Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Tôi Là Bà Trẻ Của Hotboy Trường

[BOT] Mê Truyện Dịch
Tôi Là Bà Trẻ Của Hotboy Trường
Chương 65: Chương 65



Vào ngày sinh nhật hai mươi tuổi của đồng chí Cố Tây Khởi, Kiều Ấu đã nhiệt tình bày tỏ rằng: "Đồng chí Cố, hôm nay em cho anh ăn phía dưới của em."

Cố Tây Khởi: "Được, để anh ăn phía dưới của em."

Bạn học vạm vỡ làm quần chúng hóng chuyện khi nghe thấy lời thoại này thì đã sắp chết lặng rồi, cảm giác trong lòng cậu ấy ngoại trừ bái phục ra cũng chỉ còn bái phục mà thôi. Sao bạn học Kiều Ấu có thể nói chuyện đen tối như thế suốt nhiều năm vậy nhỉ? Chính là cái kiểu thờ ơ như thế này, nói chuyện đen tối một cách hết sức tự nhiên, đến chính cô cũng không nhận ra.

Không hề cảm thấy sến súa và đáng khinh luôn!

Có điều cậu ấy lại không thể làm được. Nếu cậu ấy nói ra mấy lời như vậy, thì cái buff đáng khinh sẽ tròng lên đầu cậu ấy ngay.

Như thế sẽ khiến người ta chê liền.

Nhưng Kiều Ấu thì không!

Có lẽ là tại chính cô cũng không biết mình đang nói chuyện đen tối nhỉ.

Lúc ăn mì trường thọ, cậu bạn vạm vỡ đột nhiên hỏi một câu: "Hai người gặp mặt ba mẹ của nhau chưa vậy?"

Trịnh Điềm Tranh hung hăng nhéo người bạn học vạm vỡ một cái, ngay sau đó bạn học vạm vỡ lập tức trưng ra mặt nạ đau khổ.

"Làm cái gì đấy?"

Tuy Trịnh Điềm Tranh xấu hổ mà nhưng vẫn cực kỳ lịch sự mỉm cười.

Chờ sau khi rời đi rồi, Trịnh Điềm Tranh mới hung dữ chất vấn: "Chẳng lẽ cậu không biết ba mẹ bọn họ đều đã mất rồi à?"

Cậu bạn vạm vỡ vội che miệng lại.

Khoảng thời gian hai người Kiều Ấu và Cố Tây Khởi quen nhau không tính là ngắn, hơn nữa trước đó không lâu Cố Tây Khởi cũng đã cầu hôn thành công rồi, nên cậu ấy mới vô thức hỏi một câu bọn họ đã gặp qua ba mẹ của nhau chưa.

Câu này đặt trong trường hợp bình thường thì rất bình thường, nhưng khi nói trước mặt bọn họ thì không còn bình thường vậy nữa.

Bởi vì, ba mẹ bọn họ đều không còn nữa rồi.

Nghĩ đến đây, vạm vỡ cũng tự biết mình nói sai.

Cậu ấy thở dài một hơi.

-

Sau khi tiễn Trịnh Điềm Tranh và cậu bạn vạm vỡ đi, thời gian cũng đã đến rạng sáng.

Kiều Ấu nâng cằm, nghĩ về chuyện cậu bạn vạm vỡ vô ý nhắc tới, cô nghiêm túc nhìn Cố Tây Khởi nói: "Đồng chí Cố, nếu ba mẹ em có cơ hội nhìn thấy anh thì nhất định cũng sẽ thích anh hệt như em vậy."

Cố Tây Khởi sờ đầu cô, dịu dàng nói: "Ừm."

Thời gian Cố Tây Khởi ở cùng ba mẹ cũng không lâu lắm, từ lúc anh còn rất nhỏ ba mẹ anh đã không còn nữa rồi. Thế nên, thật ra anh cũng không có chấp niệm gì quá lớn đối với ba mẹ mình. Không có bọn họ, anh cũng có thể trưởng thành rất tốt. Nhưng ở bên Kiều Ấu suốt mấy năm nay, anh biết rõ rằng Kiều Ấu rất nhớ ba mẹ của cô.

Cố Tây Khởi nở nụ cười: "Có thời gian thì anh và em cùng đi gặp họ đi."

Ở bên nhau sắp được ba năm rồi, anh chưa bao giờ dẫn Kiều Ấu đi thăm mộ ba mẹ cả.

Không phải anh không muốn, mà là Kiều Ấu còn chưa sẵn sàng.

Quả nhiên, khi lại nhắc tới chủ đề này lần nữa, Kiều Ấu vẫn lảng tránh như trước.

Kiều Ấu mím môi: "Khuya rồi, chúng ta đi ngủ thôi."

Cố Tây Khởi biết Kiều Ấu có một bí mật.

Anh cũng đã loáng thoáng ý thức được đó có thể là một bí mật rất lớn.

Nhưng anh chưa bao giờ hỏi qua.

Nếu có một ngày Kiều Ấu muốn nói, anh sẽ im lặng làm một người lắng nghe nghiêm túc, còn nếu cô vẫn không muốn nói, anh sẽ vẫn coi như mình không biết gì cả. Đây là việc hiểu và tôn trọng mà anh dành cho cô.

"Được."

Kiều Ấu có tâm sự, nên đêm nay cô phải trằn trọc rất lâu mới có thể ngủ được. Thấy cô đã ngủ rồi, Cố Tây Khởi tới gần kéo cô ôm chặt vào lòng mình, nhắm mắt lại, chỉ một lát sau cũng ngủ mất.

-

"Ấu Ấu, cái con bé này, sao hôm nay đã trễ thế này rồi mà còn chưa dậy nữa, cháu trai con muốn ôm con này."

Giọng nói này thật sự vô cùng dịu dàng.

Giọng điệu cũng vô cùng quen thuộc.

Kiều Ấu còn đang trong giấc mộng cũng vô thức ch** n**c mắt.

"Cái con bé này sao lại đột nhiên khóc thế? Có phải mơ thấy ác mộng không con?"

Kiều Ấu ngay lập tức cố gắng mở mắt ra.

Vừa mở mắt, lọt vào tầm mắt cô là một khuôn mặt hiền hòa, khuôn mặt này nhìn qua ngăm đen, già nua, nhưng sự dịu dàng bên trên cũng vô cũng chân thật.

"Mẹ hả?"

Mẹ Kiều dịu dàng lên tiếng: "Úi, Ấu Ấu ngoan nhà chúng ta, có phải thấy khó chịu ở đâu không?"

Kiều Ấu lắc đầu, đỏ mắt chui đầu vào vòng tay của mẹ Kiều.

Giọng nói của cô mang theo chút uất ức: "Mẹ, lâu lắm rồi con chưa được thấy mẹ."

Mẹ Kiều vỗ nhẹ lên lưng cô: "Con bé này, con làm sao thế? Không phải ngày nào chúng ta cũng gặp nhau à?"

Lúc này, Kiều Hành Vượng mới chỉ ba tuổi dùng đôi chân ngắn ngủn chạy vào: "Cô út, cháu muốn ôm một cái."

Kiều Ấu nhìn về phía đứa cháu nhỏ đứng ở cửa.

Nhìn quen dáng vẻ trung niên đầu trọc bụng bia của cháu trai rồi, một lần nữa nhìn thấy cháu trai chỉ mới có ba tuổi, bỗng dưng Kiều Ấu cảm thấy xa lạ.

Cảnh trong mơ này rất chân thật.

Chân thật đến mức Kiều Ấu hy vọng giấc mộng này có thể dừng lại lâu thêm, lâu thêm chút nữa.

-

Khi Kiều Ấu còn đang ăn bữa sáng đơn giản của mình thì Hề Ngưng đã quen cửa quen nẻo bước vào.

"Ấu Ấu, sao giờ mà còn đang ăn sáng thế?"

Một lần nữa nhìn thấy Hề Ngưng lúc còn trẻ, trong lòng Kiều Ấu vẫn không thể bình tĩnh như trước.

Năm mươi năm sau, nợ nần giữa cô và Hề Ngưng đã thanh toán xong rồi.

Hề Ngưng cũng đã phải trả cái giá tương ứng.

Nhưng cũng không có nghĩa là cô tha thứ cho Hề Ngưng, càng không có nghĩa là cô muốn nhìn thấy Hề Ngưng.

Cho nên Kiều Ấu dứt khoát nói: "Có việc à?"

Sắc mặt Hề ngưng cứng đờ: "Ấu Ấu, không có việc gì thì tớ không thể tìm cậu à?"

Kiều Ấu “ừ” một tiếng.

Thời đại này mọi người còn rất thành thật, chất phác, mẹ Kiều nghe Kiều Ấu nói như thế thì vỗ nhẹ cô một cái: "Con bé này, hôm nay rốt cuộc là con bị sao thế? Sao lại nói chuyện với Ngưng Ngưng như vậy?"

Kiều Ấu mím môi: "Chỉ là, đột nhiên con cảm thấy tính mình không hợp với Hề Ngưng, có lẽ không thể làm bạn nữa thôi."

Hề Ngưng nghe thấy thế, vẻ mặt trở nên xấu hổ, buồn bực: "Ấu Ấu, cậu có ý gì?"

"Chính là ý mà cậu nghĩ đó."

Hề Ngưng nói ba từ 'được' liên tiếp: "Tôi thật lòng xem cậu là bạn, cậu lại nói tôi như thế. Nếu cậu đã không còn muốn làm bạn với tôi nữa thì cứ vậy đi!"

Nếu là ngày xưa, Kiều Ấu đã đuổi theo từ lâu rồi, nhưng lúc này cô chẳng thèm liếc mắt nhìn Hề Ngưng thêm cái nào.

Sau khi người rời đi rồi, mẹ Kiều thở dài nói: "Con với Ngưng Ngưng sao thế?"

Kiều Ấu không nhiều lời, nói ra mẹ Kiều cũng không tin, nếu chỉ là một giấc mơ thì không cần phải nói những chuyện chưa xảy ra để khiến mẹ Kiều lo lắng làm gì.

"Nhân phẩm của cậu ấy không tốt, con ghét cậu ấy, không muốn chơi với cậu ấy nữa."

Mẹ Kiều là người chiều con gái nhất, thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô thì chỉ xoa đầu cô: "Được rồi, chuyện bạn bè này, quan trọng nhất vẫn còn con thấy thoải mái khi chơi cùng. Con đã nói vậy rồi thì chỉ có thể chứng minh là con và Hề Ngưng không còn hợp làm bạn nữa thôi."

Kiều Ấu nở một nụ cười xán lạn.

Cô từng nói với Cố Tây Khởi là mình được cả nhà cưng chiều.

Chuyện được cả nhà cưng chiều này là sự thật, không hề nói thêm nói bớt tí nào. Nếu như là ở nhà những người khác, con cái trong nhà đột nhiên tuyệt giao với bạn, ba mẹ nhất định sẽ hỏi này hỏi kia, thậm chí còn cảm thấy nhất định là do con mình đang cố ý gây chuyện, nhưng ba mẹ cô sẽ không.

Bọn họ tôn trọng suy nghĩ của cô.

Hơn nữa, họ luôn luôn đứng về phía cô.
 
Tôi Là Bà Trẻ Của Hotboy Trường
Chương 66: Chương 66 (Hoàn)



Ăn bữa sáng xong, Kiều Ấu ôm Vượng Vương ba tuổi phơi nắng trong sân.

Gà trong chuồng kêu cục tác.

Ngay lúc, Vượng Vượng béo tròn trong tay Kiều Ấu mơ màng sắp ngủ, nhà bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng nói oang oang của thím Mã.

"Mấy người nghe thấy gì chưa, hình như sắp có thanh niên trí thức đến đấy."

Thím Mã vừa nói thế, ngay lập tức có người truy hỏi: "Sao lại có thanh niên trí thức tới thế? Chỗ ở của thanh niên trí thức xem ra lại phải chen chúc hơn rồi."

"Đúng vậy."

Kiều Ấu không hề để tâm đến chút chuyện này.

Trong trí nhớ của cô, sau khi đám người thanh niên trí thức Tạ và Hề Ngưng xuống nông thôn, không còn thanh niên trí thức nào khác đến công xã Hồng Kỳ của bọn họ nữa.

Dù sao chỉ là một giấc mơ mà thôi, cho nên trí nhớ có khác cũng là chuyện bình thường.

Vào buổi tối, ba Kiều bất ngờ dẫn theo một người về.

"Nơi ở của thanh niên trí thức không còn chỗ nữa, lần này có tổng cộng năm thanh niên trí thức tới đây. Đại đội trưởng đã thương lượng một chút, quyết định chia đều năm người này ở nhà cư dân địa phương. Nhà trưởng thôn đưa hai người về, còn tôi thì mang một người về."

Ba Kiều vừa nói xong, người kinh ngạc nhất không ai khác chính là Kiều Ấu.

Buổi chiều thím Mã vừa nói sắp có thanh niên trí thức đến, kết quả vào buổi tối ba Kiều đã dẫn một người về nhà luôn.

Mấy người mẹ Kiều tuy cảm thấy bất ngờ nhưng không ai lên tiếng phản đối cả.

Thanh niên trí thức xuống nông thôn là để hỗ trợ kiến thiết, nếu nơi ở của thanh niên trí thức không đủ chỗ, bọn họ là người nhà của đại đội trưởng, giúp đại đội trưởng chia sẻ áp lực cũng là chuyện thường tình thôi.

Ba Kiều cười nói: "Đến đây, Tiểu Cố, vào đi, làm quen với người nhà của bác một chút."

Vừa dứt lời, một bóng dáng thon dài, cao lớn xuất hiện nơi ngược sáng của cánh cửa.

Dáng vẻ của người này thật sự rất cao lớn.

Nhìn sơ qua ít nhất cũng phải trên 1m85.

Giây tiếp theo, một khuôn mặt trẻ tuổi, đẹp trai, thanh nhã, cùng với nụ cười nhàn nhạt dần dần rõ ràng dưới ánh sáng tối tăm.

Kiều Ấu nhìn khuôn mặt sớm chiều chung sống suốt mấy năm nay, miệng mở lớn đến mức có thể nhét vừa một quả trứng.

Không ngờ người đó lại là Cố Tây Khởi!

Thanh niên trí thức mới đến thế mà lại là bạn trai của cô, đồng chí Cố!

Hai người mẹ Kiều và chị dâu vừa nhìn thấy khuôn mặt trẻ tuổi đẹp trai như thế, đều cảm thấy rất kinh ngạc.

Dáng dấp của người mới tới này đẹp trai quá!

Còn đẹp trai hơn thanh niên trí thức Tạ đến vào hai năm trước nữa!

Cố Tây Khởi nhìn thoáng qua Kiều Ấu đang ngồi ở một góc sáng sủa, tự giới thiệu với đám mẹ Kiều: "Chào bác gài, chào chị dâu, tôi là thanh niên trí thức đến từ thủ đô. Tên tôi là Cố Tây Khởi, khoảng thời gian này phải làm phiền mọi người rồi."

Mẹ Kiều vội nói: "Không làm phiền, không làm phiền."

Trong nhà, anh cả đã ra ngoài tham gia quân ngũ, anh hai thì mấy ngày này đi đến nhà ông nội rồi, cho nên đúng lúc có phòng trống cho thanh niên trí thức Cố ở lại.

Chờ sau khi, Cố Tây Khởi bị ba Kiều dẫn đến phòng anh hai, mẹ Kiều mới lặng lẽ nói với Kiều Ấu: "Không hổ là thanh niên trí thức tới từ chỗ lớn, thật sự rất lễ phép, hơn nữa dáng vẻ trông cũng đẹp nữa." Bà ấy hoàn toàn không nhận ra rằng Cố Tây Khởi gọi con dâu mình là chị dâu có gì kỳ lạ.

Trong lòng Kiều Ấu còn nghĩ tới chuyện của Cố Tây Khởi, nghe vậy chỉ gật đầu có lệ thôi.

Khuôn mặt Cố Tây Khởi quả thật khiến người khác cảm thấy vô cùng kinh diễm.

Hơn nữa một khi anh lễ phép thì cũng rất ra dáng con người.

-

Vào buổi tối khi tất cả mọi người đều đã ngủ say, trong lòng Kiều Ấu vẫn còn nhớ Cố Tây Khởi.

Sau khi cháu trai ngủ rồi, Kiều Ấu lén lút mò đến phòng ngủ bình thường là của anh hai, nay lại đổi thành phòng ngủ của Cố Tây Khởi.

Cô còn chưa kịp gõ cửa, cánh cửa đã tự động mở ra.

Cô mở to mắt, vừa định nói cái gì, một giọng nói quen thuộc đã giành trước một bước, dịu dàng vang lên trên đỉnh đầu cô: "Ấu Ấu."

Đại não Kiều Ấu trống rỗng, không biết nên nói cái gì mới ổn.

Là anh!

Thế mà lại là anh thật!

"Anh... Sao anh lại xuống nông thôn làm thanh niên trí thức thế?"

Thật ra chính bản thân Cố Tây Khởi cũng không rõ lắm.

Sau khi anh ngủ, lúc tỉnh dậy đã thấy mình đang ngồi trên máy cày rồi.

Ban đầu, anh còn không biết giấc mơ này có ý nghĩa gì.

Rõ ràng anh sinh ra sau năm 2000, chưa bao giờ sống ở thập niên 70 của thế kỷ trước bao giờ.

Cho nên anh không rõ vì sao bản thân trong mộng lại quay về năm mươi năm trước.

Mãi cho đến khi anh nhìn thấy ba Kiều, anh mới ý thức được điều gì đó.

Kiều Ấu và đại đội trưởng của đại đội Hồng Kỳ khá giống nhau.

Hơn nữa, đại đội trưởng này cũng mang họ Kiều.

Hai người không nói gì nhiều, hầu hết thời gian đều là im lặng.

Kiều Ấu cong môi cười: "Thanh niên trí thức là phải xuống ruộng đấy."

Nói xong, Kiều Ấu lại ranh mãnh, nói thêm một câu: "Ngày mai có muốn em mang bữa trưa cho anh không?"

"Muốn! Vậy làm phiền bạn gái vừa đáng yêu, vừa quyến rũ của anh nha."

-

Giữa trưa ngày hôm sau, Kiều Ấu mang theo mấy cặp lồng đựng cơm đầy thức ăn vào ruộng.

Cô chia cơm cho Cố Tây Khởi và ba Kiều.

Nhìn thấy cô còn mang thêm một cái cà mèn nữa, Cố Tây Khởi thấy lạ nên hỏi một câu: "Cái này là chuẩn bị cho ai?"

Anh vừa hỏi xong, một giọng nói trong trẻo vang lên: "Ấu Ấu, trưa hôm nay ăn cái gì đấy?"

Người từng suýt chút nữa sẽ đính hôn và bạn trai hiện tại của cô chạm mặt nhau. May mà cảnh tượng này đã được Kiều Ấu chuẩn bị từ sớm rồi, hơn nữa Cố Tây Khởi cũng không biết chuyện cô có thể sẽ đính hôn với thanh niên trí thức Tạ.

Sắc mặt cô vẫn như bình thường, nói: "Thanh niên trí thức Tạ, bữa trưa hôm nay vẫn là bánh bột bắp ăn kèm với dưa muối."

Thanh niên trí thức Tạ khen: "Bánh bột bắp ăn với dưa muối là ngon nhất, dưa nhà Ấu Ấu muối rất ngon."

"Cảm ơn vì đã khen."

Ba người đàn ông trong ruộng đều nhìn thoáng qua cô.

Đối diện với ánh mắt của ba người ba Kiều, đồng chí Cố Tây Khởi và thanh niên trí thức Tạ, mặt Kiều Ấu vẫn không đổi sắc, tim không loạn nhịp nói: "Mọi người ăn xong thì cứ để cà mèn dưới táng cây là được, lát nữa tôi sẽ đến lấy."

"Được."

-

Vào bữa cơm tối, ba Kiều và Cố Tây Khởi đều tan làm, bọn họ vừa vào cửa Kiều Ấu đã nắm lấy tay của Cố Tây Khởi.

Ba Kiều, mẹ Kiều cùng chị dâu đều kinh ngạc há to miệng, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Chuyện gì thế này?

Sao Kiều Ấu lại nắm lấy tay thanh niên trí thức nhà người ta như thế?

Vậy có ổn lắm không? Cũng may đều là người trong nhà, không thì Kiều Ấu có khi nào bị người ta gán mác "tội lưu manh" lên người rồi không?

Thế nhưng, Cố Tây Khởi lại phản ứng rất nhanh, anh nhanh chóng cầm ngược tay của Kiều Ấu lại.

Kiều Ấu nhìn người nhà thân thiết nhất của mình, mím môi: "Nếu ba mẹ, chị dâu cả và cháu trai đều ở đây rồi, con sẽ nói thật, con và đồng chí Cố Tây Khởi đã quen nhau sắp được ba năm rồi."

Cái gì, cái gì cơ? Quen nhau ba năm?

Ba năm trước Kiều Ấu mới bao nhiêu tuổi chứ? Hai người quen nhau như thế nào chứ?

Người nhà họ Kiều còn chưa kịp “tiêu hóa” mấy tin tức này, lại nghe Cố Tây Khởi nói thêm một câu: "Trước đó không lâu con mới cầu hôn đồng chí Kiều Ấu thành công, nếu không có gì bất ngờ thì chúng con sẽ kết hôn vào tháng hai năm sau."

Cái gì?

Quen nhau ba năm còn chưa đủ, thế mà hai đứa đã chuẩn bị kết hôn luôn rồi á?

Sao lại đột ngột như thế chứ?

Nếu sắp kết hôn, vậy thanh niên trí thức Tạ phải làm sao bây giờ đây?

Mẹ Kiều kinh ngạc một hồi lâu mới hoàn hồn lại: "Chuyện này... Hai đứa không nói tiếng nào, chuyện này... Cũng đột ngột quá."

Kiều Ấu cũng biết thế này rất là đột ngột.

Nhưng cô biết, có lẽ cảnh trong mơ này sẽ kết thúc nhanh thôi.

Hệt như trước kia cô từng nói với đồng chí Cố Tây Khởi vậy. Cô đã từng nói, nếu ba mẹ cô gặp được Cố Tây Khởi, bọn họ nhất định cũng sẽ thích anh như cô vậy. Cho nên, cô hy vọng có thể nhận được tán thành và chúc phúc của ba mẹ.

"Ba mẹ, con..."

Trong phút chốc, cô không biết nên nói cái gì mới ổn.

Cô vừa hy vọng giấc mơ này có thể lâu hơn một chút, dài hơn một chút.

Vừa hy vọng có thể nghe được lời chúc phúc của ba mẹ.

Lúc này, mẹ Kiều hình như cũng nhận ra sự khó xử của cô, tiến lên từng bước, dùng sức ôm lấy cô: "Con bé này, chuyện lớn như vậy mà lại gạt ba mẹ. Gần đây ba mẹ cũng đang xem xét đối tượng thích hợp cho con đó, nào ngờ con đã tự mình tìm được trước rồi. Tuy mẹ chưa ở cùng đồng chí Tiểu Cố được bao lâu, nhưng mẹ cảm thấy nó là một đứa trẻ ngoan, hiểu chuyện, lễ phép. Điều quan trọng nhất là nó là người con thích, nếu Ấu Ấu nhà chúng ta thích, vậy ba mẹ cũng không có ý kiến."

Ba Kiều cũng phụ họa theo: "Đúng đó, từ nhỏ Ấu Ấu đã có chính kiến rồi. Nếu Ấu Ấu thích, vậy nhất định là rất tốt. Tiểu Cố à, bọn bác giao Ấu Ấu cho con, hy vọng sau này con sẽ đối tốt với Ấu Ấu, đừng khiến bọn bác thất vọng."

Cố Tây Khởi nắm chặt tay Kiều Ấu, vẻ mặt trịnh trọng: "Con sẽ yêu cô ấy thật nhiều, thưa ba."

Ngay tại thời khắc này, giấc mơ bắt đầu tan vỡ từng chút một.

Bóng dáng của ba Kiều, mẹ Kiều cũng bắt đầu biến mất.

Giấc mơ triệt để tách rời bọn họ.

Kiều Ấu và Cố Tây Khởi đứng ở bên này của ánh sáng.

Còn ba Kiều và mẹ Kiều lại đứng ở một bên khác của ánh sáng, bọn họ mỉm cười vẫy tay với cô.

Giọng điệu ba Kiều vô cùng dịu dàng: "Ấu Ấu, về sau phải sống tốt, chăm sóc bản thân thật tốt, sống thật vui vẻ, ba mẹ lúc nào cũng ở đây dõi theo con."

Mẹ Kiều cười nhìn cô: "Ấu Ấu, ba mẹ đều rất yêu con, con nhất định phải hạnh phúc đấy."

Nước mắt Kiều Ấu rơi như mưa.

-

Ngày hôm sau, khi Kiều Ấu tỉnh lại, trên khuôn mặt cô còn vệt nước mắt đã khô.

Cô vừa tỉnh, Cố Tây Khởi bên cạnh cũng tỉnh ngay sau đó.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong chốc lát không ai mở miệng nói chuyện trước.

Kiều Ấu muốn hỏi gì đó, nhưng lại không biết nên hỏi từ đâu.

Cố Tây Khởi thở dài, nhẹ nhàng hôn xuống trán cô, dùng khăn ướt lau khô vệt nước mắt trên mặt cô từng chút một: "Ấu Ấu, có thời gian đi gặp ba mẹ không?"

Kiều Ấu nhìn đôi mắt Cố Tây Khởi.

Tại thời khắc này, cô đã xác định được chuyện gì đó.

Lúc này đây, câu trả lời của cô không còn giống với lần trước nữa.

Cô mỉm cười nói: "Chiều nay chúng ta đi luôn đi."

"Được."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back