Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 250: Chương 250



Hôm nay lượng công việc không nhiều, đương nhiên sẽ ăn uống bình thường.

Vào mùa này, không biết các thím trong căng tin đi đâu mà hái được hẳn mấy giỏ rau dại, trực tiếp trộn rau dại với xì dầu và muối để ăn, mọi người trong thôn ăn đến nỗi mặt mày xanh xao.

Nhưng đội trưởng Hàn rất hài lòng, ông ấy cảm thấy ông trời đang chăm sóc đến thôn Cao Thụ.

Tự mình mở căng tin từ sớm, xây dựng căng tin trước khi công xã nói muốn ăn cơm tập thể, điều này khiến cho thôn dân dễ quản lý hơn rất nhiều.

Vì sao lại nói như vậy?

Bởi vì rõ ràng đội trưởng Hàn phát hiện ra mặt khác sau khi xây dựng căng tin lớn, ít nhiều gì cũng có dấu hiệu ăn uống thoải mái hơn.

Ngày thường ở nhà có lẽ ăn no bụng được sáu phần, hơn nữa là hai loại thức ăn rau dại và khoai lang trộn với cơm ăn.

Bây giờ ăn ở căng tin có thể no bụng đến tám phần, lượng cơm trong món chính có thể nhiều hơn khoai lang và rau dại.

Mà thôn họ không có, các thôn dân đều quen nhau.

Cho dù có người trong thôn ghen tị với đồ ăn của thôn khác, nhưng vì "nội quy cũ", đội trưởng Hàn luôn có thể dùng hết sức lực để trấn áp được.

Khi đại đội thôn Cao Thụ còn đang ăn lương thực cũ năm ngoái, thôn Lưu Lý sát vách đã bắt đầu ăn lương thực mới năm nay.

Nhưng không ai cảm thấy có gì kỳ lạ, dù sao sản lượng trong thôn Lưu Lý cao, sản lượng hơn tám trăm cân mỗi mẫu khiến cho người người nhà nhà khắp nơi đều phải ghen tỵ.

Đội trưởng Hàn vừa ghen vừa lo, lo âu là vì ông ấy nghĩ vốn dĩ năm nay đại đội của mình sẽ lại là đứng đầu, nào ngờ nhảy ra một thôn Lưu Lý, qua một thời gian nữa không biết hội nghị công xã sẽ được mở như thế nào.

Ông ấy cũng đã chuẩn bị sẵn đứng dậy phát ngôn khi được đứng đầu, ngay cả bản thảo cũng viết xong rồi.

Đội trưởng Hàn bởi vì chuyện này mà thời gian ăn sắp qua mới đến căng tin mua cơm, giống như với những người khác, ông ấy và bí thư chi bộ thôn cũng đến căng tin ăn cơm hằng ngày.

Trùng hợp gặp phải Sở Thấm cũng đến muộn.

Đội trưởng Hàn biết cô đi Đông Hồ mua ngó sen, hỏi cô: "Lúa ở Hồ Đông đã thu hoạch xong chưa?"

Sở Thấm đưa hộp cơm ra, gật đầu: "Tôi đi trên đường nhìn ruộng có vẻ đã cắt xong rồi, Đông Hồ đang thu hoạch ngó sen, thu hoạch rất sôi nổi."

Đội trưởng Hàn gật đầu, lúc này cũng nên thu hoạch hết lúa, hai ngày sau tìm người đến hỏi mẫu sản lượng của Đông Hồ một chút.

Rồi lại nghĩ vẫn là Đông Hồ tốt hơn.

Đông Hồ có điều kiện địa lý vượt trội và có ngành công nghiệp phụ, không giống như những người ở vùng núi, ngoài việc trồng trọt còn phải làm ruộng.

Nhìn Đông Hồ người ta một cái đi, có cá có ngó sen mà còn nuôi cả tôm, mấy cái hồ đó hàng năm có thể mang lại cho họ bao nhiêu là khoản thu.

Đội trưởng Hàn càng nghĩ càng đau khổ.

Ông ấy cũng không ăn ở căng tin, giống như Sở Thấm vậy, đem cơm về nhà ăn.

Trên đường về nhà thì nói chuyện với Sở Thấm về công nghiệp phụ, thật ra Sở Thấm cũng không có biện pháp nào tốt.

Giống như đội trưởng Hàn nghĩ, thôn Cao Thụ vắng vẻ, giao thông không tính là tiện lợi, cũng không có tài nguyên thiên nhiên gì, chuyện này... Sở Thấm lộ ra chút buồn rầu, chuyện này cô cũng nghĩ không được.

"Hầy!" Đội trưởng Hàn thở dài.

Ông ấy không xem Sở Thấm như những cô gái bình thường, từ lúc cô mạnh mẽ ủng hộ đào kênh và mở căng tin, ông ấy đã cảm thấy Sở Thấm khác với những người cùng lứa tuổi khác.

Không phải nói thể lực khác nhau, cũng không phải nói tính cách khác biệt, mà là... Chỉ số thông minh khác.

Mặc dù lời này có chút khó nghe và cay nghiệt, nhưng ông ấy thấy Sở Thấm quả thật thông minh, mặc dù không thể hiện ra ngoài mặt nhưng bên trong là một người rất có hiểu biết.

Nhìn vào hai ý tưởng mà cô nghĩ ra trước đây, lúc đó không hề cảm thấy chúng có ý nghĩa gì, nhưng đến giờ đã trôi qua hơn nửa năm mới nhận ra ý tưởng của người ta là đúng đắn.

Nên nói thế nào?

Tương tự như "trị khi chưa bị bệnh" trong Đông y.

Thật ra đội trưởng Hàn cảm thấy đáng tiếc cho Sở Thấm năm đó không học thêm mấy năm nữa, nếu không chờ ông ấy về hưu, Sở Thấm rất thích hợp để làm đại đội trưởng.

Nghe có vẻ như đang nói mơ giữa ban ngày nhưng đội trưởng Hàn thật sự cho rằng thế hệ của Sở Thấm trong thôn chỉ có cô thích hợp làm đội trưởng nhất.

Có võ, rất ít ai có thể đánh thắng được cô, ở trong thôn một chọi hai cũng không có vấn đề gì.

Có uy nghiêm, mặc dù trong thôn luôn có ít người bí mật nói lời chua ngoa với Sở Thấm, nhưng để họ đi nói thẳng trước mặt Sở Thấm thì lại không dám.

Điều quan trọng nhất là không có đứa nhỏ nào trong thế hệ của Sở Thấm không phục cô, mấy chuyện đau đầu cũng vậy.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 251: Chương 251



Cuối cùng chính là Sở Thấm không phải người ích kỷ, trái tim lạnh lùng một chút cũng không sao, từ đề nghị đào mương có thể thấy cô vẫn có phần công tâm, sẵn sàng vì dân phục vụ.

Đội trưởng Hàn càng nghĩ càng tiếc, lại không khỏi thở dài.

Sở Thấm nói thầm trong lòng, thầm nghĩ đội trưởng Hàn bị thôn Lưu Lý k*ch th*ch nặng nề đến mức độ như vậy sao?

Cứ thở dài mãi không dứt.

Nếu biết rõ trong lòng đội trưởng Hàn đang nghĩ gì, nhất định là sẽ muốn dập đầu xuống đất hô to ba tiếng "tôi oan uổng"!

Công tâm cái rắm, cô chỉ là dân nghèo, từ công tâm này chẳng liên quan gì đến cô, cô cũng rất ích kỷ, hết thảy những hành vi đều căn cứ vào sự thoải mái của bản thân làm điều kiện tiên quyết.

Chẳng hạn như việc đào kênh, cô nghĩ "Vui một mình" cũng phải "Vui chung". Nếu không đến lúc đó nhà cô nhiều lương thực, chỉ có cô có thân hình cường tráng trong những năm thiên tai thì không phải cô sẽ trở thành mục tiêu sao?

Đến lúc đó chuyện người khác trữ s.ú.n.g tôi trữ lương thực, tôi sẽ trở thành kho thóc của người khác đã xảy ra với cô một lần.

Cô là kiểu người có thể nhổ lông chim nhạn[1], nếu thật sự để cô làm đại đội trưởng, không chừng sẽ gây tổn hại lớn cho đại đội.

[1] Tương tự cụm “ăn cướp cơm chim” của người Việt, nghĩa là cướp mất cái vốn liếng, chút của cải ít ỏi của người nghèo; cụm này thường dùng để chỉ hạng người cơ hội, tham lam.

Tương tự cụm “ăn cướp cơm chim” của người Việt, nghĩa là cướp mất cái vốn liếng, chút của cải ít ỏi của người nghèo; cụm này thường dùng để chỉ hạng người cơ hội, tham lam.

Sở Thấm nghe lời phàn nàn của đội trưởng Hàn cả một đường, đến ngã rẽ giao lộ mới nhỏ giọng nói về nhà.

Mà còn bất ngờ gặp Hoàng Đậu Tử đang chuyển khoai lang, Hoàng Đậu Tử suýt nữa bị cô dọa đến nỗi ngã xuống sông.

Sở Thấm tốt bụng hỏi một câu: "Anh vẫn chưa chuyển hết sao?"

Hoàng Đậu Tử cũng lập tức thuận tiện nói: "Túi cuối cùng rồi."

Dứt lời thì vội vàng về nhà, Sở Thấm còn có thể nghe được tiếng chửi bới của thím Hoàng và chú Hoàng khi lên sườn dốc.

"Muốn c.h.ế.t à, mày lấy cái này ở đâu ra vậy..."

"Mày muốn lao động cải tạo thì cũng đừng kéo bà già này theo.''

Sở Thấm lại cảm thấy may mắn, sống một mình thật tốt.

Cô về đến nhà, mở hộp cơm ra ăn cơm, những ngày không làm việc thì cô cũng không ăn nhiều.

Không cần nấu thêm đồ ăn, cô ném hai củ khoai lang cho Tiểu Bạch, Sở Thấm ăn cơm trộn rau dại trong căng tin.

Căng tin coi như cũng không quá bủn xỉn, ngoại trừ món rau dại thì còn có một đĩa củ cải luộc ăn được.

Đã đến mùa ăn củ cải rồi.

Tay cầm thìa của Sở Thấm dừng một chút, nghiêng đầu suy nghĩ.

Không xong! Năm nay cô quên trồng củ cải!

Cô cảm thấy có chỗ là lạ, hóa ra là không có trồng rau cải quan trọng nhất vào mùa đông.

Sở Thấm buông thìa ảo não vỗ đầu một cái: "Ngày mai đi, ngày mai sẽ trồng củ cải ngay lập tức."

Hy vọng vẫn còn kịp.



Cơm nước xong, Sở Thấm lấy củ sen từ trong bao bố ra, bỏ vào trong ao rửa sạch.

Con người Vương Nhị Cẩu xem như cũng không tệ, củ sen gã đưa đều có chất lượng tốt, phía trên còn không dính bùn.

Phải hiểu là có người nhét thêm bùn vào củ sen để có thể tăng trọng lượng, mà những củ sen trước mặt Sở Thấm lại sạch sẽ.

Cô biết rõ cách làm bột củ sen, có điều buổi chiều cô phải chuẩn bị đi làm việc nên tạm thời chỉ có thể ngâm củ sen trước, đợi đến chạng vạng tối khi tan tầm lại bắt đầu làm sau.

Còn về phần khoai lang trong ba lô không gian...

Quên đi, cất nó đi thôi, dù sao thời tiết cũng đang trở lạnh rồi, để mấy quả trứng gà kia ở bên ngoài một lúc cũng không sao cả.

Buổi chiều, Sở Thấm bắt đầu làm việc.

Nhiệm vụ hôm nay của cô là đào kênh, vừa mới bắt đầu làm việc, sở Thấm đã phát hiện ra hôm nay có rất ít người đến làm.

"Nhiều người xin nghỉ phép vậy sao?"

Sở Thấm kinh ngạc hỏi người ghi điểm Tiểu Đường.

Cho dù Tiểu Đường có làm người ghi điểm thì cũng không thể hoàn toàn bỏ việc sản xuất, cũng phải lao động trên mặt đất.

Hôm nay cậu ấy bị xếp đến nhóm của Sở Thấm, Sở Thấm đào đất, cậu ấy chọn đất.

Tiểu Đường vừa chọn xong hai giỏ đất, mệt mỏi sốt ruột ngồi dưới đất: "Làm gì mà xin nghỉ phép, cô cảm thấy đội trưởng có thể cho nhiều người xin nghỉ phép như vậy sao?"

Cũng đúng.

Bình thường một mình cô xin nghỉ phép, xin một lần mà đội trưởng Hàn không cho, phải xin ba bốn lần mới được.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 252: Chương 252



Sở Thấm tò mò: "Vậy họ đến công xã giúp xây dựng lò luyện thép rồi?"

Tiểu Đường lắc đầu: "Đang đi đào đập chứa nước, cũng giống như việc chúng ta làm."

Sở Thấm kinh ngạc: "Vậy mà đập chứa nước cũng mở ra, sợ là hơn một tháng nữa tuyết sẽ rơi, e rằng có sửa cũng không được bao nhiêu."

Tiểu Đường gật đầu: "Ai nói không phải đâu chứ."

Cậu ấy còn nói: "Lần này thôn chúng ta lại kéo 50 người đi đào đập chứa nước, nghe nói thôn Tịnh Thủy và thôn Lưu Lý còn nhiều hơn.

Nhưng thôn Tịnh Thủy vốn có nhiều người làm, nhiều hơn thôn chúng ta những hai trăm người. Thôn Lưu Lý thì khó hiểu, người trong thôn họ còn ít hơn thôn ta, vậy mà lại đưa tám mươi người đi, chẳng lẽ họ bỏ hết việc trong thôn rồi?"

Sở Thấm bĩu môi: "Ai biết được."

Cô nghĩ nguyên nhân là vì đại đội trưởng của thôn Lưu Lý, những vấn đề này đều do đội trưởng chỉ đạo. Nhất định là đại đội trưởng muốn náo động trước mặt lãnh đạo công xã nên mới đưa nhiều người trong thôn đi như vậy.

Sở Thấm thấy mình may mắn vì đã xuyên đến thôn Cao Thụ, khi ấy xuyên qua cô vẫn đang suy nghĩ tại sao mình không xuyên đến thành phố mà thay vào đó lại xuyên đến vùng nông thôn.

Bây giờ cảm thấy thôn Cao Thụ mới là tốt nhất.

Bí thư chi bộ thôn và đại đội trưởng đều là người đàng hoàng, trong thôn cũng không có kẻ nào gian ác.

Tuy nói ngọn núi cách xa thành phố trùng trùng điệp điệp, nhưng bất kể bên ngoài có bao nhiêu mưa gió, chờ mưa gió đi qua ngọn núi nặng nề vào thôn Cao Thụ thì mưa gió cũng phải yếu đi.

Khi Sở Thấm đang cảm khái thì Tiểu Đường đột nhiên cười ra tiếng: "Sở Thấm, cô không biết đâu, người quản lý kênh nước điểm danh muốn cô đi nhưng đội trưởng Hàn sống c.h.ế.t không chịu thả người."

Sở Thấm kinh ngạc, tay cầm cuốc dừng lại, ngón tay chỉ chỉ chính mình: "Tôi à? Tại sao!"

Tiểu Đường nói một cách đương nhiên: "Còn có thể vì sao, thanh danh của cô truyền xa, tất cả chúng ta trong xã Dương Tử Câu có ai là không biết thành tích đạt toàn bộ điểm công của cô chứ.

Cô biết làm việc mà, thế nên bên đập chứa nước mới muốn, nhưng đội trưởng Hàn không chịu thả, suýt nữa là đã cãi nhau với bên đập chứa nước."

Thật ra Sở Thấm cũng muốn đến đập chứa nước để xem thử, đập chứa nước cách thôn họ không tính là xa, mà bản thân cô còn có xe đạp, thật ra có đi cũng không có vấn đề gì.

Tiểu Đường nhìn ra suy nghĩ của cô, bật cười nói: "Cô yên tâm, chúng ta sớm muộn gì cũng phải đi thôi."

Sở Thấm suy nghĩ một lúc, cũng hiểu rồi.

Bởi vì đập chứa nước chỉ đình công khi trời cực lạnh, nhưng cuộc sống trong thôn cơ bản sẽ dừng lại khi bước vào mùa đông.

Vậy sau khi thôn không có việc làm thì phải làm gì đây?

Đương nhiên là đến làm ở đập chứa nước.

Chỉ sợ là đến lúc đó toàn bộ người công xã đều kéo nhau đến đào đập chứa nước mất.

Sở Thấm thở dài.

Thôn họ đào kênh nước còn gian nan như thế, huống chi là đào đập chứa nước.

Hơn nữa thời gian cũng không khéo, gặp phải thiên tai, cái đập chứa nước này ra đời có thể nói là vận mệnh nhiều thăng trầm.

Hàn huyên một hồi làm chậm trễ công việc, Sở Thấm quay đầu nhìn thấy những người khác bên cạnh đang đuổi kịp, vội vàng cầm cuốc tiến lên cùng những người khác, chẳng bao lâu đã trở nên vô cùng nổi bật trong đám đông[1].

[1] Từ gốc là nhất kỵ tuyệt trần, chỉ ai đó có khả năng vượt quá người thường theo một cách nhất định, vượt quá tầm với của người khác.

Từ gốc là nhất kỵ tuyệt trần, chỉ ai đó có khả năng vượt quá người thường theo một cách nhất định, vượt quá tầm với của người khác.

Đợi đến khi chạng vạng tối, những người khác chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng nho nhỏ của cô từ phía xa xa.

"Đúng thật là một ngọn núi lớn khó mà vượt qua được."

Có người nhìn bóng lưng Sở Thấm, chóng mặt nói.

Thật ra đội trưởng Hàn nói Sở Thấm có uy tín, thích hợp làm đại đội trưởng theo một mức độ nào đó mà nói cũng đúng là có đạo lý.

Bây giờ uy tín của Sở Thấm trong giới trẻ ở thôn Cao Thụ thậm chí còn lớn hơn cả thế hệ cũ.

Sự chênh lệch giữa cô và những người khác quá lớn.

Thực lực của cô quá mức mạnh mẽ.

Khi khoảng cách lớn đến mức không thể đuổi kịp, tâm trạng ghen tỵ và khó chịu sẽ biến mất, trở thành âm thầm sùng bái.

Mặt trời đã hoàn toàn xuống núi, mặt trăng trở nên cực kỳ sáng ngời trên nền đêm đen tối.

Sở Thấm tan việc về nhà, hôm nay cô tan việc hơi trễ, lúc cô tan việc thì xung quanh đã không còn một ai.

Vì sao trễ như vậy? Đương nhiên là cô muốn bù vào chỗ trống buổi sáng, thế là cho dù xin nghỉ một buổi sáng, Sở Thấm vẫn cầm 13 điểm công như cũ.

Thím Tú Hoa biết cô tăng ca, thế nên cố ý để lại cho cô một phần cơm.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 253: Chương 253



Tối nay cũng kỳ lạ, lại có nấm để ăn.

Sở Thấm trừng to mắt: "Nấm ở đâu ra vậy ạ?"

Lúc này trong căng tin đen xì, nhưng Sở Thấm dựa vào khứu giác hơn người ngửi ra được món ăn này nhất định là nấm.

Thím Tú Hoa dọn dẹp lại phòng bếp căng tin, giặt sạch khăn lau bàn rồi treo lên, tươi cười nói: "Là nấm ở thôn Tịnh Thủy, nghe nói nấm ở thôn Tịnh Thủy được trồng rất tốt."

Sở Thấm tự nhủ trong lòng: Xong đời!

Trong lòng đội trưởng Hàn sẽ lại cảm thấy ghen ghét.

Trước đây sân số ở thôn Tịnh Thủy nhiều hơn thôn Cao Thụ, ruộng cũng tốt hơn thôn Cao Thụ, địa hình bằng phẳng hơn thôn Cao Thụ, đấy là còn chưa kể đến nguồn nước. Thôn Cao Thụ phải mất rất nhiều công sức để sửa một con kênh, mà người ta lại có hẳn kênh nước tự nhiên.

Theo lời của kiếp trước, thôn Tịnh Thủy chính là "Bạch phú mỹ gia cảnh tốt đẹp", bây giờ người ta còn có thêm kỹ thuật trồng nấm, vô duyên vô cớ có thêm một khoản thu, đội trưởng Hàn nhất định là chua đến nỗi mất ngủ mấy ngày.

Sở Thấm giật mình, thầm nghĩ mấy ngày nay nhất định phải cách xa đội trưởng Hàn ra.

Đừng nói, nấm này thơm thật đấy.

Xào với tỏi non, nấm vẫn mềm và tươi, khi ăn gần như ngon bằng thịt.

Lúc Sở Thấm về nhà đã ăn cực kỳ vui vẻ.

Cô không quan tâm thôn Tịnh Thủy người ta to lớn hơn thôn Cao Thụ, cô chỉ nghĩ đến nấm.

Cậu út Dương nhất định sẽ có được rất nhiều nấm trồng ở thôn Tịnh Thủy, xem ra ông ấy có thể ăn thường xuyên.

Ăn cơm tối xong, Sở Thấm nhìn củ sen vẫn còn ngâm trong ao nước, phát hiện ra e rằng đêm nay mình phải làm việc thâu đêm suốt sáng.

Thật ra bột củ sen rất dễ làm, Sở Thấm dời một cái bàn ra sân sau, cũng gom tất cả dụng cụ ra sân sau.

Cô treo đèn pin lên mái hiên, sân sau nhất thời đèn đuốc sáng trưng.

Sở Thấm đứng dưới ánh đèn, lấy ra một miếng sắt mài, dùng miếng sắt mài nghiền củ sen đã rửa sạch thành bột.

Miếng sắt mài này là cô rút ra được từ hộp mù, rút được vào mấy tháng trước, vẫn luôn vô dụng treo ở phòng bếp, chủ yếu không tìm được đúng công dụng, bây giờ có thể coi là lần đầu tiên cô sử dụng nó.

Mấy tháng nay cô cũng rút rất nhiều hộp mù, để dành được rất nhiều gạch và mảnh ngói, thậm chí còn bóc được hai túi xi măng.

Điều này làm Sở Thấm có chút muốn làm giường sưởi, mấy tháng này rút hộp mù dường như toàn là gạch, hoàn toàn đủ để làm giường sưởi.

Nhưng... Sở Thấm lại muốn gom gạch xây nhà, tích trữ mấy năm nữa sợ là có thể xây được bốn gian phòng ngay ngắn.

Có điều nếu thật sự không được thì cũng phải làm lò sưởi, nghĩ đến mùa đông năm nay khẳng định là lại rất lạnh.

Chờ sau khi có lò sưởi, khói bốc ra từ ống khói nhà cô vào mùa đông chắc cũng trở nên nổi tiếng.

Năm mươi cân củ sen không tính là ít, Sở Thấm nghiền hai tiếng rưỡi mới nghiền xong hết toàn bộ củ sen.

Nghiền đến nỗi tay của cô cũng suýt nữa nghiền mất một miếng thịt!

Sở Thấm lúc này cũng không dám đi vào cõi thần tiên, vội vàng tập trung chú ý mới có thể mài hết củ sen trong vòng hai tiếng rưỡi.

Mà củ sen như vậy có thể thành bột sao?

Tất nhiên là không được, nghiền xong củ sen còn phải đặt lên cối giã để nghiền nhiều hơn nữa.

Sở Thấm dùng chiếc cối giã thường dùng để nghiền đậu nành, cô dời cối giã, đá và bàn đến sân sau, đá ma sát phát ra âm thanh trong ban đêm yên tĩnh, nhất thời có chút nối liền nhau không ngớt.

May mà âm thanh nhỏ, không sợ nhà họ Hoàng nghe thấy.

Nghiền miếng củ sen gần hai tiếng đồng hồ, cũng đã gần mười giờ rưỡi.

Miếng củ sen nghiền xong là hỗn hợp củ sen đặc, Sở Thấm đổ nước vào trong đó, lọc bã sen qua băng gạc, sau đó chà xát nhiều lần rồi lại đổ nước vào trong bã củ sen.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy nhiều lần, Sở Thấm nhận được mấy thùng nước củ sen.

Mà cô không động tới mấy thùng nước sau khi lọc bã củ sen, trực tiếp xách vào nhà chính, để nó lắng lại.

Thế là xong? Tất nhiên là không.

Còn phải lọc tinh bột nữa.

Cách hai giờ lọc một lần, tốt nhất là lọc ba lần.

Nhưng Sở Thấm thật sự không cầm cự được lâu như vậy, nên cứ cách một tiếng rưỡi là cô lại lọc một lần, lọc được hai lần.

Đợi đến lần thứ ba, cô trực tiếp trở về phòng ngủ, nước củ sen lại lắng xuống, tinh bột lắng đọng đến đáy thùng, chỉ chờ mặt trời ngày hôm sau.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 254: Chương 254



Hôm sau.

Bởi vì trong lòng Sở Thấm ghi nhớ chuyện này nên mới sáng sớm đã rời giường.

Bây giờ ngày nào cô cũng xuống giường rất cẩn thận, sợ dẫm lên khoai lang quý giá của cô.

Dẫm lên là coi như xong, chủ yếu là sợ bản thân mình ngã sấp xuống.

Sở Thấm xỏ dép lên, cẩn thận từng li từng tí đi tới bên cạnh bàn đọc sách, kéo rèm cỏ tranh ra, rồi lại đẩy cửa sổ thủy tinh ra.

Không khí ngoài trời tràn vào trong nhà, Sở Thấm hít sâu một hơi không khí mới mẻ, giang hai cánh tay hoạt động gân cốt một chút.

Cô lại thở ra một hơi thật dài: "Haiz ——"

Cơn buồn ngủ nhất thời biến mất hết, cả người tràn ngập tinh thần gấp trăm lần.

Nhìn về phương xa ngoài cửa sổ, bởi vì tối hôm qua trời đổ một cơn mưa nhỏ, thế nên núi xanh ở đối diện được mây mù bao phủ, tựa như một bức tranh thủy mặc xuất sắc.

Sở Thấm nhìn thấy cảnh đẹp này thì tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều, cô ngân nga ca khúc mình tự sáng tác ra rồi bước ra ngoài phòng ngủ, nhìn mấy thùng nước một chút, thấy nước trong thùng trong suốt đến mức có thể nhìn thấy bột củ sen màu trắng dưới đáy thùng, Sở Thấm hài lòng gật đầu.

Ừm, không tệ, cô muốn nó lắng lại như thế này.

Cô cũng không vội đi rửa mặt, cẩn thận mang thùng nước đến bên cạnh cái ao từng chút một, đổ nước trong thùng vào dòng nước trong rãnh nước, cố gắng đổ thật sạch một chút, đến khi dưới đáy thùng chỉ còn lại một lớp bột củ sen màu trắng.

Sau đó cô lấy mấy cái ki tròn ra, đặt ki tròn lên giá gỗ ở sân trước, lại lấy bột củ sen ẩm ướt từ trong thùng gỗ ra trải đều trong ki tròn phơi nắng.

Cô dùng tận bốn ki tròn, sau khi phơi khô chắc hẳn sẽ có năm cân bột củ sen.

Bột củ sen thế này là coi như đã xong, Sở Thấm vỗ vỗ tay, nghĩ đến chuyện không lâu sau này sẽ có bột củ sen để ăn thì vui vẻ ngay.

Sau khi làm xong và rửa mặt nấu cơm, cô lấy một miếng thịt nạc nặng hai lạng từ trong ba lô không gian ra, cắt thành miếng, dùng rượu gạo xì dầu và tinh bột khoai lang ướp gia vị, bởi vì sau khi nấu xong thì cho vào nồi nấu canh nên đánh hai quả trứng gà ra làm thành canh trứng thịt nạc.

Lại bày chút bánh trứng hành ra, cô tiện thể bày thêm bánh trứng hành cho buổi trưa và buổi tối, sau đó cô phết một ít tương ớt lên bánh trứng hành và ăn cùng với canh trứng thịt nạc, ăn đến nỗi cảm thấy thoải mái.

Hôm nay làm xong bột củ sen nên cô rất vui vẻ, cũng cho Tiểu Bạch một bát canh trứng thịt nạc và hai miếng bánh trứng hành, Tiểu Bạch ăn đến nỗi không thèm ngẩng đầu lên, Sở Thấm gọi thế nào cũng không trả lời lại.

Sau khi cơm nước xong không bao lâu thì bắt đầu làm việc, hôm nay cô vẫn được phân công vào vị trí đào kênh.

Hôm nay Sở Thấm tới sớm, nhìn thấy trong thôn có rất nhiều người lập thành nhóm nhỏ đi từ con đường nhỏ về hướng đập chứa nước.

Trong đó có chú nhỏ của cô, chẳng biết vì sao mà chú Sở ở trong đội ngũ lại cười thoải mái đến vậy, điều này càng khiến Sở Thấm hoài nghi giai đoạn đầu công tác đào đập chứa nước cũng không tính là khó.

Sở Thấm bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, hỏi Hoàng Đậu Tử bên cạnh: "Này Hoàng Đậu Tử, họ đào kênh nước là tính điểm công hay là ghi tiền lương?"

Hoàng Đậu Tử vội nói: "Là tính điểm công."

Sở Thấm kinh ngạc, thế mà lại không phải ghi tiền lương.

Hoàng Đậu Tử: "Nghe nói đập chứa nước bên kia cũng có người ghi điểm, chắc vẫn là ghi điểm công trong thôn."

Sở Thấm nghiền ngẫm, Hoàng Đậu Tử thấy cô không nói gì, lại nói: "Thật ra có thể ghi điểm đã rất tốt rồi, tôi nghe nói đào đập chứa nước ở nhiều nơi còn là nghĩa vụ lao động."

Quả thật cũng đúng.

Sở Thấm gật đầu, chỉ là cô hoài nghi đập chứa nước này tu sửa đến giai đoạn sau sợ là cũng trở thành nghĩa vụ lao động.

Sau khi hỏi rõ rồi, cô bắt đầu làm việc, hiện giờ kênh nước từ thôn Cao Thụ đến sông Thượng Khê dưới sự nỗ lực không ngừng nghỉ của đám người Sở Thấm, rốt cuộc cũng đào được hai phần ba lộ trình, sắp thẳng tiến đến một phần ba cuối cùng.

Tốc độ này không tệ, đoàn đội thôn Trường Hòa và bí thư chi bộ thôn đều kinh ngạc, cố ý chạy tới xem, xem thử xem bọn họ lúc trước đào có đúng cách hay không, có phải là lừa người hay không.

Kết quả là không, kênh đào cực kỳ phù hợp với quy cách.

Cuối cùng chính là đám người Sở Thấm được khen ngợi, tuy rằng khen ngợi cũng không có tác dụng gì.

Ngoài việc đào kênh, trong thôn còn có các loại cây trồng khác cần phải thu hoạch.

Ví dụ như ngô. Năm nay trồng ngô nhiều hơn năm ngoái một chút, phát triển cũng tốt hơn năm ngoái.

Quan trọng hơn là trên ruộng ngô còn có đậu nành, khoảng thời gian trước đã thu hoạch đậu nành rồi, đội trưởng Hàn nói mấy ngày nữa sẽ phát đậu nành sớm, Sở Thấm nhớ lại đậu hũ ủ cho Nguyên Tiêu năm nay, trong miệng không khỏi bài tiết nước miếng.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back