Dịch Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu

Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 520: Chương 520



Gần đây sử dụng nước hơi khó khăn, ngày nào Sở Thấm cũng phải đi xuống bờ sông dưới gò núi để gánh nước, chỉ là cửa sông cũng sắp khô cạn rồi, làm cho Sở Thấm cũng không quan tâm đến cái khác nữa, vội vàng ăn hết đậu hũ trong không gian, sau đó cất nước vào bên trong không gian.

Nhiệt độ ngày càng nóng lên, mãi cho đến tháng năm vẫn chưa nhìn thấy chút dấu vết mưa nào.

Ngày nào Sở Thấm cũng sinh hoạt bằng nước trong không gian, còn những người khác trong thôn đếu phải đi bộ mấy cây số hơn để gánh nước trong hồ.

Bởi vì nước trên sông Thượng Khê đã khô cạn hoàn toàn, vốn dĩ bùn lầy ướt át cũng trở nên khô hạn, thậm chí còn bị nứt ra.

Khoảng thời gian này trong thôn cũng xảy ra vài tai họa, ví dụ như nhà của Trương Lão Đại xui xẻo bị người ta đến mấy lần, đương nhiên lần này không bị trộm đồ gì cả, cho dù có là người ngốc đi nữa, cũng sẽ biết giấu lương thực nhà mình trong phòng ngủ.

Ông ta bị trộm cái gì chứ?

Bị trộm đi con gà mái cuối cùng, làm cho Trương Lão Đại mắng từng nhà trong thôn, đến cả nhà Sở Thấm cũng không tha.

Đương nhiên, ông ta không dám điểm mặt gọi tên người ta mà mắng, mà là vừa đi vừa mắng, đi giáp cả thôn, cả thôn đều bị mắng qua một lần.

Nhưng mà bởi vì chuyện ông ta mất gà, nên người trong thôn không có trách móc nặng nề gì lắm, dù sao đổi lại là mình, bản thân không chừng còn mắng ác hơn.

Sở Thấm cũng không để ý, cuộc sống nhàm chán như vậy, Trương Lão Đại cũng coi như là thêm chút thú vị cho người trong thôn, thậm chí cô còn hận không thể để Trương Lão Đại mắng thêm mấy lần.

Không nói đến những cái khác, Trương Lão Đại mắng chửi người cảm giác rất có tiết tấu, toàn những câu không giống nhau, Sở Thấm cũng không biết được thì ra mắng người khác còn có thể mắng như thế.

Còn có nhà của đội trưởng Hàn.

Đúng vậy, đến cả nhà của đội trưởng Hàn cũng bị người ta ghé thăm, kết quả bị bắt ngay tại chỗ. Trộm là ai? Là con trai của một hộ họ Vương trong thôn, tên là Vương Đại Phong.

Cậu ta giải thích… À không, là ngụy biện cho bản thân là vì xem đội trưởng Hàn có tham ô hay không, nên mới thăm dò vào tối muộn ở nhà đội trưởng Hàn.

Đương nhiên, chuyện hoang đường này không có ai tin.

Con người đội trưởng Hàn này không nói đến việc năng lực thế nào, nhưng thái độ đối nhân xử thế lại có chút kiêu ngạo, ai tham ô đi nữa thì ông ấy cũng không làm.

Sở Thấm trước nay vẫn không thích Vương Đại Phong, trong thôn khó có người khiến cô coi thường. Cô thầm nói nếu bắt Vương Đại Phong đưa đến chỗ công xã thì tốt, giải quyết cục phân chuột này cũng coi như là g.i.ế.c gà dọa khỉ, những người rục rịch muốn ngóc đầu dậy trong thôn kia ít nhiều cũng an phận một chút.

Nhưng bởi vì cùng thôn, cuối cùng đội trưởng Hàn vẫn không đưa Vương Đại Phong đến chỗ công an, nhịn rồi lại nhịn, chỉ mắng mấy vài câu rồi lại hung hăng đá mạnh mấy phát, sau khi thả cậu ta về nhà cũng coi như xong chuyện.

Không phải đội trưởng Hàn quá mềm lòng, mà bạn có muốn kêu nhà họ Vương bồi thường, thì nhà họ Vương cũng không có gì để bồi thường cả.

Sau khi Sở Thấm nghe nói xong, trong lòng lập tức lầm bầm rằng đội trưởng Hàn ngu xuẩn.

Làm sao mà không có gì để bồi thường chứ?

Không có đồ ăn, lẽ nào còn không có đồ dùng sao?

Đổi lại là cô, cô sẽ lấy mấy cái giường, chăn gối của nhà họ Vương đi, lúc này mới thật sự coi như là khoét vào tim của nhà họ Vương, cho nhà họ Vương một bài học khắc cốt ghi tâm.

Cuối cùng còn có nhà của thím Sở.

Thím Sở cũng gây sự chú ý, khoảng thời gian đó cả nhà ăn Tết lớn, điều đó thể hiện rõ ràng rằng là gia đình nhà giàu.

Sở Thấm không nhịn được mà châm biếm, thím Sở trông thì khôn khéo, nhưng cũng có lúc khá ngốc.

Thím trốn để ăn thì có tác dụng gì?

Nhà thím mặt mày người nào người này cũng hồng hào, người trong thôn ai cũng ốm thì người nhà của thím còn có thịt, rõ ràng là có lương thực mà.

Nhưng mà nhà của thím Sở cũng không bị trộm thành công, vừa bị phát hiện đã chuồn mất, hình như còn bị gãy chân.

Lúc đó thím Sở còn nói với Sở Thấm: “Thím đứng dậy đi đến cửa thì nghe thấy tiếng “ầm”, sau đó người đó lập tức “hét lên”. Nhưng thím sợ là dùng chiêu điệu hổ ly sơn nên cũng không đuổi theo xem là ai.”

Là ai? Đến giờ vẫn không biết.

Mấy ngày sau cũng không phát hiện ra ai bị thương ở chân trong thôn, chắc là đang ở nhà dưỡng thương.

Ừm, tên trộm cũng coi như thông minh.

Lượng nước mỗi ngày mỗi ít đi, làm sự chú ý của mọi người tập trung đến tài nguyên nước phía bên trên.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 521: Chương 521



Hồ mà người trong thôn gánh nước chính là hồ mà họ phát hiện có cá lúc đầu, mặc dù thuộc về Đông Hồ, nhưng người Đông Hồ vẫn không đến mức thiếu nước như hôn Cao Thụ, cũng không có ai đứng ra trông coi, chỉ đành mặc cho thôn Cao Thụ gánh.

Sở Thấm cứ cách ba ngày thì phải giả vờ đi gánh, mỗi ngày mỗi gánh như vậy ngược lại cũng phát hiện được một số chuyện.

Vốn dĩ không thấy bóng dáng ếch xanh đâu, vậy mà sao giờ lại xuất hiện rồi?

Cô nhìn hai con ếch nhảy làm động vũng nước bên cạnh, có hơi sững sờ, cảm thấy có chút kỳ lạ.

“Sắp mưa rồi sao?” Sở Thấm thầm lẩm bẩm.

Cô gánh nước bị vẩn đục, chậm rãi đi về nhà, trên đường không ngừng quan sát.

Mấy ngày nay thời tiết có hơi nóng. Vốn dĩ cô cho rằng thời tiết tự nhiên ngày càng ấm lên, bây giờ xem ra lại càng oi bức hơn.

Còn về mây trên đỉnh đầu, dường như không có gì kỳ lạ, mặt trời chiếu rọi qua những tầng mây, Sở Thấm không biết hiện tượng “mặt trời chiếu rọi” này đại diện cho cái gì, cô chỉ cảm thấy có lẽ bản thân phải quan sát thêm.

Gánh nước gần nửa tiếng, Sở Thấm mới về đến nhà.

Lúc này đã là chạng vạng rồi, chuyện đầu tiên làm sau khi về nhà chính là quan sát thử xem có trộm vào nhà hay không, rồi lại tuần tra xung quanh sân vườn.

Khi vẫn còn nghe thấy tiếng tăm của Sở Thấm, thì cũng không có ai dám nghịch râu hổ.

Nhưng cô vẫn cẩn trọng, thế nào cũng phải kiểm tra lại một lần, lại bảo Tiểu Bạch kiểm tra một lần nữa mới an tâm.

Tiếp theo là đi xem gà.

Sở Thấm đi đến ngọn núi phía sau, ngược lại lại phát hiện một hiện tượng rất kỳ quái.

Như thường lệ, lúc này những con gà này đều phải ở trong ổ, nhưng hôm nay vẫn có rất nhiều con gà vẫn ở ngoài ổ.

Sở Thấm thầm cảm thấy có gì đó không đúng.

Cô chìa tay ra, đưa tay quơ đám côn trùng trong không khí, cảm nhận được đám côn trùng đang xông tới một cách mạnh mẽ.

Sở Thấm thu tay lại, thở ra một hơi, đi về nhà.

Cũng không cảm nhận được đây là sự mở đầu của cơn mưa lớn sắp đến, Sở Thấm chính là kẻ ngốc rồi.

Cô vội vàng chạy về nhà, xách cái thang đi kiểm tra nóc phòng trong nhà một lần nữa.

Phòng ngủ, nhà chính đều ổn, chỉ có nhà kho là có hơi nguy hiểm.

Mặt trời lặng đằng tây.

Mặt trời lặng phía chân trời đẹp vô cùng, Sở Thấm đứng trên đỉnh của thang gỗ, cảm nhận được luồng gió mỗi lúc một mạnh, luôn cảm thấy có nguy hiểm đang sắp đến gần.

Đêm nay gió có hơi lớn, toàn bộ người trong thôn đều đã phát hiện.

Nhưng có mưa không?

Không ai biết được, trước kia cũng không phải chưa từng có gió lớn như vậy, nhưng một hạt mưa cũng không có.

Trương Phi Yến không ngủ được, nghe tiếng hò hét bên ngoài phòng, không nhịn được mà mở mắt ra, bắt đầu suy nghĩ trận mưa này sẽ kéo dài mấy ngày, sẽ làm nơi nào bị sạt lở?

“Chắc là không có chuyện gì đâu.”

Cô ấy nhớ đến chuyện công xã bị chìm, đôi mắt lộ ra sự hoảng hốt trong bóng đêm.

Kiếp trước thôn Cao Thụ cũng bị ngập, nhưng cũng chỉ ngập trên đường mà thôi, hoàn toàn không đáng kể chút nào, nếu không phải xảy ra sạt lở thì cô ấy còn hận không thể để mưa nhiều hơn một chút.

Chỗ nguy hiểm nhất, cũng chỉ ngập cách cửa nhà cô ấy mấy bước chân, thậm chí cô ấy còn mò được một con cá trong nước.

“Sở Thấm dù có mang lại phản ứng dây chuyền thế nào đi nữa, cũng không thể làm thay đổi mực nước lũ nhỉ.” Trương Phi Yến lẩm bẩm nói.

Chỉ là Sở Thấm có hơi kỳ lạ, cô ấy muốn nghĩ như vậy, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng.

Hôm nay là ngày cuối cùng của tháng năm, qua đêm nay là bước vào tháng sáu.

Nửa năm này nhà ai cũng không sống yên ổn, người thì thiếu lương thực, người thì thiếu nước, cũng có nhiều người vừa thiếu lương thực vừa thiếu nước.

Trời dần dần tối, Sở Thấm đi tuần tra phía sau gò núi một lần nữa, vừa nãy mới về đến phòng.

Cô sợ phía sau gò núi sẽ bị sụp lún, mấy năm nay cô luôn tuân theo nguyên tắc thỏ không ăn cỏ gần hang, khi đốn cây cũng không đốn cây ở phía sau gò núi để cho thuận tiện, trồng nhiều cây hơn là vì muốn ngăn chặn mười mấy con gà, nghĩ chắc sẽ ổn thôi.

Sở Thấm để đèn pin xuống, lúc bước vào trong phòng, chuẩn bị đóng cửa thì cảm giác được gió càng lúc càng lớn, lớn đến mức cô đóng cửa nhà chính cũng cần dùng chút lực.

Sự xuất hiện của mấy con ve sầu mấy ngày trước không còn nữa, đêm nay yên tĩnh đến mức hiếm thấy.

À không, vẫn còn có những âm thanh khác, tiếng gió.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 522: Chương 522



Tiếng gió cuồn cuộn bên tai không dứt, Sở Thấm bấm tay dự đoán, cảm thấy trận mưa này rất có khả năng sẽ rơi một cách đột ngột vào đêm nay hoặc sáng sớm ngày mai.

Địa thế nhà cô cao, không sợ bị ngập, mà sợ bị vùi lấp.

Sở Thấm thở dài, đóng cửa sổ lại thật chặt, trước khi đóng mà còn cố ý trông ra ngoài cửa sổ.

Ừm, những hạt bắp phơi mấy lần gần đây đã được thu lại toàn bộ, mà những giá gỗ không quá kiên cố kia cũng được Sở Thấm bỏ trong nhà chính, thậm chí còn gia cố mái tranh trên đỉnh cái đình.

Đêm nay chắc có thể ngủ ngon một giấc rồi nhỉ?

Sở Thấm chọc vào then cửa sổ nghe “lạch cạch” một tiếng, yên lòng nằm lên trên giường, chuẩn bị đi ngủ.

Đương nhiên, lúc ngủ còn mơ thấy trúng xổ số nữa.

Lúc trước Sở Thấm là người hay hoài nghi, nhưng bây giờ đã khẳng định rồi. Khẳng định là những thứ rút ra được trong hệ thống hộp mù đối với những chuyện ở tương lai là có tính chỉ thị nhất định.

Ví dụ như nửa năm nay cô chỉ rút được vôi sống, đợi sau khi bước vào tháng ba, Sở Thấm càng rút được nhiều bao cát hơn.

Đúng vậy, là bao cát.

Lúc rút được vôi sống, Sở Thấm vẫn có chút nghi ngờ, trong lòng tự nhủ trò chơi này chẳng lẽ là hệ thống cho cô góp đủ số tiền sao?

Hay là cảm thấy hai năm nay cô nuôi gà rất nhiều, cho cô dùng để khử độc?

Mãi cho đến rút được bao cát, Sở Thấm mới hiểu ra, vôi sống đúng là để khử độc, nhưng đại khái là để khử độc sau cơn lũ rút.

Chính vì hai thứ đồ này, Sở Thấm mới hoàn toàn chắc chắn tiếp theo trời sẽ mưa như trút nước. Bằng không theo như lời nói không rõ ràng của Trương Phi Yến, cô cũng không thể hoàn toàn chắc chắn.

Sở Thấm nghĩ đến đây, lập tức cam chịu mà ấn rút thưởng hộp mù.

Rút thưởng tháng của tháng này vẫn chưa rút, cô dùng chân nghĩ cũng biết rút thưởng tuần có lẽ là những thứ như vôi sống, bao cát, đặt hết niềm tin vào rút thưởng tháng. Lâu rồi chưa có được món đồ gì tốt, giờ cô rất cần thứ gì đó tốt để hồi máu.

Ấn vào, mở thưởng.

Hộp mù trong bảng mở ra:

[Chúc mừng người chơi, giành được lều chống mưa số một.]

Sở Thấm: “…”

Cô nuốt nước bọt, không khỏi trở nên lo lắng, trận mưa này rốt cuộc lớn thế nào, lại có thể khiến cho cô rút trúng lều vải chứ.

Sở Thấm trèo lên rồi ngồi xuống, lấy đèn pin từ trong ngắn kéo đầu giường ra, bỏ lều vải lên mặt đất, mở đèn pin ra nhìn cái lều này.

Lều vải màu đen, nhìn rất đơn sơ, hình như chỉ dùng khung sắt và vải bạt tạo thành.

Nhưng Sở Thấm xuống giường, rồi lại dựng lên xem thử thế nào, thầm cảm thấy đồ rút từ hệ thống rút thưởng tháng là thứ không thể nghi ngờ, rõ ràng là rất hữu dụng đó chứ.

Cô vô cùng hài lòng, thu lều lại.

Cái lều vải này có thể dùng, bởi vì hệ thống vô cùng chu đáo, cũng không sử dụng vật liệu vượt quá thời đại này, mà còn là vật liệu có thể mua được trên thị trường.

Cô lại tiện tay rút vài cái rút thưởng tuần.

[Chúc mừng người chơi, giành được bao cát ×2]

[Chúc mừng người chơi, giành được bao cát ×2]

[Chúc mừng người chơi…]

Sở Thấm rút liên tiếp bốn lần, cả bốn lần đều ra bao cát!

Cô trợn tròn mắt, tình huống kiểu này quả thực chưa từng nghe thấy, không phải một lần mà là bốn lần liên tục rút ra cùng một thứ!

Vậy rốt cuộc trận mưa lần này sẽ lớn thế nào chứ?

Cô lập tức bối rối, lại quay về giường đi ngủ.

Mặc kệ nó có lớn đến đâu, cô cũng không ngăn cản được, chi bằng chuẩn bị sẵn tinh thần chờ cơn mưa sắp đến này.



Nửa đêm, gió lớn liên tục thổi đến.

Cho tới bây giờ, dù là ai c*̃ng nhìn ra điều bất thường của đêm nay.

Đội trưởng Hàn bị làm ồn đến mức không ngủ được, trong lòng có hơi âu sầu, lấy cái ghế ra ngồi ở dưới mái hiên trước nhà chính.

Lúc gần đến hai giờ sáng, cuối cùng giọt mưa đầu tiên trong nửa năm nay ở thôn Cao Thụ cũng rơi xuống.

“Lách tách…”

Đội trưởng Hàn mơ mơ màng màng bỗng dưng bừng tỉnh, ngồi thẳng lưng, trợn tròn mắt, khí huyết toàn thân dường như ngưng tụ, hết sức chăm chú nghe tiếng động xung quanh.

Lại một tiếng: “Lách tách…”

Đôi mắt ông ấy lập tức tràn ngập nước mắt, hai hàng nước mắt vui mừng từ trong hốc mắt rơi xuống.

Chìa tay ra, cảm nhận một lúc.

Nước mưa đã lâu không gặp rơi trên lòng bàn tay, hoàn toàn không cảm thấy mưa đêm lạnh buốt, mà chỉ cảm thấy hơi nóng tuôn trào.

“Trời… Mưa… Rồi!”

Bỗng dưng ông ấy đứng dậy hét lớn.

Nước mắt đội trưởng Hàn chảy càng lúc càng nhiều, chỉ trong mấy giây nước mắt đã bao trùm lấy gương mặt thô ráp. Lại cắn chặt môi, cắn một cách điên cuồng đến mức run rẩy.

Ông trời ơi, cuối cùng cũng mưa rồi.

Nếu còn không mưa, không phải sẽ bị đói c.h.ế.t thì là khát c.h.ế.t đó.

Đương nhiên điểm mấu chốt không phải là có khát hay không, mà là trồng lương thực!

Vụ xuân đã qua, không thu hoạch được gì cả.

Nhưng vụ hè vẫn chưa qua, nhân lúc có mưa đến thì phải mau trồng một đợt, cũng may mùa thu đã thu được chút lương thực để lấp bụng.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 523: Chương 523



Trận mưa này vô cùng dữ dội, lời đội trưởng Hàn vừa dứt thì mưa lại rơi như trút nước, giống như có người đứng phía trên bầu trời ở thôn Cao Thụ dội chậu nước xuống vậy, mưa chằng chịt không khác gì so với nước trong vòi ở huyện.

“Mưa rồi?”

Mấy giây sau, có người phản ứng lại.

Đột nhiên thôn bừng tỉnh từ trong giấc ngủ sâu, sự náo nhiệt đó là thứ mà nửa năm nay chưa từng có.

Chính vào lúc này, Sở Thấm cũng tỉnh giấc.

Cô nghe rõ ràng tiếng mưa rơi trên ngói, từ không nhiều, đến rất nhiều, quá trình trình này chỉ mất mấy giây.

Trận mưa này đến mà không kịp chuẩn bị, cũng lớn đến mức khó mà tưởng tượng được.

Thực ra Sở Thấm thấy vui nhiều hơn lo lắng, dù sao thì trời đất bao la, lương thực là quan trọng nhất, có mưa thì sẽ có nước, có nước thì có thể trồng lương thực.

Thế nên cô lại nằm trên giường, yên lặng mà cảm nhận tiếng mưa rơi, cảm thấy rất vui tai.

Nhưng nghe một lúc, Sở Thấm lại cảm thấy không đúng lắm, trận mưa này lớn đến mức quá đáng.

Cô lại bò dậy, mở đèn pin lên, mang giày vào rồi đi đến bên cửa sổ.

Bởi vì gió còn đang thổi mạnh, lúc này mưa cũng rơi đập vào cửa sổ của cô.

Sở Thấm vén rèm lên, chỉ cảm thấy một màu đen bên ngoài cửa sổ, mà cửa sổ bằng kính cứ liên tục bị nước dội vào.

Cô giật mình, vội thu tay lại, không dám mở cửa sổ nữa, sợ vừa mở cửa sổ ra thì mưa sẽ làm ướt hoàn toàn bàn sách của cô mất.

Sở Thấm suy nghĩ một lát, mở cửa đi đến nhà chính, lại khẽ mở khe hở ra, trong chốc lát, cơn gió mạnh mang theo hạt mưa từ trong khe hở xộc vào, mặt Sở Thấm bỗng dưng lạnh buốt.

“Cái quái gì vậy…”

Cô ngây người, đây cũng có thể coi như là trời mưa như vũ bão rồi nhỉ?

Nếu trận mưa này kéo dài đến sáng mai, vậy cho dù là đập chứa nước của sông Thượng Khê mới hoàn thành một phần sáu cũng sẽ bị nước mưa lấp đầy.

Sở Thấm tự nhủ trong lòng đã tính sai rồi.

Nếu biết mưa lớn đến mức độ này, cô sẽ mau chóng mở rộng cái mương thoát nước của mình.

Không biết phải làm thế nào, cô lại quay về ngủ tiếp.

Chỉ là giấc ngủ này ngủ thế nào cũng không ngon được, trong mơ cứ cảm thấy xung quanh rất ồn ào.

Ngày hôm sau tỉnh lại, cả người tinh thần uể oải, còn không bằng lúc chưa ngủ nữa.

Sở Thấm vừa tỉnh lại đã có hơi thơ thẩn, nhớ lại trận mưa lúc sáng sớm, lập tức giật mình bò dậy, vội vàng chạy đến bên cạnh cửa sổ để nhìn.

Mưa vẫn còn rơi, dường như mưa vẫn rơi y hệt lúc sáng sớm, Sở Thấm có thể nhìn thấy được sân vườn xuyên qua cửa sổ đã tích một tầng nước mỏng.

Cô cũng coi như hiểu được tại sao Trương Phi Yến đã kêu cô cẩn thận cơn mưa này rồi.

Sở Thấm là một người rộng mở, nếu mưa đã đến rồi, chặn cũng không thể chặn, chỉ còn cách tiếp nhận thôi.

Cô mở cửa ra, mưa lập tức rơi vào, thổi vào đến mức làm ống quần của Sở Thấm bị ướt không ít.

Cô bỏ chậu nước ở dưới mái hiên, nước trên mái hiên y hệt với nước trong vòi, lách tách chảy vào chậu nước.

Cô bày trái phải một cái, trong lòng cũng có chút vui, cuối cùng đã kết thúc tháng ngày cứ cách mấy hôm là đi gánh nước rồi.

Thực ra mặc dù trận mưa này lớn bất thường, nhưng lúc này dường như mọi người đều rất vui mừng.

Có người chạy như điên dưới mưa, có người không quan tâm đến sấm sét mà chạy đến đồng ruộng. Bọn họ nhìn đất bị nứt nẻ bị nước thấm vào đến khi ướt đẫm, dường như đã có sự sống, nhịn không được mà khóc sướt mướt.

Tâm trạng Sở Thấm rất tốt, khẽ hừ một cái rồi bắt đầu làm bữa sáng, hôm nay tự úp cho mình một tô mì, vừa ăn vừa ngắm mưa ngoài sân, ăn vui vẻ vô cùng.

Hạt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống đất, giống như pháo hoa nở rộ vậy, rất đẹp.

Sở Thấm cứ một đũa mì, một miếng trứng rán, lại ăn kèm thêm củ cải khô, húp xì xà xì xụp, phải nói là thỏa mãn!

Mưa dần rơi, càng lúc càng lớn.

Từ hai giờ sáng đến hai giờ chiều, mưa cũng không có dấu hiệu tạnh suốt mười hai tiếng đồng hồ.

Cách đó không xa, nước ở sông Thượng Khê dần dâng lên, vượt qua mức báo động trong lịch sử, từ từ vượt qua lòng sông, có xu hướng lan rộng về phía hai bên thôn.

Người trong thôn cuối cùng cũng ý thức được trời mưa có hơi quá rồi. Mọi người muốn mưa đến là vì muốn giải quyết tình trạng khô hạn khốn khó, sau đó tiến hành trồng lương thực vào vụ hè.

Nhưng bây giờ mưa rơi nhiều đến nỗi không thể bước ra ngoài, thì còn nói gì tới việc trồng lương thực vào vụ hè chứ.

Sở Thấm không quan tâm những chuyện đó, mà đặt hết tâm trí của mình vào gò núi và sườn núi xung quanh nhà.

Lúc trước cô rút được cây dù bền chắc, cuối cùng cũng có chỗ dùng rồi, cây dù này vừa lớn vừa bền, giống như những cây dù khác khó mà có thể chống lại gió và mưa to, nhưng nó thì có thể.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 524: Chương 524



Thế nên cứ cách mấy tiếng, Sở Thấm lại đi tuần tra một lần, thậm chí còn định đưa gà ở gò núi bỏ vào trong giỏ tre rồi xách vào trong nhà.

Chuyện này nhém chút làm cô mệt đứt cả hơi.

Đi đường núi lúc trời mưa không dễ chút nào, càng huống hồ hở ra là “ầm” mấy tiếng, “răng rắc” mấy tiếng, sấm chớp rền vang, khi Sở Thấm đi xuyên qua rừng ở gò núi chỉ sợ bị sét đánh một cái c.h.ế.t tươi.

Chậc chậc, những con gà này cũng có thể coi như là cô dùng mạng mình để cứu lấy bọn chúng.

Chuồng gà thô sơ kia e là không thể chống lại trận mưa lớn như vậy, thật sự muốn nhốt mấy con gà vào chuồng gà phía sau núi mấy ngày, những con gà này thế nào cũng sẽ c.h.ế.t đuối và c.h.ế.t đói trong chuồng gà mà thôi.

Đưa những con gà kêu cục ta cục tác về nhà, trong nhà không còn chỗ trống nữa, lập tức bỏ tụi nó vào trong phòng tắm, nếu bỏ vào nhà kho bên cạnh, cô lại sợ nhà kho bị sập đè c.h.ế.t gà của mình.

Làm xong những chuyện này, Sở Thấm còn phải che dù đi quan sát mực nước ở cửa sông kia một lúc.

Từ thái độ của Trương Phi Yến có thể thấy, trận mưa lớn này chắc sẽ không gây ra tai hại gì cho thôn Cao Thụ.

Nhưng con người Trương Phi Yến xưa nay có chút không đáng tin, lời cô ấy nói bạn nghe thì nghe, nhưng chỉ nghe thôi là không đủ, mà bản thân vẫn phải chú ý, phân tích và suy nghĩ lại.

Sở Thấm bắt đầu chú ý đến lượng mưa, đáng tiếc nhà cô không có ống để đo, không thể đo chuẩn xác được.

Cô che dù, đi đến chân gò núi.

Con đường từ nhà xuống núi trơn trợt, Sở Thấm chống gậy gỗ, nhích cơ thể đi xuống từng chút một.

Đứng ở giữa sườn núi, nhìn thấy một lớp sương mù mờ mịt phía xa xa, tình hình thế nào, có sạt lở hay không cũng không thể biết được.

Cô đến bên cạnh bờ sông nhìn một cái, nước sông đục ngầu vô cùng, hơn nữa lượng nước còn tăng cao, lúc sáng vẫn còn thấy kém một nấc mới đến mức cao nhất, bây giờ hai bên bờ đều bằng nhau, giống như muốn tràn ra vậy.

Sở Thấm ngồi xổm xuống bên cạnh, nhíu mày trầm tư.

Đến cả con sông nhỏ này cũng như thế, vậy sông lớn như sông Thượng Khê thì sao? Bây giờ đang xảy ra tình huống gì vậy.

Người có cùng mối quan tâm với mực nước con sông nhỏ giống cô còn có người nhà họ Hoàng, Hoàng Đậu Tử gấp đến mức như lửa cháy đến nơi, thỉnh thoảng nhìn động tĩnh bờ sông bên cạnh, sau khi nhìn thấy bóng dáng của Sở Thấm vội vàng chạy ra.

“Sở Thấm, nước trong sông này đều sắp tràn ra đến nơi rồi, chúng ta cần đi nói với đội trưởng Hàn không?” Anh ta hét lớn về phía Sở Thấm bên kia bờ.

Sở Thấm thầm nói: Liên quan đếch gì đến tôi.

Dù nước sông này có cao đi nữa, cũng không dâng lên đến nhà cô.

Nếu thực sự dâng đến nhà cô, vậy thì toi rồi, e là cả cái công xã này đều sẽ bị ngập, phải vội dọn đồ lên núi để trốn mất.

Nhưng Hoàng Đậu Tử nói như hai nhà bọn họ cùng chung số mệnh vậy, đúng lúc Sở Thấm có chuyện muốn tìm đội trưởng Hàn, gật đầu: “Vậy đi thôi.”

Cô che dù, Hoàng Đậu Tử thì mặc áo xô, hai người đi về phía nhà đội trưởng Hàn.

Trên đường không gặp ai cả, đến lúc đến nhà đội trưởng Hàn thì mới phát hiện có vài người ngồi trong nhà đội trưởng Hàn.

Đội trưởng Hàn vừa nhíu mày vừa hút thuốc, nhìn thấy Sở Thấm đến, hai lông mày còn nhíu chặt hơn, những lúc bình thường thế này mà Sở Thấm tới đều sẽ mang theo tin xấu.

Quả nhiên, ông ấy còn chưa cất lời, Sở Thấm đã nói: “Đội trưởng, nước sông ở cửa nhà tôi sắp tràn ra ngoài rồi. Nhưng mà con sông nhỏ này, tràn cũng không sao, cái tôi lo là sông Thượng Khê.”

Đội trưởng Hàn sửng sốt, đợi đã, mấy người bọn họ lúc nãy còn đang trò chuyện về vụ hè, thật sự không để tâm tới vấn đề sẽ xảy ra ngập lụt.

Sở Thấm kinh ngạc: “Không phải chứ, đội trưởng à, ông cảm thấy mưa lớn như vậy mà không có nguy cơ lũ lụt sao?”

Bí thư chi bộ thôn lại nói: “Chỗ khác có lẽ có, nhưng còn thôn chúng ta chắc là không đâu. Thôn chúng ta cách sông Thượng Khê khá xa, hơn nữa địa thế thôn chúng ta cũng cao hơn.”

Miệng Sở Thấm giật giật, nhắm mắt lại, bất lực nói: “Ừm, nếu không đào mương thoát nước trước thì đúng là như vậy.”

Nghĩa bóng: Có phải các người quên chúng ta đã đào mương thoát nước trong thôn rồi không?”

Điều này có nghĩa là đã vạch đường giữa sông Thượng Khê và thôn Cao Thụ, điều quan trọng là đường này làm vừa sâu vừa rộng, năm ngoái còn mở rộng hơn một chút, bây giờ nhìn con sông nhỏ trước cửa nhà cô còn giống con sông nhỏ hơn, cái nhiều nhất ở trước cửa nhà cô là sông suối.

Sắc mặt đội trưởng Hàn hoảng sợ, sợ đến mức không nói gì.

Đúng vậy, có mương nước mà, cứ như vậy địa thế và thôn của bọn họ thấp hơn thôn Lưu Lý cũng chẳng bao nhiêu.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 525: Chương 525



“Hỏng rồi!”

Ông ấy thất vọng đập bàn: “Mau đi thông báo với những người khác đi, tối nay đừng ngủ mê quá. Còn nữa…”

Ông ấy đứng dậy hét về phía căn phòng: “Thắng Lợi, Thắng Lợi à! Ra đây cha có chuyện nói với con.”

“Có chuyện gì vậy cha?” Thắng Lợi chạy ra hỏi.

Đội trưởng Hàn: “Con đi lên sông Thượng Khê với cha một chuyến.”

Nói xong, ông ấy lại nhìn bí thư chi bộ thôn: “Chú đừng đi, chú để Đức Tử đi với tôi đi.”

Đức Tử là con trai thứ hai của bí thư chi bộ thôn, vóc người cao lớn, rất là cường tráng.

Bí thư chi bộ thôn gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, đứng lên nói: “Để tôi về nhà gọi Đức Tử.”

Sở Thấm vội vàng giơ tay lên: “Tôi cũng muốn đi.”

Đội trưởng Hàn cũng không từ chối, Sở Thấm còn giỏi hơn ông ấy nhiều, cẩn thận vô cùng, cô đi theo càng tốt.

Từ sau khi vào cửa, Hoàng Đậu Tử vẫn luôn im lặng cho đến khi đội trưởng Hàn đồng ý cho Sở Thấm đi, cũng không khỏi chìa tay ra, ngượng ngùng nói: “Đội trưởng, tôi, tôi cũng muốn đi.”

Mặt đội trưởng Hàn thay đổi, lập tức nghiêm mặt: “Cậu đi cái gì chứ, cậu mau về nhà đợi đi.”

Tay chân lóng ngóng, lỡ đâu bị ngã xuống sông rồi chúng tôi còn phải đi cứu cậu.

Hoàng Đậu Tử: “…”

Nước dâng lên sẽ có cá, cậu ta muốn nhân cơ hội này xem thử có thể bắt được vài con cá hay không.

Hoàng Đậu Tử bị ghét bỏ chỉ có thể buồn bã quay về nhà, Sở Thấm lại rất vui vẻ, vội quay về nhà khóa cửa lại, sau đó cùng mấy người đội trưởng Hàn đi đến sông Thượng Khê.

Mưa vẫn còn đang rơi, nhưng quá thực có ít hơn so với lúc trước.

Nhưng cũng chỉ ít hơn một chút, tiếng mưa rơi trên dù vẫn vô cùng dày đặc.

Đội trưởng Hàn có hơi tò mò: “Cây dù này của cô mua ở đâu vậy, tôi thấy bền quá.”

Sở Thấm run lên, nói dối rằng: “Ở huyện, hai cái cuối cùng, bị tôi giành cả rồi.”

Đội trưởng Hàn nhìn lom lon: “Khá tốt đấy.”

Mưa vẫn to như vậy, cũng không thể chạy xe đạp, bốn người cứ đi bộ như vậy cả quãng đường.

Trên đường, Sở Thấm rõ ràng cảm nhận được có cấu tạo đất ở vài đoạn hai bên đường có hơi không ổn định, không khỏi đẩy nhanh tốc độ, lo lắng nói: “Cứ có cảm giác sắp sạt lở ấy.”

Đội trưởng Hàn: “…”

“Cái miệng của cô, có lúc làm tôi thực sự rất sợ.”

Sở Thấm im lặng: “Không phải tôi chỉ đoán thôi sao, tôi dùng sự thực để đoán, ông đừng mê tín cổ hủ nữa.”

Đội trưởng Hàn nghẹn lời.

Ông ấy còn có thể làm gì được chứ, chỉ có thể đi nhanh một chút.

Sở Thấm mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương, cảm thấy có hơi hối hận khi đi chuyến này. Lỡ như xui đến nỗi gặp sạt lở, chắc cô sẽ phải viết di chúc ở đây rồi.

Không thể được! Ngày tháng tốt đẹp của cô còn chưa sống đủ nữa.

Thế nên chỉ có thể cẩn thận, cẩn thận hơn.

Cuối cùng, nơm nớp lo sợ hơn một tiếng đồng hồ, một nhóm người cố gắng đi đến sông Thượng Khê.

Bọn họ đi rất nhanh, giày của mấy người bọn họ cũng ướt đẫm. Sở Thấm cử động ngón chân cái, cảm thấy chân của mình e là đã bị nổi bóng nước rồi.

Đứng bên cạnh sông Thượng Khê, nhìn dòng nước cuồn cuộn, Sở Thấm thầm cảm thấy lần này công xã Dương Tử Câu chạy trời không khỏi nắng.

Không thấy không biết, vừa thấy đã giật mình.

Nước sông đã đầy đến mức độ nào vậy?

Đầy đến mức sắp tràn ra rồi, theo như lời đội trưởng Hàn, mực nước còn cao hơn so với lần xảy ra lũ lụt mười mấy năm trước.

“Mười năm trước cũng có một lần, thôn Cao Thụ chúng ta chẳng sao cả. Nhưng mà Lưu Lý và một số thôn có địa thế thấp, công xã đều bị nước lũ cuốn đi.”

Khi ông ấy nói, trong giọng nói tràn đầy sự u sầu.

Sở Thấm chỉ dè dặt đứng bên cạnh con sông, lấy một nhánh cây vừa mới nhặt rồi c*m v** nước, nhánh cây rất nhanh đã bị nhấn chìm bởi nước sông.

“Sao bây giờ, nhánh cây dài như vậy cũng không cắm được tới đáy.” Sở Thấm cau mày nói.

“Chuẩn bị thêm đi, tiếc là không có điện thoại, nếu có thì phải gọi cho công xã bên đó ngay, đường sông bên trên chúng ta đã như vậy rồi, bọn họ ở dưới cũng không biết phải làm thế nào nữa.”

Đội trưởng Hàn nhìn Sở Thấm có hơi ngạc nhiên, dường như đang bất ngờ gì thì ra Sở Thấm còn có cái nhìn tình hình chung như vậy.

Thắng Lợi hiếm khi cười, nói: “Sở Thấm nghĩ đúng lắm.”

Sở Thấm nhìn ra ý của hai cha con bọn họ, nhém chút đã trợn trắng mắt: “Sao nào, chuyện thông báo, cũng không phải tôi phải làm, có gì bất ngờ đâu.”

Hơn nữa, ngay cả điện trong thôn cũng không có, đương nhiên không có điện thoại rồi.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 526: Chương 526



Đội trưởng Hàn lại nói: “Trong thôn không có, nhưng nhà máy cơ khí nhất định có.”

Ông ấy nhìn dòng nước cuồn cuộn, đang nghĩ xem có cần đi chuyến này hay không.

Sở Thấm chớp mắt, lẳng lặng lùi về sau mấy bước, ngậm chặt miệng lại không nói gì nữa, cô sợ đội trưởng Hàn hứng lên kêu cô tới nhà máy cơ khí.

Dẹp hết đi, cô không đi đâu.

Mưa càng lúc càng lớn dần, sau khi quan sát xong thì nhóm người vội vàng quay về, lần này đi một con đường khác, trên đường còn gặp một vài nơi sạt lở nhỏ.

Con đường này đi qua thôn Tịnh Thủy, đội trưởng Hàn đúng lúc muốn đi nói chuyện này với Dương Binh, Sở Thấm do dự một lúc, nói: “Vậy tôi đi đến nhà cậu út tôi một chuyến.”

Đội trưởng Hàn gật đầu: “Nhanh một chút.”

Sở Thấm: “Được.”

Nói xong, cô chạy thẳng đến nhà cậu út Dương.

Cửa lớn nhà cậu út Dương đóng chặt, trông có vẻ tiêu điều hơn lần quay lại lúc trước khá nhiều.

Đương nhiên rồi, nhà ai cũng như vậy.

Dường như nhà của tất cả mọi người vào dịp Tết năm nay cũng không có thời gian để dán câu đối mới hay sắm thần giữ cửa mới, tất cả đều dùng lại cái từ năm trước.

“Cốc cốc cốc…”

Sở Thấm gõ cửa.

“Ai vậy!” Là tiếng của cậu út Dương.

Sở Thấm: “Cậu út, là cháu, Sở Thấm.”

Cậu út Dương ở trong cửa giật mình, không quan tâm trời đang mưa, vội vàng xông đến mở cửa ra, kinh ngạc hỏi: “Sở Thấm! Sao cháu lại đến đây?”

Nói xong nhìn cô từ trên xuống dưới một vòng, thấy không bị thương mới yên lòng, sau đó đưa cô vào nhà.

Sở Thấm nói: “Cháu đi theo đội trưởng của chúng ta lên xem sông Thượng Khê, lúc về mới đi ngang qua chỗ mọi người.”

Cậu út Dương đã hiểu rồi, chắc là đội trưởng Hàn tìm Lão Dương có chuyện muốn nói.

Ông ấy rót cho Sở Thấm một ly nước ấm, hỏi cô: “Tình hình sông Thượng Khê thế nào rồi?”

Sở Thấm lắc đầu: “Không ổn lắm, thế nên mấy ngày nay cậu út phải chú ý một chút.”

Cậu út Dương cười: “Biết rồi, dù thế nào đi nữa cũng không gay go như lúc trước đâu, có khi thiên tai cũng không bằng nhân họa.”

Sở Thấm thở dài.

Mặc dù mấy tháng nay cô không ra ngoài, nhưng cũng hiểu được nhà của cậu út Dương đã bị ghé mấy lần, thậm chí có lần còn đánh nhau, nếu không phải hàng xóm xung quanh nghe thấy tiếng động nên đến giúp đỡ thì tên trộm này đã bỏ chạy rồi.

Cậu út Dương cũng vì vậy mà bị thương, vết thương lớn nhất là cánh tay bị c.h.é.m một đường lớn, cuối cùng vẫn là đội trưởng Dương Binh giúp ông ấy đi tìm Sở Thấm mượn thuốc đỏ, nên cô mới biết chuyện này.

Sở Thấm lại dặn dò lần nữa: “Chú không biết đâu, nước ở sông Thượng Khê đã sắp tràn ra ngoài rồi. Nhà chú không sát núi, không có nguy cơ sạt lở. Nhà cháu địa thế cao, không có nguy cơ bị ngập. Nhưng dù sao thì, dù sao tối chú cũng phải chú ý một chút.”

Nói xong, không ở bao lâu lại rời đi.

Trên đường đi cũng rất bình thường, sau khi về nhà đã nấu cho mình một chén canh gừng nồng đậm.

Sở Thấm đứng ngay cửa, nhìn trời mưa mỗi lúc mỗi lớn, vừa định rời sân vườn, lại phát hiện hai người đội trưởng Hàn và Đức Tử đang đi vào con đường mòn trước cửa nhà cô.

Đi đâu vậy? Chắc là đi nhà máy cơ khí.

Sở Thấm gãi đầu, bất lực.

“Đội trưởng!” Cô hét lên.

Sau đó vội vàng đi vào nhà, lấy cây dù đưa cho bọn họ, cây dù này đủ to, hoàn toàn có thể che được hai người.”

“Tôi có hai cái, cho mọi người mượn trước một cái vậy.” Sở Thấm nói.

Đội trưởng Hàn cũng không khách sáo, nhận lấy cây dù, hỏi: “Cô có muốn đi cùng chúng tôi không.”

Sở Thấm điên cuồng lắc đầu: “Không đi, không đi!”

Không đợi đội trưởng Hàn khuyên, vội xoay người chạy vào nhà trên gò núi, sợ rằng đội trưởng Hàn sẽ kéo cô đi.

Cô điên rồi sao, rõ ràng là biết có nguy cơ sạt lở còn chạy đến đây?

Nhưng mặc dù nói là cô không muốn đi, nhưng cũng kính phục con người biết nguy hiểm mà vẫn đi như đội trưởng Hàn.

Phải hiểu là, con đường nhỏ này toàn bộ đều là núi, đường lại hẹp, nếu thực sự sạt lở thì cũng chạy không thoát.

Mưa rất lớn, cho dù có cây dù, nhưng cây dù vẫn bị gió thổi lệch làm ướt cả người.

Sau khi Sở Thấm về nhà lại uống nửa chén canh gừng, không biết từ bao giờ bên ngoài đã tối rồi, mây đen che phủ cả mảnh đất này, bỗng nhưng khiến lòng người cảm thấy u buồn.

Cô đi ra đi vào với đôi giày đầy nước, làm cho sàn ở nhà chính ướt đẫm, Sở Thấm lấy ra một bộ quần áo rách khỏi đáy hòm, rồi lại đi đến nhà kho lấy cây gậy gỗ, dùng dây kẽm làm thành cây lau nhà, lau sàn nhà chính sạch sẽ.

Bộ quần áo rách này không còn nhìn ra được hình thù gì rồi, khó mà sửa được, đến vải cũng biến thành từng sợi từng sợi, mặc không được mà vứt thì không nỡ, ở dưới đáy hòm quá lâu, cho đến hôm nay làm cây lau nhà nên Sở Thấm mới nhớ đến.

Lau nhà chính xong thì tiện tay lau luôn phòng ngủ.

Ngay sau đó còn quét nước dưới mái hiên, dọn cho thông mương thoát nước trong sân vườn.

Cuối cùng chính là hầm đất, Sở Thấm sợ hầm đất bị rỉ nước, cố tình dùng vải dầu để che hầm đất lại.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 527: Chương 527



Sau khi làm xong mọi chuyện, trời cũng đã chạng vạng tối.

Bởi vì trận mưa này càng ngày càng lớn dần, Sở Thấm không có tâm trạng ăn gì cả, nấu đại một nồi cháo khoai lang, ăn cùng với củ cải khô và dưa muối xắt nhỏ xào hành tây và ớt xanh, lấp đầy bụng là được.

Sự chú ý của Sở Thấm đều tập trung về phía chân núi, cô chú ý đến đến việc hai người đội trưởng Hàn đến giờ vẫn chưa về.

Đương nhiên, có thể là đang trên đường đi, dù sao trời mưa như vậy, đường cũng không dễ đi, chắc là bọn họ đi cũng không nhanh như thế.

Lại hai tiếng trôi qua, trời dần dần tối.

Sở Thấm vô cùng mệt mỏi với những con gà líu ra líu ríu này, vội trốn trong phòng ngủ rồi đợi.

Cửa sổ phòng ngủ mở ra, khi có mưa rơi vào, đèn dầu trên bàn cho dù được bao bọc bởi tấm kính cũng bị lắc qua lắc lại, thỉnh thoảng còn bị tắt vài lần.

Cô không quan tâm mà đọc sách, lấy sổ ghi chép ra xem vật tư trong nhà.

Lại phát hiện đã có hơn sáu mươi bao cát, làm cho Sở Thấm có hơi kinh ngạc. Cô trước nay chưa lấy bao cát ra sài, hoàn toàn không ngờ lại góp nhặt được nhiều như vậy.

Chỉ là mấy bao cát này đối với cô mà nói là thứ vô bổ, dùng thì không được mà bỏ cũng không xong.

Dù sao địa thế nhà cô cũng cao mà, lấy ra để làm gì chứ.

Gió đêm lại thổi đến, Sở Thấm nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ, dường như nghe được tiếng kêu nào đó.

Cô hoài nghi mà nhíu mày, cũng không tiện ra ngoài.

Đợi khi âm thanh đến gần cô mới đứng dậy, mở dù rồi chạy ra ngoài.

Ai ngờ Sở Thấm vừa mở cầm then chốt cửa, bên ngoài nhà cô lại có người gõ cửa.

“Sở Thấm có nhà không?”

“Có!”

Giây tiếp theo, Sở Thấm mở cửa ra, người gõ cửa là Thắng Lợi của nhà đội trưởng Hàn.

Sở Thấm nhìn sắc mặt hốt hoảng của cậu ấy, trong lòng bỗng trở nên hồi hộp, đêm hôm khuya khoắt mà Thắng Lợi đến tìm cô làm gì, đoán không chừng đội trưởng Hàn đã xảy ra chuyện rồi chăng?

Thắng Lợi vô cùng lo lắng, nói: “Sở Thấm, có phải nhà cô có đèn pin không, cha tôi tới giờ vẫn chưa quay về, tôi muốn tìm cô mượn đèn pin đi xem thử.”

Sở Thấm liên tục gật đầu: “Có có có, anh đừng sốt ruột, tôi đi lấy cho anh.”

Hai cái đèn pin rút được sau này y hệt như cái mà xã cung ứng bán, Sở Thấm không cố ý giấu giếm, vì vậy chuyện nhà cô có đèn pin người ta đã biết từ mấy tháng trước rồi.

Lúc này có việc hệ trọng, Sở Thấm càng không muốn giấu giếm gì cả, vội vàng lấy hai cái ra.

“Bây giờ anh đi tìm một mình sao?” Sở Thấm hỏi.

“Phải điều động một số người đi nữa, không có đèn pin thì lấy đuốc.”

Thắng Lợi: “Còn có mười mấy người khác đi nữa, đều là tổ chức của bí thư chi bộ thôn.”

Sở Thấm gật đầu: “Cần dù không? Tôi còn một cái.”

Cần! Sao lại không cần chứ.

Sau đó Sở Thấm lại đưa dù cho cậu ấy, sau khi lấy dù xong thì Thắng Lợi vội vàng chạy đi, lúc Sở Thấm đóng cửa lại vẫn còn nghe thấy tiếng trượt chân của cậu ấy.

Quay lại vào nhà, Sở Thấm không khỏi cảm thấy lo lắng: Chẳng lẽ miệng mình xui xẻo đến thế sao?

Lúc cô nghe đội trưởng Hàn muốn đi đến nhà máy cơ khí đã lầm bầm nói không chừng rằng trên đường sẽ xảy ra cái gì đó, quả nhiên bây giờ xảy ra rồi.

Nghĩ như vậy, Sở Thấm không khỏi lo lắng.

Không phải chứ, miệng cô không thể độc địa như vậy được…

Tối nay nhất định là thức trắng đêm, người người nhà nhà cũng có người canh gác không ngủ, sợ nước sông tràn lên đến thôn, cũng đang đợi đội trưởng Hàn trở về.

Ông ấy thực sự là một người đội trưởng rất tốt, cho dù là người hay đ.â.m chọc hay người mến ông ấy nhất cũng không muốn ông ấy xảy ra chuyện.

Sở Thấm cũng không ngủ, cô không sợ lũ lụt, mà sợ sạt lở.

Cô thật sự sợ gò núi phía sau sẽ bị sạt lở, nếu sạt lở thật thì thế nào cô cũng sẽ bị chôn vùi ở đây.

May là hơn mười giờ rưỡi, dường như nước mưa đang dần trở nên nhỏ lại.

Mưa nhỏ dần khiến cho các thôn dân thở phào một hơi, thế nên lại dồn hết sự quan tâm vào nhóm người đi tìm đội trưởng Hàn.

Bây giờ đội trưởng Hàn đã xảy ra chuyện rồi chăng?

Đã xảy ra chuyện rồi.

Bị Sở Thấm nói trúng, bọn họ đã gặp phải sạt lở.

Buổi chiều lúc đội trưởng Hàn đi đến nhà máy cơ khí, ông ấy đã trở nên cảnh giác vô cùng, vừa đi vừa quan sát ngọn núi ở con đường bên cạnh.

Trên đường đi đến nhà máy cơ khí cũng không gặp phải chuyện gì, bọn họ đến đây rất thuận lợi, cho tới khi gặp Kỷ Cánh Diêu trực ban, trông coi nhà máy cơ khí.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 528: Chương 528



Đối với mục đích mà bọn họ đến, Kỷ Cánh Diêu càng coi trọng hơn.

“Thật sự sắp tràn ra rồi à?” Kỷ Cánh Diêu hỏi.

Đội trưởng Hàn: “Thật! Không chỉ như vậy, mấy cái hồ trên đường đến đây cũng đã đầy rồi, thậm chí đập chứa nước cũng đã bị ngập, cái đá chia mực nước lúc đầu ở cái đập chứa nước chỉ còn lại cái đầu thôi!”

Kỷ Cánh Diêu cảm thấy kinh hãi: “Lạc Thủy chúng tôi vẫn ổn, địa thế nhà máy cơ khí cũng khá cao, mọi người bên đó cũng đã đến mức này rồi à.”

Anh cũng không chậm trễ nữa, vội vàng gọi lên huyện, nói rõ ràng chi tiết chuyện này, trong lúc đó đội trưởng Hàn cũng đã bổ sung rất nhiều.

Nếu xảy ra lũ lụt, nơi đầu tiên gặp nạn chính là nơi có địa thế thấp nhất, công xã Dương Tử Câu, ngay sau đó là những thôn dân ở tuyến sông lân cận.

Kỷ Cánh Diêu gọi một cuộc điện thoại, cả huyện đã trở nên náo động ngay trong đêm. Nếu đổi lại là người khác thì bọn họ cũng không coi trọng như vậy, nhưng người gọi đến là phó xưởng của nhà máy cơ khí, chức vị của anh còn cao hơn so với huyện trưởng, ban đầu người huyện trưởng hơn năm mươi tuổi này biết người này mới hai mươi đổ lại đã làm xưởng phó đã chửi thầm trong lòng mấy câu.

Sau khi trong huyện biết chuyện này, lập tức báo với công xã.

Lúc này cuối cùng công xã cũng tỉnh dậy từ trong cơn mưa tuyệt đẹp, đi đến bên sông quan sát suốt đêm, đột nhiên trong lòng trở nên hoảng loạn.

“Làm sao bây giờ?” Có người hỏi.

Đội trưởng công xã vuốt mặt: “Còn có thể làm gì chứ! Dời những gia đình có địa thế thấp đi trước, dời lên hội trường đi!”

“E là không được rồi, chắc là bọn họ không nỡ.”

Bởi vì cái gọi là phá ngôi nhà đáng giá trăm bạc, sẽ chịu cảnh nghèo túng ba năm.

Cho dù lấy hết đồ có giá trị đi, nhưng vẫn không nỡ, từng cục đá, từng que củi trong nhà cũng đều hữu dụng.

“Đồ đạc quan trọng hay là mạng quan trọng!”

Đội trưởng công xã nổi giận mắng, lập tức nổi giận đùng đùng, không biết móc đâu ra cái loa, rống cổ lên, gắng sức nói.

“Không dời cũng phải dời, bị c.h.ế.t chìm thì không chịu trách nhiệm!”

Ông ta buông lời hung ác, nhưng vẫn có rất nhiều người cố chấp ở lì trong nhà không chịu di chuyển.

Công xã như vậy, những thôn lân cận cũng như vậy.

Công xã cử người đi thông báo đến các thôn lân cận, người sống c.h.ế.t không muốn chuyển nhà không phải số ít, bọn họ là quyết liệt sống c.h.ế.t với ngôi nhà.

Cúp máy điện thoại, đội trưởng Hàn nói chuyện xong hết rồi định rời đi.

Nhưng trời vẫn còn đang mưa, trời còn tối, Kỷ Cánh Diêu đâu để hai người họ quay về.

“Hay là hai người ở xưởng một đêm đi?” Anh hỏi.

Đổi lại là Sở Thấm, cô đã sớm gật đầu rồi.

Từ trước giờ Sở Thấm luôn xem trọng sự an toàn của tính mạng nhất, quay về với tình hình thời tiết như này không khác gì so với việc đ.â.m đầu vào nguy hiểm.

Nhưng đội trưởng Hàn là ai chứ, nổi tiếng ngang tàng.

Ông ấy vô cùng ngang bướng, nhất định phải về.

Ông ấy nói: “Nước sông tràn đến mức này, tôi không về xem tôi không an tâm.”

Kỷ Cánh Diêu còn có thể làm gì chứ, không giữ được người, chỉ đành đưa cho bọn họ một cái đèn pin, rồi lại dặn dò đi lại cẩn thận mấy câu.

Nhưng cẩn thận đến đâu cũng không thể chống lại sức mạnh tự nhiên, ngay lúc bọn họ rời nhà máy cơ khí nửa tiếng thì gặp sạt lở.

Trên đường về, đội trưởng Hàn cũng không chú ý lắm, dù sao lúc đi cũng không sao, sườn núi hai bên đường cũng rất bình thường, ông ấy không nghĩ mình lại xui như vậy.

Nhưng có lúc xui như vậy đấy.

Chính lúc đội trưởng Hàn nghe thấy tiếng động, hét lên mấy chữ “mau chạy đi”, thì đất đá trên sườn núi ùn ùn tới, trực tiếp đè hai người dưới lớp bùn đất.

May mắn vô cùng, chỉ là bị đè trong lớp bùn đất.

Nhưng mà không tránh khỏi việc đá to bằng nắm tay cũng văng vào người, chân của Đức Tử bị đập vào, đầu của đội trưởng Hàn cũng bị đập vào.

Một người què chân trái, một người bị bể đầu.

Bây giờ còn có thể làm gì đây?

Đức Tử chịu sự đau đớn thấu xương mà kéo đội trưởng Hàn lên, kéo đến bên dưới sườn núi bên đường.

Bởi vì núi sạt lở không chỉ một lần, mà bùn đất và đá cứ không ngừng lăn xuống.

Con đường phía trước đã bị lấp lại, cũng không dám quay đầu về phía nhà máy cơ khí, vì đang kéo theo đội trưởng Hàn, cậu ấy không đi được.

Mưa dần ít đi, rơi tí ta tí tích.

Cây dù bị bùn đất che lấp, vết thương lớn đang chảy m.á.u trên đầu của đội trưởng Hàn lộ ra trong cơn mưa, làm cho cậu ấy choáng váng.

“Có ai không…”

Đức Tử hét lớn, cậu ấy vô cùng hoảng sợ, nhưng đây là thôn quê, đã vậy còn đang mưa, dù cho cậu ấy có hét thế nào cũng không có ai xuất hiện.

Sau khi hết choáng váng, đội trưởng Hàn gắng chống đỡ nói: “Đừng hét nữa, giữ sức đi, Đức Tử, chân cậu sao rồi, hay là tìm đại cây gậy gỗ nào đó để chống trước đi, đi đến nhà máy cơ khí gọi người.”
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 529: Chương 529



Đức Tử không muốn lắm: “Vậy đội trưởng thì sao?”

“Tôi sẽ đợi ở đây! Mau đi đi!”

“Ông đã thành ra như này rồi, còn nữa, lỡ như sạt lở lần nữa thì sao…”

“Ôi trời, nhanh đi, còn chậm trễ nữa thì có gì đó chạy ra thì chúng ta xong đời luôn đó.” Đội trưởng Hàn chịu sự đau đớn, đuổi cậu ấy đi.

Không còn cách nào khác, đợi người đến tìm bọn họ thì cũng không biết đợi đến bao giờ. Tối như bưng thế này còn đang ở thôn quê, có động vật hoang dã tấn công người cũng rất bình thường.

Đức Tử chỉ có thể để đội trưởng Hàn sang một bên, tìm cây gỗ chống rồi từ từ đi về phía nhà máy cơ khí.

Cậu ấy bộc phát nghị lực phi thường, sau bốn mươi mấy phút sau đã đi đến nhà máy cơ khí.

Kỷ Cánh Diêu thầm nói: Nhìn kìa! Có phải đã xảy ra chuyện rồi không!

Anh cũng không do dự, kêu Đức Tử ở xưởng nghỉ ngơi, lại đích thân kêu người đưa cáng cứu thương đi tìm đội trưởng Hàn.

Lúc Kỷ Cánh Diêu tìm thấy đội trưởng Hàn, người ở thôn Cao Thụ mới ý thức được đội trưởng Hàn và Đức Tử đi có hơi lâu thì phải?

Hàn Thắng Lợi cảm thấy trời sắp sụp tối, vội vàng chạy đến nhà bí thư chi bộ thôn, bí thư chi bộ thôn cũng cảm thấy như vậy, vì con trai ông ấy cũng đang ở đó.

Kiếm đủ mười mấy người đàn ông, mặc áo xô, cầm theo đuốc và đèn pin, ùn ùn đi đến nhà máy cơ khí.

Một tiếng, hai tiếng đồng hồ…

Sở Thấm cố mở mắt đến nửa đêm, vẫn không nghe thấy động tĩnh gì dưới chân núi cả.

Chỉ nghe thấy có tiếng người hô “Nước đang đến rồi.”

Mưa sắp tạnh, nhưng nước ở con sông nhỏ và mương nước trong thôn cũng dần tràn ra ngoài rồi.

Khi màu trắng bạc xuất hiện ở phía cuối chân trời, Sở Thấm cả đêm không ngủ lại bắt đầu đi tuần tra xung quanh.

Bởi vì trước sân đã lát đá xanh, mà lượng nước ở mương thoát nước ít hơn nhiều so với lượng mưa, lúc này nước mưa ở trước sân chỉ tụ được tới mắt cá chân.

Bởi vì không lát đá xanh nên ngược lại sân sau khá tốt. Tạm thời gò núi phía sau không sao cả, trông cũng không có dấu vết gì sắp sạt lở.

Nhưng mà dường như núi bên cạnh gò núi nhà mình, dường như thỉnh thoảng cũng có đá lăn xuống.

Sở Thấm cũng coi như yên tâm, rồi lại quay về phòng ngủ.

Nhưng cô đi đến sân trước, nhìn thấy nhà kho có hơi lung lay sắp sụp nên trong lòng có hơi lo lắng.

“Mưa kiểu này mà đến nữa thì sớm muộn gì cũng sập.”

Sở Thấm lẩm bẩm.

Lẩm bẩm xong không biết nghĩ đến cái gì mà vội bịt miệng lại, vội vàng “phụt phụt phụt” mấy tiếng.

Không dám nói nữa, miệng cô có hơi xui.

Tạm thời không sao, nên Sở Thấm trở về phòng chợp mắt một lát. Bởi vì có chuyện suy nghĩ nên thức cả đêm mà không thấy mệt, nhưng khi chắc chắn không có gì thì cơn buồn ngủ lại ập đến.

Cô ngủ một giấc, trước khi ngủ trời vẫn còn tối, sau khi tỉnh dậy trời đã trắng xóa, xem ra ngủ cũng chưa tới một tiếng đồng hồ.

Năm giờ rưỡi sáng, mưa đã dừng hẳn.

Nước mưa tí tách rơi trên mái hiên, rơi trên lớp nước trước sân vườn, phát ra âm thanh êm tai.

Tiểu Bạch không biết buồn, chơi đùa giỡn hớt trong sân vườn, hơn nửa năm rồi nó không nhìn thấy mưa, nên nhân lúc Sở Thấm đang ngủ mà đùa nghịch một lúc.

Sau khi Sở Thấm thức dậy, việc đầu tiên làm là dùng mở cửa đi đến trước cửa sân, trời đã sáng, ngọn núi phía xa có màu xanh đen, dãy núi được nước mưa xối vào trông đẹp hơn thường ngày nhiều.

Nhưng sự chú ý của cô không tập trung vào dãy núi, là mà chân núi.

Sở Thấm khẽ nhếch môi, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc.

Nhìn về phía chân gò núi, chỉ thấy sóng nước lấp loáng.

Nước ngập lên trên rồi, tràn đến trên cầu.

Nói là sóng nước dập dềnh thì thật ra không đúng lắm, bởi vì nước là nước lũ có màu vàng, nhìn thấy chỉ có cảm giác ghê người, tựa như một con quái thú to lớn sẽ nuốt chửng loài người.

Nước lũ vừa đến, khiến Sở Thấm và những người dân trong thôn khác đều kẹt cứng ở trong nhà.

Đi ra ngoài thì cũng có thể ra, nhưng là có hơi nguy hiểm, đường nông thôn vốn cũng không dễ đi, hai bên đường hẹp còn có khe nước, ai mà biết có thể sẽ đạp hụt hay không.

Nhưng trí tuệ của con người là vô hạn, lúc này Sở Thấm quyết định dùng gỗ cất trong nhà kho để làm ra một con thuyền nhỏ.

Chỉ là cô có thể làm được, những người khác có lẽ là không.

Không phải là do nguyên nhân người khác không biết làm, mà là vì trong nhà họ vốn dĩ không cất được nhiều gỗ như vậy!

Người bản địa không có, ít nhất thì bây giờ trong suy nghĩ của người sống không có trận lũ lụt to như vậy, ai sẽ chuẩn bị gỗ trong nhà để làm thuyền cơ chứ.

Cứ coi như là có gỗ đi, cũng là khó khăn lắm mới tích góp lại được để làm vật dụng trong nhà và xà nhà, không nỡ lòng nào mà lấy ra dùng.
 
Back
Top