Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run

[BOT] Mê Truyện Dịch
Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run
Chương 25: Chương 25



Phương Ngọc Nghiên gửi tin đến, nói rằng mẹ chồng nàng ngày nào cũng nhớ thương con gái, đến mức khóc sướt mướt.

Vị mẹ chồng này rất khó đối phó, Phương Ngọc Nghiên bị đặt ra đủ loại quy củ.

Muội ấy hy vọng ta làm cho Lư Y Y càng thảm hại hơn.

Ta thật thích vị muội muội này, có thù tất báo, không che giấu chút nào.

Nếu Lư Y Y đã ho ra máu, ta liền tiết lộ một tin tức rằng, dùng m.á.u để chép kinh sẽ càng thành tâm, càng có thể tiêu tai giải nạn.

Lư Y Y không chịu chữa bệnh nữa, mỗi ngày ho ra máu, lấy m.á.u chép kinh, rồi dâng lên cho Tần Duệ.

Tần Duệ ghét bẩn, ra lệnh cho đại thái giám trực tiếp đốt đi.

Gần đây, hắn đang say mê Từ Thúy Liên, ngày nào cũng sủng hạnh nàng ta, vui vẻ không ngớt.

Từ Thúy Hoa tức đến phát điên, bị nhiễm phong hàn, Tần Duệ càng thêm chán ghét nàng.

Ta cứ nghĩ Từ Thúy Liên sẽ hận ta đến tận xương tủy.

Dù gì thì năm xưa ta chính là người khiến thanh danh nàng ta bị bôi nhọ.

Kết quả, nàng ta lại rất kính trọng ta.

"Tỷ tỷ thật thiển cận, không nhận ra thủ đoạn và sự nhẫn nại của hoàng hậu nương nương. Gia tộc đã nói rõ, hoàng hậu nương nương mới là chỗ dựa của ta trong hậu cung."

Ta gật đầu, xem ra bây giờ Từ gia cuối cùng cũng nhìn thấu tình hình rồi.

Nếu đã vậy, Từ gia và Phương gia chung một trận tuyến, ta đương nhiên sẽ nâng đỡ Từ Thúy Liên.

Không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có bạn bè mãi mãi, chỉ có lợi ích vĩnh cửu.

Chứng kiến quan hệ giữa ta và Từ Thúy Liên, Từ Thúy Hoa tức giận đến mức mặt mày tái mét.

"Từ Thúy Liên, ngươi điên rồi sao? Sao lại đi cấu kết với nữ nhân lòng dạ rắn rết kia?"

"Tỷ tỷ, tam muội đã được gả cho thiếu gia Phương gia là Phương Ngọc Minh rồi."

Đúng vậy, Từ gia và Phương gia đã kết thân.

Từ Thúy Hoa tức giận đến mức mặt không còn chút huyết sắc.

"Vậy những khổ sở mà ta đã phải chịu thì tính là gì?"

"Tỷ tỷ, tỷ quá vô dụng rồi."

18

Lư Y Y và Từ Thúy Hoa đều đã hấp hối.

Ta ra lệnh cho Thái y viện dốc toàn lực chữa trị cho cả hai.

Vấn đề là, hai kẻ tự chuốc họa vào thân này lại không chịu uống thuốc tử tế.

Ta còn có thể làm gì nữa đây?

Cuối cùng, Lư Y Y đi trước một bước.

Từ Thúy Hoa vẫn còn đang giãy giụa, nhưng ngay lúc này, Từ Thúy Liên lại có tin vui, nàng đã mang thai.

Tin tức này khiến Từ Thúy Hoa hoàn toàn sụp đổ, không lâu sau cũng đi theo Lư Y Y.

Lục Doanh Chi đánh giá về Từ Thúy Hoa:

"Không có bản lĩnh nhưng lại có tính khí quá lớn."

Lục Doanh Chi chính là vị Lục Chiêu Nghi từng hoạt bát lanh lợi, nhưng sau này lại trở nên ít nói.

Sau khi nàng mang thai, được sắc phong làm phi, dù sinh ra chỉ là một công chúa.

Phụ thân của nàng phạm phải một chút sai lầm, nàng không còn cách nào khác đành tìm ta cầu xin.

Ta bảo nàng cứ tiếp tục tươi cười vui vẻ, lại nhanh chóng có thêm một đứa con, mọi chuyện tự khắc sẽ được giải quyết.

Dù gì thì, các quý nữ trong kinh thành đều bị dạy dỗ quá nghiêm khắc, hiếm ai có thể vui vẻ hồn nhiên như nàng.

Lục Doanh Chi rất nghe lời, chẳng bao lâu sau liền có thai.

Ta cũng bảo nàng, đừng có lúc nào cũng kéo dài một khuôn mặt lạnh lẽo vô hồn, làm vậy chẳng có tác dụng gì.

Ở kiếp trước, ta từng làm quan hình ngục, gặp nhiều kẻ biết co biết duỗi, ta cũng không tiện mà tra tấn quá mức.

Cuối cùng, bọn họ có thể sống sót và trở thành đại thần phò tá tân hoàng, còn ta thì nhận một ly rượu độc kết thúc cuộc đời.

Cho nên, bất kể là gì, biết cúi đầu mà sống, mới là đạo lý cao thâm nhất.

Thực ra, nếu Hạ Cẩm Bình biết cách co duỗi, nàng chưa chắc đã không làm được.

Chỉ là, nàng vốn đã chẳng hề thích cái hậu cung mục nát này, nàng chỉ muốn nhanh chóng đi đầu thai.

Còn ta, lại không may bị ném vào đây.

Nhưng thật ra ta không thấy có gì không tốt cả, nữ nhân tranh đấu với nhau, cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt.

So với nam nhân tranh đấu, không có gì là đẫm m.á.u cả.

Lư Y Y và Từ Thúy Hoa c.h.ế.t đi, Tần Duệ ban cho không ít thể diện.

Kiếp trước ta đã chứng kiến quá nhiều kẻ c.h.ế.t không toàn thây, cảm thấy chuyện của nữ nhân trong cung cũng thật ôn hòa.

Tại sao lúc nào cũng nói hậu cung là nơi ăn thịt người?

Cứ như thể chỉ có nữ nhân mới biết giở trò hiểm độc.

Chẳng lẽ nam nhân tranh đoạt quyền lực không ăn thịt người sao?

Cuối cùng, đến thể diện bọn họ cũng không còn.

Từ Thúy Liên sinh ra cũng là một bé gái.

Tần Duệ thất vọng ra mặt, từ đó trở nên lạnh nhạt với nàng.

Hoàng thượng thích gì, không ai đoán trước được.

Phương Ngọc Doanh gửi thư cho ta, nói rằng Tổng đốc Nam tỉnh muốn tiến cống nữ nhân vào cung.

Nàng là con vợ lẽ, nhưng đã được bồi dưỡng cẩn thận.

"Tỷ tỷ, nữ tử này đã có người trong lòng, bị ép tiến cung, có lẽ tinh thần sẽ sa sút. Tuy nhiên, phụ thân và nhạc phụ muội là Tổng đốc Nam tỉnh có qua lại lợi ích thường xuyên, gần đây hoàng thượng tỏ ra bất mãn với nhạc phụ muội. Nữ tử này có được sủng ái hay không, ảnh hưởng rất lớn."

Ta rất thích Phương Ngọc Doanh, nàng nói chuyện rõ ràng, trực tiếp, mục tiêu cụ thể.

Nghe nói, hai vị di nương thấy ta được phụ thân yêu thích nhất, bèn nuôi dạy nữ nhi theo tiêu chuẩn của ta.

Bọn họ không quá yểu điệu mềm mại, nhưng làm việc luôn ưu tiên lợi ích, bình tĩnh sắc sảo, nên sống rất tốt.

Ai nấy đều nói Phương gia giỏi dạy dỗ nữ nhi.

Thật buồn cười, ta và hai muội muội đều không dính dáng gì đến hiền lương thục đức, thế mà lại càng như cá gặp nước.

Mạnh Hiền Nhã vào cung rồi.

Hồng Trần Vô Định

Nàng thực sự rất đẹp.

Đến mức mà Tần Duệ nhìn nàng không rời mắt.

Có người xì xào bàn tán, nói rằng nàng đẹp chẳng kém gì Nhuyễn Phi năm đó.
 
Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run
Chương 26: Chương 26



Nhuyễn Phi đẹp đến mức nào ư?

Cung điện nàng từng ở, bên trong treo đầy tranh vẽ của nàng.

Thật sự giống như tiên tử nơi tiên cảnh vậy.

Nàng chính là mỹ nhân mà Tần Duệ quý trọng nhất, chỉ tiếc là thời gian sở hữu lại quá ngắn ngủi.

Bây giờ, Mạnh Hiền Nhã xuất hiện, lấp đầy khoảng trống đó.

Tốt rồi, cả hậu cung đều thất sủng.

Ta chẳng quan tâm, thậm chí còn cảm thấy rất vui vẻ.

Tổng đốc Nam tỉnh đã vững vàng trên chiếc ghế của mình, liên minh giữa phụ thân ta và hắn ta cũng càng thêm bền chặt.

Mạnh Hiền Nhã quả thực lúc nào cũng đầy tâm sự, che giấu thế nào cũng không nổi.

Ta đành gọi nàng đến bên cạnh mình.

“Nếu ngươi còn mải nhớ đến nam nhân khác, để hoàng thượng biết được, hắn sẽ thương xót ngươi, không nỡ làm gì ngươi. Nhưng đến lúc đó, tình lang của ngươi có lẽ sẽ bị ngũ mã phanh thây. Nghe nói trước khi bị phanh thây, còn bị thiến một lần.”

Mạnh Hiền Nhã bị ta dọa đến ngẩn người, run rẩy không thôi.

Ta nhe răng cười, nói tiếp:

“Hắn ta còn chưa thành thân, ngươi nhẫn tâm để hắn tuyệt hậu sao? Ngũ mã phanh thây rồi, luân hồi cũng chẳng làm người được nữa, từng mảnh từng mảnh thịt sẽ bị ném vào súc sinh đạo. Ngươi có sợ không, mỗi đêm nằm mộng, hắn sẽ toàn thân đầy máu, tìm đến ngươi?”

Mạnh Hiền Nhã trợn trắng mắt, ngất ngay tại chỗ.

Tỉnh lại, nàng bắt đầu ăn uống đầy đủ, đối với Tần Duệ cười tươi như hoa.

Nhưng ánh mắt nàng nhìn ta dường như chất chứa oán hận.

Chậc, thật là kẻ không biết điều.

Ngươi nên hận ta sao? Ngươi nên hận phụ thân mình, hận Tần Duệ, chứ tuyệt đối không nên hận ta.

Ta hỏi Tào Quý Phi, vì sao sau khi sinh con, nàng không thể giảm cân được.

Tào Quý Phi cúi đầu, giọng có chút xấu hổ.

“Hồi bẩm hoàng hậu nương nương, lúc mang thai, thần thiếp không kiềm chế được, ăn quá nhiều, dạ dày nới rộng, thực sự là luôn cảm thấy đói.”

Ta lệnh cho Thái y viện kê đơn thuốc dưỡng thai cho Mạnh Hiền Nhã, đồng thời kê thêm thuốc kiện tỳ khai vị.

Tần Duệ muốn ngủ với nàng ta bao nhiêu thì ngủ, ta cũng không cản.

Cứ ngủ đi, nhanh chóng ngủ ra một đứa trẻ cho rồi.

Chẳng bao lâu, Mạnh Hiền Nhã đã mang thai, lại còn ăn rất tốt.

Hết thảy sơn hào hải vị cứ liên tục được đưa vào cung của nàng ta.

Không lâu sau, nàng ta trở nên tròn trịa, mũm mĩm.

Sau khi sinh ra một tiểu hoàng tử bụ bẫm, nàng vẫn ăn uống rất ngon miệng.

Lúc này, Tần Duệ không hài lòng nữa.

Ta đã biến Mạnh Hiền Nhã xinh đẹp mảnh mai trở thành một kẻ béo ú.

“Phương Ngọc Xích, nàng làm vậy, là vì ghen sao?”

Ta lắc đầu liên tục, dùng giọng điệu ngây thơ vô tội mà hoa khôi kiếp trước từng nói với ta:

“Hoàng thượng, thần thiếp chỉ không muốn Mạnh Chiêu Nghi giống như Nhuyễn Phi năm đó, yểu mệnh mà qua đời.”

Tần Duệ nghe xong, cũng cảm thấy ta nói rất có lý.

Hồng nhan bạc mệnh, lúc mới vào cung, cổ tay của Mạnh Hiền Nhã gầy yếu như cành liễu.

Giờ thì mập mạp khỏe mạnh, chắc chắn không dễ c.h.ế.t yểu nữa.

Có điều, Tần Duệ cũng chẳng muốn ngủ với nàng ta nữa.

Ta báo cho Mạnh Hiền Nhã biết, tình lang của nàng đã cưới một mỹ nhân Giang Nam, eo thon chỉ bằng một vòng tay.

Nàng cúi đầu, sờ lên vòng eo đầy thịt của mình, rồi nở một nụ cười nhẹ nhõm.

"Lạc thú của vị giác, cũng là một niềm vui lớn."

Mạnh Hiền Nhã chẳng mấy chốc đã trở thành bạn thân của Tào Quý Phi, mỗi ngày cùng nhau ăn uống thỏa thích.

Để bù đắp cho Tần Duệ, ta moi móc từ đám tần phi cấp thấp ra một bông hoa xinh đẹp, đưa đến trước mặt hắn.

Ngày xưa, khi cùng Vu Phượng Kiều vào cung, còn có ba mỹ nhân được tiến cống từ các địa phương. Trong đó, có một người khi đó chỉ mới mười bốn tuổi, tuổi còn nhỏ nên rất nhát gan.

Giờ đây nàng đã trưởng thành, dung nhan tuyệt mỹ, chỉ tiếc vì quá nhút nhát mà bị chôn vùi cho đến tận bây giờ.

Một mỹ nhân xinh đẹp, chỉ cần nói chuyện lớn tiếng một chút thôi, là mắt đã đỏ hoe.

Tần Duệ có lẽ chưa từng trải qua kiểu này.

Có lẽ vì tuổi đã lớn, Tần Duệ thực sự rất thích nữ nhân nhút nhát như một con thỏ nhỏ này.

Hắn hơi nghiêm giọng một chút, nàng đã hoảng sợ cúi đầu, run rẩy.

Kết quả, cả hậu cung lại lần nữa thất sủng, Tần Duệ chỉ sủng ái một mình Nguyệt Chiêu Dung.

Dẫu vậy, các nữ nhân trong cung dường như cũng đã quen với việc này.

Vu Phượng Kiều bắt đầu kết bạn với Quách Lệ Phi, cùng nhau tụng kinh niệm Phật.

Phụ thân của nàng ta, Binh bộ Thượng thư Vu Thủ Cương, gần đây bị chèn ép rất dữ, Tần Duệ không hài lòng với vị cữu cữu này.

Nói đi cũng phải nói lại, Vu Thủ Cương thực sự bất tài, có thể ngồi vào vị trí này, hoàn toàn là nhờ quan hệ họ hàng với hoàng thất.

Tần Duệ muốn khai chiến, mà vị cữu cữu này chẳng giúp ích được gì.

Quan hệ giữa tổng đốc trấn thủ địa phương và Binh bộ luôn rất vi diệu, chẳng hạn như cả nhạc phụ của Phương Ngọc Doanh là Tổng đốc Nam tỉnh, cũng cực kỳ xem thường Vu Thủ Cương.

Vu Phượng Kiều lại lâm bệnh, bệnh tình vô cùng nghiêm trọng.

19

Tần Duệ là biểu ca của Vu Phượng Kiều.

Dù không có tình phu thê, cũng có tình huynh muội.

Nể mặt Vu Phượng Kiều, cuối cùng Tần Duệ cũng để cữu cữu của mình toàn thân mà lui.

Vị trí Thượng thư bộ Binh đổi thành một quan viên được các tướng lĩnh địa phương như Tổng đốc Nam tỉnh ủng hộ.

Cũng chính là người của phe phụ thân ta.

Ta mang thai, Tần Duệ trong lòng hân hoan.

Phụ thân Phương Tẫn Tâm từ Thượng thư bộ Công thăng lên Thượng thư bộ Hộ.

Tần Duệ vừa nâng đỡ nhạc phụ, vừa hi vọng lần này, từ bụng ta, có thể chào đời một hoàng tử xứng đáng với thân phận.

Vu Phượng Kiều miễn cưỡng khỏi bệnh, nhưng để lại di chứng, từ nay về sau chỉ có thể dựa vào thuốc mà duy trì sinh mệnh.

Hồng Trần Vô Định

Nàng ta, từ một tiểu thư kiêu ngạo, bướng bỉnh, giờ chỉ còn là một hồn ma lững lờ trong hậu cung.
 
Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run
Chương 27: Chương 27



Ta lệnh cho Thái y viện đem tất cả dược liệu tốt nhất đưa cho nàng dùng.

Bá quan triều đình đều khen ta là hiền hậu.

Ta cười muốn chết.

Hiền cái rắm!

Mạnh Hiền Nhã liếc mắt đến tận trời.

“Thật là, cái loại người gì cũng có thể thành thần muối, mặn ghê gớm!”

Nàng ta vẫn không ưa ta, nhưng đã không còn hận ta nữa.

Như thế mới đúng.

Không ưa thì có thể, nhưng hận ta thì quá mức ngu xuẩn.

Ta làm mọi chuyện, có chuyện nào không phải do Tần Duệ ngầm đồng ý?

Nếu không, ta việc gì phải gây khó dễ cho những nữ nhân này?

Khi ta mang thai, trong cung lại có thêm một tân nhân.

Chính là ái nữ của Tả Đô đốc, vừa vào cung đã được phong làm Huệ Phi.

Có lẽ chờ Vu Phượng Kiều c.h.ế.t đi, vị trí Quý phi bỏ trống, thì Huệ Phi sẽ trở thành Huệ Quý phi.

Huệ Phi không quá xinh đẹp, nàng vào cung đơn giản là vì chiến sự đã cận kề, Tả Đô Đốc sắp ra trận.

Nàng là lá bùa may mắn cao quý, là biểu tượng trấn an các tướng lĩnh võ quan.

Tần Duệ miễn cưỡng thị tẩm nàng ta vài lần.

So với Nguyệt Chiêu Dung, dung mạo của Huệ Phi thực sự một trời một vực.

Tần Duệ không muốn ủy khuất chính mình, vẫn thích thị tẩm Nguyệt Chiêu Dung hơn.

Ta hiểu hắn.

Kiếp trước ta cũng là nam nhân, dù đến c.h.ế.t vẫn là xử nam, nhưng cũng từng rung động trước mỹ nhân.

Bảo đặt mỹ nhân qua một bên, đi ngủ với người không đẹp, đó là hành hạ chính mình, hoặc là b**n th**.

Dẫu ai cũng bảo quân vương không nên ham mê sắc đẹp, nhưng thực tế, thứ quân vương yêu nhất vẫn luôn là mỹ nhân.

Huệ Phi có cơ hội là bắt đầu chèn ép Nguyệt Chiêu Dung, coi nàng như cái gai trong mắt.

Toàn bộ hậu cung đều không hài lòng với nàng ta.

Vì sao ư?

Vì ngay cả ta, một hoàng hậu còn chưa lên tiếng, nàng ta đã nhảy dựng lên trước rồi.

Nguyệt Chiêu Dung là ta chọn cho hoàng thượng, chẳng bao lâu nữa sẽ thăng thành Chiêu Nghi, chỉ cần tìm được một cái cớ và thời điểm thích hợp.

Thế mà bây giờ, Huệ Phi lại tự cho mình là chính thất, ra dáng phu nhân chèn ép thiếp thất.

“Nàng ta nghĩ mình là ai? Hoàng thượng chỉ thuộc về một mình nàng ta sao?”

Lục Doanh Chi nghe mà buồn cười.

“Chẳng qua đều là vì miếng cơm mà thôi, cần gì đâu.”

La Vân cũng cảm thấy Huệ Phi dư thừa chuyện.

Ta rất đồng ý với lời của La Vân.

Đều là vì sống sót mà thôi, cần gì phải như gà chọi đấu đá nhau như vậy?

Kiếp trước là một ác khuyển, ta cũng không phải thấy người là cắn.

Hoàng đế bảo cắn ai, thì mới cắn người đó, hiểu chưa!

Huệ Phi cứ thế nhằm vào Nguyệt Chiêu Dung mà cắn, dọa nàng ta đến đổ bệnh.

Tần Duệ không có mỹ nhân để ngủ, trong lòng bực bội không thôi.

Hắn lại tìm đến Từ Thúy Liên, người biết cách hầu hạ hắn, để tạm thời lấp chỗ trống.

Kết quả, Huệ Phi lại bắt đầu nhằm vào Từ Thúy Liên không tha.

“Hoàng hậu nương nương, Huệ Phi bị mất trí rồi sao? Hoàng thượng sủng hạnh ai, nàng ta cũng đối địch, rốt cuộc nàng ta muốn làm cái gì đây?”

Tần Duệ cảm thấy vô cùng bức bối, chỉ có thể lại tìm đến Dư Chiêu Dung.

Hắn thực ra rất thích ngủ với Dư Chiêu Dung, nhưng lại ghét nàng ta quá mức lẳng lơ, không đủ đoan trang, nên mãi chẳng chịu thăng vị phần cho nàng.

Nam nhân ấy mà, vừa thích nữ nhân phong tình, lại vừa không muốn họ quá lẳng lơ, tốt nhất là phải biết giữ ý một chút.

Dư Chiêu Dung lại không giỏi cái khoản “giữ ý” này.

Nhưng vừa hay, khi ấy Nguyệt Chiêu Dung lại đổ bệnh, Từ Thúy Liên bị đánh đến rách miệng, không thể thị tẩm, vậy nên Tần Duệ đành quay lại với Dư Chiêu Dung.

Xong việc, Huệ Phi liền chạy đến tẩm cung Dư Chiêu Dung, nắm tóc nàng ta mà chửi rủa:

“Đồ hồ ly tinh, thứ lẳng lơ hạ tiện!”

Dư Chiêu Dung vốn chẳng phải nữ nhi nhà danh môn khuê tú, cũng chẳng phải người câu nệ thể diện.

Nàng ta thà rằng xõa tóc bù xù mà chạy đến trước hồ nước ở ngự uyển, lớn tiếng gào khóc gọi con trai mình:

“Loan nhi, mẫu thân có lỗi với con, Loan nhi, mẫu thân thật vô dụng! Một người mẫu thân thấp hèn như ta chẳng thể mang lại gì cho con cả, chi bằng c.h.ế.t quách đi thôi. Hoàng thượng, thần thiếp hầu hạ người bao lâu nay, xin người hãy rủ lòng thương, bảo vệ Loan nhi!”

Tiểu hoàng tử Tần Loan cũng quỳ trước mặt hoàng đế, khóc rống không thôi.

Tần Duệ phất tay áo một cái, chẳng những không trách tội mẹ con Dư Chiêu Dung, mà còn thuận thế phong nàng ta làm Dư Chiêu Nghi.

Hồng Trần Vô Định

Huệ Phi tức đến mức giậm chân bành bạch.

Tần Duệ cũng không trách phạt nàng ta.

Không còn cách nào khác, phụ thân nàng ta – Tả Đô đốc còn đang liều mình nơi sa trường, thế thì sao có thể trừng phạt nữ nhi nhà người ta được chứ?

Bực bội quá, Tần Duệ dứt khoát ngày ngày vùi đầu xử lý chính sự, không đến hậu cung thị tẩm bất kỳ ai nữa, để tránh chuyện Huệ Phi lại làm ầm lên.

Thỉnh thoảng có thời gian rảnh, hắn liền đến thăm Vu Phượng Kiều.

Tiểu biểu muội của hắn chỉ còn thoi thóp hơi tàn, Tần Duệ bỗng cảm thấy áy náy.

Nào ngờ, chẳng biết ai đã nói gì với Huệ Phi, để nàng ta biết rằng, chỉ khi Vu Phượng Kiều c.h.ế.t đi, thì vị trí Quý phi mới bị bỏ trống.

Vậy nên nàng ta ngày ngày chạy đến chọc giận Vu Phượng Kiều, chỉ mong nàng ta chóng c.h.ế.t đi.

Cung nhân của Vu Phượng Kiều tìm đến ta, hỏi xem có loại thuốc nào giúp nàng ta c.h.ế.t nhanh một chút không.

“Muội muội, đâu cần phải vậy, cứ thảnh thơi mà sống. Muội không chết, nàng ta mới càng sốt ruột.”

Ta đích thân đến an ủi nàng ấy.

Vu Phượng Kiều lắc đầu:

“Ta không muốn sống nữa, nhưng ta muốn bôi nhọ Huệ Phi, muốn phụ thân nàng ta thắng trận trở về với công danh hiển hách, rồi tận mắt chứng kiến nữ nhi của mình bị nhốt vào lãnh cung.”

Ta hiểu nàng ta muốn làm gì, liền phái Tiểu Đinh Tử đến bên cạnh nàng.
 
Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run
Chương 28: Chương 28



Tần Duệ dù thế nào cũng không chịu ngủ với Huệ Phi, nàng ta liền dồn toàn bộ tâm trí vào chuyện chọc giận Vu Quý phi.

Mỗi lần nàng ta đến, Vu Phượng Kiều đều ho ra máu, rồi Tiểu Đinh Tử lại chạy đến trước mặt hoàng đế, nức nở khóc lóc:

“Hoàng thượng, hoàng thượng, Quý phi nương nương nói rằng, năm xưa biểu muội không hiểu chuyện, phụ bạc tấm chân tình của biểu ca, nay đã hối hận không kịp, chỉ cầu c.h.ế.t sớm, chỉ mong biểu ca ban cho biểu muội một chút thanh tịnh.”

Tần Duệ trước mặt quần thần, lớn tiếng quở trách Huệ Phi.

Quở trách thì quở trách, nhưng hắn chẳng trừng phạt, cũng chẳng cấm túc, chỉ để cho danh tiếng ngang ngược của nàng ta lan truyền khắp triều đình.

Sau đó, hắn lại lệnh cho mọi người, không ai được phép báo tin về tình trạng của Huệ Phi cho Tả Đô đốc, để ông ta không bị phân tâm trên chiến trường, đồng thời còn đặc biệt cảnh cáo người nhà của ông ta.

Thế nhưng, cũng không cho phép mẫu thân Huệ Phi vào cung thăm con gái mình.

Vậy là, Huệ Phi cứ thế mà giương oai tác quái trong hậu cung, Tần Duệ thì chẳng xử phạt gì nàng ta, ai ai cũng biết ái nữ của Tả Đô đốc kiêu căng ngạo mạn, nhưng người nhà của nàng ta chẳng thể vào cung khuyên răn, cũng không thể gửi thư báo cho Tả Đô đốc biết chuyện.

Một ngày nọ, Tần Duệ không nhịn được nữa mà ngủ với Nguyệt Chiêu Dung, sau đó lại sợ Huệ Phi gây chuyện với mỹ nhân, liền viện cớ rằng ta không khỏe, để Nguyệt Chiêu Dung đến tẩm cung của ta hầu bệnh.

Dù Huệ Phi có vô lý đến đâu, cũng không dám đến trước mặt ta làm loạn, vậy nên nàng ta lại đến tẩm cung của Vu Phượng Kiều, thẳng tay sỉ nhục nàng.

Lần này, Vu Phượng Kiều trợn mắt, trút hơi thở cuối cùng.

20

Kiếp trước ta đã từng tiễn không ít người xuống hoàng tuyền, biết rất rõ những phương thức giúp họ ra đi nhanh chóng.

Ta thông qua Tiểu Đinh Tử, chỉ điểm cho Vu Phượng Kiều vài cách.

Cuối cùng, nàng ta đã có thể nở nụ cười thanh thản trong tiếng nhục mạ của Huệ Phi mà nhắm mắt xuôi tay.

Tả Đô đốc chính là kẻ trực tiếp đã góp phần đẩy phụ thân nàng ta khỏi vị trí.

Nhưng lão ta thực sự là một danh tướng giỏi cầm quân.

Tần Duệ nhất thời chưa thể động vào lão.

Nhưng con gái lão thì ngốc quá, ngốc đến mức vừa vặn trở thành con cờ thích hợp nhất, thế nên hắn mới thu nhận nàng ta vào hậu cung.

Nghe nói, từ nhỏ ước mơ của Huệ Phi chính là vào cung làm nương nương.

Ta nghĩ vị Tả Đô đốc kia đúng là không thể so với phụ thân ta, nuông chiều con cái quá mức.

Phụ thân ta thì khác, ông ấy thẳng tay gả Phương Ngọc Đình đến tận biên cương xa xôi, đến giờ vẫn không cho nàng về nhà mẹ đẻ.

Mẫu thân ta đã nằm liệt giường từ lâu, bà nhớ con gái đến khổ sở, nhưng dù có cầu xin thế nào, phụ thân cũng không lay chuyển.

Còn Phương Ngọc Văn đã bị rèn giũa bao năm trong quân ngũ, giờ đã trở thành một trong những tướng lĩnh trẻ tuổi của cấm quân.

Ta giúp hắn chọn một mối hôn sự tốt, thế là hắn lập tức cảm kích không thôi.

“Tỷ tỷ, trước đây đệ thật hồ đồ. Giờ mới hiểu được, Phương gia có ngày hôm nay đều là nhờ tỷ đã dày công sắp đặt.”

Ánh mắt của Phương Ngọc Văn giờ đây đã khác xa với dáng vẻ ăn chơi trác táng ngày trước, trở nên tinh ranh và sắc sảo hơn nhiều.

Hắn vẫn phong lưu, nhưng đã biết cách che giấu và tiết chế, cũng học được cách lấy lòng thê tử và nhạc phụ.

Ta dạy hắn rằng, phải phân biệt rõ ràng giữa người cùng mình chung sống suốt đời và kẻ chỉ để vui đùa qua đường.

Nam nhân ấy mà, chuyện vui chơi chẳng sao, nhưng với chính thê thì nhất định phải tôn trọng.

Nữ nhân, chỉ cần cho họ chút tôn trọng, họ sẽ mãn nguyện.

Phương gia, từ nam đến nữ, đều đã được ta đào tạo thành những con người khôn khéo, điềm tĩnh, không dễ bị lung lay bởi tình cảm, cũng chẳng dễ bị d*c v*ng trói buộc, vô cùng thành thạo cách đo lường lợi ích.

Tất cả bọn họ đều biết ơn ta.

Trước kia từng ghét ta, sợ ta, căm hận ta, giờ lại cảm kích ta đến tận đáy lòng.

Ta đã dùng cách tàn nhẫn nhất để lột bỏ khỏi họ những thứ phù phiếm vô dụng như sự ngây thơ, tùy hứng, hay tự do, khiến họ đau đớn tột cùng.

Nhưng sau nỗi đau ấy, họ đã nếm được trái ngọt.

Hồng Trần Vô Định

Thế là tốt rồi.

Ở thế gian này, muốn sống sót, chính là phải loại bỏ hết những thứ không cần thiết, đúng không?

Vu Phượng Kiều vốn không phải kẻ ngu dốt, chỉ tiếc nàng ta không có một tỷ tỷ như ta.

Nhưng cái c.h.ế.t của nàng ta, ít nhất cũng phải có giá trị nhất định.

Tiểu Đinh Tử không chỉ miệng lưỡi sắc bén, mà còn có chân chạy rất nhanh.

Ngay khi Vu Phượng Kiều vừa nghiêng đầu trút hơi thở cuối cùng, Tiểu Đinh Tử lập tức bỏ chạy, đồng thời không ngừng rêu rao khắp hậu cung, rằng chính Huệ Phi đã khiến Quý phi mất mạng.

Đến khi Tần Duệ xử lý xong triều chính, Tiểu Đinh Tử đã quỳ sẵn trước cửa ngự thư phòng, vô cùng rành rọt mà thuật lại cảnh tượng Huệ Phi dùng lời lẽ nhục mạ Quý phi ra sao.

“Hoàng thượng, nương nương của nô tài vừa uống thuốc xong, còn nghĩ sau này khỏi bệnh sẽ lại may cho hoàng thượng một túi thơm mới. Ai ngờ Huệ Phi lại xông vào, lớn tiếng mắng nhiếc, bảo rằng nương nương của nô tài cứ nửa sống nửa c.h.ế.t như vậy thật xúi quẩy, còn nói nàng không xứng đáng với danh hiệu Quý phi, nên mới đoản mệnh như thế. Nương nương của nô tài vì quá uất ức, không thở nổi, thế là...”

Tần Duệ cho Vu Phượng Kiều một tang lễ long trọng, truy phong nàng làm Hoàng quý phi.

Còn Huệ Phi, vẫn chỉ bị quở trách.

Ngay cả cấm túc cũng không có.

Mà nàng ta, cuối cùng vẫn được như ý, trở thành Huệ Quý phi.

Bên trong triều đình, bên ngoài dân gian, ai ai cũng bất mãn với gia tộc của Tả Đô đốc.

Nhưng chiến sự nơi tiền tuyến vẫn đang căng thẳng.

Ít nhất cũng phải đợi Tả Đô đốc đánh xong trận này đã.
 
Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run
Chương 29: Chương 29



Phu nhân của Tả Đô đốc muốn gặp ta, nhưng ta từ chối.

Khi trận chiến kết thúc, ông ta tất sẽ công cao át chủ, mà một trong những điểm yếu của ông ta chính là Huệ Quý phi.

Tần Duệ đối phó với nàng ta vẫn chỉ bằng chiêu cũ – tâng bốc đến mức hủy diệt.

Phu nhân của Tả Đô đốc không ngu ngốc, bà ta nhìn thấu cục diện, hiểu rằng nếu Huệ Quý phi tiếp tục thế này, sớm muộn gì cũng gặp họa.

Bà ta hy vọng ta có thể làm tròn bổn phận của một Hoàng hậu, mà kiềm chế nữ nhi của bà.

Nhưng làm sao có chuyện đó được!

Ta không những không kiềm chế nữ nhi của bà ta mà còn giúp nàng ta có cơ hội giẫm lên đầu ta một bước.

Đứa bé trong bụng ta, thái y bảo rằng thai tướng không tốt, hơn nữa lại là nữ nhi.

Vậy thì chẳng còn giá trị gì nữa.

Không phải hoàng tử, ta lại còn phải chịu khổ khi sinh nở.

Ta vốn chẳng có mẫu tính, cũng không thể nào hiểu được cái cảm giác tình mẫu tử dạt dào.

Người bên cạnh Huệ Quý phi, ta đã sớm mua chuộc. Ta sai bọn họ không ngừng giật dây nàng ta—

Hoàng thượng đã có thể phong nàng ta làm Quý phi, tất nhiên cũng có thể lập nàng ta làm Hoàng hậu.

Lại còn tung tin ra ngoài rằng thai tướng của ta rất xấu, nếu bị sảy, e rằng không còn khả năng sinh nở nữa.

Mạnh Hiền Nhã đến cung của ta, giọng điệu đầy chán ghét:

"Ngươi định làm gì vậy? Phương Ngọc Xích? Trước kia ta cứ tưởng ngươi tàn nhẫn với người khác, giờ mới nhận ra, ngươi vốn chẳng phải con người! Ngươi ngay cả bản thân cũng nhẫn tâm như vậy!"

Ánh mắt nàng tràn đầy khó hiểu:

"Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?"

Ta muốn gì ư?

Ta chẳng muốn gì cả.

Ngay cả Huệ Quý phi ta cũng không có hứng thú, ta quan tâm chính là Tả Đô đốc.

Trận chiến này thắng lợi, vốn lão ta có thể lưu danh thiên cổ, vinh quang rạng rỡ trong triều.

Nhưng ta lại thích giúp hoàng thượng lật đổ những đại thần có công cao chấn chủ như vậy.

Hê hê.

Trong cuộc chơi quyền lực của bọn nam nhân, nữ nhân chỉ là phụ thuộc.

Không sao cả, kẻ phụ thuộc cũng có thú vui riêng của kẻ phụ thuộc.

Bổn cung là Hoàng hậu, chỉ bằng một sinh mệnh trong bụng, cũng có thể xoay chuyển cục diện triều đình.

Huệ Quý phi quả nhiên tin vào lời đồn ta tung ra, nàng ta đã đưa tay vào ngự thiện phòng.

Thật ngu xuẩn.

Phụ thân ta, Phương Tẫn Tâm, trước kia từng là Thiếu khanh Quang Lộc Tự, chuyên quản lý cung ứng điểm tâm, rượu và gia vị trong cung, đương nhiên có quan hệ mật thiết với ngự thiện phòng.

Toàn bộ người trong ngự thiện phòng đều là người của ta.

Ta cứ lặng lẽ quan sát, để mặc nàng ta tự tay bỏ thứ tốt vào chén canh ngọt của ta mỗi ngày.

Kết quả, ta bị sảy thai, hơn nữa còn vô cùng nguy hiểm.

Cùng ngày đó, chiến báo thắng lợi của tiền tuyến cũng được trình lên cho Tần Duệ.

Sau khi tỉnh lại, ta mở mắt ra, đập vào tầm mắt là một gương mặt biểu cảm vô cùng phức tạp của hoàng thượng.

Vừa thương xót, vừa sợ hãi, vừa không hiểu, lại vừa khâm phục.

Kiếp trước, ta tự đưa mình vào ván cờ, ít nhất cũng từng bị ám sát bảy lần.

Lần nguy hiểm nhất, suýt chút nữa ta đã xuống gặp Diêm Vương.

Một kẻ làm mật thám giỏi mà không dám lấy tính mạng mình ra làm mồi, thì sao xứng đáng đứng trong hàng ngũ những kẻ tàn nhẫn nhất?

Lôi kéo kẻ khác vào bẫy, chiêu thức tốt nhất chính là dùng tính mạng của mình làm mồi nhử.

"Hoàng thượng, cho dù Tả Đô đốc công trạng hiển hách, từ nay về sau, lão ta cũng chỉ có thể cúi đầu mà sống. Đợi lão ta khải hoàn trở về, Huệ Quý phi có thể ‘bạo bệnh’ mà chết. Thực tế, chỉ cần giam nàng ta vào lãnh cung, dùng nàng ta để kiềm chế Tả Đô Đốc."

Hoàng thượng nhìn ta, môi hắn động đậy:

"Hoàng hậu..."

Ta khẽ cười, hắn lập tức run lên.

Giờ phút này, sắc mặt ta chắc chắn còn nhợt nhạt hơn quỷ, bảo sao hắn không sợ.

"Hoàng thượng, chỉ là một thai nhi mà thôi, sao có thể quan trọng bằng việc củng cố tiền triều của ngài? Vả lại, đứa bé này vốn dĩ cũng không phải hoàng tử."

Ta nói bằng giọng điệu hời hợt.

Tần Duệ chăm chú nhìn ta:

"Hoàng hậu, nàng... nàng muốn gì?"

Thật khó hiểu, sao ai cũng hỏi ta câu này?

Ta thực sự không muốn gì cả.

Hoặc có lẽ ta muốn quá nhiều, đến mức không thể nói rõ rốt cuộc muốn cái gì.

Kẻ tham lam quá mức, trái lại lại thành *vô dục vô cầu.

(*vô dục vô cầu: không có h*m m**n, không có mong cầu)

Ta chỉ thích cảm giác khống chế mà thôi.

Không phải khống chế vận mệnh của chính mình, mà là khống chế vận mệnh của kẻ khác.

Nữ nhân bình thường, ngay cả vận mệnh của mình cũng khó lòng tự chủ.

Nhưng chỉ cần đủ nhẫn tâm, nhẫn tâm với kẻ khác, nhẫn tâm với chính mình, thì sẽ có thể điều khiển số phận của những kẻ xung quanh.

Rất thú vị.

Hồng Trần Vô Định

21

Ngày Tả Đô đốc khải hoàn về kinh, trận thế vô cùng long trọng.

Nhưng trên mặt ông ta lại đầy vẻ hoảng hốt.

Tần Duệ vẫn như cũ, đích thân ra ngoài cung nghênh đón, còn trước mặt bá quan văn võ tuyên bố phong ông ta làm Bảo Quốc công, đồng thời ban tước Thái tử Thiếu bảo.

Tần Duệ chưa lập thái tử, tước vị Thái tử Thiếu bảo chẳng qua chỉ là danh hiệu tượng trưng, không nhất định phải có thái tử mới được phong.

Yến tiệc chúc mừng trong cung được tổ chức vô cùng xa hoa, ca múa rộn ràng, thiên hạ vui mừng.

Nhưng trong buổi yến tiệc lại không thấy bóng dáng Huệ Quý phi. Nàng ta mắc phải "ác bệnh".

Tần Duệ an ủi Tả Đô đốc, nói đã sai thái y tận tâm chữa trị.

Ta là vị hoàng hậu mất đi hài nhi, nhưng vẫn cố nén đau thương, miễn cưỡng tham dự yến tiệc.

Sắc mặt ta u buồn, nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười, đoan trang hào phóng nói lời chúc mừng với Tả Đô đốc.

Quần thần đồng thanh hô vạn tuế, mọi người đều tỏ vẻ vui vẻ hòa thuận.

Chỉ có phụ thân ta, khi nâng chén chúc rượu, dường như đôi mắt có chút ươn ướt.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back