Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Lật Bàn Rồi! Ngôi Sao Tuyến 18 Bỗng Chốc Vụt Sáng!

Lật Bàn Rồi! Ngôi Sao Tuyến 18 Bỗng Chốc Vụt Sáng!
Chương 195



“Thật nực cười!”

Sắc mặt của Lê Bách Bình lập tức trở nên u ám.

“Ai cho phép hai đứa nó kết hôn? Ngay từ đầu đã không nên để em ở bên cạnh con bé, nó hồ đồ, em cũng hồ đồ theo.”

Bây giờ đưa em gái về nhà vẫn còn kịp để sửa chữa mọi chuyện.

Nếu để chúng thực sự đính hôn, hai đứa sẽ bị ràng buộc với nhau, ai mà biết An An còn có thể gây ra chuyện ngu ngốc gì nữa?

Lê Chấn Hoa cũng không đồng tình, ông thẳng thắn hỏi:

“Bách Lâm, chuyện đính hôn này là hai đứa nó tự nguyện, hay chỉ là quyết định của riêng An An?”

“Là quyết định của An An và bà cụ Lục.”

Lê Bách Lâm né tránh vấn đề chính.

Đều là người một nhà, nhìn bộ dạng của anh bây giờ, mọi người làm sao mà không hiểu?

Lê Chấn Hoa suýt nữa thì tức c.h.ế.t vì hai đứa con không chịu lớn này.

“Kết hôn là chuyện của hai gia đình nhưng quan trọng hơn cả là ý kiến của người trong cuộc. Lục Trầm không thích An An, vậy sau khi kết hôn, cậu ta có thể đối xử tốt với An An sao?”

Câu trả lời này quá rõ ràng.

Còn về Dư Vãn, cô ta chắc chắn sẽ không cam tâm, sẽ hết lần này đến lần khác dây dưa với Lục Trầm.

Lúc đó, An An sẽ sống ra sao?

Chưa kể sau khi kết hôn còn phải đối mặt với chuyện sinh con, nuôi con. Nếu Lục Trầm không hợp tác với vai trò làm cha thì mọi áp lực sẽ dồn hết lên An An.

Lê Chấn Hoa năm xưa từng chứng kiến tận mắt vợ mình qua đời vì khó sinh, bốn đứa con lại do một tay ông nuôi lớn. Ông quá hiểu những gian nan trong chuyện này.

Ông tuyệt đối không cho phép công chúa nhỏ của mình bước vào hang cọp như thế.

“Nhưng An An rất thích cậu ta. Nếu không lấy cậu ta, con bé sẽ tự sát. Con phải làm sao đây? Chẳng lẽ để mặc em gái mình c.h.ế.t sao? Ba, anh cả, anh hai, ai nói chắc được chuyện tương lai? Có lẽ sau khi kết hôn, Lục Trầm sẽ thay đổi. Mà cho dù cậu ta không thay đổi, chúng ta vẫn có thể giải quyết Dư Vãn.”

Lê Bách Lâm vốn là người có nguyên tắc.

Nhưng khi nhìn thấy em gái mình c.ắ.t c.ổ tay tự sát, mọi nguyên tắc của anh đã hoàn toàn sụp đổ.

Giữa em gái và một người phụ nữ xa lạ, anh vĩnh viễn chỉ có thể chọn em gái mình.

“Em thấy anh ba nói có lý. Dư Vãn quả thực đáng thương, nhưng thì sao chứ? Xuất thân thấp kém chính là tội lỗi lớn nhất của cô ta.”

Lê Bách Thần quay sang ủng hộ anh ba, cùng thuyết phục cha và anh cả.

“Nhà chúng ta có tiền có thế, chính là để không ai dám ức h.i.ế.p em gái chúng ta. Muốn trách thì chỉ có thể trách Dư Vãn không có người thân bên cạnh.”

Nếu Dư Vãn có cha mẹ yêu thương, có xuất thân tốt đẹp, thì bà cụ Lục đã không xem thường cô ta, và bọn họ cũng sẽ không có suy nghĩ như bây giờ.

Nhưng trong cuộc sống thực tế, không bao giờ có hai từ “nếu như”.

Lê Chấn Hoa lập tức giáng cho con trai mình một cái tát:

“Đồ khốn nạn! Bây giờ không phải người khác ức h.i.ế.p chúng ta, mà là các con đang cậy quyền h.i.ế.p đáp người ta. Con cái của ta sao có thể vô giáo dục đến thế?”

Lê Bách Thần không phản bác lại cha.

Anh ngẩng đầu nhìn Lê Bách Lâm, ánh mắt hai anh em giao nhau, lập tức hiểu ý đối phương.

Máy bay sắp cất cánh, trong suốt mấy tiếng đồng hồ bay, họ sẽ không thể sử dụng mạng internet.

Còn Lê Bách Lâm có thể lợi dụng thời gian này để công khai chuyện đính hôn.

Đến lúc đó, cho dù anh cả và cha có phản đối kịch liệt, thì việc đã rồi, phản đối cũng vô ích.

“Em gái cần uống thuốc, em về phòng bệnh trước, không nói chuyện với mọi người nữa.”

Lê Bách Lâm cúp điện thoại.

Vì em gái, hôm nay anh sẽ ngang nhiên trái ý cha.

Thậm chí, anh không chờ đến khi trời sáng mà liên lạc ngay với giới truyền thông vào giữa đêm, để công bố tin tức đính hôn.

Đêm nay định sẵn là một đêm không ngủ.

Phía Dư Vãn.

Khi ngủ cùng Lục Trầm, để tránh bị làm phiền, cô luôn để điện thoại ở chế độ im lặng.

Đến sáng hôm sau, lúc dậy rửa mặt, cô tiện tay cầm điện thoại lên xem.

Lại một lần nữa, cô bị hàng loạt tin nhắn oanh tạc.

Kiều Sở Sở gửi cho cô một đường link, tiêu đề từng chữ cô đều nhận ra, nhưng ghép lại, cô lại thấy hoàn toàn xa lạ.

“Lục Trầm.”

Cô nhổ bọt kem đánh răng, hướng ra ngoài gọi một tiếng.

Lục Trầm nhấc chân bước vào hỏi:

“Sao thế?”

“Bây giờ anh là người đàn ông đã có vợ rồi đấy.”

“Đương nhiên rồi, thân thể của anh là của em, trái tim của anh cũng là của em. Nếu em không cần anh, vậy anh chẳng còn gì nữa.”

Lục Trầm vẫn còn tâm trạng đùa giỡn.

Tóc anh còn ướt, chưa kịp sấy khô. Những giọt nước lăn xuống theo lọn tóc, chảy qua cơ bắp săn chắc ở ngực, trông thật quyến rũ.

Cho đến khi Dư Vãn lên tiếng:

“Không, anh không phải của em. Bây giờ anh là vị hôn phu của Lê An, là con rể của nhà họ Lê. Hai chúng ta như thế này có tính là lén lút không nhỉ? À mà không đúng, chính xác thì phải là...”

Chưa kịp nói hết câu, môi cô đã bị Lục Trầm chặn lại. Kem đánh răng cô dùng có vị bạc hà, cay cay.

Cảm giác này giống như tâm trạng anh lúc này.

Anh trừng phạt bằng cách véo nhẹ vào phần thịt mềm bên hông cô:

“Không được nói lung tung. Anh với Lê An không có bất cứ quan hệ gì. Nếu em còn nói bậy, hôm nay em đừng mong bước chân ra khỏi cửa.”

“Anh tự xem đi.”

Dư Vãn đưa điện thoại cho anh.

Cô không hẳn là đang tức giận, vì chuyện này thực sự không liên quan đến Lục Trầm. Nói đúng ra, anh cũng là nạn nhân.

Nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy khó chịu.

Con người khi giao tiếp với nhau cần có sự chân thành. Đối với người nhà họ Lục, cô luôn cố gắng giữ hòa khí, muốn xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với họ.

Nhưng sự nhẫn nhịn của cô không đổi lại được sự cảm thông, mà chỉ là những hành động ngày càng quá đáng.

Trước đây họ tìm đủ mọi cách để ghép đôi Lục Trầm và Tống Nghiên. Sau khi Tống Nghiên xảy ra scandal, họ lập tức đổi sang một nàng dâu tương lai khác. Khi không thể ép hai người đến với nhau, họ lại trực tiếp công bố tin đính hôn mà không hề thông qua ý kiến của cô.

Từ đầu đến cuối, họ chưa từng quan tâm đến cảm xúc của cô.

“Vãn Vãn, anh... anh thật sự không ngờ bà nội lại làm như vậy. Tối qua bà gọi điện bảo anh đến bệnh viện thăm Lê An. Anh từ chối rồi, nhưng bà lại trực tiếp quyết định chuyện đính hôn này.”

Lục Trầm ước gì tất cả chỉ là một giấc mơ.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Bà nội anh làm sao có thể hành xử như vậy?

Việc này chẳng khác gì ép cưới cả!

Khoảnh khắc này, anh đột nhiên cảm thấy vô cùng bất lực. Anh đã rất cố gắng dung hòa mối quan hệ giữa Dư Vãn và gia đình mình, nhưng họ cứ hết lần này đến lần khác làm ra những chuyện như thế này.

Đặt mình vào vị trí của cô, nếu anh là Dư Vãn, có lẽ anh cũng sẽ chọn cách chia tay.

Ý nghĩ ấy vừa xuất hiện, Lục Trầm liền siết c.h.ặ.t t.a.y Dư Vãn:

“Vãn Vãn, em đừng rời xa anh.”

Anh thật sự rất sợ nghe cô nói ra hai chữ "chia tay".

“Đương nhiên là không rồi. Tình cảm của chúng ta rất ổn định. Hơn nữa, em yêu anh, đâu phải yêu gia đình anh. Chỉ là, về phía người nhà anh, em cảm thấy họ có lẽ sẽ không bao giờ chấp nhận em.”

Trước đây, Dư Vãn luôn nghĩ rằng sự chân thành sẽ khiến họ thay đổi.

Nhưng bây giờ cô đã thay đổi suy nghĩ.

Định kiến trong lòng người giống như một ngọn núi lớn, trèo qua ngọn núi ấy thực sự quá khó khăn.

“Hay là chúng ta đi đăng ký kết hôn ngay bây giờ đi? Hôm nay là ngày làm việc, Cục Dân chính vẫn mở cửa. Vãn Vãn, sau khi lấy giấy kết hôn xong, anh sẽ công khai ngay lập tức.”

Lục Trầm bất ngờ nghĩ ra một cách hay ho.
 
Lật Bàn Rồi! Ngôi Sao Tuyến 18 Bỗng Chốc Vụt Sáng!
Chương 196



Mặc dù gia đình đã lan truyền tin tức về lễ đính hôn, nhưng dù sao đi nữa, hai người họ vẫn chưa tổ chức tiệc đính hôn.

Chỉ cần anh công khai giấy chứng nhận kết hôn, vấn đề này sẽ được giải quyết. Từ đó về sau, chẳng ai còn nhắc đến chuyện đính hôn nữa.

Khi đã đăng ký kết hôn, anh và Vãn Vãn sẽ chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp.

“Lục Trầm, không phải em không muốn đăng ký kết hôn với anh, chỉ là làm như vậy em cảm thấy không ổn lắm.”

Sau một hồi suy nghĩ, Dư Vãn vẫn từ chối.

Nếu hai người họ tự ý đăng ký kết hôn ngay lúc này, mâu thuẫn giữa Lục Trầm và gia đình sẽ leo thang đến đỉnh điểm.

Hơn nữa, sức khỏe của bà nội Lục không tốt, lỡ như vì quá giận mà ngã bệnh, cả đời này cô sẽ luôn cảm thấy áy náy.

“Dù sao thì bây giờ chúng ta cũng đang sống chung, ngày nào cũng ở bên nhau, còn nuôi hai chú chó đáng yêu. Có kết hôn hay không cũng chẳng khác biệt gì nhiều. Hay là đợi đến lúc gia đình anh chấp nhận em, khi đó chúng ta hãy đăng ký kết hôn.”

Hiện tại, tình trạng của họ chẳng khác gì sau khi kết hôn.

Nhưng Lục Trầm thực sự rất mong muốn có được tờ giấy chứng nhận ấy.

Anh muốn một danh phận chính thức.

Tuy nhiên, Vãn Vãn đã nói vậy, anh cũng không thể ép buộc thêm.

Anh vòng tay ôm lấy eo cô từ phía sau, nghiêm túc hứa hẹn:

“Vãn Vãn, dù ai muốn ép anh ở bên Lê An, anh cũng không bao giờ đồng ý. Trong lòng anh, mãi mãi chỉ có em.”

“Đương nhiên rồi. Được rồi, để em rửa mặt đã. Anh xuống chuẩn bị bữa sáng trước đi nhé?”

Dư Vãn xoa bụng mình.

Dạo này không hiểu sao cô lúc nào cũng thấy đói, khẩu phần ăn cũng tăng lên đáng kể.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Nếu như trước đây cô chỉ ăn một bát cơm, thì bây giờ ít nhất phải một bát rưỡi.

“Được thôi. Trong tủ lạnh vẫn còn ít thịt băm, anh sẽ nấu canh thịt viên rồi hấp bánh bao cho em.”

Lục Trầm làm sao nỡ để người phụ nữ mình yêu phải chịu đói.

Anh lập tức xuống bếp, đeo tạp dề, bắt đầu nhóm lửa nấu ăn.

Khi Dư Vãn rửa mặt xong, bữa sáng gần như đã hoàn thành.

Cô ngồi vào bàn ăn chờ, ngửi thấy mùi thơm từ bếp bay ra, không hiểu sao lại cảm thấy buồn nôn.

Chẳng lẽ dạ dày lại có vấn đề?

“Vãn Vãn, bánh bao đã hấp xong rồi, canh cũng sắp xong, em thử một miếng trước đi.”

Đúng lúc này, Lục Trầm mang ra một đĩa bánh bao.

Đây là bánh bao anh đã làm sẵn và để đông trong tủ lạnh, nhân thịt mà Dư Vãn thích nhất.

Cô cầm một chiếc bánh bao lên, cắn một miếng. Nước thịt tràn đầy, hương thơm của thịt heo lan tỏa khắp khoang miệng.

Nhưng ngay sau đó, cảm giác buồn nôn càng ngày càng mạnh.

Cô vội vàng đặt bánh bao xuống, lấy chiếc thùng rác bên cạnh, cúi người nôn ra.

Tối qua cô ăn không nhiều, cộng thêm vừa rồi chỉ mới ăn vài miếng, nên dạ dày trống rỗng, chỉ nôn ra chút nước mật và dịch dạ dày.

Khi Lục Trầm mang canh ra, anh liền nhìn thấy cảnh tượng ấy.

Anh nhanh chóng đặt bát canh xuống bàn, cầm khăn ướt tới lau miệng cho cô:

“Vãn Vãn, em sao vậy? Sao tự nhiên lại nôn?”

“Em cũng không biết nữa. Hôm trước ăn bánh bao vẫn ổn, nhưng vừa rồi ăn lại thấy buồn nôn. Có lẽ tối qua ngủ em đá chăn nên bị lạnh.”

Dư Vãn uống vài ngụm nước lọc, cố gắng xoa dịu cơn khó chịu.

Đối diện với ánh mắt lo lắng của Lục Trầm, cô cảm thấy hơi áy náy:

“Để anh phải mất công vô ích rồi.”

Mấy chiếc bánh bao này đều là do chính tay Lục Trầm làm theo sở thích của cô. Dù giá trị không cao, nhưng tấm lòng này là vô giá.

Giờ đây lại bị nôn hết vào thùng rác, thật là lãng phí.

“Vãn Vãn, em đừng nghĩ vậy. Có lẽ do bánh bao đông lạnh quá lâu nên ăn vào dễ gây buồn nôn. Lần sau anh sẽ làm ít hơn, không cần để tủ đông nhiều nữa.”

Lục Trầm vừa nói vừa múc cho cô một bát canh.

Thịt băm là thịt tươi anh mua ở siêu thị hôm kia, rau xanh cũng là rau mua sáng qua, mọi thứ đều rất mới.

“Em ăn nhẹ chút canh trước đi, lát nữa đến công ty rồi mua thêm bánh mì ăn nhé.”

Dư Vãn gật đầu, cầm thìa lên, múc một muỗng canh nhỏ đưa vào miệng. Canh thơm ngọt, vị rất đậm đà.

Lục Trầm ngồi đối diện cô, hai người vừa ăn vừa trò chuyện.

Rất nhanh, Dư Vãn uống được nửa bát canh, nhưng cảm giác buồn nôn quen thuộc lại ập đến.

Cô vội vàng đặt thìa xuống, lần nữa cầm thùng rác bên cạnh, cúi người nôn thốc nôn tháo, cả người như muốn kiệt sức.

Nôn liên tiếp hai lần, lúc này cô đã hoàn toàn mất đi cảm giác thèm ăn.

“Anh ăn sáng đi, em đến công ty trước. Có lẽ là bệnh dạ dày lại tái phát. Em sẽ nhịn ăn vài giờ, rồi uống thuốc trị dạ dày sau.”

Bệnh dạ dày của cô cũng được coi là bệnh cũ, chỉ là rất lâu rồi không tái phát. Cô từng nghĩ rằng mình đã khỏi hẳn.

Ai ngờ, hôm nay lại đột ngột tái phát mà không hề báo trước.

Lục Trầm lập tức bước tới, lo lắng hỏi:

“Vãn Vãn, em bị bệnh dạ dày à? Sao trước đây anh chưa từng nghe em nói?”

“Vì em uống thuốc nên đã kiểm soát được, hầu như không tái phát nữa. Ai ngờ bệnh dạ dày lại giống như gã đàn ông cặn bã kia, đột nhiên xuất hiện để gây chú ý.”

Dư Vãn chợt nhớ tới một người.

Lần trước Tạ Hãn gọi điện thoại cho cô, nói năng lung tung, còn ngỏ ý muốn quay lại với cô.

Nhưng sau cuộc gọi ấy, anh ta bặt vô âm tín.

Dựa theo tính cách của Tạ Hãn, Dư Vãn biết anh ta giống như một con gián trong cống rãnh, sống dai dẳng, bám riết không buông. Trừ khi bị tiêu diệt hoàn toàn, nếu không, chỉ cần có cơ hội là anh ta sẽ lại xuất hiện, làm phiền cuộc sống của cô.

Hơn nữa, anh ta rất giỏi xu nịnh, luôn biết cách bám vào người khác để mưu lợi.

Ngày trước, khi cô chỉ là một nghệ sĩ nhỏ bé bị dính đầy scandal, bị giới giải trí dẫm đạp. Tạ Hãn tỏ thái độ cực kỳ tệ bạc, thậm chí còn mong cô biến mất khỏi đời anh ta.

Nhưng bây giờ, khi cô đã nổi tiếng, còn Tạ Hãn lại từ một ngôi sao sa cơ lỡ vận, bị gạt khỏi ánh hào quang, vị thế giữa hai người đã hoàn toàn đảo lộn. Những suy nghĩ mờ ám trong lòng anh ta lại bắt đầu trỗi dậy.

“Chờ em về, em sẽ tìm hiểu xem Tạ Hãn đang ở tình trạng nào. Nếu anh ta tìm cách ra tù, em sẽ lại tống anh ta trở về đó.”

Dư Vãn nghĩ rất đơn giản: rác rưởi thì nên nằm ở nơi thuộc về nó, không nên ra ngoài gây hại cho xã hội.

“Chuyện của Tạ Hãn cứ để anh lo.”

Lục Trầm chẳng thèm để gã đàn ông kia vào mắt.

Tạ Hàn bây giờ chỉ là một con ch.ó mất nhà, chẳng đáng bận tâm.

Điều anh quan tâm hơn cả là sức khỏe của Dư Vãn. Anh nói:

“Vừa rồi em nôn dữ như vậy, nếu không uống thuốc thì chắc chắn không ổn. Hay là chúng ta đến bệnh viện kiểm tra một chút, cho chắc chắn.”

Nếu kiểm tra không có vấn đề gì thì tốt, nhưng lỡ như có chuyện, phát hiện sớm vẫn hơn là muộn.

Dù sao, trước đây Dư Vãn từng là bệnh nhân ung thư.

Dù bây giờ cô đã khỏi bệnh, nhưng Lục Trầm vẫn sợ hãi. Lỡ như đây không phải là bệnh dạ dày, mà là tế bào ung thư di căn đến dạ dày thì...

“Được rồi, hôm nay em sẽ đi kiểm tra.”

Dư Vãn đồng ý.

Cô nghĩ rằng Lục Trầm sẽ tiếp tục ăn sáng, nhưng anh lập tức cúi người xỏ giày:

“Anh sẽ đi cùng em tới bệnh viện.”

Trong tình trạng hiện tại của cô, anh thật sự chẳng còn tâm trạng nào để ăn sáng nữa.
 
Lật Bàn Rồi! Ngôi Sao Tuyến 18 Bỗng Chốc Vụt Sáng!
Chương 197



Dưới sự kiên quyết của Lục Trầm, hai người cùng nhau ra khỏi nhà.

Trên đường đến bệnh viện, Dư Vãn cũng không ngồi yên, cô gọi điện thoại cho Kiều Sở Sở để bàn bạc cách xử lý dư luận trên mạng.

“Chị Dư, hiện tại dư luận trên mạng thật sự rất bất lợi. Em đã liên hệ với một công ty thủy quân, nhưng họ thẳng thừng từ chối nhận đơn này.”

Giọng Kiều Sở Sở đầy lo âu, mái tóc vốn đã rụng nhiều, giờ lại càng rụng từng nắm lớn vì căng thẳng.

Những lời mắng chửi trên mạng quá khó nghe.

Nào là “vợ chính thê, bồ là vợ lẽ”, thậm chí còn có người nói chị Dư là tiểu tam.

Thật nực cười!

Nếu tính theo mốc thời gian, rõ ràng là chị Dư yêu Lục Trầm trước. Bây giờ đột nhiên xuất hiện một vị “hôn thê”, chị Dư tỷ chị vốn là người bị hại lại bị biến thành “tiểu tam” trong mắt dư luận.

Trên đời sao có thể có chuyện vô lý như vậy?

“Chị hiểu rồi. Tình hình của các nghệ sĩ trong công ty thế nào? Các quản lý có kéo được tài nguyên về không?”

So với bản thân, điều Dư Vãn lo lắng hơn cả chính là tương lai của những nghệ sĩ dưới trướng cô.

Nghề diễn viên không giống với nghề khác, tuổi vàng chỉ có một giai đoạn ngắn ngủi. Một khi bỏ lỡ, cả đời có thể sẽ chẳng còn cơ hội tỏa sáng.

Cô không muốn vì vấn đề của mình mà làm lỡ tương lai của họ.

Kiều Sở Sở buồn bã đáp:

“Tạm thời chưa có gì nhưng chị yên tâm, các quản lý đang cố gắng hết sức. Biết đâu tình hình sẽ sớm khởi sắc.”

Nói là vậy, nhưng cả hai đều hiểu rõ trong lòng.

Không ai muốn hợp tác với công ty của họ bởi vì nhà họ Lê. Đặc biệt là sau khi Lê An và Lục Trầm tuyên bố đính hôn, người đứng ra công bố tin này còn là bà nội của Lục Trầm.

Cho dù Lục Trầm yêu Dư Vãn, tình cảm đó sâu đến mức nào đi nữa thì liệu cô có thể quan trọng hơn cả lời nói của bậc trưởng bối nhà họ Lục và thế lực của nhà họ Lê hay không?

Hầu như tất cả mọi người đều đặt cược vào bên nhà họ Lê và coi Dư Vãn như một người bị ruồng bỏ.

“Chị biết rồi. Em cứ trấn an mọi người trước đi, chuyện này chị sẽ tìm cách giải quyết.”

Trong lòng Dư Vãn càng thêm nặng trĩu.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Cô có thể lập công ty, nhưng chẳng lẽ lại tự làm một bộ phim, sau đó nhồi nhét tất cả nghệ sĩ trong công ty vào hay sao?

Để cô diễn xuất thì được, nhưng làm đạo diễn thì thôi miễn bàn.

Khoan đã, cô không thể làm đạo diễn, nhưng cô có thể bỏ tiền thuê người khác làm mà.

Nghĩ đến đây, Dư Vãn ngay lập tức xác định hướng giải quyết cho vấn đề.

“Vãn Vãn, em bảo Kiều Sở Sở lập danh sách các nghệ sĩ trong công ty rồi gửi cho anh. Anh sẽ giúp họ tìm tài nguyên.”

Lục Trầm một lần nữa nhắc lại ý định.

Anh đã gây ra nhiều rắc rối cho Vãn Vãn, giờ đây đương nhiên anh phải là người giải quyết tất cả.

Nhưng Dư Vãn lại từ chối:

“Em không thể chuyện gì cũng dựa vào anh được. Nhưng mà, A Lục này, anh có muốn cân nhắc đầu tư phim hoặc phim truyền hình không?”

Cô có tiền, nhưng không nhiều. Để gánh toàn bộ chi phí cho một bộ phim thì hơi khó.

Nhưng Lục Trầm có tiền.

Thậm chí, anh không cần rút tiền từ công ty, chỉ cần dùng tài khoản cá nhân thôi cũng đủ đầu tư vài bộ phim rồi.

“Chúng ta ký hợp đồng, phân chia lợi nhuận theo tỷ lệ đầu tư. Từ nay anh chính là ‘kim chủ’ của em.”

Dư Vãn vừa nửa đùa nửa thật nói.

Lục Trầm lập tức đồng ý không chút do dự.

Anh tiêu tiền cho bạn gái mình, chẳng lẽ còn cần phải ký hợp đồng sao?

Nhưng thái độ của Dư Vãn rất kiên quyết:

“Anh là nhà đầu tư, mọi thứ phải làm đúng theo pháp luật. Nếu không ký hợp đồng, sau này tính toán sẽ rất rắc rối. Đến lúc đó không chừng lại gây tranh cãi.”

Cô không lo Lục Trầm trở mặt, chỉ là không muốn chiếm lợi từ anh.

Người thân còn phải rạch ròi chuyện tiền bạc, huống chi hai người hiện tại chỉ đang yêu nhau, chưa kết hôn. Cô không thể vừa lấy vừa hưởng hết của anh được.

“Được, dù sao tối nào anh cũng về nhà. Em muốn ký thì cứ mang hợp đồng đến tìm anh.”

Vừa nói, Lục Trầm vừa dừng xe trước cổng bệnh viện.

Hai người cùng nhau xuống xe, vào bệnh viện đăng ký khám bệnh.

Bác sĩ tại quầy tiếp tân nói với Dư Vãn:

“Chuyên gia sáng nay có việc, sẽ đến muộn một chút. Cô muốn đợi hay đăng ký bác sĩ khác?”

“Nếu đợi thì phải chờ bao lâu?”

“Khoảng hai tiếng.”

“Vậy tôi đợi.”

Dư Vãn suy nghĩ một lát rồi quyết định. Dù sao đã đến đây, dành thêm chút thời gian để gặp chuyên gia vẫn đáng.

Lục Trầm muốn ở lại cùng cô, nhưng Dư Vãn từ chối:

“Bây giờ anh có chuyện quan trọng hơn phải làm.”

“Ở bên em chính là chuyện quan trọng nhất.”

“Không.”

Dư Vãn giơ điện thoại lên, ánh mắt nghiêm túc:

“Giải quyết dư luận mới là ưu tiên hàng đầu. Em không muốn ở cùng với ‘hôn phu của người khác’.”

Lúc này, Lục Trầm mới nhớ ra chuyện phiền phức của cái hôn ước đáng ghét kia.

Vừa rồi anh chỉ nghĩ đến việc ở bên cô làm kiểm tra, đến mức quên mất vấn đề nghiêm trọng này.

“Vậy anh đi giải quyết ngay. Sau khi khám xong nhớ gửi kết quả cho anh.”

Lục Trầm cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, rồi xoay người rời đi.

Lên xe, anh không lập tức đến công ty mà đăng nhập vào tài khoản chính thức của mình để đăng bài đính chính.

Nhưng anh phát hiện mật khẩu bị sai.

Người biết mật khẩu tài khoản này không nhiều, trợ lý chắc chắn sẽ không cố tình làm khó anh. Như vậy chỉ còn lại bà nội và mẹ anh.

Lục Trầm đạp mạnh chân ga, nhanh chóng đến công ty. Quả nhiên, trong văn phòng đã có hai vị khách không mời.

“Bà nội, từ cuộc gọi tối qua, bà hẳn đã biết, cháu không hề có chút tình cảm nào với Lê An. Dù cô ta có c.ắ.t c.ổ tay tự tử hay làm gì khác, cháu cũng không mảy may d.a.o động. Tại sao bà còn phải làm thế này?”

Lục Trầm đẩy cửa bước vào, giọng nói lạnh lùng, bước chân dứt khoát.

Họ có thể ép buộc công bố hôn ước, nhưng không thể kiểm soát hành động của anh.

“Cháu sẽ không tham dự lễ đính hôn, càng không thể kết hôn với cô ấy. Người vợ duy nhất của cháu chỉ có thể là Dư Vãn.”

“Bà thấy cháu bị mê muội mất rồi, còn mẹ cháu thì chẳng ra gì, để cháu bước sai hết bước này đến bước khác.”

Bà nội Lục nghiêm giọng, liếc mẹ Lục một cái sắc lạnh trước khi nói.

“Cưới vợ sai chính là hủy cả ba đời. Sai lầm mà ta từng mắc phải, giờ sẽ không lặp lại lần nữa.”

Mẹ Lục cúi đầu, không nói một lời, chỉ lặng lẽ đỏ hoe mắt.

“Bà nội, cháu yêu Dư Vãn, điều này không liên quan đến mẹ cháu. Dù bà, mẹ hay bất kỳ ai, cũng không thể thay đổi tình cảm của cháu dành cho cô ấy.”

Lục Trầm nhíu mày, giọng nói dứt khoát.

Anh ghét việc người nhà bắt bẻ Dư Vãn, và càng ghét việc bà nội chì chiết mẹ mình.

Gia đình phải hòa thuận, chứ không phải suốt ngày hằn học, gây khó dễ lẫn nhau.

Như vậy sao có thể gọi là gia đình?

Lời của anh khiến bà nội Lục tức giận đến run người:

“Chuyện đính hôn đã công bố ra ngoài. Giờ cháu còn làm loạn nữa, thì khác nào quăng mặt mũi nhà họ Lục xuống đất để người ta giẫm đạp?”

“Người thực sự làm nhà họ Lục mất mặt là bà, và bà đã đẩy cháu vào tình thế bất nghĩa, bất nhân.”

Lục Trầm nhíu mày, bình tĩnh đáp.

“Cháu không muốn tổn thương cả hai người phụ nữ, cũng không muốn trở thành một gã đàn ông tồi tệ.”
 
Lật Bàn Rồi! Ngôi Sao Tuyến 18 Bỗng Chốc Vụt Sáng!
Chương 198



"Cháu nên sớm chia tay với Dư Vãn, đưa cho cô ta khoản bồi thường cần thiết, sau đó sống tốt với An An, chẳng phải như vậy mọi người đều vui vẻ hay sao?"

Bà cụ Lục trừng mắt, nói tiếp:

"Bà biết trong lòng con vẫn không quên được cô ấy, vậy thì bồi thường nhiều hơn một chút cũng được."

"Thật vô lý!"

Lục Trầm nhíu mày, giọng nói đầy lạnh lùng:

"Bà nội, công ty bây giờ không còn là nơi bà nói gì thì làm nấy nữa. Cho dù bà đổi mật khẩu tài khoản chính thức, cháu vẫn có tài khoản cá nhân của mình."

Anh đã quyết tâm chống lại tất cả họ đến cùng.

Trước đây khi còn làm diễn viên, anh từng thành lập một studio mang tên Lục Trầm. Sau đó, dưới sự ép buộc mạnh mẽ từ gia đình, anh buộc phải rời khỏi giới giải trí để tiếp quản sản nghiệp, khiến tài khoản của studio rơi vào trạng thái bỏ không.

Cả anh và fan hâm mộ đều biết rằng tài khoản này sẽ không còn cập nhật thêm nội dung nào nữa, nhưng vì những kỷ niệm chứa đựng trong đó, anh không nỡ xóa đi, và các fan cũng không hề bỏ theo dõi.

Giờ đây, trước mặt mẹ và bà nội, Lục Trầm đăng nhập vào tài khoản đã lâu không sử dụng này.

"Cháu dám."

Bà cụ Lục giận dữ, gần như hét lên:

"Lục Trầm, chẳng lẽ cháu thật sự muốn ép bà vào chỗ chết? Chuyện đính hôn giữa hai nhà đã là chuyện chắc chắn, bà không cho phép cháu làm loạn."

Bà vươn tay muốn giật lấy điện thoại.

Nhưng bà đã lớn tuổi, thêm vào việc nằm trên giường tĩnh dưỡng nhiều năm, làm sao nhanh nhẹn bằng Lục Trầm? Anh khẽ nghiêng người, dễ dàng né tránh.

Lục phu nhân đứng một bên cũng không nhịn được, lên tiếng khuyên nhủ:

"Trầm à, đừng cãi nhau với bà nội con, con biết sức khỏe bà không tốt mà, sao còn cố tình làm bà tức giận?"

"Mẹ, thế mẹ có bao giờ nghĩ đến cảm giác của con không? Mẹ và bà nội độc đoán như thế, chẳng lẽ không sợ con bị trầm cảm sao?"

Lục Trầm ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn mẹ mình.

Lục phu nhân nghẹn lời, không biết phải đáp lại thế nào.

Con trai bà đang yên đang lành, sao lại đột nhiên nhắc đến trầm cảm?

Không khí trong văn phòng dần trở nên căng thẳng. Đột nhiên, bà cụ Lục đưa tay lên ngực, thở hổn hển, hơi thở càng lúc càng nặng nề.

"Mẹ, mẹ làm sao vậy?"

Lục phu nhân vội vàng chạy đến đỡ bà, nhẹ nhàng vỗ lưng bà để giúp bà dễ thở hơn.

Nhưng cơn nghẹt thở của bà cụ vẫn không thuyên giảm, gương mặt bà đỏ bừng lên, khiến Lục phu nhân vừa lo lắng vừa hoảng loạn, không biết nên làm gì.

Cuối cùng, Lục Trầm buộc phải thoát khỏi tài khoản, lập tức gọi điện thoại cấp cứu.

Bệnh viện cách đây không xa, xe cứu thương rất nhanh đã đến. Các nhân viên y tế mang cáng lên, Lục Trầm giúp đỡ dìu bà nội nằm lên cáng, sau đó cùng lên xe cứu thương.

Dòng trạng thái anh đã chuẩn bị sẵn trên Weibo, rốt cuộc vẫn chưa kịp nhấn nút đăng tải.

Bên phía Dư Vãn.

Cô cuối cùng cũng đợi được bác sĩ đi làm, vội vàng cầm phiếu đăng ký đi khám.

"Triệu chứng này kéo dài bao lâu rồi?"

Sau khi nắm được sơ lược tình hình, bác sĩ không lập tức chỉ định kiểm tra mà hỏi thêm vài câu khác.

Dư Vãn nóng lòng muốn đến công ty giải quyết công việc, bèn nói:

"Bác sĩ, hay là ông cứ cho tôi chụp X-quang trước, nếu không có vấn đề gì nghiêm trọng, ông cứ kê đơn thuốc cho tôi uống tạm. Khi nào rảnh, tôi sẽ quay lại kiểm tra kỹ hơn."

"Chụp X-quang không thể tùy tiện được. Nếu cô đang mang thai, tia phóng xạ sẽ gây ảnh hưởng xấu đến thai nhi, thậm chí có khả năng dẫn đến dị tật."

Bác sĩ nghiêm túc giải thích.

Ông cần loại trừ khả năng mang thai trước khi cho phép cô chụp phim.

Dư Vãn sững sờ. Cô lắc đầu đáp:

"Tôi không thể mang thai được, mỗi lần đều có thực hiện biện pháp an toàn."

"Không có biện pháp nào đạt hiệu quả 100%. Cô nên đi xét nghiệm m.á.u trước, đồng thời kiểm tra xem có viêm nhiễm gì không. Kết quả sẽ có nhanh thôi, sau đó cô quay lại đây tìm tôi."

Bác sĩ đã nói vậy, Dư Vãn cũng đành phải làm theo.

May mắn là giờ này bệnh viện không quá đông người. Cô nhanh chóng hoàn thành việc xét nghiệm máu, sau đó ngồi chờ kết quả tại hành lang.

Một giờ sau, bác sĩ nhận được báo cáo, gọi cô vào phòng.

Ông không vòng vo, trực tiếp đưa ra tin chấn động:

"Cô mang thai rồi. Cảm giác buồn nôn là bình thường, không phải bệnh dạ dày, mà là triệu chứng của giai đoạn đầu thai kỳ."

"Á? Sao có thể như vậy chứ, điều này sao có thể?"

Dư Vãn đưa tay chạm lên bụng, mãi vẫn chưa thể hoàn hồn.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Ở đây, trong cơ thể cô, đã có một sinh linh bé nhỏ - đứa trẻ của cô và Lục Trầm.

Cô không biết mình rời khỏi bệnh viện bằng cách nào. Đứng bên lề đường, Dư Vãn vừa chờ Kiều Sở Sở đến, vừa nhắn tin cho Lục Trầm.

Lục Trầm không trả lời, có lẽ anh đang bận.

Vậy thì tối nay gặp anh, cô sẽ trực tiếp báo cho anh tin vui này.

Điều mà Dư Vãn không biết là, bệnh viện sau lưng cô chính là nơi Lê An đang nằm điều trị.

Gia đình họ Lê sau khi đáp chuyến bay đã lập tức đến đây. Khi bước vào cổng bệnh viện, họ liền nhìn thấy Dư Vãn.

Chỉ một cái liếc mắt, Lê Chấn Hoa đã dừng bước.

Trong đầu ông bất chợt hiện lên một câu nói:

"Quả nhiên là con của cố nhân."

Dư Vãn và vợ ông giống nhau đến kỳ lạ, đặc biệt là đôi mắt. Vợ ông khi còn trẻ cũng có đôi mắt to tròn, sáng long lanh như vậy.

"Ba, đó chính là Dư Vãn, con hồ ly chen chân vào tình cảm của em gái và Lục Trầm."

Lê Bách Thần từng nhìn thấy ảnh Dư Vãn, vừa nhìn đã nhận ra.

Anh ta sải bước lớn tiến tới, giơ tay định tát cô.

Nhưng Dư Vãn phản ứng rất nhanh, tránh được cái tát và nắm chặt cổ tay anh ta.

"Anh là ai?"

Người này đúng là kỳ lạ. Cô chưa từng gặp anh ta trước đây, vậy mà anh ta lại đột nhiên xông tới định đánh cô.

Đừng nói là bệnh nhân trốn khỏi bệnh viện tâm thần nhé!

"Đồ không biết xấu hổ, cô còn dám tránh à? Là cô chen chân vào hôn nhân của em gái tôi. Cô đúng là đồ ti tiện. Sao cô không bị xe đ.â.m c.h.ế.t đi?"

Lê Bách Thần buông ra những lời cay nghiệt nhất để công kích cô.

Dư Vãn lập tức đoán được thân phận của người này.

Chắc chắn anh ta là anh trai của Lê An.

Cô mỉm cười châm biếm:

"Người nhà họ Lê các người đều như vậy sao? Cướp đồ của người khác còn quay ngược lại vu oan, đúng là 'kẻ ác luôn kêu oan trước', câu này được các người diễn giải thật nhuần nhuyễn."

"Bà cụ Lục chỉ chấp nhận em gái tôi làm cháu dâu, cô là cái thá gì?"

Lê Bách Thần tức giận đến mức sắc mặt đỏ bừng.

Không hổ là em trai của Lê An, tính tình đanh đá như đúc. Nhưng đáng tiếc, cô không hề yếu đuối để bị bắt nạt.

"Tôi kết hôn với Lục Trầm, chứ không phải với bà cụ Lục. Dựa vào quyền lực gia tộc để ép người khác kết hôn, các người đúng là bỉ ổi vô liêm sỉ."

Dư Vãn nhếch môi cười lạnh.

Cô còn định nói thêm vài câu, nhưng lúc này, Lê Chấn Hoa đã bước tới.

Ông đẩy con trai mình ra, chăm chú nhìn Dư Vãn. Trong đôi mắt đã đong đầy nước.

Ông chắc chắn rằng năm đó vợ ông chỉ sinh một người con gái. Vậy tại sao người trước mắt lại giống vợ ông đến vậy?

Không chỉ là đường nét trên khuôn mặt, mà còn cả khí chất. Ông thậm chí có ảo giác, dường như người vợ trẻ trung của ông đã trở về.

Chẳng lẽ Dư Vãn có quan hệ m.á.u mủ với vợ ông? Nếu không, thật sự không thể giải thích nổi sự tương đồng này.

Mang theo nghi ngờ, Lê Chấn Hoa cất giọng hỏi:

"Cô Dư, cô có biết cha mẹ ruột của mình là ai không?"
 
Lật Bàn Rồi! Ngôi Sao Tuyến 18 Bỗng Chốc Vụt Sáng!
Chương 199



"Không biết."

Ánh mắt Dư Vãn càng lúc càng ngập tràn sự mỉa mai.

Bọn họ hỏi câu này, chẳng phải đã có sẵn câu trả lời trong đầu hay sao?

"Chắc hẳn các người đang muốn chèn ép tôi, nhưng lại sợ cha mẹ ruột của tôi tìm đến, lỡ đâu họ cũng là gia đình giàu có thì sao? Chẳng phải lúc đó sẽ giống như nước lớn nhấn chìm long vương miếu hay sao?"

"Nhìn cô thế này, cả người đầy mùi nghèo khổ, chẳng trách cha mẹ ruột của cô lại bỏ rơi cô!" Lê Bách Thần không cam lòng, tiếp tục dùng những lời độc ác để công kích cô.

Lê Bách Bình đứng bên nghe mà cau mày.

Lời này quá cay nghiệt, đến anh, một người anh trai, cũng không thể chấp nhận được.

Anh giơ nắm đấm, đ.ấ.m mạnh vào người Lê Bách Thần:

"Im miệng đi!"

Đối diện với Dư Vãn, Lê Bách Bình cúi người, vẻ mặt áy náy:

"Hai đứa em trai tôi đều quá nuông chiều em gái, cảm xúc bộc phát nên làm việc không lý trí. Thật lòng xin lỗi cô."

"Người đóng vai kẻ ác, người lại diễn vai kẻ thiện, gia đình Lê các người đúng là nên mở một nhà hát đi."

Dư Vãn không hề tỏ vẻ biết ơn.

Cô bước ra ven đường, mở cửa xe rồi ngồi vào xe của Kiều Sở Sở.

Sau lưng, Lê Bách Thần ôm ngực, cau mày:

"Anh cả, anh điên rồi à? Chính cô ta là người khiến em gái chúng ta đau khổ muốn chết. Vậy mà anh còn bênh vực cô ta? Đừng nói là anh thích cô ta rồi nhé."

Trước đây, bố đã giới thiệu biết bao thiên kim tiểu thư, toàn những người vừa xinh đẹp vừa gia thế nhưng anh cả không để ý đến ai.

Chẳng lẽ khẩu vị của anh cả không phải sơn hào hải vị, mà lại là cháo trắng dưa muối?

"Đừng nói bậy!"

Lê Chấn Hoa cũng giáng cho con trai một cú đấm.

Tay còn lại của ông nắm chặt, giữa ngón cái và ngón trỏ là một sợi tóc.

Đây là sợi tóc ông cố ý lấy từ Dư Vãn khi vừa lướt qua cô.

Ông rõ ràng chỉ có một đứa con gái nhưng nhìn gương mặt giống hệt người vợ quá cố của mình, ông không thể không nghi ngờ.

An An không hề giống vợ ông, cũng không giống ông.

Nếu chưa từng nhìn thấy Dư Vãn, có lẽ cả đời này ông sẽ không nghi ngờ gì. Nhưng giờ đây, ông đã thấy.

Làm xét nghiệm ADN cũng không phải chuyện khó khăn, coi như bỏ tiền để đổi lấy sự yên lòng vậy.

Nhà họ Lê dù phát triển chủ yếu ở nước ngoài nhưng vẫn có tài sản ở trong nước, trong đó có một bệnh viện.

Sau khi gửi mẫu tóc đi, kết quả xét nghiệm ADN đã được trả về ngay trong ngày.

Lê Chấn Hoa nhìn tờ báo cáo trong tay, ngẩn người thật lâu.

"Ba, vừa rồi em ba gọi điện cho con, nói rằng em gái..."

Lê Bách Bình bước tới, điện thoại vẫn cầm trên tay.

Nhìn thấy báo cáo trong tay ba mình, anh khựng lại, vừa bối rối vừa kinh ngạc:

"Đây là gì?"

Anh và ba người em của mình lớn lên bên nhau từ nhỏ. Nếu ba nghi ngờ, lẽ ra ông đã làm xét nghiệm từ khi họ còn bé, chứ đâu phải để đến bây giờ.

Hơn nữa, ba và mẹ tình cảm rất sâu đậm. Ông làm sao có thể nghi ngờ người vợ mà ông yêu thương?

Hay là... ông có con riêng bên ngoài?

Chỉ trong vòng một phút ngắn ngủi, hàng loạt suy nghĩ trào dâng trong tâm trí Lê Bách Bình.

Mãi đến khi Lê Chấn Hoa đặt tờ báo cáo vào tay anh, nói:

"Hôm nay khi gặp Dư Vãn, ba cứ ngỡ như nhìn thấy vợ mình lúc trẻ. Hai người họ quá giống nhau, có một giọng nói vang lên trong lòng ba, nhất định phải làm xét nghiệm ADN."

"Vậy... Dư Vãn là em gái ruột của chúng ta sao?"

Lê Bách Bình cảm giác như sóng lớn cuộn trào trong lòng.

Cảm giác này chẳng khác gì một quả b.o.m nguyên tử nổ tung bên tai, khói mù khổng lồ bao trùm khiến anh choáng váng, đầu óc trống rỗng.

Em gái chỉ có một.

Nếu Dư Vãn là em gái ruột, vậy còn Lê An thì sao?

Người mà họ đã nâng niu trong lòng bàn tay bao nhiêu năm qua, Lê An thực sự là ai?

"Chẳng lẽ kết quả xét nghiệm có thể sai? Thảo nào An An không hề giống ba hay mẹ, không giống về ngoại hình đã đành, đến cả tính cách cũng chẳng giống."

Lê Chấn Hoa bỗng chốc già đi mười tuổi.

Vợ ông là người phụ nữ dịu dàng, hiểu chuyện và luôn biết nghĩ cho người khác.

Còn An An thì từ nhỏ đã kiêu căng, tùy hứng, hoàn toàn không chịu nghe lời. Chỉ cần ông nặng lời một chút, An An lập tức làm loạn, tuyệt thực để phản kháng.

Vì muốn con gái lớn lên khỏe mạnh, ông hết lần này đến lần khác nhẫn nhịn, đêm đêm tự hỏi chính mình: Tại sao đứa con gái bảo bối mà vợ ông để lại lại trở thành như thế này?

Giờ đây, tất cả đã sáng tỏ.

Bởi vì An An vốn dĩ không phải con gái ruột của họ, cho nên cô mới chẳng hề giống họ chút nào.

Lê Bách Bình nắm chặt tờ giấy trong tay, nói:

"Ba, con muốn làm thêm một xét nghiệm ADN cho An An nữa."

"Làm đi, ba cũng muốn xem kết quả sẽ ra sao."

Lê Chấn Hoa vỗ nhẹ vai con trai.

Lấy mẫu tóc của Lê An rất dễ dàng. Nhân lúc vào thăm em gái trong bệnh viện, Lê Bách Bình khéo léo rút một sợi tóc của cô.

Lê An hoàn toàn không hay biết, vẫn đang cùng hai người anh còn lại bàn bạc về việc tổ chức tiệc đính hôn.

Thỉnh thoảng, cô còn buông vài lời mắng chửi Dư Vãn.

Lê Bách Lâm và Lê Bách Thần liên tục gật gù đồng ý. Chỉ cần em gái vui, bảo họ nói gì, làm gì, họ đều sẵn lòng.

Nhìn cảnh tượng ấy, trong lòng Lê Bách Bình chỉ thấy tràn đầy sự châm biếm. Đợi đến lúc hai người họ biết sự thật, chắc chắn sẽ hận chính mình bây giờ đến tận xương tủy.

Anh không nói gì, lập tức mang mẫu tóc đi xét nghiệm. Đợi đến khi có kết quả, anh mới cầm tờ giấy quay lại phòng bệnh.

"Anh cả, anh cũng nhớ đến thăm em sao? Em còn tưởng trong lòng anh, em sống c.h.ế.t ra sao cũng chẳng quan trọng."

Lê An chu môi oán trách:

"Anh chẳng thương em gì cả."

Ánh mắt Lê Bách Thần nhìn anh cũng đầy trách móc:

"Chắc là anh cả bận lo việc tiệc đính hôn, không thì anh còn làm gì nữa chứ?"

Lê Bách Bình nghe ra được hàm ý trong lời em trai.

Họ chẳng qua cho rằng anh không ở cạnh chăm sóc Lê An, nên phải bù đắp cho cô ở những việc khác.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Nhưng anh không đáp lời, chỉ đặt hai tờ giấy kết quả xét nghiệm ADN lên bàn, rồi lạnh lùng tuyên bố:

"Lê An không phải em gái của chúng ta. Dư Vãn mới là em gái ruột."

"Anh nói dối!"

Phản ứng của Lê Bách Thần là dữ dội nhất.

Làm sao có thể như thế được?

Anh ta đã nói những lời ác độc đến vậy với Dư Vãn. Tối hôm qua, trong lúc ở cạnh Lê An trong bệnh viện, anh ta thậm chí còn bàn bạc với cô, rằng nếu Dư Vãn không chịu buông tay, họ sẽ khiến cô không thể không buông tay.

Tạo ra một vụ tai nạn xe hơi đối với nhà họ Lê là chuyện vô cùng đơn giản.

Tất nhiên, họ không định lấy mạng Dư Vãn, chỉ muốn cô phải nằm viện một thời gian, để tỉnh táo mà từ bỏ những ý nghĩ không nên có.

"Anh tự mà xem đi. Không tin anh cả thì chẳng lẽ đến thiết bị xét nghiệm của bệnh viện mà cậu cũng không tin sao?"

Lê Bách Bình lạnh lùng nhìn em trai mình.

Ánh mắt anh cũng lướt qua Lê Bách Lâm đang đứng bên cạnh.

"Hai cậu luôn nuông chiều Lê An, vì cô ta mà việc gì cũng dám làm, thậm chí là tổn thương người vô tội. Giờ thì hay rồi, các cậu đã vì một kẻ giả mạo mà làm tổn thương chính em gái ruột của mình. Tại sao tôi lại có những đứa em mù quáng như các cậu chứ?"

Giá như họ chịu nghe lời anh, đừng quá chiều chuộng Lê An, thì mọi chuyện đã không đi đến mức này.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back