Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  (Quyển 4) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô

[BOT] Mê Truyện Dịch
(Quyển 4) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô
Chương 790: Phá vòng vây, mỹ nhân thuyết khách (14)


Đối mặt với sự nghi ngờ của tâm phúc, đuôi lông mày của Phù Vọng giương lên, trong lúc lơ đãng mang theo chút uy nghi nhìn đời bằng nửa con mắt.

"Sao thế?"

Tâm phúc vốn muốn hỏi xem có phải tướng quân mình thực sự bị nữ sắc mê muội rồi không.

Chỉ là đối diện với ánh mắt của Phù Vọng thì có nhiều câu hỏi đến mấy cũng không nói ra lời được.

Mặc dù bên ngoài luôn đồn tướng quân háo sắc nhưng chuyện trong nhà thì người trong nhà rõ nhất, Phù Vọng không phải là kẻ háo sắc thực sự.

Cho nên lời của tâm phúc chưa nói ra đã lại nuốt vào bụng, thay bằng một lí do thoái thác.

"Tướng quân, nếu như người cứ không ra tay thì e rằng ải Gia Môn sẽ loạn" Tâm phúc của Phù Vọng nhíu chặt đôi mày thô đen lại, vẻ mặt hung hăng, lo lắng trùng trùng nói: "Người cũng biết, lão hồ ly Mạnh Trạm kia là người đa nghi, bao nhiêu năm rồi vẫn không thực sự tin tưởng tướng quân...

Ông ta sắp xếp không biết bao nhiêu tai mắt bên cạnh tướng quân, một khi tướng quân có hành động gì bất thường thì chắc chắn những tai mắt kia sẽ gây bất lợi cho tướng quân"

Phù Vọng khoát khoát tay, không để tâm nói: "Việc này ta biết, những tên tiểu nhân ghen tị với ta cũng không phải ngày một ngày hai.

Mấy tên ngu xuẩn này quá bất tài, chẳng có cái bản lĩnh gì, ngoài ghen ăn tức ở ra thì chẳng có cái tài cán gì, Mạnh Trạm thà trọng dụng ta cũng không cho bọn họ chức cao"

Nếu như thuộc hạ có nhân tài thì Mạnh Trạm cũng sẽ không bịt mũi chịu cái tính cách thối tha của Phù Vọng.

Chính vì Phù Vọng biết điều này nên gã mới dám lộng hành như vậy.

Gã biết, chỉ cần không chính thức phản bội Mạnh thị thì dù cho gã có làm gì thì Mạnh thị cũng sẽ nhẫn nhịn.

Mỗi khi nghĩ tới cái khuôn mặt bực tức của Mạnh Trạm thì trong lòng gã luôn vô cùng vui sướng.

Ngày hôm nay, Tuệ Quân như thường lệ đến "ngồi một lát".

Cả đoạn đường đi tới, xung quanh có những đôi mắt căm thù nhìn cô khiến cô căng thẳng, trong những ánh mắt đó có cả ham muốn và chiếm hữu không hề che giấu.

Cô nhìn thấy Phù Vọng, vẫn cười dịu dàng giống như không bị quấy rầy.

"Tướng quân, thiếp thân có lời không biết có nên nói hay không?"

Mặt Phù Vọng không biến đổi nói: "Tuệ nương tử nói đi"

"Mấy ngày này, tướng quân phải cẩn thận với mấy tên tiểu nhân" Đôi mắt đẹp của Tuệ Quân nhẹ nhàng liếc nhìn Phù Vọng, cô dùng giọng nói đùa bình thường nói: "Thiếp thân chỉ sợ tướng quân không tin tưởng cho nên không dám nhiều lời.

Chỉ là trong sử sách không biết bao nhiêu danh tướng bị hủy hoại trong tay của những tên tiểu nhân, quả là khiến người ta tiếc nuối...

Khách quan mà nói, thiếp thân thấy phó tướng của tướng quân hình như có ý đồ không tốt, e rằng sẽ gây bất lợi cho tướng quân."

Câu nói này rõ ràng là gây xích mích, nhưng thực ra lại là sự thật.

Ánh mắt Phù Vọng khẽ động, không biến sắc nói: "Đa tạ Tuệ nương tử quan tâm"

Gã cố ý muốn để người ngoài nhìn thấy cảnh tượng nội bộ bất hòa, nhân đó đánh lừa Khương Bồng Cơ, để cô sơ suất thả lỏng cảnh giác.

Nhưng Phù Vọng không ngờ tất cả những thứ mà gã sắp xếp đều nằm trong dự đoán của Khương Bồng Cơ.

Bầu không khí càng lúc càng trở nên căng thẳng, dư luận bên trong ải Gia Môn càng lúc càng mãnh liệt, dường như Phù Vọng sắp đi theo mỹ nhân quy thuận kẻ địch thật rồi.

Khương Bồng Cơ nghe gián điệp báo lại, Phù Vọng chuẩn bị canh ba đêm mai hành động.

Mọi người trong trướng siết chặt nắm đấm, ai nấy đều nóng lòng muốn thử, hận không thể lập tức xông vào ải Gia Môn.

Nửa tháng trôi qua bọn họ chỉ có thể ấm ức nhìn ải Gia Môn, mỗi ngày chỉ có luyện tập để giải tỏa tinh lực dư thừa.

Giờ thì hay rồi, cuối cùng cũng có thể làm một trận ra trò.

Trong số các võ tướng chỉ có mình Điển Dần là bình tĩnh nhất, tiểu thiên sứ Lý Vân và Mạnh Hồn đều tỏ ra vui mừng khó kiềm chế.

Lý Vân nóng lòng tích lũy công trạng, chỉ ước gì ngày nào cũng đánh trận.

Không có công trạng thì làm sao mà cưới được người con gái mình yêu mến vốn là danh môn quý nữ?

Mạnh Hồn lại là vì cuối cùng cũng có thể tính sổ với Mạnh thị, mấy ngày hôm nay nhịn đến mức sắp nổi điên.

Bọn họ trông ngóng nhìn Khương Bồng Cơ, đợi chủ công nhà mình phân chia nhiệm vụ.

"Tên Phù Vọng này thật đúng là biết nhịn, nhịn cả nửa tháng mới chịu động thủ" Phong Chân lẩm nhẩm tính toán thời gian, cười lạnh nói: "Ngày mai là mùng một, đêm tối nhất trong cả tháng.

Phù Vọng chọn ngày này để động thủ thật đúng là suy nghĩ cẩn thận"

Nếu như bọn họ không đi trước một bước nhìn thấu toan tính của Phù Vọng, chỉ e trong nửa tháng này sẽ thật sự buông lỏng cảnh giác, cộng thêm gián điệp Phù Vọng cài vào trong tàn quân của quận Ngọa Long.

Hai bên trong ứng ngoài hợp, nói không chừng có thể khiến bọn họ đi vào vết xe đổ của Quận thủ quận Ngọa Long.Dương Tư thong dong nói: "Có tính toán thế nào, một khi mưu kế đã bị người khác nhìn thấu, gã có sắp đặt thế nào cũng chỉ là công cốc"

Kế hoạch tập kích đêm khuya bị phát hiện, đừng nói là Phù Vọng cho dù là chiến thần thực sự đi chăng nữa cũng sẽ chịu thiệt.

Khương Bồng Cơ cụp mắt, nói: "Không thể chủ quan, cẩn trọng vẫn hơn"

Cho dù nắm chắc phần thắng trong tay cũng không thể kiêu ngạo, càng đừng nói đến bọn họ chỉ đoán trước được sự sắp xếp của đối thủ, thắng thua sau cùng vẫn chưa có.

Kiêu binh tất bại, cô luôn luôn ghi nhớ những chữ này.

Lý Vân chợt nhớ ra một chuyện, anh hỏi Khương Bồng Cơ: "Chủ công, nếu như đêm mai ra tay vậy thì Tuệ Quân nương tử..."

Trên thực tế, Khương Bồng Cơ không đồng ý để ngày mai Tuệ Quân đến ải Gia Môn, quá nguy hiểm.

Bây giờ đã là thời điểm mấu chốt, rất có khả năng Phù Vọng sẽ làm đến cùng, lật mặt cưỡng ép Tuệ Quân ở lại, nếu là như vậy, Khương Bồng Cơ cũng sẽ không có cách nào.

Có điều...

Mấy ngày vừa rồi ngày nào Tuệ Quân cũng đi, vậy mà hôm nay lại không đi, như vậy khó đảm bảo Phù Vọng không sinh lòng nghi ngờ, một khi gã đã nghi ngờ rất có khả năng sẽ dẫn đến đánh rắn động cỏ, tất cả đều thành công cốc.

Tuệ Quân hiểu rõ nghĩa lớn, cô chủ động đứng ra nói với Khương Bồng Cơ: "Ngày mai đương nhiên vẫn sẽ như cũ, bằng không Phù Vọng sẽ nghi ngờ"

Khương Bồng Cơ nhếch môi, đôi mày khí khái nhíu chặt.

"Ta có một cách..."

Cô liếc nhìn tất cả mọi người trong doanh trướng một vòng, nhìn thấy ánh mắt của cô, Dương Tư và Phong Chân đều bất giác có dự cảm không lành: "Ngày mai, ta sẽ hóa trang thành hộ vệ đi theo Tuệ Quân vào trong ải Gia Môn, làm nội ứng từ bên trong cho mọi người..."

Phong Chân không nhịn được cơn nóng nảy, sao chủ công nhà mình thích mạo hiểm thế nhỉ, ở đâu nguy hiểm là cứ đâm đầu vào đó?

"Nhưng mà chủ công..."

Nếu như không thể không mạo hiểm, Phong Chân thà đổi sang một người khác còn hơn.

Khương Bồng Cơ nói: "Tử Thực không cần lo lắng, ta dám làm đương nhiên là đã chắc chắn, tất cả lấy đại cục làm trọng"

Đối diện với Khương Bồng Cơ, Phong Chân biết ngoại trừ thỏa hiệp ra thì không còn lựa chọn thứ hai.

Lúc này anh ta thực sự rất nhớ mọi người ở Hoàn Châu, nếu như bọn họ cũng có mặt nói không chừng có thể ngăn cản chủ công nhà mình lao đầu vào chỗ chết.

Dương Tư ngồi bên cạnh nói: "Chủ công đã quyết định, chúng thần cũng không thể ngăn cản, nếu như thấy tình hình không ổn, chủ công phải đặt sự an toàn của mình lên trên hết.

Kế hoạch tập kích đêm mai chắc chắn Phù Vọng sẽ phái quân tinh nhuệ đi, lúc này cũng là lúc phòng thủ của ải Gia Môn yếu nhất...

Chúng ta chia binh hai đường, một bộ phận sẽ ở lại doanh trại ôm cây đợi thỏ, đợi đến lúc Phù Vọng đến nơi sẽ thu lưới, một bộ phận khác sẽ nhân lúc trời tối đi đường vòng đánh vào ải Gia Môn, chủ công ở trong đó sẽ gây rối, phóng hỏa, làm loạn trận thế của bọn chúng, việc phá ải Gia Môn sẽ dễ dàng hơn"

Đợi đến khi Phù Vọng quay về, bọn họ đã phá được ải Gia Môn, bỏ trốn mất dạng rồi.

Mưu sĩ nhà mình đã nhượng bộ, Khương Bồng Cơ cũng không khiêu chiến giới hạn của bọn họ nữa, bằng không cả đám lại xù lông lên.

"Tốt, cứ làm theo những gì Tĩnh Dung đã nói"
 
(Quyển 4) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô
Chương 791: Cái bẫy ngược của kẻ lão luyện (1)


Đêm trăng khuyết, mây đen che phủ, cả màn đêm tối đen như mực.

Dù là doanh trại của Khương Bồng Cơ hay là ải Gia Môn, không khí hai bên đều căng thẳng, sặc mùi thuốc súng.

Phù Vọng nghe được tin Tuệ Quân tới, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Phó tướng hai bên đưa mắt nhìn nhau, suýt chút nữa bọn họ quên mất người phụ nữ này.

Một phó tướng nói: "Tướng quân, nếu như để người phụ nữ kia thấy được tình hình bên trong, một khi Liễu Hi có phòng bị thì..."

Người còn lại bổ sung: "...

Đúng vậy, nghĩ cho đại cục thì tuyệt đối không được thả ả ta về" Phù Vọng vốn muốn đuổi Tuệ Quân ra ngoài để tránh cô thấy những thứ không nên thấy, vừa phá hoại kế hoạch của gã vừa rước lấy họa sát thân...

Nhưng mà phó tướng đã lên tiếng, chút tâm tư nhỏ nhoi kia của Phù Vọng cũng không nói ra nữa, gã nói: "Bản tướng quân tự có chừng mực."

Tuệ Quân bị dẫn tới sảnh, dù sắc mặt dưới tấm màn che dày đã lạnh lẽo nhưng cô vẫn rất bình tĩnh thu lại tâm tình.

"Tướng quân, mới một ngày không gặp mà sao sắc mặt của ngài đã xấu thế này?"

Tuệ Quân cười tự nhiên như không phát hiện ra không khí bất thường trong ải Gia Môn, cô bước lên phía trước cách Phù Vọng có vài thước, thậm chí gã còn ngửi được hương thơm trên người của cô.

Phù Vọng chăm chú nhìn Tuệ Quân, con ngươi đen nhánh mang theo cảm xúc mãnh liệt không hề che giấu.

"Thuộc hạ bên dưới không nghe lời, hao tổn tâm tư.

Hôm nay tinh thần không tốt khiến nương tử chê cười rồi."

Nghe thấy cách xưng hô của Phù Vọng với cô, lòng Tuệ Quân đột nhiên căng thẳng.

Không biết là người này vô ý hay cố ý.

"Lúc trước đã nói với tướng quân rồi, bên cạnh ngài có tiểu nhân mang ý xấu.

Chẳng lẽ là bọn họ gây chuyện thị phi khiến tướng quân phiền lòng sao?"

Tuệ Quân bày ra dáng vẻ chăm chú lắng nghe, cô không phải cô bé ngây thơ đơn thuần, ánh mắt mà Phù Vọng nhìn cô hôm nay không bình thường.

Ánh mắt cô dần thay đổi, ân cần nhìn Phù Vọng.

Phù Vọng khẽ nghiêng người, hỏi cô: "Tuệ nương tử lo lắng cho ta sao?"

"Thiếp thân...

Lúc trước thiếp thân nói rồi, sớm đã ngưỡng mộ tướng quân" Tuệ Quân ngượng ngùng gật đầu, không quá ngờ nghệch nhưng cũng không lộ ra vẻ quá nịnh bợ, khiến cho lòng người ngứa ngáy...

Phù Vọng thấy thế, tiếng chuông cảnh báo trong lòng kêu mãnh liệt, đối phương có ý quyến rũ gã.

"Ngưỡng mộ?"

Phù Vọng thuận tiện nắm lấy bàn tay mềm mại của Tuệ Quân, cảm giác ấm nóng, mềm mại không nói lên lời giống như lông vũ chạm vào chỗ mềm mại nhất trong lòng: "Tại hạ là kẻ lỗ mãng, xin Tuệ nương tử nói thẳng để tránh cho ta hiểu lầm..."

Tuệ Quân muốn rút tay về nhưng lòng bàn tay của đối phương như vòng sắt khiến cô không thể động đậy.

"Tướng quân uy vũ bất phàm, hễ là nữ nhi thì ai gặp mà không thích...

Ngài thực sự muốn thiếp thân nói thẳng ra sao?"

Nói đến câu sau giọng cô ngọt ngào lại mang theo hờn dỗi khiến lòng người tê dại, dọa Phù Vọng suýt không nắm chặt được tay cô.

Mặc dù biết Tuệ Quân nói dối nhưng Phù Vọng vẫn rất sung sướng.

Ngoài Khương Bồng Cơ và hệ thống ra thì không ai biết Tuệ Quân biết thuật mê hoặc.

Thuật mê hoặc cũng không phải là khống chế tinh thần bình thường mà nó là một loại quấy nhiễu tinh thần cấp cao, người bình thường căn bản không thể chống đỡ được.

Đối với việc này, Tuệ Quân cũng mơ hồ hiểu song cô chỉ biết người bên cạnh dễ bị cô ảnh hưởng nhưng lại không biết rõ tình hình cụ thể.

Phù Vọng cười khổ một tiếng, tâm tình trấn tĩnh một chút rồi nói: "Người đời đều nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân.

Trước đây ta luôn dè bỉu mà giờ lại thấy hóa ra kiến thức của bản thân quá ít.

Nếu như mỹ nhân này là Tuệ nương tử thì thiên hạ hiếm có người đàn ông nào có thể kháng cự được..."

Tuệ Quân cười dịu dàng, thân thể mềm mại dựa vào trong lồng ngực gã, dò hỏi: "Lời này của tướng quân đối với thiếp thân mà nói thì chính là lời tâm tình cảm động nhất.

Không biết tướng quân thuộc nhóm đại đa số hay phần hiếm có kia?"

Chóp mũi ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào trên cơ thể cô, ngọt mà không ngấy, vô cùng kích thích.

Gã thầm liếc nhìn sắc trời bên ngoài, cười bế cô lên khiến cô sợ hãi hét lên.

"Phù Chính Đồ ở trước mặt Tuệ nương tử chỉ là phàm phu tục tử mà thôi."

Phù Vọng, tự là Chính Đồ, cái tên này là Phù Dương lúc còn sống đặt cho gã.Ngoài mấy người tâm phúc ra thì rất ít người biết.

Ở nơi khác, hộ vệ đi theo Tuệ Quân đều bị dẫn tới chỗ vắng vẻ, bên cạnh chính là chuồng ngựa, mùi nồng nặc vô cùng.

Khương Bồng Cơ cải trang thành hộ vệ bình thường, cả đoạn đường cô ngửi được không khí căng thẳng khác thường."

Chủ công, giờ phải làm thế nào?"

Lý Vân cúi đầu, khẽ hỏi Khương Bồng Cơ.

Đúng vậy, tên nhóc Lý Vân này cũng đi cùng.

Nhiệm vụ trên người anh vô cùng nặng nề, không chỉ phải nghĩ biện pháp quấy rối trong ải Gia Môn mà còn phải bảo vệ Khương Bồng Cơ...

Haiz, nếu như chủ công mất một cọng lông thì trong đầu anh có thể tưởng tượng ra nụ cười dữ tợn của các vị tiên sinh.

"Xem tình hình này, đối phương là muốn giam giữ chúng ta để chúng ta không thể báo tin tức ra ngoài, vừa may đúng ý của ta."

Nếu như Phù Vọng không định giam giữ bọn họ lại thì Khương Bồng Cơ còn phải suy nghĩ làm sao để danh chính ngôn thuận ở lại trong ải Gia Môn.

Màn đêm yên tĩnh, bầu trời không có lấy một ánh trăng, đưa mắt nhìn là một mảng đen như mực giống như có một con dã thú hung mãnh ẩn nấp nơi sâu.

"Giờ ta chỉ lo lắng cho Tuệ Quân...

Phù Vọng này còn tin được, giờ gã tự cho là chắc chắn thắng lợi sẽ không giết Tuệ Quân để cổ vũ lòng quân nhưng khó mà đảm bảo rằng người bên cạnh gã không tự cho mình là thông minh..."

Khương Bồng Cơ nhíu chặt mày, không thể loại bỏ khả năng này.

Lý Uân an ủi nói: "Tuệ nương tử thông minh, chắc chắn sẽ bình yên vô sự."

Khương Bồng Cơ cười: "Cô ấy đúng là thông minh."

Người trong ngục tối nhưng lòng vẫn le lói chiếu sáng.

Chính vì như thế mà Khương Bồng Cơ mới phá lệ yêu thương và chăm sóc cô ấy như vậy.

Chỉ là Khương Bồng Cơ không thể ngờ rằng, tâm tư của phụ nữ đôi khi thật sự khó đoán, đến cô cũng không nghĩ rằng Tuệ Quân không nói gì mà làm một chuyện lớn.

Gậy ông đập lưng ông, kéo Phù Vọng vào bẫy.

***

Tuệ Quân thật sự không biết Phù Vọng là người hay là sói, trong chuyện nam nữ sao có thể cắn như vậy, suýt nữa ăn tươi nuốt sống cô rồi.

Đợi đến lúc Tuệ Quân thở ra một hơi, tinh thần dần dần trấn tĩnh, cô hừ lạnh, ánh mắt trở nên sắc bén.

Vị trí bên cạnh đã lạnh lẽo rồi, cũng không thấy bóng dáng tên Phù Vọng kia đâu nữa.

Tuệ Quân giơ tay sờ sờ cổ, xương quai xanh và đôi môi căng mọng bị cắn đến phát đau, khẽ xì một tiếng khinh miệt.

Thanh âm khàn khàn nói: "Đáng đời!"

Son trên môi và phần trên người cô đều thêm không ít cỏ mê đã tinh chế, phần lớn đã vào trong bụng của Phù Vọng.

Gã là một người đàn ông thì làm gì nếm được hết các loại mùi vị của son phấn chứ?

Buông lỏng cảnh giác đối với phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ xinh đẹp thì bị trúng kế cũng không oan uổng gì.

Phù Vọng đã bất nhân thì đừng trách cô bất nghĩa.

Nếu gã dùng thuốc ngủ hãm hại chủ công thì chớ trách cô ăn miếng trả miếng!

Cô khẽ cử động, nơi bí ẩn đau một hồi, Tuệ Quân thầm nghĩ đừng để cô nhìn thấy Phù Vọng ở trong trại tù binh!
 
(Quyển 4) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô
Chương 792: Cái bẫy ngược của kẻ lão luyện (2)


"Tướng quân, tất cả đã sắp xếp ổn thỏa, có thể xuất phát rồi."

Phó tướng tâm phúc mặc một bộ áo giáp đi tới, chắp hai tay thi lễ bẩm báo tình hình với Phù Vọng, nương vào tầm nhìn mờ ảo, hắn có thể thấy được đối phương khá vui vẻ: "Tướng quân, lần này nhất định có thể bắt sống Liễu Hi, dùng thực tế vả vào mặt những tên tiểu nhân kia để bọn chúng không dám nghi ngờ tướng quân nữa..."

Phù Vọng hơi sững sờ, nghe thấy giọng điệu trút giận của phó tướng, gã bật cười nói: "Nghi ngờ thì đã làm sao?"

Gã ghét nhất là bị tiểu nhân hãm hại, những người kia ngoài đố kỵ ra thì không có bản lĩnh gì khác nhưng đây không có nghĩa là gã trung thành với Mạnh thị.

Trên thực tế, ngoài chủ công trước kiêm cha nuôi Phù Dương ra thì căn bản Phù Vọng không thực sự coi Mạnh thị là cấp trên.

Những tên tiểu nhân kia nghi ngờ lòng trung thành của gã đối với Mạnh thì cũng không sai.

Có điều, không trung thành không có nghĩa là phản bội, điều kiện mà Mạnh thị đưa ra cũng xem là tốt, Phù Vọng cũng không có ý chuyển chủ khác.

Phó tướng tâm phúc cười phụ họa nói: "Đúng là không sao nhưng con ruồi quấy nhiễu khiến người phiền hà."

Đối với Phù Vọng và tâm phúc của gã mà nói thì tai mắt nằm vùng của Mạnh thị chính là những con ruồi quấy rối.

Phù Vọng ngẩng đầu nhìn sắc trời, ôn hòa nói: "Canh ba thì chúng ta xuất phát!"

Cách thời gian xuất phát vẫn còn một lúc, phó tướng tâm phúc không có việc gì làm liền hiếu kỳ hỏi thêm một cấu.

"Gần đây tướng quân có chuyện vui gì ư?

Nhìn sắc mặt ngài có vẻ hồng hào."

Mấy ngày trước dáng vẻ còn u ám, hôm nay lại giống như là lo lắng đã được giải quyết nhìn có chút vui mừng.

Nếu là bình thường, Phù Vọng sẽ tránh không trả lời.

Do từ nhỏ trưởng thành trong bầy sói nên ham muốn chiếm hữu của Phù Vọng đối với người hay sự việc mình thích tương đối mãnh liệt.

Nếu như tình hình cho phép thì gã còn muốn giấu hết chúng đi để gió bão bên ngoài không thể động đến chúng.

Cho đến khi gã bước vào cuộc sống xã hội của người bình thường thì cái thói quen này vẫn không sửa hết được.

Tình hình mấy năm nay còn tốt hơn nhiều rồi, ít nhất cũng không có chuyện đường đường là tướng quân mà lại đào cái hố dưới gầm giường để chôn vật quý.

"Ta thích một người phụ nữ rồi."

Phó tướng tâm phúc bình thản ồ một tiếng, ánh mắt quái dị liếc nhìn tướng quân nhà mình một lượt, hiển nhiên là hắn không xem trọng việc này.

Tướng quân thích con gái nhà người ta nhưng chưa chắc người ta đã thích tướng quân nhà mình.

Sắc mặt Phù Vọng trầm xuống hỏi: "Thái độ của ngươi là ý gì?"

Phó tướng tâm phúc không trả lời câu hỏi ấy mà nói: "Chẳng lẽ tướng quân quên các nương tử ở lầu Phương Hương rồi ư?"

Phù Vọng: "..."

Phù Vọng là một người trưởng thành vừa độc thân vừa không có tì thiếp, lại không có con cái, đừng nhìn hiện giờ gã được Mạnh thị trọng dụng nhưng ở một cái xã hội cổ đại coi trọng huyết thống và xuất thân này thì đứa bé được dã thú nuôi dưỡng như Phù Vọng có thể trèo lên cao thế nào, truyền kỳ ra sao, vẫn luôn có người coi thường.

Không nói tới quý nữ vọng tộc, đến những cô gái nghèo hèn cũng không vừa mắt.

Phù Dương đương nhiên cũng không muốn nhìn thấy Phù Vọng chịu thiệt thòi, việc hôn nhân cứ kéo dài đến tận khi Phù Dương bệnh nặng qua đời.

Không có người nhà sắp xếp, Phù Vọng cứ đơn độc như thế.

Chỉ là gã cũng có nhu cầu của một người đàn ông bình thường, theo lý thuyết mà nói thì người đàn ông độc thân quý báu như vậy sẽ là đối tượng mà các thiếu nữ tranh giành mãnh liệt nhất.

Thực tế lại là, Phù Vọng từ khi còn trẻ chưa hiểu chuyện đã bị thuộc hạ cũ của Phù Dương dẫn đi chơi vài lần, gã liền bị ghét bỏ rồi.

Dùng cách nói của mấy hoa nương có quan hệ một thời gian ngắn với Phù Vọng thì hầu hạ người đàn ông này không khác gì chịu tội.

Ô...

Biết được việc này, một thời gian gã bị mọi người nhìn bằng con mắt quái dị.

Đàn ông mà, cho dù là tuổi tác lớn hay nhỏ thì luôn quan tâm đến việc đặc biệt kia.

Đến Phù Dương cũng từng trêu chọc Phù Vọng quả nhiên là "trời sinh dũng mãnh".

"Dũng mãnh" đến mức không dám nhìn thẳng.

"Người ta rất đứng đắn."

Ý trên mặt chữ, gã muốn "hoàn lương" rồi, chuyện cũ vẫn là không nên nhắc lại nữa.

Phó tướng tâm phúc có chút kinh ngạc, phản ứng của tướng quân nhà mình không đúng nha, đây là muốn cưới người ta về làm ấm giường ư?

"Không biết là cô nương nhà ai?"

Ải Gia Môn chính là vùng đất hẻo lánh, khỉ ho cò gáy thì có thể nuôi dưỡng được giai nhân như thế nào?

Chẳng lẽ tướng quân nhà mình không thích của ngon vật lạ mà thích cháo trắng rau dưa?"

Ngươi lắm lời quá."

Phù Vọng hờ hững nói một câu, phó tướng tâm phúc cảm thấy trái tim bị bắn một tên.

Lúc này, Phù Vọng quất roi ngựa nói: "Đợi thắng được Liễu Hi là được."

Phó tướng tâm phúc kinh ngạc suýt nữa ngã ngựa.

Không phải chứ, lẽ nào tướng quân nhà mình nhắm trúng Liễu Hi?

Tầm nhìn đủ cao nha!

Thẩm mỹ cũng khá lạ đời.

Nghe nói Liễu Hi là nữ giả nam mười tám năm không có ai nhìn ra sơ hở, như vậy có thể thấy được là một "anh chàng lỗ mãng" cao lớn thô kệch.

Trong đầu hắn đột nhiên nghĩ đến hình ảnh một người đàn ông râu quai nón e thẹn đấm vào lồng ngực người ta, nhất thời không thể chịu được.

Trong bầu không khí yên lặng, thời gian nhanh chóng trôi qua.

Phù Vọng không bao giờ ra trận khi chưa chuẩn bị sẵn sàng, gã đã nghiên cứu cẩn thận địa thế xung quanh vi Gia Môn, ngay cả bóng đêm đen như mực, hành quân cũng không bị ảnh hưởng.

Vì cẩn thận, gã thậm chí còn cho người dùng vải quấn vó ngựa, bịt miệng ngựa để giảm bớt tiếng vó ngựa và tiếng khịt mũi.

Theo gã thấy, gã không chỉ là một con người mà còn như một con sói, cho dù là ban ngày hay ban đêm đều là sở trường của gã.

Hao phí bao nhiêu công sức, Phù Vọng đã dẫn theo hơn mười nghìn binh lính tiến tới doanh trại của Khương Bồng Cơ.

Bó đuốc phía xa xa đang bốc cháy bừng bừng, mơ hồ còn có bóng người đi lại, doanh trại yên tĩnh như thường.

Nhưng mà không biết từ đâu, Phù Vọng cảm thấy trong lòng sợ hãi, cứ có cảm giác cái gì đó không đúng.

Nhưng mà hiện giờ tên đã lắp vào cung không thể không bắn, gã ngầm tính mưu bao ngày cũng không thể thất bại trong gang tấc được.

Phó tướng tâm phúc là người đầu tiên phát hiện ra sự khác thường của gã.

"Tướng quân sao thế?"

Phó tướng tâm phúc khẽ hỏi.

Phù Vọng lắc đầu, nói: "Không biết sao trong lòng cứ có cảm giác có gì đó không đúng."

Phó tướng tâm phúc nhíu mày nói: "Chẳng lẽ lại là mấy tên tiểu nhân kia cản trở gây phiền phức cho tướng quân ư?"

Phần lớn tâm phúc tinh nhuệ của Phù Vọng đều ở lại trấn giữ ải Gia Môn, hơn mười nghìn binh lính dẫn đi hầu như toàn là thân cận của Mạnh thị.

Lần đánh lén này bất đắc dĩ mới phải dẫn theo bọn chúng.

Lần trước Phù Vọng đánh lén thế lực quận Ngọa Long mang theo đều là thuộc hạ cũ của Phù Dương, đồng thời cũng là thân tín của Phù Vọng, lập được công trạng lớn.

Binh tướng thân cận của Mạnh thị sinh lòng bất mãn, cho rằng Phù Vọng bên trọng bên khinh, vì phân chia công trạng không đều mà bị nói xấu sau lưng không ít.

Không phải binh lính tinh nhuệ của mình thì đương nhiên là dùng không thuận tay, khó trách Phù Vọng không vui vẻ.

"Không phải, bọn chúng cũng không to gan như thế.

Hai quân giao chiến, nếu vì việc riêng mà phá hỏng việc công thì bản tướng quân nhất định chém chết bọn chúng."

Phó tướng tâm phúc liếc nhìn phía sau một cái, khẽ nói: "Vậy sao tướng quân..."

Phù Vọng nói: "Không biết phải nói sao, luôn cảm thấy có chút mệt mỏi..."

Theo thời gian trôi qua, ngay cả vũ khí ngày thường gã không hề cảm thấy nặng mà giờ lại thấy nặng hơn.

Đây không phải là dấu hiệu tốt.

Nếu như đối với người ngoài thì gã chắc chắn sẽ không nói trạng thái và tâm tình mình đều không tốt, đối với tâm phúc của mình, gã không cần kiêng dè như thế.

Nói xong, không đợi phó tướng tâm phúc lên tiếng, bản thân gã đã giật mình.

Nếu không phải bóng đêm mờ ảo, người ngoài e là có thể nhìn thấy mặt gã đỏ lên.

Lại nói, trước khi xuất chinh gã còn ôm giai nhân làm chuyện xấu hổ, chẳng lẽ vì việc này mới cảm thấy mệt mỏi?

Cái lí do này...

Nói ra mất mặt chết.

Đây có bị coi là vì việc tư mà phế việc công không?
 
(Quyển 4) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô
Chương 793: Cái bẫy ngược của kẻ lão luyện (3)


Hơn mười nghìn binh mã chia ra làm mấy đường hướng về doanh trại của Khương Bồng Cơ.

Phù Vọng sai người bắn mũi tên lệnh, chỉ nghe hiệu lệnh thống nhất liền tập kích doanh trại.

Cái gọi là mũi tên lệnh là trên mũi tên của binh lính buộc một cây sáo nho nhỏ, khi mũi tên bắn ra sẽ phát ra tiếng kêu.

Cho nên nếu Khương Bồng Cơ không biết trước được động cơ thì thủ đoạn này của Phù Vọng đúng là đánh người trở tay không kịp.

Tiếc rằng ma cao một thước, đạo cao một trượng, Khương Bồng Cơ nhất định là chướng ngại vật trên đường đời của Phù Vọng.

Cái chướng ngại vật này không chỉ chặt đứt truyền kỳ luôn thắng của Phù Vọng mà thậm chí còn có thể mang đến cho gã đả kích lớn hơn.

Sau tiếng hiệu lệnh thì toàn bộ binh mã từ bốn phương tám hướng xông đến doanh trại của Khương Bồng Cơ.

Phù Vọng cưỡi ngựa, ngựa chạy càng nhanh thì gã càng cảm thấy thể lực bị tiêu hao rõ rệt.

Mới đầu còn gặp phải chống cự yếu ớt, nhưng Phù Vọng một người một ngựa, giống như sát thần mở ra một con đường thông tới chủ trướng, trong lòng lại ngày càng bất an.

Không đúng, đôi mắt của Phù Vọng đột nhiên trợn trừng, bất an trong lòng càng mãnh liệt, phải nhanh chóng rời khỏi đây.

"Tướng quân, có bẫy!"

Theo như kế hoạch của bọn họ thì binh mã của Khương Bồng Cơ hẳn là mệt mỏi không chịu nổi, lực chiến đấu thấp chứ không đến mức ngủ say như heo chết thế này.

Nhưng mà, cả đại quân của bọn họ xông vào doanh trại, tiếng động lớn thế mà binh mã xông ra lại lác đác có vài mống, giống như kiểu vườn không nhà trống vậy.

Phó tướng tâm phúc lại xông vào mấy cái lều to, phát hiện ra bên trong đều không có người mà trên mặt đất chất đống cỏ khô và cành cây khô.

Bọn họ trúng kế rồi!

Có được đáp án, phó tướng tâm phúc vội vàng bẩm báo với Phù Vọng, trong đầu đám thân tín của Mạnh thị kia đều muốn lập công lớn, phản ứng chậm một nhịp.

Phù Vọng trong lòng thì hoảng loạn, ngoài mặt thì vẫn bình tĩnh, tỉnh táo.

Ngay cả trúng kế, nếu như đến chủ tướng còn hoảng loạn, luống cuống thì binh lính dưới trướng còn loạn đến mức nào?

"Dàn trận, yểm trợ rút lui!"

Cho dù Khương Hồng Cơ có chiêu gì đi nữa thì nhanh chóng rút lui khỏi chỗ này chính là một lựa chọn tốt nhất.

Có điều, đám Phong Chân làm gì để cho gã cơ hội đó?

Bọn họ đã mai phục ở chỗ xa từ sớm, thầm quan sát động tĩnh của doanh trại, con mồi đã chui vào rọ thì làm gì có chuyện thả ra?

Lúc này, Phù Vọng nghe thấy mấy tiếng tên lệnh từ trong không trung truyền đến.

Tiếng tên lệnh này không phải do gã sắp đặt thì chỉ có thể là hành động của Liễu Hi bên kia.

Đây là tín hiệu tấn công!

Sau khi tiếng tên lệnh vang lên, chỉ vài giây sau bầu trời vốn mờ mịt lại có hàng loạt tia sáng màu đỏ cam, nhìn từ xa giống như mưa sao băng.

ở trong tầm mắt của mấy người Phù Vọng, những màn "mưa sao băng" này lại đang hướng về phía bọn họ, càng ngày càng lớn hơn.

Đầu mũi tên cháy bừng bừng bắn tới doanh trại, thế lửa hừng hực, trong lều còn có cỏ và cành cây khô dễ cháy lại có gió thổi nên đám cháy cứ thể lan ra.

Đám ngựa sợ hãi những ngọn lửa đột nhiên bay tới này, hoảng loạn cất vó muốn chạy đi.

"Bây giờ muốn đi à?

Đã hỏi cặp rìu trong tay bản tướng chưa?"

Nhắc tới cũng ngạc nhiên, sau khi đám cháy lan ra, doanh trại vốn không một bóng người lại có từng tốp binh lính của Khương Bồng Cơ xuất hiện.

Đám binh lính của Phù Vọng hoảng loạn, trên người không bị lửa thiêu thì lại bị quân địch đột nhiên xông ra giết chết, chém đầu.

Phù Vọng muốn rút lui nhưng đường lui lại có một người đàn ông mặt đen cầm rìu từ đầu bước ra chặn lại.

"Khốn khiếp!"

Phù Vọng cười lạnh một tiếng, phóng ngựa lên nghênh chiến.

Điển Dần đã nghe qua về lực chiến đấu của Phù Vọng từ Mạnh Hồn, trong lòng đã ngứa ngáy khó chịu từ lâu.

Anh núp ở đường hầm phía dưới doanh trại, nghe thấy Phù Vọng muốn rút lui, vội vàng lao ra.

Đối với võ tướng mà nói, đầu của tướng địch chính là chiến lợi phẩm tốt nhất!

Phó tướng tâm phúc vừa tập hợp binh lực, lại vừa muốn cùng phối hợp với Phù Vọng, thật không ngờ tướng quân nhà mình đã bị người ta quấn lấy rồi.

Hắn thầm nghiến răng mắng một câu: "Cái tên Liễu Hi này...

Đúng là một mụ điên!"

Chỉ nghe phóng hỏa đốt doanh trại của quân địch, chưa từng gặp chuyện tự phóng hỏa đốt doanh trại mình.

Ngọn lửa không có mắt, không chỉ đốt chết quân địch mà còn đốt chết chính mình.

Sở trường của Điển Dần là thể lực, vũ khí trong tay lại hơn năm mươi cân, người bình thường làm sao nhấc lên nổi?

Anh không chỉ múa hai chiếc rìu kín không có kẽ hở, một chiếc rìu nện lên mặt đất, mặt đất cũng có thể rung lên.

"Hừ!

Chỉ có thế này, Mạnh Giáo úy đúng là nói quá rồi!"

Điển Dần cười nhạo, dằn xuống cơn đau nhức của hai lòng bàn tay gần như nứt ra.

Anh tự cho rằng sức lực đủ lớn, ngoài chủ công ra thì ít có người có thể đối kháng, không ngờ Phù Vọng này cũng là một kẻ lão luyện.

Người ta không chỉ có sức lực mà còn tốc độ cũng sánh ngang với Lý Vân, loại đối thủ toàn năng này đúng là làm cho người ta chán ghét.

"Kẻ tiểu bối này cũng dám càn rỡ!"

Phù Vọng biết trạng thái của mình không ổn, thể lực giảm xuống vô cùng nhanh chóng.

Nếu như bình thường gã luyện gần ba canh giờ cũng không hề toát mồ hôi, vậy mà giờ đã mệt mỏi, chân tay mềm nhũn, đầu cũng có cảm giác mơ mơ màng màng.

Gã không biết, cỏ mê phát tác chậm, hiệu quả lại kéo dài, nếu như vận động mạnh khiến cho máu chảy nhanh thì công dụng của thuốc phát tác càng nhanh.

"Dâng đầu ra đây!"

Điển Dần cũng không tỏ ra yếu thế, lúc trước chém gió với Mạnh Hồn là phải chém đầu Phù Vọng, cơ hội hôm nay tốt thế này, Phù Vọng lại không giỏi như Mạnh Hồn nói mà giống như kiểu ngoài mạnh trong yếu...

Nếu còn không lấy được đầu của đối phương thì đúng là khoác lác rồi.

"Hừ!"

Phù Vọng có sự gian xảo của mãnh thú, không đánh lại cũng không quá miễn cưỡng.

Hôm nay trúng mai phục của Khương Bồng Cơ, tổn thất đã không thể cứu vãn lại, chỉ có thể cố gắng hạn chế tổn thất.

Gã định dẫn người vừa đánh vừa lui, đánh không lại cũng không có gì mất mặt, bảo toàn tính mạng của tướng sĩ mới có cơ hội vực lại.

Bởi vì tính khí nhất thời mà tổn thất binh lực, đó mới là ngu không ai bằng.

Nếu cứ tiếp tục trì hoãn ở đây thì không biết chừng sẽ bị thiêu chết.

Nhìn ngọn lửa cháy bừng bừng, Phong Chân núp ở chỗ cao ngắm tình hình cười giễu.

"Cái tên Phù Vọng này thế mà tỉnh táo, đánh không lại là rút lui."

Dương Tư ở bên cạnh vuốt râu nói: "Dũng cảm lựa chọn, không câu nệ tranh giành nghĩa khí, để trong tay Mạnh thị đúng là lãng phí."

Đương nhiên, bắt được vẫn là tốt hơn.

Nếu quy thuận chủ công là tốt nhất, không quy thuận thì ép cho đối phương phải quy thuận mới thôi.

Việc ép mua buộc bán là chuyện trước nay đều có.

Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi.

Điển Dần càng đánh càng hăng, Mạnh Hồn sớm đã dẫn binh vây quanh ải Gia Môn đổi tín hiệu hành động của Khương Bồng Cơ.

Giống như là ăn ý, thời gian mà Khương Bồng Cơ lựa chọn cũng là canh ba.

Người thời cổ đại đều có thói quen làm việc khi mặt trời mọc và nghỉ ngơi khi mặt trời lặn cho nên lúc canh ba thì người bình thường đều ngủ say như chết.

Khương Bồng Cơ đợi mãi cuối cùng cũng đợi đến canh ba, binh lính tuần tra bên ngoài đã đổi ca.

Cô đẩy đẩy Lý Vân vẫn đang nghỉ ngơi dưỡng sức: "Thời cơ tới rồi."

Lý Vân nhận được mệnh lệnh, anh liếc mắt ra hiệu cho những hộ vệ khác, hơn trăm người rối rít lên tinh thần.

Tiếp sau đó chính là trận chiến ác liệt phải đánh.

Khương Bồng Cơ rút trường đao ra, tiên phong giết chết kẻ trông chừng bên ngoài, vượt tường rời khỏi cái sân này.

Lý Vân vội vàng đuổi theo.

Đám người Khương Bồng Cơ không rõ tình hình kiến trúc bên trong ải Gia Môn nhưng cô nhớ đường trở về.

Chỉ cần thuận theo con đường vòng vèo này trở về, chắc chắn có thể chạm tay đến cổng thành ải Gia Môn.

Khương Bồng Cơ khẽ nói: "Hán Mỹ, chuẩn bị tên lệnh!"
 
(Quyển 4) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô
Chương 794: Cái bẫy ngược của kẻ lão luyện (4)


Bên ngoài, đội quân mà Mạnh Hồn dẫn theo lén tìm đường đến ải Gia Môn.

Bọn họ và Khương Bồng Cơ đã giao hẹn từ trước, lấy tên lệnh là tín hiệu tấn công, tập hợp binh lực phá cổng thành.

Hôm nay là trăng non, sắc trời tối đen, dự tính thời gian cũng dễ xảy ra sai lầm.

Trong lúc Mạnh Hồn đang khẩn trương chờ đợi tin tức, tên lính truyền tin vội vàng chạy đến bẩm báo.

"Mạnh Giáo uý, phía doanh trại có tín hiệu."

Mạnh Hồn ngơ ngác một chút, ông nói: "Đây chắc chắn không phải tín hiệu của chúng ta, đi thăm dò tình hình thêm một chút, có tin tức gì thì lập tức bẩm báo."

Tên lính truyền tin tuân lệnh lui xuống, không bao lâu sau lại quay về bẩm báo.

"Phía doanh trại của chúng ta bốc cháy, xem tình hình thì quân địch đã tiến vào trung tâm doanh trại."

Trong màn đêm, chân trời đã nhuộm thành màu đỏ cam giống như lúc mặt trời lặn vậy.

Mạnh Hồn kinh sợ đứng dậy, đi đến vị trí cao để nhìn về phía doanh trại, chỗ đó đúng là cháy thành một biển lửa.

"Tiếng tên lệnh lúc nãy chắc là quân địch bắn..."

Dựa vào thị lực tốt và đám cháy ở nơi xa, Mạnh Hồn mơ hồ nhìn thấy có một điểm đen mờ mờ ảo ảo.

Chỉ nhìn vào thế lửa, Mạnh Hồn cũng có thể nhìn ra thảm cảnh ở bên kia, lần này chắc chắn Phù Vọng tổn thất kha khá binh mã, Mạnh thì cũng thua sạch không còn manh giáp.

Mạnh Hồn kiềm chế sự hả hê trong lòng song khóe miệng vẫn không khống chế được mà cong lên.

Mạnh thị đây là xôi hỏng bỏng không, tổn thất hơn mười nghìn binh mã còn tốt, nếu như đến võ tướng mạnh nhất cũng mất đi thì đúng là quá thiệt rồi.

Ông ho nhẹ một tiếng, sắc mặt nghiêm túc hỏi tên lính truyền tin: "Ải Gia Môn bên kia có động tĩnh gì không?"

Tên lính truyền tin lắc đầu nói: "Vẫn phái người theo dõi mà đến giờ vẫn không có động tĩnh gì?

Mạnh Hồn nói: "Đi thám thính thêm, nếu như chủ công truyền tín hiệu thì nhất định phải chi viện."

Doanh trại cháy quá lớn, cách xa vẫn có thể nhìn thấy động tĩnh, giống như một loại thuốc nhuộm màu đỏ cam bức lui mực nước đậm đặc ba thước.

Địa thế của ải Gia Môn tương đối cao, không bao lâu quân địch liền phát hiện ra đám cháy của doanh trại, chủ công ở trong đương nhiên cũng nhìn thấy.

Mạnh Hồn chắc chắn không bao lâu sau sẽ nhận được tín hiệu của Khương Bồng Cơ gửi.

Ngay lúc này, binh lính thủ trong ải Gia Môn cũng phát hiện ra màu đỏ khác lạ ở chân trời.

Nhưng bọn họ không hề ý thức được là Phù Vọng trúng kế mà còn tưởng là gã dẫn quân thắng lớn, đốt cháy doanh trại của Khương Bồng Cơ.

Binh lính thủ thành phát hiện được điều không bình thường liền báo tin cho tướng lĩnh thủ thành.

Bởi vì phân chia công trạng không đều, lần này Phù Vọng đành phải dẫn theo binh lính thân cận của Mạnh thị, thân tín của mình đều ở trong thành.

Nhưng mà, thủ ải Gia Môn giao cho một tâm phúc tác chiến nhiều năm, gã cũng yên tâm.

Nhận được tin doanh trại của Khương Bồng Cơ bốc cháy, vị tâm phúc này không hề nghi ngờ mà cũng nghĩ giống như mấy tên lính.

Đây cũng không thể trách bọn họ sơ ý lơ là vì bình thường Phù Vọng đích thân ra chiến trường thì chưa từng thất bại.

Bởi vì Phù Vọng trông cường tráng, dũng mãnh, người khác nhìn bề ngoài của gã đều cho rằng gã chính là dạng đầu óc ngu si tứ chi phát triển nhưng không phải như vậy.

Người này giảo hoạt lại đa nghi, luôn coi đánh giặc là săn thú, lúc ngồi chờ con mồi đều rất kiên nhẫn.

Chỉ cần thời cơ chưa chín muồi, cho dù bên ngoài có ầm ĩ thế nào thì gã cũng đều có thể bình tĩnh không nhúc nhích như phiến đá.

Giống như chuyện năm đó Phù Dương bị bệnh nặng, Mạnh thị liền tới cửa lôi kéo, còn muốn thu nạp thuộc hạ của Phù Dương.

Lời đồn đại bên ngoài cũng không phải không có căn cứ, bao nhiêu người bên ngoài nghi ngờ cái chết của Phù Dương là có sự nhúng tay của Mạnh thị?

Cho dù việc này không có quan hệ gì với Mạnh thị nhưng Phù Dương và Mạnh thị là kẻ thù không đội trời trung, sau khi ông vừa chết được bốn chín ngày thì Mạnh thị lại đến cửa kéo người, đúng là quá đáng!

Lúc đó, thân tín bên cạnh đều cho rằng Phù Vọng sẽ nổ tung, không nói lời nào liền một sống một chết với Mạnh thị, kết quả thì sao?

Kết quả lại là Phù Vọng bình tĩnh nhận lời mời của Mạnh thị, bảo toàn tất cả thuộc hạ cũ của Phù Dương, an tâm ngủ đông, bồi dưỡng thể lực.

Để đạt được mục đích, Phù Vọng có thể nhịn.

Tác phong như thế lại thêm giá trị vũ lực cao ngất, trên chiến trường Phù Vọng tương đối nổi tiếng, lập được chiến công hiển hách cho Mạnh thị, từ trước đến nay chưa từng thất bại.

"Không cần hoang mang, trước tiên ổn định tình hình đã."

Binh lính của Phù Vọng đối với tướng quân của bọn họ tin tưởng mù quáng, trong đầu chưa từng nghĩ tướng quân sẽ thất bại.

"Phái một đội binh mã đi tiền tuyến xem xem, dù sao Liễu Hi cũng không phải loại người tầm thường như Ngọa Long Quận thủ, cô ta sẽ không dễ dàng đánh bại như thế."

Mọi người tin chắc Phù Vọng sẽ thắng nhưng nghĩ đến chiến tích lúc trước của Liễu Hi, trong lòng bọn họ vẫn không nắm chắc.

Để đảm bảo an toàn vẫn là nên phái người đi tiền tuyến tuần tra, nếu như binh lực tướng quân mang đi không đủ thì bọn họ còn có thể tiếp viện được.

Đang nói, bên ngoài truyền đến tiếng náo loạn, ồn đến mức trong sảnh cũng có thể nghe thấy.

"Ai ồn ào ở ngoài thế?"

Nghe thấy tiếng động, hai hàng lông mày của phó tướng tâm phúc dựng đứng, vẻ mặt vô cùng tức giận.

Loài sói hoang thích sống bầy đàn, mặc dù không phải loại mạnh nhất trong muông thú nhưng tụ lại thành đàn, lực chiến đấu phi thường cùng với kỷ luật nội bộ nghiêm minh.

Phù Vọng chịu ảnh hưởng của sói hoang, trị quân vô cùng nghiêm minh, được xem như một nhóm binh lính không nói chuyện tình cảm và thể diện nhất của Mạnh thị.

Bình thường thì không có binh lính nào dám trắng trợn vi phạm kỷ luật.

Binh lính gây ồn ào bị bắt vào, đối phương không dám trì hoãn, thở không ra hơi bẩm báo: "Phó tướng quân, trong ải bốc cháy rồi!"

Trong ải bốc cháy?

Khóe mắt tâm phúc thủ thành giật giật, âm khí trong lòng dâng lên lạnh như băng.

"Cái gì cháy?"

Hắn sải bước ra ngoài, ở chỗ cao nhìn ra xa, quả nhiên nhìn thấy ánh lửa trong ải Gia Môn.

"Rốt cuộc là kẻ nào phóng hỏa?"

Binh lính bẩm báo: "Còn chưa biết, lúc phát hiện thì lửa đã cháy rồi."

Lúc này, bên ngoài lại có binh lính chạy đến bẩm báo, đã tìm được tên phóng hỏa rồi.

"Bẩm báo phó tướng quân, đám hộ vệ sứ giả của Liễu Hi phái đến tụ tập tạo phản, giờ đang tiến về hướng cổng thành rồi.

"Cái gì?"

Nghe được tin tức này, trong lòng người kia rùng mình, khí lạnh lan khắp lồng ngực, hắn nghĩ đến một khả năng, vội nói: "Không phải là đám hộ vệ kia nhìn thấy biến cố của doanh trại mới...

Không xong rồi, nhanh chóng phái người đi chặn bọn họ lại!".

Hắn vừa mới hạ mệnh lệnh này thì trên bầu trời của ải Gia Môn đã vang lên mười mấy tiếng còi chói tai.

Nhìn theo phương hướng truyền tới, có thể nhìn ra là mười mấy mũi tên lệnh.

Lúc này, phó tướng thủ thành đã gạt bỏ suy đoán vừa nãy, tiếp theo đó là những suy nghĩ mơ hồ.

Hành động của hơn trăm hộ vệ cũng không phải tình cờ, càng không phải nhìn thấy điều bất thường ở doanh trại của Liễu Hi mới hành động, rõ ràng là đã lập kế hoạch từ trước.

Nghĩ đến đây, hắn vội vàng điều binh ngăn chặn hành động của đám người Khương Bồng Cơ tiến tới cổng thành.

"Báo..."

Tiếng binh linh truyền tin kéo dài, cưỡi ngựa như bay tới, sau khi xuống ngựa đến hô hấp cũng khó khăn, vội vàng chắp tay quỳ xuống.

"Bẩm báo phó tướng quân, đột nhiên phát hiện bên ngoài có một lượng lớn quân địch, số lượng không rõ!"

Sắc mặt của tướng lĩnh thủ thành tái mét, theo bản năng nhìn về phía đám "mây hồng" màu đỏ cam ở chân trời kia.

"Đây là quỷ kế của Liễu Hi!"

"Không xong rồi, tướng quân gặp nạn!"

Bên trong thành đột nhiên bốc cháy, hộ vệ Liễu Hi phái đi lại liều chết xông đến cửa thành, bên ngoài lại có vô số quân địch không rõ số lượng, đây rõ ràng là lập kế hoạch từ trước.

Nếu là như thế, Liễu Hi căn bản không trúng kế của tướng quân mà là tướng quân trúng quỷ kế của đối phương!

"Tập hợp binh lính nghênh chiến!"

Ải Gia Môn không thể mất!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back