Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Lật Bàn Rồi! Ngôi Sao Tuyến 18 Bỗng Chốc Vụt Sáng!

Lật Bàn Rồi! Ngôi Sao Tuyến 18 Bỗng Chốc Vụt Sáng!
Chương 205



Lê Bách Thần trước đây từng nói trước mặt cô rằng, anh muốn Dư Vãn gặp tai nạn xe, sau đó nằm trong phòng ICU.

Giờ đây, anh lại nói hối hận là hối hận, còn muốn đổ hết mọi sai lầm lên đầu cô.

Được thôi, cô sẽ biến điều đó thành sự thật!

Cô muốn xem Lê Bách Thần sẽ làm gì khi chuyện này xảy ra!

“Lê tiểu thư, có một chuyện không cần chúng tôi nói, chắc cô cũng hiểu rõ. Tai nạn xe cộ là chuyện không thể kiểm soát, việc người ta c.h.ế.t hay tàn phế đều không thể nói chắc được.”

“Ý của các anh là không làm được?”

“Không, không, tất nhiên không phải.”

Người đàn ông lắc đầu.

“Chuyện này với người khác có thể hơi khó, nhưng với chúng tôi thì chỉ là chuyện nhỏ. Chỉ là về giá cả, e rằng Lê tiểu thư phải thêm một chút nữa.”

Lê An vốn đã tính sẵn kế hoạch quỵt nợ.

Nhóm người này vốn không thể ra ánh sáng, bọn họ không thể vì tiền mà kiện cô ra tòa, càng không thể làm lớn chuyện với cảnh sát. Nếu báo cảnh sát, người bị bắt đầu tiên chắc chắn là bọn họ.

Trong tình huống này, họ muốn tiền thì cô cho, miễn là việc hoàn thành, còn lại cô sẽ tính sau.

“Các anh muốn bao nhiêu cũng được, chỉ cần làm xong việc. Dù sao tiền đặt cọc cũng đã đưa, đợi khi nghe tin Dư Vãn bị tàn phế, tôi sẽ thanh toán phần còn lại.”

“Vậy cảm ơn Lê tiểu thư đã ủng hộ công việc làm ăn của chúng tôi.”

Người đàn ông dẫn đầu cúi chào cô một cách lịch sự, tiễn cô rời đi.

Nhóm người này làm việc rất hiệu quả. Chỉ trong một đêm, họ đã điều tra được nơi ở của Dư Vãn và Lục Trầm, sáng hôm sau đã đến đó canh chừng.

Như thường lệ, Dư Vãn rời nhà đi làm.

“Vãn Vãn, đừng quên mang theo bữa sáng. Dạ dày em không tốt, nhất định phải ăn sáng đấy.”

Lục Trầm từ biệt thự bước ra, tay cầm túi giấy da, chạy theo cô.

Anh đặt túi vào tay cô, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô.

Không xa đó, có hai ánh mắt đang chăm chú nhìn họ.

Một ánh mắt đến từ nhóm lính đánh thuê mà Lê An thuê, ánh mắt còn lại là của Lê Bách Thần.

Anh trai cả từng nói, Dư Vãn không muốn gặp bọn họ, đặc biệt là không muốn gặp anh.

Vì vậy, anh không xuất hiện trước mặt cô để làm cô khó chịu, nhưng anh không thể kiềm chế được mong muốn được nhìn thấy cô.

Được nhìn em gái từ xa thế này cũng đã đủ rồi.

Là một người đàn ông, anh có thể thấy rõ trong mắt Lục Trầm là tình yêu tràn đầy. Nghĩ lại, nếu không yêu, làm sao Lục Trầm có thể chịu được áp lực từ cả gia đình để ở bên cô chứ?

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Em gái có được một nơi nương tựa tốt, thật sự rất đáng mừng.

“Được rồi, em đi đây. Lát nữa anh nhớ mang Đại Đầu và Bánh Mì đến trường nhé.”

Dư Vãn vừa nói, vừa nhìn thấy hai cái đầu của Đại Đầu và Bơ thò ra sau lưng Lục Trầm.

Sau một thời gian chung sống, Bơ đã học được thói làm nũng của Đại Đầu, thậm chí còn giỏi hơn.

Nó nằm trên đất, cố gắng mở to đôi mắt, phát ra tiếng k** r*n đáng thương.

Dư Vãn mềm lòng ngay lập tức.

Dù sao mục đích ban đầu cho chúng đến trường không phải để học, mà là để chúng kết bạn với những chú chó khác.

Dư Vãn đổi ý: “Thôi được, nếu chúng không muốn đến trường thì để chúng ở nhà cũng không sao.”

Cả hai chú chó vui mừng, nhảy nhót quanh cô. Đại Đầu thậm chí còn ôm lấy chân cô.

Nếu là trước đây, Dư Vãn rất sẵn lòng chơi đùa với chúng, nhưng bây giờ thì khác.

Lục Trầm bước tới bế Đại Đầu đi, xoa đầu nó.

“Bây giờ không được chơi trò nhảy lên người nữa, vì mẹ con đang mang thai, trong bụng có em bé đấy.”

Dù Đại Đầu biết cách chơi đùa nhẹ nhàng, nhưng đây là lần mang thai đầu tiên, Lục Trầm không muốn có bất kỳ sơ suất nào.

Nghe tin này, Lê Bách Thần ngây người.

Anh không dám tin, nhìn chằm chằm vào bụng của Dư Vãn. Ở đó, thật sự có một sinh mệnh nhỏ sao?

Khoảnh khắc ấy, anh bất giác nhớ lại ngày mẹ anh sinh khó. Bốn anh em họ đã đứng ngoài phòng phẫu thuật, cùng chờ đón sinh mệnh mới.

Nhưng điều họ chờ đợi lại là tin dữ về mẹ.

Khi đó, anh còn rất nhỏ, chưa thể hiểu được ý nghĩa của hai chữ “tử vong.” Anh chỉ biết rằng mẹ được đẩy vào phòng phẫu thuật khi còn khỏe mạnh, nhưng lúc được đưa ra, bà đã trở nên lạnh lẽo.

Gương mặt của mẹ còn bị phủ lên một tấm vải trắng.

Việc sinh con đối với phụ nữ quả thực là bước qua cửa tử. Vậy mà trước đây, anh từng nghĩ đến việc tạo ra một vụ tai nạn xe cộ để hại em gái cùng đứa con trong bụng cô.

Nếu anh cả không kịp thời đưa báo cáo xét nghiệm ADN cho anh xem, có lẽ giờ đây Dư Vãn đã gặp chuyện không may, thậm chí có thể là một xác hai mạng.

Anh rốt cuộc đã làm gì vậy.

Giây phút này, Lê Bách Thần tràn ngập hối hận. Anh hận không thể quay ngược thời gian để tự tay đánh c.h.ế.t mình trong quá khứ. Không trách được em gái không muốn nhận anh, bởi một kẻ tàn nhẫn và vô đạo đức như anh vốn dĩ không xứng đáng được hưởng tình thân.

Anh đáng bị c.h.ế.t dần trong cô độc và hối tiếc.

Anh biết mình không xứng đáng tham gia vào cuộc sống của Dư Vãn, nhưng vẫn không thể kiềm lòng mà hướng ánh mắt về phía cô.

Dư Vãn đưa tay vuốt nhẹ bụng mình, gương mặt rạng rỡ nụ cười. Cô vẫy tay với Lục Trầm:

“Được rồi, em đi đây. Anh mau quay vào nhà đi.”

Lần trước khi đi khám, bác sĩ đã dặn rằng trong giai đoạn đầu thai kỳ, nên vận động nhẹ nhàng.

Vì vậy, Dư Vãn cố ý đậu xe ở cổng khu chung cư, để mỗi lần lên xuống xe đều phải đi bộ một đoạn, coi như vận động.

Nhưng ngay khoảnh khắc cô bước ra khỏi cổng, nhóm lính đánh thuê đang ẩn nấp trong bóng tối đã bắt đầu hành động.

Một chiếc xe lao thẳng về phía cô với tốc độ kinh hoàng.

Trong tích tắc ngàn cân treo sợi tóc, Lê Bách Thần lao ra khỏi chỗ ẩn nấp, đẩy mạnh Dư Vãn sang một bên:

“Vãn Vãn, hãy sống tiếp!”

Dù cả đời này cô không tha thứ cho anh cũng không sao, chỉ cần cô sống tốt là đủ.

Dư Vãn loạng choạng, ngã xuống đất.

Cô không màng đến việc đứng dậy, vội vàng quay đầu nhìn lại. Lê Bách Thần đang đứng ngay tại vị trí cô vừa đứng, rồi anh như cánh diều bị đứt dây, bị chiếc xe đ.â.m bay lên không trung, lộn vài vòng trước khi rơi xuống đất.

“Vãn... Vãn...”

Lê Bách Thần cố gắng nhìn về phía cô lần cuối trước khi bất tỉnh.

Anh cả đã nói đúng, anh thật sự là một kẻ nhu nhược, không dám đối diện với lỗi lầm của mình.

Nhưng anh thực sự muốn bù đắp cho em gái, không chỉ bằng lời nói, mà bằng tất cả những gì anh có.

Nhóm lính đánh thuê thấy đ.â.m nhầm người, mà tiếng động còn khiến Lục Trầm từ trong biệt thự chạy ra, họ không dám nán lại, lập tức quay xe rời đi.

Lục Trầm nhanh chóng chạy đến bên Dư Vãn, đỡ cô dậy, lo lắng hỏi:

“Vãn Vãn, em có sao không? Bụng có đau không? Chúng ta phải đến bệnh viện kiểm tra ngay.”

“Anh đừng lo cho em, mau xem anh ấy thế nào đi! Vừa rồi là anh ấy đã cứu em. Nếu không phải anh ấy đẩy em ra thì người nằm dưới đất bây giờ chính là em...”

Giọng Dư Vãn lạc đi, cô không nói trọn vẹn được một câu.

Cô không ngờ rằng, Lê Bách Thần lại làm đến mức này.
 
Lật Bàn Rồi! Ngôi Sao Tuyến 18 Bỗng Chốc Vụt Sáng!
Chương 206



Tai nạn xe không phải chuyện đùa, vừa rồi anh ấy thật sự đã liều mạng cứu cô, lấy một mạng đổi một mạng.

Ban đầu, Dư Vãn đã quyết định cả đời này sẽ không có bất kỳ liên hệ nào với nhà họ Lê.

Nhưng giờ đây, người cô ghét nhất lại trở thành ân nhân cứu mạng của cô.

Trong lòng cô trăm mối ngổn ngang, đủ loại cảm xúc đan xen không thể gọi tên.

"Anh gọi xe cứu thương trước đi, em đứng đây chờ, còn anh ra xem tình trạng của anh ấy thế nào."

Lục Trầm nhanh chóng đi đến bên cạnh Lê Bách Thần.

Phần sau đầu của anh ấy bị va đập nứt toác, m.á.u không ngừng chảy, nhuộm đỏ cả nền xi măng, trên người còn nhiều vết thương khác, da thịt trầy xước be bét, trông vô cùng thảm khốc.

Lục Trầm không dám chạm vào người anh, sợ làm anh tổn thương thêm. Anh chỉ đứng canh chừng bên cạnh, thỉnh thoảng cúi xuống kiểm tra hơi thở của Lê Bách Thần.

May mắn thay, anh ấy vẫn còn sống.

Rất nhanh, xe cứu thương đã tới. Lục Trầm giúp nhân viên y tế đưa Lê Bách Thần lên cáng, sau đó dìu Dư Vãn lên xe.

Trên đường tới bệnh viện, một y tá vô tình nhìn về phía Dư Vãn, bỗng kinh ngạc thốt lên:

"Cô gặp tai nạn sao?"

"Tôi không."

Dư Vãn lắc đầu.

Y tá tiếp tục phỏng đoán:

"Vậy sao phía dưới của cô lại chảy m.á.u liên tục? Cô có thai đúng không?"

Lời này vừa dứt, sắc mặt Dư Vãn lập tức thay đổi.

Thai kỳ sớm mà chảy máu, liệu có phải là dấu hiệu sảy thai không?

Cô đã mong chờ sự ra đời của sinh linh nhỏ bé này biết bao, chẳng lẽ...

"Không đâu, đứa trẻ này rất kiên cường, chắc chắn sẽ không sao cả."

Lục Trầm siết c.h.ặ.t t.a.y cô, ánh mắt tràn đầy sự kiên định.

"Tin anh đi, con của chúng ta sẽ khỏe mạnh mà lớn lên."

"Em biết mà."

Dư Vãn gượng cười đáp lại.

Cuối cùng, xe cứu thương cũng dừng lại trước cổng bệnh viện. Dư Vãn một mình đi thẳng tới khoa sản, còn Lục Trầm thì ở lại bên cạnh Lê Bách Thần.

Anh hiểu rằng trong lòng Dư Vãn chắc chắn đang lo lắng cho Lê Bách Thần. Dù sao đi nữa, anh ấy cũng là ân nhân cứu mạng cô. Hiện tại, cô còn đang bận kiểm tra sức khỏe nên không thể lo liệu gì thêm, vì vậy Lục Trầm thay cô gánh vác trách nhiệm này.

"Ai là người nhà của bệnh nhân? Tình trạng bệnh nhân rất nguy kịch, cần người nhà ký giấy cam kết mới có thể tiến hành phẫu thuật."

Bác sĩ đẩy Lê Bách Thần vào phòng mổ, sau đó đưa giấy miễn trách nhiệm cho Lục Trầm.

"Anh có thể ký được không?"

Tình trạng của Lê Bách Thần vô cùng nghiêm trọng, kéo dài thêm một giây đồng nghĩa với việc nguy hiểm gia tăng gấp bội.

Lục Trầm không chút do dự:

"Tôi có thể."

"Anh là gì của bệnh nhân?"

"Tôi là em rể của anh ấy, để tôi ký là được."

Lục Trầm cầm bút, nhanh chóng ký tên mình lên tờ giấy.

Trong lúc chờ ca phẫu thuật kết thúc, anh gọi điện cho Lê Bách Bình để thông báo tình hình.

"Tôi sẽ tới ngay."

Đầu dây bên kia, Lê Bách Bình gần như phát điên.

Mấy ngày nay, quá nhiều chuyện dồn dập xảy ra.

Đầu tiên là Lê An tự tử, sau đó là sự việc thật giả chị em. Bây giờ đến cả Lê Bách Thần cũng gặp tai nạn xe.

Dù có bất mãn với cậu em trai này thế nào đi nữa, họ vẫn là người một nhà, cùng chung dòng máu. Ngay sau cuộc gọi, anh lập tức kéo theo cha và em trai đến bệnh viện.

Ở phía Lê An.

Cô ta vẫn đang ở nhà mơ mộng, tưởng tượng cảnh Dư Vãn nằm trong phòng ICU.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Cho đến khi đám lính đánh thuê tìm tới, mang theo một tin tức xấu:

"Chúng tôi đ.â.m nhầm người."

"Cái gì? Sao các người có thể phạm phải sai lầm cơ bản như vậy! Các người muốn chọc tức tôi c.h.ế.t hay sao!"

Lê An hoàn toàn mất kiểm soát.

Cô ta đặt toàn bộ hy vọng vào đám người này, thế mà kết quả là gì?

Tại sao bọn họ lại vô dụng như thế!

"Nếu các người đã đ.â.m nhầm thì làm lại một lần nữa! Đâm c.h.ế.t cũng được, đ.â.m tàn phế cũng xong nhưng nhất định phải đ.â.m trúng cô ta!"

Người đàn ông dẫn đầu không nói gì, chỉ kiên nhẫn đứng chờ, đợi đến khi Lê An trút hết cơn giận.

“Người chúng tôi đ.â.m phải là Lê Bách Thần, anh hai của cô. Ban đầu mục tiêu là Dư Vãn, nhưng ngay khoảnh khắc sắp đ.â.m trúng, anh hai cô đã lao ra cứu cô ấy.”

Mọi chuyện đúng là hoang đường.

Em gái thuê người đ.â.m người, anh trai lại lao ra cứu người, cuối cùng em gái hại c.h.ế.t chính anh trai ruột của mình.

Làm lính đánh thuê bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên họ nghe thấy chuyện kỳ quặc như thế này.

"Đáng đời anh ta! Các người không cần quan tâm đến anh ta. Tóm lại, nghĩ cách đ.â.m trúng Dư Vãn lần nữa. Tôi biết các người muốn tiền, tôi sẽ trả gấp đôi."

Lê An không hề hối hận, tiếp tục ra lệnh.

Nếu Lê Bách Thần chết, cô ta tất nhiên rất vui. Nhưng giờ đây, điều cô ta muốn hơn cả là Dư Vãn phải chết.

Nếu không, tại sao Dư Vãn có thể hạnh phúc bên Lục Trầm, còn cô ta lại chịu cảnh này?

Những điều Lê An tưởng tượng rất hoàn mỹ, nhưng đám lính đánh thuê lại không làm theo ý cô ta.

"Lê tiểu thư, người chúng tôi đ.â.m phải là nhị thiếu gia của nhà họ Lê. Nếu giờ không chạy, liệu chúng tôi có thể sống sót mà rời khỏi đây không?"

Người đàn ông cười lạnh.

"Cô đúng là phải trả tiền, nhưng không phải tiền công mà là tiền bịt miệng."

"Nếu chuyện này lộ ra, chúng tôi c.h.ế.t chắc, mà cô cũng đừng mong sống yên ổn!"

Nhà họ Lê dù có cưng chiều vị tiểu thư này đến đâu, cũng không đời nào tha thứ cho một người dám hại anh trai ruột mình.

Lê An tức giận đến phát điên:

"Các người đang uy h.i.ế.p tôi sao? Các người không làm, tự nhiên sẽ có người khác làm. Một xu tôi cũng không trả!"

Vừa dứt lời, cô ta quay đầu định bỏ đi, nhưng người đàn ông đã ra tay trước, đ.ấ.m mạnh vào cổ cô ta, khiến cô ta ngất xỉu tại chỗ.

Không trả tiền mà muốn đi ư?

Mơ đi!

Hắn lập tức liên lạc với Lê Chấn Hoa, không nói rõ mọi chuyện mà chỉ bảo rằng Lê An đang trong tay họ, nếu muốn người thì phải trả tiền chuộc.

"Lê An không phải con gái tôi. Năm đó hai đứa trẻ đã bị trao nhầm. Các người muốn tìm ai thì tìm, tôi không bỏ tiền ra đâu."

Lê Chấn Hoa nói xong liền cúp máy.

Giờ ông đã lo cho con trai và con gái ruột còn không đủ, đâu có tâm trí bận lòng đến Lê An!

Người đàn ông ngẩn người. Thì ra đây là tiểu thư giả mạo?

Nếu đã bị lừa, vậy thì cô ta phải trả giá.

Hắn quay lại phòng, lấy nước muối tạt vào mặt Lê An để đánh thức cô ta, sau đó không chút nương tay mà dùng mọi cách tra tấn.

Tiếng kêu thảm thiết của cô ta vang lên không dứt trong căn phòng.

Tại phòng cấp cứu bệnh viện.

Sau khi kiểm tra thai nhi xong, Dư Vãn cầm kết quả xuống lầu, hỏi Lục Trầm:

"Bây giờ thế nào rồi?"

"Vẫn đang phẫu thuật. Tỷ lệ thành công chỉ có mười phần trăm."

Tim Dư Vãn trùng xuống.

Nếu Lê Bách Thần thực sự c.h.ế.t vì cứu cô, cả đời này cô sẽ không bao giờ quên được chuyện đó.

"Vãn Vãn, anh có chuyện muốn nói với em."

Lê Bách Bình bước đến, nhẹ giọng gọi cô.

Anh đưa Dư Vãn đến trước mặt Lê Chấn Hoa:

"Anh không mong em quay về nhà họ Lê, nhưng có những chuyện em cần phải biết."

Sau đó, anh kể lại chi tiết về gia đình họ Lê và tình yêu của cha đối với mẹ cô.

Dư Vãn trầm mặc.

Dù Lê Bách Thần và Lê Bách Lâm không ra gì, nhưng người cha này thực sự không có lỗi.

Những năm qua, ông cưng chiều Lê An, nhưng chưa bao giờ nuông chiều cô ta đến mức mất lý trí như Lê Bách Thần. Chỉ là vì công việc bận rộn, con cái lại đông nên ông không thể biết hết mọi chuyện mà thôi.
 
Lật Bàn Rồi! Ngôi Sao Tuyến 18 Bỗng Chốc Vụt Sáng!
Chương 207: Hoàn



“Vãn Vãn, anh trai nói nhiều như vậy chỉ để em biết rằng, em chưa bao giờ bị cha mẹ bỏ rơi. Cha mãi mãi là cha của em, dù em có chấp nhận hay không.”

Trong mắt Lê Chấn Hoa, nước mắt lấp lánh.

Chỉ cần con gái được bình an, ông đã mãn nguyện, không đòi hỏi gì thêm.

Dư Vãn không biết phải nói gì, đầu óc cô lúc này hỗn loạn vô cùng.

“Có thể cho con thêm thời gian để suy nghĩ được không?”

“Đương nhiên là được, Vãn Vãn. Ba hy vọng có thể tham dự đám cưới của con. Nhưng nếu con không muốn, cũng không sao. Ba sẽ công khai làm rõ hôn ước giữa hai nhà Lục và Lê, tuyệt đối không để chuyện này ràng buộc hai đứa.”

Lê Chấn Hoa hoàn toàn tôn trọng quyết định của con gái.

Ông đã bỏ lỡ quá trình trưởng thành của con, vậy thì ông còn tư cách gì để đòi hỏi quá nhiều?

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Không lâu sau, cửa phòng phẫu thuật mở ra. Bác sĩ bước ra với gương mặt mệt mỏi.

“Chúc mừng mọi người, ca phẫu thuật đã thành công nhưng bệnh nhân vẫn chưa qua cơn nguy kịch.”

“Chúng tôi có thể vào thăm anh ấy không?”

Lê Bách Bình lo lắng hỏi.

Nhận được sự đồng ý, mọi người cùng đến phòng bệnh của Lê Bách Thần.

Trên người anh ta cắm đầy ống dẫn, mũi gắn ống thở. Khi nhìn thấy Dư Vãn, ánh mắt anh lập tức sáng lên.

Anh yếu ớt gọi:

“Vãn Vãn, em có thể gọi anh một tiếng anh trai được không?”

Anh không chắc mình có thể vượt qua được, thậm chí có thể sẽ không sống đến ngày dự đám cưới của cô. Nhưng nếu trước khi c.h.ế.t có thể nghe cô gọi mình một tiếng “anh trai”, thì anh đã mãn nguyện rồi.

“Lê Bách Thần!”

Lê Chấn Hoa nghiêm mặt không đồng tình.

Hành động này của anh chẳng khác gì lấy cái c.h.ế.t ra để ép buộc.

Lê Bách Thần lặng lẽ nhắm mắt lại.

Quả thật, anh không có tư cách để nghe tiếng gọi đó. Nhớ lại những lời mình từng nói khi cùng Lê An bàn cách hại Dư Vãn, anh không khỏi thấy bản thân thật đáng khinh.

“Anh trai.”

Cuối cùng, Dư Vãn cũng thốt ra hai từ ấy.

Xét về hành động, không xét về tâm tư, anh đã cứu mạng cô. Chỉ riêng điều đó đã đủ để cô gọi một tiếng “anh trai”.

Nhưng điều đó không có nghĩa cô thật lòng chấp nhận họ.

Rời khỏi phòng bệnh, Dư Vãn nói ra quyết định của mình:

“Những năm qua, con đã quen với việc sống một mình. Con chưa sẵn sàng để có gia đình. Chuyện sau này thì cứ để sau này tính.”

Có lẽ một ngày nào đó cô sẽ chấp nhận cha và anh trai, hoặc có lẽ không. Tất cả tùy thuộc vào ý trời, mọi thứ cứ để tự nhiên mà tiến triển.

“Được, Vãn Vãn. Ba sẽ lập tức cho người làm rõ những tin đồn trên mạng. Chúc hai con tân hôn vui vẻ, hạnh phúc trọn đời.”

Lê Chấn Hoa đích thân tiễn con gái rời bệnh viện.

Sau khi nhà họ Lê đứng ra làm sáng tỏ, mọi tin đồn trên mạng ngay lập tức biến mất.

Cùng lúc đó, bà nội của Lục Trầm cũng biết được thân thế thật sự của Dư Vãn. Bà há hốc miệng, mãi vẫn chưa lấy lại tinh thần.

“Nếu con nghe lời bà, chia tay với Dư Vãn để đính hôn với đại tiểu thư nhà họ Lê, thì bây giờ con có phải hủy hôn để quay lại với cô ấy không? Hôn nhân không phải trò đùa, bà nội à.”

Lục Trầm lạnh nhạt hỏi.

Bà nội anh cứng họng, không nói được lời nào.

Ai mà ngờ, cuối cùng Dư Vãn mới chính là đại tiểu thư thật sự?

Nếu biết trước, bà đã không cản hai người ở bên nhau. Bây giờ thành ra thế này, bà thật sự mất mặt cả trong lẫn ngoài.

“Mẹ, khi con còn nhỏ mẹ hay khóc, nói rằng bà nội luôn làm khó mẹ. Dù lúc đó con chưa hiểu hết, nhưng những ký ức này con vẫn nhớ rõ.”

Lục Trầm quay sang mẹ mình.

“Giờ mẹ cũng từng làm dâu, tại sao mẹ lại làm khó Vãn Vãn như vậy?”

Bà Lục im lặng.

Thực ra, trong lòng bà có một suy nghĩ rất ích kỷ. Người ta thường nói “nhiều năm làm dâu, cuối cùng cũng đến lúc làm mẹ chồng”.

Bà không muốn vừa phải chiều lòng mẹ chồng khi còn trẻ, giờ làm mẹ chồng lại phải chiều con dâu. Mọi đắng cay bà đều chịu hết, vậy thì công bằng ở đâu?

"Tân Mai, những năm qua, mẹ thật có lỗi với con. Mẹ luôn mang thành kiến với con, nhưng đó không phải lỗi của con, mà là lỗi của mẹ. Làm dâu nhà họ Lục, con thực sự đã làm rất tốt, hơn nữa con còn nuôi dạy Lục Trầm thành người xuất sắc như vậy."

Cuối cùng, bà Lục là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.

Người mẹ chồng khó tính bỗng nhiên nói lời xin lỗi khiến Lục phu nhân không dám tin vào tai mình.

Từ ngày bước chân vào nhà họ Lục, bà chưa từng nhận được sự hài lòng từ mẹ chồng. Bà luôn bị soi xét, chỉ trích, dường như mọi thứ bà làm đều không đúng. Nhưng hôm nay, bà Lục lại chủ động nhận lỗi.

Đây thực sự là kỳ tích thứ tám của thế giới.

“Mẹ... mẹ có phải đang sốt không?”

Lục phu nhân kinh ngạc hỏi, cảm thấy hoặc là mẹ chồng mình bị sốt, hoặc chính bà bị sốt.

Bà Lục trừng mắt nhìn con dâu.

“Thôi nào, đừng có được nước làm tới. Sau này, chuyện của bọn trẻ để chúng tự lo, mẹ không can thiệp nữa. Hai mẹ con mình có thể cùng nhau đi dạo phố, massage. Mẹ biết một tiệm massage làm rất giỏi, lần sau mẹ dẫn con đi nhé.”

“Vâng, đúng lúc vai và lưng con đang rất mỏi. Đi massage chắc sẽ đỡ hơn nhiều.”

Lục phu nhân vui vẻ đồng ý.

Từ trước đến giờ, bà chưa từng ra ngoài cùng mẹ chồng. Ý nghĩ này khiến bà cảm thấy mới lạ và thích thú.

Sau này, buổi sáng họ đi dạo phố, chiều về tập yoga. Lịch trình mỗi ngày kín mít, khiến cả hai chẳng còn thời gian nghĩ đến chuyện khác.

Còn về phần Lục Trầm và Dư Vãn, thái độ của họ cũng đồng nhất:

“Các con cứ sống vui vẻ bên nhau. Khi nào sinh cháu cần chúng ta giúp chăm sóc, cứ nói một tiếng, chúng ta sẽ hỗ trợ. Nếu không cần, chúng ta càng nhẹ nhàng. Nhưng riêng việc tổ chức đám cưới, chắc chắn chúng ta phải tham gia. Dù sao mẹ chỉ có mỗi mình con là con trai, cưới xin cả đời chỉ có một lần, mẹ nhất định sẽ giúp con tổ chức thật rình rang.”

Lục Trầm và Dư Vãn nhìn nhau mỉm cười.

Ngay sau đó, Lục Trầm thông báo tin vui:

“Mẹ, mẹ sắp được lên chức bà nội rồi. Lãn Lãn đã có thai rồi.”

Tin tức này khiến cả Lục phu nhân và bà Lục không khỏi sững sờ.

Với những người lớn tuổi, chẳng có gì hạnh phúc hơn việc gia đình đông con nhiều cháu. Giờ đây, cháu trai sắp kết hôn, lại thêm tin nhà sắp có thêm thành viên mới, đúng là niềm vui nhân đôi.

Lục phu nhân lập tức đỡ Dư Vãn ngồi xuống.

“Vãn Vãn, lần đầu mang thai rất quan trọng, con đừng làm việc gì nặng. Công việc cứ tạm gác lại, việc bưng trà rót nước để Lục Trầm lo hết.”

“Bác gái, con đâu có yếu ớt đến mức đó.”

Dư Vãn cười khổ.

Nhưng chưa kịp dứt lời, trên tay cô đã xuất hiện một chiếc vòng ngọc, tiếp theo là một phong bao đỏ dày cộp.

Những ngày sau đó, cả nhà họ Lục cùng nhau chuẩn bị chu toàn từng chi tiết nhỏ nhất cho đám cưới. Vào ngày trọng đại, gia đình họ Lê cũng đến tham dự. Họ đứng từ xa trong hội trường, dõi theo đôi tân lang tân nương trên sân khấu và âm thầm chúc phúc.

Khi tiếng nhạc vang lên, Lục Trầm và Dư Vãn trao nhau nụ hôn.

Tương lai của họ sẽ là một cuộc sống dài lâu, hạnh phúc viên mãn.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back