Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

[BOT] Mê Truyện Dịch
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 325: Chương 325



Mẹ Hứa hỏi: “Vậy lúc con dạy học sinh còn có thể lái máy bay được không?”

“Con dạy lý luận.”

“Vậy cũng không tệ, nói vậy thì những kiến thức con học được trong quân đội có thể phát huy tác dụng.”

Hứa Mục Chu “ừ” một tiếng.

Tuy rằng hình thức công việc có thay đổi nhưng tốt xấu gì cũng là lĩnh vực anh am hiểu và hứng thú.

Đây cũng coi như là một cách khác để thực hiện lý tưởng vậy.

“Con đến Việt Thành làm giảng viên, vậy Thanh Như và đám trẻ thì phải làm sao đây?”

“Họ vẫn ở lại Bắc Kinh, khi nào con rảnh sẽ về.”

Mẹ Hứa thở dài: “Chỉ đành thế thôi.”

Trong những năm Hứa Mục Chu còn làm phi công, danh tiếng rất vang dội.

Đây chính là lúc khan hiếm nhân tài, anh được mời đi làm giảng viên không hề làm mọi người cảm thấy bất ngờ chút nào.

Cha Tiêu còn cố tình gọi đến dặn dò anh rất nhiều việc.

Còn nói anh phải thả lỏng tâm tình, tất cả đều vì nhân dân phục vụ, ở cương vị nào cũng đều như nhau cả.

Được mọi người quan tâm, Hứa Mục Chu cảm thấy trước đây bản thân đã sai khi do dự.

Rõ ràng anh có thể thoải mái sung sướng theo đuổi hoài bão của mình, chỉ cần sắp xếp ổn thỏa cho vợ và con là được.

Nhưng anh cứ mãi rối rắm dây dưa, chẳng trách vợ anh sẽ tức giận.

Lúc này nhớ lại, anh cảm thấy khi ấy mình đúng là làm bộ làm tịch, rất là dối trá.

Mắt thấy cuộc sống của nhà họ Hứa càng ngày càng tốt, Hứa Mục Chu lại còn được mời làm giảng viên đại học, các hàng xóm xung quanh đều rất hâm mộ.

Thời buổi này sinh viên cực kỳ hiếm có, mà giảng viên đại học lại càng quý giá hơn nữa!

Đó là công việc mà nghĩ cũng không dám nghĩ đến đấy!

Trước kia, người trong con ngõ nhỏ thờ phụng quan niệm nhiều con nhiều phúc, cảm thấy càng đẻ nhiều con càng tốt.

Nhưng bây giờ thấy Hứa Mục Chu có tương lai sáng lạn như vậy, quan niệm của bọn họ cũng đã dần thay đổi.

Sinh nhiều con chưa chắc là nhiều phúc.

Có vài nhà sinh được tận bảy tám đứa con, ấy thế mà chẳng bằng một Hứa Mục Chu.

“Vợ chồng nhà họ Hứa đúng là tốt số, đời này chỉ sinh một đứa mà không ngờ nó lại có tương lai sáng lạn như thế.”

“Nếu tôi có con trai như Hứa Mục Chu, chỉ một đứa thôi là tôi thỏa mãn lắm rồi.”

“Đúng là vậy đó.”

Thời buổi này giáo viên là nghề nghiệp được rất nhiều người tôn kính, có ghen ghét cũng vô dụng, chẳng bằng làm thân với nhà họ Hứa thì hơn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vì họ có suy nghĩ này, cho nên ngày nào cũng có rất nhiều người đến thăm nhà họ Hứa.

Tả Tả và Hữu Hữu biết cha chúng sắp đi làm giảng viên, sau này không thể dẫn chúng đi chơi mỗi ngày được, ban đầu thì thấy không vui lắm, còn không thèm để ý đến Hứa Mục Chu, sau đó được Tiêu Thanh Như khuyên bảo một phen, lúc này mới lấy lại được tinh thần.

Chẳng qua, người sáng suốt đều phát hiện ra chúng càng dính lấy Hứa Mục Chu hơn.

Đến giờ cơm cũng phải chia ra ngồi bên trái và bên phải anh, lúc ra ngoài đi dạo cũng đòi Hứa Mục Chu dắt tay.

Tiêu Thanh Như cười chê anh, bỗng dưng trở thành miếng bánh thơm.

Hứa Mục Chu vừa bất lực vừa hưởng thụ, nếu như hai bé con đừng đòi ngủ với anh vào buổi tối thì càng hoàn mỹ hơn.

Lại một đêm rón rén đi ra khỏi phòng của con.

Hứa Mục Chu chui vào trong ổ chăn của Tiêu Thanh Như: “Vợ à, để anh làm ấm chăn cho em nhé.”

“Không cần, chẳng phải ba cha con anh tình thương mến thương lắm à, muốn ngủ cùng một ổ chăn sao?”

Hứa Mục Chu cười khẽ: “Vợ à, em thấy ghen có cảm giác thế nào?”

Anh đã ăn rất nhiều năm rồi!

Tiêu Thanh Như không thèm để ý đến anh, cuốn chăn lại quanh người mình.

“Anh tự ngủ đi.”

Hứa Mục Chu dứt khoát thò tay ra, kéo cô vào trong lòng mình.

“Không ôm em anh ngủ không được.”

“Vậy anh hãy tập thích nghi trước đi.”

Hứa Mục Chu thở dài thườn thượt: “Vợ à, em nhớ thường xuyên đi thăm anh đó, nếu được nghỉ anh cũng sẽ về thăm mẹ con em.”

“Để xem biểu hiện của anh đã.”

“Được, bây giờ biểu hiện ngay.”

Anh hơi vung tay lên, cái chăn quấn quanh người Tiêu Thanh Như đã biến mất.

Cô bị Hứa Chu Mục đè lên.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 326: Chương 326



Tuy rằng cô có tài năng vũ đạo, nhưng vì để thi đậu học viện vũ đạo, Tiêu Thanh Như cũng đã phải tốn rất nhiều công sức.

Mỗi ngày ngoại trừ đi làm, chăm con, thời gian còn lại cô đến tập luyện vũ đạo.

May mắn là mấy năm qua cô không từ bỏ việc luyện tập nền tảng, nhưng khi rảnh rỗi sẽ tập luyện dãn cơ một chút, không những giúp rèn luyện sức khỏe mà còn giúp giữ dáng.

Lần này bắt đầu lại lần nữa, với Tiêu Thanh Như mà nói thì cũng không khó lắm.

Hứa Mục Chu đã từng nhìn thấy cô tỏa sáng trên sân khấu, lúc này anh chính là người ủng hộ Tiêu Thanh Như thi học viện vũ đạo nhất.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vì để cô có thể chuẩn bị được tốt nhất, không bị bọn nhỏ quấy rầy, Hứa Mục Chu dẫn hai con về Tây Bắc.

Chờ đến khi thi anh sẽ quay về đồng hành cùng Tiêu Thanh Như.

Thi xong lại về Tây Bắc ăn tết, thuận tiện đón đám nhỏ về Bắc Kinh.

Sang năm, trọng trách chăm sóc con cái phải nhờ đến hai vị phụ huynh rồi.

Tiêu Thanh Như không rảnh nhớ nhung Hứa Mục Chu và con đang ở Tây Bắc xa xôi, cô dồn hết sức lực vào tập luyện.

Những ngày tháng bận rộn luôn trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến cuối năm

Ngày thi lặng lẽ đến gần.

Hứa Mục Chu một mình quay về Bắc Kinh để đồng hành cùng Tiêu Thanh Như, không dẫn theo hai con.

Hai con ở viện gia chúc chơi đến quên trời quên đất, hơn nữa ai cũng đều nói chuyện thi cử rất quan trọng, vì thế khi chúng bị giữ lại Tây Bắc cũng không khóc không quấy.

Vì chúng biết cha mẹ sẽ quay về đón chúng.

Ngày thi, Hứa Mục Chu đạp xe đạp chở Tiêu Thanh Như địa điểm thi.

“Vợ ơi, căng thẳng không?”

“Có một chút, đã nhiều năm rồi em chưa lên lại sân khấu, không biết có chênh lệch với mọi người nhiều hay không nữa.”

“Đừng so sánh với người khác, em chỉ cần tự hỏi bản thân, khoảng thời gian trước em có nghiêm túc chuẩn bị hay không? So với trước kia thì trình độ của em có thụt lùi không? Chỉ cần cố gắng hết sức, cho dù kết quả có ra sao chúng ta cũng chấp nhận.”

Tiêu Thanh Như được anh an ủi: “Nếu em thi rớt thì có mất mặt lắm không?”

“Không đâu, chúng ta tham gia thi không phải vì vinh quang, mặc kệ thi đậu hay không, chỉ cần dốc hết sức là được rồi.”

“Ừ.”

Tiêu Thanh Như ôm eo Hứa Mục Chu: “Cảm ơn anh đã cổ vũ em.”

Hứa Mục Chu khẽ cười, họ là vợ chồng, vốn nên cổ vũ cho nhau, nắm tay đồng hành với nhau.

Đến địa điểm thi, Hứa Mục Chu không thể đi vào, chỉ có thể đứng chờ Tiêu Thanh Như ở bên ngoài.

“Vợ à, anh chờ em.”

Lúc này Tiêu Thanh Như đã không còn căng thẳng nữa: “Chờ mọi chuyện ổn thỏa chúng ta sẽ về đón con, em hơi nhớ chúng rồi.”

“Được.”

Tiêu Thanh Như đã luyện tập vũ đạo từ nhỏ, lại từng múa chính trong đoàn văn công, tự tin chính là thứ đã lắng đọng trong xương cốt cô, một khi bước lên sân khấu cô có thể lại nở rộ tỏa sáng.

Trên đường đi đến đây cô đã rất căng thẳng.

Nhưng lúc biểu diễn trên sân khấu cô lại rất hưởng thụ.

Hứa Mục Chu nói đúng, chỉ cần làm tốt việc của mình, cho dù kết quả có ra sao thì cũng sẽ không cảm thấy tiếc nuối.

Trong viện gia chúc Tây Bắc.

Đã mấy ngày rồi hai đứa bé chưa được gặp Hứa Mục Chu.

“Bà ngoại, khi nào cha của cháu về ạ?”

“Sắp rồi, trong vòng hai ngày tới thôi.”

“Mẹ con có về cùng không ạ?”

“Có đến lúc đó cha và mẹ con sẽ về cùng nhau.”

Mẹ Tiêu đưa cho hai đứa bé thịt viên chiên: “Mau cầm lên phòng khách ăn.”

“Chúng cháu không ăn.”

Mẹ Tiêu rất kiên nhẫn, hỏi: “Vì sao không ăn? Cháu cảm thấy bà ngoại nấu dở sao?”

“Không đúng không đúng, bà ngoại nấu đồ ăn rất ngon.”
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 327: Chương 327



Tả Tả thay em gái bổ sung thêm một câu: “Chúng cháu muốn chờ cha mẹ về rồi sẽ ăn cùng.”

Mẹ Tiêu cười đến híp cả mắt lại.

Đúng là bé ngoan, tuổi còn nhỏ mà đã biết hiếu thảo với cha mẹ rồi.

“Hai đứa ăn thử trước đi, ở đây còn dư nhiều lắm.”

“Vậy thì được ạ.”

Hai đứa bé mỗi đứa bốc một viên thịt viên: “Bà ngoại cũng ăn đi ạ.”

Ba bà cháu chung sống hoà thuận vui vẻ, không biết hai vợ chồng Tiêu Thanh Như đã về đến viện gia chúc.

Lúc này họ gặp mặt người quen cho nên đứng bên ngoài trò chuyện mấy câu.

Con rể dẫn cháu về nhà ngoại ở một thời gian dài, chuyện này đúng là rất mới lạ, mọi người đều dùng chuyện này để chọc ghẹo cô.

“Khẩu Tử nhà tôi, lần nào về nhà vợ anh ấy cũng rất mất tự nhiên, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người chủ động dẫn con về như đồng chí Hứa đấy.”

“Khẩu Tử nhà tôi còn nghi ngờ đồng chí Hứa bị đuổi về nhà vợ đó.”

Tiêu Thanh Như dở khóc dở cười: “Hai con của tôi nghịch quá, Hứa Mục Chu ở nhà cũng không có gì làm, không bằng dẫn chúng về đây, tôi mới được hưởng thụ mấy ngày yên tĩnh.”

“Dẫn về đây cũng tốt lắm, vừa hay có thể hun đúc một chút, sau này ra ngoài kia cũng có khí thế của con cháu đại viện.”

Tiêu Thanh Như cười nói: “Chủ yếu là được ở cùng ông bà.”

“Nói có lý lắm, đều nói ông bà thương cháu, chắc chắn cha mẹ cô cũng muốn được thấy cháu trai cháu gái mỗi ngày, sau này cô thường hay dẫn chúng về nhé.”

“Chắc chắn rồi.”

Trò chuyện xong, hai vợ chồng xách túi lớn túi nhỏ đi vào nhà.

Vừa vào sân đãnghe thấy hai đứa bé đang nói ríu ra ríu rít.

“Bà ngoại, chúng cháu phụ bà nấu cơm nhé.”

“Hai cháu không làm được đâu, ra phòng khách chơi đi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Chúng cháu có thể học, bà ngoại ơi, bà dạy chúng cháu đi.”

Khóe miệng Hứa Mục Chu giật nhẹ, hai hạt đậu này còn chưa cao bằng bệ bếp nữa là, học nấu cơm cái gì chứ?

Tính phá thì có!

Mẹ Tiêu bị hai đứa bé chọc không nhịn được cười, bà ấy định lấy một cục bột cho bọn chúng chơi, vô tình liếc mắt nhìn thấy hai người trong sân.

“Về lúc nào vậy? Sao không gọi điện trước, nếu biết hôm nay hai đứa về mẹ sẽ dẫn Tả Tả và Hữu Hữu đến nhà ga đón hai đứa.”

“Vừa đến thôi ạ.”

Nghe thấy giọng của mẹ, hai bé con hoan hô, rồi tung ta tung tăng chạy ra đón tiếp.

“Mẹ ơi, bọn con nhớ mẹ lắm.

Tiêu Thanh Như khom lưng ôm chúng lên: “Mẹ cũng rất nhớ các con.”

Hai đứa bé vốn đang vui vẻ, nghe thấy lời này thì đột nhiên bật khóc hu hu.

“Mẹ ơi…”

“Mẹ…”

Hai tháng không gặp, Tiêu Thanh Như rất nhớ chúng.

Lúc này thấy hai con khóc tội nghiệp như thế, cô cũng thấy rất là chua xót.

Hứa Mục Chu nói: “Còn khóc nữa sẽ biến thành con mèo đó.”

Sau khi nghe anh nói vậy, hai bé càng khóc dữ dội hơn nữa.

“Cha xấu!”

Hứa Mục Chu: “…”

Ngày anh rời Tây Bắc, rõ ràng chúng đã nói là yêu cha, cha nhớ về sớm.

Sao bây giờ đã trở thành cha hư rồi!

Mẹ Tiêu đi ra phụ xách đồ: “Mau dỗ dành chúng đi, mấy ngày nay chúng nhớ hai đứa lắm đó, vừa rồi còn nói giữ thịt viên lại cho hai đứa ăn.”

Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như vươn tay ra, mỗi người ôm một đứa bé.

“Không phải vừa rồi đã nói sẽ phụ bà ngoại nấu cơm sao? Hai con mà còn khóc nữa là nước mắt sẽ rơi vào cơm đó.”

Nghĩ đến chuyện quan trọng, hai anh em lập tức ngừng khóc.

“Nấu cơm cho cha mẹ ăn.”

Tiêu Thanh Như vui mừng hết sức, cô không đả kích lòng tích cực của hai con: “Ngoan quá, sau này cha mẹ được hưởng phúc rồi.”

Vì hai vợ chồng họ về mà hai đứa bé trở nên hoạt bát hơn rất nhiều.

Nhà họ Tiêu rộn ràng vui vẻ, ai ai trong viện gia chúc cũng đều có thể cảm nhận được.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 328: Chương 328



Tống Viện cũng tham gia kỳ thi đại học lần này, nếu như thi đầu thì cô ấy sẽ nhập học ở đại học địa phương.

Thứ nhất, gần sẽ tiện chăm sóc gia đình hơn.

Thứ hai, bản thân cô ấy cũng không muốn đi xa.

Dù sao cũng đã lập gia đình rồi, có sự ràng buộc, cho nên cách suy nghĩ không thể tuy hứng giống như thời còn độc thân được.

Tình hình của cô ấy cũng giống với Tiêu Thanh Như, thi đậu đại học có nghĩa hai vợ chồng phải sống hai nơi, Tống Viện cảm thấy chuyện này không thành vấn đề.

Dù sao khó khăn lắm mới khôi phục kỳ thi đại học, cô ấy cũng muốn nỗ lực vì bản thân một lần.

Ở gia chúc viện một thời gian ngắn, sau khi nhận được giấy thông báo trúng tuyển, cả nhà Tiêu Thanh Như mới về lại

Ở ngắn ngủi mà gặp nhau một đoạn thời gian, thu được trúng tuyển thông tri về sau, bọn họ mới nhích người trở về Bắc Kinh.

Tiêu Thanh Như còn chưa khai giảng, nhưng Hứa Mục Chu thì phải đến trường học nhậm chức.

Chuyến đi này, không biết đến bao giờ mới mới trở về.

Tiêu Thanh Như nghĩ tới nghĩ lui rồi quyết định đi theo Hứa Mục Chu đến Việt Thành một chuyến.

Ban đầu họ đã thương lượng xong xuôi với hai con, để chúng ở nhà với ông bà nội.

Mà hai bé cũng đã đồng ý rồi.

Nhưng chờ đến ngày xuất phát, hai bé con đột nhiên đổi ý.

“Mẹ ơi, tụi con cũng muốn đi.”

Nếu như là bình thường thì Tiêu Thanh Như sẽ đồng ý, nhưng lần này đi đường xa, lúc về cũng chỉ có một mình cô, không thể nào chăm sóc được cho cả hai đứa nhỏ.

“Lần này cha mẹ đi vì công việc, không thể dẫn hai con theo được, chờ lần tới chúng ta sẽ đi cùng nhau.”

Hai đứa bé khóc càng đau lòng hơn, tại sao vừa về tới Bắc Kinh chúng đã phải xa cha mẹ vậy?

Hứa Mục Chu đau lòng: "Vợ à, hay là em ở nhà với con đi? Anh tự đến Việt Thành là được, chờ sắp xếp ổn thỏa thì sẽ gọi điện thoại cho mẹ con em, khi nào được nghỉ phép sẽ về thăm ba mẹ con.”

“Anh chắc chứ?”

Giọng điệu của Tiêu Thanh Như pha chút nguy hiểm, giống như đang nói qua thôn này thì không có quán trọ nào đâu.

Hứa Mục Chu nhìn con, rồi lại nhìn Tiêu Thanh Như.

Bỗng nhiên anh cảm thấy mình mới là người tội nghiệp nhất, sau này phải sống và làm việc lẻ loi ở Việt Thành,…

“Vợ à, hay là em đi cùng anh đi, về rồi lại dỗ dành con sau.”

Hai bé con càng khóc to hơn nữa, không phải cha nói để mẹ ở nhà với chúng sao?

Vì sao nói chuyện mà không giữ lời gì hết vậy?

Lần này Hứa Mục Chu không đổi ý nữa, chuyện đã đến nước này, chỉ đành để hai con cố gắng thích nghi với cuộc sống mới thôi.

“Chờ cha về sẽ mang quà về cho hai con.”

“Con không cần quà đâu, con cần cha cơ.”

“Mấy ngày nữa mẹ sẽ về.”

“Cha đừng đi mà.”

Hứa Mục Chu chăm sóc con nhiều hơn, từ khi chúng sinh ra gần như không rời xa anh quá lâu.

Giờ đây biết cha sắp đến một thành phố khác làm việc, Tả Tả và Hữu Hữu thật sự rất nhớ anh.

Bị con quấn quýt như vậy, Hứa Mục Chu nhìn về phía Tiêu Thanh Như cầu cứu.

“Vợ à, phải làm gì bây giờ?”

Tiêu Thanh Như cân nhắc, hay là dẫn con theo nhỉ?

Trên đường đi dạy cho chúng chút đạo lý, chỉ cần chúng nghe lọt tai chắc là sẽ không quấy phá đâu.

“Hay là dẫn con theo?”

Tình hình ở Việt Thành thế nào họ còn chưa rõ, ngồi xe lửa phải mất một ngày, Hứa Mục Chu không nỡ để con chịu khổ.

“Tốt nhất là để chúng ở nhà đi, dù thế nào chúng cũng phải tập thích nghi.”

Mắt thấy sắp trễ giờ lên tàu, mẹ Hứa nhẫn tâm nói: “Hai đứa đi nhanh đi, con để mẹ dỗ cho.”

Cho dù có quyến luyến, có thương con thế nào thì Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như vẫn lên đường.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai đứa bé gào khóc xé gan xé phổi, mẹ Hứa dỗ dành chúng: “Chờ mấy ngày nữa cha hai đứa sắp xếp ổn thỏa, ông bà dẫn hai đứa đến Việt Thành thăm cha nhé.”

Vừa nghe thấy lời này, tiếng khóc của hai đứa bé dần nhỏ đi.

Sau đó chúng lại khóc rống lên: “Mẹ, đi học.”
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 329: Chương 329



Ở Bắc Kinh không thể gặp cha mỗi ngày, mà ở Việt Thành thì không được gặp mẹ mỗi ngày.

Cặp song sinh cũng chỉ là con nít ba tuổi, nhưng chúng đã cảm nhận sâu sắc cảm giác rơi vào thế khó xử.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mẹ Hứa đưa mắt nhìn chồng: “Hay là anh nghỉ làm đi, cứ một tháng chúng ta dẫn hai đứa nhỏ đến Việt Thành một lần.”

Bây giờ con trai có công việc rồi, ở nhà cũng tiết kiệm được ít tiền, cha Hứa cảm thấy mình có đi làm ở xưởng sắt thép thì cũng vậy thôi.

Chẳng bằng ở nhà trông cháu trai cháu gái.

“Được, nghe theo em.”

Hai vợ chồng già khuyên can mãi cuối cùng cũng dỗ dành được hai bé.

Từ Bắc Kinh đến Việt Thành phải đi tàu mất hai mươi tiếng.

Lúc đến nơi vừa khéo là buổi sáng.

Hai vợ chồng đến tiệm cơm quốc doanh ăn sáng trước, sau đó lại tới trường để hoàn tất thủ tục nhậm chức.

Trước kia Tiêu Thanh Như chưa từng đến Việt Thành, có điều có Hứa Mục Chu ở đây, cô không cần phải sợ lạc đường, hai người họ thuận lợi đi đến trường học.

Làm thủ tục nhậm chức xong xuôi, trường học cấp cho họ ký túc xá giảng viên.

Một phòng ngủ một phòng khách, có cả phòng bếp và nhà vệ sinh.

Tiêu Thanh Như nhìn một vòng, cảm thấy cũng không tệ lắm.

“Tranh thủ bây giờ còn sớm, chúng ta dọn dẹp vệ sinh trước, ngày mai lại đến chợ mua sắm đồ đạc, ngày mốt em sẽ về.”

“Vợ à, không phải em nói có thể ở với anh một tuần sao?”

“Ngày mốt anh phải đi họp, em chỉ có thể ở một mình, chẳng bằng về nhà chơi với con.”

Hứa Mục Chu thở dài, hai vợ chồng sống riêng hai nơi đúng là rất bất tiện.

“Vậy em ở lại với anh hai ngày đi, coi nhưng là nghỉ ngơi lấy sức, nếu không lúc đi tàu về sẽ rất mệt.”

“Em mua vé giường nằm, không mệt đâu.”

“Vợ ơi, anh muốn em ở với anh.”

Tiêu Thanh Như cười nói: “Anh bây giờ có khác gì với Tả Tả và Hữu Hữu đâu chứ?”

“Hai con cứ khóc, còn la lối ăn vạ, anh thì không.”

“Vậy anh khóc thử đi, nói không chừng em sẽ mềm lòng.”

Hứa Mục Chu: “…”

“Vợ à, lần gặp mặt tiếp theo có thể sẽ là nghỉ hè, em ở với anh thêm hai ngày đi.”

“Lúc anh đi họp em cứ ở nhà ngủ, xong việc thì chúng ta đi dạo, khó khăn lắm mới đi ra ngoài được một chuyến, trở về gấp như vậy thì hơi mệt đó.”

Hứa Mục Chu khuyên muốn rách cả miệng cuối cùng Tiêu Thanh Như đã gật đầu đồng ý ở lại Việt Thành với anh thêm hai ngày.

“Vợ ơi, em tốt với anh quá.”

“Em từng đối xử không tốt với anh à?”

“Không có.”

Hứa Mục Chu ôm mặt Tiêu Thanh Như, không nhịn được mà hôn một cái.

“Sau này không thể hôn em hằng ngày rồi.”

Tiêu Thanh Như đỏ mặt: “Thầy Hứa à, anh phải chú ý hình tượng.”

Tạm thời Hứa Mục Chu còn chưa thích ứng được với cách xưng hô này.

Anh thả Tiêu Thanh Như ra: “Đi thôi.”

“Đi đâu?”

“Nhà khách.”

Quét dọn ký túc xá rất vất vả, Hứa Mục Chu dự định sắp xếp cho vợ xong xuôi, rồi anh về quét dọn vệ sinh một mình.

Ở gần trường học có nhà khách, đi bộ năm phút đã tới nơi.

Nhân viên lễ tân kiểm tra giấy hôn thú của bọn họ và những giấy tờ khác, lúc này mới cho thuê phòng.

“Em ngủ một giấc trước đi, anh quét dọn một mình là được.”

“Cả hai cùng làm đi, cố gắng làm xong sớm sẽ được nghỉ ngơi sớm.”

“Tối hôm qua lúc trên xe lửa em có nghỉ ngơi được đâu.” Hứa Mục Chu vẫn muốn cô ở lại nhà khách.

Tiêu Thanh Như trợn mắt: “Em đi từ xa đến đây không phải để đổi chỗ ngủ, chẳng bằng em ở nhà chăm con còn hơn.”

“Anh không muốn em quá vất vả.”

Tiêu Thanh Như cười nói: “Vậy quét dọn xong anh mời em đi ăn thịt kho tàu.”

Hứa Mục Chu cũng cười.

Anh xoa đầu cô: “Em muốn ăn gì thì chúng ta ăn cái đó.”

Cất hành lý xong xuôi, cả hai quay về trường học quét dọn vệ sinh.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back