Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Hậu Duệ Phượng Hoàng

[BOT] Mê Truyện Dịch
Hậu Duệ Phượng Hoàng
Chương 35: Chương 35



Hoa Dương hỏi ta định làm gì. Ta châm lửa đốt bức mật thư, tro tàn rơi xuống bàn, giống như kế hoạch vội vã này vậy.

"Ta thấy, rất tốt. Phụ hoàng làm hoàng đế lâu như vậy, chắc cũng mệt mỏi rồi, có người muốn thay ngài ấy làm, chẳng phải rất tốt sao? Làm con cái, phải học cách chia sẻ gánh nặng phụ mẫu chứ."

Hoa Dương cong môi cười: "Hoàng tỷ nói phải."

...

Đêm đó, phụ hoàng hạ lệnh đốt lửa trại.

Trong lúc ca múa nhạc rộn ràng, vũ nữ dẫn đầu bất ngờ hành thích, một mũi tên từ trên cao nhắm thẳng về phía phụ hoàng.

Phụ hoàng còn chưa kịp kêu cứu, đã bị Lưu Thọ bên cạnh xô ngã xuống đất. Ông thở phào nhẹ nhõm, vừa định đứng lên, thì phát hiện toàn thân không thể nhúc nhích.

Kinh hãi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt ta đang nhìn thẳng vào ông. Ta cong môi cười, lớn tiếng hô trong ánh mắt kinh ngạc của ông: "Mau hộ giá, phụ hoàng bị thương rồi!"

Bên ngoài lửa cháy ngập trời, tiếng c.h.é.m g.i.ế.c vang vọng. Lý Quần Anh đã dẫn người rời đi từ lâu, những người còn lại đều lộ vẻ kinh hoàng, thầm tính toán những thay đổi sau trận chiến này.

Đại cửu phụ liếc nhìn xung quanh, tam cửu phụ cũng đã biến mất từ lúc nào. Ông nhìn ta như có điều suy nghĩ, ta khẽ gật đầu, khóe miệng đại cửu phụ khẽ nhếch lên.

Thích khách trong điện nhanh chóng bị khống chế, tiếng đánh nhau bên ngoài càng lúc càng gần.

Mọi người trên tiệc đều hoảng sợ, mỗi người một tâm tư, trong bầu không khí im lặng đến đáng sợ, Tống Chương đứng lên rút kiếm.

"Rượu ngon thịt béo, sao thiếu được ca múa? Chương này tài hèn sức mọn, lục nghệ sơ sài, nguyện được múa kiếm hầu điện hạ!"

Tống Chương múa kiếm bên đống lửa trại, Hoa Dương ngồi vào chỗ người gảy đàn, tấu lên khúc nhạc hòa theo.

Ta nâng chén rượu: "Ta kính chư vị một chén, cùng đợi tin thắng trận."

Nửa canh giờ sau, một người vén rèm kiếm bước vào, ngược ánh lửa tiến đến.

"Không phụ sự mong đợi."

Tam cửu phụ mình đầy máu, ánh mắt sắc lạnh như dao, hành lễ thần tử với ta. Giống như kiếp trước, Lý Quần Anh mưu phản thất bại, phụ hoàng bị thương nặng, khó qua khỏi.

"Chỉ tiếc Thái tử điện hạ hoảng loạn mất phương hướng, bị nghịch tặc bắt giữ."

...

Lý Quần Anh bắt Tạ Văn Đoan, lui về hẻm núi, đòi gặp ta mới chịu thả người.

Bình minh vừa lên, ráng chiều rực rỡ. Ta cưỡi ngựa, đối mặt với Lý Mộc Tuyết từ xa.

Lý Quần Anh vốn là quan văn, tuổi đã cao, sức cùng lực kiệt, nhưng vẫn cố gồng mình không chịu thua.

"Ninh Dương, ngươi mau c.h.ế.t đi! Ta sẽ thả thằng nhãi thái tử!"

Tạ Văn Đoan bị d.a.o kề cổ, mặt đầy vết xước, gào lên: "Hoàng tỷ, cứu ta với!"

Ta cười khẩy: "Văn Đoan, ngươi muốn ta cứu ngươi thế nào?"

Tạ Văn Đoan rụt rè, ấp úng một hồi, không dám nhìn ta, quay mặt đi: "Hoàng tỷ, sau này ta nhất định lập bài vị của tỷ ở nơi đẹp nhất, Văn Đoan đời này không bao giờ quên ơn cứu mạng của tỷ!"

"Đồ ngu."

Lý Quần Anh chống tay lên tảng đá, giọng điệu sắc nhọn: "Ninh Dương điện hạ chẳng lẽ tiếc mạng, không chịu đổi mạng mình lấy mạng Thái tử sao? Ngươi chẳng phải là vị công chúa trung quân ái quốc, hiểu rõ đại nghĩa nhất hay sao? Sao đến lúc nguy hiểm đến mình, lại sợ c.h.ế.t rồi?"

Ông ta chưa nói hết câu, m.á.u đã trào ra từ khóe miệng. Lý Quần Anh cố gắng quay đầu lại, chỉ thấy Lý Mộc Tuyết lạnh lùng rút kiếm.

"Ngươi! Ngươi! Nghịch tử—"

Lý Mộc Tuyết thản nhiên đáp: "Phụ thân, lát nữa con sẽ cùng người xuống suối vàng."

Nói xong, hắn rút kiếm đ.â.m xuyên người Tạ Văn Đoan.

"Sư huynh! Đừng làm liều!"

Ta vội vàng phi ngựa đến bên cạnh hắn, nhưng không kịp ngăn lưỡi kiếm của hắn. Sau khi g.i.ế.c Lý Quần Anh và Tạ Văn Đoan, Lý Mộc Tuyết tự đ.â.m kiếm vào tim mình.

Ta xuống ngựa, lần đầu tiên cảm thấy bối rối vô cùng. Nước mắt trào dâng, nhưng ta không thể thốt nên lời.

"Sư huynh!"
 
Hậu Duệ Phượng Hoàng
Chương 36: Chương 36



"Bình An, nàng sẽ là một vị hoàng đế tốt."

Hắn nhìn ta dịu dàng, nhẹ giọng: "Điện hạ, hãy bảo trọng."

Ta luống cuống tay chân bịt vết thương trước n.g.ự.c hắn, m.á.u đen đỏ trào ra kẽ tay, dù ta có cố gắng thế nào, cũng không thể ngăn dòng m.á.u tuôn chảy.

"Sư huynh, người luôn âm thầm báo tin cho Như Nghiên, chính là huynh, đúng không?"

Câu hỏi của ta không ai trả lời, sư huynh nằm trên gối ta, đã tắt thở từ lâu.

Hoàng đế trọng thương, Thái tử qua đời.

Nước không thể một ngày không vua, nhiều người đổ dồn ánh mắt vào Tạ Văn Triết, con trai duy nhất còn lại của phụ hoàng.

Nhưng hy vọng đó nhanh chóng tan thành mây khói. Thi thể Tạ Văn Triết bị chó hoang gặm nhấm, biến dạng không nhận ra, được tìm thấy trong một ngôi miếu đổ nát ở ngoại ô kinh thành. Thứ duy nhất nhận dạng được t.h.i t.h.ể là chiếc ấn bên hông.

Nhân lúc triều thần chưa kịp phản ứng, ta đưa con trai ba tuổi của Tạ Văn Đoan lên triều đường.

"Nước không thể một ngày không vua, Thái tử chỉ có một đứa con này, tuổi còn nhỏ, mong các vị đại thần ra sức phò tá."

Phụ hoàng còn chưa trút hơi thở cuối cùng, lễ đăng cơ của tân đế đã được chuẩn bị.

Dù sao thì Thái y cũng đã chẩn đoán, phụ hoàng thuốc thang vô hiệu, chỉ còn sống được một hai ngày nữa thôi.

...

Tan triều, ta mời đại cửu phụ cùng đi thăm phụ hoàng. Trên đường đi, đại cửu phụ không nói một lời. Đến khi bước vào nội điện, ông mới hỏi ta: "Văn Đoan thật sự bị Lý Mộc Tuyết g.i.ế.c sao?"

"Bao nhiêu người tận mắt chứng kiến, sao có thể làm giả?"

Đại cửu phụ nhìn chằm chằm ta, ánh mắt lạnh như băng. Một lát sau, ông nói: "Đợi tân đế lớn thêm chút nữa, con hãy trả lại giang sơn cho nó."

Ta mỉm cười, không đáp lời.

Tiến lên đẩy cửa phòng ngủ, mùi thuốc đắng nghẹn đắng xộc vào mũi, Lưu Thọ đang cùng người lật người cho phụ hoàng.

"Lưu Thọ, ngươi lui ra ngoài trước đi. Ta và cửu phụ, phụ hoàng có chuyện muốn nói riêng."

Phụ hoàng nằm bất động trên giường. Mọi người đều cho rằng Lý Quần Anh đã hạ độc ông, nhưng kẻ hạ độc lại chính là ta.

Đây không phải loại độc dược g.i.ế.c người ngay lập tức. Phụ hoàng giờ vẫn còn cảm giác, chỉ là mắt không thấy, miệng không nói được.

"Phụ hoàng, hôm nay đại cửu phụ cũng ở đây. Khó khăn lắm mới có cơ hội này, Bình An có chuyện muốn hỏi hai người."

Ta quay đầu nhìn đại cửu phụ: "Năm đó, đứa con gái mà mẫu hậu sinh ra, còn sống không?"

Đại cửu phụ thoáng thất thần, rồi ánh mắt ông rung động dữ dội.

“Ngươi nói nhảm nhí gì vậy!"

Ta nhếch môi cười lạnh, tự mình nói tiếp: "Ta vốn đã nghi ngờ về cái c.h.ế.t của mẫu hậu. Bao năm qua, ta luôn âm thầm điều tra những việc người đã làm, những người đã gặp trước khi qua đời. Cuối cùng, ta cũng tìm được manh mối từ sổ ghi chép xuất cung. Hóa ra, mẫu hậu đã triệu kiến bà mụ đỡ đẻ năm đó. Bà ta đã xuất cung an hưởng tuổi già, sao mẫu hậu lại muốn gặp bà ta? Vậy nên ta đã bỏ ra không ít tiền bạc, tìm kiếm tung tích của bà ta, nhưng phát hiện có kẻ cố tình xóa sạch dấu vết, thậm chí g.i.ế.c người diệt khẩu."

Đại cửu phụ hừ lạnh một tiếng: "Nói năng lung tung."

Ta cười nhạt, không hề tức giận: "Đại cửu phụ đừng vội, con còn chưa nói xong. Có công mài sắt có ngày nên kim, từ manh mối bà mụ đỡ đẻ, cuối cùng ta cũng tìm ra người biết chuyện năm xưa. Hóa ra, mẫu hậu sinh hạ một công chúa. Để con đoán xem, công chúa sau này biến thành Tạ Văn Đoan như thế nào. Chắc chắn là đại cửu phụ và phụ hoàng đã bàn bạc với nhau. Phụ hoàng không thể không có con trai, nên hai người đã giấu mẫu hậu, tìm một đứa trẻ trong tông thất, tráo đổi công chúa thật. Sợ mẫu hậu không đồng ý, hai người đã cấu kết lừa gạt người. Nhưng không ngờ, mười mấy năm sau, mẫu hậu lại biết chuyện này, còn muốn tìm lại công chúa thật sự. Vậy là hai người đã quyết tâm ra tay, g.i.ế.c c.h.ế.t mẫu hậu để bí mật này mãi mãi chìm vào quên lãng. Con nói có đúng không?"
 
Hậu Duệ Phượng Hoàng
Chương 37: Chương 37



Đại cửu phụ nhìn chằm chằm ta, sắc mặt vô cùng khó coi, những nếp nhăn trên khóe mắt hằn sâu hơn.

Một lúc lâu sau, ông ta mới nói: "Chuyện đã đến nước này, con hỏi hay không hỏi, có gì khác nhau nữa đâu?"

"Vậy xem ra con đã đoán đúng."

Đại cửu phụ như đang nhìn xuyên qua ta, thấy bóng hình quá khứ, giọng nói cũng dịu đi phần nào: "Con giống mẫu hậu con quá, hai người đều vậy, cái gì cũng tranh giành, cái gì cũng muốn có. Cứ an phận ở hậu viện, nghe lời chồng chẳng phải tốt hơn sao? Nếu mẫu hậu con không cố chấp như vậy, sao lại rơi vào cảnh ngộ này?"

Ta bước lên một bước, giáng cho ông ta một cái tát trời giáng, nhân lúc ông ta còn đang kinh ngạc, ta rút con d.a.o găm bên cạnh, đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c ông ta: "Những lời này, xuống dưới tạ tội với mẫu hậu, ông tốt nhất nên ít nói thôi. Không tranh không đoạt, chờ bị các người lợi dụng đến c.h.ế.t sao?"

Nói xong, ta không thèm nhìn đại cửu phụ nữa, quay trở lại bên giường. Phụ hoàng vẫn nằm bất động, nhưng ta biết ông ấy nghe thấy hết.

"Phụ hoàng, con sẽ chôn sống người trong hoàng lăng. Ích Châu lũ lụt bao năm, người biết rõ Tạ Văn Triết không có năng lực trị thủy, vẫn để hắn hại dân lành Ích Châu, người không xứng làm hoàng đế. Giờ thì người hãy nếm thử cái cảm giác đau đớn tột cùng của những người dân bị nước cuốn trôi ở Ích Châu trước khi c.h.ế.t đi."

Nói xong, ta đứng dậy, hoảng hốt kêu lớn: "Người đâu, phụ hoàng băng hà rồi! Đại cửu phụ cũng theo phụ hoàng đi rồi!"

Nửa tháng sau, sau khi lo liệu xong mọi việc, ta cùng Tống Chương đem hài cốt của Lý Mộc Tuyết chôn dưới chân núi Trung Yên.

"Kiếp này của sư huynh, có lẽ chỉ khoảnh khắc cuối đời mới được tự do."

Tống Chương buồn bã, ngửa cổ uống một ngụm rượu quế hoa.

Ta nâng chén, cùng hắn cạn ly. Thực ra ta luôn biết, có người âm thầm truyền tin tức của Lý gia cho Lý Như Nghiên, chỉ là không dám nghĩ người đó là ai.

Ngoài sư huynh ra, còn có thể là ai được nữa?

Dù là kiếp trước hay kiếp này, Lý Mộc Tuyết chưa từng phụ lòng Tạ Bình An.

...

Tám năm sau, tiểu hoàng đế tự thấy tài đức kém cỏi, muốn thoái vị nhường ngôi, trả lại triều chính cho Ninh Dương Trưởng công chúa.

Trưởng công chúa từ chối nhiều lần, quần thần lấy cái c.h.ế.t để ép, cuối cùng nàng đành bất đắc dĩ đăng cơ.

Tháng tám năm đó, bệ hạ thành lập Loan Đài Lệnh, tuyển chọn nữ quan.

Năm sau ban hành tân chính, nữ giới cũng được thừa kế tước vị, tham gia khoa cử, nhân tài khắp nơi đua nhau cống hiến, thiên hạ thái bình, sử sách gọi đó là "Vĩnh Xương chi trị".

...

Năm thứ sáu sau khi ta xưng đế, nhận nuôi con gái của Hoa Dương, Trường Lạc Quận chúa.

Hoa Dương hỏi ta: "Tỷ thực sự không muốn có một đứa con sao?"

“Sinh con đẻ cái nhiều rủi ro lắm, tình hình của ta bây giờ, nếu có chuyện gì xảy ra thì công sức trước kia đổ sông đổ biển hết."

Cùng năm đó, Thẩm Tầm Chu tán gia bại sản, cầu xin ta ban cho danh vị Đế phu.

Đêm tân hôn, ta hỏi hắn: "Chàng bỏ hết gia tài vạn lượng vào quốc khố, không thấy xót xa sao?"

Thẩm Tầm Chu khẽ mỉm cười: “Ta bôn ba nhiều năm, chỉ cầu mong có được nàng. Điện hạ, năm đó ở núi Trung Yên, người thầm thương trộm nhớ nàng đâu chỉ có hai huynh đệ sư huynh kia."

Hắn nâng tay ta lên, đặt một nụ hôn nhẹ: "Bệ hạ, đêm xuân thế này, đừng lãng phí."
 
Hậu Duệ Phượng Hoàng
Chương 38: Chương 38 (Hoàn)



...

Hai mươi mốt năm làm hoàng đế, ta cũng đến lúc nhắm mắt xuôi tay.

Trước khi lâm chung, rất nhiều người tụ tập bên giường ta, trong tiếng khóc than vang vọng, ta gượng người ngồi dậy.

"Khóc lóc gì chứ? Trẫm một đời oanh liệt, cũng coi như sống không uổng phí."

Mắt ta mờ đi, nhìn đám trọng thần đang quỳ dưới điện.

A Gia, Hoa Dương, Lý Như Nghiên, Tống Chương... Lục Phương Nhiên đang châm cứu cho ta.

"Các ngươi đều già rồi, trẫm cũng già rồi. Thái nữ đâu?"

Trường Lạc khóc nức nở, tiến lên nắm c.h.ặ.t t.a.y ta. Tay ta yếu ớt, đặt hờ vào tay nàng: "Trường Lạc, từ nay giang sơn này là của con."

Trong cơn mơ màng, ta như thấy bóng dáng Lý Mộc Tuyết và Thẩm Tầm Chu đứng bên cửa sổ.

Mẫu hậu bước ra từ vầng hào quang, dịu dàng đưa tay về phía ta: "Bình An, con đã làm rất tốt."

【Kiếp trước】

"Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Nếu thực sự cho nàng ấy làm lại một lần nữa, ngươi sẽ không còn cơ hội chuyển kiếp, hồn phi phách tán, vĩnh viễn không siêu sinh."

Người đối diện cúi đầu thật sâu: "Mong Diêm Vương thành toàn, con nguyện dùng công đức nhiều đời đổi lấy thời gian quay ngược. Con gái con thông minh hơn người, chỉ vì vướng bận tình thân mà không nhìn rõ lòng lang dạ thú của kẻ gian. Xin người cho con bé một cơ hội, cũng là cho thiên hạ lê dân một cơ hội.”

“Nguyện tàn hồn này của con, đổi lấy một đôi mắt sáng suốt cho con bé, để con bé nhìn thấu màn sương mù thế gian."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back