Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường

Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường
Chương 50



Biên Tấn Nguyên ngẩng đầu nhìn cậu: "Không thì sao?"

"Thế này mà gọi là bình thường hả!" Lục Vân Phi chỉ vào bài kiểm tra đạt 150 điểm, thế này mà gọi là bình thường, vậy những người khác phải sống thế nào đây!

Biên Tấn Nguyên thì rất điềm tĩnh: "Tôi thường xuyên đạt điểm này."

Nghe xem! Nghe xem! Đây có còn là lời mà con người nói không?!

Lục Vân Phi nhìn bạn cùng bàn của cậu, chân thành hỏi: "Vậy cậu còn muốn đạt bao nhiêu điểm nữa? Thêm hai mươi điểm phụ nữa à?"

Biên Tấn Nguyên cười một chút, thu lại bài kiểm tra trong tay: "Cậu nên làm bài tập đi."

Lục Vân Phi "chậc chậc" cảm thán: "Biên Tấn Nguyên cậu thật là dối trá, cậu chính là loại mà trên mạng nói, sau khi thi xong hỏi học bá, học bá nói không ổn, không phát huy tốt, rồi khi nhận bài kiểm tra, ha, lại đứng nhất khối!"

"Tôi chỉ nói là bình thường, không nói là không ổn, không phát huy tốt."

"Có gì khác biệt không?" Lục Vân Phi nằm trên bàn: "Nhưng may mà điểm của cậu không giảm, nếu không thì tôi cũng ngại để cậu tiếp tục làm thầy của tôi."

Biên Tấn Nguyên nghe vậy, dừng bút nhìn cậu: "Tôi mới nhận nhiệm vụ có ba ngày mà cậu đã muốn sa thải tôi rồi à. Lúc bảo tôi làm thầy thì năn nỉ ỉ ôi đủ kiểu, quả nhiên khi có rồi thì không biết quý trọng mà, phải không?"

Lục Vân Phi:? Lạy chúa, có rồi thì không biết quý trọng cái gì chứ! Câu này nghe cũng mập mờ quá rồi đó!

"Tôi là vì tốt cho cậu thôi, sợ rằng dạy cho đệ tử rồi đói chết sư phụ thôi mà."

"Sẽ không đâu." Biên Tấn Nguyên điềm tĩnh nói: "Không cần lo lắng."

Lục Vân Phi còn định nói gì đó thì lại nghe lớp trưởng gọi: "Bảng xếp hạng kỳ thi tháng đã có rồi đó, tôi dán ở tường í."

Lục Vân Phi:!

Lục Vân Phi nhìn lớp trưởng dán bảng xếp hạng, trong lòng không khỏi lo lắng. Biên Tấn Nguyên đứng lên, chuẩn bị đi lấy nước tiện thể xem điểm tiếng Anh của Lục Vân Phi, Lục Vân Phi một phen kéo hắn lại: "Cậu định đi đâu thế?"

Biên Tấn Nguyên quơ quơ cốc nước trong tay: "Lấy nước."

Lục Vân Phi thở phào nhẹ nhõm, vừa định buông tay thì nghe Biên Tấn Nguyên nói: "Tiện thể xem điểm tiếng Anh của cậu luôn."

Lục Vân Phi ngay lập tức nắm chặt tay hắn.

Biên Tấn Nguyên cúi đầu nhìn tay của cậu: "Cậu sợ à?"

"Tôi không nên sợ sao?" Lục Vân Phi cảm thấy bản thân có lý do để sợ hãi.

"Biết đâu cậu thi tốt thì sao."

"Nhưng tôi cũng cần chuẩn bị tâm lý mà."

Biên Tấn Nguyên không thể làm gì khác: "Được rồi, tôi không xem nữa, tôi đi lấy nước."

"Chỉ lấy nước?"

"Chỉ lấy nước."

Lục Vân Phi lúc này mới buông tay ra, Biên Tấn Nguyên tiện tay cầm cốc của cậu, định giúp cậu lấy một cốc.

Lý Nguyên Thanh đi vệ sinh xong thì trở về lớp, thấy các bạn trong lớp tụ tập xem bảng xếp hạng kỳ thi tháng, lập tức đẩy đám đông cũng xem thành tích của cậu ta, tiện thể xem luôn thành tích của Lục Vân Phi, nhìn xong lại hết hồn. Lục Vân Phi lần này xếp hạng cao hơn cậu ta nhiều thế này? Không thể nào!

Lý Nguyên Thanh theo tên cậu để xem điểm từng môn, sau khi xem xong, cả người đều chấn động.

"Ôi trời má." Cậu ta quay đầu đi về chỗ ngồi của Lục Vân Phi.

Lục Vân Phi còn đang tự trấn an bản thân, tự khích lệ mình, đưa đầu thì một đao, rụt đầu cũng một đao, chết sớm siêu sinh sớm thì nghe Lý Nguyên Thanh gọi: "Vân Phi, cậu bay lên rồi!"

Lục Vân Phi: "Hả?"

"Cậu không xem điểm của cậu à? Lần này cậu xếp thứ hai mươi lăm toàn khối, tiếng Anh cậu được 98 điểm!"

Lục Vân Phi:!

Lục Vân Phi lập tức đứng dậy, nhanh chóng chạy đến bảng xếp hạng, dọc theo tên bản thân để xem điểm từng môn, rất nhanh, cậu đã thấy cột môn tiếng Anh, điểm của cậu in rất rõ ràng là hai số 98 điểm. Lục Vân Phi quả thật vui mừng không kể xiết, đẩy đám đông ra thì thấy Biên Tấn Nguyên vừa lấy xong nước, đang chuẩn bị quay lại.

Cậu lập tức chạy tới, khi Biên Tấn Nguyên còn chưa phản ứng kịp nhanh chóng ôm chầm lấy hắn: "Ôi trời ơi! Biên Tấn Nguyên cậu đúng là thần nhân! Kiếp trước cậu là sao Văn Khúc* có phải không! Sao cậu giỏi thế!"

*Sao Văn Khúc trong tử vi là một sao may mắn, thuộc hành Thủy, đại diện cho trí tuệ, tài năng nghệ thuật và sự thành công trong học vấn, hội họa và âm nhạc.

Biên Tấn Nguyên bất ngờ bị cậu ôm chầm lấy, ngẩn ra một lúc, nhất thời trái tim bất giác đập mãnh liệt.

Lục Vân Phi buông tay ra nhìn hắn, hận không thể hôn hắn hai cái, xem xem thầy Biên của cậu đẹp trai biết bao, không những đẹp trai, lại còn tỏa ra hào quang nữa!

Lục Vân Phi buông tay ra, Biên Tấn Nguyên cũng không còn cảm giác lúng túng nữa, nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.

Hắn nhìn Lục Vân Phi với ánh mắt đầy thán phục, suy đoán: "Tiếng Anh thi tốt à?"

"98 điểm!" Lục Vân Phi cảm thán: "Trời ạ, lần trước tôi qua môn là khi nào nhỉ? Lúc mới vào lớp 10 à?"

"Vậy cậu tiếp tục cố gắng nhé."

"Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ học hành chăm chỉ, ngày càng tiến bộ, không phụ kỳ vọng của ngài."

Được rồi, cậu còn dùng cả "ngài" nữa, Biên Tấn Nguyên cười nhẹ: "Về đi, sắp vào học rồi."

Lục Vân Phi lập tức nhường đường: "Mời ngài đi trước."

Biên Tấn Nguyên:...

Biên Tấn Nguyên bất đắc dĩ bước về chỗ ngồi.

Những bạn học vừa bị cú ôm của Lục Vân Phi dọa sợ lúc này mới phản ứng lại, ngạc nhiên nhìn Lục Vân Phi và Biên Tấn Nguyên, hai người này đang có quan hệ gì thế? Quan hệ đã tốt tới mức ôm ấp nhau rồi sao!

"Chấn động! Lục Vân Phi và Biên Tấn Nguyên công khai ôm ấp! Mắt chó bằng hợp kim titan của tôi sắp bị mù luôn rồi!"

Chủ thớt: Mặc dù không chụp được hình, nhưng tôi thề, thật sự là thật! Lục Vân Phi vừa ôm Biên Tấn Nguyên, Biên Tấn Nguyên không đẩy ra, cũng không nói gì, cứ đứng yên cho ôm! Ngạc nhiên quá đi!

Định lý Pythagor thật hữu dụng: Tôi làm chứng, chủ thớt nói thật đó, không những thế, Biên Tấn Nguyên lúc đó còn cầm hai cốc nước, trong đó có một cốc của Lục Vân Phi, cậu ấy đã lấy nước giúp Lục Vân Phi nửa tháng rồi.

Rảnh rỗi không có việc gì làm: Cậu và chủ thớt đều học lớp 1?

Thiếu nữ đeo hoa tai trân châu: Lầu trên sao thế, tự nhiên lột áo choàng của người ta* làm gì thế không biết?

*tiết lộ danh tính.

Hoa tai hồng bảo thạch:!!! Ôm thế nào? Xin hình liền! Trước đó khi Biên Tấn Nguyên chở Lục Vân Phi tôi đã thấy có điều mờ ám rồi, giờ còn ôm ấp nữa! Tôi không chịu nổi, tôi muốn ảo tưởng.

Ếch nhảy vào giữa hồ: Nam sinh đẹp trai đều đi tìm nam sinh sao? Đừng thực tế như vậy mà!

Vớt trăng đáy nước: Lầu trên kia mắt hủ nhìn người gay có thể đừng nói ra không, không thấy mình rất KY* sao?

*KY: không hiểu ý, không hiểu được tình huống.

Hoa tai hồng ngọc: KY? KY chỗ nào? Tiêu đề không phải nói họ ôm ấp sao, lầu trên kia trình độ đọc hiểu thế nào vậy, chưa bao giờ qua môn đọc hiểu phải không?

Lấp lánh mê hoặc lòng người: Nhắc đến qua môn mới nhớ, lần này Lục Vân Phi qua môn tiếng Anh chưa nhể?

Kính hoa duyên: Cậu là anti-fan của Phi Phi phải không?!! Nói lời xát muối vào lòng gì vậy chứ!

Lấp lánh mê hoặc lòng người: Không không không, tớ chỉ tò mò thôi.

Có tiếng nhưng không có miếng: Qua môn rồi.

Lấp lánh dễ thương:???

Kính hoa duyên:!!!

Hoa tai hồng bảo thạch:!!!

Ếch nhảy vào giữa hồ:!!!

Có tiếng nhưng không có miếng: Nhưng mà...

Lấp lánh mê hoặc lòng người: Nhưng mà cái gì?

Có tiếng nhưng không có miếng: Thôi, không có gì đâu, tin chưa chắc chắn, đợi xác nhận rồi nói sau.

Lục Vân Phi đọc đến đây, thắc mắc tự hỏi: Nhưng mà cái gì chứ? Tôi đã đạt điểm qua môn rồi mà còn nhưng nhị gì nữa? Cậu tắt diễn đàn, nhìn lướt qua cô Lý Lị vẫn đang giảng bài, rồi nhìn sang Biên Tấn Nguyên đang làm bài tập về nhà, cũng bắt đầu bài tập của bản thân ra làm.

Bốn mươi phút trôi qua, chuông báo hết giờ vang lên khi Lục Vân Phi còn chưa làm xong bài kiểm tra. Lý Lị không kéo dài giờ học, cầm lấy sách giáo khoa và bài kiểm tra, trước khi rời đi, cô gọi Lục Vân Phi: "Lục Vân Phi, em ra đây một lát."

Lục Vân Phi đành phải đứng dậy, đi theo cô ra khỏi lớp.

Hai người cùng đi dọc theo hành lang, trong lúc đi, Lý Lị nhìn cậu vài lần, như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, làm Lục Vân Phi càng thêm lo lắng: "Cô ơi, có gì cô cứ nói thẳng với em, cô đừng nhìn em như thế nữa."

Cô Lý nghe vậy thì bật cười.

Cô nhìn Lục Vân Phi, ánh mắt dịu dàng: "Kỳ thi tháng này, thành tích của em rất tốt."

"Vâng, cũng tạm thôi ạ," Lục Vân Phi khiêm tốn nói.

"Điểm tiếng Anh của em tiến bộ đáng kể, so với lần trước tăng 24 điểm."

"Đều nhờ Biên Tấn Nguyên nhiệt tình giúp đỡ. Cô Lý, em nghĩ một người như Biên Tấn Nguyên, phát triển toàn diện về đạo đức, trí tuệ, thể chất, mỹ thuật và lao động, lại còn giúp đỡ bạn bè cùng tiến bộ, chẳng phải nên được phong danh hiệu học sinh ba tốt sao?"

Học sinh ba tốt của trường Trung học Nhất Trung còn được nhận tiền thưởng nữa.

Lý Lị gật đầu: "Điều này có thể được, học kỳ này chưa chọn học sinh ba tốt, lúc đó cô sẽ giúp em đề cử em ấy."

"Cảm ơn cô Lý."

Trong lúc trò chuyện, hai người đã đi đến cuối hành lang, cô Lý dừng lại, dịu dàng nói: "Lục Vân Phi, em là một học sinh tốt, thông minh, chăm chỉ, thành tích tốt, tính cách cũng tốt, cô rất vui khi lớp mình có học sinh."

Lục Vân Phi được cô khen ngợi thì có chút ngại ngùng không biết phải làm sao: "Sao tự nhiên cô lại khen em thế?"

Cô Lý cười một chút: "Vì những điều sắp nói tới đây, có thể không dễ chịu với em, nhưng cô mong em hiểu rằng, là giáo viên chủ nhiệm, cô luôn tin tưởng em. Chỉ là đôi khi, sự tin tưởng của cô không thể khiến người khác cũng tin em."

Sắc mặt Lục Vân Phi nghiêm túc lại: "Đã xảy ra chuyện gì vậy cô?"

"Điểm tiếng Anh của em tiến bộ quá nhanh, cô Trương nghi ngờ em đã xem trước đề thi tháng này."

Lục Vân Phi thắc mắc: "Em xem trước? Em xem kiểu gì? Em lấy ở đâu mà xem?"

"Có lần cô nhờ lớp trưởng tìm em đó."

Lục Vân Phi gật đầu: "Lúc đó cô bị giáo vụ gọi đi, em vào văn phòng thì không có ai, nhưng em lập tức rời đi ngay mà. Em không vào trong."

"Đúng vậy, nhưng cô Trương nói rằng lúc đó cô ấy đang vội lên lớp, cho nên để quên đề thi vừa in xong trên bàn làm việc. Cô Trương nói, trước khi vào văn phòng thì thấy em vừa đi ra, lúc đó văn phòng không có ai, không loại trừ khả năng em đã tranh thủ xem trộm đề thi tiếng Anh. Cô ấy nói, nếu không thì làm sao em có thể tiến bộ nhanh như vậy, từ 74 lên 98 điểm."

Lục Vân Phi nghe xong tức tới mức bật cười.

Lý Lị vội an ủi: "Em đừng tức giận. Cô đã nói rồi, trong chuyện này cô hoàn toàn tin tưởng em, em không phải loại học sinh như thế, em cũng không cần phải làm vậy. Nhưng thành tích tiếng Anh không thuộc quyền quản lý của cô, cô Trương nghĩ rằng em gian lận, muốn hủy kết quả thi của em. Cô không đồng ý, nhưng cô ấy rất kiên quyết, hai chúng ta đã cãi nhau trong giờ giải lao, điều này bị giám thị nghe thấy. Giám thị muốn nghe lời giải thích của em nên bảo cô đưa em qua đó. Em đừng buồn, cứ giải thích rõ ràng với giám thị là mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Lục Vân Phi cười lạnh, Trương Yến Dung thật là hay ho nhỉ, muốn cậu bung tiền như rác cậu không đồng ý, bây giờ lại bày ra trò này. Hay lắm, cậu cũng muốn xem lát nữa Trương Yến Dung có thể nói cái gì!

Chỉ có điều: "Chuyện này kiểm tra camera là rõ mà, văn phòng không có camera sao cô?"
 
Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường
Chương 51



Lý Lị cười một chút: "Em nghĩ gì vậy, trong lớp học có camera sao? Lớp học không có camera thì văn phòng làm sao có thể lắp camera được chứ. Các em học sinh có thích bị giám sát không? Các em không thích, chúng ta tất nhiên cũng sẽ không thích."

Lời này cũng có lý ha. "Ôi, được thôi, đi nào cô, em muốn xem cô Trương sẽ vu khống em như thế nào, cũng muốn xem thử chủ nhiệm phòng giáo vụ của chúng ta có đủ thông minh hay không."

Lý Lị thấy tâm trạng của cậu dường như khá ổn mới yên tâm. Cô cũng từng là học sinh, biết rằng điều học sinh sợ và ghét nhất chính là bị người khác nói gian lận. Vì vậy, khi Trương Yến Dung thấy điểm số của Lục Vân Phi và cho rằng cậu gian lận, đề nghị hủy bỏ thành tích, cô đã lập tức phản đối.

Điểm tiếng Anh của Lục Vân Phi đúng là tiến bộ nhiều, nhưng không thể dựa vào đó mà kết luận cậu gian lận. Gắn mác gian lận cho một học sinh, bắt cậu phải gánh chịu vết nhơ này suốt thời gian học trung học là quá nặng nề cũng quá tàn nhẫn. Lý Lị không muốn và cũng không tin Lục Vân Phi thật sự gian lận.

Văn phòng của chủ nhiệm phòng giáo vụ nằm ở cuối hành lang bên tay phải. Khi Lục Vân Phi và Lý Lị bước vào, Trương Yến Dung đã có mặt rồi.

Chủ nhiệm phòng giáo vụ thấy họ vào thì bảo họ ngồi xuống.

Lý Lị đóng cửa lại, kéo Lục Vân Phi ngồi xuống.

"Lục Vân Phi, em chắc hẳn đã nghe giáo viên chủ nhiệm nói về lý do gọi em đến văn phòng rồi chứ?"

"Vâng."

"Từ 74 lên 98, tiến bộ hẳn 24 điểm. Em có thể giải thích được không?"

"Sau kỳ thi tháng trước, cô Lý đã sắp xếp để em ngồi cùng bàn với Biên Tấn Nguyên để cải thiện điểm tiếng Anh. Điểm tiếng Anh của Biên Tấn Nguyên chắc hẳn cô cũng biết. Sau khi ngồi cùng bàn với em, cậu ấy đã giúp em lập nhiều kế hoạch, từ học từ vựng đến viết bài luận, giám sát toàn diện, thế nên việc em tiến bộ cũng là điều bình thường."

Trương Yến Dung nghe vậy, cười khẩy một tiếng đầy châm chọc nhưng không nói lời nào.

"Cô cười cái gì?" Lục Vân Phi hỏi cô ta.

"Không có gì, chỉ là nếu Biên Tấn Nguyên thật sự giỏi như cậu nói thì cậu ta nên làm giáo viên tiếng Anh luôn cho rồi, một tháng tiến bộ 24 điểm, trường chúng ta e rằng không có giáo viên nào giỏi như vậy đâu."

Lục Vân Phi thấy buồn cười: "Thế nào ạ, cô làm không được thì không cho người khác làm à? Theo em, có một số giáo viên chỉ có tuổi mà không có tài, thật sự còn chẳng bằng học sinh học giỏi nữa."

"Em..."

Lục Vân Phi cười: "Em nói sai sao, cô Trương?"

Chủ nhiệm phòng giáo vụ thấy hai người sắp cãi nhau, đập bàn một cái, bảo cả hai yên lặng.

"Vậy Lục Vân Phi, em giải thích rằng tiến bộ lớn như vậy trong kỳ thi tháng này là nhờ Biên Tấn Nguyên đúng không?"

"Đúng ạ."

"Nói bậy." Trương Yến Dung xen vào: "Rõ ràng là em đã lén xem đề thi hôm đó, em dám nói rằng em không nhìn thấy đề thi trên bàn làm việc của tôi?"

"Hôm đó em đến tìm cô Lý, không phải đến tìm cô, em căn bản không vào khu vực làm việc của cô, càng không biết trên bàn làm việc của cô có một tờ đề thi."

"Tất nhiên là em không thừa nhận rồi. Văn phòng hôm đó không có ai, em có nhìn thì cũng không ai biết, đúng không?"

"Vậy cô có chứng cứ gì chứng minh em đã xem không?"

"Em không phải dựa vào việc văn phòng không có camera nên mới dám nói vậy sao?"

Lục Vân Phi cười: "Cũng là lời đó, em trả lại cho cô."

"Lục Vân Phi, nếu em thật sự không xem, hôm đó khi tôi nói chuyện với em, hỏi em lần này có thể đạt không, em có dám tự tin khẳng định sao? Chẳng phải em nhìn thấy đề thi, biết trước đề thi nên mới biết chắc lần này mình sẽ đạt điểm à?" Trương Yến Dung tức giận.

"Ôi." Lục Vân Phi kéo dài giọng điệu, bình tĩnh nói: "Cô Trương muốn nói về lần trò chuyện lần trước có phải không? Là lần cô nói một tiết học thêm một tiếng là một nghìn sáu đó hả?"

"Em nói bậy gì vậy!" Trương Yến Dung thẹn quá hóa giận.

Chủ nhiệm phòng giáo vụ nhíu mày: "Một tiết học thêm một tiếng một nghìn sáu là sao?"

"Thầy đừng nghe cậu ta nói bậy bạ." Trương Yến Dung vội vàng nói.

Lục Vân Phi thong thả: "Cô Trương nói tiếng Anh của em quá kém, tốt nhất là đến học thêm ở chỗ cô, một giờ một nghìn sáu."

Chủ nhiệm phòng giáo vụ ngay lập tức thay đổi sắc mặt, không hài lòng nhìn về Trương Yến Dung.

Nước trong quá thì không có cá, thêm vào đó là sự quan tâm của các bậc phụ huynh đối với kỳ thi đại học, cho nên hiệu trưởng của trường Nhất Trung cũng như chủ nhiệm phòng giáo vụ đều biết rằng phần lớn giáo viên trong trường đều mở lớp dạy thêm tại nhà. Tuy nhiên, chưa ai dám như Trương Yến Dung mở miệng đòi một nghìn sáu một giờ cả, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy đó. Thật sự quá đắt rồi! Nếu chuyện này bị lộ ra, danh tiếng của trường Nhất Trung cũng sẽ xong đời.

"Cô Trương, tôi hy vọng lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện về vấn đề này."

"Ngài đừng nghe cậu ta nói bậy, cậu ta toàn nói hươu nói vượn cả đấy." Trương Yến Dung nóng nảy.

"A, Cô Trương, cô dám làm nhưng không dám nhận à? Trước mặt học sinh mà nói dối, đây không phải là điều mà một người giáo viên nên làm đâu."

Trương Yến Dung quay đầu giận dữ nhìn cậu: "Lục Vân Phi, em bởi vì bị tôi bắt gian lận nên mới cố tình bôi nhọ tôi phải không?"

Lục Vân Phi cười một chút: "Cô nói sai rồi. Em nghĩ là vì cô dùng công phu sư tử ngoạm* không thành nên mới vu khống em gian lận, cố ý bôi nhọ em đó."

*sư tử ngoạm: tham lam, muốn nhiều nhất có thể.

"Tôi vu khống em?" Trương Yến Dung cười khẩy: "Em tự xem điểm số của mình nửa năm qua đi, xem có lần nào đạt điểm không? Lần nào cũng chỉ được 70, 80 điểm, sao lần này đột nhiên đạt? Chẳng phải vì em đã lén xem đề thi sao?"

"Em đã nói rồi, đó là nhờ Biên Tấn Nguyên giúp em ôn tập. Thêm nữa, em có cần gian lận không? Em vì cái gì mà gian lận chứ? Một kỳ thi tháng mà đáng để em gian lận hả? Kỳ thi phân ban quan trọng như vậy em còn không gian lận, giờ lại đi gian lận sao? Em bị điên à?"

"Biết đâu em tình cờ thấy đề thi nên mới nảy sinh ý định đó thì sao?"

"Vậy em vì cái gì?"

"Vì cái gì? Đương nhiên là vì một thành tích tốt rồi. Em không đạt điểm tiếng Anh đã lâu, trong lòng cũng mong đạt điểm đi."

"Vậy thì cô không hiểu em rồi. Em không đạt điểm tiếng Anh đã lâu, em cũng đã quen rồi. Hơn nữa, điểm các môn khác của em đủ tốt, cho dù tiếng Anh em không đạt điểm, lần nào cũng không đạt, em vẫn thi đỗ vào lớp 1, vẫn ở mức trung bình khá."

Trương Yến Dung tức đến chết mất.

Chủ nhiệm phòng giáo vụ nhìn hai người đấu khẩu, hỏi: "Các người còn gì muốn nói nữa không?"

"Nếu Lục Vân Phi nói cậu ta không gian lận, nói đây là trình độ thật của bản thân thì hãy để Lục Vân Phi thi lại một lần nữa đi." Trương Yến Dung giả vờ bình tĩnh nói: "Tổ tiếng Anh mỗi kỳ thi đều soạn hai đề thi. Kỳ thi tháng này dùng đề A, đề B vẫn còn trong ngăn kéo của tôi. Đúng lúc có thể để Lục Vân Phi làm. Nếu Lục Vân Phi không gian lận, trong trường hợp hai đề thi có độ khó tương đương, cậu ta cũng nên đạt điểm chứ."

Lục Vân Phi sững lại.

Chủ nhiệm phòng giáo vụ suy nghĩ: "Lục Vân Phi, em thấy thế nào?"

Em thấy đương nhiên là không được rồi! Dựa vào đâu mà cậu phải làm thêm một đề thi chứ? Nếu không may cậu không đạt điểm, chẳng phải sẽ mang tội oan sao.

Trương Yến Dung thấy Lục Vân Phi không nói gì, càng tin tưởng hơn vào suy nghĩ của cô ta: "Sao vậy? Lục Vân Phi không muốn sao? Nếu em không gian lận thì sợ cái gì chứ?"

"Cô Trương không cần nói kiểu mỉa mai như vậy đâu. Ai cũng biết, thi cử dựa vào thực lực và may mắn, nếu không sao lại có chuyện có lúc phát huy vượt trội, có lúc lại phát huy kém chứ. Cô nói em gian lận, vậy cô có chứng cứ không? Nhân chứng vật chứng, cô có cái nào không? Cô không có gì cả, vậy dựa vào đâu mà vu khống, lại dựa vào đâu mà yêu cầu em làm thêm một đề thi? Luật pháp của nước ta, nghi ngờ phải được giải tội, thiếu chứng cứ còn phải thả tại tòa, cô không có chứng cứ thì nên xin lỗi em, chứ không phải bắt em làm thêm một đề thi đâu."

"Em vừa rồi không phải tự tin lắm sao? Sao giờ lại chột dạ? Tôi còn tưởng Biên Tấn Nguyên giỏi lắm chứ, xem ra cũng có chẳng tài cán gì."

"Đừng nhắc đến cậu ấy. Một giáo viên lại đi so sánh với học sinh, cô không thấy mất mặt hả?"

"Không mất mặt bằng gian lận đâu."

"Trương Yến Dung, cô nói em gian lận lần nữa xem."

Lý Lị thấy cậu gọi thẳng tên Trương Yến Dung, vội vàng giữ cậu lại: "Lục Vân Phi, em đừng xúc động."

"Tại em muốn xúc động sao? Cô xem lời cô ấy nói có phải tiếng người không?"

"Lục Vân Phi, em nói gì thế? Em có còn nói tiếng người không?"

"Được rồi." Chủ nhiệm phòng giáo vụ quát: "Cãi cãi cãi, cãi thì có thể giải quyết được vấn đề sao!"

"Dù sao, nếu tôi không gian lận, tôi chắc chắn sẽ không sợ. Đừng nói là một đề, hai mươi đề tôi cũng làm." Trương Yến Dung ngấm ngầm ám chỉ.

Lục Vân Phi hừ lạnh một tiếng.

Chủ nhiệm phòng giáo vụ nhìn ba người trước mặt, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Lục Vân Phi nói có lý, nhưng sự nghi ngờ của cô Trương cũng không thể không giải quyết. Vậy đi, cô Trương lấy đề B ra, Lục Vân Phi làm đề thi này tại đây. Một nửa của 24 là 12, chỉ cần Lục Vân Phi có thể cao hơn lần trước 12 điểm thì chứng tỏ Lục Vân Phi không gian lận. Được không?"

74 + 12 = 86, Lục Vân Phi tính toán. Điểm số này tuy không phải là chắc chắn đối với cậu, nhưng trưởng phòng giáo vụ đã nói vậy, cậu từ chối nữa sẽ giống như cậu thật sự chột dạ. Chi bằng đánh cược một lần, dù sao bài luận và từ vựng của cậu cũng không thấp, những mục cần học trong một tháng qua cũng ít, Biên Tấn Nguyên đã giúp cậu ôn tập rồi, sai cũng không sai quá nhiều, có thể đánh cược.

"Được." Cậu nói: "Nhưng em có điều kiện."

"Em nói đi." Chủ nhiệm phòng giáo vụ nói.

"Nếu em đạt trên 86 điểm, em muốn cô Trương xin lỗi em một cách nghiêm túc."

Trương Yến Dung nghe vậy thì lườm cậu một cái: "Vậy nếu em không đạt 86 điểm, chứng tỏ em gian lận, sẽ bị phê bình công khai, ghi vào hồ sơ, thứ hai tuần sau em phải xin lỗi trước toàn trường."

Lục Vân Phi không ngờ cô ta còn có ý định này. "Vậy em sửa lại, em cũng muốn cô Trương bị phê bình công khai, ghi vào hồ sơ, thứ hai tuần sau xin lỗi em trước toàn trường. Song ngữ Trung Anh, tám trăm từ."

"Được." Trương Yến Dung không tin cậu có thể đạt 86 điểm. Với thành tích của Lục Vân Phi, số lần trên 80 đếm trên đầu ngón tay, 86 điểm không phải là việc dễ dàng với cậu.

"Vậy em về lớp học đi, trưa nay em qua đây, tôi sẽ giám sát em." Trưởng phòng giáo vụ nói.

"Không cần ạ." Lục Vân Phi ngồi thẳng trên ghế, giọng điệu đầy vẻ không quan tâm: "Tiết tiếp theo là Hóa học, chắc là sẽ giảng bài thi Hóa học, Hóa học lần này em được điểm tối đa nên không cần phải nghe, thi ngay bây giờ đi ạ. Vừa hay sau tiết Hóa là tiết Sinh học, em cũng đạt điểm tối đa môn sinh học. Hai tiết học cộng với thời gian nghỉ giải lao, cũng đủ để em làm xong."

Trương Yến Dung nhìn vẻ mặt thong dong, nói chuyện không quên khoe thành tích môn khoa học tự nhiên của cậu mà tức đến nghiến răng.

Chủ nhiệm phòng giáo vụ nghe vậy, nhất thời cảm thấy có chút khâm phục cậu.
 
Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường
Chương 52



Cô cũng biết về Lục Vân Phi. Thứ nhất, Lục Vân Phi học lệch môn nổi tiếng toàn trường. Thứ hai, từ khi bắt đầu huấn luyện quân sự, cậu đã là nhân vật "gây bão" của khối rồi. Thứ ba nữa là vì gia đình nhà họ Lục.

Trường Nhất Trung là trường trung học phổ thông tốt nhất thành phố X, gần như là ngôi trường mà phụ huynh học sinh toàn tỉnh đều ao ước. Vì thế, số lượng học sinh con nhà giàu ở đây cũng không bao giờ ít. Mỗi khi nhập học, hiệu trưởng thường nhắc nhở các giáo viên không cần quá chấp nhặt với những học sinh con nhà giàu này, cho họ chút thể diện.

Đối với hiệu trưởng trường Nhất Trung mà nói, những nhà quyền quý đã gửi con em mình vào đây nhưng lại không can thiệp vào việc giáo dục của trường, giống như các gia đình bình thường, giao phó hoàn toàn cho trường quản lý dạy dỗ, ông cũng sẵn lòng thỉnh thoảng nhắm một mắt mở một mắt, miễn vẫn quản lý nghiêm túc là được. Dù sao, càng có địa vị cao, họ lại càng coi trọng thể diện.

Bên kia cho Nhất Trung thể diện, Nhất Trung cũng sẵn lòng đáp lại. Sự tuần hoàn tốt đẹp này đã giúp Nhất Trung luôn dẫn đầu so với các trường khác.

Nếu Trương Yến Dung không phải là tổ trưởng tổ tiếng Anh, lần này lại quá mức kiên quyết thì chủ nhiệm giáo vụ thực ra cũng muốn *nghi tội tòng vô coi như không có chuyện gì xảy ra. Dù sao, gian lận thi cử chỉ cần giáo viên nói ra thì rất nhẹ nhàng, nhưng mà học sinh lại phải chịu đựng hậu quả rất nặng nề.

*nghi tội tòng vô: nghi ngờ có tội thì xử vô tội". Đây là một nguyên tắc cơ bản trong luật pháp, đặc biệt là trong hệ thống pháp luật hình sự, nơi mà một người bị nghi ngờ phạm tội sẽ được coi là vô tội cho đến khi có đủ bằng chứng để chứng minh họ có tội một cách rõ ràng và không thể chối cãi.

"Vậy cô Trương đi lấy bài thi đi." Chủ nhiệm phòng giáo vụ lên tiếng.

Trương Yến Dung đứng dậy, ra khỏi phòng và đi về phía văn phòng của cô ta.

Lục Vân Phi ngồi yên lặng, chủ nhiệm phòng giáo vụ nhìn cậu, rồi lại nhìn sang Lý Lị: "Cô Lý cũng về chuẩn bị bài giảng đi."

"Vâng." Lý Lị đứng dậy, trước khi rời khỏi còn nói thêm: "Chủ nhiệm, tôi vẫn giữ nguyên ý kiến, hôm đó là tôi bảo Lục Vân Phi đến văn phòng tìm tôi, chỉ là sau đó ngài tìm tôi có việc, tôi mới đến đây, cậu ấy không phải tự ý vào văn phòng. Biên Tấn Nguyên cũng là tôi chuyển chỗ ngồi cùng nhau để nâng cao thành tích của cậu ấy. 24 điểm, nghe thì có vẻ tiến bộ nhiều, nhưng giáo viên chúng ta đều biết, từ không đạt đến đạt là dễ nhất, vì có nhiều không gian để cải thiện. Vì vậy, dù Lục Vân Phi lần này không đạt được 86 điểm trong bài kiểm tra, tôi cũng tin rằng kết quả lần này của cậu ấy là không có vấn đề."

"Tôi hiểu rồi." Chủ nhiệm giáo vụ gật đầu.

Lý Lị nhìn sang Lục Vân Phi: "Vậy em cố gắng làm bài, đừng căng thẳng, cứ thoải mái nhé."

"Em biết rồi ạ, cô cứ yên tâm."

Lý Lị thấy trạng thái của cậu vẫn khá ổn, lúc này mới rời đi.

Giáo viên Hóa học của lớp 1, Tiêu Cẩn, là một người đàn ông rất trẻ và gầy, đeo kính gọng vàng, nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng thực tế lại rất bình dị dễ gần.

"Tiết này chúng ta sẽ chữa bài thi, các em đã nhận được bài thi tháng rồi chứ? Lần này lớp chúng ta giỏi quá, có hai bạn đạt điểm tuyệt đối. Bạn Lục Vân Phi cuối cùng cũng không còn bất cẩn như trước nữa, không còn 98, 99 nữa mà là 100 điểm rồi. Lục..." Anh ngẩng lên nhìn chỗ ngồi của Lục Vân Phi nhưng không thấy cậu đâu.

"Người đâu rồi? Được điểm tuyệt đối xong trốn học luôn à?"

Cả lớp cười lớn, lớp trưởng giơ tay nói: "Cô chủ nhiệm gọi bạn ấy rồi ạ, chưa về kịp."

Tiêu Cẩn nghe vậy, nhớ lại tiết học trước, khi anh vừa đi vệ sinh về, chuẩn bị vào văn phòng thì bị giáo viên Vật lý cùng văn phòng ngăn lại.

"Đừng vào vội, bên trong đang cãi nhau đấy."

"Cãi gì vậy?"

"Cô Trương Yến Dung nói Lục Vân Phi gian lận trong bài thi tiếng Anh, muốn hủy kết quả và phê bình công khai, cô Lý không đồng ý, thế là hai người cãi nhau."

Tiêu Cẩn cau mày, còn nghĩ rằng đã đến mức này thì chắc là chuyện đã được giải quyết, có cô Lý che chở, Trương Yến Dung cũng sẽ không làm lớn chuyện. Nhưng bây giờ xem ra, tình hình lại càng ngày càng phức tạp hơn. Haiz, hi vọng Lục Vân Phi không sao.

Trong lúc anh lo lắng, trên diễn đàn của trường đã xuất hiện một bài viết.

"Chấn động! Lục Vân Phi lần này đạt điểm qua môn tiếng Anh là do gian lận! Chính miệng cô Trương nói đấy!"

Chủ thớt: Vừa rồi tôi đi ngang qua văn phòng chủ nhiệm, nghe thấy bên trong hình như đang cãi nhau, tôi ghé lại nghe thử. Nghe được mà sợ luôn! Người cãi nhau là cô Trương và Lục Vân Phi, cô Trương nói Lục Vân Phi lần này gian lận mới đạt được điểm qua môn! [sốc][sốc][sốc]

Lên lớp mò cá: Không thể nào!! Sốc thật đấy? Lục Vân Phi cũng gian lận à?

Lấp lánh mê hoặc lòng người: Tôi không tin! Không thể nào! Lục Vân Phi gian lận để làm gì?!

Một cành hoa không làm nên mùa xuân: Tất nhiên là để điểm cao rồi, với cái điểm tiếng Anh đó của cậu ấy, gian lận thì cũng là bình thường thôi.

Cùng ăn hamburger đi: Nói mới nhớ, sáng nay tôi đến văn phòng tìm giáo viên Ngữ văn, phát hiện cửa văn phòng đã đóng nhưng vẫn nghe thấy bên trong, hình như là cô Trương đang cãi nhau với cô Lý.

Phong cảnh một người: Đoán mò là cô Trương muốn công khai chuyện này, cô Lý không đồng ý, cô Lý là chủ nhiệm lớp 1, chuyện này lộ ra sẽ ảnh hưởng không tốt đến cô ấy.

Kính Hoa Diên: Khoan đã, lầu ở trên đã ngầm thừa nhận Lục Vân Phi gian lận rồi à? Ảnh hưởng không tốt đã nói ra luôn rồi à? Cậu có bằng chứng không?

Trà hoa: Chẳng lẽ cô Trương lại ngậm máu phun người?

Ếch nhảy vào giữa hồ: Thầy cô nói thì là chân lý à? Không có bằng chứng gì, sao cậu có thể nói Lục Vân Phi gian lận!

Chưa được bao lâu, bài viết đã tranh cãi đến hơn ba trăm lượt bình luận, bạn cùng bàn của Lý Nguyên Thanh chạm vào cậu ta, đưa điện thoại cho cậu ta xem, Lý Nguyên Thanh ban đầu không để ý, nhìn kỹ rồi thiếu chút nữa làm rơi luôn điện thoại, lập tức nhấn báo cáo bài viết.

Tuy nhiên, tin đồn đã lan truyền, chỉ trong một tiết học, cả khối 11 đều đang truyền tai nhau rằng Lục Vân Phi gian lận trong kỳ thi, bị Trương Yến Dung phát hiện và hiện đang đối chất.

Ôn Minh Dịch tan học lập tức chạy đến lớp 1, đụng trúng Lý Nguyên Thanh vừa ra khỏi lớp.

"Sao lại thế này?" Ôn Minh Dịch không hiểu: "Trương Yến Dung điên rồi à?"

"Ai mà biết, tớ định đi xem sao."

"Tớ đi cùng cậu." Ôn Minh Dịch nói: "Chờ đã..."

Cậu ta đột nhiên nhớ ra gì đó, quay vào lớp.

Biên Tấn Nguyên đang làm bài tập Hóa học, đột nhiên nghe tiếng "cộc cộc" trên bàn, ngẩng đầu lên thì thấy Ôn Minh Dịch đang nhìn hắn.

"Học thần, lúc này rồi mà cậu vẫn bận làm bài tập à?"

Biên Tấn Nguyên không hiểu, nhưng cũng không muốn nói chuyện với cậu ta.

Ôn Minh Dịch nghi ngờ cậu ta hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra với Lục Vân Phi, cho nên tóm tắt sự việc: "Cậu đi cùng chúng tôi đi, thành tích của Vân Phi là do cậu giúp đỡ, cậu có quyền lên tiếng hơn chúng tôi."

Biên Tấn Nguyên không ngờ rằng Lục Vân Phi biến mất cả tiết học là vì lý do này. Hắn nghĩ là Lý Lị có việc gì đó nói với Lục Vân Phi mà nhất thời quên mất thời gian, không ngờ lại bị vu oan gian lận.

Biên Tấn Nguyên không nói gì, đứng dậy, cầm theo một số tài liệu đã chuẩn bị cho Lục Vân Phi: "Đi thôi."

Khi ba người đến văn phòng chủ nhiệm lại thấy có nhiều học sinh đang lén lút nghe trộm bên ngoài.

"Các cậu làm gì đấy, đã làm xong bài tập chưa?!" Lý Nguyên Thanh rống lên một tiếng.

Các học sinh đang hóng hớt nghe vậy, quay đầu lại ra hiệu "suỵt" với bọn họ, nhưng ngay sau đó nghe thấy tiếng mở cửa, hoảng hốt bỏ chạy tứ phía.

Cửa mở, chủ nhiệm bước ra, nhìn thấy học sinh bên ngoài thì trách mắng: "Các em đang làm gì đây? Về lớp ngay."

Các học sinh hóng hớt lùi lại phía sau.

Biên Tấn Nguyên bước lên, hỏi cô: "Lục Vân Phi có ở đây không ạ?"

Chủ nhiệm giáo vụ quá quen với Biên Tấn Nguyên, dù sao, mỗi học kỳ trao học bổng đều là trao cho cùng một người, ba học kỳ rồi, không quen mới là lạ.

"Đúng vậy, cậu ấy đang ở trong văn phòng, tôi có việc muốn nói với cậu ấy, các em về lớp đi."

"Việc gì ạ? Là chuyện thi tiếng Anh sao? Nếu là chuyện này, em nghĩ em cũng có quyền lên tiếng."

Các học sinh chưa kịp rời đi thì trong lòng hét lên "k*ch th*ch thật!", lén lút lấy điện thoại ra livestream cho đồng bọn nhỏ.

Chủ nhiệm muốn làm dịu tình hình, nói với hắn: "Em về trước đi, chuyện này không liên quan đến em."

"Lục Vân Phi không nói với cô sao, cả tháng nay môn tiếng Anh của cậu ấy do em phụ trách, từ từ vựng đến bài luận, đều là do em giám sát. Chuyện này có thể không liên quan đến người khác, nhưng chắc chắn liên quan đến em." Hắn nói xong, đưa tài liệu trong tay ra: "Đây là một phần tài liệu ôn tập, cô có thể xem qua, nếu cô muốn toàn bộ, em có thể sắp xếp và đưa cho cô."

Chủ nhiệm nhận lấy, mở ra xem thử, có bài kiểm tra từ vựng, bài tập đơn lẻ, câu dịch và từng bài luận.

"Được rồi, em về lớp đi."

"Vậy chuyện của Lục Vân Phi giải quyết thế nào ạ?"

"Hiện tại Lục Vân Phi đang làm bài kiểm tra lại trong văn phòng, nếu cậu ấy đạt điểm thì sẽ chứng minh cậu ấy không gian lận."

"Vậy nếu cậu ấy không đạt thì sao?" Ôn Minh Dịch chen vào.

"Cậu không thể nghĩ tốt cho tớ một chút à?" Lục Vân Phi không kìm được, bước ra nhìn đám bằng hữu: "Thôi nào, về lớp đi, tớ làm bài xong sẽ về ngay."

"Cậu thực sự làm bài kiểm tra lại à?" Lý Nguyên Thanh cảm thấy cậu dũng cảm thật: "Lỡ lần này cậu làm không tốt thì sao."

Một tiết học trước, Lục Vân Phi cũng nghĩ như vậy, nhưng khi đó, sau khi Lý Lị và Trương Yến Dung rời đi thì chủ nhiệm giáo vụ lại nói với cậu: "Đừng lo, các câu hỏi khách quan không thể thay đổi, nhưng các câu hỏi chủ quan, tôi sẽ chấm thoáng hơn cho em vài điểm."

Lục Vân Phi khá ngạc nhiên, chủ nhiệm giáo vụ cười cười: "Vậy nên cứ thoải mái, làm bài tốt nhé."

Lục Vân Phi tất nhiên sẽ làm bài tốt, cậu còn đang đợi Trương Yến Dung xin lỗi cậu bằng cả tiếng Trung và tiếng Anh nữa. Suy nghĩ này càng mạnh mẽ khi cậu cầm bài thi từ tay Trương Yến Dung và lướt qua một lần.

Quả nhiên, hầu hết các câu hỏi trong hai bài thi đều giống nhau, đều là những gì Biên Tấn Nguyên đã ôn tập cho cậu. Vì vậy Lục Vân Phi làm bài rất thoải mái, vẫn là viết từ vựng và bài luận trước, sau đó mới làm các câu trắc nghiệm. Đáng chú ý là đề bài luận trong bài thi này lại trùng với một trong bảy bài luận mà Biên Tấn Nguyên đã viết, Lục Vân Phi suýt nữa cười lớn, cậu nghĩ Trương Yến Dung làm giáo viên làm gì, sao không nghỉ việc cho Biên Tấn Nguyên lên dạy luôn cho rồi.

"Tớ lần nào thi chẳng làm bài không tốt, quen rồi." Lục Vân Phi đút tay vào túi, vẻ mặt bình tĩnh: "Về lớp đi, tớ làm bài xong sẽ về."

Lý Nguyên Thanh nghĩ rằng chắc cậu điên rồi.

Biên Tấn Nguyên thì thở phào nhẹ nhõm, đoán rằng cậu làm bài tốt. Hắn ngoắc tay với Lục Vân Phi, Lục Vân Phi không hiểu gì nhưng vẫn đi tới: "Sao vậy?"

Biên Tấn Nguyên không nói gì, chỉ nắm lấy tay cậu, Lục Vân Phi ngơ ngác nghe Biên Tấn Nguyên nói: "Làm bài tốt, tôi cho cậu chút may mắn."

Lục Vân Phi lúc này mới hiểu, không kìm được cười, tay kia cũng nắm lại.

Các học sinh xung quanh không ngờ tình hình lại diễn ra như vậy, nhất thời im lặng.

Chủ nhiệm giáo vụ thì ho khẽ, nhìn bọn họ: "Lục Vân Phi, em còn chưa làm xong bài thi đâu đấy."

Tác giả có lời muốn nói:

Chủ nhiệm giáo vụ: Tôi còn chưa có chết đâu, tôi còn đang nhìn hai cậu đấy!
 
Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường
Chương 53



"Không vội đâu ạ." Lục Vân Phi nghĩ cậu có thể nán lại một xíu để hưởng thêm chút niềm vui: "Vẫn còn một tiết học nữa mà."

Ôn Minh Dịch đỡ trán, Lý Nguyên Thanh thì che mặt. Chủ nhiệm giáo vụ nhìn hình ảnh Lục Vân Phi bắt tay với Biên Tấn Nguyên, cảm giác có gì không đúng lắm.

Lục Vân Phi bắt tay đủ lâu mới buông ra, quay lại nhìn chủ nhiệm giáo vụ: "Cô ơi, lấy động tác vừa rồi của chúng em làm câu đố đoán tác phẩm văn học đi ạ."

Chủ nhiệm giáo vụ:?

Các học sinh xung quanh nhìn nhau, sao tự nhiên lại thành đố vui rồi? Biên Tấn Nguyên bị hành động kỳ quặc của cậu chọc đến cúi đầu cười một chút.

Lý Nguyên Thanh nhìn sang Ôn Minh Dịch: "Nhanh lên, tới lúc cậu thể hiện giá trị rồi đó, học sinh khối Văn."

Ôn Minh Dịch không nói nên lời, lập tức kéo Lý Nguyên Thanh trở về: "Đi thôi đi thôi."

"Cậu nói cho tôi biết đáp án là gì trước đi đã!" Các học sinh xung quanh đều đồng lòng trong lòng, đúng vậy, cuối cùng đáp án là gì thế.

Chủ nhiệm giáo vụ nhìn đám học sinh kéo dài cổ chờ đợi công bố đáp án, tức giận hét lên: "Còn đứng đó làm gì, cũng muốn thi nữa hả?"

Các học sinh vậy xem bị cô ấy quát tháo thì lập tức tản ra, thế nhưng trong lòng vẫn tò mò, rốt cuộc đáp án là gì nhỉ.

"Cậu cũng về đi." Lục Vân Phi nhìn Biên Tấn Nguyên: "Ôi, đa tình khóc biệt đã thường, còn thêm não cảnh thu sương lạnh tràn*..."

*Ẻm đọc bài Vũ lâm linh (雨霖鈴) – Liễu Vĩnh (柳永)

Biên Tấn Nguyên mỉm cười, chủ nhiệm giáo vụ kéo vai Lục Vân Phi dẫn cậu vào văn phòng: "Bạn học Biên Tấn Nguyên về lớp học đi, còn bạn học Lục Vân Phi." Cô ấy nhìn người trước mặt: "Thi cho tốt nhé!"

Trong văn phòng yên tĩnh, Trương Yến Dung, Lục Vân Phi, Lý Lị ngồi ngay ngắn trên ghế, Lục Vân Phi đã thi xong, bài thi được đưa đến tay chủ nhiệm giáo vụ để cô ấy

chấm.

Lúc này đã là 12 giờ 5 phút trưa, tiết học buổi sáng kết thúc, Trương Yến Dung và Lý Lị cũng có thời gian quay lại văn phòng chủ nhiệm giáo vụ, chờ đợi vụ việc gian lận này vén màn.

Cửa văn phòng đóng lại, ngoài cửa có rất nhiều học sinh tụ tập, vừa đánh cược vừa chờ kết quả.

"80 điểm." Chủ nhiệm giáo vụ đặt bút xuống.

Lục Vân Phi khiếp sợ.

Trương Yến Dung cười đắc ý, cô ta vừa chuẩn bị thêm dầu vào lửa thì nghe chủ nhiệm giáo vụ nói: "Không tính điểm bài luận là 80 điểm, bài luận của em tôi đã xem qua, cách viết giống hệt bài văn trong kỳ thi tháng này, chắc là bài văn mẫu Biên Tấn Nguyên cho em học thuộc. Kỳ thi tháng này, điểm bài luận của em là 21 điểm, hai bài luận gần như giống nhau nên tôi tính 21 điểm, tổng cộng là 101 điểm."

Lục Vân Phi thật sự kinh ngạc: "Bao nhiêu ạ? 101 ạ?"

"Đúng vậy." Chủ nhiệm giáo vụ nói.

Lục Vân Phi chưa bao giờ thấy chủ nhiệm giáo vụ trước mặt lại dịu dàng, xinh đẹp và có khí chất như vậy, cậu dùng âm thanh ngọt ngào nhìn cô ấy rồi hỏi: "Cô ơi, cô có thể chấm cho em 101 điểm không?"

Không trách cậu được, chỉ là 101 điểm quá hấp dẫn, cậu đã bao lâu rồi không đạt trên 100 điểm, bâygiờ khó khăn lắm mới có lần này, Lục Vân Phi không thể kiềm chế được sự khao khát của bản thân.

"Cứ chấm một lần vậy." Lý Lị cúi đầu cười một chút.

Chủ nhiệm giáo vụ thấy cậu thú vị, cầm bút chấm cho cậu 101 điểm.

Lục Vân Phi nhận bài thi từ tay cô ấy, nhìn điểm số trên bài thi, hơi tiếc nuối: "Giá mà kỳ thi tháng lần này thi bài này thì tốt biết mấy."

"Em cố gắng thêm, vài ngày nữa là kỳ thi giữa kỳ rồi, cố gắng thi trên 100 điểm."

"Em không dám đâu." Lục Vân Phi cất bài thi: "Em thi được điểm trung bình cũng bị nói là gian lận, nếu em mà thi được một trăm điểm, chắc sẽ bị nói là hối lộ thầy cô quá, phải không cô Trương?"

Trương Yến Dung lườm cậu, không nói gì.

Lục Vân Phi nhìn sự tức giận trên mặt cô ta, chỉ cảm thấy hả hê mà thôi, tâm trạng rất thoải mái, cậu cười híp mắt: "Trước đây chúng ta đã nói gì nhể, cô Trương còn nhớ không? Thứ hai tuần sau khi chào cờ, em chờ cô xin lỗi bằng song ngữ Trung - Anh nhé~"

Sắc mặt Trương Yến Dung thay đổi ngay lập tức, cô ta nhìn chủ nhiệm giáo vụ: "Chủ nhiệm, ngài nghe cậu ta nói kìa..."

"Em nói gì sai à? Không phải cô tự đồng ý sao? Sao ạ, cô định vừa ngậm máu phun người vừa lật lọng sao? Cô là giáo viên mà lại như thế ạ?

"Lục Vân Phi!"

"Dạ, em đây." Lục Vân Phi cười đến hiền lành: "Cô dám làm thì phải dám nhận, dám vu khống thì phải dám xin lỗi, gọi em làm gì, người cần xin lỗi đâu phải em đâu."

Chủ nhiệm giáo vụ nhìn cậu: "Lục Vân Phi..."

"Chủ nhiệm, sự việc này chuyện như thế nào, ngài là rõ nhất, bây giờ đến bước này rồi, là em ép cô ấy sao? Không phải, từ đầu đến cuối là cô ấy hù dọa áp đặt người khác, cũng may là tâm lý em tốt, thi lại một lần, điểm không giảm mà còn tăng. Nếu đổi lại là học sinh khác bị cô ấy vu khống như vậy, chắc tâm lý đã sớm khủng hoảng rồi, đến lúc đó thi lại được 60 70 điểm, thế thì có phải là chứng tỏ gian lận sao?"

"Thi cử vốn có yếu tố may mắn, nếu có một thí sinh ngày hôm đó vận may bùng nổ, hơn điểm bình thường mười mấy hai mươi điểm, chỉ vì may mắn mà nói người ta gian lận sao? Bắt trộm phải có tang chứng, bắt gian phải có chứng cứ, không có chứng cứ mà dám nói người khác gian lận à."

Chủ nhiệm giáo vụ nhìn cậu nói như súng liên thanh, không ngừng không nghỉ, chỉ thấy Trương Yến Dung lần này đúng là tự làm tự chịu, muốn bắt chim sẻ lại bị chim mổ mù mắt.

"Đủ rồi, cả văn phòng chỉ nghe mỗi giọng của em." Cô ấy nhìn Trương Yến Dung: "Cô Trương, trong chuyện này cô đúng là đã vu oan cho Lục Vân Phi, xin lỗi em ấy đi."

Trương Yến Dung không thể tin được mà nhìn cô ấy: "Cái này..."

Ánh mắt cô ta hiện rõ sự không muốn, từ xưa đến nay đâu có chuyện thầy cô xin lỗi học sinh, chuyện này mà truyền ra ngoài, cô ta làm sao sống ở trường Nhất Trung nữa? Người khác sẽ nhìn cô ta như thế nào?!

Chủ nhiệm giáo vụ nhìn thấy sự khó xử trên mặt cô ta, biết cô ta trọng sĩ diện, bắt cô ta xin lỗi trước toàn trường, chắc là thà từ chức cũng không chịu làm. Cô ấy không muốn làm khó Trương Yến Dung, lại sợ cô ta vì chuyện này mà ghi hận Lục Vân Phi, nghĩ ngợi một chút, rồi khuyên Lục Vân Phi: "Cô Trương có lỗi, cô ấy nên xin lỗi em, nhưng chuyện này cũng không cần kéo đến thứ hai tuần sau đâu, để cô ấy xin lỗi em ngay bây giờ, hôm nay kết thúc chuyện này đi."

Lục Vân Phi không muốn: "Người đầu tiên đề xuất chuyện xin lỗi trước toàn trường đâu phải là em, là cô Trương tự nói, cô ấy đã yêu cầu như vậy, em làm học sinh sao dám từ chối."

Trương Yến Dung nhìn Lục Vân Phi, không thể tin cậu lại không biết điều như vậy, cho mặt mũi mà cũng không cần.

"Lục Vân Phi, coi như nể mặt tôi, để cô Trương xin lỗi em ngay bây giờ, sau đó mọi người cùng đi ăn cơm, chuyện này coi như bỏ qua, có được không?"

Lý Lị nghe vậy, khẽ chạm Lục Vân Phi, khuyên nhủ: "Em đồng ý đi, đừng chấp nhất với cô ấy nữa."

Lục Vân Phi có thiện cảm với cô chủ nhiệm Lý Lị, không vì lý do gì khác, chỉ vì cô ấy từ khi sự việc xảy ra luôn đứng về phía cậu, chưa bao giờ nghi ngờ cậu, cậu cũng thấy Lý Lị là người tốt. Vì vậy, cậu sẵn sàng nể mặt Lý Lị.

"Được thôi, chủ nhiệm đã nói như vậy, em cũng không phải người tính toán, không yêu cầu xin lỗi dưới cờ vào thứ hai nữa."

Chủ nhiệm giáo vụ thấy vậy, cuối cùng cũng cười nhẹ: "Cô Trương, xin lỗi Lục Vân Phi đi."

Lục Vân Phi quay lại nhìn Trương Yến Dung, còn mỉm cười một chút. Trương Yến Dung nhìn thấy nụ cười trên mặt cậu thì tức giận, nhưng so tình thế không bằng người ta, cô ta chỉ có thể nắm chặt tay, giả vờ khiêm tốn mở miệng: "Lục Vân Phi, lần này là cô sai, cô hiểu lầm em, xin lỗi, cô xin lỗi em."

Lục Vân Phi gật đầu: "Nói rồi ạ, song ngữ Trung – Anh, không cần tám trăm chữ nhưng ít nhất cũng phải có tiếng Anh chứ, tiếng Anh của cô tốt hơn em nhiều mà."

"Lục Vân Phi." Vừa nãy ai nói bản thân không phải người tính toán, Trương Yến Dung tức giận đến nghiến răng.

Chủ nhiệm giáo vụ bị yêu cầu song ngữ của cậu làm cho dở khóc dở cười, đành phải mở miệng khuyên thêm lần nữa.

Lục Vân Phi nhìn sắc mặt Trương Yến Dung thay đổi liên tục, giống như đang chịu đựng sự sỉ nhục lớn vậy, cũng lười không muốn tính toán thêm.

"Cô Trương, sách Ngữ văn có câu, kẻ sĩ ba ngày không gặp mặt thì nên rửa mắt mà nhìn*, cô dạy tiếng Anh nhưng mà em nghĩ cô cũng nên dành thời gian xem sách Ngữ văn nhiều một chút đấy."

* Ý nói rằng, cần phải thường xuyên loại bỏ cách nhìn cũ, dùng ánh mắt mới để đối đãi với người hoặc sự vật.

Trương Yến Dung nắm chặt tay, móng tay đã đâm vào thịt.

"Em đi được chưa?" Lục Vân Phi cầm bài thi đứng lên hỏi.

"Được rồi." Chủ nhiệm giáo vụ thấy cậu sớm nên đi rồi, cậu bé này thật sự nói quá nhiều, học khối Tự nhiên cái gì, học khối Văn làm luật sư thì hay hơn đấy.

Lục Vân Phi đi đến trước mặt cô ấy, đưa tay ra: "Tài liệu ôn tập của em, Biên Tấn Nguyên đưa cho ngài trước đó."

Chủ nhiệm giáo vụ bất đắc dĩ đưa cho cậu, không quên nhắc nhở: "Học cho tốt vào."

"Cứ yên tâm ạ, biết đâu lần sau em thi được 120, lại đến đây gặp ngài."

"Em mau đi đi." Chủ nhiệm giáo vụ nghe cậu nói vậy thì dở khóc dở cười, chỉ đành bảo cậu đi mau.

Lục Vân Phi mở cửa, thấy một đám người ngạc nhiên như những chú chim sẻ nhỏ mùa đông, cậu đóng cửa lại, giơ bài thi lên: "Thi xong rồi, 101 điểm, còn muốn biết gì nữa?"

"101?" Các chú chim sẻ nhỏ khiếp sợ.

Lý Nguyên Thanh chờ ở ngoài cũng khó tin nhìn mà cậu.

Lục Vân Phi cười đắc ý, mở bài thi ra: "Chủ nhiệm giáo vụ tự tay chấm, chỉ có một bài, ôi, giá mà bài thi tháng là bài này thì tốt biết mấy nhỉ."

"Thế, Trương Yến Dung thì sao?" Ôn Minh Dịch liếc mắt nhìn cánh cửa đã đóng chặt.

"Gậy ông đập lưng ông chứ gì, muốn vu oan cho tớ, tớ dễ bị vu oan vậy à? Cuối cùng không phải là xin lỗi tớ sao, chán chết."

Lý Nguyên Thanh ôm lấy cậu: "Ôi, Lục Vân Phi của chúng ta đúng là không giống ai, đi nào, anh mời chú ăn cơm coi như giải xui."

Lục Vân Phi gạt tay cậu ta ra, đi đến bên Biên Tấn Nguyên lúc này vẫn chưa nói gì: "Cậu sao cũng ở đây? Không đi làm thêm à?"

"Cậu ổn chứ?" Biên Tấn Nguyên hỏi cậu.

Lục Vân Phi cười cười, đưa tài liệu ôn tập và bài thi cho hắn: "Tất nhiên là ổn nhất rồi! Cậu đã cho tôi mượn vận may, tôi sao có thể không ổn được."

Biên Tấn Nguyên nghe vậy thì mỉm cười nhẹ. Thật ra hắn chưa bao giờ nghĩ hắn là người gặp nhiều may mắn, nhưng may mắn mà Lục Vân Phi mượn từ hắn đều là vận may tốt.

"Đi nào," Lục Vân Phi cười rồi duỗi tay khoác vai hắn: "Hôm nay cậu không đi làm thì cùng đi ăn cơm với bọn tôi nhé, muốn mời cậu ăn cơm trưa với chúng tôi lâu rồi, đúng lúc Lý Nguyên Thanh mời khách, chúng ta có thể ăn món đắt tiền.

Lý Nguyên Thanh:?

Lý Nguyên Thanh nhìn Ôn Minh Dịch bên cạnh: "Cái này mẹ nó còn là người nói sao?"

"Đừng hỏi tớ." Ôn Minh Dịch thành thật nói: "Tớ cũng định ăn món đắt tiền."

Lý Nguyên Thanh:... Toàn là bạn bè gì thế này, tình bạn giả dối, lập tức tuyệt giao!
 
Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường
Chương 54



Sau khi bị oan và phải thi lại, Lục Vân Phi đã đạt được 101 điểm và buộc Trương Yến Dung phải xin lỗi. Kết quả này nhanh chóng lan truyền giữa đám đông. Những người từng tin tưởng cậu lập tức đăng bài trên diễn đàn để minh oan, tỏ vẻ: "Mấy đứa từng khẳng định chắc nịch là Lục Vân Phi gian lận đâu rồi? Giờ có thấy nhục không?"

Cũng có những kẻ vốn ghét Lục Vân Phi, nhân cơ hội này đổ thêm dầu vào lửa: "Ai biết 101 điểm này có thật không? Biết đâu có gian lận thì sao?"

"Chủ nhiệm giáo vụ mà mà gian lận? Tôi đưa cậu 100 tệ, cậu thử nhờ chủ nhiệm gian lận xem?"

Người kia phản bác: "Xì, tôi có thể so với Lục Vân Phi à? Gia đình Lục Vân Phi thế nào, gia đình tôi thế nào chứ?"

"Gia đình Lục Vân Phi ghê gớm như vậy, sao vẫn để cậu ngồi đây bịa đặt? Đúng là có vấn đề."

"Thôi bỏ đi, đừng cãi nữa! Tôi chỉ thấy lần này Lục Vân Phi làm cho Trương Yến Dung bẽ mặt thật hả giận. Ai mà không biết cái lớp học thêm của cô ấy vừa đắt vừa tệ. Nếu không phải vì cô ấy là giáo viên chủ nhiệm không thể trêu vào, ai mà thèm tới đó đi học chứ?"

"Nhắc mới nhớ, Trương Yến Dung còn là tổ trưởng tổ Anh văn của cả khối đấy."

"Hừ, ai chẳng biết chức tổ trưởng đó là nhờ có người đứng sau chống lưng, nếu không thì sớm đã bị giáo viên Triệu thay thế rồi. Cô ta dạy dở tệ, đáng ra phải về hưu từ lâu mới phải."

"Thôi đừng nói nữa, kẻo lát quản trị viên lại xóa bài mất."

Mọi người nghe vậy cũng dừng lại, đổi sang chủ đề khác.

Ở phía bên kia, chủ nhiệm giáo vụ nhìn Trương Yến Dung, nghiêm khắc cảnh cáo: "Tôi không quan tâm trước đây lớp học thêm của cô thu bao nhiêu tiền, nhưng từ hôm nay, hoặc là không dạy nữa, hoặc là xem các giáo viên khác thu bao nhiêu mà học theo. Việc này vốn dĩ là trái quy định của trường, nếu không phải vì phụ huynh yêu cầu, trường đã chẳng cho phép các cô dạy thêm bên ngoài rồi. Nhưng dạy thêm cũng phải biết điều, cô lấy 1,600 tệ một giờ, cô không sợ Lục Vân Phi đưa chuyện này lên mạng sao? Lúc đó sẽ có không ít người muốn bôi nhọ trường trung học Nhất Trung."

"Không phải vậy, tôi..."

"Được rồi Trương Yến Dung, bây giờ chỉ có tôi với cô trong phòng, cô không cần chối cãi. Việc này do cô làm, cả tôi và cô đều biết. Lại nói, Lục Vân Phi có lý do gì để bịa đặt chuyện này? Tôi đã nói với cô rồi, sửa sớm đi, không thì tôi sẽ gặp hiệu trưởng để ông ấy nói chuyện với cô."

"Vâng, tôi hiểu rồi." Trương Yến Dung thấp giọng nói.

"Về đi. Dành thời gian nghĩ cách kiếm tiền, sao không chuẩn bị bài giảng cho tốt."

Trương Yến Dung không nói gì, nhưng trong lòng ngập tràn tức giận.

Lục Vân Phi cùng Biên Tấn Nguyên và một vài người bạn khác rủ nhau đi ăn lẩu. Cả nhóm vừa ăn vừa than phiền về Trương Yến Dung, phàn nàn xong thì lại cười đùa, uống nước ngọt rồi quay về lớp học.

Tối hôm đó, Lục Vân Phi đặt bài kiểm tra 98 điểm lên bàn trà nhà cậu, tự đắc như một chú công xòe đuôi, ngồi trên ghế sofa đợi bố mẹ khen ngợi.

Bố Lục thì ngạc nhiên, còn mẹ Lục thì vui mừng khôn xiết.

Lục Vân Phi đắc ý nói: "Con đã bảo là bạn cùng bàn của con giỏi mà, ôn tập trúng đề luôn."

Mẹ Lục sảng khoái đáp: "Tăng lương!"

Mắt Lục Vân Phi sáng lên: "Tăng nhiều chút ạ."

Nghe đến đây, mẹ Lục lại lo lắng: "Con cũng thật là, tiểu Biên giỏi như thế, lại là bạn học với con, sao con nỡ trả cậu ấy chỉ có 100 tệ một giờ? Chuyện này mà truyền ra ngoài, người ta lại bảo nhà chúng ta bắt nạt cậu ấy đấy."

Lục Vân Phi cảm thấy cậu thật oan ức: "Con cũng muốn trả nhiều hơn nhưng bạn con quân tử quá, không chịu nhận ạ."

"Chuyện bình thường mà." Bố Lục gật đầu: "Bây giờ các con vẫn còn là học sinh, thời học sinh ai cũng không thích nói chuyện tiền bạc, nghĩ rằng nhắc đến tiền sẽ làm tổn thương tình cảm. Nhất là bạn ấy học giỏi mà gia cảnh lại không giống nhau, chắc hẳn có chút tự tôn. Nếu con trả nhiều quá, cậu ấy có khi sẽ cảm thấy tự ti."

"Bố nói đúng lắm." Lục Vân Phi hưởng ứng.

"Thế này đi, Tiểu Mẫn à, đến Tết em gói một bao lì xì lớn cho Tiểu Biên, gói nhiều chút nhé."

"Được." Mẹ Lục cười nói.

"Gói vài chục ngàn đi ạ." Lục Vân Phi đề nghị: "Tiện cho cậu ấy trả nợ cho chú hai và cô nhỏ luôn. Coi như nhà mình trả theo giá chuẩn, Tết đến trả một lần cho hết."

"Ừm." Mẹ Lục nhìn cậu: "Chỉ cần con thi môn tiếng Anh qua được điểm, chuyện gì cũng dễ nói."

Ba người cười đùa vui vẻ một lúc. Thấy đã gần 9 giờ, Lục Vân Phi vội vàng chào bố mẹ rồi về phòng ngủ.

Lúc này đây, Biên Tấn Nguyên đang ngồi trên ghế sofa sắp xếp lại những lỗi thường gặp trong tiếng Anh của Lục Vân Phi, còn Lục Vân Phi nhìn từ Thiên Miêu Tinh Linh thì yên lặng ngồi bên cạnh hắn, tranh thủ nhắc nhở hắn nghỉ ngơi sớm. Nhưng cũng như trước đây, lời nhắc nhở của Lục Vân Phi chẳng hề có chút tác dụng nào, Biên Tấn Nguyên chỉ trêu cậu vài câu rồi lại tiếp tục công việc của mình.

Lục Vân Phi hậm hực hừ một tiếng, chợt nhận ra khi cậu ở trạng thái "Lục Vân Phi bình thường", Biên Tấn Nguyên dường như rất dễ nói chuyện, thế nhưng khi cậu ở trạng thái "Lục Vân Phi Thiên Miêu Tinh Linh", hắn lại hoàn toàn không nghe lời. Xí, xem ra thầy Biên cũng có tiêu chuẩn kép đấy nhé!

Biên Tấn Nguyên thức đến hơn 1 giờ mới hoàn thành xong danh sách các lỗi tiếng Anh mà Lục Vân Phi cần học thuộc trong tuần. Sáng hôm sau, hắn đưa cho Lục Vân Phi trong giờ đọc sớm.

Lục Vân Phi nhận lấy, nhìn hàng loạt từ vựng chi chít trên giấy, lập tức ngã đầu đập vào vở, Biên Tấn Nguyên nhắc nhở cậu: "Ngày mai bắt đầu kiểm tra."

Lục Vân Phi cảm thấy trái tim cậu sắp tan nát rồi.

Cậu thường cảm động trước sự tận tụy chuyên nghiệp của Biên Tấn Nguyên, nhưng cũng thường lo sợ hắn làm việc quá mức chuyên nghiệp mà không dám hó hé.

Tiết học đầu tiên buổi sáng là tiết tiếng Anh, Lục Vân Phi không muốn nghe Trương Yến Dung giảng bài, cho nên quyết định học thuộc những lỗi thường gặp mà Biên Tấn Nguyên đã ghi cho. Khi gặp từ không hiểu, cậu lập tức chọc chọc vào người ngồi bên cạnh, ra hiệu nhờ hắn giải thích cho cậu.

Biên Tấn Nguyên vừa định mở miệng thì Trương Yến Dung đã tức giận nói: "Lục Vân Phi, em đang làm gì đấy?! Giờ học không lo nghe giảng mà còn nói chuyện. Em nghĩ mình giỏi lắm à?"

Lục Vân Phi cạn lời, cậu chỉ chọc Biên Tấn Nguyên một cái, dùng ánh mắt ra hiệu chỗ không hiểu thôi mà! Còn chưa nói một chữ nào cơ đấy! Cô ta chơi trò vu oan giá họa tới nỗi nghiện luôn rồi hả? Một lần chưa đủ, giờ lại chơi lần nữa sao?

Trương Yến Dung nhìn thấy nét mặt bất mãn của cậu, trong lòng càng tức giận nói: "Không muốn nghe giảng chứ gì? Được, đi ra ngoài đứng cho mát đi."

Lục Vân Phi nghe vậy, nở một nụ cười nửa miệng, cầm cuốn vở của cậu đứng dậy rồi đi ra ngoài. Ra thì ra, ai sợ ai chứ!

Cả lớp im phăng phắc, mọi người nhìn nhau rồi nhanh chóng gõ vào nhóm chat không có giáo viên trong lớp: "Chuyện gì thế này? Cô Trương cố tình chứ còn gì nữa?"

"Một trăm phần trăm cố tình rồi, hôm qua cô Trương bảo Lục Vân Phi gian lận, nhưng sau khi cậu ấy thi lại còn được điểm cao hơn, lại còn bắt cô Trương xin lỗi nữa. Chắc chắn cô ấy ghi thù cậu ấy rồi."

"Thật vô lý! Rõ ràng cô ấy vu oan cho Lục Vân Phi trước mà, thế mà còn không biết xấu hổ dám thù ghét nữa chứ, đúng là điên thật!"

Mọi người đang bàn tán thì đột nhiên có tiếng ghế kêu "kétt", âm thanh của ghế bị đẩy ra vang lên rõ ràng trong lớp học. Mọi người quay lại nhìn thì thấy Biên Tấn Nguyên cũng đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài.

"Biên Tấn Nguyên, em làm gì? Đang trong giờ học đấy." Trương Yến Dung lạnh lùng nói.

Biên Tấn Nguyên nhìn cô ta một cái, khuôn mặt không cảm xúc: "Chẳng phải cô nói ai nói chuyện thì ra ngoài đứng sao? Lục Vân Phi không tự mình nói chuyện, cậu ấy nói với em. Vậy nên em cũng phải ra ngoài đứng cùng cậu ấy rồi."

Nói xong, Biên Tấn Nguyên bước xuống bậc thềm, đi ra khỏi lớp học.

Nhóm chat lập tức bùng nổ: "Ôi trời mé, Biên Tấn Nguyên ngầu quá!"

"Đúng là học thần, quá nghĩa khí luônnnnn!"

"Ha ha ha, suốt mấy năm học cô Trương chắc chưa bao giờ nghĩ Biên Tấn Nguyên lại bị phạt như này đâu, không chừng là lần đầu tiên đấy."

"Haiz, cô Trương cần gì phải làm căng như vậy nhỉ, Lục Vân Phi không phải là người so đo, hôm qua cậu ấy cũng chẳng nói gì. Cô ấy là giáo viên mà còn chấp nhặt với học sinh."

Mọi người đọc xong tin nhắn này cũng không khỏi thở dài ngao ngán.

Lục Vân Phi vừa đứng ngoài cửa lớp, cầm vở chuẩn bị tiếp tục ôn lại bài thì nghe thấy tiếng bước chân. Chỉ trong tích tắc, cậu thấy Biên Tấn Nguyên cũng bước ra ngoài, đứng bên cạnh cậu.

Lục Vân Phi:?

"Cô Trương cũng đuổi cậu ra ngoài à?"

Biên Tấn Nguyên lắc đầu.

"Thế sao cậu ra đây?"

"Chẳng phải cậu không hiểu gì à?" Biên Tấn Nguyên cầm lấy cuốn vở của Lục Vân Phi. "Chỗ này đúng không?"

"Khoan khoan." Lục Vân Phi vội ngăn lại: "Cậu không phải ra đây chỉ để giảng bài cho tôi đấy chứ."

"Đương nhiên là không."

Lục Vân Phi thở phào nhẹ nhõm.

Ngay sau đó, cậu nghe Biên Tấn Nguyên nói: "Không giảng bài cũng sẽ ra đây."

Lục Vân Phi:!

Lục Vân Phi không hiểu gì mà nhìn hắn, còn Biên Tấn Nguyên thì vẫn bình thản. "Nếu cô Trương đuổi tôi ra đứng phạt, cậu sẽ làm gì?"

"Tất nhiên là ra đứng cùng cậu rồi." Lục Vân Phi đáp ngay mà không cần nghĩ ngợi.

Biên Tấn Nguyên mỉm cười, nháy mắt một cái với cậu.

Lục Vân Phi hiểu ra: "Cậu cũng nghĩa khí thật đấy."

Nói xong, cậu lại nhớ tới cái nháy mắt lúc nãy của Biên Tấn Nguyên. "Cậu nháy mắt lại lần nữa đi, vừa nãy cậu nháy trông cũng đẹp đấy."

Biên Tấn Nguyên nghĩ rằng Lục Vân Phi chắc đang buồn vì bị Trương Yến Dung làm khó dễ, nhưng giờ thì có vẻ hắn đã lo lắng quá rồi. Hắn nghiêng đầu cười với Lục Vân Phi rồi lại nháy mắt lần nữa.

Lục Vân Phi cảm thấy như có một luồng gió xuân nhẹ nhàng thổi qua, hàng vạn cây lê đơm hoa kết quả, cậu nhìn Biên Tấn Nguyên, không nhịn được mà nở nụ cười.

Trong lớp, Trương Yến Dung không ngờ rằng Biên Tấn Nguyên lại dám đối đầu với cô ta như vậy, dám nói thẳng vào mặt cô ta rồi rời khỏi lớp như thế. Cô ta tức giận đến mức không kiềm chế nổi cảm xúc, chẳng còn tâm trạng nào để giảng bài nữa, mà chỉ mỉa mai: Học sinh bây giờ đúng là giỏi quá nhỉ, không thể bị nói nặng, đi học nghe giảng là điều cơ bản, vậy mà còn dám nói chuyện. Cô giáo còn không được phê bình, thật là lợi hại quá rồi!"

Lý Nguyên Thanh nghe thấy giọng điệu mỉa mai của cô ta, hỏi: "Cô, cô có định tiếp tục giảng bài không?"

"Tôi có bảo không giảng à? Giảng bài cũng phải trong tình huống mọi người đều tập trung nghe chứ. Nếu tôi không giữ kỷ luật lớp, lát nữa lại có người nói chuyện thì bài giảng của tôi còn có ý nghĩa gì?"

"Được thôi." Lý Nguyên Thanh cười khẩy: "Cô cứ tiếp tục chỉnh đốn đi. Cô tính chỉnh đốn như thế nào đây?"

"Em nói chuyện với cô giáo kiểu gì thế? Chẳng phải em cũng là bạn thân của Lục Vân Phi sao? Thế nào, định ra đây đòi công bằng cho anh em tốt à?"

Lý Nguyên Thanh cười khinh bỉ: "Đòi công bằng cho anh em tốt á, chuyện này thì có tính là gì?"

Nói xong, cậu ta đứng dậy: "Đây mới là đòi công bằng cho anh em tốt của em."

Rồi trước khi mọi người kịp phản ứng, Lý Nguyên Thanh đã bước xuống bậc thềm và tiến đến hàng ghế đầu tiên.

"Cô thích chỉnh đốn thế nào thì cứ chỉnh đốn cho tốt nhé." Nói xong, cậu ta không nhìn Trương Yến Dung nữa mà rời khỏi lớp học.

Lục Vân Phi thấy một người nữa lại ra ngoài, bèn hỏi: "Cậu cũng tự nguyện ra đây đứng cùng tớ à?"

"Không, chỉ là Trương Yến Dung ở trong phát bệnh rồi..."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back