Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  (Quyển 3) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô

[BOT] Mê Truyện Dịch
(Quyển 3) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô
Chương 590: Thuyết phục phong thị (1)


Khương Bồng Cơ muốn cả Hoàn Châu, quận Thượng Dương là nơi không thể bỏ qua được.

Phong Cẩn chủ động xin đi đàm phán, Khương Bồng Cơ phái mấy trăm lính tinh nhuệ đi theo hộ tống.

Trận tuyết mùa đông đến chậm, phương Bắc cũng không có chiến sự gì, Phong Cẩn dự định nhân cơ hội này trở về thuyết phục cha mẹ.

Nếu như có thể thuyết phục thành công, thì mùa xuân năm sau chỉ cần tập trung tấn công quận Thừa Đức.

Ngụy Tĩnh Nhàn ôm Trường Sinh đã hơn một tuổi lên xe ngựa đi về cùng Phong Cẩn, nha hoàn nô bộc và hành lý cũng chiếm mất ba xe.

Cô nhóc Trường Sinh tuy còn nhỏ nhưng rất hiếu động, nói năng rõ ràng, mạch lạc.

Khoang xe nhỏ hẹp nào đủ không gian cho bé chơi, chẳng bao lâu bé đã thấy chán, gương mặt xinh xắn mếu máo tủi thân.

Được Ngụy Tĩnh Nhàn ôm trong lòng, bé con bĩu môi trông ủ rũ như lá cải phơi nắng.

"Cha cha... bế bế..."

Thấy Phong Cẩn vào trong xe, đôi mắt tròn xoe của Trường Sinh sáng rực, cánh tay tròn lẳn như ngó sen vung vẩy.

"Được rồi, cha bế Trường Sinh nào, như thế này được không?

Đừng nhảy loạn, cái thân già này của cha không chịu nổi sự hành hạ của con đâu."

Phong Cẩn cười bế Trường Sinh, bé con đứng trên đùi anh nhún nhẩy, tự chơi một mình rất vui vẻ.

Anh chơi với con bé một lúc đã mệt đến mức lưng ướt nhẹp mồ hôi, con bé hiếu động hết sức, đến anh cũng phải thầm kêu khổ.

Ngụy Tĩnh Nhàn phát hiện ra trạng thái khó xử của anh, bèn chủ động đón Trường Sinh lại: "Chàng chiều Trường Sinh như thế, con bé ngồi không ra ngồi, đứng không ra đứng, đến khi về Thượng Dương gặp ông bà nội mà cũng làm thế trước mặt hai ông bà thì không hay."

Phong Cẩn cười nói: "Trường Sinh biết nói ngọt, giỏi nhất là nịnh người khác, cha mẹ còn yêu không kịp ấy, sao lại không thích cho được?

Huống chi, con bé được một tuổi rưỡi rồi mà hai ông bà chưa gặp lần nào, cho dù Trường Sinh có nghịch hơn nữa bọn họ cũng sẽ không bực đâu."

Cái gọi là "yêu thương cách thế hệ" chính là thế này, người lớn tuổi trong nhà không chỉ thích con cháu nghe lời, mà càng thích những đứa trẻ vừa hoạt bát vừa lễ phép hơn.

Hơn nữa Trường Sinh là bé gái duy nhất trong thế hệ thứ ba của dòng chính nhà họ Phong, hai ông bà làm sao có thể không thích cho được.

"Đúng nha, Trường Sinh biết nói ngọt nhất mà..."

Trường Sinh không hiểu cha mẹ đang nói gì, nhưng bé con nghe thấy tên mình bèn ê a ê a học theo, hai tay còn đang cầm một miếng bánh ngọt mà gặm.

Phong Cẩn nhướng mày nhìn Ngụy Tĩnh Nhàn, tỏ ý "Thấy chưa, ta nói đâu có sai", Ngụy Tĩnh Nhàn mỉm cười.

Quận Phụng Ấp cách quận Thượng Dương khá xa, trên đường vẫn có những nạn dân ăn mặc rách rưới, cơm không đủ no.

Càng cách xa phạm vi của quận Phụng Ấp, cuộc sống của dân chúng bên ngoài lại càng khó khăn, đâu đâu cũng thấy những đống đổ nát.

Đã một năm rưỡi trôi qua kể từ trận động đất Thượng Kinh, nhưng cuộc sống của dân chúng vẫn chẳng có gì cải thiện.

Thanh Y Quân và Hồng Liên Giáo hoành hành ở phía Bắc, dân chúng hoặc là thông đồng làm bậy với bọn chúng, hoặc sẽ bị bọn chúng bóc lột cướp đoạt.

Vụ xuân và vụ thu không thể tiến hành bình thường được, rất nhiều thôn xóm đều tan hoang, cỏ dại mọc đầy, trông rất thê lương lạnh lẽo.

Phong Cẩn chọn đường lớn mà đi, cố gắng tránh không ngủ đêm ngoài trời.

Anh đang tuổi thanh niên trẻ khỏe, nhưng Trường Sinh vẫn còn nhỏ, không thể bị lạnh được.

Dưới sự bảo vệ của binh lính tinh nhuệ, vợ chồng Phong Cẩn trở về quận Thượng Dương đã lâu không quay lại.

Vì quận Thượng Dương có Phong thị nên tường thành xây khá cao, có điều vì kiêng kỵ Thượng Kinh nên độ cao của tường thành vẫn thấp hơn Thượng Kinh một chút.

Tường thành cao lớn kiên cố đã trải qua trận động đất Thượng Kinh và nhiều cuộc chiến, để lại vô số vết tích.

Phong Cẩn mất một lúc mới chứng minh được thân phận của mình, hai vợ chồng anh và nha hoàn nô bộc có thể vào thành, nhưng mấy trăm lính tinh nhuệ muốn vào thành phải bỏ lại vũ khí, Phong Cẩn chỉ đành bế Trường Sinh đợi quản gia Phong thị đến can thiệp.

Anh tưởng là cha mẹ nhận được tin nhiều lắm cũng chỉ phái quản gia đến thôi, không ngờ người đến đón anh lại là đại ca.

Phong Khuê, trưởng tử dòng chính của Phong thị, năm nay hai mươi lăm tuổi.

"Đại ca!"

Thanh niên thấy Phong Cẩn ôm bé con đứng ở ngoài thành mà suýt nữa không nhận ra nhị đệ nhà mình.

"Hoài Du, cuối cùng đệ cũng về rồi."

Phong Khuê cực kỳ kích động, bước chân có vẻ nhanh hơn so với bình thường.

Ngụy Tĩnh Nhàn chủ động đón lấy Trường Sinh, để tránh con bé quấy rầy hai anh em Phong Cẩn gặp nhau.

Đợi bọn họ trò chuyện xong xuôi, cô mới bế Trường Sinh đến hành lễ với Phong Khuê.

Phong Khuê đã sớm nhận được tin Phong Cẩn đưa vợ con về thăm nhà, bây giờ nhìn thấy Trường Sinh trắng trẻo xinh xắn vô cùng hiếu động, thiện cảm trong lòng anh ta tăng vùn vụt: "Đây là cháu gái lớn của ta à?

Trông rất giống em dâu."

Ngụy Tĩnh Nhàn dạy Trường Sinh gọi Phong Khuê là "Đại bá".

Trường Sinh cũng rất nể mặt, rành rọt gọi một câu, hai tay khua khoắng đòi bế.

Phong Khuê hay thấy trẻ con ngượng ngùng xấu hổ, hai đứa con trai của anh ta cũng vậy, nào thấy đứa trẻ nào nhiệt tình không sợ người lạ như Trường Sinh bao giờ.

Anh ta lập tức vui vẻ đón lấy bé con, Trường Sinh cũng rất nể mặt thơm chụt chụt hai cái lên má bác mình, để lại một vệt nước bọt ướt nhẹp.

Phong Cẩn nhìn thấy, sắc mặt có vẻ không tốt lắm.

Phong Khuê sững người, lập tức nở một nụ cười ôn hòa: "Bé con nhà Hoài Du không sợ người lạ, hoạt bát thông minh.

Nơi này không phải là chỗ có thể ôn chuyện được, Hoài Du, đệ dẫn em dâu và cháu vào thành đi, cha mẹ đang ở nhà đợi hai đứa."

Ánh mắt Phong Cẩn do dự nhìn về binh lính hộ vệ phía sau, Phong Khuê hiểu ý ra lệnh cho người thông báo với lính gác một câu.

Vào thành rồi, ánh mắt Phong Cẩn sầm xuống.

So với cảnh tượng bên ngoài quận Thượng Dương, cuộc sống của dân chúng trong thành còn coi như ổn định, nhưng so với vẻ phồn vinh khi xưa thì không chỉ là dân số suy giảm mà các công trình kiến trúc trong thành cũng có vẻ hoang phế, rất nhiều nơi chắp vá, trông rất tan hoang.

"Trận động đất năm ngoái, trong nhà có ổn không?"

Phong Cẩn hỏi.

Phong Khuê bế đứa cháu gái mũm mĩm, trả lời: "Trong nhà đều bình an, có điều chỉ khổ cho dân chúng quận Thượng Dương...

Ôi, Thanh Y Quân và Hồng Liên Giáo hoành hành ngang ngược, quận thủ cũng đã xử lý nạn dân vài lần nhưng không có hiệu quả mấy..."

Đôi mắt đen láy của Trường Sinh sáng rực, sự chú ý dồn cả vào chòm râu trên cằm Phong Khuê, bé con giơ tay ra túm lấy giật giật...

Phong Khuê: "..."

Phong Cẩn chỉ đành vội vàng xin lỗi thay cho nhóc con nghịch ngợm nhà mình.

Nếu không phải Trường Sinh quậy thì anh đã sớm để râu rồi.

"Không sao, không sao, bây giờ rất hiếm thấy đứa trẻ nào hoạt bát như thế này, cô nhóc nhà đệ còn tốt hơn hai đứa con trai ta, bọn nó cả ngày xấu hổ thẹn thùng như con gái.

Chị dâu đệ quá khắt khe với con cái, quản thúc hai đứa quá mức..."

Hai năm nay Phong Khuê cũng tham gia vào việc thủ thành, không có nhiều thời gian ở nhà, hai đứa con trai đều vào tộc học vỡ lòng, thời gian còn lại thì giao cho vợ nuôi dạy.

Phong Cẩn nghe ra có gì đó không đúng trong giọng nói của anh trai: "Đại ca, huynh và đại tẩu..."

Không hạnh phúc?

"Không sao."

Phong Khuê bình thản đáp, lại nói với Phong Cẩn: "Tính tình nàng ta... nếu như em dâu có phải chịu ấm ức thì cũng không cần nhường nhịn.

Đúng rồi Hoài Du... hôm nay bày tiệc ở nhà chỉ nói chuyện gia đình..."

Tim Phong Cẩn thót một cái, cười nhẹ gật đầu: "Tất nhiên rồi ạ."
 
(Quyển 3) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô
Chương 591: Thuyết phục phong thị (2)


Khi Phong Cẩn ở nhà không hề được coi trọng, huynh trưởng là người nối dõi của dòng tộc, tiểu đệ thì được mọi người yêu mến, phụ thân bận rộn công việc còn mẫu thân thì phải lo việc nội trợ.

Anh kẹp ở

giữa thường xuyên không được coi trọng, may mà huynh trưởng Phong Khuê khá tốt nên tình cảm ba anh em cũng không tồi.

Xa nhà bao năm, anh vốn muốn mượn cơ hội này để thăm dò chiều hướng, thế mà lại bị một câu nói của Phong Khuê chặn lại.

Chỉ nói việc nhà, không nói việc công.

Câu nói này khiến cho lời nói của Phong Cẩn ra đến cổ họng cũng phải nuốt vào.

Trường Sinh còn bé tí, không cảm nhận được cơn sóng ngầm giữa phụ thân mình và đại bá, cười hì hì nắm lấy chòm râu của Phong Khuế không chịu buông.

Phong Khuê chín chắn thận trọng, nhưng không khắt khe với người nhà.

Một tay anh nâng chân của Trường Sinh để bé ngồi trên cánh tay mình, tay kia thì vòng qua bả vai để bé khỏi bị ngã.

Hai tay đều bận rộn, đương nhiên không có cách nào để bé cưng buông tha cho chòm râu vài tháng tuổi của anh.

"Đứa bé này, lực tay khá lớn..."

Phong Khuê nhớ tới hai đứa con trai nhà mình, rồi nhìn Trường Sinh với ánh mắt ngưỡng mộ.

Phong Cẩn thầm nhức đầu, bình thường ở nhà con gái ức hiếp ông bố già này thì thôi, sao đi ra ngoài còn ức hiếp đại bá chứ?

"Phụ thân...

Phong Cẩn mới hơi tức giận, nhưng vừa nghe con gái rượu của mình ngọt ngào gọi "phụ thân" thì cơn tức cỡ nào cũng bị dập tắt.

Phong Khuế dẫn cả nhà Phong Cẩn về chỗ ở của Phong thị.

Phong thị có bề dày lịch sử gần nghìn năm, quận Thượng Dương cứ ai họ Phong về nhà lật gia phả ra xem là đều thấy tổ tiên có quan hệ máu mủ với Phong thị hết.

Gia tộc thanh cao hiển hách như vậy song nhà ở tổ tiên để lại lại rất mộc mạc, không giống như những trọc phú cung vàng điện ngọc kia mà có vẻ khiêm nhường.

Trận động đất năm ngoái làm cho chỗ ở của Phong thì cũng bị sụp đôi chút, nhưng phòng ốc kiên cố, gỗ dùng để xây nhà lại được mệnh danh là ngàn năm không mục, một trận động đất trong nháy mắt phá hủy cả thành Thượng Kinh, thế mà nhà của Phong thị lại chỉ đổ vài căn phòng cũ ít người ở, chỉ có mấy người bị thương.

"Phụ thân?"

Trường Sinh ở trong lòng Phong Khuê, đôi mắt sáng ngời nhìn xung quanh, tòa nhà xa lạ lại có chút u ám khiến bé lo lắng, liền muốn tìm người thân.

Thấy Phong Cẩn ở ngay bên cạnh, bé đặt cằm trên vai Phong Khuể nhìn phụ thân.

"Lát nữa gặp ông nội bà nội rồi nhớ phải ngoan ngoãn chào hỏi, không được thất lễ, biết chưa?"

"Ông nội, bà nội?"

Trường Sinh nghiêng đầu nghi hoặc hỏi.

Phong Cẩn thở dài, trong lòng thầm hối hận.

Lúc bằng Trường Sinh anh đã được bà vú và nha hoàn dạy bảo lễ nghĩa, không được làm loạn hay thất lễ.

Trong thế gia, cho dù là đứa bé một hai tuổi thì cũng phải hiểu lễ nghĩa, không thể vì tuổi nhỏ mắc lỗi mà được miễn tội.

Chỉ là Trường Sinh... còn chưa sinh ra đã phải làm con tin ở Thượng Kinh cùng vợ chồng anh, lúc chào đời lại gặp phải động đất, sống lang bạt mãi cho đến khi tới huyện Tương Dương mới ổn định.

Đứa con gái sinh ra được đã khó, nuôi sống lại càng khó, nên Phong Cẩn đặc biệt thương yêu, thậm chí có chút dung túng.

Vốn nên dạy lễ nghĩa từ nhỏ, anh lại không dạy gì cả.

Bây giờ gặp chuyện mới ôm chân Phật không biết có tác dụng không?

Phong Cẩn hơi lo, chỉ sợ lúc mấu chốt Trường Sinh lại làm hỏng chuyện.

Có điều anh không biết, đừng nhìn Trường Sinh tuổi còn nhỏ, khả năng chọn lợi tránh hại của bé rất tốt đấy.

Nói theo kiểu Khương Hồng Cơ thì là, nhóc con này trời sinh đã có năng lực phán đoán, trực giác vô cùng đáng sợ.

Ví dụ, trẻ con đứa nào cũng sợ Khương Bổng Cơ, song Trường Sinh lại vô cùng thân thiết với cô.

Thỉnh thoảng nhóc con đến sảnh chính vụ chơi đùa không cẩn thận gây họa, nếu như Khương Bồng Cơ có ở đó thì phản ứng đầu tiên của nhóc này là gì?

Chính là loạng choạng chạy về phía cô, ôm lấy đùi cổ trốn Phong Cẩn.

Nếu Khương Bồng Cơ không ở đó thì Trường Sinh sẽ chạy đi ôm đùi người khác, trốn còn nhanh hơn thỏ.

Nhóc con lanh lợi như thế này còn sợ bé không xoay theo chiều gió được ư?

Biết tin Phong Cẩn trở về, Phong thị hôm nay đặc biệt náo nhiệt.

Nhưng mà "náo nhiệt" tức là chỉ việc có nhiều người thôi, chứ không phải ồn ào huyên náo.

Người hầu kẻ hạ qua lại không ngừng, nhưng bước chân không hề phát ra tiếng động.

Phong Cẩn vào sảnh chính, thấy cha mẹ bao năm không gặp đã ngồi ở vị trí đầu, bèn kéo Ngụy Tĩnh Nhàn đến thăm hỏi hai người.

Trường Sinh thấy thế, hai chân cũng giãy giụa đòi xuống đất, Phong Khuê cười thả bé xuống.

Trường Sinh học theo động tác của Phong Cẩn, chỉ là quần áo của bé vừa dày vừa ngắn nên rất khó giữ thăng bằng, vừa quỳ xuống hành lễ đầu đã cắm xuống đất.

Lộc cộc lộc cộc lăn hai vòng, có lẽ là lăn hơi đau nên mắt bé lập tức đỏ lên.

Hình ảnh nghiêm túc ôn hòa đột ngột biến đổi.

Phong Nhân cũng không giữ được tư thế tôn nghiêm của gia trưởng nữa, còn Phong phu nhân thì sai nha hoàn bên cạnh bế Trường Sinh tới.

Phong phu nhân bùi ngùi nói: "Con của Hoài Du và Tình Nhân đã lớn thế này rồi."

Lúc đầu khi chọn vợ chồng Phong Cẩn đi Thượng Kinh làm con tin, bà đã không muốn rồi.

Nghe tin Tĩnh Nhàn được chẩn đoán là mang thai trên đường đi, tâm trạng bà càng sa sút.

Càng khỏi nói đến trận động đất ở Thượng Kinh sau này, dân chúng mười phần thì chết chín, Phong phu nhân khác liên miên suýt nữa mủ cả đôi mắt.

Phong Cẩn nói: "Mẫu thân, Trường Sinh hơi nghịch ngợm, đừng để nó làm loạn"

Phong phu nhân đón lấy Trường Sinh, bé con lại ngoan ngoãn nằm trong lòng bà.

"Trẻ con nghịch ngợm chứng tỏ xương cốt cứng cáp" Phong phu nhân không ngẩng đầu, đùa với Trường Sinh: "Có biết gọi ta là gì không?"

Trường Sinh cất tiếng giòn tan, vẻ hơi hoài nghi.

"Ông nội ạ?"

Do không có đối tượng cụ thể nên Trường Sinh không phân được sự khác biệt giữa ông nội và bà nội.

Phong Cẩn đã không dám ngẩng đầu rồi.

Phong phu nhân phì cười, chỉ vào Phong Nhân bên cạnh, nói: "Đây mới là ông nội"

Trường Sinh nhanh trí đổi lại: "Bà nội!"

"Ôi!

Trường Sinh thật thông minh"

Phong phu nhân cười tươi tháo chuỗi tràng hạt đã đeo mười mấy năm đeo cho Trường Sinh.

Thấy hành động ấy, Phong Cẩn thầm thở phào, ải đầu tiên coi như qua rồi.

Ngụy Tĩnh Nhàn biết rõ tầm quan trọng của chuỗi tràng hạt này đối với mẹ chồng nên cũng rất hài lòng.

Chỉ có duy nhất một người mang ánh mắt hung ác nham hiểm, cô ta nắm chặt tay áo, lòng bàn tay còn lưu lại mấy dấu móng tay.

Mắt Phong Khuê lạnh lẽo, âm thầm kéo vợ mình để cho cô ta tỉnh táo lại.

Vợ Phong Khuể cảm nhận được ánh mắt nghiêm khắc của chồng thì hơi rúm người lại, cúi đầu siết chặt ngón tay và khăn.

Phong Cẩn thấy được ánh mắt ác ý thì thuận thế nhìn lại, khẽ cau mày.

Đó là chị dâu của anh sao?

Anh nhẫn nhịn không nói gì, đợi vợ chồng Phong Khuể rời đi mới hỏi: "Vừa nãy đại tẩu.."

Nếu là trước kia thì anh đã nhịn vì anh trai rồi, nhưng vì một chuỗi tràng hạt mà nảy sinh ác ý với Trường Sinh như thế thì anh không thể nhịn được.

Phong phu nhân hơi ngượng, khẽ nói: "Gia môn bất hạnh"

Phong Cẩn kinh ngạc, hai năm nay đã xảy ra chuyện gì mà khiến mẹ anh bất mãn với chị dâu đến thế?

Anh mơ hồ cảm thấy e rằng lần này về nhà sẽ không được thuận lợi.
 
(Quyển 3) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô
Chương 592: Thuyết phục phong thị (3)


Vì để nội bộ gia tộc hòa thuận, Phong Cẩn và Phong Giác từ nhỏ đã nhận được sự giáo dục đặc biệt, luôn phải ghi nhớ một việc - Đại ca mới là con trưởng, là tộc trưởng tương lai của gia tộc, hai em trai dù có tài giỏi thế nào thì cũng không được ham muốn thứ không thuộc về mình.

Bất kể là gia tộc nào, điều kiêng kỵ nhất luôn là chuyện nội bộ bất hòa.

Thay vì cho đám con hy vọng ganh đua nhau thì không bằng để bọn chúng hiểu được sự khác biệt ngay từ đầu.

Cho nên nếu không phải trường hợp đặc biệt thì Phong Cẩn rất ít tranh giành với Phong Khuê.

Ba anh em có rất nhiều điểm khác nhau, ví như việc kết hôn.

Vợ của Phong Khuể được lựa chọn kỹ càng, không chỉ giới hạn ở Đồng Khánh.

Mức độ cẩn thận và phức tạp còn hơn cả Hoàng đế chọn vợ, chủ yếu phải điều tra gia thế, tài năng, khí chất, nhân phẩm, dung mạo...

Các điều kiện đều phải cân nhắc cẩn thận.

Vì lý do này mà đến hai mươi mốt tuổi Phong Khuế mới thành thân.

Điều kiện của Ngụy Tĩnh Nhàn, phu nhân của Phong Cẩn thì sao?

Xuất thân sĩ tộc Hà Giang, gia thế thuộc hạng trung lưu, có tài có sắc, tính tình lại tốt, duy chỉ có vết nhơ là đã từng bị thổ phỉ bắt cóc rồi bình an trở về, từng có hôn ước với Liễu Hi sau đó lại hủy hôn ước.

Những cô gái có điều kiện tốt hơn Ngụy Tĩnh Nhàn không thiếu.

Nếu không phải do Liễu Xa làm mai thì Ngụy Tĩnh Nhàn đã không thể ngồi vào vị trí Nhị phu nhân.

Phong Cẩn không có ý định tranh giành với Phong Khuê, Ngụy Tĩnh Nhàn cũng không đủ trình độ để ngồi vào vị trí con dâu trưởng tộc Phong thị.

Có thể nói, vợ chồng bọn họ hoàn toàn không có khả năng xung đột với vợ chồng Phong Khuê.

Phong Cẩn thật sự không hiểu, chị dâu mình sao lại có ánh mắt ác ý với Trường Sinh như thế: Thậm chí còn không thèm che giấu.

Phong Cẩn là đàn ông, không thích hợp đi nghe ngóng tin tức của chị dâu, đành để vợ mình ra tay.

Đùa à, là dâu trưởng mà lại có ác ý với Trường Sinh, Phong Cẩn có thể yên tâm chắc?

Ngụy Tình Nhàn và mẹ chồng vào trong nghỉ ngơi, Phong Cẩn và Phong Nhân ở sảnh chính trò chuyện.

Hai cha con mấy năm không gặp, có rất nhiều chuyện muốn nói.

Ngụy Tĩnh Nhàn vừa đùa với Trường Sinh vừa trò chuyện với mẹ chồng những việc lặt vặt trong nhà, hai mẹ con vừa nói vừa cười, ở giữa lại có Trường Sinh vui đùa, bầu không khí tương đối hòa hợp.

Cho đến khi chị dâu của Phong Cẩn dẫn theo hai đứa con trai đến chào hỏi Phong phu nhân, không khí liền có chút ngượng ngập.

Không giống với khí chất khoan dung, đoan chính của Phong Khuê, hai đứa con trai của anh nhìn có vẻ hơi ngốc, nhút nhát và hẹp hòi.

Ngụy Tĩnh Nhàn mới gặp chị dâu hai ba lần nên không hiểu cô ta lắm, song cô đã từng nghe lại lịch của cô ta, cảm thấy có chút kỳ lạ.

Vừa rồi Phong phu nhân còn đang vui vẻ, đối mặt với cô con dâu trưởng luôn cố ý lấy lòng bà thì vẻ mặt tươi cười cứng đờ, bầu không khí trở nên gượng gạo.

Vợ Phong Khuê cũng cảm thấy không vui, cô ta vội vàng chào hỏi một câu rồi ưỡn ẹo dẫn hai con trai đi về.

Nhân tố làm bầu không khí tẻ ngắt cuối cùng cũng rời khỏi, Ngụy Tĩnh Nhàn thầm thở phào, đầu bỗng lóe lên một ý nghĩ, có kinh ngạc trợn tròn hai mắt.

Uỡn ẹo?

Quý nữ thế tộc đương nhiên là được giáo dục nghiêm khắc, dáng đứng, dáng ngồi đều theo quy củ.

Từng lời nói hành động đều không được thất lễ, mặc dù không cần cứng nhắc nhưng cũng không thể như thế này chứ?

Nhìn tư thế uốn éo của đại tẩu, Ngụy Tĩnh Nhàn không giữ nổi nét mặt bình tĩnh.

Phong phu nhân thở dài, khẽ nói: "Cuối cùng cũng đi rồi"

"Mẫu thân, trước kia đại tẩu không như thế này."

Phong phu nhân nói: "Con đến đây chưa lâu, gặp nó được mấy lần?"

Ngụy Tĩnh Nhàn cho rằng mẹ chồng không thích có nhiều lời, bèn không nói gì nữa.

Phong phu nhân nói tiếp: "Ta cũng từng coi nó là người tốt, không ngờ lại là như thế này...

Tóm lại, con chó học theo kiểu làm bộ của nó."

Ngụy Tĩnh Nhàn đáp: "Vâng, con hiểu ạ."

Phong phu nhân như thể được mở loa phát thanh, thao thao bất tuyệt kể những việc trong nhà mấy năm gần đây, khiến cho sắc mặt của Ngụy Tĩnh Nhàn càng ngày càng xấu đi.

Một lúc lâu sau...

"..

Sao đại bá lại nhẫn nhịn như thế?"

Cô hỏi.

Phong phu nhân nhíu mày: "Không nhịn thì còn có thể làm gì?

Tốt xấu gì cũng là cưới hỏi đàng hoàng, đầu thể vì vậy mà bỏ vợ.

Ta sẽ cố gắng dạy dỗ lại...

Chậc, không biết Đỗ thị nuôi dạy con gái kiểu gì, hẹp hòi như thế mà cũng dám xưng là tiểu thư khuê các"

Vợ của Phong Khuê là Phong Đỗ thị, xuất thân từ gia tộc lớn Đỗ thị ở Trung Chiếu, là con gái thứ năm dòng chính của Đỗ thị, trưởng nữ Đỗ thị chính là hoàng hậu của Trung Chiếu.

Phong phu nhân chọn lựa kĩ lưỡng, chọn trúng đứa con gái thứ năm dòng chính của Đỗ thị.

Trung Chiếu và Đông Khánh cách nhau quá xa nên Phong phu nhân cũng không thể tận mắt nhìn mặt con dâu tương lai, chỉ là tin tức truyền về đều đánh giá Phong Đỗ thị rất tốt, gia thế, học vấn, tướng mạo, tu dưỡng, phẩm hạnh...

Các mặt đều không thể soi mói gì được.

Từ ngày định ngày kết hôn đến ngày chính thức tổ chức lễ cưới tốn gần hai năm.

Phong phu nhân kỳ vọng với cô con dâu trưởng này bao nhiêu thì sau lại thất vọng bấy nhiêu.

Ham tiền, ham quyền, ghen tị, lắm mồm, suy nghĩ nham hiểm!

Ngoài những thứ này ra, điều khiến Phong phu nhân không thể chịu đựng được là cô ta bị dị tật!

Phong Cẩn về viện anh ở trước khi kết hôn, vợ anh ôm Trường Sinh cùng rất nhiều người hầu theo sau.

Hai vợ chồng thì thầm trong phòng, Phong Cẩn nghe xong vẻ mặt cũng nhăn nhó.

"Đại tẩu bị dị tật á?"

Làm sao có thể chứ?

Quý nữ bị dị tật thì không thể lọt vào danh sách cho mẫu thân lựa chọn dâu trưởng được.

Ngụy Tĩnh Nhàn tức giận lườm chồng: "Chẳng lẽ chàng không thấy đại tẩu đi đứng có hơi...

ưỡn ẹo à?"

Phong Cẩn cắn vành tai cô, đúng đắn nói: "Tĩnh Nhàn, nàng cũng nói là đại tẩu mà, ta là em chồng sao có thể nhìn linh tinh được?"

"Không đúng đắn!"

Ngụy Tĩnh Nhàn mất tự nhiên, ôm Trường Sinh ngồi xa một chút: "Theo như mẫu thân nói thì đại tẩu bị gãy chân"

Phong Cẩn nhíu mày: "Bẩm sinh à?"

"Sao có thể chứ, sau này mới bị" Ngụy Tĩnh Nhàn đáp.

"

Sau này?

Do vú già trong nhà không để ý?"

Lúc Phong Cẩn còn nhỏ từng ngã gãy cả răng, khiến không ít vú già bị phạt.

Ngụy Tĩnh Nhàn thở dài, cầm lấy chiếc lược chải bím tóc nhỏ trên đầu Trường Sinh: "Là sau này bị, nhưng không phải vì ngoài ý muốn mà là do con người gây ra"

Mặt Phong Cẩn nhăn nhó, bị người đánh gãy chân?

"Đại tẩu xuất thân từ Đỗ thị danh tiếng của Trung Chiếu, có một tỷ tỷ chính là hoàng hậu của Trung Chiếu"

Phong Cẩn nói: "Việc này ta biết"

Ngụy Tĩnh Nhàn tức giận nhấn mạnh: "Chính là người viết Nữ Tứ Thư dạy dỗ con gái toàn thiên hạ, tự xưng là mẫu mực kia"

Nghe đến ba chữ Nữ Tứ Thư, Phong Cẩn lập tức lên tinh thần.

"Chuyện này... thật trùng hợp.."

Phong Cẩn ngượng ngùng đáp.

Ngụy Tĩnh Nhàn nói: "Đô thị mấy năm trước suy yếu, toàn dựa vào vị hoàng hậu kia nâng đỡ.

Bà ta viết Nữ Tử Thư, được các vị đại nho tôn sùng, dần dần có cái danh là hoàng hậu hiền đúc mẫu mực, thanh danh của Đỗ thị ở Trung Chiếu cũng tăng thêm một bậc.

Đại phu nhân Đỗ thị lấy hoàng hậu làm khuôn mẫu để dạy dỗ con gái trong nhà.

Chàng đoán xem... vị hoàng hậu kia có thói quen bó chân, lòng bàn chân còn chưa bằng lòng bàn tay, vô cùng xinh đẹp."

Mặt Phong Cẩn đỏ lên: "Lúc nãy còn nói ta không đúng đắn, sao giờ nàng lại kể những chuyện linh tinh này rồi."

Ngụy Tĩnh Nhàn giễu cợt nói: "Đầu óc đen tối, chàng có dám nói mình không nghĩ đến những thứ không nên nghĩ không?

Vị đại tẩu nhà ta, lúc mười lăm mười sáu tuổi vì bắt chước hoàng hậu nên hai chân cũng...

Bây giờ đi đứng không thuận tiện, tính cách thì ngày càng cay nghiệt..."

Những lời này không phải là ý kiến của Ngụy Tĩnh Nhàn mà là do chính mẹ chồng cô nói.
 
(Quyển 3) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô
Chương 593: Thuyết phục phong thị (4)


Phong Cẩn nghe xong chỉ cảm thấy hoang đường: "Lúc đại tẩu mười lăm, mười sáu tuổi...

Nhưng mà, tuổi này hai chân đã phát triển gần hoàn thiện rồi, nếu như muốn bó chân nhỏ lại thì chẳng phải là phải bẻ gãy xương chân...

Chuyện hoang đường này sao bà mai lại không nhắc tới chứ?"

Sớm biết phẩm hạnh của vợ Phong Khuế như thế này thì đừng nói là Phong thị, bất kỳ sĩ tộc nhỏ nào ở Đông Khánh cũng sẽ không thèm cưới về.

Nhớ đến hai cháu trai mới gặp không lâu, Phong Cẩn không khỏi khó chịu trong lòng.

Điều kiện của Phong Đỗ thị ở Trung Chiếu đúng là rất tốt, chỉ có điều Đông Khánh và Trung Chiếu khác nhau mà thôi.

Ngụy Tĩnh Nhàn thở dài, chậm rãi kể: "Mấy năm trước Trung Chiếu còn ổn, thiên hạ thái bình, trời yên biển lặng, sĩ tộc và dân chúng đều sống xa hoa.

Vị hoàng hậu Đỗ thị này là báu vật bẩm sinh, tinh thông múa hát, vóc dáng mảnh mai mà đầy đặn, kỹ thuật nhảy múa mềm mại, uyển chuyển như Phi Yến*, một thời đã khiến bao quý nữ sĩ tộc bắt chước theo.

Việc này truyền đến giáo phường dạy múa hát, người ta muốn bắt chước theo điệu múa của bà ta nhưng do chân quá to, người thì nặng nên khó mà múa được động tác tuyệt đẹp ấy.

Nghe nói hoàng hậu có đôi chân hơn ba tấc trắng như tuyết, vậy mới có thể mua được điệu múa này..."

* Phi Yến: là hoàng hậu Triệu Phi Yến của Hàn Thành đế.

Được mọi người biết đến là một người phụ nữ có tài nhảy múa.

Bàn chân nhỏ của hoàng hậu là bẩm sinh, vừa mảnh mai cân xứng vừa đẹp đẽ.

Lúc đó Trung Chiếu còn khá cởi mở và xa hoa, bà ta mua một bài mừng thọ hoàng thượng, đương nhiên trở thành thời thượng.

Giáo phường ca múa sôi nổi học theo, trăm hoa đua sắc, vô cùng náo nhiệt.

Vợ của Phong Khuê, Phong Đỗ thị là con thứ năm trong nhà, tuy không bị lạnh nhạt nhưng cũng không quá được cưng chiều.

Vì địa vị và vinh quang sau này, cô ta cũng bắt chước chị gái mình, cho nên gãy xương vì bỏ chân cũng từ đây mà ra.

Chuyện này lan truyền ra, người ngoài không chê cười Phong Đỗ thị mà lại khen ngợi cô ta có khí độ của bậc hoàng hậu hiền đức, danh tiếng bỗng lên như diều gặp gió...

Nói thẳng ra, Phong Đỗ thị chính là nhờ giẫm lên địa vị hoàng hậu của chị gái cô ta mà đi lên.

Nhưng mà đấy là ở Trung Chiếu, còn sĩ tộc Đông Khánh không như vậy.

Đặc biệt là gia đình trong sạch như Phong thị, làm sao có thể chấp nhận một cô con dâu trưởng "có dị tật không phải do bẩm sinh"?

Mặc dù bọn họ không hiểu gì về gen di truyền hay sinh tốt nuôi tốt" nhưng bọn họ cũng biết giỏ nhà nào quai nhà ấy, bố mẹ có tốt thì con cái sinh ra mới có thể tốt được.

* Một phần của kế hoạch hóa gia đình, chỉ điều kiện sinh đẻ và nuôi dưỡng con cái theo khoa học, đảm bảo cho mỗi đứa bé sinh ra đều khỏe mạnh và nhận được nền giáo dục tốt nhất.

Chọn phải một người phụ nữ bị dị tật gãy chân làm con dâu trưởng của Phong thị, cảm giác đó giống như ăn phải ruồi vậy.

Theo tính cách của Phong Khuế thì anh ta sẽ không vì nguyên nhân này mà nhẫn tâm bỏ vợ, nói thế nào thì hai người cũng đã có hai đứa con trai.

Dân gian nói rất hay, chọn chồng không tốt hỏng một đời, lấy vợ không hiền hại ba đời, có một cô con dâu trưởng "ham tiền, ham quyền, ghen tị, lắm mồm, suy nghĩ nham hiểm", Phong Cẩn không dám tưởng tượng thế hệ này và thế hệ sau của Phong thị sẽ ra sao, đại ca phải chịu khổ rồi.

Phong Cẩn đau đầu nhíu mày, dù ở phương diện nào thì Phong Đỗ thị cũng đều không đủ tư cách làm dâu trưởng Phong thị.

Có một dấu trưởng như thế, thế hệ này của Phong thị còn đỡ, nhưng thế hệ sau không biết chừng sẽ gặp tai họa.

"Tuy vậy nhưng với tính cách luôn coi trọng trách nhiệm của đại ca thì sợ rằng huynh ấy không dễ dàng bỏ vợ đầu"

Về lí trí thì Phong Cẩn không ngại đổi một chị dâu khác, nhưng đó là chuyện của hai vợ chồng người ta, hiện tại Phong Đỗ thị cũng chưa làm chuyện gì quá đáng, cùng lắm là ham tiền, ham quyền, ghen tị, lắm lời... có khi còn sửa lại được?

Phong Khuê là muốn tiếp tục quan sát, anh không yêu cầu quá nhiều nhưng ít nhất cũng phải đạt được mức của một quý nữ sĩ tộc bình thường.

Phong phu nhân muốn nhận hai đứa cháu về nuôi dưỡng, tránh cho bọn trẻ học theo tính cách của người mẹ này.

Còn về cô con dâu trưởng này thì dạy được chừng nào hay chừng đó.

Dù sao Phong phu nhân đã là bà nội của ba đứa cháu rồi, không thể cứ lo liệu việc nội trợ của Phong thị được, vẫn phải giao cho con dâu trưởng tiếp nhận.

Ngụy Tình Nhàn cười nhạo: "Thế là thiếp biết rồi, con gái của Đỗ thị Trung Chiếu chẳng ai tốt cả.

Đầu tiên là trưởng nữ Đỗ thị vào cung làm hoàng hậu, kêu là muốn giáo dục nữ nhi thiên hạ, viết ra Nữ Tứ Thư cho các đại nho truyền bá, giành được danh tiếng hoàng hậu hiền đức, kết quả hủy hoại bao cuộc đời phụ nữ.

Bây giờ lại có một đích nữ vì danh tiếng bắt chước bó chân, đúng là rắn chuột cùng một ổ!"

Nếu không phải Phong Đỗ thị này bắt chước hoàng hậu thì làm sao có được danh tiếng như thế, làm sao được Phong phu nhân chọn trúng mà trở thành vợ của Phong Khuê chứ?

Phong Cẩn trầm mặc, anh yên lặng kéo lấy bím tóc trên đỉnh đầu Trường Sinh.

Trường Sinh hơi nhăn mặt, ôm lấy tay Phong Cần muốn gặm hai cái.

Vợ anh phê phán chị dâu, Phong Cẩn đứng giữa thực sự khó xen vào.

Anh coi như việc không liên quan đến mình: "Mặc dù vậy nhưng ta vẫn cảm thấy quá hoang đường"

Nếu là bó chân lúc còn nhỏ, khi xương cốt còn mềm thì anh còn có thể tin.

Đây mười lăm mười sáu tuổi rồi mà còn ra tay độc ác với mình như thế thì bản tính phải tàn nhẫn đến mức nào?

Đối với bản thân còn tàn nhẫn thế thì đừng nói đến người ngoài.

Càng nghĩ Phong Cẩn càng không rét mà run.

Ngụy Tĩnh Nhàn cũng nói: "Đại bá phải chịu nhịn rồi."

Tối đó, Phong Cẩn dẫn theo Trường Sinh mặc trang phục đáng yêu cùng vợ đi tham dự yến tiệc gia đình.

Bởi vì Phong Khuê đã nhắc nhở nên Phong Cần biết điều không nhắc đến việc công, chỉ kể những chuyện lý thú khi còn nhỏ.

Phong Đỗ thị vẻ mặt u ám ngồi bên cạnh Phong Khuê, ánh mắt hung ác nham hiểm thỉnh thoảng lại đảo qua Trường Sinh đang mỉm cười.

Cô ta thân là dâu trưởng, trong ba năm đã sinh hai đứa con trai cho Phong thị, nhưng mẹ chồng cô ta chưa từng bế cháu trai thân mật như thế, bà còn tươi cười với nhà Phong Cẩn như thể bọn họ mới là một nhà, khoảng cách này khiến Phong Đỗ thị vô cùng bất bình.

Cô ta cũng không tự kiểm điểm lại mình xem, mỗi lần Phong phu nhân muốn lại gần chơi đùa với cháu trai thì ai là người ngăn cản, đề phòng bà chứ?

Nếu nói đến quà tặng cho các cháu thì hai đứa nhà Phong Khuê còn được nhiều hơn.

Phong phu nhân mới cho Trường Sinh một chuỗi tràng hạt, cười với bé nhiều hơn một chút mà đã bị cô ta ghen tị và căm ghét đến mức này.

Nhận ra được tâm trạng Phong Đỗ thị biến đổi, sắc mặt của Phong Khuê cũng phức tạp, vừa tức giận vừa bất lực.

Phong Khuê đã cố ý nhắc nhở Phong Cẩn không bàn việc công, thế mà Phong Đỗ thị lại phá hỏng.

Uống được ba tuần rượu, Phong Đỗ thị đột nhiên hỏi: "Bây giờ Nhị thúc đang hộ tống phản tặc Liễu thị à?

Chú không sợ liên lụy đến người nhà sao?"

Phong Khuế nhẫn nhịn nắm chặt tay, sắc mặt đen sì.

Phong Cẩn đáp: "Chủ công của Cẩn sao lại là phản tặc?

Câu nói này của đại tẩu đúng là đâm vào lòng người"

Phong Đỗ thị nổi giận trách: Hoàng thất Đồng Khánh mới là chính thống, Liễu thị chẳng qua chỉ là sĩ tộc ở Hà Gian.

Nhưng ai có chí nấy, Nhị thúc mong ngóng thành công cũng là chuyện bình thường, song cũng nên sáng mắt ra mà lựa chọn người đáng tin cậy.

Thế lực của hoàng thất Đông Khánh đang thịnh, đợi khi phương Nam phân thắng thua rồi không phải sẽ rảnh rỗi dọn dẹp phương Bắc hay sao?

Nhị thúc đừng hại cả nhà vậy chứ?"

Chính thống?

Phong Cẩn cười lạnh.

Hai chữ này ở Phong thị đúng là một chuyện cười.
 
(Quyển 3) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô
Chương 594: Thuyết phục phong thị (5)


Phong thị từ đời đầu tiên đến nay đã có lịch sử hàng nghìn năm, trải qua vô số triều đại, đã quen với sự hưng thịnh, suy vong của các triều đại rồi.

Kể cả là thời Đại Hạ từng thống nhất Cửu Châu, Phong thì cũng thấy như thế chứ nói gì đến Đồng Khánh còn ra đời sau khi triều Đại Hà diệt vong.

Phong thị thừa nhận triều Đại Hạ là chính thống, vì thực lực của Đại Hạ hùng mạnh, có thể khiến các nước đều hướng về triều đình, so sánh khách quan thì Đồng Khánh là cái quái gì?

Lúc Phong Cẩn nghe Phong Đỗ thị đĩnh đạc nói mà xấu hổ nói không ra lời.

Người phụ nữ kiến thức nông cạn thế này thực sự có thể làm dâu trưởng của Phong thì sao?

Phong Đỗ thị bất mãn phàn nàn: "Thiếp thân cũng đã đi điều tra Liễu thị ở Hà Gian, chẳng qua chỉ là một sĩ tộc nhỏ mà thôi, đâu đáng để Nhị thúc tự hạ thấp mình đi phò tá chứ?

Huống chi Liễu Hi năm nay mới là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi đầu, chỉ là tên nhóc ranh, so ra thì phụ tá cho cha cậu ta là Liễu Xa chẳng hơn hay sao?

Nhị thúc tình nguyện, thiếp thân chỉ là phụ nữ nhỏ bé nên không hiểu rõ, nhưng bất cứ việc gì cũng nên suy nghĩ kỹ trước sau, trước khi làm việc nên nghĩ đến người già trẻ nhỏ trong nhà.

Bây giờ lang quân bị Nhị thúc và Tam thúc liên lụy, ru rú trong nhà không dễ dàng gì."

Thay vì giúp đỡ người ngoài còn không bằng giúp đỡ người nhà.

Phong Khuê lạnh lùng lườm cổ ta, ánh mắt có ý cảnh cáo.

"Cấm mồm!

Ta thấy nàng uống quá nhiều rượu rồi, đầu óc nhất thời không tỉnh táo nói linh tinh rồi đấy."

Phong Đỗ thị kinh ngạc, bả vai co rúm lại.

Cô ta và Phong Khuê đã thành hôn hơn bốn năm, Phong Khuê chưa từng quát cô ta như thế.

Nhưng cô ta cũng không nói sai mà, nếu không phải hai tên Phong Cẩn và Phong Giác cứ làm theo ý mình mà không để ý đến lập trường của gia tộc, thì phu quân Phong Khuê của cô ta đầu đến mức bị "bao vây" ở cái quận Thượng Dương nhỏ bé này, bao nhiêu hoài bão không thể phát huy, Phong Đỗ thị cảm thấy hai anh em Phong Cẩn đúng là sao chổi.

Em trai phải theo lập trường của anh cả chứ làm gì có chuyện anh cả bị em trai trói buộc chứ?

Gân xanh trên trán Phong Khuê giật giật, hít thở nặng nề, anh thật hối hận, đáng ra không nên để Phong Đô thị tham gia bữa tiệc gia đình này.

Không nói đến mấy câu ngu xuẩn mà cô ta lại tự cho mình là thông minh này, chỉ riêng lời chỉ trích vừa rồi của cô ta đã đủ khả năng chia rẽ tình cảm của anh em bọn họ rồi.

May mà Phong Cẩn không phải là loại người lòng dạ hẹp hòi, anh không hề để ý lời chỉ trích và ác ý trong câu nói của Phong Đỗ thị.

Phong Cẩn và Phong Giác không phải là người nối dõi dòng tộc, mặc dù đều là dòng chính nhưng hai người được dạy dỗ khác với Phong Khuê.

Lựa chọn của hai người có thể ảnh hưởng đến lập trường gia tộc nhưng không thể đại diện cho lập trường của cả Phong thị được.

Phong Cần lựa chọn phương Bồng Cơ vì hai lí do.

Thứ nhất, do cô là ân nhân cứu mạng cả nhà anh, hai người lại là bạn tri kỉ.

Thứ hai, lúc bấy giờ động đất vừa kết thúc, bạo dân thì nhiều, Ngụy Tĩnh Nhàn lại vừa mới sinh xong, Phong Cẩn có thể làm thế nào?

Đến Kham Châu, chạy trốn hay là đi theo theo phương Bồng Cơ?

Đến Kham Châu tiếp tục làm con tin ư?

Nhìn xem, Xương Thọ Vương vây đánh Kham Châu hơn một năm, khói lửa chiến tranh bay tá lả, đó là lựa chọn tốt sao?

Dẫn theo vợ con chạy trốn, nhân cơ hội chạy về Phong thị ở quận Thượng Dương à?

Khoảng cách từ Thượng Kinh đến quận Thượng Dương không ngắn, dọc đường đi bạo dân rất nhiều, anh thân là một văn sĩ dẫn theo cô vợ vừa sinh và đứa con gái mới chào đời, cả nhà ba người rời khỏi Thượng Kinh mười dặm mà còn sống đã tốt lắm rồi chứ nói gì đến trở về Phong thị.

Trong tình hình đó, Phong Cẩn phải lựa chọn phương án tốt nhất đối với gia đình mình.

Còn Phong Giác thì sao?

Cậu thiếu niên luôn ngang ngạnh ấy tuy không phản bội gia tộc nhưng cũng đừng mong đợi cậu ta sẽ vì gia tộc mà hy sinh lý tưởng.

Hiện giờ tình thế chưa rõ, Phong Khuê mà nóng nảy chọn bừa một người thì mới là kéo cả Phong thị vào chỗ chết.

Lựa chọn của Phong Khuê mới là lập trường của Phong thị!

Phong Cẩn hoàn toàn không hiểu được phân tích của Phong Đỗ thị.

Đừng có ngu mà tỏ ra nguy hiểm chứ?

Do Phong Đỗ thị chen miệng mà không khí của bữa cơm trầm xuống kỳ lạ.

Sau bữa yến tiệc gia đình, cánh đàn ông của Phong thị đi đến thư phòng bàn chính sự.

Với tình hình của phương Bắc hiện nay, Phong Cẩn lại về thăm nhà ở thời điểm then chốt này thì không cần nói cũng biết mục đích thực sự của anh.

Phong Nhân là cáo già, đương nhiên hiểu ngay.

Phong Cẩn về quận Thượng Dương thăm nhà, bề ngoài là thăm người thân, thực tế sợ là muốn đi cửa sau thuyết phục quận Thượng Dương quy thuận.

Đối với việc này, Phong Nhân và Phong Khuê cũng phân tích tỉ mỉ hơn thiệt, trong lòng đã có đáp án rồi.

Phong thị muốn lấy lợi ích của gia tộc làm điểm xuất phát, Phong Cẩn là thuyết khách* của Khương Hồng Cơ nên cũng phải bảo vệ lợi ích của cô.

* Nhà ngoại giao thời phong kiến, chuyên dùng lý lẽ thuyết phục người khác.

Thay vì nói rằng ba cha con họ bàn bạc đại sự thì không bằng nói là đấu đá nhau.

Phong Nhân và Phong Khuê tán thành việc Khương Đồng Cơ đến tiếp quản quận Thượng Dương, nhưng không phải do Phong thị coi trọng cô mà là vì hai nguyên do.

Thứ nhất, hơn một năm nay bộ khúc của Phong thị và binh lính vốn có của quận Thượng Dương đã tốn không biết bao nhiêu sức người sức của rồi, nếu như Khương Hồng Cơ tiếp quản quận Thượng Dương thì những việc này chính là trách nhiệm của cô, Phong thì có thể nhân cơ hội rút lui.

Thứ hai, Phong thị không giống Mạnh thị muốn nhúng tay vào binh quyển mà luôn đi con đường thanh cao, thời loạn thế dễ bị thua thiệt, toàn gia tộc cần có chỗ dựa vững chắc.

Nhìn chung thế cục phương Bắc thì phe Khương Bồng Cơ phát triển rất tốt, còn có Phong Cẩn bên cạnh trợ giúp, đúng là một lựa chọn ổn.

Tuy nhiên, mặc dù Phong thị đã đồng ý nhượng quận Thượng Dương, song miếng đất to này cũng không thể cho không người ta được.

Đối mặt với điều kiện của cha và anh trai, Phong Cẩn vừa cười khổ trong lòng, vừa kiến trì ứng phó.

Tuy là cha con nhưng lập trường khác nhau, chuyện cần thiết thì vẫn phải tính toán rõ ràng.

Phong Cẩn nhận thức được sâu sắc thế nào gọi là huynh đệ thân thiết tiền bạc phân minh.

Phong thì cũng không yêu cầu nhiều, trong đó điều quan trọng nhất chính là không được quấy rầy tự do của gia tộc.

Quận Thượng Dương thành địa bàn của Khương Hồng Cơ, nền tảng của Phong thị cũng ở quận Thượng Dương, nhưng đây không có nghĩa là Phong thị đứng về phía của cô.

Điều kiện này nhìn như không hề gì, nhưng Phong Cẩn lại cảm thấy như ngồi trên đống lửa.

Phía sau có một gia tộc có thể tùy ý nhảy sang "máng" khác, với tính cách của chủ công thì cô có thể dễ dàng nuốt được cục tức này xuống không?

Anh chỉ biết cười khổ.

Anh không có quyền đồng ý thay Khương Bồng Cơ, chỉ đành tạm thời gác sang một bên chờ ý kiến của cô.

Còn những điều kiện nhỏ khác thì Phong Cẩn có thể trả lời ngay tại chỗ.

Tuy đối đầu nhau nhưng không khí giữa ba cha con vẫn coi như tốt.

"..

Hoàng thất hiện giờ suy thoái, nạn đói hoành hành, người chết đói khắp nơi, Thanh Y Quân và Hồng Liên Giáo lại lộng hành khắp phương Bắc, trong triều thái giám lộng quyền, ngoại thích tham dự chính sự, hai bên đấu đá đến đỏ mặt tía tai.

Ngoài ra còn có Xương Thọ Vương dã tâm lang sói, liên tục vây đánh Kham Châu muốn cướp ngôi vua.

Nhân dân khổ cực vô cùng, chư hầu chia bè chia phải là điều không thể tránh khỏi.

Ta hiểu tính cách của con, con chọn Liễu Hi tất nhiên là có lí do riêng, nhưng con đã từng nghĩ Liễu Xa vẫn đang tuổi hưng thịnh, hơn nữa còn có con trai dòng thứ chưa?"

Mặc dù Phong Đỗ thị toàn nói linh tinh nhưng có một cầu không sai, đó là Liễu Hi mới là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, còn Liễu Xa đã là người có tên tuổi ở Đông Khánh, nắm giữ Sùng Châu.

Hiện tại Liễu Xa còn chưa có ý định tranh giành nhưng có thể đảm bảo được sau này cũng như thế không?

Nếu Phong Nhân không nói, Phong Cẩn cũng quên mất Liễu Hi vẫn còn một thứ đệ.

Vẻ mặt anh hơi cứng lại.

Phong Khuê nói: "Chỉ là con vợ kể mà thôi, làm sao có thể tranh giành với con dòng chính chứ?

Cho dù hai cha con Liễu Châu mục và Liễu Hi có giằng co, tranh chấp thì cuối cùng gia sản cũng để cho Liễu Hi.

Chẳng lẽ lại không để lại cho con trai dòng chính mà để lại cho con vợ kế hay sao?"

Câu này của Phong Khuê không sai, song Liễu Hi đâu phải con trai dòng chính, cô là con gái dòng chính mà!

Ai dám đảm bảo rằng Liễu Xa sẽ không tranh giành với Liễu Hi?

Nếu Liễu Hi thắng thì không sao, còn thua thì sản nghiệp gia đình sau này còn có thể không truyền lại cho con trai mà cho con gái à?

Xem ra anh phải quay về bàn bạc với chủ công cách xử lý tên thứ tử kia mới được!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back