Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Ta Tái Sinh, Di Nương Lại Không Còn Giữ Được Thể Diện Được Nữa

[BOT] Mê Truyện Dịch
Sau Khi Ta Tái Sinh, Di Nương Lại Không Còn Giữ Được Thể Diện Được Nữa
Chương 15: Chương 15



Khi người xưa gặp lại, phụ thân ta lúc đầu là sửng sốt, sau đó giơ ngón tay chỉ vào Cố Nhu Gia, ông ta muốn nói gì đó, nhưng cổ họng chỉ có thể phát ra âm thanh "ư ư ư".

Thôi tệ rồi, lại thêm một người câm.

"Phụ thân, nương biết phụ thân và di nương rất yêu thương nhau, nên đã đặc biệt đưa bà ta đến để bầu bạn cùng ngài."

Căn phòng chìm vào im lặng, nhìn vẻ mặt không thể tin nổi của phụ thân, ta mỉm cười: "Phụ thân có muốn hỏi tại sao di nương không c.h.ế.t không? Tất nhiên là con đã cứu bà ta rồi. Sát thủ mà phụ thân sai đi năm xưa quá tệ, người mà con cử đi chỉ vài chiêu đã g.i.ế.c c.h.ế.t chúng và cứu di nương. Nhưng tiếc là phụ thân lại tàn nhẫn như vậy, vẫn sai người phế đi hai chân bà ta, để bảo vệ bà ta, con chỉ có thể cho bà ta sống trong hũ."

Ồ, tất cả đều là do ta bịa ra thôi, nhưng mà có sao đâu? Dù sao cả hai đều không thể nói chuyện, không thể xác minh được gì.

Cửa phòng đóng lại, hai người câm ở lại bên nhau. Chỉ qua những âm thanh “ư ư ư" "a a a", ta cũng có thể đoán được hai người đã chửi nhau tệ đến mức nào.

A! Thật là không chịu giữ lại chút thể diện nào!

Cùng với việc phụ thân ta lâm bệnh nặng, phủ đệ lại trở nên yên tĩnh. Những thiếp hầu trong hậu viện biết rằng giờ đây toàn bộ Hầu phủ đều do chủ mẫu gánh vác, nên không dám quậy phá, ngày ngày tìm mọi cách lấy lòng bà ấy, chỉ sợ bà ấy không vui sẽ bán mình đi.

Mà từ khi tổ mẫu qua đời cách đây ba năm, nương đã đưa ta về bên cạnh, mời tiên sinh đến dạy dỗ ta kiến thức, đồng thời dạy ta cách quản lý nhà cửa và sổ sách. Mặc dù bà ấy không quá gần gũi với ta, nhưng việc dạy dỗ ta như vậy coi như cũng là đại thiên nhân rồi. Dù sao, kiếp trước thân nương của ta cũng chẳng dạy ta được gì, ngược lại còn lợi dụng và hạ thấp ta bằng mọi cách.

Năm năm trôi qua, ta đã trở thành một đại cô nương. Theo học bên cạnh nương nhiều năm, ta đã hoàn toàn thay đổi. Kiến thức và khả năng của ta chính là vũ khí để ta tiến bước trong tương lai.

Nương ta đã chia cho ta một cửa hàng để ta thử sức. Sau vài năm kinh doanh, giờ đây cửa hàng này đã trở thành nơi không thể không đến của giới quý nhân ở kinh thành. Theo đà này, ta lại mở thêm vài cửa hàng ở các thị trấn lân cận, mỗi cửa hàng đều thu vào từng chậu vàng.

Có tiền, ta muốn làm một số việc, sau khi kể cho nương nghe kế hoạch, không ngờ nương cũng ủng hộ ta: "Muốn làm thì cứ làm đi, nữ nhân ở thế giới này quá khó khăn, họ không được đọc sách, không thấy được thế giới, luôn nghĩ rằng chỉ có dựa vào, phụ thuộc vào nam nhân mới có thể có được cái gọi là 'thể diện'. Nhưng họ quên mất, chỉ có bản thân mình mạnh mẽ mới là điều thể diện nhất."

Với sự ủng hộ của nương, rất nhanh trường nữ học của ta được thành lập.

Trường nữ học của ta, chỉ nhận nữ tử, không hỏi về gia cảnh, không thu học phí, nhưng sau khi học xong cần phải làm việc cho ta năm năm, sau năm năm, ở lại hay đi đều tùy ý họ.

Như vậy, những người không thể sống nổi ở nhà, và những người muốn lấy lòng Hầu phủ đều gửi không ít nử hài trong nhà đến.

Họ đều còn nhỏ tuổi, điểm chung là thiếu ăn, thiếu mặc hoặc bị chủ mẫu hành hạ, bị tiểu thiếp không thích... Cũng như những cái tên như Triệu Dệ, Phán Đệ, Niệm Đệ - Dù sao cũng không phải là những người được không được sủng ái.

Điều khiến ta không thể quên là đích nữ của nhà Đại Lý Thiếu Khanh cũng muốn đến trường nữ học của ta học hỏi, nhưng ngày đầu tiên đã bị nương nàng ấy kéo về.
 
Sau Khi Ta Tái Sinh, Di Nương Lại Không Còn Giữ Được Thể Diện Được Nữa
Chương 16: Chương 16 (Hoàn)



Nương nàng ấy đuổi đến Hầu phủ, ngẩng đầu chỉ chỉ vào trường nữ học: "Ngày ngày ở cùng những kẻ tiện dân, còn có thể thể diện ở đâu?

Học những Tứ Thư Ngũ Kinh làm gì? Chúng ta nữ nhân đâu có thi cử. Có thời gian không bằng học thêu thùa, cầm kỳ thư họa, sau này cũng tốt để lấy lòng phu quân. Phu nhân, ta nói đúng không?"

Bà ta nghĩ việc mở trường nữ học chỉ là ta đùa giỡn, bà ta không biết, nhưng tất cả đều là nương dạy ta mà.

Nương từ từ uống trà, chờ đợi phu nhân của Đại Lý Thiếu Khanh nói xong, lạnh lùng hỏi một câu: "Vậy Trương đại nhân rất sủng ái phu nhân sao?"

Trương phu nhân giật mình: "Gì cơ?"

Nương cười một cái, giọng điệu không nhanh không chậm: "Trương phu nhân từ nhỏ đã học cầm kỳ thư họa, thêu thùa, chắc chắn Trương đại nhân rất thích người đúng không? Nếu hai người thực sự tình cảm sâu đậm, sao ta lại nghe nói hôm qua Trương đại nhân lại đưa về một tiểu thiếp?"

Bị chọc vào nỗi đau, Trương phu nhân tức giận: "Bạch Sơ Tuyết, ngươi tự hào cái gì? Hầu gia nhà ngươi không phải cũng là tên háo sắc à?"

Nương gật đầu đồng ý: "Quả thực là cùng một lũ, vì vậy ta mới không ép buộc khuê nữ mình học cách làm sao để lấy lòng nam nhân.

Muốn thể diện thì tự mình kiếm! Dựa vào nam nhân có thể được gì? Hừ..."

Ta cảm thấy nương mình rất mạnh mẽ. Đúng, bà ấy có thể kiểm soát cả một Hầu phủ lớn như thế, khiến hàng trăm người trong phủ nghe lời bà ấy, không phải nhờ vào phụ thân ta, mà là nhờ vào sự khéo léo, kiến thức và năng lực của bản thân bà ấy.

Ta nghĩ, làm nữ nhân, phải như nương ta vậy.

13

Đệ đệ ta đã tám tuổi rồi, dưới sự giáo dục của nương, đệ ấy thông minh, lanh lợi, có quan điểm đúng đắn và tính cách khiêm nhường. Hoàn toàn không có những tật xấu của phụ thân. Vì thế, năm ngoái, ngoại tổ phụ của đệ đệ đã xin cho đệ ấy một vị trí thế tử, chỉ chờ phụ thân mất để kế thừa Hầu phủ.

Năm thứ hai, khi chín tuổi, đệ đệ dựa vào khả năng của mình đã thi đỗ tú tài, trở thành thần đồng. Ngay cả trong cung cũng đã nghe danh tiếng về đệ ấy. Đúng lúc đó, Cửu hoàng tử thiếu một thư đồng, và đệ đệ ta được chọn.

Nhị đệ đã lớn, vậy thì phụ thân cũng không còn lý do gì để tiếp tục sống nữa.

Tối hôm đó, nương dẫn ta đến sân của phụ thân, không một hạ nhân nào ở đó, chưa kịp mở cửa phòng, đã ngửi thấy mùi hôi thối.

"Nương, chúng ta đừng vào nữa, kẻo làm bẩn váy của nương."

Có lẽ nghe thấy tiếng động, phụ thân phát ra tiếng hổn hển. Ông ta đang cầu xin, cầu xin chúng ta tha cho ông ta.

Nhưng làm sao hai người nữ nhân đứng bên ngoài, từng bị ông ấy làm tổn thương đến tận xương tủy, có thể thương hại ông ta?

"Quả thực là dơ bẩn, đốt đi, như vậy cũng sạch sẽ hơn."

"Vâng."

Một đám cháy lớn, cuốn đi hai người đáng ghê tởm nhất trên đời này. Ta nghĩ mình sẽ cảm thấy một niềm vui mãn nguyện khi báo được thù. Nhưng nhìn viện tử đã hóa thành tro bụi, ta lại không cảm thấy buồn vui gì.

Hóa ra, những đau khổ của kiếp trước, trong những năm theo nương học hỏi, đã được chữa lành.

"Ngày mai trường nữ học chiêu sinh, con sẽ bận rộn một thời gian, sớm nghỉ ngơi đi."

Sau khi nhắc nhở ta, nương quay người đi, ta vội vàng bước nhanh hai bước, theo sau, vòng tay qua cánh tay nương: "Mấy ngày này nhị đệ học hành thực sự vất vả, con đi xem đệ ấy một chút."

"Được."

Chấp nhận bản thân, tự tin và tự do, không quan tâm đến ánh mắt và ý kiến của người khác, mới là điều thực sự quý giá.

(Hết)
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back