Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Dã Độ - Xuân Phong Lựu Hỏa

[BOT] Mê Truyện Dịch
Dã Độ - Xuân Phong Lựu Hỏa
Chương 95: Thật lòng



Những ký ức liên quan đến Thẩm Dục Lâu, mỗi lần chạm đến, đều như dao cứa vào vết thương đã lên da non.

Ban đầu Thẩm Dục Lâu đưa cô đến buổi hẹn của Tư Độ để giành lấy dự án men sinh học của Mosen.

Trong phòng karaoke, Tư Độ đã bắt Thẩm Dục Lâu phải lựa chọn.

“Dự án, hay Khương Bảo Lê, chọn đi.”

Cô không dám để Thẩm Dục Lâu chọn, cô không có dũng khí vì sợ nghe thấy đáp án, sợ ảo tưởng của mình sẽ mong manh như bong bóng xà phòng.

“Bộp” một tiếng, tan biến chẳng chút dấu vết.

Cô sẽ trở thành người không được chọn.

Cô biết… nhất định sẽ như vậy.

Để leo lên cao, Thẩm Dục Lâu có thể hy sinh hết tất cả.

Mà bây giờ, Thẩm Dục Lâu lại đưa ra cho cô một sự lựa chọn tàn nhẫn đến như vậy.

Tư Độ và tính mạng của Thẩm Gia Thanh, chọn một.

Khương Bảo Lê trừng mắt nhìn Thẩm Dục Lâu, chỉ hận không thể dùng ánh mắt đó đâm thủng anh ta ngay lập tức.

Áo sơ mi của Thẩm Dục Lâu trắng tinh, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như trước.

Lúc nào cũng cao cao tại thượng.

Người đàn ông năm xưa khiến cô yêu mến bao nhiêu năm, sao giờ lại biến thành bộ dạng… đáng ghê tởm như vậy?

“Tôi sẽ không đưa ra lựa chọn.” Khương Bảo Lê nghiến răng, giọng nói chất chứa đầy căm hận, “Tôi đã từ bỏ anh ấy một lần rồi, sẽ không có lần thứ hai đâu, Thẩm Dục Lâu, anh đừng mơ tưởng nữa…”

Ánh sáng trong mắt Thẩm Dục Lâu chợt tắt ngấm.

Đột nhiên, anh ta bật cười:

“Được thôi, hy vọng em đừng hối hận về lựa chọn của mình.”

Nói xong câu này, anh ta lập tức quay gót rời đi.

Tim Khương Bảo Lê như vỡ vụn, hai chân run rẩy đến mức đứng chẳng vững.

Cô ôm miệng, ngã ngồi xuống đất… Đến khi chất lỏng ấm nóng chảy xuống mu bàn tay, cô mới nhận ra mình đang khóc.

Tư Độ bước ra, ngồi xuống bên cạnh cô rồi lau nước mắt cho cô.

Anh không đeo cà vạt, cúc áo sơ mi mở rộng lỏng lẻo, lộ ra xương quai xanh tuyệt đẹp.

“Đừng khóc, anh sẽ có cách.”

“Tin anh không?”

Anh nâng mặt Khương Bảo Lê lên, ánh mắt đầy chân thành và trang trọng: “Anh hứa với em, anh nhất định… sẽ cứu sống thằng bé.”

Khương Bảo Lê ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn anh, cô cắn răng, gật đầu thật mạnh.

Cô tin anh, luôn luôn tin anh…



Hai ngày này, Tư Độ gần như gác lại mọi công việc để liên hệ với các đối tác y tế trên toàn thế giới của Mosen, cố gắng tìm kiếm nguồn thận phù hợp với nhóm máu Rh âm của Thẩm Gia Thanh.

Đồng thời, Thẩm Dục Lâu cũng bắt đầu kiểm tra sức khỏe các loại, tuân theo lời dặn của bác sĩ, khẩn trương chuẩn bị cho ca phẫu thuật ghép thận.

Khương Bảo Lê không chấp nhận kiểu uy h**p của anh ta.

Chỉ là Thẩm Dục Lâu hiểu cô, mềm mỏng thì được, cứng rắn thì không.

Mối quan hệ của hai người đã tệ đến mức không thể tệ hơn, anh ta từng bước lấn tới, khiến lòng căm hận của cô đối với anh ta ngày càng sâu hơn.

Bệnh của Thẩm Gia Thanh sẽ khiến cô cảm thấy mắc nợ Thẩm Dục Lâu, và số nợ này cũng chính là cơ hội duy nhất của anh ta.

Dù bây giờ cô không chọn anh ta thì sao chứ?

“Số nợ” này sẽ trở thành vết rạn lớn nhất trong tình cảm của cô và Tư Độ, khiến quãng đời còn lại của họ chẳng được yên ổn.

Như vậy… sớm muộn gì, anh ta cũng sẽ men theo vết rạn này và chui vào trong… trái tim cô.

Mấy ngày này Khương Bảo Lê luôn ở trong phòng bệnh chăm sóc Thẩm Gia Thanh.

“Chị Bảo Lê…”

Thẩm Gia Thanh tỉnh lại, sắc mặt trắng bệch, nhìn Khương Bảo Lê với ánh mắt đáng thương: “Em… sẽ chết sao?”

“Không đâu, chị sẽ không để em chết,chị nhất định sẽ tìm được nguồn thận phù hợp cho em.”

Thẩm Gia Thanh nhìn ống truyền dịch trên tay mình: “Em nghe các chị y tá nói, em có máu gấu trúc, người như em… rất hiếm, rất hiếm…”

Khương Bảo Lê kìm nén cảm giác chua xót trong cổ họng, cô nở nụ cười tươi rói, nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé

“Những chuyện này cứ để anh Tư Độ lo cho, anh Tư Độ quen các bác sĩ giỏi nhất trên thế giới mà. Em cứ dưỡng bệnh cho tốt, em tin anh Tư Độ không?”

“Vâng, đương nhiên là em… tin…”

“Vậy thì tốt rồi!” Khương Bảo Lê dịu dàng an ủi, “Đừng lo lắng.”

“Nhưng anh Thẩm Dục Lâu nói, anh ấy và em có thận phù hợp.” Thẩm Gia Thanh hơi hoang mang, “Anh ấy nói anh ấy sẽ cứu em, anh ấy nguyện cho em một quả thận.”

Không khí ngưng đọng vài giây, Khương Bảo Lê hỏi cậu bé: “Vậy em… thấy thế nào?”

“Em không biết, em muốn sống, nhưng nếu để anh Thẩm Dục Lâu cho em một quả thận… thì em…”

Tuy Thẩm Gia Thanh còn nhỏ tuổi, nhưng trong lòng cậu bé hiểu rất rõ, tình anh em của Thẩm Dục Lâu đối với cậu… không nhiều, “Em cảm thấy… anh trai không thích em lắm, chị, anh ấy thật lòng muốn cho em một quả thận để cứu em sao? Nếu em nhận, liệu anh ấy có… làm gì chị không?”

Những năm tháng lớn lên bên cạnh Thẩm Dục Lâu đã giúp cậu bé hiểu và biết về con người của anh trai mình.

“Sẽ không đến mức đó đâu.”

Khương Bảo Lê rất khó chịu trong lòng, cô đỡ cậu bé nằm xuống, “Em đừng lo lắng chuyện của người lớn, nhiệm vụ của em là dưỡng bệnh cho thật tốt.”

Thẩm Gia Thanh ngoan ngoãn gật đầu.

Đêm khuya, Khương Bảo Lê ra khỏi phòng bệnh rồi điện thoại cho Thẩm Dục Lâu.

Điện thoại đổ chuông một hồi, rồi bỗng dưng cô lại cúp máy.

Gọi rồi thì sao.?

Cô hoàn toàn không có manh mối, cũng không dám để anh ta cứu Thẩm Gia Thanh.

Chiêu này của Thẩm Dục Lâu thật sự rất độc ác.

Hai giờ sáng, Khương Bảo Lê lê lê từng bước mệt mỏi trở về nhà.

Biệt thự Sơn Nguyệt Lâu vẫn còn sáng đèn chờ cô.

Cô thấy bóng dáng của Tư Độ đang bận rộn trong bếp, mùi thơm của sủi cảo bốc lên ngào ngạt.

Anh đã chuẩn bị bữa khuya cho cô vì lo rằng cô sẽ đói.

“Đã bảo anh không cần chờ em mà.” Khương Bảo Lê xót xa khi thấy anh thức khuya cùng mình, “Lỡ như em ngủ lại bệnh viện thì sao?”

Tư Độ quay người lại nhìn cô: “Nhưng em đã về rồi đấy thôi.”

“Không phải ngày nào anh cũng nấu ăn cho em đấy chứ?”

Tư Độ không nói gì.

Khương Bảo Lê nhìn anh, càng lúc càng cảm thấy con người thật của anh dường như sắp hòa làm một với vẻ ngoài lạnh lùng của hiện tại.

“Tư Độ, anh có gì muốn nói với em không?”

“Không, đợi em ăn cơm thôi.”

Tư Độ kéo cô lại rồi ấn vai cô xuống, “Khuya rồi đừng ăn nhiều quá, ăn tạm vài miếng thôi.”

Khương Bảo Lê không hỏi thêm gì, cô cầm đũa lên, bắt đầu ăn sủi cảo.

Tư Độ ngồi đối diện Khương Bảo Lê, ánh mắt như dán chặt lên mặt cô, tham lam nhìn ngắm, vì anh biết rằng sáng sớm ngày mai cô sẽ phải rời đi rất sớm.

Đêm khuya, Tư Độ ôm chặt lấy cô từ phía sau, chặt đến mức cơ bắp toàn thân căng cứng, lồng ng.ực áp sát vào lưng cô.

Tiếng tim đập vang dội bên tai.

Khương Bảo Lê cảm nhận được sự bất an của anh.

“Dù Thẩm Dục Lâu làm gì, lòng em cũng sẽ không dao động.” Giọng cô đầy kiên định.

“Không hỏi, im miệng.” Tư Độ vẫn cứng miệng, “Ngủ đi.”

Cô càng ôm chặt anh hơn.

“Rõ ràng anh đang lo lắng chuyện này mà.”

“Anh không có, ngủ đi.” Tư Độ hậm hực, mang theo chút hờn dỗi của trẻ con.

Anh hoàn toàn không muốn chạm đến chủ đề này, không muốn cô nhìn thấu sự thiếu tự tin trong lòng mình.

Khương Bảo Lê xoay người lại, nâng khuôn mặt tuấn tú góc cạnh của anh lên, trong bóng đêm, cô ngắm nhìn đôi mắt trong veo của anh và nói với cậu bé ẩn sâu trong con người anh rằng:

“Em sẽ luôn yêu anh, cho đến khi thân xác và linh hồn hóa thành tro bụi.”



Thẩm Dục Lâu đã hoàn thành tất cả các xét nghiệm, thương lượng với bác sĩ về thời gian phẫu thuật, càng sớm càng tốt.

Đúng vào lúc này, Thẩm Dục Lâu bị Đàm Ngự Sơn gọi điện thoại về nhà cũ.

Dạo này bận đối phó với Tư Độ, cả bệnh tình của em trai nên Thẩm Dục Lâu gần như không có thời gian trò chuyện với người ba nuôi này.

Trên đường đi, anh ta đoán Đàm Ngự Sơn gọi mình về chắc là để bàn chuyện công ty.

Lúc xuống xe, trời âm u sấm chớp, nhưng mưa mãi vẫn chưa rơi.

Thời tiết khô hanh, oi bức vô cùng.

Hai con sư tử đá trước cổng nhà cũ họ Tần phủ đầy bụi dưới bầu trời ảm đạm trông lại càng uy nghiêm hơn.

Trong phòng làm việc, Thẩm Dục Lâu gặp Đàm Ngự Sơn.

Ông ta đặt một tay trên tay vịn của ghế, tay kia cầm chén trà, ngón trỏ đeo một chiếc nhẫn ngọc bích.

Dù đã ngoài sáu mươi mà lưng ông vẫn thẳng như cây tùng.

“Ba nuôi.” Thẩm Dục Lâu đứng cách đó vài bước, cung kính gọi một tiếng, “Dạo này sức khỏe của ba thế nào?”

“Con còn nhớ đến sức khỏe của ba, có hiếu thật đấy.” Đàm Ngự Sơn nhấp một ngụm trà, chậm rãi ngước mắt lên, giọng điệu khi nói lời này khá kỳ lạ.

“Ba nuôi, dạo này công việc của con hơi bận, đợi xong việc này, con sẽ thường xuyên đến thăm cha.”

“Lại đây.”

Thẩm Dục Lâu nghe lời bước tới, Đàm Ngự Sơn bảo A Huy rót cho anh ta một tách trà: “Bệnh tình của em con thế nào rồi?”

Bàn tay cầm tách trà của Thẩm Dục Lâu chợt siết chặt hơn.

Anh ta không mấy ngạc nhiên khi Đàm Ngự Sơn biết chuyện này, bởi vì Đàm Ngự Sơn có tai mắt khắp nơi cơ mà, “Cảm ơn ba nuôi quan tâm, nó sắp… xuất viện rồi.”

“Ba biết con định làm gì.” Đàm Ngự Sơn nghiêm mặt nói, “Thẩm Dục Lâu, hiến thận không phải hiến tủy, con còn trẻ, đã nghĩ đến hậu quả chưa?”

Thẩm Dục Lâu ngước mắt lên, nhìn thẳng vào ánh mắt dò xét của Đàm Ngự Sơn.

Ông dường như đang quan tâm đến anh ta, nhưng… đây có phải là thật lòng không?

Thẩm Dục Lâu vốn đa nghi, rất khó thực sự tin tưởng một ai.

Ngay cả người ba nuôi này…

“Đó là em trai con.” Anh ta khẽ nói, “Con phải cứu nó.”

“Thật sự là vì cứu em trai con sao?” Đàm Ngự Sơn thong thả ngồi xuống bên sô pha, đôi mắt đen láy dò xét anh ta, “Ân oán giữa con và nhà họ Quảng… ba biết rõ.”

“Ba nuôi, ba lo lắng quá rồi.”

“Tất cả những gì con làm đều là để Khương Bảo Lê thay đổi ý định.”

Thẩm Dục Lâu đoán được, Đàm Ngự Sơn hẹn anh ta đến nhà cũ gặp mặt không chỉ đơn giản là để uống trà trò chuyện.

Vì ông đã nói thẳng ra nên Thẩm Dục Lâu cũng không giấu giếm nữa: “Không gì qua được mắt ba, đây là cơ hội cuối cùng của con, cũng là cơ hội duy nhất.”

“Con dùng một quả thận, khiến con bé áy náy, khiến con bé mang ơn con cả đời không trả hết. Thẩm Dục Lâu, không hổ là con trai của ba, tính toán giỏi thật.”

Vẻ mặt Đàm Ngự Sơn vẫn không mang chút biểu cảm nào.

Đúng vậy, anh ta dùng bệnh tình của Thẩm Gia Thanh, dùng món nợ không thể chối bỏ này để xé toạc một vết rách trong lòng cô thêm lần nữa, rồi lại chui vào…

“Ba nuôi…”

“À phải rồi, có một chuyện ba muốn nói với con.” Đàm Ngự Sơn lấy ra một điếu xì gà từ trong túi, cắt đầu rồi châm lửa, “Ba tìm được con gái ta rồi.”

Tách trà trong tay Thẩm Dục Lâu hơi nghiêng đi, nhưng trên mặt anh ta không biểu lộ cảm xúc quá mạnh.

“Con gái ba, hóa ra con bé vẫn chưa chết, nó đang ở Hồng Kông.” Đàm Ngự Sơn nhả ra một vòng khói, chậm rãi nói tiếp, “Cách đây không lâu, ba mới nhận lại con bé, bây giờ con bé đang rất có tương lai, quả không hổ là con gái của ba.”

Vẻ mặt Thẩm Dục Lâu không hề thay đổi dù chỉ một chút, nhưng mọi biểu cảm đều không thể thoát khỏi mắt Đàm Ngự Sơn.

“Chúc mừng ba nuôi!”

Khi Thẩm Dục Lâu ngẩng đầu lên lần nữa thì trên mặt đã nở một nụ cười nhã nhặn, như thể thật lòng vui mừng cho người đối diện, “Con thật sự rất vui! Nếu có cơ hội, cả nhà chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”

“Con cứ xem con bé trước đã.”

Đàm Ngự Sơn rút một tấm ảnh từ ví tiền, đẩy dọc theo bàn làm việc bằng gỗ gụ, đưa đến trước mặt anh ta.

Cô gái xa lạ trong ảnh đang dạo phố ở khu Trung Hoàn, đây là ảnh tự chụp của cô ấy, nụ cười rạng rỡ và trong trẻo biết bao nhiêu, khóe miệng có một lúm đồng tiền ngọt ngào nữa chứ.

Cô ấy có vẻ ngoài thanh tú đáng yêu, dù không trang điểm nhưng vẫn đủ xinh đẹp để khiến người khác phải thốt lên trầm trồ.

Là kiểu con gái mà Thẩm Dục Lâu sẽ thích.

“Em gái rất xinh, giống ba nuôi lắm.” Thẩm Dục Lâu cẩn thận trả lại tấm ảnh, khách sáo khen tặng.

“Ba vẫn luôn đánh giá con rất cao, bản lĩnh của con, tài hoa của con, còn cả tâm tính của con nữa.” Đàm Ngự Sơn đột nhiên giữ bàn tay đang cầm ảnh của anh ta lại, “Con trai nuôi không bằng con rể ruột, con cưới con gái ba, ba sẽ giao toàn bộ giang sơn của ba cho con.”

Thẩm Dục Lâu khựng lại, kinh ngạc đến tột độ…

Đây… là điều mà anh ta luôn khao khát nhất…

Nhận cha nuôi, tốn bao tâm sức lấy lòng, gây dựng tập đoàn nhà họ Thẩm, nhường lợi cho ông ta…

Tất cả những điều này… Đều là vì khoảnh khắc này.

Anh ta vốn tưởng Đàm Ngự Sơn tùy tiện ban cho mình chút lợi nhỏ là cũng đủ để anh ta hưởng thụ rồi.

Không ngờ ông lại nguyện ý cho đi tất cả!

“Đương nhiên rồi, tiền đề là… con không được có vấn đề về sức khỏe, ba không thể gả con gái của ba cho một người chỉ có một quả thận được, hiểu không?”

Đàm Ngự Sơn dập điếu xì gà, vắt chéo chân, “Cho nên, em trai con và con gái ba, con phải chọn một…”

Ông ta dò xét vẻ mặt của Thẩm Dục Lâu, sau đó nở nụ cười hiền hòa, “Hoặc nói cách khác, Khương Bảo Lê mà con luôn thích, và con gái ba, con phải chọn một.”

A Huy đứng bên cạnh, nghe thấy lời này thì hơi ngạc nhiên, không biết đại ca đang giở trò gì nữa.

Nhưng rất nhanh sau đó, anh ta đã hiểu ra ngay.

Thời gian này, Đàm Ngự Sơn đã dùng hết mọi quan hệ cả trong giới hắc bạch, liên hệ với tất cả các cơ sở y tế ở nước ngoài mà mình có thể liên lạc, chỉ để tìm nguồn thận phù hợp với Thẩm Gia Thanh.

Nhưng nguồn thận phù hợp còn hiếm hơn cả hồng ngọc trong mỏ, đến nay vẫn phải chờ đợi, cần thêm thời gian.

Thẩm Dục Lâu đã định ngày phẫu thuật rồi, là thứ Tư tuần sau, tại bệnh viện tư nhân Nhân Thụy.

Nếu trước phẫu thuật vẫn không tìm được nguồn thận, chỉ sợ cô chủ thật sự phải gánh trên vai món “ân tình” nặng trĩu này, cả đời sẽ bị Thẩm Dục Lâu trói buộc.

Sao Đàm Ngự Sơn có thể để chuyện như vậy xảy ra với viên ngọc quý trên tay mình chứ?

Thẩm Dục Lâu là kẻ tham vọng, vì danh lợi không từ thủ đoạn, cái gì cũng có thể bán đứng, đúng là là lòng tham không đáy.

Dùng đầu ngón chân cũng biết anh ta sẽ chọn thế nào.

“Con không cần phải trả lời ba ngay.” Đàm Ngự Sơn thấy anh ta thất thần thì thả lỏng người, tựa lưng vào ghế rồi chậm rãi nói, “Về đi, suy nghĩ kỹ vài ngày rồi nói cho ba biết câu trả lời của con.”

Nói xong, ông xoay ghế lại, sau đó vẫy tay về phía cửa sổ sát đất, ý bảo A Huy tiễn khách.

A Huy bước tới, chìa tay ra với Thẩm Dục Lâu: “Mời.”

Sau cơn chấn động, trong lòng Thẩm Dục Lâu trào dâng một nỗi cảm động mãnh liệt, mắt cũng đỏ hoe.

Thực ra Đàm Ngự Sơn luôn đối xử không tệ với anh ta, nhưng anh ta lại luôn nghi ngờ và dè chừng, chưa bao giờ thật lòng với ông ta.

Thẩm Dục Lâu nặng nề ra khỏi phòng.

Tuy nhiên, ngay khi A Huy chuẩn bị đóng cửa, anh ta đột nhiên quay trở lại, thẳng lưng quỳ xuống trước mặt Đàm Ngự Sơn.

Nước mắt chực trào ra trong khoảnh khắc đó.

Anh ta quỳ trên đất, dập đầu thật mạnh với ba nuôi, lúc ngẩng đầu lên thì nước mắt chảy dài trên má.

“Ba nuôi, cảm ơn ba đã coi trọng con, cảm ơn ba đã đối xử chân thành với con như vậy. Xin lỗi, là con không có phúc được cưới con gái của ba.”

Ba ruột của Thẩm Dục Lâu chưa bao giờ yêu thương anh ta, tất cả những gì tốt đẹp dành cho anh ta chẳng qua cũng chỉ là lợi dụng, dùng xong thì vứt bỏ…

Đây là lần đầu tiên trong đời Thẩm Dục Lâu cảm nhận được chút tình cha con từ người đàn ông mà anh ta đã toan tính bấy lâu nay.

Anh ta quỳ trên đất, nước mắt tuôn rơi vì bao cảm giác lỗi lầm.

Những cảm xúc phức tạp đan xen, lắng đọng thành khoảnh khắc chân thành hiếm có này.

“Con đã phản bội cô ấy một lần, điều ấy cũng đủ khiến con hối hận cả đời, vậy nên không thể… có lần thứ hai nữa.”
 
Dã Độ - Xuân Phong Lựu Hỏa
Chương 96: Chương cuối



Thẩm Dục Lâu bị đẩy vào phòng phẫu thuật, anh ta nằm ngửa, nhìn những tuýp đèn trắng lướt qua trên trần nhà.

Anh ta lại nghiêng đầu, nhìn Thẩm Gia Thanh trên chiếc giường đẩy bên cạnh.

Cậu bé gầy yếu xanh xao, đôi mắt nhắm nghiền lại.

Cậu bé cũng được đẩy vào phòng phẫu thuật, ca phẫu thuật ghép thận cần tiến hành đồng thời, Thẩm Dục Lâu nhìn chiếc máy cứ tích tắc tích tắc, hiển thị các chỉ số sinh tồn của cậu bé.

Một nhóm bác sĩ y tá vây quanh anh ta đang bận rộn chuẩn bị, đối với anh ta, những người này chẳng khác nào những bóng ma lượn lờ.

“Thưa anh Thẩm, anh hãy thả lỏng người đi ạ.” Giọng nói của bác sĩ gây mê dần trở nên xa xôi, “Bây giờ bắt đầu gây mê, xin hãy đếm theo tôi một, hai…”

Đếm đến ba, anh ta hoàn toàn mất ý thức.

Anh ta mơ thấy Khương Bảo Lê đứng dưới gốc cây anh đào.

Cô quay người lại, nở nụ cười rạng rỡ.

“Anh Dục Lâu, ăn kem không?”

Cô giơ cây kem lên đưa cho anh ta, nhưng có làm thế nào thì anh ta cũng không thể cầm được, kem tan chảy trong lòng bàn tay của anh ta, sau đó chảy dọc xuống cổ tay.

Anh ta ngước mắt lên, đón nhận nụ cười của cô.

Lúc đó, trong mắt cô có muôn vàn vì tinh tú.

Trong thế giới đầy sao ấy, chỉ có anh ta mà thôi…

Thật muốn trở về lúc đó, nếu có thể làm lại…

Bỗng nhiên khung cảnh thay đổi, mưa to trút xuống như có người đang khóc.

Khương Bảo Lê đứng trong mưa, cô không che ô, nước mưa chảy dọc theo khuôn mặt gầy gò của cô…

“Thẩm Dục Lâu, từ nay về sau, chúng ta không còn liên quan gì nữa.”

Nói xong, cô quay người rời đi.

Không, đừng đi!

Một cơn ác mộng kéo dài đến vô tận.

Thẩm Dục Lâu giật mình tỉnh dậy, anh ta mở mắt ra, nhìn trần nhà trắng toát của phòng bệnh.

Rèm cửa bị gió thổi bay phấp phới, yên tĩnh đến lạ thường.

Cơn đau trong dự kiến không hề ập đến, Thẩm Dục Lâu ngồi dậy, sờ vào eo và bụng mình.

Vùng da ở đó vẫn hoàn hảo, chẳng có lấy một vết xước.

“Thưa anh Thẩm, anh tỉnh rồi.” Y tá đẩy cửa bước vào.

“Chuyện gì vậy?” Phản ứng vô thức của Thẩm Dục Lâu là, “Thẩm Gia Thanh chết rồi sao?”

Trên mặt y tá hiện lên vẻ ngạc nhiên, không ngờ câu đầu tiên anh ta hỏi lại là chuyện này: “Không, ca phẫu thuật của cậu Gia Thanh rất thành công, bây giờ đã chuyển sang phòng bệnh thường rồi.”

“Cái gì?”

Thẩm Dục Lâu lại sờ vào bụng mình, dường như đang tìm kiếm “vết thương” đã biến mất…

Không băng bó, không đau đớn, chẳng có gì cả!

“Rốt cuộc xảy ra chuyện g?!”

Y tá vội vàng giải thích: “Anh Tư Độ đã tìm được nguồn thận phù hợp hơn cho cậu Gia Thanh, cho nên chúng tôi đã không phẫu thuật cho anh.”

Thẩm Dục Lâu cảm thấy máu toàn thân như chảy ngược về tim.

Anh ta không tin nên vén chăn lên, sau đó lảo đảo lao ra ngoài, muốn tận mắt chứng thực mọi chuyện!

Thuốc mê vẫn chưa hoàn toàn hết tác dụng, hai chân anh ta vẫn mềm nhũn, vừa bước được hai bước đã ngã xuống nền đất lạnh lẽo.

Đầu gối đau nhức dữ dội, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng đã lấn át tất cả.

Không thành công, sao có thể không thành công…

Mà ở đằng xa, Tư Độ mặc chiếc áo khoác đen dài, chậm rãi bước đến như thần chết, đứng từ trên cao nhìn xuống anh ta.

Trong mắt anh tràn đầy sự khinh miệt.

Thẩm Dục Lâu bám vào khung cửa, cố gắng chống đỡ cơ thể đang lung lay, sau đó căm hận nhìn Tư Độ: “Anh… tìm được nguồn thận từ đâu?”

Tư Độ đút một tay vào túi áo khoác: “Tôi có cách của tôi.”

“Anh… sao anh lại có được?”

Tư Độ hơi nhếch cằm: “Bởi vì tôi là Tư Độ, không phải Thẩm Dục Lâu.”

Thẩm Dục Lâu đột nhiên bật cười, nhưng trong mắt lại là vùng hoang mạc đầy tuyệt vọng…

“Anh luôn đi trước tôi một bước, lúc nào cũng vậy…”

“Sai rồi, Thẩm Dục Lâu, người luôn đứng trước tôi chính là anh.”

Tư Độ tiến lên một bước, đưa tay bóp cằm Thẩm Dục Lâu, ép anh ta ngẩng đầu lên, “Anh cứu cô ấy, anh đưa cô ấy ra khỏi bùn lầy, cô ấy thích anh mười năm không dứt, cô ấy nhớ tất cả sở thích của anh, thích ăn gì, ghét mùi gì…”

Mỗi lần nghĩ đến đây, Tư Độ vẫn nghiến răng nghiến lợi vì ghen tị.

Dù Thẩm Dục Lâu dùng đủ mọi thủ đoạn và mưu kế hãm hại anh, anh cũng không hận anh ta đến mức này…

Nhưng chuyện Khương Bảo Lê từng thích anh ta lại khiến Tư Độ cảm nhận được mùi vị của sự ghen tuông, đây là cảm giác mà Tư Độ chưa bao giờ có.

“Cho nên, tôi nên cảm ơn anh.” Tư Độ cúi người, ghé sát tai anh ta, tiếp tục nói những lời cay độc đến xé lòng, “Nếu không phải anh tự tay đẩy cô ấy ra, có lẽ cả đời này tôi sẽ phải ôm tiếc nuối, cô độc rời khỏi thế giới này, đến chết cũng không nếm được cái cảm giác tuyệt vời khi ôm cô ấy vào lòng mỗi đêm.”

Bị người ta đâm một nhát dao vào ngực, khuôn mặt Thẩm Dục Lâu đau đớn đến vặn vẹo, ngay cả hô hấp cũng trở nên thật khó khăn…

Tư Độ thưởng thức vẻ mặt của anh ta, “Cho nên, dù anh có sủa và cắn loạn như chó điên với tôi, tôi cũng sẽ không giận đâu, biết tại sao không? Bởi vì tôi đã thắng được thứ quý giá nhất từ tay anh… Những thứ khác… đều không quan trọng.”

Thẩm Dục Lâu ngồi phịch xuống nền đất lạnh lẽo.

Tư Độ nhếch môi cười rồi vỗ nhẹ vào mặt Thẩm Dục Lâu, sau đó quay người rời đi.



Khương Bảo Lê đến bệnh viện mỗi ngày nhưng không mấy khi gặp Thẩm Dục Lâu, đề phòng anh ta lại giở trò xấu, cô còn nhờ Đàm Ngự Sơn phái người theo dõi cậu con trai nuôi quý báu của ông.

Đàm Ngự Sơn đưa Khương Bảo Lê đi mua sắm, xách cho cô đủ thứ túi lớn túi nhỏ, đằng xa vẫn có mấy vệ sĩ đi theo.

A Huy vốn muốn giúp đại ca xách túi, nhưng rõ ràng Đàm Ngự Sơn là một kẻ cuồng con gái chính hiệu, ông không cho phép ai chạm vào, thậm chí còn đuổi anh ta đi.

“Nếu ba còn giở trò sau lưng anh ấy, con sẽ giận và không thèm để ý đến ba nữa đâu!” Khương Bảo Lê tỏ ra rất nghiêm túc, “Những chuyện Thẩm Dục Lâu đã làm trước đây, cứ xem như là ba không biết đi, nhưng sau này nếu còn dám như vậy nữa… đừng trách con trở mặt!”

“Cái gì mà cứ xem như là ba không biết chứ? Ba thật sự không biết mà!”

Đàm Ngự Sơn dỗ dành cô bằng những lời lẽ ngọt ngào nhất, rồi lại chuyển chủ đề sang Tư Độ, “Thật ra, ba thấy Thẩm Dục Lâu cũng không tệ, nó một lòng một dạ với con, năng lực cũng chẳng kém Tư Độ đâu.”

“Sao ba lại bênh vực anh ta thế? Anh ta đã làm bao nhiêu chuyện xấu rồi!”

Đàm Ngự Sơn một tay xách túi, tay kia cầm cây kem đút cho con gái ăn, “Nó làm chuyện xấu cũng có nhằm vào con đâu, chẳng phải chỉ nhằm vào Tư Độ à?”

“Ai nói không nhằm vào con? Trước đây mấy lần anh ta làm con bị thương rồi, còn hại con bị bạo lực mạng nữa.”

“Chuyện này thì đáng ghét thật.”

“Tóm lại thì nhằm vào Tư Độ chính là nhằm vào con, con và Tư Độ sắp kết hôn rồi.”

Khương Bảo Lê liế.m một miếng kem, khóe miệng dính chút kem nên Đàm Ngự Sơn lập tức rút khăn tay ra lau cho cô: “Ai cho phép hai đứa kết hôn! Không được kết hôn, ba không đồng ý.”

“Ba ~~~” Cô gái nhỏ kéo tay áo của ông, giọng điệu nũng nịu làm nũng khiến ai cũng tan chảy, “Ba không thể chấp nhận anh ấy sao? Anh ấy thật sự rất tốt, thật đó, ba hiểu anh ấy thêm đi mà, ba thích Thẩm Dục Lâu như vậy, sao lại không thích Tư Độ chứ?”

“Ba thích sự nỗ lực, không bao giờ chịu thua của Thẩm Dục Lâu, còn Tư Độ…” Ông lắc đầu, “Nó vừa sinh ra đã có tất cả, cũng không cần phải tranh giành gì cả, ngạo mạn lắm!”

Đến bây giờ thì Khương Bảo Lê hiểu rồi, Đàm Ngự Sơn thích kiểu người giống như ông vậy, từ một thằng nhóc nghèo từng bước từng bước leo lên từ đáy xã hội, nên “dã tâm” của Thẩm Dục Lâu rất hợp “khẩu vị” của ông.

Mặc kệ Khương Bảo Lê làm nũng cầu xin thế nào, mè nheo ra sao, Đàm Ngự Sơn đều không xiêu lòng.

Ông tốt với cô đến mức không còn gì để nói, những viên đạn bọc đường của ông bố cuồng con gái cứ oanh tạc cô tới tấp mỗi ngày.

Nhưng cứ nhắc đến Tư Độ, ông chỉ có hai chữ: “Không được.”

Ông không can thiệp vào chuyện yêu đương của con gái, bọn họ muốn sống chung thì cứ sống, mỗi ngày lên mấy hot search khoe ân ái, tùy bọn họ…

Nhưng chỉ cần bàn đến chuyện “kết hôn”, thì đừng hòng nghĩ tới, đặc biệt là sau khi Đàm Ngự Sơn chính thức công bố thân phận của Khương Bảo Lê, nhận cô về nhà họ Tần, bây giờ Khương Bảo Lê ngay cả sổ hộ khẩu cũng không lấy được.

Cô đã từng lén lấy mấy lần, thế là Đàm Ngự Sơn thẳng tay khóa sổ vào két sắt.

Muốn lấy ra á? Không có cửa đâu.

Mỗi lần Khương Bảo Lê than thở chuyện này, Tư Độ đều tỏ ra rất bình tĩnh: “Không sao đâu, không cần phải lén lút, làm thế ai cũng không thoải mái. Anh hy vọng chúng ta có thể nhận được lời chúc phúc chân thành từ ba em.”

Dẫu gì Khương Bảo Lê cũng rất yêu người ba này.

Nửa năm nay, những viên đạn bọc đường của Đàm Ngự Sơn đã hoàn toàn chinh phục Khương Bảo Lê, bây giờ mở miệng ngậm miệng đều là ba em ba em… khiến Tư Độ thấy hơi ghen tị.

Cho nên, anh hy vọng cô sẽ có một đám cưới thật hoàn hảo, một đám cưới có thể nhận được lời chúc phúc của tất cả mọi người.

“Không thể nào.” Khương Bảo Lê rất nghiêm túc, “Ông ấy rất ghét anh, dù Thẩm Dục Lâu làm bao nhiêu chuyện xấu, ông ấy vẫn thích Thẩm Dục Lâu hơn anh.”

“Anh sẽ khiến ông ấy thích mình.”

“Thôi đi…” Khương Bảo Lê không tin chuyện này, cô quá hiểu ba mình, “Anh không phải Thẩm Dục Lâu, đầu gối của anh không quỳ xuống được đâu, hồi đó anh ta muốn lấy lòng ba em mà cách ba bữa nửa tháng lại mặt dày mày dạn chạy đến biệt thự, câu cá cưỡi ngựa với ba em. Biết ba em thích cờ quốc tế, anh ta còn đặc biệt đi kiếm thầy học theo… Những chuyện này, anh làm được sao?”

“Vì em, anh làm được hết. Nhưng anh sẽ không làm như vậy.”

“Hả?”

Tư Độ ngồi xuống, giúp cô buộc lại dây giày trắng nhỏ vừa bị tuột, “Anh có cách riêng của mình để chinh phục ông ấy.”



Khương Bảo Lê có chết cũng không ngờ cái “chinh phục ông ấy” mà Tư Độ nói, lại là…

Mẹ nó đúng là nghĩa đen của từ “chinh phục”!

Trong ba năm tiếp theo, tập đoàn nhà họ Tư và tập đoàn nhà họ Tần đã triển khai một cuộc chiến thương mại kéo dài.

Trong cuộc chiến đầy đao kiếm giữa hai tập đoàn lớn, Thẩm Dục Lâu trở thành nạn nhân lớn nhất.

Tư Độ nắm giữ bằng chứng anh ta giết hại Quảng Lâm năm xưa, khi cuộc chiến thương mại diễn ra gay gắt, anh đã công bố đoạn bằng chứng này trước truyền thông và công chúng, giống như năm xưa Thẩm Dục Lâu thao túng Lâm Tục Diên, công bố thân thế của anh…

Quả bom hạng nặng này nổ ra đã lập tức gây ra một làn sóng lớn, Thẩm Dục Lâu bị tống vào tù, mà cổ phiếu của tập đoàn nhà họ Thẩm trực tiếp lao dốc.

Mà những năm này lợi ích của Thẩm Dục Lâu và Đàm Ngự Sơn lại gắn bó chặt chẽ, bây giờ tập đoàn nhà họ Thẩm sụp đổ, hiển nhiên tập đoàn nhà họ Tần cũng bị tổn thất nặng nề.

Thêm vào đó, Đàm Ngự Sơn đã hơn sáu mươi tuổi, không còn khí phách tung hoành của năm xưa nữa.

Ông đã ở trong trạng thái nửa về hưu, dồn hết tâm sức vào cô con gái cưng của mình, cho nên cũng không còn tâm trí để đấu với Tư Độ…

Dưới sự chèn ép liên tục của tập đoàn nhà họ Tư, dưới sự tấn công bằng những lời nũng nịu hết lần này đến lần khác của Khương Bảo Lê.

Cuối cùng, Đàm Ngự Sơn đã nhượng bộ.



Cuộc chiến thương mại kéo dài ba năm, lần đầu tiên Đàm Ngự Sơn chủ động mời Tư Độ đến biệt thự bên hồ để ăn tối.

Khương Bảo Lê nhìn Tư Độ tìm kiếm khắp thế giới đủ loại kỳ trân dị bảo, từ đồ cổ của Ý thời Trung cổ đến các loại đồ trang trí quý giá, thậm chí còn có một bức tranh sơn thủy thời Minh mà ba cô vẫn luôn muốn mua.

Quà cáp chất đầy một xe, đến mức phải phái người đưa đến biệt thự bên hồ.

Khương Bảo Lê cười nói: “Vét sạch gia sản rồi hả?”

“Vẫn ổn.” Bên cửa sổ xe, Tư Độ đang chỉnh lại cà vạt, sau khi xác định trang phục không có vấn đề gì, anh mới quay sang nói với cô, “Anh đợi ngày này rất lâu rồi.”

“Không phải chứ… ngày nào anh cũng chọc tức ba em, ba năm nay ba em tóc bạc đi không ít, anh đừng giả vờ lễ phép nữa được không?”

“Công việc là công việc, chuyện riêng là chuyện riêng, không thể lẫn lộn được.” Tư Độ mở cửa xe cho cô, tay che cửa sổ, đón cô ngồi vào, “Bỏ qua thân phận đối thủ cạnh tranh, anh rất tôn trọng ông Đàm.”

Khương Bảo Lê không tin anh chút nào.

Tư Độ thậm chí không để lão Hoàng lái xe mà tự mình chở Khương Bảo Lê đến biệt thự bên hồ.

Trên đường đi, Khương Bảo Lê tò mò hỏi anh: “Nhưng mà, anh nghĩ ra cái cách… cứng rắn này để chinh phục ba em như thế nào vậy? Anh không sợ ba em tức giận, hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với anh sao?”

“Thì ba em và anh đã đoạn tuyệt quan hệ bao nhiêu năm qua rồi mà.”

Tư Độ nắm vô lăng, mắt nhìn thẳng phía trước, “Trước đây anh từng nghĩ, có nên thuận theo ý ông ấy, từ bỏ tập đoàn nhà họ Tư, từ bỏ họ của mình hay không? Nhưng trải qua chuyện của em trai em, anh mới tỉnh ngộ, không thể làm như vậy đuuợc. Khi anh không có gì cả, anh sẽ không giữ được em. Người như ba em, nếu anh tốn công nịnh bợ, lấy lòng giống như Thẩm Dục Lâu thì cũng không khiến ông ấy tôn trọng anh hơn đâu, có khi ông lại càng coi thường anh hơn đấy. Chỉ khi nào ông ấy thật lòng bội phục, thực sự tin tưởng anh thì ông ấy sẽ nguyện ý giao trân bảo mà ông ấy yêu quý nhất… cho anh.”

“May mà anh đã nghĩ thông suốt chuyện này.” Khương Bảo Lê bĩu môi, “Em không muốn gả cho một kẻ nghèo rớt mồng tơi đâu!”

“Yên tâm, dù rời khỏi nhà họ Tư thì anh cũng dư sức nuôi em cả đời. Nhưng anh phải đứng đủ cao mới xứng với cô chiêu nhà họ Tần được chứ.”

Khương Bảo Lê thấy ngọt ngào quá đỗi, cô véo nhẹ vành tai anh: “Ngoan quá.”



Tư Độ và Khương Bảo Lê cùng nhau vào biệt thự.

Quản gia dẫn họ đi qua con đường đá cuội uốn lượn phía sau trang viên, đến bên hồ, ven hồ trồng đầy hoa mẫu đơn được cắt tỉa gọn gàng, thỉnh thoảng trên mặt hồ lại có vài con cò trắng bay lượn.

Trên đài gỗ ở đằng xa, Đàm Ngự Sơn đang làm sạch con cá diêu hồng vừa câu được, sau đó bỏ vào chảo rán.

Tiếng dầu sôi xèo xèo vang lên.

Đàm Ngự Sơn mặc chiếc áo sơ mi màu sẫm, cơ bắp trên cánh tay ẩn hiện dưới lớp áo, phong thái vẫn trầm ổn như khi trước.

Tư Độ ghé sát tai Khương Bảo Lê, bất ngờ nói với cô: “Tóc bạc của ba em nhiều hơn không ít đấy.”

“Tự hào lắm hả?” Khương Bảo Lê tỏ vẻ khó chịu lườm người nọ, “Kiệt tác của ai đó đấy.”

Tư Độ bật cười: “Có lẽ công lao của em cũng không ít.”

“Anh đủ rồi đấy.”

“Vậy chắc lần này ông ấy sẽ không đuổi anh đi nữa chứ?”

“Xét thấy anh đã bị đuổi đi không dưới trăm lần.” Khương Bảo Lê nắm lấy tay anh, “Lần này ba em đã chủ động mời anh đến ăn cơm, chắc sẽ không có chuyện ngoài ý muốn nữa đâu.”

“Hóa ra “nhạc phụ đại nhân” là người không thích mềm mỏng, chỉ thích ăn cứng thôi.”

“Không được nói nữa!”

Khương Bảo Lê vốn rất lo lắng, với thái độ mạnh mẽ của Tư Độ, lát nữa gặp Đàm Ngự Sơn, có khi hai người lại cãi nhau một trận chứ chẳng đùa.

Không ngờ sau khi gặp mặt, Đàm Ngự Sơn lại chủ động bắt chuyện với anh: “Tư Độ, cần câu của tôi dính cá rồi, đi vớt lên cho tôi đi.”

Giọng điệu thân quen, không hề khách sáo, cứ như gọi con cháu trong nhà vậy. Cũng không có cảnh trợn mắt há mồm, căng thẳng đối đầu như Khương Bảo Lê tưởng tượng.

Tư Độ rất ngoan ngoãn đi giúp Đàm Ngự Sơn kéo cần, động tác thu dây rất thuần thục.

Đuôi một con cá diêu hồng lộ ra khỏi mặt nước, bọt nước bắn tung tóe.

Khương Bảo Lê thấy anh thuần thục quá mức, cô nhớ trước đây mình chưa từng thấy anh câu cá bao giờ, thế là cô tò mò ghé lại gần: “Anh biết câu cá à?”

“Học rồi.” Anh thu dây kéo cá lên.

“Sao em không biết?”

“Vừa học thôi, ba em thích câu cá mà.”

“Anh chắc chắn ba em sẽ để anh câu cá cùng ông ấy hả?”

Tư Độ thả cá vào xô rồi nhìn về phía Đàm Ngự Sơn đang pha nước chấm ở đằng xa: “Thẩm Dục Lâu vào tù rồi, ông ấy cô đơn lắm.”

“Em ở bên ba thường xuyên mà, đâu có cô đơn.” Khương Bảo Lê không phục.

“Ông ấy thiếu một người con trai có thể uống rượu đánh cờ cùng ông ấy, nhưng… sẽ có lại nhanh thôi.”

Mắt Khương Bảo Lê cong lên: “Trước đây em không thấy anh nói chuyện khéo như vậy đâu.”

Trước đây Tư Độ luôn độc mồm độc miệng, nhưng mấy năm gần đây, những góc cạnh sắc bén gây tổn thương đó đã trở nên mềm mại hơn rất nhiều.

“Tư Độ độc địa ngày xưa đâu rồi nhỉ?”

“Có lẽ là vì có em mặc áo giáp đứng trước mặt anh rồi, không cần anh đích thân ‘ra tay’ nữa?” Tư Độ thả cá vào xô.

“Ý anh em là kẻ độc địa hay sao?” Khương Bảo Lê vớ lấy một nắm rong biển trên đất ném tới.

“Anh không nói gì hết.” Tư Độ nghiêng người tránh đi.

“Rõ ràng ý anh là thế mà!”

Hai người trêu đùa đánh nhau, Đàm Ngự Sơn thật sự không chịu nổi, nhưng cũng bất lực, băm dao xuống thớt kêu chan chát: “Bảo hai đứa đến giúp, không phải để hai đứa ở đây đánh nhau cãi nhau, Tư Độ, sao cá vẫn chưa xong thế?”

“Được rồi đây ạ.” Tư Độ lập tức đưa cái thùng tới.

Đàm Ngự Sơn vớt cá lên, thuần thục mổ bụng lấy ruột rồi đặt cá lên thớt.

“Chú Tần, để cháu giúp cho.” Anh muốn tiến lên giúp, nhưng bị Đàm Ngự Sơn quát: “Đi chỗ khác, đừng có vướng chân vướng tay.”

“Để cháu nấu cơm cho.”

“Cơm cậu nấu mà ăn được chắc?” Đàm Ngự Sơn vẫn không ngẩng đầu lên, tiếp tục móc mang cá ra.

“Cũng được lắm, Berry rất thích ăn ạ.”

“Đúng đúng đúng.” Khương Bảo Lê khoác tay Tư Độ, tiến lên phụ họa, “Ba không biết đâu, món sashimi anh ấy làm ngon chẳng kém đầu bếp Nhật Bản đâu!”

“Biết làm sashimi chưa chắc đã là đầu bếp.” Vẻ mặt ghét bỏ của Đàm Ngự Sơn lộ rõ, “Đi chỗ khác chơi, đừng có làm vướng chân tôi.”

Tư Độ đành ngồi xuống bên lối đi lát gỗ ven hồ, Khương Bảo Lê thì ngồi cạnh anh.

Gió chiều dịu dàng lướt qua tóc cô.

Khương Bảo Lê cứ chấm mũi giày xuống mặt nước: “Lạ thật, em cứ tưởng ba em sẽ sai anh làm việc gì đó chứ?”

“Ông ấy yêu ai yêu cả đường đi, không nỡ để anh làm việc mệt nhọc.” Tư Độ giúp cô giữ vạt váy.

“Em thấy chắc là ông ấy chê anh đần ấy chứ!”

“Trên đời này, tạm thời chưa có ai đủ tư cách chê anh đần cả.”

Khương Bảo Lê khoác tay anh, thân mật dụi mặt vào má anh: “Em thích vẻ ngạo mạn của anh ghê.”

Tư Độ cúi đầu muốn hôn cô, lại bị cô dùng mu bàn tay ngăn lại.

Hai người trẻ tuổi cứ cười đùa mãi, Đàm Ngự Sơn liếc nhìn họ, suýt thì mắt trợn ngược lên trời.

Mặc dù… không muốn họ ở bên nhau, nhưng ba năm qua ông đã chứng kiến Khương Bảo Lê hạnh phúc thế nào khi ở bên cạnh Tư Độ.

Ba năm này, Tư Độ đã chứng minh được thực lực của mình.

Người đàn ông mà Đàm Ngự Sơn tán thưởng tuyệt đối không phải là kiểu người trăm ngàn theo trăm thuận, vì người yêu mà sẵn sàng đánh đổi tất cả. Con rể mà ông ta muốn là kiểu người có thể kiếm tiền, có thể tranh giành, có thể không từ thủ đoạn để đạt được mục đích…

Bài thi mà ông ta đưa ra, Tư Độ đã đạt điểm tuyệt đối.

Bây giờ đã không còn lý do gì để ngăn cản nữa.

Đám cưới được chuẩn bị trước nửa năm, mọi việc lớn nhỏ, người bố yêu con gái như mạng này đều đích thân hỏi han.

Từ việc sắp xếp khách sạn, trang trí cảnh quan, đến thực đơn khách mời…

“Đương nhiên tôm hùm phải được chuyển đến từ Úc qua đường hàng không, bánh kem phải đặt năm tầng.”

Tư Độ chạm vào máy tính bảng: “Năm tầng… có phải hơi khoa trương quá không?”

“Tôi nói năm tầng là năm tầng!”

“… Vâng.”

Một lát sau, Đàm Ngự Sơn mới nói: “Mẹ con bé luôn tiếc nuối một điều, đó là đám cưới của bà ấy và tôi không có bánh kem.”

“Vậy thì hai mươi tầng đi.” Tư Độ sửa lại phương án, “Năm mươi tầng cũng được.”

“Tùy cậu đấy.”

Khương Bảo Lê nằm dài trên sô pha gặm táo: “Ba, ba làm quá rồi đó, nhà ai lại làm bánh kem năm mươi tầng cơ chứ!”

“Con thì biết cái gì! Cả đời chỉ có một lần… một trăm tầng ba cũng không chê nhiều.”

Khương Bảo Lê hoàn toàn không muốn lo mấy chuyện phiền phức này.

Vốn trong lòng có vô vàn kỳ vọng về đám cưới, nhưng đến khi thực sự cần phải thực hiện và quyết định từng việc một, cô lại thấy ghét vì quá phiền phức, thế là giao hết mọi việc cho Tư Độ lo liệu.

Lễ cưới sẽ xuất phát từ biệt thự bên hồ, đến chân núi sau biệt thự Sơn Nguyệt Lư để tổ chức.

Lễ đài được thiết kế theo hình mặt nước, bước lên như thể đang ở giữa vùng biển trắng tinh nối liền trời và biển, đây là cách bài trí mà Khương Bảo Lê thích nhất.

Mới năm giờ sáng, Khương Bảo Lê đã phải thức dậy trang điểm.

Vẫn là quy trình của đám cưới truyền thống Trung Quốc, hội chị em bạn dì chụp ảnh ở nhà, sau đó chờ Tư Độ đến đón dâu, gây khó dễ cho Tư Độ và hội phù rể.

Mấy cô phù dâu như Tô Cảnh, Đường Thiên Thiên và Trần Gia này có đầy những trò quái lạ, vốn dĩ chỉ là giấu giày, bọn họ lại giấu cả cô dâu đi, hội phù rể phải lật tung cả trang viên rộng lớn mà vẫn không tìm thấy tung tích của cô dâu.

Hàn Lạc thậm chí còn mở cả lò nướng ra kiểm tra, thế là bị Tư An Nhàn giơ tay đập vào gáy: “Cô dâu nhà nào lại trốn trong lò nướng chứ?”

“Cô dâu nhà tôi đấy.”

“Anh mà còn không tìm người cho đàng hoàng thì tôi đánh anh đấy!” Cô ấy giơ nắm đấm lên.

“Rốt cuộc các cô giấu cô dâu ở đâu rồi?” Hàn Lạc hét lên với các phù dâu, “Tìm khắp nhà rồi, còn chậm trễ nữa là qua giờ lành đấy.”

“Không tìm thấy thì đưa lì xì thôi.” Tô Cảnh móc mã QR ra, cười híp mắt nói.

“Còn muốn đưa tiền nữa hả? Các cô tính xem từ lúc vào cửa đến giờ, quét mã đưa bao nhiêu lì xì rồi? Thẻ của tôi sắp bị các cô quẹt nát rồi này.”

“Không phải chứ? Hội phù rể của chú rể keo kiệt vậy sao?”

“Được thôi được thôi, mỗi người quét năm vạn, đủ không?”

“Có nhiêu đó thôi á?”

“Quét rồi các cô cũng đâu chịu nói cô dâu đang ở đâu. Tôi chẳng dại.”

Các phù dâu bật cười nhìn nhau: “Cho nên vẫn phải để chú rể tự tìm thôi… xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”



Tiếng cười của các phù dâu vọng xuống từ lầu trên.

Khương Bảo Lê một mình ở dưới hầm rượu, thong thả ăn nho.

Cô vừa xem livestream Trần Gia gửi đến trên điện thoại, vừa khúc khích cười.

Cái hầm rượu này là cửa ẩn, hơn nữa phải biết cơ quan ngầm để mở thì mới mở được, nếu để đám phù rể tìm, chắc cả đời này cũng không tìm thấy đâu.

Khương Bảo Lê cũng không vội ra ngoài, cứ để Tô Cảnh tha hồ “chặt chém” bọn họ.

Cô rất tốt với mấy cô bạn thân của mình…

Đúng lúc này, trên điện thoại, người bạn D gần ba năm không liên lạc bất ngờ gửi tin nhắn cho cô.

Khương Bảo Lê nhìn thấy tin nhắn của anh ấy, suýt nữa là nghẹn cả nho, cô vội vàng ngồi thẳng dậy rồi trả lời.

D: “Em ở đâu?”

JJ: “Anh đến dự đám cưới của tôi sao? OMG!”

D: “Ừ, anh không tìm thấy em.”

JJ: “Vậy anh ở đâu? Tôi qua đón anh ngay, ái chà, anh phải nói sớm chứ! Tôi không chuẩn bị gì cả, thật là thất lễ!”

D gửi định vị ở cổng trang viên cho cô.

Khương Bảo Lê còn chẳng kịp chỉnh trang lại đã vội vã chạy ra ngoài.

D là thần tượng mà cô ngưỡng mộ bấy lâu, cũng là người bạn tri kỷ bao lâu nay.

Quan trọng hơn, anh là người chỉ dẫn trên con đường sự nghiệp của cô, thậm chí nói anh là “thầy” của cô cũng chẳng ngoa.

Năm xưa đi đến Nhạc viện Hoàng gia Anh, thư mời nhập học của cô là do anh liên hệ giải quyết giúp, mấy buổi hòa nhạc nhỏ nhưng được đánh giá cao của cô, cũng đều do anh hào phóng cấp bản quyền các tác phẩm cho cô.

Quan trọng hơn… anh đã giúp đỡ cô về âm nhạc, ơn này cả đời cô mang nặng!

Một nhân vật tầm cỡ như thần tượng, ấy vậy mà lại đến dự đám cưới của cô!

Khương Bảo Lê kích động đến chết đi được, cô vội vàng xách váy chạy ra ngoài.

Ở cầu thang xoắn, Tô Cảnh thấy Khương Bảo Lê bất chấp tất cả chạy ra thì vội vàng ngăn lại: “Ê! Ê! Cô dâu sao lại tự chạy ra vậy?”

“Bạn của mình đến rồi!”

“Bạn gì mà quan trọng vậy? Còn quan trọng hơn cả bọn mình hả?”

“Là sư phụ, là ân nhân của mình!”

Khương Bảo Lê cười rạng rỡ, trông thật sự rất vui vẻ, “Khách quý, siêu khách quý! Tư Độ đâu? Bảo anh ấy ra đây gặp mặt khách quý với mình đi!”

“Tư Độ đang tìm cậu đó, mình cũng không biết anh ấy ở đâu nữa.”

Khương Bảo Lê không kịp nói nhiều, vội vã chạy ra ngoài, vừa đi vừa gọi điện thoại thoại cho D: “Tôi đến rồi, anh ở đâu vậy?”

“Ngước lên đi.”

Giọng nói quen thuộc vang lên, Khương Bảo Lê ngước đầu lên, nhưng ở cuối hành lang, cô nhìn thấy Tư Độ đang mặc bộ vest chỉnh tề.

Bộ vest trắng càng tôn lên vẻ tao nhã, lạnh lùng nhưng đầy quý phái của anh.

Anh đứng ở nơi ngược sáng, tay ôm một bó hoa hồng champagne, dáng người cao lớn thẳng tắp, ánh mắt nhìn cô đầy thành kính.

Dường như, anh đã đợi rất nhiều năm rồi.

“Ơ, tôi không thấy anh.”

“Vậy em thấy ai?”

“Tôi thấy… chồng tôi.”

Nói xong câu này, Khương Bảo Lê mới ngơ ngác nhận ra, “Wtf, giọng anh cũng giống chồng tôi quá!”

“Có lẽ nào, anh chính là chồng của em?” Tư Độ giơ tay lên, vẫy vẫy điện thoại với cô.

“Á á á á á!” Lúc này Khương Bảo Lê mới nhìn rõ, cô không thể tin được mà hét lên, “Á á á á á!”

Đàn bồ câu trắng trong vườn đều bị cô làm cho giật mình, bay lên ào ạt.

“Không phải chứ…” Phù dâu Tô Cảnh nhỏ giọng nhắc nhở phía sau, “Tổ tông ơi, bao nhiêu phóng viên đang theo dõi kìa, đừng có hóa gà kêu thất thanh trong lễ cưới của mình chứ!”

Khương Bảo Lê vội vàng bịt miệng lại, cô nhìn khuôn mặt vẫn tuấn tú như ngày nào của Tư Độ.

Những năm tháng ở Anh, tất cả cô đơn và nhớ nhung… mỗi lần tìm anh tâm sự giữa đêm khuya thanh vắng, cô đều nhận được câu trả lời ngay lập tức.

Anh luôn nói, cô mà về nước thì anh sẽ giết cô…

Nhưng trong tin nhắn trò chuyện với D, anh an ủi cô khi cô thất vọng, động viên cô khi cô gặp khó khăn, anh luôn lặp đi lặp lại: Đừng sợ, một mình ở nước ngoài, nếu gặp khó khăn thì nói với anh…

Người mà cô hằng tưởng tượng trong đầu, giờ đây đã trùng khớp với bóng dáng người đàn ông trước mặt cô, người sắp cưới cô và yêu cô cả đời này.

Đúng vậy, đương nhiên là anh rồi…

Chỉ có thể là anh thôi…

Khương Bảo Lê xách váy lên, bất chấp tất cả lao về phía anh, cánh hoa hồng tung bay rợp trời.

Mặc kệ những chiếc máy quay xung quanh, cô nhảy vào vòng tay anh và ôm chặt lấy anh.

Tư Độ vững vàng đỡ lấy cô, ôm cô vào lòng.

Khương Bảo Lê vùi mặt vào cổ áo anh, áp sát vào lồng ng.ực nóng bỏng của anh…

“Tư Độ… em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh…”

Cả ngàn lời “em yêu anh” cũng không thể diễn tả hết tình yêu trong tim cô.

Tư Độ buông cô ra, nắm tay cô rồi đặt lên ngực mình: “Cảm nhận được rồi, bà xã.”

Tim anh cũng đập rất nhanh, dường như đang đáp lại tình cảm của cô…

“Vậy thì đừng chậm trễ nữa, đi thôi! Đi kết hôn nhanh lên!”

Cô không thể chờ đợi được nữa, cô muốn kết hôn với anh!

Khương Bảo Lê chủ động lên xe, vừa quay đầu lại đã thấy mấy cô phù dâu khóc rưng rức nhìn cô, nhưng ánh mắt ai cũng chứa chan những lời chúc phúc.

Ở đằng xa, Đàm Ngự Sơn chống gậy bước ra, nhìn cô con gái yêu quý của mình từ xa rồi… vẫy vẫy tay.

“Tư Độ, ba giao Berry của ba cho con rồi.”

Tư Độ trang trọng gật đầu: “Từ nay về sau, cô ấy thật sự là trân bảo thuộc về con, con sẽ yêu cô ấy đến lúc chết.”

Khương Bảo Lê nghiêng đầu, nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn phủ xuống, rực rỡ không một tì vết.

Giống như buổi chiều tà năm xưa cô gặp được anh.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back