Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Vợ Sau Của Thiếu Gia Hào Môn

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Thành Vợ Sau Của Thiếu Gia Hào Môn
Chương 95: Chương 95



Tám tiếng thoắt cái trôi qua nhanh, khi máy bay vừa hạ cánh thì hai người cũng vừa mới tỉnh, hai người nghe thấy người đàn ông khoe khoang phía sau lại nói ba hoa, chỗ ngồi của anh ta hình như ở hàng ghế đầu, giọng nói cũng không nhỏ. Chỗ ngồi của bọn họ cũng có thể nghe bảy tám phần, bọn họ cũng hiểu vì sao với tính cách như vậy mà anh ta có thể sống lâu như vậy: Theo như anh ta nói, anh ta có chú ruột làm lãnh đạo.

Ngoài điều đó ra, còn có một điều mà anh ta rất tự hào đó là học vấn và sự nghiệp: Anh ta là sinh viên tốt nghiệp Đại học Yan và làm việc tại Viện Khoa học Vũ trụ.

Anh ta còn nói rằng anh ta rất nổi tiếng ở trường và trong đơn vị vì năng lực và gia thế của mình. Anh ta còn tiết lộ rằng vợ anh ta là một giáo viên trung học cơ sở nơi khác, cô ta có thể cưới anh ta đó là may mắn của cô ta, đưa cô ta đi hưởng tuần trăng mật cũng là vinh dự của cô ta, trên đời này chắc không có người vợ nào may mắn như cô ta.

Có người không khỏi châm chọc nói: "Thật không? Cô ấy cũng may mắn thật ha, thế thì anh cũng không cần đưa cô ấy đi hưởng tuần trăng mật cũng được mà."

Người đàn ông kia nói: "Kết hôn mà không có tuần trăng mật không phải sẽ bị người khác chê cười sao?"

Mọi người không nói gì nhưng cũng hiểu ra người đàn ông như vậy một chút tình cảm cũng không có, với vợ mình thì lại càng không có chút tình cảm, nếu không phải vì giữ thể diện cho anh ta tất nhiên sẽ không đi hưởng tuần trăng mật.

Chắc chắn trên đường cũng gây khó chịu cho không ít người, có người thấy anh ta không biết điều châm chọc, có người liền trực tiếp khiêu khích nói: "Anh đẹp trai như vậy, có bản lĩnh như vậy, sao không cưới vợ đẹp? Anh xem vợ người ta ở hàng ghê đầu kìa, vợ người ta vừa xinh đẹp, thân hình lại chuẩn, so với vợ anh còn có thể làm tốt hơn một chút, so với người khác thì anh còn kém xa."

Người đàn ông kia tất nhiên bị chọc đến tức điên, giọng sắc bén nói: "Hai hạng người kia úp úp mở mở thì làm sao mà biết có đẹp hay không? Che che giấu giấu thế kia thì chắc là bộ dạng xấu xí nên mới che rồi.”

Đỗ Trạch Thần và Thẩm Ấu Dao nhìn nhau bật cười, Đỗ Trạch Thần nói: "Du lịch như thế này nhiều một chút, như vậy diễn xuất của em mới có thể phong phú được. ”

Hai người phải mất một lúc mới thuê được xe vì dự định là sẽ tự mình lái xe đi một vòng, cũng thuận tiện ngắm cảnh nên Đỗ Trạch Thần thuê một chiếc xe mui trần.

Bọn họ lái xe đi ra, vừa đi qua sân bay lại thấy nhóm tuần trăng mật hình như đang đợi xe buýt.

Người đàn ông kia vẫn đang lải nhải nói gì đó, mọi người rõ ràng vẫn không thèm để ý tới anh ta, nhưng có vẻ anh ta không tinh ý lắm.

Xe vừa đến gần, Đỗ Trạch Thần và Thẩm Ấu Dao cũng vừa nghe thấy những gì anh ta nói: "... bây giờ con người quá hời hợt, chỉ thích nhìn bề ngoài mà đánh giá người khác, có người còn không biết có đẹp trai xinh gái không, che mặt kín mít, chỉ cần nhìn dáng người đẹp thì liền mê, làm gì mà tốt như vậy, sau này nhất định sẽ ngoại tình..."

Anh ta vừa nói dứt lời thì mọi người xung quanh sang nhìn anh ta, thật muốn cho anh ta một trận.

Đỗ Trạch Thần dừng xe trước mặt anh ta: "Này, hẹn gặp lại! ”

Lúc này hai người đã cởi bỏ hết tất cả ngụy trang, quần jeans áo phông trắng đơn giản, nhưng không thể nào che dấu được khí chất của hai người, hai người đi cùng nhau lại càng hút mắt gấp bội.

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía hai người, người đàn ông khoe mẽ kia như vịt bị bóp cổ, anh ta không nói tiếng nào, ánh mắt nhìn thẳng vào Thẩm Ấu Dao.

Thẩm Ấu Dao nhíu mày, Đỗ Trạch Thần nghiêng người chắn ngang tầm nhìn của anh ta, lạnh lùng cười nói: "Không nhìn bề ngoài mà đánh giá người khác nữa sao? ”

"Lời anh nói tôi cũng không đồng ý, giống như tôi vừa đẹp trai lại vừa có tiền thì làm gì có người đàn ông nào khác lọt vào mắt xanh vợ tôi, mà vợ tôi cũng vừa xinh đẹp vừa có năng lực thì tôi cần gì để ý đến những người phụ nữ khác. Nhưng thật ra tôi cảm thấy anh không ngoại tình là thật, bởi vì sẽ không có ai vừa ý với anh đâu." Dứt lời, anh cũng không đợi người đàn ông kia lên tiếng trực tiếp khởi động xe, đáng tiếc hiệu suất của xe thân thiện với môi trường nên không thể phun khói vào anh ta được.

Người đàn ông kia một hồi sau mới cảm thấy bị xúc phạm, định nói gì đó thì thấy những người phụ nữ xung quanh hét lên vì phấn khích.

"A a a! ! ! Thật sự là Đỗ thiếu gia và Thẩm Ấu Dao! ”

"Ở ngoài còn đẹp hơn trên TV nữa!"

"Thật không thể tin được tôi ngồi cùng Đỗ thiếu gia trên một chuyến bay, tuần trăng mật này thật là siêu đáng giá!"

Người đàn ông kia tuy không nhìn rõ lắm nhưng với chỉ số thông minh vẫn còn chấp nhận được, lại thấy nhiều người biết như vậy khẳng định lai lịch bọn không hề nhỏ, bởi vậy không dám nói gì nữa.

Sau đó anh ta cũng làm rõ được sự nghi ngờ của mình, sự xuất hiện của Đỗ Trạch Thần và Thẩm Ấu Dao chính là lý do khiến mọi người có lý do để ghét anh ta hơn.

Cho dù anh ta muốn nói gì cũng có thể khiến anh ta im lặng ngay lập tức, anh ta có đẹp trai hơn Đỗ Trạch Thần không? Anh ta có giàu có hơn Đỗ Trạch Thần không? Vợ anh ta có năng lực hơn Thẩm Ấu Dao không?

Nhóm tuần trăng mật cuối cùng cũng đã bình tĩnh lại.

Tất nhiên, Thẩm Ấu Dao không hề biết về chuyện này. Khi họ đến khách sạn đã gần mười giờ, nhưng vì hai người đã ngủ khá nhiều trên máy bay nên không cảm thấy mệt lắm.

Đặt hành lý xuống thì họ nghỉ ngơi một lát, Thẩm Ấu Dao tò mò đứng dậy đi dạo một vòng. Đây là một khách sạn kiểu biệt thự, tầng một đều là cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, kéo cửa thủy tinh bên cạnh qua là đến bể bơi, trước mặt là khoảng sân mang phong cách nhiệt đới.

Đứng trong nhà mà giống như được hòa mình vào thiên nhiên, cảm giác rất thoải mái.

Phía sau truyền đến hơi ấm quen thuộc, Thẩm Ấu Dao vùi mình vào lồng ng.ực anh, làn gió nhẹ hòa với tiếng sóng vỗ rì rào, thích đến nỗi lỗ chân lông trên người đều mở ra.

Hơi thở nóng bỏng phả vào cổ cô, vành tai cô bị anh ngậm lại, Thẩm Ấu Dao giật mình mở mắt: "Anh định làm gì?"

Đỗ Trạch Thần cười xấu xa: "Cả ngày dưỡng sức rồi, em nghĩ sao?" Nói xong, anh liền hôn cô, tay anh cũng không yên vị mà luồn vào áo cô: "Đây chính là tuần trăng mật."

Bởi vì bốn phía đều là cửa kính nên giống như đang lộ thiên vậy, Thẩm Ấu Dao nhanh chống từ chối anh: "Mình đi vào phòng ngủ nha?"

Đỗ Trạch Thần nghiêm túc nói: "Là một diễn viên em cần phải trải nghiệm nhiều điều mới mẻ hơn..."

Anh ngẩng đầu nhìn quanh một lượt, ánh mắt nhìn qua ghế sô pha phòng khách, đến hồ bơi bên ngoài và cả đá vuông ở ngoài sân, không cần nói qua cũng biết, anh thổi vào tai cô: "Anh sẽ phối hợp tốt với em. ”

Thẩm Ấu Dao tỏ vẻ từ chối, vội vàng nói: "Anh muốn em quay phim người lớn à? ”

Cô định để Đỗ Trạch Thần ăn ngon rồi sau đó buông cô ra, nhưng cô vẫn đánh giá thấp độ dày da mặt của Đỗ Trạch Thần: "Được, tên phim là "Đam mê và tốc độ", anh sẽ làm nam chính còn em là nữ chính, chúng ta hãy ghép cảnh trước ..."

Đây là một cặp đôi hay chơi hầu hết các đêm, địa điểm lựa chọn đa dạng, nội dung phong phú, rất thú vị, xứng đáng với cái tên "Đam mê và tốc độ".

Thế cho nên ngày hôm sau vừa tỉnh lại đã là giữa trưa, Thẩm Ấu Dao vốn là người thù dai, cô vừa mở mắt ra thì việc đầu tiên chính là vươn chân đá Đỗ Trạch Thần xuống đất.

Đỗ Trạch dụi mắt chậm rãi đứng dậy, cằm anh đặt trên mép giường nhìn Thẩm Ấu Dao cười nói: "Chào buổi sáng, vợ yêu."

Tư thế lười biếng, nụ cười quyến rũ, giọng nói trầm ấm, tất cả đều là rất gợi tình, rối tinh cả lên, Thẩm Ấu Dao hung dữ nói: "Không đươc dụ dỗ em!"

Đỗ Trạch Thần bật cười, anh đứng dậy lao tới cô, cả hai lăn qua lăn lại trên giường, làm loạn một hồi thì mới chịu rời khỏi giường.

Hai người tắm rửa sạch sẽ rồi ăn chút gì đơn giản cho no bụng, sau đó đợi trời bớt nắng thì hai người nắm tay nhau đi ra biển sau.

Không phải là trong khách sạn không có đồ ăn ngon mà là Thẩm Ấu Dao nghe nói buổi tối sẽ có BBQ, cho nên cô sẽ để dành bụng để tham gia.

Sau một thời gian sẽ phát hiện cô gái này thật ra là một cô gái nghiện ăn uống, chắc là kiếp trước làm vận động viên nên phải kiêng ăn, vì vậy kiếp này làm diễn viên cũng không khá hơn chút nào, nghĩ lại cũng thấy tội nghiệp.

Khách sạn cách bãi biển không xa, hai người cãi nhau náo loạn phải hơn nửa tiếng mới tới nơi. Vừa tới bãi biễn đã thấy một góc bãi biển đã bày đầy đồ nướng ngon lành lên, đồ ăn có thể tự mua là được.

Thẩm Ấu Dao kéo Đỗ Trạch Thần đi nhanh hơn, đã có không ít người bắt đầu bận rộn nướng đồ, không biết là dùng nguyên liệu gì mà mùi thơm hải sản xộc lên, thơm vô cùng.

Hai người đang định đi tới thì nghe ai đó gọi tên mình, còn tưởng bị nhận ra, nhưng nghe kỹ lại hóa ra chỉ là có người đang nói về hai người mà thôi.

Lại trùng hợp gặp lại đoàn du lịch tuần trăng mật đi đến.

“...Tôi đã nói Đỗ thiếu gia và Thẩm Ấu Dao rất yêu nhau mà, đúng không? Chồng tôi lại nói hai người họ đang đóng kịch.” Diệp Nhược Mai tức giận thở phì phò nói: " Anh ấy cái gì cũng giỏi chỉ mỗi chuyện liên quan đến Đỗ thiếu gia thì luôn chống lại tôi, bực mình ghê! Người ta đã đạt đến địa vị đó rồi thì cần gì phải đóng kịch?"

Chồng cô còn nói: "Địa vị càng cao thì càng phải giữ hình tượng, em thì biết gì chứ. ”

Diệp Nhược Mai nói: "Địa vị cao thì không thể có tình yêu à? Anh có biết họ không dễ dàng gì đến được với nhau không? ”

"Đúng, đúng " Tôn Đình Đình phụ họa theo: "Hai người bọn họ tuyệt đối chính là tình yêu đích thực. ”

Chồng Diệp Nhược Mai không phục, còn muốn nói gì nữa nhưng chợt nghe giọng nói từ bên cạnh nói: "Hừ, cùng lắm đầu thai lại thôi, tất nhiên vì lợi ích thì phải thể hiện tình yêu, chú tôi tiếp xúc toàn người giàu, tôi biết rõ nhất, người có tiền đều không có tình cảm, tất cả đều là vì tiền cả thôi. ”

Nghe thấy giọng nói này, mọi người đều đau đầu, người đàn ông kia im lặng suốt cả đoạn đường cuối cùng cũng tìm ra điểm yếu của Đỗ Trạch Thần.

Chồng của Diệp Nhược Mai lúc này lại im như hến, Diệp Nhược Mai nhìn anh ta cười lạnh: "Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã*, anh như thế nào thì gặp người như thế đó, anh hiểu không? ”

*Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã là một thành ngữ Hán Việt, muốn nói rằng “Vạn dĩ quần phân”, tức là trâu thì sẽ tìm đến với trâu, còn ngựa thì sẽ bị thu hút bởi ngựa. Hiểu sơ qua thì ý nghĩa của câu này giống mây tầng nào gặp mây tầng đó.

Chồng Diệp Nhược Mai trừng mắt nhìn cô: "Không phải em bị anh thu hút sao? ”

Diệp Nhược Mai nói: "Ừm, trước kia là do em bị mù mắt, sau này nhất định sẽ thay đổi. ”

Đỗ Trạch Thần nghe bọn họ tranh cãi cười trộm: "Thật tội lỗi, hại vợ chồng mới cưới người ta gay mâu thuẫn rồi. " Anh định kéo Thẩm Ấu Dao đi ra ngoài, nhưng Thẩm Ấu Dao đứng yên không đi.

Nhan sắc và khí chất của hai người vốn đã khiến người khác chú ý, không ít người đã quay lại nhìn họ, quả nhiên một lúc sau mấy người bên kia liền chú ý tới hai người.

“Đỗ thiếu gia! ” Tôn Đình Đình theo bản năng kêu lên.

Lúc này Thẩm Ấu Dao làm bộ như vừa nhìn thấy bọn họ, cô ngẩng đầu nhìn lại lộ ra nụ cười, cô kéo Đỗ Trạch Thần đi về phía bọn họ nói: "Thật trùng hợp. ”

Đỗ Trạch Thần dường như đã biết ý định của cô, anh vừa có chút kinh ngạc lại có chút ấm áp, cô gái này rõ ràng là không muốn anh phải chịu tủi thân mà.

Tôn Đình Đình chỉ là vô thức gọi tên thôi nhưng không ngờ người ta lại đi tới, cô ta liền kích động muốn ngất xỉu tại chỗ.

"Cái này rất thú vị, có phiền chúng tôi ngồi cùng không?"

Tôn Đình Đình còn chưa nói gì, Diệp Nhược Mai còn kích động hơn cô ta liền nói năng lộn xộn: "Để ý để ý! Đừng lịch sự... Ôi, ôi! Không, không phải, ý tôi là, chúng tôi không phiền không phiền! Hai người có thực sự muốn ngồi với chúng tôi không? ”

Đỗ Trạch Thần cùng Thẩm Ấu Dao cùng cười rộ lên, Thẩm Ấu Dao nói: "Cô thật đáng yêu. ”

Diệp Nhược Mai cảm thấy như mình sắp bay lên chín tầng mây: "A a, tôi được Đỗ thiếu phu nhân khen đáng yêu! ”

Thẩm Ấu Dao bật cười, Tôn Đình Đình vội vàng mời cô đến ngồi bên cạnh, Diệp Nhược Mai cầm mâm hải sản sang bên cạnh Thẩm Ấu Dao, sau đó liền luyến không muốn rời đi, quay sang nói với chồng cô ta: "Chúng ta ở đây nướng, anh mang đồ qua đây. ”

Thẩm Ấu Dao ngẩng đầu lên, nhìn chàng trai trẻ có chút thành kiến với hai người, anh ta có làn da lúa mì tràn đầy sức sống. Thấy Ấu Dao nhìn sang thì xấu hổ gãi đầu, anh ta cúi đầu bắt đầu di chuyển đồ đạc theo chỉ dẫn của vợ.

Đỗ Trạch Thần cười nói: "Cô ấy vôn ít nói, mọi người giúp đỡ cố cô ấy một chút, tôi đi lấy đồ. ”

"Yên tâm đi, Đỗ thiếu gia, chúng tôi nhất định sẽ đặc biệt giúp đỡ cô ấy! " Tôn Đình Đình hào hứng nói.

Nói như vậy thôi nhưng sau khi Đỗ Trạch Thần rời đi, cô ta lại có chút e ngại, cô ta không biết nên bắt chuyện như thế nào cho lịch sự.

Thẩm Ấu Dao thấy thế liền chủ động nói: "Các cô nướng cái gì vậy? ”

“Tôm hùm lửa, là một loại tôm hùm chỉ có trong vùng, nghe nói rất ngon.” Tôn Đinh Đình hào hứng nói: "Cô có muốn thử không?" Nói xong cô liền đem con tôm hùm mà chồng mình vừa mới nướng cho Thẩm Âu Dao.

Thẩm Ấu Dao vội vàng từ chối: "Mọi người cứ ăn trước đi, lát nữa Đỗ Trạch Thần sẽ mang tới cho tôi ngay" Đương nhiên cô thấy trong đống hải sản này chỉ có con tôm hùm này là lớn nhất, thật ra tôm hùm lửa giá không hề rẻ, chỉ có thể mua về nếm thử.

Ai ngờ Tôn Đình Đình lại không khách khí, gắp toàn bộ qua cho cô. Thẩm Ấu Dao nhìn Trịnh Hân Vinh đang yên lặng nướng tôm, chỉ thấy anh ta có chút bất đắc dĩ nhìn Tôn Đình Đình, nhưng có gì bất mãn, Tôn Đình Đình có chút bất đắc dĩ, cười nói: "Cô cứ ăn trước đi, chờ Đỗ thiếu gia trở về chúng ta lại nướng một con nữa là được. ”

Thẩm Ấu Dao rất thích cô gái hào sảng này, cũng không khách khí nữa, cô đeo găng tay vào rồi nói: "Chúng ta cùng ăn đi. ”

"Được." Tôn Đình Đình đeo găng tay vào rồi lột một con tôm ăn.

"Bên em hàu cũng ngon!"Diệp Nhược Mai không chịu thua kém, cười gắp cho Thẩm Ấu Dao một miếng: "Chị ăn thử đi."

Khi Đỗ Trạch Thần trở lại, anh thấy hai cô gái đang nhìn Thẩm Ấu Dao cười, Thẩm Ấu Dao không biết cô đang ăn gì, đôi mắt hơi híp lại, hai má phồng lên, cô thậm chí còn không biết mình được cho ăn cái gì.

Đỗ Trạch Thần tiến lên sờ đầu cô: "Ngon không? ”

Thẩm Ấu Dao hài lòng gật đầu, sau đó nhìn về phía sau: "Anh mua cái gì thế? Tôm hùm lửa siêu ngon. ”

Đỗ Trạch Thần lau nước sốt trên khóe miệng cô nói: "Anh biết, anh đã mua rất nhiều đây, đầy ắp. ”

Ánh mắt Thẩm Ấu Dao cong lên như trăng lưỡi liềm, đứng lên thu dọn vỉ nướng.

Đỗ Trạch Thần khẽ hỏi Tôn Đình Đình và Diệp Nhược Mai: "Có phải cô ấy rất đáng yêu không? ”

Hai người gật đầu như gà mổ thóc, sau khi tiếp xúc gần, bọn họ phát hiện ra Thẩm Ấu Dao có một sức hút rất đặc biệt, tính cách ôn hòa lại rất đáng yêu nữa, nhưng… Tôn Đình Đình thấy bọn họ không có gì liền mạnh dạn nói: "Hai người còn đáng yêu hơn."

Đỗ Trạch Thần cười nói với cô ta: "Cám ơn đã khen ngợi. ”

Tôn Đình Đình trong lòng phấn khích vô cùng.

Trong lúc này, những người khác trong đoàn cũng thử đến gần, tuy không phải là fan của hai người như Tôn Đình Đình và Diệp Nhược Mai, nhưng dù gì cũng là ngôi sao cùng với giới siêu giàu, thậm chí vì tò mò nên cũng muốn lại gần xem một chút.

Cũng may ngoại trừ người đàn ông khoe khoan kia, mọi người đối xử nhau cũng không tệ, mà tên đàn ông khoe khoang kia bởi vì Đỗ Trạch Thần lúc trước không nể nang mà chế giễu nay đã tự giác trốn ra xa.

Đỗ Trạch Thần và Thẩm Ấu Dao hòa nhập với mọi người như một cặp vợ chồng bình thường, Đỗ Trạch Thần còn cảm thấy trao đổi kinh nghiệm tân hôn với bọn họ là một chuyện vô cùng thú vị.

"Cho nên anh nấu ăn giỏi như vậy là do bị ép?" Đỗ Trạch Thần hỏi Trịnh Hân Vinh.

Trịnh Hân Vinh bất đắc dĩ gật gật đầu: "Cô ấy thực sự không có tài nấu nướng. ”

"Anh làm rất đúng." Đỗ Trạch Thần vừa nói, vừa đút cho Thẩm Ấu Dao một miếng thịt mà anh vừa nếm thử, anh cảm thấy hương vị nó rất ngon.

Thẩm Ấu Dao đang nướng thịt, tay không ngừng nghỉ, sau khi ăn miếng thịt ánh mắt cô sáng lên, sung sướng gật đầu. Đỗ Trạch Thần thấy thế liền xoay người muốn gắp thêm cho cô một miếng nữa thì phát hiện đĩa thịt đã bị Trịnh Hân Vinh đem qua cho Tôn Đình Đình.

Đỗ Trạch Thần mất dần nụ cười: "Đừng keo kiệt như vậy chứ. ”

Trịnh Hân Vinh chuyển đề tài: "Vợ anh nấu ăn có giỏi không? ”

"Điều đó còn phải nói. Siêu ngon!" Đỗ Trạch Thần lập tức thao thao bất tuyệt, giọng nói tràn đầy tự hào, "Cô ấy thực sự đúng là thiên tài, rất nhiều món ăn ngon cô ấy vừa nhìn qua liền biết làm, anh chờ đấy, một lát nữa cô ấy sẽ nướng ra cho anh thử. ”

Chồng của Diệp Nhược Mai nhìn anh rồi đột nhiên hỏi: "Thế Đỗ thiếu gia có biết nấu ăn không? ”

"Không." Đỗ Trạch Thần ngoài miệng nói chuyện nhưng cũng không chậm trễ bóc tôm trên tay: "Đã thử học qua rồi, nhưng thật kinh khủng, không dám nhìn tới." Anh chợt nhớ tới cái gì đó liền nói với Trịnh Hân Vinh: "Vợ anh khẳng định cũng đã học qua rồi, không chừng lúc xuống bếp kết quả cũng tương tự giống tôi. ”

Thẩm Ấu Dao đang nướng thịt ở một bên, nhớ lại điều tương tự sau khi nghe những lời của anh nói liền không thể nhịn cười.

Đỗ Trạch Thần đút tôm đã bóc vào miệng cô, mỉm cười nhìn cô: "Cho nên điều tôi có thể làm chính là tìm người giúp đỡ. ”

Chồng của Diệp Nhược Mai nhìn dáng vẻ của anh, anh ta cảm thấy trước đó mình có nhiều thành kiến với bọn họ, thật sự nếu thật lòng yêu ai đó thì điều đó không thể nào che giấu được, hai người trước mặt anh ta cũng thật sự rất yêu nhau.

Đỗ Trạch Thần thấy tóc Thẩm Ấu dao cứ xõa xuống không ngừng, anh liền tháo găng tay ra, đứng dậy đi phía sau cô, anh lấy trong túi quần ra một dây buộc tóc, anh dùng tay vuốt tóc cô gọn lại rồi buộc mái tóc dài của cô ra sau.

Động tác của anh vô cùng thuần thục, giống như đây không phải là lần đầu tiên anh làm chuyện này, xung quanh vang lên những tiếng trầm trồ thán phục.

Diệp Nhược Mai quay sang nói với chồng: "Đỗ thiếu gia còn có thể buộc tóc cho vợ, ông xã, anh sẽ thay em làm gì nhỉ? ”

Tôn Đình Đình bỗng nhiên đề nghị: "Này, hay chúng ta nói điều mà đối phương vì mình mà làm chuyện khiến mình cảm động nhất đi, tôi nói trước." Cô ấy nhìn Trịnh Hân Vinh nói: "Sau khi tôi suýt làm nổ tung nhà bếp lần đầu tiên, ngày hôm sau anh ấy bắt đầu học nấu ăn, anh đã dùng một tháng để học nấu ăn và hầu như tất cả các món ăn yêu thích của tôi anh ấy đều có thể nấu được. ”

"Thật giỏi nha!"

Mọi người đồng loạt vỗ tay, sau đó lại nhìn về phía Trịnh Hân Vinh.

Trịnh Hân Vinh cưng chiều nhìn Tôn Đình Đình: "Lúc tôi suy sụp nhất, cô ấy mặc dù sốt cao nhưng vẫn ngồi tàu cả ngày chỉ đến bên cạnh tôi, cổ vũ tôi, ừm, lại còn nấu cho tôi một bữa cơm cháy nữa. ”

Tôn Đình Đình cười to ôm Trịnh Hân Vinh, bọn họ nhìn vô cùng hạnh phúc.

Thấy hai người đều nói ra, mọi người liên tục nói ra chuyện cảm động nhất mà đối phương đã làm cho mình.

Diệp Nhược Mai suy nghĩ một chút nói: "Cho dù muộn thế nào, thời tiết xấu như thế nào, anh ấy đều đón tôi đi làm về mỗi ngày, không bỏ sót bất cứ ngày nào."

Chồng của Diệp Nhược Mai cũng nói: "Mỗi năm sinh nhật tôi đều nhận được 365 con hạc giấy cầu nguyện, trên mỗi con hạc giấy đều có một câu chứa đựng tình yêu thương trong đấy, hiện tại tôi đã tích góp được 1345 con..."

Nói đến đây, anh ta bỗng nhiên nói: "Vợ ơi, anh xin lỗi, là anh không nên làm trái lời em. ”

Diệp Nhược Mai nghĩ về những con hạc giấy cầu nguyện mỗi ngày trước khi đi ngủ, cô ta ôm anh ta và nói: "Chồng ơi, em yêu anh."

Mọi người đều vỗ tay chúc phúc cho họ...

Thẩm Ấu Dao phát hiện ra rằng tình yêu của mọi người đều bình đẳng như nhau, người bình thường có tình yêu của người bình thường, tuy quá trình có thể khác nhau, nhưng sự ngọt ngào đều giống nhau.

Cuối cùng cũng đến lượt Đỗ Trạch Thần và Thẩm Ấu Dao, ánh mắt của mọi người đổ dồn vào hai người. Vòng này thực sự là bình đẳng cho tất cả mọi người, cho dù có giàu có và quyền lực đến đâu thì hạnh phúc và sự ngọt ngào mà tình yêu mang lại không phải là thứ có thể thay thế được.

Đỗ Trạch Thần nhìn Thẩm Ấu Dao nói: "Có rất nhiều chuyện cảm động, nhưng điều khiến tôi cảm động nhất chính là cô ấy đã xuất hiện trong cuộc đời của tôi. ”

Tôn Đình Đình nói: "Không được theo như vậy nha, Đỗ thiếu gia, anh gian xảo quá đấy, chúng tôi để anh nói chuyện cảm động, sao đột nhiên lại thành tỏ tình rồi. ”

Đỗ Trạch Thần cười nói: "Tôi nghiêm túc đấy, không có cô ấy thì không có tôi bây giờ. ”

Diệp Nhược Mai nhịn không được liền hỏi Thẩm Ấu Dao: "Chuyện Đỗ thiếu gia khiến khiến cô cảm động nhất là gì? ”

Thẩm Ấu Dao nhìn Đỗ Trạch Thần khóe miệng nhếch lên: "Vì tôi, anh ấy đã trải qua rất nhiều khổ sở, anh ấy đã đổ mồ hôi công sức rất nhiều, chính vì vậy đã biến thành Đỗ Trạch Thần trở nên ưu tú như bây giờ. ”

Những lời của cô Tôn Đình Đình và Diệp Nhược Mai đều hiểu được phần nào, hai người bọn họ đã cùng nhau vượt qua mọi chông gai như thế nào, tất cả đều có thể nhìn thấy rõ trên mạng.

"A a a! Hai người còn không để cho người ta sống à! " Tôn Đình Đình k** r*n: "Tôi đói sắp chết rồi! ”

Thẩm Ấu Dao cười rộ lên, hai mát sáng rực: "Tôi cũng thế. ”

Đỗ Trạch Thần ôm cô từ phía sau, nhẹ nhàng hôn lên má cô.

... Cuộc chơi kéo dài đến gần khuya, sau đó lại kết thúc rất nhiều trò chơi, tất cả đều là lần đầu tiên Thẩm Ấu Dao chơi.

Lúc trở về phòng, Thẩm Ấu Dao nằm sấp trên lưng Đỗ Trạch Thần, cô không ngừng cọ tóc vào Đỗ Trạch Thần như cún con.

Đây luôn là độc quyền dành riêng cho Đỗ Trạch Thần, Đỗ Trạch Thần bật cười: "Em vui lắm sao? ”

"Ừm." Thẩm Ấu Dao thò đầu cọ vào má anh, cô vòng tay quấn lấy cổ anh: "Cực kỳ vui. " Lần đầu tiên cô vui vẻ với người lạ như vậy, cũng bời vì có anh bên cạnh.

Đỗ Trạch Thần cười nói: "Thật tiếc là không đạt được mục đích thể hiện tình cảm, ngược lại còn bị lộ mặt."

Mục đích Thẩm Ấu Dao tìm đến bọn họ là muốn sửa lại thành kiến của những người đó đối với hai người bọn họ.

"Không phải nha!" Thẩm Ấu Dao thấp giọng nói: "Em thừa nhận bọn đều vui vẻ, nhưng người vui vẻ nhất chắc chắn là em."

Đỗ Trạch Thần dừng bước, cô chưa từng chủ động nói những lời tình cảm như vậy, lồng ng.ực anh vừa ngọt ngào vừa ấm áp: "Em nói sai rồi, người hạnh phúc nhất hẳn là anh mới đúng. ”

Thẩm Ấu Dao phản đối: "Là em. ”

Đỗ Trạch Thần bác bỏ: "Là anh. ”

"Là em."

"Là anh."

Thẩm Ấu Dao từ trên lưng anh nhảy xuống, tức giận nói: "Anh muốn cãi nhau với em sao? ”

Đỗ Trạch Thần ôm lấy eo cô, cúi người chặn miệng cô lại, nhẹ nhàng cắn một cái rồi nói: "Em muốn cãi nhau với anh sao? ”

Tai Thẩm Ấu Dao đỏ bừng, Đỗ Trạch Thần kề lên trán cô nói: "Người hạnh phúc nhất thế giới là hai chúng ta, em có đồng ý không? ”

Thẩm Ấu Dao kiễng chân chủ động hôn anh: "Đồng ý."

Tác giả có lời muốn nói: Ngọt đến ê răng…
 
Xuyên Thành Vợ Sau Của Thiếu Gia Hào Môn
Chương 96: Chương 96



Chiếc xe chạy thẳng đến trước cửa nhà họ Hạ, bên cạnh đã đậu vài chiếc ô tô, Đỗ Trạch Thần nhìn một lượt rồi nói: "Hiểu Phong và Cao Nghị đã đến rồi."

Thẩm Ấu Dao cũng nóng lòng: “Không biết liệu Bành Khả có khỏe không."

Đỗ Trạch Thần nói: "Cô ấy khoẻ không anh không biết, anh Trì chắc chắn đang rất lo, lát quay lại cho con của anh ấy sau này xem."

Thẩm Ấu Dao cười: “Đừng nghịch ngợm.” Dừng một chút, cô nói: “Âm thầm ghi lại, đừng để bị phát hiện.”

Đỗ Trạch Thần cười to: “Em xấu tính quá, nghe lệnh!"

Hôm nay họ đến vì Bành Khả đang mang thai, Hạ Tuấn Trì trước nay luôn điềm đạm đã hoàn toàn đánh mất chính mình trong chuyện trở thành một người ba, anh ấy giống như bị Đỗ Trạch Thần nhập, khoe khoang trong nhóm ba lần một ngày. Tất nhiên, anh ấy khoe khoang dè dặt hơn, nhưng cũng rất điên cuồng, hôm nay ăn bữa cơm ở nhà cũng có thể giải thích một cách khoa học cho mọi người, em bé ăn món này bổ cái gì, bà bầu ăn món này bổ cái gì; đồ trong tiệm trẻ sơ sinh rất nhiều, dẫn một đám không có người yêu như hiểu thêm thế giới thần kỳ của trẻ con; thậm chí thấy người hút thuốc trên đường cũng có thể tưởng tượng ra cảnh sau này anh ấy sẽ giữ cô công chúa nhỏ của anh ấy tránh xa...

Tàn nhẫn là các anh em vẫn cảm thấy mình là trẻ con nhưng lại bị lôi thành người lớn, ai cũng nóng lòng muốn làm gương cho đứa bé trong tương lai.

Cao Nghị ban đầu không thể hiểu được tên đàn ông này nữa rồi, nên yêu cầu mọi người cần gặp nhau, vì vậy mọi người đã tập trung ở đây hôm nay.

Trong đầu bây giờ Hạ Tuấn Trì chỉ có con mìn, anh ấy tự động chuyển thành các chú các bác muốn gặp đứa bé, nên ngay lập tức đồng ý, nhưng...: "Khả Khả vừa mang thai chưa đầy ba tháng, bác sĩ nói ba tháng nữa mới ổn định, nên không ra ngoài nữa, tới nhà tôi đi."

Nên đổi địa điểm gặp mặt thành nhà họ Hạ.

Đỗ Trạch Trần và Thẩm Ấu Dao vừa đỗ xe, một chiếc xe thể thao màu đỏ rực rỡ chậm rãi lái tới, cửa sổ hạ xuống, Mạc Duyệt cười nói: "Đợi tôi một chút, chúng ta cùng vào."

Ba người cùng nhau bước vào thì thấy trong phòng khách có ba người đang ngồi, một cặp vợ chồng trung niên và một thanh niên đang nói chuyện với mẹ Hạ, họ có thể cảm nhận rõ ràng anh ta đang nịnh nọt, chỉ có sắc mặt của người vợ trẻ hơn rất nhiều so với tuổi thật của bà ta.

Thấy họ tiến vào, mẹ Hạ đứng dậy chào: "Tiểu Thần, Ấu Dao, Duyệt Duyệt, mau vào đi."

“Dì.” Ba người chào hỏi, họ đều thấy người đàn ông chuẩn bị động đậy cũng muốn nói gì đó, nhưng không thấy mẹ Hạ giới thiệu, nên trực tiếp nói: “Tuấn Trì và Khả Khả đang ở trong nhà kính ở sau vườn, đang đợi mọi người, mau đi đi.”

Thế là ba người quay người đi thẳng ra sau vườn.

Sau khi đi xa, Mạc Duyệt cười khẩy: “Ra đấy sơm như vậy làm gì?"

Đó là ba, mẹ kế và em kế của Bành Khả, khi Hạ Tuấn Trì kết hôn họ từng gặp nhau, có thể khiến một viên ngọc sáng như Bành Khả trở nên bụi bặm, có thể thấy rằng ba của Bành Khả không phải là một người khôn ngoan, mẹ kế chỉ dựa vào tuổi trẻ và sắc đẹp để thu phục ba Bành, chỉ nhìn bà ta cũng thấy những thủ đoạn thấp kém của bà ta, họ cũng nhìn ra bà ta không phải là người có năng lực.

Người ngoài nhìn vào nhà họ Bành là nhà giàu, nhưng thật ra nhà giàu và nhà giàu vẫn có sự khác biệt, như nhà họ Bành thật ra thua xa nhà họ Hạ, huống chi nhà họ Hạ còn là tay bên trên, nên sau khi Bành Khả kết hôn với Hạ Tuấn Trì, thái độ của ba Bành lập tức thay đổi 180 độ, ông ta bắt đầu hỏi han con gái mình, đáng tiếc trái tim Bành Khả đã bị tổn thương, cách tiếp cận có mục đích càng khiến cô ấy cảm thấy chán ghét, thậm chí còn không muốn nhìn mặt đối mặt.

May mắn thay, bầu không khí gia đình nhà họ Hạ rất tốt, mẹ Hạ rất thông cảm cho cái khó của Bành Khả, bà ấy luôn đứng ra trực tiếp đuổi họ.

Sau vườn nhà họ Hạ có nhà kính, vì Bành Khả thấy rất thích nhà kính trong nhà cổ nhà họ Đường, vì vậy Hạ Tuấn Trì cũng đã xây một cái cho cô ấy vào ngày sinh nhật.

Khi họ bước vào, Hạ Tuấn Trì đang giúp Bành Khả ngồi thoải mái hơn, Kỳ Cao Nghị đang mắng Phàn Hiểu Phong: “Tại sao tôi lại đề xuất tiệc nhỉ?! Mỗi lần nhìn họ đều khiến tôi rất đau lòng."

Đỗ Trạch Thần cười nói: "Ngày nào cũng nói bị đau lòng, cậu nên mau chóng tìm người tới tổn thương lẫn nhau đi." Anh quay đầu lại nói với Hạ Tuấn Trì: “Có cần khoa trương thế không? Mới hai tháng thôi mà nhỉ?"

Hạ Tuấn Trì khẽ cười một tiếng, đắc ý nói: "Cậu không hiểu."

Đỗ Trạch Thần: ...

Anh như biết tại sao Phàn Hiểu Phong và Kỳ Cao Nghị luôn muốn đánh anh ấy.

Phàn Hiểu Phong nói: “Tốc độ của anh cũng nhanh đó, rõ ràng là muộn hơn một tháng so với hôn nhân của Tiểu Thần."

Hạ Tuấn Trì cười nhẹ: “Kết tinh của tuần trăng mật."

Bởi vì mang thai, phụ nữ luôn có một số chủ đề riêng tư để nói, đàn ông ngồi một lúc thường cùng nhau đi ra ngoài, Thẩm Ấu Dao và Mạc Duyệt nhìn Bành Khả, cô ấy hiện đang mang thai hai tháng, cơ thể không thay đổi, nhưng phong thái hoàn toàn khác, sự cứng rắn biến mất, cả người trở nên mềm mại hơn.

“Cảm giác thế nào?” Mạc Duyệt tò mò hỏi.

Bành Khả vô thức v.uốt ve bụng, trên mặt lộ ra nụ cười hiền từ: “Rất lạ, đột nhiên tôi thấy có trách nhiệm, tôi không còn sống một mình nữa, còn phải nghĩ đến đứa bé trong bụng."

Bành Khả nhìn Thẩm Ấu Dao: “Hai người thì sao? Khi nào thì sinh con?"

Thẩm Ấu Dao lắc đầu, nói: "Tôi vẫn chưa nghĩ tới. Tôi và anh ấy gần đây rất bận, e là không thể chăm sóc đứa trẻ." Đỗ Trạch Thần từng thảo luận vấn đề này với cô. Mặc dù họ rất mong chờ đứa trẻ chào đời, nhưng họ vẫn muốn chuẩn bị đầy đủ tinh thần sẵn sàng, như Bành Khả đã nói, đó là một sinh mệnh nhỏ bé hoàn toàn phụ thuộc vào họ. Họ phải có trách nhiệm, cho bé lớn lên vui vẻ... Nên họ thấy có rất nhiều thứ phải chuẩn bị.

Bành Khả rất hiểu suy nghĩ của cô: “Tôi vẫn luôn không sẵn sàng làm mẹ, tôi luôn cảm thấy mình không thể làm một người mẹ tốt.” Cô ấy xoa bụng, dịu dàng nói: “Nhưng khi nó tới, tôi đột nhiên biết nên làm gì, nghĩ tới dáng vẻ anh Trì lúc nhỏ, tôi thấy tôi là người hạnh phúc nhất trên thế giới."

Thẩm Ấu Dao cũng tưởng tượng một con búp bê nhỏ xinh đẹp như Đỗ Trạch Thần nằm trong vòng tay của cô, đột nhiên cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, cô định về sẽ thảo luận về nó với Đỗ Trạch Thần.

Ba người nói chuyện con cái một hồi, không hiểu sao chủ đề lại chuyển sang sinh nhật, Mạc Duyệt cười nói: "Đỗ Trạch Thần đúng là nghiện rắc cơm chó, sinh nhật của Thẩm Ấu Dao khiến mọi người rất ghen tị."

Thẩm Ấu Dao xấu hổ, sinh nhật của cô không lâu sau tuần trăng mật, năm ngoái sinh nhật của cô trùng với tai nạn của Đỗ Trạch Thần, rất hỗn loạn, không ai có tâm trạng tổ chức sinh nhật cho cô, hơn nữa lúc đó họ chưa yêu nhau, năm nay, sinh nhật của cô là sinh nhật đầu tiên sau khi yêu nhau, nên Đỗ Trạch Thần đã đặc biệt chuẩn bị một món quà sinh nhật cho cô.

Trừ các món quà sinh nhật từ nhỏ đến lớn, món quà khiến Thẩm Ấu Dao cảm động nhất chính là video sinh nhật anh tặng cô.

Từ ngày anh cầu hôn, ngày nào anh cũng chúc phúc cô, tuần trăng mật cũng không bỏ lỡ, không biết được ghi hình từ khi nào, trong video có cả trẻ em, người lớn, còn có rất nhiều bạn bè với nhiều màu da khác nhau. Ngay từ đầu chỉ đơn giản là "Happy birthday", "Chúc mừng sinh nhật", về sau mọi người bắt đầu bày tỏ sự yêu thích đối với vai diễn của cô, giọng điệu ngày càng phấn khích, cảm xúc ngày càng rõ ràng đã nói rõ sự trưởng thành của cô trong sáu tháng qua .

Khi trình chiếu video trong bữa tiệc sinh nhật, mọi người đều xúc động, Thẩm Ấu Dao càng xúc động hơn, ôm Đỗ Trạch Thần mà mắt cô đỏ hoe.

“Sắp đến sinh nhật Đỗ Trạch Thần rồi đúng không?” Bành Khả nói: “Cô chuẩn bị bất ngờ gì cho anh ấy?”

Sinh nhật của Đỗ Trạch Thần và Thẩm Ấu Dao chỉ cách nhau hai tháng.

Mạc Duyệt cười nói: "Đỗ Trạch Thần thì dễ, chỉ cần tặng Thẩm Ấu Dao cho anh ấy là được."

Bành Khả đảo mắt, nói: "Nói nhảm, đây là món quà nhất định phải có." Cô ấy nhìn Thẩm Ấu Dao, nói: “Đúng không? Lúc cô sinh nhật, Đỗ Trạch Thần có tự tặng anh ấy cho cô không?"

Thẩm Ấu Dao đỏ mặt khi nghĩ tới chuyện hoang đường hôm đó.

Mạc Duyệt cười nói: "Ừm, f.a lỗi thời, hoá ra sinh nhật tặng bản thân là quà bình thường à?"

Người giúp việc của nhà họ Hạ gõ cửa đi vào, nói với Bành Khả: "Thiếu gia sợ cô đói, bảo tôi mang đồ ăn tới."

Bành Khả xoa bụng nói: "Đúng là có chút, giờ rất dễ đói bụng."

Đương nhiên không thể chỉ mang cho Bành Kha, ngoại trừ đồ ăn vặt thích hợp cho phụ nữ mang thai, còn có mấy đĩa trái cây.

Hai ngày nay Thẩm Ấu Dao ăn không ngon miệng, cô cầm một quả mận cắn một miếng, hai mắt sáng lên: “Cái này mua ở đâu thế, ngon quá."

Bành Khả nhìn quả mận một lúc, Mạc Duyệt vội vàng cầm một quả cắn...Sau đó ôm lấy má nhảy dựng lên "chặc chậc", nhăn mặt nói: "Trời ơi, sao chua quá!"

Thẩm Ấu Dao nghi hoặc nhìn cô ấy: "Không chua mà."

“Món này của tôi.” Bành Khả nhìn Thẩm Ấu Dao đột nhiên nói: “Hai người vẫn luôn dùng biện pháp tránh thai hả?”

Thẩm Ấu Dao đột nhiên ý thức được một chuyện, cô nhớ ra hôm sinh nhật bọn họ không dùng biện pháp tránh thai, bởi vì Đỗ Trạch Thần nói muốn tặng bản thân cho cô...

Cô vẫn nhớ như in Đỗ Trạch Thần thở hổn hển bên tai cô vào giây phút cuối cùng: “Tặng em hết…” Cảm giác nóng hổi trong bụng khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái.

Hôm đó là thời kỳ an toàn của cô, cô còn cảm thấy tiếp xúc không cản trở như vậy sẽ thoải mái hơn, thời kỳ an toàn sau này cô có thể thử...

Chẳng lẽ... Thẩm Ấu Dao vô thức vuốt bụng.

Mạc Duyệt nói: “Đã đến kỳ kinh nguyệt chưa?”

Thẩm Ấu Dao không thể tin được: “Tháng trước rất bận, chỉ bị rất ít.” Cho nên cô căn bản không nghĩ tới.

Bành Khả vỗ tay đứng dậy, kéo Thẩm Ấu Dao nói: "Tới phòng của tôi đi, tôi còn có mấy que thử thai."

Mạc Duyệt cũng rất mừng cho cô, nhưng đề phòng mừng hụt, cô ấy tạm thời không nói, chỉ tích cực nói: "Đi thôi, đi thôi."

Mấy người đàn ông trong sân nhìn ba người họ vội vã vào nhà, Hạ Tuấn Trì nói: "Khả Khả, đi chậm thôi, em đang làm gì vậy?"

Bành Khả cười nói: "Mọi người chơi đi, không cần lo lắng cho bọn em!" Thấy anh ấy định đi theo, cô vội vàng nói: "Đừng theo, là chuyện của phụ nữ!"

Hạ Tuấn Trì dừng lại, bất đắc dĩ nói: "Vậy em đi chậm lại, từng bước một!"

Bành Khả quay lưng lại với anh ấy, vẫy tay ý là cô ấy vẫn ổn.

Đỗ Trạch Thần cười khẩy: “Nhìn cậu khẩn trương kìa, có cần không? Nhạy cảm quá mức, cần phải thay đổi."

Hạ Tuấn Trì liếc anh một cái: “Đừng nhiều lời, đợi tới cậu xem."

Đỗ Trạch Thần nói: “Chắc chắn tôi sẽ lý trí hơn cậu."

Trong phòng, Thẩm Ấu Dao nhìn hai vạch trên que thử thai, mím môi.

Mạc Duyệt không chút do dự nhảy dựng lên: “Ha ha ha, đã có quà sinh nhật Đỗ Trạch Thần rồi."Thẩm Ấu Dao không tự chủ được sờ lên bụng, lập tức nghĩ ra một cái tên tiếng anh cho đứa trẻ: Gift

——Anh tặng quà sinh nhật cho cô, bây giờ nó đã trở thành quà sinh nhật của anh.

Tại bữa tiệc sinh nhật của Đỗ Trạch Thần một tuần sau đó, Hạ Tuấn Trì nhìn Đỗ Trạch Thần đang đi theo sau Thẩm Ấu Dao, hận không thể đích thân bế cô xuống lầu, nói: "Đỗ thiếu gia, lý trí đâu?"

Tác giả có lời muốn nói: Lý trí đi theo con tim còn gì…
 
Xuyên Thành Vợ Sau Của Thiếu Gia Hào Môn
Chương 97: Chương 97 [Hoàn]



Ánh ban mai giữa mùa hè rất ngắn, chỉ trong nháy mắt ánh mặt trời tràn ngập, nhanh chóng đánh thức những người ngủ ngon suốt đêm.

Cánh cửa của biệt thự mở ra, một con búp bê tr*n tr**ng với đôi chân ngắn cũn cỡn chạy ra, giọng háo hức: "Mẹ ơi, mẹ về rồi!"

Phía sau truyền đến một giọng nữ dở khóc dở cười: “Lễ Lễ! Mặc quần áo vào rồi hẵng tìm mẹ!”

Em bé vừa nghe vậy, đôi chân ngắn mũm mĩm càng di chuyển nhanh hơn, con chó lông vàng theo sát phía sau, chúng cùng em bé chạy về phía bức tường.

"Ông Thẩm đâu, mau bế Lễ Lễ về."

Một lúc sau, một người đàn ông cường tráng đuổi theo bé ra ngoài, búp bê sữa đã chạy đến cánh cửa nhỏ cạnh hàng rào, bé quay đầu nhìn người đàn ông, cái miệng nhỏ nhắn nhe răng cười lộ ra một hàng răng sữa nhỏ bằng hạt gạo, rồi cúi đầu nằm xuống, bò bằng bốn chân chui qua lỗ chó dưới cửa.

Thẩm Vĩnh Ninh muốn đưa tay ra bắt bé, nhưng con chó lông vàng nhanh hơn, chạy tới thẳng sau lưng bé, ngăn Thẩm Vĩnh Ninh.

Đứa bé sữa đã từ dưới đất bò dậy, tr*n tr**ng lăn lộn trong đất, bất lực nhìn lại ông cha, vỗ tay cười khúc kha khúc khích.

Thẩm Vĩnh Ninh chỉ bé: “Đứa nhóc xấu xa, mau tới đây!”

Búp bê cười khúc khích, xoay người chạy về phía biệt thự cách đó không xa: “Đi tìm mẹ."

Thẩm Vĩnh Ninh bất lực hét về phía biệt thự: “Thông gia, Lễ Lễ chạy tới chỗ bà!"

Ba năm trước khi Lễ Lễ được sinh ra, nhà họ Quý cạnh nhà họ Đường tình cờ chuyển ra nước ngoài cùng gia đình, vì vậy vợ chồng họ Thẩm đã nhân cơ hội mua biệt thự của họ, hai gia đình sống cạnh nhau, để thuận tiện cho việc qua lại, họ mở thêm một cánh cửa nhỏ để tiện ra vào, sau này Nhạc Nhã Ninh nuôi một con chó lông vàng, nên làm thêm một cái lỗ cho chó trên cửa, để con chó con và Lễ Lễ chơi chung, không ngờ lại thành vũ khí thần kỳ cho Lễ Lễ chạy trốn.

Đường Huyên nghe thấy động tĩnh liền chạy ra ngoài, bà thấy một con nhóc con ở trần đang vung vẩy con chim nhỏ dính đầy đất chạy tới, cười toe toét, nói với giọng trẻ con: "Bà ơi, bà ơi! Cứu cháu! Ông muốn bắt cháu!"

Đường Huyên đỡ lấy đứa bé, mặc kệ bé có bẩn hay không, bà ôm lấy bé cười nói: "Người phải nói cứu mạng là bà mới đúng, sao cháu lại không mặc quần áo?"

"Nóng." em bé sữa hùng hổ nói: “Đổ mồ hôi."

Đường Huyên mỉm cười, lắc đầu, Lễ Lễ không biết chuyện gì đang xảy ra, từ nhỏ bé đã không thích mặc quần áo, lúc nào cũng thích ở trần, sau khi bé được hai tuổi, bé biết cách c.ởi quần áo, mọi người càng không làm gì được bé.

“Mẹ về rồi ạ?” Lễ Lễ rướn người bước vào phòng.

"Về rồi à." Đường Huyên bế bé vào phòng tắm: “Nhưng giờ phải tắm thật thơm tho rồi đi gặp mẹ, được không?"

Lễ Lễ ngoan ngoãn đưa tay ra để bà nội tắm cho bé thật thơm tho.

Đường Huyên cười, chỉ có Thẩm Ấu Dao mới có thể kiểm soát bé.

Nói ra cũng lạ, rõ ràng khi sinh bé, bé ở với ông bà thông gia nhiều hơn, đến cả Đỗ Trạch Thần cũng thỉnh thoảng đưa bé đi làm, chỉ có Thẩm Ấu Dao dành cho bé ít thời gian nhất, nhưng Lễ Lễ thích mẹ nhất.

Khi Thẩm Ấu Dao không ở nhà, bé sẽ ngủ thay phiên, chơi mệt ở đâu sẽ ngủ ở đó, khi Thẩm Ấu Dao về, bé phải ngủ với mẹ, tối qua nửa đêm Thẩm Ấu Dao mới về, có lẽ sáng sớm thằng bé nghe bà nói nên nóng lòng muốn gặp mẹ.

Đường Huyên lau người cho bé, vừa quay đầu đi lấy quần áo, Lễ Lễ lại trượt ra ngoài như một con cá trạch nhỏ.

Đường Huyên lắc đầu bất lực, thôi, kệ bé.

Trong phòng ngủ tối om, người trên giường đang ngủ say, cửa phòng ngủ lặng lẽ mở ra, một con búp bê nhỏ mập mạp đi vào, bé kiễng chân xem tình hình trên giường, đôi mắt to tròn đảo một vòng, như một khỉ con linh hoạt im lặng chạy về phía giường, sau đó dùng hai tay hai chân trèo lên giường, vô cùng thông minh vượt qua các chướng ngại vật trên đường đi, sắp thành công chạy vào vòng tay của mẹ.

Một cánh tay cường tráng đột nhiên duỗi ra chặn ngang eo của bé, giọng khàn khàn nghe có vẻ ngái ngủ: "Thằng nhãi, lại đánh lén, con còn như thế sẽ đánh hỏng người vợ ba mất.”

Lễ Lễ thấy bé vừa đánh rắn động rừng, dứt khoát giơ tay gọi Thẩm Ấu Dao dậy: "Mẹ, mẹ…"

Cuối cùng Thẩm Ấu Dao bị tiếng động đánh thức, cô mở mắt ra thấy búp bê nhỏ đang cười, cô mở rộng vòng tay nói: "Lễ Lễ."

Đứa bé cười toe toét, híp mắt lại, lông mi dài khẽ rung, nhìn rất giống Thẩm Ấu Dao, bé giơ cánh tay nhỏ đầy thịt vui vẻ nói: "Mẹ, mẹ."

Đỗ Trạch Thần thả Lễ Lễ ra, Lễ Lễ lập tức nhào vào trong lòng Thẩm Ấu Dao, hai cánh tay nhỏ bé ôm chặt lấy cổ cô, còn không quên quay đầu nhìn Đỗ Trạch Thần, lo lắng ba sẽ cướp mất mẹ.

Đỗ Trạch Thần thấy bé là lại muốn trêu bé, anh giơ tay định ôm bé.

Lễ Lễ hét lên: “Mẹ ơi, cứu con!"

Sau đó hai bàn chân nhỏ của bé đá một cái, nhanh chóng lăn ra sau lưng Thẩm Ấu Dao, lộ ra một đôi mắt to quan sát kẻ địch.

Thẩm Ấu Dao mỉm cười, quay người ôm đứa nhỏ vào trong lòng, vu.ốt ve tấm lưng trần của bé: “Sao con không mặc quần áo?”

Búp bê nhỏ nằm trong lòng mẹ, mẹ vừa chạm vào bé đã lộ ra vẻ vui sướng, nói: “Nóng, ra mồ hôi”.

Thẩm Ấu Dao không khỏi nhéo cái mông mập mạp của bé: “Chỉ giỏi tìm lý do.”

Lễ Lễ cười toe toét, lộ ra một hàng răng nhỏ, Thẩm Ấu Dao vừa nhìn trái tim cô đã tan chảy.

Đỗ Trạch Thần từ phía sau ôm lấy cô, vươn tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Lễ Lễ: “Con khỉ nhỏ, xem ra phải cho con tới chỗ ông ngoại, để cải tạo lại mới được."

Lễ Lễ đột nhiên đứng dậy: “Chị Hủ Hủ, anh Mục Mục."

“Yo, con còn nhớ à?” Đỗ Trạch Thần nói: “Vậy có nhớ cụ không?”

Lễ Lễ lập tức đứng thẳng, cau mày, nghiêm mặt, hung hăng nói: "Hủ Hủ, đi học!"

Học có vài phần giống ông cụ Thẩm.

Đỗ Trạch Thần bật cười vươn tay ôm lấy bé, Lễ Lễ lập tức nhận ra, lăn vào lòng mẹ: "Mẹ, mẹ..."

Đỗ Trạch Thần dứt khoát luồn qua Thẩm Ấu Dao để tóm lấy bé, Lễ Lễ sợ hãi hét lên.

Cả nhà ba người lăn lộn hồi lâu mới đứng dậy, nhưng lại gặp trở ngại khi mặc quần áo cho Lễ Lễ, bé không thích quần áo gò bó, giờ trời lại nóng, bé càng thích khỏa thân chạy loanh quanh.

Cuối cùng, Đỗ Trạch Trần đành phải dùng con át chủ bài của mình: “Lát ba mẹ định làm phim, con có muốn xuất hiện không?"

Thằng bé ủng hộ tự do, nhưng năm ngoái sau khi sống trong nhà họ Thẩm một thời gian, không ngờ bé có gánh nặng thần tượng rất lớn.

Nghe nói sắp quay phim, Lễ Lễ lập tức ngoan ngoãn đứng lên, nhận xét về bộ quần áo trong tay Thẩm Ấu Dao: “Bộ đó không đẹp trai.”

Thẩm Ấu Dao cười nói: "Vậy con tự chọn bộ nào đẹp trai đi."

Nên thằng bé quay lại và chạy vào phòng quần áo.

Thẩm Ấu Dao đi theo phía sau anh, không nhịn được cười nói: "Rốt cuộc tính đẹp nhưng chảnh của bélà của ai?”

Đỗ Trạch Thần ôm eo cô, cười nói: “Hoặc là em hoặc là anh, nhưng anh thấy có lẽ không phải là em.”

Thẩm Ấu Dao cười nói: "Em cảm thấy cũng không phải là em."

Cuối cùng, bé đã chọn một chiếc áo thun cotton mát mẻ và quần đùi, cùng với kính râm và một chiếc mũ nhỏ.

Sau khi thay quần áo, bé không lăn lộn trên sàn nhà như một con khỉ nữa, mà bé giống như một quý ông nhỏ, lúc ăn sẽ chủ động yêu cầu thắt chặt yếm, ăn uống lịch sự, tế nhị khác hoàn toàn tên thổ phỉ cướp vợ cha bé lúc nãy.

Nhạc Nhã Ninh và Thẩm Vĩnh Ninh vừa từ cửa bước vào, bé đã vẫy tay chào: “Bà, ông."

Nhạc Nhã Ninh khá tò mò: “Sao lại đột nhiên chuyển sang chế độ họ Thẩm?"

Chẳng trách bà nói như vậy, tuy còn nhỏ, nhưng bé rất hiểu lòng người, năm ngoái sau khi ở trong nhà họ Thẩm một thời gian, không biết sao bé đã học được rất nhiều phép tắc, nhất là khi ở trước mặt ông cụ Thẩm, bé nhìn giống như một quý ông nhỏ được giáo dục rất tốt. Nhưng ngay khi trở về nhà họ Đường, nhân lúc không có người ngoài, bé lại tiếp tục bản tính thổ phỉ của bé.

Nói tóm lại, còn nhỏ đã là kịch tinh*.

Kịch tinh: thích diễn kích, làm trò

Đường Huyên cũng không thể không cười: “Bởi vì tôi đang chuẩn bị làm một bộ phim."

Lễ Lễ còn quá nhỏ, trong mắt bé, quay phim dùng điện thoại hoặc bằng ống kính.

Nhạc Nhã Ninh hiểu thằng bé sẽ đổi chế độ ga lăng của nhà họ Thẩm với thổ phi nhà họ Đường tùy theo tình hình cụ thể.

Thẩm Ấu Dao nói với Lễ Lễ là quay phim thật ra là livestream.

Mặc dù sự nghiệp của cô tạm dừng trong một năm vì sinh con, nhưng chất lượng sau khi trở lại vẫn đứng vững trước sự kiểm tra gay gắt của phần lớn cư dân mạng, bộ phim lần trước đã bắt đầu tiến vào thị trường quốc tế.

Tuy nhiên, khác với phim của cô, ra hết bộ này tới bộ khác, Ấu Dao hầu như không nhận quảng cáo hay chương trình tạp kỹ, mỗi tuần cô đều đăng Weibo, hầu hết đều do trợ lý của cô đăng, đặc biệt sau khi Đỗ thiếu gia rời khỏi giới giải trí, người hâm mộ muốn gặp cô càng khó.

Sinh nhật năm nay, người hâm mộ của cô đã biên tập tất cả các bộ phim cô đóng thành truyện ngắn, có người viết nhạc tặng cô, vẽ tranh tặng cô...

Những món quà đầy tình bạn này đã khiến Thẩm Ấu Dao rất cảm động, vì vậy cô quyết định livestream trong một tiếng để tặng lại người hâm mộ.

Tuy nhiên, buổi phát sóng trực tiếp đó của Thẩm Ấu Dao đã dính rắc rối, đó là xảy ra một sự cố lớn, cô bị đá khỏi livestream trong mười phút, sau đó bốn trăm người hâm mộ cũng bị đá ra khỏi, nên anh Chu kiên quyết không đồng ý cô tự livestream.

Vì vậy, lần này do Đỗ Trạch Thần livestream cùng cô.

Mười một giờ sáng, một nhà ba người đi tới bóng cây ở hậu viện, nơi đó dựng giàn che, bên cạnh có xích đu và ghế của Lễ Lễ.

Trong khi Thẩm Ấu Dao đang pha sữa bột cho Lễ Lễ, Đỗ Trạch Thần lặng lẽ bắt đầu phát sóng trực tiếp.

Những người hâm mộ đã hét lên khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Đỗ Trạch Thần: [Đỗ thiếu gia, đã lâu không gặp!]

Mọi người nóng lòng nói: [Chị Dao đâu? Mau giao chị Dao ra.]

Đỗ Trạch Thần làm động tác "suỵt" rồi hướng máy ảnh về phía hai người dưới bóng cây.

Thẩm Ấu Dao mặc một bộ đồ thoải mái, giản dị, cầm một bình sữa, nói: "Uống sữa nào."

Lễ Lễ lạnh lùng trèo lên chiếc ghế tựa nhỏ của mình, dựa lưng vào ghế một cách rất điêu luyện, chiếc ghế tựa bắt đầu thong thả lắc lư, bé đẩy chiếc kính râm lên trên đầu bằng đôi tay mũm mĩm đẩy, sau đó giơ tay về phía Thẩm Ấu Dao xin bình sữa.

Thẩm Ấu Dao cười nói: “Con thật biết hưởng thụ.”

Lễ Lễ uống sạch bình rồi nở một nụ cười khi thấy chiếc ghế sắp dừng lại, đôi chân nhỏ bé của bé đung đưa trong không khí, chiếc ghế bập bênh lại bắt đầu di chuyển.

[Ah ah ah, là Tiểu Lễ!]

[Đáng yêu quá, thật yêu quá, lần cuối cùng thấy bé còn là ảnh đầy tháng, chớp mắt đã lớn như vậy rồi.]

[Phúc lợi của ngày hôm nay thật tuyệt! Cảm ơn Đỗ thiếu gia, cảm ơn chị Dao!]

Lễ Lễ uống một hơi cạn sạch, ánh nhìn sang ba đang cầm điện thoại di động, bé để cái bình xuống, tò mò nhìn anh: “Ba?"

Đỗ Trạch Thần nhếch miệng cười: "Lễ Lễ, bắt đầu quay phim rồi!"

Lễ Lễ nghe vậy, đột nhiên muốn ngồi dậy từ trên ghế tựa, nhưng bởi vì là ghế bập bênh, biên độ động tác của bé lớn, chiếc ghế lắc lư, cơ thể nhỏ bé của bé vừa mới ngồi thẳng đã bị hất ngược ra sau, dính vào lưng ghế, kính râm rơi xuống, chiếc ghế lắc càng dữ dội hơn...

Lễ Lễ không đứng dậy được, vẫy vẫy hai bàn tay nhỏ bé, một tay cầm bình sữa: “Mẹ ơi, cứu với!"

Đỗ Trạch Thần cười lớn: “Lễ Lễ, tất cả những người hâm mộ của mẹ đều thấy con rồi!"

Lễ Lễ lập tức ngừng gọi, lễ phép nói: "Mẹ, mẹ bế con được không?"

Nếu không có chiếc ghế tựa bập bênh và vẻ mặt cau có của bé, mọi người thực sự nghĩ bé rất bình tĩnh.

[Hahaha, sao có thể đáng yêu như vậy.]

[Tiểu Lễ lại có gánh nặng thần tượng nặng như vậy?]

[Còn nhỏ như vậy đã bình tĩnh lúc hiểm nguy, sau này nhất định sẽ là một nhân vật lớn.]

[Chỉ có thể nói, quả nhiên là con của chị Dao, đáng yêu quá!]

Trong khi người hâm mộ đang để lại lời nhắn, Thẩm Ấu Dao cuối cùng đã giải cứu Lễ Lễ, đặt bé lên chiếc ghế bên cạnh cô theo yêu cầu, con búp bê nhỏ xinh ngồi thẳng, mỉm cười như một người lớn, nói với máy quay: “Xin chào mọi người, con là Lễ Lễ."

Đỗ Trạch Thần dịch các bình luận cho bé: “Mọi người đều rất thích con, thấy con dễ thương."

Lễ Lễ nói: "Cảm ơn đã khen, mọi người cũng dễ thương!"

Đỗ Trạch Thần cười nói: "Không dễ thương bằng con, con người dễ thương nhất."

Lễ Lễ cười thầm, không quên lễ phép trả lời: "Mọi người cũng dễ thương!"

Mọi người đều thấy mềm nhũn.

“Đây là livestream của mẹ, Lễ Lễ mời mẹ nói chuyện đi.” Đỗ Trạch Thần nói.

Sau đó Lễ Lễ quay sang Thẩm Ấu Dao, nói: "Mẹ, chào mọi người, đừng ngại."

[Hahaha, Lễ Lễ cũng biết mẹ dễ ngại.]

Thẩm Ấu Dao cười, chào máy quay: “Xin chào mọi người, cảm ơn mọi người đã tặng quà cho tôi, tôi rất cảm động, cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi trong suốt thời gian qua."

Cô nói sau không còn gì để nói, cô nhìn Đỗ Trạch Thần, đợi anh nói.

Người hâm mộ bật cười, bao nhiêu năm rồi mà cô ấy vẫn không thay đổi.

[Chị Dao, chị đã là đại minh tinh rồi, không thể mãi dựa vào Đỗ thiếu gia mãi, đây là phòng livestream của chị.]

[Vừa livestream chị Dao đã muốn học lỏm câu trả lời.]

Thẩm Ấu Dao nhìn thấy tin nhắn của mọi người, mím môi cười trước ống kính, từ khi học được chiêu tỏ ra đáng yêu, cô đã dùng rất thành thạo.

[Được rồi, được rồi, tha cho chị, bảo Lễ Lễ tới đây!]

Thẩm Ấu Dao chớp mắt, không chút do dự phản bội con trai mình: “Lễ Lễ, đến giúp mẹ cảm ơn các anh chị."

Lễ Lễ suy nghĩ một chút, dùng bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay mẹ, nghiêm túc nói như một người lớn mini: "Cảm ơn mọi người giúp con chăm sóc mẹ."

[Ah ah ah, đáng yêu quá, chúng ta đi bắt Lễ Lễ đi.]

Đỗ Trạch Thần nhìn thấy câu này đã bật cười: “Lễ Lễ, con đáng yêu quá, anh chị nói anh chị muốn bắt con đi.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lễ Lễ giật mình, nhất thời bất an, bé do dự, giữa duy trì hình tượng ga lăng và không bị bắt đi, bé chọn vế sau: “Mẹ bế con.”

Thẩm Ấu Dao bế bé lên, nói với Đỗ Trạch Thần: “Đừng doạ con sợ."

Đỗ Trạch Thần cười nói: "Được, họ không bắt Lễ Lễ nữa, họ định bắt cóc mẹ."

Lễ Lễ lập tức ôm lấy cổ mẹ, nói với Đỗ Trạch Thần: "Ba, mau gọi cảnh sát! Bảo chú cảnh sát bắt kẻ xấu!"

[Haha, chúng ta phải gọi cảnh sát, ở đây có người hành hung rất dễ thương!]

Cuối cùng, Thẩm Ấu Dao cuối cùng cũng khiến Lễ Lễ tin ba đang trêu bé, Lễ Lễ nhìn Đỗ Trạch Thần với vẻ không đồng tình, nói: "Ba nói dối, mũi ba sẽ dài ra..."

Vì có Lễ Lễ, thời gian này trôi qua rất nhanh, chỉ còn một tiếng nữa, người hâm mộ rất không nỡ.

Thẩm Ấu Dao thật lòng muốn cảm ơn những người hâm mộ, biết rằng họ thích Lễ Lễ, cô nói với Lễ Lễ : "Sắp kết thúc rồi, Lễ Lễ hôn gió chào anh chị được không?"

Lễ Lễ chớp chớp đôi mắt to tròn của mình, đưa bàn tay nhỏ mũm mĩm của mình lên môi, hôn gió với mọi người: “Tạm biệt các anh chị!", còn nháy mắt nữa.

[Ahhh! Dễ thương quá!]

[Tạm biệt, Tiểu Lễ Vật!]

[Đã chụp ảnh màn hình, có gói biểu tượng cảm xúc dễ thương mới rồi...]

Lễ Lễ nhìn mẹ, hỏi: "Quay xong chưa ạ?"

"Xong rồi!” Thẩm Ấu Dao trả lời.

Tuy nhiên, Đỗ Trạch Thần không tắt chương trình phát sóng trực tiếp ngay lập tức, anh vốn định quay một Lễ Lễ không ga lăng, không ngờ bé nghe thấy đã quay xong, lập tức trượt khỏi lòng mẹ, đá bay giày, c.ởi quần, nhanh tới mức Thẩm Ấu Dao nhanh không thể ngăn bé khiến bé lộ con chim nhỏ của bé trước mặt người hâm mộ.

“Trời ơi! Con ơi, kh** th*n phạm pháp!"

Phòng phát sóng trực tiếp bị tắt cùng với tiếng kêu thất thanh của Đỗ Trạch Thần, nhưng đã quá muộn.

[Ha ha, tôi vừa nhìn thấy gì?]

[Thật đáng sợ, lịch sử đen tối của Lễ Lễ bị cả nước lưu về!]

[Gánh nặng thần tượng của Lễ Lễ nặng nề như vậy, khiến tôi tưởng tưởng ra dù hai mươi năm sau thằng bé có đẹp trai đến đâu, mọi người đều sẽ nghĩ đến hình tượng bé cởi chuồng chạy.]

[Thông cảm cho đứa trẻ đáng thương này trước.]

...

Đỗ Trạch Thần và Thẩm Ấu Dao nhìn #Con chim nhỏ của Tiểu Lễ Vật # xuất hiện trên hotsearch, nhìn nhau cười gượng.

Đỗ Trạch Thần nhìn đứa bé cởi chuồng dưới chân nói: "Nghịch ngợm sẽ phải trả giá, chuyện con làm, con phải tự gánh lấy hậu quả!"

Lễ Lễ nghi ngờ ngước nhìn ba: “Dạ?"

Tác giả có lời muốn nói: Tạm biệt mọi người…

- Hoàn toàn văn -
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back