Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 160



"Năm ngoái anh nhận được một lá thư khẩn cấp từ ông ấy, nói rằng tình hình hiện tại đã thay đổi, khiến lòng người hoảng sợ, thân phận lưu học sinh nước ngoài của ông ấy bị người khác lên án, nguy ngập nguy cơ. Ông ấy quyết định từ bỏ mọi thứ, mau chóng chuyển nhà dọn đến Hồng Kông, việc trao đổi thư từ giữa bọn anh trong tương lai có khả năng trở thành bằng chứng cho mối quan hệ bà con bạn bè ở nước ngoài của anh, sau khi ông ấy rời đi nếu bị người khác điều tra ra, sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của anh, cho nên trong thư ông ấy muốn cả nhà anh cũng rời đi cùng ông ấy. Đồng thời, trong thư còn kẹp ba vé xe lửa đi đến Kinh Thị vào mùng năm tháng giêng, bởi vì viết thư nên không dám tiết lộ quá nhiều, ông ấy chỉ để lại vài nét bút ít hỏi, điều này khiến cho lòng anh cũng rất thấp thỏm, không biết nên làm thế nào cho phải, có nên vứt bỏ tất cả mọi thứ hiện có để đi theo chú không, cảm giác rời xa quê hương không dễ chịu gì. Chị dâu của em mấy ngày nay đã lén khóc rất nhiều lần, cô ấy không muốn rời khỏi nơi cô ấy sinh ra và lớn lên, nơi này có người thân của cô ấy, còn anh làm sao muốn lang bạt ngoài kia, đây không phải không còn cách nào sao? Lỡ đâu thật sự xảy ra chuyện gì, một người đàn ông như anh có thể chịu đựng gian khổ, nhưng cô ấy và Mao Đầu phải làm sao bây giờ?" Trình Kiệt bất đắc dĩ nói.

Trên thực tế, tính đến hôm nay, anh ấy đã đưa ra quyết định.

Trong lòng Lý Thanh Vận gào thét chói tai như con chuột marmot.

Trình Kiệt đây là sinh ra đã có mệnh làm ông lớn!

Không dám tưởng tượng, người như anh ấy đến Hồng Kông, tương tai có thể trở thành thần thánh phương nào. Ông lớn, ông lớn thật sự, thế mà cô có thể ôm cái đùi vàng này trước.

Đi, nhất định phải đi!

"Anh cả Trình, anh chắc chắn người này là chú của anh không?" Đừng bị người ta lừa.

"Chắc chắn không sai, trước đó ông ấy đã gửi tín vật đến cho anh, là một món trang sức ngọt do tổ tiên nhà bọn anh truyền lại, cha anh cũng có một món giống hệt, diện mạo trên ảnh chụp cũng giống cha anh đến sáu bảy phần, chuyện ngày xưa ông ấy nói cha anh cũng từng nói, chắc chắn là sự thật."

"Nếu chú của anh thật sự có biện pháp, em kiến nghị các anh vẫn nên đi theo ông ấy, Đình Chu nhà em cũng từng mơ hồ nhắc nhở em rằng, hiện tại khắp nơi đều loạn lạc, đặc biệt là bên phía Kinh thị, một chút gió thổi cỏ lay cũng có khả năng liên lụy đến cả gia đình. Trước đây các anh còn chưa nhận thân thì không sao, nhưng vừa vặn các anh lại gặp nhau vào lúc đầu sóng ngọn gió này, cũng là chuyện không còn cách nào. Các anh trốn đi trước, chờ đến lúc thời cơ chín muồi hãng trở về, em nghe nói hiện tại bên kia phát triển rất tốt, dù không tốt cũng tốt hơn bây giờ rất nhiều."

"Đúng vậy, trước hết phải giữ được gia đình, em không dám lấy hai mẹ con bọn họ ra mạo hiểm, cho nên anh đã quyết định, đi theo đi!" Trình Kiệt chém đinh chặt sắt nói.

Thu Cúc lại lau nước mắt một lần, đạo lý lớn cô ấy đều biết, nhưng đối với cô ấy, thế giới bên ngoài thật xa lạ và đáng sợ, nửa đời trước của cô ấy đều ở trong cái thôn nhỏ trên núi này, nơi xa nhất từng đến chỉ là công xã mà thôi.

Hiện tại bảo cô ấy phải nhanh trốn đến một nơi thật xa để sinh sống, rất có thể sẽ không nhìn thấy cha mẹ người thân trong nhiều năm sau đó, nghĩ đến điều này đã thấy khó chịu. Đặc biệt là cha mẹ ruột đã sớm già rồi, chờ đến khi cô ấy trở vê, cũng không biết bọn họ còn ở đây không.

Hôm nay nghĩ đến chuyện này cô ấy liên không câm được nước mắt, thậm chí còn không dám trở về nhà mẹ đẻ, sợ bị cha mẹ phát hiện manh mối, chỉ biết nhờ người giúp mang đồ đạc qua thăm.

Lý Thanh Vận ngồi xuống bên cạnh cô ấy, vỗ võ tay cô ấy an ủi nói: "Chị dâu Thu Cúc, người lớn như thế nào cũng không sao, nhưng Mao Đầu còn nhỏ, chị có nhẫn tâm để thằng bé gặp nguy hiểm khi ở cùng các chị không? Em nghe nói một số quan chức cấp cao ở Kinh thị bị điều động đến nơi khác, ăn sống đều ở trong chuồng bò, phải làm những công việc bẩn thỉu và mệt mỏi nhất, ăn thức ăn không bằng gia súc, bị gọi là chó, chị nhẫn tâm sao?"

"Đáng sợ như thế á? Không được, chị phải nhanh chóng thu dọn đồ đạc." Trình Kiệt và Lý Thanh Vận nhìn nhau mỉm cười.

Thực ra Thu Cúc cũng hiểu cái lợi và hại trong đó, chỉ là trong lòng không quyết định được, Lý Thanh Vận cho cô ấy uống một viên thuốc an thân, viên thuốc an thân này chính là Mao Đầu.

Mỗi đứa con đều là điểm yếu của người mẹ.

Việc nhà họ Trình rời đi đã là điều chắc chắn.

Cái gì Thu Cúc cũng muốn đem đi, nhưng Trình Kiệt không chịu, cô ấy khó thở, lại sao cái này không được mang theo, cái kia cũng không cho mang theo, đến nơi đó ăn cái gì uống cái gì?

Trình Kiệt biết rõ năng lực của chú mình, đến nơi đó tự nhiên ông ấy đã có sắp xếp, không đến mức sẽ phát sầu về những việc như cơm ăn áo mặc, đi đường xa cần phải mặc quần áo nhẹ.

Chỉ là sau này bản thân cũng phải đổi một phương thức khác để nuôi sống gia đình, cũng không biết bên kia làm thầy giáo có kiếm được việc làm không?

Mặc kệ, quan tâm anh ấy làm cái gì, cho dù có phải đi vác bao tải, anh ấy vẫn có thể nuôi sống một nhà ba người của mình.

Cuối cùng, Trình Kiệt chỉ mang theo những vật phẩm có giá trị trong nhà, tiền giấy và quần áo giày vớ tùy thân, còn có mấy quyển sách của anh ấy.

Đồ dùng trong nhà loại lớn chắc chắn không mang được và lương thực trong nhà cũng không thể mang đi, chỉ có thể lấy đủ lương khô ăn trên đường, những thứ khác cần phải xử lý xong trước khi đi.

Lý Thanh Vận biết nỗi khó khăn của bọn họ, chủ động nói muốn mua số lương thực còn lại và hai con gà của nhà bọn họ.

Thu Cúc bán lương thực cho Lý Thanh Vận, nói sẽ giữ lại hai con gà để gửi cho cha mẹ mình, còn có một túi bột mình trắng, sau này còn không biết bao nhiêu năm mới trở về, không thể tân hiếu trước mặt hai vợ chồng già.

Hai vợ chồng Trình Kiệt cũng thành thật, trá hình bán lương thực cho Lý Thanh Vận nửa mua nửa tặng, còn đưa hết số củ cải và cải trắng và dưa chua dưa muối mình ướp còn dư lại trong hâm cho cô.

Cũng là muốn để sau này Lý Thanh Vận giúp đỡ coi chừng phòng ốc trong nhà một chút, lỡ đâu còn có thể trở về sống thì sao?

Lý Thanh Vận không thiếu lương thực, nhưng có được nhiều lương thực với giá rẻ và cho không như vậy cũng rất có lời, dù sao cô có không gian có thể tích trữ, sau này đi theo quân đội sẽ không có lương thực đầu người, hiện tại có thể mua lương thực thì phải chuẩn bị nhiều hơn, càng nhiều càng tốt, phải biết rằng hiện tại người dân ở rất nhiều nơi vẫn còn đói bụng.

Tất cả điều này được thực hiện một cách lặng lẽ.

Sáng sớm mùng ba, Lý Thanh Vận đưa hai đứa nhỏ đến nhà ông bà nội nhờ bọn họ trông nom, bản thân mang theo quà cáp lên đường đi đến nhà Thanh Duyệt cùng hai vợ chồng Thanh Hoan.

Thanh Hoan vốn dĩ không muốn để Trình Hoài Sơn tới, dù sao thì loại chuyện này, hai người phụ nữ ởi là được, đi cùng một người đàn ông mới kỳ quái.

Nhưng buổi sáng cô ấy ra khỏi nhà quá sớm, Trình Hoài Sơn lo lắng cô ấy đi một mình trong bóng tối, nhất quyết muốn đưa cô ấy đi.

Từ chối không được chỉ có thể hưởng thụ nó thôi.

Trong khi mọi người nói chuyện, cũng có cảm giác đi rất nhanh, đi bộ gần một tiếng, cuối cùng cũng đến thôn nơi Thanh Duyệt gả vào.

Hỏi một bà cụ trên đường, ba người liền đi về hướng nhà Thanh Duyệt.

Từ xa xa đã nhìn thấy Dư Quý vô cùng vui vẻ cầm trên tay một con cá to đi về nhà.

"Dư Quý!" Lý Thanh Vận gọi anh ấy, anh ấy mới phản ứng lại, vui sướng nói: "Chị cả, chị hai, anh rể hai, mọi người tới rồi."

Một câu nói một phút cũng chưa xong, may mắn là mọi người đều được giáo dục rất tốt, không cắt ngang lời của anh ấy.

Người gặp được việc vui tâm trạng sẽ sảng khoái, anh ấy cũng không ngượng ngùng như những ngày khác, nhiệt tình tiếp đón bọn họ đi vào trong nhà.

Trong lúc trò chuyện, biết được sáng sớm anh ấy đã đặc biệt tới hố băng đi câu một con cá về, để cho Thanh Duyệt ăn.

Hai chị em nghĩ thầm, em gái mình cũng coi như gặp được một người chồng tốt, trời lạnh như vậy, muốn ra ngoài phải rất có dũng khí, càng đừng nói tới việc anh ấy đi bắt cá, xem ống quần của anh ấy đề đã ướt một mảng.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 161



"Mẹ.” Dư Quý gọi người phụ nữ đang giặt tã ngoài sân.

Bà cụ ngẩng đầu lên, nhìn thấy có khách đến, vội vàng rửa tay gọi: "Đây là hai cô chị của Thanh Duyệt phải không? Thật là khách hiếm gặp, mau vào trong ngồi."

Dư Quý ở nhà chính trò chuyện với Trình Hoài Sơn, Thanh Vận và Thanh Hoan thì đi theo bà cụ đến thăm sản phụ và em bé.

Suốt dọc đường đi bà cụ đều cười không khép được miệng, khen ngợi cháu nội mình đáng yêu đến cỡ nào.

Ban đầy bà ta tưởng rằng là con gái, còn rất thất vọng, không nghĩ tới lúc sinh hạ thế mà lại có tay cầm, lúc ấy bà mụ nói là đứa con trai, bà ta đã vui mừng đến khóc, nhà họ Dư cuối cùng cũng có người kế tục. Thanh Duyệt ở trong phòng đã sớm nghe thấy giọng nói của hai chị gái, ngặt nỗi miệng vết thương trên người nên không dám đứng dậy.

"Thanh Duyệt, em vất vả rồi, thân thể thế nào rồi?" Lý Thanh Vận đánh giá cô ấy từ trên xuống dưới một phen, thoạt nhìn sắc mặt hồng hào, béo hơn lần gặp mặt trước một chút.

"Lúc sinh con ra đau lắm, nhưng sau khi sinh liền tốt hơn nhiều rồi, cuối cùng em cũng biết sinh con đau đến cỡ nào, chị cả, chị sinh tận hai đứa, đau hai lần." Thanh Duyệt cười trả lời.

Thanh Hoan đón lấy em bé trong lòng cô ấy trêu đùa.

"Bé con nhỏ quá, làn da hồng hồng." Trong lòng Thanh Hoan cũng tràn ngập tình thương của mẹ.

"Qua mấy ngày nữa sẽ lớn lên trắng nõn m.ềm m.ại, trẻ con sau khi sinh ra đều như thế này, mỗi ngày một bộ dạng khác nhau.” Bà cụ nói.

Lý Thanh Vận và Lý Thanh Hoan lấy quà cáp trong rổ ra ngoài, đặt lên bàn bên cạnh giường đất, giải thích với bà cụ và Thanh Duyệt một cách thuộc như trong lòng bàn tay.

"Chị tặng cho đứa bé một cái yếm đỏ và mũ thai, xem thử có mặc vừa người không, nơi này còn có một túi quần áo mà Nhị Bảo mặc mấy tháng trước, chờ đến khi đứa bé lớn hơn một chút là có thể dùng được, đều được làm mới từ năm ngoái, chị đã giặt sạch sẽ. Cái này cho em, hai cân táo đỏ và hai cân đường đỏ, còn có năm cân gạo.

Thím ơi, làm phiền thím nhận mấy thứ này, trong thời gian ở cữ làm cho em ấy một chút đường đỏ trứng gà hoặc là cháo táo đỏ, chúng cháu thân là chị không thể lúc nào cũng ở bên cạnh chăm sóc, chỉ có thể tặng chút đồ vật, gửi tất cả tâm ý, phần còn lại chỉ dành làm phiền thím. Đúng rồi, chỗ này còn có một gặp chân lợn, móng heo hầm đậu nành, ăn nhanh có sữa."

"Các cháu quá khách khí rồi, sao lại chuẩn bị nhiều đồ như vậy, vừa cho con nhỏ, vừa cho người lớn, thím còn đang lo không tìm được móng heo đây, thật sự cảm ơn các cháu." Bà cụ không nghĩ tới hai người chị của con dâu nhà mình lại ra tay hào phóng như vậy, nhiêu đây thì kém gì so với cha mẹ ruột chứ?

Nhớ lại trước đây, chị cả của cô ấy cũng chưa bao giờ để cô ấy tay không trở về, vừa ăn vừa nhận đồ.

Tuy rằng đã cắt đứt quan hệ với người nhà mẹ đẻ, nhưng hai cô chị này càng giống người nhà mẹ đẻ hơn bất kỳ ai khác.

"Cái này là của chị cả, của chị vẫn chưa đưa đâu." Thanh Hoan nói rồi liên bắt đầu lấy quà của chính mình ra.

"Đây là mũ đầu hổ và giày đầu hổ tặng cho đứa cháu nhỏ, được làm dày dặn, rất tiện dụng khi mang đi ra ngoài. Người đàn ông nhà chị là thợ săn, trong nhà có nhiều da lông, chị làm cho em gái một cái mũ lông thỏ và vòng tay, đúng lúc nhà chị cũng có được cái hái chân lợn, cùng mang đến đây cho em ra sữa.

Bà cụ vuốt chiếc mũ đầu hổ tinh xảo, khen ngợi tay nghề của Thanh Hoan rất tốt.

Lần này đem tới đây bốn cái chân lợn, không sợ cháu nội không có sữa uống.

Thanh Duyệt cảm nhận được sự yêu thương của các chị, không khống chế được nước mắt chảy ròng ròng, cô ấy không muốn yếu ớt như vậy, nhưng không biết vì sao, sau khi sinh con xong, cảm thấy bản thân đột nhiên trở nên hay khóc nhè.

"Khóc cái gì? Như vậy không tốt cho đôi mắt, không được khóc." “Đúng vậy, đang yên đang lành, khóc cái gì, để hai chị chọc cho."

"Em chỉ không kiềm chế được thôi, chị cả chị hai, hai chị thật sự quá tốt, em thật sự không biết nên nói cái gì cho tốt."

"Em chỉ cần chăm sóc bản thân cho tốt, nó tốt hơn bất cứ thứ gì."

"Oa oa...'” Em bé phát ra vài tiếng kêu nhỏ như tiếng mèo con.

Thanh Duyệt nhanh chóng lau nước mắt và bắt đầu chăm sóc em bé.

Làm mẹ, động tác của Thanh Duyệt tuy rằng không thành thạo, thế nhưng lại dỗ dành đứa bé rất tốt, nhìn bộ dáng uống sữa đầy thỏa mãn của đứa bé, mọi người đều nở một nụ cười.

"Đúng rồi, chị cả, cha thằng bé đã đặt một cái nhũ danh cho bảo bảo rồi, gọi là Lạc Lạc, tên chính thì em muốn nhờ chị nghĩ giúp một chút, chị nhất định có thể đặt một cái tên nghe hay."

Thanh Duyệt không nghĩ đến câu nói của chị cả lại đúng, thực sự sinh ra một đứa con trai, cuối cùng cô ấy cũng có thể nở mày nở mặt ở trong nhà rồi.

Trước đó mẹ chồng vẫn rất hay quái gở nói những lời rất khó nghe.

Hơn nữa chị cả lại biết đặt tên, những cái tên lúc trước đặt cho ba chị em nghe rất hay.

Mẹ chồng của Thanh Duyệt cũng không ngăn cản cô ấy, bọn họ bên này cũng rất chú ý đến việc đặt cho hậu bối một cái tên may mắn, người chị cả của Thanh Duyệt này, vừa nhìn là một người có phúc khí, lấy chồng tốt, điều kiện gia đình cũng tốt, liên tục sinh được hai đứa con trai, không phải là người được ban phước saol

Chỉ cần đặt tên cho đứa cháu của bà ta là quá đủ rồi.

Mọi người đều nhìn Lý Thanh Vận, cô cũng không từ chối, cúi đầu suy nghĩ một phen.

"Nếu như nhũ danh của bảo bảo là Lạc Lạc, vậy không bằng tên chính gọi là Dư Trường Lạc đi? Hạnh phúc vui sướng lâu dài, vĩnh viễn không buồn không lo toan.”

"Cái tên này nghe rất hay! Dư Trường Lạc, em rất thích." Thanh Duyệt lẩm bẩm cái tên, vui vẻ nói.

"Chị cả của cô thật sự là một người có tri thức đấy, lấy một cái tên dễ nghe như vậy.”

Ba chị em đều sững sờ, nơi này làm gì có người có tri thức chứ, các cô chưa từng đọc qua sách, những từ mà mấy người bọn họ biết được chính là những từ đã học được trong lớp xóa mù chữ của đội sản xuất.

Lý Thanh Vận sửng sốt một giây, lúng túng nói: "Nào có tri thức gì chứ, không thể đặt trên mặt bàn được."

"Chị cả, sau này em có con, chị cũng đặt tên giúp em nhé, chị tùy tiện chọn một cái tên cũng có thể nghe rất hay." Thanh Hoan nói.

Mọi người đều nở nụ cười, trêu ghẹo cô ấy có phải là muốn làm mẹ rồi không, nhanh nhanh cùng Trình Hoài Sơn sinh một đứa con.

Buổi trưa nhất định phải lưu lại dùng cơm, bọn họ muốn rời đi, người nhà họ Dư lại không cho đi, thật là một gia đình hiền hậu.

Mẹ Dư đưa hết mấy thứ của đứa trẻ cho Thanh Duyệt tiếp nhận, bà ta thì mang theo đồ ăn đi xuống phòng bếp, chuẩn bị bữa trưa.

Thanh Hoan xung phong nhận việc đi hỗ trợ.

Lý Thanh Vận ở lại trong phòng, cùng với Thanh Duyệt nói một số điều cần chú ý, mặc dù cô cũng không biết rõ ràng cụ thể lắm, thế nhưng có kinh nghiệm của nguyên thân, còn có một số kiến thức cơ bản của thế hệ sau, cũng có thể biết rõ phải làm gì.

"Để Dư Quý cùng mẹ chồng của em nấu thêm nhiều món bổ dưỡng cho em, cơ thể em tốt rồi thì đứa bé cũng sẽ tốt. Khi sữa bị căng thì nhớ xoa xoa, để sữa được khai thông ra ngoài, nếu không để lâu ngày sẽ kết thành cục cứng rồi mưng mủ, lúc đó chỉ có em chịu khổ thôi. Vào lúc cho bú nhớ chú ý đến tình trạng của đứa bé, đừng để bị nghẹn, đứa bé bị nghẹn rất dễ xảy ra những vấn đề nghiêm trọng, đặc biệt là lúc ngủ, nếu như bị trào ngược dạ dày, sẽ dẫn đến việc hít thở không thông. Còn có ban ngày nên để đứa bé dưới ánh nắng, nhớ đem đứa bé đi phơi nắng một chút, phơi vào buổi sáng, tình trạng vàng da của trẻ sơ sinh cũng sẽ được giảm bớt. Buổi tối đi ngủ nhớ phải cảnh giác, em và Dư Quý thay phiên nhau canh chừng, ngàn vạn lần không thể ngủ đè lên đứa nhỏ, trọng lượng của một người lớn đè xuống, đứa nhỏ nhỏ như vậy sẽ không chịu nổi đâu."

"Chị cả, em nhớ rồi." Thanh Duyệt ghi lại lời cô nói vào trong lòng, chị cả chắc chắn sẽ không hại cô ấy, chị đã nuôi hai đứa con trai, còn nuôi tốt như vậy nữa.

Lý Thanh Vận cố ý gọi Dư Quý vào trong phòng.

"Dư Quý, hiện tại Thanh Duyệt vẫn còn đang ở trong tháng, em khoan dung một chút, chăm sóc em ấy cho tốt. Bây giờ là tháng giêng, ở trong nhà cũng không có việc gì, em giúp đỡ chăm sóc đứa bé, để em ấy nghỉ ngơi nhiều một chút. Em ấy có cần gì, em chịu khó chạy giúp em ấy, nếu như em ấy nổi giận, em cũng chăm sóc em ấy nhiều một chút, phụ nữ sau khi sinh con một tháng đều rất yếu ớt, dễ ủy khuất, nhớ tới cái gì đó cũng đều muốn khóc." Lý Thanh Vận giải thích.

"Được, chị cả, em biết rồi."

"Chị cả, chị yên tâm đi, Dư Quý và mẹ đều rất tốt với em."

"Vậy là tốt rồi."
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 162



Sau khi dùng bữa trưa đơn giản ở nhà họ Dư, mọi người cũng tạm biệt quay về.

Ngày mai nha bọn họ sẽ tắm ba ngày cho đứa bé, cũng chỉ có vài người trong nhà, không mời người ngoài đến, vì vậy mà bọn họ cũng không tới nữa.

Ba chị em lưu luyến chia tay nhau, không biết được sau lần từ biệt này phải mất bao lâu mới có thể gặp lại, mặc dù cách không xa, thế nhưng sau khi lập gia đình, muốn gặp nhau thật sự rất khó, một năm cũng chỉ có thể gặp nhau vào mấy ngày lễ tết.

Lý Thanh Vận càng không muốn chia tay, năm sau cô chuẩn bị nhập ngũ, thật sự là việc gặp nhau sẽ ngày càng ít, sau này có lẽ chỉ có thể gặp nhau vào dịp lễ mừng năm mới.

"Sau mùa xuân, chị sẽ đi nhập ngũ, đến lúc đó, có lẽ chỉ có thể gặp mặt các em một lần vào dịp lễ tết, vốn dĩ ngày hôm nay không muốn nói, thế nhưng có một dịp như thế này không dễ dàng, chị sợ đến lúc đó không kịp nói lời từ biệt với Thanh Duyệt" Lý Thanh Vận cân nhắc một phen, thế nhưng vẫn muốn nói lời tạm biệt với các em một cách đàng hoàng.

"Thật sự phải đi sao?"

"Chị cả, chị đi rồi em sẽ rất nhớ chị."

Hai người em gái đều không nỡ nhìn về phía cô.

Tuy rằng về tình về lý các cô ấy đều mong muốn chị cả có thể ở cùng một chỗ với anh rể, không nên ở riêng hai nơi lâu như vậy, phụ nữ ở một mình sống rất cực khổ.

Thế nhưng các cô ấy không nỡ cũng là thật, hơn nửa năm qua, bởi vì rất nhiều chuyện, mối quan hệ giữa chị em các cô ngược lại trở nên tốt đẹp hơn trước rất nhiều.

Chị cả giống như định hải thần châm của các cô vậy.

Không có chị ấy, trong lòng các cô vẫn luôn cảm thấy trống rỗng.

"Này, các em nên chúc mừng chị mới đúng chứ, một mình mấy năm nay thật sự rất mệt, hiện tại anh rể các em lên chức, có thể đưa người nhà đi nhập ngũ, chị cuối cùng cũng hết khổ rồi."

"Vậy thì chúc mừng chị cả, mong rằng ngày sau của chị sẽ ngày càng tốt hơn." Thanh Duyệt cũng không phải là người ngại ngùng, lập tức chúc mừng cô.

"Chị cũng chúc gia đình các em mọi điều đều tốt đẹp, bảo bảo Lạc Lạc lớn lên khỏe mạnh nhé."

"Chị cả..." Trái lại Thanh Hoan hai mắt đỏ bừng nhìn cô.

Lý Thanh Vận vỗ vỗ vai cô ấy. "Tuy rằng sau này không thể thường xuyên gặp nhau, thế nhưng nếu các em nhớ chị, thì có thể đến công xã gửi thư cho chị, bên kia có người viết hộ thư. Có vấn đề gì thì đều có thể viết thư cho chị, có cái gì khó khăn nhớ kỹ nhất định nói cho chị biết, anh rể của các em biết chữ, có thể đọc cho chị nghe, như vậy thì cũng giống như việc chúng ta gặp nhau ma..

"Đúng vậy, em thế mà quên mất, chị đến nơi đó tôi nhớ viết thư vê cho chúng em, cho chúng em biết địa chỉ của chị, đến lúc đó em nhất định sẽ viết thư cho chị.”

-Được, vậy em tự chăm sóc mình cho tốt nhé, chúng ta về trước đây."

Trên đường trở về.

Dọc đường đi Thanh Hoan đều rầu rĩ không vui, miễn cưỡng nở một nụ cười, Lý Thanh Vận và Trình Hoài Sơn phải an ủi rất nhiều, cô ấy mới nín khóc cười lên. "Chị cả, em biết chị đi nhập ngũ thì sẽ tốt hơn, thế nhưng, em chỉ là không nỡ để chị đi." Thanh Hoan khổ sở nói, chị cả trong lòng cô ấy ngoại trừ là một người chị, còn là một người bạn, là thầy giáo, dạy cô ấy rất nhiều điều, cũng ảnh hưởng đến sự thay đổi của cô ấy rất nhiều.

Nếu như không có chị cả, thì sẽ không có Thanh Hoan ngày hôm nay.

Nhắc mới nhớ, trong hai người em gái, Lý Thanh Vận và Thanh Hoan thân thiết với nhau hơn, dù sao thì cô ấy ở nhà chị cả nhiều ngày như vậy, sau này còn bởi vì hôn sự của cô ấy mà tính toán, tốn nhiều công sức như vậy.

Thanh Hoan không muốn, làm Lý Thanh Vận cảm thấy rất đau lòng.

Người em gái này cô thương không uổng mà.

Ngày mùng bốn tháng giêng.

Trình Kiệt và Thu Cúc mang theo Mao Đâu quay trở về nhà mẹ đẻ của Thu Cúc.

Bọn họ mang một túi bột mì, còn có hai con gà, cùng nhau cưỡi trên chiếc xe cũ của họ.

Loại xe đạp này không thể mang theo thứ gì đó quá lớn, Lý Thanh Vận cũng không muốn nó.

Năm sau cô chuẩn bị nhập ngũ nên không có ý định mua một chiếc, hơn nữa trong không gian của cô còn có một chiếc xe đạp mới tinh, chỉ là lấy ra ngoài thì có chút không tiện mà tôi, vì vậy mà khi Trình Kiệt hỏi cô có muốn mua hay không, cô đã từ chối.

Chuyện rời đi cũng rất bí ẩn, không dám nói khắp nơi, Trình Kiệt quyết định đem chiếc xe đạp này gửi đến nhà mẹ đẻ của Thu Cúc, để em trai cô ấy đi.

Một lần đi mất nhiều năm, không biết bao giờ mới trở về, phải để vợ rời xa gia đình, trong lòng anh ấy cũng cảm thấy rất áy náy, thứ này coi như là sự bồi thường của anh ấy đi.

Mẹ vợ và cha vợ thật sự không nỡ rời xa con gái, thế nhưng sau khi biết nơi bọn họ đến rất phồn vinh, là một nơi tốt tấc đất tấc vàng, bọn họ cũng đồng ý, so với việc ở lại đây chịu khổ, không bằng rời đi để có ngày lành, chỉ cần cô ấy sống tốt, bọn họ cũng yên tâm.

Cuối cùng vẫn là ôm con gái của mình khóc rống một trận.

Bọn họ đã già, sau này càng khó gặp mặt hơn.

Về phần em trai của Thu Cúc không chút bận tâm nào về chuyện chị gái phải rời đi, tập trung vào chiếc xe đạp, trong thôn cũng chỉ có gia đình đại đội trưởng mới có xe đạp, hiện tại nhà cậu ta cũng có, cậu ta đã ao ước chiếc xe đạp này của anh rể từ lâu, không nghĩ đến cuối cùng nó lại rơi xuống tay cậu ta.

Thu Cúc nhìn dáng vẻ âm thầm vui vẻ của cậu ta, trong lòng cũng lạnh đi nửa phần, nhưng mà, cũng không muốn tính toán chuyện này với cậu ta, cậu ta cũng chỉ mới hai mươi tuổi mà thôi, vẫn còn là một đứa trẻ lớn, muốn cậu ta giống như cha chống đỡ một gia đình, cũng không dễ dàng gì.

"Em trai lớn, trong nhà nhờ cả vào em, chăm sóc cha mẹ cho tốt, mọi việc đều phải suy nghĩ cẩn thận, đừng có giống một đứa con nít nữa, khiến người khác lo lắng."

"Chị cả, em biết rồi, chị yên tâm đi."

Bọn họ không biết, lần từ biệt này, kéo dài hơn mười năm.

Đêm ngày mùng bốn đó, một nhà Trình Kiệt mời Lý Thanh Vận đến ăn cơm tối.

Sáng sớm ngày mùng năm tháng giêng, cả nhà Trình Kiệt rời đi.

Đồ đạc trong nhà đều đã được thanh lý hết, chỉ còn lại một ít đồ đạc đơn giản, cũng không có thứ gì đáng tiền.

Sáng sớm Lý Thanh Vận đã thức dậy, luộc sáu quả trứng gà, hâm nóng mười cái bánh bao nhân thịt lớn, còn có một bình nước sốt tự cô làm, đều là một ít đồ ăn tiện lợi để ăn trên xe lửa.

Mang theo Đại Bảo, gấp gáp đi đến nhà họ Trình, cả nhà bọn họ đã chuẩn bị tốt mọi thứ ra ngoài.

"Chị dâu, may mà đuổi kịp, đây là một ít tấm lòng của em, mọi người ăn trên đường đi.” Lý Thanh Vận đưa một gói vải bọc cho Thu Cúc.

"Chúng ta đã chuẩn bị xong đồ ăn rồi, thật sự làm phiền em quá." Thu Cúc ngượng ngùng nói.

"Đúng vậy, cực khổ cho em rồi." Trình Kiệt đang cõng gì đó trên lưng, trong tay cũng cầm rất nhiều đồ vật.

"Anh Trình, chị dâu Thu Cúc, mấy tháng này hai người cực khổ nhiều rồi, giúp đỡ em không ít việc, đặc biệt là chuyện đi học của Đại Bảo, đều là do anh Trình lo liệu, cảm ơn hai người lắm. Sau này không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại, chúc cả nhà hai người thuận buồm xuôi gió, tiền đồ rực rỡ."

"Anh nhận lời chúc của em, khách khí quá rồi, Đại Bảo cũng là con nuôi của anh, sau này chúng ta còn có thể gặp lại, cũng chúc nhà em mọi việc đều thuận lợi, tiền đồ của Đình Chu càng ngày càng rộng mở, vận may chờ đợi ở phía sau hai người. Trình Kiệt nghiêm túc nói.

"Đúng a, Thanh Vận, chúng ta đã kết nghĩa cả đời, đừng quên chị dâu này a. Chị cũng không phải là một người lạc hậu, cần có một người con trai như thế, nếu như chị có một đứa con gái thì đã chỉ định cho Đại Bảo nhà em rồi, cả đời này chúng ta có thể làm thông gia rồi." Chị dâu Thu Cúc cười nói.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 163



"Cái này không khó, nếu như hai người có thể sinh được một cô con gái, chúng ta liên có thể trở thành thông gia của nhau, ha ha" Trình Kiệt nửa đùa nửa thật nói.

Từ nhỏ Lý Thanh Vận đã tiếp nhận giáo dục tự do yêu đương, chuyện sắp đặt chuyện tình của một đứa trẻ như thế này, cô hoàn toàn không thể nào tiếp thu được.

Vậy nên cô chỉ cười ha ha cho có lệ.

Cũng đến lúc bọn họ rời đi, chị dâu Thu Cúc giao lại chìa khóa nhà cho Lý Thanh Vận bảo quản.

Mao Đầu và Đại Bảo ôm chặt lấy nhau, lưu luyến từ biệt, bọn họ là những người bạn tốt nhất của nhau trong thông này, cách đây một thời gian mỗi ngày đều ăn chung ngủ chung, mối quan hệ thật sự rất sâu sắc. "Anh đến bên kia rồi nhất định phải nhớ em a, anh Mao Đầu. Đây là chim gỗ mà ông nội làm cho em, tặng cho anh, anh nhìn thấy nó thì giống như nhìn thấy Đại Bảo vậy."

"Được, cảm ơn Đại Bảo, chúng ta sẽ gặp lại, mẹ anh đã nói vài năm nữa chúng ta sẽ trở về, sẽ rất nhanh thôi."

Hai đứa trẻ không biết, chờ đến khi bọn họ gặp lại nhau, đều đã thành thanh niên rồi.

Ba người lớn cũng không nghĩ tới, lời nói đùa năm ấy lại thực sự trở thành sự thật.

Sau khi tiễn một nhà Trình Kiệt đi, trong lòng Lý Thanh Vận vẫn có chút phiền muộn.

Người bạn tốt nhất trong thôn của cô là Thu Cúc, nói gì thì nói, từ lúc cô ấy đi, trong nhất thời cô có chút không thích ứng được.

Nghĩ đến việc cô cũng sớm rời đi, cũng liền tiêu tan.

Cũng không biết một nhà Trình Kiệt sau khi đến Hồng Kông sẽ phát triển như thế nào, có chú nhỏ dẫn đường, bọn họ hẳn là có thể cắm rễ ở Hồng Kông, nói không chừng sau này gặp lại, bọn họ đã trở thành ông chủ lớn rồi.

Mùng năm tháng giêng trôi qua, tết cũng phảng phất trôi qua gần hết, trong thôn lại khôi phục về dáng vẻ bình yên.

Một nhà Trình Kiệt rời đi cũng là rời đi lặng lẽ không một tiếng động, chỉ có cho cha Cố người đã viết thư giới thiệu cho bọn họ biết, thế nhưng ông cũng chỉ cho là một nhà bọn họ đến Bắc Kinh, thăm hỏi họ hàng nhiều năm không gặp mà thôi.

Thời gian vội vã trôi.

Vào ngày tết nguyên tiêu, Lý Thanh Vận tự mình làm một ít chè trôi nước, vị mè đen.

Hai mẹ con đang ăn, mẹ Cố đột nhiên đi tới cửa.

"Nhà thằng hai, nhà con còn đường đỏ không? Có thể cho mẹ một ít được không?" Mẹ Cố chạy nhanh đến, thở hổn hển nói.

"Mẹ, mẹ đi chậm một chút, mặt đất trơn lắm, đừng để bị ngã. Sao đột nhiên mẹ lại cần đường đỏ, nhà con vẫn còn một ít, để con lấy cho mẹ." Lý Thanh Vận liền vội vàng đứng lên đi vào trong phòng bếp.

Trong không gian của cô có rất nhiều, thế nhưng rất khó lấy ra nhiều, bình thủy tỉnh trong nhà cũng chỉ đựng được khoảng một cân đường đỏ mà thôi.

Mẹ Cố nhanh chóng đuổi theo.

"Vậy cảm ơn con, sẽ không lấy không của con, mẹ sẽ trả thù lao. Cũng không có gì, sáng sớm nay truyên đến tin tức, con bé sinh non, chạng vạng ngày hôm qua bị té một cái, đau suốt một đêm, sáng sớm nay mới sinh được, sinh một bé gái nặng hơn bốn cân. Vốn dĩ tháng ba mới tới ngày sinh, mẹ nghĩ trước xuân chuẩn bị đường đỏ cũng kịp rồi, không nghĩ đến bây giờ đã sinh rồi, trong nhà cái gì cũng không có. Hiện tại cha con đã vào trong thôn tìm người mua cá rồi, mẹ thì đi mua một ít đường đỏ cùng bột mì, sau đó đến gặp cô ấy. Cũng không biết đứa bé bốn cân này có thể sống tiếp không, thật đáng thương."

Mẹ Cố vừa đi vừa nói chuyện.

Lý Thanh Vận lấy từ trong tủ bát một bình đường đỏ, bên trong có hơn một cân đường đỏ.

Cô trực tiếp để mẹ Cố mang tất cả đi.

Cô thoải mái nhận số tiền mà mẹ Cố đưa, nếu như là người khác cô đã tặng đi mà không lấy thứ gì, dù sao thì chuyện sinh con này cũng là chuyện lớn. Thế nhưng ai bảo người này là người cô mang thù chứ.

Cố Đình Hoa ba lần bốn lượt đến nhà cô gây phiền phức, cô còn chưa có quên đâu.

Có thể đem đường đỏ ra cũng chỉ là vì nhìn đứa trẻ vừa mới sinh ra kia thôi, một cô bé đáng thương, có một người mẹ tồi tệ như vậy.

Khi mẹ Cố trở về từ nhà Cố Đình Hoa, làm bà cảm thấy khó chịu trong một khoảng thời gian.

Thái độ của người nhà họ Tôn khiến trái tim bà ớn lạnh.

Cha Cố cũng rất không vui, thế nhưng đây chính là con đường Cố Đình Hoa lựa chọn, khóc lóc thì cũng phải tự mình đi hết, người khác không giúp được cô ta.

Vốn dĩ nhà họ Tôn đón Cố Đình Hoa vê, chính là nhìn vào đứa con trong bụng của cô ta, kết quả cô ta sinh ra một đứa con gái, còn là một đứa trẻ gầy yếu như vậy nữa.

Thái độ của bọn họ rất rõ ràng, đều coi thường người mẹ và đứa con, theo như Cố Đình Hoa kể, từ khi sinh con cho đến bây giờ, ngay cả một quả trứng luộc cô cũng không được ăn, chỉ cấp cho một chén cháo.

Cố Đình Hoa ôm đứa con gái yếu ớt ngồi trên giường lặng lẽ rơi nước mắt, khiến hai vợ chồng nhìn cũng cảm thấy đau lòng.

Con cái đều là nợ mà.

Mẹ Cố hiểu được mong muốn có cháu trai của nhà họ Tôn, thiện chí khuyên nhủ, ra hoa trước kết quả sau, cuối cùng sẽ có cháu trai.

Lại trình ra những thứ mang theo, muốn mẹ Tôn chăm sóc tốt cho Cố Đình Hoa.

Mẹ Tôn ngoài cười nhưng trong không cười nói, con người bây giờ thật yếu ớt, trước đây bọn họ vừa mới sinh xong đã có thể xuống giường làm việc.

Mẹ Cố nghẹn lại, vốn muốn chửi ầm lên, thế nhưng lo lắng cuộc sống về sau của con gái, đành phải nhịn lại.

Bà cũng không thể luôn chăm sóc cô ta được. Cuối cùng hai vợ chồng chịu đựng cơn tức giận bỏ về.

Chỉ chừa lại một mình Cố Đình Hoa nằm ở trên giường khóc đứt ruột đứt gan.

Cô ta hối hận vì sao lại nghe theo lời sai sử của mẹ Tôn mà đi làm việc, nếu không thì cũng không phải té ngã sinh non, làm hại đứa trẻ sinh ra yếu như vậy, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều.

Cũng không biết có thể nuôi sống được không.

Có thể là do mẹ con kết nối với nhau, vất vả lắm mới có thể sinh hạ cô bé, thế nhưng Cố Đình Hoa lại chưa từng ghét bỏ cô con gái này.

Sau này cô ta hết lòng chăm sóc cho đứa bé này, cuối cùng cũng có thể sống sót, thế nhưng quá yếu lại nhiều bệnh, thỉnh thoảng lại đổ bệnh.

Cuối tháng hai.

Cố Đình Chu gửi thư vê. Anh đã thu dọn xong nhà cửa, chỉ chờ mẹ con Lý Thanh Vận đến nữa thôi.

Bởi vì trong khoảng thời gian này anh phải liên tục trực ở đơn vị, giữa tháng ba anh mới được nghỉ khoảng một tuần, đến lúc đó sẽ quay lại đó cô.

Dặn dò Lý Thanh Vận thu dọn đồ đạc trong nhà, cái cần gửi thì gửi qua bằng bưu điện, cái cần giấu thì giấu đi, kỳ nghỉ có hạn, không thể ở lại, anh vừa về sẽ trực tiếp mang người đi.

Mắt thấy chỉ còn nửa tháng nữa, Lý Thanh Vận cũng bắt đầu bận rộn.

Cha Cố mẹ Cố sau khi biết cô sẽ nhập ngũ, cũng rất kinh ngạc, vốn cho rằng hai người họ xây một căn nhà mới, sẽ dự định sống lâu dài trong thôn.

Nghĩ đến việc họ rời đi, một năm chỉ có thể gặp hai người cháu trai một lần vào ngày lễ tết, bọn họ liền cảm thấy khó chịu.

"Đừng khóc, chúng ta cũng không thể quá ích kỷ vì muốn gặp mặt hai đứa nhỏ thường xuyên được, sẽ làm lỡ tương lai của chúng nó. Điều kiện của quân khu dù như thế nào đi nữa cũng tốt hơn nơi này của chúng ta, hai đứa cháu trai nhất định có thể đến trường học, học tri thức thật tốt, sau này nhất định còn giỏi hơn cha của chúng. Đại Bảo của chúng ta rất thông minh, vừa mới đi học năm nay mà đã có thể học đến hai trăm, sau này nhất định sẽ đầy hứa hẹn." Trong lòng cha Cố cũng khó chịu, vẫn nói lời an ủi mẹ Cố.

"Em biết, em chỉ là nghĩ đến những năm này số lần nhìn thấy mặt thằng hai, chỉ đếm trên đầu ngón tay, sau này cũng khó nhìn thấy hai người cháu trai, trong lòng em liên khó chịu." Mẹ Cố lau nước mắt, suy nghĩ một chút bà liên đứng lên.

"Không được, em phải đi chuẩn bị vài thứ cho bọn nó mang đi.'

"Được rồi, nhà thằng hai thì cái gì không có chứ, tiền chúng ta tiết kiệm trong nhà đều đưa cho bọn nó mang đi đi, ở nhà thế nào cũng được nhưng ra đường thì phải giàu có, sống ở bên ngoài không phải chỉ cần lời nói là xong, có tiền còn có thể sai sử được ma quỷ." Cha Cố suy nghĩ một chút rồi nói.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 164



"Anh nói có lý, bọn chúng đi xe lửa với hai đứa nhỏ, tốt nhất là mang theo ít đồ, em đi lấy tiền. Trước khi phân gia vẫn còn hơn một trăm đồng, đưa hết cho bọn nó à?”

'Chừa lại một chút phòng các trường hợp khẩn cấp, đưa một trăm đồng đi." Cha Cố đánh nhịp.

"Được, em đi đến nhà thằng hai một chuyến." Mẹ Cố vui vẻ chạy đi.

Lý Thanh Vận đang thu dọn đồ đạc trong nhà, quần áo giày dép cả nhà cô, chăn bông, không ít đồ lặt vặt, bọc thành vài kiện hàng.

Mấy thứ này cô chuẩn bị đóng gói gửi qua bưu điện, che giấu tai mắt của người khác.

Dù sao thì nhiều đồ như vậy, không lấy một phần gửi qua bưu điện, đột nhiên biến mất hết, cũng gây sự chú ý. Mấy thứ quần áo này được gói rất lớn, nhưng thực ra trọng lượng lại rất nhẹ, cước phí cũng rẻ hơn một ít.

Cô chỉ chừa lại một bộ quần áo để giặt thay, những thứ khác đều được đóng gói chuẩn bị gửi đi trước, hiện tại gửi qua bưu điện rất chậm chạm, chờ đến khi bọn họ đến quân khu, kiện hàng không chừng vẫn còn chưa đến.

Những thứ của Nhị Bảo thì để lại nhiều một chút, cậu bé còn nhỏ, thay đồ thường xuyên, nhưng mà quần áo của cậu bé đều rất nhỏ, cũng không chiếm quá nhiều diện tích.

Đang dọn dẹp, mẹ Cố lại đến.

"Những thứ này đều là gửi qua bưu điện à?”

"Đúng vậy, hai chúng con còn phải dẫn theo hai đứa nhỏ, cũng không thể câm theo nhiều đồ như vậy."

"Cũng phải, mẹ nghe nói trên xe lửa không an toàn đâu, bọn buôn người rất nhiều, bọn móc túi cũng rất nhiều, các con phải cẩn thận."

Hai người trò chuyện vài câu, lúc này mẹ Cố mới tiến vào chủ đề chính.

"Vợ thằng hai, đây là một chút tấm lòng của mẹ và cha con, con cầm lấy. ở nhà thế nào cũng được nhưng ra đường thì phải giàu có, trong tay có tiền thì trong lòng sẽ không sợ hãi, hai đứa trẻ này cũng tốn rất nhiều tiền. Lúc cùng thằng cả phân gia, trong nhà chỉ còn dư lại nhiêu đây tiền, chỉ có thể đưa cho các con một trăm đồng, đừng chê ít nhé.

Mẹ Cố đưa một xấp tiền giấy màu sắc rực rỡ trong tay qua.

Lý Thanh Vận ngẩng đầu lên nhìn, đều là một ít đồng tiền vụn vặt gom góp lại.

Đủ để nhìn ra rằng số tiền tiết kiệm này của hai người để dành khó khăn như thế nào. Chỉ là không nỡ dùng, một phân lại một phần, một đồng rồi một đồng để dành đến bây giờ, lại hào phóng đưa cho cô.

Sóng mũi Lý Thanh Vận chua xót, một giọt nước mắt không kìm lại được chảy xuống từ khóe mắt.

Tuy nói rằng ý định ban đầu của mẹ Cố là vì hai đứa cháu trai và Cố Đình Chu, thế nhưng không thể không nói, hai người này đối xử với cô không tệ lắm.

Tuy rằng bình thường mẹ Cố có chút nói nhiều, nhưng cũng là do quan niệm bất đồng, người lớn tuổi muốn tiết kiệm, cô cũng có thể hiểu được.

"Mẹ, mẹ làm gì vậy, con không lấy, hai người tiết kiệm tiền không dễ dàng gì, sao con có thể nhận được chứ."

Lý Thanh Vận vội vàng đẩy trở lại.

"Số tiền này con phải nhận lấy, mẹ không phải cho hai con, dây là cho hai đứa cháu lớn của mẹ, bọn chúng còn nhỏ, con giúp chúng bảo quản, nhất định sẽ có ích. Mẹ và cha con ở nhà, cũng không dùng nhiều tiền, cũng không có nơi để dùng tiền, năm nay con may cho hai người chúng ta áo bông mới, còn có chăn nệm mới bằng bông, chúng ta không thiếu cái gì. Trong nhà căn bản không có chỗ tiêu tiền, chỉ là thỉnh thoảng sẽ có một ít ân huệ, cũng không tiêu bao nhiêu tiền. Dù sao thì mẹ và cha con tiết kiệm tiền, cuối cùng cũng sẽ để lại cho hai đứa cháu trai, tuy nói rằng nam nữ đều tốt, thế nhưng con trai vẫn phải luôn gánh vác gia đình, không dễ dàng như con gái được.

Mẹ Cố cưỡng chế muốn nhét tiền vào trong túi áo của Lý Thanh Vận.

Lý Thanh Vận nhanh chóng lấy ra trả lại cho bà, hai người cứ vờn nhau qua lại như đánh nhau vậy, Nhị Bảo đang ở một bên xem náo nhiệt khóc lên. "Oa..." Nhị Bảo vốn đang rất vui vẻ nhìn hai người nói chuyện, nhưng đột nhiên thái độ lại thay đổi, tưởng rằng hai người đang đánh nhau, sợ đến mức khóc lên.

Lý Thanh Vận cũng không quan tâm đến tiền nữa, vội vàng ôm đứa nhỏ lên dỗ dành.

Mẹ Cố thấy có khoảng không thì liền trực tiếp chạy đi, để lại một mình Lý Thanh Vận trong mớ hỗn độn.

"Bà cụ thật là... Lý Thanh Vận nhìn đống tiền lẻ trong túi, trong lòng có một cảm giác rất khó tả.

Cô nhất định không thể nhận số tiền này, cầm lấy trước để cho bọn họ yên tâm vậy, sau đó tìm cách trả lại sau.

Lý Thanh Vận thuê một chiếc xe bò ở trong thôn và chất đầy đồ đạc lên xe đi tới công xã để gửi bưu kiện.

Tư thế gióng trống khua chiêng để cho người trong thôn biết cô muốn đi theo quân đội và thể hiện ra là cái gì cũng có cả.

Tuy nhiên, không lan truyền đến lỗ tai của cô là được.

Ở công xã, cô còn đụng phải Trân Lập, kẻ đã bám theo đuôi cô lúc trước nữa.

Anh ta đi cùng với một cô gái trẻ đi ra khỏi xã cung ứng, đúng lúc cô gặp phải bọn họ.

Trân Lập vừa nhìn thấy Lý Thanh Vận, tức thì cả người anh ta đều cảm thấy không thoải mái. Vì sao lại đụng phải ngôi sao chổi này chứ? Anh ta nhanh chóng dẫn theo đối tượng đi tới phương hướng khác.

Kể từ khi tống tiền Điền Mỹ Tuyết được năm trăm đồng, anh ta thật sự là đi đường mà cũng tỏa sáng. Trong nhà gióng trống khua chiêng đi mai mối cho anh ta, chọn tới chọn lui anh ta mới chọn được đối tượng này và chuẩn bị đầu xuân sẽ kết hôn.

Hôm nay, bọn họ tới đây để mua đồ dùng kết hôn.

Trong tay có tiền trong nên lòng không hoảng hốt, Trân Lập hào phóng mua không ít đồ vật nhỏ cho nhà gái, dỗ người ta cười đến nỗi không khép được miệng.

Trong khoảng thời gian này, có thể nói là anh ta vui vẻ đắc ý trước sự thành đạt của bản thân.

Anh ta không biết rằng Điền Mỹ Tuyết đã sớm biết là anh ta cầm tiền đi, chỉ là cô ta còn chưa kịp tới xử lý anh ta mà thôi. Hiện tại, cô ta đang tới chơi nhà của Cố Đình Hoa.

Điền Mỹ Tuyết hiếm khi chỉnh trang cho bản thân trở nên ngăn nắp chỉnh tê, cô ta mặc một cái áo bông mà bản thân đã may trước đó, tóc búi cao lên một nửa, khuôn mặt đã được dưỡng trở nên trắng trẻo hơn qua một mùa đông, cô ta lại thoa thêm một chút dầu vỏ sò lên mặt, trông cô ta có vẻ dịu dàng và thoải mái.

Tuy rằng không còn năm trăm đồng nhưng mà cô ta đã đòi được tám mươi đồng mà mẹ Trần phải đưa cho mình để lấy lại căn nhà.

Số tiền ở trong tay của cô ta cũng không quá căng thẳng. Năm sau, cô ta chuẩn bị đi tới chợ đen nhìn một cái, làm một ít đồ lặt vặt để bán, như vậy sẽ khá khẩm hơn so với việc đi làm ruộng nhiều.

Nghe nói Cố Đình Hoa sinh non ra được một bé gái, cô ta hơi kinh ngạc. Kiếp trước, đứa nhỏ này không phải là sinh non. Xem ra ký ức của cô ta vẫn có rất nhiều sai lệch và không thể tin tưởng được toàn bộ.

Cố Đình Hoa thích bỏ đá xuống giếng như vậy, cô ta thành lập sự vui sướng của bản thân trên cơ sở nỗi đau của người khác, vậy hãy để cho cô ta nếm thử mùi vị này đi.

"Đình Hoa, nghe nói em mới sinh con nên chị đến thăm em. Đây là khoai lang khô tự tay chị làm, em đừng ghét bỏ nha" Điền Mỹ Tuyết bên ngoài mỉm cười nhưng bên trong không cười.

Nào ngờ Cố Đình Hoa ngày thường hay khinh thường người khác lại có một ngày như thể. Cô ta nhận lấy khoai lang khô từ trong tay của Điền Mỹ Tuyết, cô ta vội vàng bốc một nắm khoai bỏ vào trong miệng nhai không ngừng, giống như là người đã bị bỏ đói mấy ngày rồi Vậy.

Khoai lang khô vừa lạnh vừa cứng được cô ta ăn mà có cảm giác như đang ăn món sơn hào hải vị nào đó.

Sau khi ăn liên tiếp mấy ngụm lớn, cô ta mới dừng lại.

Giống như một người cực kỳ đói bụng và chỉ quan tâm tới đồ ăn.

Lúc này, cô ta mới nhìn thấy Điền Mỹ Tuyết ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm nhìn mình.

Cô ta hơi ngượng ngùng, thật sự là cô ta quá đói bụng.

Mẹ Tôn ghét bỏ cô ta đã sinh ra một đứa cháu gái ốm lòi cả xương, cũng không giúp cô ta chăm sóc đứa bé. Ngay cả ăn cơm cô ta cũng phải ăn chung với bọn họ, không thể làm riêng, chứ đừng nói là có được bao nhiêu.

Cô ta nói bản thân đói, mẹ Tôn còn nói cô ta là quỷ chết đói đầu thai, ăn nhiều như vậy mà còn nói đói, bắt cô ta phải chịu đựng.

Kể từ khi sinh con xong, mỗi ngày cũng không nhìn thấy bóng dáng chồng của cô ta đâu, nghe nói là anh ta đi tới trường học để chuẩn bị khai giảng.

Cô lết thân thể chưa hồi phục của mình đi vào phòng bếp muốn nấu chút gì đó cho bản thân ăn.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back