Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Phong Thiếu Gia Theo Đuổi Vợ

Phong Thiếu Gia Theo Đuổi Vợ
Chương 100: Nút Thắt Có Thể Điều Chỉnh



"Cô chỉ cần trả lời xem có muốn hay không."

Vân La lại nói.

"Muốn, tôi nằm mơ cũng muốn."

Diêu Nhược lập tức đáp lại, còn làm bộ như đang thề, để tăng thêm độ tin cậy.

"Vậy thì lại đây, tôi sẽ chỉ cho cô cách làm."

Vân La vẫy tay gọi Diêu Nhược lại gần, sau đó thì thầm vào tai cô ta vài câu : "Cố lên."

"Cái giá này… lớn quá đi."

Diêu Nhược có phần do dự, nếu là chuyện khác thì còn có thể xem xét, chứ quy tắc ngầm thế này thực sự quá đáng.

Vân La liếc mắt về phía Diêu Nhược, chế giễu:

"Không muốn đánh mất thì không thể bắt được sói, cô nghĩ rằng mọi chuyện tốt đẹp sẽ tự nhiên rơi xuống sao?"

"Nhưng mà anh ta trông cũng quá xấu."

Diêu Nhược tỏ ra không vui, Vân La thấy vậy trong lòng cười thầm, đúng là vừa muốn làm lại vừa muốn giữ gìn trinh tiết, không có chuyện tốt đẹp nào như thế cả.

"Cô tự quyết định, đi hay không thì tùy."

Vân La nói xong thì không nói thêm gì nữa, chỉ im lặng ngồi đó để thợ trang điểm tẩy trang.

Diêu Nhược do dự mãi, nghĩ đến kế hoạch mà Vân La nói, dụ dỗ phó đạo diễn, để phó đạo diễn gây sức ép buộc đạo diễn Dương thay người.

Nhưng phó đạo diễn không những xấu xí mà còn béo phì, bụng bia nhìn như mang thai, chỉ nhìn thôi đã thấy khó chiu, nói gì đến việc phải ngủ với anh ta.

Hay là tìm anh Trạm giúp đỡ một chút?

Diêu Nhược nghĩ trong lòng, sau đó cô ta không chờ thợ trang điểm tẩy trang xong mà tự mình ra ngoài.

Vân La nghe thấy âm thanh mở cửa, mở mắt ra nhìn thấy Diêu Nhược gấp gáp chạy ra ngoài, khóe miệng cô ta không khỏi nhếch lên, quả nhiên danh lợi còn hơn cả trinh tiết.

Không ai có thể thoát khỏi cám dỗ của danh lợi.

Phong Quyết vẫn đang ngồi trong quán cà phê ở phim trường chờ đợi, sau khi cảnh sát rời đi, từ trong đó lại có vài người đi ra, trong đó có vệ sĩ của Hạ Mạt và người mà anh phái đến để theo dõi Thẩm Thanh Âm.

"Thiếu chủ."

Những người đó vào quán cà phê, đứng trước mặt Phong Quyết.

"Có phát hiện gì không?"

Phong Quyết ngón tay vuốt nhẹ lên cốc cà phê, hỏi.

"Chúng tôi đã kiểm tra trước khi cảnh sát đến, không phát hiện ra vấn đề gì, cả dây và trục cũng không có vấn đề, và dây được thay mới từ sáng nay."

Một người trong số đó nói.

"Vậy là do người phụ trách dây an toàn làm ra?"

Mặt Phong Quyết trở nên nghiêm túc, giọng nói lạnh lùng như gió Bắc.

"Khi phu nhân quay phim, chúng tôi cũng đứng không xa, không thấy anh ta có hành động gì lén lút."

"Không có bất thường này cũng không có bất thường kia, chẳng lẽ là ma quỷ sao?"

Mặt Phong Quyết tối sầm, giọng nói bất chợt tăng cao, mặc dù không trách ai, nhưng họ lại có vẻ như đang đối mặt với mối đe dọa, sợ hãi không dám nhìn thẳng vào Phong Quyết.

"Việc nhỏ như vậy mà cũng không làm được, các anh còn có ích gì nữa?"

Phong Quyết lại nói.

"Mong thiếu chủ hãy trách phạt."

Tất cả mọi người đồng loạt quỳ xuống, từng người tự xin chịu phạt.

"Bên cảnh sát nói thế nào?"

"Họ cũng không phát hiện được gì, nhưng cuối cùng có thể để giải quyết vấn đề, họ đã bắt người phụ trách dây an toàn đi, nói là sẽ thẩm vấn kỹ lưỡng."

Mặc dù rất sợ cái không khí nặng nề của Phong Quyết lúc này, nhưng vẫn phải nhắm mắt đáp lại.

Không tìm ra manh mối khiến họ cảm thấy bất lực, đây đã không phải là lần đầu tiên hay thứ hai, sau vụ ngộ độc và sự kiện ở sở thú, giờ lại thêm chuyện này, làm sao không khiến họ cảm thấy lo lắng.

Nếu là trước đây, họ đã sớm bị thiếu chủ gửi đi tận đâu đó rồi.

Nhưng càng như vậy, họ lại càng cảm thấy xấu hổ.

Họ tự mãn cho rằng mình đã học được nhiều kỹ năng, nhưng giờ đây lại liên tiếp thất bại, thậm chí không thể nắm được chút thông tin nào, dù chỉ là một góc nhỏ.

Cuối cùng, Phong Quyết cũng không phạt họ, nhưng cũng không để họ thoải mái, anh lên tiếng:

"Nếu lần này còn không tìm ra manh mối, các cậu cứ về mà tự tập luyện đi. Tôi không nói khi nào các cậu trở lại, thì các cậu cứ ở lại căn cứ."

Phong Quyết nói xong, mọi người không dám nói gì, chỉ biết cúi đầu.

Đây đã là một hình phạt rất khoan dung, nhưng nghĩ đến việc phải trở lại căn cứ tập luyện dưới sự nghiêm khắc của những người ở đó, họ lại thấy hình phạt này thật không dễ chịu chút nào.

Phong Quyết không hỏi điều mình muốn hỏi, cũng không ở lại lâu, không nhìn họ lấy một cái, rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Anh đã ra ngoài một thời gian dài, không biết Thẩm Thanh Âm có phát hiện ra không, có nghĩ về mình hay không.

Chỉ cần nghĩ đến cô, tâm trạng vốn bực bội của anh lập tức được xoa dịu, khóe miệng còn nhếch lên một nụ cười nhạt.

Các vệ sĩ nhìn theo Phong Quyết dần khuất bóng, chỉ một nụ cười nhạt vừa rồi cũng khiến họ cảm thấy lạnh gáy, từng người nhìn nhau không nói.

"Thiếu chủ vừa cười, không biết có ý nghĩa gì không?"

"Tôi cảm thấy lạnh gáy quá."

"Tôi cũng cảm thấy vậy, thiếu chủ như đang cảnh báo chúng ta, thôi, không nói nữa, chúng ta tiếp tục tìm manh mối đi, lần này mà không có gì, chúng ta sẽ phải trở lại căn cứ luyện tập lại rồi."

Nghĩ đến đây, một người không khỏi lắc đầu, vẻ mặt chán nản nói.

Họ vừa dứt lời, mọi người cũng không nói gì thêm, sau khi do dự một lúc, thì lần lượt rời khỏi quán cà phê.

Diêu Nhược gọi điện cho Dung Trạm, lúc đó anh vẫn ở bệnh viện, mọi người đang ở bên Thẩm Thanh Âm trò chuyện vui vẻ.

Khi điện thoại của anh vang lên, mọi người nhất thời không phản ứng kịp, cuối cùng là Hạ Mạt nghe thấy, liền hét lên:

"Ồn ào quá, không biết trước khi đến thăm bệnh nhân thì điện thoại phải tắt sao?"

Dung Trạm bị cô quát mới nhận ra, lấy điện thoại ra xem, hóa ra là Diêu Nhược gọi, vội vàng bắt máy:

"Nhược Nhược, có chuyện gì không?"

Nói xong anh đi ra ngoài.

Hạ Mạt liếc mắt nhìn Dung Trạm, nói với giọng điệu không hài lòng:

"Còn gọi là Nhược Nhược, thật là ghê tởm."

"Cậu không cần phải bực bội như vậy đâu."

Thẩm Thanh Âm nhìn anh với ánh mắt đồng cảm, vỗ vỗ vai an ủi:

"Dù sao Nhược Nhược và Dung Trạm tuy có chút quan hệ họ hàng nhưng cũng không phải là cùng một giuộc, cậu không nên đối xử với anh ấy như vậy."

"Được rồi, được rồi."

Hạ Mạt thấy mọi người đều bênh vực Dung Trạm, càng cảm thấy không thoải mái, nhưng cũng không thể không nhượng bộ, tức giận nói:

"Được rồi, không nói về anh ta nữa, mình đến đây lâu như vậy, sao Phong Quyết vẫn chưa trở về? Anh ấy đi đâu rồi?"

"Phong Thánh, ba của con ở đâu rồi?"

Hạ Mạt thấy không ai trả lời, liền quay lại hỏi Phong Thánh.

Thẩm Thanh Âm nhìn quanh, cũng không thấy Phong Quyết đâu, bất giác cảm thấy có chút chán nản.

Người ta lâu như vậy không có mặt, mình lại không hề nhận ra.

Nếu anh ở đây mà mình lại không chú ý đến anh, thì còn gì là trời đất nữa.

Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Âm không khỏi mỉm cười thầm.

Một người lớn như vậy, trước mặt mình lại luôn tỏ ra như một đứa trẻ.

Phong Quyết trở lại phòng bệnh, thấy mọi người đều nhìn mình, cảm giác như có điều gì không ổn, liền hỏi:

"Mọi người sao thế, nhìn tôi như vậy làm gì?"

"Ba ơi, cuối cùng ba cũng về. Dì Hạ nói ba không chăm sóc mẹ mà đi đâu tìm vui vẻ rồi."

Phong Thánh bắt chước một giọng điệu giả mạo để châm chọc, khiến Hạ Mạt tức giận, nhưng Phong Thánh thì không hề sợ hãi, thậm chí còn làm mặt quỷ với cô, làm Hạ Mạt tức giận muốn xông tới túm lấy cậu.

"Tôi vừa ở quán cà phê ngoài phim trường. Họ nói không phát hiện được manh mối."

Phong Quyết cau mày nói.

"Sao lại như vậy? Nếu đã làm thì chắc chắn sẽ có manh mối chứ?"

Hạ Mạt không tin tưởng, hỏi:

"Không lẽ họ tài giỏi đến mức không để lại một chút dấu vết nào?"

"Cứ như vậy cũng không phải là cách."

Hạ Nguyên Hy đột nhiên lên tiếng, nhìn Phong Quyết với vẻ mặt điềm tĩnh:

"Không thể nào không có manh mối, chỉ e là họ chưa tìm ra hoặc không biết mà thôi."

"Lúc tôi quay phim hôm nay, cảm giác như có một đôi mắt cứ dõi theo mình. Khi tôi tìm kiếm thì lại không thấy ai. Lúc đầu tôi nghĩ không có gì bất thường, nhưng lần đầu treo dây thì không có chuyện gì, tôi đã lơ là mất cảnh giác, không ngờ lần thứ ba thì lại xảy ra chuyện."

Thẩm Thanh Âm hồi tưởng lại.

"Âm Âm, em hãy nói rõ tình huống lúc đó."

Phong Quyết ánh mắt sáng lên, nắm lấy tay Thẩm Thanh Âm.

"Lần đầu treo dây, em nghe thấy một chút âm thanh, nhưng lúc đó em nghĩ có thể là ảo giác, khi cố gắng nghe thì lại không còn nữa. Lần đó rất suôn sẻ, nhưng ngay trước khi em hạ xuống, diễn viên quần chúng lại bị rối loạn, khiến em bị kéo lại. Lần thứ hai không nghe thấy gì, nhưng trước khi hạ đất, em bị kẹt không thể nhúc nhích, dù có vùng vẫy thế nào cũng không cử động được. Thời gian em vùng vẫy là bao lâu, em không rõ, nhưng trong lúc em giãy giụa thì bỗng nhiên rơi xuống nhanh chóng. Em không phòng bị gì nên khi chạm đất thì chân em đau đến mức không còn cảm giác."

Thẩm Thanh Âm hồi tưởng lại, vẫn còn cảm thấy sợ hãi, không ngừng vỗ n.g.ự.c để giảm bớt cảm giác sợ hãi trong lòng.

"Nghe những gì Âm Âm nói, tôi cảm giác như dây bị thắt nút, nhưng khi người giãy giụa thì lại làm cái nút thắt ấy buông ra, vì vậy dây bỗng dài ra và rơi xuống."

Hạ Mạt đột nhiên nói.

Nhưng vào lúc này, Phong Quyết bỗng nhiên vỗ tay vào đầu, nói:

"Hình như tôi đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi."

"Chuyện gì?"

Hạ Mạt và Phong Thánh đều khẩn trương hỏi.

"Tai nạn lần này rất có thể là như những gì Hạ Mạt nói. Dây không đứt, trục xoay thì bình thường, mà có cả người thợ dây treo đứng canh, sao có thể xảy ra lỗi sơ đẳng như vậy? Vậy thì rất có khả năng là ngay cả người thợ dây cũng không biết có chuyện như vậy xảy ra, còn Âm Âm thì bị kẹt không nhúc nhích, do đó liên tục vùng vẫy khiến nút thắt trên dây bị bung ra, và dây bỗng nhiên dài ra khiến Âm Âm rơi xuống."

Phong Quyết nói xong, liền lấy điện thoại gọi cho vệ sĩ, bảo họ đi kiểm tra xem dây có dấu vết gì rõ ràng không.

Phía bên kia không phụ lòng mong đợi, nhanh chóng gọi lại, nói rằng có một chỗ gấp rõ ràng, vết gấp cách mặt đất năm mét, nhưng đo khoảng cách vết gấp lại thấy có tám mét.

Có nghĩa là lúc ở năm mét thì dây bị kẹt không nhúc nhích, nhưng khi Thẩm Thanh Âm giãy giụa, nút thắt đã được tháo ra, và mặt đất không xa nhưng do ba mét dư ra khiến Thẩm Thanh Âm rơi xuống nhanh chóng.

Nghe đến đây, Hạ Mạt không nhịn được đập bàn một cái, tức giận nói:

"Bảo sao không có manh mối, nếu không phải anh nói ra, ai mà nghĩ đến chuyện này thật quá đáng ghê tởm."

Cô càng nói càng tức giận, hận không thể ngay lập tức bắt kẻ đã âm thầm hại Thẩm Thanh Âm lại để đánh cho một trận.

Nhưng vấn đề là cô còn không biết kẻ gây án là ai thì làm sao mà bắt được?
 
Phong Thiếu Gia Theo Đuổi Vợ
Chương 101: Quay Lại Đoàn Phim



"Điều này em cũng không rõ."

Thẩm Thanh Âm trả lời, những chuyện như thế này, Phong Quyết chưa từng nói với cô.

"Âm Âm, cậu có phải đã đắc tội với ai không?"

Hạ Mạt hỏi.

"Mình luôn cảm thấy những chuyện này có điều gì đó không bình thường."

"Mình không nghĩ ra đã đắc tội với ai."

Thẩm Thanh Âm nghĩ một chút, ngoài gia đình Vân La, cô không có kẻ thù nào khác.

Vậy ai lại có tâm tư thâm độc đến mức muốn báo thù mình chứ?

"Âm Âm, cậu có nghe nói không, đạo diễn Dương đã tạm ngừng quay phim, nói là chờ cậu khỏi bệnh rồi sẽ tiếp tục."

Hạ Mạt tự hào nói: "Vì vậy, cậu phải nhanh chóng bình phục."

"Ừm ừm."

Thẩm Thanh Âm cũng không ngờ rằng cô đã chuẩn bị tâm lý để bị thay thế, mà không ngờ đạo diễn Dương lại muốn cô, trong lòng cũng có chút vui mừng.

"Nhưng mà, mình luôn cảm thấy trong thời gian này, Vân La và Diêu Nhược nhất định sẽ gây rối, nhất là Vân La, cô ta rất mong cậu không khỏe, bây giờ có cơ hội như vậy, không gây rối thì mới lạ."

Hạ Mạt vừa nói vừa lo lắng, biểu hiện rất sốt ruột: "Họ thật sự là rắc rối."

Phong Quyết và những người khác lần theo dấu vết của thợ điều khiển dây, đến nhà tù để tìm anh ta.

Ban đầu, họ định hỏi anh ta có biết về việc dây bị thắt nút hay không, nhưng không ngờ anh ta yêu cầu Phong Quyết cứu anh ta ra, nếu không sẽ không nói.

Trong tình thế không còn cách nào khác, Phong Quyết đành phải nhờ người, thông qua mối quan hệ, đưa anh ta ra.

Sau khi nghe được thông tin về người mua dây, anh lập tức cho người theo dõi.

Không ngờ rằng, người này có khả năng phản gián cực cao, rất nhanh đã phát hiện ra, rồi biến mất không dấu vết, khiến họ không còn dấu vết nào để truy tìm.

Về chuyện này, Phong Quyết cảm thấy vô cùng thất vọng, lẽ ra đây là một manh mối tốt, nhưng lại đột ngột bị cắt đứt, làm sao anh không cảm thấy bực bội được?

Lần nào cũng vậy, anh đều nắm trong tay mọi thứ, mọi việc đều do anh quyết định, nhưng giờ đây tình huống không nằm trong tầm kiểm soát, cảm giác bất lực này khiến anh cảm thấy khó chịu.

Hạ Nguyên Hy vỗ vai anh, an ủi:

"Từ từ thôi, cậu càng gấp gáp thì càng không có cách nào. Nếu như họ không xuất hiện, dù có tìm đến c.h.ế.t cũng không tìm thấy được."

"Tôi làm sao có thể không gấp? Chậm một chút, Âm Âm sẽ thêm phần nguy hiểm. Chúng tôi khó khăn lắm mới gặp lại nhau, làm sao tôi có thể mất cô ấy lần nữa? Như vậy tôi sẽ sụp đổ."

Phong Quyết thất vọng đ.ấ.m vào tường.

"Vậy chúng ta chỉ có thể cử thêm người đi theo bên cạnh Âm Âm, cố gắng bảo vệ họ. Đồng thời, tôi cảm thấy chuyện này không chỉ điều tra về Âm Âm, mà còn phải điều tra cả gia đình cô ấy. Tôi luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản."

Hạ Nguyên Hy nói.

"Ừ, tại sao lại nói như vậy?"

Phong Quyết hỏi.

"Cậu không thấy điều gì đó kỳ lạ sao? Họ luôn muốn khiến Âm Âm chết, mà lại còn là cái c.h.ế.t tự nhiên. Lần đầu là vụ ngộ độc, lần thứ hai là sự cố tại sở thú, cộng thêm lần này là dây an toàn. Nếu lần này thành công, hậu quả của việc Âm Âm ngã xuống sẽ không thể tưởng tượng nổi."

Hạ Nguyên Hy dừng lại một chút, nhìn Phong Quyết, thấy anh cũng đã hiểu ý của mình, lại nói:

"Nếu họ thật sự muốn Âm Âm chết, hoàn toàn có thể ra tay trực tiếp, nhưng họ lại không làm như vậy, rõ ràng là có tính toán, nên mới dùng những cách như vậy. Tôi nghĩ rằng chuyện này nhất định có vấn đề gì đó ẩn sau."

"Cậu nghĩ trong trường hợp nào mà muốn g.i.ế.c người, lại còn có nhiều lo lắng như vậy?"

Hạ Nguyên Hy nhìn Phong Quyết nói.

Phong Quyết suy nghĩ một chút, rõ ràng đã hiểu ý của Hạ Nguyên Hy, nói:

"Tôi biết rồi, sau này tôi sẽ dặn họ chú ý nhiều hơn."

Một tuần sau, Thẩm Thanh Âm xuất viện, vốn định đến đoàn phim, nhưng Phong Quyết lại không cho cô đi, lấy lý do cô vẫn chưa hoàn toàn khỏe.

Bất đắc dĩ, Thẩm Thanh Âm chỉ có thể gọi điện cho Hạ Mạt, nhờ cô nói với đạo diễn một tiếng.

Hạ Mạt cũng không ủng hộ Thẩm Thanh Âm ra viện đi ngay đến đoàn phim, tự nhiên cô rất nhiệt tình gọi điện.

Đạo diễn bên đó cũng nói, đã đợi một tuần, cũng không cần phải gấp gáp thêm vài ngày nữa.

Hạ Mạt vui vẻ cúp máy, nhưng bên kia, đạo diễn lại nhíu mày đầy lo lắng.

Vì đã biết Thẩm Thanh Âm xuất viện, ông ta đã thông báo cho mọi người chuẩn bị đi làm.

Bây giờ mọi người hầu như đã có mặt đủ cả, nhưng Thẩm Thanh Âm lại không đến, khiến ông ta không biết giải thích thế nào.

Nghĩ đến việc phó đạo diễn gần đây luôn nói về việc thay thế Thẩm Thanh Âm, ông ta càng cảm thấy đau đầu.

Chưa để điện thoại xuống chưa đầy một phút, phó đạo diễn lại đi tới, hỏi:

"Đạo diễn Dương, ông đã hứa hôm nay sẽ bắt đầu quay, nhưng sao người vẫn chưa đến?"

"À, tôi…"

Đạo diễn Dương không nói nên lời.

Lẽ nào lại nói Thẩm Thanh Âm lại xin nghỉ?

Ông ta nghĩ rằng chỉ cần ông ta dám nói, phó đạo diễn chắc canh ta sẽ mắng cho một trận.

Dù sao thì, mỗi ngày trôi qua là mỗi ngày tốn tiền, cứ đợi cô như vậy cũng không phải cách hay.

"Theo tôi thấy, chúng ta đã đợi cô ấy một tuần rồi, như vậy là quá đủ rồi. Dù sao đoàn phim cũng không phải quá dư dả, tiêu tốn bao nhiêu tiền chỉ để đợi một người, đạo diễn, ông nói có đúng không?"

Phó đạo diễn lại nói, phân tích một cách có lý lẽ, khiến đạo diễn Dương không biết phản bác thế nào.

"Vậy ông có người thay thế nào phù hợp không?"

Đạo diễn Dương hỏi.

"Đương nhiên có."

Phó đạo diễn trả lời.

"Là ai?"

Có vẻ như phó đạo diễn đã chuẩn bị sẵn kế hoạch chờ đợi ông nhảy vào bẫy.

"Diêu Nhược" phó đạo diễn nói:

"Cô gái này tuy là người mới, nhưng tiến bộ rất nhanh, và lại so với Thẩm Thanh Âm nghe lời hơn nhiều."

"Tôi thấy là ở trên giường nghe lời thì có."

Đạo diễn Dương chế nhạo nói.

Phó đạo diễn bị đạo diễn Dương nói trúng, hơi ngại ngùng sờ mũi, nói:

"Hôm nay tôi sẽ đợi thêm một ngày nữa, nếu Thẩm Thanh Âm vẫn chưa đến, sẽ thay người. Đến lúc đó đừng trách tôi không nói trước."

Đạo diễn Dương nhìn phó đạo diễn tức giận rời đi, trong lòng cảm thấy thật khó chịu, cuối cùng vẫn chỉ lắc đầu, không nói gì mà đi.

Mọi người trong đoàn phim nhìn nhau, muốn hỏi khi nào thì bắt đầu, nhưng không thấy đạo diễn và phó đạo diễn đâu, cuối cùng cũng đều lười biếng chơi điện thoại.

Hôm nay Lâm Phong vì có việc nên đến muộn, vừa đến phim trường đã bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Thẩm Thanh Âm, nhưng tìm một vòng cũng không thấy, không khỏi cảm thấy thất vọng, liền kéo một nhân viên làm việc đi qua hỏi:

"Thẩm Thanh Âm vẫn chưa đến à?"

Nhân viên đó lắc đầu:

"Chưa thấy, có lẽ không đến đâu."

Lâm Phong buông tay, vốn nghĩ cô đã đến, hăng hái chạy tới, không ngờ chỉ mình anh ta là nhiệt huyết.

Hôm đó sau khi về nhà, trong lòng anh ta luôn không thể ngừng nghĩ về Thẩm Thanh Âm.

Anh ta muốn đi thăm cô nhưng không tìm được lý do, không phải không nghĩ đến việc mượn danh nghĩa đoàn phim, nhưng anh đã hỏi Vân La và Diêu Nhược, họ đều nói không đi, vì vậy anh cũng chỉ đành từ bỏ.

Anh ta chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ yêu một người trong ngành này, nhưng khi Thẩm Thanh Âm chiếm lấy trái tim anh ta, anh ta không thể ngừng nghĩ về cô, cả người nôn nóng như một chàng trai trẻ vừa mới biết yêu, trong lòng vừa ngọt ngào vừa lo lắng.

Lâm Phong quay một vòng, phát hiện đạo diễn Dương đang bận rộn liền nhanh chóng đi tới, tươi cười hỏi:

"Đạo diễn Dương, hôm nay Thẩm Thanh Âm có đến không?"

"Người đại diện của cô ấy đã gọi điện xin nghỉ sáng nay, nói rằng sẽ đến sau vài ngày."

Đạo diễn Dương đáp.

"Vậy thì không quay sao? Nếu không quay, tôi về trước."

Thẩm Thanh Âm không đến, anh ta cũng không có tâm trạng gì để ở lại đây, liền từ biệt.

Đạo diễn Dương thấy vậy bèn thông báo cho mọi người tan ca.

Hành động này lại khiến Diêu Nhược rất không vui.

Cô ta vốn nghĩ rằng mình sẽ trở thành nữ hai, nhưng không ngờ vẫn không có động tĩnh gì, nên khi mọi người đã rời đi gần hết, cô ta liền chặn phó đạo diễn đang định rời đi, chất vấn tại sao mình vẫn chưa được làm nữ hai.

Phó đạo diễn nhìn Diêu Nhược, không khỏi suy nghĩ miên man, ánh mắt không ngừng lướt qua người cô ta, rõ ràng có ý không trong sáng.

Nhưng Diêu Nhược như không thấy, không quan tâm.

Ngày trước, ông ta đã hứa sẽ cho cô ta làm nữ hai, giờ lại định nuốt lời, đâu có chuyện tốt như vậy.

"Phó đạo diễn, phải nói lời giữ lời chứ, nếu không thì tôi sẽ rất thất vọng."

Diêu Nhược nói với giọng điệu mềm mại, đừng nói phó đạo diễn còn rất thích cách này.

Một khi Diêu Nhược mềm mỏng, ông ta cũng như mềm nhũn cả người, vui vẻ đáp:

"Việc này tôi đang tích cực xử lý. Lão già đó thực sự quá cứng đầu, phải ép ông ta mới được. Đợi thêm một ngày nữa, ngày mai nhất định sẽ để cô làm nữ hai."

Nói rồi, ông ta lại đưa tay ra chạm vào Diêu Nhược, ban đầu Diêu Nhược còn để ông ta chạm, nhưng khi nhận được câu trả lời, cô liền quay người rời khỏi khu vực của phó đạo diễn, khiến ông ta không thỏa mãn.

"Phó đạo diễn, không phải tôi không đồng ý, thực sự là cơ thể tôi không thoải mái, sợ làm ông khó chịu."

Diêu Nhược nói với vẻ giả vờ ngại ngùng, cúi đầu xuống.

Với kết quả này, phó đạo diễn vừa rồi còn chút không vui cũng ngay lập tức bay biến.

Ông ta vừa cười vừa vẫy tay với Diêu Nhược.

Dù không muốn, nhưng Diêu Nhược cũng đành phải đi lại.

Phó đạo diễn nắm tay cô ta, không ngừng v**t v*, đồng thời thở dài:

"Đôi tay này thật đẹp."

Diêu Nhược cố nén sự ghê tởm và h*m m**n rút tay lại, giả vờ hòa nhã nói chuyện với phó đạo diễn.

Cái lão già này, một ngày nào đó nhất định tôi sẽ khiến ông phải trả giá.

Quả thực vừa xấu vừa khó chịu.

Thẩm Thanh Âm ở nhà nghỉ ngơi cả ngày, ngày hôm sau không còn muốn ở nhà nữa, nên sáng sớm đã dậy chuẩn bị đi đến đoàn phim.

Nhưng không biết tại sao lại gặp phải tắc đường, khi cô đến đoàn phim thì cũng gần mười giờ, mọi người đều đang bận rộn làm việc, ai nấy đều hăng say.

Hạ Mạt cũng đến sau Thẩm Thanh Âm, còn kịp chào hỏi những nhân viên làm việc trên đường đi, vì thời gian gấp gáp nên không ở lại lâu, cũng đã bỏ qua sự thay đổi sắc thái trên mặt họ.

Cả hai đến phòng trang điểm, Hàn Ngữ Linh cũng đã có mặt, hộp trang điểm đã mở ra, chỉ chờ Thẩm Thanh Âm đến.

Thẩm Thanh Âm ngồi xuống trước Hàn Ngữ Linh, để cô ấy trang điểm cho mình.

Trong thời gian này, Thẩm Thanh Âm không ngừng nhớ lại nội dung kịch bản trong đầu, lén ôn tập một lượt, để không đến lúc xảy ra sai sót.

Dù sao thì trong bệnh viện, cô cũng thường xuyên xem lại kịch bản và suy ngẫm về nhân vật.

Không nói là nắm bắt được một trăm phần trăm, nhưng cũng khoảng bảy, tám mươi phần trăm.

Sau khi trang điểm xong, khi Thẩm Thanh Âm tìm quần áo, cô lại không thấy bộ trang phục mà mình đã mặc trong lần quay trước.

Cô tìm khắp phòng thay đồ mà vẫn không thấy bộ đó.

"Âm Âm, cậu đã tìm thấy chưa?"

Hạ Mạt hỏi Thẩm Thanh Âm.

Thẩm Thanh Âm lắc đầu, cô cũng không thấy.

"Bộ đồ đó đi đâu rồi? Có phải hôm đó cậu mặc đến bệnh viện rồi bị mất không?" Hạ Mạt lầm bầm.

"Mình nhớ là đã trả lại rồi mà."

Thẩm Thanh Âm suy nghĩ một hồi rồi đáp.
 
Phong Thiếu Gia Theo Đuổi Vợ
Chương 102: Vai Diễn Bị Thay Đổi



Hai người tìm một hồi thì dừng lại, đúng lúc này, người phụ trách trang phục trong đoàn phim bước vào.

Hạ Mạt liền hỏi:

"Cô có thấy trang phục của Thanh Âm không?"

Người đó thấy sàn nhà lộn xộn liền định mở miệng chửi bới kẻ nào không có mắt làm rối tung trang phục, nhưng khi lại gần nhìn thấy Thẩm Thanh Âm và Hạ Mạt, liền nuốt lời lại.

Hôm đó cô ta thấy Hạ Mạt có cả chục vệ sĩ đi theo, nhìn rất đáng sợ, vì vậy cô ta liền tiến lại gần để lấy lòng:

"Cô Hạ Mạt, cô đang tìm gì vậy?"

"Tôi tìm trang phục của Thanh Âm."

Hạ Mạt lạnh lùng đáp.

"Để tôi tìm cho, cô cứ ngồi nghỉ đi."

Nói xong, người đó bắt đầu lục tìm trong đống trang phục lộn xộn.

Trong khi đó, Hạ Mạt nhìn thấy thái độ vừa rồi của cô ta khi không ngó ngàng gì đến Thanh Âm mà chỉ chăm chăm lấy lòng mình, càng tức giận hơn.

Thẩm Thanh Âm thì từ đầu đến giờ không nói gì, chỉ im lặng quan sát.

Đột nhiên, người đó hét lên từ trong đống quần áo, hào hứng kêu:

"Cô Hạ Mạt, tôi tìm thấy rồi, có phải cái này không?"

Cô ta hớn hở mang trang phục đến trước mặt Hạ Mạt, hoàn toàn không để ý đến Thẩm Thanh Âm bên cạnh.

Hạ Mạt liếc nhìn cô ta, tức giận nói:

"Cô có bị mù không? Không phân biệt được cái nào quan trọng hơn à? Cô không thấy Thanh Âm ở đây hay nghĩ rằng cô ấy dễ bị bắt nạt sao? Mang trang phục cho tôi làm gì, tôi không diễn đâu."

Người đó bị Hạ Mạt mắng cho một trận, không cam lòng mà chu môi, trong lòng nghĩ có phải nhìn thấy Hạ Mạt kiêu ngạo nên mới muốn lấy lòng không?

Nếu không thì ai lại đi lấy lòng cô ta chứ?

Thấy cô ta ngẩn ngơ, không biết mang trang phục cho Thanh Âm, Hạ Mạt trực tiếp cướp lấy trang phục từ tay cô ta, sau đó giúp Thẩm Thanh Âm mặc vào.

Nhưng mặc được một nửa, cô cảm thấy không đúng.

"Thanh Âm, cậu có cảm thấy trang phục này không đúng không?"

Hạ Mạt hỏi.

"Mình cũng thấy vậy."

Thẩm Thanh Âm đáp.

"Mình nhớ ra rồi, đây là trang phục của Diêu Nhược." Hạ Mạt nói.

"Tại sao cô lại đưa trang phục của Diêu Nhược cho chúng tôi?"

Hạ Mạt tức giận lột trang phục khỏi người Thẩm Thanh Âm, hỏi cô ta.

Người đó liếc nhìn Thẩm Thanh Âm, thấy cô không biểu lộ gì, không chút vui buồn, nhưng Hạ Mạt thì rõ ràng giận dữ, bắt đầu truy hỏi.

"Cô đừng có mà mắng tôi, không phải ý của tôi đâu."

Người đó lầm bầm ở phía sau.

"Cô nói gì?"

Hạ Mạt không nghe rõ lại hỏi lại.

"Tôi nói không phải ý của tôi, cô làm khó tôi làm gì?"

Người đó ra vẻ uất ức như sắp khóc.

"Hạ Mạt, cô nói ngoài việc bắt nạt người khác ra, cô còn biết làm gì nữa?"

Lúc này, Diêu Nhược mặc bộ trang phục mà Thẩm Thanh Âm đã bắt đầu mặc, bước tới, bộ váy đỏ kéo dài, trông rất đẹp, chỉ có điều mặc trên người Diêu Nhược lại có chút không hợp.

Hạ Mạt thấy vẻ mặt đắc ý của cô ta, vô cùng khó chịu, bèn châm chọc:

"Không biết cô đã dùng thủ đoạn gì để có được vai nữ hai này, có gì đáng tự hào mà khoe khoang thế?"

Hạ Mạt chỉ nói cho vui, không hề nghĩ đến việc liệu cô ta có sử dụng thủ đoạn không chính đáng hay không.

Vì vậy, khi câu nói của cô vừa dứt, sắc mặt Diêu Nhược liền khó coi như không thể tả, Hạ Mạt thấy buồn cười, không ngờ mình lại vô tình nói trúng sự thật.

"Cô nói bậy bạ gì thế, tôi có được vai nữ hai không phải vì Thẩm Thanh Âm cứ kéo dài mãi, đạo diễn Dương cũng bất đắc dĩ thôi. Cứ chờ mãi như vậy, chi phí thuê người, chi phí quản lý, cô có trả không?"

Diêu Nhược nhanh chóng ổn định tâm trạng, phản công lại.

Cô ta vừa mới quay xong một bộ phim, nghe nói Thẩm Thanh Âm và Hạ Mạt đã đến, tìm kiếm một hồi mà không thấy người đâu.

Sau đó nghe nói họ đã đến phòng thay đồ, Diêu Nhược liền chạy qua định châm chọc Thẩm Thanh Âm và Hạ Mạt, không ngờ lại suýt bị Hạ Mạt châm chọc, càng khiến cô ta tức giận hơn.

"Đạo diễn Dương chưa bảo các cô cuốn gói rời đi đã là nhân từ lắm rồi, đừng có làm ra vẻ như bị ức h.i.ế.p lớn lắm. Bị thương khi quay phim không phải là chuyện bình thường sao, tại sao phải làm như thể là gãy chân vậy? Cứ kéo dài mãi, cô có thể kéo, nhưng đoàn phim thì không thể."

Diêu Nhược lại mở miệng châm chọc,

"Nếu còn biết điều thì hãy mặc bộ đồ đó vào, đến phim trường đi. Nếu không, gây rắc rối sẽ không có lợi cho ai."

Thẩm Thanh Âm đưa tay định lấy bộ đồ đó, nhưng bị Hạ Mạt kéo lại.

Cô không cho Thẩm Thanh Âm cúi đầu, cho dù bị thay thế cũng phải là do đạo diễn nói, giờ Diêu Nhược lại đến, rõ ràng là để thể hiện quyền lực và muốn thấy họ cười nhạo.

Cô không thể để cô ta đạt được điều mình mong muốn.

"Chúng ta đi gặp đạo diễn Dương hỏi cho rõ."

Hạ Mạt kéo Thẩm Thanh Âm đi, phía sau Diêu Nhược tức giận đến mức sắp phát điên.

Khi đến phim trường, bên trong đang quay phim.

Hạ Mạt không thèm để ý gì, trực tiếp kéo Thẩm Thanh Âm đến trước mặt đạo diễn Dương, chất vấn:

"Đạo diễn Dương, ý của ông là gì?"

"Ý gì là sao?"

Đạo diễn Dương ngơ ngác hỏi.

"Không phải ông đã đổi người sao? Ông không phải để Diêu Nhược diễn vai nữ hai, để Thẩm Thanh Âm tôi nhà diễn vai của Diêu Nhược sao?"

Hạ Mạt không hề né tránh, thẳng thừng nói ra,

"Hôm qua tôi đã gọi điện cho đạo diễn, ông đã hứa sẽ đợi thêm vài ngày, sao bây giờ chỉ một ngày đã nuốt lời rồi?"

"Tôi cũng bị ép mà!"

Bị Hạ Mạt nói thẳng, sắc mặt đạo diễn Dương hiện lên đủ màu,

"Cái địa điểm này, cái công sức, mỗi ngày trôi qua sẽ mất bao nhiêu tiền? Dù tôi muốn đợi, nhưng phó đạo diễn họ cứ ở bên tai tôi lải nhải, hôm qua còn đe dọa tôi nếu không đổi người thì sẽ rút vốn. Cô bảo tôi phải làm sao bây giờ?"

Đạo diễn Dương suýt khóc, vẻ mặt đáng thương.

"Nhưng chẳng lẽ ông không thể thông báo trước sao? Ông im lặng như vậy, để chúng tôi bị người khác cười nhạo có vui không?"

Hạ Mạt cười nói: "Hay là ông cảm thấy có lỗi nên không dám nói?"

"Mạt Mạt, đừng nói nữa."

Nhìn thấy sắc mặt đạo diễn Dương khó coi, Thẩm Thanh Âm vội vàng kéo tay Hạ Mạt lại, không muốn cô nói thêm.

Hạ Mạt vẫn không nghe, vẫn chất vấn:

"Đạo diễn, nếu hôm nay ông không đưa ra một lời giải thích, thì phim này đừng mong quay được."

Hạ Mạt đi bên cạnh lấy một chiếc ghế, rồi ngồi xuống trước máy quay, canh ta hết tầm nhìn của máy quay.

Trong khi đó, Lâm Phong, Vân La và những người khác đang quay phim cũng nhận ra Thẩm Thanh Âm và Hạ Mạt có vẻ như đang cãi nhau với đạo diễn.

Vân La nhìn thấy tình hình này, không khỏi cười thầm, nghĩ thầm:

Thẩm Thanh Âm, cô cũng có ngày như vậy à? Tôi muốn xem hôm nay cô làm thế nào, liệu có còn diễn tiếp được không.

Lâm Phong thì lại tỏ vẻ lo lắng, đi đến gần, mới nghe thấy Hạ Mạt đang chất vấn đạo diễn đưa ra lý do vì sao tự dưng lại đổi người.

Sáng nay, khi Lâm Phong thấy Diêu Nhược mặc trang phục nữ thứ hai, anh cũng rất ngạc nhiên, tưởng rằng cô ta chỉ chơi đùa, không ngờ họ lại âm thầm đổi người mà không thông báo cho Thẩm Thanh Âm.

"Cô Hạ Mạt, cô không thấy mình quá đáng sao?"

Đạo diễn Dương nhìn Hạ Mạt nói, sắc mặt không biết do tức giận hay vì cảm thấy có lỗi mà đỏ bừng.

"Tôi quá đáng?"

Hạ Mạt khẽ cười, như thể vừa nghe một câu chuyện hài hước, không hề chùn bước mà nói:

"Đạo diễn Dương, tôi không nói những chuyện khác. Dù sao thì ông cũng không cần phải chờ, về phần ông đã hứa, tôi cũng không để tâm. Nhưng tôi chỉ muốn hỏi, tại sao lại đổi người mà không nói gì, để Diêu Nhược chạy đến trước mặt Thanh Âm khoe khoang? Nói đi nói lại cũng chỉ là một vai nữ thứ hai, chúng tôi đâu cần phải bám lấy ông, nói thật tôi muốn nhận vai gì cũng không thành vấn đề, chỉ là vì ban đầu Thẩm Thanh Âm bị thương, ông đã nói sẽ đợi cô ấy thôi."

"..."

Đạo diễn Dương bị nghẹn, sắc mặt biến đổi liên tục, mở miệng một hồi mà cuối cùng không nói được câu nào.

"Nếu đã như vậy thì chúng ta cũng không còn gì để nói nữa."

Nói xong, Hạ Mạt quay lại với Thẩm Thanh Âm,

"Thanh Âm, chúng ta đi, mình sẽ tìm cho cậu một bộ phim nữ chính, nếu giờ không có vai nào phù hợp, mình sẽ bỏ tiền ra làm riêng cho cậu một bộ phim, cũng chẳng có gì cả."

Hạ Mạt tỏ ra rất giàu có, chỉ là một bộ phim mà thôi.

Nhưng mà Thẩm Thanh Âm lại không đi, mặc cho Hạ Mạt kéo cô cũng không nhúc nhích.

Hạ Mạt dừng lại nhìn Thẩm Thanh Âm, không hiểu hỏi:

"Cậu sao vậy? Đi nào!"

"Mạt Mạt, mình không thể đi."

Thẩm Thanh Âm nói.

Dù thế nào đi nữa, cô cũng cần nhận phim để kiếm tiền, nhanh chóng có tiền phẫu thuật cho Thanh Nặc.

Có những chuyện cô có thể chờ, nhưng Thẩm Thanh Nặc thì không thể chờ được. Dù có xấu hổ đến đâu, cô cũng phải chịu đựng.

"Cậu không định diễn vai của Diêu Nhược thật chứ?"

Hạ Mạt không thể tin nổi mà hỏi.

Thẩm Thanh Âm không lên tiếng, coi như đồng ý.

Hạ Mạt nhìn Thẩm Thanh Âm với vẻ thất vọng, muốn chỉ trích cô sao lại không có chút tự tôn nào, nhưng cuối cùng lời đến miệng lại nuốt vào.

Thẩm Thanh Âm không biết rằng Thẩm Thanh Nặc đã khỏe lại.

Cô làm vậy hoàn toàn vì chi phí phẫu thuật của Thẩm Thanh Nặc, và khi bộ phim này quay xong, cô cũng sẽ đủ tiền phẫu thuật.

Hy vọng ở ngay trước mắt, Thẩm Thanh Âm sao có thể từ bỏ?

Đối mặt với tình huống như vậy, Hạ Mạt làm sao có thể trách cô được.

Hiện tại, Hạ Mạt cảm thấy mình thật sự không có lý do để lên tiếng, cuối cùng đành bỏ cuộc.

Cùng lúc đó, trong lòng cô cũng rất ghét Phong Quyết, nếu anh bảo vệ tốt cho Thẩm Thanh Âm, thì cô đã không gặp chuyện, không mất trí nhớ, để bây giờ cô cũng phải che giấu như vậy, cảm giác thật quá tồi tệ.

Lâm Phong thấy hai người họ sắc mặt khác nhau, cũng nghĩ đến tình huống của Thẩm Thanh Âm.

Cô không thể rời đi, nhưng để cô thay thế vai của Diêu Nhược thì anh ta cũng thấy rất thiệt thòi cho cô.

Lâm Phong rất muốn giúp cô nói gì đó, nhưng thấy đạo diễn Dương đã bắt đầu mất kiên nhẫn, nên những lời định nói đều nuốt trở lại.

Nhân lúc không ai chú ý, anh ta lén lút rời đi, sau đó còn lái xe thẳng rời khỏi phim trường.

Trên đường đi, anh ta lấy điện thoại ra chuẩn bị tắt máy thì bỗng thấy cuộc gọi của quản lý, anh ta trực tiếp tắt máy.

Chẳng bao lâu sau, lại có tin nanh ta đến.

Giọng điệu quản lý gào thét:

"Cậu lại nổi điên gì nữa vậy? Có chuyện gì thì tối nói, bây giờ đi quay phim được không? Đạo diễn đã gọi cho tôi bao nhiêu cuộc rồi!"

Lâm Phong trả lời không quay phim, rồi tắt máy, lái xe không biết đi đâu, chỉ có thể lòng vòng trên đường, mặc dù buồn chán đến mức c.h.ế.t đi, vẫn lấy cớ là đi ngắm cảnh.

Sự ra đi đột ngột của Lâm Phong khiến mọi người ở phim trường không tìm được, lục soát khắp nơi mà vẫn không thấy anh ta.

Cuối cùng, đạo diễn Dương đành phải gọi cho quản lý của anh ta.

Ban đầu, quản lý nói Lâm Phong đột nhiên không khỏe sẽ quay lại ngay, nhưng chờ mãi không thấy anh ta quay lại, cuối cùng đạo diễn Dương sốt ruột gọi lại, quản lý cũng bất lực nói anh ta đã tắt máy.
 
Phong Thiếu Gia Theo Đuổi Vợ
Chương 103: Lâm Phong Ngừng Diễn



Thẩm Thanh Âm đứng nhìn cảnh hỗn loạn ở phim trường, mọi người đang tìm kiếm khắp nơi, nhưng cô lại không có việc gì làm, đứng một chỗ trông có vẻ rất ngốc nghếch.

Cô quay người tìm Hạ Mạt, thấy cô ấy vẫn đang tranh cãi với đạo diễn, Thẩm Thanh Âm biết Hạ Mạt vẫn đang cố gắng giành lại vai nữ thứ hai cho mình.

Nhưng đạo diễn Dương vẫn không đồng ý, dù Hạ Mạt có nói khô cả miệng cũng vô ích.

Thẩm Thanh Âm không thể nhìn tiếp, cô bước tới, kéo tay Hạ Mạt và nói:

"Mạt Mạt, đừng tranh giành nữa, vai diễn nào với mình cũng không quan trọng."

"Cậu..."

Hạ Mạt nhìn Thẩm Thanh Âm với vẻ mặt thất vọng, như muốn trách mắng cô, nhưng cuối cùng lại thu tay lại, run rẩy nói:

"Sớm muộn gì mình cũng sẽ bị cậu làm cho tức chết."

Thẩm Thanh Âm thấy rõ Hạ Mạt hôm nay thật sự đã tức giận, sắc mặt không tốt, nên cô kéo tay Hạ Mạt, an ủi một lúc lâu mới khiến Hạ Mạt bớt giận.

Ở đây, vấn đề của Thẩm Thanh Âm đã được giải quyết, nhưng Lâm Phong vẫn không thể liên lạc được, mọi người trong đoàn phim nhìn đạo diễn Dương rồi lại nhìn phó đạo diễn, không biết phải làm gì.

Kể từ khi đoàn phim khai máy, liên tục xảy ra sự cố, mọi người trong đoàn đều đã xem phim trường này như một nơi không may mắn, tuy không nói ra nhưng trong lòng không ít người đã bàn tán về điều này.

Đạo diễn Dương cũng tức giận, đăng vài dòng lên mạng để phàn nàn, không ngờ fan của Lâm Phong lập tức biết chuyện, nhanh chóng "dìm" trang cá nhân của ông ta.

Hộp tin nanh ta và các lượt nhắc tên nhiều đến mức khiến điện thoại của ông ta bị đơ luôn.

Ban đầu, đạo diễn Dương định quay cảnh của những người khác, nhưng Vân La liên tục diễn không đạt.

Dù ông ta có hướng dẫn thế nào, cô ta vẫn không hiểu.

Nghĩ đến việc đây là người mà ông ta vừa kiên quyết không đổi vai, ông ta càng tức giận và hối hận.

Thực lòng ông ta rất muốn bỏ mặc Vân La, nhưng vấn đề là đoàn phim không chỉ do một mình ông ta quyết định.

Cuối cùng, trong cơn tức giận, ông ta bỏ đi, để mặc mọi người ở lại.

Mọi người nhìn nhau một lúc, cuối cùng phó đạo diễn quyết định cho cả đoàn nghỉ sớm.

Thẩm Thanh Âm trở về Căn hộ Thịnh Thế.

Phong Quyết không có ở nhà, chỉ có Phong Thánh ngồi trên ghế sofa chơi máy tính, trong ngôi nhà rộng lớn chỉ vang lên tiếng gõ bàn phím của cậu bé.

Thấy Thẩm Thanh Âm trở về, Phong Thánh lập tức bỏ máy tính xuống, chạy tới trước mặt cô, ôm lấy eo cô và gọi "mẹ".

Thẩm Thanh Âm xoa đầu cậu bé, nói một tiếng "Ngoan".

Phong Thánh thấy Thẩm Thanh Âm có vẻ rất mệt mỏi, nghĩ đến tin tức vừa nhận được từ phim trường, biết mẹ mình đã bị thay vai, cậu bé muốn làm điều gì đó nhưng lại sợ như lần trước giúp đỡ không thành mà còn khiến mẹ giận.

Vì vậy, cậu bé lại không làm gì cả, chỉ yên lặng ở bên cạnh, lăn lộn, nũng nịu và làm trò để khiến Thẩm Thanh Âm vui vẻ.

Hôm nay Phong Quyết về nhà muộn.

Lúc đó, Thẩm Thanh Âm đã vào phòng nghỉ ngơi.

Phong Quyết vào phòng cô, chỉnh lại chăn cho cô rồi bước ra.

Vừa ra tới cửa thì gặp Phong Thánh .

Cậu bé nói:

"Ba ơi, nếu ba để mẹ chịu ấm ức, con sẽ coi thường ba đấy!"

Nói xong cậu bé liền chạy đi.

Phong Quyết đã nhận được báo cáo từ vệ sĩ về chuyện ở phim trường, nghĩ tới lời của Tiểu Thánh, anh khẽ nhíu mày, nhưng miệng lại nói:

"Tiểu tử thối này, dám trêu ba con à."

Hôm nay anh về muộn cũng vì chuyện của Thẩm Thanh Âm ở phim trường, nhưng anh đã ra tay giải quyết xong xuôi rồi.

Ban đầu anh định nói với Thẩm Thanh Âm vấn đề ở phim trường đã được giải quyết, nhưng thấy cô đang ngủ, anh nghĩ rằng để dành làm bất ngờ cho cô vào ngày mai cũng không tồi, nên không nói gì.

Sáng hôm sau, Thẩm Thanh Âm tỉnh dậy, kéo rèm cửa, ánh nắng từ bên ngoài chiếu qua cửa sổ vào.

Thời tiết tươi sáng như vậy khiến cô quên đi áp lực của ngày hôm qua, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ hơn.

Khi xuống lầu, Phong Quyết đã chuẩn bị bữa sáng và mang ra.

Thấy cô đi xuống, anh cười hỏi:

"Tối qua em ngủ có ngon không?"

"Vâng, cũng khá tốt."

Thẩm Thanh Âm mỉm cười trả lời.

"Vậy thì tốt."

Phong Quyết cũng cười theo.

Tuy nhiên, bên cạnh, Phong Thánh nhìn ba mẹ mình với vẻ không thoải mái, nhất là khi thấy ánh mắt say đắm của ba nhìn mẹ, không rời mắt chút nào, Phong Thánh càng tỏ ra chán ghét.

Nhân lúc hai người không để ý đến mình, cậu bé tự động ngồi vào bàn và bắt đầu ăn.

Đến khi hai người kết thúc màn trao đổi ánh mắt tình cảm, thì Phong Thánh đã ăn hết hai phần ba bữa sáng.

Phong Quyết ngay lập tức trừng mắt nhìn cậu bé, tức giận nói:

"Bữa sáng này là ba làm cho mẹ con ăn, sao con lại ăn hết rồi."

"Con đói mà!"

Phong Thánh giả vờ tỏ ra ấm ức, trách móc:

"Ai bảo hai người không ăn, cứ mãi nhìn nhau như thế."

Lời của Phong Thánh khiến Thẩm Thanh Âm đỏ mặt, nhưng dù thế, cô vẫn bênh vực cậu bé:

"Được rồi, Tiểu Thánh đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn nhiều một chút cũng không sao. Nếu không đủ, mẹ cho con phần của mẹ."

Thấy vậy, Phong Quyết càng cảm thấy địa vị của mình trong nhà càng ngày càng thấp.

Khi Thẩm Thanh Âm đến đoàn phim, từ xa đã nghe thấy tiếng ồn ào, hơn nữa âm thanh càng ngày càng lớn, khiến cô không khỏi tò mò, không biết lại xảy ra chuyện gì nữa.

Khi đến gần, cô phát hiện Vân La đang la hét om sòm, nhiều người đang cố kéo cô ta ra, nhưng Vân La vẫn không chịu dừng lại, vừa như muốn đánh nhau vừa chửi bới.

Thấy vậy, Thẩm Thanh Âm mất hết hứng thú, định đi thẳng vào phòng hóa trang, nhưng vừa đi được vài bước thì nghe tiếng Vân La hét lên sau lưng gọi cô.

Cô quay lại nhìn Vân La, hỏi:

"Có chuyện gì không?"

"Cô nói xem, có phải cô đã lên giường với đạo diễn Dương để thay thế tôi không? Thẩm Thanh Âm, ban đầu tôi còn tưởng cô thanh cao lắm, cuối cùng cũng không khác gì ai."

Vân La cười nói,

"Trước đây tỏ ra như đóa hoa cao quý, bây giờ cũng chẳng khác gì ai, mà còn dám nói tôi không biết diễn, chỉ toàn giở trò bẩn thỉu."

"Vân La, nói chuyện cho tử tế vào. Sáng sớm ở đây mà tuôn ra những lời độc hại như vậy, cô không sợ làm người khác nghẹt thở à?"

Ánh mắt của Thẩm Thanh Âm tối lại, nói.

"Cô dám làm thì sao lại sợ tôi nói."

"Vậy cô thử nói xem, tôi đã làm gì nào?"

Thẩm Thanh Âm hỏi khi thấy Vân La càng ngày càng quá đáng.

Cô nhìn thẳng vào Vân La với vẻ mặt tự tin, như thể muốn nói rằng cô không có gì để giấu diếm.

"Nếu cô đã bảo tôi nói thì tôi sẽ nói, dù sao mất mặt cũng không phải tôi."

Vân La không thể ngờ rằng cô ta đã sắp xếp cho Diêu Nhược thay thế Thẩm Thanh Âm, nhưng cuối cùng ngọn lửa này lại cháy sang chính mình.

Vì đoàn phim đã trì hoãn quá nhiều thời gian, Vân La không dám giở trò và đến muộn nữa, nên hôm nay cô ta đến khá sớm, định đi trang điểm, nhưng lại nhận được thông báo rằng cô ta đã bị thay thế.

Lúc đó, cô ta đã hỏi ai thay mình, nhưng người kia nói không biết.

Vì vậy, cô ta liền đi tìm đạo diễn để tranh luận, nhưng đạo diễn Dương không chịu gặp cô ta.

Trong cơn tức giận, Vân La bắt đầu chửi bới.

Trong lúc đó, cô ta cứ suy nghĩ mãi không biết ai đã thay thế mình.

Cuối cùng, trong lúc cô ta đang gây náo loạn, nghe thấy ai đó nói rằng cô ta chẳng có dáng vẻ của một ngôi sao lớn gì cả, cứ như một mụ đàn bà chanh chua, trong khi Thẩm Thanh Âm thì tốt hơn nhiều, vừa xinh đẹp lại vừa có khí chất.

Khi đó, Vân La tức đến mức chỉ muốn xé nát người kia.

Có lẽ cô ta đã làm ầm ĩ quá mức đến nỗi đạo diễn Dương không chịu nổi nữa, liền bước ra và quát:

"Cô đang làm cái trò gì thế?"

Lúc này, Vân La lại quấn lấy ông ta để hỏi ai đã thay thế mình.

Cuối cùng, đạo diễn Dương cũng đành nói ra:

"Nếu cô đã muốn biết như vậy thì tôi sẽ nói cho cô biết, Thẩm Thanh Âm là nữ chính."

Vân La lập tức cười cay đắng, sau đó chất vấn đạo diễn:

"Có phải Thẩm Thanh Âm đã lên giường với ông không? Nếu không thì tại sao ông lại thay thế tôi bằng cô ta?"

"Vân La, dù gì cô cũng là một ngôi sao lớn, hãy chú ý lời nói của mình đi. Những gì nên nói và không nên nói, chẳng lẽ tôi còn phải dạy cô sao?"

Đạo diễn Dương tức giận, thẳng thừng nói.

Vân La không nghe lọt lời khuyên, trong lòng đã tin chắc rằng Thẩm Thanh Âm đã lên giường với đạo diễn Dương.

Dù sao bán thân một lần cũng là bán, bán hai lần thì cũng không thành vấn đề, vì những kẻ được bao nuôi thì không đáng tin.

Lúc trước, cô ta đã chụp được ảnh Thẩm Thanh Âm bước vào khu Căn hộ Thịnh Thế, trong lòng đã luôn cho rằng Thẩm Thanh Âm được bao nuôi.

Chỉ tiếc là ngoài vài bức ảnh, cô ta không có thêm bằng chứng cụ thể, nếu không thì làm sao cô ta có thể bỏ qua cho Thẩm Thanh Âm được.

Khi trở về thực tại, Vân La nhìn Thẩm Thanh Âm với vẻ mặt thanh thản, cảm thấy muốn xé tan vẻ mặt đó.

"Thẩm Thanh Âm, lên giường với đạo diễn Dương có thoải mái không? Vì một vai nữ chính mà không tiếc bán rẻ thân xác, thật khiến người ta ghê tởm."

Lời của Vân La vừa dứt, xung quanh vang lên những tiếng hít thở gấp, mọi người đều nhìn về phía Thẩm Thanh Âm, dùng ánh mắt dò xét cô, như muốn xác nhận xem lời của Vân La có phải là sự thật không.

Thẩm Thanh Âm chỉ cười nhẹ và nói:

"Cô là đang nói về chính mình à?"

Một câu nhẹ nhàng của Thẩm Thanh Âm làm Vân La nghẹn họng, tức đến phát điên.

Vân La tức tối nhìn Thẩm Thanh Âm và nói:

"Nếu cô không thừa nhận, vậy cô nói xem tại sao đạo diễn lại thay thế tôi bằng cô? Cô nói đi!"

Thực ra, chính Thẩm Thanh Âm cũng rất bối rối, không hiểu sao hôm qua đạo diễn còn không đồng ý để cô diễn vai nữ phụ, mà hôm nay vừa tới thì cô đã trở thành nữ chính.

Chuyện này là thế nào?

Sao cô cảm thấy còn kinh ngạc hơn cả trong mơ vậy?

"Không nói được đúng không?"

Vân La thấy Thẩm Thanh Âm có vẻ ngơ ngác, liền chế giễu:

"Thật đáng khinh, vừa muốn làm vừa muốn giữ danh tiết, làm gì có chuyện tốt như vậy!"

"Cô đang nói ai vậy?"

Hạ Mạt vội vã chạy đến, vừa thấy Vân La đang mắng Thẩm Thanh Âm, cô lập tức tức giận lao đến, không nói một lời liền giơ tay lên tát cho Vân La một cái.

Hạ Mạt đã học một chút võ thuật, khi đánh không phải chỉ đánh chơi, vì vậy một cái tát đã làm Vân La ngơ ngác.

Khi tỉnh táo lại, cô ta lập tức lao tới và đánh nhau với Hạ Mạt.

Nhưng làm sao Vân La có thể là đối thủ của Hạ Mạt.

Tuy nhiên, vấn đề là cô ta bây giờ không quan tâm được nhiều như vậy.

Từ nhỏ đến lớn, cô ta chưa từng bị ai đánh, huống hồ lại là bị đánh trước mặt nhiều người như vậy, điều này làm cho cô ta mất hết thể diện.

Vì vậy, dù biết mình không đánh lại Hạ Mạt, nhưng cô ta vẫn phải lao lên, nếu không thì cô ta không nuốt trôi nỗi nhục này.

Vân La đánh nhau không có chút trật tự nào, dựa vào móng tay dài của mình, cô ta cứ cào loạn xạ.

Hạ Mạt không chú ý nên bị Vân La cào một cái, còn là ngay trên mặt, cảm giác bỏng rát khiến Hạ Mạt không thể không đánh trả thật sự.

Thẩm Thanh Âm lúc này mới kịp phản ứng và vội chạy tới can ngăn, nhưng Hạ Mạt đã quyết tâm đòi lại công bằng cho Thẩm Thanh Âm.

Thấy Lâm Phong tới, cô đẩy Thẩm Thanh Âm về phía Lâm Phong, rồi tiếp tục lao vào đánh nhau với Vân La.

Giờ đây, Hạ Mạt không còn nương tay nữa, nên Vân La không thể chiếm được lợi thế.

Dù khuôn mặt của Vân La không bị thương, nhưng không có nghĩa là cơ thể cô ta không bị gì.

Vân La chắc canh ta là khắp người đã bầm tím hết.
 
Phong Thiếu Gia Theo Đuổi Vợ
Chương 104: Lâm Phong Giúp Đỡ



Hạ Mạt không hề nương tay mà tấn công vào người Vân La.

Khi cô ta nghĩ mình sắp bị Hạ Mạt đánh chết, đạo diễn Dương vội vàng chạy đến, ngăn cả hai người đang đánh nhau lại.

"Hai cô mau ngừng tay lại!"

Sau khi cho bảo vệ kéo Vân La và Hạ Mạt ra, đạo diễn Dương giận dữ nói:

"Các cô đều là người lớn cả rồi, vậy mà còn đánh nhau như học sinh tiểu học, có ra thể thống gì không?"

Hạ Mạt bị đạo diễn mắng, lập tức cúi đầu, ra vẻ biết lỗi.

Còn Vân La, vừa chịu đau vừa khóc lóc:

"Không phải tôi ra tay trước, sao lại mắng tôi?"

"Là ai ra tay trước?"

Đạo diễn Dương cảm thấy bản thân sắp nổ tung.

Khi hỏi câu này, ông cảm thấy như đang xử lý đứa con chưa đầy năm tuổi đang đánh nhau với bạn vì tranh giành đồ chơi của mình ở nhà.

Thật là, một người hơn hai mươi tuổi, còn một đứa trẻ chưa đến năm tuổi, có thể so sánh được sao?

"Đạo diễn Dương, tất cả là lỗi của tôi, ông đừng trách Mạt Mạt."

Thẩm Thanh Âm thấy đạo diễn Dương nổi giận đùng đùng, vội nói.

"Đạo diễn Dương, ông đừng trách Thanh Âm, tất cả là do Vân La ăn nói không chọn lời mà mắng Thanh Âm, nếu không tôi cũng không tức giận đến mức đánh cô ta."

Ngay khi thấy Vân La định mở miệng, Hạ Mạt liền cố tình nói trước.

Đạo diễn Dương quay sang nhìn những người xung quanh, dùng ánh mắt hỏi han.

Thấy mọi người gật đầu, ông ta lại nhớ đến việc mìnhvừa rồi Vân La đã ăn nói như vậy với mình, thậm chí bản thân ông cũng đã nổi giận muốn đánh cô ta một trận.

Tâm trạng ông ta lập tức tốt lên không ít, cảm thấy Vân La đúng là cần được dạy dỗ.

Vân La nhìn thấy ánh mắt đầy sự đồng tình của đạo diễn Dương đối với Hạ Mạt, trong lòng càng tức giận.

Giờ đây, cô ta cho rằng không chỉ Thẩm Thanh Âm mà cả Hạ Mạt cũng có mối quan hệ không đứng đắn với đạo diễn Dương, nếu không tại sao ông ta lại thiên vị họ đến vậy.

Vân La không biết rằng chính vì sự cố chấp của mình mà đạo diễn Dương đã chán ghét cô ta từ lâu, và chẳng còn ai sẵn lòng bênh vực cho cô ta nữa.

Thấy không có ai đứng về phía mình, còn Thẩm Thanh Âm thì đang lo lắng nhìn vết cào đang chảy m.á.u trên mặt Hạ Mạt, trong lòng Vân La càng thêm bất bình.

Cô ta tiến đến, đẩy mạnh Thẩm Thanh Âm và lầm bầm:

"Đồ khốn kiếp, dám thay thế tôi, tôi sẽ khiến cho cô thân bại danh liệt."

Thẩm Thanh Âm cảm thấy Vân La dường như có vấn đề về tinh thần, nếu không thì cô ta cũng không thể trở nên điên rồ như vậy.

So với Vân La kiêu ngạo, cao ngạo ngày trước, đây như là hai con người khác nhau hoàn toàn.

Khi Vân La định lao lên tấn công lần nữa, Lâm Phong đã kịp giữ lấy tay cô ta và đẩy mạnh ra, khiến cô ta loạng choạng ngã sang một bên.

Lâm Phong trừng mắt nhìn Vân La, nói:

"Việc Thẩm Thanh Âm thay thế cô là do tôi và đạo diễn Dương đề xuất. Tôi không muốn diễn chung với loại người như cô."

Khi Lâm Phong nói vậy, đạo diễn Dương đứng nhìn bên cạnh.

Mặc dù lúc đó Lâm Phong đã dọa ngừng diễn để ép ông ta thay người, thậm chí còn muốn ông ta thay hết tất cả.

Nhưng sau khi nhận được cuộc gọi từ Phong tổng, anh nói sẽ lo toàn bộ chi phí sản xuất và yêu cầu Thẩm Thanh Âm đóng vai chính.

Phong tổng cũng nói sẽ lo liệu vụ Hoa Vũ, điều này khiến đạo diễn Dương cảm thấy yên tâm, không còn lý do gì để từ chối.

Vì thế ông ta thuận theo tình thế mà đồng ý với Lâm Phong, nhưng điều làm ông ta khó hiểu là Phong tổng yêu cầu ông ta không được nói cho Thẩm Thanh Âm biết.

Đây cũng là lý do tại sao khi Lâm Phong nói rằng đó là đề xuất của anh ta, đạo diễn không hề lên tiếng.

"A a a!"

Vân La vô cùng kích động, lập tức hét lên, hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Thanh Âm và Hạ Mạt, rồi chạy thẳng ra ngoài.

"Thẩm Thanh Âm, cô không sao chứ?"

Lâm Phong lo lắng hỏi.

Thẩm Thanh Âm vội rút tay ra khỏi tay Lâm Phong, nói:

"Cảm ơn Lâm tiền bối, tôi không sao."

"Không sao là tốt rồi."

Lâm Phong có chút ngượng ngùng rút tay lại, rồi gãi gãi đầu.

Trong khi đó, Diêu Nhược nấp một bên, không dám xuất hiện.

Cô ta sợ mình ra ngoài cũng sẽ trở thành đối tượng để Vân La trút giận, dù sao chuyện này cũng bắt nguồn từ cô ta.

Khi họ rời đi, Diêu Nhược mới bước ra từ góc khuất, nhìn theo bóng lưng của Thẩm Thanh Âm và những người khác, trên môi nở một nụ cười quái lạ.

Sau khi Vân La rời đi, đoàn phim trở nên yên tĩnh hơn nhiều, mọi người đều tập trung vào công việc quay phim.

Diêu Nhược cũng không bị thay thế, nhưng cô ta trở lại vai diễn ban đầu.

Còn vai nữ thứ hai thì được giao cho một người mà Thẩm Thanh Âm quen, Bạch Nhi.

Ngày đầu tiên Bạch Nhi vào đoàn, cô còn thân thiện chào hỏi Thẩm Thanh Âm.

Vì Bạch Nhi từng giúp đỡ mình trước đây nên Thẩm Thanh Âm cũng có ấn tượng rất tốt về cô.

Từ đó, không có thêm bất kỳ sự cố nào xảy ra trong đoàn, nhưng Thẩm Thanh Âm vẫn luôn cảnh giác.

Điều khiến cô ngạc nhiên là Diêu Nhược lại im lặng đến lạ thường, làm cho Thẩm Thanh Âm có cảm giác như cơn bão sắp đến.

Mặc dù không có ai gây rắc rối, nhưng Thẩm Thanh Âm lại có một phiền phức mới, đó là Lâm Phong.

Anh ta liên tục xuất hiện trước mặt cô, lúc thì tặng hoa, lúc thì tặng quà.

Dù Thẩm Thanh Âm không nhận, anh ta cũng để lại quà trong phòng hóa trang, khiến cô đau đầu không ít.

Cô đã nghĩ đến việc tránh xa anh ta, nhưng anh ta luôn lấy cớ cùng tập diễn hoặc mang kịch bản tới, khiến Thẩm Thanh Âm khó lòng từ chối.

Hơn nữa, anh ta cũng không giấu giếm kỹ năng, thậm trí còn tận tình truyền đạt kinh nghiệm, giúp Thẩm Thanh Âm học hỏi được rất nhiều.

Khi Thẩm Thanh Âm than phiền với Hạ Mạt khiến cô không nhịn được mà bật cười, nói:

"Mình đã sớm nhận ra rồi, từ ngày cậu bị thương là mình đã thấy anh ta hình như thích cậu rồi."

Nghe vậy, Thẩm Thanh Âm liền bẹo eo Hạ Mạt một cái, khiến cô hét lên đau đớn, rồi trách móc:

"Cậu sao không nói sớm hơn cho mình biết? Cậu không biết là mình đang quen Phong Quyết à? Nếu anh ấy biết chuyện này, mình chắc canh ta sẽ gặp rắc rối lớn."

Hạ Mạt thì vẫn vô tư vỗ vai Thẩm Thanh Âm, nói: "Sợ gì chứ, hai người chẳng làm gì sai cả, quang minh chính đại mà."

"Anh ấy thậm chí còn ghen với Tiểu Thánh mình, huống chi là người khác. Cậu mau nghĩ cách giúp mình đi, làm sao để Lâm Phong bỏ ý định đó đi."

Thẩm Thanh Âm lo lắng nói.

"Nếu như cậu không thích thì cứ thẳng tanh ta từ chối thôi."

Hạ Mạt không để tâm, tiếp tục nói:

"Chuyện này vốn dĩ là tự nguyện, cậu không có tình cảm thì cứ từ chối."

"Như vậy liệu có hơi phũ phàng quá không?"

Thẩm Thanh Âm ngập ngừng, cảm thấy do dự.

Dù sao Lâm Phong cũng đã giúp đỡ cô nhiều lần, làm vậy liệu có phải là quá tàn nhẫn không?

"Cậu nên biết rằng, nếu không từ chối rõ ràng, anh ta sẽ nghĩ rằng cậu có chút cảm tình với anh ta, vì vậy anh ta sẽ không ngừng theo đuổi cậu."

Hạ Mạt bắt đầu đóng vai người tư vấn tình yêu.

"Được rồi, để mình suy nghĩ thêm."

Sau khi xong việc, Thẩm Thanh Âm định về nhà, nhưng không ngờ Lâm Phong lại đến, hỏi cô có rảnh không, muốn mời cô đi ăn tối.

Tim Thẩm Thanh Âm chợt đập mạnh, cô định từ chối, nhưng nhớ lại lời Hạ Mạt buổi chiều rằng nếu không có tình cảm thì tốt nhất là từ chối thẳng thừng, nên lời từ chối vừa ra đến miệng lại nuốt xuống, cô đồng ý với Lâm Phong.

Lâm Phong lập tức vui mừng đến mức không kìm được.

Nếu không phải vì lý trí, anh ta thậm chí đã muốn ôm lấy Thẩm Thanh Âm, vì sau bao nhiêu ngày theo đuổi, đây là lần đầu tiên cô đồng ý đi ăn cùng anh ta.

Nghĩ đến điều này, Lâm Phong không khỏi nở một nụ cười ngớ ngẩn.

Đây có phải là dấu hiệu Thẩm Thanh Âm cũng có chút thích mình không?

Lâm Phong dẫn Thẩm Thanh Âm đến một nhà hàng Âu nổi tiếng trong thành phố.

Thẩm Thanh Âm cũng đã nghe qua về nhà hàng này, nơi này rất đông khách, thường phải đặt trước, nếu không sẽ không có bàn.

Thẩm Thanh Âm liếc nhìn Lâm Phong, thấy anh ta đang đi phía trước dẫn đường, nghĩ lại tối nay anh ta mới nói với cô, nếu theo thời gian này thì chắc canh ta không thể đặt bàn kịp, vậy nên anh ta hẳn đã chuẩn bị từ trước, đặt phòng từ lâu rồi mới mời cô.

Hơn nữa, nhìn thái độ của anh ta, rõ ràng là anh ta chắc canh ta cô sẽ đồng ý.

Thẩm Thanh Âm có cảm giác mình đã bị tính toán, trong lòng thấy không thoải mái.

Dù vậy, Thẩm Thanh Âm cũng không thể bỏ mặc Lâm Phong mà bỏ đi, hơn nữa cô đến đây là để nói rõ mọi chuyện, nên chỉ có thể theo sau anh ta lên tầng thượng vào phòng riêng.

Nhìn quanh căn phòng, Thẩm Thanh Âm cảm thấy hơi lo lắng, trong lòng có dự cảm không lành.

Lâm Phong nhìn Thẩm Thanh Âm một lúc, sau đó lịch sự đưa thực đơn cho cô để gọi món.

Thẩm Thanh Âm mở thực đơn ra, nhìn lướt qua một cách vô hồn, mãi mà vẫn chưa gọi món.

Lâm Phong thấy vậy, hỏi:

"Không hợp khẩu vị của cô sao? Lỗi tại tôi không hỏi ý cô trước."

Lâm Phong nhìn Thẩm Thanh Âm đầy áy náy: "Hay chúng ta đổi chỗ khác nhé?"

"Không, không cần đâu. Ở đây rất tốt rồi."

Thẩm Thanh Âm lúng túng nói.

Chỗ này cũng ổn, dù có hơi lãng mạn, nhưng ít ra vẫn tốt hơn những nhà hàng chỉ dành cho các cặp đôi.

Nếu Lâm Phong chọn một nơi như vậy, chắc cô sẽ không thể ngồi yên được.

Thẩm Thanh Âm tùy tiện gọi một phần bít tết rồi đưa thực đơn lại cho Lâm Phong, nói:

"Tôi gọi xong rồi, anh chọn đi."

Lâm Phong cũng gọi một phần bít tết, thêm rượu vang, súp, tráng miệng và một loạt món khác.

Bỗng nhiên anh ta nhớ ra không biết Thẩm Thanh Âm có uống rượu không, liền hỏi:

"Cô uống rượu vang hay nước ép?"

"Nước ép đi."

Thẩm Thanh Âm đáp.

Cô biết khả năng uống rượu của mình, nên để tránh có chuyện gì xảy ra, tốt nhất vẫn là chọn nước ép.

Sau khi phục vụ rời đi, chỉ còn lại hai người.

Thẩm Thanh Âm thấy ngượng ngùng, mắt nhìn quanh quẩn khắp nơi, nhưng chưa một lần dừng lại trên người Lâm Phong, dù chỉ là một giây.

"Cô rất sợ tôi à?"

Lâm Phong đột nhiên hỏi.

"Hả? Không, không có mà."

Ban đầu Thẩm Thanh Âm chưa phản ứng kịp, sau đó mới hiểu ra, vội vàng đáp:

"Tôi chỉ thấy ngại khi ngồi riêng với một người đàn ông, không biết phải nói gì."

Lời nói của Thẩm Thanh Âm khiến Lâm Phong bật cười.

Sau đó anh mỉm cười nói:

"Là lỗi của tôi. Tôi không nghĩ ra chủ đề phù hợp, khiến cô thấy ngại, thật xin lỗi."

"Không, không phải vậy đâu."

Thẩm Thanh Âm vội vã xua tay.

Tại sao mỗi lần đối diện với Lâm Phong, cô đều trở nên lúng túng như vậy?

Lâm Phong liếc nhìn xung quanh, rồi thấy một cây đàn piano trắng ở phía sau.

Anh ta đứng dậy, đi về phía cây đàn và ngồi xuống.

Anh ta đưa tay ấn thử một phím, lập tức có một âm thanh vang lên, rất êm tai.

Sau đó, Lâm Phong bắt đầu chơi đàn, vừa chơi vừa không ngừng ngoái đầu nhìn Thẩm Thanh Âm, khiến cô chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Lâm Phong đang chơi một bài tình ca, có tên là "Gặp Gỡ."

Có lẽ anh ta muốn tạo không khí vui vẻ hơn, nhưng Thẩm Thanh Âm lại càng cảm thấy lúng túng hơn.

Đúng lúc cô định cúi đầu xuống gầm bàn, thì nhân viên phục vụ lại bước vào, mang theo các món ăn họ đã gọi, điều này giúp Thẩm Thanh Âm giảm bớt cảm giác khó xử.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back