Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 330: Chương 330



Mất hai ngày để sắp xếp ổn thỏa ký túc xá cho Hứa Mục Chu, rồi lại ở Việt Thành với anh thêm hai ngày nữa, cũng đến lúc Tiêu Thanh Như phải về Bắc Kinh.

Hứa Mục Chu không nỡ chia xa cô: “Hay là em ở thêm mấy ngày nữa, khi nào em khai giảng rồi hãy về Bắc Kinh.”

“Để mặc hai con sao?”

“Cha mẹ sẽ chăm sóc tốt cho chúng thôi.”

Tiêu Thanh Như phản bác: “Chẳng lẽ anh cũng không thể tự chăm sóc được mình sao?”

“Chuyện đó đâu có giống nhau, nếu em đi rồi anh sẽ cô đơn một mình.”

“Hai con không được gặp cha mẹ cũng rất tội nghiệp.”

“Anh không được gặp vợ con, cũng không được gặp cha mẹ, chẳng lẽ anh không tội nghiệp sao?”

Vì để vợ ở thêm vài ngày, Hứa Mục Chu đã phát huy da mặt dày đến cực điểm.

Anh nghĩ thầm, tạm thời chỉ có thể xin lỗi hai con mà thôi

Anh ôm eo Tiêu Thanh Như, nói: “Vợ ơi, ở lại với anh thêm vài ngày đi.”

Tiêu Thanh Như không d.a.o động: “Anh là người hơn ba mươi tuổi rồi, phải học sống tự lập đi.”

Nhắc tới tuổi tác, Hứa Mục Chu không còn mặt mũi nào tranh người với hai con.

Anh thở ngắn than dài nói: “Trên đường về nhớ phải nhớ anh đó.”

“Dạ.”

“Khi nào rảnh nhớ gọi điện cho anh.”

“Dạ.”

“Chắc là em sẽ được nghỉ hè sớm hơn anh, đến lúc đó em đến Việt Thành nhớ đừng dẫn hai con theo, chúng ta chơi đủ rồi lại về Bắc Kinh.”

“Được.”

“Nhất định phải nhớ anh đó.”

Tiêu Thanh Như bất lực nói: “Ngày nào cũng nhớ.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Cho dù Hứa Mục Chu lưu luyến thế nào thì Tiêu Thanh Như vẫn về Bắc Kinh.

Cô vừa đi Hứa Mục Chu cảm thấy không thể nào quen nổi.

Rồi anh lại nghĩ đến mấy năm tiếp theo họ sẽ phải sống riêng hai nơi, lập tức càng thấy khó chịu hơn.

Tiêu Thanh Như trở về Bắc Kinh có mang đặc sản Việt Thành về làm quà cho người nhà.

Không thấy cha về cùng, hai bé con cảm thấy rất mất mát.

“Chờ mấy tháng nữa cha con sẽ về thôi.”

“Chúng con biết ạ, cha phải đi kiếm tiền để nuôi con và em gái.”

“Cha thật là vất vả, không được về nhà luôn.”

Thấy hai con hiểu chuyện như vậy, Tiêu Thanh Như rất là vui mừng.

Cô xuống bếp đích thân làm bánh bao nhân thịt hấp mà chúng thích nhất.

Cảm xúc trẻ con tới nhanh mà đi cũng nhanh, tuy trong nhà thiếu vắng Hứa Mục Chu nhưng vẫn còn người khác chơi đùa với chúng.

Sống trong hoàn cảnh tràn ngập tình thương, cảm xúc của trẻ con không còn quá mẫn cảm.

Chúng hiểu rằng cha đi làm là điều bất đắc dĩ.

Chỉ khi chúng ngoan ngoãn nghe lời thì nhọc nhằn mà cha phải chịu mới không uổng phí.

Tiêu Thanh Như ở nhà chơi với con thêm vài ngày thì cũng khai giảng.

Trường học không xa nhà lắm, ngồi xe buýt nửa tiếng là đến.

Bởi vì bận lòng về con cái, cho nên cô lựa chọn không ở trọ tại trường.

Mỗi ngày cô đi từ sáng sớm, cơm trưa ăn ở nhà ăn trường học, buổi chiều lại về nhà.

Thấy con dâu vất vả như vậy, hai ông bà cũng chỉ có thể dốc hết sức chăm sóc cặp song sinh, để cô không quá bận tâm.

Khi đến giữa hè, hai vợ chồng già dẫn cặp song sinh đến Việt Thành một chuyến.

Sau khi về hai bé con đã tố cáo với Tiêu Thanh Như.

“Có một cô kia mang cơm cho cha, còn muốn quét dọn phòng giúp cha, còn nấu cơm cho cha.”

“Cô đó còn cho con và em gái ăn kẹo, muốn mua chuộc bọn con, bọn con không có ngốc, sao để cô lừa được chứ.”

Tiêu Thanh Như: “…”

Sao cô lại không nghe Hứa Mục Chu nhắc đến chuyện này nhỉ?

Mẹ Hứa sợ cô hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Tiểu Chu luôn giữ khoảng cách với người khác giới, không biết nữ đồng chí kia nghĩ cái gì mà lại làm ra chuyện thế này, con phải tin tưởng Tiểu Chu, nó sẽ không làm bậy.”

Đương nhiên Tiêu Thanh Như tin tưởng Hứa Mục Chu.

Giữa vợ chồng kiêng kị nhất chính là suy đoán lung tung, cô tin tưởng nhân phẩm của Hứa Mục Chu, cho dù họ có cách xa nhau đến đâu thì anh vẫn sẽ chung thủy, giữ vững tấm chân tình.

Có điều nghĩ đến có người muốn dụ dỗ Hứa Mục Chu, trong lòng Tiêu Thanh Như đã cảm thấy khó chịu.

Cô quyết định chờ Hứa Mục Chu gọi điện thoại về nhà sẽ tra hỏi kỹ càng một phen.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 331: Chương 331



“Mẹ ơi, sau này con và anh sẽ thường đi thăm cha, sẽ không để người khác cướp mất cha đâu.”

Tiêu Thanh Như không biết tại sao hai con lại có suy nghĩ này.

Cô vội vàng trấn an, nói: “Cha con không phải con nít ba tuổi, cha con biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, sẽ không bị người khác cướp mất đâu.”

“Nhưng người khác sẽ ăn cha mất.”

Hàng chân mày của Hữu Hữu nhăn nhúm như con sâu lông.

Cha sẽ không bị người khác dùng đồ ăn lừa đi mất chứ?

Phát hiện ra suy nghĩ của con gái, Tiêu Thanh Như thấy dở khóc dở cười: “Cha con có phải người tham ăn đâu, sao có thể bị người khác dùng đồ ăn lừa mất?”

“Thật vậy ạ?”

“Thật đó.”

Tiêu Thanh Như cho bọn nhỏ câu trả lời khẳng định: “Cha yêu con lắm, cũng rất yêu gia đình của chúng ta, cha con sẽ không nhận đồ mà người khác cho đâu.”

Tả Tả nói năng như ông cụ non: “Cha ở bên ngoài một mình đúng là không làm mọi người bớt lo.”

“Đúng vậy đúng vậy, em rất lo lắng cha bị người khác lừa đi mất.”

Hữu Hữu buồn rầu nhíu mày: “Lúc về anh đã quên dặn cha không được nói chuyện với người lạ, không được ăn đồ mà người lạ cho, không được đi theo người lạ vào góc khuất…”

Tiêu Thanh Như và mẹ chồng cùng liếc nhau, hai người đều không nhịn được mà bật cười.

Hai tên nhóc con này, mỗi ngày trong đầu chúng suy nghĩ thứ gì thế?

Vì để hai anh em không nghĩ mãi đến chuyện này, Tiêu Thanh Như đành dẫn chúng đi gọi điện thoại.

Hứa Mục Chu đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Tiêu Thanh Như, không ngờ rằng cô lại gọi đến trước.

Anh cong môi, nói: “Vợ ơi, chúng ta có được coi là tâm linh tương thông không thế?”

Tiêu Thanh Như hắng giọng, nói: “Em hỏi anh, có nữ đồng chí mang đồ ăn đến cho anh, chuyện này là thế nào?”

Khóe miệng Hứa Mục Chu giật nhẹ, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là hai nhóc con kia nói hươu nói vượn trước mặt vợ anh rồi.

“Làm gì có nữ đồng chí nào?”

“Đừng giả ngu giả ngơ.”

“Đó là người nhà của giảng viên nhà bên cạnh, đến giúp đỡ chăm con.”

Tiêu Thanh Như “hừ” một tiếng: “Anh đâu phải con nít, còn cần người khác chăm sóc à?”

Hứa Mục Chu vội vàng nói: “Anh đã từ chối rồi, cũng không cho người đó đi vào ký túc xá, vợ ơi, anh trong sạch thật mà.”

Suýt nữa thì Tiêu Thanh Như đã bị anh chọc cười.

Cô sầm mặt xuống, nghiêm túc nói: “Có một số việc cần phải từ chối thẳng thừng, không được để cho người kia có cơ hội mơ tưởng.”

“Vợ anh nói phải, anh sẽ kiên quyết quán triệt và chấp hành theo chỉ thị của lãnh đạo.”

Tiêu Thanh Như mắng anh: “Bớt nịnh nọt đi.”

Ở đầu bên kia điện thoại, Hứa Mục Chu cũng đang cười.

Anh hiểu tính vợ, không phải kiểu người thích nghĩ linh tinh.

Có điều chuyện này không ảnh hưởng gì đến việc anh thổ lộ với vợ: “Vợ ơi, đời này anh chỉ cần mỗi mình em thôi.”

Cách vạn núi ngàn sông, giọng nói trầm thấp của người đàn ông dừng bên lỗ tai Tiêu Thanh Như.

Mang theo một làn sóng nhẹ.

“Mẹ ơi, con muốn nói chuyện với cha.”

Tiêu Thanh Như lập tức khom lưng bế con gái lên, lại đặt ống nghe bên tai con bé: “Nói đi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Cha ơi, con đã quên dặn dò cha…”

Con bé lặp lại đầy đủ đâu vào đấy lời nói khi nãy thêm lần nữa.

Cuối cùng còn bổ sung thêm: “Cha không được dễ dàng tin tưởng người khác, nếu như bị lừa đi mất thì tụi con không cứu được cha đâu.”

Hứa Mục Chu vốn đang cảm động sau khi nghe thấy câu cuối cùng, anh nghiến răng.

“Con bé này ngứa m.ô.n.g rồi đây.”

“Lêu lêu lêu.”

Cho dù không mặt đối mặt, Hứa Mục Chu cũng có thể tưởng tượng ra được bộ dạng thiếu đòn của con gái.

Anh không khỏi bật cười.

“Cha sẽ không bị lừa đi mất đâu, hai con cứ yên tâm đi.”
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 332: Chương 332



Nói chuyện điện thoại với vợ và con xong, Hứa Mục Chu đi đến nhà ăn ăn cơm, sau đó mới về ký túc xá.

Vừa đến cửa, anh đã nhìn thấy họ hàng của nhà bên cạnh.

Anh không khỏi nhíu mày.

“Đồng chí Hứa, anh về rồi à, anh đã ăn cơm chưa? Hôm nay nhà em ăn canh miến huyết vịt đó, em múc cho anh một chén.”

Nét mặt Hứa Mục Chu vô cảm: “Vị đồng chí này, tôi không biết đồ cô đưa đã được nhà giảng viên Lý đồng ý chưa, nếu không thì cô chính là kẻ trộm, tôi sẽ không nhận đồ có lai lịch không rõ ràng.”

Lý Hồng Hà cười xấu hổ, cô ta cảm thấy lời nói của Hứa Mục Chu chứa ẩn ý.

Vì thế giải thích: “Đồ nhà anh trai chị dâu em chính là đồ của em, em khổ sở chăm sóc con cho họ, đương nhiên có quyền sắp đặt đồ đạc trong nhà, đây không phải đồ không có lai lịch rõ ràng, anh có thể yên tâm ăn.”

“Cô có quyền sắp đặt hay không không liên quan gì tới tôi cả, tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi có vợ, có con, tôi rất yêu vợ con mình, xin cô đừng làm ra những chuyện khiến người khác hiểu lầm nữa, tôi sẽ không nhận lòng tốt của cô đâu, nếu như còn có lần sau tôi chỉ có thể báo công an giải quyết mà thôi.”

Anh lấy chìa khóa ra, mở cửa đi vào ký túc xá.

Sau đó đóng cửa lại.

Động tác dứt khoát liền mạch, từ đầu tới cuối không hề quá một phút.

Lý Hồng Hà mất mát không thôi, cô ta không tin Hứa Mục Chu sẽ báo công an thật.

Nhưng thái độ của anh vẫn khiến cô ta rất khổ sở.

Lý Hồng Hà thật sự thích Hứa Mục Chu, mới có thể mặt dày mày dạn tặng đồ cho anh.

Anh có gia đình thì thế nào?

Kết hôn cũng có thể ly hôn mà.

Cô ta xoa khuôn mặt mình, có phải cô ta không đủ đẹp hay không, nên mới không đủ hấp dẫn Hứa Mục Chu?

Dù cô ta đã tặng đồ vô số lần nhưng Hứa Mục Chu chưa từng nhận lần nào, điều này làm Lý Hồng Hà thấy cực kỳ thất bại.

Anh và vợ sống riêng hai nơi, vậy còn có thể duy trì tình cảm được sao?

Cô ta thất thần về căn nhà sát bên.

Anh trai và chị dâu còn chưa về nhà, chỉ có đứa cháu trai chưa tròn một tuổi bò tới bò lui trên mặt đất.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lý Hồng Hà đột nhiên nhớ tới hai đứa bé kia.

Trong lòng cô ta không khỏi bực bội, dùng mũi chân đá vào đứa bé: “Phiền ghê đó.”

“Em đang làm cái gì vậy?”

Vợ chồng giảng viên Lý vừa tan làm về nhà đã thấy cảnh này.

“Lý Hồng Hà, nếu em không muốn giúp anh chị chăm con thì cứ về đi, anh chị trả tiền lương cho em, dựa vào đâu mà em lại ngược đãi con của anh chị?”

Lý Hồng Hà không ngờ rằng sẽ bị bắt tại trận.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô ta muốn giải thích, rồi lại không biết nên nói từ đâu.

“Em không cố ý.”

“Chị thấy em cố ý thì có!”

Vợ của giảng viên Lý vốn ngứa mắt cô em chồng này từ lâu, ngày nào cũng dùng đủ mọi cách đi quyến rũ giảng viên Hứa nhà bên, đúng là mất mặt!

Không ngờ giờ đây còn dám ngược đãi con cô ta, nếu còn giữ Lý Hồng Hà ở đây, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện mất.

“Ngày mai em về quê luôn đi, anh chị không cần em trông cháu nữa.”

Lý Hồng Hà đã dồn hết tâm trí vào Hứa Mục Chu, bảo cô ta về lúc này, sao cô ta cam lòng chứ?

“Em không đi.”

“Đây không phải nhà em, em không đi cũng phải đi.”

Dù giảng viên Lý có cưng chiều em gái thế nào thì cũng không tài nào chịu được cảnh cô ta bắt nạt con mình.

Hơn nữa em gái anh ta còn thích đàn ông đã có vợ, không tiễn về quê là không được.

Không cho Lý Hồng Hà có cơ hội phản bác, anh ta dứt khoát nói: “Nghe theo chị dâu em, ngày mai đưa em về nhà.”

Vì thế, Tiêu Thanh Như còn chưa tới Việt Thành thì chuyện này đã được giải quyết ổn thỏa.

Hứa Mục Chu không để ý chuyện của nhà họ Lý.

Một thời gian dài sau đó không nhìn thấy người mình ghét, tâm trạng anh tốt lên không ít.

Mỗi ngày anh đều đếm ngược, chờ đến kỳ nghỉ hè là có thể được gặp vợ rồi.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 333: Chương 333



Chương trình học của Tiêu Thanh Như được sắp xếp rất kín.

Mãi cho đến kỳ nghỉ hè, cô mới có cơ hội đi thăm Hứa Mục Chu.

Cách đây không lâu hai đứa bé đã được đi thăm cha, lần này chúng không khóc ăn vạ đòi đi theo Tiêu Thanh Như.

Ngồi tàu quá mệt mỏi, tốt nhất nên ở nhà với ông bà thôi.

Tiêu Thanh Như lo lắng sẽ ảnh hưởng đến công việc của Hứa Mục Chu cho nên không báo cho anh thời gian chính xác cô đến Việt Thành.

Dù sao cô cũng có chìa khóa, cứ về thẳng ký túc xá chờ anh là được.

Không ngờ vừa ra khỏi ga tàu đã nhìn thấy người mình ngày nhớ đêm mong.

Trong lòng cô vừa bất ngờ vừa vui mừng, Tiêu Thanh Như không khỏi bước chân nhanh hơn: “Sao anh lại đến đây?”

“Anh gọi điện thoại về nhà.”

Hứa Mục Chu tiện tay nhận hành lý của cô: “Đi nào, đi ăn sáng.”

“Không phải trường học anh còn chưa nghỉ hè sao, có ảnh hưởng đến công việc của anh không?”

“Không đâu, ăn cơm xong rồi lại về trường, vừa kịp giờ.”

“Hay là mình mua vài cái bánh bao mang về ký túc xá ăn đi, làm vậy có thể tiết kiệm được chút thời gian.”

“Được, nghe lời em.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Hứa Mục Chu vươn tay ra xoa đầu Tiêu Thanh Như: “Đi thôi.”

Mấy tháng không gặp, Hứa Mục Chu cảm thấy vợ đã gầy đi rất nhiều.

Ôm suy nghĩ bồi bổ sức khỏe cho vợ, Hứa Mục Chu dứt khoát mua mười cái bánh bao thịt.

“Chỗ này đủ cho chúng ta ăn hai bữa đó.”

“Ăn không hết để dành trưa ăn tiếp.”

Lúc Hứa Mục Chu sống một một mình, ba bữa cơm trong ngày đều giải quyết ở nhà ăn cả.

Bây giờ vợ đến, căn bếp ở ký túc xá cuối cùng cũng đã có tác dụng.

Mang đồ ăn về nhà, trên đường đi học gặp không ít người, tất cả mọi người đều biết vợ giảng viên Hứa đến.

Mọi người vốn rất tò mò không biết vợ của Hứa Mục Chu trông như thế nào.

Giờ được gặp, chỉ cảm thấy đúng là trai tài gái sắc, rất đẹp đôi.

Rồi lai nghĩ đến Lý Hồng Hà lúc trước, họ cảm thấy cô ta đúng là tự rước lấy nhục.

May mắn không tận mắt nhìn thấy vợ của đồng chí Hứa ra làm sao, nếu không e rằng cô ta sẽ c.h.ế.t vì xấu hổ và giận dữ quá.

Đi dưới ánh nhìn đánh giá của mọi người, Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu về đến ký túc xá.

Cô dạo quanh ký túc xá một vòng, phát hiện Hứa Mục Chu không những chuẩn bị đồ dùng hằng ngày cho cô mà đến quần áo cũng chuẩn bị hai bộ.

Từ trong ra ngoài, chỉ cần là đồ cô cần dùng, ở đây đều có đủ.

Bỗng cô thấy hơi dở khóc dở cười: “Nếu không phải quần áo đều mới, em nghi ngờ anh giấu người đó.”

Hứa Mục Chu đè cô lên tủ quần áo mà hôn: “Giấu ai? Anh chờ em lâu lắm rồi.”

Hai vợ chồng đã lâu không gặp nhau, lúc này chính là củi lửa gặp nhau.

Mắt thấy tình hình dần mất khống chế, Tiêu Thanh Như đẩy Hứa Mục Chu ra: “Anh còn phải đi làm.”

“Đi kịp.”

“Anh không ăn bữa sáng sao?”

“Ăn.”

Nụ hôn nóng hổi dừng trên cổ Tiêu Thanh Như, Hứa Mục Chu ôm cô đi vào nhà vệ sinh.

Cho dù có nôn nóng tới đâu thì cũng phải làm vệ sinh cá nhân trước đã.

Có lẽ là vì xa cách đã lâu, chỉ đụng chạm nhẹ hoàn toàn không thỏa mãn được “khẩu vị” của Hứa Mục Chu.

Hứa Mục Chu ôm Tiêu Thanh Như bắt đầu chơi xấu: “Anh muốn xin nghỉ.”

Tiêu Thanh Như cười như nắc nẻ: “Nếu như để người khác biết nguyên nhân anh xin nghỉ, sau này anh có mặt mũi nhìn họ nữa hay không vậy?”

“Chỉ cần da mặt anh đủ dày, người khác nghĩ gì không ảnh hưởng đến anh.”

“Anh không muốn là người chứ em còn muốn làm người đó.”

Tiêu Thanh Như đẩy Hứa Mục Chu.

Kéo dãn khoảng cách giữa hai người.

Cứ rề rà như vậy làm Hứa Mục Chu không có thời gian ăn bữa sáng.

Tiêu Thanh Như sợ anh bị đói đã dùng cái khăn sạch gói cho anh hai cái bánh bao: “Nếu đến kịp giờ thì ăn ở văn phòng, còn không thì anh nhịn đói đi, để xem lần sau anh còn dám làm bậy nữa không.”

Hứa Mục Chu mỉm cười: “Vẫn chỉ có vợ thương anh thôi.”

Anh hôn một cái lên mặt Tiêu Thanh Như: “Trên lò than có nước ấm, lát nữa ăn sáng xong em có thể đi tắm, sau đó ngủ một giấc, tan học anh sẽ về nấu cơm cho em.”

“Em biết rồi, giảng viên Hứa.”

Đã lâu không gặp, Hứa Mục Chu không nỡ chia xa Tiêu Thanh Như.

“Vợ à, chờ anh về nhé.”

Anh hôn mạnh lên trán cô, đến lúc này mới quyến luyến đi làm.

Tiêu Thanh Như xoa nơi anh hôn, người này vẫn hệt như trước đây.

Rõ ràng là người hơn ba mươi tuổi, thế mà chẳng chín chắn chút nào!
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 334: Chương 334



Ăn sáng xong, cô đi tắm rửa cho thoải mái, tất cả mệt mỏi trên người đều biến mất.

Tiêu Thanh Như xem xét đồ trong bếp một phen.

Lương thực tinh còn khoảng hai mươi cân, đủ cho họ ăn.

Dầu muối tương dấm mọi thứ không thiếu, trứng gà, thịt, cùng rau dưa cũng được chuẩn bị đầy đủ.

Cũng không biết Hứa Mục Chu đi mua khi nào.

Có lẽ là vì để chào mừng cô đến anh đã tốn rất nhiều công sức rồi.

Bánh bao thịt mua lúc sáng còn dư bảy cái, buổi trưa hâm lại là ăn được rồi.

Vì thế, Tiêu Thanh Như cũng không vất vả nữa, chờ tóc khô thì đi vào phòng ngủ.

Trong không khí thoang thoảng hơi thở mát lanh quen thuộc, Tiêu Thanh Như ngủ thật sự rất ngon.

Còn phía Hứa Mục Chu, vừa tan học anh đã lo lắng chạy về nhà.

Những người đã quen nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh chín chắn của anh thì thấy biểu hiện của anh lúc này đều rất bất ngờ.

Chẳng trách ai cũng nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, ngay cả giảng viên Hứa cũng không ngoại lệ.

Vừa vang lên tiếng mở cửa Tiêu Thanh Như đã thức dậy.

“Sao anh đã về rồi?”

“Tiết học buổi sáng đã kết thúc.”

Thấy cô còn buồn ngủ, vừa nhìn là biết chưa ngủ đủ giấc.

Hứa Mục Chu nói: “Em ngủ thêm một lát nữa đi, chờ anh nấu cơm xong rồi em hẵng dậy.”

“Đừng nấu thêm món nữa, hâm nóng bánh bao lại ăn là được rồi.”

Nghĩ đến chiều này Hứa Mục Chu còn phải đi làm, Tiêu Thanh Như không ngủ nướng nữa.

Ăn cơm trưa xong rồi ngủ cũng như nhau.

Ngoại trừ bánh bao thịt chưa ăn hết lúc sáng ra thì Hứa Mục Chu còn xào thêm hai món chay.

“Gần trường học có Cung Tiêu Xã, mua đồ rất thuận tiện, chiều nay chúng ta đi dạo mua vài món em thích.”

“Đừng mua thêm, ăn hết đồ ăn ở nhà đã, anh cũng phải nghỉ ngơi chứ.”

“Nhưng vẫn phải mua đồ ăn mà.”

Tiêu Thanh Như nói: “Dù sao em ở nhà cũng không có việc gì làm, chuyện mua đồ cứ giao cho em, coi như em ra ngoài giải sầu.”

Khuôn mặt Hứa Mục Chu pha chút xin lỗi: “Chờ anh được nghỉ sẽ dẫn em đi dạo.”

“Được, bây giờ hai con không bám người nữa, mình về trễ hai ngày cũng không sao.”

Học kỳ này hai bé con đã đến Việt Thành hai lần.

Hứa Mục Chu cũng cảm thấy chúng không còn bám người nữa.

“Con đã trưởng thành rồi, sau này chúng ta muốn chơi với chúng nó có khi con nó còn cảm thấy khó chịu nữa đó.”

Tiêu Thanh Như nói: “Vậy nên phải nhân cơ hội bây giờ chơi cùng con nhiều vào, hay là mình về sớm một chút nhé?”

Hứa Mục Chu không có ý lấy đá đập chân mình.

Hai nhóc con đương nhiên quan trọng, nhưng quan hệ vợ chồng của họ cũng không thể không bồi đắp.

Thỉnh thoảng phải hưởng thụ thế giới của hai người.

“Sau này còn cả kỳ nghỉ hè mà, chúng ta hưởng thụ thế giới hai người trước vài ngày, nếu về Bắc Kinh sẽ không tiện đâu.”

Trong nhà có hai cái bóng đèn nhỏ, anh muốn làm chút chuyện thân mật với vợ cũng phải lén la lén lút.

Hiếm khi cơ hội trải qua thế giới của hai người, cần phải tranh thủ mới được.

Ăn cơm xong, Hứa Mục Chu phụ trách rửa chén.

Tiêu Thanh Như muốn giúp đỡ như cô không cho.

Hình thức ở chung này tựa như trở về những năm vừa kết hôn, lúc họ còn sống ở viện gia chúng Tây Bắc.

Lúc ấy, trong nhà chỉ có hai người bọn họ.

Tiêu Thanh Như đứng sau ôm eo Hứa Mục Chu: “Thời gian trôi thật nhanh, năm nay chúng ta đã cưới nhau được bảy năm rồi.”

Hứa Mục Chu cũng có cảm giác này.

Anh luôn cảm thấy mình và vợ mới vừa kết hôn, nhưng tính thời gian, đúng là họ đã ở bên nhau rất nhiều năm.

“Sau này chúng ta vẫn còn rất nhiều cái bảy năm.”

Tiêu Thanh Như cười nói: “Vậy anh nhớ hãy đối xử tốt với em nhé.”

“Đây chẳng phải chuyện hiển nhiên?”

Hứa Mục Chu rửa chén xong, lau khô tay.

Rồi anh quay người ôm Tiêu Thanh Như: “Nếu như anh đối xử không tốt với em, sau này nhất định sẽ bị Thiên Lôi đánh.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiêu Thanh Như cạn lời: “Nói chuyện thì nói chuyện thôi, cần gì phải trù ẻo mình chứ?”

“Chỉ cần anh giữ vững tình cảm như lúc ban đầu, thì làm gì có trù ẻo mình chứ?”

“Em lười so đo với anh.”

Hứa Mục Chu cười nói: “Vậy chúng ta làm chút chuyện đi.”

Cưới nhau bảy năm, Hứa Mục Chu dồi dào sức lực cỡ nào, Tiêu Thanh Như biết rõ.

Cũng chỉ có hai năm kia vì sức khỏe không đảm bảo cho nên bọn họ mới không “giao lưu sâu sắc”.

Rồi mấy năm sau đó, xu thế ngược lại càng lúc càng khốc liệt hơn, tựa như là muốn bù đắp cho hai năm trống kia.

Mấy tháng không gặp mặt, Tiêu Thanh Như cũng rất nhớ Hứa Mục Chu.

Những ngày tiếp theo, hai người vô cùng buông thả.

Nếu không phải Hứa Mục Chu còn công việc, không thể không ra khỏi nhà thì có thể anh đã ném hết hai chữ “kiềm chế” ra sau đầu.

Cứ như vậy hơn mười ngày liền, cuối cùng kỳ nghỉ của Hứa Mục Chu cũng đã tới.

Hai vợ chồng lại ở Việt Thành chơi thêm năm ngày nữa, rồi mới lên tàu về Bắc Kinh.

Bởi vì đã gội về nhà thông báo trước cho nên cha mẹ Hứa đã dẫn cặp sinh đôi đến ga tàu đón họ từ sớm.

Bóng dáng họ vừa xuất hiện, hai bé con đã phát hiện ra.

“Cha ơi!”

“Mẹ ơi!”

Hai đứa bé sung sướng chạy tới: “Cuối cùng cha mẹ đã về rồi.”

Được đón tiếp long trọng như vậy, Hứa Mục Chu cảm thấy mấy ngày hôm trước anh đúng là khốn nạn quá, cứ quấn quýt lấy vợ đòi cô ở lại thêm vài ngày nữa.

Hai bé con tay nắm tay, đứng chính giữa Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu, chúng được nắm tay cha mẹ, cười đến là rạng rỡ.

Mẹ Hứa nói: “Tả Tả và Hữu Hữu nhớ hai đứa lắm đó, tối hôm qua còn vui đến mức không ngủ nổi.”

Tiêu Thanh Như giận dỗi lườm Hứa Mục Chu một cái, nếu không phải do anh chơi xấu thì họ đã về từ sớm rồi.

Hứa Mục Chu xấu hổ xoa mũi: “Về nhà trước nào.”

Trên đường đi, cặp song sinh cứ luôn miệng hỏi han Hứa Mục Chu.

“Cha ơi, lần này cha về ở nhà được bao lâu ạ?”

“Một tháng.”

“Mình có thể về Tây Bắc thăm ông ngoại bà ngoại không cha?”

Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như cũng có ý này.

Mỗi năm đến kỳ nghỉ đông và nghỉ hè họ đều dẫn con về thăm ông bà.

Anh xoa đầu con: “Nghỉ ngơi hai ngày đã, rồi ngày mốt chúng ta về Tây Bắc.”

“Được ạ!”

Cha mẹ Hứa không có ý kiến gì, bình thường đều là họ trông cháu, bây giờ khó khăn lắm hai vợ chồng son mới có kỳ nghỉ dài, dẫn con về thăm nhà thông gia cũng là điều nên làm.

“Lâu lâu bà thông gia sẽ gọi điện thoại cho Tả Tả Hữu Hữu, có thể thấy họ rất nhớ cháu, mấy đứa về chắc chắc ông bà thông gia vui lắm đây.”

Tiêu Thanh Như gật đầu: “Lần này về phải tranh thủ cơ hội ở cùn họ, nếu không đến tết mới được về lại viện gia chúc.”

Năm nay cha Hứa đã xin từ chức, không cần bận tâm đến vấn đề nghỉ ngắn hai dài.

Tiêu Thanh Như nói: “Đến lúc đó chúng ta cùng về Tây Bắc ăn tết, đông người càng vui vẻ hơn.”

Cha Hứa và mẹ Hứa đều đồng ý.

Dù sao bây giờ họ đều không có việc làm, con cháu đi đâu thì họ đi theo đó là được.

Chỉ cần cả nhà ở cùng nhau là được.
 
Back
Top Bottom