Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Tôi Là Bà Trẻ Của Hotboy Trường

[BOT] Mê Truyện Dịch
Tôi Là Bà Trẻ Của Hotboy Trường
Chương 55: Chương 55



Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc mà đã tới tuần thi cuối kỳ. Càng gần đến kỳ thi cuối kỳ, nhiệm vụ học tập của Kiều Ấu và cháu trai cũng ngày càng nặng nề hơn. Họ phải cố gắng học tập chăm chỉ mỗi ngày dưới sự giám sát gắt gao và đốc thúc học tập cường độ cao của gia sư.

Gia sư nhận được mức lương hậu hĩnh đến thế nên đương nhiên phải nỗ lực 100%, còn hận không thể giúp hai người họ đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi tới này. Mấy ngày gần đây, cháu trai cô khổ không tả nổi, bị ép đến mức ngay cả mấy câu như "Con học kém nhưng vẫn có thể thừa kế sản nghiệp của gia đình mà" cũng dám nói ra ngoài miệng luôn rồi.

Câu nói này nhanh chóng truyền đến tai Kiều Hành Vượng, ông ấy dành ra chút thời gian rảnh để xem xét tiến độ học tập của Kiều Thần rồi cười lạnh nói: "Thằng nhóc hư đốn này, ba con còn chưa chết mà đã nhớ thương tài sản của ba rồi à?"

Kiều Thần cau mày nói: "Chẳng lẽ không phải sao ạ? Con là con trai duy nhất của ba, sớm muộn gì tài sản của gia đình cũng sẽ thuộc về con phải không ba?"

Kiều Hành Vượng với cái bụng bia to tướng khẽ cảm thán một câu: “Ba chỉ muốn hỏi con một câu thôi, con có thể giữ được khối tài sản khổng lồ của gia đình không? Sợ là vừa mới giao vào tay con được mấy năm, con đã phá sạch số tiền mà ba chăm chỉ làm việc, tích cóp cực khổ suốt mấy chục năm mới kiếm được mất."

Kiều Thần lẩm bẩm một câu: "Chắc không đến mức đó đâu ạ, con cũng không phải kẻ vô dụng tới vậy."

Kiều Hành Vượng không nhanh không chậm mà châm chọc đôi câu: “Người luôn đứng hạng nhất từ cuối đếm lên trong các kỳ thi như con không có tư cách nói mình là người có ích.”

Kiều Hành Vượng dạy cho Kiều Thần một bài học rồi vội vàng rời đi, ông ấy vẫn còn nhiều việc khác phải làm. Sau khi Kiều Hành Vượng rời đi, Kiều Ấu tận tình khuyên nhủ: "Cháu trai à, cháu có biết Kiều Vị đã lén lút nói gì sau lưng chúng ta không?"

Kiều Thần vừa nghe thấy cái tên này là lại cau mày theo bản năng, thẳng thắn bày tỏ sự khó chịu với cô ta: "Cô ta nói gì ạ?"

"Cô ta nói, cháu là cái loại hết thuốc chữa, còn bà là người bà con nghèo khổ đi tống tiền người khác. Nói tóm lại, hình tượng của hai chúng ta trong lòng cô ta vốn cũng chẳng tốt đẹp tí nào đâu." Lúc Kiều Vị nói mấy lời này cũng không cố ý tránh mặt những người khác nên chuyện này tình cờ bị dì giúp việc ở nhà nghe được.

Dì giúp việc nghe được những lời này, đương nhiên phải chạy đi báo cho Kiều Ấu biết. Dì giúp việc ở nhà cũng không thích Kiều Vị. Bà ấy đã nhận tiền lương của Kiều Hành Vượng, tất nhiên là sẽ toàn tâm toàn ý đứng về phía bọn họ.

Kiều Thần cười khẩy: "Cô ta là thứ gì? Tổng tài sản của cả nhà cô ta còn không bằng một phần lẻ của ba cháu nữa."

Kiều Ấu cũng không thích cái tính vênh váo hung hăng kia của Kiều Vị, nhưng cô cảm thấy sẽ có lúc Kiều Vị trở nên hữu dụng. Ví dụ như lúc dùng cô ta để động viên cháu trai cô.

"Cháu trai này, người xưa có câu “Không tranh màn thầu mà tranh khẩu khí*”. Cháu thực sự rất giỏi nhưng cháu cũng không phải ba mình. Bà nói thật, bây giờ cháu cũng chưa có năng lực như ba mình. Nhưng Kiều Vị mắng cháu là cái loại hết thuốc chữa đấy, chẳng lẽ cháu không thấy tức giận chút nào sao?”

*Không tranh màn thầu mà tranh khẩu khí: Hiểu nôm na là nếu ai coi thường mình thì bạn phải cố gắng và tự tin hơn nữa để người đó không dám coi thường mình, phải nhìn nhận vào sự ưu tú và nỗ lực của mình.

Kiều Ấu nghiêm túc quan sát biểu cảm trên mặt cháu trai. Sau khi nhìn thấy nỗi tức giận trên mặt cậu ấy, cô dùng giọng sữa bình tĩnh nói: “Cô ta càng coi thường chúng ta, chúng ta càng phải đem thành tích tốt hơn đập thẳng vào mặt cô ta! Làm vậy chẳng lẽ không tuyệt vời hơn sao?”

Vẻ mặt của cháu trai có hơi méo mó, cậu ấy hiểu rõ những lời lẽ ấy nhưng vẫn không thể chấp nhận được nỗi vất vả mà chuyện học tập mang lại.

Kiều Ấu siết chặt bàn tay nhỏ nhắn thành nắm đấm: "Cháu trai này, bà tin cháu là người có thể làm nên việc lớn. Không phải chỉ có mỗi việc học thôi sao? Cháu chỉ không muốn học thôi nhưng bà tin rằng một khi cháu làm việc nghiêm túc, cháu có thể một bước lên mây ngay. Chắc chắn cháu có thể học hành thật tốt!”

Đánh người ta một gậy rồi lại thưởng cho một viên kẹo táo ngọt ngào là điều Kiều Ấu học được từ mẹ mình. Mẹ nói với cô rằng ai cũng có ưu điểm và khuyết điểm của riêng mình, một người không thể trở thành kẻ vô dụng được.

Trong mắt Kiều Ấu, ưu điểm của cháu trai là thông minh còn nhược điểm là không chịu được gian khổ. Điều này có liên quan mật thiết đến hoàn cảnh sống và điều kiện phát triển của cậu ấy.

Nhưng cháu trai cô có xuất phát điểm cao như vậy, nếu kiếp này cậu ấy chỉ là một kẻ tầm thường thì không phải quá đáng tiếc hay sao?

Là bà trẻ, Kiều Ấu cảm thấy mình phải ra tay đốc thúc để cháu trai mình chăm chỉ làm việc hơn. Có lẽ viên kẹo táo đó đủ độ ngọt, Kiều Thần có cảm hứng nên bắt đầu chăm chỉ học tập hơn trong mấy ngày này.

-

Kỳ thi cuối kỳ sắp đến gần. Trong lúc thi, dường như thời gian trôi qua cực kỳ nhanh. Sau khi kỳ thi cuối kỳ kéo dài hai ngày qua hết thúc, kỳ nghỉ đông đã đến như dự tính.

Vất vả lắm mới được nghỉ ngơi, Kiều Ấu cũng không nhịn được mà tranh thủ thả lỏng thêm mấy ngày. Ngày nào cũng ăn uống thả ga, có thời gian rảnh rỗi thì tranh thủ làm bài tập, chẳng mấy chốc đã đến ngày phải tới trường lấy phiếu điểm.

Thật ra Kiều Ấu không thấy lo lắng lắm về điểm số của mình, trong lòng cô cũng hiểu rõ mình đã làm bài kiểm tra tốt thế nào, cô chỉ lo cho cháu trai của mình thôi.

Dù sao thì cháu trai cô cũng đã nỗ lực ôn tập suốt mấy ngày qua, nếu vẫn chỉ đứng hạng chót trong kỳ thi thì đó sẽ là một đòn đả kích nặng nề với cháu trai. Nếu cháu trai của cô không gượng dậy nổi sau cú sốc này thì cô phải làm thế nào bây giờ?

Sau khi đến trường, bà trẻ lôi kéo cháu trai mình tới trước bảng vàng của khối 12, lo lắng thấp thỏm xem xét kết quả.

Lúc họ đến cũng không còn sớm nữa, có rất nhiều người đang tụ tập quanh bảng vàng.

Sau khi kết quả thi được công bố, đương nhiên sẽ có người cười vu vơ, người khóc nức nở.

Những người có tâm lý và sức chịu đựng kém bật khóc ngay lập tức sau khi trông thấy kết quả thi của mình không như mong đợi. Ở thời buổi này, học sinh cấp 3 phải chịu đựng quá nhiều áp lực.

Kiều Ấu kiễng chân lên tìm tên cháu trai trong bảng vàng, tiếc rằng chiều cao của cô không đủ. Nhóm nam sinh đứng dàn hàng trước mặt cô có vài người cao hơn 1m8, hoàn toàn che khuất tầm nhìn của cô nên cô chỉ có thể cố gắng nhảy lên. Nhưng hiệu quả của việc nhảy lên nhìn này cũng không lớn lắm, cô chẳng thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Kiều Thần cười nhạo một tiếng, nhìn cô loay hoay nhảy nhót bên người như chú vịt con. Cậu ấy không nhìn nổi nữa, chỉ đành trực tiếp ngồi xổm xuống trước mặt cô: "Lên đi, ngồi trên cổ cháu."

Kiều Ấu thấy hơi do dự, cháu trai không nhịn được lại thúc giục cô: "Mau lên đi, bà không muốn xem thành tích thi của cháu sao?"

Kiều Ấu chưa bao giờ ngồi trên vai người khác, cô chỉ sợ mình sẽ đè bẹp luôn cháu trai nhà mình. Đúng lúc Kiều Ấu đang do dự không thôi, trước mặt cô lại có nhiều thêm một bóng người ngồi xổm xuống. Giọng của cậu nam sinh kia hơi trầm thấp, nghe vào trong tai còn có thêm vài phần quen thuộc: "Qua chỗ tôi đi, để tôi cõng cậu.”

Trịnh Điềm Tranh cũng chạy đến trước bảng vàng đúng lúc để xem kết quả. Vừa nhìn thấy cảnh này là cô ấy vui vẻ xem kịch ngay, cô ấy cũng không sợ làm to chuyện mà khẽ than nhẹ một tiếng.

Một người học lớp 12, Kiều Thần.

Một người học lớp 11, Cố Tây Khởi.

Hiện tại hai người đang công khai tranh giành xem ai được cõng Kiều Ấu, đều ngồi xổm thành hàng ở đó.

Vậy Kiều Ấu sẽ chọn ai đây?

Ánh mắt của Kiều Thần và Cố Tây Khởi va chạm kịch liệt trong không trung, sau đó lại dời đi cùng nhìn về phía nhân vật chính - Kiều Ấu.

Cuối cùng, bà trẻ nói thật với họ rằng cô không muốn chọn bất kỳ ai trong số hai người họ.

Cô bước tới vỗ vai mấy cậu nam sinh cao lớn kia rồi đưa điện thoại di động cho họ, dùng giọng sữa ngọt ngào nói: "Các bạn có thể giúp tôi chụp ảnh thứ hạng trên bảng vàng không? Cảm ơn các bạn."

Cậu nam sinh kia thấy hơi ngạc nhiên một chút nhưng cũng nhanh chóng đồng ý: “Được, đợi một chút.”

Kiều Ấu đứng đó đợi khoảng nửa phút, cậu nam sinh kia trả điện thoại lại cho cô.

Kiều Ấu vui vẻ khoe chiếc điện thoại di động trong tay lên cho Cố Tây Khởi và những người khác xem. Nhìn này, nhìn thử thứ hạng trong bảng vàng đi, rõ ràng là có thể dễ dàng đạt được mà.

Trịnh Điềm Tranh đi đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng nói: “Bọn họ muốn cõng cậu mà, sao cậu lại từ chối chứ!” Cơ hội tốt như vậy lại mà cô lại dễ dàng bỏ qua, người qua đường như cô ấy vừa nhìn thấy là lại thấy cực kỳ tiếc nuối. Phải biết rằng cô ấy lớn đến từng tuổi này rồi còn chưa bao giờ được ngồi trên vai nam sinh nào đâu đấy!

Kiều Ấu thấp giọng nói: “Tớ nặng hơn 45 cân đấy.” Dì giúp việc ở nhà nấu ăn rất giỏi, mấy món ăn đều rất ngon làm dạo gần đây Kiều Ấu tăng tận ba cân.

Cô thực sự không dám ngồi lên đôi bả vai gầy gò mỏng manh của cháu trai mình. Về phần đồng chí Cố thì…

Bờ vai của chàng thiếu niên kia rộng hơn vai của cháu trai một chút, giống như kiểu bờ vai rộng như Thái Bình Dương thường được nhắc đến trên mạng, mơ hồ mang lại cho người ta cảm giác an toàn.

Nhưng ngồi lên vai anh à? Kiều Ấu vẫn không dám làm gì như trước.

Trong ấn tượng của cô, chỉ có những bạn nhỏ ít tuổi mới dám đùa giỡn như vậy trên vai ba mình thôi.

Nhưng cô đã 17 tuổi rồi.

Trịnh Điềm Tranh khẽ “oa” một tiếng: "Chỉ có hơn 45 cân thôi mà, không nặng chút nào. Lần sau cậu có thể thử xem."

Kiều Ấu chớp mắt rồi không nói gì nữa, cô cúi đầu vuốt xem ảnh tìm tên cháu trai.

Như thường lệ, cô bắt đầu tìm từ hạng cuối trước.

Tốt lắm, ba người đứng đầu từ dưới bảng xếp hạng đếm lên đều không phải cháu trai.

Thậm chí cậu ấy cũng không nằm trong top 10 người đứng chót.

Đếm ngược lên……

Cuối cùng, Kiều Ấu đã nhìn thấy tên cháu trai của mình ở hạng 290. Kiều Thần vốn đứng ngoài top 500 nay đã lội ngược dòng lên tận top 200, một lần thăng cấp gần 200 hạng.

Trên đầu mày đuôi mắt của Kiều Ấu đều hiện lên ý cười, trong giọng nói cũng chất chứa niềm vui thực sự: "Kiều Thần, cậu đứng hạng 290 đấy! Cậu thực sự đã tiến bộ rất nhiều!"

Kiều Thần “ồ” một tiếng. Với số điểm này, cậu ấy có thể dễ dàng thi đỗ vào mấy trường hạng 2 hạng 3 rồi, dù sao thì yêu cầu của cậu ấy cũng không quá cao.

Cố Tây Khởi bước vài bước về phía Kiều Ấu bên này. Kiều Ấu nhận ra có người đang tới gần mình từ đằng sau, vui vẻ hỏi: "Đồng chí Cố này, cậu đã xem điểm và xếp hạng chưa?"

"Chưa đâu.”

Kiều Ấu giữ chặt cánh tay anh: "Chúng ta cùng đi xem đi."

Kiều Thần tặc lưỡi tỏ vẻ bất mãn: "Này, bà cô ơi. Cậu định cứ thế mà đi, bỏ mặc tôi đấy à?"

Kiều Ấu không quay đầu lại nói: “Cậu đến toà nhà của khối 12 trước đi.”

Ánh mắt của Kiều Thần và Cố Tây Khởi lại va chạm mãnh liệt với nhau giữa không trung.

"Lần này Kiều Ấu chọn tôi rồi."

Kiều Thần nhanh chóng nhìn ra ý tứ này trong mắt Cố Tây Khởi mà không tài nào giải thích nổi.

Sau khi hiểu được ý tứ trong mắt Cố Tây Khởi, Kiều Thần nổi trận lôi đình ngay lập tức. Đồ trà xanh, cái tên trà xanh này! Vừa đến trước mặt bà trẻ Kiều Ấu là giở trò với cậu ấy ngay!

Sao anh có thể “tâm cơ” tới vậy?

Hai người còn chưa ở bên nhau đâu. Nếu hai người thực sự đến với nhau, liệu sau này Kiều Thần còn có chỗ đứng trong cái nhà này nữa không?

Vừa mới nghĩ tới đây, Kiều Thần tức giận xông tới chỗ Cố Tây Khởi, dùng giọng điệu khiêu khích hỏi: "Cậu lại dùng chiêu này đấy à?" Cậu ấy không đếm được xem đây là lần thứ mấy rồi nữa.

Ánh mắt Kiều Ấu đảo qua đảo lại quanh hai người họ một vòng, theo cô thấy, cháu trai của cô lại đang muốn kiếm chuyện với người khác. Đồng chí Cố thực sự khổ không thể tả. Rõ ràng anh chẳng làm gì cả. Thậm chí sau khi nhìn thấy Kiều Thần, đồng chí Cố cũng không nói thêm nửa lời.

Cố Tây Khởi hỏi ngược lại bằng vẻ mặt bình tĩnh: "Sao thế?"

Kiều Thần tức giận bừng bừng: "Cậu còn dám hỏi lại tôi làm sao à? Cậu còn không biết mình vừa làm cái gì sao?"

Kiều Ấu thở dài như người lớn,cô dùng lời thật lòng nghiêm túc nói: "Kiều Thần à, cậu không thể ngoan ngoãn hơn một chút sao?"

Kiều Thần: ?

"Kiều Thần, sau Tết là cậu đã tròn hai mươi tuổi rồi, nên hiểu chuyện hơn đi."

Trịnh Điềm Tranh đứng ở một bên cũng thấy đau lòng hộ Kiều Thần. Có lúc nào mà cậu ấy không ngoan đâu?

Người thông minh sáng suốt đều biết đẳng cấp của Kiều Thần không bằng Cố Tây Khởi, nhưng Kiều Thần vẫn cố chấp khiêu khích Cố Tây Khởi.

Rơi vào tình huống này, người đứng ngoài cuộc vui vẻ ăn dưa như cô ấy cũng không thấy ngạc nhiên chút nào.

Cố Tây Khởi rũ mắt nhìn Kiều Ấu, thở dài nói: "Cậu ấy lại thấy không vui vì tôi nữa à? Muốn trách thì phải trách tôi, có lẽ tôi có điểm nào đó khiến cậu ấy thấy không vừa mắt."

Kiều Ấu vừa nghe vậy, cô vội vàng nắm tay Cố Tây Khởi rồi nhẹ giọng an ủi: "Đồng chí Cố à, sao có thể trách cậu được chứ? Cậu không làm gì sai hết mà."

Nhóm quần chúng hóng chuyện: Ô hô! k*ch th*ch quá!

Kiều Thần lại bị Cố Tây Khởi chọc trúng ngòi nổ thêm lần nữa, bừng bừng lửa giận bỏ đi ngay mà không thèm nói một lời.

Trịnh Điềm Tranh đứng một bên kinh ngạc quan sát toàn bộ câu chuyện.

Học sinh giỏi đúng là rất xứng đáng với cái danh học sinh giỏi này. Cho dù là sếp tổng bá đạo hay trà xanh, anh đều có thể dễ dàng kiểm soát tất cả.

Đúng là…

Ngầu quá đi mất!

-

Trước bảng vàng của khối 11 cũng có rất nhiều người đang tụ tập xung quanh.

Nhưng lần này, Kiều Ấu không cần phải kiễng chân lên nhìn mà cũng dễ dàng tìm ra tên của Cố Tây Khởi.

Tên anh đứng đầu bảng vàng.

Hạng nhất của khối 11 - Cố Tây Khởi.

Đôi mắt mèo của Kiều Ấu trợn tròn lên, phải mất gần ba giây sau cô mới kịp phản ứng lại. Cô vui mừng đến mức nhảy dựng lên: "Đồng chí Cố, lần này cậu là người đứng đầu đấy! Cậu thật sự giỏi đó!"

Về xếp hạng lần này, thực ra Cố Tây Khởi đã biết từ sớm rồi.

Anh chỉ nói dối Kiều Ấu rằng mình không biết chỉ để được đi cùng cô đến đây xem lại lần nữa thôi.

Lòng hồ tĩnh lặng vốn đang say ngủ, không biết vì sao lại đột ngột nổi sóng. Ngay cả khi phần cảm xúc bình yên không có chút biến động nào cũng dần bị cảm xúc của cô lây nhiễm, trở nên thanh thoát sáng sủa hơn một cách khó hiểu.

Kiều Ấu và Cố Tây Khởi được xem như người nổi tiếng của khối 11. Lần này, một người bạn cùng lớp đứng ở hàng đầu đã chủ động nói cho Kiều Ấu biết thứ hạng của cô.

"Kiều Ấu à, cậu xếp hạng 36 của lớp."

Trong kỳ thi giữa kỳ lần trước, thứ hạng của Kiều Ấu là hạng 66, lần này là hạng 36. Thứ hạng của cô vậy mà lại tăng lên tận ba mươi bậc.

Kiều Ấu rất hài lòng với kết quả lần này.

Chỉ cần mỗi lần cô lại tiến bộ thêm đôi chút, trong tương lai chắc chắn cô có thể đuổi kịp và vượt qua đồng chí Cố, giành được hạng nhất lớp! Kiều Ấu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tham vọng kia lên: "Đồng chí Cố, sau này tôi cũng muốn được đứng nhất lớp."

Cố Tây Khởi cười nhẹ: "Được rồi, cậu sẽ là người đứng đầu lớp, còn tôi sẽ là cậu…bạn cùng bàn đứng đầu lớp."
 
Tôi Là Bà Trẻ Của Hotboy Trường
Chương 56: Chương 56



Sau khi nhận được bảng điểm, thời gian cũng thoắt cái trôi đến ngày giao thừa. Chiều hôm ấy, từ sớm là Kiều Ấu đã ra cổng của khu nhà mà ngóng trông chờ đợi Cố Tây Khởi. Vào lúc hai giờ năm mươi lăm phút, Cố Tây Khởi tay xách nách mang, đúng giờ xuất hiện trong tầm mắt của Kiều Ấu.

Kiều Ấu nhìn những hộp quà tinh xảo lớn có bé có thì hơi ngẩn người. Cô ồ lên một tiếng, giọng nói non nớt mang theo đôi phần kinh ngạc: “Đồng chí Cố, cậu khách sáo thế.”

Trước đó cô đặc biệt đề cập với Cố Tây Khởi rằng vào đêm ba mươi mọi người sẽ cùng nhau ăn một bữa cơm giao thừa đơn giản, anh không cần phải chuẩn bị gì cả. Không ngờ đồng chí Cố Tây Khởi lại lịch sự, lễ nghi lễ nghĩa làm rất đến nơi đến chốn, chuẩn bị quà cáp đầy đủ. Kiều Ấu tiến lên phía trước rồi hiếu kỳ hỏi: “Đồng chí Cố, cậu mang những gì tới đấy?”

Lần đầu tiên đến nhà làm khách, lại còn gặp người lớn nữa cho nên Cố Tây Khởi đã lựa chọn những món quà phù hợp, chắc chắn sẽ không có sai sót gì. Bao gồm lá trà mà anh tốn rất nhiều công sức mới có thể mua được cùng với hai bộ trà cụ được lựa chọn cẩn thận, trong đó một bộ thích hợp cho bác gái còn một bộ lại hợp với bác trai. Giá cả không phải quá cao nhưng chắc chắn đủ để mọi người cảm nhận được tấm lòng của anh.

Cố Tây khởi nhìn Kiều Ấu sau đó chủ động giải thích: “Một ít lá trà, hai bộ trà cụ, một bộ có họa tiết hoa mẫu đơn thì tặng cho bác gái, bộ còn lại là sứ Thanh Hoa thì tặng cho bác trai, ngoài ra còn một số món quà nhỏ khác nữa.”

Kiều Ấu mím môi, nhẹ giọng nói: “Đồng chí Cố, có một chuyện mà trước giờ tôi chưa có nói với cậu, thật ra ba mẹ tôi đã không còn nữa.” Vì thế bác trai bác gái mà anh nói sẽ không thể nào nhận được món quà mà anh dày công chuẩn bị được rồi.

Cố Tây Khởi thoáng ngây người, anh không ngờ chuyện lại như thế này. Kiều Ấu rủ mắt xuống: “Nhưng mà tôi có anh trai, anh ấy lớn hơn tôi rất nhiều tuổi cũng vô cùng yêu thương tôi. Cái bộ sứ Thanh Hoa có thể tặng cho anh ấy, trùng hợp là anh ấy cũng rất thích uống trà.”

Cố Tây Khởi nhẹ nhàng thở ra rồi nắm lấy tay cô, lòng bàn tay của anh nóng hầm hập, vừa hay có thể sưởi ấm cho bàn tay lạnh như băng của cô. Anh không hỏi nhiều về chuyện ba mẹ của cô, không một ai có thể hiểu rõ cảm giác ba mẹ không còn bên cạnh mình nữa bằng anh. Cố Tây Khởi chỉ cất tiếng hỏi bằng chất giọng trầm ấm của mình: “Anh cả có ở bên trong không?”

Kiều Ấu cố gắng mỉm cười, cô bảo: “Có. Ngoài này lạnh quá, chúng ta mau vào trong nhà thôi.”

“Được.”

Lúc Kiều Ấu và Cố Tây Khởi bước vào trong nhà thì anh trai của cô và những người con cháu khác trong gia đình cũng có mặt. Lúc nhìn thấy anh thì sắc mặt của mỗi người đều khác nhau, phản ứng dữ dội nhất là đứa cháu trai Kiều Thần, cậu ấy thốt lên hai chữ “vãi chưởng”, chẳng hề có ý che giấu chuyện mình ghét anh: “Chuyện gì đây hả? Tại sao hôm nay cậu lại đến nhà tôi?” Hôm nay là giao thừa, cái tên này đến nhà làm gì đây?

Kiều Ấu vội vàng nói: “Kiều Thần, đồng chí Cố là do bà mời đến đấy nhé.”

Phải mất vài giây thì Kiều Thần mới tiêu hóa được hết tin tức này. Vào ngày ba mươi Tết mà Cố Tây Khởi đến nhà họ Kiều để ăn cơm giao thừa, điều này có nghĩa gì thì tất cả những người có mặt ở đây, trừ Kiều Ấu ra thì đều biết rõ.

Cậu ấy mở miệng, chần chừ cả buổi trời, cuối cùng chỉ có thể bật ra được một câu: “Đúng là con gái lớn thì phải gả đi, chẳng thể nào giữ ở nhà được.” Con gái lớn như quả bom nổ chậm, giữ mãi ở nhà nổ lúc nào chẳng hay.

Kiều Ấu phùng mang trợn má: “Cháu đang nói bậy nói bạ gì đấy hả?”

Anh cả bật cười hiền hòa, sau đó chen lời: “Đồng chí Cố Tây Khởi nhỉ? Lại đây ngồi đi.” Anh trai cũng học theo Kiều Ấu mà gọi anh là đồng chí Cố, danh xưng này đã nhanh chóng kéo gần khoảng cách của hai bên.

Kiều Ấu sáp lại gần bên tai của Cố Tây Khởi rồi nhẹ nhàng giới thiệu với anh: “Đây là anh cả của tôi. Nhưng mà trước mặt người ngoài thì cậu nhớ phải gọi là ông đấy.”

Cố Tây Khởi hết sức kinh ngạc nhưng ngoài mặt thì chẳng thể hiện ra, vẫn cứ biểu hiện ung dung và lịch sự như cũ. Trước đó thì Kiều Ấu nói cô và anh trai mình cách nhau rất nhiều tuổi thì anh nghĩ cùng lắm cũng chỉ hơn nhau hai, ba chục tuổi mà thôi. Nhưng anh chẳng thể nào ngờ được rằng tuổi tác của họ cách nhau đến mức khiến anh phải ngạc nhiên như thế. Nếu như Kiều Ấu không chủ động giới thiệu thì chắc là anh sẽ thật sự nghĩ rằng ông lão ở trước mặt mình là ông của cô mất. Nghe thấy Kiều Ấu nói nửa câu sau thì đáy mắt anh lóe lên vẻ suy tư, rõ ràng là anh cả nhưng tại sao lại phải xưng là ông?

Cố Tây Khởi đặt quà xuống đất, sau đó kính cẩn mà ngồi xuống ở bên cạnh anh cả của nhà họ Kiều. Đây là lần đầu tiên ông ấy nhìn thấy đồng chí Cố mà em gái mình hay nhắc đến. Chỉ mới thấy mặt một lần mà anh đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng ông ấy rồi. Không thể không nói là cậu trai đồng chí Cố này có vẻ ngoài xuất sắc, mặt mày sắc nét, ngũ quan hài hòa, hẳn là vẻ ngoài được các cô gái trẻ thời nay yêu thích. Nhưng chuyện ngoài ý muốn của anh cả nhất là Cố Tây Khởi toát ra khí chất chín chắn hơn tuổi tác nhiều. Không nông nổi, không nóng nảy, trông có vẻ vô cùng đáng tin, chả trách lại được cô em gái của ông ấy yêu thích.

Nghe nói Kiều Thần và Cố Tây Khởi trạc tuổi nhau nhưng hai người lại chênh lệch nhau quá nhiều. Kiều Thần thì trông vẫn còn rất non nớt, bốc đồng và dễ nổi nóng nhưng chàng trai trẻ trước mặt ông thì đã có thể tự mình lo toan mọi chuyện rồi. Nghe nói từ lúc đồng chí Cố còn rất nhỏ thì ba mẹ đã mất cả, chắc là vì lý do đấy mới khiến cho anh điềm tĩnh và chững chạc hơn bạn bè đồng trang lứa.

Anh cả không có hỏi chuyện gia đình của Cố Tây Khởi. Tình hình đại khái thì ông ấy đã nghe Kiều Ấu nói rồi. Vì thế chỉ cùng anh nói chuyện phiếm, hỏi những chuyện vặt vãnh trong học tập cũng như cuộc sống. Cả anh cả và Cố Tây Khởi đều là những người có EQ, với ý muốn rút ngắn khoảng cách nên rất nhanh sau đó là cả hai đã trò chuyện ăn ý với nhau.

Bầu không khí trong phòng khách rất hài hòa, nhất thời Kiều Ấu không biết nên chen lời vào từ đâu. Không thể cùng trò chuyện cô cũng không vội vàng gì, vẫn cứ ung dung chống cằm, ngồi ở một bên mỉm cười nghe hai người bọn họ nói chuyện. Anh cả và đồng chí Cố cách nhau khoảng gần sáu mươi tuổi lại mới gặp nhau lần đầu nhưng trông điệu bộ thì như thể đã thân thiết với nhau từ lâu.

Vào lúc này, Kiều Vị đang ở một bên lại đột ngột hô lên: “Em nhớ ra rồi, anh là Rising đúng không? Chả trách lúc mới nhìn thấy anh là em đã thấy quen lắm rồi.”

Mặc dù trong suốt những năm qua, đa phần thì Kiều Vị ở nước ngoài nhưng không phải cô không biết gì về tình hình trong nước. Hoặc chí ít cô ta vẫn biết rõ như lòng bàn tay về những ngôi sao nam trong nước có vẻ ngoài đẹp mắt và nhiều người hâm mộ. Những cô gái trạc tuổi Kiều Vị thì đều thích theo đuổi thần tượng cũng như chơi game, cô ta cũng không nằm ngoài số đó.

Thời cấp hai là cô ta đã bắt đầu chơi l*l rồi, kỹ năng thì chả ra sao. Là một tên gà mờ nên cô ta luôn sùng bái những đại thần chơi game giỏi. Nhưng Kiều Vị lại rất kén chọn, chỉ chơi game xuất sắc thôi thì không thể lọt vào mắt xanh của cô ta được. Kỹ năng chơi game chỉ là một khía cạnh, vẻ ngoài lại là một tiêu chí khác nữa. Cô ta không muốn khen ngợi một ông chú bóng dầu trên màn hình máy tính đâu.

Trùng hợp là Cố Tây Khởi của chiến đội AK lại hợp thẩm mỹ của cô ta về mọi mặt. Rising đẹp trai, kỹ năng chơi game tốt, lại còn lạnh lùng đến mức có hơi lạnh nhạt, khí chất cũng hợp gu cô ta. Không ngờ hôm nay cô ta lại may mắn thế, có thể gặp được người thật ở bên ngoài luôn.

Kiều Vị đứng lên muốn đến gần Cố Tây Khởi thêm một chút: “Rising, anh ký tên cho em nhé? Em muốn có chữ ký của anh lâu lắm rồi ấy.”

Anh cả nghe thấy thế thì có hơi kinh ngạc nên hỏi: “Đồng chí Cố, cậu là người nổi tiếng à?”

Cố Tây Khởi ung dung bình tĩnh, trả lời lịch sự đúng mực: “Không phải nổi tiếng gì đâu ạ, chỉ là cháu từng chơi game vài năm cho nên có một vài người hâm mộ thôi.”

Kiều Thần ngồi ở một bên nghe thì thấy chua sót đến ê buốt cả răng. Một vài người hâm mộ thôi á? Cả chục triệu mà qua miệng anh thì lại thành một vài? Đúng là làm màu thật mà. Thật sự là vừa khiến người ta hâm mộ lại vừa phải đố kỵ, Kiều Thần chỉ ước cậu ấy cũng có một vài người hâm mộ như thế thôi.

Cậu ấy hóng chuyện nhưng không quên châm thêm dầu vào lửa cho chuyện bé xé ra to: “Này Cố Tây Khởi, bà trẻ của tôi và Kiều Vị không hợp nhau đâu, cô ta muốn xin chữ ký của cậu kìa, cậu xem làm sao thì làm đi nhé.”

Kiều Vị trừng mắt nhìn Kiều Thần rồi nói: “Chỉ xin một cái chữ ký thôi mà.”

Kiều Thần cười hả hê đầy vui sướng khi người khác gặp họa. Trước mặt của người lớn trong nhà thì Cố Tây Khởi sẽ làm sao đây? Sẽ lấy nhu để thắng cương hay là sẽ nể mặt Kiều Vị?

Kiều Thần không ngừng suy đoán trong long, cùng lúc đó thì Kiều Ấu cũng đang dự đoán xem Cố Tây Khởi sẽ phản ứng như thế nào. Lần đầu tiên anh đến nhà làm khách, lại còn đang ở trước nhiều người lớn như thế thì chắc là anh sẽ nể mặt Kiều Vị rồi, không thì quan hệ của họ sẽ căng thẳng lắm. Kết quả là hai bà cháu của họ chẳng ai đoán đúng cả.

Cố Tây Khởi lạnh nhạt mà từ chối: “Xin lỗi, tôi đã giải nghệ rồi.” Ý ngoài mặt chữ là tôi đã giải nghệ rồi, không còn là tuyển thủ nổi tiếng cũng chẳng xem như là người của công chúng nên sẽ không ký tên tặng.

Sắc mặt của Kiều Vị thay đổi trong nháy mắt, cô ta không ngờ mình chỉ xin chữ ký thôi mà lại bị từ chối. Là con cháu trong nhà luôn được yêu thương nên từ nhỏ là cô ta đã bị nuông chiều sinh hư, tính khí có hơi kiêu ngạo, thứ cô ta muốn cô ta sẽ có được bằng mọi cách.

Lần này cô ta lại bị Cố Tây Khởi làm cho mất hết thể diện trước mặt của Kiều Ấu nên tâm trạng không tốt, giọng điệu trở nên cay nghiệt: “Chỉ là một cái chữ ký thôi mà, lẽ nào anh sợ Kiều Ấu sẽ giận hay sao?”

Kiều Vị đã gặp nhiều loại đàn ông rồi. Thông thường đàn ông đều rất trọng thể diện, cô ta không tin là Cố Tây Khởi sẽ thẳng thắn thừa nhận là mình sợ Kiều Ấu ở trước mặt nhiều người như thế đâu. Kết quả khiến cô ta không thể ngờ rằng Cố Tây Khởi lại thoải mái mà bảo: “Đúng vậy.”

Liên tục bị mất mặt tận hai lần, sắc mặt Kiều Vị trở nên trắng bệch. Nếu như không có anh cả của Kiều Ấu ở đây thì chắc chắn cô ta sẽ buông vài câu khiêu khích châm chọc rồi. Nhưng ông cả và ông nội của cô ta khác nhau. Ông nội của cô ta thì sẽ thiên vị, sẽ thương cô ta vô điều kiện, còn ông cả thì sẽ khác. Những ngày qua thì cô ta cũng đã ý thức được một chuyện, nếu nói ông nội là chỗ dựa của cô ta thì ông cả sẽ là ô dù che chở cho Kiều Ấu. Ông nội thì thiên vị cô ta còn ông cả sẽ hướng hắn về phía Kiều Ấu. Cho nên đến cuối cùng thì Kiều Vị chỉ lạnh lùng hừ một tiếng sau đó rời đi mà chẳng thèm ngoảnh đầu lại.

Anh cả không quan tâm đến Kiều Vị đã bỏ đi, chỉ xem như chưa có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục vui vẻ chuyện trò cùng Cố Tây Khởi. Nhưng dù sao anh cả cũng đã lớn tuổi rồi nên nói không bao lâu thì thấy mệt mỏi. Anh cả mỉm cười thân thiện, giọng nói già nua chậm rãi cất lên: “Cũng được, tin rằng đồng chí Cố sẽ biết chừng biết mực.” Em gái của ông ngây thơ, đơn giản, mặc dù ông cảm thấy đồng chí Cố đáng tin tưởng nhưng cuối cùng vẫn không quên nhắc Cố Tây Khởi đừng làm gì đi quá giới hạn.

Dĩ nhiên là Cố Tây Khởi hiểu được hàm ý của câu nhắc nhớ này, anh gật đầu rồi lễ phép nói: “Vâng thưa ông, cháu đã biết rồi ạ.”

Sau khi Kiều Ấu và Cố Tây Khởi đứng dậy rời khỏi thì Kiều Thần cũng lén lút chuồn đi. Cậu ấy âm thầm đi theo sau họ, muốn xem thử xem họ sẽ làm gì. Sau đó cậu ấy chỉ có thể trợn trừng mắt nhìn bà trẻ của mình đóng cửa phòng lại.

Đúng vậy, đóng… cửa phòng lại! Thế mà lại đóng cửa phòng lại ngay trước mặt cậu ấy! Kiều Thần cảm thấy những lời mình nói trước đó chẳng sai tí nào, con gái lớn chẳng thể giữ lại trong nhà được nữa!

Kiều Ấu hoàn toàn chẳng biết gì về những lời oán thầm của thằng cháu mình. Cô nhiệt tình kêu Cố Tây Khởi lại trên giường ngồi, giọng nói non nớt ngọt ngào: “Đồng chí Cố, cậu muốn ăn gì không?”

Cố Tây Khởi nhẹ giọng ho một tiếng, trong phòng chỉ có anh và Kiều Ấu, với lại đây lại còn là căn phòng của một cô gái nữa. Mùi hương trái cây thơm ngọt thoang thoảng trong phòng. Ga trải giường màu hồng nhạt, in hình các nhân vật hoạt hình trên đó, bên trên còn bày biện khá nhiều gấu bông. Cố Tây Khởi ý thức được căn phòng này thuộc về Kiều Ấu, khác xa với căn phòng của chính anh.

Bỗng nhiên Cố Tây Khởi cảm thấy trong phòng nóng quá nên anh kéo khóa kéo của áo khoác rồi nói: “Gì cũng được.”

Kiều Ấu có một cái rương to đựng đồ ăn vặt, toàn bộ là do đám cháu trai chuẩn bị cho cô. Cô ngồi xuống lục lọi tìm trong rương, cô hỏi anh: “Khoai tây chiên hay là thạch trái cây?”

Cố Tây Khởi cảm thấy nhiệt độ trong phòng quá cao, anh đáp lời: “Cái nào cũng được.” Mùi hương ngọt ngào trong phòng không ngừng thẩm thấu vào đầu mũi của anh, anh buộc phải nghĩ đến những chuyện khác để chuyển dời sự chú ý. Ví dụ như…

Tại sao Kiều Thần lại ở đây? Rốt cuộc mối quan hệ giữa cậu ấy và Kiều Ấu là gì? Trước đây cậu ấy phủ nhận quan hệ họ hàng với cô là vì cố ý lừa anh hay là vì có câu chuyện gì ẩn giấu phía sau? Hiện tại thì họ sống cùng chung một mái nhà ư?

Bởi vì nghĩ đến những chuyện này nên Cố Tây Khởi hơi thất thần. Kiều Ấu ôm một đống đồ ăn vặt trong lòng rồi đứng dậy, cô nhìn thấy Cô Tây Khởi đang lơ đãng, đặt đồ ăn vặt lên giường rồi cô sáp lại trước mặt, chớp mắt rồi hỏi anh: “Đồng chí Cố, cậu đang nghĩ cái gì thế?”

Sau khi nghe thấy giọng cô thì Cố Tây Khởi hoàn hồn lại ngay, anh vừa định lên tiếng giải thích thì đã thấy Kiều Ấu trưng ra bộ mặt bá đạo rồi hỏi anh: “Ai cho phép cậu ở trên giường của tôi mà nghĩ đến người con gái khác, hả?”
 
Tôi Là Bà Trẻ Của Hotboy Trường
Chương 57: Chương 57



Chẳng thể trách Kiều Ấu nghĩ vậy. Vừa rồi trải qua chuyện Kiều Vị xin chữ ký nên Kiều Ấu vô thức cho rằng Cố Tây Khởi đang nghĩ tới Kiều Vị.

Suy cho cùng, Kiều Vị cũng coi như fan của Cố Tây Khởi.

Kiều Ấu tự nhận mình là một bề trên sáng suốt, mặc dù cô và Kiều Vị không hợp nhau nhưng cô sẽ không can thiệp nhiều vào cử chỉ, hành vi của Cố Tây Khởi.

Chỉ là cho Kiều Vị một chữ ký thôi mà, có lẽ, có khả năng, chắc là cô sẽ không để ý lắm đâu.

Tất nhiên, nếu Cố Tây Khởi thực sự ký trước mặt cô, lúc đó chưa biết chừng cô sẽ hơi để ý đấy.

Chắc vì con gái hay thay đổi, cô cũng không ngoại lệ.

Cố Tây Khởi nghe Kiều Ấu nói: “Ai cho phép cậu ở trên giường của tôi mà nghĩ đến người con gái khác, hả?” Sau đó hô hấp của anh dường như chậm lại nửa nhịp.

Suy nghĩ của anh gián đoạn đương nhiên không phải vì mấy chữ "người con gái khác" mà vì năm chữ "ở trên giường của tôi".

Hương thơm ngọt ngào vừa rồi bị anh cố phớt lờ lại tràn về phía anh, nồng nàn đến mức không thể tránh thoát. Tấm đệm dưới người ấm áp mềm mại, khi chạm vào vô cùng thoải mái, khiến người ta khó lòng lơ đi, anh của bây giờ có cảm giác như đang ngồi trên viên kẹo dẻo mềm mại ngọt ngào vậy.

Mỗi ngày, Kiều Ấu sẽ ngủ rồi thức dậy trên chiếc giường này sau đó ngắm mặt trời mọc và mặt trăng lặn tuần hoàn lặp đi lặp lại.

Cố Tây Khởi ho nhẹ một tiếng, khàn giọng đáp: "Có nghĩ đâu."

Vừa rồi đúng là anh đã sững ra, nhưng điều trong thâm tâm anh đang nghĩ tới là Kiều Thần và anh cả của cô, không liên quan gì đến con gái. Anh không thể nghĩ đến người con gái nào khác ngoài Kiều Ấu.

Kiều Ấu hơi nghiêng đầu, không chắc chắn hỏi lại: "Cậu muốn ký tên cho cô ta à?"

Cố Tây Khởi cười khẽ: "Tôi không muốn ký mà, chữ ký cuối cùng không phải là cho cậu rồi đó sao?"

Chữ ký cuối cùng là cho cô?

Đầu nhỏ của Kiều Ấu bắt đầu quay mòng mòng. Bỗng nhiên, cô nhớ tới lần gặp mặt đầu tiên ở sân bay, cô đã hỏi tên Cố Tây Khởi viết như thế nào, sau đó anh dùng bút viết vào lòng bàn tay cô. Khi ấy, cô còn thắc mắc tại sao người này lại mang bút bên mình.

Sau khi về nhà, cô lập tức đi rửa tay, cái tên Cố Tây Khởi được lưu lại nhanh chóng bị dòng nước rửa trôi.

Lúc đó, Cố Tây Khởi đối với cô chẳng qua chỉ là một người xa lạ đã giúp đỡ cô, cô thậm chí còn không biết anh là người của công chúng. Vì thế, cô đương nhiên chẳng thể đối xử một cách đặc biệt đối với cái tên anh lưu lại trong lòng bàn tay mình.

Hóa ra đó là chữ ký cuối cùng của anh ư?

Nhưng sau cô, hình như đúng là anh không ký tên cho bất kỳ ai nữa.

Có lẽ bởi vì vẻ mặt của Kiều Ấu quá dễ đoán, Cố Tây Khởi cười đầy ẩn ý rồi nói: "Nếu cậu muốn thì có ký dù bao nhiêu cũng được."

Chẳng biết vì sao khi nghe những lời ấy, tim Kiều Ấu khẽ run lên, trong lòng dâng lên một thứ cảm xúc khó diễn tả thành lời.

Lời của Cố Tây Khởi nói rõ cho cô biết rằng cô là người vô cùng đặc biệt đối với anh, cô là người có đặc quyền.

Cô khác với những người khác.

Tiếng tim đập của bà trẻ hơi loạn nhịp, cô vô thức bỏ qua câu chuyện chữ ký. Trong một thoáng, cô không nghĩ ra chủ đề gì khác, lúc đầu óc đang vô cùng hỗn loạn, cô chỉ đành vin vào vào sự phân tâm vừa rồi của Cố Tây Khởi rồi lại hỏi: “Cậu vừa nghĩ gì thế? Đang nghĩ đến người khác trên giường của tôi chứ gì?"

Nói xong, bà trẻ không khỏi nghĩ mấy câu nói của tổng tài bá đạo hữu dụng thật.

Có thể dùng trong nhiều dịp lắm.

Bấy giờ cô mới ý thức được điều gì, tò mò hỏi: “Cậu vừa bảo không mà nhỉ, nếu không phải con gái, vậy chắc không phải là cậu đang nghĩ tới chàng trai nào đó chứ?”

Cố Tây Khởi thấy câu chuyện ngày càng lạc đề, chẳng biết sẽ đi về đâu, anh chỉ đành nhanh chóng giải thích: "Vừa rồi tôi nghĩ đến Kiều Thần và anh cả của cậu." Nói rồi anh chợt đứng dậy và bảo: "Tôi mở cửa sổ nhé, nóng quá."

Kiều Ấu chớp mắt nghi ngờ, nóng lắm à? Nhưng bên ngoài trời lạnh lắm, âm 20 độ cơ mà.

Cô không cảm thấy hệ thống sưởi trong nhà quá nóng.

Nhưng cô nhận ra trán Cố Tây Khởi đang đổ mồ hôi.

Rõ ràng là anh thấy rất nóng. Nhiệt độ cơ thể của anh cao thật, trong phòng mà cũng đổ mồ hôi.

Cố Tây Khởi chỉ mở hé cửa sổ, sau khi quay mặt để gió lạnh thổi một hồi, anh mới đóng cửa sổ lại. Lần này anh không ngồi trên giường Kiều Ấu mà ngồi trên chiếc ghế da cạnh bàn sách.

"Lúc trước tôi từng hỏi Kiều Thần là cậu và cậu ta có quan hệ họ hàng không thì cậu ta phủ nhận. Khi đó tôi đã nghĩ đến rất nhiều khả năng nhưng hiện tại tôi càng có xu hướng nghĩ rằng cậu ta đang lừa tôi."

Nói đến đây, Cố Tây Khởi hơi dừng lại, nhìn Kiều Ấu bên cạnh: "Hai người đều họ Kiều, đều xuất hiện ở đây vào dịp tết. Thế nên, hai người có quan hệ họ hàng thân thiết, đúng chứ?"

Ban đầu Cố Tây Khởi còn tưởng Kiều Thần là tình địch của mình, nhưng sau khi anh suy nghĩ kỹ càng thì cảm thấy không hợp lý lắm. Phản ứng của Kiều Thần không đúng, cậu ta rất bảo vệ Kiều Ấu, nhưng kiểu bảo vệ đó không liên quan gì đến tình yêu mà trái lại nó giống tình thân hơn.

Hơn nữa lúc anh hỏi họ có quan hệ họ hàng không, phản ứng của Kiều Thần có phần thái quá, có cảm giác giống như giấu đầu hở đuôi.

Kiều Ấu không ngờ Cố Tây Khởi lại nhạy bén như vậy, những gì anh nói hoàn toàn đúng. Nhưng dù gì đây cũng là suy đoán của riêng Cố Tây Khởi, không phải cô chủ động nói ra. Cô không nói cụ thể mà giải thích một cách mập mờ: “Vai vế của tôi khá cao.”

Cố Tây Khởi lập tức hiểu ra.

Vậy có phải vì thế nên Kiều Thần mới cố gắng khiến anh bỏ đi suy nghĩ đối với Kiều Ấu?

Nếu anh thật sự ở bên Kiều Ấu, chẳng phải anh sẽ lập tức trở thành bề trên của Kiều Thần hay sao? Chẳng trách phản ứng của Kiều Thần lại thái quá như vậy. Đối với Kiều Thần kiêu ngạo, ngang ngược, lực sát thương của chuyện này có lẽ cũng ngang ngửa với hủy diệt thế giới.

Nhưng tiếc là anh đã quyết chọn cái người là bề trên này.

“Cho nên, cậu ta mới gọi cậu là bà trẻ, không phải biệt danh mà thật sự là xưng hô.” Cố Tây Khởi dùng câu khẳng định mà không phải câu hỏi.

Kiều Ấu cảm thấy Cố Tây Khởi đúng là học sinh xuất sắc, không chỉ học giỏi mà các phương diện khác cũng phản ứng rất nhanh, cô đặt ngón tay lên miệng: “Nhưng mà cậu không được nhắc tới quan hệ của tôi với Kiều Thần trước mặt người ngoài. Đây là bí mật của hai chúng ta nhé."

Cố Tây Khởi cười khẽ: "Ừ, tôi biết rồi."

Trong lúc hai người nói chuyện, Kiều Thần đang điên cuồng gõ cửa ở ngoài: "Đến giờ ăn tối rồi, mở cửa, mau mở cửa ra!"

Kiều Ấu nhẹ nhàng đi mở cửa: "Ra đây."

Sau khi cửa mở ra, Kiều Thần thò đầu vào nhìn xung quanh, nhìn xong cậu ấy khuôn mặt lộ vẻ nghi hoặc nhìn Cố Tây Khởi: “Hai người vừa làm gì trong phòng đấy?”

Kiều Ấu dang hai tay ra, giọng điệu vô tội nói: "Đương nhiên là nói chuyện rồi, nếu không thì còn làm gì nữa?"

Kiều Thần nói xa xăm: "Có thể làm nhiều hơn thế ấy chứ, vừa rồi hai người đang nói chuyện gì?" Ban nãy cửa phòng đóng chặt, Kiều Thần trốn ở cửa, áp sát tai vào nghe nhưng đáng tiếc là không nghe lén được gì, hiệu quả cách âm của căn phòng quá tốt.

Lòng Kiều Thần loạn như cào cào, cậu ấy chỉ sợ bà trẻ nhà mình bị kẻ thù không đội trời chung cướp đi mất.

Kiều Ấu chớp mắt, trước giờ cô không giỏi nói dối nên đành ăn ngay nói thật: “Đang nói đến cháu đó.”

Kiều Thần nghe vậy, vô thức cho rằng Cố Tây Khởi lại nói xấu mình, cậu ấy bèn tức giận hỏi Cố Tây Khởi: "Có phải cậu đang nói xấu tôi trước mặt bà trẻ không hả? Cậu như thế có phải là đàn ông không?"

Cố Tây Khởi chậm rãi nói: "Tôi có phải đàn ông không, chỉ cần bà trẻ cậu biết là đủ." Nói xong, tâm tình anh vui vẻ vỗ vai Kiều Thần: "Đi thôi."

Cố Tây Khởi càng trưng ra vẻ mặt vui vẻ hòa nhã thì lòng Kiều Thần càng cảm thấy có vấn đề. Có âm mưu, nhất định là có âm mưu! Anh lại dám chơi chiêu trà xanh với cậu ấy trước mặt bà trẻ, chắc chắn là vẫn còn chiêu sau, anh vẫn còn dự định gì khác chăng?

Kiều Thần nghi ngờ nhìn Cố Tây Khởi: "Tôi hỏi cậu, cậu ở đây làm gì?"

Cô Tây Khởi như bề trên bao dung cho con cháu, dùng giọng điệu ôn hòa nói: "Sao cậu lại nghĩ thế? Có lẽ cậu hiểu lầm tôi rồi."

Tính tình Cố Tây Khởi càng ôn hòa, biểu hiện càng rộng lượng, bình tĩnh thì lòng Kiều Thần càng sợ hãi.

Đợi khi hai người rời đi, Kiều Thần mới chợt nhận ra có chỗ nào đó không đúng!

Lúc Cố Tây Khởi đối mặt với cậu ấy giống như đang đối mặt với đứa cháu ngu dốt vậy!

Nhưng…

Con cháu ấy hả?

Chắc không phải Cố Tây Khởi đã biết gì rồi đấy chứ!



Khi mấy người Kiều Thần đến phòng khách, người nhà họ Kiều đều đã có mặt ở đó.

Vừa nhìn đã thấy đâu đâu cũng là đầu người, độ tuổi nào cũng có, nhìn sơ qua có khoảng hơn hai mươi người.

Trong phòng khách có ba cái bàn, Kiều Ấu, Cố Tây Khởi và anh cả ngồi một bàn.

Nếu biệt thự của Kiều Hành Vượng không đủ lớn thì đúng là không thể chứa nhiều người như vậy.

Thành thật mà nói, Kiều Ấu thấy hơi ngạc nhiên khi chứng kiến cảnh tượng này. Trong trí nhớ của cô, nhà họ Kiều chỉ có bảy người. Cô, ba mẹ cô, anh cả, chị dâu, thằng cháu Vượng Vương và anh hai của cô.

Nhưng bây giờ, anh cả và anh hai đều đã lên chức ông nội, con trai, con gái, con dâu, con rể, cháu trai, cháu gái và cả cháu ngoại của hai người đều ở đây. Thấm thoắt, nhà họ đã trở thành một gia tộc lớn con cháu đông đúc sung túc, ba thế hệ cùng chung một mái nhà.

Ngoại trừ anh cả, chị dâu cả, anh hai, Kiều Thần và Kiều Vị, phần lớn những người khác đều xa lạ với Kiều Ấu. Nói cách khác, cô cũng là một người xa lạ đối với họ.

Kiều Ấu vốn thấy anh cả chỉ có một đứa con, trong tiềm thức cô cho rằng con cái của anh hai cũng không nhiều. Nhưng không ngờ anh hai lại có tới bốn đứa con cả trai lẫn gái.

Có lẽ là anh cả của cô đã báo trước cho họ, thế nên cháu trai và cháu gái của Kiều Ấu rất nhiệt tình với cô, bề ngoài mọi người đều rất khách sáo nhưng trong lòng họ đang nghĩ gì thì Kiều Ấu chẳng thể nào biết được.

Con gái lớn của anh hai thấy Cố Tây Khởi ở bên cạnh cô thì chủ động hỏi: "Đây là ai thế? Cũng là người nhà họ Kiều chúng ta sao?"

Kiều Ấu vội giới thiệu, nói: “Không phải, đây là bạn cùng lớp của cô, họ Cố.”

Chỉ có tiếng cháu gái cả của Kiều Ấu nói đầy ẩn ý: “Bạn cùng lớp.” Nói xong, người đó chủ động nắm tay Kiều Ấu bắt đầu phàn nàn về con trai mình
 
Tôi Là Bà Trẻ Của Hotboy Trường
Chương 58: Chương 58



"Thằng con lớn nhất của cháu đã hai mươi tám tuổi rồi, già đầu đến nơi mà tết nhất còn chưa chịu dẫn con dâu về ra mắt cháu." Nói xong, bà ấy quay sang chàng thanh niên bên cạnh, bảo: "Đang nói đến anh đấy."

Chàng trai trẻ tỏ ra bất lực, rõ ràng đây không phải là lần đầu bị mẹ ruột ca thán.

Cháu gái nắm tay Kiều Ấu dạy dỗ đứa con lớn: “Anh nhìn Tiểu Ấu đi, mới mười bảy, nhỏ như thế mà tết đến đã biết dẫn người yêu về ra mắt người nhà rồi."

Kiều Ấu nghe hai chữ "người yêu" thì biết cháu gái mình đã hiểu lầm. Cô nghiêm túc giải thích: “Không phải người yêu, là bạn cùng lớp ngồi cùng bàn thôi của cô thôi.”

Cháu gái cười sang sảng: "Lại còn cùng bàn cơ à? Cháu hiểu mà, lớp trẻ đúng là… Da mặt mỏng, không sao đâu, cháu hiểu cả."

Kiều Ấu thở dài như bà cụ. Cháu gái nói hiểu nhưng bà trẻ chỉ muốn hỏi, cháu hiểu cái gì hả?

Cô nhìn Cố Tây Khởi ở bên cạnh, chờ anh giải thích.

Cố Tây Khởi rũ mắt, giấu ý cười trong đáy mắt: "Vẫn chưa phải người yêu ạ."

“Chưa phải người yêu” và “vẫn chưa phải người yêu” chỉ khác nhau một chữ nhưng ý nghĩa thì hoàn toàn khác xa. Vẫn chưa phải người yêu có nghĩa là đang theo đuổi, tuy chưa thành công nhưng sớm muộn gì cũng sẽ trở thành người yêu.

Cháu gái bừng tỉnh, cười nói: “Cậu trai trẻ, cố lên nhé.” Kiều Ấu đưa người ta về nhà ăn tết rồi thì thực ra cũng đã thành công một nửa.

Thấy anh tuổi còn trẻ mà đã sắp thành công đến nơi, cháu gái của Kiều Ấu không khỏi phàn nàn về anh con lớn: "Anh nói anh đi, người ngợm trông có xấu đâu, điều kiện cũng được mà mãi chẳng tìm được vợ là sao?" Nói xong, bà ấy nhìn Cố Tây Khởi rồi bảo: "Tiểu Cố, bác gọi cháu như vậy được chứ?"

Cố Tây Khởi gật đầu: "Dạ được ạ."

"Lát nữa cháu với thằng con lớn nhà bác trao đổi kinh nghiệm đi, bác lo đầu óc nó chậm chạp."

Chàng thanh niên kia bất đắc dĩ nói: “Mẹ à.” Anh ấy lại bất đắc dĩ cười với Kiều Ấu và Cố Tây Khởi: “Khiến hai người cười chê rồi.”

Kiều Ấu xua tay, dùng giọng điệu bề trên nói: "Không sao đâu, mẹ cháu cũng vì quan tâm cháu thôi, cháu phải trân trọng đấy." Suy cho cùng, cô thậm chí còn chưa từng có cơ hội bị mẹ phàn nàn.

Cố Tây Khởi cũng dùng giọng điệu bề trên bảo: “Anh nên trò chuyện với mẹ nhiều hơn, hai người nên thấu hiểu cho nhau.”

Chàng thanh niên: ???

Tình huống này gì thế này?

Hai cô cậu nhóc này lại nói lời chững chạc này với anh ấy là sao?

Chẳng lẽ anh ấy sắp có thêm một bề trên rồi?



Sau khi chuyện vặt này trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến lúc thức ăn được mang lên.

Từng món ngon lần lượt được bày lên bàn.

Đây là lần đầu tiên Kiều Ấu nhìn thấy nhiều món ăn thịnh soạn như vậy. Dù thịt cá là thứ không thể thiếu trong dịp tết, nhưng trên bàn thực sự có quá nhiều món ngon, như hải sản, thịt gà, vịt, cá, ba ba và các loại bánh trái. Bữa cơm tết niên cô từng thấy trước đây chẳng thể so sánh với những gì cô thấy trước mắt.

Cô một lần nữa nhận ra rõ ràng đây không phải là những năm bảy mươi mà cô đã sống mười sáu năm, hiện giờ là năm mươi năm sau. Là lúc khoa học công nghệ bùng nổ, mức sống được nâng cao, xã hội thịnh vượng, phát triển mạnh mẽ.

Mắt cô hơi nóng, không khỏi ngây ra nhìn những món ăn ngon trước mặt.

Giây sau, cô thấy một chiếc chân gà bóng láng trong bát của mình.

Cô vô thức ngẩng đầu lên, thấy Cố Tây khởi gắp đồ ăn cho mình. Anh cười nói: "Ăn đi, để nguội sẽ không ngon đâu."

Kiều Ấu chợt nhận ra sau khi vượt thời gian, cô đã mất đi rất nhiều thứ nhưng đồng thời cô đã nhận được rất nhiều thứ.

Dù ba mẹ cô đã mất nhưng anh cả và cháu trai cô vẫn còn ở đó và cả Cố Tây Khởi trước mặt đều là sự tồn tại chân thật nhất.

Cô mím môi mỉm cười, cúi đầu bắt đầu nghiêm túc ăn cơm tất niên.

...

Ăn xong cơm tất niên, người lớn đều đi đánh mạt chược, anh cả và anh hai vừa uống trà vừa chơi cờ. Về phần đám cháu chắt, đứa thì lướt điện thoại, đứa thì ra ngoài chơi hoặc chơi game, tóm lại các hoạt động rất phong phú.

Kiều Thần mang một đống pháo hoa ra, nói: "Chúng ta đi bắn pháo hoa đi."

Tuy vai vế của Kiều Ấu lớn nhưng thực tế cô vẫn còn nhỏ, đang tuổi ăn tuổi chơi. Vừa nghe bắn pháo hoa, đôi mắt cô lập tức sáng bừng: “Bà muốn chơi.”

"Vậy theo cháu."

Kiều Ấu đi theo Kiều Thần đến khoảng đất trống rộng rãi trước biệt thự, Cố Tây Khởi cũng đi theo họ.

Kiều Thần đưa cho Kiều Ấu rất nhiều pháo hoa, Kiều Ấu đưa cho Cố Tây Khởi một ít.

Sau khi Kiều Thần nhìn thấy anh thì ẩn ý nói: "Không nhận ra đấy, cậu còn trẻ mà đã biết ăn bám rồi."

Không chỉ đến ăn ké cơm tất niên nhà cậu ấy mà bây giờ còn bắn ké pháo hoa của cậu ấy.

Đây không phải ăn bám bà trẻ nhà cậu ấy thì là gì nữa?

Cố Tây Khởi hơi sửng sốt, sau đó trên khuôn mặt chậm rãi nở nụ cười.

Kể từ khi biết Kiều Ấu là bà trẻ của Kiều Thần, tâm trạng anh rất vui. Anh chẳng hề để tâm đến lời khiêu khích của Kiều Thần.

Dù sao sớm muộn gì anh cũng là bề trên của Kiều Thần, thế thì anh tức giận với đám cháu chắt làm gì?

Là bề trên, có thể giáo dục con cháu, dạy chúng cách cư xử, nhưng đôi khi cũng cần bao dung cho chúng.

Tâm trạng Cố Tây Khởi vui vẻ, anh phụ họa: "Ăn bám đúng là rất tốt."

Kiều Thần: ???

Tên này không phải bị trúng tà đấy chứ? Phải biết là mấy năm trước, cậu ấy từng khiêu khích Cố Tây Khởi quá đẹp, nói anh giống tên ẻo lả.

Chỉ vì câu nói đó mà Cố Tây Khởi lập tức đánh nhau với cậu ấy.

Trận đánh đó rất ác liệt, sau cùng cả hai đều bị đánh bầm dập, sưng tấy mặt mày.

Từ lần đó, cậu ấy mới biết Cố Tây Khởi vì lúc nhỏ không ba không mẹ, không được ba mẹ che chở nên lớn lên vô cùng ngang ngược, bề ngoài lạnh lùng, tính tình cũng xấu. Hơn nữa, anh đánh nhau rất ác, cứ như đang liều mạng vậy.

Nói thật, mặc dù Kiều Thần suốt ngày khiêu khích Cố Tây Khởi, nhưng nếu Cố Tây Khởi thật sự muốn đánh cậu ấy, thâm tâm cậu ấy vẫn hơi e sợ.

Lời cậu ấy vừa nói thực ra chả khác câu “giống tên ẻo lả” hồi đó là bao.

Nếu là trước kia Cố Tây Khởi chắc hẳn sẽ trở mặt, ra tay ngay.

Nhưng lần này Cố Tây Khởi không tức giận, cũng không đánh nhau với cậu ấy, anh chỉ vui vẻ nói: "Ăn bám đúng là rất tốt."

Kiều Thần một lời khó nói hết, than thở: “Cậu thay đổi rồi, không còn là Cố Tây Khởi ngày xưa nữa.”

Cái tính hoang dã khó thuần kia đâu rồi? Cái sự ngang ngược bất kham của cậu đâu? Sao cậu có thể tự đầy mình, bắt đầu ăn bám bà trẻ tôi thế hả?

Kiều Ấu gật đầu nói: “Cố Tây Khởi vốn không phải Cố Tây Khởi.”

Kiều Thần cau mày, theo bản năng hỏi: "Vậy bây giờ cậu ta là gì?"

Mắt Kiều Ấu cong cong, giọng ngọt ngào như sữa: "Bây giờ cậu ấy là Nicholas Cố Tứ, chàng trai nắm giữ huyết mạch tri thức."

Kiều Thần: ...

Cậu ấy vô thức nhìn về phía Cố Tây Khởi, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của anh.

Cái tên sát thủ đặc biệt thế này, nếu cậu ấy nhớ không lầm thì tên gốc vốn là Nicholas, một người đàn ông nắm giữ huyết mạch kinh tế thì phải?

Chậc! Thế mà vẻ mặt Cố Tây Khởi lại vô cùng bình tĩnh, đúng là cái tên ăn bám.

Mặc dù thâm tâm Kiều Thần phàn nàn rất nhiều nhưng vẫn chơi bắn pháo hoa.

Cậu ấy tự mình giải trí, không thèm tham gia với họ, chủ yếu là cậu ấy đột nhiên ý thức được rằng mình chẳng thể cứu vãn được nữa. Có một số việc không phải cậu ấy muốn ngăn là có thể ngăn được. Thôi bỏ đi, con gái lớn trưởng thành rồi không giữ nổi nữa.

Kiều Ấu cầm pháo hoa, Cố Tây Khởi giúp cô châm lửa.

Lúc này, bầu trời lại bắt đầu có tuyết rơi.

Kiều Ấu vung que pháo đang cháy, xoay tròn trong trời tuyết, tiếng cười lanh lảnh nghe sao mà vui vẻ đến thế.

Không khí tràn ngập tiếng cười vui sướng ấy.

Cố Tây Khởi nhìn cảnh tượng trước mắt, hiểu ý cười.

Anh chỉ mong mỗi năm mỗi tháng đều như vậy.

Đến khi họ đã vui chơi thỏa thuê thì trở vào nhà, trên người bị tuyết rơi phủ đầy.

Kiều Vị và vài người họ hàng bằng tuổi cô ta đang chơi trò đỏ đen.

Thấy họ, cô ta trưng ra vẻ mặt hờn ghét: "Bẩn chết được."

Bà trẻ chớp mắt.

Cô nhìn mình rồi nhìn thằng cháu và Cố Tây Khởi, chẳng biết vì sao Kiều Vị lại nói vậy.

Nhưng Kiều Thần lại biết, người này đang cố ý gây sự, cố ý bới lông tìm vết đây mà.

Kiều Vị nói một lần vẫn thấy chưa đủ, cô ta lại cau mày bảo: "Mấy người tránh xa tôi ra, đặc biệt là anh đấy."

Chữ anh này, Kiều Vị chỉ Cố Tây Khởi.

Cô ta cũng hết cách, lúc trước Cố Tây Khởi từ chối ký tên cho cô ta, tính tình cô ta kiêu ngạo, tình cảm của cô ta dành cho Cố Tây Khởi nhoáng cái chuyển từ yêu sang hận. Hơn nữa vừa nãy cô ta đã nhận ra đây là chàng trai của Kiều Ấu.

Mọi người đều đang ở đây, dù là Kiều Thần hay Kiều Ấu, cô ta chẳng thế mạo phạm.

Thế nên anh là quả hồng mềm dễ nắn, cô ta chỉ đành bắt nạt người khác họ thôi.

Kiều Vị khinh thường người khác, Cố Tây Khởi không có phản ứng gì, nhưng Kiều Ấu lại không nghe nổi nữa. Dù thế nào chăng nữa, Cố Tây Khởi là người cô đưa tới, Kiêu Vị khiêu khích Cố Tây Khởi chẳng khác nào đang khiêu khích cô!

Giọng nói ngọt ngào của Kiều Ấu nghe đặc biệt nghiêm túc: “Cố Tây Khởi không bẩn, cậu ấy rất sạch, đủ tư cách sinh con cho tôi!”

Sau khi nói xong, khung cảnh chợt trở nên vô cùng yên tĩnh. Vốn có người đang mải tám chuyện nhưng nghe xong câu ấy thì chẳng một ai lên tiếng nữa.

Mọi người kinh ngạc nhìn Kiều Ấu, ánh mắt hóng chuyện.

Người khởi xướng lại hoàn toàn chẳng biết gì.

Kiều Ấu thấy cô cũng đâu nói gì.

Chẳng qua cô chỉ đang vận dụng câu nói của tổng tài bá đạo thôi mà.

Hơn nữa, cô không hề nói sai.

Cố Tây Khởi quả thực rất sạch.

Nhưng Kiều Vị dám nói anh không sạch.

Sự bất mãn của bà trẻ đối với cô ta ngày càng nhiều thêm.

Kiều Ấu dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Kiều Vị, cô đang định mở miệng dạy bảo đứa cháu này một phen thì thấy Cố Tây Khởi cúi người, ghé sát vào tai cô, nói khẽ: "Được, tôi sẽ sinh con cho cậu."

Tai Kiều Ấu run rẩy, cảm thấy hơi ngứa. Chuyện này... Câu nói của tổng tài bá đạo làm sao vậy hả? Cố Tây Khởi là đàn ông, sao anh có thể sinh con được!
 
Tôi Là Bà Trẻ Của Hotboy Trường
Chương 59: Chương 59



Kiều Ấu không khỏi nghĩ thầm: Bảo sao lúc nào lời thoại của tổng tài bá đạo cũng phải có một chữ "bá", chắc phải có ý nghĩa riêng của nó.

Mặc dù cô không biết từ "tổng" đại diện cho cái gì nhưng theo hiểu biết của cô thì những lời thoại của tổng tài bá đạo đều là những lời bá đạo.

Quả nhiên vô cùng ngang ngược.

Mỗi lần cô dùng lời thoại của tổng tài bá đạo thì hiệu quả có thể thấy được bằng mắt thường, chỉ vài phút đã đủ để khiến mọi người khiếp sợ.

Điều khác biệt duy nhất là lúc đầu vẻ mặt đồng chí Cố vô cùng kinh ngạc và choáng váng, nhưng dần dần anh cũng quen với nó, thậm chí còn chủ động phối hợp với cô.

Ví như câu vừa rồi cô nói: "Đồng chí Cố không hề bẩn, cậu ấy rất sạch, đủ tư cách sinh con cho tôi." Thế mà đồng chí Cố lại rất hợp tác, anh ghé vào tai cô nói: "Được, tôi sẽ sinh con cho cậu."

Nhưng mà, chuyện này sao có thể xảy ra?

Bà trẻ sờ mũi, ánh mắt của mọi người xung quanh quá nóng bỏng. Nhưng cô đã quen với chuyện này rồi, lời nói của tổng tài bá đạo thật sự quá ngang ngược, phản ứng của mấy người trước mặt giống hệt phản ứng của các bạn trong lớp. Cực kỳ bình thường!

Bà trẻ nói với vẻ hiên ngang: "Kiều Vị, cô hãy tôn trọng người khác một chút đi, đồng chí Cố là người của tôi, tôi không cho phép cô bắt nạt cậu ấy!"

Nói xong, Kiều Ấu tức giận dẫn Cố Tây Khởi và Kiều Thần rời đi.

Sau khi bọn họ bỏ đi, những người vai dưới chưa tiếp xúc với Kiều Ấu không khỏi bật cười.

"Kiều Ấu này thú vị thật đấy!"

"Ha ha ha ha, lúc bà ấy nói 'Cậu ấy rất sạch sẽ, đủ tư cách sinh con cho tôi', tôi suýt phụt nước bọt luôn!"

"May mà anh không phun, không thì buồn nôn chết mất!"

"Ha ha ha ha ha, nghe được câu nói của tổng tài bá đạo ngoài đời thật cũng thú vị ghê đấy! Thêm một người thân như này cũng vui ghê, tôi đơn phương quyết định rồi, sau này bà trẻ sẽ là bạn tôi!"

-

Lúc Kiều Ấu đi vào nhà vệ sinh, Kiều Thần hiếm khi bình tĩnh nói chuyện với Cố Tây Khởi.

"Cậu con mẹ nó... Quá bình tĩnh rồi đấy!" Vừa nãy, sau khi nghe câu nói kia Kiều Thân cũng không khỏi nhăn mặt: "Tôi đoán bà trẻ chưa bao giờ đọc tiểu thuyết tổng tài bá đạo, cậu không nói với bà trẻ à?"

Cố Tây Khởi khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào tường, lười biếng nói: "Nói gì?"

"Nói về tiểu thuyết tổng tài bá đạo ấy, cho bà ấy đọc mấy quyển tiểu thuyết là hiểu ngay mà."

"Không cần." Như bây giờ rất tốt, vả lại, cứ nhắc một cách tự nhiên thì cô sẽ từ từ hiểu ra thôi.

Cố Tây Khởi liếc nhìn Kiều Thần, cảnh cáo: "Cậu đừng quấy rầy tình thú nhỏ của chúng tôi."

Kiều Thần: "..."

Được rồi, là cậu ấy xen vào việc người khác.

-

Chớp mắt đã gần đến tám giờ tối, Gala mừng xuân sắp bắt đầu.

Bởi vì trong phòng khách có quá nhiều người, phòng chiếu phim đã bị những người khác chiếm cứ nên Kiều Ấu và Cố Tây Khởi chỉ có thể vào phòng Kiều Thần xem chương trình cuối năm.

Mặc dù trong phòng Kiều Thần cũng không có máy chiếu nhưng màn hình 48 inch cũng đủ rồi.

Kiều Thần đang xuống dưới nhà lấy đồ ăn, ở tuổi này, cậu ấy ăn rất khỏe, đêm nào cũng muốn ăn gì đó mới được. Tranh thủ lúc cháu trai không có mặt, Kiều Ấu cũng lén lút lấy một thứ từ trong túi áo ra.

Cố Tây Khởi nhịn cười: "Cái gì thế?"

Kiều Ấu vừa nói "dang dang dang dang" vừa lấy món quà năm mới cô chuẩn bị cho Cố Tây Khởi ra.

Đó là một hạt hướng dương.

Sở dĩ cô không tặng hạt giống khác, một là vì tỉ lệ sống sót của hoa Hướng Dương rất cao, chỉ cần gieo hạt giống xuống đất thôi, không cần chăm sóc cẩn thận chúng cũng có thể tự lớn lên được. Có khi đợi sang năm là có thể nhìn thấy một chậu hoa Hướng Dương tươi tốt rồi ấy chứ. Một lý do khác là ý nghĩa của hoa Hướng Dương rất đẹp, hướng đến ánh mặt trời, ngôn ngữ của loài hoa này cũng có nghĩa là ước mơ và chói lọi.

Tóm lại là hoa Hướng Dương tràn đầy hy vọng.

Kiều Ấu dặn dò: "Đồng chí Cố, cậu mang hạt giống này về gieo xuống đất là được, nhớ phải tưới nước định kỳ và để ở nơi có nhiều ánh nắng đấy."

Cố Tây Khởi nhận lấy hạt giống, hỏi: "Hạt gì đây?"

Kiều Ấu mỉm cười thần bí: "Bao giờ cậu trồng thành công thì sẽ biết nó là hạt giống gì thôi."

Cố Tây Khởi bật cười, thì ra còn muốn giữ bí mật với anh, nếu anh không trồng được thì sẽ không biết đây là hạt giống gì. Nhưng nếu nhìn từ góc độ khác thì quá trình này còn mang lại cảm giác thần bí và nghi thức, giống như là một hộp quà vậy, bạn biết bên trong có quà nhưng lại không biết chính xác là cái gì.

Chỉ có tháo dải ruy băng bên ngoài, mở hộp quà ra từng chút một thì mới biết rốt cuộc điều bất ngờ bên trong là cái gì.

Phải nói rằng, Cố Tây Khởi cảm thấy khá hứng thú và mong đợi.

Kiều Ấu đã chuẩn bị quà mừng năm mới cho anh thì tất nhiên anh cũng chuẩn bị cho cô, đó là một bức tranh sơn dầu kỹ thuật số mà anh dành một tuần để vẽ ra, mẫu vẽ là ảnh của Kiều Ấu.

Có thể treo ở trong phòng, cũng có thể cất đi.

Kiều Ấu rất thích món quà này, rõ ràng người tặng đã bỏ ra rất nhiều thời gian và công sức cho nó.

Đến lúc Kiều Thần quay lại, hai người họ đã trao quà xong.

Cậu ấy hoàn toàn không biết vừa rồi hai người mới thực hiện “giao dịch”.

Nhưng Kiều Ấu sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia, đồng chí Cố có quà thì tất nhiên cháu trai cũng có. Cô đã giấu tiền mừng tuổi dưới gối của cháu trai, đến lúc cậu ấy đi ngủ chắc chắn sẽ phát hiện.

Dù sao vào mỗi dịp năm mới đều có truyền thống người lớn lì xì cho con cháu.

Cô là người bề trên, tất nhiên phải lì xì cho cháu trai!

-

Lúc này, trong TV vang lên giọng nói ngọt ngào của người dẫn chương trình. Đây là lần đầu tiên Kiều Ấu xem Gala mừng xuân.

Vừa mới xem cô đã bị chương trình này thu hút toàn bộ sự chú ý, các tiết mục trong chương trình khiến cô hoa hết cả mắt.

Cô chưa từng theo đuổi thần tượng nên đây là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người nổi tiếng như vậy. Phải nói rằng những ngôi sao trong chương trình trông vô cùng xinh đẹp.

Có mấy ngôi sao không lớn tuổi hơn cô lắm, họ hát hò nhảy múa nhiệt tình khiến cô không thể rời mắt.

Nhất là các ngôi sao nam, không ngờ bọn họ đang ca hát thì lại bắt đầu cởi áo!

Kiều Ấu đang nghĩ mình có nên giơ tay lên che mắt không thì phát hiện có hai bàn tay đã làm giúp cô.

Kiều Thần đang ngồi chơi game một mình bên cạnh, nhìn thấy cảnh này, cậu ấy cười nhạo: "Cái quái gì thế? Có lộ cơ bụng đâu." Có phải ghen tuông hơi quá rồi không? Chẳng phải chỉ cởi áo khoác thôi sao? Nhiều lắm là lộ hai cái cánh tay chứ mấy.

Bà trẻ giật mình kinh hãi, cô chớp chớp mi, hàng mi lướt nhẹ quá hai bàn tay trước mặt: "Cái gì? Chẳng lẽ còn lộ cơ bụng nữa á?"

Kiều Thần tặc lưỡi: "Tất nhiên, có mấy buổi hòa nhạc còn có màn biểu diễn dội nước ướt hết người cơ. Các ngôi sao nam chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, cúc áo lỏng lẻo, đứng nhảy múa và làm đủ loại động tác trên sân khấu. Sau đó trên đầu sẽ có vòi phun nước xuống hoặc là phun từ dưới đất lên. Bà cứ thử tưởng tượng hình ảnh đấy xem."

Kiều Thần vừa nói xong, Kiều Ấu đã tưởng tượng được vài hình ảnh trong đầu.

Áo sơ mi trắng, phun nước, cúc áo không cài hết.

Tổng hợp lại thì chính là ngôi sao nam mặc áo sơ mi trắng không cài hết cúc, bởi vì bị bước dội ướt nhẹp nên áo dán chặt lên người.

Chuyện này...

Lúc này, Cố Tây Khởi đột nhiên ghé sát vào tai Kiều Ấu, khẽ nói: "Tôi có cơ bụng, cậu muốn sờ không?"

Nói đến cơ bụng thì tất nhiên không thể thiếu lời thoại của trà xanh.

Có một lời thoại kinh điển của trà xanh là: "Oa! Anh có cơ bụng sao? Giỏi quá đi! Có thể cho em sờ không? Hả? Gì cơ? Không công bằng? Thế anh có thể sờ em đấy... Ai da, ai da, nhột quá đi..."

Nhưng lời thoại kinh điển này không phù hợp với Cố Tây Khởi.

Thế nên anh chỉ có thể bỏ chủ ngữ rồi mới sử dụng.

Tuy cái câu được sửa lại này không hiệu quả bằng lời thoại của trà xanh nhưng cũng không phải không có hiệu quả.

Ít nhất là anh cảm giác được hai hàng lông mi trong lòng bàn tay rung động càng lúc càng lớn, hàng mi dài liên tục quét qua lòng bàn tay anh mang lại cảm giác ngứa ngáy.

Đây là lần đầu tiên bà trẻ nghe thấy một câu nói thẳng thắn như vậy.

Này... Muốn cô thẳng tay sờ vào cơ bụng sao?

Bà trẻ mím môi, mặc dù tim đập như trống bỏi nhưng cô cảm thấy mình không thể luống cuống được. Cô là bà trẻ đấy! Sao có thể bị cơ bụng đánh bại được! Không được rụt rè, nhất định không được rụt rè!

Thế nên cô vỗ tay, chân thành khen ngợi: "Cậu giỏi thật đấy!"

Còn chuyện khác thì để lần sau vậy.

Chương trình Gala cuối năm thật sự rất đặc sắc, nhưng bà trẻ hơi buồn ngủ rồi.

Trước kì nghỉ lễ, cô chìm đắm trong việc học tập không tự kiềm chế được, giờ giấc sinh hoạt, làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật, bình thường toàn hơn nửa đêm mới đi ngủ.

Nhưng sau kỳ nghỉ đông, cô lại khôi phục lịch làm việc và nghỉ ngơi lành mạnh, bảy giờ sáng ngủ dậy và đúng mười giờ tối đi ngủ. Bây giờ đã hơn mười một giờ, bình thường cô đã lên giường đi ngủ từ lâu rồi.

Vì thế, cô không chịu được liên tục gật gật đầu nhỏ trông như gà mổ thóc, trên mặt không giấu được sự buồn ngủ. Cô cố gắng mở mắt nhưng thật sự không thể chống lại cơn buồn ngủ, trông y như mấy đứa trẻ mẫu giáo, đáng yêu mà không hề biết.

Cố Tây Khởi buồn cười khẽ véo gương đôi má mềm mại của cô, khẽ dỗ: "Ngủ đi."

Bà trẻ lắc đầu, giọng nói ngái ngủ nhưng vẫn kiên quyết nói: "Không, phải thức suốt đêm mới được. Mà đến 0 giờ còn phải gửi lời chúc Tết đến thầy cô bạn bè nữa."

Cố Tây Khởi không nhịn được khẽ gãi cái cắm mũm mĩm của cô, lúc trước anh chẳng biết trẻ con đáng yêu ở đâu, nhưng lúc này nhìn thấy Kiều Ấu, hình như anh đã hiểu được rồi: "Không sao, tôi sẽ gửi giúp cậu."

Nghe đồng chí Cố nói vậy, bà trẻ hơi thả lỏng, cô thật sự rất rất buồn ngủ rồi.

Thế là cô nằm thẳng xuống giường, dần dần chìm vào mộng đẹp.

Cố Tây Khởi đắp chăn cho cô, chỉnh nhỏ đèn rồi ngồi bên cạnh với cô.

Kiều Thần thấy anh nhìn cứ chằm chằm gương mặt đang say ngủ của bà trẻ thì không khỏi nhíu mày, ghét bỏ nói: "Cậu làm gì thế? Ngốc rồi à?"

Cố Tây Khởi mỉm cười, khẽ nói: "Trẻ con rất đáng yêu, đúng không?"

Bà trẻ của cậu ấy, trẻ con?

Ánh mắt Cố Tây Khởi có vấn đề à?

Nhưng trong mắt Cố Tây Khởi, Kiều Ấu quả thực không khác gì trẻ con, cũng là gương mặt trắng trẻo mềm mại, da mặt không có chút lông tơ nào, lúc đi ngủ trông vừa mềm mịn lại ngoan ngoãn.

Có lẽ vì có đồng chí Cố đáng tin cậy làm bạn nên Kiều Ấu ngủ rất an tâm.

Nhưng khi bên người đột nhiên trống rỗng, cô vẫn mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Đèn trong phòng đã được chỉnh xuống mức thấp nhất, nhưng cô vừa tỉnh lại nên chưa thể mở mắt ra ngay.

Cô phát hiện hình như đồng chí Cố vừa ngồi bên cạnh cô sắp rời đi nên hàm hồ nói: "Trên người cậu đang mang theo hạt giống của tôi, cậu còn muốn đi đâu nữa?"

Kiều Thần đang lặng lẽ uống trà sữa, vừa nghe thấy câu này thì không nhịn được phun hết ra ngoài.

Tiến độ của hai người này quá nhanh rồi phải không?

Chẳng phải lúc nãy cô ấy mới nói Cố Tây Khởi rất sạch sẽ, đủ tư cách sinh con cho cô ấy à? Sao bây giờ đã có hạt giống rồi?

Con mẹ nó!

Quá thần tốc!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back