khít như vậy, sao có thể cắm d.a.o vào đó được chứ?

Chỉ e là có người lẻn vào trong phòng bếp trước, sau đó mở chốt cửa sổ ra. Dù sao thì sau khi về nhà, bà cụ Trương cũng sẽ không cố ý đi kiểm tra cửa sổ thêm lần nữa.

Lúc này, ngược lại là Tần Giang chắc chắn rằng tên trộm thật sự đang ẩn nấp ở trong thôn của bọn họ rồi!

Tần Giang dùng con ngươi sắc bén đảo qua đám đông người, nhưng tên thủ phạm đầu tiên gây án là Sở Thấm còn chưa có tới, tên tội phạm còn lại là Trương Phi Yến đã sớm xem xong rồi và đang ăn sáng ở trong nhà. Cô ấy chuẩn bị ăn xong sẽ tiếp tục đi xem nữa.

Phân tích của ông ấy thật sự chính xác và cũng nói kết luận của bản thân cho đội trưởng Hàn nghe. Nhưng phạm vi quá lớn, trong thôn của bọn họ có quá nhiều người nên việc tìm ra tên trộm là điều không thể.

“Trừ phi chúng ta kiểm tra qua từng nhà.” Đội trưởng Hàn thở dài lần nữa nói.

Ông ấy s.ờ so.ạng túi, theo bản năng muốn tìm thuốc.

Tần Giang nói: “Nhưng điều này không quá khả thi, số lượng người quá lớn. Trừ phi gia đình đầu tiên được chọn chính là nhà của tên trộm kia. Bằng không, nếu tôi là tên trộm kia, tôi sẽ đào một cái hố để chôn đồ vật xuống đất.”

Bọn họ có thể kiểm tra từng nhà một, chẳng lẽ bọn họ còn có thể đào từng tấc đất lên để kiểm tra hay sao?

Đương nhiên là không thể rồi.

Lúc này, tâm trạng của đội trưởng Hàn ghê tởm giống như là ăn phải một con ruồi bọ vậy.

Tên trộm là người trong thôn mình và còn chưa tìm ra nữa.

Trời ơi, ông ấy muốn nổi giận.

Chuyện này tạm thời chỉ có thể gác lại trước. Chờ đến khi Sở Thấm tới nhà họ Trương và đang thích thú xem kịch, đội trưởng Hàn đã nghĩ ra cách giải quyết tiếp theo.

“Mọi người đừng vây quanh nữa, hãy đi tới sân đập lúa đi. Mau nhìn xem bây giờ là lúc nào, chuẩn bị đi làm việc đi chứ!”

Lông mày của đội trưởng Hàn cau chặt, ông ấy lớn tiếng hô.

Mọi người hóng hớt chuyện xong rồi, tất cả đều cảm thấy mỹ mãn mà quay trở lại sân đập lúa, còn vừa đi vừa thảo luận về việc này nữa.

Có người nói: “Xem ra sau này nhà của tôi phải tăng thêm vài cọc tre nữa rồi.”

Cắm đầy cọc tre vót nhọn ở trong sân, có người tới sẽ đ.â.m c.h.ế.t kẻ đó.

“Vẫn là Sở Thấm đã dự tính trước, nhìn cả nhà cô ấy đào bẫy rập kìa. Hiện tại, không có ai dám đi tới nhà của cô ấy cả.”

“Này, hỏi thử Sở Thấm xem có cách nào không đi.”

Sở Thấm: “…”

Là một tên trộm đầu sỏ gây nên tội này, sao cô lại có quyền lên tiếng đầu tiên về cách phòng trộm.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back