Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường

Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường
Chương 55



Lục Vân Phi không hiểu: "Cô ta và các cậu mắc bệnh gì vậy?"

"Biên Tấn Nguyên công khai chọc tức cô ta, tự ý ra khỏi lớp, khiến cô ta mất mặt, cho nên mới nổi khùng. Có thời gian không lo mà giảng, cứ toàn gây rối loạn xạ, đúng là có bệnh mà."

Lục Vân Phi đồng tình sâu sắc.

Trương Yến Dung nhìn đám học sinh trong lớp, ai nấy đều cúi đầu không dám lên tiếng, chỉ cảm thấy không khí trong lớp thật nặng nề và áp lực.

"Còn ai muốn ra ngoài nữa không?" Trương Yến Dung lạnh lùng hỏi.

Lớp học im phăng phắc.

Trương Yến Dung "rầm" một tiếng đập tay lên trên bục bảng, Lục Vân Phi giật mình vì tiếng động này, quay sang nhìn Biên Tấn Nguyên bên cạnh: "Cô ta lại phát bệnh rồi."

Biên Tấn Nguyên giơ cuốn vở lên che trước mặt cậut: "Lo mà học thuộc đi."

Lý Nguyên Thanh thấy Lục Vân Phi đang học thuộc lòng, Biên Tấn Nguyên thì đang đọc sách, chợt nhận ra chỉ có cậu ta không có việc gì làm, bèn lấy điện thoại ra bắt đầu chơi game.

Trong lớp, Trương Yến Dung giận đến mức khí nghẹn không nuốt xuống nổi, quay sang trút giận lên đám học sinh còn lại. Cuối cùng hết chịu nổi, cô ta hất tay: "Tiết này tự học, các em tự xem sách đi."

Mọi người nhìn nhau, ai nấy đều cảm thấy thật oan ức.

"Cô Trương sao vậy, tự dưng nổi nóng với bọn mình là sao?"

"Đúng đấy, bọn mình đâu có chọc gì cô ấy đâu."

"Chính cô ấy kiếm chuyện với Lục Vân Phi trước, rồi lại than rằng bây giờ học sinh khó dạy. Nếu cô ấy không kiếm chuyện thì Lục Vân Phi đâu có ra ngoài, Biên Tấn Nguyên và Lý Nguyên Thanh cũng đâu ra ngoài làm gì."

"Lý Nguyên Thanh ra ngoài cũng là do cô ấy khiêu khích trước. Cô ấy còn nói người ta là anh em tốt nữa, vậy Lý Nguyên Thanh còn có thể ngồi yên được sao?"

"Đúng vậy." Lý Nguyên Thanh đáp: "Nếu cô ta không khiêu khích, tôi có ra ngoài sao?"

"Các cậu bên ngoài sao rồi?" Một bạn học hỏi.

Lý Nguyên Thanh nhìn sang Biên Tấn Nguyên đang giảng bài cho Lục Vân Phi: "Ổn lắm, học thần của chúng ta đang giảng bài cho Lục Vân Phi."

"Cậu ấy giảng gì vậy?" Có người hỏi.

Lý Nguyên Thanh ghé sát tai nghe ngóng, nghe xong mà mười phút trôi qua lúc nào không hay.

Sau mười phút, Lý Nguyên Thanh nghiêng người về phía cuốn vở của Lục Vân Phi, hỏi với giọng chân thành và dịu dàng: "Vân Phi, cuốn vở này cho tớ mượn photo được không?"

Còn kèm theo cái nháy mắt đáng yêu nữa chứ.

Lục Vân Phi:...

Cũng là nháy mắt, mà Lục Vân Phi không hiểu nổi, Biên Tấn Nguyên nháy mắt thì đào hoa nở rộ, còn Lý Nguyên Thanh nháy mắt lại cứ như núi đất sạt lở vậy?

Lục Vân Phi quay sang hỏi thầy giáo của cậu: "Thầy ơi, có cho mượn không ạ?"

"Tuỳ cậu." Biên Tấn Nguyên thờ ơ đáp.

"Vậy thì cho mượn." Lục Vân Phi nói: "Nhưng mấy cái này tớ tổng hợp cho bản thân, chưa chắc phù hợp với cậu đâu đấy."

"Phù hợp, phù hợp, tớ thấy rất phù hợp." Lý Nguyên Thanh vội nói.

Thấy cậu ta không để ý, Lục Vân Phi cũng đồng ý hẹn thời gian đi photo, tiện nhắc nhở cậu ta: "Điện thoại cậu rung nãy giờ kìa."

Lý Nguyên Thanh cúi xuống mới phát hiện nhóm chat đang chờ cậu ta trả lời câu hỏi.

"Xin lỗi nhé, vừa rồi Biên Tấn Nguyên giảng điểm kiến thức đó, tôi cũng hay nhầm nên tôi nghe một chút, không để ý."

Những học sinh đang phải tự học trong lớp: [...]

"Vậy tức là cậu và Lục Vân Phi đang được học thần dạy riêng bên ngoài hả?"

"Chủ yếu là Lục Vân Phi, tôi chỉ là hàng tặng kèm thôi." Lý Nguyên Thanh rất rõ ràng về vị trí của bản thân.

Bạn học khóc thầm huhu: "Còn bọn tôi thì phải tự học! Tự học! Cùng một lớp mà số phận sao mà khác biệt quá!"

Ngày hôm đó, lớp 1 chia thành hai nhóm. Mấy học sinh ở trong lớp thì muốn ra ngoài, còn những học sinh ngoài lớp thì... ừm, họ không muốn vào.

Chuông tan học vang lên, Lục Vân Phi cũng đã ghi nhớ được khá nhiều kiến thức, Trương Yến Dung ra khỏi lớp, hậm hực lườm bọn họ một cái. Lục Vân Phi mỉm cười, Biên Tấn Nguyên lạnh lùng, còn Lý Nguyên Thanh thì cúi đầu chơi điện thoại. Trương Yến Dung tức tối giậm giày cao gót "cộp cộp cộp" về phía văn phòng.

Học sinh lớp 1 bị kìm nén cả một tiết học, bây giờ thấy Trương Yến Dung đi rồi thì lập tức buông thả, ai nấy đều phẫn nộ gào thét, tức giận đến không thể chịu đựng nhưng lại chẳng có cách nào. Thế nhưng điều bọn họ không ngờ là, buổi chiều tiết tiếng Anh, Trương Yến Dung lại tiếp tục gọi Lục Vân Phi ra ngoài.

"Lục Vân Phi, cậu nằm bò ra bàn làm gì? Buồn ngủ hả? Vậy thì ra ngoài đứng cho tỉnh táo, khi nào tỉnh rồi hãy vào học."

Lục Vân Phi cảm thấy buồn cười, cầm vở đi ra ngoài.

Biên Tấn Nguyên thấy Lục Vân Phi ra ngoài, cũng cầm sách đứng lên đi theo.

Lý Nguyên Thanh lẩm bẩm: "Cô hết chuyện chưa? Một người làm giáo viên mà không chịu nghiên cứu cách giảng dạy, chỉ chăm chăm nghĩ cách phạt đứng học sinh là sao?"

Trương Yến Dung tức giận chuẩn bị lên tiếng thì Lý Nguyên Thanh nói ngay: "Không cần cô phải mở miệng, em tự đi ra ngoài."

Cảnh tượng buổi sáng lại tái hiện, Trương Yến Dung tức đến mức đôi tay run rẩy, không hiểu sao cô ta lại gặp phải một đám học sinh cứng đầu như thế này, lập tức quay sang trút giận lên những học sinh còn lại.

"Cô à, cô giảng bài trước đi." Lớp trưởng lên tiếng khuyên nhủ.

"Giảng bài, giờ tôi còn giảng nổi sao? Mấy đứa đó thái độ như vậy, đây là thái độ nên có của học sinh à?"

"Vậy còn cô, đây là thái độ nên có của giáo viên sao?" Một bạn trong lớp hỏi.

"Cậu nói gì? Sao nào, cậu cũng muốn ra ngoài đúng không?"

Đối phương mỉm cười, đứng dậy đi thẳng ra ngoài.

Trương Yến Dung giận dữ hét lên: "Còn ai nữa không, còn ai muốn ra ngoài thì cứ việc!"

Lớp học im lặng trong giây lát, sau đó bốn năm nam sinh đứng dậy, rồi lại có hai ba nữ sinh cũng đứng lên đi ra khỏi lớp.

Chỉ trong chốc lát, hết người này đến người khác ra khỏi lớp mà đứng ở bên ngoài.

Lục Vân Phi nhìn đám bạn học từng người từng người đi ra: "Trương Yến Dung cũng đuổi các cậu ra ngoài à?"

"Không, cô ta phát cáu trong lớp, bọn tôi bảo cô ta giảng bài thì cô ta không muốn, còn nói "cậu cũng muốn ra ngoài à", bọn tôi tức quá nên tự đi ra ngoài luôn."

"Thần kinh." Có người mắng: "Nói thật, cô ta đôi co với cậu, cớ gì lại nổi giận với bọn tôi chứ, bọn tôi có chọc gì cô ta đâu."

"Tôi cũng có chọc gì cô ta đâu." Lục Vân Phi bất đắc dĩ nói.

"Cậu bắt cô ta phải xin lỗi, đối với với cô ta đã là chọc giận rồi đấy."

"Nhưng cô ta vu oan tôi trước mà, nếu không phải vậy thì tôi đâu có bắt cô ta xin lỗi làm gì?"

"Haiz." Mọi người cùng thở dài, rồi đứng dựa vào tường.

Biên Tấn Nguyên vẫn đang kiểm tra từ vựng tiếng Anh của Lục Vân Phi. Lúc này thấy mọi người đã đứng nghiêm chỉnh, Lục Vân Phi cũng im lặng nên hắn tiếp tục đọc cho cậu viết.

Lục Vân Phi ngoan ngoãn trả lời từng từ.

Mọi người nhìn hai người họ hỏi đáp qua lại: "Lớp học nhỏ của hai cậu có vẻ không bị ảnh hưởng nhỉ."

"Ai bảo là do thầy Biên của chúng ta phụ trách chứ." Lục Vân Phi khen ngợi.

Biên Tấn Nguyên tiếp tục đọc, Lục Vân Phi cũng tiếp tục trả lời. Mọi người rảnh rỗi tiện thể cùng trả lời với Lục Vân Phi, thành công ôn lại từ vựng một lượt.

Kiểm tra xong từ vựng, Biên Tấn Nguyên bắt đầu giảng bài điền từ vào chỗ trống cho Lục Vân Phi. Lục Vân Phi vốn không giỏi loại bài này, chủ yếu là đoán mò, vì thế Biên Tấn Nguyên giảng rất chi tiết. Mọi người lắng nghe đã vây quanh lúc nào không hay. Đến khi Biên Tấn Nguyên cảm thấy xung quanh hắn có quá nhiều người, hắn và Lục Vân Phi đã bị bao vây.

Mọi người cười hì hì: "Cậu cứ giảng tiếp đi, giảng tiếp đi."

Biên Tấn Nguyên:...

Biên Tấn Nguyên đột nhiên cảm thấy không muốn giảng nữa.

Ngược lại Lục Vân Phi thấy vậy cũng không tệ, cùng là những kẻ bị phạt đứng, cùng nghe giảng bài thì cũng hay.

"Tiếp tục đi." Cậu thúc giục Biên Tấn Nguyên.

Thấy vậy, Biên Tấn Nguyên đành phải tiếp tục giảng. Bài điền từ này khá khó, liên quan đến nhiều điểm kiến thức, khi giảng Biên Tấn Nguyên vô thức mở rộng sang các điểm tương tự khác, Lục Vân Phi vốn nền tảng yếu, nghe cái gì cũng cảm thấy giác ngộ hết.

Các bạn cùng lớp nhìn cậu biểu hiện như vậy, vừa cảm thán tiếng Anh của Lục Vân Phi quả nhiên là kém thật, vừa nghĩ không trách được lần này tiếng Anh của Lục Vân Phi tiến bộ nhiều như vậy. Không thể không nói, lúc Biên Tấn Nguyên giảng bài trông thật sự rất chuyên nghiệp.

Mọi người mãn nguyện nghe lén một bài học, sau khi Trương Yến Dung đi khỏi thì lại quay về lớp. Hỏi thăm mới biết hôm nay lại là tự học, những học sinh đứng ngoài cửa lớp lập tức cảm thấy mình đã lời rồi.

Sau khi trải qua hai lần bị Trương Yến Dung bắt bẻ, đến tiết tiếng Anh tiếp theo, Trương Yến Dung vừa nhìn Lục Vân Phi, cậu đã rất tự giác cầm vở đi ra ngoài. Trương Yến Dung cũng không ngăn cản, Biên Tấn Nguyên và Lý Nguyên Thanh cũng đi theo.

Lục Vân Phi khuyên Biên Tấn Nguyên: "Cô ta nhắm vào tôi chứ không phải cậu, cậu không cần phải ra ngoài cùng tôi đâu."

Biên Tấn Nguyên "Ừm" một tiếng, lần sau vẫn tiếp tục.

Trương Yến Dung thấy Lục Vân Phi hoàn toàn không đặt cô ta vào mắt, cứ đúng giờ đúng lúc ra ngoài bị phạt đứng như đi dạo, chẳng thấy chút buồn phiền nào, ngược lại cô ta lại tự làm bản thân tức giận. Giảng bài càng ngày càng qua loa, số lần cho cả lớp tự học cũng ngày càng nhiều.

Có học sinh trong lớp không hài lòng, Trương Yến Dung lập tức hỏi: "Em là giáo viên hay tôi là giáo viên, tôi dạy học như thế nào cần em chỉ bảo sao?"

Làm đối phương không nói nên lời, lại thêm một bụng tức giận, nghĩ thầm trong lòng rằng trong giờ tiếng Anh tiếp theo phải cùng ra ngoài đứng với Lục Vân Phi mới được.

Lục Vân Phi thấy đội ngũ bị phạt đứng ngày càng đông đảo thì khuyên nhủ: "Các cậu sao vậy, bọn tôi là mâu thuẫn không thể giảng hòa được, các cậu góp vui làm cái gì."

"Bọn tôi ở trong đó cũng chỉ là tự học, còn không bằng ra đây nghe Biên Tấn Nguyên giảng bài tập cho cậu, còn có thể học lỏm được vài chỗ kiến thức không biết."

Lục Vân Phi:... Sao nghe có vẻ hơi hèn mọn nhỉ.

Hà Phàn hỏi cậu: "Cậu nói xem cậu đứng ngoài này bốn năm tiết rồi, sao không đi gặp cô nhiệm hay chủ nhiệm giáo vụ đi, không thì cũng có thể phản ánh với họ, chúng ta có nên báo cáo với họ không nhỉ?"

Thực ra Lục Vân Phi vốn không coi chuyện này là chuyện lớn, Nhất Trung xưa nay chưa từng có tiền lệ lạm dụng quyền lực để ức h**p người khác, cậu cũng không phải kiểu người dựa vào gia đình giàu có quyền thế mà nói "trời lạnh rồi, cho Trương Yến Dung nghỉ việc đi". Đối với cậu, cậu không thích Trương Yến Dung, nhưng Trương Yến Dung là giáo viên tiếng Anh của Nhất Trung, không chỉ dạy mỗi mình cậu. Miễn là mọi người không có ý kiến gì với Trương Yến Dung, thấy cô ta dạy không tệ, Lục Vân Phi cũng không muốn so đo mà ảnh hưởng đến thành tích của mọi người.

Dù sao cậu có nghe hay không cũng chẳng sao cả, cậu có hiểu đâu, ở trong lớp hay ngoài lớp cũng chẳng có gì khác biệt.

Nhưng bây giờ liên quan đến cả lớp 1, Lục Vân Phi suy nghĩ một lúc, cảm thấy ít nhất nên để cô Lý biết chuyện này.

"Tôi sẽ đi nói với cô Lý." Cậu nói.

"Chúng tôi cùng đi." Hà Phàn nói: "Chúng tôi cùng đi làm nhân chứng cho cậu, cũng có thể giải thích rõ hơn về tình hình hiện tại."

"Được." Lục Vân Phi đồng ý.

Nói là làm liền, cả nhóm lập tức hướng đến văn phòng của khối lớp 11.

Lý Lệ vừa tan làm, vừa về đến văn phòng đã thấy học sinh lớp cô đang đứng trước mặt Tiêu Cẩn nói chuyện gì đó.

Cô đẩy cửa bước vào, Lý Nguyên Thanh quay đầu lại, vừa thấy cô thì lập tức đón lấy: "Cô Lý, chúng em có việc muốn nói với cô."

Dứt lời, Trương Yến Dung cũng bước vào văn phòng. Cô ta vừa nhìn thấy Lục Vân Phi và những người khác, hừ một tiếng, rồi đi đến bàn làm việc của cô ta ngồi xuống.
 
Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường
Chương 56



Lý Lị đặt cuốn sách giáo khoa trong tay lên bàn làm việc của mình rồi hỏi Lý Nguyên Thanh: "Có chuyện gì vậy em?"

Lúc này, Lục Vân Phi và những người khác cũng đi từ bàn của Tiêu Cẩn đến chỗ Lý Lị.

"Cô Lý." Lục Vân Phi nhìn cô và đi thẳng vào vấn đề: "Em tưởng vụ cô Trương vu khống em lần trước, sau khi ra khỏi văn phòng giám thị đã kết thúc rồi. Nhưng rõ ràng cô Trương không nghĩ như vậy, cô ấy miệng thì xin lỗi nhưng trong lòng lại không thấy mình sai, có lẽ còn rất căm hận em, đến nỗi mỗi lần học tiếng Anh đều bắt em ra ngoài đứng phạt. Cứ thế này, liệu em có nên bỏ học môn tiếng Anh luôn không ạ?"

Lý Lị không ngờ chuyện này lại xảy ra cớ sự như vậy, cô khó có thể tin được mà nhìn về phía Trương Yến Dung. Trương Yến Dung thì bình tĩnh nói: "Nó nói chuyện trong giờ học làm ảnh hưởng đến kỷ luật lớp, tôi bắt nó ra ngoài đứng thì có gì sai?"

"Em nói gì chứ?" Lục Vân Phi cười lạnh: "Muốn buộc tội thì đúng là không cần lý do."

"Cô Lý, không chỉ có Lục Vân Phi đâu ạ." Lý Nguyên Thanh lên tiếng: "Còn có cả bọn em nữa, đều bị cô Trương phạt đứng."

"Đó là vì các em muốn bênh vực Lục Vân Phi, cả đám không chịu nghe giảng bài đàng hoàng."

"Bọn em thật ra cũng muốn nghe, nhưng cô phải giảng bài chứ." Hà Phàn nói nhỏ: "Cô chẳng giảng gì cả, bọn em nghe cái gì đây?"

Trương Yến Dung "A" một tiếng: "Các em không coi trọng kỷ luật lớp học, đứa thì nói chuyện, đứa thì ngủ gật, tôi còn tâm trạng nào mà giảng bài cho các em nữa."

Lý Lị đau đầu, cô nhìn những học sinh trước mặt rồi lại nhìn về phía Trương Yến Dung.

"Cô Trương, nếu chúng không tuân thủ kỷ luật trong lớp, cô có thể phê bình, cô cũng có thể phạt đứng, thế nhưng không cần thiết phải bắt chúng ra ngoài đứng. Còn vài ngày nữa là thi giữa kỳ rồi, cô làm vậy chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến kết quả của chúng lần này, điều này là không có trách nhiệm với học sinh và lớp học. Cô vẫn nên để chúng quay lại lớp học đi."

"Không hổ danh là giáo viên chủ nhiệm ha, cô Lý thật chu đáo với học sinh nhỉ. Nhưng mỗi giáo viên có một phương pháp giảng dạy riêng, cô là giáo viên Toán chứ đâu phải giáo viên tiếng Anh, đừng can thiệp vào việc dạy học của tôi."

"Không thể nói vậy được, cô Trương à." Tiêu Cẩn cười nói: "Cô làm vậy coi như là trừng phạt thể xác rồi. Bây giờ khác hồi chúng ta đi học, không cho phép trừng phạt thể xác đâu. Cô làm vậy, hên là mấy đứa nhỏ này cũng ngoan nên chưa quay video đăng lên mạng đó, chứ không thì giờ này chắc đã có phóng viên đến phỏng vấn cô rồi."

Lục Vân Phi khẽ cười, cảm thấy thầy Tiêu Cẩn cũng khá thú vị. Mà ai bảo cậu không quay video chứ? Chỉ là Trương Yến Dung có lỗi thì đó là lỗi của Trương Yến Dung, không liên quan gì đến trường Nhất Trung và các giáo viên khác. Nếu video được đăng lên mạng, người ta sẽ không chỉ nói về Trương Yến Dung, mà còn lợi dụng cơ hội này để bôi nhọ trường Nhất Trung, đó không phải là điều Lục Vân Phi muốn thấy.

Trương Yến Dung nghe lời Tiêu Cẩn nói, chỉ cười khinh miệt: "Thầy Tiêu đang khuyên tôi hay đang chỉ bảo cho đám học sinh này?"

"Dĩ nhiên là khuyên cô rồi. Cô Trương, cô là giáo viên, là người lớn, cần gì phải so đo với mấy đứa trẻ này chứ. Cô đã bắt chúng đứng nhiều ngày rồi, chúng cũng biết lỗi rồi, chắc chắn không dám phá kỷ luật nữa đâu, thôi bỏ qua đi."

Lý Lị cũng khuyên: "Đúng vậy, cô Trương, chúng đều đã nhận lỗi rồi, cô hãy tha thứ cho chúng đi."

Nghe vậy, Trương Yến Dung hỏi: "Phải không? Lục Vân Phi, em đã nhận lỗi chưa?"

Lục Vân Phi đi học bao nhiêu năm nay, lần đầu tiên gặp phải một giáo viên như Trương Yến Dung. Cậu gật đầu: "Lỗi lớn nhất của em có lẽ là đã coi cô như một giáo viên bình thường đấy."

"Mày..."

"Em sao? Em có lỗi gì, cô nói ra em nghe thử xem."

Trương Yến Dung nổi giận đùng đùng, Lý Lị đau đầu, Lục Vân Phi thì bình tĩnh nói: "Cô không phải đang nhắm vào em sao? Được thôi, nhưng đừng trút giận lên người khác, đừng trút giận lên các bạn trong lớp em."

"Ai trút giận lên lớp các cậu chứ!"

"Ngoài cô ra thì còn ai nữa?"

Hai người lại cãi nhau ầm ĩ.

"Reng——" Chuông vào lớp reo lên, tiết này là tiết Toán của Lý Lị. Cô đặt tay lên vai Lục Vân Phi và nói: "Đi thôi, vào lớp học trước đã."

Mọi người đi theo Lý Lị trở về lớp học. Lý Lị đóng cửa lại, nhìn các học sinh trong lớp, có vẻ lo lắng.

"Gần đây các em có mâu thuẫn gì với cô Trương phải không?" Cô hỏi.

"Có một chút ạ." Có người nói nhỏ.

"Không phải bọn em không hòa thuận với cô ấy, mà là cô ấy không chịu dạy bài đàng hoàng, bọn em biết làm sao được chứ." Lý Nguyên Thanh phàn nàn.

"Đúng vậy." Mọi người đồng tình: "Ngày nào cũng bắt bọn em tự học, bọn em đã tự học hai ngày rồi, tiết tiếng Anh này còn học được nữa không?"

"Hơn nữa cô ấy còn hay nổi cáu với bọn em, bọn em đâu có đắc tội gì với cô ấy đâu, sao lại trút giận lên bọn em chứ."

"Cô ơi, có thể đổi giáo viên tiếng Anh khác cho bọn em được không ạ?" Có người hỏi.

Câu nói này vừa ra lò, như thể có ai đó mở ra một mạch nước ngầm, nguồn nước phun trào ra ngay lập tức. "Đúng vậy, cô Lý, có thể đổi giáo viên tiếng Anh khác cho bọn em được không? Cô Trương không muốn dạy bài đàng hoàng, thế nhưng bọn em vẫn muốn học tốt mà."

Lý Lị không ngờ mâu thuẫn giữa Trương Yến Dung và lớp lại nghiêm trọng đến vậy, cô khó xử nói: "Đổi giáo viên đâu có dễ như vậy. Cô Trương đã dạy học bao nhiêu năm rồi, lại còn là tổ trưởng tổ tiếng Anh, làm sao có thể dễ dàng đổi được."

"Nhưng bây giờ cô ấy không muốn dạy bọn em, vậy bọn em phải làm sao đây?"

"Chuyện này cô sẽ nói chuyện với cô Trương, nhưng các em cũng nên nhượng bộ một chút, đừng cãi cọ với cô Trương nữa. Các em là học sinh, cãi cọ với giáo viên, người thiệt thòi là các em thôi. Hiểu không?"

Mọi người nhìn cô, khuôn mặt đầy bất mãn nhưng cũng không nói gì thêm.

Sau khi tan học, Lý Lị gọi Lục Vân Phi ra ngoài, nhẹ nhàng nói: "Lục Vân Phi, sau khi về cô sẽ nói chuyện lại với cô Trương, sẽ bảo cô ấy dạy các em đàng hoàng. Vì vậy em cũng nể mặt cô, đừng giận cô ấy nữa nhé."

Lục Vân Phi vốn không nghĩ sự việc sẽ phát triển đến mức này: "Em còn chẳng thèm để ý đến cô ấy cơ, đều là cô ấy tự làm loạn, miễn là cô ấy dạy lớp đàng hoàng, em sẽ không giận cô ấy đâu."

Lý Lị cười một chút: "Bạn học Lục Vân Phi của chúng ta quả là biết lý lẽ, biết nhìn xa trông rộng lắm."

"Đương nhiên rồi ạ." Lục Vân Phi không thèm khiêm tốn chút nào: "Em còn biết điều hơn cô ấy nhiều."

"Ừm, vậy em về đi, học hành chăm chỉ nhé."

Lục Vân Phi quay về, Lý Nguyên Thanh thấy cậu trở lại lập tức hỏi: "Cô Lý nói gì với cậu vậy?"

"Chẳng có gì, chỉ nói là cô ấy sẽ bảo Trương Yến Dung dạy chúng ta đàng hoàng, bảo tớ đừng so đo với Trương Yến Dung nữa."

Lý Nguyên Thanh thở dài: "Ai so đo với cô ta chứ, chính cô ta đuổi theo chúng ta muốn so đo còn gì."

"Thôi bỏ đi, miễn là sau này cô ta dạy đàng hoàng là được." Lục Vân Phi lười so đo: "Chỉ sợ cô ta lại miệng thì đồng ý, mà trong lòng lại tính toán chuyện khác thôi."

"Haiz, cũng tại chúng ta xui xẻo gặp phải một giáo viên như vậy, phiền quá à."

"Đừng phiền nữa." Lục Vân Phi vỗ vai cậu ta, rồi quay về chỗ ngồi.

Cũng không biết Lý Lị và Trương Yến Dung đã nói gì, nhưng buổi chiều khi Trương Yến Dung đến lớp thì quả thật không bắt Lục Vân Phi ra đứng nữa. Cả lớp 1 thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng mọi chuyện cuối cùng cũng đã kết thúc và có thể học hành bình thường rồi. Nhưng ai ngờ, Trương Yến Dung giảng được mười phút bài thi thì bỗng nói: "Hôm nay học đến đây thôi, thời gian còn lại các em tự học đi."

Mọi người nhìn nhau, bối rối nhắn tin trong nhóm lớp.

"Cái này là sao chứ? Mới giảng được hai câu hỏi trắc nghiệm mà?"

"Chuyện này chưa xong à?"

"Bó tay thiệt chứ, ba ngày rồi mà vẫn chưa giảng xong một bài kiểm tra tháng! Cô ta tính làm cái gì thế?"

"Trương Yến Dung rốt cuộc muốn làm gì đây?"

"M* nó, cô ta còn muốn làm giáo viên nữa không!"

"Vài ngày nữa là thi giữa kỳ rồi, cô ấy mà cứ như vậy thì chúng ta thi kiểu gì?"

"Tuyệt thật, thi xong lại còn phải họp phụ huynh nữa."

"Tao thề, tao bực lắm rồi đó."

Lục Vân Phi nhìn những tin nhắn trong nhóm, cậu đã đoán trước sẽ như vậy rồi. Trương Yến Dung lúc đó đã xin lỗi cậu trước mặt chủ nhiệm và Lý Lị, kết quả sau đó lại bắt cậu ra ngoài phạt đứng. Bây giờ các bạn trong lớp náo loạn thế này, cô ta làm sao có thể bỏ qua dễ dàng được, chắc chắn sẽ ép bọn họ phải cúi đầu nhận lỗi mà phục tùng.

"Rác rưởi thật." Lục Vân Phi chửi trong bụng.

Nhóm lớp vẫn đang bàn tán xôn xao: "Giờ phải làm sao đây? Chẳng lẽ thật sự không học nữa à?"

"Không học thì thôi, đâu phải chúng ta không muốn học đâu."

"Tiền Phong, cậu bình tĩnh đi, thi giữa kỳ là chuyện của chúng ta, không phải của Trương Yến Dung."

"Thế thì càng tốt, thi xong điểm kém, mẹ hỏi tao sao thế, tao sẽ bảo là cô giáo không giảng bài. Thi xong giữa kỳ không phải còn họp phụ huynh à, để cô Trương tự mà giải thích với phụ huynh đi."

"Mày nói thế là do giận quá thôi, đến lúc đó Trương Yến Dung mà đổ thừa ngược lại, bố mẹ lại mắng chúng ta."

"Giá mà có giáo viên khác dạy chúng ta thì tốt biết mấy."

"Đúng rồi, Trương Yến Dung chẳng phải ỷ vào việc chúng ta không thể đổi giáo viên nên mới lộng hành như vậy à."

"Không còn cách nào khác, chúng ta chắc phải tự học thôi."

"Chị gái à, nếu tự học được thì chúng ta cần gì phải đi học chứ, cứ ở nhà ôn thi cho xong."

Lý Nguyên Thanh nhìn tin nhắn, đột nhiên nghĩ ra gì đó, nhanh chóng nhắn riêng cho Lục Vân Phi: "Cậu thấy tin nhắn nhóm chưa?"

"Thấy rồi, sao thế?" Lục Vân Phi nghi hoặc.

"Tớ vừa nghĩ ra, thật ra nếu Biên Tấn Nguyên chịu giúp, cậu ấy có thể dạy cho cả lớp mà."

Lục Vân Phi:?

Lục Vân Phi nghĩ rằng Lý Nguyên Thanh bị điên rồi: "Cậu xem nhiều anime quá rồi phải không? Hay bị Ôn Minh Dịch lây cái tính khùng khùng của cậu ta rồi, nói mấy lời như thế mà cũng nói ra được!"

Lý Nguyên Thanh lại cảm thấy ý tưởng của cậu ta rất hợp lý: "Tớ nghiêm túc đấy. Cậu nhìn đi, bây giờ rõ ràng Trương Yến Dung không định dạy chúng ta đàng hoàng, thế nhưng sắp tới còn có kỳ thi, cứ tiếp tục không học thế này thì chúng ta thi cử kiểu gì. Thà để Biên Tấn Nguyên lên giảng bài còn hơn, đến lúc thi giữa kỳ, nếu chúng ta làm bài tốt, sẽ có lý do yêu cầu đổi giáo viên trong buổi họp phụ huynh. Nếu thi không tốt, chúng ta có thể kể khổ, nhờ phụ huynh yêu cầu đổi giáo viên. Quan trọng nhất là chúng ta phải làm cho cô ta bớt kiêu ngạo, đừng nghĩ rằng chúng ta thật sự không có cách nào với cô ta."

Lục Vân Phi nhìn những lời của Lý Nguyên Thanh, cảm thấy cũng có lý, nhưng có vẻ hơi quá trớn rồi. Học sinh đứng lên giảng bài thì cậu tin rằng Biên Tấn Nguyên có thể làm được, nhưng cậu chưa bao giờ thấy ai như làm vậy hết, đúng là quá to gan mà.

Bên kia, trong nhóm lớp, mọi người cũng đang tích cực tìm cách: "Nếu không được thì chúng ta phải tự học thôi. Mọi người thử tìm gia sư đi, hoặc mượn vở ghi chép của các bạn lớp khác."

Có bạn sợ rắc rối đề xuất: "Hay chúng ta đi xin lỗi cô Trương đi. Nếu chúng ta xin lỗi, cô ấy chắc sẽ dạy học trở lại thôi."

Kết quả vừa gửi tin, lập tức bị mấy nam sinh nóng tính trong lớp mắng mỏ: "Nếu muốn xin lỗi thì cậu tự đi mà xin lỗi đi. Chúng ta đâu làm sai gì, sao phải xin lỗi chứ."

"Đúng rồi, lần này xin lỗi, chẳng lẽ sau này cô ta lại nổi giận thì chúng ta lại phải xin lỗi nữa à? Chúng ta đi học chứ có phải đi làm bao cát chịu đấm đâu."

Học sinh nam nữ trong lớp đều đồng loạt tuyên bố: Xin lỗi là chuyện không thể, có chết cũng không xin lỗi.

Lục Vân Phi xem mà bất đắc dĩ thở dài, rồi hỏi Biên Tấn Nguyên: "Thầy Biên à, cậu có muốn phát triển lên một sân khấu lớn hơn không?"
 
Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường
Chương 57



Biên Tấn Nguyên ngẩng đầu nhìn cậu, Lục Vân Phi chỉ tay về phía bục giảng: "Đất nước không thể một ngày thiếu vua, học sinh không thể một ngày thiếu thầy, tôi thấy cậu giảng bài khá tốt đấy, hay là cậu phổ độ cho chúng tôi một chút đi."

Biên Tấn Nguyên:...

Lục Vân Phi thuyết phục: "Mọi người bây giờ chỉ muốn học hành tử tế, nhưng mà Trương Yến Dung rõ ràng là không muốn, các thầy cô khác cũng chẳng ai chịu dạy lớp mình. Trong lớp chỉ có cậu là giỏi tiếng Anh nhất, cho nên cũng chỉ có cậu làm được thôi."

Biên Tấn Nguyên cảm thấy cậu nghĩ mọi chuyện hơi đơn giản: "Không phải lý lẽ như vậy."

"Đương nhiên là không phải lý lẽ như vậy rồi, thế nhưng chẳng phải không còn cách nào khác sao? Cậu nhìn xem, giờ mọi người sắp lên Lương Sơn rồi, nếu vào lúc này cậu không ra tay nghĩa hiệp cướp Sinh Thần Cương thì đám hảo hán Lương Sơn chúng tôi phải làm sao đây(*)?"

(*) Lương Sơn Bạc (梁山泊) là tên của một địa danh, nơi tụ họp các nghĩa sĩ, anh hùng trong tiểu thuyết Thủy Hử. Đây là một băng cướp nổi tiếng tập trung tại vùng Lương Sơn, được miêu tả như một nhóm những người dân thường bất đắc dĩ phải trở thành giặc cướp để chống lại sự bất công của triều đình nhà Tống.

Sinh Thần Cương là lễ vật mà thái sư Sái Kinh (蔡京), một kẻ tham quan lừng lẫy, gửi tặng cho cha mình nhân dịp sinh nhật. Đoàn vận chuyển Sinh Thần Cương gồm nhiều vàng bạc và báu vật, di chuyển từ kinh thành đến chỗ Sái Kinh. Tuy nhiên, đoàn này đã bị một nhóm nghĩa sĩ Lương Sơn cướp giữa đường. Đây là một trong những chiến công nổi tiếng của các anh hùng Lương Sơn, với những nhân vật tham gia vụ cướp như Ngô Dụng (吴用) và Lâm Xung (林冲).

Biên Tấn Nguyên:...

Lục Vân Phi chắp tay trước ngực: "Làm ơn đi mà."

"Lục Vân Phi, Biên Tấn Nguyên, hai cậu đang nói gì vậy?" Trương Yến Dung gọi tên: "Lên đây nói, lên bục giảng nói cho mọi người nghe đi! Để cả lớp cùng nghe xem nào."

Lục Vân Phi:...

Lục Vân Phi nghĩ rằng bản thân cậu sắp không thể kiềm chế được ý định hành hung Trương Yến Dung rồi.

Biên Tấn Nguyên thấy cậu có vẻ sắp nổi nóng thì nhẹ giọng an ủi một chút: "Đừng giận."

Sau đó hắn đứng dậy, cầm lấy bài thi tháng rồi bước lên bục giảng. Lục Vân Phi cũng theo sau, tính mỉa mai Trương Yến Dung thì lại nghe Biên Tấn Nguyên nói: "Lúc nãy Lục Vân Phi hỏi tôi về câu hỏi trong bài thi tháng. Nếu cô Trương đã muốn cả lớp nghe, vậy mọi người lấy bài thi tháng ra đi."

Lục Vân Phi ngạc nhiên, học sinh trong lớp thì choáng váng cả lên, Lý Nguyên Thanh chỉ biết thầm chửi thề, Biên Tấn Nguyên hành động thật là quyết đoán mà!

Trương Yến Dung không ngờ Biên Tấn Nguyên lại nói vậy, nhất thời đứng ngây ra đó.

Lục Vân Phi không mang bài thi nên thò đầu vào nhìn cùng với Biên Tấn Nguyên.

Biên Tấn Nguyên bình tĩnh nói: "Câu đầu tiên của phần bài lớn, chọn B, có ai thắc mắc không?" Hắn quay sang nhìn Lục Vân Phi, Lục Vân Phi lắc đầu, rồi nhìn về phía các học sinh còn lại.

Mọi người đều lắc đầu: "Không."

"Câu thứ hai, chọn C, có ai thắc mắc gì không?"

"Tại sao chọn C vậy?" Hà Phàn hỏi.

"Đây là câu hỏi về cụm từ..." Biên Tấn Nguyên giọng điệu điềm tĩnh giảng giải, tiện thể nói thêm trong trường hợp nào thì nên chọn ba đáp án còn lại.

Trương Yến Dung không thể nào hiểu nổi tại sao hắn lại thật sự giảng bài cho cả lớp, giận dữ đến mức ruột gan sôi sục. Nhưng Biên Tấn Nguyên vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, không thèm để ý đến cô ta mà tiếp tục giảng giải đề thi tiếng Anh một cách bài bản.

Chờ đến khi chuông hết giờ vang lên, Biên Tấn Nguyên cũng đã giảng được nửa bài thi. Hắn thu dọn bài thi và bình tĩnh nói: "Hết giờ rồi."

Nói xong, hắn chuẩn bị trở về chỗ.

"Đứng lại!" Trương Yến Dung giận dữ quát.

Biên Tấn Nguyên quay đầu nhìn cô ta: "Cô có chuyện gì à?"

Trương Yến Dung cười lạnh: "Giảng cũng khá đấy, tôi không ngờ lớp ta lại có nhân tài ẩn dật như vậy, sao nào, bạn học Biên muốn làm thầy giáo à?"

"Chưa hẳn là không thể."

"Tốt." Trương Yến Dung đập bàn một cái: "Nếu cậu muốn ra mặt, tôi sẽ toại nguyện cho cậu. Từ hôm nay trở đi, cậu sẽ dạy môn tiếng Anh cho cái lớp này."

Biên Tấn Nguyên nhìn cô ta, thậm chí chẳng buồn nhướng mày: "Được thôi."

Trương Yến Dung khó tin mà nhìn hắn chằm chằm. Nhưng Biên Tấn Nguyên lại chẳng để ý đến cô ta, quay về chỗ ngồi. Lục Vân Phi thấy vậy, quay sang mỉm cười với Trương Yến Dung, nụ cười vừa dịu dàng vừa đắc ý, khiến Trương Yến Dung giận đến mức cầm giáo án bỏ ra khỏi lớp.

Phòng học lớp 1 ngay lập tức sôi sục! Nam sinh nữ sinh đều cười lớn, phấn khích bàn tán về biểu cảm lúc nãy của Trương Yến Dung.

"Ha ha ha, buồn cười quá đi mất, các cậu có thấy vẻ mặt cô ta lúc đó không? Xanh lè luôn!"

"Chết tiệt, sao mình không quay lại nhỉ? Khoảnh khắc kinh điển thế này mà mình lại không quay được."

"Cho cô ta kiêu căng nữa đi, lại tưởng bọn mình không có cô ta thì không sống nổi chắc."

"Nhưng mà cũng công nhận Biên Tấn Nguyên giảng bài hay thật nhể, mạch lạc rõ ràng, bắt chỗ chính xác, chứ đâu như cô ta, suốt ngày chỉ biết bảo người nước ngoài nói như thế, không cần lý do mà cứ chọn thế thôi."

"Đúng rồi, chẳng trách lần này Lục Vân Phi thi được hơn 90 điểm, ban đầu còn tưởng cậu ấy gặp may, bây giờ mới biết là nhờ Biên Tấn Nguyên dạy giỏi."

Mọi người vừa bàn tán vừa quay đầu nhìn về phía Biên Tấn Nguyên đang ngồi ở hàng cuối.

Biên Tấn Nguyên vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, cúi đầu làm bài. Lục Vân Phi nằm bên cạnh hỏi: "Cậu thật sự định giảng bài cho cả lớp à?"

"Ừ."

Lục Vân Phi kích động nắm chặt tay hắn: "Thầy Biên, cậu đúng là cứu tinh của nhân dân, nam thần của trường Nhất Trung!"

Biên Tấn Nguyên bất đắc dĩ cười nhẹ: "Cho tôi nhắc cậu nhé, cậu vẫn chưa thuộc xong các chỗ dễ sai hôm nay đâu."

"Tôi học ngay, học ngay đây." Lục Vân Phi vừa nói vừa nhớ ra điều gì đó: "Cậu đợi một chút."

Cậu vội vã ra ngoài, chạy đến lớp 20, gõ bàn của Ôn Minh Dịch đang cúi đầu chơi game trên điện thoại.

Ôn Minh Dịch ngẩng lên thấy là cậu, vừa chơi vừa hỏi: "Làm gì đấy?"

"Mượn vở ghi tiếng Anh của cậu xíu đi, dạo này lớp cậu học đến đâu rồi? Còn bài tập về nhà là gì?"

"Cậu hỏi cái này làm gì?"

"Còn không phải vì vụ Trương Yến Dung sao. Cô Lý đã khuyên giải, nhưng cô ta bề ngoài thì đồng ý, thực ra vẫn không chịu dạy tử tế. Thế là lớp tớ bầu ra một thầy giáo."

"Ai?"

"Biên Tấn Nguyên đấy." Lục Vân Phi cười: "Ngoài hắn ra thì còn ai làm nổi nữa."

"Chậc, bầu cử cơ à, lớp cậu chơi lớn thật đó."

"Nên cậu đưa vở ghi cho tớ đi, tớ để hắn tham khảo."

Ôn Minh Dịch gãi đầu: "Cậu đợi chút, để tớ đi mượn vở cho cậu. Tớ chưa nói với cậu à, tớ gần như không có ghi chép cái gì trên lớp đâu."

Lục Vân Phi: "...Cậu thật sự chưa từng nói á."

Ôn Minh Dịch cười an ủi, rồi chạy đến bên cạnh ủy viên học tập của lớp cậu ta, nói vài câu rồi quay lại với quyển vở ghi chép.

"Cầm lấy đi, trong này có ghi lại trọng điểm và cả bài tập về nhà mà thầy cô giao, chiều nay trước khi tan học nhớ trả cho tớ đấy."

"OK luôn."

Lục Vân Phi cầm chiến lợi phẩm trong tay chạy vội về lớp, đưa cuốn vở cho Biên Tấn Nguyên.

"Đây, cậu cầm lấy tham khảo đi, đây là tiến độ học tiếng Anh của lớp 20 á."

Biên Tấn Nguyên cầm lấy, lật vài trang rồi nhận xét: "Của con gái."

"Đúng vậy, là của ủy viên học tập lớp 20."

"Cậu cũng quen thân với con gái lớp khác à?" Biên Tấn Nguyên ngẩng đầu nhìn cậu, giọng nói rất nhẹ nhàng.

Lục Vân Phi thật thà lắc đầu: "Không, tôi không thân. Là Ôn Minh Dịch giúp tôi mượn đó. Ban đầu tôi định mượn vở ghi chép của cậu ta, thế nhưng cậu ta không có ghi nên giúp tôi mượn của người khác."

Biên Tấn Nguyên gật đầu: "Vậy à."

"Ừ, chiều nay tôi còn phải trả lại vở nữa, cho nên cậu xem trước đi, nếu cần thì tôi có thể giúp cậu photo."

"Không cần đâu." Biên Tấn Nguyên nói: "Tôi chỉ xem qua thôi là được rồi."

"Được."

Lục Vân Phi nói xong cũng không làm phiền hắn nữa, bắt đầu ôn tập những điểm dễ sai của mình.

Biên Tấn Nguyên nhìn cuốn vở trên tay, nghĩ đến việc hắn tự dưng trở thành người giảng dạy cho cả lớp, chỉ cảm thấy tâm trạng thật phức tạp làm sao. Tuy nhiên, khi hắn nhớ lại biểu cảm của Trương Yến Dung lúc rời đi, khóe môi lại khẽ cong lên, nở một nụ cười nhẹ. Cũng không tệ, thực ra mấy ngày nay hắn đã sớm thấy Trương Yến Dung không vừa mắt rồi.

Nói là làm, vào buổi học tiếng Anh hôm sau, ngay khi Trương Yến Dung bước vào lớp, Biên Tấn Nguyên cũng bước lên bục giảng, tự mình giảng nốt phần sau của bài thi tháng chứ hoàn toàn không quan tâm đến sự có mặt của cô ta. Các học sinh trong lớp cũng rất hưởng ứng, từng người nhiệt tình đặt câu hỏi, thậm chí có người còn gọi hắn là "thầy Biên" nữa.

Trương Yến Dung tức giận, nhưng những lời cô ta đã nói chẳng khác gì nước đổ ra ngoài, cô ta chỉ có thể chịu đựng thôi. Lục Vân Phi thì làm trợ lý của Biên Tấn Nguyên, đều đặn đăng bài tập tiếng Anh của lớp 20 lên nhóm lớp cho mọi người làm, đồng thời sau mỗi buổi tự học sáng sớm, cậu đăng đáp án do Biên Tấn Nguyên soạn để cả lớp tự đối chiếu.

Dĩ nhiên, Lục Vân Phi không cần phải tự đối chiếu vì là cậu học trò duy nhất được Biên Tấn Nguyên đích thân sửa bài tập.

Cả lớp như mắc nghẹn một hơi, quyết tâm chứng minh rằng dù không có Trương Yến Dung thì họ vẫn có thể đạt được thành tích tốt trong kỳ thi giữa kỳ. Điều này khiến ai nấy đều học tập chăm chỉ hơn trước hẳn.

Không ai trong lớp nhắc đến chuyện này trên diễn đàn, cũng không ai lên gặp giáo viên chủ nhiệm hay ban giám hiệu để phàn nàn về việc Trương Yến Dung lơ là. Tất cả đều tập trung vào việc củng cố kiến thức và nâng cao trình độ tiếng Anh, tạo nên một bầu không khí học tập sôi nổi chưa từng có trong lớp 1. Mối quan hệ giữa các bạn cùng lớp cũng trở nên gần gũi hơn.

Trương Yến Dung vẫn giữ thái độ đến giờ thì tới hết giờ thì đi. Đóng cửa lớp lại, người ngoài không biết giáo viên giảng dạy thực sự đã bị thay đổi, còn người trong lớp cũng không muốn để người khác biết điều đó.

Họ đều là những thanh niên đầy nhiệt huyết, không dễ dàng chịu khuất phục, ai cũng mang theo một khát vọng, vừa muốn tìm lại công lý cho chính mình, vừa muốn chứng minh với tất cả các giáo viên rằng "nước có thể nâng thuyền nhưng cũng có thể làm lật thuyền". Làm thầy cô, chẳng qua chỉ là "người học trước truyền dạy cho người học sau" tôn trọng là điều cần thiết cho cả hai bên. Trong mối quan hệ thầy trò, không chỉ có thầy cô cần được tôn trọng, mà cả học sinh cũng vậy.

Ba ngày trước kỳ thi giữa kỳ, Biên Tấn Nguyên tiếp tục giao cho Lục Vân Phi ba đề thi tiếng Anh viết tay.

Lục Vân Phi hỏi: "Tôi có thể đăng lên nhóm lớp không?"

"Có thể." Biên Tấn Nguyên bình thản đáp.

Lục Vân Phi chụp ảnh lại, đặt tên là "☆Đề thi tuyệt mật☆," rồi gửi vào nhóm lớp.

"Ha ha, đề thi tuyệt mật." Mọi người cười ầm lên.

"Đừng cười, đây là của thầy Biên ra đấy."

Lập tức cả lớp ngưng cười. Nói đến người mà các học sinh lớp 1 cảm kích nhất trong khoảng thời gian Trương Yến Dung đình công, người đầu tiên họ nghĩ đến chắc chắn là Biên Tấn Nguyên. Không ai ngờ rằng, trong lúc cả lớp đang hoang mang không biết phải làm gì, Biên Tấn Nguyên lại bước ra, một mình gánh vác tất cả kỳ vọng của mọi người.

Trước khi có sự việc này, họ chỉ biết đến Biên Tấn Nguyên như một vị học thần xa vời, khó mà tiếp cận. Nhưng sau đó, hắn như trở nên gần gũi hơn, trở thành một phần của lớp. Ai nấy đều làm theo lời Lục Vân Phi, nghiêm túc làm hết ba bộ đề thi thử, mang theo tinh thần chiến thắng bước vào phòng thi.

Vì lọt vào top 28 của khối trong kỳ thi tháng, lần này Lục Vân Phi được thi ở phòng số 1, cùng phòng thi với Biên Tấn Nguyên.

Trước khi thi môn tiếng Anh, như thường lệ, cậu chạy đến chỗ Biên Tấn Nguyên để "mượn vận may."

Các học sinh khác trong lớp 1 cùng phòng thi nhìn thấy cậu nắm chặt tay Biên Tấn Nguyên không buông, lập tức hỏi: "Lục Vân Phi, cậu đang làm gì vậy? Còn nắm tay nữa? Trông chẳng khác gì mấy đứa gay hết."

"Cậu mới gay ấy." Lục Vân Phi đáp: "Tôi đang mượn vận may, mong học thần của chúng ta phù hộ cho tôi làm bài thi tiếng Anh tốt hơn."

"Thế có tác dụng không?" Một người bạn hỏi.

"Nếu không có thì sao tôi qua được kỳ thi tháng vừa rồi chứ?"

Nghe vậy, cậu bạn kia lập tức hào hứng, tiến đến gần, mắt không ngừng liếc nhìn tay còn lại của Biên Tấn Nguyên: "Cái gì nhỉ, học thần, cho tớ mượn chút vận may với."

Biên Tấn Nguyên bình tĩnh đưa tay kia ra sau lưng, tỏ ra vô cùng lạnh lùng.

Tác giả có lời muốn nói:

Biên Biên: Biến, không cho sờ!

Bạn học: [khiếp sợ] [ủy khuất] [tan nát cõi lòng].

Phi Phi: (^-^)v
 
Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường
Chương 58



Các bạn học khác bật cười tại chỗ, những người muốn được "xin vía" thì giả vờ phàn nàn: "Cậu thật thiên vị quá đi, mọi người đều là bạn cùng lớp, sao cậu chỉ cho Lục Vân Phi xin vía vậy?"

"Vì tôi đẹp trai á." Lục Vân Phi nới lỏng tay rồi cười đáp.

"Bộ tôi không đẹp trai sao?" Bạn học chỉ vào mình.

"Rất rõ ràng là không mà."

Mọi người bật cười, bạn học đó đành chịu thua. Biên Tấn Nguyên nhìn thấy giám thị bước vào phòng thi, nhanh chóng nhẹ nhàng nhắc nhở Lục Vân Phi: "Về chỗ đi, sắp thi rồi."

Lục Vân Phi đáp "Ồ" một tiếng, rồi trở về chỗ ngồi đợi kỳ thi bắt đầu.

Đúng hai giờ chiều, tiếng chuông kỳ thi reo vang, giám thị phát đề thi. Lục Vân Phi nhìn vào đề thi tiếng Anh mà bật cười, ha ha, bài tự luận lần này mặc dù không giống hoàn toàn với bài mà Biên Tấn Nguyên đã dạy, nhưng cũng chỉ là thay mèo gọi là "miu" thôi, chỉ cần đảo một chút là có thể khớp với một trong những bài mẫu. Cách đảo thế nào, cậu đã được huấn luyện đặc biệt rồi.

Lục Vân Phi vẫn như mọi khi, viết phần từ vựng và bài luận trước, rồi mới làm các câu chọn lựa. Biên Tấn Nguyên lần này không nộp bài trước mà đợi đến khi chuông hết giờ vang lên, thầy giáo thu hết bài mới cùng Lục Vân Phi ra khỏi phòng.

"Cảm giác thế nào?" Hắn hỏi.

"Rất tốt á." Lục Vân Phi thành thật đáp. "Những gì cậu dạy tôi đều nhớ cả, không ngờ lại trúng đề, ha ha ha, Biên Biên cậu giỏi thật đấy."

"Cậu gọi tôi là gì?" Biên Tấn Nguyên ngẩn ra.

Lục Vân Phi chợt nhận ra cậu đã vô tình đặt cho Biên Tấn Nguyên một cái nick name, thế nhưng hai người đã thân thiết như vậy rồi, gọi bằng biệt danh cũng có gì lạ đâu. Vì thế cậu hợp tình hợp lý mà đáp: "Tôi gọi cậu là Biên Biên, không được à?"

Biên Tấn Nguyên lần đầu tiên nghe có người gọi hắn như vậy, cảm thấy hơi lạ nhưng không phải là không thể chấp nhận.

Lục Vân Phi thấy hắn không phản đối thì lại lấn tới: "Vậy từ giờ tôi sẽ gọi cậu như thế nhé."

"Tùy cậu."

Lục Vân Phi búng tay một phát: "OK."

Thi xong môn tiếng Anh, nhóm Wechat của lớp 1 lại náo nhiệt hẳn lên.

"Chòi mé! Học thần đúng là học thần mà, đề thi lại trúng trong ba bộ đề ôn, thật tuyệt cà là vời!"

"Những điểm nhấn quan trọng trước khi thi quả nhiên cũng có trong đề luôn."

"Bài tự luận cũng gần như đoán đúng á, lúc thấy đề tôi đã ngỡ ngàng ngơ ngác bật ngửa rồi."

"Tui cảm thấy lần này thi rất tốt, có lẽ là điểm cao nhất học kỳ này của tui luôn."

"Chắc chắn là điểm cao nhất!" Một người phát biểu. "Nếu không thì chúng ta làm sao mà dạy cho Trương Yến Dung một bài học được."

"Đúng vậy." Mọi người tranh nhau phụ họa. "Bây giờ chỉ còn chờ điểm ra nữa thôi."

Bọn họ không phải đợi lâu, ba ngày sau, kết quả thi giữa kỳ được công bố. Lớp 1 đạt điểm trung bình môn tiếng Anh cao nhất trong mấy kỳ thi gần đây, cao hơn điểm trung bình của kỳ thi tháng trước hẳn mười điểm.

Lục Vân Phi nhìn con điểm 105 đỏ chót trên bài thi của cậu, ôm chặt lấy Biên Tấn Nguyên không buông. Biên Tấn Nguyên nhìn thấy cậu vui mừng đến không kìm chế được, trong ánh mắt cũng vương chút ý cười, nhẹ nhàng ôm lại cậu.

Thứ năm, Lý Lị nhắc nhở các học sinh trong lớp: "Chiều mai lúc năm giờ sẽ họp phụ huynh, các em đã báo với bố mẹ rồi chứ, đừng đi trễ nhé."

"Đã biết ạ." Cả lớp đồng thanh đáp. Bọn họ mong chờ nhất cái ngày này!

Sau khi chân của Lục Vân Phi lành lại, Biên Tấn Nguyên đã hẹn với cậu dạy kèm vào các ngày thứ Hai, Tư, Sáu và làm thêm ở tiệm của Liễu Mạch vào thứ Ba, Năm, Bảy. Liễu Mạch không phản đối: "Dạy kèm cũng tốt, nhẹ nhàng lại kiếm được nhiều tiền. Nhưng cậu vẫn là học sinh, nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng quá mệt đấy."

"Sẽ không đâu." Biên Tấn Nguyên đáp lại.

Liễu Mạch nhìn hắn, thấy hắn thật sự là tuổi trẻ, tràn đầy năng lượng. Cô đưa tay định xoa đầu hắn nhưng bị Biên Tấn Nguyên né tránh, Liễu Mạch thở dài, lẩm bẩm nói: "Chẳng dễ thương chút xíu nào cả."

Biên Tấn Nguyên hoàn toàn đồng ý với câu này của cô, cảm thấy con trai cần gì dễ thương chứ. Nhưng hắn lại nhớ đến Lục Vân Phi, Lục Vân Phi vẫn rất là dễ thương. Vì vậy Biên Tấn Nguyên nghĩ, con trai như hắn thì cần gì dễ thương, Lục Vân Phi như vậy, mới thích hợp để dễ thương.

Lục Vân Phi dễ thương cute bấy giờ đang ở nhà nói chuyện với chị gái của cậu.

"Ngày mai trường em họp phụ huynh, chị đi một chuyến nhá."

"Vì sao?" Lục Vân Thường vừa ăn trái cây vừa hỏi. "Em chẳng bao giờ cần người nhà đi họp phụ huynh mà?"

"Lần này thì có chuyện." Lục Vân Phi tiến lại gần. "Chị, để em cho chị xem vài video."

Lục Vân Thường nghi ngờ nhìn cậu em trai, rút khăn giấy lau tay rồi xem video trên điện thoại của cậu.

Chiều thứ Sáu 4h30 phút, học sinh chưa tan học nhưng nhiều phụ huynh đã đứng chờ trước cửa lớp. Khi chuông tan học vang lên, Lục Vân Phi vừa thu dọn cặp sách vừa hỏi Biên Tấn Nguyên: "Nhà cậu có ai đến không?"

Đây là biết rõ mà còn hỏi, bởi vì Biên Tấn Nguyên căn bản không có phụ huynh thứ hai. Nhưng ngoài dự đoán của Lục Vân Phi, Biên Tấn Nguyên đáp: "Không ai đến cả."

"Hả?" Lục Vân Phi ngạc nhiên.

Biên Tấn Nguyên giải thích: "Người giám hộ của tôi là dì nhỏ, nhưng dì còn phải đi làm, không tiện xin nghỉ. Hơn nữa dì có đến hay không cũng không khác gì, nên tôi xin cô Lý cho dì khỏi đi rồi."

Lục Vân Phi gật đầu, đúng thế, Biên Tấn Nguyên luôn đứng đầu lớp, Biên Tiệp có đến cũng chỉ để nghe Lý Lị khen hắn, thực sự không cần thiết.

"Nhà cậu có ai đến không?" Biên Tấn Nguyên hỏi.

"Trước đây không ai đến cả, bố mẹ tôi đều bận không có thời gian. Chẳng qua lần này, tôi nhờ chị tôi đến."

Biên Tấn Nguyên từng gặp Lục Vân Thường một lần ở nhà Lục Vân Phi. Khi đó, Lục Vân Thường đang mặc chiếc váy trắng ngồi trên sofa xem TV, thấy Lục Vân Phi về thì quay đầu cười với cậu, tươi tắn rạng rỡ, đúng với câu "Vân tưởng y thường hoa tưởng dung, xuân phong phất hạm lộ hoa nồng."*

*Dịch:

...Thoáng bóng mây hoa, nhớ bóng hồng

Gió xuân dìu dặt, giọt sương trong...

Trích "Thanh Bình Điệu" – Lý Bạch.

Quả nhiên, khi họ đi ra ngoài thì thấy nhiều nam sinh vây quanh một hướng, nhìn từ xa có một người đang cúi đầu nhắn tin, đó chính là Lục Vân Thường.

Lục Vân Phi tiến tới trước mặt chị, cười nói: "Giao cho chị nhé, bọn em về trước đây."

"Được." Lục Vân Thường nhẹ nhàng trả lời.

Biên Tấn Nguyên lễ phép chào chị rồi tạm biệt, cùng với Lục Vân Phi lên xe của chú Lý.

Lớp trưởng và các cán bộ lớp khác hướng dẫn phụ huynh vào lớp một cách có trật tự. Lục Vân Thường ngồi vào chỗ của Lục Vân Phi, chờ đợi một lúc lâu nhưng thấy chỗ bên cạnh vẫn không có ai ngồi. Đúng vậy, cô nghĩ, thành tích của Lục Vân Phi nhà họ tốt như vậy, cả nhà đều hài lòng, gần như nuôi thả cậu. Huống chi là Biên Tấn Nguyên, bố mẹ cậu ấy thật sự không cần mất thời gian đến họp phụ huynh.

Lý Lị là giáo viên chủ nhiệm, lên tiếng phát biểu trước, đánh giá cao sự chăm chỉ và nỗ lực của học sinh lớp 1, hứa sẽ giám sát chặt chẽ trong một năm rưỡi tới, giúp các em đạt thành tích cao nhất trong kỳ thi tốt nghiệp. Ngoại trừ cái này, cô còn đặc biệt khen thưởng một vài bạn học.

Phụ huynh rất nhiệt tình, tiếng vỗ tay không ngừng vang lên. Lý Lị lại tiếp tục mời các giáo viên bộ môn khác phát biểu. Sau khi nhìn đồng hồ, cô chuẩn bị kết thúc buổi họp phụ huynh lần này.

"Chờ một chút." Đúng lúc này, Lục Vân Thường lên tiếng. Cô ngồi ở hàng ghế cuối, mặc áo khoác dài màu đỏ thắt eo, đôi mắt đẹp mang theo chút nụ cười khó hiểu. "Sao không thấy giáo viên tiếng Anh đâu nhỉ? Các giáo viên bộ môn khác đều phát biểu rồi, chẳng lẽ cô ấy không có gì muốn nói sao?"

Phụ huynh trong lớp nghe vậy lập tức quay sang nhìn Lý Lị, chờ đợi câu trả lời.

Lý Lị không ngờ có người hỏi điều này, hơi sững lại rồi giải thích: "Cô Trương bị ốm, xin nghỉ rồi."

"Bị ốm?" Lục Vân Thường khẽ cười khẩy một tiếng. "Là bệnh thể chất hay bệnh tinh thần? Tôi nghĩ cô Trương căn bản là không muốn gặp chúng ta thì đúng hơn."

"Không có chuyện đó đâu." Lý Lị cố gắng xoa dịu tình hình.

Lục Vân Thường nhìn cô, khoanh tay trước ngực, khí thế bỗng trở nên sắc bén: "Cô Lý, cô vừa nói lớp 1 lần này đạt điểm tiếng Anh rất cao, cao hơn lớp đứng thứ hai đến mười hai điểm. Nhưng theo tôi biết, thành tích lần này hình như không liên quan gì đến cô Trương thì phải?"

"Cô Trương là giáo viên tiếng Anh của lớp 1, điểm số của học sinh sao lại không liên quan đến cô ấy được."

"Trong tình huống bình thường tất nhiên là có liên quan, nhưng nếu giáo viên bỏ dạy thì sao? Nếu trong suốt thời gian qua, người dạy học sinh không phải là cô Trương thì sao?"

"Ý cô là gì?" Cô Lý không hiểu.

Lục Vân Thường lấy điện thoại ra, đi lên bục giảng, mở một số video và nhấn phát.

Lý Lị nhìn vào, không dám tin vào mắt mình.

"Những video này, tôi tin rằng phụ huynh ở đây cũng đã xem qua từ con mình rồi. Thật lòng mà nói, trước khi thấy video này, tôi cũng không tin rằng trường Nhất Trung lại có loại giáo viên như vậy. Nhưng sự thật thì rành rành trước mắt, không thể không tin được. Ai cũng biết giáo viên có ảnh hưởng lớn đến học sinh thế nào. Chúng tôi, những bậc phụ huynh đã gửi con vào Nhất Trung, trả học phí cao, lại hoàn toàn tin tưởng vào nhà trường và giáo viên, là vì muốn con em mình được học trong một môi trường tốt nhất. Thế nhưng bây giờ, Nhất Trung lại để cho loại giáo viên này lộng hành làm xằng làm bậy, hãm hại học sinh. Cô Lý, cô thấy có thích hợp không?"

Những lời này như mồi lửa làm nổ tung thùng thuốc súng, phụ huynh lập tức phản ứng mạnh mẽ, bày tỏ sự bất mãn và yêu cầu phải thay giáo viên, nhất định phải thay giáo viên, khẳng định rằng họ không yên tâm với cái loại giáo viên này.

Lý Lị vội vàng trấn an mọi người, Lục Vân Thường điềm tĩnh nói: "Cô Lý, tôi biết việc thay giáo viên là chuyện lớn, cô không thể tự quyết được. Cô cũng vô tội, cho nên hãy gọi hiệu trưởng đến đây, tôi sẽ nói chuyện với ông ấy."

Lý Lị nhìn Lục Vân Thường, mơ hồ thấy được bóng dáng của Lục Vân Phi trên khuôn mặt cô, chỉ là rõ ràng, chị gái của Lục Vân Phi không dễ nói chuyện như cậu em trai.

Lục Vân Phi vừa về đến nhà, lập tức nhận được thông báo trong nhóm chat lớp 1: "Báo cáo!!! Mẹ tớ nhắn tin nói rằng hiệu trưởng vừa phát thông báo, từ nay về sau, cô Trương Yến Dung sẽ không dạy lớp chúng ta nữa, mà sẽ là cô Triệu từ lớp 20."

"Ha ha ha ha, cuối cùng cũng trả được thù lớn rồi!"

"Để xem Trương Yến Dung còn kiêu ngạo được nữa không, hừm, cứ tưởng chúng ta không thể thiếu cô ta sao?"

"Còn các lớp khác mà cô ta dạy thì sao nhỉ? Cô ta vẫn dạy chứ?"

"Chắc vậy á, haizz, phải thương cho lớp bên cạnh một chút."

"Đúng là thảm thật, đau lòng cho lớp bên cạnh quá đi."

"Ha ha ha ha, không quan tâm nữa, dù sao lớp mình cũng đã được giải thoát rồi, tạm biệt Trương Yến Dung tồi tệ."

"Ha ha ha."

Nhóm chat lớp 1 tràn ngập niềm vui và sự hân hoan.

Lục Vân Phi cũng rất vui vẻ: "Thế là xong chuyện, tôi nhớ Minh Dịch từng nói cô Triệu dạy tiếng Anh rất tốt, người cũng thân thiện. Đổi sang cô ấy cũng coi như trong cái rủi có cái may."

"Thế à?" Biên Tấn Nguyên nhẹ nhàng nói: "Vậy xem ra tôi có thể nghỉ dạy rồi, từ nay cậu học tiếng Anh với cô Triệu nhé."

Lục Vân Phi:?

Lời của
 
Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường
Chương 59



Biên Tấn Nguyên mỉm cười: "Có vẻ cũng được đấy."

"Không được mà!" Lục Vân Phi chộp lấy tay hắn một phen: "Sư phụ, người không thể bỏ mặc đồ nhi thế này được! Tiếng Anh của đồ nhi chỉ có thể dựa vào người thôi! Chỉ có người thôi á!"

"Chẳng phải cô Triệu dạy cũng khá tốt sao? Đúng là trong cái rủi có cái may."

Lục Vân Phi:...

Lần đầu tiên Lục Vân Phi phát hiện ra sư phụ của cậu lại nhỏ nhen như vậy, không chịu nổi khi thấy cậu khen người khác. Thế là cậu lập tức đổi giọng: "Mấy lời đó chỉ là lời xã giao, khách sáo, giả tạo, không đáng tin đâu."

"Thế ai biết được lời cậu nói bây giờ có phải cũng chỉ là lời xã giao, khách sáo, giả tạo, không đáng tin?"

Lục Vân Phi suýt khóc không ra nước mắt.

Biên Tấn Nguyên lại mỉm cười, dùng tay không bị cậu nắm xoa xoa đầu cậu: "Trêu cậu thôi."

Lục Vân Phi:...

"Trêu tôi vui lắm à?"

Nghe vậy, Biên Tấn Nguyên còn gật đầu: "Cũng vui thật."

Lục Vân Phi:...

Lục Vân Phi cảm thấy cậu không biết nên nói gì nữa, hay là nhân tiện chúc Tết sư phụ luôn cho rồi.

Sau khi Biên Tấn Nguyên dạy xong, Lục Vân Thường cũng vừa về tới. Thấy hắn sắp đi, cô còn dặn dò: "Đi đường cẩn thận nhé."

"Cảm ơn chị, tạm biệt chị." Biên Tấn Nguyên đáp.

Lục Vân Thường khẽ gật đầu, tiễn hắn ra khỏi cửa.

"Xem ai vừa về này, hoá ra là nữ chiến binh dũng cảm của chúng ta!" Lục Vân Phi lại gần, cười nói: "Em đã nhận được tin vui rồi."

"Rồi em sẽ nhận thêm tin vui khác nữa." Lục Vân Thường cởi áo khoác, rót một cốc nước.

"Ý chị là sao?" Lục Vân Phi hỏi.

"Trước là đòi hỏi vô lý, sau lại vu khống, rồi còn đình công, loại giáo viên như vậy mà cũng xứng làm giáo viên?"

"Cho nên chị đã yêu cầu hiệu trưởng đuổi cô ta rồi?"

Nghe vậy, Lục Vân Thường giả vờ ngạc nhiên: "Tiểu Phi, trong mắt em chị là kiểu người bá đạo như vậy à?"

"Chẳng phải thế sao?" Lục Vân Phi nghĩ bụng rằng chị gái cậu quả là thế. Đừng nhìn bề ngoài dịu dàng, lương thiện và xinh đẹp của chị ấy, chứ tác phong làm việc thì sấm rền gió cuốn, nhanh gọn lẹ vô cùng. Nếu không thì chị ấy làm sao có thể được bố kéo về làm trợ lý ngay khi chưa tốt nghiệp đại học, rồi sau khi tốt nghiệp lại trực tiếp đảm nhận vị trí giám đốc được.

"Đương nhiên là không rồi." Lục Vân Thường nhẹ nhàng đáp: "Nhà họ Lục chúng ta đâu phải loại người thích dùng quyền thế để ép người khác, nếu không truyền ra ngoài, người ta sẽ hiểu nhầm mất."

"Vậy chị..."

"Thầy giáo Ngữ văn của em chưa từng dạy rằng "Không chiến mà khuất phục được quân địch, mới là cao minh nhất" sao?"

"Hả?"

Lục Vân Thường đặt cốc nước xuống: "Chị về phòng đây, em học hành cho tử tế vào."

Lục Vân Phi ngơ ngác nhìn cô rời đi, trong lòng thắc mắc, chị gái cậu không đọc tiểu thuyết nữa mà chuyển sang đọc binh pháp rồi sao? Sao ai nấy đều bắt đầu đọc binh pháp thế này, binh pháp có gì hấp dẫn lắm à?

Thực tế chứng minh, binh pháp rất hấp dẫn, không chỉ hấp dẫn mà còn hữu dụng nữa, bởi vì Trương Yến Dung đã từ chức rồi.

Nói là từ chức thì cũng không đúng lắm, phải nói chính xác là cô ta bị Tr**ng S* thải. Sau buổi họp phụ huynh hôm đó, giáo viên của lớp 1 được thay thế bởi thầy Triệu Tụng, giáo viên dạy khối Văn. Trương Yến Dung nhận được cuộc gọi từ hiệu trưởng vào buổi tối, bị phê bình nặng nề, cô ta khóc lóc thừa nhận bản thân đã sai và hứa sẽ không tái phạm.

Có ông chú chống lưng cho tô ta, hiệu trưởng vốn định mắt nhắm mắt mở bỏ qua, chỉ cần cô ta chịu thay đổi và dạy dỗ tốt các lớp khác là được. Nhưng ai ngờ, phụ huynh các lớp khác lại không biết từ đâu mà nghe được chuyện của Trương Yến Dung, tối hôm đó lập tức gọi điện đồng loạt cho giáo viên chủ nhiệm, hôm sau còn kéo nhau lên trường, khăng khăng rằng giáo viên như thế này thì họ không thể nào yên tâm.

"Học sinh lớp 1 thành tích tốt như thế mà cô ta còn không chịu dạy tử tế, thế thì làm sao mà hết lòng với lớp chúng tôi được?"

Phụ huynh nói chắc nịch, kiên quyết không nhân nhượng. Trong số đó có vài người giàu có, trực tiếp gọi điện cho hiệu trưởng, cuối cùng hiệu trưởng không còn cách nào khác ngoài việc buộc cô ta nghỉ việc.

Chú của Trương Yến Dung đã xin giúp cô ta, thế nhưng chẳng có tác dụng gì. Giờ đây, Trương Yến Dung chẳng khác nào con chuột bị đuổi cùng đánh tận, phụ huynh trường Nhất Trung đều nhắm vào cô ta, xuất hiện ở lớp nào thì phụ huynh lớp đó lại bắt đầu liên kết gọi điện. Trương Yến Dung khóc lóc van xin nhưng cũng vô ích.

Ngày rời đi, mắt Trương Yến Dung đỏ hoe, học sinh lớp 1 gặp cô ta trên cầu thang nhưng không nói gì, chỉ né tránh rồi bước qua.

Lục Vân Phi nghe tin Trương Yến Dung bị sa thải, trong lòng có chút thương cảm. Từ đầu đến cuối, cậu chưa từng chủ động làm gì Trương Yến Dung, nếu không phải cô ta tự chuốc lấy thì cũng đâu đến nỗi rơi vào hoàn cảnh này.

"Trời làm bậy còn có thể tránh, tự làm bậy thì không thể sống." Lục Vân Phi cảm thán một câu, rồi cúi đầu tiếp tục làm bài tập về nhà.

Trương Yến Dung bị đuổi việc, lớp 1 cũng trở thành tâm điểm chú ý, đến lúc này, học sinh các lớp khác mới biết lớp 1 đã trải qua kỳ thi giữa kỳ như thế nào. Còn Biên Tấn Nguyên thì qua trận chiến phong thần này, đã trở thành huyền thoại mới của trường Nhất Trung.

"Trời má! Đỉnh của chóp, không hổ là lớp 1, đúng là lớp hỏa tiễn có khác ha!"

"So với chuyện đó, tui càng khâm phục Biên Tấn Nguyên hơn á, cậu ấy là người à? Vip pro thật sự, tự dạy học sinh lớp 1 mà thành tích của lớp không những không giảm mà lại còn tăng, quá ghê gớm!"

"Không hổ danh là học thần, chúng ta đều là phàm nhân, chỉ có Tấn Nguyên mới là học thần!"

"Tôi chỉ muốn biết Biên Tấn Nguyên đã dạy lớp 1 như thế nào thôi, tôi cũng muốn nghe, giờ còn có thể nghe được không nhỉ?"

Học sinh lớp một 1 bài viết trên diễn đàn mà thở dài. Đương nhiên là không thể nghe được nữa rồi, không chỉ không thể nghe, mà Biên học thần đúng là "rút ch*m vô tình," sau kỳ thi giữa kỳ, mọi người tìm học thần hỏi bài, cậu ấy lại ngồi lặng lẽ mà không ngẩng đầu lên, lạnh lùng như chẳng hề quen biết với bọn họ.

Mỗi lần như vậy, mọi người lại vô cùng ghen tị với Lục Vân Phi, thậm chí có bạn nữ lén hỏi cậu: "Tại sao cậu ấy lại đối xử tốt với cậu như vậy thế?"

Lục Vân Phi suy nghĩ rồi trả lời thành thật: "Chắc là vì tôi đẹp trai á."

Bạn nữ:???

Lục Vân Phi vẫy tay bảo các nàng rời đi: "Ép buộc sẽ không có kết quả tốt đâu, kiếm người khác đi mấy em ơi."

Thực ra Lục Vân Phi cũng từng khuyên Biên Tấn Nguyên: "Cậu đừng mãi như vậy, con người là loài sống bầy đàn, nhân tiện lần này kết bạn với mọi người đi. Có câu ở nhà dựa vào cha mẹ, ra ngoài dựa vào bạn bè, có bạn bè vẫn luôn tốt mà."

Biên Tấn Nguyên vừa làm bài vừa hỏi: "Cậu không phải là bạn tôi à?"

"Nhưng chỉ có mỗi tôi thì sao được."

"Thế là đủ rồi." Biên Tấn Nguyên nói.

Lục Vân Phi thở dài, nhưng rồi nghĩ lại, cũng coi như đúng đi. Dù gì cậu cũng chẳng thiếu thứ gì, chắc cũng không đến nỗi làm Biên Tấn Nguyên ấm ức đâu. Bạn bè quan trọng là chất lượng chứ không phải số lượng, có cậu là đủ rồi.

Nghĩ vậy, Lục Vân Phi cũng không khuyên nữa.

Tháng 12 đến, trời trở lạnh rõ rệt, Lục Vân Phi và Biên Tấn Nguyên đều đã mặc áo phao. Tháng 12, trên phố ngập tràn không khí Giáng sinh, gần như lúc nào cũng nhắc nhở Biên Tấn Nguyên rằng sinh nhật của Lục Vân Phi sắp tới rồi.

Sinh nhật của Lục Vân Phi thường được tổ chức ở nhà vào đúng ngày, rồi chọn một ngày cuối tuần trước hoặc sau đó để tổ chức với bạn bè.

Cậu hỏi Biên Tấn Nguyên: "Cậu muốn đến nhà tôi dự sinh nhật không?"

Biên Tấn Nguyên do dự một lúc rồi từ chối, dù sao hắn cũng không quen ai khác trong nhà họ Lục, hắn ngại.

Lục Vân Phi đã đoán trước kết quả này nên không ép buộc: "Vậy cuối tuần cậu cùng mọi người tổ chức sinh nhật với tôi nhé."

"Được." Biên Tấn Nguyên đồng ý.

Hai người coi như đã hẹn với nhau, Lục Vân Phi nhanh chóng chọn một ngày cuối tuần, nhắn vào nhóm, hẹn mọi người về thời gian, bắt đầu bàn bạc về kế hoạch tổ chức. Trời lạnh, mọi người không muốn vận động nhiều, cho nên quyết định sẽ đi ăn lẩu rồi đi hát karaoke. Lục Vân Phi hỏi Biên Tấn Nguyên: "Cậu hát được không?"

Biên Tấn Nguyên gật đầu.

Lục Vân Phi thầm nghĩ, thế thì đến lúc đó phải để hắn hát thật nhiều mới được, dù gì ngoài bài "Mary had a little lamp", cậu chưa từng nghe Biên Tấn Nguyên hát bài nào khác.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, sinh nhật của Lục Vân Phi cuối cùng cũng đã đến. Bạn bè của cậu rất đông, trong đó có bảy tám người người mà Biên Tấn Nguyên quen biết như Lý Nguyên Thanh, Ôn Minh Dịch, Trương Lãng và cả những người hắn không quen – bạn tiểu học và trung học của Lục Vân Phi. Mọi người tặng quà, cùng nhau chơi đùa vui vẻ, rất thoải mái.

Vì đông người, Lục Vân Phi ban đầu không để ý, sau mới phát hiện Biên Tấn Nguyên vẫn ngồi im lặng ở một góc, không hát hò gì cả. Cậu từ từ tiến lại, hỏi Biên Tấn Nguyên: "Cậu không hát à?"

"Mọi người cứ hát đi."

Lục Vân Phi nhìn khuôn mặt hắn dưới ánh đèn không thấy rõ biểu cảm, khẽ nói: "Cậu không thích những nơi đông người như thế này phải không?"

Cũng không trách cậu nghĩ vậy, từ khi quen Biên Tấn Nguyên, hắn luôn là người độc lai độc vãng. Lục Vân Phi đoán đây có lẽ là lần đầu tiên hắn đến những nơi thế này.

"Không phải." Biên Tấn Nguyên nhẹ giọng nói.

"Thật không?"

Biên Tấn Nguyên mỉm cười một chút: "Thật mà."

Lục Vân Phi lúc này mới an tâm: "Vậy cậu có muốn hát không? Để tôi chọn bài cho cậu nhé."

"Không cần đâu." Biên Tấn Nguyên nói: "Mọi người hát đi."

Nghe vậy, Lục Vân Phi cũng không tiện ép hắn hát nữa, chỉ ngồi xuống bên cạnh hắn mà không nói gì thêm.

Ra khỏi KTV, mọi người mới ngạc nhiên phát hiện trời đã bắt đầu rơi tuyết.

Đây là trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay. Nếu ở đây có một vài thiếu nữ mang tâm hồn mơ mộng, bọn họ hẳn là sẽ vui mừng vì sự lãng mạn của tuyết đầu mùa. Nhưng ở đây lại toàn là bảy tám cậu trai, những kẻ khiếm khuyết tế bào lãng mạn, chỉ nghĩ đến một chuyện: "Tuyết rơi rồi, chắc lại tắc đường, gọi xe cũng khó đây."

Lục Vân Phi phụ hoạ: "Đúng vậy, cho nên mau gọi xe về thôi."

Mấy người gọi xe rồi lần lượt trở về nhà. Lục Vân Phi bảo họ đi trước, còn cậu và Biên Tấn Nguyên đi chung một xe. "Để tôi tiễn cậu về, cậu sẽ xuống ở đâu?" Lục Vân Phi hỏi.

Biên Tấn Nguyên báo tên một ga tàu điện ngầm, Lục Vân Phi nhanh chóng ghi nhớ, dự định về nhà sẽ tra thử.

"Nói mới nhớ, tôi chưa đến nhà cậu bao giờ." Lục Vân Phi quay sang nhìn Biên Tấn Nguyên: "Hôm nào tôi đến chơi nhé."

Biên Tấn Nguyên sửng sờ một chút, rồi từ chối: "Thôi đi."

"Sao lại thế?" Lục Vân Phi thắc mắc: "Hai đứa mình quen thân thế rồi, mà tôi vẫn không thể đến nhà cậu sao?"

"Không có gì đáng để đến cả." Biên Tấn Nguyên trầm giọng nói.

Lục Vân Phi nhìn hắn, ánh đèn ngoài cửa sổ lướt qua mặt hắn để lại một vệt sáng rồi nhanh chóng tan biến. Đột nhiên, Lục Vân Phi hiểu ra — chẳng lẽ Biên Tấn Nguyên đang tự ti?

Cậu nhìn Biên Tấn Nguyên lặng lẽ ngồi trong xe, im lặng, lạnh lùng, như thể không quan tâm đến bất cứ điều gì, mọi thứ đều trong tầm kiểm soát của hắn. Nhưng lần này, hắn lại từ chối cậu, lần đầu tiên từ chối cậu.

Nhìn hắn không giống kiểu người sẽ tự ti, bình thường lúc nào cũng tự tin đầy mình, không mấy để ý đến những thứ khác. Nhưng suy cho cùng, hắn cũng chỉ là một cậu thiếu niên mười bảy tuổi bình thường, biết dịu dàng che chở người mình thích, cũng biết ở trước mặt người mình thích, giữ gìn lòng tự tôn.

Cho dù đó là loại tình cảm nào đi chăng nữa.

Tác giả có lời muốn nói:

Đi thì vẫn sẽ đi á, rốt cuộc Biên Biên vẫn là người có nội tâm rất mạnh mẽ.

Biên Biên lúc này vẫn chưa phân biệt được đây là tình anh em hữu nghị hay là tình yêu đâu, chỉ cảm thấy bản thân rất thích Phi Phi thôi, nhưng mà cậu ấy cũng rất nhanh nha.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back