Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường

Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường
Chương 65



"Có lẽ sẽ không về." Biên Tấn Nguyên nhớ lại tin nhắn của Biên Tiệp gửi cho hắn.

"Vậy tôi sẽ ở thêm một ngày nữa."

"Được."

Ngoài cảm giác ngại ngùng và bất an ban đầu khi để Lục Vân Phi nhìn thấy nhà hắn, sau một ngày Biên Tấn Nguyên đã có thể chấp nhận sự hiện diện của Lục Vân Phi. Thậm chí hắn còn cảm thấy, như vậy cũng không tệ.

Lục Vân Phi thấy hắn đồng ý thì lập tức nhắn tin về nhà, nói rằng ngày mai cậu mới trở về.

Bố mẹ Lục không có ý kiến, mẹ Lục còn dặn dò cậu: "Con đừng có làm phiền thầy Biên đấy nhé."

Lục Vân Phi trả lời: "Không đâu ạ, con rất hiểu chuyện mà mẹ~"

Lục Vân Thường không ngần ngại gửi một biểu cảm chế giễu đầy nghi ngờ.

Lục Vân Phi cất điện thoại, lười tranh tranh cãi với cô.

Biên Tấn Nguyên lại xào hai món ăn và pha nước chấm, mang bữa tối lên bàn. Lục Vân Phi nếm thử, chân thành khen ngợi: "Nếu các nữ sinh ở trường biết cậu không chỉ đẹp trai học giỏi mà còn nấu ăn ngon nữa, chắc số người muốn lấy cậu sẽ tăng gấp đôi luôn đó."

Biên Tấn Nguyên cười một chút, không nói gì.

Lục Vân Phi tiếp tục nói: "Không biết sau này cậu sẽ tìm bạn gái thế nào nhỉ, với tính cách này của cậu, chắc cậu cần một cô gái dịu dàng đúng không?"

Biên Tấn Nguyên ngước lên nhìn cậu một cái, nhẹ giọng nói: "Vui vẻ, lạc quan là được."

"Thế thì đơn giản rồi, tôi sẽ giúp cậu để ý, gặp người phù hợp sẽ báo cho cậu biết."

"Không cần." Biên Tấn Nguyên khẽ nói: "Tôi chưa vội."

Lục Vân Phi bất đắc dĩ: "Được thôi, dù sao thì chúng ta cũng còn trẻ mà, không thì để lên đại học rồi yêu đương cũng được."

Biên Tấn Nguyên nhìn cậu, chậm rãi cúi đầu.

Lục Vân Phi nhớ tới tối hôm qua không vào được Thiên Miêu Tinh Linh, cho nên tối nay lên giường nằm sớm, không trò chuyện với Biên Tấn Nguyên nữa mà dự định ngủ luôn.

Tuy nhiên ngoài dự đoán của cậu, cậu vẫn không thể ngủ lúc 9 giờ, cũng không thể tiến vào được Thiên Miêu Tinh Linh. Kỳ lạ thật, Lục Vân Phi nghĩ thầm, chuyện gì đang xảy ra thế này? Chẳng lẽ vì bây giờ cậu đang ở nhà Biên Tấn Nguyên nên không thể vào được sao? Cậu không hiểu được, đành tạm gác lại, đợi ngày mai về nhà sẽ xem có phải do nguyên nhân này hay không.

Sáng sớm hôm sau, Biên Tấn Nguyên lại là người mở mắt trước. Giống như hôm qua, Lục Vân Phi nằm dựa vào lòng hắn ôm hắn. Biên Tấn Nguyên nhìn khuôn mặt nghiêng tinh tế của cậu, muốn đưa tay véo nhẹ nhưng lại sợ làm cậu tỉnh giấc, chỉ nhẹ nhàng chạm một chút rồi rút tay lại. Sau đó, hắn ôm lấy Lục Vân Phi.

Thật ra hắn có chút thích buổi sáng như thế này, dù chỉ mới có hai ngày nhưng lại khiến hắn cảm thấy bình yên và dễ chịu.

Trên chiếc giường này, từ trước đến nay chỉ có một mình hắn, bây giờ lại có thêm cậu thiếu niên mà hắn thích nằm ngủ say. Cậu thiếu niên ấy ấm áp như ngọc, đẹp đẽ khiến người ta muốn hôn, chỉ là Biên Tấn Nguyên không dám hôn, sợ làm cậu thiếu niên của hắn tỉnh giấc.

Trong truyện cổ tích, công chúa ngủ say đều được đánh thức bởi nụ hôn của hoàng tử, rồi họ sống hạnh phúc mãi mãi. Nhưng mà, nếu công chúa tỉnh dậy phát hiện nàng không thích hoàng tử thì sao? Nếu công chúa không muốn hoàng tử hôn nàng thì sao?

Đó không phải là điều mà truyện cổ tích cần cân nhắc, nhưng lại là điều mà Biên Tấn Nguyên phải đắn đo suy nghĩ.

Trước ngày hôm qua, Biên Tấn Nguyên mơ hồ cảm nhận được bản thân hắn thích Lục Vân Phi, nhưng lại không biết loại thích này là thích kiểu gì, là tình bạn hay là tình yêu? Tuy nhiên sau ngày hôm qua, hắn cuối cùng đã hiểu rõ, đó chính là tình yêu.

Chỉ là Lục Vân Phi đối với hắn rõ ràng chỉ là tình bạn, tất cả hành động của cậu đều đàng hoàng - mọi suy nghĩ đều trong sáng không chút tì vết. Mọi thứ của cậu đều có thể phơi bày dưới ánh mặt trời, cậu đối với hắn là tình bạn không pha tạp chất. Biên Tấn Nguyên nhìn người trong lòng, không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ Lục Vân Phi từ chối hắn, lại càng sợ Lục Vân Phi tránh né hắn.

Được một đứa con trai thích, có lẽ Lục Vân Phi chưa từng trải qua, Biên Tấn Nguyên nghĩ, ít nhất thì hãy cho bọn họ thêm chút thời gian, cũng cho bản thân thêm chút thời gian, để hắn mạnh mẽ hơn một chút, lúc đó mới nói cho Lục Vân Phi biết hắn thích cậu. Nếu không, chỉ dựa vào bản thân hiện tại, làm sao hắn có tư cách kéo cậu bước vào một con đường khác đây.

Đó chẳng phải là con đường bằng phẳng, có bụi gai cũng có bùn lầy, Biên Tấn Nguyên không nỡ để hoàng tử nhỏ trong tranh của hắn bước vào đó. Hắn muốn cố gắng mở hoa trong gai, tỏa sáng trong bùn, trải thảm đỏ rồi mới kéo Lục Vân Phi tiến lên. Đối với hắn, nếu có thể, hắn muốn giữ lấy mọi gian nan cho bản thân, chỉ để lại ánh sáng xuân tốt đẹp nhất cho Lục Vân Phi.

Khi Biên Tiệp về đến nhà, Lục Vân Phi và Biên Tấn Nguyên đang ăn cơm, nhìn thấy bà, Lục Vân Phi lập tức đứng dậy ngoan ngoãn nói: "Chào dì ạ."

Biên Tiệp ngạc nhiên nhìn cậu thiếu niên trước mặt, rồi nhìn sang Biên Tấn Nguyên, đây là lần đầu tiên bà thấy Biên Tấn Nguyên đưa bạn về nhà. Biên Tấn Nguyên bình tĩnh giải thích: "Đây là bạn học của con đến nhà làm bài tập, tiện thể ở lại hai ngày."

Lục Vân Phi vội vàng gật đầu.

Song Song cười nói với cậu: "Anh Vân Phi, lâu lắm rồi không gặp anh nha~"

"Em còn nhớ anh à." Lục Vân Phi nói.

Song Song "Dạ dạ" đáp lại, đi đến bên cạnh cậu.

Lục Vân Phi xoa đầu cậu bé mà nghĩ thầm, nhóc con này trí nhớ cũng không tệ nhỉ, không uổng công mỗi tối cậu kể chuyện qua Thiên Miêu Tinh Linh cho cậu bé.

Biên Tiệp sau khi hết ngạc nhiên thì lập tức nhiệt tình nói: "Các con ăn cơm rồi, để dì đi rửa ít trái cây cho các con nhé, Tiểu Nguyên tiếp bạn đi, đừng để bạn khách sáo đấy."

Lục Vân Phi vội nói: "Không cần đâu dì ạ, con sắp no rồi."

"Không sao, con cứ ngồi đi, đừng có khách sáo."

Lục Vân Phi nhìn sang Biên Tấn Nguyên cầu cứu, Biên Tấn Nguyên nhẹ nhàng nói: "Cậu ăn cơm đi, lát nữa không muốn ăn trái cây thì không cần ăn."

Lục Vân Phi đành cứng nhắc ngồi xuống.

Song Song đã ăn trưa rồi, tuy nhiên thấy trên bàn có món mình thích lại thèm thuồng, cậu bé "lộc cà lộc cộc" chạy đến tủ bát lấy một đôi đũa, rồi lấy một cái bát be bé "lộc cà lộc cộc" chạy về, ngồi trên ghế nhỏ nói với Biên Tấn Nguyên và Lục Vân Phi: "Em cũng muốn ăn, em ăn cùng các anh nha."

"Được." Lục Vân Phi cười nói.

Lúc Biên Tiệp rửa xong trái cây trở lại thì thấy hai lớn một nhỏ đang ăn cơm, bà đặt trái cây lên bàn, nhắc nhở Song Song: "Song Song, con ăn ít thôi, con đã ăn cơm rồi đấy."

"Vâng ạ." Song Song ngoan ngoãn đáp, rất nghe lời chỉ ăn một ít.

Ăn xong cơm, Lục Vân Phi định về nhà, Biên Tấn Nguyên tiễn cậu ra cửa, tiễn đến tận đầu ngõ.

"Cậu về đi." Lục Vân Phi nói.

"Tôi đợi cậu lên xe."

Hắn nói rồi giơ tay gọi một chiếc xe cho Lục Vân Phi.

Lục Vân Phi thấy xe dừng lại trước mặt họ, nói lời tạm biệt với Biên Tấn Nguyên rồi mở cửa xe bước lên.

Chiếc taxi màu cam chạy thẳng về phía trước, dần dần ra khỏi tầm mắt của Biên Tấn Nguyên. Hắn lưu luyến nhìn theo cho đến khi xe khuất hẳn mới quay người trở về nhà.

Vừa về đến nhà, Biên Tấn Nguyên đã thấy Song Song đứng trước chiếc loa Thiên Miêu Tinh Linh màu đỏ, không ngừng hỏi: "Sao cậu không trả lời tớ thế? Cậu nói gì đi chứ, sao cậu lại không nói gì?"

"Chuyện gì vậy?" Hắn hỏi Song Song.

Song Song bĩu môi không hài lòng: "Cậu ấy không thèm trả lời em." Nói xong, cậu bé chỉ tay vào chiếc loa Thiên Miêu Tinh Linh màu đỏ.

"Thiên Miêu Tinh Linh." Biên Tấn Nguyên gọi một tiếng.

Tuy nhiên, không có phản hồi.

Hắn tiến lại gần hơn, gọi thêm một tiếng "Thiên Miêu Tinh Linh", nhưng vẫn không có phản hồi.

Biên Tấn Nguyên bỗng nhiên cảm thấy mơ hồ, không hiểu tại sao lại xảy ra tình trạng như thế này. Hắn kiểm tra bảng cắm điện, vẫn có điện, nguồn điện của Thiên Miêu Tinh Linh cũng c*m v** bảng cắm điện, vậy tại sao lại như thế?

Biên Tấn Nguyên lên mạng tìm kiếm thông tin, cộng đồng mạng đưa ra nhiều cách khác nhau, nhưng hắn thử mãi vẫn không khắc phục được vấn đề.

"Có cần sửa không?" Biên Tiệp hỏi: "Chỉ là không biết thứ này sửa thế nào đây?"

Biên Tấn Nguyên cũng không biết. Cộng đồng mạng khuyên nên liên hệ dịch vụ khách hàng. Sau khi dịch vụ khách hàng hiểu rõ tình hình, họ trao đổi với hắn một lúc rồi cuối cùng đưa ra giải pháp: "Thân mến, ngài có thể gửi lại chiếc Thiên Miêu Tinh Linh này không, chúng tôi sẽ gửi trả ngài một chiếc mới~"

Nhìn dòng chữ trong khung đối thoại, Biên Tấn Nguyên không khỏi nhớ lại đêm của vài tháng trước, lúc chiếc Thiên Miêu Tinh Linh vẫn còn hoạt bát, giận dữ mắng hắn là kẻ lăng nhăng.

"Không sửa được sao?" Hắn trả lời: "Tôi không muốn đổi cái mới, tôi chỉ muốn sửa cái này thôi."

Dịch vụ khách hàng đáp lại: "Xin lỗi thân mến, chúng tôi chỉ đổi chứ không sửa. Chúng tôi sẽ gửi ngài một chiếc mới với chức năng tương tự nhé~"

Biên Tấn Nguyên im lặng.

Một lúc sau, hắn trả lời: "Cảm ơn, không cần đâu."

Nhìn chiếc Thiên Miêu Tinh Linh màu đỏ trước mặt, hắn cảm thấy một nỗi bất lực mơ hồ. Hắn nhớ lại cuộc trò chuyện cuối cùng giữa họ, khi đó nó còn gợi ý cho hắn rằng ngày hôm sau nên đưa Lục Vân Phi về nhà, nhưng bây giờ, nó lại ngủ say.

Ban đầu hắn quả thật không coi trọng chiếc Thiên Miêu Tinh Linh này, mang về chỉ để làm đồ chơi cho Song Song. Nhưng lâu dần, hắn cũng quen với việc trong nhà có một thiết bị thỉnh thoảng tự động khởi động lại, đôi khi ngốc nghếch, đôi khi lại rất dễ thương. Nó sẽ nhắc hắn giờ giấc một cách máy móc, nhưng cũng rất thông minh mà nhắc hắn đi ngủ, trò chuyện với hắn, hoặc phát những bản nhạc hay ho và dở tệ.

Có lẽ vì luôn được cắm điện, cho nên nó lúc nào cũng tràn đầy năng lượng và nhiệt tình. Nhưng hiện tại, nó lại không nói gì.

Biên Tấn Nguyên nhớ lại những cuộc trò chuyện với nó, hắn đưa tay chạm nhẹ vào chiếc Thiên Miêu Tinh Linh màu đỏ nhưng không nỡ rút nguồn điện. Hắn nghĩ có lẽ một ngày nào đó, nó sẽ tự khởi động lại, hoặc khi họ gọi nó, nó sẽ vang lên một tiếng "Tôi ở đây" rõ ràng.

Giống như hôm nay, đột nhiên nó lại im lặng.

*

Lục Vân Phi mất ngủ.

Cậu mở mắt nhìn trần nhà trong sự khó tin, sau đó nhắm mắt lại ngay, nhưng vẫn không thể nào ngủ được.

Nỗi lo lắng mơ hồ từ đêm qua, giờ đây càng trở nên rõ rệt. Lục Vân Phi không hiểu tại sao cậu lại mất ngủ, cũng không hiểu tại sao bình thường cứ 9 giờ là ngủ ngay rồi, mà hôm nay lại cứ trằn trọc mãi. Nếu cậu mất ngủ, vậy thì chiếc Thiên Miêu Tinh Linh ở nhà Biên Tấn Nguyên giờ ra sao? Có hoạt động bình thường hay đã không còn phản ứng nữa?

Lục Vân Phi muốn gọi điện hỏi Biên Tấn Nguyên, mà lại không biết phải nói thế nào.

Hai ngày trước, khi ở nhà Biên Tấn Nguyên, cậu không thể tiến vào vào Thiên Miêu Tinh Linh. Cậu nghĩ có lẽ là do địa điểm, thế nhưng bây giờ ở nhà cậu mà cũng không tiến vào được, tại sao lại như vậy chứ? Lục Vân Phi không biết, nhưng cậu mơ hồ cảm thấy có điều gì đó dường như đang thay đổi.

Lục Vân Phi phải đến 3, 4 giờ sáng mới ngủ được. Lúc tỉnh dậy đã là 12 giờ trưa. Biên Tấn Nguyên gửi tin nhắn WeChat, hỏi cậu hôm nay có muốn cùng nhau làm bài tập không.

Lục Vân Phi từ chối: "Hôm nay nhà có khách, không ra ngoài được."

Biên Tấn Nguyên cũng không ép.

Lục Vân Phi cứ lo lắng về việc của Thiên Miêu Tinh Linh, cố gắng dẫn dắt câu chuyện: "À này, tối qua cậu có nói chuyện với Thiên Miêu Tinh Linh không? Tối qua tôi muốn chơi với Thiên Miêu Tinh Linh của tôi, nhưng nó không thèm trả lời, gọi thế nào cũng không đáp lại, của cậu vẫn ổn chứ?"

Biên Tấn Nguyên nghe vậy thì ngạc nhiên hỏi: "Của cậu cũng hỏng à?"

Lục Vân Phi nhạy cảm bắt được từ "cũng", "Của cậu cũng không trả lời à?"

"Ừ, từ lúc cậu đi nó đã không nói gì, mãi không hoạt động."

"Giờ cũng không nói lời nào à?" Lục Vân Phi hỏi.

Biên Tấn Nguyên thử một chút, rồi trả lời: "Không nói."

Trong lòng Lục Vân Phi "lộp bộp" vài tiếng, cậu nhìn về phía bàn học không xa, thử gọi: "Thiên Miêu Tinh Linh."

Đối phương lập tức đáp lại một cách tích cực: "Có chuyện gì vậy?"

Nghe vậy, Lục Vân Phi bỗng thấy buồn bực. Thiên Miêu Tinh Linh của cậu vẫn hoạt động tốt, tối qua cũng tốt, hôm nay cũng vậy, thế nhưng Thiên Miêu Tinh Linh của Biên Tấn Nguyên thì thực sự đã hỏng.

Hình thái thứ hai của cậu không còn nữa rồi.

Tiếng chuông 12 giờ vang lên, phép thuật của bà tiên đỡ đầu mất đi hiệu lực, chiếc xe ngựa bí ngô biến lại thành quả bí ngô, những con ngựa tuấn mã trở lại thành những chú chuột nhỏ. Cinderella không còn chiếc váy lộng lẫy, hốt hoảng chạy ra khỏi lâu đài, chỉ để lại một chiếc giày thủy tinh chứng minh tất cả đều là thật.

Nhưng mà cậu, thậm chí còn không có lấy một chiếc giày thủy tinh.

Cinderella còn một chiếc giày khác, tuy nhiên Lục Vân Phi thì không. "Chiếc giày thủy tinh" duy nhất chứng kiến tất cả điều này nằm trong tay Biên Tấn Nguyên, nhưng Biên Tấn Nguyên không biết đó chính là chiếc giày thủy tinh của "Cinderella".

Mọi thứ đến đột ngột mà không hề báo trước, cũng giống như khi nó tới vậy, lặng lẽ không tiếng động.

Có lẽ đã có dấu hiệu, Lục Vân Phi nghĩ, trong đêm đầu tiên cậu ở nhà Biên Tấn Nguyên, cậu đã gọi Thiên Miêu Tinh Linh một tiếng, nhưng lúc đó chiếc Thiên Miêu Tinh Linh trên bàn không trả lời cậu.

Có lẽ từ đêm hôm đó, tiếng chuông 12 giờ đã lặng lẽ vang lên.

Lục Vân Phi trở lại cuộc sống bình thường nhất. Đêm của cậu không còn bị chia cắt từ 9 giờ nữa, cũng không còn phải đi ngủ đúng 9 giờ mỗi tối. Tất nhiên, cậu cũng không còn có thể thông qua Thiên Miêu Tinh Linh để nhìn thấy những gì diễn ra ở nhà Biên Tấn Nguyên. Ban đầu Lục Vân Phi chưa quen, đôi khi cậu còn hỏi Biên Tấn Nguyên: "Thiên Miêu Tinh Linh nhà cậu đã sửa được chưa?"

"Chưa được." Biên Tấn Nguyên nói với giọng điệu đầy tiếc nuối.

Lục Vân Phi đề nghị: "Hay để tôi tặng cậu cái mới nhé?"

Nhưng Biên Tấn Nguyên lại từ chối: "Không cần đâu."

Không phải vì không muốn nhận món quà của Lục Vân Phi, mà là hắn không muốn sở hữu một chiếc Thiên Miêu Tinh Linh mới. Hắn luôn nhớ cái ngày chiếc AI trên bàn nhấn mạnh với hắn rằng, đã có tôi thì không thể có ai khác. Mặc dù bây giờ, cái trí tuệ nhân tạo từng nhấn mạnh điều đó đã không còn mắng hắn là kẻ lăng nhăng nữa, nhưng hắn cũng không muốn sở hữu một chiếc mới.

Ít nhất là bây giờ không muốn.

Biên Tấn Nguyên nghĩ có lẽ một ngày nào đó, hắn sẽ mua một chiếc trí tuệ nhân tạo mới, nhưng không phải là bây giờ. Bây giờ, hắn vẫn không muốn sở hữu nó.

Lục Vân Phi thấy hắn kiên quyết như thế cũng không còn cách nào. Tất cả đến đột ngột, đi cũng đột ngột, cậu chỉ có thể chấp nhận một cách bị động chứ không thể thay đổi được gì. Khi kỳ nghỉ đông kết thúc, Lục Vân Phi cuối cùng cũng chấp nhận được sự thật này, chỉ là trong lòng vẫn cảm thấy trống trải, giống như thiếu mất điều gì đó trong cuộc sống.

Kỳ nghỉ đông kết thúc, Biên Tấn Nguyên cũng từ bỏ ý nghĩ rằng một ngày nào đó chiếc Thiên Miêu Tinh Linh của hắn sẽ đột nhiên hoạt động trở lại. Hắn cất chiếc Thiên Miêu Tinh Linh màu đỏ vào tủ. Lúc hắn cẩn thận đặt chiếc trí tuệ nhân tạo trong tay vào tủ, sắp đóng cửa lại, Biên Tấn Nguyên chợt nghĩ rằng đáng lẽ hắn nên đặt cho nó một cái tên.

Trên thế giới này có rất nhiều chiếc Thiên Miêu Tinh Linh, nhưng sẽ không bao giờ có chiếc Thiên Miêu Tinh Linh nào khác khiến hắn có nhiều cảm xúc như vậy. Trong quá trình trưởng thành, hắn sẽ chứng kiến nhiều thứ hơn, sẽ sở hữu nhiều hơn, sẽ trở nên trưởng thành hơn, cũng sẽ trở nên lãnh đạm hơn với cuộc sống. Hiện tại, hắn còn tiếc nuối về việc một chiếc trí tuệ nhân tạo bị hỏng, nhưng sau này, hắn có lẽ sẽ trở nên thờ ơ, lạnh nhạt, cũng không còn bị lay động nữa.

"Tiểu Linh." Hắn nhẹ giọng nói: "Lẽ ra tôi nên đặt tên cho cậu. Nếu tôi đặt tên cho cậu khi cậu chưa hỏng, có lẽ tôi sẽ gọi cậu là Tiểu Linh."

Hắn nhìn chiếc Thiên Miêu Tinh Linh trong tủ lần cuối, đóng tủ lại, rồi đứng dậy chuẩn bị đồ cho ngày khai giảng.

Ngày khai giảng, các học sinh gặp nhau, thông thường chỉ nói hai câu: "Sao cậu gầy thế!" hoặc là "Sao cậu béo thế!" Những học sinh gầy thì vui vui vẻ vẻ, còn những học sinh béo thì lại khóc hu hu.

Hà Phàn thuộc nhóm khóc hu hu, sau kỳ nghỉ lễ, cậu bé vốn đã mũm mĩm lại tăng thêm năm ký.

Lục Vân Phi lắc đầu chán nản: "Cậu còn nhớ tại sao cậu lại làm ủy viên thể dục không?"

"Để giảm cân!"

"Kết quả thì sao?"

"Không có kết quả." Hà Phan than thở.

Lục Vân Phi vỗ vào bụng cậu ta: "Không sao, năm sau lên lớp 12, áp lực thi đại học có khi lại làm cậu gầy đi đấy."

Lớp trưởng vừa vào lớp đã nghe thấy cuộc đối thoại này, lập tức bật cười: "Cậu ấy mà gầy được mới là lạ đó. Cứ mỗi dịp lễ tết lại tăng ba ký, trước kỳ thi đại học, bố mẹ cậu ấy bồi bổ thêm thì từ béo sẽ thành cực kỳ béo mất thôi."

Hà Phàn như bị đả kích nặng nề. Lục Vân Phi an ủi cậu ta: "Không sao đâu, cậu không béo, chỉ là tròn tròn thôi mà."

Hà Phan:...

"À, tớ nói cho các cậu biết, học kỳ này lớp chúng mình sẽ có học sinh mới đấy."

"Học sinh mới?" Lục Vân Phi thắc mắc.

"Là Đỗ Hân từ lớp 6. Nghe nói kỳ thi vừa rồi, cô ấy liên tục đứng trong top 56 của khối nên được chuyển lên lớp tụi mình."

"Vậy có phải ai đó trong lớp tụi mình phải chuyển đi không?" Hà Phàn hỏi.

Lớp trưởng gật đầu: "Lý Mộng phải chuyển đi."

Lục Vân Phi thở dài: "Chế độ này thật tàn nhẫn, lên được thì tốt, nhưng phải đi thì chắc chắn rất buồn."

"Không còn cách nào khác, ai cũng muốn vào lớp chuyên nên phải cố gắng thôi. Cậu đừng lo, dù tiếng Anh của cậu không tốt nhưng vẫn vững chân trong lớp chuyên, hơn nữa tiếng Anh của cậu đang dần cải thiện, chắc chắn không có vấn đề gì đâu. Chỉ tội mấy bạn đứng cuối lớp thôi, chắc là khổ lắm."

Chủ đề này khá nặng nề nên Lục Vân Phi không nói nhiều. Lúc Biên Tấn Nguyên đến, cậu về chỗ ngồi và bắt đầu nói chuyện với hắn.

Quả nhiên, buổi đầu tiên của học kỳ mới, cô giáo Lý Lị đã giới thiệu Đỗ Hân với mọi người. Cả lớp vỗ tay chào đón, thế nhưng trong tiếng vỗ tay vẫn không tránh khỏi nghĩ đến Lý Mộng phải chuyển xuống lớp 6, cảm thấy có chút buồn sầu.

Đỗ Hân cũng khá nổi tiếng trong trường. Cô xinh đẹp, được coi là hoa khôi của khối, gia đình lại giàu có. Cho nên khi vừa vào lớp chuyên, cô đã được phần lớn nam sinh đón nhận. Nhưng Đỗ Hân không quan tâm đến bọn họ, cô chỉ lén nhìn về phía một nam sinh không xa, rồi sau giờ học, cô lại vào phòng giáo viên của cô giáo chủ nhiệm Lý Lị.

"Em muốn đổi bạn cùng bàn?" Lý Lị nhìn cô nàng trước mặt, ngạc nhiên hỏi.

Đỗ Hân gật đầu: "Em vừa vào lớp 1, chưa quen nhịp học của lớp, so với các bạn khác em vẫn còn yếu, cho nên em muốn ngồi cùng Biên Tấn Nguyên để cậu ấy giúp đỡ em."

"Cái này không thể." Lý Lị từ chối: "Em cũng biết đấy, ở trường cấp ba, nam sinh ngồi với nam sinh, nữ sinh ngồi với nữ sinh. Hai em một nam một nữ nên không thể ngồi cùng nhau được."

Đây là quy định ngầm của trường để ngăn ngừa tình trạng yêu sớm, dù không ghi vào nội quy nhưng đã trở thành luật bất thành văn.

"Quy định là c.hết, người là sống, em không có ý định yêu sớm với Biên Tấn Nguyên, tại sao lại không được?"

Lý Lị giơ tay ngăn lại: "Điều này thực sự không được, Đỗ Hân, em đừng làm khó cô."

"Vậy em sẽ để bố em nói chuyện với hiệu trưởng." Đỗ Hân nói.

Lý Lị nghe thấy cô nàng nhắc đến bố mình, ấn tượng về Đỗ Hân trong mắt cô lập tức giảm sút. Cô nhìn Đỗ Hân mà nghiêm túc nói: "Em có thể làm vậy, nhưng cô mong em hiểu rằng, thứ nhất, nhà trường có quy định của nhà trường, học sinh vào trường phải tuân thủ, không nên làm theo ý mình. Thứ hai, em muốn làm theo ý mình cũng được, nhưng em có nghĩ đến việc Biên Tấn Nguyên có muốn làm theo ý của em không? Cậu ấy có muốn ngồi cùng em hay không?"

Đỗ Hân nghe vậy, suy nghĩ một lúc rồi nhượng bộ: "Vậy được, em muốn đổi sang chỗ phía trước của cậu ấy, thế là được chứ ạ?"

Yêu cầu này không quá đáng, nếu Đỗ Hân nói từ đầu, có lẽ Lý Lị sẽ đồng ý, nhưng bây giờ, qua lời của cô nàng, Lý Lị lại cảm nhận được sự cố chấp của Đỗ Hân với Biên Tấn Nguyên, điều đó cũng không phải là tín hiệu tốt. Cô đã dạy Biên Tấn Nguyên hơn một năm, biết tính cách của hắn khó mà có khả năng yêu sớm, nhưng cô không mù, với khuôn mặt đó của Biên Tấn Nguyên, chỉ sợ là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.

Do đó, để ngăn chặn tình trạng yêu sớm, Lý Lị từ chối: "Cô nghĩ vị trí hiện tại của em rất tốt. Bên cạnh em là ủy viên học tập, phía trước là lớp trưởng, em có thể hỏi họ bất cứ điều gì mà em không hiểu. Đây là vị trí phù hợp nhất với tình hình hiện tại của em rồi."

"Vậy cô không muốn đổi chỗ cho em?"

"Đỗ Hân, sang học kỳ sau các em sẽ lên lớp 12, cô mong các em tập trung vào việc học tập, đừng để ý đến những chuyện khác."

Đỗ Hân trong lòng cười lạnh, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Vậy ạ, vậy em sẽ để bố em nói chuyện với hiệu trưởng."

"Được thôi." Lý Lị điềm nhiên đáp.

Đỗ Hân rời đi, không lâu sau, hiệu trưởng gọi điện thoại đến, yêu cầu cô đổi chỗ cho Đỗ Hân.

"Em ấy muốn ngồi đâu thì để em ấy ở ngồi đó, chỉ là một chỗ ngồi thôi mà, nể mặt gia đình em ấy đi."

"Nếu em ấy muốn ngồi bất cứ đâu trong lớp, ngay cả bên cạnh bục giảng, tôi cũng sẽ đồng ý, nhưng em ấy muốn ngồi trước Biên Tấn Nguyên. Đỗ Hân ban đầu muốn ngồi cùng Biên Tấn Nguyên, sau đó mới nhượng bộ muốn ngồi trước mặt cậu ấy. Hiệu trưởng, ngài biết rõ Biên Tấn Nguyên mà, thành tích của cậu ấy nếu không có gì bất ngờ thì sẽ là thủ khoa, tôi không thể để một nữ sinh có tình cảm với cậu ấy ngồi trước mặt cậu ấy được. Nếu điều này ảnh hưởng đến thành tích của cậu ấy, không chỉ cậu ấy chịu thiệt, mà cả trường của chúng ta cũng sẽ bị ảnh hưởng."

Nghe cô nói vậy, hiệu trưởng cũng do dự: "Đúng là thế, thành tích của Biên Tấn Nguyên không thể bị ảnh hưởng. Được rồi, để tôi nghĩ cách, cô cứ làm theo ý của cô đi."

"Cảm ơn hiệu trưởng." Lý Lị thở phào nhẹ nhõm rồi cúp máy.

May mắn thay, trường Nhất Trung là trường tốt nhất trong tỉnh, nhiều gia đình có tiền và quyền lực đều muốn đưa con vào đây, cho nên một Đỗ Hân vẫn không đủ đáng sợ.
 
Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường
Chương 66



Đỗ Hân không ngờ rằng đến cuối cùng, người gọi điện tới lại là bố cô: "Chỗ ngồi của con hiện tại không phải đã rất tốt rồi sao? Đừng có làm khó thầy cô, hơn nữa con cứ nhất định phải đổi chỗ làm gì? Có phải con thích ai rồi không?!"

"Tất nhiên là không ạ." Đỗ Hân phủ nhận.

"Thế thì cứ như vậy đi, bố còn có việc, bố cúp máy đây." Bố Đỗ nói xong, lập tức cúp máy.

Đỗ Hân tức đến nghiến răng, thế nhưng cũng không có cách nào khác, chỉ có thể cùng mấy cô bạn thân chửi mắng Lý Lị.

Lý Lị không đổi chỗ ngồi cho cô, cô lại tự mình cầm mấy câu hỏi khó đi tìm Biên Tấn Nguyên, hỏi hắn: "Bạn học Biên, cậu có thể giảng giúp tớ câu này được không?"

Biên Tấn Nguyên đối với loại tình huống này vẫn luôn không ngẩng đầu mà trả lời: "Tôi không có thời gian."

Đỗ Hân giọng điệu dịu dàng: "Không tốn nhiều thời gian của cậu đâu mà, cậu xem qua một chút đi."

Cô vừa nói vừa đưa tờ đề tới trước mặt Biên Tấn Nguyên, tuy nhiên Biên Tấn Nguyên căn bản không thèm nhìn tới.

Đỗ Hân có chút lúng túng, Lục Vân Phi thấy vậy thì tốt bụng nói: "Câu hỏi gì vậy? Đưa tôi xem thử, tôi giảng cho cậu."

Đỗ Hân nghe vậy lập tức ngước mắt nhìn cậu một cái, trong mắt mang theo chút khinh miệt khó thấy, giọng điệu rõ ràng là chế nhạo: "Đọc hiểu tiếng Anh đấy, cậu có biết không?"

Lục Vân Phi không ngờ lòng tốt của cậu lại bị chế nhạo như vậy, cũng chẳng thèm để ý đến cô nữa mà đáp trả lại: "Thế thì tôi không biết, cậu tự nghĩ đi."

Đỗ Hân nhớ đến những chuyện trên diễn đàn, nhìn cậu với ánh mắt đầy chán ghét, cô thu lại tầm mắt, định tiếp tục khuyên Biên Tấn Nguyên nhưng lại thấy Biên Tấn Nguyên quay đầu nhìn Lục Vân Phi: "Cậu làm xong bài Toán chưa?"

"Làm xong rồi á."

"Đưa tôi đối chiếu đáp án."

Lục Vân Phi lục lọi trong đống sách, đưa tờ đề cho hắn, tiện thể cùng hắn đối chiếu.

Đỗ Hân không hài lòng: "Biên Tấn Nguyên, cậu giảng cho tớ câu này trước rồi hãy đối chiếu đáp án được không?"

Biên Tấn Nguyên quay lại nhìn cô một cái, lạnh lùng nói: "Sao cậu còn ở đây, cậu không biết cậu rất chướng mắt sao?"

Nữ sinh ngồi đằng trước Biên Tấn Nguyên nghe như vậy suýt chút nữa thì bật cười, khẽ lắc đầu, cảm thấy Đỗ Hân quả thật là ngốc hết chỗ nói. Cả lớp ai mà không biết người duy nhất có thể nhờ cậy Biên Tấn Nguyên chỉ có một mình Lục Vân Phi, kết quả cô lại mở miệng chế nhạo Lục Vân Phi, đúng là tự chặn đường mình mà.

Đỗ Hân bị lời của Biên Tấn Nguyên làm cho nghẹn họng, một lúc cũng không biết phải nói gì, đúng lúc này, chuông vào học vang lên, cô đành phải cầm tờ đề tức giận trở về chỗ ngồi.

Biên Tấn Nguyên và Lục Vân Phi đối chiếu xong đáp án toán, chỉ cho cậu hai chỗ viết không cẩn thận trên bài làm: "Bây giờ cậu biết tại sao mỗi lần đều bị trừ một hai điểm rồi chứ?"

Lục Vân Phi nhìn mà thở dài: "Tôi cũng không còn cách nào mà, đôi khi viết viết lại bỏ sót, lần sau tôi sẽ chú ý nha."

"Vậy thì cậu nhớ đấy." Biên Tấn Nguyên nhấn mạnh nói.

Hôm nay là thứ Ba, Biên Tấn Nguyên không cần dạy kèm Lục Vân Phi mà phải đi làm thêm ở cửa hàng của Liễu Mạch. Hắn vừa thay xong đồng phục lại thấy từ phía không xa, Đỗ Hân đang ngồi ăn bánh ở bàn gần cửa sổ. Biên Tấn Nguyên không khỏi nhíu mày, đi tới quầy thu ngân bắt đầu làm việc.

Đỗ Hân vừa ăn bánh vừa nhìn hắn, thật ra mà nói, cô cũng không hẳn là thích Biên Tấn Nguyên lắm, chỉ là Biên Tấn Nguyên cũng xem như là nhân vật nổi bật trong trường, vừa đẹp trai lại học giỏi, còn là hot boy năm nay, người như vậy dùng làm bạn trai của cô tự nhiên là tốt nhất.

Cô vừa ăn vừa chờ Biên Tấn Nguyên tan làm, hơn 8 giờ Biên Tấn Nguyên cùng những người khác dọn dẹp xong tiệm bánh, thay đồ chuẩn bị về nhà, Đỗ Hân cũng lập tức đi theo.

"Tớ đưa cậu về nhé." Cô đi tới trước mặt Biên Tấn Nguyên.

Biên Tấn Nguyên lười để ý đến cô, im lặng đi về phía trạm xe buýt.

Đỗ Hân đi bên cạnh hắn, dịu dàng nói: "Đừng lạnh lùng như vậy mà, dì của cậu không dạy cậu lễ nghi khi giao tiếp với người khác sao."

Biên Tấn Nguyên nghe đến hai từ "dì cậu" thì dừng lại nhìn cô. Người bình thường sẽ không nói như vậy, họ sẽ nói là bố mẹ cậu, chứ không phải là dì của cậu.

Đỗ Hân khẽ xoay người, làn váy bay lên như một đóa hoa, từng lời từng chữ rõ ràng: "Tớ biết chuyện của cậu, tất cả mọi chuyện. Điều kiện gia đình cậu không tốt lắm, không biết bố là ai, mẹ lại mất sớm, sống với dì và dượng, chỉ tiếc là dượng của cậu cũng mất rồi, trước khi mất còn tiêu hết tiền của nhà cậu, cho nên bây giờ cậu chỉ có thể ở trong căn nhà trọ 500 tệ một tháng với dì thôi, tớ nói đúng không?"

Biên Tấn Nguyên lạnh lùng nhìn cô ta: "Mục đích của cậu là gì?"

"Tớ chỉ muốn cậu làm bạn trai của tớ thôi." Đỗ Hân nghiêng đầu cười nói: "Tớ là hot girl của trường, cậu là hot boy, chúng ta chẳng phải rất hợp sao? Cậu yên tâm đi, làm bạn trai của tớ, chỉ cần cậu đối tốt với tớ thì tớ cũng sẽ đối tốt với cậu. Tớ sẽ cho cậu tiền, như vậy cậu sẽ không cần phải đi làm thêm sau giờ học nữa, còn có thể đổi chỗ ở tốt hơn với dì, nếu tớ vui, có khi tớ còn cho cậu một căn nhà nữa. Lục Vân Phi chẳng cho cậu những điều đó, có đúng không?"

Biên Tấn Nguyên cười lạnh một tiếng, quay đầu bỏ đi.

Đỗ Hân đuổi theo phía sau hắn: "Chuyện này đối với cậu rất có lợi không phải sao? Cậu không cần phải trả giá thứ gì, còn có tiền nữa, cậu nên trân trọng mới đúng đấy."

Biên Tấn Nguyên không nói gì, đến trạm xe buýt, quẹt thẻ lên xe.

Đỗ Hân không lên xe, chỉ đứng dưới xe gọi: "Tớ cho cậu một đêm để suy nghĩ đó, đừng có mà không biết điều."

Biên Tấn Nguyên đi đến cuối xe rồi ngồi xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đỗ Hân nghiến răng nhìn xe buýt đi xa, hậm hực hừ một tiếng: "Còn thực sự coi bản thân là nhân vật quan trọng nữa chứ, đúng là không biết xấu hổ."

Cô quay người đi tới chiếc xe riêng luôn đi theo mình, mở cửa lên xe.

Hôm sau khi đến trường, Đỗ Hân lại đến tìm Biên Tấn Nguyên, Biên Tấn Nguyên vẫn tỏ vẻ không thèm để ý, làm Đỗ Hân tức giận than phiền với mấy cô bạn thân một hồi lâu.

Trong lớp, nhiệm vụ trực nhật liên tục luân phiên, hôm nay đến lượt nhóm của Lục Vân Phi và Biên Tấn Nguyên, hai người một người quét nhà, một người lau sàn. Lục Vân Phi đang quét nhà thì nghe thấy nữ sinh lau kính gọi tên cậu.

"Sao vậy?" Lục Vân Phi hỏi.

"Cậu giúp bọn tôi lau phía trên với." Nữ sinh nói: "Cao quá, bọn tôi không với tới."

Lục Vân Phi nghe vậy thì đi qua, nhận lấy khăn lau từ tay cô nàng, cậu định lau nhưng phát hiện nước trong chậu hơi bẩn, lập tức xách chậu đi ra ngoài, chuẩn bị thay nước sạch.

Biên Tấn Nguyên lau đến chỗ ngồi của Đỗ Hân, Đỗ Hân nhấc chân đạp lên cây lau nhà.

Biên Tấn Nguyên ngước mắt nhìn cô ta, Đỗ Hân hỏi hắn: "Câu trả lời của cậu đâu?"

Biên Tấn Nguyên nhìn cô ta, môi mỏng khẽ mở: "Cút."

Nói xong, hắn mạnh mẽ kéo cây lau nhà ra.

Đỗ Hân bị chữ "cút" của hắn làm cho tức giận đến quát lên: "Cậu đừng có mà không biết điều!"

Những bạn học khác trong lớp bị lời nói của Đỗ Hân làm cho giật mình, không tự chủ được mà quay sang nhìn về phía họ.

Biên Tấn Nguyên lười nói lời vô nghĩa với cô ta, tiếp tục lau sàn.

Đỗ Hân cảm nhận được ánh mắt của mọi người, một lúc lại thấy hơi mất mặt, chỉ muốn giữ lại chút thể diện cho bản thân, lập tức buông lời cay nghiệt: "Thôi, chẳng cần so đó với cậu làm gì, cậu chẳng qua chỉ là một con chuột thôi, bề ngoài thì có vẻ hào nhoáng, thật ra không phải là sống trong cống rãnh bẩn thỉu sao? Đừng có tỏ vẻ nữa, ra ngoài cái trường này, cậu cũng chẳng là cái thá gì cả."

Biên Tấn Nguyên lạnh lùng ngẩng đầu lên, mỉa mai nói: "Vậy thì cậu là cái thá gì? Cứ bám đuôi con chuột như tôi không buông, còn không tiếc tiền bỏ ra, cậu là con giòi núp trong bóng tối à? Hay là con sên bò dưới đất?"

Đỗ Hân lớn lên đến giờ chưa từng bị ai mỉa mai như vậy, tức đến nỗi giơ tay định tát hắn, nhưng Biên Tấn Nguyên nhanh chóng nắm lấy tay cô ta, mạnh mẽ hất sang một bên.

Đỗ Hân tức giận đến cực điểm, vớ ngay chiếc cốc nước trên bàn mình tạt vào Biên Tấn Nguyên. Biên Tấn Nguyên né sang một bên nhưng vẫn bị ướt vai, ánh mắt nhìn cô ta lập tức trở nên sắc bén.

"Đỗ Hân."

Đúng lúc Biên Tấn Nguyên định trả đũa, một giọng nói bất chợt vang lên.

Đỗ Hân theo phản xạ mà quay đầu lại, ngay sau đó, một chậu nước lạnh tạt vào người cô ta, tạt thẳng vào mặt rồi từ đầu xuống chân, lạnh lẽo tê buốt tới xương.

Lục Vân Phi vứt cái chậu, vỗ vỗ tay, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người mà bước đến trước mặt Đỗ Hân. Cậu nhìn cô ta đang bị chậu nước làm cho ngây ngốc chưa kịp phản ứng, lạnh lùng lên tiếng: "Đừng có mà giở thói tiểu thư ở cái lớp 1 này, tôi còn chưa ra oai, đến lượt cậu sao?"

Đỗ Hân cuối cùng cũng tỉnh táo lại từ cú sốc bị tạt nước, đôi môi run rẩy nhìn cậu: "Cậu... cậu..." Cô ta chỉ tay vào Lục Vân Phi: "Tôi sẽ không tha cho cậu đâu."

"Vừa hay, tôi cũng chẳng cần cậu tha." Lục Vân Phi cười nhạt.

Sau đó, ánh mắt cậu rời khỏi Đỗ Hân, chuyển sang Biên Tấn Nguyên đang bị hành động của cậu làm cho kinh ngạc, né Đỗ Hân mà bước tới. Đang định nói gì đó, cậu đã bị Biên Tấn Nguyên kéo vào lòng.

Lục Vân Phi chưa hiểu chuyện gì xảy ra, quay đầu lại mới phát hiện Biên Tấn Nguyên đang nắm chặt cánh tay của Đỗ Hân.

Biên Tấn Nguyên nhìn cô ta, mắt không chút gợn sóng, nhưng chỉ có Đỗ Hân biết cánh tay của cô ta hiện tại đang đau đến mức nào.

"Buông tay." Nước mắt cô ta gần như trào ra ngoài.

Biên Tấn Nguyên nắm chặt cô ta, lực tay càng lúc càng mạnh: "Đừng có mà đánh lén sau lưng."

Nói xong, hắn buông tay Đỗ Hân, hốc mắt cô ta đầy nước mắt, chỉ thấy bản thân thật sự quá mất mặt, còn Lục Vân Phi và Biên Tấn Nguyên lại quá ức h**p người khác. Cô ta thu dọn sách vở rồi chạy ra khỏi lớp.

Lục Vân Phi nhìn trên vai Biên Tấn Nguyên vẫn còn ướt, hỏi hắn: "Có lạnh không?"

"Không sao." Biên Tấn Nguyên nói nhỏ: "Ngược lại cậu tạt hết cả chậu nước, lấy gì lau cửa sổ đây?"

Lục Vân Phi kêu lên một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Lại phải đi lấy nước rồi."

"Đi đi." Biên Tấn Nguyên nói.

Lục Vân Phi thấy hắn không bị Đỗ Hân ảnh hưởng, lúc này mới yên tâm, quay lại nhặt cái chậu vừa ném rồi đi lấy nước. Những người khác sau khi xem một buổi kịch, thấy kịch tàn cũng quay lại công việc của mình, chỉ thầm cảm thán trong lòng: đúng là quá xuất sắc rồi.

Lục Vân Phi và Biên Tấn Nguyên dọn dẹp xong, ra khỏi cổng trường lại lên xe của chú Lý. Lục Vân Phi sờ vai hắn: "Vẫn còn ướt nè."

"Không sao." Biên Tấn Nguyên nói: "Tôi đã không còn cảm giác gì rồi."

"Chút nữa về nhà tôi thay áo nhé." Lục Vân Phi gợi ý: "Vừa hay mấy cái áo tôi mua vào dịp lễ độc thân nhiều quá, lười trả lại, đều để trong tủ làm cảnh cả."

"Để sau đi."

Lục Vân Phi nghe lời này, không từ chối thì xem như đã đồng ý rồi, cậu nghĩ vậy.

Về đến nhà, Lục Vân Phi không tháo ba lô mà chạy ngay lên tầng hai tìm áo cho Biên Tấn Nguyên. Cậu nhanh chóng lục ra một đống, từ áo len đến áo khoác và quần bò, thậm chí còn có mấy đôi giày nữa.

"Cậu thử xem, thích cái nào nè?" Lục Vân Phi nói: "Mấy cái này tôi mua tùy hứng, mua về rồi để đó cũng không dùng."

Nói xong cậu còn chọn mấy cái phối cho Biên Tấn Nguyên một bộ: "Cậu thử bộ này đi, nhanh lên."

Biên Tấn Nguyên tính từ chối, Lục Vân Phi đã giơ tay định giúp hắn cởi áo ra, làm cho Biên Tấn Nguyên giật mình lùi lại một bước: "Tôi tự làm được rồi."
 
Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường
Chương 67



"Vậy thì cậu thay đồ đi."

Biên Tấn Nguyên không còn cách nào khác, đành phải bắt đầu thay đồ. Nhưng khi vừa định cởi chiếc áo len, hắn bỗng nhận ra điều gì đó mà nhìn sang Lục Vân Phi: "Cậu cứ đứng đó, nhìn chằm chằm vào tôi thế này à?"

Lục Vân Phi ngạc nhiên: "Không thì sao? Chúng ta đều là con trai mà, cậu có phải con gái đâu, tôi không được nhìn à?"

Biên Tấn Nguyên:...

Trong lòng hắn thầm nghĩ: Được thôi, nếu cậu muốn nhìn thì cứ nhìn đi.

Thế là hắn bình tĩnh tiếp tục thay đồ, Lục Vân Phi đứng bên cạnh nhìn chăm chú, không kìm được buột miệng khen: "Cậu cũng có dáng người khá đấy."

"Tốt hơn của cậu à?"

Lục Vân Phi mắc cỡ không dám thừa nhận: "Tất nhiên là không rồi, mỗi người một vẻ thôi."

Biên Tấn Nguyên bật cười khẽ, dịu dàng nhìn Lục Vân Phi.

Sau khi hắn thay xong một bộ, Lục Vân Phi ngắm nghía, rồi chụp một tấm hình, sau đó ngay lập tức lôi ra một bộ khác bảo Biên Tấn Nguyên mặc thử. Thấy Lục Vân Phi có vẻ rất hào hứng, Biên Tấn Nguyên chợt nghĩ tới trò chơi mà các cô gái hay thích: "Tôi giống nhân vật trong "Kỳ Tích Noãn Noãn"(*) nhỉ?"

(*) Tương tự như game Ngôi sao thời trang.

"Cậu còn biết cả "Kỳ Tích Noãn Noãn" nữa cơ à?" Lục Vân Phi cười: "Cậu không phải Noãn Noãn, cậu là "Kỳ Tích Biên Biên"."

"Thôi đi ăn đã, lát nữa cậu còn phải làm bài tập tiếng Anh mà."

"Đợi cậu thay nốt bộ này đã, xong rồi chúng ta đi." Lục Vân Phi thúc giục: "Nhanh lên, nhanh lên."

Biên Tấn Nguyên đành phải thay thêm một bộ nữa, hoàn toàn thỏa mãn yêu cầu của người chơi Lục Vân Phi.

Lục Vân Phi thấy Biên Tấn Nguyên mặc bộ này cũng đẹp, quyết định tặng luôn cả hai bộ cho hắn: "Đi thôi, chúng ta đi ăn nào."

Tối đó, Biên Tấn Nguyên về nhà với hai bộ quần áo trên tay. Thật ra hắn không định lấy, nhưng Lục Vân Phi lại vừa đe dọa vừa dụ dỗ, gần như sắp giở trò mè nheo, thế nên Biên Tấn Nguyên không còn cách nào khác, phải chiều lòng "người chơi nạp tiền" này, hơn nữa sáng hôm sau đã mặc một trong hai bộ đó đến trường.

Lục Vân Phi thấy "Kỳ Tích Biên Biên" mặc quần áo do mình chọn, vô cùng hài lòng, ngay lập tức hiểu ra lý do tại sao các cô gái lại mê mẩn những trò chơi thay đồ như vậy.

Hết giờ học buổi sáng, vừa định đi tập thể dục, Lục Vân Phi nghe thấy cô giáo Lý Lị gọi cậu và Biên Tấn Nguyên lại. Lục Vân Phi khó hiểu, đi cùng Biên Tấn Nguyên đến hỏi cô: "Có chuyện gì vậy cô Lý?"

"Đỗ Hân đang khóc trong văn phòng, nói rằng hai em bắt nạt bạn ấy."

Lục Vân Phi:... Đây đúng là kẻ ác mà còn đi kiện trước!

"Là bạn ấy nói lời không hay trước, còn động tay động chân nữa."

"Cứ vào văn phòng nói rõ hơn đi." Lý Lị nói: "Bạn ấy đang ở trong văn phòng mà."

"Được thôi ạ."

Lục Vân Phi liếc nhìn Biên Tấn Nguyên, rồi cùng hắn bước vào văn phòng.

Trong phòng không có giáo viên nào khác, chỉ có Đỗ Hân đang ngồi trên ghế với đôi mắt đỏ hoe.

Lý Lị đóng cửa, bảo Lục Vân Phi và Biên Tấn Nguyên ngồi xuống, sau đó cô ngồi đối diện bọn họ: "Nào, rốt cuộc chuyện là thế nào?"

"Cậu ấy bắt nạt em." Đỗ Hân vừa khóc vừa nói.

Lục Vân Phi "A" một tiếng: "Ai là người chửi trước? Ai là người ra tay trước? Có phải là cậu không, bạn học Đỗ Hân?"

"Những gì tôi nói đều là sự thật."

"Những gì Biên Tấn Nguyên nói cũng là sự thật."

"Rõ ràng cậu ấy đang sỉ nhục tôi."

Lục Vân Phi không muốn vòng vo với cô ta nữa, trực tiếp nói thẳng: "Nếu cậu không nói những lời đó thì cậu ấy có làm thế với cậu không? Đã mở miệng xúc phạm người khác còn định đổ lỗi cho người ta, cậu đúng là giỏi thật đấy."

"Tôi giỏi? Tôi làm sao giỏi bằng cậu được, cậu chỉ biết bắt nạt con gái thôi!"

"Đừng." Lục Vân Phi vội nói: "Đừng gắn cái mũ to thế lên đầu tôi, tôi không chịu nổi đâu."

Đỗ Hân nhìn Lục Vân Phi, nước mắt cứ chảy mãi.

"Vậy nên, hôm qua Đỗ Hân mắng người trước, rồi Biên Tấn Nguyên cũng đáp lại, sau đó Đỗ Hân ra tay, rồi các em cũng đã ra tay?" Lý Lị hỏi.

"Không đến mức nghiêm trọng như vậy đâu ạ." Lục Vân Phi giải thích: "Cậu ấy tạt nước vào người Biên Tấn Nguyên, em thấy bất bình nên cũng tạt lại một chút thôi."

"Cậu ta tạt cả chậu nước vào người em!" Đỗ Hân tức giận nói, "Cô Lý, không quan trọng là em đã làm gì, cậu ta cũng không thể tạt nước vào mặt và người em như vậy trước mặt bao nhiêu người được. Mặt mũi em còn đâu, cậu ta phải xin lỗi em chứ?"

"Có phải tôi tạt trước đâu, nếu cậu không tạt nước vào tôi trước thì tôi có làm vậy không?"

"Tôi chỉ tạt một ít nước trong cốc, hơn nữa cậu còn tránh được mà."

"Nhưng cậu là người ra tay trước, có đúng không?"

"Lục Vân Phi, có phải cậu nghĩ tôi không làm gì được cậu đúng không?"

"Thế cậu định làm gì?" Lục Vân Phi lạnh nhạt nói: "Muốn đe dọa tôi à?"

"Cô ơi." Đỗ Hân quay sang Lý Lị rồi khóc lóc: "Cô nhìn cậu ấy đi."

Lý Lị đau đầu. Cô thực sự không hiểu tại sao Đỗ Hân lại gây ra lắm chuyện như vậy. Từ khi vào lớp, em ấy đã không chịu yên ổn, hơn nữa lần nào cũng có liên quan đến Biên Tấn Nguyên.

"Đỗ Hân này." Lý Lị nhẹ nhàng khuyên: "Chuyện này không thể đổ hết lỗi cho Lục Vân Phi và Biên Tấn Nguyên được. Em là người ra tay trước, cũng là người xúc phạm trước, chẳng lẽ họ cứ phải đứng im để em đánh mắng hay sao? Lần sau đừng hành động nóng nảy như vậy nữa."

Đỗ Hân không thể tin vào tai mình: "Cô đang bênh bọn họ sao?"

"Không phải bênh bọn họ." Lý Lị kiên nhẫn giải thích: "Em không thể vì họ là con trai mà yêu cầu bọn họ phải chịu đựng không phản ứng. Bản chất của sự việc này là lỗi của em, chứ không phải của bọn họ."

Lục Vân Phi cảm thấy lời này nói quá đúng, cậu suýt nữa muốn vỗ tay tán thưởng cho Lý Lị.

Nhưng Đỗ Hân lại thấy mọi chuyện quá vô lý: "Nhưng người bị thương là em mà! Cô Lý, cô không thể bênh họ chỉ vì họ học giỏi và em là học sinh mới được."

Lý Lị thầm nghĩ chuyện này liên quan gì đến học giỏi hay mới vào lớp chứ?

"Cô không bênh họ chỉ vì họ học giỏi, càng không phải vì em là học sinh mới. Trong mắt cô, tất cả các em đều là học sinh của cô. Chỉ là trong chuyện này, họ không sai hoàn toàn, em cũng có phần trách nhiệm. Vậy nên, nếu em muốn họ xin lỗi thì em cũng phải xin lỗi."

"Em xin lỗi? Tại sao em phải xin lỗi chứ, người bị tạt nước là em mà, có phải bọn họ đâu!"

Lý Lị thấy Đỗ Hân không hề nhận ra lỗi lầm của bản thân, cũng bỏ cuộc không khuyên cô ta nữa, chỉ nói: "Vậy coi như chuyện này kết thúc ở đây đi, đừng bận tâm nữa, có được không?"

Đỗ Hân cười nhạt: "Cô Lý thật thiên vị quá nhỉ."

Lý Lị:...

Đỗ Hân thấy Lý Lị không đứng về phía mình thì lập tức gọi điện cho bố, khóc lóc kể lể về sự oan ức của cô ta, còn tố cáo cô giáo thiên vị. Bố của Đỗ Hân, Đỗ Hạo, vô cùng tức giận, ngay tại chỗ yêu cầu cô ta đưa điện thoại cho Lý Lị, ông muốn nói chuyện trực tiếp với cô.

Lý Lị định đưa tay nhận điện thoại, thế nhưng Lục Vân Phi lại đột ngột giật lấy.

"Cậu làm cái gì vậy?" Đỗ Hân hét lên.

Lục Vân Phi bước một bước dài, tránh xa cô ta, rồi nói với đầu dây bên kia: "Cháu là Lục Vân Phi. Là cháu đã tạt nước vào con gái bác. Chính cậu ta là người chửi bới trước, cũng chính cậu ta động tay trước. Thế cậu ta còn ấm ức gì nữa ạ? Bác đừng làm khó cô giáo chủ nhiệm nữa, cô ấy không đủ sức hầu hạ nhà bác đâu. Bác hãy trực tiếp đến tìm Lục Hướng Minh, nói với ông ấy rằng con trai ông ấy đã tạt nước vào người con gái bác, xem thử ông ấy nói thế nào."

Nói xong, Lục Vân Phi dứt khoát cúp máy, rồi ném điện thoại vào tay Đỗ Hân: "Đừng có gặp chuyện gì cũng tìm bố mẹ. Cậu 17 tuổi rồi chứ không phải 7 tuổi đâu. Đến khả năng tự giải quyết vấn đề cũng không có sao? Nói thật nhé, tôi còn chưa phô trương quyền lực mà cậu đã muốn tác oai tác quái thế này rồi à?"

Đỗ Hân hoàn toàn sững sờ.

Lúc này, Lý Lị mới chợt nhớ ra rằng, đúng thật nhỉ, nhà Lục Vân Phi so với nhà Đỗ Hân còn có thế lực hơn nhiều. Nếu thực sự so bì, Đỗ Hân căn bản không là cái gì so với Lục Vân Phi.

Lục Vân Phi thấy cả Lý Lị lẫn Đỗ Hân đều không nói thêm gì nữa, lập tức nói tiếp: "Nếu không có chuyện gì khác, vậy em xin phép về trước. Cô Lý, nếu bố Đỗ Hân có gây khó dễ cho cô, cô cứ nói với em, chuyện này không liên quan đến cô, cứ bảo ông ta đến tìm em là được."

Lý Lị:... Lời này nghe cũng bá đạo quá rồi đấy.

Cô ho khẽ một tiếng, rồi quay sang Biên Tấn Nguyên, người từ nãy giờ vẫn im lặng không nói gì kể từ khi bị gọi ra: "Biên Tấn Nguyên, em có điều gì muốn bổ sung không?"

"Có ạ." Biên Tấn Nguyên nhìn Lý Lị, cuối cùng cũng mở miệng: "Em ghét Đỗ Hân. Em mong sau này cậu ta có thể tránh xa em và Lục Vân Phi ra. Nếu cậu ta tiếp tục quấy rối em, em mong cô có thể nói chuyện với bố mẹ cậu ta. Có lẽ Đỗ Hân không quan tâm đến kỳ thi đại học, chỉ một lòng muốn yêu đương, nhưng em thì quan tâm. Em ghét bị làm phiền."

Những lời này gần như khẳng định rõ việc Đỗ Hân đang có tình cảm với Biên Tấn Nguyên.

Lý Lị lập tức lên dây cót, quả nhiên Đỗ Hân có tình ý với Biên Tấn Nguyên, đây chính là điều mà cô không muốn xảy ra nhất. Vì vậy cô nghiêm túc cam đoan: "Cô hiểu rồi. Nếu Đỗ Hân còn tiếp tục quấy rối em, em cứ nói với cô, cô sẽ xử lý."

"Vâng."

"Thế thì các em có thể đi rồi. Đỗ Hân ở lại, cô cần nói chuyện với em."

Biên Tấn Nguyên đứng dậy, nhìn Lục Vân Phi một cái rồi cùng cậu rời khỏi phòng.

Lý Lị nhìn Đỗ Hân trước mặt: "Em thích Biên Tấn Nguyên?"

"Em không có."

"Vậy sao em cứ quấy rầy cậu ấy?"

"Em chỉ hỏi cậu ấy những bài không hiểu thôi."

"Nếu chỉ là hỏi bài, Biên Tấn Nguyên sẽ không nói những lời như thế. Cô đã dạy cậu ấy một năm rưỡi, cô biết rất rõ tính cách của cậu ấy. Em chắc chắn đã từng làm phiền cậu ấy rồi."

Đỗ Hân nhìn cô, không nói thêm gì nữa.

"Vậy cô mong rằng, từ hôm nay trở đi, em đừng làm phiền cậu ấy nữa." Lý Lị tiếp tục: "Trường học cấm học sinh yêu sớm. Nếu em tiếp tục như vậy, không chỉ bị phê bình giáo dục, em còn có thể bị chuyển trở lại lớp cũ."

Đỗ Hân sững người.

Cuối cùng, Lý Lị nhắc nhở cô ta: "Cô không muốn gọi phụ huynh em lên, cũng không muốn đến lúc đó em khóc lóc với họ rằng bởi vì yêu đương sớm mà bị kỷ luật. Cho nên cô mong em tự chú ý đến hành vi cử chỉ của bản thân, đừng quấy rối Biên Tấn Nguyên nữa. Được vào lớp chọn không dễ dàng, em cũng không muốn quay lại lớp 6, đúng chứ?"

Đỗ Hân gật đầu.

"Vậy thì tốt nhất là làm theo lời cô."

Đỗ Hân ấm ức, thế nhưng điện thoại của cô ta bỗng reo lên. Cô ta nhấc máy, nghe tiếng bố mình ở đầu dây bên kia: "Con gây chuyện với cậu nhóc nhà họ Lục à? Cậu ấy không phải nổi tiếng là học sinh ngoan hay sao? Lại còn là học sinh lớp chọn của trường con, điểm Toán và Khoa học tự nhiên có thể đạt tối đa, tính cách lại nghĩa hiệp. Con làm sao lại gây xung đột với người ta được?"

Nước mắt Đỗ Hân lại chảy ra, Đỗ Hạo vừa dỗ dành vừa khuyên nhủ: "Con đừng giận dỗi với cậu ấy nữa. Bố nghe nói cậu nhóc Lục kia tính tình rất tốt. Con hãy đi nói chuyện tử tế với cậu ấy đi, xin lỗi một câu, chắc chắn cậu ấy sẽ bỏ qua thôi."

Đỗ Hân khóc càng nhiều hơn. Tại sao cô ta phải xin lỗi chứ? Tại sao ngay cả bố cô ta cũng bắt cô ta phải xin lỗi? Tại sao không phải là Lục Vân Phi xin lỗi cô ta?

Lục Vân Phi bỗng "hắt xì" một cái. Biên Tấn Nguyên hỏi: "Cậu bị cảm cúm à?"

"Không, chắc là có ai đó đang mắng tôi thôi." Cậu tiếp tục: "Chắc là Đỗ Hân nhỉ."

"Chuyện này vốn không liên quan đến cậu." Biên Tấn Nguyên thấp giọng nói.

Lời này Lục Vân Phi không thích nghe, cậu đáp lại ngay: "Chuyện của cậu chẳng phải cũng là chuyện của tôi sao, làm sao mà không liên quan được chứ."

"Thực ra lúc đó cậu không tạt nước vào cô ta thì tôi cũng sẽ ra tay thôi." Biên Tấn Nguyên nói: "Tôi không phải người hiền lành nhẫn nhịn, tôi không để bản thân chịu thiệt."

Lục Vân Phi nhìn hắn: "Vậy thì trùng hợp thật, tôi cũng sẽ không để cậu phải chịu thiệt."

Biên Tấn Nguyên sửng sốt một chút.

Lục Vân Phi cười rạng rỡ mà nhìn hắn: "Vậy nên đừng có khách sáo với tôi như thế nữa."
 
Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường
Chương 68



Sau lần gây rối đó, mọi người trong lớp 1 khó mà giữ được thái độ nhiệt tình với Đỗ Hân như trước. Đặc biệt là các nữ sinh, ngoại trừ mấy người bạn thân, đa phần nữ sinh đều thấy cô ta thật lố bịch rồi tự nhiên dần dần xa lánh. Đỗ Hân lờ mờ cảm nhận được sự xa cách của mọi người, trong lòng đầy bất mãn, chỉ cảm thấy rằng học sinh lớp 1 rất bài ngoại*, từ giáo viên đến học sinh đều chỉ coi trọng thành tích. Cô ta âm thầm khinh thường bọn họ.

*bài ngoại: sợ hãi hoặc không tin tưởng những người thuộc chủng tộc, sắc tộc, dân tộc khác với mình. Nôm na là không thích những người khác biệt với họ.

"Tôi chẳng thèm quan tâm đến mấy đứa đó." Đỗ Hân thầm mắng: "Một lũ nhà quê."

Chẳng qua cô ta vẫn không nuốt trôi cơn giận này. Mỗi lần nhìn Lục Vân Phi, cô ta đều cảm thấy không vừa mắt, luôn muốn tìm cơ hội trả đũa. Hôm đó, khi Đỗ Hân lấy nước trở về, cô ta thấy Lục Vân Phi đang làm bài nghe viết, còn Biên Tấn Nguyên vừa đọc nghĩa tiếng Trung vừa bóc hạt dẻ. Hắn bóc xong không ăn mà đút luôn vào miệng Lục Vân Phi. Lục Vân Phi vừa nhai vừa nói: "Cậu để đó đi, lát nữa tôi làm xong sẽ ăn."

Biên Tấn Nguyên nghe vậy, đặt hạt dẻ xuống tờ giấy bên cạnh rồi tiếp tục đọc từ vựng. Đỗ Hân nhìn thấy cảnh đó, cơn giận lập tức bùng lên. Đây chính là lý do mà Biên Tấn Nguyên nói không có thời gian sao? Hắn có thời gian bóc hạt dẻ cho Lục Vân Phi mà lại không có thời gian giải một bài tập giúp cô ta? Còn Lục Vân Phi nữa, không có tay hay sao mà phải nhờ người khác bóc hộ? Biên Tấn Nguyên lúc từ chối cô ta trông cao ngạo biết bao, vậy mà trước mặt Lục Vân Phi lại khúm núm, có khác gì nô bộc của nhà họ Lục không? Lại còn phải hầu hạ tiểu thiếu gia nữa à.

Đỗ Hân giận dữ cười lạnh, cô ta bỗng nảy ra ý nghĩ nào đó, rồi nhanh chóng giơ điện thoại chụp một bức ảnh. Nhìn tấm ảnh trong điện thoại, cô ta cảm thấy vô cùng hài lòng. Liếc qua Lục Vân Phi lần cuối, cô ta quay trở về chỗ ngồi.

Đỗ Hân lên diễn đàn tìm kiếm các bài viết cũ liên quan đến Biên Tấn Nguyên và Lục Vân Phi, lưu vài bức ảnh. Sau đó, cô ta chụp thêm một số bức mới trong ngày, cẩn thận sắp xếp lại tất cả rồi phân loại vào một thư mục mới.

Sáng hôm sau, trên diễn đàn trường bỗng xuất hiện một bài viết gây chú ý: "Cái tên chết tiệt Lục Vân Phi kia, dám để người đứng đầu lớp làm trâu làm ngựa cho cậu hả, ỷ vào bản thân có chút tiền thối đó là ngon lắm đúng không?"

Chủ thớt: "Ai cũng biết Lục Vân Phi giàu có, đồng thời cũng biết Biên Tấn Nguyên không có tiền, thế nhưng đều là bạn học với nhau, Lục Vân Phi làm như vậy có phải quá đáng lắm không?"

Kèm theo đó là bốn bức ảnh: Biên Tấn Nguyên xách cặp cho Lục Vân Phi, lấy nước cho cậu, lên xe của nhà họ Lục, còn bóc hạt dẻ cho Lục Vân Phi trong giờ học nữa.

Bàn phím cơ: Thích thật đấy, làm thiếu gia thì sướng quá nhỉ, đi học cũng còn có người phục vụ cho.

Dưới gốc chanh có anh và em: Nhìn mà ghen tị ghê, Biên Tấn Nguyên chỉ thiếu việc theo Lục Vân Phi vào nhà vệ sinh nữa thôi.

Không ăn nho: Sao Biên Tấn Nguyên lại làm thế nhỉ? Chẳng lẽ là vì tiền ư? Mà Lục Vân Phi cũng thật là dày mặt, bạn học với nhau mà lại coi người ta như người hầu để sai khiến, không cảm thấy kì cục hả?

Gió xuân tràn về: Tất nhiên là không thấy rồi, nếu thấy thì cậu ta đã không làm thế.

Lấp lánh làm người ta yêu thích: Chủ thớt, sao chỉ có ảnh Biên Tấn Nguyên giúp Lục Vân Phi mà không có ảnh ngược lại vậy? Chẳng phải Lục Vân Phi cũng từng giúp Biên Tấn Nguyên sao?

Kỵ sĩ: Có hả? Lục Vân Phi mà còn giúp Biên Tấn Nguyên nữa à?

Bóng râm ngang dọc: Khổ thân Biên Tấn Nguyên, vừa phải bận học giỏi lại vừa phải hầu hạ tiểu thiếu gia.

Hôm nay ăn gì: Mấy người trong đây bị làm sao vậy? Trâu không uống nước thì không thể ép đầu nó xuống được đâu. Biên Tấn Nguyên làm vậy chắc chắn là vì Lục Vân Phi đã trả tiền rồi. Hai người bọn họ, một người bỏ tiền mua dịch vụ, một người sẵn lòng phục vụ, liên quan gì đến các người chứ? Có tiền thì các người cũng làm được vậy mà.

Vầng thái dương: Thế tiền là vạn năng sao?

Trời sinh ta tài: Chứ sao nữa? Mấy người không thiếu tiền đương nhiên nói chuyện không đau eo rồi.

Ha ha: Lục Vân Phi cũng khá ghê gớm đấy, tìm được học sinh giỏi nhất làm người hầu cho cậu ta, đẳng cấp thật.

Nhất chi độc tú: Để tôi đưa ra giả thuyết nhé. Trước khi phân ban, Lục Vân Phi luôn đứng nhất về Toán Lý Hóa trong lớp. Giờ phân ban rồi lại gặp phải Biên Tấn Nguyên, môn Toán Lý Hóa của cậu ta chỉ còn đứng thứ hai. Sự tụt hạng đột ngột này, cộng với việc luôn bị người khác vượt mặt, Lục Vân Phi chịu không nổi, cho nên...

Bóng râm ngang dọc: Trời ơi, vậy Biên Tấn Nguyên cũng thảm quá, vô tội mà bị vạ lây.

Không ăn nho: Lục Vân Phi không thể nào làm vậy được, như thế quá là mất mặt rồi. Có bản lĩnh thì tự bản thân mình cố gắng mà thi cho tốt hơn Biên Tấn Nguyên chứ. Dùng thủ đoạn kiểu này thì còn ra thể thống gì nữa.

Máy bay không người lái đại chiến người máy: Thật sự là càng nghĩ càng thấy rùng mình.

Chờ lúc Lý Nguyên Thanh gửi bài viết này cho Lục Vân Phi thì nó đã có hơn 500 bình luận rồi. Trong mắt mọi người, Lục Vân Phi bây giờ đã trở thành kẻ có tâm địa hẹp hòi, thua không chịu nổi, gặp chuyện gì không hài lòng là dùng tiền đè ép người khác để thỏa mãn bản thân. Cho dù có người lên tiếng bênh vực Lục Vân Phi, nhưng ý kiến của bọn họ lại bị nhấn chìm giữa cơn sóng suy diễn không ngừng, chỉ còn thiếu việc dựng cho Lục Vân Phi một vở kịch lớn thôi.

Lục Vân Phi nhìn bài viết mà chẳng biết nói gì. Cậu chỉ thấy đám người này quá nhàn rỗi, cần phải tăng thêm bài tập về nhà cho bọn họ mới được. Có thời gian thêu dệt mấy thuyết âm mưu như vậy, chẳng lẽ không biết học thuộc "Quá Tần Luận"* sao?

*Suy diễn thái quá.

Lục Vân Phi tiện tay bấm nút báo cáo bài viết.

Nhưng qua mấy chục phút, bài viết vẫn chưa bị xóa mà lại càng hot hơn.

Lục Vân Phi:... Quản trị viên ăn tiền rồi chắc, vậy mà còn chưa xóa nữa!

Biên Tấn Nguyên thấy Lục Vân Phi cứ cúi đầu xem điện thoại thì ghé qua nhìn thử, lập tức thấy được nội dung bài viết: "Đây là diễn đàn trường à?"

"Ừm" Lục Vân Phi cất điện thoại lại: "Không biết đám người này rảnh rỗi đến mức nào. Có thời gian rảnh mà không lo học, cứ thích lo chuyện của người khác. Đều tại bác Viên Long Bình* cho bọn họ ăn no quá."

*là một nhà nông học và giáo dục người Trung Quốc, được biết đến là người lai tạo ra các giống lúa lai đầu tiên vào thập kỷ 70 của thế kỷ trước.

"Chuyện gì thế? Họ nói gì à?"

"Không có gì." Chuyện này cũng chẳng có gì to tát, Lục Vân Phi không muốn làm phiền Biên Tấn Nguyên. Chỉ là, cậu nghĩ lại, tuy người đăng bài này rất vô duyên, nhưng có lẽ gần đây cậu thực sự đã nhờ vả Biên Tấn Nguyên quá nhiều.

Nhớ lại, mọi chuyện bắt đầu từ khi Lục Vân Phi bị thương ở chân, Biên Tấn Nguyên thấy cậu đi lại bất tiện nên chủ động giúp đỡ nhiều việc, ví dụ như xách cặp hay lấy nước. Dù sau đó chân cậu đã lành, Biên Tấn Nguyên vẫn tiếp tục giúp cậu. Nghĩ đến đây, Lục Vân Phi cảm thấy bản thân đã làm phiền Biên Tấn Nguyên quá nhiều rồi, có lẽ sau này phải chú ý hơn.

Thấy Lục Vân Phi trầm ngâm suy nghĩ, Biên Tấn Nguyên cũng mở diễn đàn trường ra, rồi thấy ngay bài viết đang gây sốt. Hắn bấm vào xem kỹ.

Mọi người vẫn đang sôi nổi thảo luận thì đột nhiên có một bình luận mới xuất hiện:

Biên Tấn Nguyên: Không cần tiền, là tôi tự nguyện, mấy người có ý kiến gì?

Quần chúng ăn dưa:??? Phắc! Chính chủ lên tiếng hả?

Nhất chi độc tú: Là Biên Tấn Nguyên sao? Là chính chủ phải hông?

Nghỉ nghiêm: Sống lâu lại được thấy học bá chơi diễn đàn à?

Biên Tấn Nguyên: Không chơi, là chính chủ. Bài này đã bị báo cáo.

Quần chúng ăn dưa vẫn chưa kịp phản ứng thì bài viết đã bị xóa, chỉ còn lại cảm giác bàng hoàng vi diệu, không ngờ rằng chính Biên Tấn Nguyên lại đích thân ra mặt vì hồng nhan. Nếu Biên Tấn Nguyên làm vậy không phải vì tiền, mà lại đối xử với Lục Vân Phi như thế, liệu có phải là vì... nảy sinh tình cảm không?

Sau khi cất điện thoại, Lục Vân Phi không để ý đến chuyện này nữa. Nhưng Lý Nguyên Thanh vẫn theo dõi và lập tức báo cho cậu khi bài viết bị xóa. Nghe nói Biên Tấn Nguyên dùng tên thật để bình luận, Lục Vân Phi thò đầu lại gần Biên Tấn Nguyên hỏi: "Cậu còn vào trả lời bài viết à?"

"Không được sao?" Biên Tấn Nguyên đáp lại một cách thản nhiên.

"Không phải, chỉ là không cần thiết thôi."

Vừa làm bài, Biên Tấn Nguyên vừa đáp: "Không sao, không mất thời gian."

Lục Vân Phi nhắc nhở: "Lần sau trả lời thì cứ đặt tên giả, không cần dùng tên thật đâu."

"Nói sau đi." Biên Tấn Nguyên trả lời.

Lục Vân Phi gật đầu, cầm ly đứng dậy định đi lấy nước. Thấy vậy, Biên Tấn Nguyên cũng đứng lên, tự nhiên cầm lấy ly của Lục Vân Phi trước khi cậu kịp phản ứng. Hắn mang theo cả ly của mình, bước xuống cầu thang, đi về phía máy lọc nước.

Lục Vân Phi nhìn bàn tay trống trơn, chớp chớp mắt rồi ngồi xuống.

Biên Tấn Nguyên lấy nước xong thì đưa ly cho Lục Vân Phi. Cậu đón lấy rồi đặt lên bàn, nhẹ nhàng nói với Biên Tấn Nguyên: "Cảm ơn cậu nhé, nhưng mà lấy nước thế này tôi tự làm được, lần sau cậu đừng giúp nữa, phiền cậu quá."

"Không sao, không phiền." Biên Tấn Nguyên đáp lại.

"Thôi, tôi tự làm cũng được mà," Lục Vân Phi vẫn kiên trì.

"Không cần thiết." Biên Tấn Nguyên nói: "Tôi thích cậu làm phiền tôi."

"Vẫn là thôi đi." Lục Vân Phi kiên quyết.

Thấy vậy, Biên Tấn Nguyên đoán rằng Lục Vân Phi có lẽ đã bị ảnh hưởng bởi bài viết đó. Hắn định nói với cậu rằng thực sự hắn không bận tâm những chuyện này, nhưng lời nói đến miệng lại nuốt trở vào. Nhìn Lục Vân Phi, trong đầu hắn chợt nảy ra một ý nghĩ. Hắn muốn thử xem tình cảm của Lục Vân Phi đối với hắn ra sao, đồng thời cũng muốn thử xem liệu sau này cậu có thể chấp nhận hắn hay không.

Biên Tấn Nguyên siết nhẹ nắm tay, gương mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc, cố gắng giữ vẻ bình thản rồi nhẹ nhàng nói: "Vậy tôi sẽ đổi cách nói khác — không cần thiết, bởi vì tôi thích cậu."

Lục Vân Phi:???

Lục Vân Phi giật mình mở to mắt, ngây người nhìn hắn mà không thốt nên lời.

Biên Tấn Nguyên im lặng chờ đợi, nhưng Lục Vân Phi chẳng nói gì, chỉ đờ đẫn nhìn hắn, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc xen lẫn chút bối rối và lúng túng. Cậu cứ đứng im y như bị trời trồng.

Kết quả này Biên Tấn Nguyên đã lường trước rồi, thế nhưng trong lòng hắn vẫn không nhịn được mà thở dài. Quả nhiên, Lục Vân Phi chẳng có chút tình cảm nào với hắn ở phương diện đó. Cậu thực sự chỉ coi hắn là bạn mà thôi.

Hắn mỉm cười, giơ tay gõ nhẹ vào trán Lục Vân Phi, dịu dàng lên tiếng: "Xem cậu sợ chưa kìa, tôi đùa thôi."

Lục Vân Phi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thoát khỏi trạng thái kinh ngạc ban nãy, nói với vẻ không thể tin nổi: "Cậu làm tôi sợ chết khiếp đó, sao cậu lại trẻ con như vậy chứ? Còn đùa tôi nữa? Đùa tôi vui lắm à?"

Cũng khá vui, Biên Tấn Nguyên nghĩ, chỉ tiếc rằng lần này không hề vui chút nào.

"Chẳng phải mấy hôm trước cậu còn bảo tôi đừng giữ khoảng cách với cậu sao? Vậy mà hôm nay cậu lại bắt đầu khách sáo với tôi rồi." Biên Tấn Nguyên bình tĩnh nói.

"Tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi, không muốn làm phiền cậu mà."

"Không cần." Giọng điệu của Biên Tấn Nguyên vẫn dịu dàng như mọi khi: "Chính cái việc cậu khách sáo với tôi mới thật sự là làm phiền tôi đấy."

Thấy thái độ kiên quyết của Biên Tấn Nguyên, Lục Vân Phi cũng không cố chấp nữa. Dù sao, Biên Tấn Nguyên vui là được rồi.

Mà Biên Tấn Nguyên, trong đầu hắn lúc này chỉ tràn ngập hình ảnh gương mặt kinh ngạc của Lục Vân Phi ban nãy. Hắn lặng lẽ hồi tưởng lại, rồi từ từ hạ thấp hàng mi xuống.
 
Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường
Chương 69



Thời tiết ngày càng ấm lên, thành phố X cũng dần bước vào mùa hè. Lục Vân Phi đã mặc áo ngắn tay, tiếp tục nỗ lực học môn tiếng Anh. Tiếng Anh của cậu bây giờ đã tiến bộ rất nhiều, thậm chí trong kỳ thi giữa kỳ cậu còn đạt 115 điểm, điều này khiến mẹ của Lục Vân Phi phấn khích vô cùng, lại tặng cho Biên Tấn Nguyên một phong bao lì xì. Có điều, Biên Tấn Nguyên không nhận.

Hôm nay Lục Vân Phi và Biên Tấn Nguyên đã hẹn nhau cuối tuần cùng làm bài tập. Sau khi làm xong, hai người dọc theo con phố, chuẩn bị đi ăn. Đang đi, Lục Vân Phi chợt thấy có người bán tượng gỗ gần trạm xe buýt.

Những tượng gỗ này rất đơn giản, ông lão bán hàng trải một tấm nhựa dưới đất, trên đó bày đủ loại tượng gỗ khắc hình 12 con giáp và một vài mẫu khác. Lục Vân Phi ngồi xuống ngắm nghía, cuối cùng chọn một cây đang nở hoa nằm ở góc xa. Cậu hỏi giá rồi trả tiền.

Ông lão hỏi cậu: "Có cần hộp không?"

Vừa nói, ông vừa lấy từ bên cạnh ghế một chiếc hộp gỗ. Có hai loại hộp, một loại rất mộc mạc, không có hoa văn, loại kia thì trông sang trọng hơn, có khắc họa tiết.

Lục Vân Phi mua tượng gỗ này thực ra là để tặng cho Lục Vân Thường, Lục Vân Thường từ trước đến nay đều rất thích những món đồ thủ công như thế này. Mỗi lần nhìn thấy đều mua vài món, cho nên cậu chọn hộp có hoa văn theo sở thích của Lục Vân Thường, lại trả thêm tiền.

Biên Tấn Nguyên nhìn cậu cho tượng vào hộp, hỏi cậu: "Cậu thích cái này à?"

"Cũng được, khá đẹp mà." Lục Vân Phi đáp.

Biên Tấn Nguyên ừ một tiếng, không nói gì thêm.

Tối hôm đó, Lục Vân Phi tặng cây hoa gỗ cho Lục Vân Thường, đúng như dự đoán, cô rất thích, còn đặt nó lên bàn học của mình. Lục Vân Phi sau khi tặng quà xong thì không nghĩ ngợi thêm về chuyện này, thẳng đến ngày 1 tháng 6.

Ngày 1 tháng 6 là một ngày sôi động, ngày dành riêng cho trẻ em. Tuy nhiên, đối với những học sinh khao khát được nghỉ mà nói, họ cũng mong bản thân là trẻ con để có thể nghỉ vào ngày này. Chẳng qua chuyện đó chỉ là ảo tưởng mà thôi.

Mấy đứa em họ của Lục Vân Phi còn nhỏ, đang ở độ tuổi được nhận quà Tết Thiếu Nhi, chúng hào hứng khoe trong nhóm gia đình những món quà đã nhận được. Lục Vân Phi thấy chúng vui vẻ, cũng gửi mấy phong bao lì xì để làm không khí thêm náo nhiệt. Đúng như dự đoán, lũ trẻ càng phấn khích hơn, thi nhau gọi "anh trai" trong nhóm.

"Trẻ con dễ thỏa mãn quá nhỉ." Lục Vân Phi nói. "Tiếc là chúng ta đã lớn hết rồi."

Nghe vậy, Biên Tấn Nguyên quay sang hỏi cậu: "Sao, cậu cũng muốn đón Tết Thiếu Nhi à?"

Lục Vân Phi lắc đầu: "Tôi không muốn đón Tết Thiếu Nhi, nhưng mà tôi muốn được nghỉ, muốn được đi chơi."

"Đi đâu?" Biên Tấn Nguyên hỏi.

"Đi đâu cũng được á." Lục Vân Phi đáp. "Nhưng cũng chỉ là nghĩ thế thôi, muốn đi thì ít nhất phải chờ đến kỳ nghỉ hè."

"Sắp rồi, chỉ còn một tháng nữa thôi mà."

"Còn một tháng nữa mà cậu bảo nhanh à!" Lục Vân Phi tuyệt vọng: "Hơn nữa, tôi nghe nói kỳ nghỉ hè này có thể sẽ phải tham gia huấn luyện gì đó. Tôi cũng không rõ lắm, Ôn Minh Dịch nói thế đấy. Nếu thật như vậy thì xong đời rồi."

Biên Tấn Nguyên nhìn thấy cậu ủ rũ, lập tức an ủi: "Nghĩ đến điều tích cực đi, chuyện huấn luyện chưa chắc chắn mà, đừng nghĩ nhiều."

"Vậy nghĩ điều tích cực gì cơ?" Lục Vân Phi hỏi lại.

"Ví dụ như, cậu muốn nhận quà gì vào Tết Thiếu Nhi?"

Lục Vân Phi nghe xong thì bật cười: "Tết này mà tôi còn được quà hả? Nhận quà gì cũng được, chỉ cần là quà thì tôi đều thích."

"Thật không?"

"Tất nhiên là thật rồi. Từ khi lên cấp hai, tôi chưa bao giờ nhận quà Tết Thiếu Nhi nữa. Nhận quà Tết Thiếu Nhi ư, đúng là nằm mơ."

Biên Tấn Nguyên khẽ cười, rồi lấy từ ngăn bàn ra một chiếc túi, đưa cho cậu.

Lục Vân Phi ngơ ngác nhận lấy, không thể tin nổi: "Cho tôi à?"

Biên Tấn Nguyên gật đầu.

"Quà Tết Thiếu Nhi thiệt hả?"

Biên Tấn Nguyên tiếp tục gật đầu.

Lục Vân Phi:... Không hiểu sao tâm trạng có chút vi diệu khó tả.

Lục Vân Phi cúi đầu mở túi ra, bên trong là một chiếc hộp gỗ. Cậu ngạc nhiên nhìn Biên Tấn Nguyên một cái, Biên Tấn Nguyên mỉm cười, ra hiệu cho cậu mở hộp.

Lục Vân Phi cẩn thận mở hộp ra, bên trong là một con nai nhỏ bằng gỗ. Cậu bất giác chớp mắt, cầm con nai lên. Đó là một con nai có dáng vẻ rất độc đáo, ngẩng đầu, chân dẫm lên mây, dường như đang bước trên mây mà bay đi. Lục Vân Phi ngắm nhìn hồi lâu rồi quay sang Biên Tấn Nguyên, không chắc chắn hỏi lại hắn: "Đây... là tôi sao?" (*)

(*) Con nai trong tiếng Trung đồng âm với họ Lục (lù), Vân Phi có nghĩa là bay trên mây.

Biên Tấn Nguyên "ừ" một tiếng.

Lục Vân Phi vui sướng: "Cậu mua ở đâu vậy?"

Biên Tấn Nguyên cười khẽ: "Cậu thích không?"

Lục Vân Phi gật đầu, cậu thử đặt con nai đang bước trên mây lên bàn, đôi mắt ngập tràn niềm vui.

Biên Tấn Nguyên nhìn ánh mắt sáng bừng của cậu, trong lòng cảm thấy đầy mãn nguyện.

Lục Vân Phi đang cất con nai đi thì thấy bên dưới đám mây có khắc một chữ "Biên". Cậu ngạc nhiên, nhìn kỹ lại để chắc chắn bản thân không có nhìn nhầm, rồi bất ngờ quay sang Biên Tấn Nguyên: "Cái này là cậu khắc sao?"

Biên Tấn Nguyên gật đầu.

Lục Vân Phi giật mình, suýt nữa đánh rơi con nai gỗ xuống đất: "Cậu còn biết khắc gỗ nữa à?"

"Dượng của tôi biết làm, hồi nhỏ tôi có học từ ông ấy một thời gian."

Lục Vân Phi:...

Cậu cảm thấy khoảng cách giữa người với người quả thật quá lớn, chân thành hỏi Biên Tấn Nguyên: "Đại thần, cậu còn cái gì không biết không?"

Biên Tấn Nguyên gật đầu.

Lục Vân Phi tò mò: "Cái gì?"

Biên Tấn Nguyên cười một chút: "Không nói cho cậu biết."

Lục Vân Phi:? "Sao lại không nói? Giữa tôi với cậu còn có bí mật nhỏ nữa à?"

Biên Tấn Nguyên gật đầu, nháy mắt một cái với cậu.

Lục Vân Phi:... Người có bí mật nhỏ nháy mắt thật không đáng yêu tí nào.

Biên Tấn Nguyên nhìn cậu bị sự tò mò làm cho bứt rứt nhưng không biết hỏi sao, khẽ bật cười, rồi cúi đầu tiếp tục làm bài tập.

Lục Vân Phi hết cách, chỉ đành cất con nai của mình đi, lòng vẫn thắc mắc, rốt cuộc Biên Tấn Nguyên không biết làm gì nhỉ?

Chuông tan học vang lên, cô giáo Lý Lị đặt viên phấn xuống, bảo tiết học kết thúc tại đây. Trước khi đi, cô gọi cả Biên Tấn Nguyên và Lục Vân Phi theo cô đến văn phòng.

Lục Vân Phi giờ đã gần như miễn dịch với việc bị gọi lên văn phòng, kéo Biên Tấn Nguyên đi theo.

"Hẳn là các em đã nghe nói rồi nhỉ." Lý Lị nói: "Tháng 9 năm nay, tỉnh sẽ tổ chức cuộc thi Toán và Vật lý, mỗi trường có thể cử bốn người tham gia. Cuộc thi này không chỉ liên quan đến danh dự của trường mà còn có lợi cho chính các em nữa. Vì vậy, để đạt được thành tích tốt trong cuộc thi, trường sẽ chọn từ khối 11 và 12 những bạn có thành tích xuất sắc ở hai môn này để huấn luyện, cuối cùng chọn ra bốn người giỏi nhất đại diện trường đi thi. Cô đề cử hai em của lớp chúng ta."

Lục Vân Phi gật đầu: "Vâng."

"Khi nào bắt đầu huấn luyện ạ?" Biên Tấn Nguyên hỏi.

"Ngày 15 tháng 7 bắt đầu." Lý Lị Lị trả lời. "Ngày 10 tháng 7, trường chính thức nghỉ hè, các em được nghỉ năm ngày, sau đó bắt đầu khóa huấn luyện, kéo dài đến ngày 15 tháng 8."

"Một tháng?" Lục Vân Phi kinh ngạc: "Vậy tại sao không bắt đầu huấn luyện từ tháng 8 ạ?"

Lý Lị nhấp một ngụm trà, bình tĩnh hỏi lại: "Em muốn huấn luyện một tháng xong là quay lại học ngay mà không kịp thở à? Em nghĩ sao, giáo viên chúng ta còn chẳng muốn thế."

Lục Vân Phi:... Em không muốn ạ, cảm ơn cô.

"Em cần xin nghỉ phép." Biên Tấn Nguyên trầm giọng nói.

Nghe vậy, Lý Lị đặt ly trà xuống, ngẩng lên nhìn hắn với vẻ khó hiểu: "Tại sao? Em có việc gì sao?"

"Em cần về quê một chuyến."

"Thi xong rồi đến khi huấn luyện bắt đầu, em có năm ngày nghỉ, không đủ à?"

Biên Tấn Nguyên lắc đầu: "Không đủ."

"Vậy khi nào em có thể quay lại?"

Biên Tấn Nguyên tính toán rồi trả lời: "Khoảng ngày 20."

Cũng may thời gian không quá dài, Lý Lị thầm nghĩ: "Vậy được, khi em quay lại thì bắt đầu học nhé."

"Vâng, cảm ơn cô Lý."

"Không có gì, hy vọng hai em có thể giành được suất thi đấu trong cuộc thi lần này, đồng thời đạt thành tích tốt."

"Chắc chắn rồi ạ." Lục Vân Phi cam đoan, cậu mỉm cười rồi cùng Biên Tấn Nguyên rời khỏi văn phòng.

Ra khỏi văn phòng, Lục Vân Phi mới hỏi Biên Tấn Nguyên về chuyện vừa rồi: "Cậu nghỉ hè phải về quê à?"

Cậu cứ tưởng Biên Tấn Nguyên cần đi làm thêm cho nên nói hắn có việc, không ngờ lại là về quê.

"Ừm."

"Về thăm ông bà ngoại cậu à?"

"Ừ, còn mẹ tôi nữa."

"Mẹ cậu?" Lục Vân Phi ngạc nhiên: "Không phải mẹ cậu được chôn ở đây sao?"

Biên Tấn Nguyên lắc đầu: "Lúc sinh mẹ tôi bà ngoại tôi đã lớn tuổi rồi, sau này mẹ tôi và dì tôi trưởng thành, ông bà ngoại tôi chưa kịp nhìn thấy dì tôi lập gia đình thì họ đã qua đời. Mẹ tôi chôn ông bà trên một ngọn núi ở quê, sau khi mẹ tôi mất, dì tôi thực hiện nguyện vọng của bà ấy, chôn bà ấy ngay cạnh ông bà. Ngày giỗ của mẹ tôi là ngày 17 tháng 7, tôi và dì tôi phải về quê thăm mộ, sau khi xong việc mới trở lại được."

Lục Vân Phi hiểu ra: "Ra là vậy, vậy cậu cứ yên tâm mà đi nha. Đến lúc đó tôi sẽ ghi chép lại bài học, khi nào cậu về tôi có thể giúp cậu giảng lại nội dung."

"Được."

Lục Vân Phi nghĩ ở tuổi này mà Biên Tấn Nguyên đã phải đi thăm mộ mẹ và ông bà ngoại, cậu cảm thấy Biên Tấn Nguyên thật kiên cường. Cậu vỗ vai Biên Tấn Nguyên, Biên Tấn Nguyên quay lại nhìn, Lục Vân Phi mỉm cười mà nhẹ nhàng nói: "Tiện thể gửi lời chào tới mẹ cậu giúp tôi nhé, cảm ơn bà ấy đã sinh ra một người con tài giỏi như cậu, nếu không có bà ấy thì tôi không thể có được trình độ tiếng Anh như bây giờ đâu."

Biên Tấn Nguyên cười nhẹ: "Mẹ tôi giỏi tiếng Anh lắm."

"Thật sao?"

Biên Tấn Nguyên gật đầu: "Bà ấy học rất giỏi."

"Vậy cậu chắc chắn giống mẹ cậu rồi."

Ánh mắt của Biên Tấn Nguyên trở nên dịu dàng, hắn nhìn Lục Vân Phi và nói khẽ: "Dì tôi cũng thường nói vậy."

Dì Biên Tấn Nguyên luôn cho rằng cậu rất giống mẹ hắn, từ tính cách, ngoại hình đến nhiều khía cạnh khác. Chỉ có điều: "Thành tích của con còn tốt hơn mẹ con nữa. Ngày trước mẹ con luôn muốn vào Thanh Hoa, nhưng thành tích không đủ, cuối cùng phải học ở Đại học J. Tiểu Nguyên, con muốn vào trường đại học nào? Muốn ra nước ngoài hay ở lại đây?"

Biên Tấn Nguyên nhìn Lục Vân Phi rồi hỏi: "Lục Vân Phi, cậu muốn vào trường đại học nào? Muốn ra nước ngoài hay ở lại đây?"

Lục Vân Phi trả lời không chút do dự: "Tất nhiên là Thanh Hoa hoặc Bắc Đại rồi. Trước đây tiếng Anh của tôi kém nên không nghĩ tới, nhưng bây giờ tiếng Anh của tôi đang dần cải thiện, tất nhiên phải nhắm tới Thanh Hoa rồi. Nếu có năng lực, tất nhiên phải đến đó để ngắm nhìn chứ."

Biên Tấn Nguyên gật đầu: "Đúng vậy."

"Còn cậu?"

"Tôi muốn vào Thanh Hoa." Biên Tấn Nguyên nhớ lại câu trả lời của hắn với Biên Tiệp: "Tôi muốn vào Thanh Hoa để hoàn thành giấc mơ của mẹ tôi, để nhìn thấy những cảnh đẹp mà bà chưa kịp thấy, để giấc mơ của bà được tiếp nối qua tôi. Như vậy, bà dường như vẫn còn ở bên cạnh tôi."

"Chắc chắn sẽ thế." Lục Vân Phi nhẹ nhàng lên tiếng: "Chỉ cần cậu muốn, cậu sẽ có được tất cả." Cậu chọc nhẹ vào ngực Biên Tấn Nguyên: "Mọi thứ sẽ ở đây."

"Bao gồm cả cậu sao?" Biên Tấn Nguyên hỏi.

"Bao gồm cả tôi." Lục Vân Phi mỉm cười đáp.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back