Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  (Quyển 4) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô

[BOT] Mê Truyện Dịch
(Quyển 4) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô
Chương 780: Phá vòng vây, mỹ nhân thuyết khách* (4)


Gián điệp đang ẩn náu trong số tàn quân của quận Ngọa Long?

Mọi người nghe vậy trong lòng đều cảm thấy kinh ngạc, chỉ có mỗi Phong Chân và Dương Tư vẫn tỏ ra bình tĩnh, dường như đã đoán được từ trước.

Lý Vân – học sinh chăm ngoan có vấn đề gì là hỏi ngay và luôn, anh kinh ngạc hỏi: "Nếu như gián điệp đang ẩn núp trong tàn quân của quận Ngọa Long, vậy thì gã ta quá to gan rồi.

Lén lút đầu độc quận thủ quận Ngọa Long, khiến cho hơn mười nghìn binh sĩ chết trận...

Gã tin rằng mình sẽ không bị phát hiện đến vậy ư?"

Mạnh Hồn không trả lời Lý Vân, ngược lại ông nói: "Thái Tương là hậu duệ duy nhất còn lại của Quận thủ Quận Ngọa Long, có thể nói cậu ta là nhân vật quan trọng chỉ đứng sau Quận thủ.

Quân địch tập kích đúng vào đêm khuya chẳng phải là vì muốn giết hai cha con nhà họ ư?

Nếu như để lại Thái Tương thì khó mà đảm bảo được Thái Tương không nuôi dưỡng thực lực, ngủ đông vài năm, sau đó tập hợp thuộc hạ cũ của cha mình để báo thù.

Nhổ cỏ tận gốc nếu không hậu họa khôn lường"

Lý Vân nghiêm túc nghe Mạnh Hồn nói.

Bình thường Mạnh Hồn không thích nói nhiều, cảm giác tồn tại của ông rất thấp, nhưng kinh nghiệm và sự từng trải của Mạnh Hồn rất phong phú, đáng để các tiểu tướng học tập.

Mạnh Hồn nói tiếp: "Nếu như trong trường hợp hai bên giằng co nhau trên chiến trường, tìm được điểm yếu, quyết một trận sống mái mới có thể đột phá vòng vây.

Nhưng theo như những gì vừa nãy người nọ nói, thì phe địch rất mạnh, chiến lực của cả hai bên cách xa nhau.

Trong tình huống này mà muốn đột phá vòng vây thì chắc chắn phải điều động rất nhiều quân tinh nhuệ hộ tống, khả năng có thể đột phá được vòng vây lại càng thấp.

Tuy rằng có thể phá được vòng vây nhưng truy binh chắc chắn sẽ đuổi theo không bỏ..."

Nếu binh lực hai bên chênh lệch không quá nhiều, tập trung binh lực tấn công vào một điểm, tỉ lệ có thể phá vây thành công vào khoảng 50%.

Nếu như binh lực của hai bên cách xa nhau, nếu một phe có thể nghiền nát một phe khác dễ dàng, phe yếu hơn muốn phá vậy thì chỉ càng tăng tốc quá trình sụp đổ.

Hơn nữa, không nói đến tỷ lệ phá vây cao bao nhiêu, dù có thể phá vây được thì truy binh theo sau tuyệt đối không buông tha.

Một Quận thủ quận Ngọa Long chết vẫn chưa đủ, muốn khiến cho thế lực này hoàn toàn biến mất, tuyệt đối không thể để lại Thái Tương.

Một khi Thái Tương còn sống, Thái Tương sẽ dùng thân phận ấu chủ để chỉnh đốn quân đội cũ của cha mình, suy cho cùng vẫn là một mối họa.

Lý Vân chợt hiểu ra, anh hỏi Mạnh Hồn để kiểm chứng: "Ý của Mạnh Giáo úy là, lúc trinh sát của ta phát hiện ra tàn quân của quận Ngọa Long thì không phát hiện ra dấu viết của truy binh, điều này rất khác thường, cho nên...

Mạnh Giáo úy mới nghi ngờ trong số bọn họ có gián điệp?"

Mạnh Hồn gật đầu, ông nói: "Nếu như đổi lại là ta, chắc chắn sẽ phái quân đi bắt bằng được Thái Tương.

Nếu như để cho mười mấy người hộ tống ấu chủ phá được vòng vây thoát ra ngoài ngay dưới mắt mình, thì rõ ràng là cố ý.

Chính vì thế mà ta nghi ngờ gián điệp vẫn còn đang ẩn núp trong số bọn họ.

Chỉ có như vậy quân địch mới có thể yên tâm mà thả Thái Tương đi, dung túng cho bọn họ phá vòng vây thoát ra ngoài.

Nếu như đoàn người của Thái Tương may mắn gặp được những chư hầu khác, hơn nữa còn yêu cầu bọn họ giúp đỡ, vậy khi các chư hầu khác tiếp nhận bọn họ thì liệu có nghi ngờ rằng số tàn binh bại tướng này có điểm khác thường?"

Các vị võ tướng toát mồ hôi lạnh, nếu là như thế thì quả thật bọn họ cũng sẽ không nghi ngờ đám người Thái Tương.

Nói khó nghe một chút, chẳng qua Thái Tương chỉ là con chó chết chủ, phải phụ thuộc vào người khác mới sống được, ai sẽ nghi ngờ cậu ta và đám tôi tớ của cậu ta?

Không ít khán giả cũng cảm thấy đầu óc mình không theo kịp, những cái bẫy vòng vào với nhau.

[Kẹo Đường Tam Lâm]: Không phải chứ, trong số những người Streamer cứu có cả gián điệp thật à?

[Bánh Sầu Riêng Hoa Quế]: Người ta thường hay đồng tình với kẻ yếu, sự đề phòng với bọn họ cũng thấp hơn.

Ai có thể nghĩ đến việc trong số tàn binh bại tướng mà họ cứu có gián điệp của quân địch đang ẩn núp chứ?

Bất cẩn một cái nói không chừng lại giẫm vào vết xe đổ, trở thành Quận thủ quận Ngọa Long thứ hai đấy.

[Nước Dừa Đánh Trứng]: Nếu thế thì Streamer phải để ý nha, phải tìm ra gián điệp đang ẩn náu để tránh đêm dài lắm mộng.

[Thiên Tử Tiểu Long Bao]: Nghĩ mà sợ, nếu như không đủ tinh tường nói không chừng đã mắc bẫy của bọn chúng rồi.

Khán giả vẫn còn đang rùng mình sợ hãi, trong đầu đã tưởng tượng ra cảnh Khương Bồng Cơ mắc bẫy, sau đó bị đánh lén.Vẻ mặt của Lý Vân tái nhợt, lạnh cả người, anh nói: "Nếu như là thế thật thì chắc chắn là chúng ta sẽ không đề phòng"

"Hừ!"

Điển Dần thở phì phì một cách thô lỗ: "Đám tiện nhân đó còn đang nghĩ xem nên dùng lại chiêu cũ thế nào đấy, bọn chúng còn muốn đối phó với chúng ta bằng âm mưu thâm độc như vậy?"

"Mưu kế mạnh hay yếu không nằm ở việc nó có cao minh hay không, chỉ cần có hiệu quả là được" Ánh mắt của Phong Chân hướng về phía Khương Bồng Cơ, anh ta nói: "Nếu chủ công không ngại thì có thể phái người đi điều tra xem trong số họ có ai mang theo cỏ mê và bột hoa Dương Kim Gia không, nếu có thì kẻ đó chính là gián điệp!"

Khương Bồng Cơ gật đầu, cô nói: "Phái quân y đi điều tra, nhớ đừng để đánh rắn động cỏ, tất cả mọi người vẫn hành động như bình thường"

Giống như lý lẽ kẻ mạnh sẽ không để phòng kẻ yếu đang sa cơ thất thế, những binh lính bị thương cũng sẽ không để phòng quân y đến khám bệnh cho họ.

Quân y trong quân của Khương Bồng Cơ đa phần là nữ binh, tuy rằng cô nào cũng dũng mãnh nhưng dù gì bọn họ cũng là nữ, càng dễ khiến người khác buông lỏng cảnh giác.

Không bao lâu sau đã có tin tức báo về.

"Chủ công, đây chính bọc vải mà bọn thuộc hạ tìm thấy trong áo của hai kẻ nọ, đối phương cực kỳ cảnh giác, cũng phải mất khá nhiều công sức mới có thể lấy được."

Một nữ binh lấy ra hai bọc vải nhỏ xám xám từ trong tay áo, mở ra: "Lang trung đi theo quân đã kiểm tra qua thứ này, đây chính là bột phấn được mài ra từ nước thuốc của cỏ mê, hiệu quả mạnh hơn cỏ mê rất nhiều"

Một cái bọc khác cũng chứa thứ bột có màu sắc không đồng đều kia chính là bột hoa Dương Kim Gia.

Chứng cứ rất rõ ràng, quả nhiên trong đám người này có gián điệp.

Điển Dần cau mày, anh ta lên tiếng hỏi.

"Chủ công, nếu như bỏ chỗ bột này vào trong đồ ăn liệu sẽ khiến bao nhiêu người mê mệt?

Mùi này có hơi hắc, chẳng lẽ binh sĩ lại không nhận ra?

Nếu như đồ ăn có vị khác trước chắc chắn sẽ khiến người ta cảnh giác..."

Khương Bồng Cơ cười cười, cô nói: "Cơm nấu cho binh lính đều là cơm tập thể, nấu một lúc cả một nồi to, nấu cũng không kỹ, có chút vị lạ cũng không có gì là khác thường?

Huống hồ quân địch cũng không cần tất cả mọi người đều bị dính thuốc ngủ, chỉ cần tình hình của chúng ta không tốt, thường xuyên mệt mỏi buồn ngủ là được.

Làm cẩn thận một chút thì khả năng bị phát hiện là rất nhỏ.

Chính vì thế mà Quận thủ quận Ngọa Long mới bị mắc bẫy"

"Chủ công có muốn bắt tên gián điệp đó lại không?"

Lý Vân hỏi ý kiến của chủ công nhà mình.

"Không cần rút dây động rừng" Khương Bồng Cơ lắc đầu, ý bảo Lý Vân đừng nóng vội: "Gián điệp có thể là quân cờ kẻ địch cài vào để ám hại chúng ta nhưng nếu biết lợi dụng thì gã ta cũng có thể trở thành quân cờ của chúng ta để ám hại kẻ địch, phải xem xem cách đánh của người đánh cờ như thế nào thôi."

Khương Bồng Cơ phái người âm thầm theo dõi gián điệp, vẫn tiếp tục hành quân như bình thường, toàn bộ hành trình không phát hiện ra điều gì khác thường.

Rất nhanh chóng, cô gặp phải một vấn đề khó giải quyết.

"Quả nhiên ải Gia Môn đã thất thủ..."

Nhìn lá cờ cắm trên cửa thành ải Gia Môn, gương mặt Khương Bồng Cơ sa sầm, trông có vẻ nặng nề.

Mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, ải Gia Môn là cửa ải hiểm hiếm có của Đông Khánh, dễ thủ khó công.

Nhưng chỉ trong vòng vài tháng, nó liên tiếp bị quân đội của Xương Thọ Vương, quân liên minh Cần Vương và kẻ địch hiện tại công phá, quả đúng là xấu hổ với tiếng tăm ải hiểm.

"Chủ công, nên làm thế nào bây giờ?

Ải Gia Môn không chỉ là cửa ải phải đi qua khi vào Kham Châu mà còn là con đường phải đi qua để quay về Hoàn Châu.

Bây giờ ải Gia Môn đã thất thủ, chúng ta muốn đi qua nơi này chỉ e phải phá ải"
 
(Quyển 4) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô
Chương 781: Phá vòng vây, mỹ nhân thuyết khách(5)


Tuy rằng ải Gia Môn liên tiếp bị phá, nhưng danh tiếng ải hiểm của nó vẫn khiến người khác đau đầu.

Xương Thọ Vương công phá ải Gia Môn bằng lửa, quân liên minh dùng chiến thuật đầu người để thắng, cái giá phải trả cũng không nhỏ.

Bọn họ chỉ có ba mươi nghìn quân, căn bản là không thể lãng phí được, chứ đừng nói đến chuyện tấn công ải Gia Môn.

Vẻ mặt Khương Bồng Cơ nặng nề, cô nói: "Phái người đi điều tra xem đại tướng trấn giữ ải Gia Môn là ai?

Chuyện quan trọng hơn đó là cô phải xác định xem thế lực đang đóng ở ải Gia Môn và kẻ đánh lén Quận thủ quận Ngọa Long có phải là một không.

Nếu như không phải là cùng một người, Khương Bồng Cơ không chỉ phải đề phòng kẻ đánh lén đang ẩn núp mà còn phải ứng phó với quân địch ở ải Gia Môn.

Nói là bao vây tứ phía cũng không quá.

Đối diện với tình hình này, sắc mặt của mọi người đều có vẻ nặng nề, mấy vị võ tướng đã chuẩn bị sẵn tâm lý khiêu chiến ải Gia Môn.

Khương Bồng Cơ dẫn quân đóng trại, lẳng lặng quan sát thế cục của ải Gia Môn.

Một người lính được phái đi đứng bên ngoài ải Gia Môn hét to: "Người trên thành là ai, chủ công nhà ta chính là Châu mục Hoàn Châu Liễu Hi, các ngươi còn không mau mau mở cửa thành?"

Không bao lâu sau, trên tường thành có người dựng cung cái tên, mũi tên lao xuống cắm phập xuống đất cách chỗ người lính đang đứng mười trượng.

"Loạn thần tặc tử thì Châu mục cái gì?

Chỉ có Châu mục do Long Khánh bệ hạ khâm điểm mới có thể thuận lợi qua ải, các ngươi cút về đi!"

Người lính nghe vậy, tim đập thình thịch.

"Long Khánh bệ hạ" chính là Xương Thọ Vương, sau khi lão ta tự xưng làm hoàng đế đã đổi niên hiệu thành "Long Khánh"

"Long Khánh bệ hạ cái gì?

Bệ hạ của Đông Khánh chỉ có một giờ vẫn còn đang ở trong hoàng thành của Kham Châu kia kìa, cái vị bệ hạ mà các ngươi đang gọi mới chính là loạn thần tặc tử.

Đám nghịch tặc trên thành kia còn không mau buông vũ khí đầu hàng, đưa tay chịu trói?"

Người lính nói xong, đám người trên thành lại cho anh ta thêm hai phát tên nữa.

Chỉ đáng tiếc, khoảng cách giữa hai bên quá xa, không trúng được ai.

Hai bên khẩu chiến, thăm dò lẫn nhau.

Một lúc nữa trôi qua, trên thành xuất hiện một gã đàn ông cao to lực lưỡng mặc áo giáp.

Gã hỏi một câu, sau khi biết được đầu đuôi sự việc liền cười lạnh sai lính đi lấy cung tên của gã tới.

Gã cài tên kéo cung, thân cũng nặng nề nhanh chóng được kéo căng thành một hình tròn, mũi tên bật lên lao ra khỏi cung phóng thẳng về phía đầu của người lính phía dưới.

Mũi tên lao đến, người lính chỉ cảm thấy đầu mình bất chợt lạnh toát, một luồng lực lớn phóng qua đỉnh đầu anh ta, kéo ngược anh ta ngã về phía sau.

"Hừ!"

Gã đàn ông cao lớn hừ lạnh một cái, sai người đi truyền lời.

"Cút về đi, bảo Liễu Hi đến đây"

Dáng vẻ người lính thoát chết trông vô cùng chật vật, đám binh lính trấn giữ ải Gia Môn lại càng hung hăng, gào to "tướng quân thần võ", khí thế như thể dời núi lấp biển.

Giọng nói của bọn họ vang vọng cả vùng trời, ngay đến Khương Bồng Cơ đang ở trong doanh trại cũng nghe thấy.

"Phù Vọng?

Người này là ai?

Mọi người có biết người này không?"

Khương Bồng Cơ không biết nhiều về thuộc hạ dưới trướng Xương Thọ Vương cho lắm, nghe được cái tên lạ cô liền quay ra hỏi thuộc hạ nhà mình.

Chủ cũ của Dương Tư là Xương Thọ Vương, gã cũng từng là mưu sĩ hàng đầu của Xương Thọ Vương nên biết rất rõ về các võ tướng dưới trướng Xương Thọ Vương.

Dương Tư cẩn thận nghĩ một lúc, có hơi ngờ vực lắc đầu: "Tư nhớ trong số võ tướng của Xương Thọ Vương không có người nào tên Phù Vọng cả, có lẽ là sau này mới đến... nhưng chỉ nhìn vào kỹ thuật bắn cung của gã cũng có thể nói người này không phải là kẻ tầm thường vô danh..."

Có thể bắn đứt búi tóc của người lính từ khoảng cách xa như vậy, lại còn kéo người ta ngã ngược về phía sau mấy mét, sao có thể là võ tướng bình thường?

Xương Thọ Vương là kẻ cặn bã, nhưng vận may và kỹ thuật diễn không tồi thế nên lão dỗ được không ít người bán mạng cho lão.

Nói không chừng cái tên Phù Vọng này cũng bị lão lừa ấy.

Ánh mắt của Khương Bồng Cơ thoáng thấy vẻ mặt của Mạnh Hồn có chút khác thường, cô hỏi: "Mạnh Giáo úy biết người này à?"

Mạnh Hồn không khỏi cười khổ, ông không chỉ biết Phù Vọng mà còn quen gã nữa kìa.

"Phù Vọng không phải thuộc hạ của Xương Thọ Vương, Dương tiên sinh không biết cũng là chuyện bình thường" Ánh mắt mọi người chuyển về phía Mạnh Hồn, ông bắt đầu nói về người này: "Thực ra Phù Vọng là gia thần của nhà họ Mạnh, danh tiếng của người này ở Thường Châu cực kỳ cao, có thể nói gã là võ tướng có chiến lực cao nhất dưới trướng Mạnh thị.

Xương Thọ Vương không đủ binh lực, Mạnh thị phái binh chi viện ông ta cũng là chuyện hợp lý"

Nói đến đó, Mạnh Hồn thoáng ngập ngừng cười nói với Khương Bồng Cơ: "Nhắc mới nhớ, Chủ công cũng từng giao chiến với gã"

"Ta từng giao chiến với gã ư?"

Khương Bồng Cơ ngạc nhiên: "Ý ngươi nói là võ tướng ở ngoài thành Kham Châu ngày hôm đó chính là Phù Vọng?"

Mạnh Hồn nói: "Đúng thế"

Lý Vân cũng nhớ ra, hỏi Mạnh Hồn: "Cái vị Phù Vọng đó... chính là cái tên mà Mạnh Giáo úy ngăn không cho ta đuổi theo ngày hôm đó ư?"

Nhớ lại tình hình ngày hôm đó, Lý Vân bây giờ vẫn còn toát mồ hôi lạnh.

Nếu như không có Mạnh Hồn ngăn cản anh đang nóng vội muốn lập công lại, nói không chừng Lý Vân đã trúng một chiêu hồi mã thương của đối phương, trọng thương ngã xuống đất rồi.

Mạnh Hồn gật đầu.

Hơn một tháng trước, Xương Thọ Vương phái quân đi đột kích hoàng thành Kham Châu, ép hoàng đế cùng các đại thần phải chạy trốn, sau cùng lại bị quân của Phù Vọng đuổi theo.

Nếu như không phải quân đội của Khương Bồng Cơ và Dương Kiên đến kịp thì nói không chừng Phù Vọng đã thắng lớn quay về rồi.

Nhắc mới nhớ, Khương Bồng Cơ còn cướp Tuệ Quân từ trong tay Phù Vọng nữa đấy.

Nghĩ đến tình cảnh ngày hôm đó, Khương Bồng Cơ lại cảm thấy không vui.

Hoàng đế và đám đại thần chết hay sống cô không quan tâm, quan trọng là Tuệ Quân suýt biến thành chiến lợi phẩm.

Dù như vậy, Khương Bồng Cơ vẫn khẳng định thực lực của Phù Vọng: "Tên Phù Vọng đó quả thật có chút bản lĩnh"

Cô có thể áp đảo được Phù Vọng là bởi vì hai người không cùng một đẳng cấp.

Lấy cô làm tiêu chuẩn thì tất cả mọi người ở thế giới này đều yếu như sên.

Nếu như chiếu theo tiêu chuẩn bình thường của thế giới này, quả thật Phù Vọng rất lợi hại.

Lợi hại đến mức nào?

Lấy Lý Vân làm ví dụ, ngoại trừ việc kinh nghiệm tác chiến không đủ, vũ lực của Lý Vân cũng được coi là đứng thứ hai trong nội bộ tập đoàn Hoàn Châu.

Nếu như so sánh Lý Vân và Phù Vọng đang trong trạng thái đỉnh cao, khả năng Lý Vân chịu thiệt là rất lớn, nếu không cẩn thận còn có thể mất mạng.

Hôm đó Phù Vọng đã đánh với Khương Bồng Cơ một trận trước rồi bị thương sau đó mới đánh với Lý Vân, vậy mà Lý Vân cũng không thể chiếm được ưu thế nào.

Mạnh Hồn nói với giọng nặng nề: "Chỉ một ải Gia Môn không thôi thì không có gì, nhưng cộng thêm một Phù Vọng chỉ sợ là khó giải quyết"

"Mạnh Giáo úy hiểu nhiều về Phù Vọng không?

Gã có sơ hở gì?"

Mạnh Hồn nói: "Sơ hở ư?

Người này cũng có chút tật xấu.

Nghe người ta nói, Phù Vọng là đứa trẻ được sói hoang nuôi lớn, khi thiếu niên tính cách của gã rất thô bạo hung tàn.

Bị sĩ tộc Thương Châu nuôi nhốt để trở thành thú chọi.

Chọi thú chính là hoạt động vui chơi giải trí của đám sĩ tộc ăn chơi, nó giống như chọi gà...

Chỉ có một thứ khác, đó chính là cho hai người tử tù đấu chọi với nhau, bên sống sót thì bên đó thắng, chết thì không toàn thây.

Phù Vọng chính là như vậy..."

Khương Bồng Cơ nghe Mạnh Hồn giải thích, lông mày cũng hơi cau lại.

Đối với thứ gọi là chọi đó, Khương Bồng Cơ cũng không mấy xa lạ.

Khi cô còn là chiến sĩ gen, để hoàn thành nhiệm vụ cấp trên giao cho, cô cũng từng thâm nhập vào tổ chức chọi thú như thế này.

Người đánh với thú biến dị tinh tế, thắng thì được sống tiếp, so với những gì Phù Vọng trải qua còn ác liệt hơn nhiều.

Quả nhiên, bất kì là thời đại nào đám ăn chơi sâu mọt đều là như nhau.

"Sau đó thì sao?

Sao gã lại trở thành gia thần của Mạnh thị?"

Mạnh Hồn nói tiếp: "Ban đầu Phù Vọng không có tên, chỉ là một đứa trẻ không biết nói tiếng người chỉ hú hét như dã thú, chỉ biết đánh đấm chứ không có tổ chức gì, dễ dàng chịu thiệt.

Sau một lần chọi nào đó gã thua, bị trọng thương được Phù Dương cứu, Phù Dương thương cảm cho Phù Vọng, lại xem trọng tài năng của gã liền thu gã làm gia thần.

Nhắc đến Phù Dương chắc mọi người cũng không biết, chỉ một câu thôi, Phù Dương chính là tai mắt hoàng đế gửi đến làm mật thám, là tử địch với Mạnh thị"

Khương Bồng Cơ nhíu mày nói: "Nếu như đã là tử địch vậy tại sao gã lại trở thành gia thần của Mạnh thị?"
 
(Quyển 4) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô
Chương 782: Phá vòng vây, mỹ nhân thuyết khách (6)


Theo như những gì Mạnh Hồn nói thì Phù Dương chính là ân nhân cứu mạng đồng thời cũng là chủ công của Phù Vọng.

Không có Phù Dương bồi dưỡng và coi trọng, căn bản sẽ không có Phù Vọng của bây giờ.

Cho dù nhìn từ góc độ nào thì Phù Vọng cũng không thể nhảy sang phe đối địch được, nếu làm như vậy sẽ bị người đời chê trách.

Đối diện với vấn đề này, vẻ mặt của Mạnh Hồn có phần khó xử, ông nói: "Chuyện này trừ bản thân Phù Vọng ra thì e là không ai biết được nguyên do uẩn khúc trong đó.

Không ít dân chúng của Thương Châu đều nói rằng Phù Vọng là con sói mắt trắng vong ân phụ nghĩa, không hổ là con hoang do sói nuôi, không chịu được sự mê hoặc của tiền bạc, quyền lực và sắc đẹp mà phản bội chủ cũ, trở thành một con chó săn của Mạnh thị, tóm lại là mắng rất khó nghe"

Thời đại này nếu như đá lão chủ cũ không đáng tin để nhảy sang nơi khác thì cũng không sao, ví dụ như Dương Tư, gã này nhảy việc đâu có áp lực tâm lý gì.

Gã không chỉ không đá chủ cũ, mà trước khi đá còn đào hố chơi cho đối phương một vố to, người khác cũng không nói gì được gã.

Nhưng nếu chủ công rất coi trọng thuộc hạ, lại dẫn dắt, bồi dưỡng, dốc hết tâm huyết dạy bảo thuộc hạ thì sao?

Phù Dương không chỉ cứu Phù Vọng ra khỏi nơi dành cho "thú chọi" đó, còn ban cho gã họ, cho gã tên tuổi, dạy gã biết chữ, truyền thụ võ nghệ, không chỉ có ơn cứu mạng mà còn có tình cha con.

Trong tình huống đó mà gã còn dám chạy sang phía kẻ địch thì không phải là sói mắt trắng thì là gì?

Phù Vọng về phe ai cũng không sao, dù sao là người thì luôn muốn vươn lên cao, dù là cha cũng không thể cấm cản con trai bay cao bay xa được đúng không?

Thế nhưng gã lại chọn quy phục Mạnh thị!

Cả Thương Châu ai chẳng biết Phù Dương và Mạnh thị đối đầu với nhau, hai bên đấu nhau đến mức đỏ cả mắt rồi.

Trong mắt người đời, năng lực yếu kém không phải là chuyện lớn lao, nhưng nhân phẩm chẳng ra gì mới là tội không thể tha thứ.

Khương Bồng Cơ lại không vội kết luận, cô tin vào những gì mình nhìn thấy được hơn.

Nếu như Phù Vọng thực sự là kẻ tiểu nhân không từ thủ đoạn thì hôm đó bên ngoài thành Kham Châu gã đã bắt được Tuệ Quân, không cần thiết phải kiêng dè cô.

Đôi mày kiếm của Điển Dần cau lại, có vẻ chán ghét nói: "Thế nhưng lại là một tên vong ân phụ nghĩa, một tên tiểu nhân vì vinh hoa phú quý mà không từ thủ đoạn?"

Mạnh Hồn lắc đầu, ông cũng không dám chắc.

Tin đồn vẫn chỉ là tin đồn, trong đó có quá nhiều sự bịa đặt, ông vẫn luôn tôn trọng sự thật.

"Chuyện này không nên kết luận vội, người ngoài đều đồn rằng Phù Vọng nhận hối lộ của Mạnh thị, không chỉ phản bội chủ cũ, mà còn ám sát Phù Dương.

Có điều nếu như suy xét cẩn thận thì sẽ phát hiện thực ra tin đồn này hoàn toàn không có căn cứ.

Phù Dương cũng không phải là bị người ám sát mà là do vết thương cũ vỡ ra, xui xẻo nhiễm bệnh, sau đó vì không điều trị được mà qua đời.

Không ít người biết chuyện này.

Theo như thuộc hạ thấy, cái chết của Phù Dương không có liên quan gì đến Phù Vọng.

Còn về phần Mạnh thị mời chào Phù Vọng, thì đó cũng là chuyện xảy ra sau khi Phù Dương đầy bốn chín ngày..."

Có thể xác định là, sau khi Phù Dương qua đời, Phù Vọng mới bị nhà họ Mạnh mời chào, càng không có chuyện gã xuống tay với ân nhân cứu mạng của mình.

Người ngoài đồn đại càng ngày càng khó nghe, dân chúng Thương Châu một mặt thì gọi Phù Vọng là chiến thần, một mặt thì khinh bỉ nhân phẩm và tác phong của gã.

Cứ như thế lại càng tiện cho Mạnh thị khống chế Phù Vọng.

Còn về phần chân tướng như thế nào, có ai để ý đâu.

Bọn họ thích tin vào những gì khiến bọn họ cảm thấy hứng thú hơn, càng giật gân càng thích.

"Đồn đại chỉ cần một cái miệng, muốn sửa lại phải chạy gảy cả chân" Khương Bồng Cơ cười cười, nói: "Theo như những gì Mạnh Giáo úy nói, Phù Vọng bị chụp mũ cho không ít tội, nhưng dù thế nào chuyện gã theo phe đối đầu sau khi chủ cũ qua đời vẫn là một nhược điểm khiến người khác chỉ trích"

Mạnh Hồn thở dài gật đầu, cái này thì đúng là không có cách nào để thanh minh được.

Theo ai cũng được, thế nhưng sao cứ phải theo Mạnh thị.

Theo Mạnh thị thì cũng thôi, người này còn trở thành cánh tay đắc lực của nhà họ Mạnh.

Hôm nay muốn ngựa tốt, ngày mai muốn mỹ nhân, hôm sau nữa là rượu ngon, sau này lại là quan cao lộc hậu, xét một mặt nào đấy, gã và Phong Chân rất giống nhau, bình thường cưỡi ngựa dạo phố gây chuyện thị phi, nếu như gã không phải là tướng tài hiếm có thì Mạnh thì chưa chắc đã chịu nhịn gã.Nếu như Phù Vọng không tham lam như vậy, suốt ngày đòi hỏi cái nọ cái kia của Mạnh thị, nói không chừng còn có fangirl, fanboy nhảy ra thanh minh cho gã.

Nhưng tất cả các hành vi của gã đều đang thể hiện gã quay đầu đi theo nhà họ Mạnh chỉ vì vinh hoa phú quý, tiền tài mĩ nhân.

"Tóm lại nhược điểm của cái gã này là gì?"

Mạnh Hồn cười khổ một tiếng, ông nói: "Người này thích mỹ nhân, ngựa tốt, rượu ngon, đồ quý hiếm"

Khương Bồng Cơ chép miệng một cái: "Những thứ mà Mạnh Giáo úy nói ai cũng thích cả"

"Cái này không giống...

Lúc vừa mới chuyển sang Mạnh thị, Phù Vọng liếc một cái là ngắm trúng ái thiếp của em trai thứ Mạnh Trạm, ưa dung mạo của cô ta, trêu ghẹo cô ta ngay trước mặt mọi người, lại còn mặt dày xin xỏ Mạnh Trạm.

Mạnh Trạm không đồng ý, gã bảo quậy là quậy, suýt chút nữa cướp đoạt trắng trợn trước mặt mọi người" Lúc nhắc đến chuyện này, ánh mắt Mạnh Hồn bất giác liếc về phía Phong Chân: "Trường nuôi ngựa của nhà họ Mạnh là trường nuôi ngựa lớn nhất Đông Khánh, nuôi dưỡng ra vô số chiến mã.

Mấy năm trước, ở đó có một ngựa tốt hiếm có, vốn dĩ Mạnh Trạm muốn để lại cho mình cười.

Nhưng để lung lạc Phù Vọng, ông ta đành nhịn, tặng con ngựa đó cho Phù Vọng.

Ai ngờ Phù Vọng tham lam, còn đòi Mạnh Trạm mười mấy mỹ nhân..."

Trong con mắt người ngoài, Phù Vọng không chỉ ỷ vào bản lĩnh của mình mà tác oai tác quái, lại còn thích tìm đường chết.

Mọi người kinh ngạc, một tên suốt ngày gây sự như thế mà Mạnh thị vẫn nhịn được à?

Thật đúng là chân ái.

[Tái Phác]: Ha ha, quả đúng là Phong Chân phiên bản plus.

[Điệp Y Màu Xanh]: Cho tui xin, cái tên Phù Vọng đó làm sao mà đáng yêu bằng Phong Chân?

Chí ít Phong Chân "tiểu công túa" nhà này sẽ không làm ra những hành động phản bội như thế?

Phong Chân nhà này phóng đãng nhưng không đê tiện, còn cái tên Phù Vọng ấy à...

Chậc, mười mấy tên Phù Vọng chồng lên nhau cũng không bằng một góc của "tiểu công túa".

[U Hồn Tàn Nguyệt]: Đúng thế, so sánh gã với Phong Chân thật sự là bôi đen Phong Chân nhà ta.

Giống như bác lầu trên đã nói, Tiểu Chân Chân tuy phóng đãng nhưng không đê tiện, Phù Vọng thì chẳng có nguyên tắc gì cả.

Cho dù là xuất phát từ lý do gì, gã cũng không thể đi theo kẻ địch của ân nhân được.

Theo như những gì Mạnh Giáo úy vừa nói, tui cảm thấy tên này đúng chỉ là vì tiền quyền sắc, không hề có nguyên tắc giới hạn, chẳng đáng yêu tí nào.

[Gió Thổi Hạt Cát]: Tôi lại thấy không thể tin hoàn toàn vào lời đồn được.

Livestream hôm nọ tôi cũng xem, Phù Vọng bắt Tuệ Quân nhưng lúc gã đánh nhau với Streamer lại bó chân bó tay, không hề lấy Tuệ Quân ra làm khiên chắn khiến cho Streamer sợ ném chuột vỡ đồ, không để cả mình lẫn đối thủ làm tổn thương đến Tuệ Quân, lúc đó tui cảm thấy gã cũng đàn ông lắm, cả người toát lên vẻ chính khí lẫm liệt.

[Kẹo Chanh Đường]: Chính khí đâu ra, nói không chừng là mê gái ấy, không thể để mỹ nhân tuyệt sắc bị tổn thương...

Tưởng tượng nhiều thế làm gì.

Cưỡng chế đem cái mình nhận định là đáng yêu đặt lên người đối phương, bao nhiêu nam thần đều sinh ra từ đó?

Mạnh Hồn lại thở dài: "Tuy rằng Phù Vọng có rất nhiều điểm khiến người khác lên án nhưng quả thật gã rất có tài, không hổ danh là đệ nhất Thương Châu, nếu không thì Mạnh thị đã chẳng nhịn gã ngần ấy năm.

Có gã trấn thủ ải Gia Môn, thật sự là khó công phá"

"Tính cách của người này như thế nào?"

Mạnh Hồn nói: "Người ta đều nói rằng tính tình Phù Vọng ngang ngược táo bạo, có điều thần cũng có qua lại với gã, cảm thấy gã khác với lời đồn"
 
(Quyển 4) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô
Chương 783: Phá vòng vây, mỹ nhân thuyết khách (7)


Mọi người nghe vậy thì thấy hứng thú lắm.

Tên Phù Vọng này thật thú vị, tại sao trước và sau lại như hai người khác nhau vậy?

Gã đang đề phòng ai ư?

Khương Bồng Cơ ngồi ghế trên và suy nghĩ, trong lòng cô có một nghi vấn nho nhỏ, đó là...

"Sau khi Phù Dương qua đời, thuộc hạ của ông ta bị Mạnh thị xử lý hay bị triều đình áp giải về?"

Câu hỏi đó như một ánh sáng xuyên thấu Mạnh Hồn, khiến tâm trạng của ông đột nhiên vui hơn.

"Thuộc hạ cũ của Phù Dương vẫn còn trong tay Phù Vọng" Ông nói chắc như đinh đóng cột: "Thần nhớ rõ rằng, những thuộc hạ cũ kia mới đầu bị Mạnh thị âm thầm khống chế, nhưng sau không hiểu sao lại bị điều động đến chỗ Phù Vọng...

Chủ công nghi ngờ Phù Vọng đến cậy nhờ Mạnh thị là có nỗi khổ tâm gì sao?"

Khương Bồng Cơ cười: "Ta đâu nói như vậy.

Trên chiến trường nên tránh xử lý mọi việc theo cảm tính, ai cần biết Phù Vọng là người thế nào, nương nhờ Mạnh thị là có khổ tâm gì hay không, đối với chúng ta mà nói, gã chỉ có một thân phận là kẻ địch mà thôi.

Mà đã là kẻ địch thì cần gì phải biết gã khổ tâm hay suy nghĩ điều chi"

Con người là động vật hành động theo cảm tính.

Khi họ biết được ai đó vì có nỗi khổ riêng nên mới hành động như thế, họ sẽ không kiềm chế được mà thấy tội nghiệp cho người kia, thậm chí là có thái độ tán thành với hành động ấy.

Trong tình huống bình thường thì không sao, nhưng trong chiến tranh thì lại là một điểm yếu chí mạng.

"Giờ việc quan trọng là làm thế nào vượt qua ải Gia Môn, quân số bên ta khá ít nên không thể cứ mù quáng xông lên được, phải dùng trí.

Luận về chiến đấu thì mình Khương Bồng Cơ cũng có thể quất cho Phù Vọng một trận tơi bời, nhưng gã là đại tướng quân địch cơ mà, dễ gì đồng ý chơi một chọi một với cô chứ?

Chúng chiếm cứ ưu thế địa hình hiểm trở của ải Gia Môn, nếu cố thủ ở đó mãi không suy chuyển thì Khương Bồng Cơ cũng bó tay.

Phong Chân nói: "Chủ công, theo ý thần thì nếu Phù Vọng có nỗi khổ tâm mới đi nương nhờ Mạnh thị, thì chúng ta có thể sử dụng biện pháp thuyết phục để gã về phe mình.

Dù nỗi khổ tâm ấy có là gì, thì điều đó cũng cho chúng ta biết rằng gã và Mạnh thị không đoàn kết với nhau, đôi bên bằng mặt không bằng lòng, rất có thể sẽ lợi dụng được"

Khương Bồng Cơ khẽ nhíu mày, ý bảo Phong Chân nói tiếp.

"Chân có một kế này, chúng ta có thể thử xem?"

Phong Chân cười như đã đoán trước được mọi việc.

"Nói đi."

Phong Chân tiếp tục: "Chủ công có thể phái người đến thuyết phục, dụ dỗ Phù Vọng, đồng thời âm thầm tiếp cận gián điệp được gài vào quân Ngọa Long, xem gã tiếp xúc với trong thành vào lúc nào.

Phù Vọng vẫn nghĩ chúng ta chưa phát hiện ra ai là gián điệp, nên rất có thể chúng sẽ dùng lại chiêu cũ, chơi trò bỏ thuốc rồi đánh lén ban đêm.

Ngày đánh lén ấy, chúng ta lại phái sứ giả qua thuyết phục, điều này sẽ làm chúng bớt cảnh giác.

Đến đêm, Phù Vọng dẫn binh đến tấn công, chúng ta sẽ mai phục ở đó từ trước, đánh cho chúng trở tay không kịp.

Nếu có thể bắt sống Phù Vọng thì tuyệt vời"

Khương Bồng Cơ nghe vậy thì lập tức suy nghĩ.

Cách của Phong Chân thật sự là một cách hay, mà khả năng Phù Vọng sập bẫy là cực cao.

Nhưng...

Dù là phản kích, nhưng là đánh đêm, nên cái giá mà họ phải trả cũng không nhỏ.

Tính cả binh mã của Liễu Xa thì Khương Bồng Cơ cũng chỉ có ba mươi nghìn người, không hiểu được.

Cô lạnh lùng gõ tay lên bàn, nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Cách này cũng được, nhưng mà...

Ta muốn suy nghĩ thêm"

Phong Chân chắp tay: "Thần xin lắng nghe"

"Mai phục phản kích quân địch, nhưng trời thì tối đen, đánh loạn một trận ắt khó tránh khỏi thương vong nghiêm trọng" Giọng nói của Khương Bồng Cơ rất bình tĩnh, nhưng nội dung lại khiến người ta phải rùng mình: "Vậy nên phải thêm chút chiêu trò ở khoản mai phục này.

Chúng ta sẽ cử người đào hầm thông ra ngoài doanh trại, rồi lén vận chuyển những vật dễ bắt lửa vào trong lều, chờ đến khi quân địch đánh tới đây...

Chúng ta châm lửa thiêu chúng luôn.

Cử quân tinh nhuệ ẩn nấp trong đường hầm, chờ quân địch loạn cào cào lên thì xông ra tiêu diệt...

Các ngươi thấy sao?"

Mọi người nghe xong thì câm như hến.

Chủ công nhà họ...

Đúng là độc ác.

Phong Chân nhíu mày: "Nếu đào hầm thì dễ bị người ta phát hiện lắm"

Dương Tư vừa cười vừa đáp: "Có khó gì đâu, đào cửa hầm trong lều nào đó là được."

Tính Phong Chân cẩn thận, lo nghĩ chu đáo, nên nói tiếp: "Nhưng dù có làm vậy đi nữa, chúng ta qua được mắt của kẻ địch nhưng sao qua được mắt gián điệp chứ.

Làm vậy thì chắc chắn sẽ rất ồn ào, chúng ta không thể che giấu được tên gián điệp kia đâu.

Mà nếu gã ta báo lại cho quân địch thì kế hoạch của chúng ta coi như đi tong.

Như vậy vẫn mạo hiểm, trừ khi chúng ta vạch mặt được tên gián điệp ấy rồi kéo gã ta về phe chúng ta"Dương Tư nghĩ rồi đáp: "Gã ta vốn là thuộc hạ thân tín của Quận thủ quận Ngọa Long, không ngờ lại lén lút quy hàng Mạnh thị, chắc cũng không phải kẻ có tính tình kiên định gì.

Gã ta có thể phản bội Quận thủ quận Ngọa Long thì chắc chắn cũng có thể vì lợi ích mà phản bội lại Mạnh thị, cách này khả thi đấy."

Nếu kéo được tên gián điệp ấy về thì kế hoạch của họ sẽ hoàn hảo.

"Nếu mọi người không còn ý kiến thì cứ quyết như vậy đi" Khương Bồng Cơ nhìn quanh một vòng rồi hỏi: "Ai xung phong đi thuyết phục Phù Vọng?"

Thời này vẫn có quy định không giết sứ giả, tuy trong mắt Khương Bồng Cơ thì cái quy định này là thừa, nhưng với người khác thì vẫn có tác dụng nhất định.

Trong tình huống bình thường thì sứ giả sẽ không có nguy hiểm gì đến tính mạng, trừ khi là tình huống đặc biệt.

Mạnh Hồn chủ động bước ra nhận nhiệm vụ: "Thần và Phù Vọng cũng gọi là có quen biết, hiểu một chút về gã, thần xin được thử một lần"

"Được, vậy ngươi đi đi, thăm dò thử xem Phù Vọng theo chiều hướng nào?"

Khương Bồng Cơ khá tín nhiệm Mạnh Hồn, cô sẽ không nghi ngờ lòng trung thành của ông khi ông tiếp xúc với chủ cũ, vậy nên đồng ý rất nhanh.

"Thần nhất định sẽ không để chủ công phải thất vọng"

Ngoài doanh trại treo bảng ngừng chiến, không có ý định xuất binh hay phá ải Gia Môn, trong thành cũng bình yên như vậy.

Phù Vọng nghe nói Liễu Hi phái sứ giả sang, hỏi xong tên của sứ giả thì cười khanh khách.

Nửa người trên của gã mặc áo giáp, bên cạnh là vài vò rượu còn chưa uống hết, nghe tin sứ giả đang ở ngoài thành xin được gặp thì cười lạnh và nói với người bên cạnh: "Nhớ năm đó, Mạnh Hồn là tên không biết ăn nói, nói mãi cũng không nói nổi một câu.

Giờ Liễu Hi lại phái ông ta đến thuyết phục bổn tướng quân chứ, đúng là chết cười...

Thôi gặp làm gì, đuổi ông ta đi đi, nhìn lại mất hứng"

Phó tướng vội vàng nịnh hót: "Tình nghĩa giữa chủ công và tướng quân sâu sắc đến thế, sao có thể bị lay động chỉ vì tên Mạnh Hồn ấy chứ?

Mạt tướng nghe nói, Mạnh Hồn là một tên hèn nhát, vợ con bị người ta hà hiếp bao nhiều lần, đầu phải cắm mấy cái sừng rồi, đúng là nhục"

Phù Vọng cười: "Vậy nên mới không muốn gặp"

Phó tướng nói tiếp: "Hay tướng quân cứ gặp xem sao, sỉ nhục ông ta cho Liễu Hi biết mặt"

Phù Vọng im lặng, gã lấy một vò rượu rồi nói với vẻ không quan tâm: "Cái mặt xấu như thế thì có gì đáng để gặp.

Nếu là cô gái bên cạnh Liễu Hi kia thì tốt, đúng là người đẹp nghiêng nước nghiêng thành, một nụ cười thôi cũng đủ làm chúng sinh điên đảo"

Phó tướng cười, trong đôi mắt đang rũ xuống ấy hiện lên sự xem thường.

Đang đánh trận còn tơ tưởng đến đàn bà, đúng là hết thuốc chữa.

Tính tình của Phù Vọng sớm nắng chiều mưa, đổi ý xoành xoạch.

Vừa rồi còn chê bai Mạnh Hồn, giờ lại gọi lính truyền tin về: "Thôi, dẫn ông ta tới xem sao?"

Gã nói xong thì đẩy vũ cơ đang cố sấn tới, rồi quay người đi qua sảnh bên cạnh.

Phù Vọng vừa nhìn thấy Mạnh Hồn thì phủ đầu ngay: "Liễu Hi phái ngươi tới khuyên hàng hả?"

Mạnh Hồn hạ giọng, đáp: "Không phải.

Chuyện năm đó, cảm ơn tướng quân đã ra tay cứu giúp"

Nhớ năm ấy, khi ông chỉ là Đô úy Mạnh quận, đang cơn giận dữ mà hỏa thiêu phủ quận thủ, tất cả mọi việc chỉ do cơn giận ấy, hoàn toàn không có kế hoạch gì, nếu không có Phù Vọng âm thầm giúp đỡ thì Mạnh Hồn không trốn thoát khỏi Thương Châu, sau đó cũng không thể gặp được Khương Bồng Cơ.

Phù Vọng đáp: "Định dùng kế gây chia rẽ nội bộ hả?

Làm như chúng ta thân thiết lắm ấy nhỉ?"
 
(Quyển 4) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô
Chương 784: Phá vòng vây, mỹ nhân thuyết khách (8)


Đối mặt với thái độ lạnh nhạt và xa cách của Phù Vọng, Mạnh Hồn không hề tức giận mà ông cười, ôn hòa nói: "Xưa đâu bằng nay, giờ tướng quân chuẩn bị được Mạnh Trạm xem trọng thì đương nhiên không nhớ một tên binh hèn tướng nhát chịu ơn ngài lúc trước rồi.

Mới đây nghe nói tướng quân là tướng lĩnh bảo vệ của ải Gia Môn, nhớ đến ân tình năm đó liền chủ động xin đi, đặc biệt đến cảm ơn ngài."

Mạnh Hồn nói vô cùng chân thành, giống như chuyến đi lần này chỉ là vì muốn cảm tạ Phù Vọng vậy.

Nhưng mà người thông minh một chút đều biết đây là điều không thể.

Trong tình thế hai quân đang là thù địch, đến người thân còn phải tránh gặp để khỏi gây nghi ngờ, chứ nói gì đến Mạnh Hồn và Phù Vọng.

Nếu như Mạnh Hồn thực sự đến cảm ơn lúc trước Phù Vọng đã giúp đỡ thì lúc nào cảm ơn mà không được, đâu cần phải chọn cái lúc nhạy cảm này?

Tư thế ngồi của Phù Vọng biếng nhác mà tùy ý, tỏ vẻ ngạo mạn lại vô lễ, từ đầu đến cuối không coi Mạnh Hồn ra gì.

"Lời cảm ơn của ngươi bản tướng quân nhận rồi" Lúc này Phù Vọng mới liếc nhìn Mạnh Hồn, nhìn ông ăn mặc đơn giản, chẳng có chút xa hoa nào cho nên gã chế giễu nói: "Người đời đều nói, chim khôn lựa cành mà đậu, sao sau khi Mạnh Hiệu úy đổi chủ lại càng nghèo đi thế.

Ngươi đến cảm ơn, ít nhiều cũng nên mang chút lễ vật ổn ổn đến, sao lại đi tay không đến thế này?

Nếu như khó sống quá thì đừng ngại bỏ Liễu Hi.

Cầu xin chủ công có lẽ vẫn có thể thu nhận ngươi."

Lúc này, Phù Vọng nhìn thấy ở bên ngoài có một góc áo, hai đầu lông mày lưỡi mác cau lại.

"Ai lén lén lút lút ở bên ngoài, còn không chui ra đây cho bản tướng quân!"

Nói xong, trên mặt Phù Vọng lóe lên tia hung ác, đứng dậy sải bước ra ngoài, giơ tay kéo một người vào.

"Xin tướng quân bớt giận."

Phù Vọng ném người kia sang một bên, tên lính kia mặt mũi tái nhợt, vội vàng chạy tới cầu xin tha thứ.

"Đồ không biết điều, ai sai người đến đây nghe lén?"

Phù Vọng không nghe đối phương giải thích, giơ chân đạp giữa ngực người này, tên kia hét lên một tiếng, co quắp nôn ra máu hai lần rồi bất tỉnh.

"Người đầu...

Kéo hắn ra ngoài!"

Phù Vọng lớn tiếng gọi ra bên ngoài, không bao lâu sau bên ngoài truyền đến tiếng áo giáp ma sát, có hai hộ vệ thân cận đi vào.

Bọn họ không hề ngạc nhiên đối với hành động giẫm chết người này, một người bê đầu, một người bê chân chuyển cái xác ra ngoài.

Mạnh Hồn là người thấy toàn bộ quá trình thầm kinh hãi, thần kinh khóe mắt khẽ căng lên.

Mạnh Hồn cảm khái nói: "Xem ra tình hình mấy năm nay của tướng quân cũng không tốt cho lắm, luôn có người theo dõi ngài."

"Bớt nói những lời châm ngòi chia rẽ đi" Phù Vọng giống như là cao thủ biến sắc, mới giây trước còn tức giận lôi đình, một giây sau đã mưa tạnh mây tan, không hề giống dáng vẻ vừa mới giết người.

"Liễu Hi cho ngươi tới đây không phải để ngươi nói mấy cái lời vớ vẩn này với bản tướng quân.

Nếu như ngươi thành tâm đến cảm ơn thì giữa chúng ta không có cái tình cảm này, bản tướng quân cũng không có ấn tượng gì với ngươi.

Nếu như đến chiêu hàng thì cũng nên bày tỏ chút gì đó"

Mạnh Hồn hỏi: "Tướng quân muốn gì?"

"Đương nhiên là thứ tốt mà Mạnh Trạm không thể cho được."

Phù Vọng khiêu khích nhìn Mạnh Hồn, gã khinh miệt nói: "Nếu không thì ngươi lấy cái gì để chiêu hàng?

Song nhìn cái dáng vẻ nghèo túng của ngươi thì cái tên Liễu Hi kia cũng không có cái thứ tốt đẹp gì.

Muốn tiền không có tiền, muốn quyền không có quyền, muốn sắc...

À, nói đến đây...

Hình như bên cạnh Liễu Hi có một giai nhân tuyệt thế..."

Nhớ tới cô gái ngày hôm đó, Phù Vọng lại nói: "Nếu như Liễu Hi bằng lòng bỏ thứ yêu thích thì bản tướng quân có thể xem xét."

Còn phần sau khi xem xét có quy phục không thì đây lại là một chuyện khác.

"Tướng quân nói đùa à, quy củ của chúng ta nghiêm minh, làm sao có thể mang giai nhân tuyệt thế bên cạnh chứ?

Nếu như tướng quân ăn quen sơn hào hải vị, muốn đổi khẩu vị thì..."

Sắc mặt Mạnh Hồn không thay đổi, chân thành nói: "Chỉ cần tướng quân bằng lòng quy thuận thì đừng nói là một giai nhân tuyệt thế mà tám, mười người cũng tìm kiếm cho ngài...

Tướng quân thấy thế nào?"

Phù Vọng lại nói: "Sơn hào hải vị, cháo trắng rau dưa cái gì.

Bản tướng quân chỉ vừa mắt cô gái kia, Liễu Hi có dám cho không?

Nghe người ngoài nói, Liễu Hi là cái lang quân giả, vậy thì cô ta mang theo một người con gái bên cạnh sao lại không được chứ?

Hôm đó, Liễu Hi cướp người của bản tướng quân đi, nếu giờ hai tay cô ta dâng người lên thì bản tướng quân mở cho cô ta một đường thì làm sao?"

Phù Vọng nói dăm ba câu đều không rời từ mỹ nhân nhưng hốc mắt giống như hố sâu, đen thuần túy, căn bản không có chút tà ý nào.

Đổi lại mà nói, những lời này của Phù Vọng chẳng qua là để gây khó dễ và nhân tiện nhục mạ Khương Bồng Cơ mà thôi.

"Từ khi nào tướng quân đã trở thành loại người này?"

Mạnh Hồn nghe ra ý bóng gió của gã, thở dài nói: "Nhìn đại cục thì ngôi đế vương của Xương Thọ Vương lai lịch bất chính, người trong thiên hạ đều không tán thành, Mạnh thị tiếp tay cho giặc, tướng quân cho rằng Mạnh thị có thể càn quấy bao lâu?

Không bằng sớm cải tà quy chính thì tốt hơn.

Mạt tướng nhớ phong thái trước kia của tướng quân, anh dũng, nhìn xa trông rộng thì sao có thể không nhìn ra chuyện này chứ?"

"Cải tà quy chính?

Theo bản tướng quân thấy thì Liễu Hi mới là tà, chủ công mới là chính".

Ân huệ của Phù Vọng đối với Mạnh Hồn không chỉ là một việc năm đó, hai người không nói chuyện gì nhiều song Mạnh Hồn luôn nhớ tới điểm tốt của gã.

Ông vốn chỉ là một tên võ sĩ, để được Mạnh thị trọng dụng quả là không dễ dàng gì.

Năm đó, lần đầu tiên gặp Phù Vọng, tuổi của đối phương còn nhỏ hơn ông nhưng sự từng trải còn nhiều hơn ông, danh tiếng cũng truyền khắp cả Thương Châu.

Lúc đó, một lời nói của Phù Vọng làm thay đổi Mạnh Hồn.

[Nếu chỉ múa đao múa thương thì đời này cũng chỉ có thể trở thành một võ sĩ nghe chỉ huy của người khác.

Bán mạng, dựa vào võ nghệ mà sống thì có cố gắng ra sao thì võ sĩ cũng chỉ là võ sĩ, không thể trèo lên cao được.

Bình thường rảnh rỗi thì đọc sách về binh pháp nhiều hơn, có lẽ sau này sẽ trở thành tướng quân.]

Mặc dù Phù Vọng chỉ thuận miệng nói nhưng đối với Mạnh Hồn của lúc đó mà nói thì giống như xé tan màn đêm nhìn thấy ánh sáng, chỉ cho ông đường đi lối bước.

"Giờ không có người ngoài, tướng quân không cần lo lắng lời của hai ta bị kẻ thứ ba nghe thấy" Không đợi Phù Vọng trở mặt, Mạnh Hồn nói: "Năm đó tướng quân nhận ân huệ của Quận thủ Phù Dương, tình cảm với Quận thủ Phù Dương như cha con.

Bây giờ ngài dốc lòng cho Mạnh thị có thực sự là cam tâm tình nguyện không?"

"Lại châm ngòi chia rẽ!"

Phù Vọng hỏi lại Mạnh Hồn: "Trước khi hai quân ra trận, ngươi nghĩ rằng có thể bàn chuyện tình cảm sao?

Tiễn khách!"

Gã nổi giận đùng đùng gọi người đuổi Mạnh Hồn đi, trước khi rời khỏi ánh mắt còn hung ác liếc nhìn chỗ nào đó một cái.

Phù Vọng đã bắt được một kẻ nghe lén nhưng không có nghĩa là bên cạnh không còn kẻ nghe lén thứ hai.

Có một số người nghe lén, gã có thể tùy ý nói muốn giết là giết nhưng một số người lại không thể động vào.

Mạnh Hồn chính là biết bên trong còn người thứ ba, mới tỏ vẻ thân thuộc như thế.

Nhìn như đang lôi kéo Phù Vọng nhưng thực ra là đem gã nướng trên đống lửa.

Châm ngòi chia rẽ, cho dù ở thời đại nào thì cũng có tác dụng.

Huống hồ, lòng dạ Mạnh Trạm nhỏ mọn, không thực sự tin tưởng Phù Vọng, nếu không thì sao lại cho nhiều tại mắt nằm vùng bên cạnh gã thế chứ?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back