Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường

Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường
Chương 85: Ngoại truyện 2



Lục Vân Phi và Biên Tấn Nguyên chuyển nhà!

Họ đã ở ký túc xá suốt một học kỳ, cuối cùng cũng chọn được căn hộ ưng ý, sắm đủ nội thất, đến kỳ học thứ hai thì chuyển ra ngoài ở. Ngày chuyển nhà, Lục Vân Phi rất phấn khích mời bạn bè đến nhà ăn lẩu, nói là để làm cho không khí thêm vui vẻ.

Nguyên Sóc cũng đến thăm một chút, đi dạo quanh căn nhà và nhận xét rằng rất ổn. Khi đến phòng ngủ chính, ông ngạc nhiên phát hiện cửa phòng ngủ chính đã bị khóa, cho nên đành đi về phía phòng ngủ phụ. Tuy nhiên, cửa phòng ngủ phụ cũng bị khóa nốt.

Nguyên Sóc thắc mắc, Biên Tấn Nguyên thì lạnh lùng đáp: "Không gian riêng tư."

Nguyên Sóc chỉ nghĩ rằng thế hệ trẻ như họ chú trọng đến không gian cá nhân nên cũng không để tâm nhiều.

Sau khi Nguyên Sóc rời đi, Lục Vân Phi mới mở cửa phòng ngủ chính. Mặc dù thuê căn hộ hai phòng ngủ nhưng cả hai chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ngủ riêng, vì thế đồ đạc đều để trong phòng ngủ chính, còn phòng ngủ phụ chỉ chứa vài thứ lặt vặt và sách vở. Thường ngày khi chỉ có hai người, phòng ngủ sẽ không khóa nhưng khi có khách đến, họ có thói quen khóa cửa phòng ngủ lại.

Cũng có người tò mò hỏi tại sao không mở được cửa phòng ngủ, Biên Tấn Nguyên chỉ đáp rằng đó là không gian riêng tư. Hắn vốn có gương mặt lạnh lùng, ít nói, khiến mọi người phần nào e dè nên họ cũng không hỏi thêm.

"Ông ấy có phát hiện ra điều gì không nhỉ?" Nguyên Sóc đi rồi, Lục Vân Phi mới hỏi Biên Tấn Nguyên.

Biên Tấn Nguyên thản nhiên đáp: "Phát hiện rồi cũng chẳng sao."

Lục Vân Phi nghĩ ngợi một lúc, rồi cũng thấy đúng, bởi vì trong những người Biên Tấn Nguyên quan tâm không có Nguyên Sóc. Hắn cũng không mong đợi gì từ Nguyên Sóc nên dù ông ấy có biết cũng chẳng ảnh hưởng gì đến họ. "Chỉ cần ông ấy không nói với bố mẹ em thôi."

"Ông ấy sẽ không nói đâu." Biên Tấn Nguyên điềm tĩnh đáp.

Qua bao năm, Biên Tấn Nguyên cũng nhìn ra được gia đình nhà họ Nguyên thật lòng muốn hắn quay về, Nguyên Sóc cũng thật sự muốn bù đắp và gần gũi với hắn. Vì vậy, ngay cả khi có một ngày ông ấy phát hiện ra điều gì đó, ông ấy cũng sẽ không tùy tiện nói với bố mẹ Lục Vân Phi, trừ khi ông ấy thực sự quyết định cả đời này sẽ không gặp lại hắn nữa.

Thấy Biên Tấn Nguyên vẫn luôn bình tĩnh như vậy, Lục Vân Phi cũng không nghĩ nhiều nữa, tập trung bàn bạc với hắn về việc tối nay sẽ ăn gì.

Ngày đầu tiên sống chung, buổi tối khi bị Biên Tấn Nguyên ôm vào lòng, Lục Vân Phi tò mò hỏi: "Biên Biên, chúng ta có nên làm gì đó không?"

"Ví dụ?"

Lục Vân Phi cười, bò lại gần tai hắn rồi thì thầm: "Tất nhiên là chuyện các cặp đôi thường hay làm rồi."

Biên Tấn Nguyên: "..."

Biên Tấn Nguyên im lặng gỡ cậu xuống rồi nói với cậu: "Không cần vội."

Lục Vân Phi bó tay, cậu phát hiện Biên Tấn Nguyên thật sự không vội. Từ khi hai người rời nhà đi học đại học, Lục Vân Phi đã bắt đầu nghĩ đến chuyện "lái xe"* rồi. Kết quả sau một học kỳ, cậu đã học được lái xe thật, thế nhưng chiếc xe vô hình trên núi Haruna* này cậu vẫn chưa thể "lái" được. Nếu không chắc chắn rằng động cơ của Biên Tấn Nguyên hoàn toàn bình thường và hắn thật sự yêu cậu, Lục Vân Phi đã nghi ngờ rằng hắn chỉ đang giả vờ yêu đương mà thôi.

*mấy chuỵn 18+ é.

*Núi Haruna:

"Trước đây không phải anh nói khi sống chung rồi là được sao?" Lục Vân Phi chọc chọc hắn.

Biên Tấn Nguyên nắm lấy ngón tay cậu, nhẹ nhàng hôn một cái, dịu dàng nói: "Em còn nhỏ."

"Em đã 19 tuổi rồi á, đâu phải 9 tuổi đâu." Lục Vân Phi bất mãn.

Biên Tấn Nguyên nghe thấy cậu không vui, khẽ cười, ôm cậu chặt hơn rồi nói nhỏ: "Vậy thì đợi đến khi Phi Phi lớn thêm một chút nữa, đến năm 20 tuổi nhé."

"Có khác gì đâu?"

Biên Tấn Nguyên gật đầu, giọng nói trầm thấp khiến người ta cảm thấy an tâm: "Anh muốn cho em thêm thời gian." Hắn nói: "Nếu em là con gái, anh sẽ không làm gì trước khi đến tuổi kết hôn, bởi vì anh sẽ lo lắng liệu có thể có con hay không, lo lắng rằng nếu chia tay, em sẽ hối hận về tất cả những gì đã xảy ra với anh."

Lục Vân Phi ngẩng đầu nhìn hắn, trong bóng tối, đôi mắt cậu rực rỡ vô cùng. Biên Tấn Nguyên cúi đầu hôn nhẹ lên mắt cậu, Lục Vân Phi vô thức nhắm lại, hàng mi dài chạm nhẹ vào môi hắn.

Nụ hôn của Biên Tấn Nguyên rất nhẹ nhàng, thoáng qua như một làn gió, thay vào đó là giọng nói dịu dàng: "Mặc dù em không phải là con gái nhưng anh cũng muốn cho em thêm thời gian, để tình cảm của chúng ta vững chắc hơn, để em yêu anh nhiều hơn. Vân Phi, đối với anh mà nói, cùng yêu đương với anh em đã chịu thiệt thòi rất nhiều rồi. Dù anh có yêu em bao nhiêu đi nữa, em vẫn là người chịu thiệt. Anh càng yêu em, càng sợ em sẽ hối hận, cho nên anh muốn cho em thêm thời gian, cũng cho chúng ta thêm chút thời gian."

Lục Vân Phi không thấy bản thân chịu thiệt gì cả, cũng không nghĩ cậu sẽ hối hận. Nhưng cậu hiểu lời của Biên Tấn Nguyên, chung quy vẫn là vì quá yêu cậu, vậy nên mọi thứ đều lo nghĩ cho cậu.

"Nếu anh cảm thấy em phải chịu thiệt thòi khi yêu anh, tại sao còn bắt em yêu anh?" Lục Vân Phi hỏi: "Giữa chúng ta, chẳng phải anh là người tỏ tình trước sao?"

Nghe vậy, Biên Tấn Nguyên khẽ cười, dụi trán vào cậu, thì thầm nói: "Không còn cách nào khác, anh quá yêu em rồi, cho nên chỉ muốn ở bên cạnh em, chỉ muốn ở bên em cạnh mà thôi."

"Nếu đã nói sợ em hối hận, vậy nếu em hối hận trước khi 20 tuổi, anh sẽ chia tay với em sao?"

Biên Tấn Nguyên hơi ngẩn người, rồi ôm chặt cậu hơn, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu: "Không đâu." Vừa hôn vừa hắn thì thầm: "Anh sẽ không bao giờ chia tay em."

Lục Vân Phi có chút ngạc nhiên. Cậu tưởng với những gì Biên Tấn Nguyên nói trước đó, nếu cậu hối hận thì hắn sẽ chia tay. Nhưng không ngờ là hắn lại không bao giờ làm thế.

Lục Vân Phi vô thức mỉm cười, nói nhỏ: "Đã không chia tay thì còn sợ em hối hận cái gì chứ. Trước đây tại sao em không nhận ra anh mâu thuẫn thế này nhỉ?"

Quả thực rất mâu thuẫn, Biên Tấn Nguyên nghĩ. Hắn muốn cho Lục Vân Phi thêm thời gian, lo lắng rằng sau khi cậu gặp gỡ nhiều người, nhìn thấy nhiều điều hơn, cậu sẽ hối hận khi ở bên hắn. Nhưng hắn cũng rất rõ ràng rằng, ngay cả khi Lục Vân Phi hối hận, hắn cũng không buông tay. Hắn quá hiểu Lục Vân Phi, vậy nên cũng sẽ tìm cách để giành lại cậu.

Trừ khi, cậu thực sự đã hoàn toàn không còn yêu hắn nữa.

Biên Tấn Nguyên hôn cậu rồi hỏi: "Có phải không giống tính cách của anh không?"

"Có chút giống, chẳng qua là vì anh quá thích em thôi. Cũng rất đáng yêu mà." Lục Vân Phi nhìn hắn cười nói: "Biên Biên nghiêm túc và có trách nhiệm cũng rất tuyệt, vậy nên em không thấy bản thân thiệt thòi, cũng không nghĩ mình sẽ hối hận. Em sẽ không chia tay với anh đâu, bởi vì..." Lục Vân Phi ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi hắn: "Không phải chỉ mình anh thích em, em cũng thích anh mà. Rất thích, rất thích nên mới muốn tiến xa hơn. Chỉ vì người đó là anh, em mới muốn như thế. Nếu không thì em chẳng muốn thử chuyện này đâu, nghĩ thôi đã thấy đau rồi."

Nghe vậy, Biên Tấn Nguyên bật cười: "Anh sẽ không để em đau đâu. Anh sẽ cố gắng làm một tài xế giỏi."

Lục Vân Phi hơi xấu hổ nhưng không giấu nổi sự tò mò, nhỏ giọng nói với hắn: "Lúc anh học thì nhớ gọi em theo học cùng nha, chúng ta cùng nhau học."

Biên Tấn Nguyên mỉm cười, ôm cậu vào lòng mà không nói gì.

Trong bảng màu, có tông màu ấm và tông màu lạnh. Lục Vân Phi rõ ràng thuộc tông màu ấm, tươi sáng lại nổi bật, tràn đầy sức sống với tất cả những đặc điểm của tuổi trẻ, thích sự mới lạ và dám thử nghiệm. Còn Biên Tấn Nguyên lại hoàn toàn trái ngược, hắn thuộc tông màu lạnh, điềm tĩnh và trầm lặng, luôn suy tính trước sau. Hắn nhìn thấy được cả con đường sáng rực phía trước, cũng nhìn thấy cả những gai góc chông gai, cho nên luôn muốn dành cho Lục Vân Phi thêm những lựa chọn, ngay cả khi những lựa chọn đó không nằm trong kế hoạch mà hắn mong muốn, hắn vẫn sẽ chuẩn bị sẵn sàng cho cậu.

Bọn họ sánh bước bên nhau, bước chân của Lục Vân Phi luôn nhẹ nhàng, đầy sức sống, trong khi bước đi của Biên Tấn Nguyên lại vững vàng hơn. Khi gặp nơi có ánh nắng, Lục Vân Phi sẽ kéo hắn chạy nhanh tới đó, tận hưởng ánh sáng mặt trời. Còn khi gặp đoạn đường lầy lội, Biên Tấn Nguyên sẽ giữ chặt tay cậu, bảo cậu bước chậm lại để tránh bị trượt ngã.

Họ đi rất cẩn trọng, hai người luôn điều chỉnh bước đi để phù hợp với nhau. Cả hai cùng cầm bút, vẽ nên một tương lai rực rỡ với nhiều màu sắc mà họ hằng mong muốn.

Từ hôm đó, Lục Vân Phi cũng không còn nhắc tới chuyện "lái xe" nữa. Nhưng dù sao vẫn là những thanh niên trẻ tuổi, sức trẻ hừng hực, lại ngủ chung giường nên đôi lúc cũng khó tránh khỏi những khoảnh khắc không kiềm chế được. Trước khi chính thức "lái thử." họ cũng đã vài lần "chạy số tay" cảm nhận tốc độ và đam mê ở chân núi Haruna rồi.

Sinh nhật tuổi 20 của Lục Vân Phi, hai người tổ chức tại nhà. Biên Tấn Nguyên đã chuẩn bị trước, nấu những món cậu thích, cắm hoa hồng, thắp nến, thậm chí còn học một bản nhạc violin, tất nhiên cây đàn là đi mượn của người ta.

Lục Vân Phi vỗ tay khen ngợi một hồi lâu, đến mức tay đỏ ửng, nụ cười không rời khỏi khuôn mặt.

Biên Tấn Nguyên tặng cậu một chiếc dây chuyền ngọc có hình chú nai nhỏ mà Lục Vân Phi rất quen thuộc từ những chiếc tượng gỗ điêu khắc. Cậu rất thích con nai ấy nên Biên Tấn Nguyên thường xuyên vẽ tặng cậu, khi có thời gian còn làm những tượng gỗ lớn nhỏ để cậu dùng trang trí. Nhìn sợi dây chuyền trong hộp, Lục Vân Phi hỏi: "Anh tự làm á hả?"

Biên Tấn Nguyên rất muốn tự tay làm, thế nhưng đành đáp: "Bảo bối à, anh không có tay nghề đó."

Lục Vân Phi bật cười: "Trên đời này còn có chuyện anh không biết sao?"

"Chuyện anh không biết còn nhiều lắm." Biên Tấn Nguyên nhẹ nhàng giúp cậu đeo chiếc dây chuyền lên cổ. "Nhưng những gì em thích, anh đều có thể học, cuối cùng anh cũng sẽ học được." Hắn từ phía sau ôm lấy Lục Vân Phi.

Lục Vân Phi nhìn chú nai nhỏ trên cổ mình, rồi quay đầu nhìn hắn, trong mắt chứa đầy dáng vẻ yêu thương cùng cảm động. Cậu xoay người ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói: "Không cần đâu, em thích anh, vì vậy anh không cần phải học gì cả. Chỉ cần anh ở bên em là đủ rồi."

Biên Tấn Nguyên mỉm cười, hôn nhẹ lên tai cậu.

Ngay hôm đó, bọn họ thuận lý thành chương mà "lái xe". Sáng hôm sau khi thức dậy, Lục Vân Phi hiếm khi thấy ngượng ngùng, ôm lấy Biên Tấn Nguyên làm nũng một hồi lâu. Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn trong vòng tay mình, Biên Tấn Nguyên không kiềm chế được mà liên tục hôn cậu, đến nỗi cả hai lại "lên núi Haruna" thêm một vòng vào buổi sáng.

Vào năm ba đại học, Biên Tấn Nguyên đi thực tập tại công ty của Nguyên Sóc, làm trợ lý cho ông.

Ban đầu hắn không hề muốn đi. Nhưng một ngày nọ, khi hắn cùng Lục Vân Phi đến nhà Nguyên Sóc dùng bữa, ông Nguyên bỗng ho nhiều liên tục. Bà Nguyên bèn giải thích: "Lớn tuổi rồi, đổi mùa là dễ bị bệnh, không có gì đáng lo đâu."

Nhìn ông cụ Nguyên rõ ràng yếu hơn trước, lần đầu tiên Biên Tấn Nguyên nhận ra cơ thể của người già thật mong manh.

Lúc Nguyên Sóc đưa họ về, Biên Tấn Nguyên tình cờ nhận thấy vài sợi tóc bạc lẫn trong mái tóc của ông. Hắn bất giác ngẩn người, lúc này hắn anh mới chợt nhận ra Nguyên Sóc thật sự cũng không còn trẻ nữa. Dù ngoại hình của ông vẫn phong độ, đi đến đâu cũng thu hút phụ nữ nhưng ông đã không còn là thanh niên nữa rồi.

Lục Vân Phi không vội về nhà mà muốn xuống xe đi dạo, thế nên Biên Tấn Nguyên cũng cùng cậu xuống xe giữa đường. Hai người đi dọc theo con đường không có nhiều người, Biên Tấn Nguyên lặng lẽ nắm lấy tay cậu rồi nhét vào túi áo khoác của mình.

Lục Vân Phi hỏi: "Anh đang nghĩ gì sao?"

Biên Tấn Nguyên "Ừm" một tiếng: "Bao năm nay anh vẫn biết Nguyên Sóc luôn muốn anh quay về kế thừa sự nghiệp của gia đình, bố mẹ ông ấy cũng từng nói như thế, nhưng anh vẫn chưa đồng ý. Không phải vì anh có vấn đề với nhà họ Nguyên, mà chỉ đơn giản là anh cảm thấy không cần thiết."

Hắn không muốn cống hiến cho nhà họ Nguyên, đồng thời cũng không mong nhận lại điều gì từ họ. Nhưng giờ đây, khi thấy ông bà đã ở tuổi xế chiều cùng với Nguyên Sóc cũng đã không còn trẻ, Biên Tấn Nguyên bỗng trở nên mềm lòng.

"Nguyên Sóc muốn anh đến công ty của ông ấy thực tập." Biên Tấn Nguyên nhẹ nhàng nói: "Bố mẹ ông ấy cũng muốn thế."

Lục Vân Phi gật đầu rồi hỏi: "Còn anh? Anh nghĩ sao?"

"Anh đang phân vân." Biên Tấn Nguyên thành thật đáp. Hắn nhìn cậu, không chút che giấu: "Anh vẫn chưa quyết định."

Lục Vân Phi mỉm cười dịu dàng: "Vậy thì cứ từ từ nghĩ."

Biên Tấn Nguyên đột nhiên nhận ra: "Hình như em chưa bao giờ đưa ra lời khuyên cho anh trong những chuyện này."

"Bởi vì anh là người rất quyết đoán mà." Lục Vân Phi cười nói, cậu đưa tay lên chạm vào ngực hắn, nhẹ nhàng chọt vào: "Những chuyện liên quan đến nhà họ Nguyên, anh chỉ cần làm theo lời trái tim mình là đủ."

Biên Tấn Nguyên nắm lấy ngón tay của cậu, cúi xuống hôn nhẹ.

Họ đứng chờ đèn đỏ một lúc, rồi khi đèn xanh bật lên thì cùng nhau bước qua đường. Nhìn thành phố tấp nập trước mặt, Biên Tấn Nguyên bắt đầu đưa ra quyết định.

"Có lẽ anh sẽ đi." Hắn lên tiếng: "Dù sau này có tiếp quản công ty nhà họ Nguyên hay không, làm trợ lý cho Nguyên Sóc sẽ giúp anh quen biết nhiều người, tham gia vào nhiều dự án. Đây là một cơ hội tốt."

Hắn dừng bước, nhìn người trước mặt rồi nhẹ giọng nói: "Lục Vân Phi, anh muốn ở bên em, mãi mãi ở bên em. Anh không muốn chúng ta chỉ chung sống đến khi tốt nghiệp đại học, anh muốn chúng ta có một ngôi nhà. Lúc em đến nhà anh vào kỳ nghỉ đông lớp 12, anh đã nghĩ rằng, sau này, anh nhất định phải cùng em có một ngôi nhà riêng. Nhưng nếu anh không có gì trong tay, anh sẽ không xứng đáng với em, vậy nên anh phải trở nên mạnh mẽ hơn. Thế giới này, chỉ có những kẻ mạnh mới có thể viết nên luật chơi. Chúng ta sinh ra vốn đã không theo quy tắc, vì vậy, anh không thể chỉ sống như một sinh viên bình thường, an nhàn trải qua bốn năm đại học được."

Hắn cúi đầu, dùng trán chạm vào trán Lục Vân Phi, hỏi cậu: "Hồi cấp ba, em thường ngủ lúc mấy giờ?"

"Khoảng 11 giờ." Lục Vân Phi đáp, giấc ngủ của cậu khá đều đặn.

Biên Tấn Nguyên nghe vậy thì mỉm cười: "Vậy em có biết anh thường ngủ lúc mấy giờ không?"

Hắn ôm cậu vào lòng, không cần đợi câu trả lời, tự mình đáp: "Anh chưa bao giờ ngủ trước 12 giờ. Dù mọi người đều nghĩ anh rất thông minh, nhưng anh biết anh cũng là một người rất nỗ lực. Chỉ là, trước đây sự nỗ lực đó là vì bản thân anh. Còn bây giờ, anh cần phải cố gắng vì em."

Lục Vân Phi hôn nhẹ lên cằm hắn, dịu dàng: "Cố lên nha anh!"

Cậu nhìn Biên Tấn Nguyên, ánh mắt mang đầy sự ấm áp và sáng ngời. Cậu nói: "Em sẽ cùng anh cố gắng."

Trời đã tối, trên đường phố vắng lặng, con đường về nhà dài và cô đơn, nhưng những ngọn đèn đường vẫn sáng rực, chiếu lên mọi thứ một màu đầy hy vọng.
 
Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường
Chương 86: Ngoại truyện 3



Con đường thực tập của Biên Tấn Nguyên rất suôn sẻ, thậm chí còn quá mức suôn sẻ. Hắn bẩm sinh có trí nhớ tốt, lại nhạy cảm với các con số. Lần đầu tiên đi họp cùng với Nguyên Sóc, hắn đã âm thầm chỉ ra một lỗ hổng trong hợp đồng. Nguyên Sóc vô cùng bất ngờ, ngay lập tức cảm thấy muốn nhường vị trí của ông cho Biên Tấn Nguyên. Biên Tấn Nguyên chỉ đành bất đắc dĩ nhắc nhở ông: "Tôi còn chưa tốt nghiệp mà."

Nguyên Sóc cười nói: "Không sao, có chí thì không cần đợi tuổi lớn, trò giỏi hơn thầy mà."

Biên Tấn Nguyên không để tâm, bận rộn làm việc của hắn. Ông cụ Nguyên thấy Biên Tấn Nguyên cuối cùng cũng có chút hứng thú với sự nghiệp gia đình, vui mừng quá đỗi, còn muốn giới thiệu cháu gái của bạn ông cụ cho hắn.

"Tinh Tinh bằng tuổi con, xinh đẹp lại dịu dàng nữa, con có thích không?" Ông cụ đưa ảnh cho Biên Tấn Nguyên.

Biên Tấn Nguyên nhận lấy, chưa nhìn đã úp ngược xuống bàn, đáp: "Không thích."

Ông cụ Nguyên có chút lo lắng: "Con sẽ không giống bố con, cũng không muốn kết hôn chứ?"

Biên Tấn Nguyên lắc đầu, bình thản trả lời: "Không, con muốn kết hôn."

Ông cụ Nguyên thở phào: "Muốn kết hôn là tốt rồi, muốn kết hôn là tốt rồi."

"Nhưng ông không cần giới thiệu người cho con nữa."

"Vậy con phải để ý một chút đấy." Ông cụ dặn dò.

Biên Tấn Nguyên gật đầu: "Con biết rồi."

Vậy là ông cụ không giới thiệu ai nữa.

Có lẽ là vì ấn tượng đầu tiên của Biên Tấn Nguyên với gia đình này quá đỗi bình thản và lạnh nhạt, hắn không có chút vui vẻ nào khi đối diện với tình cảm gia đình đột nhiên xuất hiện này, thậm chí cũng chẳng mấy quan tâm. Vì thế, ba người nhà họ Nguyên khi đối mặt với hắn luôn có phần thiếu tự tin, sợ rằng chỉ cần nói nặng một câu, Biên Tấn Nguyên sẽ bỏ đi không chút lưu luyến.

Chẳng qua hai ông bà Nguyên có thể không đủ tự tin trước mặt Biên Tấn Nguyên, nhưng khi nói chuyện với Nguyên Sóc thì lại rất nghiêm khắc: "Tấn Tấn cũng không còn nhỏ nữa, những cô gái phù hợp, con nên chú ý đến một chút, đừng đến lúc như con, đến tuổi này rồi vẫn sống cô độc một mình."

Nguyên Sóc cho rằng chuyện tình cảm là duyên phận, hơn nữa con trai ông cá tính như thế, liệu ông thấy hợp thì có thật sự hợp không? Nhưng để gắn kết thêm với Biên Tấn Nguyên, ông vẫn để tâm điều này rồi hỏi riêng con trai: "Con thích kiểu con gái như thế nào?"

"Không cần ngài phải lo." Biên Tấn Nguyên điềm tĩnh đáp.

"Ta có thể giúp con chọn lựa, nói thật, ta và mẹ con gặp nhau từ thời đại học đấy. Con có thích cô gái nào trong trường không? Có thể đưa về nhà xem."

Biên Tấn Nguyên từ chối bàn về chủ đề này, Nguyên Sóc cũng đành bỏ qua. Nhưng không lâu sau, ông nghĩ đến Lục Vân Phi – người bạn thân nhất của Biên Tấn Nguyên. Chắc chắn cậu biết con trai ông thích kiểu con gái thế nào! Nguyên Sóc lập tức chọn thời gian hẹn Lục Vân Phi gặp mặt.

Lục Vân Phi nhìn ông, trong lòng đầy thắc mắc. Biên Tấn Nguyên thích kiểu người thế nào ư? Biên Tấn Nguyên thích cậu á. Nhưng liệu cậu có thể nói ra điều đó không? Đương nhiên là không thể rồi, thế nên cậu chỉ đành trả lời qua loa: "Cháu cũng không biết."

Nguyên Sóc không tin là cậu không biết, nhưng lúc ấy ông cũng chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ cho rằng đứa trẻ còn nhỏ, không muốn phụ huynh can thiệp nên ông cũng không hỏi thêm. Mãi đến khi Biên Tấn Nguyên học năm cuối, một buổi tối nọ, khi đưa Biên Tấn Nguyên về nhà, xe chạy đến gần khu chung cư thì Nguyên Sóc vô tình thấy Lục Vân Phi vừa mua đồ về. Biên Tấn Nguyên nói lời tạm biệt, xuống xe và đi đến bên cạnh Lục Vân Phi.

Nguyên Sóc xoay tay lái chuẩn bị về nhà, thế nhưng chợt nhớ đến mấy hôm nữa nhà có tiệc, ông cụ dặn ông hỏi xem Biên Tấn Nguyên có tham dự không, vậy nên ông đành dừng xe và đi theo.

Hai người đi không nhanh, Nguyên Sóc nhanh chóng bắt kịp. Một giây kia ông chuẩn bị gọi Biên Tấn Nguyên thì đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Ông thấy Biên Tấn Nguyên rất tự nhiên xoa đầu Lục Vân Phi, sau đó buông tay, ôm lấy vai cậu. Hành động ấy quá tự nhiên, tự nhiên đến mức trong khoảnh khắc đó, Nguyên Sóc ngỡ như ông đang nhìn một cặp đôi trẻ.

Ông không lên tiếng, chỉ âm thầm nhìn bóng dáng hai người dần khuất xa. Ông nhận ra túi đồ trước đó Lục Vân Phi cầm giờ đã trên ở tay Biên Tấn Nguyên, tay còn lại của Biên Tấn Nguyên vẫn để trên vai Lục Vân Phi. Đúng vậy, trước khi xoa đầu cậu, tay của Biên Tấn Nguyên đã ở đó.

Trong giây phút ấy, Nguyên Sóc nghĩ đến nhiều điều. Ông nghĩ đến việc từ khi ông gặp Biên Tấn Nguyên, bên cạnh hắn luôn có Lục Vân Phi, nghĩ đến việc bất kể lúc nào, Biên Tấn Nguyên cũng luôn lo lắng cho Lục Vân Phi, cũng nghĩ đến việc dù Biên Tấn Nguyên có lạnh nhạt với người khác đến đâu, hắn luôn dịu dàng và kiên nhẫn với Lục Vân Phi.

Khoảnh khắc ấm áp hiếm hoi của Biên Tấn Nguyên mà Nguyên Sóc từng chứng kiến, một là khi hắn ở cùng Biên Tiệp, hai là khi ở bên cạnh Lục Vân Phi. Đêm hôm đó, Nguyên Sóc có một suy đoán táo bạo nhưng hợp lý.

Một khi đã nghi ngờ, những điều vốn dĩ bình thường bỗng trở nên đáng ngờ. Chẳng hạn như việc hai người đã dọn ra ở chung từ lâu, hay như cánh cửa phòng ngủ luôn khóa chặt. Nguyên Sóc bắt đầu âm thầm để ý đến Biên Tấn Nguyên, đồng thời ông nhận ra rằng, có lẽ bản thân thật sự đã bỏ qua điều gì rồi. Ánh mắt Biên Tấn Nguyên nhìn Lục Vân Phi, sự dịu dàng và sâu lắng đó, nếu không phải tình yêu thì là gì? Chỉ vì họ đều là con trai nên ông chưa bao giờ nghĩ đến điều này.

Ông muốn tìm Biên Tấn Nguyên để xác nhận nhưng không biết phải mở lời thế nào. Ông cứ chần chừ mãi, cho đến khi Biên Tấn Nguyên tốt nghiệp, ông mới hỏi: "Con định về quê hay ở lại đây?"

"Về quê." Biên Tấn Nguyên không chút do dự trả lời.

"Về quê cũng được, đúng lúc nhà chúng ta có một dự án bên đó, sau này sẽ giao cho con phụ trách."

"Được." Biên Tấn Nguyên không phản đối.

"Tuần sau ta có buổi gặp gỡ bạn bè, con đi cùng ta nhé, để ta giới thiệu cho con một người, con cũng không còn nhỏ nữa rồi."

"Không cần." Biên Tấn Nguyên từ chối.

Nguyên Sóc hỏi: "Tại sao? Con còn chưa gặp người ta mà."

"Không cần, tôi không thích."

"Là không thích, hay là con đã có người mình thích rồi?" Nguyên Sóc điềm tĩnh hỏi.

Biên Tấn Nguyên sững lại một chút, rồi từ từ nở nụ cười. Hắn nói: "Ngài muốn nói gì?"

Nguyên Sóc nhìn hắn bình thản như vậy, bỗng cảm thấy một chút thất bại.

"Con và Lục Vân Phi..." Câu nói dở dang nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.

Biên Tấn Nguyên ngả lưng vào ghế phụ, nhẹ nhàng gật đầu, không chút giấu giếm: "Đúng như ngài nghĩ. Tôi thích cậu ấy, tôi luôn thích cậu ấy."

"Còn thằng bé thì sao?"

"Tất nhiên là cũng thích tôi."

Nguyên Sóc im lặng một lúc, dường như không biết phải nói gì.

Thấy vậy, Biên Tấn Nguyên lên tiếng thay ông: "Tôi sẽ không chia tay với cậu ấy, nên nếu ngài không chấp nhận thì tôi rất tiếc phải nói rằng, sự không chấp nhận của ngài không nằm trong phạm vi cân nhắc của tôi."

Hắn nhìn Nguyên Sóc, ung dung nói: "Tôi thích cậu ấy trước khi gặp ngài, đó là một phần quá trình trưởng thành của tôi, ngài không tham gia nên ngài cũng không có quyền can thiệp."

"Ta không có ý định can thiệp." Nguyên Sóc giải thích: "Chỉ là ta nghĩ rằng, các con đều là những đứa trẻ tốt, đều là con trai, các con hoàn toàn có thể chọn một cô gái mà mình thích, không nhất thiết phải đi theo con đường này."

"Ngài nghĩ quá đơn giản rồi." Biên Tấn Nguyên nhẹ giọng nói: "Từ khi ngài quen biết tôi đến bây giờ, ngài đã thấy tôi thích ai ngoài Lục Vân Phi chưa?"

Hắn nhìn Nguyên Sóc, bằng một giọng điệu bình thường nhất nói một điều không hề bình thường chút nào: "Ngoại trừ người thân của tôi, trong số những người không có quan hệ huyết thống với tôi, từ nhỏ đến lớn tôi chỉ thích mỗi Lục Vân Phi. Cậu ấy là duy nhất, tuyệt đối không thể thay thế. Ngài nên cảm thấy may mắn, nếu không phải vì trên đời này có Lục Vân Phi thì có lẽ tôi cũng giống ngài, cả đời chỉ có một mình mà sống qua ngày."

Biên Tấn Nguyên tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống xe. Trước khi xuống, hắn nói thêm: "Chuyện này tôi không mong muốn có người khác biết, nhất là gia đình của Lục Vân Phi và dì của tôi. Chúng tôi sẽ tự giải quyết chuyện của mình, không cần người khác can thiệp. Tuy nhiên, ngài có thể nói với bố mẹ ngài, nhân lúc bây giờ chúng ta chưa có liên quan lợi ích gì, vẫn còn kịp để họ chọn người thừa kế khác."

Hắn nhìn Nguyên Sóc, thần sắc tự nhiên, biểu cảm lãnh đạm nói: "Nguyên Sóc, nửa đời này của tôi, chỉ quan tâm đến ba người là dì tôi, Song Song và Lục Vân Phi. Về chuyện của Lục Vân Phi, tôi chỉ quan tâm đến cậu ấy. Trừ khi cậu ấy không muốn, nếu không thì không ai có thể chia rẽ chúng tôi. Những ngày tới tôi sẽ không đến công ty, khi nào ngài chấp nhận được chuyện này hãy đến tìm tôi."

Nói xong, hắn mở cửa xe rồi xuống xe.

Nguyên Sóc nhìn theo bóng lưng hắn, bất giác nhớ đến năm đầu họ gặp nhau. Lúc đó Biên Tấn Nguyên còn đang học lớp 11, trên con đường gần nhà hắn đã gặp ông, khuôn mặt không biểu cảm lần đầu tiên trò chuyện với ông ở trong xe.

Khi đó Biên Tấn Nguyên làm cho ông bó tay, bởi vì từ đầu đến chân đều toát lên vẻ "tôi không cần ngài." Rồi bây giờ, mấy năm đã trôi qua ông ấy dường như đã quay trở lại ngày đó. Hắn cũng khiến cho ông cảm thấy bó tay, bởi vì toàn thân toát ra vẻ "tôi không quan tâm đến ngài."

Từ khi họ gặp nhau đến bây giờ, Biên Tấn Nguyên chưa bao giờ yêu cầu ông điều gì. Dù là quà ông tặng, hắn cũng không nhận những thứ quá đắt. Hắn cho phép họ gần gũi, theo yêu cầu của họ mà về nhà ăn cơm đúng giờ, cũng theo ý muốn của họ mà thực tập tại công ty. Hắn mềm lòng trong giới hạn nhất định, thế nhưng một khi chạm đến người mà hắn thực sự quan tâm thì những sự mềm lòng đó hoàn toàn không đáng kể.

Nhưng mà, ông có tư cách gì để yêu cầu Biên Tấn Nguyên đây? Trong kỳ vọng của Biên Tấn Nguyên, chưa bao giờ có sự tồn tại của người bố này. Khi họ gặp nhau, hắn đã là một thiếu niên xuất sắc, có phẩm hạnh và thành tích tốt, dù sống trong hoàn cảnh nghèo khó nhưng vẫn không tự ti. Hắn được giáo dưỡng rất tốt, nhưng sự giáo dưỡng đó không liên quan gì đến ông.

Biên Tấn Nguyên chưa bao giờ cần ông, nhưng ông lại nhờ sự tồn tại của hắn mà thỏa mãn được nguyện vọng của bố mẹ, cũng cảm nhận được niềm vui và lo lắng của một người làm bố.

Nguyên Sóc thở dài, gửi tin nhắn WeChat cho Biên Tấn Nguyên: Là người lớn tuổi hơn, ta không mong con chọn con đường khó khăn như vậy, nhưng là một người bố, ta rất vui vì con đã tìm được người mình thích. Ta đã từng rất yêu mẹ con nhưng chúng ta lại bỏ lỡ nhau, vì vậy, ta hy vọng con không bỏ lỡ, có thể ở bên người con yêu suốt đời.

Gửi xong tin nhắn, ông cất điện thoại, dự định về nhà nói chuyện này với bố mẹ ông. Biên Tấn Nguyên không giống người khác, có lẽ đối với người khác mà nói, chuyện này càng để lâu bố mẹ biết càng tốt. Nhưng với Biên Tấn Nguyên lại ngược lại, hắn là niềm vui bất ngờ của nhà họ Nguyên. Nếu thời gian càng lâu thì niềm vui bất ngờ này sẽ dần trở thành điều đương nhiên. Niềm vui, sự tiếc nuối, hổ thẹn khi gặp lại sẽ không còn tồn tại trong sự chà xát của thời gian.

Vì vậy, hôm nay là rất thích hợp.
 
Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường
Chương 87: Ngoại truyện 4 (Kết thúc)



Nguyên Sóc nói chuyện này vào bữa tối, hai ông bà nhà họ Nguyên nghe xong thì sợ đến ngây người. Hai người không thể hiểu và cũng không rõ: "Đứa trẻ ngoan như thế, sao lại không thích những cô gái đàng hoàng mà lại thích con trai?"

"Hai người cũng biết tính cách của Tấn Tấn rồi, đối với ai cũng rất nhạt nhẽo, ngoại trừ Vân Phi. Thêm nữa, hai đứa đã ở bên nhau từ thuở thiếu niên, sinh lòng cảm mến cũng là điều bình thường."

Hai ông bà nhà họ Nguyên không nói nên lời: "Sao con còn bênh nó."

Nguyên Sóc bất lực nói: "Nếu không thì sao ạ? Con cũng chỉ có một đứa con trai thôi mà."

Ông cụ Nguyên nghe vậy, đập bàn: "Vậy con phải quản nó chứ!"

"Nó có phải là người để con quản không?" Nguyên Sóc hỏi lại bố mình.

Ông Nguyên: "..." Quả thật không phải...

"Vậy con nói với nó..."

"Nói cái gì đây?" Nguyên Sóc ngắt lời bố mình, hỏi: "Nói rằng nếu con ở bên Lục Vân Phi thì đừng quay về nhà họ Nguyên nữa?"

"Không được." Ông Nguyên phản đối: "Ta chỉ có một đứa cháu trai thôi!"

"Vậy thì nói gì? Nói nếu con không chia tay Lục Vân Phi thì sau này tài sản nhà họ Nguyên không liên quan gì đến con?"

"Vậy mày định cho ai?" Ông Nguyên giận dữ: "Mày không cho con trai ruột của mày, mày còn định cho ai?!"

Nguyên Sóc giơ tay lên: "Vậy nên con có thể nói gì, con chỉ có thể nói, Vân Phi rất tốt, ngoan ngoãn, hiểu chuyện, học cao, lại đẹp trai, gia đình cũng môn đăng hộ đối với nhà chúng ta, quan trọng nhất là bọn họ lớn lên cùng nhau, thanh mai trúc mã, sau này cũng sẽ không có cãi vã gì, rất tốt."

Hai ông bà Nguyên:... Thật ra ngoại trừ vấn đề giới tính, Lục Vân Phi quả thực không thể chê được điểm nào, với cháu mình một lạnh một nóng, cũng vừa vặn bổ sung cho nhau.

Hai ông bà Nguyên trầm mặc, Nguyên Sóc nhìn bố mẹ ông, cảm thấy chuyện này cũng gần như đã thành. Chỉ là trước khi tàn cuộc, bố ông lặng lẽ nhìn ông một cái, giọng điệu nặng nề nói: "Vậy Tấn Tấn và Tiểu Phi ở bên nhau, có thể có con không?"

Nguyên Sóc: "..."

Ông Nguyên tức giận hừ một tiếng, chỉ vào con trai mình nói: "Nếu Tấn Tấn không muốn có con thì đều là lỗi của mày!"

Nguyên Sóc chỉ có thể cười ngượng ngùng, cầu nguyện con trai ông có ý định có con.

Biên Tấn Nguyên tuy đoán rằng nhà họ Nguyên sẽ không ngăn cản hắn và Lục Vân Phi, nhưng cũng không ngờ họ lại chấp nhận nhanh đến vậy.

"Đương nhiên sẽ có con." Hắn khẳng định: "Tôi và Lục Vân Phi sẽ có một gia đình, đã là gia đình, tất nhiên sẽ có một đứa con."

Nguyên Sóc yên tâm, Biên Tấn Nguyên nhìn ông như thể cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, chủ động rót cho ông một ly trà.

Khác với việc Biên Tấn Nguyên công khai gần như hoàn toàn do Nguyên Sóc xử lý, Lục Vân Phi lại tự thân ra mặt.

Bố mẹ Lục nhìn đứa con trai út của mình, hoàn toàn không thể tin những gì cậu vừa nói. Lục Vân Thường là người mở miệng trước, sau khi khiếp sợ vẫn giữ được sự bình tĩnh hỏi: "Em nghiêm túc chứ?"

"Nghiêm túc."

"Với Biên Tấn Nguyên?"

"Đúng ạ."

"Từ khi nào?"

Lục Vân Phi suy nghĩ một chút, nói với cô: "Hồi cấp ba đã mơ hồ có cảm tình, đại học thì ở bên nhau."

"Cậu ấy theo đuổi em?"

"Không." Lục Vân Phi nói dối không chớp mắt: "Cậu ấy trông giống người biết yêu đương sao? Tất nhiên là em theo đuổi cậu ấy rồi."

Lục Vân Thường: "..." Xin lỗi nói thẳng nhé, em trông cũng có giống người biết yêu đương đâu.

"Gia đình họ biết không?" Bố Lục hỏi.

"Biết rồi ạ."

"Họ nghĩ sao?

"Chú Nguyên Sóc rất muốn làm thông gia với bố mẹ!" Lục Vân Phi nhẹ nhàng nói.

Bố Lục: "..."

Mẹ Lục lo lắng: "Nhưng hai đứa đều là con trai mà."

"Nhưng con chỉ thích cậu ấy." Lục Vân Phi nói: "Bố mẹ, con biết trong lòng bố mẹ chắc chắn không đồng ý nhưng con đã suy nghĩ rất kỹ rồi. Từ nhỏ đến giờ, con luôn ngoan ngoãn nghe lời, những gì bố mẹ thích con đều cố gắng thực hiện, mà những gì bố mẹ không thích, con cũng không đụng đến. Tuy nhiên, con người chỉ có một cuộc đời, con có thể cố gắng đáp ứng yêu cầu của bố mẹ, nhưng đồng thời con cũng sẽ có sở thích riêng, con nghĩ, con có quyền tự chọn người sẽ cùng con đi nửa đời sau."

"Sẽ có một ngày con sẽ rời khỏi gia đình này, rồi xây dựng một gia đình mới với một người khác. Khi đó, con sẽ sống lâu dài trong gia đình ấy, con hy vọng người sống trong ngôi nhà đó là người con yêu thích." Lục Vân Phi nhìn họ, bình tĩnh nói: "Nếu không, nửa đời sau của con chẳng phải rất đáng thương sao."

Bố mẹ Lục nghe xong, không nói gì.

Tối hôm đó, Lục Vân Thường nói chuyện với Lục Vân Phi rất lâu. Bố Lục hút nửa bao thuốc, mẹ Lục thì nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc trời đã khuya, bà thở dài: "Thôi thì vậy đi." Bà nói: "Nếu hai đứa nó sống tốt thì đương nhiên là tốt nhất, còn nếu hai đứa nó không sống tốt thì cuộc sống sẽ dạy cho tụi nó quay đầu lại."

Bố Lục gật đầu, dập tắt điếu thuốc.

Biên Tấn Nguyên cũng nói chuyện này với Biên Tiệp, Biên Tiệp sau khi sốc cũng im lặng một lúc lâu: "Con đã quyết định rồi à?" Bà hỏi Biên Tấn Nguyên.

Biên Tấn Nguyên gật đầu, dịu dàng nói: "Con thích cậu ấy."

Biên Tiệp nhìn hắn, nhìn đứa trẻ mà bà đã nuôi dưỡng từ nhỏ, chậm rãi gật đầu: "Vậy dì không có ý kiến gì." Bà nói: "Con thích là được rồi."

Biên Tấn Nguyên có chút ngạc nhiên khi bà đồng ý dễ dàng như vậy, nhưng vẫn mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn dì."

Biên Tiệp xoa đầu hắn như một người mẹ, mang theo sự hiền từ và yêu thương, dịu dàng nhìn hắn. Bà nhớ lại khi Biên Đình mới mang thai Biên Tấn Nguyên, lúc đó bà nhìn người chị đang độc thân của mình, lo lắng khuyên: "Chị nên bỏ đi, nếu không sau này chị kết hôn thì công việc sẽ bị ảnh hưởng, chị à, chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến tương lai của chị đó."

Tuy nhiên, Biên Đình không nghe theo, kiên quyết sinh ra Biên Tấn Nguyên và nuôi dạy hắn rất tốt. Trong những ngày sau đó, Biên Tiệp không ít lần cảm thấy may mắn vì sự kiên quyết của chị bà. Nếu không có Biên Tấn Nguyên, cuộc sống của cả bà và Biên Đình sẽ mất đi nhiều màu sắc.

Vì vậy, bây giờ, khi Biên Tấn Nguyên cũng chọn một con đường kiên quyết, quyết định đi trên con đường đó, Biên Tiệp không muốn ngăn cản hắn, chỉ hy vọng hắn có thể tìm thấy niềm vui và hạnh phúc như mẹ hắn từng có.

"Đứa trẻ của dì cũng đã lớn rồi." Bà dịu dàng lên tiếng.

Biên Tấn Nguyên nhìn ánh mắt đầy yêu thương của bà, ôm bà rồi nhẹ giọng nói: "Con vẫn còn nhỏ, vẫn là đứa trẻ của dì mà."

Biên Tiệp thoáng chốc rơm rớm nước mắt, bà xoa đầu Biên Tấn Nguyên, mỉm cười không nói gì.

Khi Lục Vân Phi gặp lại Biên Tiệp, rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của bà dành cho cậu dường như có chút thay đổi. Cậu ngại ngùng trốn vào phòng của Biên Tấn Nguyên, nghĩ rằng bọn họ thật sự đã công khai rồi. Tốt hơn nhiều so với tưởng tượng, không có sự giận dữ của phụ huynh như dự đoán, cũng không có lời khuyên ngăn cản, chỉ có sự ủng hộ từ trái tim dù lý trí không đồng tình.

Cả hai đều có những người thân rất tốt và rất yêu thương họ.

Biên Tấn Nguyên sau khi giúp Biên Tiệp cắt rau, rửa một ít nho rồi mang vào phòng đưa cho Lục Vân Phi.

Lục Vân Phi vừa ăn nho vừa trò chuyện với Biên Tấn Nguyên. Đến khi câu chuyện xoay quanh thời cấp ba của họ, Lục Vân Phi bỗng muốn xem lại ảnh tốt nghiệp. Biên Tấn Nguyên mở ngăn kéo ra rồi tìm kiếm. Tuy nhiên, ảnh tốt nghiệp chưa thấy đâu mà lại tìm thấy một thứ hắn đã gần như quên mất - chiếc loa thông minh Thiên Miêu Tinh Linh màu đỏ đã hỏng.

Đó là chiếc Thiên Miêu Tinh Linh mà họ đều rất quen thuộc. Nhìn qua thì có vẻ bình thường, nhưng thực chất lại không hề bình thường chút nào.

Lục Vân Phi nhìn Thiên Miêu Tinh Linh trong tay Biên Tấn Nguyên rồi cười: "Anh vẫn còn giữ nó sao?"

Biên Tấn Nguyên cảm thán: "Ừ, thật ra nó đã hỏng từ lâu rồi, cũng nên vứt đi thôi."

Lục Vân Phi cầm lấy nó, vừa ngắm nghía vừa hỏi: "Vứt đi để đổi cái mới à?"

"Còn tùy xem em có muốn nhà mình có một chiếc Thiên Miêu Tinh Linh hay không."

Lục Vân Phi cười bí ẩn: "Nếu chỉ một cái thì thật ra đã có rồi đó."

"Em nói cái cũ của em à?"

Lục Vân Phi lắc đầu.

Biên Tấn Nguyên không hiểu.

Lục Vân Phi ý cười càng sâu, nhìn Biên Tấn Nguyên, rướn lại gần rồi nói khẽ: "Thật ra, em luôn có một bí mật chưa nói với anh."

"Gì cơ?"

"Anh có muốn biết không? Chuyện này rất huyền bí đấy."

Biên Tấn Nguyên vốn không quá tò mò nhưng giờ lại bị khơi gợi sự hiếu kỳ.

Lục Vân Phi đong đưa chiếc Thiên Miêu Tinh Linh trong tay, ánh mắt mỉm cười, rồi nói: "Anh thử gọi Thiên Miêu Tinh Linh xem."

Biên Tấn Nguyên nghi ngờ gọi một tiếng: "Thiên Miêu Tinh Linh."

Lục Vân Phi lập tức đáp: "Tôi ở đây."

Biên Tấn Nguyên cau mày, trong ánh mắt rõ ràng là nghi hoặc.

"Anh chưa nhận ra à?" Lục Vân Phi hỏi: "Anh còn nhớ cái bài "Cá sấu nhỏ" không?"

"Nhớ chứ, nhưng em muốn nói gì?"

"Anh không nhận ra sao?" Lục Vân Phi lắc chiếc Thiên Miêu Tinh Linh trong tay: "Thiên Miêu Tinh Linh của anh ban ngày và ban đêm không giống nhau đâu."

Điều này Biên Tấn Nguyên thực sự không để ý: "Ban ngày anh chủ yếu ở ngoài, không chơi với nó. Nhưng mà sao em biết?"

Câu hỏi hay đó, bởi vì: "Ca trực ban đêm là của em mà."

Lục Vân Phi nói xong thì cười thành tiếng: "Kỳ nghỉ đông lớp 11, thực ra không phải lần đầu tiên em đến nhà anh. Trước đó em đã ở nhà anh một thời gian rồi, ngay tại đây luôn." Lục Vân Phi chỉ vào chiếc hộp nhỏ màu đỏ: "Dù không rõ tại sao nhưng học kỳ đầu tiên chúng ta ngồi cùng bàn, mỗi đêm 9 giờ, em đều xuyên không vào Thiên Miêu Tinh Linh của anh. Vì vậy, trước khi anh thích em, em đã âm thầm quan tâm anh rồi."

Biên Tấn Nguyên kinh ngạc, gần như không dám tin: "Em nói, người trò chuyện với anh mỗi đêm là em?"

Lục Vân Phi gật đầu: "Nếu không thì tại sao Thiên Miêu Tinh Linh lại không có dữ liệu tiếng Anh, chẳng phải vì em không muốn nói tiếng Anh sao."

Biên Tấn Nguyên nghe xong, mọi nghi ngờ trước đây dường như đều được giải đáp: "Nhưng mà, tại sao sau đó em không xuyên không nữa? Tại sao nó lại hỏng?"

Lục Vân Phi lắc đầu: "Điều này em cũng không biết, thế nhưng em nhớ rất rõ, nó hỏng vào thời điểm em đến nhà anh. Có lẽ khi em thật sự đến nhà anh, em không thể tồn tại dưới dạng ảo trong nhà anh nữa, giống như phép thuật của Cinderella vậy, mọi thứ đều có thời hạn."

Biên Tấn Nguyên nhìn Lục Vân Phi, rồi nhìn chiếc hộp nhỏ màu đỏ trong tay, cảm thấy tâm trạng thật phức tạp. Hắn không thể ngờ rằng người trước mặt lại liên quan đến chiếc Thiên Miêu Tinh Linh đã phủ bụi từ lâu. Dù rõ ràng là hai thực thể khác nhau nhưng họ lại thực sự là một. Cảm giác này thật kỳ diệu, kỳ diệu đến mức hắn không biết phải nói gì.

"Có phải rất huyền bí không?" Lục Vân Phi hỏi: "Rất khó tin há?"

Biên Tấn Nguyên gật đầu.

"Cho nên em vẫn luôn không nói với anh. Nếu không phải hôm nay nhìn thấy nó, có lẽ em sẽ không bao giờ nói ra."

Biên Tấn Nguyên lấy chiếc Thiên Miêu Tinh Linh từ tay Lục Vân Phi, ngắm nghía một lúc lâu rồi nói nhẹ nhàng: "Vẫn là nói với anh đi, ít nhất anh sẽ giữ nó. Nếu không có lẽ một ngày nào đó khi dọn dẹp, anh sẽ vô tình vứt nó đi mất."

Lục Vân Phi liếc hắn, Biên Tấn Nguyên mỉm cười: "Chẳng qua còn may quá, anh vẫn chưa vứt."

Nói thật, Biên Tấn Nguyên không mong Thiên Miêu Tinh Linh thời ấy là Lục Vân Phi. Lúc bọn họ gặp nhau, đó là lúc hắn sống trong hoàn cảnh tồi tệ nhất. Nếu có thể, Biên Tấn Nguyên không muốn để Lục Vân Phi thấy những khó khăn, vất vả của hắn. Hắn muốn bản thân luôn là người tự tin, mạnh mẽ trong mắt Lục Vân Phi.

Nhưng nghĩ lại, nếu Thiên Miêu Tinh Linh lúc đó thật sự là Lục Vân Phi thì từ rất lâu trước khi hắn thích Lục Vân Phi, Lục Vân Phi đã luôn bên cạnh hắn. Cùng hắn thức khuya, kể chuyện cho Song Song, cùng nhau mừng sinh nhật. Những ký ức đã bị chôn giấu giờ lại trỗi dậy, đồng thời còn mang một ý nghĩa mới.

Biên Tấn Nguyên không thể không cười, giọng điệu như ngộ ra: "Thảo nào em không cho anh mua Thiên Miêu Tinh Linh khác, anh đã thắc mắc tại sao trí tuệ nhân tạo lại thông minh như thế. Hóa ra là em."

"Đúng á." Lục Vân Phi mạnh miệng: "Anh đã có Thiên Miêu Tinh Linh thông minh như em rồi, cần mấy thứ ngu ngốc kia làm chi nữa? Em đang giúp anh đấy!"

Biên Tấn Nguyên gật đầu: "Vợ nói phải."

Lục Vân Phi nghe vậy, lập tức im lặng.

Biên Tấn Nguyên nhìn cậu, nghĩ về những điều đã xảy ra giữa bọn họ, bỗng cảm thấy đây có lẽ là duyên phận. Vì có duyên, họ mới gặp nhau dưới nhiều hình thức khác nhau, có thể là ở trường, ở nhà, là học sinh, hay là Thiên Miêu Tinh Linh. Cũng vì có phận, họ mới luôn bên nhau, không bị gia đình, xã hội chia cắt.

Trên đời này, có người có duyên lại không có phận, có người có phận lại không có duyên. Nhưng bọn họ luôn nắm chắc hai đầu của sợi dây duyên phận, vững vàng tiến về phía nhau.

Trong câu chuyện cổ tích, khi chuông đồng hồ điểm 12 giờ, Cinderella rời khỏi lâu đài, mọi phép thuật đều biến mất, chỉ còn lại đôi giày thủy tinh chứng minh mọi chuyện đã xảy ra. Còn trong câu chuyện của Lục Vân Phi, khi chuông đồng hồ điểm 9 giờ, cậu xuyên không vào Thiên Miêu Tinh Linh. Lúc chuông đồng hồ điểm 9 giờ lần nữa, cậu rời khỏi Thiên Miêu Tinh Linh, chỉ để lại một chiếc Thiên Miêu Tinh Linh hỏng, chứng minh tất cả đều là thật.

Lục Vân Phi cắm dây điện của Thiên Miêu Tinh Linh vào ổ cắm, định gọi thử một tiếng thì nghe thấy Biên Tiệp gọi: "Tiểu Nguyên, Tiểu Phi, ra ăn cơm đi."

Lục Vân Phi lập tức đứng dậy, kéo Biên Tấn Nguyên đi ra ngoài.

Trên bàn, chiếc Thiên Miêu Tinh Linh màu đỏ vẫn đứng yên, giống như đang dõi theo bọn họ - Đây là khởi đầu cho câu chuyện của bọn họ, nhưng sẽ không phải là điểm kết thúc. Tương lai còn rất dài, rồi bọn họ sẽ có một tương lai thật tốt đẹp!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back