Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường

Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường
Chương 60



Lục Vân Phi không nói thêm gì nữa, thực ra cậu muốn nói với Biên Tấn Nguyên rằng cậu không quan tâm đến những chuyện đó, thế nhưng cuối cùng vẫn chẳng nói gì cả. Cậu đứng trên đỉnh núi, nhìn xuống những bông hoa đang nở rộ dưới chân, cảm thấy sao mà đơn giản như thế. Tuy nhiên, những người ở dưới chân núi, muốn leo l*n đ*nh núi để chiêm ngưỡng tuyết trắng phủ đầy, lại cần phải bỏ ra rất nhiều công sức.

Cậu và Biên Tấn Nguyên không giống nhau. Họ đều là những đứa con cưng của trời, nhưng con đường trưởng thành của cậu lại may mắn hơn Biên Tấn Nguyên rất nhiều.

Nghĩ đến đây, Lục Vân Phi bỗng thấy đau lòng cho Biên Tấn Nguyên. Cậu đưa tay nắm lấy tay Biên Tấn Nguyên trước sự ngạc nhiên của hắn, trong chiếc xe yên tĩnh, Lục Vân Phi dịu dàng lên tiếng: "Được rồi." Cậu nói: "Đợi đến khi nào cậu muốn cho tôi đến nhà cậu thì tôi sẽ đến."

Biên Tấn Nguyên lặng lẽ nhìn cậu, rất lâu sau mới khẽ gật đầu.

Tuyết đã rơi, thế nhưng ngoài dự đoán là không hề bị tắc đường. Xe chỉ chạy chưa đến nửa tiếng đã đến trạm tàu điện ngầm mà Biên Tấn Nguyên nói. Hắn nói lời tạm biệt với Lục Vân Phi rồi xuống xe.

Tuyết trên bầu trời vẫn thong thả rơi, còn những người đi trên đường thì vội vã bước nhanh. Biên Tấn Nguyên đứng bên đường nhìn chiếc xe của Lục Vân Phi từ từ lăn bánh xa dần, sau đó mới quay người bước đi.

Hắn bước đi rất chậm, suốt quãng đường chỉ nghĩ về câu nói của Lục Vân Phi, "Hai đứa mình đã quen thân thế rồi, mà tôi vẫn không thể đến nhà cậu sao?" Hắn ngẫm nghĩ, nếu như nhà hắn không phải như bây giờ, mà giống như hồi còn nhỏ khi hắn ở với mẹ, hoặc giống như lúc sau này ở cùng Biên Tiệp và Khương Phong, thì có lẽ hắn đã không từ chối Lục Vân Phi rồi.

Hồi đó, nhà hắn cho dù chỉ là căn hộ đơn sơ bình thường trong một khu nhà tập thể, không thể so với nhà của Lục Vân Phi, nhưng lại là nơi cư trú của phần lớn gia đình trong nước. Còn bây giờ, đó chỉ còn là một căn nhà nhỏ tồi tàn. Không có không gian, không có tiện nghi, vòi nước và nhà vệ sinh đều phải dùng chung, hai phòng cộng lại còn chẳng lớn bằng phòng ngủ của Lục Vân Phi nữa. Một nơi như thế, làm sao hắn có thể để Lục Vân Phi đến được?

Đây là lần đầu tiên Biên Tấn Nguyên nhận ra rằng, thực ra hắn cũng có lúc cảm giác tự ti.

Từ trước đến nay hắn luôn sống theo ý của bản thân, không quan tâm đến cái nhìn của người khác. Những người mà hắn quan tâm chẳng có mấy ai, còn phần lớn mọi người đối với hắn mà nói thì chỉ là những người qua đường. Từ nhỏ, hắn đã biết bản thân hắn rất xuất sắc, luôn nhận được lời khen từ thầy cô, bố mẹ, đồng thời chưa bao giờ coi cái nghèo hiện tại là vấn đề. Nhưng bây giờ, khi Lục Vân Phi nhìn hắn, khi Lục Vân Phi đề nghị muốn đến nhà hắn, lại là lần đầu tiên hắn chùn bước.

Hắn sợ khi đó sẽ nhìn thấy sự thất vọng, khiếp sợ trong ánh mắt của Lục Vân Phi, cũng sợ sẽ nhìn thấy sự thương hại trong mắt cậu. Hắn luôn biết rõ rằng thế giới của hắn và thế giới của Lục Vân Phi là hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Hắn cố gắng mang tất cả những bông hoa, kim cương, mọi thứ lấp lánh mà hắn có để tặng cho Lục Vân Phi, như thể bằng cách đó, hai người sẽ trở nên giống nhau.

Nhưng nếu Lục Vân Phi bước vào thế giới của hắn, đẩy cánh cửa kia ra, cậu sẽ phát hiện ra rằng đằng sau cánh cửa ấy chẳng có gì cả. Những thứ từng tỏa sáng kia không phải là thứ hắn dễ dàng có được, mà là tất cả những gì duy nhất hắn có thể lấy ra để trưng bày.

Trong nhà hắn, trong thế giới của hắn, chỉ có sự nghèo nàn và hoang vu, không có ngọc ngà châu báu, cũng không có thần tiên giáng thế, chẳng có gì cả, chỉ có hắn, một kẻ nghèo rớt mồng tơi mà thôi.

Tuyết càng lúc càng dày, phủ lên vai và mái tóc của hắn. Hắn lặng lẽ bước đi giữa làn tuyết, giữa ánh sáng và bóng tối đan xen của màn đêm.

Khi đi qua một cửa hàng nhỏ, từ bên trong truyền ra một khúc ca. Giọng ca sĩ nam hơi khó nghe rõ, thế nhưng giai điệu của bài hát lại rất dịu dàng:

"Anh muốn đưa em về nhà ngoại của anh

Cùng nhau nhìn ngắm hoàng hôn

Cho đến khi chúng ta cùng chìm vào giấc ngủ"

Biên Tấn Nguyên lắng nghe, bất giác dừng bước. Hắn đứng yên lặng cách cửa hàng không xa, lặng lẽ nghe hết bài hát đó.

Đột nhiên, hắn nhớ ra rằng tối nay hắn vẫn chưa hát bài nào. Lẽ ra hắn nên hát tặng Lục Vân Phi một bài, nhưng phải hát bài gì đây? Có vẻ bài nào cũng không phù hợp, nhưng lại giống như bài nào cũng đều thích hợp.

Hắn lục lại ký ức một hồi lâu, vẫn không thể nghĩ ra nên hát bài nào. Mỗi bài hát dường như đều xen lẫn cảm xúc của hắn, nhưng lại chẳng bài nào có thể diễn tả được hết cảm xúc của hắn lúc này.

Trong khoảnh khắc này, hắn rất nhớ Lục Vân Phi, muốn hát cho cậu nghe một bài, một bài hát không có gì lớn lao nhưng lại có ý nghĩa đặc biệt đối với hắn. Hắn lấy điện thoại ra, gọi cho Lục Vân Phi.

Lục Vân Phi vẫn đang ngồi trên xe, nghe máy và hỏi hắn: "Cậu về đến nhà chưa?"

"Chưa."

"Ơ, vậy cậu gọi cho tôi có chuyện gì thế?"

Biên Tấn Nguyên im lặng trong một giây.

Hắn vẫn không biết nên hát bài gì.

"Chúc mừng sinh nhật." Hắn nói: "Chúc cậu sinh nhật vui vẻ."

Lục Vân Phi bật cười: "Cảm ơn nha."

"Không có gì." Biên Tấn Nguyên khẽ nói: "Về đến nhà thì nghỉ ngơi sớm nhé."

Nói xong, hắn cúp máy.

Hắn bỏ điện thoại lại vào túi, tiếp tục bước từng bước về nhà.

Biên Tấn Nguyên 17 tuổi, đơn giản và trong trẻo như những mảnh thủy tinh, trông có vẻ sắc bén nhưng lại vô cùng trong suốt, không vướng chút tạp chất nào — đó là thời thanh xuân tươi đẹp của Biên Tấn Nguyên, chỉ thuộc về một mình Lục Vân Phi.

Ba ngày sau trận tuyết đầu tiên, thành phố lại đón trận tuyết thứ hai. Lúc đó lớp 1 đang học môn Toán, các học sinh nhìn thấy tuyết lập tức lén lút trò chuyện trong nhóm: Tuyết rơi rồi kìa.

Đến tiết Ngữ văn, cô giáo Ngữ văn bước vào lớp, không cầm sách theo mà chỉ hỏi cả lớp một câu: "Tuyết trắng rơi rơi trông giống như gì?"

Có người hô to: "Tựa như muối rắc giữa không trung." Có người lại hô: "Chẳng bằng liễu rủ theo gió bay."

Giáo viên Ngữ văn của lớp 1 là một cô giáo rất lãng mạn họ Trình, nụ cười trông thật dịu dàng. Cô bước lên bục giảng, mỉm cười nhìn các học sinh trong lớp rồi nói: "Hôm nay chúng ta không học nữa, hiếm khi có tuyết rơi, mọi người xuống chơi đi, coi như thư giãn."

Các học sinh lớp 1 lập tức phấn khích hẳn lên. Lục Vân Phi nghe tiếng reo hò của các bạn trong lớp, rất muốn nhắc nhở bọn họ rằng trong tình huống này, rất có khả năng là sau khi quay lại sẽ phải viết bài văn. Nhưng cho dù có phải viết văn đi chăng nữa, cũng không thể ngăn được trái tim ham chơi của những người trẻ tuổi, nhất là những học sinh đang ở độ tuổi thanh xuân này.

Không rõ ai là người khởi xướng mà mọi người lập tức ùa ra khỏi lớp, chạy ào xuống sân.

Lý Nguyên Thanh gọi Lục Vân Phi: "Đi thôi!"

Lục Vân Phi đứng dậy, tiện tay kéo Biên Tấn Nguyên cùng xuống lầu. Dưới sân, các học sinh đã bắt đầu chơi đùa, ai nấy đều túm tụm lại, vo những quả cầu tuyết rồi ném về phía những người ở xa. Lục Vân Phi vừa xuống dưới đã bị trúng một quả. Đối phương cười phá lên, Lục Vân Phi lập tức nhặt tuyết từ bồn hoa, vo thành quả cầu rồi ném trả lại.

Trận chiến nổ ra ngay lập tức, cầu tuyết bay tứ tung. Lục Vân Phi cũng tham gia chiến đấu một hồi lâu, sau đó mới phát hiện Biên Tấn Nguyên vẫn đứng ngoài cuộc, lạnh lùng quan sát.

Cậu muốn lôi Biên Tấn Nguyên vào cuộc chơi, bèn vo một quả cầu tuyết rồi ném về phía hắn. Biên Tấn Nguyên hơi nghiêng người tránh quả cầu, nhưng lại không phản công.

"Cậu không chơi à?" Lục Vân Phi bước đến hỏi.

Biên Tấn Nguyên không hứng thú với mấy trò này, cho nên trả lời: "Cậu chơi đi."

"Đừng thế mà." Lục Vân Phi kéo tay hắn: "Chơi cùng đi!"

Lời còn chưa dứt, Lục Vân Phi đã cảm thấy Biên Tấn Nguyên đặt tay lên sau gáy cậu rồi kéo cậu vào lòng. Lục Vân Phi hơi sững sờ một lúc, trong đầu chỉ vang lên một ý nghĩ: Biên Tấn Nguyên đúng là cao hơn cậu thật!

"Phịch!" Một quả cầu tuyết vỡ tan trong tay Biên Tấn Nguyên. Người ném quả cầu thấy trúng rồi, vội vàng chạy biến. Lúc này, Biên Tấn Nguyên mới thả tay khỏi sau gáy Lục Vân Phi, vẫy tay vài cái cho tuyết rơi xuống.

Lục Vân Phi vẫn chưa kịp hoàn hồn, Biên Tấn Nguyên nhìn ánh mắt đầy bối rối của cậu mà giải thích: "Có cầu tuyết."

Lục Vân Phi lúc này mới hiểu ra, nói với hắn: "Cảm ơn nhé."

"Không có gì." Biên Tấn Nguyên đáp lại một cách bình thản.

"Quả cầu vừa rồi trúng cậu rồi đấy, sao cậu không ném lại?"

"Không cần đâu." Biên Tấn Nguyên trả lời rất điềm tĩnh.

Lục Vân Phi nhìn vẻ dửng dưng của Biên Tấn Nguyên, không biết phải thuyết phục hắn thế nào. Biên Tấn Nguyên rất chu đáo: "Cậu cứ chơi đi."

"Cậu thực sự không tham gia?"

"Tôi sẽ ngồi xem các cậu chơi."

Lục Vân Phi bất lực. Con bò không muốn uống nước thì cũng không thể ép nó cúi đầu. Cậu đành quay lại chiến trường của mình. Biên Tấn Nguyên nhìn cậu chạy nhảy trong tuyết với nụ cười rạng rỡ. Đôi mắt của Biên Tấn Nguyên không tự chủ được mà trở nên dịu dàng.

Như Lục Vân Phi dự đoán, sau khi chơi đùa hết cả một tiết học, gần cuối giờ, cô giáo Ngữ văn giao bài tập: "Bài tập về nhà hôm nay là viết một bài văn lấy tuyết làm chủ đề. Nội dung không giới hạn, sáng mai nộp cho lớp trưởng."

Cả lớp lập tức k** r*n.

Cô giáo Ngữ văn nhìn những khuôn mặt đầy u sầu của học sinh, mỉm cười quay trở lại khu dạy học, để lại các học sinh lớp 1 than thở, quả thật là viên đạn bọc đường mà, lớp đường vừa qua thì đạn pháo đã đến.

Lục Vân Phi chơi tuyết suốt cả tiết, đến khi quay lại lớp học thì đã cảm nhận ngay hậu quả — tay cậu lạnh cóng. Nhân lúc thầy giáo không chú ý, cậu lén lút cúi đầu, thổi vào lòng bàn tay rồi xoa xoa, thế nhưng hơi ấm chỉ thoáng qua rất nhanh. Chỉ một lúc sau, tay cậu lại lạnh ngắt.

Lúc này rất cần nước nóng để sưởi ấm bàn tay, nhưng đáng tiếc là nước trong bình của cậu đã nguội từ lâu. Đang loay hoay không biết làm gì thì nghe thấy Biên Tấn Nguyên hỏi: "Tay cậu lạnh à?"

Nói rồi, Biên Tấn Nguyên chạm vào mu bàn tay của Lục Vân Phi, một mảng lạnh giá.

Lục Vân Phi lại cảm nhận được sự ấm áp từ đầu ngón tay của Biên Tấn Nguyên, nhanh chóng nắm lấy tay hắn, ánh mắt đầy hy vọng: "Bạn cùng bàn ơi, cíu cíu bé với."

Biên Tấn Nguyên nghe vậy, liếc nhìn cậu một cái. Lục Vân Phi làm vẻ mặt vô tội, ánh mắt tràn đầy chân thành, rồi đưa tay kia nắm lấy tay Biên Tấn Nguyên.

"Em bé 17 tuổi hả, phải gọi là em bé khổng lồ mới đúng." Biên Tấn Nguyên nói xong lại rút tay ra. Lục Vân Phi không thể tin vào mắt mình mà nhìn hắn, lạnh lùng vậy sao? Bạn cùng bàn của cậu từ khi nào mà trở nên lạnh lẽo thế này? Biên Tấn Nguyên nhìn vẻ mặt khó tin của Lục Vân Phi, trong mắt lộ ra ý cười, chậm rãi dịu dàng bao lấy tay cậu.

Lục Vân Phi cảm nhận sự ấm áp, trong lòng tự nhủ, đúng vậy, thầy Biên của cậu luôn chăm sóc yêu thương cậu như vậy đấy, lạnh lùng gì chứ, làm gì có chuyện đó.

Tâm trạng tốt, cậu cũng có hứng thú tranh cãi với Biên Tấn Nguyên: "Chưa đủ 18 tuổi thì đều là em bé mà."

"Được thôi, cậu nói đúng là đúng." Rõ ràng Biên Tấn Nguyên không muốn tranh luận.

Lục Vân Phi đắc ý, vui vẻ để Biên Tấn Nguyên giúp cậu làm ấm tay.

Sau trận tuyết đầu mùa, không lâu sau đó, Nhất Trung lại tiến hành kỳ thi cuối kỳ rồi bước vào kỳ nghỉ đông. Trước khi tan học, cô giáo chủ nhiệm Lý Lị giao bài tập về nhà xong lại bảo: "Năm nay nghỉ đông không có lớp bổ túc, các em về nhà làm bài tập đầy đủ, học kỳ sau sẽ có bài kiểm tra đánh giá, đừng để sa sút quá nhiều nhé."

Mọi người cười toe toét đáp lại "Dạ biết rồi", háo hức bước vào kỳ nghỉ đông của bản thân.

Kỳ nghỉ đông của Lục Vân Phi chẳng có gì đặc biệt, chỉ là ăn uống, chơi bời, ngủ nghỉ. So với cậu, Biên Tấn Nguyên vất vả hơn nhiều. Tiệm bánh ngọt của Liễu Mạch vẫn chưa nghỉ nên hắn vẫn đi làm đều đặn.
 
Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường
Chương 61



Vào dịp Tết, Liễu Mạch đã phát một phong bao lì xì cho tất cả nhân viên, coi như là tiền thưởng cuối năm. Cô gửi cho Biên Tấn Nguyên nhiều nhất—6666 tệ, hy vọng số tiền này có thể giúp hắn có một cái Tết thoải mái hơn.

Biên Tấn Nguyên khi nhận được con số này đã rất ngạc nhiên, cảm thấy hắn không xứng đáng. Nhưng Liễu Mạch chỉ cười tươi và tỏ vẻ: "Tiểu Biên à, sang năm cũng phải đến làm việc nhé, nếu không mấy cô gái tới cửa hàng chỉ vì cậu sẽ bỏ đi hết, doanh thu của cửa hàng sẽ tụt giảm đấy."

Biên Tấn Nguyên nghe vậy, chỉ gật đầu nói với cô: "Cảm ơn."

"Không có gì." Liễu Mạch đáp.

Mẹ của Lục Vân Phi cũng gửi cho hắn một phong bao lì xì trước Tết, bà cẩn thận đưa cho hắn: "Thầy Tiểu Biên, chúc mừng năm mới, năm nay thật sự đã làm phiền thầy rồi. Sang năm hy vọng thầy tiếp tục giúp đỡ Vân Phi nhé."

"Dì khách sáo quá." Biên Tấn Nguyên lịch sự đáp lại.

Lục Vân Phi cầm phong bao của hắn nhét thẳng vào cặp sách, đồng thời mang rất nhiều đồ ăn Tết đến: "Cậu mang về ăn đi, toàn là quà người ta tặng nhà tôi, chúng tôi ăn không hết, để lâu cũng sẽ hỏng, cậu mang về đỡ phải mua."

Biên Tấn Nguyên không từ chối, tạm biệt họ rồi ra về.

Chú Lý tiễn hắn đến trạm tàu điện ngầm, Biên Tấn Nguyên xách theo đồ về nhà. Về đến nơi, Biên Tiệp không có ở nhà, còn Song Song thì đã đến nhà bạn cùng lớp chơi rồi. Không có việc gì làm, hắn mở cặp sách ra thì thấy phong bao lì xì kia.

Hắn cầm lấy phong bao, bóc ra mới phát hiện bên trong có một tấm thẻ và một tờ giấy.

Trên tờ giấy ghi: "Thầy Tiểu Biên, mật khẩu là ngày sinh và tuổi của Phi Phi. Cảm ơn thầy đã giúp đỡ suốt học kỳ qua. Nhờ có thầy, tuổi thanh xuân của con trai tôi càng thêm phần tươi đẹp. Xin hãy nhận lấy."

Cuối cùng còn có vẽ một khuôn mặt cười.

Biên Tấn Nguyên nhìn tờ giấy, im lặng một lúc lâu.

Hắn hỏi Lục Vân Phi: "Cậu có biết mẹ cậu gửi cho tôi một tấm thẻ không?"

Lục Vân Phi trả lời: "Biết chứ, đó là điều cậu xứng đáng nhận mà. Nếu là tôi, tôi sẽ tặng cho cậu một thỏi vàng luôn."

Biên Tấn Nguyên:...

Biên Tấn Nguyên nói: "Quá nhiều."

Chẳng mấy chốc, hắn nhận được tin nhắn phản hồi của Lục Vân Phi: "Không nhiều đâu, cậu phải biết rằng cậu là báu vật vô giá."

Trong khoảnh khắc đó, Biên Tấn Nguyên bỗng nhiên không biết phải nói gì.

Từ trước đến giờ, chưa từng có ai nói với hắn những lời như thế.

Mặc dù mẹ hắn và Biên Tiệp luôn không tiếc lời thể hiện tình cảm của mình, luôn làm hắn cảm thấy được yêu thương và quan tâm, nhưng họ đã trưởng thành và không còn nói ra những lời hoa mỹ, ngượng ngùng như thế nữa. Họ mang một sự chín chắn và thực tế hơn.

Lục Vân Phi lại khác, cậu nhẹ nhàng hơn, thoải mái và tự tin hơn.

"Ý của cậu là đối với cậu sao?" Biên Tấn Nguyên hỏi.

Câu trả lời của Lục Vân Phi là khẳng định, không chút do dự, cũng không hề có ý gì khác. Cậu nói: "Đúng vậy."

Biên Tấn Nguyên nhìn vào tin nhắn, bất giác mỉm cười.

Sau đó, hắn kiểm tra số tiền trên thẻ, không nhiều không ít, vừa đúng 30.000. Biên Tấn Nguyên đứng trước máy rút tiền tự động một lúc lâu, rồi rút tiền ra.

Khi Biên Tiệp nghe hắn nói sẽ nhân dịp Tết trả hết số tiền còn lại cho Khương Kiến và Khương Phương, bà ngạc nhiên hỏi: "Con lấy đâu ra nhiều tiền như thế?"

"Là học bổng của học kỳ này, tiền thưởng học sinh giỏi và tiền lương, lì xì của chị Liễu, cộng với tiền dạy kèm của bạn học, cũng tạm đủ rồi."

Trường Nhất Trung vốn có học bổng rất nhiều, Biên Tiệp biết điều đó. Bà tính nhẩm sơ qua, thấy dường như đúng là có mấy vạn.

"Vậy được rồi, ngày mai dì sẽ gọi A Kiến và A Phương đến đây, cùng nhau ăn một bữa cơm, tiện thể trả nốt khoản nợ."

Biên Tấn Nguyên gật đầu rồi nói: "Dì ơi, sau khi trả hết số tiền này, chúng ta nên ít qua lại với họ đi. Coi như không có hai người thân này."

Biên Tiệp nhìn thấy sự kiên định trong ánh mắt của hắn. Bà ấy biết Biên Tấn Nguyên không thích Khương Kiến và Khương Phương. Tính cách của hắn giống hệt mẹ hắn, yêu ghét rõ ràng, những gì thích và không thích đều thể hiện ra ngay. Khi Biên Đình còn sống, bà luôn có thói quen che chở cho Biên Tiệp mà nói với bà ấy: "Em cứ nghe theo chị là được."

Giờ đây, con trai của bà đã lớn, càng ngày càng giống với chị gái mình lúc trẻ.

Biên Tiệp đáp "Ừm." Bà vốn dĩ không có nhiều tình cảm với Khương Kiến và Khương Phương, mọi thứ chỉ duy trì nhờ Khương Phong. Sau một loạt sự việc xảy ra sau khi Khương Phong ốm, bà đã hoàn toàn mất hết niềm tin vào hai người này. Dù sao họ cũng là em trai, em gái của chồng mình, bản thân bà cũng đã từng nợ tiền họ, cho nên bà vẫn luôn phải giữ thái độ ôn hòa và kiên nhẫn.

Nhưng tất cả những điều đó chẳng đáng kể gì so với Biên Tấn Nguyên.

Trong cuộc đời này bà yêu thương nhất hai người, Biên Đình đã để lại Biên Tấn Nguyên và Khương Phong đã để lại Song Song. Vì vậy, mọi thứ đều phải nhường chỗ cho họ. Biên Tấn Nguyên không thích Khương Kiến và Khương Phương, mà Khương Kiến và Khương Phương lại là những người hám giàu, không quan tâm đến tình thân, cho nên bà cũng chẳng có gì để lưu luyến.

Khương Kiến và Khương Phương có thể không cần quan tâm, nhưng bố mẹ của Khương Phong, tức ông bà nội của Song Song, thì không thể không để tâm được. Dịp Tết, mẹ của Khương Phong gọi điện cho Biên Tiệp, bảo bà năm nay hãy đưa Song Song về nhà họ đón Tết cùng.

Biên Tiệp biết từ khi bà đưa Biên Tấn Nguyên về nhà mình, bố mẹ Khương Phong luôn có ý oán trách, cho nên từ chối lời đề nghị của bà ta, chỉ nói bà không thể đi được.

Mẹ Khương Phong nghe vậy, lập tức khóc lóc trách móc: "Con trai tôi mới mất chưa được bao lâu mà cô đã không thèm nhìn tôi là mẹ rồi à? Cả năm chẳng mấy khi về, đến Tết cũng không thèm về nữa. Tiểu Phương còn nói rằng cô bảo cái gì mà sau này sẽ không qua lại nữa. Cô không sợ con trai tôi ở dưới mồ sẽ đau lòng sao?"

Bà ta làm ầm ĩ lên, Biên Tiệp biết mục đích của bà ta chủ yếu là muốn gặp Song Song. Dù sao, Song Song cũng là cháu nội, là đứa cháu nhỏ nhất trong nhà. Nhưng nếu đưa Song Song về nhà họ Khương, hai người Khương Kiến và Khương Phương chắc chắn sẽ lại nói xấu Biên Tấn Nguyên, điều này Biên Tiệp không muốn chút nào. Vì vậy, bà chỉ hời hợt đáp rằng mùng Một sẽ quay về thăm bọn họ.

Bà cúp máy, kể lại chuyện này với Biên Tấn Nguyên. Hắn bình thản nói: "Dì và Song Song cứ đi đi, con không cần đi."

"Con ở nhà một mình à?"

"Không được sao ạ?" Biên Tấn Nguyên cười khẽ. "Con đâu còn là trẻ con nữa, dì sợ con xảy ra chuyện sao."

Cũng không phải, chỉ là... Biên Tiệp nhìn hắn, có chút xót xa.

Biên Tấn Nguyên khuyên: "Dì cứ đi với Song Song đi, chắc ông bà của Song Song sẽ giữ dì lại vài ngày. Đừng lo cho con, một mình con không sao đâu."

"Dì sẽ mau chóng về sớm."

"Vâng."

Vào đêm Giao thừa, Biên Tấn Nguyên cùng Biên Tiệp chuẩn bị một bữa cơm tất niên, vừa ăn vừa xem chương trình mừng Xuân, trò chuyện vui vẻ. Nhóm lớp 1 hôm ấy cũng rất náo nhiệt, mọi người lần lượt gửi lì xì và chúc nhau một năm mới đạt nhiều thành tích hơn.

Lục Vân Phi gửi riêng cho Biên Tấn Nguyên một bao lì xì lớn kèm lời chúc: "Biên Biên, chúc mừng năm mới nha! Năm sau sẽ tốt hơn nữa!"

Biên Tấn Nguyên đáp lại bằng một bao lì xì còn lớn hơn rồi bắt chước Lục Vân Phi: "Phi Phi, chúc mừng năm mới nha! Năm sau sẽ tốt hơn nữa!"

Lục Vân Phi không hài lòng hỏi: "Sao cậu lại gửi cho tôi nhiều thế?"

Biên Tấn Nguyên gửi một biểu tượng mặt cười và trả lời cậu: "Năm mới mà, gửi lì xì mừng tuổi cho học trò của tôi, nếu không sao tôi dám làm thầy của cậu chứ."

Nói có sách mách có chứng, Lục Vân Phi đành phải nhận lấy.

"Chờ đến khi nhập học năm sau, tôi sẽ tặng cậu một món quà bái sư!" Lục Vân Phi đùa.

"Được thôi." Biên Tấn Nguyên đáp lại, trong lòng nghĩ, đến năm mới, hắn có thể trả lại hết cho cậu.

Hai người nói chuyện một lúc, thấy gần đến 9 giờ, Lục Vân Phi bảo có việc cần làm, không thể tiếp tục trò chuyện rồi vội vàng rời đi. Biên Tấn Nguyên muốn hỏi cậu có việc gì nhưng lại ngại không dám hỏi, chỉ im lặng đặt điện thoại xuống.

Lục Vân Phi làm thêm Thiên Miêu Tinh Linh tại nhà Biên Tấn Nguyên vào năm mới, cảm thấy bản thân cậu thật vất vả làm sao. Cậu lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Biên Tấn Nguyên và Biên Tiệp, nghe một hồi lại bắt gặp Biên Tiệp nói: "Những món ăn này chưa ăn hết, ngày mai con có thể hâm lại. Sáng mai dì sẽ gói thêm sủi cảo, nếu mai dì không về thì con để ngày kia ăn nhé."

"Vâng." Biên Tấn Nguyên đáp.

Câu này có nghĩa là gì nhỉ? Lục Vân Phi thắc mắc, Biên Tiệp muốn ra ngoài sao? Bà ấy đi đâu? Về quê hả? Nghe như Biên Tấn Nguyên sẽ không đi cùng. Vậy thì nhà sẽ chỉ có mỗi Biên Tấn Nguyên ở lại sao, hay là Song Song cũng sẽ ở lại?

Lục Vân Phi càng nghĩ càng khó hiểu, nhưng đến khi Biên Tiệp chuẩn bị đi ngủ, bà đã cho cậu câu trả lời. Bà chọn cho Song Song một bộ quần áo và nói: "Ngày mai con mặc bộ này nhé."

Song Song vui vẻ gật đầu: "Đẹp quá!"

"Đúng vậy, đẹp lắm." Biên Tiệp đồng ý.

Biên Tấn Nguyên khẽ nhéo má Song Song, cậu bé ôm lấy anh và cười nói: "Anh trai là đẹp nhất!"

Biên Tấn Nguyên cười khẽ và đưa cho cậu bé một viên kẹo.

Trước khi đi ngủ, Biên Tiệp để tiền mừng tuổi dưới gối cho hai anh em, mong rằng họ sẽ khỏe mạnh và trưởng thành tốt đẹp trong năm mới.

Sáng sớm hôm sau, Biên Tiệp gói sủi cảo, rồi sau khi ăn trưa cùng Biên Tấn Nguyên, bà xách đồ đến nhà bố mẹ của Khương Phong.

Lục Vân Phi lúc này đang chơi cùng mấy đứa em họ. Mùng Một Tết là thời điểm tốt để thăm họ hàng, nhà Lục cũng có nhiều người đến thăm. Cậu chơi với mấy đứa trẻ một lúc, thấy Lục Vân Thường từ trên lầu xuống, lập tức giao đám trẻ cho chị gái mà trốn vào phòng mình.

Cậu vẫn còn lo lắng việc Biên Tấn Nguyên ở nhà một mình cho nên nhắn tin hỏi: "Thầy Biên, đang làm gì đấy?"

Biên Tấn Nguyên đáp lại: "Làm bài tập."

Lục Vân Phi nghĩ một chút rồi đề nghị: "Hay là chúng ta làm bài cùng nhau nha?"

Biên Tấn Nguyên có chút hứng thú với đề nghị này, bèn hỏi: "Làm cùng nhau như thế nào?"

"Chúng ta hẹn nhau ở ngoài đi, gặp nhau một lần."

"Ở đâu?" Biên Tấn Nguyên hỏi.

Lục Vân Phi tìm kiếm một lúc rồi gửi cho hắn địa chỉ một khách sạn.

Biên Tấn Nguyên:?

Lục Vân Phi giải thích: "Nhiều nơi đóng cửa rồi, khách sạn này không tệ, bố cục đẹp, ánh sáng tốt, đồ ăn ngon, quan trọng nhất là mạng nhanh. Chúng ta viết bài mệt rồi có thể chơi game."

Biên Tấn Nguyên thấy cậu thật đúng là phí tiền, tốn bao nhiêu tiền chỉ để đến khách sạn làm bài tập. Điều này nói ra nghe mà buồn cười.

"Đắt quá."

"Tôi trả tiền."

Biên Tấn Nguyên từ chối, rồi tự tìm kiếm trên mạng, tìm được một tiệm cà phê sách còn mở cửa: "Tới đây đi."

Lục Vân Phi nhìn qua rồi đồng ý, thu dọn đồ ra ngoài.

Tiệm cà phê sách vào mùng Một Tết hầu như không có khách, chỉ có ông chủ ngồi đọc sách ở quầy thu ngân. Lục Vân Phi và Biên Tấn Nguyên gọi đồ uống rồi cùng nhau lên tầng hai, yên lặng làm bài tập.

Khi họ ra về thì đã hơn 2 giờ. Trời mùa đông nhanh tối, mới 6 giờ mà bầu trời đã bắt đầu tối dần rồi. Lục Vân Phi chọc Biên Tấn Nguyên và hỏi hắn: "Đi ăn cơm đi, cậu có phải về nhà ăn không?"

"Không cần." Biên Tấn Nguyên đáp. "Nhà tôi hôm nay không có ai."

Lục Vân Phi nhướn mày: "Người nhà cậu đâu?"

"Đi thăm họ hàng rồi."

"Vậy cậu không đi à?"

"Không muốn đi." Biên Tấn Nguyên lời ít mà ý nhiều.

Lục Vân Phi cũng không hỏi thêm gì nữa, thu dọn sách vở rồi chuẩn bị đi ăn.

Họ tìm được một nhà hàng trông có vẻ khá ổn gần đó, gọi vài món, vừa ăn vừa trò chuyện cho đến khi xong bữa. Trời đã tối, Lục Vân Phi định về, nhưng có lẽ vì là Tết nên việc gọi xe khá khó khăn.

Lục Vân Phi nhìn đồng hồ trên tay, đã gần nửa tiếng trôi qua mà vẫn chưa có xe nào tới, cậu bắt đầu thấy bực bội. Biên Tấn Nguyên biết rằng việc đi xe buýt hay tàu điện ngầm ở khu nhà Lục Vân Phi rất bất tiện, cho nên nhắc nhở: "Hay cậu thử gọi xe qua ứng dụng đi?"

"Không ai nhận đơn hết." Lục Vân Phi đáp.

Cậu nhìn Biên Tấn Nguyên, chớp mắt vài cái, ra vẻ đáng thương vô cùng: "Thầy Biên, hay là thầy cho em tá túc một đêm nhé?"

Tác giả có lời muốn nói:

Biên Biên: Không nhận! Đây là cả một vấn đề!
 
Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường
Chương 62



Biên Tấn Nguyên ngẩn người một lúc.

Lục Vân Phi tiếp tục "tiếp thị" bản thân: "Vừa hay nhà cậu chẳng có ai, tôi giờ cũng không bắt được xe, chi bằng cậu cho tôi tá túc, tiện thể tôi cũng ở lại bầu bạn với cậu luôn."

"Thôi đi." Biên Tấn Nguyên nói.

"Dứt khoát vậy sao?" Lục Vân Phi nhìn cậu: "Cậu nghĩ lại đi, tôi ngoan ngoãn nghe lời lại hiểu chuyện, đến nhà cậu nhất định sẽ nghe lời cậu."

Biên Tấn Nguyên bất đắc dĩ, hắn nhìn Lục Vân Phi: "Cậu muốn đến nhà tôi vậy à?"

"Đáp lễ qua lại thôi, cậu đến nhà tôi rồi, tôi còn chưa đến nhà cậu mà."

"Thế lúc trước trên xe cậu nói gì ấy nhỉ?" Biên Tấn Nguyên hỏi: "Không phải nói là chờ đến khi tôi thật sự muốn cậu đến thì cậu mới đến à?"

"Nên tôi mới đang bàn với cậu đây nè~" Lục Vân Phi tỏ vẻ nịnh nọt.

Chủ yếu là hôm nay đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa, không bắt được xe, nhà Biên Tấn Nguyên lại chẳng có ai, không đi lúc này thì còn chờ đến khi nào nữa? Hơn nữa, Lục Vân Phi nghĩ, cậu vốn không để ý việc nhà Biên Tấn Nguyên không có điều kiện, Biên Tấn Nguyên không muốn cậu đến, chẳng qua là vì sợ cậu để ý. Chỉ khi cậu đến rồi, Biên Tấn Nguyên mới biết rằng cậu thực sự không quan tâm.

Nói cho đúng ra, cậu làm Thiên Miêu Tinh Linh ở nhà Biên Tấn Nguyên lâu vậy rồi mà vẫn chưa biết nhà họ ra sao, cũng thật là đáng thương quá đi! Cậu có cảm giác bản thân chẳng khác gì một thiết bị gia dụng bị bỏ quên trong góc, chẳng được coi trọng chút nào!

"Tôi hứa sẽ ngoan mà." Lục Vân Phi nói.

"Không phải vấn đề ngoan hay không."

"Vậy thì là gì?"

Biên Tấn Nguyên nhìn cậu, không biết phải nói thế nào.

Lục Vân Phi thấy hắn im lặng, không muốn làm khó hắn, bèn cười nói: "Thôi nào, đùa thôi, nhìn cậu nghiêm túc thế, tôi chỉ đang giỡn mà."

Cậu nở nụ cười ấm áp, giống như ánh nắng làm bừng sáng cả màn đêm.

Biên Tấn Nguyên nhìn cậu, trong khoảnh khắc đó, hắn bỗng do dự.

Hắn đang định suy nghĩ lại xem có nên cho Lục Vân Phi đến nhà hắn hay không thì xe đã đến. Lục Vân Phi bước tới, đứng trước xe mở cửa, giọng vui vẻ nói với hắn: "Thôi tôi về đây, tạm biệt nhé, cậu cũng về sớm đi."

Nói xong, cậu lên xe và đóng cửa lại.

Biên Tấn Nguyên đứng nhìn theo chiếc xe của Lục Vân Phi dần biến mất ở cuối con đường, rồi quay người đi bộ đến trạm xe buýt. Suốt đường đi, hắn cứ suy nghĩ mãi, tự hỏi liệu nếu chiếc xe kia không đến, hắn có đưa Lục Vân Phi về nhà không?

Biên Tấn Nguyên không rõ. Bình thường hắn là người rất quyết đoán, nhưng lần này lại bất ngờ trở nên lưỡng lự.

Về đến nhà, Biên Tấn Nguyên tiện tay bật đèn. Ánh sáng vừa lóe lên, hắn bỗng nhớ lại nụ cười của Lục Vân Phi dưới ánh đèn đường. Cậu đã hai lần muốn đến nhà của hắn, chắc là thực sự muốn đến lắm. Nhưng hắn lại từ chối cậu hết lần này đến lần khác. Cậu hoàn toàn không đùa, cũng chẳng phải đang trêu chọc, mà đơn giản là với tư cách một người bạn, cậu đưa ra lời đề nghị nhưng lại không được đối xử công bằng.

Chắc hẳn cậu rất ít khi gặp phải kiểu người như hắn, Biên Tấn Nguyên nghĩ, bướng bỉnh, lạnh lùng, ích kỷ, lại còn đặt nặng tâm tư nữa. Thế mà cậu vẫn chu đáo giữ thể diện cho cả hai, còn cười nói "tôi chỉ đùa thôi", rồi vui vẻ tạm biệt hắn.

Hắn đáng lẽ nên để cậu đến đây, Biên Tấn Nguyên nghĩ.

Hắn đóng cửa lại, lặng lẽ ngồi xuống, một lúc lâu sau mới khẽ nói: "Nếu lần sau cậu ấy lại nhắc đến chuyện này, mình sẽ để cậu ấy đến."

Lục Vân Phi vừa mới tỉnh lại trong thân xác của Thiên Miêu Tinh Linh, vẻ mặt ngơ ngác: "Chuyện gì thế? Ai vậy? Đến đâu cơ?"

Rồi cậu nhìn thấy Biên Tấn Nguyên mở cặp, lấy ra bài kiểm tra chưa làm xong, sau khi giải hai bài, hắn lẩm bẩm: "Không biết cậu ấy có bận không, nếu ngày mai mình hẹn cậu ấy ra làm bài tập, liệu cậu ấy có thời gian không nhỉ?"

Lục Vân Phi càng thêm bối rối. Biên Tấn Nguyên định hẹn ai làm bài tập chứ? Chắc là cậu nhỉ? Ngoài cậu ra, Biên Tấn Nguyên còn có bạn bè nào khác đâu.

Vậy nên, cái "cậu ấy" mà Biên Tấn Nguyên nhắc đến chính là cậu nhể? Vậy câu trước đó có nghĩa là... hắn đồng ý cho cậu đến nhà rồi?

Tâm trạng của Lục Vân Phi ngay lập tức trở nên phấn khởi, tinh thần bay bổng. Cậu vừa mới bay lên thì Thiên Miêu Tinh Linh kêu "đing" một tiếng, Biên Tấn Nguyên quay lại nhìn cậu, Lục Vân Phi lập tức nói: "Hiện tại đã kết nối mạng, sẵn sàng phục vụ."

Biên Tấn Nguyên lạnh lùng nói: "Cậu lén ngắt mạng từ khi nào vậy? Sao đây, muốn kết nối với nhà khác à?"

Lục Vân Phi:? Cậu chỉ bắt chước câu thoại của Thiên Miêu Tinh Linh ở nhà cậu thôi mà, ai ngờ chúng lại có thể tự ngắt mạng cơ chứ? Chắc do mạng không ổn định nhỉ?

"Đúng là mèo đỏxuất tường*." Biên Tấn Nguyên châm chọc.

*Câu gốc: Hồng hạnh xuất tường, ý chỉ ngoại tình.

Thiên Miêu Tinh Linh vỏ đỏ Lục Vân Phi:...

Biên Tấn Nguyên thấy cậu không nói gì nữa, khẽ mỉm cười.

Lục Vân Phi vô cùng cạn lời. Rõ ràng hắn ngày nào cũng so đo với cái Thiên Miêu Tinh Linh trong nhà hắn, thế mà còn trêu chọc cậu. Cậu "hừ" một tiếng, Biên Tấn Nguyên nhìn cậu, dịu giọng: "Nếu sau này nhà có khách đến, cậu phải ngoan ngoãn một chút đấy."

Tôi còn không ngoan sao? Mà nói khách là ai thế nhỉ? Là tôi ư? Vậy tôi nhất định sẽ tự khen bản thân thật nhiều mới được.

Khoan đã, nếu cậu ngủ lại nhà Biên Tấn Nguyên, vậy sau 9 giờ tối cậu có bị quay lại làm Thiên Miêu Tinh Linh không nhể? Chậc chậc, đúng là linh hồn thoát xác, cũng có chút mong đợi thật đấy.

Hôm đó, Biên Tiệp quả nhiên không về nhà. Bà gọi điện cho Biên Tấn Nguyên, nói mẹ của Khương Phong bị bệnh, bà cần ở lại vài ngày nữa, mấy hôm nữa mới về được. Biên Tấn Nguyên không có ý kiến, nói rằng hắn ở nhà vẫn ổn, bảo Biên Tiệp chăm sóc tốt cho bản thân.

Trước khi đi ngủ, hắn nhắn tin cho Lục Vân Phi hỏi cậu ngày mai có muốn cùng làm bài tập nữa không. Nhưng Biên Tấn Nguyên đợi rất lâu mà vẫn không thấy Lục Vân Phi trả lời.

Không lẽ giận rồi? Biên Tấn Nguyên nghĩ. Chắc không đâu, Lục Vân Phi không phải kiểu người chấp nhặt như vậy. Có lẽ cậu ấy ngủ rồi, hắn đoán thế.

"Sớm biết thế này thì đã để cậu ấy đến nhà rồi."

Đôi mắt Lục Vân Phi sáng rực, giờ thì cậu đã chắc chắn rằng "cậu ấy" trong lời của Biên Tấn Nguyên chính là mình.

Cậu thử tranh thủ lợi ích cho bản thân: "Ngày mai cậu có thể cho cậu ấy đến nhà mà."

"Xem ra không chỉ là mèo đỏ xuất tường, mà còn là mèo đỏ nghe lén nữa."

"Tôi nghe lén một cách quang minh chính đại đó."

"Quang minh chính đại?" Biên Tấn Nguyên khẽ cười, rồi lại nói: "Vừa nãy cậu bảo cho cậu ấy đến nhà vào ngày mai à?"

"Đúng vậy."

Nghe vậy, Biên Tấn Nguyên im lặng một lúc, rồi bất ngờ nói: "Chúng ta chơi một trò chơi nhé."

"Chơi cái gì?"

"Kéo búa bao, cậu ra cái nào?"

Lục Vân Phi:? Anh ơi, em đâu có tay! Em là Thiên Miêu Tinh Linh á, đâu phải mèo thiệt đâu!

Lục Vân Phi: "Búa."

Biên Tấn Nguyên gật đầu. "Cậu thắng rồi." Hắn nói, "Tôi định ra kéo."

Lục Vân Phi:... Còn có thể như vậy sao?

"Thế thì nghe cậu vậy." Biên Tấn Nguyên nói khẽ, "Hy vọng cậu ấy sẽ không thất vọng."

"Chắc chắn là không rồi." Lục Vân Phi quả quyết.

Chờ đến khi tỉnh dậy ở nhà, cậu cầm điện thoại lên và thấy Biên Tấn Nguyên đã nhắn tin hỏi: "Ngày mai còn làm bài tập không?"

Lục Vân Phi lập tức trả lời: "Có chứ, tối qua tôi ngủ quên nên không thấy. 2 giờ chiều nay, vẫn ở quán sách nhé."

Biên Tấn Nguyên dậy sớm nấu sủi cảo, thấy cậu cuối cùng cũng trả lời thì đáp: "Được."

Mẹ Lục thấy Lục Vân Phi ăn xong, thu dọn cặp sách định chạy ra ngoài lập tức giữ lại: "Con định đi đâu vậy? Dịp lễ mà ngày nào cũng chạy ra ngoài."

"Con đi làm bài tập nghỉ đông với thầy Biên." Lục Vân Phi thành thật đáp, "Tiện thể có mấy câu tiếng Anh không biết làm, có thể hỏi cậu ấy luôn."

"Chăm chỉ ghê nhỉ." Mẹ Lục cảm thán.

Lục Vân Phi nói mà không biết xấu hổ: "Không thế thì sao con là học sinh giỏi được chứ."

"Học sinh giỏi mà tiếng Anh chỉ vừa đủ điểm qua môn." Lục Vân Thường châm chọc.

"Còn hơn học sinh giỏi mà Vật lý không đủ điểm." Lục Vân Phi đáp trả.

Lục Vân Thường chộp lấy viên kẹo trên bàn ném về phía cậu. Đúng là chị em ruột, một người thì thường xuyên không hiểu Vật lý, một người lại thường xuyên không học được tiếng Anh. Rõ ràng các môn khác cũng khá tốt, nhưng lại đều có điểm yếu chí mạng.

Lục Vân Phi thuận tay bắt lấy viên kẹo Lục Vân Thường ném, nói "cảm ơn" rồi ra khỏi nhà.

Hai người lại gặp nhau ở tiệm sách, gọi hai ly đồ uống. Chủ quán nhìn họ trêu chọc: "Chăm chỉ thế, ngày lễ mà vẫn làm bài tập à."

Lục Vân Phi thở dài: "Cho nên nói làm học sinh cũng không dễ dàng ạ."

"Vậy tôi giảm giá cho các cậu." Chủ quán tốt bụng nói: "Mua một tặng một, chỉ tính tiền một ly thôi."

"Tốt vậy sao? Vậy cảm ơn anh nhiều, chúc anh làm ăn phát đạt nhé."

Lục Vân Phi nói xong, Biên Tấn Nguyên trả tiền, bưng đồ uống, cùng lên tầng hai.

Hôm nay Lục Vân Phi làm bài tập tiếng Anh. Bài này khá khó, Lục Vân Phi làm mà có hơi vất vả. Mãi mới làm xong, Biên Tấn Nguyên giúp cậu chấm, kết quả suýt thì không đạt.

"Khó quá à." Lục Vân Phi than phiền: "Bài này khó quá."

Biên Tấn Nguyên thấy cậu mặt nhăn nhó, ngồi xích lại gần: "Không sao, làm nhiều sẽ quen thôi."

Hắn cầm bút bắt đầu giảng bài cho Lục Vân Phi. Lục Vân Phi im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng đặt câu hỏi "Tại sao". Đến khi trời tối, một bài tập của Lục Vân Phi cũng giảng xong, hai người thu dọn cặp sách ra khỏi quán.

Vẫn như mọi khi, họ tìm một nhà hàng đang mở cửa để ăn tối. Ăn xong, Lục Vân Phi và Biên Tấn Nguyên đi đến chỗ đón xe.

Lục Vân Phi liếc nhìn hắn vài lần, trong lòng thắc mắc, không phải hôm nay đã hẹn là sẽ cho cậu đến nhà hắn sao? Sao vẫn chưa mở lời thế.

Bình thường thì Lục Vân Phi sẽ tự mở miệng, nhưng hôm qua Biên Tấn Nguyên mới từ chối cậu, lúc này mà lại chủ động đề nghị thì không thích hợp. Vì vậy Lục Vân Phi chỉ có thể vừa cầu nguyện xe đừng đến vội, vừa chờ đợi cái hũ nút bên cạnh mở lời.

Cậu đợi một lúc lâu, xe không đến, nhưng Biên Tấn Nguyên cũng chẳng nói gì.

Lục Vân Phi thở dài, cảm thấy hắn thật không dễ dàng chút nào.

Biên Tấn Nguyên cúi đầu nhìn đồng hồ, đã đợi 20 phút rồi. Cuối cùng, hắn mới như thể lấy hết can đảm, vẻ mặt bình tĩnh mà tim đập bịch bịch nói: "Thôi, đừng đợi nữa. Không phải cậu muốn đến nhà tôi sao? Hôm nay có thể cho cậu ở lại."

Mắt Lục Vân Phi sáng lên, cuối cùng cũng đợi được rồi!

"Thật á?"

Biên Tấn Nguyên gật đầu. "Đi thôi, chúng ta đi xe buýt."

Lục Vân Phi "Ừm ừm" đáp lại.

Biên Tấn Nguyên vô thức thở phào, bàn tay nắm chặt trong túi quần dần dần duỗi ra, đi về phía trạm xe.

Từ đây đến nhà Biên Tấn Nguyên có nhiều xe, Biên Tấn Nguyên và Lục Vân Phi vừa đến nơi thì có một chuyến có thể đi được chạy vào trạm. Biên Tấn Nguyên bước lên, quẹt thẻ cho hai người, đi về phía sau xe. Lục Vân Phi đi theo hắn, cứ thế đi mãi về phía sau.

Hai người chọn một chỗ tương đối rộng rãi, nắm lấy tay vịn trên xe mà đứng. Khi xe dừng lại, Lục Vân Phi bị cú thắng gấp của tài xế làm lảo đảo, đứng không vững, trực tiếp va vào lòng Biên Tấn Nguyên.

"Tài xế này phanh cũng đột ngột quá nhỉ." Lục Vân Phi cảm thán. "Trước đây lái tàu lượn siêu tốc à?"

Biên Tấn Nguyên đưa tay đỡ lấy cậu, dịu dàng nói: "Cậu nắm lấy tôi đi."
 
Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường
Chương 63



Hắn nhìn Lục Vân Phi, nghĩ bụng, chắc cậu đến xe buýt còn chẳng đi được mấy lần, kiểu người như cậu vốn dĩ cũng không nên đi xe buýt.

Lục Vân Phi ngồi trên xe buýt nửa tiếng, rồi cùng Biên Tấn Nguyên xuống xe. Biên Tấn Nguyên dẫn cậu đi thẳng, đến một ngã ba thì rẽ vào một con hẻm. Vào dịp Tết âm lịch, những người bán hàng rong trong hẻm đã về nhà ăn Tết hết rồi, khiến con hẻm này hiếm khi yên tĩnh và vắng lặng như vậy.

Lục Vân Phi theo sau Biên Tấn Nguyên, đi đến một ngã ba khác rồi rẽ vào. Con đường dưới chân rõ ràng hẹp lại, mặt đường cũng không sạch sẽ lắm, có những túi đựng thực phẩm rải rác, một số chỗ còn có vũng nước nhỏ. Biên Tấn Nguyên cúi đầu, nhắc nhở cậu chú ý dưới chân.

Lục Vân Phi "Ồ" một tiếng, thản nhiên đi bên cạnh hắn.

Họ dừng lại trước một cánh cửa sắt, Biên Tấn Nguyên lấy chìa khóa mở cửa, đẩy cửa sắt ra, trước mắt là một căn nhà nhỏ làm bằng xi măng, không xa đó là một bể nước công cộng.

Lục Vân Phi nhìn căn nhà nhỏ trước mặt, hỏi Biên Tấn Nguyên: "Bên trong là gì thế?"

"Nhà vệ sinh." Biên Tấn Nguyên nói: "Nếu cậu muốn đi vệ sinh thì đến đây."

Lúc hắn nói không nhìn Lục Vân Phi, Lục Vân Phi không để ý: "Ồ ồ" gật đầu.

Biên Tấn Nguyên dẫn cậu về nhà hắn, trên đường gặp hàng xóm hỏi hắn: "Tiểu Nguyên, đây là bạn cậu à?"

Biên Tấn Nguyên gật đầu.

Đối phương cười cười, trêu chọc nói: "Cũng là một anh chàng đẹp trai nhỉ."

Lục Vân Phi cười nói: "Chị cũng xinh đẹp mà."

"Ha ha, cậu thú vị hơn Tiểu Nguyên nhiều đấy, ăn trái cây không?" Chị ta giơ cái thau inox trong tay, bên trong có vài quả táo.

"Không ạ." Lục Vân Phi cười từ chối: "Vừa ăn cơm xong ạ."

"Vậy à, thế tôi đi rửa trái cây." Người phụ nữ nói, vòng qua cậu rồi đi đến bể nước rửa táo.

Sân này không lớn, tính cả chủ nhà thì có bốn hộ gia đình sinh sống. Nhà Biên Tấn Nguyên thuê phòng lớn nhất trong sân, nhưng vẫn nhỏ hơn phòng của một gia đình ba người bình thường, càng không thể so với nhà của Lục Vân Phi.

Hắn mở cửa, bật đèn, để ngôi nhà của mình lộ ra trước mắt Lục Vân Phi.

Chật hẹp, nghèo nàn, rẻ tiền.

Biên Tấn Nguyên quay đầu nhìn Lục Vân Phi, bình tĩnh nói: "Đây là nhà của tôi."

Lục Vân Phi nhìn căn nhà trước mặt, nghĩ bụng, đây là nơi mà cậu đã ở một học kỳ mà không rõ lý do, nhỏ hơn tưởng tượng, thế nhưng lại lạ lẫm và quen thuộc hơn cậu nghĩ rất nhiều.

Cậu đã từng thấy cái bàn dựa vào tường, Biên Tiệp đã từng nấu ăn trước cái bàn ấy, cậu cũng đã thấy bộ ghế sô pha và bàn trà không đồng bộ đó, Biên Tấn Nguyên thường ngồi đấy sắp xếp tài liệu cho cậu. Cậu đã thấy nhiều thứ, thấy những con người trong ngôi nhà này, cậu rất quen thuộc nhưng cũng rất lạ lẫm, quen thuộc với dáng vẻ của họ trong nhà, lại lạ lẫm với dáng vẻ của họ khi ra khỏi cửa.

Cậu chớp chớp mắt, nhẹ nhàng nói: "Nhỏ hơn so với tôi tưởng, thế nhưng trông rất ấm cúng."

Biên Tấn Nguyên không nói gì.

Lục Vân Phi bước vào, ngồi xuống ghế sô pha rồi đặt ba lô xuống. Trước đó cậu đã rất muốn thử cảm giác ngồi trên chiếc ghế sô pha này, tuy nhiên khi ngồi xuống mới phát hiện nó không mềm như cậu tưởng.

Cậu vỗ vỗ ghế sô pha, nói với Biên Tấn Nguyên: "Đứng đó làm gì thế? Cậu cũng ngồi đi."

Biên Tấn Nguyên lúc này mới đóng cửa rồi ngồi xuống.

Lục Vân Phi rất tò mò về căn phòng này, Biên Tấn Nguyên lại có chút không tự nhiên. Hắn đứng lên, tìm vài món ăn vặt và trái cây đặt trước mặt Lục Vân Phi.

"Tôi muốn uống nước." Lục Vân Phi nói.

Biên Tấn Nguyên nghe vậy, lại tìm một cái cốc dùng một lần, cầm ấm nước rót vào cốc một ít nước nóng.

Lục Vân Phi nhận lấy, thổi nhẹ, uống một ngụm nước rồi ôm vào tay để sưởi ấm. Lúc này cậu mới nhận ra, nhà Biên Tấn Nguyên không có máy sưởi, cũng không có điều hòa, chỉ có một cái đèn sưởi nhỏ thôi.

"Lạnh không?" Biên Tấn Nguyên thấy cậu ôm cốc nước thì hỏi.

"Cũng tạm."

Biên Tấn Nguyên cúi người, di chuyển chiếc đèn sưởi nhỏ về phía cậu, Lục Vân Phi cảm thấy ấm áp hơn nhiều.

"Chúng ta xem phim đi." Lục Vân Phi đề nghị, cậu lấy điện thoại ra, vẫy vẫy trước mặt Biên Tấn Nguyên: "Đúng lúc cũng không có việc gì làm."

"Cậu có nên báo cho gia đình một tiếng không."

Lúc này Lục Vân Phi mới nhớ ra cậu chưa báo với bố mẹ hôm nay không về nhà, lập tức gửi tin nhắn trong nhóm gia đình. Bố mẹ cậu có lẽ bận rồi nên không trả lời, chỉ có chị gái Lục Vân Thương hỏi: "Sao không về nhà?"

"Không tiện đi xe, bài tập cũng chưa giảng xong, người nhà thầy Biên đi vắng hết rồi, chỉ còn một mình cậu ấy, em đến nhà cậu ấy ở tạm."

Lục Vân Thương: Ừ, em đừng có gây phiền phức cho người ta đấy.

Lục Vân Phi trả lời: Yên tâm đi, em là người hiểu chuyện mà.

Nói chuyện xong với Lục Vân Thường, cậu bắt đầu chọn phim: "Cậu muốn xem gì?"

Biên Tấn Nguyên không quan tâm: "Tùy cậu."

Lục Vân Phi lập tức chọn một bộ phim trinh thám, đặt điện thoại lên bàn trà, vừa ăn vặt vừa xem cùng Biên Tấn Nguyên.

Đêm đông, trời rất tối, hai người ngồi sát nhau trên ghế sô pha tập trung xem phim. Đoạn cao trào của phim đang diễn ra, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa, hòa cùng tiếng gõ cửa trong phim làm Lục Vân Phi giật mình. Cậu quay đầu nhìn Biên Tấn Nguyên, lại không ngờ, hai người vốn ngồi gần nhau, Biên Tấn Nguyên nghe tiếng gõ cửa cũng quay đầu lại nhìn cậu, giữa họ gần như không có khoảng cách.

"Người nhà cậu về à?" Lục Vân Phi hỏi.

"Không phải." Biên Tấn Nguyên nói: "Để tôi ra xem."

Hai người vốn ngồi gần, lúc nói chuyện, Lục Vân Phi cảm thấy hơi thở của Biên Tấn Nguyên gần như chạm vào mặt cậu, không khỏi lùi lại một chút.

Biên Tấn Nguyên đứng dậy, đi đến cửa rồi mở cửa.

Người đến là người phụ nữ vừa gặp lúc nãy, hỏi Biên Tấn Nguyên trong nhà có kìm không, chị ta muốn mượn một chút.

Biên Tấn Nguyên lắc đầu: "Chủ nhà có lẽ có."

Người phụ nữ nghe vậy, cảm ơn rồi rời đi.

"Là hàng xóm." Biên Tấn Nguyên giải thích: "Đến mượn đồ."

Lục Vân Phi gật đầu.

Biên Tấn Nguyên nhìn cậu, có lẽ do gần đèn sưởi, mặt Lục Vân Phi đỏ hồng, trông giống như một chiếc đèn lồng.

"Cậu nóng sao?" Hắn có chút lo lắng cho Lục Vân Phi chưa dùng đèn sưởi bao giờ, dùng thế này có thể nóng đến không thoải mái: "Muốn uống nước không?"

Lục Vân Phi gật đầu, Biên Tấn Nguyên không nói thì thôi, nói ra cậu mới thấy mình khát.

"Tôi muốn uống nước lạnh."

Biên Tấn Nguyên nghe vậy, dừng tay cầm ấm nước, hỏi cậu: "Uống nước ngọt được không? Coca nhé."

"Được."

Biên Tấn Nguyên lấy từ trong tủ ra một chai Coca lớn, rót cho Lục Vân Phi một cốc, không quá lạnh, là nhiệt độ phòng.

Lục Vân Phi đưa tay nhận lấy, lúc các ngón tay chạm nhau, Biên Tấn Nguyên mới nhận ra tay của cậu lạnh ngắt.

Biên Tấn Nguyên có chút bối rối, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Lục Vân Phi do ngồi cạnh đèn sưởi, rồi lại nghĩ đến đôi tay lạnh lẽo của cậu, "Tay cậu lạnh à?"

"Không sao đâu." Lục Vân Phi nói: "Tay chân tôi lúc nào cũng lạnh á, quen rồi."

Biên Tấn Nguyên thấy vậy, lập tức ngồi xuống lại, đợi Lục Vân Phi uống xong cốc Coca rồi nắm lấy tay cậu. Đúng là rất lạnh, biết thế đã mua sẵn một túi chườm nóng, Biên Tấn Nguyên nghĩ thầm.

Lục Vân Phi thấy hắn nắm tay mình, không hiểu mà nhìn hắn.

"Để tôi sưởi ấm cho cậu." Biên Tấn Nguyên nói: "Nhà tôi không có túi chườm nóng, nếu không có thể cho cậu ôm."

"Không cần đâu." Lục Vân Phi nói: "Tôi cũng quen rồi."

Nhưng Biên Tấn Nguyên vẫn không buông tay. Thấy hắn nắm chặt không buông, Lục Vân Phi cũng để mặc, tiếp tục xem phim.

Biên Tấn Nguyên nhìn cậu, cảm nhận sự mềm mại trong tay hắn, từ từ cúi đầu xuống. Thực ra hắn đã nắm tay Lục Vân Phi vài lần, cũng từng để Lục Vân Phi nắm tay hắn nhiều lần, nhưng đến bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn thật sự nhìn kỹ tay của Lục Vân Phi.

Tay của Lục Vân Phi rất trắng, ngón tay thon dài, da dẻ mềm mại. Đó là một đôi tay được nuôi dưỡng trong sung sướng, chưa từng làm qua việc nhà, không có vết sẹo nào, hoàn toàn khác với tay của Biên Tấn Nguyên.

Một tiếng bốn mươi phút sau, Lục Vân Phi xem xong bộ phim, không hài lòng mà phàn nàn: "Phim xây dựng bao nhiêu tình tiết, nhưng đến cuối cùng cũng không rõ con thỏ có vai trò gì, Tiểu Đinh giết A Hoa thế nào, người ở cùng Tiểu Đinh là ai, hung khí đâu? Hung khí hắn ta sát hại Lão Lưu đâu?"

Biên Tấn Nguyên nhìn cậu tức giận mà khẽ cười, Lục Vân Phi hừ một tiếng: "Bực mình quá đi à, nói là phim trinh thám, kết quả chỉ có trinh thám mà không có giải đáp! Cả bộ phim chỉ tạo không khí hồi hộp, phần suy luận chắc bị đạo diễn vứt cho chó ăn rồi! Đạo diễn tệ hại, đưa vào danh sách đen luôn."

"Đừng giận nữa." Biên Tấn Nguyên buông tay cậu ra: "Cậu muốn xem phim khác không?"

"Không, tôi đi vệ sinh đã." Lục Vân Phi đứng dậy.

Biên Tấn Nguyên vội vàng đứng lên theo: "Tôi đi cùng cậu, trong sân không có đèn, để tôi chiếu cho cậu."

"Được."

Hắn mở đèn pin điện thoại, khóa cửa, cùng với Lục Vân Phi đi về phía nhà vệ sinh nhỏ.

Nhà vệ sinh ở đây được xây tạm, không có hệ thống xả nước hoàn chỉnh. Biên Tấn Nguyên mở cửa và đèn, chỉ vào thùng nước ở góc nói với Lục Vân Phi: "Đi vệ sinh xong thì lấy chậu trong thùng múc nước xả nhé."

Lục Vân Phi gật đầu, bước vào rồi đóng cửa lại.

Biên Tấn Nguyên đứng ở không xa đợi, một lát sau nghe thấy tiếng nước xả. Hắn chợt nhớ lại khi ở trong nhà, dưới ánh đèn, đôi tay lạnh ngắt của Lục Vân Phi nằm trong lòng bàn tay hắn.

Tay của Lục Vân Phi từng chơi bóng rổ, viết bài, bóc cam, nhưng có lẽ chưa bao giờ múc nước xả nhà vệ sinh. Cậu là con nhà giàu chính hiệu, đi lại có tài xế đưa đón, về nhà có người giúp việc nấu ăn, thế nhưng bây giờ cậu lại ở chỗ hắn, cầm cái chậu đã qua tay không biết bao nhiêu người, xả nước nhà vệ sinh.

Đây không phải việc Lục Vân Phi nên làm, Biên Tấn Nguyên nghĩ. Cậu sống như một hoàng tử nhỏ, hoàng tử nhỏ sao có thể làm những việc này được, không nên, cũng không phù hợp.

Lục Vân Phi đã ra khỏi nhà vệ sinh, tắt đèn, đi về phía bồn rửa tay.

Biên Tấn Nguyên nhìn cậu, khi cậu sắp chạm vào vòi nước, đột nhiên gọi: "Lục Vân Phi."

Lục Vân Phi quay lại nhìn hắn.

Biên Tấn Nguyên bước tới, ánh sáng từ điện thoại chiếu sáng đường đi của hắn, hắn như đang bước trong ánh sáng, hoặc giống như đang đi về phía ánh sáng. Hắn dừng lại bên cạnh Lục Vân Phi, đưa tay mở vòi nước rồi nói: "Rửa tay đi."

Lục Vân Phi không hiểu hành động này của hắn, vừa rửa tay vừa nói: "Sao cậu còn mở vòi nước giúp tôi? Tôi có phải em bé đâu."

"Dưới 18 tuổi đều là em bé." Biên Tấn Nguyên nhớ lại lời cậu từng nói, đáp trả.

Lục Vân Phi bật cười: "Lúc này thì không tính là em bé mà."

Nói rồi, cậu định đưa tay đóng vòi nước, nhưng Biên Tấn Nguyên nhanh tay hơn một bước đóng lại trước.

Lục Vân Phi không hiểu mà nhìn hắn, Biên Tấn Nguyên nhẹ giọng nói: "Bẩn."

Lục Vân Phi nhìn hắn, trong mắt có chút ngạc nhiên. Cậu không cảm thấy vòi nước công cộng bẩn, cũng không cảm thấy nơi này bẩn, cậu nghĩ Biên Tấn Nguyên có lẽ đã hiểu lầm cậu rồi.

"Tôi không khó tính như vậy." Cậu nói: "Tôi không được nuông chiều đến thế đâu."

Biên Tấn Nguyên nhìn cậu, ánh sáng từ điện thoại phủ lên chân hai người, sáng sủa mà ấm áp.

Hắn nói: "Nhưng cậu có thể được nuông chiều hơn một chút mà."

Ánh mắt dịu dàng.

Như rơi vào biển sao.

Trong khoảnh khắc đó, Lục Vân Phi cảm thấy trong mắt Biên Tấn Nguyên dường như có điều gì đó được giấu rất sâu, nhưng dường như cũng rất nông. Nó ẩn mình dưới những rạn san hô chứ không chịu lộ diện, thế nhưng lại phát ra tia sáng trong màn đêm, mời gọi người khác tiến sâu vào.

Đó là Biên Tấn Nguyên mà không ai từng thấy, chỉ xuất hiện trước mắt Lục Vân Phi, trong tuổi 17 của cậu.

Người thiếu niên lạnh lùng và kiêu ngạo trước mặt người khác, trong đêm nay, khi tình yêu của hắn còn chưa chớm nở, đã như có linh cảm nói ra những lời mà cả đời này hắn đều thực hiện, nói với người mà hắn muốn giữ như viên ngọc trai trong vỏ sò, yêu thương và bảo vệ cả đời: "Nhưng cậu có thể được nuông chiều hơn một chút mà."

Tác giả có lời muốn nói:

Đối với Phi Phi, Biên Biên có lẽ nghĩ rằng, tôi sống trong muôn vàn sắc thái của nhân gian, nhưng em hẳn là phải sống trong truyện cổ tích.

Biên Biên thật sự rất tốt.
 
Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường
Chương 64



Hai người nhanh chóng quay trở lại phòng.

Lục Vân Phi nhìn đồng hồ, đã gần 9 giờ rồi, cậu hỏi Biên Tấn Nguyên: "Cậu ngủ chưa?"

Biên Tấn Nguyên cảm thấy thời gian vẫn còn sớm, nhưng Lục Vân Phi đã hỏi, hắn lập tức đáp ứng: "Ừm."

Hắn dẫn Lục Vân Phi đến phòng trong: "Đây là phòng ngủ của dì và em trai tôi, cậu..."

"Tôi không thể." Lục Vân Phi liên tục từ chối: "Sao tôi có thể ngủ trên giường của dì cậu được chứ? Như vậy không hợp lý, tôi ngủ cùng cậu là được rồi."

Biên Tấn Nguyên ngạc nhiên một chút. Ban đầu hắn định nói là Lục Vân Phi ngủ ở giường ngoài, còn hắn sẽ ngủ trong phòng này, nhưng không ngờ Lục Vân Phi lại đưa ra một phương án thứ ba.

Biên Tấn Nguyên cũng không biết xuất phát từ tâm lý nào, lặng lẽ nuốt ý định của hắn xuống rồi nói: "Vậy cậu ra ngoài với tôi."

Họ quay lại căn phòng ban nãy, Biên Tấn Nguyên kéo tấm rèm mà Lục Vân Phi nhìn thấy khi mới bước vào. Bên trong rèm là một chiếc giường không lớn, khoảng 1m2. Lục Vân Phi nghĩ có lẽ đây chính là chỗ ngủ của Biên Tấn Nguyên – góc khuất mà cậu không thể nhìn thấy khi làm Thiên Miêu Tinh Linh.

Biên Tấn Nguyên vừa nhìn chiếc giường lập tức tỉnh táo lại, giường này chỉ đủ cho mình hắn ngủ thôi, thêm một người nữa chắc chắn sẽ chật chội, Lục Vân Phi có lẽ sẽ không thoải mái.

"Quá nhỏ rồi." Hắn nói: "Hay là thôi vậy."

Lục Vân Phi nghe thế thì bước tới ngồi lên giường: "Tôi không, tôi muốn ngủ ở đây cơ."

"Hai người ngủ sẽ chật đấy, cậu có thể sẽ ngủ không thoải mái đâu."

"Tôi chưa ngủ thử mà, sao cậu biết sẽ không thoải mái chứ, biết đâu tôi lại ngủ rất ngon lành thì sao." Lục Vân Phi lý sự.

Biên Tấn Nguyên thấy cậu kiên quyết như thế cũng đành phải chuẩn bị giường, múc nước để cậu rửa mặt.

Lục Vân Phi rửa mặt và chân xong, nhìn thấy chiếc Thiên Miêu Tinh Linh màu đỏ trên tủ thì nhanh chóng bước tới gọi: "Thiên Miêu Tinh Linh ơi~"

"Tôi ở đây." Là chất giọng máy móc quen thuộc.

Sắp đến lúc ta đổi ca cho nhà ngươi đấy, Lục Vân Phi ngẫm nghĩ, nhà ngươi sắp hết giờ làm việc rồi, có vui không nào? Cậu v**t v* chiếc Thiên Miêu Tinh Linh trước mặt.

Biên Tấn Nguyên nhìn thấy thì hỏi cậu: "Cậu muốn chơi với nó à?"

"Không đâu. Thiên Miêu Tinh Linh nhà cậu có vui không?"

Lại là câu hỏi muốn mạng người ta.

Bạn học Biên Tấn Nguyên thành thật trả lời: "Cũng khá thú vị."

"Vậy cậu có thích nó không?"

"Rất thích."

Được rồi, Lục Vân Phi gật đầu, mạng của cậu giữ được rồi đó.

Cậu c** đ* chuẩn bị đi ngủ, khi cởi đến áo len mới nhớ ra: "Cậu phải cho tôi mượn bộ đồ ngủ á, nếu không thì tôi không thể ngủ được đâu."

Biên Tấn Nguyên tìm trong tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ ngủ sạch sẽ.

Lục Vân Phi nhận lấy, giơ tay lên, cởi áo len ra. Dưới lớp áo len, làn da của cậu trắng đến lóa mắt.

Biên Tấn Nguyên không tự chủ được mà cúi đầu, không nhìn Lục Vân Phi, đi đến chiếc bàn bắt đầu dọn dẹp, thế nhưng trong đầu vẫn không xóa được hình ảnh một mảng trắng ngần ấy.

Lục Vân Phi thay xong đồ ngủ, nằm vào giường rồi ngẩng đầu nhìn Biên Tấn Nguyên: "Cậu không ngủ à?"

"Ngủ." Biên Tấn Nguyên thấp giọng đáp.

Nói xong lại hối hận, bình thường hắn không ngủ sớm như vậy, giờ này ngủ chỉ là để hộ tống Thái tử đi ngủ, Thái tử ngủ là đủ rồi, còn hắn chắc chắn không thể nào ngủ được.

Hắn thay đồ ngủ, tắt đèn, mò mẫm nằm lên giường.

Chiếc giường rộng 1m2 cho hai chàng trai cao 1m8, không đủ rộng rãi, hắn nghĩ nghĩ rồi xoay người lại, cố gắng để Lục Vân Phi có thể ngủ thoải mái hơn.

Lục Vân Phi lâu rồi không ngủ chung giường với ai, lúc này lại cảm thấy có chút kích động.

"Tu mười năm mới được ngồi chung thuyền, tu trăm năm mới được cùng chung chăn gối, Biên Biên à, bây giờ chúng ta cũng coi như có tình bạn trăm năm rồi á."

Lại là cái lý lẽ tào lao này, Biên Tấn Nguyên chỉ "Ừ" một tiếng coi như đồng ý.

"Trước đây cậu đã từng ngủ chung giường với ai chưa?" Lục Vân Phi tò mò hỏi.

"Chưa." Biên Tấn Nguyên trả lời, rồi bổ sung thêm: "Lúc nhỏ tôi được mẹ ôm ngủ, lớn lên thì ngủ một mình."

Hắn nhắc đến mẹ hắn, Lục Vân Phi cũng không kiềm chế được lòng hiếu kỳ trong đêm, nhẹ nhàng hỏi: "Cậu vừa nói, bên trong là dì và em trai cậu..."

Biên Tấn Nguyên thông minh, hiểu ngay ý của cậu.

Hắn không nói gì, bất giác nằm thẳng, nhìn vào màn đêm đen kịt.

Lục Vân Phi thấy hắn không nói gì, cũng không tiện hỏi thêm mà chỉ nói: "Hình như tôi rất ít khi nghe cậu kể về gia đình của mình."

"Không có gì để nói cả." Biên Tấn Nguyên bình tĩnh đáp.

Lục Vân Phi xoay người, nhìn hắn trong bóng tối, muốn hỏi gì đó nhưng không dám.

Biên Tấn Nguyên cảm nhận được ánh mắt của cậu mà quay đầu nhìn lại.

"Cậu nằm cái tư thế này mà không thấy khó chịu à."

Thế là Biên Tấn Nguyên cũng xoay người, đối diện với cậu.

Hai người im lặng một lúc, vẫn là Lục Vân Phi phá vỡ sự yên tĩnh: "Hồi nhỏ, mẹ tôi không ôm tôi ngủ bao giờ." Lục Vân Phi nói: "Mẹ nói lúc nhỏ tôi rất nghịch ngợm, chỉ thích ngủ một mình, có ai ngủ cùng là tôi bắt đầu khóc, cho nên từ nhỏ tôi toàn ngủ một mình thôi."

"Vậy sao?"

Lục Vân Phi gật đầu: "Chẳng qua tôi nghĩ cũng không đáng tin lắm, hồi tiểu học tôi đi trại hè, ngủ chung lều với Lý Nguyên Thanh, tôi ngủ rất ngon, không khóc cũng không nghịch gì hết."

Biên Tấn Nguyên nắm bắt mấu chốt chính xác: "Cậu ngủ chung lều với Lý Nguyên Thanh? Hai người quen nhau từ nhỏ à?"

"Ừm, tôi còn từng ở nhà cậu ta nữa."

Biên Tấn Nguyên nhẹ gật đầu, ở trong lòng ghi sổ Lý Nguyên Thanh.

Lục Vân Phi hoàn toàn không biết người bạn tốt của cậu đã bị bạn cùng bàn ghi vào sổ đen, vẫn hứng thú kể vài chuyện xấu hổ hồi nhỏ của cậu và Lý Nguyên Thanh, vừa kể vừa cười.

Biên Tấn Nguyên lắng nghe, vô cớ cảm thấy tiếc nuối, đó là một Lục Vân Phi mà hắn chưa từng gặp, một quá khứ mà hắn chưa từng tham gia.

Nhưng hắn nghĩ, cho dù có quay lại thời gian trở về tuổi thơ, hắn và Lục Vân Phi vẫn sẽ không gặp nhau. Lục Vân Phi đi trên mây, còn hắn lại lội dưới bùn. Không gặp nhau, cũng sẽ không giao nhau.

"Sao cậu chỉ nghe thôi vậy." Lục Vân Phi không hài lòng nói: "Cậu cũng kể về hồi nhỏ của cậu đi."

"Không có gì để kể cả." Biên Tấn Nguyên đáp.

"Sao lại không có gì để kể? Cậu nói ra đi tôi nghe xem nào." Lục Vân Phi đẩy hắn: "Đừng có thẹn thùng như thế chứ."

Bị ép gọi là thẹn thùng Biên Tấn Nguyên:...

Hắn thực sự không thẹn thùng, chỉ là thực sự không có gì để kể.

Biên Tấn Nguyên suy nghĩ một chút, chậm rãi mở miệng: "Hồi nhỏ tôi sống với mẹ, sau này mẹ tôi đi, tôi sống với dì và dượng, tiếc là dượng tôi cũng không còn."

Lục Vân Phi nghe trong lòng "lộp bộp" một tiếng, không ngờ hắn lại lớn lên như vậy. Cậu không biết nói gì, dường như mọi ngôn từ đều trở nên vô nghĩa, nhưng cậu rất đau lòng cho người trước mặt này, lặng lẽ đưa tay, nắm lấy cổ tay Biên Tấn Nguyên.

Biên Tấn Nguyên cảm nhận được nhiệt độ từ tay cậu, cười nói: "Không sao đâu, chuyện đã qua rồi, tôi đã nói mà, không có gì để kể cả."

"Xin lỗi." Lục Vân Phi nói. Cậu không nên ép hắn. Biên Tấn Nguyên đã nói là không có gì để nói rồi, cậu không nên bắt hắn phải nói ra.

Thật ra cậu cũng có thể đoán được một chút, bằng không thì cậu cũng sẽ không dám hỏi thẳng như thế, vậy mà vì cớ gì vẫn cứ muốn ép hắn phải nói?

"Thật lòng xin lỗi." Lục Vân Phi lặp lại. Cậu cảm thấy cậu thật không biết điều, bướng bỉnh, nghịch ngợm, còn quá đáng nữa. Khó trách ban đầu Biên Tấn Nguyên không muốn cậu đến nhà hắn.

Biên Tấn Nguyên nghe lời xin lỗi đầy áy náy của cậu, chỉ nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu, không cần phải xin lỗi, không phải lỗi của cậu."

"Tôi không nên nói những điều này với cậu." Lục Vân Phi nói.

Biên Tấn Nguyên thở dài: "Cũng không phải chuyện gì lớn, nói ra cũng không sao."

Lục Vân Phi ngước mắt nhìn hắn, trong bóng tối không thể nhìn rõ cảm xúc của hắn hiện giờ.

Biên Tấn Nguyên rút cổ tay ra khỏi tay Lục Vân Phi đang nắm chặt, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu.

"Không có việc gì đâu, đây không phải là chủ đề bí mật gì. Chỉ là tôi chưa bao giờ tìm thấy người có thể nghe tôi nói thôi."

Lục Vân Phi im lặng.

"Cậu có thấy tôi đáng thương không?" Biên Tấn Nguyên hỏi cậu.

Lục Vân Phi vội vàng phủ nhận: "Không có."

Biên Tấn Nguyên cười khẽ: "Ngày mẹ tôi mất, tôi rất đau buồn. Ngày đó, tôi cảm thấy bản thân rất đáng thương. Từ nhỏ tôi đã không có bố, chỉ có mẹ mà thôi. Nhưng bà không còn nữa, cho nên tôi cảm thấy mình đáng thương. Nhưng sau đó, dì tôi đón tôi về nhà bà ấy, bà ấy đối xử với tôi rất tốt, dượng cũng vậy. Khi dì tôi phát hiện bà ấy mang thai, bà ấy còn lén hỏi tôi có chấp nhận em trai em gái hay không. Bà ấy nói, nếu Tiểu Nguyên không muốn, chúng ta sẽ chờ thêm hai năm nữa."

"Lúc đó, tôi nhìn bà ấy, lờ mờ thấy được hình bóng của mẹ tôi."

"Mẹ và dì tôi thật ra tính cách rất khác nhau, tuy nhiên lại có một điểm chung là họ đều rất yêu thương tôi. Nên thật ra tôi không đáng thương chút nào, tôi cũng không thấy bản thân mình đáng thương."

"Ừm." Lục Vân Phi khẽ nói.

"Vì vậy, cậu cũng không cần phải thấy tôi đáng thương."

"Tôi không thấy cậu đáng thương." Lục Vân Phi nói: "Tôi chỉ là... đau lòng cho cậu thôi."

Biên Tấn Nguyên ngẩn người.

Lục Vân Phi khẽ nói: "Chắc cậu đã từ nhỏ đến lớn đã rất vất vả nhỉ. Tôi chỉ nghĩ rằng, nếu tôi gặp cậu sớm hơn, có lẽ tôi đã có thể giúp cậu một chút rồi. Ít nhất, tôi có thể ở bên cạnh cậu, không để cậu phải một mình chịu đựng như thế."

Biên Tấn Nguyên không nói gì, chỉ nắm chặt tay cậu hơn.

Trái tim hắn nóng bừng lên, cảm giác yên tĩnh mà lại cháy bỏng. Hắn mở miệng muốn nói gì đó, chẳng qua lại im lặng. Hắn chỉ muốn ôm Lục Vân Phi vào lòng mà thôi. Hắn không cần sự thương hại của bất kỳ ai, cũng không quan tâm đến cái nhìn của người khác. Nhưng sự đau lòng của Lục Vân Phi khiến trái tim hắn run rẩy loạn nhịp. Nóng đến mức hắn nắm chặt tay Lục Vân Phi, nhưng lại cảm thấy bản thân không còn cảm giác.

Lục Vân Phi khác biệt, Biên Tấn Nguyên biết. Giữa biển người mênh mông, chỉ có cậu là khác biệt, chỉ có cậu là người mà hắn quan tâm.

Lục Vân Phi cảm nhận được lực tay của hắn ngày càng chặt, lờ mờ nhận ra sự xao động trong lòng hắn. Cậu muốn nắm chặt tay Biên Tấn Nguyên, đáp lại hắn, nhưng nhận ra Biên Tấn Nguyên nắm quá chặt, cậu không thể cử động được.

Cậu chỉ có thể trong bóng tối mà nhìn Biên Tấn Nguyên, lặng lẽ ở bên cạnh hắn.

"Ngủ đi." Biên Tấn Nguyên nói.

Lục Vân Phi nhắm mắt lại, mơ màng nhận ra điều gì đó. Cậu trở mình, dùng tay kia bật điện thoại lên, 9 giờ 40 phút! Lục Vân Phi kinh ngạc, vậy là cậu không bị kéo vào Thiên Miêu Tinh Linh gần đó sao? Sao lại thế được? Ở nhà chỉ cần đến 9 giờ là cậu sẽ buồn ngủ rồi. Thế mà bây giờ vẫn còn chưa ngủ.

"Sao vậy?" Biên Tấn Nguyên khó hiểu nhìn cậu bật điện thoại lên.

"Không có gì đâu." Lục Vân Phi ngượng ngùng nói: "Tôi chỉ muốn xem giờ thôi."

"Mấy giờ rồi?"

"9 giờ 40."

"Ngủ đi." Biên Tấn Nguyên lại nói.

Lục Vân Phi "Ừm" một tiếng, nhưng trong lòng vẫn có chút bất an. Cậu nghĩ đến Thiên Miêu Tinh Linh nằm gần đó, thử gọi một tiếng "Thiên Miêu Tinh Linh."

Không có tiếng đáp lại.

Ngược lại là Biên Tấn Nguyên hỏi cậu: "Cậu gọi Thiên Miêu Tinh Linh làm gì?"

"Không có gì." Lục Vân Phi nghĩ ra một cái cớ: "Ở nhà tôi thường nói chúc ngủ ngon với Thiên Miêu Tinh Linh á."

Biên Tấn Nguyên không thắc mắc thêm, chỉ nói: "Vậy bây giờ cậu có thể nói với tôi."

Lục Vân Phi làm theo: "Chúc ngủ ngon nha Biên Biên."

"Chúc ngủ ngon." Biên Tấn Nguyên học theo cậu: "Phi Phi."

Lục Vân Phi bật cười. Cậu ít khi nghe người khác gọi mình như vậy, ở nhà mọi người đều gọi cậu là Tiểu Phi. Cái tên Phi Phi này, cậu thật sự không quen. Nhưng không sao, cậu nghĩ từ từ sẽ quen thôi, giống như cậu đã quen với sự hiện diện của Biên Tấn Nguyên ở bên cạnh vậy.

Lục Vân Phi nhắm mắt trong im lặng, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Khi ánh nắng sáng sớm chiếu vào phòng, Biên Tấn Nguyên cũng đã tỉnh. Hắn định giơ tay xem giờ, nhưng nhận ra bản thân đang bị Lục Vân Phi ôm chặt.

Lục Vân Phi vẫn đang ngủ nhưng không giống như tư thế lúc tối. Bây giờ cậu gần như nằm trọn trong vòng tay của Biên Tấn Nguyên. Đầu cậu dựa vào bả vai của Biên Tấn Nguyên, một tay ôm lấy hắn, chân cũng gác lên người hắn. Biên Tấn Nguyên nhìn cậu, không dám cử động, sợ cậu bị hắn làm tỉnh giấc.

Lục Vân Phi như mơ thấy gì đó, dụi dụi vào bờ vai hắn, môi lướt qua áo ngủ, như có ngọn lửa chạm vào da thịt, nóng bỏng đến mức khiến trái tim Biên Tấn Nguyên đập mạnh liên hồi.

Biên Tấn Nguyên không tự chủ mà nhìn chằm chằm vào Lục Vân Phi, ngắm nhìn mái tóc đen mềm mại, bộ đồ ngủ hơi dài cùng cơ thể gầy gò bên dưới lớp vải. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy Lục Vân Phi.

Khoảnh khắc này, thời gian bất chợt ngừng trôi.

Biên Tấn Nguyên cảm nhận được hơi ấm của cậu, cả thế giới dường như lặng yên.

Hắn ôm lấy Lục Vân Phi, dịu dàng, kiềm chế, lặng lẽ nhìn thiếu niên trong lòng hắn, thỉnh thoảng nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, nhưng vài phút sau lại mở mắt chờ người trong lòng thức dậy.

Lục Vân Phi tỉnh dậy lúc 9 giờ hơn. Trước khi tỉnh giấc, cậu còn cọ cọ trong lòng Biên Tấn Nguyên một hồi lâu, đến nỗi khiến Biên Tấn Nguyên phải lẩm bẩm vài công thức hóa học trong đầu, cuối cùng cậu mới chậm rãi mở mắt, lên tiếng: "Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng." Biên Tấn Nguyên đáp lại, đôi mắt luôn nhìn vào cậu.

Lục Vân Phi vừa tỉnh dậy còn mơ màng, xoa xoa mắt, nhìn trần nhà, không nhận ra rằng bản thân đang tỉnh dậy trong lòng người khác, mắt lờ đờ chờ ý thức trở lại.

Biên Tấn Nguyên nhìn đồng hồ rồi hỏi: "Cậu có muốn ăn sáng không?"

Lục Vân Phi gật đầu: "Ăn gì vậy?"-/*-

"Cậu muốn ăn gì?" Biên Tấn Nguyên hỏi lại.

"Giờ này chắc không có ai bán đồ ăn sáng đâu nhỉ." Lục Vân Phi đoán thế.

"Tôi sẽ nấu cho cậu." Biên Tấn Nguyên dịu dàng đáp.

Lục Vân Phi tỉnh táo hẳn ra: "Cậu nấu cho tôi sao?"

Biên Tấn Nguyên cười: "Cậu không muốn ăn à?"

"Tất nhiên là muốn rồi." Lục Vân Phi vui vẻ nói.

Cậu chưa từng thấy Biên Tấn Nguyên nấu ăn bao giờ, lần này không chỉ được xem mà còn được ăn nữa, Lục Vân Phi cảm thấy đúng là lời rồi.

"Cậu đi nấu đi." Cậu đẩy Biên Tấn Nguyên, bản thân thì ngồi dậy khỏi chăn: "Tôi sẽ nhìn cậu nấu."

Biên Tấn Nguyên cũng ngồi dậy, thuận tay kéo rèm, lấy chiếc áo khoác lông vũ từ ghế ngoài đặt lên vai Lục Vân Phi: "Cậu muốn ăn gì?"

"Tôi ăn gì cũng được á." Lục Vân Phi nói: "Cậu thấy cái gì tiện thì nấu."

Biên Tấn Nguyên suy nghĩ một lúc: "Vậy sáng nay ăn đơn giản thôi, trong nhà vẫn còn sủi cảo, tôi sẽ luộc cho cậu, giữa trưa thì chúng ta xào rau."

Lục Vân Phi gật đầu: "Được đó."

Biên Tấn Nguyên nói xong lập tức bắt đầu thay đồ. Lục Vân Phi thấy hắn thay đồ cũng thay theo, xuống giường chuẩn bị nhìn hắn nấu ăn.

Hai người rửa mặt xong, Biên Tấn Nguyên lấy một bịch sữa tươi từ tủ ra, bảo cậu uống lót dạ trước.

Lục Vân Phi không kén chọn, cắn mở rồi uống ngay.

"Cậu không uống à?"

"Cậu uống đi, tôi không thích." Nói đến đây, Biên Tấn Nguyên quay đầu nhìn Lục Vân Phi: "Đây là sữa của Song Song."

Lục Vân Phi suýt bị sặc: "Vậy Song Song về sẽ mắng tôi mất."

"Không đâu, nó rất thích cậu, với lại nó đâu biết có bao nhiêu bịch."

"Cậu đúng là chơi khăm em trai cậu mà."

"Tôi làm vì ai chứ?" Biên Tấn Nguyên nhìn cậu, bất chợt tiến gần nhẹ nhàng gọi: "Anh trai~"

Lục Vân Phi lần này thật sự bị sặc, ho một hồi, Biên Tấn Nguyên vỗ lưng giúp cậu, Lục Vân Phi xấu hổ mà nhìn hắn.

Biên Tấn Nguyên tỏ vẻ vô tội: "Tôi gọi sai à? Không phải cậu bảo tôi gọi như vậy sao?"

Lục Vân Phi:...

Lục Vân Phi thật không ngờ hắn còn nhớ chuyện cậu bảo hắn gọi cậu là "anh", đành xin tha: "Đại ca, tha cho em đi."

Biên Tấn Nguyên cười: "Anh trai sao thế? Ngại à?"

"Cậu im đi!"

"Haiz, anh trai ngại rồi, nhìn cũng đáng yêu đấy chứ."

Lục Vân Phi chỉ biết im lặng đỡ trán, sao mà vừa ngủ dậy Biên Tấn Nguyên đã trở thành tên b**n th** thế này, ông trời ơi, hãy trả lại thầy Biên dịu dàng đáng yêu chính trực lại cho con đi!

Biên Tấn Nguyên chọc đủ rồi, lại lấy sủi cảo ra ngoài nấu cho Lục Vân Phi.

Lục Vân Phi đi theo ra ngoài, nhìn hắn từng chiếc từng chiếc bỏ vào nồi: "Nhân gì vậy?"

"Nhân cải thảo thịt lợn." Biên Tấn Nguyên nói, là loại nhân bình thường nhất.

"Cậu gói à?"

"Tôi gói cùng dì tôi."

Lục Vân Phi gật đầu, chờ ăn sủi cảo.

Vì là bữa sáng nên Biên Tấn Nguyên không nấu nhiều, hai người ăn xong, hắn lập tức cầm nồi bát ra bồn rửa. Lục Vân Phi cũng muốn giúp nhưng bị hắn từ chối.

"Tôi đã nói là không cần chiều chuộng tôi như vậy mà."

"Ừm." Biên Tấn Nguyên đáp, nhưng không cho cậu đụng đến vòi nước.

Lục Vân Phi bất lực: "Trong mắt cậu tôi là hoàng tử hạt đậu à? Đụng một hạt đậu cũng đau sao?"

Biên Tấn Nguyên quay đầu nhìn cậu: "Nếu cậu muốn thì cũng có thể."

Lục Vân Phi suýt phát điên: "Tôi không muốn."

"Vậy thì cậu vào trong đi."

"Biên Tấn Nguyên cậu đúng là..." Lục Vân Phi chỉ tay vào hắn, nhưng rồi lại buông tay: "Bướng bỉnh không chịu thay đổi."

"Vậy thì đừng tranh luận với người bướng bỉnh, có hiểu không?"

Lục Vân Phi mệt mỏi, chỉ có thể vừa nói chuyện với hắn vừa nhìn hắn rửa bát.

Rửa bát xong, Biên Tấn Nguyên tự giác bắt đầu giám sát Lục Vân Phi làm bài tập tiếng Anh, đợi cậu làm xong một tờ bài tập thì đã đến giờ ăn trưa.

Biên Tấn Nguyên lấy rau củ từ tủ lạnh, đem ra bồn rửa sạch rồi đem về thái trên thớt. Lục Vân Phi nhìn mà thỉnh thoảng trầm trồ: "Wow, cậu giỏi thật đấy", thỉnh thoảng còn ăn trộm nửa quả dưa chuột. Cậu chưa từng nấu ăn, cho nên háo hức nói: "Tôi cũng muốn thử."

Biên Tấn Nguyên đưa dao cho cậu, nhắc nhớ: "Cẩn thận chút, đừng cắt vào tay đấy."

Lục Vân Phi rất cẩn thận cắt một quả dưa chuột, cắt thành những lát gần như giống nhau, chỉ là độ dày thì không đồng đều.

Cậu hỏi Biên Tấn Nguyên: "Thấy thế nào?"

Biên Tấn Nguyên nhắm mắt khen: "Tốt lắm."

"Vậy cậu định xào món gì với cái này?"

"Không xào." Biên Tấn Nguyên nói: "Trộn gỏi dưa chuột là được rồi."

Lục Vân Phi cũng không kén chọn: "Được, cậu làm đi."

Biên Tấn Nguyên nhìn cậu mặt đầy mong đợi, dưới ánh mắt chăm chú của cậu bắt đầu làm món gỏi.

Các hộ dân trong sân cũng bắt đầu nấu ăn, thấy Biên Tấn Nguyên đang nấu cũng chào hỏi hắn, Biên Tấn Nguyên thì lạnh nhạt đáp lại. Mọi người vừa trò chuyện vừa nấu ăn, Lục Vân Phi nhìn bằng ánh mắt mang đầy sự tò mò, đây là lối sống cậu chưa từng thấy, cũng chưa từng nghĩ đến, hoàn toàn khác biệt với cuộc sống của cậu.

Là một trong những hình thái nhân sinh mà cậu chưa từng gặp qua.

Có lẽ do mang theo niềm vui tự mình nấu ăn, bữa trưa này Lục Vân Phi ăn rất hài lòng, thậm chí ăn tới căng cả bụng. Ăn xong, cậu không muốn làm bài tập, thế là lại lấy điện thoại ra chuẩn bị xem video, còn kéo Biên Tấn Nguyên cùng xem.

Biên Tấn Nguyên sợ cậu lạnh nên để cậu ngồi lên giường, đắp chăn cho cậu, hai người bày bàn gấp trên giường, đặt chút đồ ăn vặt, vừa xem phim vừa ăn. Trước Tết Biên Tiệp có mua ít hạnh nhân, Lục Vân Phi khá thích ăn thứ này, từ khi xem video là tay không ngừng nghỉ. Sau đó đến đoạn hay, cậu mới ngừng tay chăm chú xem phim, Biên Tấn Nguyên thấy vậy thì bóc hạnh nhân cho cậu.

Ban đầu hắn định bóc xong thì đặt trước mặt Lục Vân Phi, nhưng không biết nghĩ gì, lại đưa thẳng đến miệng cậu.

Lục Vân Phi quay đầu nhìn hắn.

Biên Tấn Nguyên mỉm cười: "Không ăn sao?"

Lục Vân Phi ngơ ngác há miệng, Biên Tấn Nguyên lập tức đút hạnh nhân vào.

Lục Vân Phi:...

"Cậu đang cho thú cưng ăn đó hả?"

"Vậy cậu kêu meo một tiếng thử xem?"

Lục Vân Phi:?

Cậu là Thiên Miêu Tinh Linh mà, có phải mèo đâu!

"Cậu mới là mèo á."

Biên Tấn Nguyên thuận tay đút thêm một quả hạnh nhân: "Xem phim đi."

"Cậu đừng chỉ đút cho tôi, cậu cũng ăn đi." Lục Vân Phi nhắc hắn.

Thế là Biên Tấn Nguyên cũng tự ăn một quả.

Lục Vân Phi thấy vậy cũng không để ý nữa, lại tiếp tục xem phim, chấp nhận việc Biên Tấn Nguyên đút cậu.

Biên Tấn Nguyên đút hết đĩa hạnh nhân mới dừng lại, trong lòng cảm thấy thú vị, nghĩ rằng lần sau có dịp sẽ lại đút Lục Vân Phi ăn nữa.

Xem phim xong, Lục Vân Phi lại tiếp tục làm bài tập, Biên Tấn Nguyên ngồi phía đối diện, hai người làm bài cùng nhau. Trong nhà rất yên tĩnh, cả hai đều được đắp chăn nên rất ấm áp.

Buổi tối Biên Tấn Nguyên làm bánh pancake cho Lục Vân Phi, Lục Vân Phi chợt hỏi hắn: "Dì của cậu hôm nay có về không?"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back