Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Kiếp Trước Ta Giữ Gia Phong, Kiếp Này Ta Diệt Cả Hầu Phủ!

Kiếp Trước Ta Giữ Gia Phong, Kiếp Này Ta Diệt Cả Hầu Phủ!
Chương 10: Chương 10



Tô di nương thương con sốt ruột, lại một lần nữa *phịch* một tiếng quỳ rạp xuống trước vạt váy ta, ôm chặt lấy chân ta mà khóc lóc thảm thiết:

"Phu nhân ơi, cứu cứu Châu ca nhi đi! Nó là huyết mạch duy nhất của Hầu phủ đấy!"

Kiếp trước ta cũng không nhận ra, hóa ra bà ta lại thích quỳ xuống đất khóc đến thế. Không biết có phải kiếp trước là loài động vật bốn chân chuyển thế hay không.

Ta giơ chân đá bà ta văng ra, cau mày gắt:

"Khóc cái gì mà khóc, phiền chếc đi được! Các vị cứ yên tâm, ta sẽ trả tiền ngay đây!"

Sau đó, ta gọi quản gia mang hòm tiền của Hầu phủ ra, rút năm vạn lượng ngân phiếu đưa cho họ.

Lục Viễn Châu vẫn còn sợ hãi, ngồi phịch xuống ghế, mặt cắt không còn giọt máu. Còn Tống Nhu Nhi thì bắt chước dáng vẻ của Tô di nương, khóc lóc quỳ sụp xuống chân hắn:

"Tướng công, không thể đánh bạc nữa đâu. Ngày mai chúng ta cùng đến học đường, an phận mà học hành..."

Lục Viễn Châu hoàn hồn, thấy nàng ta toàn thân dát đầy vàng ngọc, trên đầu cắm đầy trâm châu, lửa giận bùng lên, giơ tay tát thẳng một cái:

"Đồ đàn bà nông thôn mà cũng dám quản lão tử hả? Đúng là ta mù mắt mới cưới phải đứa phá gia chi tử như ngươi!"

*Chân ái* cũng chỉ đến thế mà thôi. Đàn ông vốn chẳng thể dựa dẫm, dù ngươi có là ánh trăng sáng trong tim hắn, nhưng một khi mất đi giá trị, chỉ cần một chuyện không thuận ý, hắn cũng có thể vung tay đánh ngươi mà chẳng nương tình.

Lục Viễn Châu mắt đỏ hoe, quỳ bò đến trước mặt ta, giọng run rẩy cầu xin:

"Mẫu thân, mẫu thân! Hài nhi chỉ là nhất thời vận khí không tốt. Chỉ cần mẫu thân cho con thêm chút bạc, con nhất định có thể Đông Sơn tái khởi!"

Ta nhìn ánh mắt đầy khát vọng của hắn, rồi lại nhìn vào hòm tiền chỉ còn mấy đồng xu lẻ.

Không cho được, thực sự là không cho được.

Hầu phủ tiêu sạch bạc rồi, ta cũng đành bất lực thôi!

22

Tống Nhu Nhi và Tô di nương khóc lóc quá lớn, cuối cùng cũng đánh thức Hầu gia.

Hắn lảo đảo bước vào tiền sảnh, vừa thấy cảnh tượng trước mắt, đôi mắt đỏ ngầu, giận dữ quát lớn:

"Lâm thị! Ngươi vô đức vô năng! Mẫu thân, nhi tử, ngươi đều chăm sóc thành ra cái dạng gì rồi? Ngươi quản gia kiểu gì vậy?"

Ta cúi đầu, nhẹ giọng đáp:

"Quả thực thiếp thân vô năng, hổ thẹn với Hầu gia. Nếu Hầu gia không hài lòng, vậy chi bằng cùng thiếp thân hòa ly, tìm một lương duyên khác, từ nay mỗi người một ngả."

"Hòa ly?! Ngươi nằm mơ đi! Ngươi bất hiếu với trưởng bối, lại không biết dạy con, ta phải hưu ngươi mới đúng!"

Toán tính cũng hay lắm! Nếu dùng danh nghĩa "Thất xuất" mà hưu ta, vậy thì toàn bộ sính lễ và của hồi môn của ta đều sẽ phải để lại Hầu phủ, bọn họ vẫn có thể tiếp tục duy trì vinh hoa phú quý.

Ta dẫn hắn vào nội thất, đưa cho hắn một phong thư.

Hắn mở ra xem, sắc mặt đại biến, giọng run lên:

"Ngươi... tiện phụ! Ngươi lấy thứ này là có ý gì?"

Đây chính là thư tín giữa hắn và Thái tử.

Ta chậm rãi nói:

"Nếu ngươi bằng lòng hòa ly, ta sẽ giao lại những bức thư này cho ngươi. Nếu không..."

Ta cười cười, ánh mắt sắc lạnh:

"Ta lập tức đến nha môn, gõ đăng văn cổ, tố cáo ngươi thông đồng với đảng phản nghịch."

Hầu gia toàn thân chấn động, yết hầu không ngừng trượt lên trượt xuống, rõ ràng đang do dự.

Chuyện của Thái tử hệ trọng vô cùng, nhưng nếu hòa ly, hắn lại không cam lòng bỏ qua sính lễ và của hồi môn của ta. Nếu có thể, tốt nhất là khiến ta chếc trong Hầu phủ, vậy mọi thứ vẫn là của hắn.

Ta cười lạnh, thong thả nói:

"Hầu gia, tháng trước ta đã điều mười vị ám vệ từ Giang Nam về, ngươi không động đến ta được đâu. Ngươi chỉ có thể chọn hòa ly mà thôi!"

Nói rồi, ta giơ tay hất đổ chén trà trên bàn.

*Vèo!*

Một mũi tên lao vút ra, cắm thẳng vào xà nhà ngay giữa phòng.

Hầu gia bị dọa đến xanh mặt, cộng thêm men rượu còn chưa tan hết, hai chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.

"Được được được! Đừng b.ắ.n nữa! Ta đồng ý hòa ly!"

Sự tình cấp bách, không thể chậm trễ.

Ta kéo kẻ đã mất hồn mất vía kia dậy, ra lệnh cho quản gia chuẩn bị xe ngựa, lập tức tới nha môn.

Sau khi hoàn thành mọi thủ tục tại quan phủ, từ nay về sau, ta và Hầu phủ chính thức cắt đứt quan hệ!

23

Khi chuẩn bị biệt viện cho Lục Liễu, ta cũng mua luôn một khu viện lạc có quy mô tương tự ngay sát bên.

Sau đó, ta điều động mười ám vệ, trực tiếp biến thành đội ngũ dọn nhà.

Lục Liễu cầm danh sách sính lễ, lại đối chiếu với sổ sách tư khố của ta, từng món từng món kiểm tra, chỉ huy người hầu dọn dẹp, từng rương từng rương châu báu, vàng bạc lần lượt được chuyển ra khỏi Hầu phủ, vô cùng náo nhiệt.
 
Kiếp Trước Ta Giữ Gia Phong, Kiếp Này Ta Diệt Cả Hầu Phủ!
Chương 11: Chương 11



Những cây cổ thụ quý hiếm, giả sơn kỳ thạch, đồ nội thất hoàng hoa lê, đến cả dược liệu bổ dưỡng trong phòng bếp, tất thảy đều lấy từ tư khố của ta, không có món nào thuộc về Hầu phủ.

Một thứ cũng không để lại, tất cả đều mang đi, đến cả cây cối cũng phải đào sạch!

Nhìn số tài vật của mình được thu hồi trọn vẹn, ta cảm thấy cả người nhẹ nhõm thư thái.

Lại nhìn về phía Hầu phủ… đã trở về bộ dáng cũ như khi ta mới gả vào, rách nát, nghèo túng, chỉ còn lại mấy bức tường viện là còn nhìn ra chút thể diện.

Giao lại sổ sách sổ nợ cho Hầu gia, hắn cũng chẳng còn tâm trí mà xem, chỉ đến khi thu hồi lại thư tín qua lại với Thái tử mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

Ta dẫn theo đoàn người rầm rộ rời khỏi Hầu phủ, lúc đi, Tô di nương và Tống Nhu Nhi đều mang dáng vẻ đầy hy vọng về tương lai, chắc hẳn trong đầu đã tưởng tượng ra cảnh mình bước lên vị trí chủ mẫu, hưởng hết vinh hoa phú quý.

Vậy thì các ngươi cứ quản đi, xem ai mới là kẻ khóc trước!

24

Còn một tháng nữa là đến ngày thành thân của Lục Liễu, ta chuẩn bị chu toàn hôn sự cho nàng, sau đó sẽ lên đường đến Du Dương gặp nữ nhi.

Rời khỏi Hầu phủ, ta và Lục Liễu nhàn nhã dạo chơi, khi rảnh rỗi thì đến trà lâu uống trà, nghe hí kịch.

Thỉnh thoảng, vô tình nghe thấy bách tính xì xào bàn tán về Hầu phủ:

"Đúng là một nhà toàn hạng ác nhân! Lão thái thái năm mươi tuổi còn dưỡng nam sủng, thậm chí còn mang thai! Hầu gia cưới ba nữ nhân thanh lâu về làm thiếp! Công tử thì cờ b.ạ.c thua sạch gia sản, đến mức chính thất phu nhân cũng tức giận bỏ đi! Thật mất mặt quá đi!"

Những ngày thanh tịnh này trôi qua được bảy tám hôm, Hầu gia liền dẫn theo mấy gã gia đinh còn sót lại đến làm loạn trước cửa phủ ta.

Thì ra Kim Mãn Đường đã đến đòi nhà, lúc này Hầu gia mới phát hiện cả Hầu phủ đã bị mang đi thế chấp!

Nhận thấy tình hình không ổn, hắn vội vã kiểm tra sổ sách, cuối cùng mới phát hiện tất cả sản nghiệp tổ tiên đều đã đổi chủ, cả một Hầu phủ to lớn giờ chỉ còn lại mấy đồng xu lẻ trong tiền hạp.

Nghe được tin này, mấy vị thiếp thất trong đêm đã cuốn gói chạy sạch.

Bây giờ, hắn đến tìm ta đòi một lời giải thích.

Ta sai hạ nhân truyền lời:

"Toàn bộ tiền của trong Hầu phủ đều đã tiêu xài trên người nhà họ Lục, một xu ta cũng chưa từng đụng đến. Là chính các ngươi tự tay làm Hầu phủ sụp đổ, thì liên quan gì đến ta? Nếu còn đến quấy rối, ta lập tức báo quan!"

Có hộ vệ trấn giữ, Hầu gia không dám làm càn.

Hắn chỉ có thể đứng trước cổng nhà ta, nghiến răng nghiến lợi mắng lớn:

"Lâm thị! Độc phụ nhà ngươi! Ngươi đã hủy hoại cả gia nghiệp của tổ tông ta!"

Ta chẳng buồn để ý đến hắn, sai người đem một trăm lượng bạc tặng cho tiên sinh kể chuyện ở trà lâu, dặn dò hắn hãy thuật lại thật chi tiết câu chuyện Hầu gia phá nát sản nghiệp tổ tiên để toàn kinh thành cùng thưởng thức.

Hầu gia nhiều năm trước đã đi theo phe Thái tử, hắn vốn cho rằng mình có vị trí trong lòng Thái tử, thế nên mới to gan lớn mật đeo bám Thái tử, yêu cầu chuộc lại sản nghiệp đã cầm cố ở Kim Mãn Đường.

Hắn quấy nhiễu nhiều lần, rốt cuộc chọc giận Thái tử, bị lợi dụng làm quân cờ.

Thái tử ngấm ngầm sắp đặt người dâng tấu chương đàn hặc hắn, cộng thêm danh tiếng Hầu phủ gần đây đã hôi thối đến mức người người khinh thường, Hoàng thượng dứt khoát cách chức, tước bỏ tước vị, thuận tiện hạ lệnh tịch biên toàn bộ gia sản.

Nhưng Hầu phủ đã là sản nghiệp của Kim Mãn Đường, toàn bộ gia sản đều không còn.

Giờ đây, cả nhà bọn họ chỉ có thể chen chúc sống trong một tiểu viện thuê tạm.

Đáng thương nhất chính là đám quan viên phụ trách tịch thu tài sản, khi đến nơi thì mặt đối mặt mà câm nín.

Muốn tịch thu đồ đạc, chủ nhà trọ lạnh lùng nói: "Đây là đồ của ta, không thể động vào."

Một đám quan sai đành phải lột hết trang sức, trâm cài trên người nữ quyến rồi mang về bàn giao, tạo nên một vụ tịch thu tài sản nhanh nhất trong lịch sử.

Lục gia cả nhà quây lại ôm nhau mà khóc:

"Hết rồi! Hoàn toàn xong rồi! Giờ cái gì cũng không còn nữa!"

25

Sau này, Lục Liễu nghe người ta nói lão phu nhân không chịu nổi ánh mắt của mọi người, từ đó không còn bước ra khỏi cửa nữa.

Tô di nương không chịu nổi cảnh sống này, phát điên phát dại, gặp ai cũng lải nhải rằng mình mới là chính thất của Hầu gia, so với Lâm thị còn gả vào Hầu phủ sớm hơn, Hầu gia sủng ái nàng, mới đổi con trai nàng thành đích trưởng tử, nàng mới là chính chủ mẫu của Hầu phủ.

Nhưng chẳng ai thèm nghe những lời điên khùng của nàng, ai ai cũng tránh xa nàng ba thước.

Hầu gia dù sao cũng biết đọc biết viết, bèn bày sạp ngoài đường viết thư thuê kiếm sống.

Lục Viễn Châu hoang dâm quá độ, tổn hại căn cốt, không làm nổi việc nặng, đành phải đến cửa hàng làm tạp vụ, hai cha con chật vật lắm mới miễn cưỡng duy trì cuộc sống cả nhà.

*

"Nương, Lâm thị tối nay chắc không sống nổi nữa rồi, phải không?"

"Câm miệng!"

*

Sau khi gả Lục Liễu đi trong vinh quang, ta dẫn theo hộ vệ lên đường đến Du Dương tìm nữ nhi.

Ta từng mường tượng nàng có thể là một tiểu thư dịu dàng đoan trang, cũng có thể là một cô nương thanh tú nhu mì.

Nhưng khi thực sự nhìn thấy nàng, ta mới phát hiện nàng hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của ta.

Nàng ngồi vững vàng trên ghế trong đại sảnh của cửa hàng tơ lụa, uống trà thảnh thơi, đang quở trách tiểu nhị, bộ dáng oai phong lẫm liệt.

Khi thấy gương mặt gần như giống hệt ta của nàng, ta xúc động đến rơi nước mắt.

Nàng đưa cho ta một chiếc khăn tay.

"Nghe nói người là mẹ của con?"

"Phải, mẹ vô dụng, để người ta đánh tráo con. Về sau nhất định sẽ bù đắp thật tốt cho con."

Nữ nhi đột nhiên cười ha hả:

"Người chẳng có gì để bù đắp cho ta cả. Người có biết vì sao con gọi là 'Trương Bán Thành' không?

Nửa thành Du Dương này đều là của con! Sau này nếu người thiếu tiền, cứ nói với con một tiếng!"

Phú quý… bằng một cách kỳ lạ nào đó… vẫn được kế thừa.

-HẾT-
 
Back
Top Bottom