Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  (Quyển 4) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô

[BOT] Mê Truyện Dịch
(Quyển 4) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô
Chương 785: Phá vòng vây, mỹ nhân thuyết khách (9)


Mạnh Hồn bị Phù Vọng đánh văng ra, Khương Bồng Cơ cũng đã thầm bố trí bắt lấy gián điệp trong tàn quân quận Ngọa Long.

Người này không phải ai khác mà chính là gã đàn ông tỉnh lại đầu tiên vào hôm qua.

Vừa thấy thân phận thật sự của tên gián điệp, tất cả khán giả xem livestream đều sững sờ.

[Cơm Tôm Xào Tỏi]: Vố này bị chơi đau thiệt luôn!

Hôm bữa dù cách cả màn hình tui còn cảm giác được cái vô lực và đau khổ của thằng cha này, còn khen gã là kẻ sĩ chết vì tri kỷ, mụ nội nó, ngay ngày hôm sau đã quay đầu tát tui bốp bốp, thằng cha này là gián điệp á?

[Tôm Viên]: Tui cũng có hơn gì đâu, hôm qua thằng cha này còn khóc như chết cha chết mẹ, tui còn khen gã này là đàn ông đội trời đạp đất, nay lại quay qua nói gã là tên đầu sỏ hại tất cả thế lực quận Ngọa Long tiêu tùng, thử hỏi có còn thiên lý không?

[Cơm Trộn Nước Tương]: Ha ha ha, tui bảo rồi, thằng cha này chắc chả tốt đẹp gì đâu, hôm qua thấy nằm ăn vạ tui đã không thích rồi, quả nhiên tên này có vấn đề, giờ nghĩ lại Streamer hình như vẫn đề phòng thằng này, công bằng mà nói, diễn xuất của tên này quá thần sầu, ảnh đế cũng chỉ thế thôi, Streamer sao lại không bị gài nhỉ?

Khương Bồng Cơ tất nhiên không bị mắc lừa, cô đã nhìn ra tên này đang diễn kịch từ lâu rồi.

Khi hai ảnh đế gặp nhau thì người có diễn xuất tốt hơn sẽ lừa được người kia.

Nói tới trình độ diễn xuất, ai có thể bì được Khương Bồng Cơ?

Thân phận của tên gián điệp quá bất ngờ, ngay cả đám khán giả xem livestream đều bị lừa, tên gián điệp cũng không biết tại sao gã lại bị lộ.

"Sao mấy người lại bắt ta..."

Tên gián điệp muốn vùng ra nhưng hai vai lại bị nhấn xuống quỳ trên mặt đất, không cách nào đứng dậy.

Khương Bồng Cơ cười lạnh nhìn gã: "Sao lại bắt ngươi à?

Vấn đề này phải hỏi người mới đúng nhỉ?"

"Phải hỏi Trung lang tướng mới đúng, sao ta biết được."

"Ngươi dám nói không biết?

Nếu không biết thì sao Quận thủ quận Ngọa Long lại chết trận?

Toàn quân sao lại bị giết sạch?"

Tên gián điệp ban đầu còn bình tĩnh giữ vẻ mặt chính trực, nhưng dần dần gã ta không kiềm chế nổi nỗi sợ hãi trong lòng, ánh mắt Khương Bồng Cơ như ẩn giấu lưỡi dao sắc bén khiến gã ta không dám nhìn vào mắt cô.

Người gã ta toát mồ hôi lạnh, hơi thở trở nên gấp gáp.

"Ta, ta thật không biết."

Khương Bồng Cơ liếc mắt ra hiệu cho tên y binh đứng bên cạnh gã ta, tên lính liền lấy ra một cái bao vải có thắt dây thừng.

Bao vải này vừa rộng vừa dài, giống như một sợi dây dài có thể quấn lưng hay ngực, bên ngoài may một miếng vải thổ có thể băng kín vết thương, Khương Bồng Cơ cười lạnh hỏi: "Còn cứng miệng à, chẳng lẽ rượu mời không uống muốn uống rượu phạt?"

Chứng cứ đã bày ở trước mặt, đối phương còn muốn mạnh miệng phản kháng gì nữa.

"Đây là cái gì.."

"Cỏ mê và phấn hoa Dương Kim Gia được trộn trong đồ ăn.

Ta đã hỏi mấy lang trung trong quân, những thứ này đều đã qua chiết suất và có dược lực rất mạnh.

Nếu ngươi không phải gián điệp thì sao lại giấu mấy thứ này trên người?

Giờ hãy khai thật đi, mất công phải chịu cực hình!"

Mặt gã đàn ông tái đi, một lúc sau mới né tránh nói: "Trung lang tướng nói lời này hơi nặng rồi, gián điệp gì chứ?

Những thứ này đúng là của ta, nhưng chẳng nói lên điều gì cả?

Dù ta là gián điệp cũng chẳng liên quan gì tới Trung lang tướng..."

Dù gã là gián điệp thì cũng chỉ gây hại cho thế lực quận Ngọa Long, ngoài ra không hề tổn thương ai khác.

"Ngươi không cần giảo biện, ta biết tại sao ban ngày ngươi đi lòng vòng khắp nơi, chẳng phải là để do thám tin tức, dễ dàng ra tay với chúng ta à?"

Nói đến đây gã ta đã biết hành tung của mình đã triệt để bại lộ, nhưng gã ta vẫn không hiểu tại sao lại lộ?

Gã ta diễn không tốt à?

Hay là sơ hở chỗ nào?

"Không biết Trung lang tướng hoài nghi ta từ bao giờ?"

Khương Bồng Cơ nói: "Từ lúc ngươi vừa tỉnh lại, sau này ngươi càng nói sơ hở càng nhiều"

Gã ta đần mặt, không ngờ Khương Bồng Cơ vậy mà chưa từng tin gã ta.

Khương Bồng Cơ lại nói: "Ta cho người điều tra thì biết ngươi là tâm phúc, hơn nữa còn là anh vợ của Quận thủ quận Ngọa Long, theo lý thuyết thì người tuyệt đối không thể là gián điệp.

Nhưng trên đời này không gì là không thể, một khi ngươi làm gián điệp thì không ai có thể nghi ngờ ngươi.

Mọi người ai nấy đều bị thương nặng, ngay cả thiếu chủ Thái Tương cũng bị thương, mà vết thương ngươi lại rất kỳ lạ, nhìn như nghiêm trọng nhưng lại không nguy hiểm đến tính mạng.

Vết thương của ngươi có cái là người khác chém, có cái là ngươi tự chém, chỉ cần điểm này cũng đủ để nghi ngờ thân phận của ngươi.

Ta nghĩ ngươi làm như vậy là để Quận thủ quận Ngọa Long không đề phòng giao con trai hắn cho ngươi phải không?"

"Điểm đáng để nghi ngờ nhất chính là ngươi không ăn đồ ăn có thêm gia vị" Khương Bồng Cơ cười giễu cợt: "Ngươi nói ngươi lo lắng thiếu chủ đói nên không nỡ ăn lương khô.

Nhưng ta để y binh thầm kiểm tra, lương thực các ngươi mang theo không hề ít, ngươi nhịn đói một thời gian dài chỉ chịu uống nước chứ không muốn đụng tới đồ ăn, ngươi có thể giải thích chuyện này không?"

Nói thật, lời nói của tên gián điệp đúng là rất cảm động, dăm ba câu liền đưa gã ta trở thành gia thần trung thành tuyệt đối.

Nhưng Khương Bồng Cơ đâu phải là người dễ bị lừa?

Mặt tên gián điệp cắt không còn một giọt máu, run giọng hỏi: "Trung lang tướng muốn giết ta ư?"

Khương Bồng Cơ nói: "Đương nhiên không, nếu muốn giết ngươi thì ngươi còn có thể sống đến bây giờ à?

Ta hỏi ngươi, Mạnh thị cho ngươi cái gì?"

Gã ta do dự một hồi mới buông xuôi nói: "Sau khi chuyện thành công, phong chư hầu, thưởng đất phong, hứa hẹn tiền tài mỹ nhân"

"Chậc chậc, nghe hấp dẫn đó" Khương Bồng Cơ nói: "Không biết nếu so sánh chư hầu, đất phong, tiền tài mỹ nhân, với tính mạng của ngươi thì sao?

Ngươi có nghĩ tới, sau khi tinh nhuệ quận Ngọa Long đều bị tiêu diệt, trong tay ngươi không còn binh quyền thì sao có thể ngồi vững cái ghế chư hầu, sao có thể bảo vệ được đất phong?

Về phần Mạnh thị, người ta chẳng qua cũng chỉ là một con chó săn của Xương Thọ Vương mà thôi, bọn chúng còn phải lệ thuộc người khác, phong chư hầu ban đất phong cho ngươi kiểu gì?

Nói thế mà ngươi cũng tin à?"

Giờ phút này, bộ dạng tên gián điệp đã vô cùng thê thảm, sắc mặt từ tái chuyển thành xám.

Khương Bồng Cơ cười cười nói tiếp: "Phản chủ, hại chết đồng bào của mình, chuyện này nếu truyền đi thì dù ta tha ngươi một mạng, thiên hạ to lớn này cũng không có chỗ cho người dung thân.

Người đoán xem, tàn quân quận Ngọa Long sẽ bỏ qua cho ngươi sao?"

Mười mấy nghìn tướng sĩ bởi vì lòng tham của gã mà chết, chưa nói người sống không tha cho gã, cho dù là mười mấy nghìn oan hồn tướng sĩ đã chết cũng muốn lấy mạng gã.

Nghĩ tới đây, tên gián điệp đã sợ tới thẫn thờ.

Gã ta đương nhiên sợ chết, chỉ cần có một chút hy vọng sống gã ta sẽ không từ bỏ.

Hơn nữa gã ta đã nhìn ra Khương Bồng Cơ cố ý bắt gã tới vạch trần thân phận tất nhiên có chỗ dùng đến gã ta.

Quả nhiên...

"Người đâu mang lên"

Khương Bồng Cơ vừa dứt lời, binh lính đã mang hai cái rương lên, bên trong mở ra đầy ắp vàng bạc châu báu sáng chói khiến gã không thể nhìn thẳng.

Thậm chí gã ta còn nhìn thấy hai viên trân châu quý giá to bằng hai đốt ngón tay.

"Cái Mạnh thị hứa với ngươi chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, nhìn thì đẹp nhưng lại với không tới.

Nếu ngươi thông minh thức thời thì những thứ này đều là của ngươi.

Sau khi chuyện thành công, ta sẽ truyền tin ngươi vì chủ báo thù mà chết, để lại tiếng thơm một đời cho ngươi, như thế nào?"
 
(Quyển 4) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô
Chương 786: Phá vòng vây, mỹ nhân thuyết khách (10)


Quyền và tiền luôn đi đôi với nhau.

Có tiền ắt sẽ mua được quyền, có quyền ắt không phải rầu vì tiền.

Tên gián điệp hiểu điều này, nhưng nhìn hai rương lớn trước mặt, gã ta không thể kiềm chế nổi lòng tham của mình.

Đôi khi dù có quyền thế cũng không có được nhiều tiền như vậy.

Gã ta sao có thể không biết lời hứa của Mạnh thị ảo tung chảo, nhưng lòng tham quá lớn thôi thúc gã ta làm liều.

Nếu để tay lên ngực tự hỏi, đúng là trong lòng gã ta có chút hối hận khi Quận thủ quận Ngọa Long chết trận, nhưng cũng chỉ một chút như vậy thôi.

Khương Bồng Cơ đưa tay ra hiệu đóng nắp rương, sau đó mở miệng hỏi: "Ngươi lựa chọn thế nào?"

Tên gián điệp cười khổ nói: "Nếu thức thời thì tốt xấu gì vẫn có thể giữ được vinh hoa phú quý nửa đời sau, còn không thiết nghĩ Trung lang tướng cũng không dung được kẻ thí chủ cầu vinh như ta.

Thế nhưng có thật Trung lang tướng sẽ giữ lời hứa với ta không?"

Khương Bồng Cơ cười lạnh hỏi lại: "Đến Mạnh thị ngươi còn tin tưởng, vậy mà giờ lại hoài nghi ta ư?"

Tên gián điệp tự biết nói sai, không còn dám lên tiếng.

Tình cảnh bây giờ gã ta không có quyền để mặc cả.

Người ta là dao thớt, gã ta là thịt cá, tình cảnh hiện nay có thể so sánh đại khái như vậy.

"Mạnh thị như thế nào ngươi biết rồi đó, giờ ngươi thí chủ như thế thì hỏi sao Mạnh thị còn dám dùng ngươi?"

Khương Bồng Cơ híp đôi mắt đen láy như muốn nhìn thấu tâm tư khiến gã bất giác ngơ ngẩn.

Một lát sau, gã ta khẽ cắn môi quyết định đầu quân cho Khương Bồng Cơ.

Ngoại trừ con đường này, gã không có lựa chọn thứ hai.

Khương Bồng Cơ đã biết bí mật của gã ta, chỉ cần cô nói ra chuyện gã ta phản bội Quận thủ quận Ngọa Long thì cả thiên hạ này không còn chỗ cho gã ta dung thân.

Vừa nghĩ tới cảnh tượng đó, gã ta liền không rét mà run, chỉ có thể ngoan ngoãn hợp tác với Khương Bồng Cơ.

Nắm điểm yếu của tên gián điệp, Khương Bồng Cơ cũng không sợ gã ta giở trò lừa bịp.

Vì đạt thành mục đích, Khương Bồng Cơ không ngại dùng chút thủ đoạn, nhưng trong mắt của đám khán giả livestream thì việc này lại rất chướng mắt.

Rất nhiều người đều tức giận bất bình, bọn họ cảm thấy Khương Bồng Cơ làm như vậy quá nguy hiểm.

Một tên thí chủ cầu vinh thì còn lòng tin gì đáng nói nữa?

Khương Bồng Cơ hợp tác với gã ta, chẳng lẽ không sợ bị phản bội sao?

Một lần bất trung, vạn lần bất tín.

[Yêu Tinh Nữ Vương Đỏ Rực]: Streamer phải cẩn thận, nếu thằng cha này phản bội thì phiền phức to.

[Yamada Mia]: Trong xã hội hiện đại chắc thằng này bị cô lập tự chơi một mình rồi, đá chủ nhảy sang chỗ khác thì cũng thôi đi, dù sao ai cũng có chí riêng, nhưng trước khi nhảy lại cấu kết người ngoài hại chết ông chủ, hơn nữa gã ta lại còn là anh vợ của chủ nữa chứ, đây quả thật quá tệ hại, cái thứ ăn cây táo rào cây sung.

[Trang Sinh Hiểu Mộng]: Nói câu cực đoan, một lần bất trung, vạn lần bất tín.

Tuy lòng dạ Streamer bao la nhưng không phải ai cũng có tư cách được tha thứ, tên này là thằng gian trá, Streamer đừng sơ suất, cẩn thận lật thuyền trong mương.

Khán giả xem livestream đều lo lắng cho Khương Bồng Cơ.

Tuy bọn họ biết Khương Bồng Cơ dùng tên gián điệp là vì đại cục, nhưng vẫn lo sợ cô bị đâm sau lưng.

Khương Bồng Cơ lặng lẽ liếc mắt nhìn tên gián điệp đang quỳ trên mặt đất, sau đó gửi một bình luận trên kênh livestream.

[Streamer V]: Ta chỉ nói sau khi chuyện thành công sẽ để tiếng thơm một đời cho gã ta, cũng không có nói sẽ không tính sổ, các ngươi không cần lo lắng.

Dù muốn dụ dỗ nhưng Khương Bồng Cơ sẽ không tin tưởng gã gián điệp này, phòng bị là điều đương nhiên.

Nghe được lời này của Khương Bồng Cơ, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

Doanh trại yên tĩnh liên tục hai ngày, ải Gia Môn cũng treo miễn chiến bài, hai bên đều tỏ vẻ ghét nhau ra mặt.

Sau khi Mạnh Hồn trở về liền báo cáo với Khương Bồng Cơ tình hình chuyến hành động này."

Chủ công, thần cảm thấy Phù Vọng đang gặp khó khăn ở Mạnh thị, có lẽ có thể tận dụng cơ hội"

Nếu có thể đào được Phù Vọng thì chuyện này coi như bội thu.

Mạnh Hồn nghĩ tới đây, tâm tình liên tốt hơn rất nhiều.

Mất đi Phù Vọng, Mạnh thì sẽ bị đả kích lớn, còn gì khiến Mạnh Hồn vui hơn việc làm cho Mạnh thị gặp rắc rối?

Khương Bồng Cơ từ chối cho ý kiến, Phong Chân hỏi dò: "Chuyện là như thế nào?"

Mạnh Hồn nói: "Bên người Phù Vọng đều là gián điệp, lúc ta gặp được gã thì không chỉ ngoài phòng có người nghe lén, ngay cả trong sảnh cũng có người ẩn núp.

Nhìn thì tưởng là cận vệ của Phù Vọng, nhưng từ thái độ của Phù Vọng thì rõ ràng gã rất căm hận và dè chừng bọn họ?"

Phong Chân lắc đầu, anh ta vẫn rất hoài nghi.

"Mạnh Giáo úy à, dù nhìn thấy tận mắt nhưng có khi chỉ là trò lừa.

Hơn nữa, dù bên cạnh Phù Vọng đều là gián điệp nhưng Mạnh thị dung túng gã như thế, gã đâu có lý do gì bỏ Mạnh thị tới chỗ chủ công?"

Trước đó Phù Vọng tác oai tác quái ở Mạnh thị nhưng Mạnh thị vẫn chiều theo ý của gã.

Nếu Phù Vọng tới chỗ Khương Bồng Cơ thì liệu cô có thể thỏa mãn gã không?

Nói cách khác, Phù Vọng có lý do để bỏ Mạnh thị nhưng không có lý do tới chỗ Khương Bồng Cơ.

Mạnh Hồn nghe xong, mồ hôi lạnh bỗng chảy khắp người, đầu óc lập tức tỉnh táo lại.

"Quân sư, ý ngài là.."

Phong Chân lắc đầu nói: "Nếu Mạnh Giáo úy đi lôi kéo Phù Vọng, e sẽ rơi vào bẫy của gã"

Nghĩ tới hành động lỗ mãng của mình, Mạnh Hồn lập tức quỳ xuống thỉnh tội.

Khương Bồng Cơ đưa tay ra hiệu cho ông đứng lên, bình tĩnh nói: "Vấn đề này không thể trách ngươi, Tử Thực nói dù sao cũng chỉ là một khả năng...

Thế nhưng từ đó có thể thấy Phù Vọng là hạng người phải đối đãi cẩn thận...

Hai quân giao chiến không nể tình nghĩa, không chỉ so đấu vũ lực còn so đấu tâm kế.

Phù Vọng nếu là mãng phu thì Mạnh thì cũng không dễ dàng tha thứ cho gã..."

Mạnh Hồn nghe liên tục gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Chỉ là trong lòng ông vẫn thấy đáng tiếc, nếu có thể lôi kéo Phù Vọng thì chủ công nhà mình sẽ như hổ thêm cánh.

Một tên Phù Vọng không đáng gì, mấu chốt là quân tinh nhuệ trong tay Phù Vọng, đến Mạnh Hồn cũng phải thèm nhỏ dãi.

Bây giờ Hoàn Châu không chỉ thiếu quan văn, còn thiếu võ tướng.

Đào thêm một Phù Vọng, tiện thể còn có mấy ngàn quân tinh nhuệ tặng kèm, chuyến buôn này coi như lời to.

Khương Bồng Cơ nói: "Mấy ngày tiếp theo tiếp tục phái người đi sứ ải Gia Môn, chúng ta có thể lợi dụng giao tình của ngươi với Phù Vọng tạo quan hệ, dù không đào được Phù Vọng cũng phải khiến cho Mạnh thị sinh nghi.

Phù Vọng càng không dễ chịu thì chúng ta càng thuận lợi.

Nếu gã tỏ ý muốn nương tựa thì chúng ta có thể mê hoặc gã, để gã mất cảnh giác..."

Để một danh tướng mất cảnh giác rất khó.

Chỉ cần mê hoặc nhất thời, để gã thả lỏng tinh thần coi như Khương Bồng Cơ đã thắng một nửa.

Nói trắng ra, bọn họ không chỉ so vũ lực, còn phải so ai cao tay hơn, ai ác độc hơn.
 
(Quyển 4) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô
Chương 787: Phá vòng vây, mỹ nhân thuyết khách (11)


Doanh trại Khương Bồng Cơ liên tiếp mấy ngày đều im ắng không một động tĩnh, nếu không phải quân lính trên thành giám sát, sứ giả Khương Bồng Cơ ngày ngày đưa tin, Phù Vọng đã cho rằng phe bên kia chơi chiêu ve sầu thoát xác rồi.

Mỗi ngày vừa đến buổi trưa, sứ giả của Khương Bồng Cơ liền đúng giờ xuất hiện trước ải Gia Môn.

Mới đầu Phù Vọng còn có ý trêu đùa, nhưng nhiều lần về sau, không chỉ gã bực bội, phó tướng bên người cũng nảy sinh ngờ vực.

Dưới trướng Phù Vọng có mấy tên phó tướng, ngoài ba tâm phúc từng có tình nghĩa sinh tử, còn lại đều là gián điệp nằm vùng của Mạnh thị.

Những tên gián điệp này dần dần chất vấn lý do Phù Vọng án binh bất động.

"Khi nào tướng quân mới động binh?"

Mắt nhìn thời gian ngày lại ngày trôi qua, mấy tên phó tướng có nhiệm vụ giám thị đều mất kiên nhẫn.

Phù Vọng ngày nào cũng mở tiệc ăn uống, cho mỹ nhân ca múa tìm vui, tựa như không biết bên ngoài ải Gia Môn ba mươi nghìn quân địch đang đóng quân.

"Gấp cái gì mà gấp?

Ta tự có diệu kế, chớ quấy rầy cuộc vui của bổn tướng quân" Phù Vọng đang muốn buông vò rượu trống không xuống, vị phó tướng kia lại tiến tới muốn nói gì đó, gã bèn nổi giận, ném vò rượu xuống vỡ tan tành ngay bên chân tên phó tướng: "Cút xuống đi!".

Tên phó tướng nhịn xuống lửa giận và cảm giác sỉ nhục trong lòng, tâm không cam tình không nguyện lui ra.

Đám người tan cuộc trong không vui, đúng lúc này binh lính truyền tin sứ giả Liễu Hi lại tới.

Liên tiếp bảy ngày đều là như thế, song phương nhìn như bình tĩnh nhưng bên trong sóng ngầm phun trào, không khí căng thẳng muốn giương cung bạt kiếm.

Phù Vọng chờ Khương Bồng Cơ buông lỏng cảnh giác mới phái người liên hệ gián điệp, tên này chính là người bị Khương Bồng Cơ bắt hôm trước.

Nếu không phải Khương Bồng Cơ thì ai có thể nghĩ tới trong tàn quân Ngọa Long bị đánh như chó nhà có tang đó lại ẩn nấp một tên gián điệp?

Sau khi cẩn thận đối chiếu ám hiệu, tình hình doanh trại Khương Bồng Cơ mấy ngày nay rất nhanh được truyền tới chỗ Phù Vọng.

Gã thầm nhíu mày gõ gõ ngón tay lên bàn, vẻ mặt không còn chút giận dữ lúc sáng.

"Liễu Hi thật sự không có động tĩnh gì sao?"

Gã cảm thấy có chút khó tin.

Ba mươi nghìn binh mã đóng bên ngoài ải Gia Môn không tiến công phá ải, cũng không ve sầu thoát xác, vậy quân địch rốt cuộc muốn làm cái gì?

Tên lính liên hệ gián điệp cũng nói: "Quả thật rất kỳ lạ, chẳng lẽ Liễu Hi muốn kéo dài thời gian chờ trong thành cạn lương hay sao?"

Phù Vọng cười thầm, cái suy đoán này quả thực là chuyện cười.

Nếu kéo dài thời gian thì rất bất lợi cho Liễu Hi.

Ải Gia Môn có tiếp tế không ngừng, nhưng quân lương Liễu Hi lại có hạn, kéo dài thời gian cô ta sẽ chịu không nổi.

Thế nhưng đây cũng không phải cách hay.

Song phương đều không động thủ, trận chiến này đánh kiểu gì.

Tên lính nói: "Tướng quân, Liễu Hi những ngày này liên tục phái người kết giao tình, đây rõ ràng là đang muốn phiền chết người.

Trong ải Gia Môn đã lan truyền tin đồn nói tướng quân nhận chỗ tốt của Liễu Hi, ý muốn quy thuận cô ta..."

Một lời đồn được nhiều người cho là thật thì mọi người sẽ tin nó là chân tướng.

Phù Vọng ở Mạnh thị vốn không hề dễ chịu, bên người còn có không ít gián điệp, những tên gián điệp này đã sớm bằng mặt không bằng lòng với gã.

Nếu tùy ý để lời đồn lớn mạnh, không cần quân địch ra tay, chỉ cần tin đồn cũng có thể hại chết Phù Vọng.

"Đừng gấp, càng sốt ruột càng dễ dàng trúng gian kế của kẻ địch" Phù Vọng tỉnh táo nói: "Ngươi cho rằng một nữ tử như Liễu Hi có thể đi tới vị trí bây giờ là dựa vào cái gì?

Nếu không có gì vượt trội sao có thể khiến anh hào khom lưng khuất phục dưới chân một nữ tử?

Chúng ta phải giữ bình tĩnh chờ thời cơ.

Không ra tay thì thôi, vừa ra tay phải bóp chặt cổ họng kẻ địch"

Phù Vọng là đứa trẻ được đàn sói nuôi lớn, một kích tất sát kẻ địch là bản năng của gã.

Trước khi xuất thủ, gã sẽ dằn xuống sự nôn nóng trong lòng, không bị cảm xúc ảnh hưởng

Tên lính nói tiếp: "Tướng quân, đã như vậy thì chi bằng chúng ta cứ theo dõi sát sao nhất cử nhất động của Liễu Hi?

Vừa có tin liền..."

Phù Vọng lắc đầu nói: "Không cần, gián điệp ẩn nấp càng sâu Liễu Hi mới khó phát hiện ra.

Chúng ta liên tục liên hệ sẽ dễ bị Liễu Hi phát hiện hơn.

Một khi bại lộ, không chỉ con cờ này phế đi, chúng ta sẽ hoàn toàn bị động"Quân cờ mấu chốt ắt phải dùng ở thời cơ mấu chốt.

"Vâng, tướng quân!"

Phù Vọng vuốt vuốt trán hơi mệt mỏi nói: "Ngươi lui xuống trước đi."

Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, Phù Vọng mở ra một bức tranh trên bàn, bên trong là một mỹ nhân tuyệt sắc.

Gã dùng ngón tay thô kệch khẽ vuốt lấy bức tranh, bức tranh như có sức mạnh thần kỳ khiến lông mày của gã giãn ra.

Cô gái này chính là người duy nhất từ nhiều năm tới nay đi vào tim gã, nhưng nàng lại bị đoạt đi ngay trước mặt gã.

Cùng lúc đó, đám binh lính đã đào được vài đường hầm đi thông ngoài doanh trại.

Trước mũi của binh lính ải Gia Môn, Khương Bồng Cơ vận chuyển lượng lớn gỗ dễ cháy vào trong doanh trại.

"Trong thành của ải Gia Môn đang đồn ầm lên, không ít người cho rằng Phù Vọng có ý quy thuận, lòng người ly tán, thiết nghĩ thời cơ đã tới."

Dương Tư trông về phía ải Gia Môn, trong ánh mắt bình thản kia tưởng như có cuồn cuộn sóng ngầm: "Phía chúng ta đã chuẩn bị xong hết rồi, nhưng ải Gia Môn bên kia lại không có chút động tĩnh nào, tên Phù Vọng này đúng là khó chơi, nhất quyết muốn phân cao thấp với chúng ta.

Nếu kéo dài thời gian e là chúng ta chịu không nổi.

Chủ công, hay là châm một mồi lửa ép Phù Vọng không thể không động thủ.."

Khương Bồng Cơ hỏi Dương Tư: "Châm lửa?

Châm thế nào?"

"Phù Vọng mấy lần nhắc tới mỹ nhân, không bằng."

"Huynh dự định để Tuệ Quân dùng mỹ nhân kế" Khương Bồng Cơ nhíu mày, quả quyết nói: "Không được!"

Cô thà kéo thêm mấy ngày cũng không muốn làm như thế.

Ý của Dương Tư cô hiểu, nếu phải dùng mỹ nhân kế thì ai sẽ là người đi?

Phù Vọng nhiều lần nhắc tới Tuệ Quân, vậy ngoài cô ấy ra còn ai thích hợp hơn?

Dương Tư mấp máy môi muốn nói, nhưng cuối cùng cũng im lặng lại.

Thế nhưng Tuệ Quân không phải tiểu thư khuê các ngây thơ suốt ngày ru rú trong phòng.

Liên tiếp bảy tám ngày án binh bất động, trong doanh trại lại hành động dồn dập, cô tất nhiên phát hiện tình hình.

Bởi vì theo quân nên cô hóa trang khiến dung mạo trở nên bình thường, không hề có chút nổi bật trong nhóm y binh.

Chỉ có một điểm khác biệt, cô không ngủ cùng nhóm y binh mà nghỉ ngơi ở gần lều chính.

"Lang quân...

Nghe nói tướng lĩnh trấn thủ ải Gia Môn là Phù Vọng?"

Khương Bồng Cơ ngày thường cũng không câu nệ, Tuệ Quân cũng biết một chút về tình hình chính sự.

Tuệ Quân thầm cắn môi nói: "Nghe nói Phù Vọng rất háo sắc?"

Khương Bồng Cơ bỗng dưng mở to mắt, suýt nữa làm Tuệ Quân giật mình.

"Ai nói với em như thế?"

Tuệ Quân cố gắng bình tĩnh nhỏ giọng nói: "Những thương binh quận Ngọa Long"

Khương Bồng Cơ nhếch môi: "Một đám nhiều chuyện, trọng thương sắp chết còn láo nháo"

Tuệ Quân vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.

Một lát sau, cô thầm kéo kéo tay áo Khương Bồng Cơ, khi đối phương nhìn xuống, Tuệ Quân liền ngoan ngoãn quỳ xuống bên chân, dịu dàng thì thầm: "Lang quân, chỉ cần người cần, thiếp thân nguyện vì người ra chút sức mọn này"
 
(Quyển 4) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô
Chương 788: Phá vòng vây, mỹ nhân thuyết khách (12)


"Em không cần phải hy sinh như thế?"

Khương Bồng Cơ vốn muốn nói "Không cần", nhưng nghĩ tới cảm giác của Tuệ Quân lại nuốt vào bụng.

Cô nói tiếp: "Tình thế hiện nay vẫn còn trong dự liệu, ta tự có kế hoạch, em không cần phải suy nghĩ nhiều"

Tuệ Quân có chút buồn bã, đuôi lông mày hơi nhíu, đừng nói đàn ông, ngay cả phụ nữ cũng thấy đau lòng.

"Thế nhưng lang quân...

Ngoài việc này thì thiếp thân không giúp gì được cho lang quân nữa" Bị Khương Bồng Cơ từ chối, Tuệ Quân như bong bóng xì hơi nhỏ giọng thì thầm: "...

Lang quân đã từng nói không nuôi người vô dụng...

Thiếp thân mấy năm nay sống an nhàn sung sướng, giờ ngay cả chăm sóc người cũng làm không tốt.

Ở doanh trại y binh, dù là người bình thường nhất cũng giỏi hơn thiếp thân.

Nghĩ tới nghĩ lui, giờ thiếp thân chỉ còn mỗi cái thân thể hèn mọn này, chỉ có thể bán thân thể mà sống..."

Càng nói, giọng Tuệ Quân lại càng nghẹn ngào buồn bã.

Đối với Tuệ Quân, quá khứ của cô chính là vết thương sâu tận xương đâm vào da thịt mục rữa, dù có dùng son phấn bôi trát che giấu nhưng mùi hôi thối và nỗi đau đớn vẫn theo cô như hình với bóng.

Cô gạt được người khác nhưng không gạt được chính mình.

"Cô bé ngốc" Khương Bồng Cơ nhỏ giọng nói: "Cho dù em chỉ là người vô dụng, nhưng ta xem em như em gái ruột, dù em quen sống an nhàn không biết làm gì ta vẫn nuôi được em.

Quá khứ của em thì sao, có ta ở đây, ai dám nhiều lời?"

Làm người không nên quá câu nệ quá khứ, với Tuệ Quân, cô vừa thưởng thức lại vừa đau lòng, tất nhiên hy vọng Tuệ Quân có thể suy nghĩ thoáng về tương lai.

Khương Bồng Cơ nghĩ Tuệ Quần mặc cảm thân phận nên mới buồn bã liền nói: "Nếu có người nhiều chuyện thì kêu kẻ đó qua mà nói với ta này.

Sau khi trở về Hoàn Châu, ta sẽ sắp xếp một thân phận cho em, đến lúc đó em tự mình làm chủ.."

Tuệ Quân vốn đang buồn bã chán nản, nghe được lời này liền bật cười khúc khích khiến Khương Bồng Cơ không hiểu tại sao.

Tuy đều là phận nữ nhưng lối suy nghĩ của Khương Bồng Cơ không giống người thường, tất nhiên cũng không hiểu được suy nghĩ tinh tế ngoằn ngoèo mấy chục con hẻm của Tuệ Quân.

Khương Bồng Cơ có thể hiểu được tại sao Tuệ Quân lại đau lòng, nhưng lại không hiểu nổi cô ấy tại sao lại bật cười, vẻ mặt tươi như hoa mùa xuân.

Lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển.

Khương Bồng Cơ đột nhiên nhớ tới lời nói của đám khán giả xem livestream liền cảm giác có gì đó không đúng.

Kiểu cảm khái như thế tựa như tự đưa mình ra khỏi phạm vi "phụ nữ".

"Lang quân, thiếp thân cũng không có ý khác, chỉ muốn vì người tận hết sức lực mà thôi" Nói đến đây, Tuệ Quân cắn đôi môi mọng nước do dự nói tiếp: "Thiếp thân không có mấy kiến thức nhưng cũng biết vấn đề hậu cần hiện nay, nếu tiếp tục kéo dài thời gian thì rất bất lợi cho người.

Tướng lĩnh trấn thủ ải Gia Môn là kẻ háo sắc, lang quân chỉ cần để thiếp thân đi quanh hai vòng, dù không thể cứu được hồn gã, chí ít có thể khiến thuộc hạ của gã sinh nghi.

Một khi lòng quân bất ổn, chiến lực sẽ giảm mạnh...

Điều này rất có lợi cho quân ta."

Khương Bồng Cơ nhíu mày, vẫn không đồng ý Tuệ Quân.

"Quá nguy hiểm, không cần thiết"

"Lang quân!"

Tuệ Quân lấy hết dũng khí bắt lấy tay áo của cô, năn nỉ với giọng điệu hờn dỗi: "Ngài đồng ý đi mà."

Khương Bồng Cơ không để ý, khép mắt quả quyết nói: "Không được là không được"

Tuệ Quân có chút nản chí, nhưng cô biết Khương Bồng Cơ là người ngoài lạnh trong nóng, chuyện này cứ dây dưa năn nỉ mãi rồi người sẽ đồng ý thôi.

"Vì sao không được?"

Khương Bồng Cơ đáp: "Tuy Mạnh Giáo úy nói Phù Vọng làm người cũng được, nhưng một tướng quân trên chiến trường và một người đàn ông ngày thường là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Người bình thường có thể động lòng trắc ẩn mà thủ hạ lưu tình, nhưng một tướng quân sẽ phải mưu tính vì đại cục, nói một câu vô tình cũng không đủ để miêu tả.

Đừng nói em là cô gái tới từ phe địch, cho dù là thê thiếp của gã, một khi cần hy sinh thì gã cũng sẽ không nương tay.

Tiền triều dã sử em xem không ít, Mạnh thị tổ tiên Mạnh Tinh - người được xưng là "Rồng trong loài người" vì cổ vũ khí thế của một đám tàn quân mà ông ta đã tự tay giết thê thiếp và con của chính ông ta, lấy thịt nấu đồ ăn.

Em xem đã đủ vô tình chưa?

Ông ta chính là chiến thần được người đời ca tụng đó"Sắc mặt Tuệ Quân tái đi, cô đã hiểu Khương Bồng Cơ lo lắng chuyện gì.

Quả nhiên...

"Nếu Phù Vọng tính toán cay độc, vì ổn định lòng quân và lấy lại niềm tin từ tướng sĩ mà tự tay rút kiếm chém em, đến lúc đó phải làm sao?

Sắc đẹp đúng là vũ khí, nhưng ta hy vọng nó có thể bảo vệ em chứ không phải là con dao hai lưỡi có thể tổn thương em.

Việc này em không cần nói nhiều, ta sẽ không đồng ý"

Sau khi Khương Bồng Cơ nói như thế, Tuệ Quân đã không còn cách gì khác.

Ngày thứ hai, trên đường đi tới doanh trại y binh, cô trùng hợp đụng phải tên nghiện rượu Phong Chân.

Với kinh nghiệm phong lưu lâu năm, Phong Chân đã sớm phát hiện Tuệ Quân hóa trang, dưới lớp trang điểm bình thường kia chắc chắn là một tuyệt thế giai nhân.

Thế nhưng người ta luôn ở bên người chủ công, Phong Chân chỉ có thể xa xa ngắm nhìn tưởng tượng hình dáng của mỹ nhân chứ không dám nhiều lời.

"Tuệ nương tử làm sao vậy?"

Phong Chân thấy cô buồn bã không khỏi lên tiếng hỏi thăm.

Người chủ công bảo vệ ai dám bắt nạt cô?

Tuệ Quân đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ, nghe thấy có người gọi liền giật mình tỉnh lại.

"Chào Phong tiên sinh" Trên người cô vẫn là trang phục y binh, thấy Phong Chân tiến tới hai bước liền bối rối không biết làm sao.

Phong Chân nhíu mày, trong lòng càng nghi ngờ và đề phòng.

Ở quân doanh này, có chủ công che chở ai có thể làm cho Tuệ Quân bất an như vậy?

"Tuệ nương tử gặp chuyện gì sao?"

Phong Chân hỏi dò.

Tuệ Quân nghĩ nghĩ, nhìn xung quanh rồi ra hiệu cho Phong Chân cô có chuyện muốn nói.

Tuệ Quân nói ra nỗi lo lắng của mình khiến Phong Chân vô cùng kinh ngạc.

"Phong tiên sinh?"

Phong Chân lấy lại tinh thần nói: "Tuệ nương tử lo lắng không phải là không có lý do.

Nếu lấy sắc đẹp ly gián đúng là một cách hay.

Trong ải Gia Môn đang đồn ầm lên Phù Vọng có ý quy thuận chủ công, nếu lúc này có giai nhân tuyệt sắc xuất hiện, dù Phù Vọng có mấy cái miệng cũng khó lòng giải thích.

Thế nhưng Tuệ nương tử có nghĩ tới, nếu làm như thế không chỉ cô bị thiệt thòi mà còn gặp nguy hiểm đến tính mạng"

Để xóa bỏ lời đồn đại, biện pháp tốt nhất chính là giết mỹ nhân được đưa tới.

Từ cách làm việc của Phù Vọng trước đây, chưa chắc gã sẽ không làm ra những chuyện vùi hoa dập liễu như vậy.

Tuệ Quân cắn răng nói: "Nếu có thể vì lang quân phân ưu, nô nguyện đi làm.

Còn xin tiên sinh chỉ giáo như thế nào mới có thể để lang quân đồng ý"

Phong Chân cảm thán một tiếng: "Hồng nhan họa thủy"

Tuệ Quân sững sờ, anh ta vội bổ sung: "Không phải nói cô, tại hạ đang nói chủ công"

Có thể để một tiểu cô nương tốt như thế hy sinh, uy lực của chủ công còn đáng sợ hơn hồng nhan họa thủy.

"Tuệ cô nương chỉ cần nói với chủ công..."

Phong Chân hạ giọng, dặn dò Tuệ Quân một cách kỹ lưỡng: "Nói như thế chủ công rất có khả năng sẽ đồng ý"
 
(Quyển 4) Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế - Nấm Hương Xào, Du Bạo Hương Cô
Chương 789: Phá vòng vây, mỹ nhân thuyết khách (13)


Đừng thấy tác phong làm việc của Phong Chân không đáng tin mà nhầm, đầu óc của anh ta đáng tin lắm đấy.

Tuệ Quân làm theo cách mà anh ta nói, Khương Bồng Cơ thở dài rồi cũng cho phép.

Ngày hôm đó, bên ngoài ải Gia Môn sứ giả đến đúng như đã hẹn, Phù Vọng đang muốn mặc kệ sứ giả...

Cả ngày nhìn cái mặt đầy râu ria của Mạnh Hồn, Phù Vọng thật muốn phát rồ.

Nhưng sứ giả của hôm nay lại khác, không phải Mạnh Hồn.

Phì Vọng nghe lính truyền tin bẩm báo, còn chưa kịp nói gì, phó tướng đứng bên cạnh đã chế giễu nói: "Nghe nói Liễu Hi lập nữ doanh...

Hành quân đánh trận rõ ràng là việc của đám đàn ông chúng ta, cho đám đàn bà con gái đó lên chiến trường làm gì?

Theo như mạt tướng thì cái gọi là nữ doanh chắc chắn có mờ ám.

Nói với người ngoài là hành quân đánh trận, nhưng bên trong...

Thì ai mà biết được là cái gì, bây giờ còn phái phụ nữ đến làm sứ giả..."

Phó tướng vừa mới mở miệng, những người khác cũng ào ào lên tiếng tán đồng.

Quả thật phụ nữ không nên lên chiến trường, phụ nữ mà lên chiến trường không phải là phụ nữ đứng đắn.

Từ xưa đến nay trong doanh trại không có phụ nữ, phụ nữ ở đây là chỉ thê thiếp của binh lính, nhưng ai đánh trận mà còn mang theo cả vợ con?

Còn về phần doanh kỹ, trong mắt của binh lính, bọn họ không được coi là "phụ nữ", chỉ được coi là một thứ sinh vật giống cái.

Phù Vọng thoáng cau mày, gã cũng đại khái đoán được thân phận của sứ giả lần này.

"Mời sứ giả vào trướng phụ đợi, bản tướng quân sẽ đến ngay"

Tuệ Quân đội nón có màn che rất dày, giấu khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành dưới lớp vải dày.

Phù Vọng vừa nhìn thấy dáng người của cô gái đã khẳng định chắc chắn thân phận của đối phương, quả nhiên là cô gái ngày hôm đó.

"Mạt tướng nên xưng hô với ngài thế nào?"

Phù Vọng khiêm tốn xưng hô, giả vờ giả vịt hỏi: "Hoàng hậu nương nương?"

Tuệ Quân đưa tay vén lớp vải che dày nặng lên, ngồi một cách ngay ngắn, nghiêm chỉnh hành lễ với Phù Vọng.

"Câu này của tướng quân thật thú vị, bệ hạ bây giờ vẫn còn nhỏ, chưa đến tuổi đội mũ, lại càng chưa thành hôn, lấy đâu ra Hoàng hậu?"

Đôi mắt đen láy của Phù Vọng nhìn chằm chằm vào Tuệ Quân, thấy vẻ kinh ngạc thoáng lướt qua trong mắt đối phương.

Gã đã sớm đoán ra được thân phận của Tuệ Quân, nhưng Tuệ Quân không biết gã tướng quân ngày hôm đó chính là Phù Vọng - vị tướng trấn giữ ải Gia Môn hiện giờ.

Sau khi kinh ngạc, trong lòng cô lại sinh ra cảm giác căm ghét, đôi mắt xinh đẹp lướt qua bàn tay của Phù Vọng, lặng lẽ giấu kín cảm xúc.

Chính là cái gã này ngày hôm đó suýt nữa bắn lén sau lưng lang quân.

Tuy cuối cùng chỉ có cánh tay bị thương nhưng Tuệ Quân vẫn bôi thuốc cho Khương Bồng Cơ ba ngày, trong bụng vẫn ghim vụ này.

Phù Vọng đổi giọng: "Vậy thì Tiên Hoàng hậu nương nương?

Tên Liễu Hi này đúng là to gan, thế mà dám giấu ngài đi."

Cái gọi là người chết đèn tắt, cho dù Hoàng đế có hoang đường, làm rất nhiều chuyện sai lầm nhưng mà người ta cũng đã băng hà, làm sao mà tính sổ được nữa?

Dưới sự khống chế của hoàng thất, Tiên đế dù có sai nhưng tất cả sai lầm đều do mê muội sắc đẹp của yêu Cơ, bị yêu cơ mê hoặc, thuộc lỗi sai khách quan.

Đổ phần lớn tội danh lên người Tuệ Quân, gọi cô là Họa Quốc Yêu Cơ.

Tuệ Quân lại không thể thừa nhận thân phận này, cô chỉ khiêm tốn cười: "Nghe đồn Tiên Hoàng hậu chính là một giai nhân nhưng đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh.

Thiếp thân chỉ là phân bổ liễu, đom đóm làm sao mà dám tranh đua với ánh trăng?

Tướng quân nói vậy, thiếp chỉ coi là ngài quá khen"

Phù Vọng không có chứng có thật, cứ luẩn quẩn mãi về vấn đề này cũng không có ý nghĩa gì.

Gã nói: "Liễu Hi bảo...

Ta nên xưng hô với nương tử thế nào?"

"Tiện danh của thiếp là Tuệ Quân"

Phù Vọng nói: "Liễu Hi để Tuệ nương tử đến đây là có mục đích gì?"

Tuệ Quân bình tĩnh nói: "Nghe nói trong ải Gia Môn có lời đồn, tướng quân có ý định quy thuận với chủ của ta?"

Phù Vọng trợn mắt nhướng mày, vẻ mặt gã thay đổi ngay lập tức: "Tuệ nương tử nói đùa rồi, bản tướng quân trung thành tuyệt đối với chủ công, sao có thể dễ dàng thay đổi?

Nể tình Tuệ nương tử là nữ nhi, bản tướng quân coi như không nghe thấy những lời vừa rồi..."

Nói thì như thế nhưng ánh mắt gã lại dính chặt vào người Tuệ Quân, dường như bị gương mặt của cô thu hút.

Có điều, Tuệ Quân đã quen với các ánh mắt khác nhau, kỹ thuật diễn của Phù Vọng làm sao mà lừa được cô.

"Tướng quân nói vậy thì thiếp thân yên tâm rồi" Tuệ Quân tươi cười, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh ánh sáng.

"Tối hôm qua nghe được tin tức này, chủ công nhà ta kinh ngạc vô cùng.

Trước đó chủ công còn nói, ngài ấy tán thưởng tướng quân là một người chính trực ngay thẳng, tướng quân đi theo Mạnh thị thật sự là chôn vùi tài năng.

Nếu như không phải hai quân đối đầu thì có lẽ hai người còn có thể trở thành tri kỷ.

Tướng quân nên sớm xử lý đám người đồn đại bậy bạ kia đi mới tốt, để tránh cho binh lính thuộc hạ bất an, làm tổn hại đến uy tín của tướng quân."

Nụ cười trên khóe miệng Phù Vọng có chút khiên cưỡng.

Chưa nói đến chuyện gã không có ý định giết người mà nếu có đi chăng nữa chỉ với một câu cuối cùng của Tuệ Quân, gã cũng không thể giết được.

Nếu như giết cô chẳng phải là lạy ông tôi ở bụi này?

"Đa tạ nương tử quan tâm" Phù Vọng lại hỏi: "Ngoại trừ điều này ra, Liễu Châu mục còn có chuyện gì khác không?"

Liễu Xa và Khương Bồng Cơ đều là Châu mục, có điều bây giờ người đứng ra là Khương Bồng Cơ, Liễu Xa đã chuyển về phía sau sân khấu, rất mờ nhạt.

Câu "Liễu Châu mục" này là chỉ Khương Bồng Cơ.

Tuệ Quân cau mày, trông xinh đẹp như Tây Thi ôm ngực.

"Chủ công không còn chuyện gì khác dặn dò, nhưng thiếp thân lại có một chuyện, không biết tướng quân..."

Phù Vọng nói: "Tuệ nương tử cứ việc nói"

"Từ sau ngày hôm đó, thiếp liền ngưỡng mộ tướng quân, bây giờ gặp lại càng cảm thấy..."

Gò má Tuệ Quân đỏ bừng, ánh mắt long lanh, xấu hổ e thẹn nói: "Nhưng mà, thiếp thân biết mình thân phận bất chính, không dám làm bẩn thanh danh của tướng quân..."

Tim Phù Vọng đập thình thịch, mí mắt không kiềm chế được giật giật.

Được nghe giai nhân thổ lộ, dù Phù Vọng có chút rung động, có điều gã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Trên đầu chữ sắc có một thanh đao, đóa hoa trước mặt tuy đẹp tuyệt trần nhưng người ta không chỉ có gai mà còn có độc, không thể chạm vào.

"Tuệ nương tử đang... tự mình tiến cử ?"

Tim Phù Vọng đập "thịch" một cái, biết rõ là không thể nhưng đôi mắt gã vẫn không bỏ qua cơ hội thưởng thức cái đẹp.

Tuệ Quân đưa tay áo lên cho môi, cười hỏi: "Sao có thể thế được?

Chẳng lẽ trong mắt tướng quân con gái bày tỏ chính là "tự mình tiến cử"?

Chỉ là tình cảm ngưỡng mộ thông thường không nhất định là phải có được.

Tướng quân cũng là một nhân tài, chẳng lẽ trước kia chưa từng được các nương tử ngưỡng mộ?"

Hay nói cách khác, người ta chỉ tán chơi, không cưới.

Chỉ chịu trách nhiệm nhóm lửa, còn việc dập thì tự đi mà làm.

Phù Vọng tự dưng cảm thấy xấu hổ.

Nói theo cách thông tục thì người ta chỉ đang nói về tình cảm đơn thuần mà đầu óc mình lại tự động tưởng tượng ra cái gì đấy đen tối, không xấu hổ được sao?

Biểu hiện của Tuệ Quân vượt ra ngoài dự đoán của Phù Vọng, có điều người ta chỉ đến đây chạy một vòng, sau đó lại thong dong đi về.

Tuy người đã đi rồi nhưng vẫn để lại truyền thuyết về giai nhân tuyệt sắc.

Tâm phúc của Phù Vọng thấy vậy liền lo lắng hỏi: "Tướng quân, không cần đứng ra ngăn chặn tin đồn ạ?"

"Tạm thời không cần, đây chẳng phải là thứ Liễu Hi muốn nhìn thấy hay sao?"

Phù Vọng nhắm mắt dưỡng thần, gã hỏi: "Phía gián điệp chuẩn bị thế nào rồi?"

"Trước đó không lâu vừa truyền đến tin tức, đã chuẩn bị hòm hòm rồi, quân đội của Liễu Hi không hề hay biết."

Dù sao trong mắt người bình thường thì đúng là nội gián này ẩn giấu rất sâu.

Ai có thể ngờ được tâm phúc của vị Quận thủ quận Ngọa Long quá cố kia lại là tai mắt của bọn họ?

Liên tiếp hai ngày, Tuệ Quân thay Mạnh Hồn đến làm công tác quấy rối, mỗi ngày đều đến ngồi một lúc rồi về.

Đến lúc này, không chỉ có tai mắt của Mạnh thị đã hoàn toàn nghi ngờ Phù Vọng mà ngay đến tâm phúc của gã cũng không ngồi yên được nữa.

"Tướng quân, ngài thế này là..."

Thật sự bị mỹ nhân câu mất hồn rồi sao?"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back