Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Phong Thiếu Gia Theo Đuổi Vợ

Phong Thiếu Gia Theo Đuổi Vợ
Chương 105: Phong Quyết Ghen



Lâm Phong cũng dừng lại lúc này và bước về phía bàn ăn.

Nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên bàn, giúp hai người trải khăn ăn, rồi chúc họ dùng bữa ngon miệng trước khi rời đi.

Lâm Phong rót một ly nước ép cho Thẩm Thanh Âm, đồng thời không quên hỏi cô cảm nhận về bản nhạc vừa rồi.

Thẩm Thanh Âm chỉ cười trừ, khen đại là hay lắm.

Lâm Phong thấy cô như vậy cũng không giận, rót một ly rượu vang cho mình, rồi nói:

"Thanh Âm, ăn đi. Cũng muộn rồi, chắc cô đói rồi."

Thẩm Thanh Âm nhìn anh ta một lúc, thấy anh ta không nói gì, cô cũng cảm thấy hơi đói nên bắt đầu ăn.

Còn những chuyện khác, đợi ăn xong rồi nói vậy.

Lâm Phong nhìn Thẩm Thanh Âm ăn, ánh mắt đầy sự yêu thương.

Lúc nãy, khi thấy cô cứ như muốn chui xuống gầm bàn, niềm vui mừng vì cô đồng ý cùng đi ăn với mình dần nguội lại.

Ban đầu, Lâm Phong định tỏ tình trong bữa ăn, nhưng nhìn biểu cảm của cô, anh ta biết rằng họ không có khả năng.

Việc cô đồng ý hôm nay rất có thể là để từ chối mình, nên Lâm Phong không dám mở lời tỏ tình, sợ bị từ chối.

Có lẽ điều này hơi hèn nhát, nhưng anh ta thà như vậy, vì thà làm bạn còn hơn là trở thành người xa lạ.

Nếu không thể trở thành người yêu, anh ta vẫn có thể làm bạn với cô.

Anh ta không muốn mất đi cả tình bạn.

Sau khi ăn xong, Thẩm Thanh Âm lau miệng, thấy Lâm Phong vẫn chưa nói gì.

Cô ngước lên nhìn anh ta, thấy anh ta vẫn nhìn mình, nghĩ rằng cứ như vậy cũng không phải cách hay, cô liền lấy hết can đảm nói:

"Anh Lâm, anh xứng đáng có người tốt hơn đang chờ đợi anh, tôi không đáng để anh làm như thế."

"Xứng đáng hay không là do tôi quyết định. Tôi nói đáng thì là đáng."

Lâm Phong đáp.

"Nhưng mà… nhưng mà…"

"Nhưng mà cái gì cơ?" Lâm Phong thấy cô lúng túng, hỏi.

"Tôi... tôi đã có người mình thích rồi."

Nói xong, mặt Thẩm Thanh Âm đỏ bừng, không dám nhìn thẳng vào Lâm Phong.

"Anh ta là người như thế nào?" Lâm Phong hỏi.

Người có thể khiến cô trở nên dịu dàng như vậy chắc canh ta không phải người tầm thường.

Đột nhiên, anh ta cảm thấy tò mò về người đó, muốn biết rõ hơn.

"Anh ấy rất tốt, đối xử với tôi cũng rất tốt." Thẩm Thanh Âm đỏ mặt nói.

"Tôi có thể biết đó là ai không?"

Lâm Phong nhìn Thẩm Thanh Âm với ánh mắt chân thành.

"Anh ấy không phải là người trong giới." Thẩm Thanh Âm nói.

"Vậy tôi đành phải ở đây chúc cô hạnh phúc thôi."

Lâm Phong rất độ lượng đáp:

"Nếu anh ta đối xử không tốt với cô, cô có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào. Tôi sẽ đợi cô."

"Anh Lâm, anh không cần phải làm thế vì tôi, phía trước còn có người tốt hơn đang chờ đợi anh."

Thẩm Thanh Âm chân thành nói.

"Vậy thì mượn lời chúc của cô."

Lâm Phong thấy Thẩm Thanh Âm có vẻ áy náy, liền cười nói.

Hai người vừa nói chuyện vừa xuống lầu.

Lâm Phong định đưa Thẩm Thanh Âm về, nhưng cô từ chối, hai người chia tay nhau ở cửa.

Thẩm Thanh Âm ra ngoài định bắt xe về nhà, lúc này đèn đường đã sáng.

Cô nhìn đồng hồ, phát hiện đã gần chín giờ.

Lúc này, Thẩm Thanh Âm có chút lo lắng, nhưng đợi mãi vẫn không bắt được xe, cuối cùng phải gọi điện cho tài xế đến đón.

Không lâu sau, tài xế đã đến, nhưng không chỉ có mình ông ấy.

Khi mở cửa xe, Thẩm Thanh Âm phát hiện Phong Quyết cũng ngồi trên xe, và gương mặt anh không mấy dễ chịu.

Trên đường về, anh không nói một lời, mặt mày cau có suốt chặng đường.

Thẩm Thanh Âm nhìn anh, có ý định hỏi anh có chuyện gì, nhưng thấy anh vẻ mặt lạnh lùng, cuối cùng cô vẫn không dám mở miệng.

Khi về đến nhà, cả hai đều không nói câu nào.

Điều này khiến Thẩm Thanh Âm dần cảm nhận được sự bất thường.

Cô muốn nói gì đó, nhưng Phong Quyết vẫn không nhìn về phía cô, làm cô không biết bắt đầu từ đâu.

Vừa bước vào nhà, anh liền lên lầu, không biết là vào phòng làm việc hay làm gì.

Thẩm Thanh Âm nhìn Tiểu Thánh Phong Thánh, rồi nhìn lên cầu thang không thấy bóng dáng của Phong Quyết liền hỏi.

"Tiểu Thánh, ba con sao vậy?"

Thẩm Thanh Âm hỏi Phong Thánh, cũng đang nhìn theo bóng lưng của Phong Quyết.

"Ba hình như không vui đó mẹ." Phong Thánh đáp.

"Sao ba lại không vui nhỉ?"

Thẩm Thanh Âm hỏi: "Có phải công việc có vấn đề gì không?"

Phong Thánh nhìn mẹ mình với vẻ mặt bất lực.

Trong lòng thở dài, mẹ ơi, mẹ đã quên nhanh đến mức nào, chuyện vừa xảy ra mà đã quên mất rồi.

Ba là ai chứ, công việc có thể khiến ba như vậy sao? Mẹ đang đánh giá quá thấp ba rồi.

Ba như vậy là vì mẹ đã ăn tối với một người đàn ông khác đó! Mẹ có hiểu không?

Thẩm Thanh Âm thấy Tiểu Thánh nhìn mình với ánh mắt như đang muốn nói "mẹ thật ngốc", trong lòng chợt hiểu ra, không lẽ anh đang tức giận vì mình vừa ăn tối với Lâm Phong nên luôn lạnh nhạt với mình?

Như vậy có nghĩa là lúc ngồi trên xe, anh đã không vui với mình.

Thẩm Thanh Âm chợt nhớ ra, bên cạnh mình có người do Phong Quyết cử đến bảo vệ.

Vì vậy, ngay khi cô cùng Lâm Phong rời khỏi đoàn phim, có lẽ Phong Quyết đã nhận được tin.

Ôi, Thẩm Thanh Âm không khỏi tức giận trong lòng, sao cô có thể quên chuyện này chứ!

"Mẹ, mẹ nhớ ra rồi à?" Phong Thánh nói.

Thẩm Thanh Âm chỉ có thể khổ sở cười gượng, làm sao không nhớ được chứ?

"Tiểu Thánh, con có thể giúp mẹ được không?"

Thẩm Thanh Âm nắm tay Phong Thánh cầu cứu.

"Việc này không khó đâu, mẹ cứ tự mình đưa mình cho ba, đảm bảo ba sẽ không tức giận."

Phong Thánh nháy mắt với Thẩm Thanh Âm, tinh nghịch nói.

"Tiểu tử thối, sao con có thể hại mẹ như vậy chứ!"

Thẩm Thanh Âm dùng tay xoa mũi Phong Thánh, không vui nói.

Đứa trẻ mới sáu tuổi mà đã như vậy sao?

Có phải quá trưởng thành rồi không?

Đột nhiên, Thẩm Thanh Âm nhớ lại lần đầu tiên mình bị cậu bé này hại, trong lòng tức tối không chịu nổi, nếu không phải vì cậu, cô đã không phải bán thân để trả nợ.

Nhưng nghĩ lại, nếu không đến đây, cô và Phong Quyết đã không yêu nhau.

Nghĩ tới đây, cơn giận của Thẩm Thanh Âm giảm bớt một chút, nói:

"Tiểu Thánh, đi gọi ba con xuống ăn cơm, mẹ sẽ nấu ăn để xin lỗi ba con."

Thẩm Thanh Âm ở trong bếp bận rộn một hồi, nấu một bàn đầy thức ăn, nhưng khi mang ra ngoài thì phát hiện hai ba con vẫn chưa xuống.

Cô lắc đầu, thầm nghĩ, Phong Thánh này đúng là không đáng tin, chỉ gọi người cũng mất cả nửa ngày.

Bày biện bát đĩa xong, Thẩm Thanh Âm chỉ còn cách tự mình lên lầu gọi, gõ cửa phòng làm việc nhưng không có ai trả lời.

Cô xoay nắm cửa một cách tượng trưng lại phát hiện không khóa, Thẩm Thanh Âm liền mở cửa bước vào, nhưng thấy hai ba con một người ngồi trước bàn làm việc xử lý tài liệu, một người ngồi trên sofa chơi máy tính, mỗi người một việc.

Thẩm Thanh Âm tức đến mức không chịu nổi, bước tới nắm lấy tai Phong Thánh, nhưng chỉ nắm nhẹ thôi.

"Mẹ bảo con lên gọi ba xuống ăn cơm, mà con lại gọi như vậy sao?"

"Đau đau đau, mẹ, mẹ buông tay ra!"

Phong Thánh kêu lên.

Phong Quyết ngẩng đầu liếc nhìn, nhưng không nói gì, tiếp tục công việc của mình.

Dù Thẩm Thanh Âm đang trách mắng Phong Thánh, nhưng khóe mắt cô vẫn liếc nhìn về phía Phong Quyết.

Cô hy vọng anh sẽ nói điều gì đó, nhưng chờ mãi không thấy anh lên tiếng, lòng cô càng lúc càng nản lòng, cuối cùng đành buông Phong Thánh ra.

Cuối cùng, bất đắc dĩ, cô đi đến trước mặt Phong Quyết, đặt tay lên tài liệu anh đang xem và nói:

"Đến giờ ăn cơm rồi."

"Không ăn."

Phong Quyết không thèm nhìn Thẩm Thanh Âm, chỉ nói.

"Vậy…vậy…"

Phong Quyết thấy vậy, bèn chăm chú nhìn Thẩm Thanh Âm, chờ đợi lời tiếp theo của cô hoặc một lời giải thích.

Nhưng Thẩm Thanh Âm mãi vẫn không thốt lên được lời nào, khiến sự kiên nhẫn của Phong Quyết giảm dần.

Anh nhìn Thẩm Thanh Âm với ánh mắt như cười mà không cười, nói:

"Nếu em không có việc gì thì ra ngoài đi, đừng quấy rầy anh làm việc."

Thẩm Thanh Âm không dám tin vào tai mình, cô mở to mắt nhìn Phong Quyết, vừa rồi anh nói vậy thật sao?

Hình như ngoài lần đầu tiên khi mới gặp nhau, anh đã rất lâu không dùng giọng điệu như vậy nói với cô, khiến Thẩm Thanh Âm nhất thời không phản ứng kịp.

Thấy sắc mặt của Phong Quyết ngày càng không tốt, cô vội vàng nói:

"Khoan đã, em có chuyện muốn nói với anh."

"Có chuyện gì thì em nói mau đi."

Phong Quyết có vẻ đang chờ đợi, rất có khả năng nếu Thẩm Thanh Âm không làm anh hài lòng, sẽ ngay lập tức đuổi cô ra ngoài.

Nhìn vẻ mặt như vậy của Phong Quyết, Thẩm Thanh Âm không khỏi run rẩy.

Trong lòng cô thầm nghĩ, bấy lâu nay, mình đã được anh chiều chuộng đến mức quên mất anh là một người nguy hiểm như thế nào.

"À, em và Lâm Phong không có quan hệ gì cả."

Thẩm Thanh Âm nhắm mắt lại, nghiến răng nói.

Lúc này, cô mới nhận ra, mình vẫn có chút sợ hãi Phong Quyết, ít nhất là trước vẻ mặt lạnh lùng đang tức giận của anh.

"Không có quan hệ mà lại cùng nhau đi ăn tối?"

Phong Quyết đột nhiên đứng dậy, một tay chống lên bàn làm việc, tay kia nâng cằm Thẩm Thanh Âm, giọng điệu quyến rũ.

Thẩm Thanh Âm mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt của Phong Quyết gần trong gang tấc, cô lập tức lùi lại vài bước, nhìn thẳng vào anh:

"Hôm nay anh ấy mời em ăn tối, ban đầu em không định đi, nhưng nghĩ như vậy không phải cách hay, nên em mới đồng ý đi. Em đi chỉ để từ chối thôi, thật đấy."

Nói xong, Thẩm Thanh Âm giơ tay phải lên, thề với trời, "Em đã ở bên anh rồi, nên những người khác em đều từ chối hết."

Hành động của Thẩm Thanh Âm cuối cùng cũng khiến sắc mặt Phong Quyết dịu đi đôi chút.

Anh tiến lại gần Thẩm Thanh Âm, nhìn đôi mắt long lanh của cô, càng thêm tươi cười, nắm lấy tay Thẩm Thanh Âm đang thề thốt, nói:

"Nếu em đã nói vậy, thì anh sẽ tin em một lần. Nhưng nếu còn có lần sau, tuyệt đối sẽ không dễ dàng như thế này đâu."

"Tuyệt đối dẽ không có lần sau."

Thẩm Thanh Âm lẩm bẩm.

Đối với câu nói này của Thẩm Thanh Âm, Phong Quyết chỉ nhẹ nhàng xoa trán cô.

"Mau xuống ăn cơm thôi, cơm nguội mất rồi."

Thẩm Thanh Âm đột nhiên kêu lên, kéo tay Phong Quyết đi.

Ban đầu cô định gọi Phong Thánh xuống cùng, nhưng quay đầu lại thì không thấy bóng dáng cậu bé đâu.

Xuống lầu, cô thấy Phong Thánh đã ngồi ở bàn ăn một cách ngoan ngoãn như buổi sáng.

"Ba, mẹ, hai người chậm quá!"

Phong Thánh nói, vẻ mặt đói đến nỗi như muốn dùng đũa gõ vào bát để thể hiện sự đói bụng của mình.

Phong Quyết kéo Thẩm Thanh Âm ngồi xuống bàn ăn, liếc nhìn Phong Thánh, nói:

"Có đồ ăn là tốt rồi, còn phàn nàn cái gì?"

"Mẹ, mẹ có nghĩ rằng con là đứa trẻ được ba nhặt về không? Tại sao lại đối xử với con như vậy? Trong tivi diễn tốt quá, con cũng muốn giống như vậy."

Phong Thánh nói, với giọng điệu như muốn khóc.

Nghe vậy, Thẩm Thanh Âm thấy đau lòng vô cùng, vội vàng an ủi Phong Thánh:

"Tiểu Thánh, đừng khóc, đừng khóc, ba con chỉ không biết cách thể hiện, ba không phải chê con đâu."

Nói xong, cô quay sang nhìn Phong Quyết, dùng ánh mắt ra hiệu anh nhanh chóng xin lỗi Tiểu Thánh.

Nhưng Phong Quyết lại không để tâm, cầm đũa lên bắt đầu thưởng thức món ăn Thẩm Thanh Âm đã chuẩn bị để xin lỗi, đồng thời còn không quên nói:

"Tiểu tử thối này không thể chiều chuộng, nếu cứ chiều chuộng nó sẽ càng ngày càng lấn tới."

Phong Thánh nghe ba mình nói vậy, liền tranh thủ lúc Thẩm Thanh Âm không để ý, làm mặt xấu về phía anh, khiến Phong Quyết lại lắc đầu ngao ngán.
 
Phong Thiếu Gia Theo Đuổi Vợ
Chương 106: Anh Họ Vân Dật



Sau khi nói rõ với Phong Quyết, Thẩm Thanh Âm cũng không để chuyện này vào lòng, vẫn tiếp tục quay phim trong đoàn.

Còn Lâm Phong, vì những lời hôm đó, cũng không thường xuyên xuất hiện trước mặt Thẩm Thanh Âm nữa, điều này khiến cô vui mừng khôn xiết.

Thiếu đi kẻ phá bĩnh là Vân La, Diêu Nhược cũng trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều, chỉ là không biết cô ta thật sự ngoan hay chỉ giả vờ.

Còn ở Giang Thành, việc quay phim rất nhanh chóng kết thúc, do đây là bộ phim cổ trang võ hiệp, nên còn nhiều cảnh quay ở vùng núi sâu, đạo diễn Dương cũng dự định làm xong các cảnh quay ở đây rồi lên núi quay tiếp.

Khi Thẩm Thanh Âm nói với Phong Quyết về việc này, Phong Quyết kiên quyết không đồng ý, bắt cô phải sử dụng người đóng thế.

Thẩm Thanh Âm không đồng ý với quan điểm của Phong Quyết, nói rằng mình vẫn là một diễn viên mới, dùng người đóng thế không tốt, còn nói cô rất thích quy trình quay phim và sẽ chú ý đến an toàn.

Nhưng Phong Quyết thì như nước đổ đầu vịt, nói:

"Em quên những chuyện xảy ra gần đây rồi sao?"

Thẩm Thanh Âm lắc đầu:

"Đó là hai chuyện khác nhau, hơn nữa ai lại ngu ngốc đến mức làm một lần rồi lại làm nhiều lần, như vậy không phải tự mình để lại dấu vết hay sao?"

Phong Quyết tức giận nhìn Thẩm Thanh Âm một hồi lâu, nhưng không nói gì, trong khi đó Thẩm Thanh Âm cũng tức không chịu nổi, thấy sắp đến hồi cãi nhau, cô đành im lặng, còn Phong Quyết thì càng không thèm để ý đến cô, rõ ràng là đang rất tức giận.

Sự việc phát triển đến mức này, Thẩm Thanh Âm cũng không muốn ở lại nữa, lạnh lùng hừ một tiếng rồi đùng đùng bước ra ngoài.

Nhưng nghĩ đến việc đoàn phim đang hoàn thành mà không có việc gì làm, cô cũng không biết đi đâu.

Vô tình đi dạo trên phố, Thẩm Thanh Âm nhớ lâu lắm chưa gặp em trai, nên quyết định đến thăm Thẩm Thanh Nặc.

Dù sao thì sau khi qua thành phố khác quay phim, có thể sẽ rất lâu mới quay lại.

Đúng khi cô định gọi xe đi bệnh viện, bất ngờ một chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước mặt cô.

Không lâu sau, cửa xe mở ra, một người vệ sĩ mặc suit đen bước xuống, đi đến trước mặt Thẩm Thanh Âm và nói:

"Cô Thẩm, cô có lời mời từ ông chủ của chúng tôi."

Thẩm Thanh Âm nhìn người lạ trước mặt, lập tức lùi lại vài bước, hỏi:

"Ông chủ của các người là ai?"

"Gặp rồi cô sẽ biết."

Người vệ sĩ đáp.

"Tôi không biết ông chủ các người."

"Nhưng ông chủ của chúng tôi thì biết cô, cô Thẩm, tôi khuyên cô vẫn nên ngoan ngoãn đi theo chúng tôi, nếu không thì đừng trách chúng tôi không khách khí."

Nói rồi, người đó xoay tay, phát ra tiếng kêu răng rắc, vẻ mặt khó chịu nhìn Thẩm Thanh Âm.

Thẩm Thanh Âm thấy vậy, nhân lúc người đó không đề phòng, cô lập tức đá một cú vào anh ta rồi quay người chạy trốn.

Bị đá trúng chỗ đau, người đó đau đến c.h.ế.t khiếp, thấy Thẩm Thanh Âm chạy mất, những người trên xe lập tức xuống đuổi theo cô.

Dù sao Thẩm Thanh Âm cũng là phụ nữ, chạy không nhanh, trong khi đối phương đều là những vệ sĩ được huấn luyện bài bản, chỉ một lúc sau đã bắt được cô, bất kể Thẩm Thanh Âm có đánh hay đá như thế nào, cũng không thể thoát ra.

Thẩm Thanh Âm bị ép lên xe, trong lòng không ngừng mắng chửi tổ tiên mười tám đời của bọn họ, nhưng trên mặt lại không hề biểu lộ ra.

Sau khi mắng chửi một hồi, Thẩm Thanh Âm cũng im lặng, nhìn hai vệ sĩ bên cạnh, thấy họ như vậy, cô thậm chí không thể trốn được, vì vậy đành phải cười nói:

"Anh ơi, anh đưa tôi đi đâu vậy?"

Một người trong số đó liếc nhìn Thẩm Thanh Âm, nói:

"Đừng hỏi nhiều, đến nơi rồi sẽ biết."

Thẩm Thanh Âm không khỏi bất lực, trong lòng thầm than mình thật khổ, mới vừa cãi nhau với Phong Quyết, nói không phải kẻ ngốc tự mình chui đầu vào rọ, nhưng vấn đề là giờ cô lại bị bắt cóc, không biết còn có thể xui xẻo hơn nữa không?

Thấy không hỏi được gì, Thẩm Thanh Âm cũng thôi không nghĩ nữa, liếc mắt ra ngoài, phát hiện con đường này cô có chút quen thuộc.

Nhìn vẻ mặt hai người bên cạnh không quan tâm đến mình, cô đành nuốt những câu hỏi xuống, tự nhủ đến nơi rồi sẽ biết.

Chiếc xe càng đi càng xa, mà Thẩm Thanh Âm lại càng cảm thấy quen thuộc, chỉ có điều cảm giác quen thuộc này lại mang theo một chút buồn thương.

Sau khi xe dừng lại, Thẩm Thanh Âm bị bảo vệ kéo ra khỏi xe.

Nhìn thấy ngôi nhà quen thuộc trước mắt, lòng cô bỗng dưng chợt nghẹn lại.

Thấy Thẩm Thanh Âm đang ngẩn người nhìn ngôi nhà, vệ sĩ tưởng cô chưa từng thấy một biệt thự đẹp như vậy, nên giọng nói mang theo chút khinh thường, lầm bầm:

"Nhìn gì mà nhìn, không mau đi nhanh lên."

Thẩm Thanh Âm bị đẩy về phía trước, vừa bước vào cửa đã thấy Vân La mặc một chiếc váy đen từ trên lầu đi xuống, thấy Thẩm Thanh Âm, cô ta không khỏi ngạc nhiên:

"Tôi cứ tưởng ai đến, hóa ra là cô. Thấy nhà tôi thế nào, được không?"

Thẩm Thanh Âm vừa vào liền quan sát xung quanh, mặc dù bên ngoài vẫn như cũ, nhưng bên trong đã hoàn toàn thay đổi, không còn chút dấu vết nào của gia đình họ ngày trước.

"Có hài lòng không? Hồi đó tôi đã phải chịu đựng không ít khổ sở để cải tạo thành như vậy, dọn đi dọn lại một xe rác mới quăng hết được mấy thứ như búp bê, khuôn xe, diều, giấy gấp... Tôi đúng là mệt c.h.ế.t đi được."

Vân La thấy Thẩm Thanh Âm nhìn mình với ánh mắt căm hận, như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta, không khỏi vui vẻ, nụ cười trên môi không thể tự chủ mà hiện ra.

Vân La không nói gì, nhưng lòng Thẩm Thanh Âm lại quặn lại.

Những thứ đó hồi trước đều là do mẹ cô làm cho họ, thậm chí còn dạy họ làm từng cái một.

Hồi đó vì sự việc xảy ra đột ngột, cô không kịp mang theo những thứ đó, không ngờ lại bị Vân La coi như rác mà vứt đi.

Đó là những kỷ vật mẹ cô tự tay làm ra.

Thẩm Thanh Âm cảm thấy khóe mắt mình hơi ươn ướt, tức giận nhìn chằm chằm vào Vân La, nói:

"Đừng có đắc ý, sớm muộn gì tôi cũng sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về mình."

Vân La thì như đang xem trò cười, nhìn Thẩm Thanh Âm với vẻ chế giễu:

"Tôi rất mong chờ đó."

Ngay lúc này, một người khác từ trên lầu đi xuống, mặc một bộ vest cắt may vừa vặn, nhìn rất điển trai, bước đi tự tin, nhìn vào cảnh Thẩm Thanh Âm và Vân La đang đối đầu, nói:

"Vân La, em đang nói chuyện với ai vậy?"

"Anh, anh đến rồi."

Vân La lập tức bỏ rơi Thẩm Thanh Âm, nhảy như thỏ chạy đến bên người đó.

Người đó xoa đầu Vân La, âu yếm nói:

"Có chuyện gì vậy?"

"Không có gì, anh đến đây em muốn giới thiệu cho anh một người," nói xong, Vân La kéo người đó đến trước mặt Thẩm Thanh Âm.

"Anh, đây là em họ của chúng ta, tiều thư Vân Vy, giờ đã đổi tên thành Thẩm Thanh Âm."

Người đó nhìn Thẩm Thanh Âm theo lời Vân La, trong khi Thẩm Thanh Âm cũng đang đánh giá anh ta, con trai của chú cô, Vân Dật.

Anh ta rất giỏi trong việc tiêu tiền, ăn chơi trác táng đủ kiểu.

Mặc dù không phải là người trong giới giải trí, nhưng tiếng tăm của anh ta không hề nhỏ, thường xuyên thấy tên anh ta trên báo, không ít phụ nữ tranh giành tình cảm của anh ta.

Dù bản thân anh ta không có tài năng gì, lại có chút hèn nhát, nhưng không thể phủ nhận rằng anh ta có một người ba không biết xấu hổ, luôn cưng chiều anh ta, thậm chí còn sẵn sàng âm thầm hãm hại chính anh trai ruột của mình để thay thế.

"Đã lâu không gặp, em họ, bây giờ em càng ngày càng xinh đẹp hơn rồi."

Vân Dật vừa nói, vừa nhìn Thẩm Thanh Âm từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy vẻ d*m đ*ng, khiến Thẩm Thanh Âm cảm thấy vô cùng ghê tởm.

"Anh, anh không biết đâu, cô ta bây giờ có chút danh tiếng trong giới giải trí, còn chen chân vào chỗ của em nữa."

Vân La kéo Vân Dật, thì thầm bên tai anh ta, giống như một đứa trẻ bị bắt nạt về nhà kể với mẹ.

Nghe xong lời Vân La, Vân Dật không khỏi nhìn Thẩm Thanh Âm thêm vài lần, khẽ tặc lưỡi:

"Nhìn em họ này, chỉ cần ngoại hình thôi cũng đủ để nổi bật trong giới giải trí rồi, bây giờ chỉ cần đẹp là có thể."

Vân La cười khúc khích, nhìn Thẩm Thanh Âm như xem trò cười, nhưng thấy Thẩm Thanh Âm vẫn không có chút thay đổi nào, không vì anh trai cô ta chế nhạo mà cảm thấy khó chịu, nụ cười trên mặt cô ta bỗng trở nên gượng gạo.

Cô ta mất công hợp tác với anh trai để chế giễu Thẩm Thanh Âm, nhưng nhân vật chính đã không hề quan tâm, lại còn nhìn cô ta như một kẻ ngốc, khiến cô ta cảm thấy vô cùng bực bội.

Vân La lại nghĩ ra một cách, nói:

"Anh, anh biết không, em họ Vân Vy bây giờ đang được một người bao nuôi đấy."

Vân Dật giả vờ như chưa nghe thấy, gãi gãi tai.

"Em nói, em họ Vân Vy được người ta bao nuôi."

Nghe vậy, Vân Dật cũng giật mình, ánh mắt nhìn Thẩm Thanh Âm đầy tiếc nuối.

"Em họ Vân Vy, đây chính là lỗi của em rồi. Mới vào giới giải trí mà đã không biết yêu quý bản thân, em không biết những người đó chỉ chơi đùa thôi sao?"

Vân Dật giả vờ như một người anh tốt, nói chuyện với giọng điệu rất chân thành, ai không biết còn tưởng hai người họ có tình cảm thân thiết lắm.

Thẩm Thanh Âm không bận tâm đến việc hai người họ đang diễn kịch như những chú hề.

Trong lòng cô đang nghĩ không phải anh chính là hình mẫu tiêu biểu cho việc chơi bời trong giới giải trí đó sao?

Dù Thẩm Thanh Âm không quan tâm, nhưng họ hoàn toàn không cảm thấy ngại ngùng, tiếp tục diễn trò như một cặp đôi ăn ý.

Nhìn thấy họ sắp bắt đầu một vòng đấu mới, Thẩm Thanh Âm lạnh lùng hừ một tiếng, nói:

"Sao, gọi tôi đến đây chỉ để nghe hai người diễn trò giải trí thôi à?"

"Cô mới là kẻ đang diễn trò đấy!"

Vân La tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Thanh Âm, nghiến răng nói.

"À, hóa ra không phải đang diễn trò, nhưng tôi thấy hai người phối hợp rất tốt, một câu một lời, rất ăn ý. Nhưng mà nói thật, diễn không hay cho lắm, tôi nghe mà cảm thấy hơi buồn ngủ đấy."

Thẩm Thanh Âm làm bộ ngáp dài, khuôn mặt thể hiện sự chán ghét.

"Thẩm Thanh Âm!"

"Tôi nghe rồi, không cần phải gọi to thế."

Thẩm Thanh Âm giả vờ nói, còn bên cạnh, Vân La tức giận đến mức không chịu nổi, liên tục giậm chân.

"Em họ Vân Vy, đây chính là lỗi của em."

Vân Dật mặt lạnh lùng nói:

"Dù sao đi nữa, Vân La cũng là chị của em, sao em có thể nói năng như vậy?"

Thẩm Thanh Âm chỉ cười nhẹ, sau đó nói:

"Chị à, có phải chị đang nói đùa không?"

"Cô..."

Vân Dật bị Thẩm Thanh Âm châm chọc như vậy cũng không nói nên lời, chỉ có thể ngạc nhiên không hiểu vì sao cô em họ trước đây ngây thơ lại trở nên mạnh mẽ như vậy.

"Nếu như không có chuyện gì, tôi xin phép đi trước, không làm phiền hai người."

Thẩm Thanh Âm liếc mắt nhìn hai người, thấy họ còn đang tức giận mà không nói được gì, cô lập tức quay lưng đi ra ngoài.

Mới đi được vài bước, cô bỗng nghe tiếng bước chân từ cầu thang, sau đó là một giọng nói uy nghiêm gọi tên hồi trước của cô.

"Vân Vy, đứng lại!"

Nghe thấy giọng nói đó, vai Thẩm Thanh Âm không khỏi co lại.

Cô không cần quay đầu cũng biết người vừa xuống là ai.
 
Phong Thiếu Gia Theo Đuổi Vợ
Chương 107: Hạ Mạt Đến



Bỏ ngoài tai tiếng gọi từ phía sau, Thẩm Thanh Âm bước ra ngoài, cuối cùng thậm chí còn chạy đi.

"Chặn cô ta lại."

Người đó lại nói, ngay lập tức, Thẩm Thanh Âm cảm thấy hai bảo vệ lúc nãy đã đuổi theo.

Chưa kịp đến cửa, cô đã bị chặn lại.

Bảo vệ kéo Thẩm Thanh Âm về phía Vân Hách.

Thẩm Thanh Âm nhìn anh ta, lạnh lùng hừ một tiếng.

Nếu không phải vì ba mẹ cô đã dạy dỗ cô tốt, cô thật sự muốn phun nước bọt vào mặt kẻ tiểu nhân giả dối như ông ta.

"Ngồi xuống đi."

Vân Hách ra hiệu cho Thẩm Thanh Âm.

Chưa kịp để Thẩm Thanh Âm phản ứng, vệ sĩ đã ép cô ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn bên cạnh Vân Hách, trong khi Vân Dật và Vân La ngồi gần dưới tay ông ta, cách Thẩm Thanh Âm không xa.

Vân La thấy Thẩm Thanh Âm bị chặn lại không thể động đậy, trong lòng vui mừng không thôi, không thể ngăn nổi nụ cười đắc ý trên mặt, tự hỏi cô có phải muốn chạy không.

Thẩm Thanh Âm không thèm để ý đến Vân La đang đắc ý, trực tiếp đối diện với ánh mắt đánh giá của Vân Hách, bình tĩnh nói:

"Không biết ông Vân Hách giữ tôi lại có chuyện gì?"

"Vân Vy, ta là chú của con."

Vân Hách nhìn Thẩm Thanh Âm, mặt đầy vẻ nghiêm túc, nhấn mạnh cách xưng hô của cô với ông ta.

"Chú của tôi đã c.h.ế.t cách đây sáu năm rồi."

Thẩm Thanh Âm mỉm cười nói:

"Nếu ông muốn làm chú tôi cũng không sao, nhưng trước hết hãy xuống đó dưới đi, từ giờ mỗi năm vào ngày này tôi sẽ dâng hương và đốt giấy cho ông."

"Thẩm Thanh Âm, đừng có quá đáng!"

Vân La nghe thấy Thẩm Thanh Âm nguyền rủa ba mình, lập tức không thể nhịn được mà mắng.

"Vân La, con lên lầu đi."

Vân Hách không hùa theo những lời của con gái, lập tức nổi giận với cô ta.

Vân La không muốn lên, cô ta còn muốn xem Thẩm Thanh Âm xấu mặt, nhưng cũng không dám trái lời ba mình, cuối cùng đành không cam lòng mà lên lầu.

"Vân Vy, con thật sự ghét chú lắm sao?"

Vân Hách nhìn Thẩm Thanh Âm với vẻ mặt chân thành, nói:

"Chuyện năm đó chỉ là tai nạn, chú cũng không ngờ sẽ như vậy."

Thẩm Thanh Âm như đang nghe một câu chuyện hài hước, cười không ngừng.

Mãi lâu sau, cô mới ngừng được tiếng cười ghê tởm đó, nói một cách châm biếm:

"Tai nạn thật sự buồn cười, vậy bây giờ tôi đ.â.m c.h.ế.t con trai ông, rồi cũng nói là tai nạn, ông có chấp nhận không? Nếu ông chấp nhận, tôi sẽ công nhận ông là chú tôi."

Ban đầu, khi Vân La bị ba mắng lên lầu, Vân Dật cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình, ngồi ở ghế sofa bên dưới.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, anh ta lén lút lùi lại, chỉ để tránh bị dính vào chuyện này nhưng vẫn muốn nghe được chuyện thú vị.

Không ngờ rằng, dù anh ta đã cẩn thận như vậy, Thẩm Thanh Âm vẫn nhắc đến anh ta, hơn nữa lại dùng tính mạng của anh ta để so sánh, khiến anh ta cảm thấy lưng lạnh toát, cả người không tự chủ mà run lên.

Anh ta là một kẻ vô tích sự, trước kia chỉ dựa vào việc có một người bác giàu có để tiêu xài, phung phí tuổi thơ, sau này khi cả gia đình nhà bác gặp nạn, ba anh ta tiếp quản gia sản của bác, anh ta càng ngày càng phung phí hơn.

Vì vậy giờ đây, bị Thẩm Thanh Âm dọa bằng lời nói như vậy, anh ta không khỏi co rúm lại, liên tục lùi về phía sau cho đến khi không còn chỗ nào để lùi nữa.

Vân Hách thấy con trai mình như vậy, sắc mặt vốn đã không tốt giờ càng thêm u ám, thậm chí còn tức giận khi thấy anh ta.

"Không chấp nhận sao?"

Thẩm Thanh Âm cười nhạo: "Nếu như chính bản thân ông còn không chấp nhận được, thì còn nói gì nữa."

"Vân Vy, chú cũng có nỗi khổ không nói ra được mà…"

Vân Hách với vẻ mặt chán nản nói:

"Chuyện của sáu năm trước không đơn giản như vậy."

"Rốt cuộc chuyện đó thế nào, tôi sẽ tự mình điều tra. Nhưng những gì ông nói, tôi sẽ không tin chút nào đâu."

Thẩm Thanh Âm nhìn Vân Hách, cảnh giác nói.

"Vậy chú hy vọng cháu hãy điều tra cho kỹ, để trả lại công bằng cho chú."

Vân Hách cười, nói với vẻ bình thản, khiến người ta cảm thấy mọi chuyện trước đó dường như không liên quan gì đến ông ta.

"Hừ."

Thẩm Thanh Âm hừ lạnh, nhìn hai vệ sĩ đang giữ cô, nói:

"Các người có ý gì? Chính các người đã mời tôi đến đây, giờ lại đối xử với tôi như vậy."

Vân Hách giơ tay, hai vệ sĩ lập tức lùi lại.

Thẩm Thanh Âm giãn cơ, cảm thấy cánh tay hơi tê sau một thời gian bị giữ chặt.

"Xin hỏi ông Vân Hách còn chỉ giáo gì nữa không? Nếu không còn thì tôi xin phép về trước."

Thẩm Thanh Âm đứng dậy nói.

Cô không muốn ở lại cái ổ sói này thêm một giây nào nữa, ai mà biết bọn họ sẽ lại dở trò gì tiếp theo, tốt nhất là rời đi càng sớm càng tốt.

"Vân Vy, nhà ta không phải là ổ sói, con đừng có kháng cự như vậy."

Vân Hách chân thành nhìn Thẩm Thanh Âm, cầu xin.

Vì Thẩm Thanh Âm đứng, còn Vân Hách ngồi, khi nói ông ta hơi ngẩng đầu lên, càng khiến người ta cảm thấy ông ta đầy thành ý.

Nhưng Thẩm Thanh Âm không dễ bị lừa, bởi vì cái giá phải trả năm đó quá lớn, khiến cô không còn dám tin tưởng ông ta, thậm chí tất cả những gì liên quan đến ông ta cô đều không tin.

"Đúng ồi, đối với tôi, chỗ của ông cũng như ổ sói mà thôi. Hay là ông định giữ tôi lại?"

Thẩm Thanh Âm giả bộ thắc mắc hỏi.

"Không phải vậy, chú chỉ muốn mời con ở lại ăn trưa thôi."

Vân Hách cười gượng nói:

"Vân Vy, có phải con không định cho chú chút mặt mũi nào không?"

Chưa kịp để Thẩm Thanh Âm trả lời, một tiếng ầm ầm vang lên từ cửa, sau đó quản gia hốt hoảng chạy vào, thở hổn hển nói:

"Thưa lão gia, có người đang đá cửa."

"Ai thế?"

Vân Dật lập tức kêu to: "Không muốn sống nữa à? Tôi đi xem thử."

Nói rồi, Vân Dật lập tức đứng dậy, kéo theo quản gia ra cửa, vừa đi vừa thở phào.

Không ai biết anh ta đã cảm thấy ngột ngạt thế nào khi ở trong này, hai người đấu khẩu qua lại, mà anh ta còn phải cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình, tránh bị biến thành công cụ của Thẩm Thanh Âm như lúc trước.

Vân Dật chạy vội ra ngoài, thì thấy có một người đang đá cửa, vừa đá vừa gọi cái gì đó, chỉ là ở xa quá, lại có gió ngược nên nghe không rõ lắm.

anh ta vội vàng chạy tới, mắng người đang đá cửa:

"Kẻ điên nào lại dám đến đá cửa nhà tôi thế này?"

"Mau mở cửa cho bà đây, nếu không thì các người sẽ hối hận!"

Hạ Mạt lại đá một phát vào cánh cửa sắt, tiếng đá vang lên ầm ầm.

May mà cô quen đi giày bệt, nếu không chỉ e không đá nổi cánh cửa này.

Cách không xa, trên xe có Phong Quyết, Hạ Nguyên Hy và Dung Trạm, nhìn Hạ Mạt hành động thô lỗ như vậy mà không khỏi nhíu mày.

Phong Quyết thì không sao, anh chỉ lo lắng cho Thẩm Thanh Âm, còn Hạ Nguyên Hy, là một người anh cuồng yêu em gái, dù em gái có thế nào trong mắt anh cũng đều đáng yêu, nên chỉ có Dung Trạm là không chịu nổi, nhíu mày đến mức thành hình chữ 川.

" Nguyên Hy, em gái của cậu thực sự cần phải được quản lý cho nghiêm túc, thật sự thô lỗ quá mức."

Dung Trạm nhìn vào Hạ Mạt, người vẫn không có chút dáng vẻ của một người phụ nữ, đá cửa ầm ầm, nói.

Hạ Nguyên Hy liếc Dung Trạm, nói: "Nếu cậu không thích thì đừng nhìn."

"Nguyên Hy, cậu chiều chuộng cô ấy như vậy, cẩn thận sau này không ai muốn cưới cô ấy đấy nhé."

Dung Trạm với vẻ lo lắng nói.

"Tôi đâu có nuôi không nổi em gái mình."

Hạ Nguyên Hy đáp lại, rồi không để ý đến Dung Trạm nữa, ánh mắt vẫn đổ dồn về phía cửa.

"Cô gái khẩu khí cũng không nhỏ nhỉ."

Vân Dật nhìn qua khe cửa sắt về phía người phụ nữ đang đá cửa, thấy cô ấy khá xinh đẹp, mặc dù hành động thô lỗ nhưng anh ta không bận tâm, chỉ cần cô ấy đẹp là được.

"Cô đến nhà tôi có việc gì vậy? Hay là biết tôi đẹp trai, lại có tiền nên đến quyến rũ tôi à?"

Vân Dật nói với vẻ tự mãn, ánh mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào Hạ Mạt, khiến cô muốn đưa tay chỉ vào mắt anh ta cho anh ta mù đi.

"Mở cửa ra, tôi tìm Thẩm Thanh Âm."

Hạ Mạt hít một hơi sâu để bình tĩnh lại, chờ đến khi không còn tức giận nữa mới nói.

"À, thì ra cô tìm em họ Vân Vy."

Vân Dật nói: "Vân Vy đang ở trong đó nói chuyện với ba tôi, cô có muốn vào không?"

"Thế thì mau mở cửa."

Hạ Mạt gần như không thể chịu đựng được nữa, nếu không phải vì âm thanh bên trong, cô thực sự muốn quay người bỏ đi, hoặc là chọc mù đôi mắt đang nhìn cô đầy thèm muốn đó, thật sự khiến người ta ghê tởm.

Vân Dật gọi quản gia mở cửa, Hạ Mạt vội vã xông vào, vừa gọi tên Thẩm Thanh Âm vừa chạy vào trong.

"Ê, cô đừng chạy, cô còn chưa cho tôi biết tên của cô nữa mà!"

Vân Dật đuổi theo kêu lên.

"Rầm!"

Một tiếng động vang lên, Hạ Mạt đẩy cửa ra và nhìn thấy Thẩm Thanh Âm đang đứng trước ghế sofa nói chuyện với một người, cô vội vàng gọi:

"Âm Âm, cậu không sao chứ?"

Nói rồi, cô chạy nhanh đến bên Thẩm Thanh Âm, nắm lấy tay cô ấy và nhìn kỹ một hồi, thấy cô ấy không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.

"Cậu làm mình sợ c.h.ế.t đi được, mình tìm cậu mãi không thấy, cuối cùng phải nhờ anh trai mình sử dụng mối quan hệ mới biết cậu ở đây, nên mình lập tức chạy tới. Thế nào, mình có nghĩa khí không?"

Hạ Mạt một vẻ tự mãn chờ được khen ngợi.

"Ừm, rất có nghĩa khí, kiếp này được quen biết Mạt Mạt là phúc phận của mình." Thẩm Thanh Âm cười nói.

"Mình cũng nghĩ vậy, hehe." Hạ Mạt được Thẩm Thanh Âm khen như vậy, càng thêm tự mãn.

"Thật sự rất vinh dự khi được đón tiếp Hạ tiểu thư."

Vân Hách, người đã biết Hạ Mạt, mặc dù vừa rồi bị cô thô lỗ làm gián đoạn cuộc nói chuyện với Thẩm Thanh Âm, khiến ông ta hơi khó chịu, nhưng khi biết cô là ai, cảm xúc khó chịu đó lập tức tan biến, ông ta thậm chí không tiếc công sức để làm vừa lòng cô.

"Ông là ai vậy?" Hạ Mạt cố ý hỏi.

"Tôi là chú của Vân Vy, người mà cô gọi là Âm Âm đó." Vân Hách cười giới thiệu bản thân.

"Tôi là anh họ của cô ấy." Vân Dật cũng không chịu kém cạnh, lên tiếng.

"Tôi nói ai vậy, hóa ra là những kẻ chiếm nhà của người khác."

Hạ Mạt nhìn Vân Hách, nói một cách không hề che giấu: "Tôi có một câu hỏi muốn hỏi ông."

"Là câu gì vậy?" Vân Hách hỏi.

"Ông nghĩ rằng sống trong nhà của mình hay sống trong nhà người khác thì thoải mái hơn?"

Hạ Mạt không quan tâm đến sắc mặt khó chịu của Vân Hách, thậm chí còn thúc giục anh ta trả lời.

"Tôi không hiểu cô đang nói gì." Vân Hách giả vờ ngu ngơ.

"Ông thật không hiểu hay đang giả vờ không hiểu?" Hạ Mạt nghi ngờ hỏi.

"Ông có cần tôi giúp ông nhớ lại không? Nếu tôi không nhớ lầm, ba tháng trước đây đây chính là nhà của anh trai ông, Vân Hạc, cũng chính là nhà của người mà ông gọi là cháu gái ở ngay trước mặt ông đây."
 
Phong Thiếu Gia Theo Đuổi Vợ
Chương 108: Một Cặp Oan Gia



Hạ Mạt vừa dứt lời, sắc mặt Vân Hách trở nên cực kỳ khó coi.

Khi đó Thẩm Thanh Âm nghĩ rằng Vân Hách có thể nổi giận và đánh người, cô liền vội vàng kéo Hạ Mạt đứng sau mình, chế nhạo:

"Dám làm mà còn sợ bị nói sao?"

"Vân Vy!"

Thẩm Thanh Âm không muốn nghe thêm một lời nào nữa từ ông ta, vì cảm thấy ghê tởm nên cô cắt ngang: "Tôi không ăn đâu, tôi sợ bị đầu độc, tôi đi trước đây."

Thẩm Thanh Âm kéo Hạ Mạt đi ra ngoài, Vân Dật có ý định ngăn lại, nhưng khi bị cái nhìn giận dữ của Thẩm Thanh Âm dọa cho run rẩy, anh ta lại rụt tay về, trông thật tệ hại.

Khi họ vừa ra khỏi cửa, Vân Dật mới tức giận quay đầu lại oán trách Vân Hách:

"Ba, sao ba để họ đi vậy? Sao không giữ lại?"

"Con cũng không giữ được mà."

Vân Hách nhìn thấy bộ dạng nhụt chí của anh ta càng thêm tức giận, lại nghe anh ta oán trách, sắc mặt cũng không tốt hơn.

"Ba, con không có ý gì khác, con chỉ muốn biết cô gái vừa vào là ai thôi."

Vân Dật thấy ba mình tức giận, lập tức nịnh nọt.

Vân Hách bỗng nhiên hứng thú, nhìn Vân Dật với nụ cười trên môi, ánh mắt dừng lại trên người anh ta.

Mặc dù anh ta không phải là người có năng lực, nhưng ít nhất cũng đẹp trai, vì vậy ông ta bắt đầu tính toán:

" Dật à, nếu con có thể tán được cô gái đó, thì mấy đời sau không cần lo lắng về việc ăn uống nữa. Thế nào, có muốn thử không?"

Vân Dật nghe cha nói vậy, đôi mắt lập tức sáng lên, mấy đời không phải lo lắng về chuyện ăn uống, có phải là rất nhiều tiền không?

anh ta phấn khởi l.i.ế.m môi hỏi: "Ba, ba nói có thật không?"

"Ba có bao giờ lừa con không?"

Vân Hách cười nói.

"Thế thì con theo đuổi cô ấy!"

Vân Dật càng ngày càng phấn khởi, như thể chỉ cần anh ta ra tay thì Hạ Mạt sẽ nằm trong tay anh ta.

"Cô ấy là tiểu thư nhà họ Hạ, con phải nắm bắt cơ hội thật tốt đấy."

Vân Hách nói với giọng điệu nghiêm túc.

"Nhà họ Hạ, một trong ba đại gia tộc của Giang Thành!"

Vân Dật càng thêm háo hức, ánh mắt đầy quyết tâm.

"Chỉ có nhà họ Hạ đó thôi."

Thẩm Thanh Âm và Hạ Mạt đi ra một cách thoải mái, vừa đi vừa phàn nàn rằng Hạ Mạt vừa rồi quá liều lĩnh, nói năng thẳng thừng, như vậy rất dễ dàng khiến Vân Hách nổi giận.

Bởi vì cô đã hẹn với anh trai và Phong Quyết, nếu cô vào trong quá mười lăm phút không ra, họ sẽ dẫn người vào cứu, vì có sự hỗ trợ này nên cô mới dám hành động như vậy.

"Mạt Mạt, Âm Âm, bên này!"

Hạ Nguyên Hy hạ kính xe xuống, vẫy tay chào hai người đang đi tới.

"Anh Hạ, anh cũng đến đây à?"

Thẩm Thanh Âm ngạc nhiên nói, nhưng chưa kịp dứt lời thì đã nghe thấy một tiếng hừ lạnh không hề hòa hợp, và còn rất to, khiến Thẩm Thanh Âm phải chú ý ngay lập tức.

Cô nhìn sang và thấy Phong Quyết đang nhíu mày, sắc mặt lạnh lùng, đến mức có thể treo chai dầu ở miệng.

Thẩm Thanh Âm nhớ lại việc vừa rồi hai người đã cãi nhau, nhưng giờ phút này, bản thân mình gặp nguy hiểm mà anh lại vẫn đến cứu mình, không khỏi cảm thấy dịu dàng hơn, cô nói:

"Quyết, cảm ơn anh."

Phong Quyết nghe thấy Thẩm Thanh Âm gọi mình là " Quyết," trong lòng vui không thể tả.

Nhưng để dạy cho cô một bài học, anh vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, không thèm nhìn Thẩm Thanh Âm lấy một cái.

Về phần Thẩm Thanh Âm, cô cảm thấy hồi hộp, không ngừng nghĩ ngợi tại sao Phong Quyết lại tức giận và không thèm để ý đến mình.

Liệu anh có muốn cho mình một bài học để nhớ lâu không?

Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Âm cũng không bận tâm nữa, mặc kệ anh đi, chờ đến khi anh hết giận thì mọi chuyện sẽ lại tốt đẹp.

Phong Quyết vốn dĩ chờ đợi Thẩm Thanh Âm nói thêm mấy lời hay ho, anh không yêu cầu gì nhiều, nhưng khi cô chỉ nói một câu "cảm ơn" rồi không nói gì thêm, thậm chí những lời mà anh tưởng mình xứng đáng được nghe cũng không có.

Tất cả đều chỉ là những điều anh tự tưởng tượng trong đầu, lập tức, vẻ mặt của Phong Quyết càng thêm u ám.

Hạ Nguyên Hy nhìn hai người ngồi phía trước, từ đầu đến giờ chỉ nói có một câu, mà Phong Quyết thì luôn tỏ ra kiêu ngạo không thèm để ý đến.

Giờ thấy Thẩm Thanh Âm cũng không nói gì với anh, không khỏi cảm thấy áp lực trong không khí càng lúc càng lạnh, khiến cho ba người ngồi phía sau gần như bị đông cứng.

Vì vậy, Hạ Nguyên Hy lên tiếng:

" Phong Quyết, giờ mọi người đều có mặt, cậu làm vậy là để cho ai xem vậy? Không biết lúc nãy ai lo lắng đến mức muốn c.h.ế.t muốn sống chứ?"

Phong Quyết bị Hạ Nguyên Hy vạch trần liền trở nên tức giận, quay lại liếc nhìn Hạ Nguyên Hy một cái, như thể muốn nói:

"Cậu đừng có quản chuyện không phải của mình."

Hạ Nguyên Hy nhận ra ánh mắt đó, có chút xấu hổ mà gãi gãi mũi.

Ngược lại, Hạ Mạt và Dung Trạm lại cười không ngừng.

Hạ Mạt thấy Dung Trạm cười theo mình, liền tức giận trừng mắt với anh:

"Anh sao lại thích theo hùa thế, tôi cười thì anh cũng cười, anh có bị khùng không?"

Hạ Mạt vốn đã không thích Dung Trạm, giờ thấy anh cùng mình cười thì càng thêm bực bội.

Nếu không phải đang ngồi trên xe, không gian chật hẹp, cô thật sự muốn lao tới.

"Cô là hổ cái à? Miệng ở trên mặt tôi, tôi muốn cười thì cười, có cần phải được sự đồng ý của cô không? Cô tưởng mình là ai?"

Dung Trạm cũng không khách khí mà đáp lại, khiến Hạ Mạt không biết nói gì.

"Được rồi, được rồi, đừng cãi nhau nữa."

Thẩm Thanh Âm đứng ra làm hòa, nhưng cô vẫn thiên vị bạn thân Hạ Mạt, nói xong liền quay sang Dung Trạm:

"Dung Trạm, anh là một đại nam nhân, sao lại đi so đo với một cô gái nhỏ chứ?"

Bị Thẩm Thanh Âm nói như vậy, Dung Trạm lại nuốt lời vừa định nói vào, tức giận trừng Hạ Mạt một cái:

"Người xưa không lừa tôi, quả thực phụ nữ và tiểu nhân khó nuôi nhất."

"Anh nói gì, nói lại xem tôi có xé miệng anh ra không!"

Hạ Mạt tức giận vì câu nói của Dung Trạm, không thèm quan tâm là đang ở trong xe, thậm chí giữa họ còn có anh trai Hạ Nguyên Hy, cô lập tức lao tới muốn xé miệng Dung Trạm, tay đã chạm vào mặt anh nhưng lại bị anh trai kéo về.

"Ngồi cho ngay ngắn, nhìn lại bản thân mình xem có ra dáng con gái không!"

Hạ Nguyên Hy nghiêm khắc nói, Hạ Mạt không còn cách nào khác đành phải nghe lời, cuối cùng ngồi yên vị.

Thấy em gái ngoan ngoãn, Hạ Nguyên Hy liếc nhìn Dung Trạm vẫn còn tỏ ra kiêu ngạo, trong lòng liền tức giận, liền đá Dung Trạm ra khỏi xe, khiến anh ngã phịch xuống đất.

"Ài, tôi nói anh em à, cậu làm như vậy không được đâu!"

Dung Trạm từ trên đất đứng dậy nói, còn chưa kịp lên xe thì Hạ Nguyên Hy đã nói:

"Âm Âm, em lại đây ngồi, để Tiểu tử thối đó ngồi phía trước đi."

Khi Thẩm Thanh Âm định xuống xe, Phong Quyết lại kéo tay cô lại, không cho cô đi.

Thẩm Thanh Âm quay đầu nhìn Phong Quyết, thắc mắc hỏi:

"Sao vậy?"

"Dung Trạm, cậu lái xe đi."

Phong Quyết vừa nói vừa kéo Thẩm Thanh Âm xuống xe.

Hai người đứng trên mặt đất nhìn Dung Trạm lái xe rời đi.

"Bây giờ chúng ta đi bằng gì? Đi bộ về à?"

Thẩm Thanh Âm nhìn Phong Quyết hỏi.

Xe đã đi rồi, còn lại hai người họ đứng ở khu biệt thự hẻo lánh này, nơi này ra vào đều có xe đưa đón, taxi hầu như không có.

"Anh đã gọi tài xế đến đón rồi."

Phong Quyết nói, sau đó kéo Thẩm Thanh Âm đi dạo quanh khu vực này.

"Em dẫn anh xem nơi em sống lúc nhỏ nhé."

Thẩm Thanh Âm nhìn Phong Quyết một cái, cuối cùng cũng đành đồng ý với yêu cầu của anh, dẫn anh đi dạo quanh.

Bởi vì đây là khu biệt thự chỉ bán cho người giàu nê nơi này được nhà đầu tư phát triển rất đẹp, núi non, sông nước hữu tình, và chất lượng không khí tốt hơn rất nhiều so với trung tâm thành phố.

Bởi vì Thẩm Thanh Âm từ nhỏ lớn lên ở đây, rất quen thuộc với mọi thứ, nên dẫn Phong Quyết đi một vòng đã đến một cái đình.

Đình này được xây theo kiểu cổ đại, hình bát giác, giữa có một cái bàn đá và bốn ghế đá, Phong Quyết mệt mỏi liền ngồi xuống ghế đá.

"Trước đây em và em trai cùng bọn họ lớn lên ở đây, khi người lớn bận rộn, chúng em thường chạy đến khu vực này chơi trốn tìm. Thời đó, chúng em rất thân thiết, những chuyện đó bây giờ đều là quá khứ rồi."

Thẩm Thanh Âm nhìn không trung, vừa nói, Phong Quyết ngồi trên ghế đá lắng nghe.

"Em từng coi họ là những người thân nhất, nhưng không ngờ…"

Nói đến đây, Thẩm Thanh Âm dừng lại, giọng cũng theo đó mà thay đổi.

Phong Quyết bước đến trước mặt Thẩm Thanh Âm, ôm cô vào lòng, an ủi:

"Tất cả đã qua rồi, đừng suy nghĩ nữa."

"Em làm sao mà không nghĩ được? Vụ tai nạn xe đó, ông ta tưởng em không biết, nhưng em đã vô tình nghe được cuộc nói chuyện của ông ta. Chỉ là lúc đó em không biết đó là gì, nên không để tâm, đến khi xảy ra tai nạn em mới chợt nhận ra, mà mẹ em năm đó vì bảo vệ em…"

"Được rồi, có anh ở đây."

Phong Quyết vỗ vai Thẩm Thanh Âm an ủi.

Khi phát hiện ra Thẩm Thanh Âm, anh đã cho người điều tra những việc đã xảy ra với cô trong sáu năm qua, dĩ nhiên anh cũng biết về vụ tai nạn xe khiến cô mất trí nhớ, vì thế lòng anh càng thêm đau xót.

Nếu không phải anh lơ là, chuyện này hoàn toàn có thể tránh được.

Phong Quyết đã an ủi một lúc lâu, tâm trạng Thẩm Thanh Âm mới khá hơn nhiều.

Lúc này, điện thoại của Phong Quyết vang lên, nhìn qua thì thấy tài xế đã đến.

Hai người không tiếp tục đi dạo nữa, bởi vì nơi này khiến Thẩm Thanh Âm dễ bị cảm xúc chi phối.

Từ vườn ở giữa sườn đồi xuống, họ thấy hai chiếc xe dừng ở lối vào.

Khi họ tiến lại gần, một người từ trong xe bước ra, đưa chìa khóa cho Phong Quyết rồi lên xe phía sau, sau đó lái xe rời đi.

Phong Quyết cầm chìa khóa mở cửa, rồi vẫy tay gọi Thẩm Thanh Âm vào.

Thấy cô vẫn đứng đờ ra đó không phản ứng, anh liền bước xuống xe, đẩy cô vào trong xe, rồi tự mình ngồi vào vị trí lái.

"Chúng ta đi đâu vậy?"

Thẩm Thanh Âm lúc này mới như bừng tỉnh hỏi.

"Đi hẹn hò."

Phong Quyết nói rồi khởi động xe, xe lao đi nhanh chóng.

"Ôi ôi ôi, Phong Quyết, anh lái chậm lại!"

Thẩm Thanh Âm chưa kịp ngồi vững đã bị xe đột ngột chạy nhanh làm cho suýt chút nữa bị ném ra ngoài.

Cô vừa vỗ n.g.ự.c vừa thầm nghĩ, may mà đã thắt dây an toàn, nếu không thì thật không dám tưởng tượng hậu quả.

"Sao lại chỉ có ba người chú dì, còn mẹ cháu đâu ạ?"

Phong Thánh vốn dĩ cũng muốn đi, chỉ là ba cậu bé không cho nên cậu đành ở nhà chờ.

Vừa nghe thấy tiếng xe, cậu bé lập tức chạy ra cửa, thấy chú Hạ, chú Dung và dì Hạ Mạt, chỉ là không thấy mẹ mình, liền lên tiếng hỏi.
 
Phong Thiếu Gia Theo Đuổi Vợ
Chương 109: Mua Quần Áo



"Mẹ con không sao, chỉ là bị ba con kéo đi hẹn hò thôi."

Dung Trạm vừa cười vừa nói:

"Tiểu Thánh, có phải con cảm thấy bị bỏ rơi không?"

"Anh nói gì vậy?"

Hạ Mạt thấy Phong Thánh có vẻ sắp khóc, lòng mẹ liền dâng trào lên, vội vàng chạy đến ôm Phong Thánh an ủi.

"Tiểu Thánh, đừng khóc, dì Mạt sẽ đánh anh ta."

Nói xong, cô liền vung tay đánh Dung Trạm liên tiếp mấy cái.

Hạ Mạt vốn nghĩ rằng anh sẽ né tránh, nhưng không ngờ anh lại không tránh.

Vì vậy, cô đã nhân lúc báo thù cho những lần trước anh đã làm cô tức giận, nên những cú đ.ấ.m càng trở nên mạnh hơn.

"Cậu nói gì đi chứ, Hạ Nguyên Hy, cậu vẫn là anh em chứ, sao lại đứng nhìn em gái cậu đánh tôi?"

Dung Trạm kêu lên, khiến Phong Thánh cười khúc khích.

Cậu bé cũng bắt chước Hạ Mạt, vung nắm đ.ấ.m nhỏ đánh lên người Dung Trạm.

Nhìn bề ngoài cậu bé nhỏ xíu nhưng lực đánh không hề nhỏ, đ.ấ.m vào người mà cảm giác cũng đau lắm.

"Được rồi, đừng đùa nữa."

Hạ Nguyên Hy ra ngoài hòa giải:

"Thánh, hôm nay con có muốn đi với chú Hạ không?"

"Con có, đương nhiên rồi ạ."

Khuôn mặt không vui của Phong Thánh ngay lập tức biến mất, cậu bé lao đến ôm lấy chân Hạ Nguyên Hy và gọi:

"Chú Hạ, chú dạy con b.ắ.n súng, dạy con b.ắ.n s.ú.n.g đi!"

"Con còn nhỏ như vậy mà đã học b.ắ.n súng, chẳng phải quá sớm sao?"

Hạ Mạt nghe xong lập tức không đồng ý.

Bắn s.ú.n.g và đạn dược rất nguy hiểm, dễ dàng gây thương tích, nên cô kiên quyết không cho phép.

"Tiểu Thánh, sao con không để chú dạy con chứ? Chú cũng biết mà."

Dung Trạm bực bội nói.

"Chú không bằng chú Hạ đâu."

Phong Thánh chẳng hề nể nang mà thẳng tanh ta nói ra, khiến Dung Trạm tức tối muốn phun máu, trong lòng mắng:

"Tiểu tử thối, đúng là giống ba con, chỉ biết châm chọc người khác."

Không lâu sau, họ lại lên xe, thẳng tiến đến nhà Hạ gia, sau khi xuống xe, họ không lên lầu mà đi thẳng vào thang máy đến tầng hầm.

Phong Thánh vừa đến nơi như thể bước vào thiên đường, mặc dù xung quanh đầy máy móc, nhưng so với căn cứ, cậu bé vẫn thích nơi này hơn, vì ở đây không có cảm giác áp lực như bên căn cứ.

Dù Phong Thánh là một cậu bé lanh lợi, bề ngoài thì có vẻ không sợ hãi, nhưng khi nhắc đến căn cứ cậu bé vẫn có chút sợ hãi, không biết vì sao, mỗi lần đến đó, cậu cảm thấy không khí ở đó nặng nề, khó chịu, vì thế cậu bé không bao giờ thích nơi đó.

Sau khi năn nỉ mãi, cuối cùng chú Hạ cũng đồng ý, hứa sẽ tặng cho cậu một khẩu s.ú.n.g khi cậu luyện thành thạo.

Điều này làm Phong Thánh vui mừng khôn xiết, nhưng tính đến bây giờ, cậu bé đã đến đây chẳng được mấy lần, chứ đừng nói đến việc luyện súng, ngay cả việc chạm vào s.ú.n.g cũng không nhiều.

Thường thì không phải chú Hạ không có thời gian, mà là vì cậu không cho cậu ra ngoài.

Một thiên tài như cậu mà phải đợi lâu như vậy mới có được khẩu s.ú.n.g mình ao ước, thật là một sự sỉ nhục đối với thiên tài.

"Thử cái này đi."

Dung Trạm từ một bên cầm một khẩu s.ú.n.g lục, xoay xoay trong tay rồi ném cho Hạ Nguyên Hy, sau đó lại cầm một khẩu khác trên tay và bắt đầu đùa giỡn.

"Lại đây, b.ắ.n vào tâm, mười phát, ai b.ắ.n trúng nhiều hơn thì thắng."

Hạ Nguyên Hy cũng bị k*ch th*ch và nói.

"Ai sợ ai."

Dung Trạm vừa nói vừa lấy hai khẩu s.ú.n.g giảm thanh, ném một khẩu cho Hạ Nguyên Hy, khẩu còn lại lắp vào s.ú.n.g của mình, chuẩn bị xong xuôi, hai người bắt đầu b.ắ.n vào mục tiêu.

Nghe thấy họ nói có cuộc thi, Phong Thánh đã chạy lại xem, thấy họ mỗi phát b.ắ.n đều không lệch tâm, lập tức hưng phấn kêu lên.

"Chú Hạ, chú Dung, các chú thật tuyệt!"

Mười phát rất nhanh đã b.ắ.n xong, khi hai người thu s.ú.n.g lại, Hạ Mạt liền chạy đến xem mục tiêu, từ xa đã biết là đều trúng đích, nhưng cô vẫn nghĩ rằng sẽ có nhiều lỗ thủng.

Ai ngờ, hai cái mục tiêu này từ đầu đến cuối chỉ có một lỗ, tức là phát đầu tiên đã b.ắ.n thủng, chín phát còn lại đều xuyên qua lỗ đã b.ắ.n trước đó.

Dù Hạ Mạt không phải là người yêu thích s.ú.n.g ống, nhưng ít nhất khả năng thưởng thức của cô vẫn có.

Thấy vậy, cô lập tức hưng phấn kêu lên, rồi chạy tới bên Hạ Nguyên Hy,

"Anh ơi, anh thật tuyệt vời, quá tuyệt vời!"

Dung Trạm nghe cô khen Hạ Nguyên Hy, trong lòng cảm thấy khó chịu, đâu chỉ mình cậu ta, tôi cũng b.ắ.n trúng hết cả một lỗ mà!

Phong Thánh thấy Dung Trạm cô đơn, cảm thấy cậu thật đáng thương, liền đi đến bên cạnh, ngẩng đầu nhìn Dung Trạm,

"Chú Dung, sao chú có vẻ ghen tị vậy, sao con ngửi thấy có mùi chua từ đây bay tận về nhà con luôn vậy."

"Tiểu tử thối, tẻ con như con thì hiểu cái gì chứ? Hơn nữa có cái gì để ghen tị, trẻ con, đừng nghĩ những chuyện linh tinh."

Dung Trạm một tay ấn đầu Phong Thánh, một tay xoa tóc cậu bé, làm tóc cậubé rối tung lên.

"Chuyện linh tinh"

Phong Thánh liếc nhìn Hạ Mạt, thấy hai anh em họ cũng đang nhìn về phía này với vẻ mặt lo lắng, liền nói,

"Dì Mạt, chú Trạm không vui vì dì chỉ khen chú Hạ b.ắ.n s.ú.n.g giỏi, còn chú ấy lại nói đó là chuyện linh tinh đó."

Dung Trạm tức đến không nói nên lời, trợn mắt nhìn Phong Thánh một lúc, thấy cậu bé không có vẻ gì sợ hãi, cuối cùng chỉ biết chịu thua.

"Ôi trời ơi, con cứ theo chú Hạ học b.ắ.n s.ú.n.g đi, đừng có ở đây gây rối nữa."

"Chú Hạ, chúng ta đi luyện s.ú.n.g đi!" Phong Thánh hướng về phía Hạ Nguyên Hy nói.

Ở bên kia, Phong Quyết và Thẩm Thanh Âm lại đang thực sự hẹn hò.

Bởi vì Thẩm Thanh Âm bây giờ là một ngôi sao, nên mặc dù nổi tiếng hay không, khuôn mặt của cô cũng rất dễ nhận diện.

Trước khi xuống xe, Phong Quyết đã đưa cho cô một cặp kính râm, còn bản thân thì không mang.

Sau khi kéo Thẩm Thanh Âm xuống xe, cả hai đã đi dạo trong trung tâm thương mại một lúc lâu.

Cho đến khi Thẩm Thanh Âm cảm thấy hơi không kiên nhẫn và hỏi Phong Quyết bên cạnh:

"Phong Quyết, chúng ta đến đây làm gì vậy?"

"Mua sắm cho em."

Phong Quyết nói một cách tự nhiên, có vẻ như Thẩm Thanh Âm muốn mua bao nhiêu thì anh sẽ lấy bấy nhiêu.

Thẩm Thanh Âm bị câu nói đó làm cho ngỡ ngàng, đáp:

"Phong Quyết, em không cần mua gì cả đâu."

"Phụ nữ không phải đều thích mua sắm quần áo, mỹ phẩm và son môi sao?"

Phong Quyết nghi hoặc hỏi.

"À, ai nói với anh như vậy?"

Thẩm Thanh Âm hỏi lại.

"Chẳng phải đều như vậy sao?"

"…"

Thẩm Thanh Âm nhìn Phong Quyết, lúc đầu cô rất mong đợi cuộc hẹn hò này, nhưng nhìn khuôn mặt ngốc nghếch trước mắt, cô cảm thấy mong đợi của mình thật sự vô ích.

Vì vậy, cô hít sâu một hơi, tự nhủ với lòng mình rằng, đã đến đây thì cứ xem sao.

Hai người bước vào một cửa hàng quần áo, vừa vào cửa thì đã có một nhân viên bán hàng bước tới giới thiệu.

Phong Quyết không muốn tham gia nên để Thẩm Thanh Âm theo nhân viên bán hàng đi xem, còn mình thì ngồi ở một bên.

"Cô ơi, bạn trai cô là ai vậy? Trông thật đẹp trai."

Nhân viên bán hàng tự mình nói, Thẩm Thanh Âm nghe xong chỉ mỉm cười đáp lại.

Nhân viên bán hàng thấy Thẩm Thanh Âm không chú ý đến mình thì có phần không vui, cho rằng cô xem thường mình, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Trong khi Thẩm Thanh Âm xem quần áo, cô ta lén lút quan sát cô mấy lần, nhưng vì Thẩm Thanh Âm đeo kính râm che mặt nên không biết dưới kính râm đó cô trông như thế nào.

Tuy nhiên, chỉ riêng mũi, miệng và khuôn mặt nhìn chung thì đã rất đẹp.

"Cô ơi, xem thử bộ đồ này đi, đều là mẫu mới, là hàng mới về, kiểu dáng rất hợp với năm nay, chất liệu cũng rất tốt, cô có muốn thử không?"

Nhân viên bán hàng cầm mấy bộ đồ đến trước mặt Thẩm Thanh Âm nói.

Thẩm Thanh Âm nhìn qua, dù có đẹp nhưng màu sắc thì quá sặc sỡ, cô không thích.

Trong phim, cô không thể không mặc trang phục của nhân vật mặc dù rất nổi, nhưng ngoài đời, cô không thích mặc những bộ quần áo màu sắc quá sặc sỡ.

"Không cần đâu, cảm ơn cô."

Thẩm Thanh Âm từ chối ý tốt của nhân viên bán hàng, rồi cô bắt đầu lướt qua các mẫu khác, mà nhân viên bán hàng nghe Thẩm Thanh Âm từ chối thì càng khó chịu hơn.

Ban đầu, cô ta nghĩ rằng đây là một khách hàng lớn, nên đặc biệt chọn mấy bộ đẹp nhất, hy vọng cô mua thêm vài món để mình cũng kiếm được kha khá tiền hoa hồng, không ngờ lại chỉ là một người giả vờ giàu có, chỉ xem chứ không mua.

Khi đang treo đồ lên, cô ta còn lẩm bẩm,

"Không có tiền thì đừng đến đây, xem mãi mà không mua một cái nào, giả bộ làm người có tiền, chắc chắn là dựa vào đàn ông mà có được như vậy, không trách được phải đeo kính râm, hóa ra là không dám gặp người khác."

Có lẽ vì quá tức giận nên nhân viên bán hàng không để ý đến âm lượng, trong khi đó, Phong Quyết ngồi một bên lại nghe rõ từng câu từng chữ, tức đến mức mặt mày sầm lại.

"Một nhân viên bán hàng nhỏ nhoi mà dám nói xấu khách hàng sau lưng, thật là gan lớn đấy. Gọi quản lý của các người ra đây."

Phong Quyết đột nhiên đứng dậy chắn trước mặt cô nhân viên bán hàng kia.

Lúc này cô ta mới nhận ra mình đã đi nhầm hướng, lẽ ra phải đi về phía đông để treo đồ nhưng không biết sao lại đi sang khu vực nghỉ ngơi ở phía tây này.

Hơn nữa, vì không để ý âm thanh nên bị người đàn ông đi cùng khách hàng nữ đó nghe thấy, khiến cô ta hoảng loạn, đôi mắt to tròn nhìn Phong Quyết, vẻ mặt ủy khuất cầu xin.

"Anh ơi, anh đại nhân đai lượng, xin anh đừng nói với quản lý, nếu không tôi sẽ bị đuổi việc, cầu xin anh đó."

Nói xong, cô ta còn làm bộ khóc, vẻ mặt rưng rưng nước mắt thật đáng thương.

Cô ta cũng đang tính toán như vậy, hy vọng có thể dùng vẻ đẹp của mình để quyến rũ Phong Quyết, vì trước đây, cô ta chỉ cần thử một lần là thành công, chẳng có lý do gì mà Phong Quyết lại không mắc câu.

Cô ta có vẻ khá tự tin về ngoại hình của mình.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back