Editor: phwng phwng
________(*)Nguyên văn: 肥章求枝枝
肥章 - féi zhāng: Chương mập (ý nói chương dài, nhiều chữ.)
求枝枝 - qiú zhīzhī: Cầu cành cành (cách nói kiểu dễ thương, ý mong mọi người bình chọn/đánh giá tốt.)
______________Ban đầu, tỉ lệ được tính theo hàng 100, nhưng như vậy phân biệt tiến độ hơi khó, nên cuối cùng đổi thành 200.Hệ thống tuy cảm thấy bản thân thật quá khổ sở, cơ mà hiện tại nhiệm vụ đang có tiến triển tốt, nên nó cũng không buồn lắm.
Lần nữa bị c.hó ký chủ bơ đẹp, kệ nó thích làm gì thì làm, khiến hệ thống bực bội mà không dám phản kháng.
"Ký chủ, tôi đi theo dõi Tô Hàm xem cậu ta có gặp Tần Tĩnh Hàm không."
Tiêu Vọng Quân vẫn không tỏ ra hứng thú, hệ thống tự động im lặng rồi đi ăn dưa.Sau khi ra khỏi phòng tắm, Tiêu Vọng Quân nhấc điện thoại lên xem thời gian, hơn 9 giờ tối.
Hắn gọi điện cho Bạch Việt Chi.Bạch Việt Chi lúc này vẫn chưa ngủ, giấc ngủ của anh luôn không được tốt lắm, cũng không có cách nào vào giấc ngay.
Nên sớm nhất, cũng phải hơn 11 giờ mới lên giường.Nhìn thấy người gọi tới là Tiêu Vọng Quân, Bạch Việt Chi lập tức nhấc máy."
Cậu Tiêu?"
Giọng Bạch Việt Chi ôn hòa."
Là tôi, không quấy rầy Bạch tổng nghỉ ngơi chứ?"
Tiêu Vọng Quân vừa lau tóc vừa trả lời Bạch Việt Chi."
Không có, tôi vẫn chưa ngủ."
"Lần trước anh nói người là do Trần gia phái đến.
Quan hệ của nhà đó với Hứa gia thế nào?"
Tiêu Vọng Quân trực tiếp hỏi.Bạch Việt Chi không giấu gì hắn, nói: "Hai nhà bọn họ có quan hệ rất tốt, đời trước còn từng làm thông gia, hiện tại cũng hợp tác tương đối nhiều."
"Lát nữa sẽ có 1 đoạn ghi âm được tung lên mạng, Bạch tổng có thể tới nghe thử một chút."
Ban đầu đoạn ghi vốn được Lâm Hàng đăng vào buổi sáng, nhưng bị Tiêu Vọng Quân đè xuống, nên thời gian đăng tải đã chuyển sang buổi tối.Ghi âm?
Bạch Việt Chi ngạc nhiên, sau đó hơi gật đầu: "Được, tôi sẽ chú ý."
Tiêu Vọng Quân tiếp tục nói: "Nếu Hứa gia và Trần gia đã có quan hệ tốt thế, thì cái ghi âm kia hẳn có thể giúp Trần gia hưởng ké một chút 'vinh quang' của nhà họ Hứa đấy."
Bạch Việt Chi: "........."
Loại 'vinh quang' này, chắc đánh ch.ết Trần gia cũng không muốn hưởng đâu.
Trong ánh mắt anh hơi nhiễm ý cười, nhẹ nhàng "Ừ." một tiếng, "Cậu Tiêu nói phải."
Anh bắt đầu tò mò về nội dung đoạn ghi âm.
Mà cuộc gọi này của Tiêu Vọng Quân gần như đã công khai thừa nhận, cái video kia cũng liên quan đến hắn.
Biết ngay là do tên này làm mà.
Bạch Việt Chi thầm nghĩ, trực giác của mình thế mà vẫn rất chuẩn.Tiêu Vọng Quân luôn rất hài lòng với sự phối hợp của Bạch Việt Chi, tâm trạng hắn cũng trở nên tốt hơn, vì thế cười nói: "Chúc ngủ ngon, Bạch tổng."
"Ngủ ngon."
Bạch Việt Chi nói nhỏ.Tiêu Vọng Quân đang định cúp máy, thì chợt ra một điều, nên lại lên tiếng: "À, còn một chuyện nữa.
Lát tôi sẽ gửi cho anh một danh sách, anh giúp tôi tìm ít thảo dược, nhiều một chút, niên đại càng cao thì càng tốt, là dùng cho em trai anh.
Sau khi gom đủ cứ mang đến phòng thí nghiệm ngầm của Hy Vọng là được, khi nào rảnh tôi sẽ qua."
"Được."
Bạch Việt Chi đồng ý.Sau khi cúp máy, Tiêu Vọng Quân nhanh chóng sắp xếp lại danh sách rồi gửi qua cho anh.
Bạch Việt Chi đọc một lượt rồi chuyển tiếp cho nhân viên.Việc thu gom dược liệu đương nhiên không cần Bạch Việt Chi tự đi hái.Âm báo tin nhắn lại vang lên, Bạch Việt Chi tưởng Tiêu Vọng Quân còn gì muốn nói.
Sau khi kiểm tra nội dung, lại phát hiện ra là tin nhắn người nhà gửi, anh lập tức gọi điện về.Bạch Khải Thiên nhanh chóng nhấc máy: "Việt Chi, muộn vậy rồi sao con vẫn chưa ngủ?"
"Con đang chuẩn bị ngủ rồi.
Chú hai có chuyện gì sao?"
"Phía trên rất coi trọng loại thuốc kháng ung thư mới này, sau khi họp xong, chắc là sẽ có người bên đó liên lạc với con.
Con có định giao thuốc cho họ không?"
"Vâng, Tiêu tiên sinh cũng có ý này."
Bạch Việt Chi từ tốn nói: "Chú hai, loại thuốc này tốt, lợi nhuận đem lại đương nhiên sẽ rất cao.
Nhưng ngọc tốt(*) thay vì bị giới hạn, chẳng bằng tạo phúc cho toàn dân.
Chú hai, nhà họ Bạch chúng ta hiện tại không thiếu tiền, thanh danh và thành tựu mới là thứ cần được đặt lên hàng đầu."(*)Tác giả hoán dụ 'Ngọc khí - đồ làm bằng ngọc' để chỉ sự quý hiếm, đắt giá cho 'Thuốc tốt'.Bạch Khải cười một cái: "Loại thuốc này chắc chắn sẽ nằm trong danh mục thuốc đảm bảo, tổn thất nhất định là rất lớn, con không đau lòng là được rồi.
À mà, chỗ Tiêu tiên sinh có yêu cầu gì, con cứ việc đáp ứng.
Nếu nhà chúng ta không làm được, thì vẫn còn có quốc gia hỗ trợ."
"Được, con sẽ nói với anh ấy."
Bạch Việt Chi cũng cười nhẹ một tiếng, "Cũng muộn rồi, chú hai mau nghỉ ngơi sớm đi."
"Ừ, tình trạng của Nhạc Nhạc thế nào rồi?"
"Hôm nay lại đến đoàn phim rồi ạ, tâm trạng nó hiện tại khá tốt."
"Vậy là ổn rồi."
Bạch Khải Thiên thở phào nhe nhõm, "Con cũng mau đi ngủ đi, đừng làm việc quá sức.
Việc ở công ty nếu có thể giao cho người khác thì đừng tự mình làm."
"Được, con biết rồi."
Bạch Việt Chi nhẹ giọng đáp ứng.Đêm nay, Bạch Việt Chi lại mơ thấy ác mộng, cơn ác mộng mà anh sớm đã quen thuộc.
Âm thanh va chạm xe cộ, tiếng xe cứu thương vang lên inh ỏi và đôi chân đau nhức."
Nếu cứ tiếp tục thế này, thể nào cũng phải cắt chân."
"Về sau chỉ có thể ngồi xe lăn, đừng nói đến hoạt động mạnh, chắc ngay cả đi lại cũng không làm được."
"Đôi chân này không giữ nổi, rất xin lỗi, chúng tôi không còn cách nào khác."
"Việt Chi, mẹ yêu con, cha cũng yêu con.
Dù ba mẹ có ở nơi nào, thì chúng ta cũng sẽ luôn yêu con rất nhiều.
Thế nên Việt Chi của mẹ, con phải cố gắng lên, đừng từ bỏ bản thân."
Cơn ác mộng ngập trong m.áu tươi, và nỗi đau, cả sự thôi thúc muốn nắm lấy bàn tay mẹ, nhưng anh không làm được.Lần nào cũng như thế, luôn là giấc mộng này.
Bạch Việt Chi thậm chí còn biết mình đang mơ.
Anh tự nhủ bản thân phải mở mắt ra, nhưng mí mắt dù run rẩy cũng không tài nào mở nổi.
Vẫn là tiếng va chạm liên tục, lặp đi lặp lại khiến tai anh như muốn ù đi.Bỗng nhiên, bên tai chợt vang lên tiếng nói với giọng điệu bình thản xen lẫn ý cười: "Bạch tổng, anh ngốc cái gì thế?
Xuống xe là ổn mà."
Sau đó, một bàn tay mạnh mẽ kéo anh ra khỏi chiếc xe sắp bị đâm nát, Bạch Việt Chi ngơ ngác quay đầu lại, nhìn thấy......gương mặt của Tiêu Vọng Quân.Mí mắt bật mở, căn phòng chìm trong bóng tối yên tĩnh.Bạch Việt Chi chậm rãi ngồi dậy, bật đèn ngủ.
Dưới lớp ánh sáng dịu nhẹ, anh nhấc tay lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán.
Một lúc lâu sau mới đứng dậy đi vào phòng tắm.Sau khi rửa mặt bằng nước ấm, Bạch Việt Chi nhìn bản thân trong gương, môi hơi mím lại.
Mình sao lại.....mơ thấy Tiêu Vọng Quân chứ?°°°°°° °°°Sáng sớm hôm sau, Tiêu Vọng Quân vừa mới tỉnh dậy, hệ thống đã ở trong đầu phấn khích oanh tạc: "Dưa to, dưa to đâyyy!!
Hôm qua Tô Hàm đến gặp Tần Tĩnh Hàm, nói chuyện một hồi hai người lại tan rã trong không vui.
Tô Hàm sau đó uống say, rồi xảy ra tình một đêm với ảnh hậu Trần Hân Nghiên!!
Đạ mú, theo cốt truyện, ảnh hậu đáng nhẽ phải là bàn tay vàng của Tô Hàm, cưng chiều cậu ta như em trai mà?
Với cả tôi tưởng Tô Hàm là bột tôm?
Sao tự nhiên cậu ta lại phát sinh quan hệ với nữ giới chứ!?"
Tiêu Vọng Quân nhướng mày, cũng hơi bất ngờ.
Nhưng hắn không muốn phải nghe thấy tiếng la hét của hệ thống vào sáng sớm, nến dứt khoát tống nó vào phòng tối luôn.Hệ thống: "........."
Hệ thống Đoàn Viên thiếu chút là bắn rap bằng tiếng mẹ đẻ của hắn!
Ký chủ nhà nó sao lại có thể c.hó như vậy chứ!?
Tại sao!!!!??Đoàn Nguyên suýt nữa thì khóc.Bắt nạt máy quá đáng!
Quá đáng!
Quá đáng!!Mãi cho đến lúc Tiêu Vọng Quân dùng xong bữa sáng, hắn mới thả hệ thống ra, lại còn giao cho nó thêm nhiệm vụ: "Đi điều tra kĩ càng lai lịch của Trần Hân Nghiên."
Hệ thống không có tâm trạng làm việc, nhưng người ta mạnh hơn nó, lõi của mình còn bị người ta điều khiển.
Nó vẫn chưa muốn ch.ết!Hệ thống chỉ có thể bực bội đi làm.Bạch Nhạc Nhạc tới tìm Tiêu Vọng Quân, hắn đưa cho nhóc thuốc uống hôm nay.Khi vào tới khu vực quay phim, Tô Hàm quả nhiên còn chưa đến.
Hôm qua uống say còn lăn giường với phụ nữ, đến đúng giờ kiểu gì được.
Đạo diễn cùng các ekip đoàn phim đều bất mãn với sự vắng mặt của Tô Hàm.Trợ lý của Tô Hàm nôn nóng, cố gắng để liên lạc với cậu ta, nhưng không ai nhấc máy.Thẩm Vọng Kỳ hết kiên nhẫn, chỉ có thể quyết định quay cảnh của những người khác trước, chẳng hạn như Tiêu Vọng Quân.Tiêu Vọng Quân nói ra thì cũng chỉ là nhân vật phản diện trong kịch bản, nhiều nhất 1 tuần là lãnh cơm hộp.
Lý do hắn không hoàn thành phần quay sớm là vì muốn ở lại gây ảnh hưởng tới Tô Hàm thôi.
Nếu không phải đoàn phim này có Tô Hàm, hắn đã không ngồi ở đây.Mà hiện tại, danh tiếng của cậu ta ở chỗ này coi như là bị hủy hoại hoàn toàn rồi.
Hắn không nhất thiết phải ở lại đây nữa.
So với quay phim, Tiêu Vọng Quân càng thích làm thí nghiệm hơn.
Mãi đến giữa trưa, Tô Hàm mới khoan thai đến muộn.
Khiến Thẩm Vọng Kỳ không khỏi đen mặt.
Hệ thống bên kia đã gần như đã đào toàn bộ gốc gác Trần Hân Nghiên lên rồi.
Tiêu Vọng Quân liếc nhìn lịch sử tình trường với đống tài liệu đen của đối phương, rồi lại hơi nhướng mày trước xuất thân của cô ta.
Trần Hân Nghiên này thế mà lại là người nhà họ Trần, nhưng cô ta cũng chỉ có thể được tính là nhánh phụ Trần gia thôi.
Tuy nhiên, thân phân chi thứ là quá đủ để cô ta hô mưa gọi gió trong giới giải trí.
Chẳng trách tuổi không lớn, vào nghề chưa lâu mà đã leo đến vị trí ảnh hậu.
Khoảng thời gian vắng bóng trước ánh đèn sân khấu vậy mà lại là lén đi kết hôn.
Ba năm trước, Trần Hân Nghiên kết hôn với một người mẫu nam, kiểu chó săn nhỏ.
Người mẫu nam này tướng mạo khá tốt, còn biết nói lời đường mật.
Trần Hân Nghiên lớn hơn anh ta 6 tuổi, lại cam tâm tình nguyện làm thiếu nữ bên cạnh anh ta.
Trần gia kịch liệt phản đối mối quan hệ này, cô liền trộm luôn sổ hộ khẩu rồi cùng anh ta kết hôn.
Năm thứ 2 sau khi kết hôn còn sinh được một bé gái.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, lúc con gái được 3 tháng tuổi, anh ta ngoại tình rồi bị Trần Hân Nghiên bắt quả tang tại trận.
Điều này đã khiến một người phụ nữ mạnh mẽ trên thương trường như Trần Hân Nghiên bị tổn thương không nhỏ.
Nhưng cô cũng là người tàn nhẫn, tuy không quyết định ly hôn, nhưng đã hành hạ tên chồng rất thảm.
Hôn nhân của Trần Hân Nghiên mặc dù không được Trần gia chúc phúc, nhưng cũng không đến mức bị đuổi khỏi nhà.
Nên sử dụng thế lực nhà họ Trần để đày đọa một nam người mẫu nhỏ nhỏi là không thành vấn đề.
Anh ta hiện tại đã bị Trần Hân Nghiên tống vào bệnh viện tâm thần, ở trong đó chịu đựng hành hạ, mỗi ngày đều chửi rủa Trần Hân Nghiên.
Mà cô dù rất căm hận người đàn ông kia, nhưng vẫn đối xử rất tốt với con gái.
Hơn nữa cô cũng không thiếu tiền, không có ý định đi bước nữa mà chỉ muốn ở cạnh con gái thêm vài năm.
Cô không chịu nổi cảnh cô đơn, chồng thì lại có cũng như không, cô cần một người khác để 'thỏa mãn'.
Khi gặp Tô Hàm, cô rất nhanh liền chấm cậu ta.
Sáng hôm sau tỉnh lại, Trần Hân Nghiên rất hài lòng với năng lực của Tô Hàm.
Cũng chẳng để tâm đến cái danh tiếng nát bét của Tô Hàm, sẵn sàng cung cấp tài nguyên cho cậu ta, chỉ cần cậu ta trở thành người của cô, mà Tô Hàm.......đồng ý rồi.
--------------033