Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run

[BOT] Mê Truyện Dịch
Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run
Chương 20: Chương 20



Bây giờ, ai không làm theo quy củ, ta liền xử lý người đó, Tào Quý phi mới thực sự được hưởng đãi ngộ của một Quý phi, nàng ta rốt cuộc cũng được sống thoải mái.

Thế nên, dù có hơi run rẩy, nàng ta vẫn bám chặt lấy ta mà nương tựa.

Ta đã quan sát qua, trưởng tử của nàng ta cũng là một kẻ hiền lành chất phác.

Nếu nâng đỡ hắn lên làm Hoàng đế, thì ta làm Lưỡng cung Hoàng thái hậu, cũng không phải không thể.

Bây giờ, Quách Lệ phi đã ngoan ngoãn an phận, Vu Phượng Kiều cũng thu liễm không ít.

Chỉ còn Từ Thúy Hoa, vẫn cứ nhảy nhót tung tăng, chỉ chực chờ có thai để được phong Phi.

Nhà họ Từ nghĩ rằng ta, một Hoàng Quý phi không có con, có lẽ chỉ là một cái vỏ bọc để che mắt thiên hạ.

Vì Hoàng Quý phi không phải một vị trí cố định, có thể bị phế bỏ bất cứ lúc nào.

Bọn họ cho rằng chỉ có hài tử mới là thứ quan trọng nhất.

Đúng là quá ngây thơ!

Nhưng rốt cuộc, Từ Thúy Hoa mãi chẳng mang thai, trong khi đó, La Vân – người chẳng ai để mắt tới – và một vị mỹ nhân được tiến cống lại có thai.

Nghe nói, Từ Thúy Hoa không thể tiếp tục giả bộ ôn nhu hiền thục nữa, trong cung của mình bắt đầu đập phá đồ đạc.

La Vân từ lúc vào cung quả thật không mấy nổi bật.

Hồng Trần Vô Định

Tần Duệ thích sưu tầm nữ nhân, nhưng ta không rõ La Vân thuộc loại nào.

Nàng ta giống như một bức tranh mỹ nhân không biết mở miệng, tĩnh lặng đến mức khó hiểu, thậm chí còn trầm mặc hơn cả Tào Quý phi năm xưa.

Dù sao đi nữa, đó vẫn là một kiểu nữ nhân mà Tần Duệ chưa từng thử qua, hắn tận hưởng rất vui vẻ, kết quả còn khiến nàng ta mang thai.

Nữ nhân may mắn còn lại là Dư Tài nhân.

Một nữ nhân quyến rũ đến tận xương, ta nghi ngờ có phải quan viên địa phương đưa một nữ tử thanh lâu đã được huấn luyện để tiến cung hay không.

Kiếp trước, ta đã từng tiếp xúc với đủ loại người, các nữ tử nơi thanh lâu kỹ viện, ta nhìn qua là biết ngay.

Dư Tài nhân có cái vẻ ấy.

Đừng đề cao Hoàng đế quá mức, hắn chỉ là một nam nhân.

Đứng trước một yêu vật khơi gợi bản năng như nàng ta, dù là quân vương cao quý, cũng chỉ có thể ném đi hết thảy tôn nghiêm, đắm chìm không dứt.

Nhất là khi, hắn đã quá quen với những nữ nhân giữ quy củ.

Lúc này, có một kẻ nóng bỏng, mãnh liệt, làm sao hắn có thể kiềm chế?

Từ Thúy Hoa bị k*ch th*ch đến phát điên.

Dù là La Vân hay Dư Tài nhân, nàng ta đều khinh thường.

Nhưng kết quả là, Tần Duệ đích thân hứa hẹn, nếu La Vân và Dư Tài Nhân sinh nở bình an, La Vân sẽ được phong phi, còn Dư Tài Nhân thì thăng vị.

Từ Thúy Hoa bị lật bài ngửa.

Nàng ta bị sủng hạnh nhiều nhất, nhưng vẫn giậm chân tại chỗ.

Hẳn là hận đến thấu xương.

Có lẽ vì quá tuyệt vọng, nàng ta lại đi tìm Quách Lệ phi để kết minh.

"Từ Thúy Hoa đúng là đồ ngu, nàng ta muốn cùng ta hợp tác để xử lý đứa con trong bụng La Vân.”

“Thật kỳ lạ, chuyện đứa bé của La Vân mất hay không mất, thì có liên quan gì đến ta chứ?”

“Nàng ta còn nói, ta bao nhiêu năm không mang thai, đều là do Tần Duệ giở trò, hỏi ta có hận hay không.”

“Hận? Hận thì sao chứ? Hận thì có ích gì? Ta có hận hay không, thì có liên quan gì đến đứa con của La Vân?"

Quách Lệ phi lập tức tới tìm ta, đem toàn bộ mọi chuyện tường thuật lại từ đầu đến cuối.

Ta chỉ cảm thấy Từ Thúy Hoa ngu xuẩn đến mức không thể hiểu nổi.

Nàng ta và Vu Phượng Kiều giống hệt nhau, đều coi thường nữ nhân xuất thân thứ thất, đặc biệt là La Vân, kẻ luôn tỏ ra nhút nhát và lặng lẽ.

Thật nực cười.

Khinh thường một người, thì có thể khiến bản thân dễ dàng mang thai hơn hay sao?

Những năm gần đây, trong kinh thành có một làn gió tà đạo, trong đó đề cao thân phận chính thất và thứ thất.

Nhưng rốt cuộc thì sao?

Phân biệt chính - thứ có thể ảnh hưởng đến trí tuệ của con người sao?

Hay có thể ảnh hưởng đến khả năng sinh sản?

Quan trọng hơn cả, người ta cứ nói mãi về chính – thứ, nhưng có thể ngăn nam nhân không nạp thiếp hay không?

Không thể.

Thứ duy nhất mà nó mang lại, là khiến nữ nhân trong nhà trở mặt với nhau, còn nam nhân thì vẫn cứ năm thê bảy thiếp như cũ.

Bây giờ, Từ Thúy Hoa phát điên lên, cho rằng La Vân đã cản đường phong phi của nàng ta.

Tự mình sinh không ra, thì oán ai đây?

Hay là… Tần Duệ cố ý không để nàng ta sinh?

Nếu vậy, cứ việc hận Tần Duệ đi, liên quan gì đến La Vân?

Về chuyện cái bụng của Từ Thúy Hoa, ta đã bí mật điều tra.

Tần Duệ không hề bỏ bất kỳ thứ gì vào thuốc an thai của nàng ta.

Bởi vì hiện giờ, hắn muốn có thêm nhiều con.

Hắn không thích trưởng tử của Tào Quý phi, bởi vì hắn thấy thằng bé quá hiền lành.

Hắn thích nhị hoàng tử do Nhuyễn phi sinh ra, nhưng lại cảm thấy thằng bé quá yếu ớt.

Hắn không đoái hoài đến tam hoàng tử của Đức phi, bởi hắn chán ghét mẹ của đứa trẻ.

Tứ hoàng tử do Lưu Chiêu nghi sinh, sức khỏe bình thường, nhưng hắn lại khinh thường xuất thân của Lưu Chiêu nghi.

Hắn là Hoàng đế.

Hắn mới hơn ba mươi, muốn sinh thêm bao nhiêu, thì có thiếu gì thời gian?

Từ Thúy Hoa không mang thai được, là do chính nàng ta mà thôi.

Tai mắt của ta đã vươn đến tận bên cạnh Từ Thúy Hoa, và moi ra được một số chuyện.

Vì muốn giữ vòng eo thon thả, muốn mô phỏng vòng eo của Hạ Cẩm Bình, nàng ta đã nhịn ăn suốt một thời gian dài.

"Chắc là tự làm hỏng bản thân rồi."

Tiểu Yến hả hê nói.

Ta chỉ lắc đầu.

Tự mình vứt bỏ dưa hấu, nhặt lấy hạt vừng, cuối cùng tự làm rối loạn kinh nguyệt, bây giờ thì không mang thai nổi rồi chứ gì!

"Cử người giám sát nàng ta, xem nàng ta có ra tay với đứa trẻ trong bụng La Vân hay không."
 
Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run
Chương 21: Chương 21



15

Từ Thúy Hoa nghĩ ra biện pháp là mua chuộc Thái y.

Không có gì mới mẻ cả.

Ta đã sớm bắt giữ tên Thái y mà nàng ta định mua chuộc, lôi vào một căn phòng tối trong thiên điện, ra lệnh cho Thuận Hỉ treo một cây ngân châm ngay trên nhãn cầu của hắn.

"Nàng ta cho ngươi bao nhiêu lợi ích? Lễ bộ Thị lang có biết chuyện này không?"

Hốc mắt của Thái y lập tức tuôn trào nước mắt.

"Lễ bộ Thị lang không hề hay biết. Chỉ là… ta có chút giao tình với nhà họ Từ, thế nên Từ Chiêu nghi mới tìm đến ta. Nàng ta hứa hẹn, nếu giúp được việc này, sang năm sẽ giúp cháu gái ta có một vị trí tốt trong cuộc tuyển tú."

Nghe đồn, sang năm Tần Duệ sẽ mở đại tuyển.

Nhiều năm rồi hậu cung chưa được nạp thêm phi tần, nên bây giờ có rất nhiều kẻ đang rục rịch hành động.

Ta bảo hắn cứ nói với Từ Thúy Hoa rằng việc đã hoàn thành, nhưng thực chất, hắn phải chăm sóc thật tốt cho đứa bé trong bụng La Vân.

Còn về khẩu cung của hắn, sau khi hắn điểm chỉ, ta sai người bí mật đưa ra ngoài cung, giao cho phụ thân.

"Cứ để Lễ bộ Thị lang nhà họ Từ, trở thành con ch.ó của nhà họ Phương đi."

Trong hậu cung, loại bỏ một Từ Thúy Hoa chẳng phải việc gì khó khăn.

Khó là làm sao để Lễ bộ Từ Thị lang rơi vào tay phụ thân, để ông có thể dùng người này cho đại cục.

Tần Duệ có biết những chuyện ta làm không?

Dĩ nhiên là biết.

Hắn biết mà vẫn làm bộ như không thấy.

Hiện tại, chính sự trên triều đình cũng vô cùng rối ren, mà phụ thân ta vẫn luôn tuyệt đối trung thành với Tần Duệ.

Lão là một gian thần.

Hoàng đế nói gì cũng đúng.

Mọi người ai cũng ghét gian thần, nhưng gian thần thăng tiến rất nhanh, mà Hoàng đế cũng không thể rời xa bọn họ.

Ta và phụ thân đều là những "*bảo hoàng phái" kiên định nhất.

(*bảo hoàng phái: những người ủng hộ và trung thành tuyệt đối với hoàng đế)

Chỉ cần ta động ngón tay, Lễ bộ Thị lang họ Từ cũng phải quỳ gối trung thành, Tần Duệ đương nhiên rất vui vẻ.

Đứa trẻ trong bụng La Vân, có thể bình an chào đời.

"Hoàng Quý phi, trẫm càng nhìn càng thấy nàng thông minh như băng tuyết."

Phần thưởng mà hắn dành cho ta chính là... lại tiếp tục ngủ với ta.

Ta thật sự không muốn cái phần thưởng này chút nào.

"Ngọc Xích, thực ra nàng dung nhan khuynh thành, đẹp nhất hậu cung. Chỉ đáng tiếc, nàng không hay cười, mà mỗi lần cười lại quá lạnh lẽo. Nếu nàng chịu quyến rũ một chút, nhất định có thể khuynh quốc khuynh thành."

Trong lòng ta, ta thầm chửi rủa hắn một vạn lần.

Quyến rũ cái tổ tiên ngươi ấy!

Trong cung này, nhiều nữ nhân đã mị hoặc ngươi chưa đủ hay sao?

Một ngày lại đòi hỏi hết cái này đến cái kia, tham lam vô độ!

Nhưng dù trong lòng chửi rủa, ngoài mặt ta vẫn dịu dàng liếc mắt đưa tình với hắn một cái.

Ta bắt chước Hoa khôi năm xưa đã từng liên thủ với ta.

Hồng Trần Vô Định

Nàng ấy cũng từng nhìn ta như thế... rồi chúng ta mỗi người một ngả.

Ta sẽ không bao giờ quên nàng ấy.

Nhưng, loại ác khuyển như ta, không xứng có tình yêu.

Đứa trẻ trong bụng La Vân cuối cùng cũng được sinh ra.

Là một bé gái.

Từ Thúy Hoa mặt mày xám xịt, không thể chấp nhận nổi.

Nàng ta không hiểu vì sao, dù đã mua chuộc Thái y, vậy mà đứa bé của La Vân vẫn bình an vô sự.

Bởi vì là nữ nhi, Tần Duệ không mấy quan tâm.

La Vân cũng chẳng được phong Phi.

Ngược lại, Dư Tài nhân sinh ra một tiểu Hoàng tử mập mạp, lập tức được phong làm Chiêu dung.

Về sự lạnh nhạt của Tần Duệ, La Vân không có bất kỳ oán giận nào.

Nàng ta chỉ ôm nữ nhi, vẻ mặt hoàn toàn mãn nguyện.

Hậu cung do ta quản lý nên trật tự rõ ràng, không ai dám làm càn, La Vân cứ thế yên ổn nuôi con, không tranh không đoạt.

Còn sau này có được sủng ái nữa hay không?

Ta quan sát một lúc, phát hiện La Vân không quan tâm.

Lúc tổ chức cung yến dưới danh nghĩa Hạ Cẩm Bình, người tham dự không phải La Vân, mà là muội muội của nàng ta.

Đó là đích nữ của La gia.

Cuối cùng, người tiến cung lại là La Vân.

Nghe nói, muội muội nàng ta mắc trọng bệnh.

"Không phải trọng bệnh đâu."

Tiểu Yến hạ giọng, ghé sát tai ta nói:

"Muội muội của nàng ấy có người trong lòng, phụ thân yêu thương nàng, nên không nỡ ép buộc."

La Vân bế nữ nhi đến cung của ta ngồi một lát.

Chuyện này quả thực hiếm thấy.

Bởi vì cung của ta không có khách.

Sau khi Quách Lệ Phi ngoan ngoãn an phận, nàng ta tránh ta như tránh rắn rết.

Tào Quý phi nếu không cần gặp sẽ không chủ động đến, trừ lần ta vừa lên làm Hoàng Quý Phi, nàng ta đến tỏ rõ lập trường muốn ôm đùi ta.

Lưu Chiêu Nghi cũng vậy.

Các nàng ngồi trước mặt ta quá lâu, cả người liền lạnh run.

Chỉ có La Vân là không cảm thấy gì.

"Mẹ kế đối với ta rất hà khắc. Ban đầu ta rất sợ bà ta, sau này liền thấy tê dại."

Ta lập tức hiểu ra.

Đây là một nữ nhân từ nhỏ đã sống trong sợ hãi và bất lực.

Bây giờ đã trải qua nhiều chuyện, ngược lại không còn biết sợ hãi là gì nữa.

"Hoàng Quý Phi, nói ra thì kỳ lạ, nhưng ta có cảm giác như người là thần hộ mệnh của ta vậy."

Ta không nhịn được bật cười.

Ta không phải thần hộ mệnh của nàng.

Chỉ là hết lần này đến lần khác, ta thực sự đã cứu nàng và đứa trẻ trong bụng nàng.

Những đứa trẻ lớn lên trong sợ hãi thường có trực giác rất mạnh. La Vân có linh cảm rằng ta đã cứu nàng.

Nhưng ta không có ý định nhận công lao, cũng không cho rằng nàng là một đồng minh đáng để kết giao.

"Chiêu Nghi, cứ sống yên ổn trong hậu cung đi."

La Vân nghe vậy mỉm cười một cái.

"Sống cả đời như vậy, có lẽ cũng không tệ."

Trước đây nàng luôn thấp thỏm không biết mẹ kế sẽ gả nàng đi đâu.

So với những điều không chắc chắn bên ngoài, hoàng cung dù tệ đến đâu, đối với nàng cũng là một nơi an thân.
 
Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run
Chương 22: Chương 22



Thật nực cười, ta, một kẻ tàn nhẫn nhất hậu cung lại trở thành người bảo hộ cho những nữ nhân này.

Tần Duệ muốn ta nhanh chóng sinh hoàng tử.

Hắn cần một đứa con lý tưởng.

Mẹ ruột phải xuất thân cao quý, dung mạo mỹ lệ.

Con phải thông minh, khỏe mạnh.

Dư Chiêu Dung sinh được hoàng tử trắng trẻo bụ bẫm, nhưng trong lòng Tần Duệ thực ra chẳng xem trọng nàng ta.

Lúc hưởng thụ thì thoải mái.

Xuống giường liền kén chọn đủ đường.

"Ngọc Xích, sinh cho trẫm một hoàng tử thật xuất sắc đi."

Tần Duệ làm ra vẻ muốn độc sủng ta.

Phụ thân ta thăng quan rồi.

Ông trở thành Thượng thư bộ Công.

Trong lục bộ, bộ Công có vẻ mờ nhạt nhất, nhưng dù sao Thượng thư vẫn là Thượng thư.

Bộ Công không quá nổi bật, nhưng lại là nơi béo bở.

Bộ Hộ tuy nắm nhiều ngân lượng, nhưng dễ bị dòm ngó.

Tiền bạc qua tay bộ Công thì có muôn vàn đường tắt.

Phụ thân ta rất giỏi kiếm tiền từ những vị trí như vậy, ông hài lòng mãn nguyện.

Ông gửi lời vào cung, nói rằng chuyện con cái, tốt nhất vẫn nên do chính ta sinh.

Phương Ngọc Thành học hành khá tốt, thân là muội muội ruột thịt của hắn, phụ thân muốn gả Phương Ngọc Nghiên vào một danh môn thư hương, làm chính thất.

Đưa nữ nhi vào cung làm phi tần cho hoàng thượng, tính ra cũng không lợi lộc gì.

Thăng quan tiến chức, con rể môn đăng hộ đối mới là mấu chốt để xây dựng mạng lưới quan hệ.

Ta hiểu rõ sắp xếp của phụ thân.

Học theo dáng vẻ lả lướt của hoa khôi kiếp trước, ta nũng nịu nhẹ một chút, khiến Tần Duệ đích thân ban hôn cho Phương Ngọc Nghiên.

Hắn sắc phong nàng làm chính thê của công tử Đại học sĩ Hàn Lâm Viện.

Phụ thân ta chắc chắn vui mừng đến phát điên.

Cả đời ông tiếc nuối vì không thi đậu tiến sĩ.

Giờ đây gả nữ nhi cho nhi tử của Đại học sĩ, xem ai dám nói nhà họ Phương không có nền tảng văn chương.

Ta và phụ thân đều giỏi lấy lòng Tần Duệ.

Hắn cũng vui vẻ nâng đỡ cha con ta.

Tiền triều và hậu cung bề ngoài trông rất hòa hợp.

Từ Thúy Hoa đổ bệnh.

Nàng ta từng sảy thai một lần.

Không thể đổ lỗi cho ai, chính nàng ta còn không biết mình mang thai, vậy mà còn cố sức nhảy khúc vũ uốn mình dâng Tần Duệ.

Nhưng nàng ta vẫn cắn răng khẳng định rằng chính ta đã hại nàng.

Ta đâu có thời gian để ý đến nàng ta.

Bởi vì, Hạ Cẩm Bình sắp c.h.ế.t rồi.

Nàng ta chỉ còn lại một hơi tàn, trơ mắt nhìn ta ngày càng củng cố địa vị trong hậu cung, nhìn nhà họ Phương dần dần có chỗ đứng ở tiền triều.

"Phương Ngọc Xích, ngươi là người thích hợp nhất để thay thế ta."

"Vì sao."

"Vì ngươi giống như nam nhân, mặt dày, vô sỉ, tàn nhẫn, thật sự quá tuyệt vời."

"Quan trọng nhất là, ngươi vĩnh viễn không thể yêu hắn."

16

Từ Thúy Hoa la hét rằng chính ta đã cho người bỏ thứ gì đó vào thức ăn của nàng, khiến nàng bị sảy thai.

Ta thỉnh cầu Tần Duệ:

"Không quan trọng ai là kẻ nàng nghi ngờ, chỉ cần nàng chỉ đích danh, lập tức đưa kẻ đó vào Thận Hình Ty, để chính nàng thẩm vấn."

Tần Duệ gật đầu.

Ta dẫn Từ Thúy Hoa đến Thận Hình Ty, đặt dụng cụ tra tấn vào tay nàng, từng cái một, dạy nàng cách sử dụng.

Nếu nàng thích, có thể đặt ta lên giá tra tấn, cũng được.

Nhìn thấy vết m.á.u còn lưu trên các dụng cụ, nàng liền ngã xuống ngất xỉu.

Ta lại sai người khiêng nàng về.

Đúng là phiền phức.

Sau khi trở về cung, Từ Thúy Hoa không nói một lời nào nữa.

Ta liền không để ý tới nàng ta, tập trung chăm sóc Hạ Cẩm Bình.

Tần Duệ có chút trầm ngâm:

"Ái phi, trẫm cảm thấy nàng hiểu Thận Hình Ty còn hơn cả trẫm."

Ta giả vờ không nghe thấy, chỉ một lòng hầu hạ Hạ Cẩm Bình.

Ta và Hạ Cẩm Bình phải tỏ ra tỷ muội tình thâm, Tần Duệ mới có lý do nói rằng người được chọn kế vị ngôi hoàng hậu là do tiên hoàng hậu cũng tán thành, như vậy ta lên ngôi hoàng hậu mới danh chính ngôn thuận.

Ta và Hạ Cẩm Bình vốn không có cái gọi là tỷ muội tình thâm, thậm chí chẳng thân thiết gì.

Nàng cả ngày ru rú trong Trung Dung, ta không có chuyện gì cũng chẳng tới làm phiền nàng.

Nhưng, nhất định phải diễn sao cho thật thân thiết.

Chúng ta diễn rất chăm chú.

Tần Duệ cũng tin thật.

Tên ngu ngốc này.

"Không ngờ hai nàng rất hợp nhau, Bình Nhi dịu dàng hiền thục, là điển mẫu của khuê tú. Khi mới thành thân, trẫm đã nghĩ, trẫm có đức gì mà cưới được một hiền thê như vậy."

Ta thầm nhổ nước bọt.

Một hiền thê như vậy, ngươi hành hạ đến mức sắp chết, thật đúng là có bản lĩnh.

Hạ Cẩm Bình thì lại cười cười:

"Nam nhân à, ngươi nghĩ họ ngu ngốc, nhưng thực ra không phải. Họ chỉ tin vào những gì có lợi cho họ mà thôi."

Ta và Hạ Cẩm Bình có thân hay không không quan trọng, quan trọng là phải có một câu chuyện hay.

Hắn muốn người đời ca tụng rằng hắn chung tình với chính thất, rằng người kế vị hoàng hậu cũng là một bậc hiền lương, không có sự tranh đoạt, hai đời hoàng hậu đều hòa thuận yêu thương lẫn nhau.

Ghi vào sử sách, nhìn thật đẹp đẽ làm sao.

Ta và Hạ Cẩm Bình vừa cười nhạo, vừa phối hợp diễn kịch cho Tần Duệ xem.

Hạ Cẩm Bình vì gia tộc mà phải c.h.ế.t một cách thể diện.

Ta vì phụ thân có đường tiến thân thuận lợi mà phải giúp nàng c.h.ế.t một cách thể diện.

"Phương Ngọc Xích, bất kể ngươi làm vậy vì điều gì, trước khi c.h.ế.t ngươi đã tận tâm chăm sóc ta, ta thực sự biết ơn ngươi. Ta nói cho ngươi biết điều ta hối hận nhất trong đời —"

Ta ghé sát tai nghe.

"Điều ta hối hận nhất, là đã từng thật lòng yêu hắn."

Chẳng bao lâu sau khi nói câu này, Hạ Cẩm Bình liền tắt thở.

Tần Duệ khóc vô cùng thảm thiết.

Hồng Trần Vô Định

Khóc thật lòng, khóc rất cảm động.

Hắn khóc như thể từng yêu Hạ Cẩm Bình đến mức khắc cốt ghi tâm vậy.

Nhưng nếu thật sự yêu, khi mới thành thân sao lại lạnh nhạt với nàng, suốt ngày chỉ biết sủng ái Quách Lệ Phi?
 
Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run
Chương 23: Chương 23



Nếu thật sự yêu, sao lại say mê Nhuyễn Phi, ba năm liền chỉ biết cưng chiều nàng ta?

Nghe nói suốt ba năm đó, quốc khố có bao nhiêu báu vật đều bị hắn đem dâng cho Nhuyễn Phi.

Nhưng cuối cùng, Nhuyễn Phi vẫn chết.

Nếu thật sự yêu, sao có thể để Đức Phi hoành hành ngang ngược trước mặt Hạ Cẩm Bình?

Quách Lệ Phi nói với ta:

Hồng Trần Vô Định

"Ta là gì chứ? Năm đó Đức Phi mới thật sự giẫm lên mặt mũi của Hoàng hậu mà đi."

Rõ ràng là hắn không yêu đến vậy.

Tần Duệ chỉ thích sự nhẫn nhịn và khoan dung của Hạ Cẩm Bình.

Hắn chỉ hoài niệm một nữ nhân có thể nhượng bộ vô hạn mà thôi.

Nhưng đến khi phát hiện nàng chán chường, không còn bận tâm đến hậu cung, để mặc Quách Lệ Phi lại khiến hậu cung rối loạn không chịu nổi, hắn mới cảm thấy không vừa ý.

Thời điểm Đức Phi kiêu ngạo nhất, Lục Chiêu Nghi sảy thai một cách khó hiểu.

Cũng chính Lục Chiêu Nghi từng rất hay cười.

Hậu cung quy tắc nghiêm ngặt, ai làm cái gì, làm như thế nào, sao có thể không tra ra được?

Tần Duệ thấy Đức Phi ngày càng quá đáng, liền chờ đến thời điểm thích hợp gán cho nàng một tội danh.

Hừm, vẫn là chiêu "tâng bốc rồi dìm chết" của Trịnh Vương g.i.ế.c đệ đệ ruột Cung Thúc Đoạn mà thôi.

Tần Duệ dùng chiêu "tâng bốc rồi dìm chết" để đối phó với Đức Phi và gia tộc của nàng.

Kiếp trước làm hình quan tàn nhẫn, ta biết rõ chiêu trò này hơn ai hết.

Khi muốn tâng bốc một người, tất nhiên phải dẫm lên vài kẻ khác. Nếu không, làm sao có thể làm nổi bật kẻ được tâng bốc đây?

Hạ Cẩm Bình chính là người bị giẫm nát dưới chân.

Giờ đây, Tần Duệ đã nắm trọn quyền hành, gia tộc của Đức Phi cũng chẳng còn chút ảnh hưởng nào trên triều đình. Hạ Cẩm Bình c.h.ế.t vào thời điểm thích hợp, đã đến lúc một kẻ cứng rắn như ta lên quản lý hậu cung cho hắn.

Ta thuận lợi trở thành kế hậu.

Sau khi ta đăng vị hoàng hậu, Tần Duệ bắt đầu sủng ái Vu Phượng Kiều.

Ta chẳng thèm quan tâm hắn sủng ái ai.

Làm hoàng đế, trước triều hắn thích giữ thế cân bằng, trong hậu cung cũng thích chơi trò này.

Ta ngồi lên ngôi hoàng hậu, hắn liền xoay người cưng chiều Vu Quý Phi.

Tốt thôi. Rất tốt. Nếu là nữ nhân mà hoàng thượng thích, thì ta cũng hết lòng yêu thương nàng ta.

Nếu có ai dám lơ là Vu Phượng Kiều, ta sẽ ngay lập tức trừng trị bằng hình phạt "thùng gỗ" – nhốt kẻ đó vào trong một cái thùng, chỉ lộ ra cái đầu, nhốt suốt mười hai canh giờ, ngay cả đại tiểu tiện cũng phải làm trong thùng.

Thậm chí ta còn cho khiêng cái thùng đến trước mặt Vu Phượng Kiều cho nàng ta xem.

Nàng ta không nhịn nổi mà ói ra.

Từ đó về sau, trong cung, ai ai cũng phải lấy Vu Phượng Kiều làm trọng.

Càng như vậy, nàng ta càng sợ ta.

"Hoàng thượng, nữ nhân tôn quý nhất hậu cung là hoàng hậu nương nương. Cớ sao chuyện gì cũng lấy thần thiếp đặt lên hàng đầu chứ?"

Tần Duệ thờ ơ:

"Hoàng hậu chính là nữ nhân tôn quý nhất. Trẫm yêu thích nàng, tất nhiên hoàng hậu cũng sẽ yêu thích nàng."

Ta hoàn toàn đồng tình với cách nói này.

Hoàng thượng yêu ai, ta liền đối tốt với người đó.

Hoàng thượng ghét ai, ta sẽ thay hắn dạy dỗ kẻ đó.

Chuyện đơn giản như vậy thôi.

Ta là hoàng hậu, nhưng không phải thê tử của hắn. Ta chỉ là một lưỡi d.a.o mượn thế lực của hắn mà thôi. Điều duy nhất ta muốn, chính là hưởng thụ kh*** c*m khi nhìn người khác kinh sợ.

Dường như cuối cùng Vu Phượng Kiều cũng đã hiểu rõ điều này.

"Hoàng hậu nương nương, nương nương... cầu xin người. Nếu có một ngày hoàng thượng không còn sủng hạnh ta, nếu phụ thân và mẫu thân ta phạm phải sai lầm gì, xin người hãy tha cho ta một con đường sống."

Ta mỉm cười, để lộ hàm răng trắng lạnh như tuyết.

"Hoàng thượng để ngươi sống, ta tất nhiên cũng sẽ để ngươi sống. Hoàng thượng nếu không muốn ngươi sống, vậy thì ta sẽ đối xử với ngươi thế nào, phải xem ý hắn."

Vu Phượng Kiều run rẩy toàn thân.

Ta không hiểu nàng ta sợ cái gì.

Rõ ràng hoàng thượng đối xử với nàng ta rất tốt, nhưng nàng ta lại cứ sợ hãi đến như vậy.

Vu Phượng Kiều sinh bệnh, từ chối thị tẩm, lấy cớ dưỡng bệnh mà không ra khỏi cửa.

Tần Duệ cũng không miễn cưỡng, chỉ lệnh cho thái y tận tâm chữa trị.

Hắn bắt đầu chuẩn bị tuyển tú, hậu cung sắp có thêm một nhóm tân nhân.

Từ Thúy Hoa từ sau khi sảy thai, sức khỏe vẫn luôn không tốt.

Mặt nàng ta ngày càng trắng bệch, trong mắt chứa đầy căm hận.

Nhà họ Từ không ngừng nịnh bợ phụ thân ta, muốn đưa Từ Thúy Liên vào cung.

Ta ngầm đồng ý, sau khi đã nhận được vô số lợi ích, phụ thân ta chấp nhận cho Từ nhị tiểu thư tham gia tuyển tú.

Dù tuổi tác nàng ta đã hơi lớn, nhưng chỉ cần vận hành một chút, cũng không phải là không thể vào cung.

Từ Thúy Hoa biết được ý định của gia tộc, tức giận đến phát điên.

Nàng ta rốt cuộc cũng hiểu, bản thân đã là một quân cờ bị vứt bỏ.

Gia tộc đã buông bỏ nàng ta.

Nàng ta chạy đến trước mặt Tần Duệ, kêu gào:

"Muội muội của thần thiếp tư chất nông cạn. Trước đây từng phạm sai lầm lớn, đã bị đuổi ra trang viên mấy năm. Làm sao có thể nhập cung?"

Tần Duệ nhìn nàng ta, trong mắt đầy vẻ chán ghét.

Hắn rất ghét loại người trở mặt phản bội gia tộc, hoặc có lẽ chỉ đơn giản là hắn đã chán ngủ với nàng ta rồi.

"Kẻ biết sai mà sửa, không gì đáng quý hơn. Từ chiêu nghi là tỷ tỷ, lại quá hà khắc với muội muội rồi."

Ánh sáng trong mắt Từ Thúy Hoa hoàn toàn tắt lịm.

17

Tuyển tú lần nữa chọn ra một nhóm tân nhân.

Điều bất ngờ là Phương Ngọc Doanh không tham gia.

"Muội ấy không muốn nhập cung sao?"

Ta hỏi phụ thân.

"Con trai của Tổng đốc Nam tỉnh đã để mắt đến nó."

Phụ thân giải thích.

Ta khẽ gật đầu.

Con trai Tổng đốc Nam tỉnh có ngoại gia ở kinh thành, đang theo học ở đây, lại kết giao bằng hữu với Phương Ngọc Minh.

Cũng là một mối hôn sự tốt.
 
Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run
Chương 24: Chương 24



"Muội muội đều đã có nơi chốn thích hợp, cũng rất tốt."

Thực lòng mà nói, ta cũng không quá kỳ vọng vào Phương Ngọc Doanh. Nàng còn nhỏ, ta hoài nghi liệu có thể giữ được lòng Hoàng thượng hay không.

Một tiểu tử nhà quan lại, bị một thiếu nữ mê hoặc, vẫn dễ dàng thao túng hơn.

Hai muội muội của ta đều có chốn tốt để nương thân, Phương gia nhờ đó mà kết giao được với cả văn võ bá quan trong ngoài kinh thành.

Ngôi vị hoàng hậu của ta càng thêm vững chắc.

"Ái nữ của ta, mau chóng sinh cho hoàng thượng một hoàng tử đi."

Giờ đây, hai muội muội không vào cung, ta chỉ có thể tự mình sinh con.

Thật phiền phức.

Ta sai thái y chẩn đoán, đều nói thân thể ta không có vấn đề gì.

Tần Duệ cũng xem như tốt với ta, mỗi tháng dành ra ba bốn ngày chung giường chung gối với ta.

Nhưng ta nghi ngờ không biết lũ quỷ dưới địa phủ có giở trò hay không, biết đâu lại an bài cho ta một mệnh cách vô sinh.

Kiếp này đã biến ta thành nữ nhân, bọn chúng thế nào cũng nghĩ đủ cách để ta phải chịu khổ.

Nữ nhân mà không thể sinh con, dường như là một trọng tội.

Cũng đúng, nữ nhân có ích gì đâu, cưới vợ chẳng phải chỉ để sinh con hay sao? Nếu chỉ để thỏa mãn nh*c d*c, hà tất gì phải cưới chính thê hay nạp thiếp, kỹ viện đầy rẫy mỹ nhân.

Lấy vợ là để sinh con.

Tần Duệ chưa từng cho ta uống loại thuốc gì kỳ lạ, thậm chí còn rất mong ta mang thai.

Giờ đây nếu ta sinh một hoàng tử, đó sẽ là đích tử mà hắn đang mong chờ.

"Khi xưa tiên hoàng hậu có thai, trẫm đã vô cùng kỳ vọng. Chỉ tiếc..."

Tiếc cái gì chứ?

Năm đó, Hạ Cẩm Bình vất vả mang thai, bị Quách Lệ Phi và Đức Phi thay phiên giày vò, tức đến sảy thai, Tần Duệ không hề hé răng nửa lời.

Từ đó, Hạ Cẩm Bình thương tâm mà sinh bệnh, không bao giờ hồi phục.

Chỉ là... ta thực sự không có hứng thú với việc sinh con.

Nhi tử của Tào Quý Phi và nhi tử của Lưu Chiêu nghi, ta nhìn qua, đều không tệ.

Tần Duệ liên tục tuyển tú, hậu cung chắc chắn sẽ có thêm nhiều hoàng tử.

Ta có thể đi một con đường khác.

Ta phải nắm chắc quyền lực của hoàng hậu, sau đó đưa tin ra ngoài, nói rằng ta muốn chọn một hoàng tử có tư chất xuất sắc để nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của mình.

Như vậy, tất cả những phi tần có hoàng tử đều sẽ đến lấy lòng ta.

Phương Ngọc Nghiên gửi tin đến , nói rằng muội phu của nàng ấy đã trúng tuyển nhập cung.

Nàng ấy nói rằng muội phu rất ái mộ Tần Duệ.

Phương Ngọc Nghiên bảo, đó không phải là một nữ nhân thích hợp để vào cung. Vì sự an toàn của gia tộc phu quân, nàng ấy muốn ta tìm cách trừ khử nữ nhân này.

Ta rất thích kiểu giao tiếp này của Phương Ngọc Nghiên.

Không vòng vo, không quanh co.

Ta quan sát một thời gian, đúng thật, Lư Y Y rất mê muội Tần Duệ, là một kẻ ngu xuẩn.

Trong hậu cung, kể cả Quách Lệ Phi, dù có thật lòng với hoàng đế cũng không ai yêu đến mức như vậy.

Nàng ta si mê ngay cả bóng dáng của Tần Duệ.

"Hoàng hậu, hãy nghĩ cách để Lư Chiêu Dung biết an phận."

Đây là chỉ dụ của Tần Duệ.

Ta gật đầu.

Nữ nhân ngốc nghếch này, cứ nghĩ tình yêu của mình có giá trị lắm.

Nàng ta lúc nào cũng bày tỏ sự ái mộ dành cho Tần Duệ mà không hề phân biệt hoàn cảnh.

"Bệ hạ, thần thiếp thích nhất là bút pháp của người."

"Bệ hạ, đây là khúc nhạc người yêu thích nhất, thần thiếp đã luyện tập rất lâu."

"Bệ hạ, đây là bánh hồng đậu hoa hồng mà người thích nhất, thần thiếp tự tay làm cho người."



Thật ra, trong hậu cung có một nữ nhân như Lư Y Y, ta lại thấy không tệ.

Nàng yêu thích hoàng thượng một cách thẳng thắn, dù ngu ngốc nhưng lại chân thành.

Đôi khi ta cũng tự hỏi, rốt cuộc là Lư Y Y quá ngốc hay Tần Duệ quá lạnh lùng?

Lúc tuyển tú, Lư Y Y biểu hiện không thích hợp, Tần Duệ có thể loại nàng ra ngay từ đầu.

Thế nhưng, khi nhìn thấy một nữ nhân si mê mình đến vậy, hắn chẳng thèm quan tâm, cứ giữ nàng lại trong hậu cung.

Tuyển tú kéo dài bốn ngày, trùng hợp đúng ngày chọn Lư Y Y thì Lục Chiêu Nghi mang thai, ta phải lo liệu chuyện đó.

Nếu không, có lẽ ta đã trực tiếp loại bỏ nàng ngay lúc đó.

Tần Duệ mang nàng vào cung, ban đầu còn cảm thấy mới lạ được hai ngày, rồi sau đó lại chê nàng ngu ngốc, đắm chìm trong tình yêu quá lố.

"Vẫn là hoàng hậu tốt nhất, điềm tĩnh đoan trang, cư xử có chừng mực."

Ta cười thầm trong bụng, yêu thích hắn cũng không được, không yêu thích hắn cũng không xong, chỉ có giả vờ yêu thích hắn mới khiến hắn hài lòng nhất.

Thực ra, kẻ ngu xuẩn nhất chính là Tần Duệ.

Nhưng hắn là hoàng đế, lời hắn là thánh chỉ.

Nếu muội muội ta và Tần Duệ đều cho rằng Lư Y Y nên bị trừ khử, vậy thì ta sẽ giúp nàng ra đi.

Vào những ngày giá rét nhất, ta ra lệnh để nàng đến Phật đường lạnh lẽo, chép kinh cầu phúc cho hoàng thượng, ép nàng mắc bệnh phổi.

Bệnh phổi thật tốt, thật tuyệt vời.

Lư Y Y vừa ho ra máu, vừa thêu hà bao cho Tần Duệ.

Thật cảm động làm sao!

Nhưng ta không hiểu nàng ta làm vậy để làm gì.

Nàng ta tưởng mình có thể khiến Tần Duệ cảm động?

Kết quả là, Tần Duệ chỉ khen ta:

"Hoàng hậu luôn biết cách giải quyết phiền não giúp trẫm."

Phiền thật, mọi tiếng xấu đều do ta gánh thay hắn.

Nhưng ta vẫn chừa lại một đường lui.

Lúc bảo nàng chép kinh, ta đã nói rõ, các phi tần tự nguyện, việc này chắc chắn có hại cho sức khỏe, nhưng có thể cầu phúc kéo dài tuổi thọ cho hoàng thượng.

Hồng Trần Vô Định

Quách Lệ Phi cùng những phi tần khác đều không dám nhận lời, chỉ có Lư Y Y là bất chấp tất cả.

Đây là một ván cờ đã bày sẵn, nàng tự nguyện nhảy vào, ta chỉ giúp nàng hoàn thành tâm nguyện mà thôi.

Ta đề nghị với Tần Duệ nên trọng thưởng cho Lư gia.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back