Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hậu Duệ Phượng Hoàng

Hậu Duệ Phượng Hoàng
Chương 30: Chương 30



Ta không đáp lời, sau khi đặt chiếc yếm xuống, nhẹ giọng nói: "Nương nương, ta đã nói tin tức của mình rồi, bây giờ đến lượt ta hỏi người."

Lý Quý Phi ngước mắt, đôi mắt như ngọc lưu ly mỹ lệ, nhưng lại mang theo chút giễu cợt nhàn nhạt: "Ninh Dương, ngươi cần gì phải hỏi ta chứ? Trong lòng ngươi đã có đáp án rồi không phải sao? Ta chỉ nói một câu, bát thuốc đưa đến năm xưa qua tay ta, không độc."

Ánh nắng ngoài cửa sổ rất đẹp, nhưng rơi trên người ta lại lạnh lẽo như nước đá. Không độc, một câu không độc thật hay. Thảo nào kiếp trước ta c.h.ế.t hồ đồ như vậy, hóa ra đến hận, ta cũng hận nhầm người.

“Ninh Dương, ngươi đi nói với bệ hạ, bảo ông ấy dẫn Trình Cẩn đến đây, ta có chuyện muốn nói với hắn."

Móng tay nhọn hoắt của Lý Quý Phi rơi trên tấm vải, nàng không nhìn ta nữa, lại nhẹ nhàng ngân nga một bài ca dao.

"Ra cửa thành đông, gái như mây hồng. Tuy rằng mây hồng, chẳng kẻ ta mong. Áo trắng khăn xanh, chuyện trò vui lành. Ra cửa thành tây, gái như ráng bay. Tuy rằng ráng bay, chẳng kẻ ta say. Áo trắng cỏ lau, cùng người vui vầy."

Ta quay người rời đi, nhớ lại câu chuyện tư bôn mà Lý Như Nghiên kể. Thật sự là Lý gia để Lý Quý Phi yên lòng, mới đưa Trình Cẩn vào cung sao?

Người con gái bị tình lang lừa gạt, lại bị đưa vào cung để gia tộc mưu lợi, từ đầu đến cuối không hề hận sao?

"Ninh Dương."

Lý Quý Phi đột nhiên gọi ta lại từ phía sau: "Năm xưa, cháu trai ta từng quỳ từ đường mười ba ngày vì ngươi."

Ta không quay đầu, chỉ khẽ cười một tiếng: "Quý Phi nương nương, người và Trình Cẩn chẳng phải cũng từng tình chàng ý thiếp sao?"

Ta vừa đi vừa suy nghĩ. Trước đây, ta vẫn luôn nghi ngờ mơ hồ, người hại c.h.ế.t mẫu hậu còn có người khác, chỉ là không biết là đại cửu phụ hay phụ hoàng.

Bây giờ, mấy lời của Lý Quý Phi, khiến ta hoàn toàn tỉnh táo. Mẫu hậu c.h.ế.t vì đại cửu phụ và phụ hoàng hợp mưu sao?

Bát thuốc không độc kia, phụ hoàng đã xem qua, đại cửu phụ đã xem qua, nhưng họ đều mặc nhận mẫu hậu bị cung nhân hạ độc g.i.ế.c chết.

Thuốc không độc, làm sao g.i.ế.c người?

Họ cố ý dẫn dắt ta và Tạ Văn Đoan hận Lý Quý Phi.

Ta ngước đầu nhìn về hướng Thái Hòa Cung, dường như thấy một mũi tên dài b.ắ.n ra từ ngai vàng phía sau phụ hoàng, hàn quang lóe lên, đ.â.m thẳng vào giữa lông mày ta. Quyền lực là một lời nguyền rủa, rơi vào vòng xoáy đó, không ai có thể sống sót mà thoát ra.

Vòng xoáy này đã g.i.ế.c c.h.ế.t mẫu hậu ta, thậm chí còn muốn g.i.ế.c cả ta. Mẫu hậu, nếu người thật sự có linh thiêng, xin hãy phù hộ con gái được như ý nguyện.

……

Không ai biết ngày đó trong tẩm cung của Lý Quý Phi đã xảy ra chuyện gì.

Không lâu sau, tin tức truyền ra từ trong cung, Lý Quý Phi đột tử, một xác hai mạng.

Tội ác của Trình Cẩn tày trời, phụ hoàng cảm thấy bất an sâu sắc, hạ lệnh lăng trì xử tử.

Triều đình trên dưới một mảnh hân hoan, người người đều nói phụ hoàng là thánh minh thiên tử, xử tử đại gian thần Trình Cẩn.

Lý gia nhất thời bị lạnh nhạt, ngay cả đại hoàng tử cũng bị liên lụy. Một ngày trước khi Trình Cẩn bị hành hình, ta một mình đến ngục giam gặp hắn.

"Kế sách của Ninh Dương điện hạ thật hay, thế mà có thể khiến Quý Phi nương nương và Lưu Thọ trở mặt với ta."

Ta nhìn hắn, cười lạnh một tiếng: "Ngươi sai rồi, Quý Phi sớm đã hận ngươi thấu xương, muốn cùng ngươi đồng quy vu tận. Còn Lưu Thọ, người ta cũng có tiền đồ muốn theo đuổi, dựa vào đâu mà mãi ngồi dưới trướng ngươi làm cháu nội?"

"Ngươi đến xem ta chê cười sao?"

Ta cong khóe môi: "Ta chỉ là được người nhờ vả, mang đến cho ngươi một lời." Trình Cẩn, chủ ý để ngươi vào cung làm thái giám năm đó, không phải Lý Quần Anh nghĩ ra."
 
Hậu Duệ Phượng Hoàng
Chương 31: Chương 31



Trình Cẩn ngẩn người một lát, sắc mặt cứng đờ, định hỏi lại thì ta đã quay người rời đi. Phía sau, Trình Cẩn hét lớn: "Ngươi quay lại nói rõ ràng!"

Một mối nợ cũ từ lâu, những nữ nhân bị chôn vùi trong cung đình này, đâu chỉ có một mình mẫu hậu ta.

……

Tháng hai năm sau, Tống Chương thi hội đoạt khôi, thi điện lại được phụ hoàng khâm điểm trạng nguyên.

Khi chiêu đãi đồng môn, đặc biệt gửi thiệp mời cho ta.

"Sư đệ năm nay quả nhiên kim bảng đề danh, xem như không phụ lòng tâm huyết của phu tử."

Khi ta đọc sách ở Trung Ản Sơn, Tống Chương tuổi còn nhỏ, thầy Cát rất yêu thích đồ đệ này, mỗi ngày đều gọi Tống Chương bé nhỏ đến khảo bài.

Bây giờ thoáng cái mấy năm, Tống Chương cũng đến tuổi khoa cử đoạt khôi.

"Nguyện vì điện hạ dốc sức trâu ngựa."

Sau ba tuần rượu, ta gặp Lý Mộc Tuyết ở hậu hoa viên nhà Tống Chương.

"Bình An."

Hắn có vẻ hơi quá chén, trong lúc mơ màng gọi một tiếng Bình An. Ta rũ mắt, bước chân không dừng lại.

"Lý đại nhân, ngươi uống say rồi."

Lý Mộc Tuyết cười khổ một tiếng: "Thần tửu lượng kém cỏi, mạo phạm Ninh Dương điện hạ."

"Không sao."

Ta lướt qua Lý Mộc Tuyết, không hề dừng lại. Tháng tư, lũ lụt sông Trường Giang vẫn không dứt.

Chuyện trị thủy năm ngoái như hoa phù dung sớm nở tối tàn. Phụ hoàng giận dữ, truy trách nhiệm Giang Hoài, ba ngày sau, Giang Hoài sợ tội tự sát, chuyện này biến thành vụ án không đầu.

"Giang Hoài vừa nhìn là biết làm bia đỡ đạn cho Tạ Văn Triết, phụ hoàng cũng thật là, cứ dung túng cho Tạ Văn Triết như vậy."

Ta dùng nắp tách gạt bọt trà trong tách, thong thả uống trà.

"Đệni nếm thử xem, đây là trà mới do Chuyển vận sứ muối Giang Nam đưa tới, ngay cả chỗ phụ hoàng cũng không có."

Tạ Văn Đoan mất kiên nhẫn uống một ngụm trà, không hề để ý đến thâm ý trong lời nói của ta.

Hắn bây giờ được ta dung túng, việc gì cũng ném cho ta, chính vụ một chữ cũng không biết, đảng phái trong triều càng không hay, mỗi ngày chỉ biết trừng mắt giận dỗi Tạ Văn Triết.

"Sợ gì chứ, phụ hoàng không quản, đại cửu phụ chẳng lẽ cũng không trông nom sao.”

"Văn Đoan, ngươi có công sức tức giận thế này, chi bằng nghĩ xem ăn mừng thế nào khi tam cửu phụ khải hoàn hồi triều."

Năm ngoái, tam cửu phụ vào kinh thuật chức, người kinh thành mới biết Đao tướng quân danh tiếng lẫy lừng của đại doanh Tây Bắc, là người Vương gia.

Phụ hoàng rất vui mừng, trong lời nói nhiều lần nhắc đến mẫu hậu, nói mẫu hậu lúc còn sống lo lắng nhất là người đệ đệ này, bây giờ tam cửu phụ có thể một mình đảm đương, mẫu hậu dưới suối vàng cũng sẽ yên lòng.

Ta nghe mà chỉ thấy rất buồn cười. Mẫu hậu ngày thường, vừa phải lo lắng cho Tạ Văn Đoan, vừa phải lo lắng cho tam cửu phụ, thường xuyên còn phải vì chuyện hôn sự của ta mà báo mộng cho phụ hoàng, người c.h.ế.t rồi cũng không được yên ổn.

Sau khi hồi kinh không lâu, tam cửu phụ được điều nhiệm đến Tam Đại Doanh. Sau Tết, giặc Oa lại bắt đầu làm loạn, tam cửu phụ lâm nguy phụng mệnh, dẫn quân chống giặc Oa.

Khác với kiếp trước, lần này lương thảo đầy đủ, lại đề phòng trước kẻ phản bội, chỉ trong nửa tháng, đã đánh lui giặc Oa thường xuyên làm loạn ở vùng ven biển Giang, còn bắt sống chủ lực giặc Oa.

Nói ra thật nực cười, chủ lực đó lại có một nửa là người Hán. Lúc tam cửi phụ hồi triều, Tạ Văn Triết lại bị phái đi sửa đê sông.

Lần này, phụ hoàng thật sự nổi giận, bởi vì không ít lưu dân lang thang không nơi nương tựa, thế mà tập hợp thành quân khởi nghĩa, đối đầu với triều đình.

Tạ Văn Triết đi hai tháng, cuối cùng xám xịt quay về kinh thành.

"Phụ hoàng, đám quân khởi nghĩa đó hung ác tàn bạo, không chỉ không coi triều đình ra gì, còn tàn sát dân lành địa phương."

Tạ Văn Triết tố cáo ngay trước điện, nói quân khởi nghĩa hung ác tàn bạo, nên phái trọng binh trấn áp.

Lời vừa dứt, đã bị tam cửu phụ đá văng ra xa một trượng.

"Nói bậy!"
 
Hậu Duệ Phượng Hoàng
Chương 32: Chương 32



Tam cửu phụ quỳ xuống xin tội, rồi nói: "Ninh Dương đã phái người đến vùng Ích Châu thăm dò, thây đói nằm la liệt khắp nơi, dân đói ăn thịt con, đâu phải quân khởi nghĩa hung ác tàn bạo, mà là quan viên địa phương không làm người, tình cảnh như vậy còn cưỡng ép thu thuế. Ninh Dương nói, đã có không ít dân đói sinh ra lời oán hận triều đình. Nàng còn tận mắt thấy một bà lão bị c.h.ế.t đói, trước khi c.h.ế.t nắm tay nàng hỏi, triều đình có phải đã bỏ rơi dân chúng Ích Châu rồi hay không. Bệ hạ, Ích Châu lũ lụt không dứt, mười nhà chín rỗng, từ lâu đã không còn bao nhiêu dân chúng rồi! Thần xin bệ hạ, cho Ninh Dương dẫn thủ lĩnh quân khởi nghĩa đến kêu oan."

Phụ hoàng giận dữ, lập tức cho người gọi ta lên triều.

Ta đội mũ công chúa, từng bước từng bước bước qua bậc thềm đỏ son, vượt qua quần thần, đi đến bên cạnh tam cửu phụ.

"Thần, Ninh Dương, thay mặt ba ngàn tám trăm bảy mươi hai người dân Ích Châu, đến kêu oan!"

Đến lúc này, chuyện Tạ Văn Triết và Giang Hoài trị thủy năm ngoái mới bị phơi bày trước mặt mọi người.

Tiền cứu trợ triều đình cấp, một xu cũng không dùng vào việc cứu trợ. Số tiền này chia làm ba khoản, một khoản tu sửa sông ngòi, hai khoản còn lại đều bị Tạ Văn Triết và quan viên các cấp địa phương tham ô, con sông kia chỉ là công trình làm màu.

Tạ Văn Triết sợ chuyện bại lộ, phái rất nhiều người canh giữ ở miệng đê, sau khi vỡ đê không cho dân chúng chạy trốn. Nhiều thôn trấn cứ thế bị nước lũ nhấn chìm, ngay cả tiếng động cũng không truyền ra được.

Lòng dân oán hận, phụ hoàng không thể nhẫn nhịn được nữa, sai người điều tra vụ việc.

Nhưng điều tra đến cuối cùng, lại không nỡ g.i.ế.c con trai ruột, đành tìm một đám dê tế thần g.i.ế.c sạch, lại hạ chỉ quở trách Tạ Văn Triết, lệnh hắn đóng cửa suy ngẫm.

Phía bên kia, Lý Quần Anh sau khi Lý Quý Phi c.h.ế.t thì ở nhà không có việc gì làm lại được phục chức, trám vào chỗ khuyết của công bộ thượng thư, chuyện đầu tiên sau khi nhậm chức là đi sửa sông.

Quốc khố bây giờ vẫn không sung túc, trị thủy quy mô lớn, chắc chắn là không thể lấy ra số tiền này.

Đưa Lý Quần Anh vào đó, chính là để ông ta lấy tiền của Lý gia bù vào cho Tạ Văn Triết. Từ ngày hôm đó lên triều, phụ hoàng đã ngầm cho phép ta thỉnh thoảng tham gia chính sự.

"Nếu Ninh Dương là thân con trai, trẫm cũng không cần phải lo lắng."

Ta cúi đầu phê duyệt tấu chương, không nói gì nhiều. Đến tận bây giờ, vẫn còn không ít người cho rằng ta là đang tranh giành cho Tạ Văn Đoan.

Vậy thì xem Tạ Văn Đoan có bản lĩnh đó không, để ta chắp tay dâng hết mọi sắp xếp cho hắn. Không ai nâng ta chí cao xanh, ta tự đạp tuyết tới đỉnh núi.

……

Sáu năm sau.

Ta và Hoa Dương cùng nhau bỏ vốn ra, giám sát trường nữ học đầu tiên. Các nhà để lấy lòng ta, đều cẩn thận lựa chọn những bé gái đến học.

Ngày khai giảng trường nữ học, ta đặc biệt đến nghe một tiết học. Học được một nửa tiết, bên ngoài trường nữ học ồn ào bất thường.

Ta ngước đầu, ra hiệu cho phu tử tiếp tục, dẫn A Gia ra ngoài xem xét. Ta bước ra, thấy cổng trường nữ học có bốn năm sĩ tử và hai ba học cứu đứng đó, đang lớn tiếng ngâm nga "Nữ tắc".

"Ai đang gây rối ở đây?"

Người cầm đầu thấy ta bước ra, giọng càng lớn hơn, mang theo vài phần đắc ý.

"Công chúa điện hạ có từng đọc 'Nữ tắc' chưa?"

Ta thản nhiên cụp mắt, giọng nói ôn hòa: "Chưa từng."

"Vậy thì người nên đọc kỹ vào, mới biết cái gì gọi là bổn phận của nữ tử!"

Người nói ngẩng cao đầu, ra vẻ dạy dỗ ta. Khuôn mặt A Gia phủ một lớp sương lạnh, ta vỗ vỗ tay nàng, ra hiệu nàng đừng nóng vội.

"Ngươi tên gì?"

"Khổng Vũ!"

Dường như rất hài lòng với tên họ của mình, nói xong, Khổng Vũ hơi hếch cằm, đợi ta phụ họa.

Không phụ lòng mong đợi của hắn, ta quả thực biết rõ gia thế của hắn.
 
Hậu Duệ Phượng Hoàng
Chương 33: Chương 33



"Hóa ra là hậu duệ của Khổng phu tử. Nếu Khổng phu tử biết hậu duệ của mình như vậy, e là cũng phải xấu hổ. A Gia, dẫn người đến, trói mấy kẻ không biết điều này lại ném đến phủ Kinh Triệu doãn."

"Ngươi dám! Chúng ta đều là người có công danh!"

Ta cười lạnh một tiếng: "Công danh? Là chỉ việc ngươi mười ba năm liên tiếp thi rớt, phải nhờ gia tộc che chở mới có được chức quan sao? Mấy người các ngươi, học hành thì chẳng ra gì, tâm địa tà ác thì không ít. Muốn lợi dụng việc học hành của nữ nhi để đánh bóng tên tuổi, cũng không tự lượng sức mình."

Ta liếc nhìn đám đông đang vây xem phía sau, ánh mắt lạnh như băng. Mấy kẻ ngu ngốc này chỉ là quân cờ bị lợi dụng, trong đám người kia chắc chắn có không ít kẻ đang chờ xem trò hay.

"Tra rõ phụ thân, phu tử của chúng là ai. Phụ thân không dạy con là lỗi của phụ thân, mang theo lệnh của ta đến từng nhà tra hỏi tội trạng."

"Lộng ngôn! Nữ nhân nên an phận trong nhà, xuất đầu lộ diện thật mất thể diện! Là công chúa càng phải làm gương, nếu ai cũng như vậy, thiên hạ chẳng phải đại loạn sao!"

“Nữ nhân ra ngoài thì thiên hạ sẽ đại loạn ư?"

Ta bật cười nhẹ: "Năng lực của nữ nhân lớn đến vậy sao, vậy chúng ta càng không nên bó chân trong khuê phòng nữa."

"Trên đầu ba thước có thần linh, Ninh Dương công chúa, người hành xử như vậy không sợ thần linh quở trách sao?"

"Nếu thần linh cần kiêng dè ta, ta có gì phải sợ hắn? Các ngươi luôn miệng nói vì nghĩa lý, vậy nghĩa là gì, lễ là gì? Ta từng quyên góp tiền cứu tế dân gặp nạn ở Ích Châu, thân chinh tuần tra muối ở Giang Nam, còn dẫn binh đánh đuổi giặc Oa biển, trừng trị hàng chục quan tham ô lại, ban hành vô số điều luật có lợi cho dân. Các ngươi đã làm được gì cho dân chúng? Nào là "Nữ tắc", "Nữ giới", ta chẳng thèm xem. Nếu kinh sách thánh hiền mà dạy ra những kẻ như các ngươi, thánh nhân ắt phải hổ thẹn mà chết!"

Phía sau, đám học sinh mới nhập học không biết từ lúc nào đã tụ tập trước cửa, im lặng theo dõi mọi chuyện.

Chẳng mấy chốc, vài kẻ bị bịt miệng, áp giải đi. Ta quay người, nhìn đám học sinh: "Các ngươi thấy rồi chứ, đây mới là bài học đầu tiên mà các ngươi cần học hôm nay. Nếu các ngươi chỉ biết ngày ngày thêu thùa trong khuê các, thì chỉ có thể nhường giang sơn ngoài kia cho đám người này. Nhưng nếu các ngươi nắm quyền lực, có vốn liếng sinh tồn, bọn chúng chỉ dám buông lời châm chọc, còn các ngươi có thể tùy ý vứt bỏ bọn chúng như rác rưởi. Ta biết trong số các ngươi có không ít người được các gia tộc cử đến để thăm dò, lấy lòng ta. Nhưng ta cho rằng đây là cơ hội tuyệt vời. Cả đời người có mấy lần thay đổi được vận mệnh. Hôm nay ta đã làm mẫu cho các ngươi, tương lai thế nào, hãy tự mình quyết định."

Sau khi tống giam vài tên sĩ tử vào ngục Kinh Triệu Phủ, tấu chương đàn hặc ta bay đến như trút nước.

Bấy lâu nay, kẻ ngứa mắt với việc ta tham chính không ít, người thì đầu óc cứng nhắc vì đọc quá nhiều sách, kẻ thì muốn làm suy yếu phe cánh Thái tử.

Bên ngoài ồn ào náo loạn, phủ công chúa lại bình yên lạ thường.

"Mấy tên ngự sử này chửi thối thật."

Tống Chương liếc qua vài tờ tấu chương đàn hặc, không khỏi nhăn mặt. Ta lại xem rất thích thú, thỉnh thoảng còn bình phẩm vài câu.

"Chửi khó nghe thì sao, chẳng phải tấu chương này vẫn phải qua tay ta rồi mới đến được chỗ phụ hoàng sao?"

Tống Chương cong môi cười: "Lưu Thọ ngược lại khôn khéo đấy."

"Hắn ta còn lươn lẹo hơn cả Trình Cẩn." Ta hừ lạnh một tiếng, "Miệng cũng rộng thật."

Tống Chương gấp tấu chương trước mặt ta: "Lòng tham không đáy, có ngày nghẹn c.h.ế.t thôi."

"Sư đệ không ở Hàn Lâm Viện làm việc, đến phủ công chúa của ta làm gì?"

Tống Chương chống hai tay lên bàn sách trước mặt ta, hơi cúi người, hơi thở phả vào mặt ta, ta chống cằm nhìn hắn.
 
Hậu Duệ Phượng Hoàng
Chương 34: Chương 34



“Thiếp thân theo nàng năm mười sáu tuổi, đến nay đã bao năm, nàng vẫn chưa cho thiếp một danh phận."

Ta suýt chút nữa phun trà ra: "Ta còn chưa cho ngươi danh phận ư? Cùng khóa tiến sĩ với ngươi, ai thăng quan nhanh bằng ngươi?" Chẳng lẽ ngươi muốn trẻ thế này đã vào nội các?"

Hắn thở dài: "Sư tỷ thừa biết ta không nói đến chuyện đó."

Ta mỉm cười, đưa tay khẽ chạm lên trán hắn: "Đại sự chưa thành, lấy đâu ra gia đình?"

...

Đại cửu phụ cũng trách ta xen vào chuyện người khác.

"Lo chuyện nữ học thì có ích lợi gì? Có đáng để con bỏ bao tâm sức như vậy không? Dù những nữ nhân đó có học hành thành tài, thì cũng không được gia tộc che chở hay truyền thừa. Ngai Thái tử của Văn Đoan đang lung lay, đó mới là việc con nên tính toán."

Ta cười nhạt, thong thả chỉnh lại áo choàng, đợi đại cửu phụ mất kiên nhẫn mới từ tốn lên tiếng: "Con cũng không hiểu Văn Đoan bao năm qua đã làm gì, mà Tạ Văn Triết bị giam sáu năm rồi, ngai Thái tử vẫn không vững."

Ta biết rõ nguyên do. Chỉ là cố tình nói vậy để bịt miệng đại cửu phụ. đại cửu phụ nói học sinh nữ học, dù có đọc sách cũng không thể thi cử, giá trị thông gia cũng không thay đổi.

Ta im lặng. Bây giờ là vậy, không có nghĩa sau này cũng vậy.

Không tranh đấu, chỉ có thụt lùi, bị người khác chiếm đoạt không gian sống.

Ta không cần tranh luận với đám người cổ hủ này, đợi ta lên ngôi cao, sẽ có bậc đại nho biện minh cho ta.

...

Ngày mười tháng chín, kỳ thi mùa thu.

Lúc ra khỏi phủ, ta ngước nhìn trời cao, tiết trời thu trong xanh, quang đãng.

Thời tiết thật là đẹp, hợp để mưu phản.

Kiếp trước, Lý gia mưu phản, phụ hoàng trọng thương qua đời, tam cửu phụ dẫn quân cứu viện. Trong khung cảnh nhuốm màu m.á.u tanh, Tạ Văn Đoan dễ dàng lên ngôi.

Mấy năm nay, Lý Quần Anh tuy thăng quan tiến chức, nhưng không còn được như trước.

Ích Châu gặp lũ lớn, Lý Quần Anh vì tự bảo vệ mình, đã đổ không ít tiền bạc vào đó. Tạ Văn Triết bị giam cầm, bao nhiêu kế hoạch của Lý gia đều đổ sông đổ biển.

Lý Quần Anh đã bị dồn vào đường cùng. Lý Quần Anh không phải không nghĩ đến việc thay đổi cục diện. Lý Như Nghiên từng có tình cảm với Tạ Văn Đoan, dù đã đính hôn, nhưng sau khi Tạ Văn Triết bị giam, phụ hoàng cũng hủy bỏ hôn ước. Lý gia rất muốn gả Lý Như Nghiên cho Tạ Văn Đoan.

Nhưng Tạ Văn Đoan không đồng ý, chỉ muốn nạp Lý Như Nghiên làm thiếp, đến chức trắc phi cũng không cho.

"Ta rất yêu Như Nghiên, nhưng nàng đã từng đính hôn với Tạ Văn Triết, ta cưới nàng chẳng phải tự dưng bị hắn sỉ nhục sao? Nhưng nếu Như Nghiên làm thiếp của ta thì khác, vị hôn thê của Tạ Văn Triết lại làm thiếp của ta, ta xem hắn còn mặt mũi nào nữa!"

Tạ Văn Đoan nói ra những lời lẽ ngụy biện, bản thân lại thấy đó là diệu kế.

Chuyện này truyền ra, Lý Như Nghiên cảm thấy vô cùng nhục nhã, tối đó liền uống thuốc tự tử.

Sau khi nàng qua đời, Tạ Văn Đoan giả vờ đau buồn một hồi.

"Sao Như Nghiên lại nghĩ quẩn như vậy chứ? Có lòng chân thành của ta, làm thê hay làm thiếp thì có gì khác nhau?"

Ta lạnh lùng nhìn Tạ Văn Triết, chỉ thấy lạnh cả sống lưng. Thật không bằng cầm thú.

Cũng may Lý Như Nghiên là cô gái thông minh, tự tử chỉ là kế giả chết, nàng chỉ muốn thoát khỏi sự khống chế của gia đình mà thôi.

Lý Quần Anh muốn tạo phản. Hắn cấu kết với Chu Trường Hải, Đô chỉ huy Cẩm Y Vệ, thừa lúc kỳ thi mùa thu, trước tiên bao vây kinh thành để giải cứu Tạ Văn Triết đang bị giam cầm; sau đó dẫn quân tiến vào trường săn, thừa lúc phụ hoàng không phòng bị để lật đổ triều chính.

Cẩm Y Vệ mấy năm nay bị Đông Xưởng chèn ép, toàn phải làm việc dơ bẩn, vất vả mà chẳng được bổng lộc bao nhiêu, Chu Trường Hải cũng muốn đánh cược cho tiền đồ.

Kế hoạch thì hay, nhưng thực hiện lại không suôn sẻ. Đêm trước kỳ thi mùa thu, toàn bộ kế hoạch bí mật liên lạc các phe phái của Lý Quần Anh đã nằm trên bàn ta.
 
Hậu Duệ Phượng Hoàng
Chương 35: Chương 35



Hoa Dương hỏi ta định làm gì. Ta châm lửa đốt bức mật thư, tro tàn rơi xuống bàn, giống như kế hoạch vội vã này vậy.

"Ta thấy, rất tốt. Phụ hoàng làm hoàng đế lâu như vậy, chắc cũng mệt mỏi rồi, có người muốn thay ngài ấy làm, chẳng phải rất tốt sao? Làm con cái, phải học cách chia sẻ gánh nặng phụ mẫu chứ."

Hoa Dương cong môi cười: "Hoàng tỷ nói phải."

...

Đêm đó, phụ hoàng hạ lệnh đốt lửa trại.

Trong lúc ca múa nhạc rộn ràng, vũ nữ dẫn đầu bất ngờ hành thích, một mũi tên từ trên cao nhắm thẳng về phía phụ hoàng.

Phụ hoàng còn chưa kịp kêu cứu, đã bị Lưu Thọ bên cạnh xô ngã xuống đất. Ông thở phào nhẹ nhõm, vừa định đứng lên, thì phát hiện toàn thân không thể nhúc nhích.

Kinh hãi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt ta đang nhìn thẳng vào ông. Ta cong môi cười, lớn tiếng hô trong ánh mắt kinh ngạc của ông: "Mau hộ giá, phụ hoàng bị thương rồi!"

Bên ngoài lửa cháy ngập trời, tiếng c.h.é.m g.i.ế.c vang vọng. Lý Quần Anh đã dẫn người rời đi từ lâu, những người còn lại đều lộ vẻ kinh hoàng, thầm tính toán những thay đổi sau trận chiến này.

Đại cửu phụ liếc nhìn xung quanh, tam cửu phụ cũng đã biến mất từ lúc nào. Ông nhìn ta như có điều suy nghĩ, ta khẽ gật đầu, khóe miệng đại cửu phụ khẽ nhếch lên.

Thích khách trong điện nhanh chóng bị khống chế, tiếng đánh nhau bên ngoài càng lúc càng gần.

Mọi người trên tiệc đều hoảng sợ, mỗi người một tâm tư, trong bầu không khí im lặng đến đáng sợ, Tống Chương đứng lên rút kiếm.

"Rượu ngon thịt béo, sao thiếu được ca múa? Chương này tài hèn sức mọn, lục nghệ sơ sài, nguyện được múa kiếm hầu điện hạ!"

Tống Chương múa kiếm bên đống lửa trại, Hoa Dương ngồi vào chỗ người gảy đàn, tấu lên khúc nhạc hòa theo.

Ta nâng chén rượu: "Ta kính chư vị một chén, cùng đợi tin thắng trận."

Nửa canh giờ sau, một người vén rèm kiếm bước vào, ngược ánh lửa tiến đến.

"Không phụ sự mong đợi."

Tam cửu phụ mình đầy máu, ánh mắt sắc lạnh như dao, hành lễ thần tử với ta. Giống như kiếp trước, Lý Quần Anh mưu phản thất bại, phụ hoàng bị thương nặng, khó qua khỏi.

"Chỉ tiếc Thái tử điện hạ hoảng loạn mất phương hướng, bị nghịch tặc bắt giữ."

...

Lý Quần Anh bắt Tạ Văn Đoan, lui về hẻm núi, đòi gặp ta mới chịu thả người.

Bình minh vừa lên, ráng chiều rực rỡ. Ta cưỡi ngựa, đối mặt với Lý Mộc Tuyết từ xa.

Lý Quần Anh vốn là quan văn, tuổi đã cao, sức cùng lực kiệt, nhưng vẫn cố gồng mình không chịu thua.

"Ninh Dương, ngươi mau c.h.ế.t đi! Ta sẽ thả thằng nhãi thái tử!"

Tạ Văn Đoan bị d.a.o kề cổ, mặt đầy vết xước, gào lên: "Hoàng tỷ, cứu ta với!"

Ta cười khẩy: "Văn Đoan, ngươi muốn ta cứu ngươi thế nào?"

Tạ Văn Đoan rụt rè, ấp úng một hồi, không dám nhìn ta, quay mặt đi: "Hoàng tỷ, sau này ta nhất định lập bài vị của tỷ ở nơi đẹp nhất, Văn Đoan đời này không bao giờ quên ơn cứu mạng của tỷ!"

"Đồ ngu."

Lý Quần Anh chống tay lên tảng đá, giọng điệu sắc nhọn: "Ninh Dương điện hạ chẳng lẽ tiếc mạng, không chịu đổi mạng mình lấy mạng Thái tử sao? Ngươi chẳng phải là vị công chúa trung quân ái quốc, hiểu rõ đại nghĩa nhất hay sao? Sao đến lúc nguy hiểm đến mình, lại sợ c.h.ế.t rồi?"

Ông ta chưa nói hết câu, m.á.u đã trào ra từ khóe miệng. Lý Quần Anh cố gắng quay đầu lại, chỉ thấy Lý Mộc Tuyết lạnh lùng rút kiếm.

"Ngươi! Ngươi! Nghịch tử—"

Lý Mộc Tuyết thản nhiên đáp: "Phụ thân, lát nữa con sẽ cùng người xuống suối vàng."

Nói xong, hắn rút kiếm đ.â.m xuyên người Tạ Văn Đoan.

"Sư huynh! Đừng làm liều!"

Ta vội vàng phi ngựa đến bên cạnh hắn, nhưng không kịp ngăn lưỡi kiếm của hắn. Sau khi g.i.ế.c Lý Quần Anh và Tạ Văn Đoan, Lý Mộc Tuyết tự đ.â.m kiếm vào tim mình.

Ta xuống ngựa, lần đầu tiên cảm thấy bối rối vô cùng. Nước mắt trào dâng, nhưng ta không thể thốt nên lời.

"Sư huynh!"
 
Hậu Duệ Phượng Hoàng
Chương 36: Chương 36



"Bình An, nàng sẽ là một vị hoàng đế tốt."

Hắn nhìn ta dịu dàng, nhẹ giọng: "Điện hạ, hãy bảo trọng."

Ta luống cuống tay chân bịt vết thương trước n.g.ự.c hắn, m.á.u đen đỏ trào ra kẽ tay, dù ta có cố gắng thế nào, cũng không thể ngăn dòng m.á.u tuôn chảy.

"Sư huynh, người luôn âm thầm báo tin cho Như Nghiên, chính là huynh, đúng không?"

Câu hỏi của ta không ai trả lời, sư huynh nằm trên gối ta, đã tắt thở từ lâu.

Hoàng đế trọng thương, Thái tử qua đời.

Nước không thể một ngày không vua, nhiều người đổ dồn ánh mắt vào Tạ Văn Triết, con trai duy nhất còn lại của phụ hoàng.

Nhưng hy vọng đó nhanh chóng tan thành mây khói. Thi thể Tạ Văn Triết bị chó hoang gặm nhấm, biến dạng không nhận ra, được tìm thấy trong một ngôi miếu đổ nát ở ngoại ô kinh thành. Thứ duy nhất nhận dạng được t.h.i t.h.ể là chiếc ấn bên hông.

Nhân lúc triều thần chưa kịp phản ứng, ta đưa con trai ba tuổi của Tạ Văn Đoan lên triều đường.

"Nước không thể một ngày không vua, Thái tử chỉ có một đứa con này, tuổi còn nhỏ, mong các vị đại thần ra sức phò tá."

Phụ hoàng còn chưa trút hơi thở cuối cùng, lễ đăng cơ của tân đế đã được chuẩn bị.

Dù sao thì Thái y cũng đã chẩn đoán, phụ hoàng thuốc thang vô hiệu, chỉ còn sống được một hai ngày nữa thôi.

...

Tan triều, ta mời đại cửu phụ cùng đi thăm phụ hoàng. Trên đường đi, đại cửu phụ không nói một lời. Đến khi bước vào nội điện, ông mới hỏi ta: "Văn Đoan thật sự bị Lý Mộc Tuyết g.i.ế.c sao?"

"Bao nhiêu người tận mắt chứng kiến, sao có thể làm giả?"

Đại cửu phụ nhìn chằm chằm ta, ánh mắt lạnh như băng. Một lát sau, ông nói: "Đợi tân đế lớn thêm chút nữa, con hãy trả lại giang sơn cho nó."

Ta mỉm cười, không đáp lời.

Tiến lên đẩy cửa phòng ngủ, mùi thuốc đắng nghẹn đắng xộc vào mũi, Lưu Thọ đang cùng người lật người cho phụ hoàng.

"Lưu Thọ, ngươi lui ra ngoài trước đi. Ta và cửu phụ, phụ hoàng có chuyện muốn nói riêng."

Phụ hoàng nằm bất động trên giường. Mọi người đều cho rằng Lý Quần Anh đã hạ độc ông, nhưng kẻ hạ độc lại chính là ta.

Đây không phải loại độc dược g.i.ế.c người ngay lập tức. Phụ hoàng giờ vẫn còn cảm giác, chỉ là mắt không thấy, miệng không nói được.

"Phụ hoàng, hôm nay đại cửu phụ cũng ở đây. Khó khăn lắm mới có cơ hội này, Bình An có chuyện muốn hỏi hai người."

Ta quay đầu nhìn đại cửu phụ: "Năm đó, đứa con gái mà mẫu hậu sinh ra, còn sống không?"

Đại cửu phụ thoáng thất thần, rồi ánh mắt ông rung động dữ dội.

“Ngươi nói nhảm nhí gì vậy!"

Ta nhếch môi cười lạnh, tự mình nói tiếp: "Ta vốn đã nghi ngờ về cái c.h.ế.t của mẫu hậu. Bao năm qua, ta luôn âm thầm điều tra những việc người đã làm, những người đã gặp trước khi qua đời. Cuối cùng, ta cũng tìm được manh mối từ sổ ghi chép xuất cung. Hóa ra, mẫu hậu đã triệu kiến bà mụ đỡ đẻ năm đó. Bà ta đã xuất cung an hưởng tuổi già, sao mẫu hậu lại muốn gặp bà ta? Vậy nên ta đã bỏ ra không ít tiền bạc, tìm kiếm tung tích của bà ta, nhưng phát hiện có kẻ cố tình xóa sạch dấu vết, thậm chí g.i.ế.c người diệt khẩu."

Đại cửu phụ hừ lạnh một tiếng: "Nói năng lung tung."

Ta cười nhạt, không hề tức giận: "Đại cửu phụ đừng vội, con còn chưa nói xong. Có công mài sắt có ngày nên kim, từ manh mối bà mụ đỡ đẻ, cuối cùng ta cũng tìm ra người biết chuyện năm xưa. Hóa ra, mẫu hậu sinh hạ một công chúa. Để con đoán xem, công chúa sau này biến thành Tạ Văn Đoan như thế nào. Chắc chắn là đại cửu phụ và phụ hoàng đã bàn bạc với nhau. Phụ hoàng không thể không có con trai, nên hai người đã giấu mẫu hậu, tìm một đứa trẻ trong tông thất, tráo đổi công chúa thật. Sợ mẫu hậu không đồng ý, hai người đã cấu kết lừa gạt người. Nhưng không ngờ, mười mấy năm sau, mẫu hậu lại biết chuyện này, còn muốn tìm lại công chúa thật sự. Vậy là hai người đã quyết tâm ra tay, g.i.ế.c c.h.ế.t mẫu hậu để bí mật này mãi mãi chìm vào quên lãng. Con nói có đúng không?"
 
Hậu Duệ Phượng Hoàng
Chương 37: Chương 37



Đại cửu phụ nhìn chằm chằm ta, sắc mặt vô cùng khó coi, những nếp nhăn trên khóe mắt hằn sâu hơn.

Một lúc lâu sau, ông ta mới nói: "Chuyện đã đến nước này, con hỏi hay không hỏi, có gì khác nhau nữa đâu?"

"Vậy xem ra con đã đoán đúng."

Đại cửu phụ như đang nhìn xuyên qua ta, thấy bóng hình quá khứ, giọng nói cũng dịu đi phần nào: "Con giống mẫu hậu con quá, hai người đều vậy, cái gì cũng tranh giành, cái gì cũng muốn có. Cứ an phận ở hậu viện, nghe lời chồng chẳng phải tốt hơn sao? Nếu mẫu hậu con không cố chấp như vậy, sao lại rơi vào cảnh ngộ này?"

Ta bước lên một bước, giáng cho ông ta một cái tát trời giáng, nhân lúc ông ta còn đang kinh ngạc, ta rút con d.a.o găm bên cạnh, đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c ông ta: "Những lời này, xuống dưới tạ tội với mẫu hậu, ông tốt nhất nên ít nói thôi. Không tranh không đoạt, chờ bị các người lợi dụng đến c.h.ế.t sao?"

Nói xong, ta không thèm nhìn đại cửu phụ nữa, quay trở lại bên giường. Phụ hoàng vẫn nằm bất động, nhưng ta biết ông ấy nghe thấy hết.

"Phụ hoàng, con sẽ chôn sống người trong hoàng lăng. Ích Châu lũ lụt bao năm, người biết rõ Tạ Văn Triết không có năng lực trị thủy, vẫn để hắn hại dân lành Ích Châu, người không xứng làm hoàng đế. Giờ thì người hãy nếm thử cái cảm giác đau đớn tột cùng của những người dân bị nước cuốn trôi ở Ích Châu trước khi c.h.ế.t đi."

Nói xong, ta đứng dậy, hoảng hốt kêu lớn: "Người đâu, phụ hoàng băng hà rồi! Đại cửu phụ cũng theo phụ hoàng đi rồi!"

Nửa tháng sau, sau khi lo liệu xong mọi việc, ta cùng Tống Chương đem hài cốt của Lý Mộc Tuyết chôn dưới chân núi Trung Yên.

"Kiếp này của sư huynh, có lẽ chỉ khoảnh khắc cuối đời mới được tự do."

Tống Chương buồn bã, ngửa cổ uống một ngụm rượu quế hoa.

Ta nâng chén, cùng hắn cạn ly. Thực ra ta luôn biết, có người âm thầm truyền tin tức của Lý gia cho Lý Như Nghiên, chỉ là không dám nghĩ người đó là ai.

Ngoài sư huynh ra, còn có thể là ai được nữa?

Dù là kiếp trước hay kiếp này, Lý Mộc Tuyết chưa từng phụ lòng Tạ Bình An.

...

Tám năm sau, tiểu hoàng đế tự thấy tài đức kém cỏi, muốn thoái vị nhường ngôi, trả lại triều chính cho Ninh Dương Trưởng công chúa.

Trưởng công chúa từ chối nhiều lần, quần thần lấy cái c.h.ế.t để ép, cuối cùng nàng đành bất đắc dĩ đăng cơ.

Tháng tám năm đó, bệ hạ thành lập Loan Đài Lệnh, tuyển chọn nữ quan.

Năm sau ban hành tân chính, nữ giới cũng được thừa kế tước vị, tham gia khoa cử, nhân tài khắp nơi đua nhau cống hiến, thiên hạ thái bình, sử sách gọi đó là "Vĩnh Xương chi trị".

...

Năm thứ sáu sau khi ta xưng đế, nhận nuôi con gái của Hoa Dương, Trường Lạc Quận chúa.

Hoa Dương hỏi ta: "Tỷ thực sự không muốn có một đứa con sao?"

“Sinh con đẻ cái nhiều rủi ro lắm, tình hình của ta bây giờ, nếu có chuyện gì xảy ra thì công sức trước kia đổ sông đổ biển hết."

Cùng năm đó, Thẩm Tầm Chu tán gia bại sản, cầu xin ta ban cho danh vị Đế phu.

Đêm tân hôn, ta hỏi hắn: "Chàng bỏ hết gia tài vạn lượng vào quốc khố, không thấy xót xa sao?"

Thẩm Tầm Chu khẽ mỉm cười: “Ta bôn ba nhiều năm, chỉ cầu mong có được nàng. Điện hạ, năm đó ở núi Trung Yên, người thầm thương trộm nhớ nàng đâu chỉ có hai huynh đệ sư huynh kia."

Hắn nâng tay ta lên, đặt một nụ hôn nhẹ: "Bệ hạ, đêm xuân thế này, đừng lãng phí."
 
Hậu Duệ Phượng Hoàng
Chương 38: Chương 38 (Hoàn)



...

Hai mươi mốt năm làm hoàng đế, ta cũng đến lúc nhắm mắt xuôi tay.

Trước khi lâm chung, rất nhiều người tụ tập bên giường ta, trong tiếng khóc than vang vọng, ta gượng người ngồi dậy.

"Khóc lóc gì chứ? Trẫm một đời oanh liệt, cũng coi như sống không uổng phí."

Mắt ta mờ đi, nhìn đám trọng thần đang quỳ dưới điện.

A Gia, Hoa Dương, Lý Như Nghiên, Tống Chương... Lục Phương Nhiên đang châm cứu cho ta.

"Các ngươi đều già rồi, trẫm cũng già rồi. Thái nữ đâu?"

Trường Lạc khóc nức nở, tiến lên nắm c.h.ặ.t t.a.y ta. Tay ta yếu ớt, đặt hờ vào tay nàng: "Trường Lạc, từ nay giang sơn này là của con."

Trong cơn mơ màng, ta như thấy bóng dáng Lý Mộc Tuyết và Thẩm Tầm Chu đứng bên cửa sổ.

Mẫu hậu bước ra từ vầng hào quang, dịu dàng đưa tay về phía ta: "Bình An, con đã làm rất tốt."

【Kiếp trước】

"Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Nếu thực sự cho nàng ấy làm lại một lần nữa, ngươi sẽ không còn cơ hội chuyển kiếp, hồn phi phách tán, vĩnh viễn không siêu sinh."

Người đối diện cúi đầu thật sâu: "Mong Diêm Vương thành toàn, con nguyện dùng công đức nhiều đời đổi lấy thời gian quay ngược. Con gái con thông minh hơn người, chỉ vì vướng bận tình thân mà không nhìn rõ lòng lang dạ thú của kẻ gian. Xin người cho con bé một cơ hội, cũng là cho thiên hạ lê dân một cơ hội.”

“Nguyện tàn hồn này của con, đổi lấy một đôi mắt sáng suốt cho con bé, để con bé nhìn thấu màn sương mù thế gian."
 
Back
Top Bottom