Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 175



Vẻ mặt của người đàn ông tên lão Trần không được tốt lắm, r.ên r.ỉ vài giây nói: “Chúng ta ăn trước đã, mặc kệ cô ấy"

Mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, Lý Thanh Vận cũng không biết tiếp lời như thế nào, chỉ có thể im lặng.

Bạch Ngọc trợn mắt một cái, cũng không nói gì.

"Đình Chu, được đấy, gian nhà chính bố trí quá tỉnh xảo, đặc biệt là chậu cảnh trên bàn trà, rất hợp ý tôi." Có người ngắt lời giải vây nói.

Đây là lãnh đạo trước đây của Cố Đình Chu, cũng là bạn bè có quan hệ thân thiết, đánh giá toàn bộ bài trí của nhà chính, hơi hối hận vì trước đó bản thân không lựa chọn căn này có sân nhỏ, mà lại lựa chọn nhà lầu.

"Đây đều là vợ tôi bài trí, anh xem thử là được rồi." Cố Đình Chu ngạo nghễ nói.

Thật ra lúc nãy anh vừa vào nhà cũng sửng sốt một giây, đây vẫn là gian nhà chính bình thường không đáng kể kia sao?

Sao mà vừa đi một ngày trở về, trong nhà bèn thay đổi rồi, nhưng mà nhìn có vẻ rất vui tai vui mắt.

Lúc trước Bạch Ngọc không nhìn thấy, bây giờ mới ôm ngay chậu cảnh trên bàn, quan sát tỉ mỉ một lượt, đến mức quên mất món ăn thơm phức trên bàn.

"Chị dâu, em cũng muốn!" Đứa nhỏ này thật là thẳng thừng, Giang Phàm tối sâm bởi sự "không biết xấu hổ" của vợ mình.

"Được chứ, em tìm một cái chậu tới đây là được, chị trang trí giùm em.' Trái lại Lý Thanh Vận lại thấy không có gì đáng kể, dù sao cũng không cần tiền. Sau cùng, người lãnh đạo trước kia của Cố Đình Chu cũng muốn, mặt dày mày dạn nhờ Lý Thanh Vận cũng làm giùm anh ta một chậu, đã bị mọi người trêu ghẹo.

Khi kết thúc cuộc trò chuyện và khen ngợi lẫn nhau trước lúc ăn, mọi người mới bắt đầu chính thức ăn cơm, may mà hầu hết đều là nồi thức ăn lớn, nhiệt độ vừa vặn hợp miệng.

Sau khi ném miếng thứ nhất, phong cách trên toàn bộ bàn ăn đã thay đổi.

Im lặng như tờ, chỉ có âm thanh động đũa vang lên liên tục, lo sợ mình gắp chậm.

Ngay cả Giang Phàm và Bạch Ngọc đã quen ăn ngon cũng giống vậy.

Nhà bọn họ có dì chuyên nấu ăn, bình thường cũng không cảm thấy khó ăn, thế nhưng so với tay nghề của Lý Thanh Vận, trong nháy mắt bèn cảm thấy món dì ấy làm thật bình thường không đáng kể.

Lúc ăn đến mức bụng đã hơi no mới bắt đầu uống rượu mà Lý Thanh Vận đã chuẩn bị cho bọn họ.

Chủ đề của đàn ông chỉ có như thế kia.

Lý Thanh Vận và Bạch Ngọc tự lo cho mình, uống rượu nho và trò chuyện ở bên cạnh.

Bạch Ngọc vẫn chưa từng uống loại rượu nho do nhà tự ngâm như này, rất thích thú, uống hết ngụm này tới ngụm kia, nhưng mà cũng cũng không cân lo lắng, nồng độ cồn của rượu này rất thấp, rất khó say.

Bầu không khí rôm rả.

"Hả? Mọi người đều ăn hết rồi? Tôi đến trễ rồi!" Một cô gái trẻ mặc áo khoác thời thượng đi tới.

Nụ cười trên mặt tươi rói, tuy nhiên những lời nói ra lại ẩn giấu sự châm chọc. Chẳng lẽ còn muốn bắt một bàn người đợi một mình cô ta hay sao? Thực sự chẳng biết phép tắc.

Vẻ mặt của mọi người đều thay đổi, nhưng lại không ai lên tiếng tỏ vẻ cảm thông.

Bạch Ngọc lại trợn mắt.

Người đàn ông của cô ta đứng dậy ngay lập tức, mặt tối sầm lại, không vui nói: "Là cô đến muộn, còn không qua đây ngồi xuống. Thật mất mặt xấu hổ."

Người phụ nữ bị người đàn ông nói hai câu, nụ cười trên mặt cũng không còn hé nữa, lúng túng đi tới ngồi xuống bên cạnh người đàn ông.

Là chủ nhà nên Lý Thanh Vận chỉ có thể tỏ vẻ không xảy ra chuyện gì, cười ngượng ngùng, đưa cho cô ta một bộ bát đũa, bảo cô ta mau ăn cơm.

Người phụ nữ cau mày, không biết vô tình hay cố ý mà nhỏ giọng nói câu: "Tôi không thích ăn đồ thừa của người ta!" Nghĩa đen của câu nói này rất dễ hiểu, thế nhưng Lý Thanh Vận lại nghe thấy một chút khiêu khích từ trong giọng nói của cô ta.

Tuy rằng giọng nói rất nhỏ, nhưng mọi người trên bàn đều nghe thấy, có người im lặng, có người xấu hổ.

Tính tình Lý Thanh Vận nóng nảy, thật sự có hơi không nhịn được nữa, rất muốn nổi bão thì phải làm sao bây giờ?

Sắc mặt của Cố Đình Chu cũng tối sầm lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, hai tay đặt trên đùi siết chặt.

"Không ăn thì không ăn, cô cho rằng đây là nhà cô à? Chắc không phải cô có thói quen xấu đó chứ?" Bạch Ngọc trực tiếp móc mỉa.

Lúc này người phụ nữ mới nhìn thấy Bạch Ngọc ngôi trong một góc với Lý Thanh Vận.

Thâm nghĩ, tại sao hôm nay cô ta cũng tới đây?

"Bạch Ngọc, cô…” Làm sao cô có thể nói chuyện giúp người ngoài? Người phụ nữ không vui chỉ vào Bạch Ngọc.

"Cô cái gì mà cô, bản thân đã đến trễ, còn nói những lời không biết xấu hổ như vậy, tôi cảm thấy ngại thay cô."

Bạch Ngọc và cô ta đều là người xuất thân từ một khu nhà lớn, lại nói tiếp cũng đã quen biết rất nhiều năm, chẳng qua Bạch Ngọc chưa bao giờ thích cô ta, gặp mặt cũng không thèm giao tiếp cho có lệ.

Người phụ nữ tức giận trực tiếp đứng lên: “Đi thì đi, ai mà em đồ ăn thừa chứ!" Nói xong cô ta liền đi thẳng ra cửa.

Nhìn thấy cô ta như vậy, Lý Thanh Vận trực tiếp ngây ngẩn cả người, thật sự là nói đến là đến, nói đi là đi, không hề che giấu chút nào, người phụ nữ này tùy hứng như vậy, trước kia rốt cuộc cô ta sinh sống thế nào?

Những người khác có lẽ hiểu rõ hơn về tính tình của cô ta cho nên không hề cảm thấy ngạc nhiên chút nào, còn cảm thấy nhẹ nhõm một phen.

Không có kẻ gây rối này ở đây, việc ăn uống cũng thoải mái hơn.

Người đàn ông của cô ta cũng không hề giữa cô ta lại, mà là nói xin lỗi mọi người với vẻ mặt xấu hổ: "Xin lỗi, hôm nay Đình Chu mời khách, cô ấy đã phá hỏng cuộc vui của mọi người, tôi tự phạt ba ly để nhận lỗi với mọi người."

Cả một đêm sau đó, anh ta đều trong trạng thái rất buồn khổ, cứ uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, ngay cả món ăn mỹ vị cũng không thể khiến anh ta vui vẻ lên.

Đây không phải là lần đầu tiên xảy ra tình huống như vậy, người khác cũng không dám nói cái gì, trái đắng do bản thân trồng bản thân phải tự nuốt vào.

Nhưng sau đó Lý Thanh Vận đã biết thêm không ít, về chuyện của người phụ nữ này. Đương nhiên đều đến từ Bạch Ngọc.

Hai người cũng đã ăn gần xong, liền đi đến bên cạnh sô pha trông bọn họ, thuận tiện nói chuyện phiếm.

Khó lắm mới có một dịp đám đàn ông tụ tập, còn đang tiếp tục ăn ăn uống uống huyên thuyên.

Lý Thanh Vận mới biết được, hóa ra người phụ nữ kiêu ngạo thời thượng hôm nay tên là Khâu Thục Hà, là người của đoàn văn công, bởi vì nghề nghiệp của cô ta, cho nên luôn cảm thấy bản thân rất có cảm giác ưu việt khi ở chung với các thành viên trong gia đình.

Cô ta cũng là vợ của Lão Trần, Trần Kiến Bằng.

Năm đó người Khâu Thục Hà để mắt đến vốn là Cố Đình Chu, đã rất nhiều lần thử trong sáng ngoài tối, nhưng Cố Đình Chu đều không dao động.

Cô ta cảm thấy điều kiện của mình ưu việt hơn, lại ngượng ngùng muốn chờ Cố Đình Chu bày tỏ với cô ta trước, cho nên vẫn không ra tay.

Nào biết được sau khi Cố Đình Chu trở về từ chuyến về quê thăm người thân, đã trực tiếp biến thành đàn ông đã có gia đình.

Việc phá vỡ cuộc hôn nhân của quân nhân là phạm pháp.

Khâu Thục Hà lại cảm thấy bản thân bị người khác phản bội, tức giận nên cuối cùng đã tìm được Trần Kiến Bằng, người ngang hàng với Cố Đình Chu rồi kết hôn hỏa tốc.

Có chút ý tứ giận dỗi.

Hai vợ chồng bọn họ, có thể nói là kẻ muốn cho người muốn nhận.

Trần Kiến Bằng từ lâu đã biết Khâu Thục Hà thích Cố Đình Chu, nhưng không còn biện pháp nào khác, anh ta coi trọng điều kiện gia đình của Khâu Thục Hà, đây là độ cao mà anh ta có phấn đấu cả đời có lẽ cũng không đạt được.

Cho nên trong những năm đầu khi hai người kết hôn, vẫn luôn là anh ta bao dung cho tính tình tùy hứng và tiểu thư của Khâu Thục Hà.

Nhưng anh ta cũng thật sự nhận được chỗ tốt, đó chính là anh ta thăm chức phó tiểu đoàn trưởng sớm hơn Cố Đình Chu.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 176



Đương nhiên là sức lực của nhà họ Khâu, cái chức phó tiểu đoàn trưởng hơi dùng sức chút vẫn có thể làm được, nhưng thăng cấp trong quân doanh chính thì không dễ dàng như vậy, nhiều năm như vậy mà anh ta vẫn không có cơ hội lên chức lần nữa, hiện tại Cố Đình Chu đều đã vượt qua anh ta.

Trong lòng Trần Kiến Bằng cũng cảm thấy buồn khổ rất nhiều, anh ta hối hận rồi, không nên vì một chút lợi lộc cực nhỏ trước mắt mà lựa chọn một người vợ là kẻ gây rối như vậy.

Suốt bao nhiêu năm qua anh ta chưa từng được sung sướng một giây phút nào, ở trước mặt cha vợ phải giả vờ giả vờ làm một đứa con rể ngoan, ở trước mặt đồng đội lại không dám ngẩng đầu.

Các đồng đội khác, nhà ai mà không có một hai đứa con, còn anh ta đến một đứa cũng không có, cha mẹ ở quê nhà vô số lần viết thư đến thúc giục, đều chỉ có thể qua loa lấy lệ sang chuyện khác.

Chính là vì nhân nhượng Khâu Thục Hà, cô ta sợ đau đớn khi sinh con, lại sợ bản thân sau khi sinh con cơ thể bị biến dạng, không thể nào tiếp tục đảm nhiệm công tác trong đoàn văn công.

Chỉ có điều quan hệ giữa anh ta và Cố Đình Chu vẫn luôn khá tốt, dù sao cũng là đồng đội suốt bao nhiêu năm, không thể tùy tiện xé rách da mặt bởi vì một chút chuyện xưa không đâu.

Hơn nữa trong lòng Trần Kiến Bằng đều biết rõ, năm đó đều là do một mình Khâu Thục Hà đơn phương, Cố Đình Chu thậm chí còn không biết tâm tư của cô ta.

Tâm trạng của Trân Kiến Bằng không tốt, khó tránh khỏi uống thêm mấy ly, lợi dụng men sau, anh ta khó chịu nói: "Tôi thật sự hối hận rồi." Mọi người đều thở dài một hơi, Lão Trân người này, cũng không phải loại người đại gian đại ác, chỉ là nhất thời chọn sai đường, rơi vào thế cục như hiện tại, là do thời thế, là do vận mệnh.

Một bữa cơm đã kết thúc trong bầu không khí kì quái như vậy.

Chỉ có hai người phụ nữ ở bên cạnh cắn hạt dưa nói chuyện phiếm là không bị ảnh hưởng, đang nói chuyện phiếm vô cùng vui vẻ, còn hẹn nhau khi nào rảnh lại cùng nhau tụ tập.

Khi tiễn bọn họ đi, Thao Thao còn không chịu về nhà.

Trong khu nhà lớn, không có nhiều đứa trẻ có thể chơi cùng cậu bé, cậu bé thích Đại Bảo, cũng thích nhà Đại Bảo.

Cha mẹ cậu bé khuyên can mãi mới có thể ôm cậu bé đi.

Trần Kiến Bằng say khướt, bước đi loạng choạng, mấy người bọn họ ba chân bốn cẳng đỡ anh ta trở về. Khi đến nhà Trần Kiến Bằng, dù có gõ cửa như thế nào thì Khâu Thục Hà cũng không muốn mở cửa.

Đang lúc mấy người hết đường xoay xở, không biết Trần Kiến Bằng là bị cồn xộc lên não hay là thật sự không muốn bỏ qua.

Anh ta thế mà lại nhấc chân đá văng cánh cửa nhà bọn họ ra.

Dọa cho Khâu Thục Hà ở bên trong hoảng sợ, khiến ba người đồng đội đưa anh ta trở về cũng trợn mắt há hốc mồm.

Lão Trần này, hôm nay là cây sắt nở hoa hay gì, thật sự kiên cường hiếm gặp.

"Trần Kiến Bằng, anh điên rồi à? Tôi không để yên cho anh đâu!" Khâu Thục Hà tức giận đi lên hung hăng đấm Trần Kiến Bằng.

Bạch Ngọc ức h**p cô ta, Trần Kiến Bằng không biết giúp đỡ thì thôi đi, trở về còn dám đá cửa, thật là khiến cô ta mất mặt!

"Không để yên thì không để yên!" Dù sao anh ta cũng không thể chịu nổi cuộc sống này thêm một ngày nữa.

"Trần Kiến Bằng, tôi muốn ly hôn với anh!" Khâu Thục Hà nhìn thấy bộ dạng không nể nang gì của anh ta, lấy ra đòn sát thủ của mình.

Trước đây đã rất nhiều lần, khi hai người nảy sinh tranh cãi, cô ta đều dùng chiêu này để giành chiến thắng.

Đôi mắt của người đàn ông đỏ lên, kéo đồng đội của chính mình ra, hung hăng nhìn về phía người phụ nữ kiêu ngạo giống như một con khổng tước, trong ánh mắt tựa như tẩm độc, khiến cho Khâu Thục Hà có chút hốt hoảng.

"Ly hôn? Được thôi! Ly hôn thì ly hôn, ai không chịu ly hôn người đó là rùa đen khốn nạn!

Nếu hôm nay cô không đề cập tới, tôi cũng muốn ly hôn với cô, nghe rõ đây, là tôi, Trần Kiến Bằng muốn ly hôn với cô, Khâu Thục Hà!"

Tuy rằng đã uống rất nhiều rượu, nhưng Trần Kiến Bằng lại cảm thấy đầu óc của chính mình tỉnh táo xưa nay chưa từng có.

Thời gian đã lãng phí mấy năm nay, nhân nhượng và nhường nhịn vô hạn đối với Khâu Thục Hà và người nhà của cô ta, làm một người đàn ông không có xương cốt, không có tự tin vào cuộc sống.

Hôm nay khi anh ta nhìn thấy Cố Đình Chu, người có cùng xuất phát điểm với mình, có cuộc sống bình dị, hạnh phúc như vậy, trong lòng anh ta dâng lên một cảm giác ghen tị không nói nên lời.

Người yêu của Cố Đình Chu cũng xuất thân từ nông thôn, nhưng lại là người công minh lý lẽ, biết đối nhân xử thế hơn cả người vợ làm việc ở đoàn văn công này của mình.

Điều này khiến anh ta ghen tị không thôi, đây chính là cuộc sống mà anh từng mong muốn nhất! Từ khi nào đã đánh mất trái tim ban đầu của mình?

Trần Kiến Bằng khó có được một lần kiên cường, kinh động gần như tất cả mọi người trong tòa nhà.

Mọi người ban đầu đều ở xung quanh xem náo nhiệt, nhưng khi nhìn thấy Trần Kiến Bằng nói chuyện nghiêm trọng như vậy, bọn họ mới ý thức được lần này có thể thật sự làm vậy.

Vội vàng khuyên giải hai người, giữa hai vợ chồng không có cuộc cãi vã nào không qua.

Mấy người đồng đội cũng không ngừng nói tốt với Khâu Thục Hà.

"Thục Hà, Kiến Bằng, anh ấy uống say, nói năng lung tung, cô đừng để trong lòng, ngày mai tỉnh lại hãy để anh ấy sẽ nói lời xin lỗi với cô, việc này cứ thế bỏ qua đi."

"Tôi không có say! Bây giờ tôi tỉnh táo hơn bao giờ hết, đã say mấy năm rồi, hiện tại mới thật sự tỉnh táo." Cố tình Trần Kiến Bằng còn phá đám.

Khâu Thục Hà bị Trần Kiến Bằng k*ch th*ch như vậy, cũng dường như nổi điên lên: "Trân Kiến Bằng, anh gan lắm! Ngày mai chúng ta sẽ ly hôn, ai không chịu ly hôn người đó không bằng con heo con chó."

Nói xong cô ta liên đi vào nhà thu dọn mấy thứ đồ vật của mình, nổi giận đùng đùng trở về nhà mình.

Mấy người đồng đội không còn cách nào khác, chỉ có thể sắp xếp Trần Kiến Bằng đi vào trong, ai về nhà nấy.

Trần Kiến Bằng ngủ trên chiếc sô pha bừa bộn, mơ được giấc mộng đẹp hiếm có.

Trong giấc mơ, anh ta không có chấp nhận lời mời kết hôn của Khâu Thục Hà, mà là kết hôn với một cô gái trong thôn dưới sự giới thiệu của cha mẹ, năm đầu tiên đã xin được một bé trai mập mạp. Bản thân mình cũng sau biết bao nhiêu năm tháng nỗ lực, được thăng chức một cách tự nhiên, kế đó đưa vợ con đi theo quân đội, cả gia đình sống cuộc sống đơn giản.

Trong giấc mơ, nơi cả gia đình sống chính là cái sân nhỏ ấm áp mà gia đình của Cố Đình Chu đang ở.

Còn Khâu Thục Hà trở về nhà mẹ đẻ, liên lập tức khóc lóc kể lể một phen, nói lần này bản thân nhất định phải ly hôn với Trần Kiến Bằng.

Cha Khâu và mẹ Khâu hận tự thất vọng này, lúc trước chính cô ta đòi sống đòi chết một hai phải kết hôn với Trần Kiến Bằng, sau khi tìm hiểu hoàn cảnh của Trần Kiến Bằng, bọn họ thấy anh ta cũng là một người có chí tiến thủ, cũng liên đồng ý.

Không ngờ sau khi kết hôn với hai, hai người lại hai ngày một trận cãi nhỏ, ba ngày một trận cãi lớn.

Con gái nhà mình cũng là bị hai vợ chồng mình chiều hư, mỗi lần đều là cô ta không có việc gì mà gây rắc rối, con gái của mình chỉ có thể che chở, gây sự đến mức trong đó bọn họ cũng làm rất nhiều chuyện không còn mặt mũi.

Đặc biệt là tuổi tác của cả hai bọn họ đều không còn nhỏ, Khâu Thục Hà lại chậm chạp không chịu sinh con, bọn họ cũng có chút thẹn với Trần Kiến Bằng.

Cho nên cha Khâu cũng đang suy nghĩ biện pháp giúp anh ta hoạt động, chờ đến khi bên phía Trần Kiến Bằng đã có tư cách và sự từng trải đặt đúng chỗ, là có thể thuận lý thành chương thăng chức.

Không nghĩ tới lần này bọn họ lại cãi nhau nghiêm trọng đến thế, đến cả người thành thật như Trần Kiến Bằng cũng trở mặt.

Cha Khâu và mẹ Khâu quát mắng Khâu Thục Hà một trận, sáng sớm hôm sau liền trực tiếp đến đây tìm Trần Kiến Bằng.

Trần Kiến Bằng nghe thấy có người gõ cửa, mới tỉnh lại từ trong cơn ngủ mơ, mang theo cả người nồng nặc mùi rượu đi mở cửa.

Thấy là cha Khâu và mẹ Khâu, trên mặt anh ta có chút xấu hổ mời bọn họ đi vào ngôi.

Anh ta còn chưa kịp dọn dẹp lại căn phòng ngày hôm qua bị Khâu Thục Hà làm cho lộn xộn.

Cha Khâu đi thẳng vào vấn đề nói: "Kiến Bằng à, vợ chồng cãi nhau là chuyện thường tình, đừng tùy tiện nhắc tới việc ly hôn được không? Tối hôm qua cha và mẹ con đã mắng Thục Hà một trận nặng rồi, con bé cũng biết lỗi của mình rồi, các con mỗi người lùi một bước, sống chung hòa thuận. Bên phía cha cũng giúp con vận hành một phen, chờ đến cơ hội lên trực tiếp theo, chắc chắn có tên của con."

Cha Khâu cũng là bậc thầy nắm bắt tâm lý, hiểu biết khống chế lòng người, nhìn như không nghiêng không lệch, nhưng thực chất lại thiên vị con gái của mình.

Trước tiên cho một cái tát rồi lại cho quả táo ngọt, dùng chức vị treo cổ Trần Kiến Bằng, để anh ta lựa chọn tha thứ cho Khâu Thục Hà, giống như rất nhiều lần anh ta đã làm trước đây, sau đó ngoài mua quà cáp đến nhà họ Khâu dỗ dành cô ta trở về.

Vòng đi vòng lại.

Mặc dù tối hôm qua nương theo men say nên Trần Kiến Bằng mới làm chuyện này, nhưng hôm nay sau khi tỉnh rượu, anh ta không hề thấy hối hận chút nào, ngược lại cảm thấy bản thân tỉnh ngộ quá trễ.

Nghe thấy giọng điệu quen thuộc của cha Khâu, anh ta chỉ muốn cười, mấy năm nay Khâu Thục Hà đã để cập đến việc ly hôn vô số lần, nhưng bọn họ đều không nhắc đến, lần này đến lượt mình nhắc tới, liền trở thành lỗi của anh ta.

Nếu thực sự cảm thấy con gái mình có lỗi thì hẳn nên chủ động đưa cô ta về đây xin lỗi!
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 177



Nói đến cùng vẫn là do bản thân quá yếu đuối, từ trước đến nay quyền chủ động trong cuộc hôn nhân này đều không nằm trong tay của mình, mặc kệ thế nào, người cúi đầu xin lỗi vĩnh viễn là anh ta.

Cho nên lần này anh ta không hê làm giống những gì cha Khâu mong đợi, ăn nói khép nép nói đây đều là lỗi của mình, để hai ông bà già bọn họ yên tâm, bản thân nhất định sẽ dỗ dành Khâu Thục Hà về nhà.

Ngược lại, anh rất nghiêm túc cha Khâu mẹ Khâu: "Cha mẹ, mấy năm nay hai cha mẹ đã nhọc lòng lo lắng chuyện của hai bọn họ, con rất biết ơn. Những gì con nói ngày hôm qua không phải là lời nói khi tức giận, con thực sự không thể chung sống với Thục Hà được nữa."

Mẹ Khâu nóng nảy, bà ta đã quen với việc Trân Kiến Bằng ăn nói khép nép, thật cẩn thận, đột nhiên thấy anh ta trở nên kiên cường, bà ta có loại cảm giác không khống chế được anh ta.

"Con đang nói cái gì vậy? Cái gì gọi là không sống chung được nữa? Thục Hà nhà chúng ta có chỗ nào có lỗi với con? Con bé lớn lên xinh đẹp, lại là trụ cột của đoàn công văn, quá dư sức xứng với con rồi. Con đừng quên, dựa vào ai con mới có thể thăng chức!"

Luôn là như vậy, cha Khâu diễn vai người tốt, mẹ Khâu xướng bài ca cũ, một người nói lời khó nghe, một người làm người điều giải.

Mục đích cuối cùng chính là khiến anh ta thỏa hiệp, ngoan ngoãn nghe lời.

"Đúng, dựa vào sự trợ giúp của cha mẹ nên con mới được thăng chức, nhưng cha à, cha đặt tay lên ngực tự hỏi xem, Trần Kiến Bằng con dựa vào bản thân, trong vòng năm năm có thể thăng lên chức phó tiểu đoàn trưởng không? Một cái chức phó tiểu đoàn trưởng có đáng giá để cha mẹ treo trên miệng nhắc mãi suốt năm năm không? Mấy năm nay con đối xử với Thục Hà thế nào, trong lòng cha mẹ đều hiểu rõ. Cô ấy không biết nấu ăn hay giặt giũ, mỗi ngày con đều dậy sớm nấu cơm sẵn cho cô ấy mới ra ngoài, buổi tối cũng về nhà sớm để nấu cơm cho cô ấy, việc trong nhà cô ấy chưa từng phải động đến bao giờ. Khoản tiền trợ cấp của con, ngoại trừ gửi về cho cha mẹ, phần còn lại đều giao toàn bộ cho cô ấy bảo quản, bản thân không giữ dù chỉ một xu, nhưng như vậy cũng không nhận được một nụ cười từ cô ấy. Thường xuyên khi về nhà sau một ngày vất vả, điều con nhìn thấy chính là dáng vẻ trong nhà hiện tại mà cha mẹ nhìn thấy đây, một đống lộn xộn, chỉ có thể bắt đầu thu dọn từ đầu. Người khác ngoài mặt khen ngợi nhà con có nhà ngoại chống lưng, nhưng sau lưng cười nhạo con dựa hơi nhà vợ. Những điều này con đều có thể nhận, nhưng đến cả một đứa con mà Khâu Thục Hà cũng không chịu sinh cho con, con thật sự không có cách nào tiếp nhận một gia đình dị dạng như vậy.'

Cha Khâu thấy người thành thật này thế mà lại muốn đập nồi dìm thuyền, trong lòng cũng luống cuống, nếu như con gái thật sự ly hôn, sẽ thật sự không dễ dàng tìm được mái ấm mới, thanh danh kiêu ngạo ương ngạnh của cô ta ở bên ngoài, trong lòng người làm cha mẹ như bọn họ hiểu rõ.

"Cha hiểu mà, là một người đàn ông, muốn một đứa con của riêng mình, chuyện này không có gì đáng trách, lần này chúng ta trở về nhất định phải làm công tác tư tưởng cho Thục Hà."

"Đúng vậy! Vợ chồng cãi nhau nào có thù suốt mấy hôm chứ, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, các con cũng nên có một đứa con. Mẹ Khâu cũng phụ họa nói. "Nói nhiều cũng vô ích, lân này con quyết tâm muốn ly hôn, không cần lãng phí thêm lời nào nữa, cô ấy sẽ không đồng ý."

Trần Kiến Bằng hiểu biết quá rõ cái gia đình này, sau khi trong lòng kiên định với ý niệm muốn ly hôn, ngược lại cảm thấy cả người nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Cha Khâu mẹ Khâu còn muốn nói thêm gì đó.

Cánh cửa hé mở bị người khác đẩy ra thật mạnh, là Khâu Thục Hà đứng ở cửa nghe lén từ rất lâu.

Thực ra cô ta cũng bị thái độ tối hôm qua của Trần Kiến Bằng dọa sợ, người mà cô ta vốn dĩ cho rằng sẽ luôn ở bên cạnh, đột nhiên trở nên kiên định quyết rời khỏi, trong lòng trống rỗng.

Nhưng cô ta vốn chính là một người rất kiêu ngạo, nghe được mấy lời nói này, nào có thể đứng yên được. “Ly hôn! Lập tức ly hôn!"

Sau đó, cùng ngày cả hai người liền đi xử lý nộp đơn ly hôn, chẳng qua quân nhân kết hôn còn phải trải qua một số thủ tục, nhưng hai người chắc chắn đều sẽ không quay đầu lại.

Khi Lý Thanh Vận biết chuyện này đã là buổi tối ngày hôm sau.

Cố Đình Chu tan tầm trở về nói rằng Trần Kiến Bằng đã ly hôn!

Trong lòng hai người đều có chút cảm giác băn khoăn, tuy rằng Khâu Thục Hà có chút ương ngạnh khó đối phó, nhưng mà phá một tòa miếu chứ không hủy một cuộc hôn nhân, khởi nguồn của chuyện này còn có chút liên quan đến bọn họ.

Lý Thanh Vận lấy một ít đồ ăn, bảo Cố Đình Chu mang theo đi gặp Trần Kiến Bằng, khuyên nhủ anh ta, không cần xúc động. Cố Đình Chu trở về, tâm trạng có chút trầm trọng.

"Trong nhà Lão Trần đều đã bị Khâu Thục Hà dọn trống rỗng, ngoại từ một chiếc giường và một cái bàn, những thức khác có thể dọn đi cô ta đều dọn đi cả rồi. Lão Chu và những người khác nói, số tiền trợ cấp của Lão Trần bao năm qua đều được cấp cho Khâu Thục Hà, trên người cậu ta không hề có một xu dính túi. Bây giờ ly hôn, ít nhất cũng phải chia một nửa cho cậu ta, nhưng Khâu Thục Hà nói bản thân cũng không có tiền, đã tiêu hết rồi, lại còn nói Lão Trần hẳn nên bồi thường tổn thất thanh xuân cho cô ta. Khiến cho Lão Trần tức giận không nhẹ, cuối cùng đã chia tay trong không vui. Số tiền đó chắc chắn sẽ không quay trở lại, cậu ta nhập ngũ cùng năm với anh, được thăng chức phó tiểu đoàn trưởng sớm hơn anh, hiện tại trên người đến một xu một hào cũng không có, còn gặp phải kiếp nạn khó khăn. Cũng không biết sau này nhà họ Khâu có còn nhắm vào cậu ta không.”

Lý Thanh Vận thầm nghĩ, năm đó người đầu tiên Khâu Thục Hà để mắt đến chính là anh đó!

Chẳng qua lời này không cần phải nói rõ ra, không biết thì tốt hơn.

Người chị em Bạch Ngọc này rất được, có tin đồn gì cô ấy cũng thật sự dám nói, nếu không ngờ có cô ấy, ngày hôm qua bản thân còn không biết đến chút tâm tư nhỏ này của Khâu Thục Hà đâu.

Cố ý tới muộn, còn nói cái gì không thích ăn cơm thừa, ám chỉ bản thân nhặt đồ cô ta không cần, thật sự là cạn lời đến cực điểm.

Không nghĩ tới hôm nay liên gặp quả báo, bị ly hôn, đáng đời!

Đêm qua sau khi khách khứa rời đi hết, cô đột nhiên nhớ ra, cô biết cái người tên Khâu Thục Hà này. Cặp vợ chồng kỳ lạ này từng được nhắc đến trong sách, chẳng qua bọn họ cũng không ly hôn sớm như vậy, mà là hai năm sau Khâu Thục Hà phát hiện bản thân mang thai nhưng lựa chọn bí mật phá thai, không dám nói cho Trần Kiến Bằng biết.

Sau đó vẫn bị Trân Kiến Bằng thận trọng phát hiện, chuyện này trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, khiến cho người đàn ông chịu nhiều thiệt thòi này hoàn toàn bùng nổ.

Trực tiếp lựa chọn ly hôn.

Không nghĩ tới đời này thế mà lại sớm hơn hai năm, chẳng lẽ là bởi vì bị chính mình ảnh hưởng sao?

Trong sách, khi Cố Đình Chu mang theo con và Điền Mỹ Tuyết đi theo quân đội, anh đã lựa chọn tòa nhà này, các nhà hàng xóm lầu trên lầu dưới ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy.

Điền Mỹ Tuyết cũng một lần trở thành kẻ thù giả tưởng của Khâu Thục Hà, có một ít tranh chấp với Khâu Thục Hà.

Mỗi lần ngoài mặt Khâu Thục Hà đều là người thắng, nhưng thực chất bị người khác sỉ nhục.

Cả hai người này đều không phải thứ tốt lành gì.

Trong sách còn miêu tả một cách sinh động cuộc sống ở chung và những tranh đấu gay gắt giữa Điền Mỹ Tuyết và mấy người hàng xóm.

Nhưng Lý Thanh Vận đầu không cần trải qua những điều đó, bởi vì hiện tại bọn họ đang sống trong sân nhỏ, rời xa đám đông, tránh được rất nhiều phiền toái không cần thiết, điều này rất hợp ý cô.

Đối với sự kiện ly hôn của Trần Kiến Bằng, hai vợ chồng chỉ có thể cảm thán một phen, vận mệnh vô thường.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 178



Sau này, Trân Kiến Bằng còn tìm Cố Đình Chu mượn tiền, nói rằng sau khi cha mẹ ở quê hương biết tin anh ta ly hôn, tức đến trở bệnh, vay tiền gửi trở về cho bọn họ chữa bệnh.

Lý Thanh Vận bảo Cố Đình Chu cho anh ta mượn ba mươi đồng, người này có thể đập nồi dìm thuyền, bắt đầu một lần nữa, cũng là người quyết đoán.

Trở lại chuyện chính.

Hôm nay cũng là ngày đầu tiên Đại Bảo đi học ở trường học dành cho con cháu ở quân khu, Lý Thanh Vận đã chuẩn bị cho thằng bé cặp sách hai vai mới từ sớm.

Mới sáng sớm cô đã đưa thằng bé qua đó, cũng mang theo một phần cơm trưa đơn giản tiện lợi.

Nhưng điểm khác biệt ở nơi này chính làm buổi sáng các con có thể mang hộp cơm của mình đặt vào nồi hơi ở trong phòng, nhân viên công tác sẽ hâm nóng cho chúng nó, giữa trưa bọn nhỏ đi qua lấy ăn là được.

Bọn nhỏ đều có thể ăn được cơm trưa nóng hầm hập.

Ngày đầu tiên đi học, không biết tình huống của những đứa trẻ khác như thế nào, mang quá nhiều thì hơi khoe khoang, mang quá ít trông có vẻ keo kiệt, vì thế Lý Thanh Vận đã hấp một phần sủi cảo không quá sang trọng cho thằng bé mang đi.

Đại Bảo về nhà nói, cơm trưa mấy đứa trẻ trong trường học dành cho con cháu khá hơn nhiều so với khi còn ở trường tiểu học công xã, trước khi những đứa trẻ ở trong trường tiểu học công xã, ngày nào cũng ngũ cốc bánh bao, hoặc là bánh bột ngô thô.

Mấy đứa trẻ ở nơi này có mang theo cháo, bánh bao, bánh bao bột mì trắng, bánh ngô bột bắp, thậm chí còn có cả cơm tẻ.

Có đủ các loại bữa trưa, quả thực hoa cả mắt.

Thao Thao còn mang cả cơm trắng và thịt xé sợi xào, hai đứa bọn nhỏ còn trao đổi một ít thức ăn, Thao Thao còn khen sủi cảo của thằng bé ăn rất ngon.

Đây rõ ràng là lần đầu tiên Đại Bảo tiếp xúc được, sự khác nhau giữa những người ở cấp độ khác nhau cũng lớn.

Trong mắt thằng bé có vẻ mê mang và khó hiểu, vì sao con người lại phân thành ba bảy loại, có người chật vật để có cơm no áo ấm, có người lại ghét bỏ đồ ăn khó ăn còn kén ăn.

Rõ ràng là thằng bé có chút khổ sở, có lẽ là nghĩ tới đám bạn học ở lớp học trước kia

Lý Thanh Vận nói với thằng bé rằng, sự khác biệt giữa những con người sống ở tầng lớp khác nhau là điều tất nhiên, đây cũng là cuộc sống mà tổ tiên người khác đã nỗ lực dày công tạo dựng cho thế hệ con cháu.

Hiện tại chúng ta chỉ có thể chăm sóc tốt cho chính mình, nếu như con cảm thấy thế giới này không tốt, vậy hãy nỗ lực thay đổi nó.

Nếu bây giờ con chưa có năng lực này, vậy hãy chăm chỉ học tập, rồi sẽ có một ngày con có được sức mạnh để làm chủ vận mệnh của mình.

Những lời này đối với một đứa trẻ, có khả năng thâm sâu quá mức, nhưng có lẽ sức mạnh của giáo dục cũng nằm ở chỗ này.

Gieo một hạt giống nhỏ nhỏ vào trong đất, sẽ có một ngày nào đó thằng bé có kinh nghiệm sống phong phú, đến khi nhớ lại những lời này đột nhiên hóa giải bế tắc.

Cuối tháng ba.

Trong khoảng thời gian này, cả nhà đều đã thích nghi với cuộc sống ở quân khu.

Đại Bảo ngày nào cũng đi học đúng giờ, về nhà đúng giờ, trở về liền làm bài tập, giúp trông nom em trai, rửa bát, vân vân, làm một ít việc trong khả năng của mình.

Thằng bé cũng có một số bạn bè thân quen trong trường học, thỉnh thoảng cũng sẽ đến nhà Giang Thao chơi một chút.

Trong việc giáo dục thằng bé, Lý Thanh Vận và Cố Đình Chu luôn chú trọng việc lớn, bỏ việc nhỏ, việc học cũng quan trọng, kỹ năng sống phải được học, tuy rằng điều kiện trong nhà không tôi, nhưng không thể nuôi thành thói quen ham ăn lười làm.

Cố Đình Chu đã cuốc mảnh đất tự giữ trong sân này lên.

Mỗi ngày anh cũng rất bận rộn, nhiệm vụ gieo hạt giống liên tự nhiên rơi vào đầu Lý Thanh Vận.

Trong không gian của Lý Thanh Vận có hạt giống, cô tìm được một số loại rau dưa có thể gieo trồng trong mùa này, ví dụ như rau xà lách, rau cần, rau cải thìa, rau cải chíp, rau thơm, rau hẹ, cà chua, hành linh tỉnh.

Quy hoạch đất tự giữ tự thành từng khu vực nhỏ, mỗi loại rau chỉ trồng một chút, đủ cho một nhà bốn người ăn là được.

Cuộc sống của gia đình từng bước đi vào quỹ đạo.

Nhị Bảo cũng nghênh đón sinh nhật một tuổi của cậu bé.

Lý Thanh Vận không định tổ chức hoành tráng cho cậu bé, người trong nhà cùng nhau chúc mừng sinh nhật cho cậu bé là được.

Có lẽ là Đại Bảo lỡ miệng nói ra trước mặt Thao Thao.

Bạch Ngọc cũng biết hôm nay là ngày sinh nhật của Nhị Bảo, tan tầm sớm liền mang theo hai chị em Vấn Vấn và Thao Thao đến đây chơi.

Còn mua cho Nhị Bảo hai bộ quần áo mới làm quà sinh nhật.

Không bao lâu sau, Giang Phàm cũng tới đây.

Bữa tiệc chúc mừng của người một nhà liên biết thành bữa liên hoan giữa hai nhà.

Lý Thanh Vận chỉ phải lập tức làm thêm đồ ăn.

Bởi vì hôm nay là sinh nhật của Nhị Bảo, đồ ăn cậu bé có thể ăn rất ít, Lý Thanh Vận liên nghĩ ra cách hấp bánh trứng gà cho bọn nhỏ ăn.

Bận rộn cả một buổi trưa, mới hấp được một nồi canh trứng gà nhỏ, tuy rằng bên ngoài trông không ngon mắt bằng bánh kem làm bằng lò nướng đời sau, nhưng cô đã cố gắng hết sức.

Không ngờ lại nhận được sự yêu thích của mấy đứa nhỏ, ba món ăn lớn cũng chưa ăn được bao nhiêu đã ăn một bụng bánh trứng gà.

Nhị Bảo, nhân vật chính của buổi sinh nhật, càng ăn nhiều bánh trứng gà hơn, cứ ăn hết cái này đến cái khác, còn chê việc mẹ đút chậm, trực tiếp vươn tay ra giật lấy cái chén trong tay Lý Thanh Vận, câm cái bánh lên liền nhét vào trong miệng, làm mọi người giật mình, sợ cậu bé bị nghẹn. Mấy đứa nhỏ cũng nhanh chóng ăn sạch sẽ bánh trứng gà trong chậu.

Lý Thanh Vận còn rất có cảm giác thành tựu, không uổng công đôi tay cô đã làm mấy việc cùng lúc, vì đánh bông lòng trắng trứng mà đã hoạt động suốt buổi trưa, hiện tại cánh tay còn cảm thấy nhức mỏi.

Cặp vợ chồng Giang Phàm và Bạch Ngọc này gần đây đã trở thành khách quen của nhà bọn họ, ngay cả Vẫn Vẫn và Thao Thao cũng thường xuyên đến đây chơi, đặc biệt là Thao Thao, tính cách rất giống mẹ Bạch Ngọc của cậu bé, không coi chính mình là người ngoài.

Nhưng Lý Thanh Vận cảm thấy rất thích.

Ở quân khu, cô cũng coi như có một người bạn cố định.

Về cơ bản, Bạch Ngọc dốt đặc cán mai đối với việc nhà, cho nên ở trước mặt cô ấy, cũng không cần cẩn thận quá mức, rất tự tại.

Một ngày sau sinh nhật của Nhị Bảo.

Cố Đình Chu liên nhận được thư gửi đến từ nhà.

Bức thư bọn họ gửi trở về cũng mới đi chưa đầy nửa tháng, làm sao nhanh như vậy đã có hồi âm rồi?

Thư của cha Cố.

Ông ấy viết thư là muốn bàn bạc một ý tưởng với con trai.

Hóa ra, sau khi mấy người Cố Đình Chu Lý Thanh Vận rời đi không bao lâu, Cố Đình Hoa liền mang theo đứa con gái còn chưa tới tuổi trăng tròn trở về nhà mẹ đẻ, khóc lóc nói rằng Tôn Chí Cường lại đi xăng bậy ở bên ngoài.

Bởi vì cô ta sinh ra một đưa con gái yếu đuối cho nên nhà họ Tôn chưa bao giờ có sắc mặt tốt với hai người, cũng chưa bao giờ chăm sóc hai mẹ con tử tế, những điều đó cô ta đều có thể nhịn, nhưng Tôn Chí Cường thế mà lại qua lại với người phụ nữ kia.

Cha Cố vừa tức giận đứa con gái không biết cố gắng của mình, vừa tức giận tên Tôn Chí Cường và nhà họ Tôn vì khinh người quá đáng.

Người lớn đều có thể nói chuyện dễ dàng, chỉ là thương cho đứa cháu gái ngoại yếu đuối này.

Dù thế nào đi nữa, lần này tuyệt đối không thể nén giận.

Thật ra trong lòng cha Cố đã có chủ ý của chính mình, nhưng ông ấy muốn nghe ý kiến của đứa con trai nhỏ này một chút, anh luôn là người thông minh.

Trong chuyện của Cố Đình Hoa, từ trước đến nay Cố Đình Chu cũng chỉ có một kiến nghị, đó chính là ly hôn.

Chẳng qua em gái của mình không biết cố gắng, anh cũng không muốn nhiều lời, con đường của chính mình phải do chính mình đi, mới có thể không oán không hối hận, những người khác cũng chẳng có ích lợi gì.

Vì thế anh đã viết thư hồi âm cha Cố, nói rằng nhà họ Tôn khinh người quá đáng cần phải xử lý nghiêm túc.

Về phần tương lai của em gái, để cô ta tự mình quyết định.

Suy cho cùng, người đã đã đối xử với cô ta như vậy, cô ta còn không chịu dừng cương trước bờ vực, nếu như không kịp thời ngăn tổn hại thì thần tiên cũng không cứu cô ta được.

Lý Thanh Vận chưa từng hỏi về những việc đó, Cố Đình Hoa là em gái của Cố Đình Chu, có thể anh sẽ bao dung cho sự tùy hứng và xấu tính của cô ta.

Nhưng người làm chị dâu như cô lại không làm được, cho nên dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, chẳng quan tâm là tốt nhất. Qua khoảng một tháng, cha Cố lại gửi thư đến lần nữa.

Sự việc đã được giải quyết.

Cha Cố đã cho Cố Đình Hoa hai sự lựa chọn.

Điều đầu tiên, ly hôn với Tôn Chí Cường và tự mình sống tự lập, mặc kệ cô ta muốn sống tự lập hay là đi theo sống chung với hai vợ chồng bọn họ đều được, có bọn họ ở đây, sẽ không để cho hai mẹ con bọn họ đói bụng.

Điều thứ hai, làm giống như lần trước, giải quyết Tôn Chí Cường một trận, sau đó trở về nhà với anh ta, tiếp tục sống chung, chỉ là sau này dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng đừng trở về nhà mẹ đẻ khóc lóc, bọn họ đều già rồi, không chịu đựng nổi sự kinh hách như này lần nào nữa.

Cố Đình Hoa cuối cùng cũng dũng cảm một lần dũng, lựa chọn ly hôn.

Đây là điều mà cả hai người đều không ngờ tới.

Cố Đình Hòa sĩ diện hão mà khổ thân, kiêu ngạo lại tùy hứng, thế mà lại lựa chọn ly hôn.

Phỏng chừng mấy tháng này đã chịu không ít khổ.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 179



Cha Cố cũng không phải người sẽ nuốt cơn giận, nếu đã quyết định muốn ly hôn, cũng phải sỉ vả sai lầm của đối phương đến chết, phấn đấu vì kết quả tốt nhất cho con gái, cố hết sức khôi phục thanh danh của cô ta.

Theo lời của Cố Đình Hoa, người phụ nữ yêu đương vụng trộm với Tôn Chí Cường, cũng là một giáo viên dạy thay tại trường tiểu học công xã.

Vì thế trong tình huống trước khi nhà họ Tôn kịp phản ứng lại, cha Cố đã bí mật tìm người viết chữ to trên báo, dám ở trường tiểu học công xã cùng với những nơi gần công xã, khắp nơi đều có.

Trong một đêm, chuyện này được truyền đi ồn ào huyên náo, mọi người đều liên tưởng đến giáo viên nữ lên lớp thầy bình thường rất thân thiết với Tôn Chí Cường. Kết quả là mọi người đều bắt đầu bàn tán về việc mặt mũi ra sao, giống như tận mắt nhìn thấy hai người họ yêu đương vụng trộm.

Tôn Chí Cường và tên của nữ giáo viên kia trực tiếp bị trường tiểu học đình chỉ, nếu như điều tra rõ sự thật, trực tiếp khai trừ.

Công việc của cha Tôn ở công xã phỏng chừng cũng sắp xong.

Suy cho cùng hiện tại vấn đề tác phong không phải vấn đề nhỏ.

Bởi vì chuyện này liên quan đến nhân viên tương đối phức tạp, bên phía công xã và trường học còn đặc biệt phái người tới điều tra chân tướng của vụ việc.

Cha Cố nói, một quả phụ tên Điền Mỹ Tuyết đứng ra làm chứng, nói rằng từng vài lần nhìn thấy Tôn Chí Cường và nữ giáo viên kia đi lên ngọn núi sau trường học. Chuyện này hoàn toàn bị ép đến chất.

Tôn Chí Cường và nữ giáo viên kia bị mọi người lôi ra từ công xã treo lên giày rách ra diễu phố thị chúng, bị đánh không nhẹ.

Đương nhiên, công việc cũng bị mất.

Nhà họ Tôn cũng đoán được việc này có liên quan đến nhà họ Cố, nhưng bọn họ cũng không nghĩ tới, một người sĩ diện hão như Cố Đình Hòa, cũng dám gây ồn ào đến nước ly hôn này, còn kéo theo cả nhà bọn họ đến mức chật vật như vậy.

Chỉ có thể nói ở ác gặp dữ, không phải không có báo ứng, chỉ là thời cơ chưa tới.

Bọn họ đánh giá thấp sự quyết tâm của một người mẹ.

Làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ, Cố Đình Hoa có thể để bản thân chịu tủi nhục, nhưng không cho phép người khác giẫm đạp đứa con của mình.

Cho dù là một kẻ ác tội ác tày trời, trong lòng anh ta cũng có một mảnh đất thuần tịnh cuối cùng.

Mọi chuyện đã lên men gân như xong, trong lúc mọi người đều đang quan sát chờ xem thái độ của nhà họ Cố.

Cuối cùng, cha Cố mang theo con gái mới ở cữ xong và cháu gái ngoại, còn có lãnh đạo công xã tự mình tới cửa, giải quyết việc ly hôn với Tôn Chí Cường, mang của hồi môn của Cố Đình Hoa đi, hơn nữa lấy được hai trăm đồng phí giải quyết ly hôn.

Đứa cháu gái nhỏ bé ốm đau bệnh tật, nhà họ Tôn chủ động nói không cân, để Cố Đình Hoa đã đưa cháu đi, điều này cũng hợp ý cô ta.

Mọi người đều vui mừng.

Cố Đình Hoa cầm số tiền ly hôn được chia, mua căn nhà cũ mà vợ chồng Trình Kiệt để lại, cùng con gái dọn vào sống.

Lần này cha Cố gửi thư tới, còn gửi cả tiền thuê nhà Cố Đình Hoa đưa qua đường bưu điện đến đây.

Cha Cố không hề tỏ ra thiên vị vì con gái của mình là người mua căn nhà, mà là nói rõ với cô ta trả một trăm đồng.

Nhà cũ của mấy người Trình Kiệt, bởi vì dọn đi gấp, dụng cụ trong nhà và vật phẩm đều còn đầy đủ, thậm chí còn có vài bộ chăn ga gối nệm cũ, nồi niêu xoong chảo cũng không cần mua thêm cái mới, có thể trực tiếp xách đồ vào ở, trong sân còn có giếng nước, một trăm đồng không rẻ nhưng cũng rất công bằng.

Thực ra lúc ấy cha Cố đã cho cô ta hai lựa chọn về nhà ở, một cái là nhà cũ của anh hai, một cái là nhà cũ của nhà Trình Kiệt.

Cố Đình Hoa không có mặt mũi sống trong căn nhà của bọn họ, cuối cùng lựa chọn nhà của nhà Trình Kiệt.

Lý Thanh Vận giữ lại một trăm đồng này, sau này còn phải gửi trả cho Trình Kiệt và Thu Cúc.

Ngược lại thật sự không ngờ rằng, cuối cùng Cố Đình Hòa cũng ly hôn, hơn nữa trong đó còn có Điền Mỹ Tuyết ra tay giúp đỡ.

Từ khi nào hai người bọn họ trở nên tốt như vậy?

Sao cũng được, chỉ cần bọn họ không tới làm phiền cô, muốn như thế nào chẳng được.

Năm 1967. cách mạng xã hội bước vào giai đoạn tranh giành chính quyền, cả nước rơi vào tình trạng nội loạn toàn diện, đả đảo hết thảy.

Hầu như tất cả mọi người đều sẽ tham gia vào cuộc chiến lời trích dẫn để bảo vệ chính mình, áp đảo đối phương. Bởi vì lời nói của chủ tịch là "chỉ thị tối cao", ai dám không nghe theo, chính là "kháng chỉ".

"Lời trích dẫn" đã thâm nhập vào nhiều chi tiết trong cuộc sống, trẻ em đều bị mưa dầm thấm đất, trong khi cha mẹ lên đánh, chúng không thầy dạy cũng hiểu mà hét lên "Chúng ta đánh nhau băng lời nói, không dùng vũ lực”.

Ngay cả những người nông dân thiếu văn hóa nhất, cũng đã học được cách dùng “lời trích dẫn" để tranh luận với người khác. Các tổ chức Đảng, chính quyền ở địa phương rơi vào tình trạng tê liệt, các cơ quan công quyền, kiểm soát, lập pháp mất tác dụng, không khí đấu tranh vũ trang nghiêm trọng, xí nghiệp ngừng sản xuất, giao thông tê liệt.

Người lãnh đạo quyết định, phái Quân Giải phóng Nhân dân đi chấp hành nhiệm vụ "ba chi hai quân”, nhiệm vụ chính chính là, chi viện cánh tả, chỉ viện nông nghiệp, chi viện công nghiệp và huấn luyện quân sự, quản chế quân sự.

Hưởng ứng lời kêu gọi, toàn quân hơn 2,8 triệu chỉ huy, chiến sĩ đã tham gia vào nhiệm vụ ba chi hai quân.

Quân khu nơi Cố Đình Chu đóng quân gần như khuấy động như quân địch vào, tất cả đều bị sắp xếp đi ra ngoài ba chi hai quân.

Quân khu ngày thường ồn ào với từng trận kèn, rốt cuộc không còn nhìn thấy một binh lính huấn luyện nào nữa. Mọi người trong khu người nhà bên cũng cảm thấy bất an, ngoại trừ những sinh hoạt cơ bản thường ngày, rất hiếm khi mọi người tụ tập lại cùng nhau nói chuyện phiếm, dù sao thì tùy tiện nói một lời đều có khả năng trở thành thanh kiếm sắc bén đâm vào chính mình.

Lý Thanh Vận bình thường không ở nhà chăm sóc Nhị Bảo, dọn dẹp nhà cửa thì chính là chăm sóc đất tự giữ.

Người bạn duy nhất của cô trong khu người nhà chính là Bạch Ngọc, con cái hai nhà cũng thường xuyên qua lại với nhau, những người khác cô cũng không dám dễ tin.

Bất kể là đang ăn cơm, huấn luyện hay là nghỉ ngơi, sau khi nhận được mệnh lệnh từ cấp trên, phải lập tức tay không chạy bộ tập hợp tới hiện trường, loại tình huống này là chuyện thường ngày.

Sau đó dứt khoát đi vào thành phố sống, ban ngày đàn áp bạo động, buổi tối ăn ngủ ngoài trời dưới mái hiên đường phố, theo sự bạo động không ngừng tăng cao, tình thế khẩn cấp, bất cứ lúc nào cũng phải tới hiện trường ngăn cản các cuộc bạo động, thường xuyên không thể ăn uống và nghỉ ngơi đúng hạn.

Cố Đình Chu thường trở về trong tình trạng cơ thể lộn xộn.

Tuy rằng có ký ức kiếp trước, nhưng Lý Thanh Vận cũng lo lắng lau mồ hôi cho anh.

Chi viện nông nghiệp và chi viện công nghiệp chính là làm việc tốn thể lực, cái này không nói làm gì, nhưng theo sự phát triển thường xuyên của các cuộc đấu tranh vũ trang, bọn họ thường bị pháp đi chấp hành nhiệm vụ quản chế quân sự, đi một lần thì mười ngày cũng chưa quay về.

Thậm chí lần dài nhất có khi kéo dài cả tháng, khi trở về cơ thể gần như gầy thành da bọc xương, ngồi trên bàn cơm liên ngủ quên.

Tuy rằng đã tìm hiểu về giai đoạn lịch sử cách mạng này trong sách, nhưng khi tự mình trải nghiệm lại có mang đến cảm giác khác, nếu phải hình dung, đó chính là áp lực cực độ.

Bình thường anh đều chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu.

Cô làm sao lại không biết trong đó gian khổ thế nào chứ.

Đau lòng ch.ảy nước mắt ròng ròng, nhưng cũng không còn cách nào, bởi vì thân phận quân nhân của anh, người một nhà mới có thể có cuộc sống yên bình.

Hiện tại người dân khắp nơi đều sống trong cuộc sống cực kỳ nước sôi lửa bỏng, bọn họ có thể an yên sống một góc đã là rất tốt rồi.

Thậm chí cha Cố viết thư đến đây cũng nói, công xã bây giờ cũng không yên bình, thường xuyên xảy ra đấu tranh, người trong thôn mới nghe gió nổi đã tưởng mưa rơi, ngo ngoe rục rịch.

Thương cho sự vất vả và khó khăn của Cố Đình Chu, nhưng cũng không thể làm gì khác, Lý Thanh Vận lấy một miếng thịt đầu lợn rừng từ không gian ra, làm toàn bộ chúng thành từng nhóm thịt khô chà bông, cũng dễ dàng lưu trữ và mang đi.

Mỗi lần trước khi ra ngoài, đều sẽ gói cho anh một gói thịt khô mang đi, còn có sữa bột dinh dưỡng bột cho người lớn mà trước đây đã chuẩn bị sẵn trong không gian của mình, cũng cho vào một cái bọc nhỏ để anh mang đi, để anh thỉnh thoảng làm bữa cơm thêm cho chính mình.

Lúc này mới chậm rãi trở nên tốt hơn, người không còn tiều tụy như trước.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back