Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 215: Oan gia



Lưu Đại Đệ túm lấy cổ áo kỹ sư Nghiêm: “Ông dám chơi tôi!”

“Tôi không chơi cậu, tôi chỉ muốn một cái giá tốt hơn thôi. Cậu quyết định được không? Trong Bằng Thành này không phải chỉ có mình người đứng sau cậu là hứng thú với bản thiết kế đồ chơi. Tôi bán cho ai chẳng được. Nếu bán được giá cao hơn, chúng ta chia đều, chẳng phải còn tốt hơn sao? Yên tâm, tôi sẽ không để cậu thiệt thòi đâu. Cậu cũng đừng tức giận như vậy, bản thảo thiết kế không nằm trên người tôi, tôi giấu đi rồi. Bây giờ cậu đánh tôi, chẳng những không lấy được bản thảo thiết kế, còn bị công an bắt đấy, quá không có lời, đúng không?”

Đây là lời cảnh cáo Lưu Đại Đệ, nếu cậu ta dám ra tay, ông ta sẽ báo cảnh sát. Lưu Đại Đệ hít sâu một hơi: “Tôi phải về hỏi lại trước đã.”

“Được rồi! Nhưng cùng lắm là ba ngày. Cố Nam Sóc bị ốm, hai ngày tới sẽ không đến văn phòng. Chỉ cần cậu ta đến, sẽ phát hiện ra ngay bản thiết kế đã bị mất. Cho nên, phải tranh thủ thời gian.”

“Biết rồi! Đợi đấy.”

Sau khi Lưu Đại Đệ đi khỏi, kỹ sư Nghiêm không khống chế nổi hai chân run lên lẩy bẩy, tay vịn tường mới không để mình té ngã.

Cố Nam Sóc đi ra từ góc khuất, vỗ vai ông ta: “Làm không tồi.”

Kỹ sư Nghiêm nở nụ cười méo xẹo: “Liệu đối phương có đồng ý không?”

“Sẽ đồng ý! Lưu Đại Đệ sẽ nói lại lời của ông với đối phương. Cho dù ban đầu đối phương không muốn gặp ông, nhưng nghe thấy đánh giá cao của ông về mấy bản thiết kế này, cũng sẽ do dự. Đặc biệt là ông còn cố ý nói, sẽ đi tìm người mua khác, đối phương sẽ không ngồi yên được.”

“Vậy bây giờ chúng ta chờ đợi sao?”

“Ừ! Có điều trong lúc chờ đợi hồi âm, tôi sẽ dạy thêm cho ông phải làm thế nào. Đối mặt với Lưu Đại Đệ thôi ông đã như vậy rồi. Đối mặt với người mua chân chính, ông chịu đựng được sao?”

Kỹ sư Nghiêm nghẹn lời.

“Yên tâm đi, tôi sẽ xây dựng tình cảnh gặp mặt trước, cho ông luyện tập.”

Kỹ sư Nghiêm:…….

********

Không cần chờ tới ngày thứ ba, ngay hôm sau, Lưu Đại Đệ đã truyền tin tới, ông chủ Liêu Phong của Phi Đằng đồng ý gặp mặt.

“Phi Đằng à!” Đối với kết quả này, Cố Nam Sóc không cảm thấy có gì bất ngờ, ngược lại cũng nằm trong dự kiến của hắn. Trong mắt hắn xoay chuyển: “Cái tên Liêu Phong này, sao nghe quen thế nhỉ?”

Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hắn đứng bật dậy, cầm điện thoại lên gọi cho Trần Tuấn Huy.

Nhận được điện thoại Trần Tuấn Huy còn rất nghi hoặc, đều ở Bằng Thành cả, hai nhà xưởng còn không xa nhau lắm, có chuyện gì gấp đến nỗi không thể chờ gặp mặt rồi nói sao?

“Anh Huy, năm trước có người thiết kế hại anh, anh từng nói người đó họ Liêu đúng không?”

Trần Tuấn Huy hơi choáng váng, đã là chuyện bao lâu rồi, sao đột nhiên lại hỏi lại, nhưng ông ta vẫn trả lời đúng sự thật: “Đúng vậy! Chính là con rùa già Liêu Phong kia, thiếu chút nữa đã hại c.h.ế.t anh mày. May mà anh nhờ họa được phúc, còn gã ta bây giờ, sống không dễ chịu lắm. Tuy rằng anh không có chứng cứ để đưa gã ta vào tù, nhưng cũng không phải hiền lành không biết đánh trả. Bây giờ nhà máy của gã đã bị anh mua lại rồi, cũng coi như đã báo được thù. Sau đó anh không chú ý tới gã nữa. Làm sao vậy? Sao đột nhiên lại hỏi tới gã?”

Liêu Phong… Quả nhiên.

Cố Nam Sóc mím môi: “Không có gì, chỉ muốn nói với anh một câu thôi. Chuyện của anh lúc trước, có lẽ vẫn có thể đòi lại công lý.

Nhìn điện thoại đã ngắt kết nối, Trần Tuấn Huy không hiểu ra sao: Đòi lại công lý? Liêu Phong bị bắt rồi à?

********

Trước cửa Phi Đằng, kỹ sư Nghiêm hít sâu, hít sâu, lại hít sâu, cố gắng cổ vũ bản thân vài lần, cuối cùng mới bước vào bên trong. Lưu Đại Đệ dẫn ông ta đi thẳng tới phòng làm việc của Liêu Phong.

Sắc mặt Liêu Phong rất nghiêm túc, có lẽ là vì từng làm việc trong Cách Ủy Hội mấy năm, nên trên người có thêm khí chất không giận tự uy. Thiếu chút nữa kỹ sư Nghiêm đã lùi bước, nhưng nghĩ tới lời cảnh cáo của Cố Nam Sóc, cùng với hậu quả nếu không hoàn thành nhiệm vụ, sẽ ảnh hưởng tới người thân trong nhà, ông ta khẽ cắn môi, nhận. Ông ta không thể ngồi tù, người nhà không thể không có ông ta.

Dựa theo chỉ bảo của Cố Nam Sóc, ông ta cố gắng tỏ ra bình tĩnh, may mà huấn luyện vài ngày qua rất cso hiệu quả. Kỹ sư Nghiêm cũng tỏ vẻ nghiêm túc, không lộ ra vẻ khiếp sợ trước mặt Liêu Phong.

Không đợi Liêu Phong nói chuyện, ông ta đã trực tiếp kéo ghế dựa qua, ngồi xuống đối diện với đối phương.

“Lá gan của ông không nhỏ!” Liêu Phong lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó liếc mắt nhìn về phía Lưu Đại Đệ, như oán trách anh ta không làm xong việc.

Lưu Đại Đệ sợ tới mức cả người run rẩy: “Anh Liêu, tại em vô tích sự không làm được việc anh giao, nhưng em thật sự đã cố hết sức rồi. Tại lão già đáng c.h.ế.t này khăng khăng đòi tự mình nói chuyện với anh, em cũng không còn cách nào khác.”

Kỹ sư Nghiêm căn bản không để ý tới cuộc tranh cãi giữa hai người bọn họ, mà bình tĩnh nói: “Chính anh là người bảo Lưu Đại Đệ liên hệ với tôi, bảo tôi trộm giúp anh bản thiết kế của Cố Nam Sóc à?”

“Là tôi. Bây giờ đã gặp mặt rồi, ông nói đi, ông muốn bao nhiêu tiền?”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 216: Bao nhiêu tiền



Kỹ sư Nghiêm đẩy một bản thiết kế qua: “Tôi không nói mạnh miệng đâu, anh có thể kiểm tra hàng trước, chỉ bằng bản thiết kế này, anh cảm thấy nó đáng giá bao nhiêu tiền?”

Liêu Phong vừa nhìn, hai mắt đã sáng ngời. Chẳng trách lại tự tin như vậy, dám đưa ra yêu cầu gặp mặt. bản thiết kế này đúng là hơn xa mấy món đồ chơi trước đó.

Kỹ sư Nghiêm khẽ mỉm cười: “Rất kinh ngạc đúng không? Khi tôi trộm được bản thiết kế này, tôi cũng kinh ngạc như anh vậy. Khi đó tôi biết, nó đáng giá hơn số tiền anh đưa ra nhiều.”

Liêu Phong không tiếp lời, chỉ hỏi: “Không phải ông nói có năm bản à? Mấy bản khác đâu?”

“Một tay giao tiền, một tay giao hàng. Anh yên tâm, mấy bản thiết kế kia không thua kém bản này chút nào.”

Liêu Phong nhìn chằm chằm vào kỹ sư Nghiêm, kỹ sư Nghiêm vẫn không d.a.o động: “Không cần nhìn nữa, đồ tôi có mang theo đây. Nhưng các anh cho rằng tôi sẽ một mình mạo hiểm tới đây, không để lại chút đường lui nào sao? Nếu anh có thể làm ra được huyện sai người khác đi ăn trộm bản thiết kế, có thể thấy được anh không phải loại người chính nhân quân tử gì, nói không chừng sẽ làm gì đó với tôi, tôi lại đang ở trên địa bàn của các anh. Dù gì tôi cũng phải cẩn thận, đề phòng một chút chứ.”

Ông ta không nói rõ, khiến người khác không đoán ra được rốt cuộc đường lui của ông ta là gì, cũng sẽ càng kiêng kị hơn. Quả nhiên, sắc mặt Liêu Phong trở nên u ám, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Kỹ sư Nghiêm lại nói: “Tôi thật lòng muốn làm ăn buôn bán với các anh. Nếu các anh cũng có thành ý, đương nhiên chúng ta cso thể bàn bạc thỏa thuận về giá cả, mọi người đều vui. Nếu các anh không có thành ý, vậy thôi, để tôi đi tìm nhà khác là được.”

Vừa nghe thấy ba chữ tìm nhà khác, ánh mắt Liêu Phong đã trở nên âm u như thể sắp g.i.ế.c người.

“Ra giá!”

“Dựa theo giá cả các anh nói, năm trăm đồng, nhưng mà là năm trăm một bản.”

Năm trăm một bản, năm bản thiết kế cũng chính là hai ngàn rưỡi.

Sắc mặt Liêu Phong đen đến mức đáng sợ.

Kỹ sư Nghiêm lại xua tay nói: “Anh đừng cảm thấy tôi tham lam, bản thiết kế như vậy, đồ vật chế tạo ra có thể kiếm được bao nhiêu tiền, trong lòng anh hiểu rõ. Chút tiền tôi muốn còn chưa tới một phần mười đâu. Trộm mấy tờ giấy này ra, tôi phải gánh vác nguy hiểm lớn, một khi bị phát hiện, sẽ phải ngồi tù, cả nhà đều bị hủy hoại đó.”

“Đòi các anh hai ngàn rưỡi cũng không tính là quá đáng. Cái giá này còn là nể tình anh chủ động tới tìm tôi, bảo Lưu Đại Đệ tìm người dạy tôi cách mở khóa. Nếu không có điểm này, tôi bán mấy bản thiết kế này cho người khác, cái giá tôi đưa ra sẽ không phải chỉ thế này đâu. Chắc anh cũng hiểu rõ, đừng nói hai ngàn rưỡi, dù là năm ngàn cũng có người mua. Bán ở Bằng Thành không được, tôi còn có thể bán ở Hải Thành, Thủ đô, thậm chí Cảng Thành.”

Gã này cũng gan thật! Liêu Phong cắn răng: “Được! Hai ngàn rưỡi. Hà Quân, lấy tiền cho ông ta.”

Một túi tiền ném lên bàn, kỹ sư Nghiêm rất thức thời đưa bản thiết kế qua, sau đó mở túi tiền ra, bắt đầu đếm từng tờ.

Liêu Phong tức quá hóa cười: “Sao hả, còn sợ tôi trả thiếu à?”

“Đếm rõ ràng thì tốt hơn, xem số lượng này chắc là không thiếu, nhưng mà…” Kỹ sư Nghiêm không đếm tiếp, mà cầm lấy mấy tờ trên cùng, đọc số seri phía trên.

Hà Quân không kiên nhẫn: “Ông đọc cái này làm gì? Không phải đã mua bán xong xuôi rồi sao? Cầm được tiền rồi còn không mau cút đi!”

“Không có gì! Chỉ là đột nhiên nhớ tới có người từng nói, số seri trên mỗi tờ tiền đều là có một không hai. Nếu xuất hiện trường hợp hai dãy số seri giống hệt nhau, chắc chắn là tiền giả…” Kỹ sư Nghiêm ngước mắt nhìn bọn họ: “Các anh sẽ không đưa tiền giả chứ?”

Nếu không phải Liêu Phong kiêng kị đường lui sau lưng ông ta, giữ chặt Hà Quân lại, Hà Quân đã đ.ấ.m cho ông ta một quả rồi!

“Ông già đáng c.h.ế.t này, muốn c.h.ế.t à?”

Kỹ sư Nghiêm buộc chặt miệng túi, ôm vào trong ngực: “Tôi tin các anh, đường đường là ông chủ Phi Đằng, sẽ không đến mức không lấy ra nổi hai ngàn rưỡi, còn phải dùng tiền giả. Cảm ơn nhé, từ giờ về sau, anh đi đường Dương Quan của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi, không liên quan với nhau. Tôi ở đây chúc ông chủ Liêu làm ăn rực rỡ, tiền đồ như gấm.”

Ra khỏi Phi Đằng, kỹ sư Nghiêm cố ý chui vào những nơi nhiều người, chui tới chui lui, vòng qua vòng lại, cuối cùng mới tìm cơ hội, chạy vào một phòng riêng trong quán ăn. Vừa vào phòng, ông ta đã ngã ngồi ra đất, há miệng th* d*c, sau lưng ướt đẫm mồ hôi.

Cố Nam Sóc cười to: “Đến mức này sao?”

Kỹ sư Nghiêm run rẩy, đưa tay vỗ ngực: “Tôi sợ muốn c.h.ế.t rồi, tôi sợ muốn c.h.ế.t rồi! May mà cậu huấn luyện trước cho tôi, dạy tôi khả năng đối phương sẽ nói thế nào, tôi nên ứng đối thế nào. Cậu đúng là lợi hại thật, mấy trường hợp giả thiết cậu đưa ra, đều đúng với thực tế.”

Chắc chắn rồi, hắn đã dựa vào tư liệu của đối phương để đưa ra giả thiết mà, cho dù không đúng toàn bộ, cũng sẽ không khác nhau quá nhiều.

“Làm xong chưa?”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 217: Giải quyết



Kỹ sư Nghiêm gật đầu, cởi bỏ áo khoác, móc ra một chiếc máy ghi âm từ bên trong.

Cố Nam Sóc ấn nút phát lại, máy ghi âm lập tức phát ra giọng nói của kỹ sư Nghiêm từ khi bước vào phòng làm việc của Liêu Phong, có thể nghe được toàn bộ quá trình.

Sau một lần sử dụng máy ghi âm chỗ Thôi Hoành Chí, Cố Nam Sóc phát hiện ra thứ này dùng tốt không ngờ. Tuy rằng không gọn nhẹ tinh xảo như bút ghi âm đời sau, nhưng người trong niên đại này không hiểu biết về mấy thứ như vậy, tất nhiên khi nói chuyện sẽ không đề phòng gì.

Chuyện diễn ra thuận lợi bất ngờ, giúp hắn tiết kiệm được không ít công sức.

“Được rồi! Đã có thể tới đồn Công An.”

Kỹ sư Nghiêm xoa xoa tay, vô cùng do dự: “Thật sự phải tới đồn công an sao? Tôi… Trong này có cả giọng của tôi, tôi còn nói rất nhiều… Công an…. Công an có…”

“Tôi nói rồi, ông là người lại đường biết quay lại, tự mình tới tìm tôi nói rõ mọi chuyện, hơn nữa còn tình nguyện giúp tôi đối chất với Liêu Phong, tự thu thập chứng cứ, cũng sẽ đứng ra làm nhân chứng vạch tôi Liêu Phong. Tôi sẽ nói rõ điểm này với công an, cũng sẽ làm đúng lời hứa xin công an thông cảm cho ông. Có mấy điểm này rồi, ông sẽ không phải ngồi tù, cùng lắm là bị bắt giam lấy lời khai, phê bình giáo dục vài ngày. Xong việc tôi sẽ đưa cho ông số tiền tôi đã hứa. Nếu ông không đi, việc ăn trộm bị chúng tôi bắt tại trận, chắc chắn phải ngồi tù đó.”

Cố Nam Sóc giơ máy ghi âm trong tay lên. Hắn không chỉ ghi âm lại cuộc đối thoại giữa Liêu Phong và kỹ sư Nghiêm, mà cuộc đối thoại ngày đó trong văn phòng giữa bọn họ và kỹ sư Nghiêm cũng được ghi lại, Kỹ sư Nghiêm không còn lựa chọn nào khác.

“Được, tôi đi!”

Đồn công an.

Từ khi công an nhận chức tới nay, đây là ần đầu tiên gặp được tình huống người tới báo án còn tự mang theo chứng cứ, chứng cứ còn là máy ghi âm và một túi tiền. Sau khi nhìn Cố Nam Sóc một lúc lâu, cuối cùng tiểu đội trưởng vẫn không nhịn được, hỏi ra nghi hoặc trong lòng: “Sao cậu lại nghĩ tới việc dùng máy ghi âm?”

Cố Nam Sóc khẽ cười: “Ban đầu tôi mua nó về để mở băng từ học tiếng anh. Sau đó thấy nó có thể ghi âm, tôi bèn dùng nó để ghi âm cách đọc tiếng Anh của mình, sau đó nghe lại, có thể so sánh trực quan khẩu âm và ngữ điệu của mình có chỗ nào không đúng. Lần này kỹ sư Nghiêm tới tìm tôi nói rõ mọi chuyện, đột nhiên tôi nghĩ tới thứ này, nghĩ có thể lợi dụng nó để lấy được chứng cứ bắt được Liêu Phong.”

Công an trẻ tuổi nghe xong, hưng phấn nói: “Thứ này tốt thật, nếu chúng ta phá án cũng có thứ này thì tốt rồi.”

Đội trưởng vỗ đầu đối phương một cái: “Nghĩ cái gì thế? Thứ đồ chơi này hơn một ngàn một cái, chúng ta có nhiều kinh phí như vậy sao?”

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng anh ta lại âm thầm ghi nhớ. Cho dù đắt, không cách nào phổ cập rộng rãi, ít nhất vẫn có thể trang bị cho nhân viên đặc thù nào đó, ví dụ như nằm vùng.

“Có thể nghe được rõ ràng cuộc giao dịch của Liêu Phong và kỹ sư Nghiêm trong đoạn ghi âm, dãy số seri trong đoạn ghi âm cũng trùng khớp với mấy tờ tiền đầu tiên trong túi tiền, có thể bắt người chưa?”

“Có thể! Đương nhiên có thể bắt rồi! Ông chủ Cố, chứng cứ lần này cậu cung cấp xem như đã giúp chúng tôi một ân tình lớn!”

Đội trưởng cười rộ lên, trước đây Liêu Phong làm việc trong Cách Ủy Hội, không ít người bị ông ta vu oan, dựa vào đó để gom tiền. Sau khi thời đại thay đổi, tác phong làm việc của ông ta vẫn không thu liễm. Mấy năm qua, rất nhiều vụ án đều mơ hồ có bút tích của ông ta. Bọn họ đã chú ý từ lâu, chỉ là không có chứng cứ xác thực, không thể cưỡng ép bắt người, chỉ có thể khách khí mời đối phương tới hỏi theo lệ thường. Liêu Phong cũng là người khôn khéo, trả lời không lộ ra chút sơ hở nào, bọn họ cũng rất bất đắc dĩ, đang lo không biết nên trừng trị ông ta thế nào, không ngờ đang buồn ngủ lại có người đưa gối đầu tới.

Đội trưởng lấy lại tinh thần: “Các anh em, cầm vũ khí lên, xin lệnh bắt. Chúng ta đi!”

********

Phi Đằng.

Hà Quân nổi giận đùng đùng chạy từ bên ngoài về: “Anh rể, mất dấu rồi! Ông già kia như có mắt sau lưng vậy, hình như đã biết chúng ta sẽ đi theo ông ta, vừa ra khỏi cửa đã chui vào chỗ đông người rồi, vô cùng khôn khéo. Chưa được bao xa đã cắt đuôi được chúng ta.”

Liêu Phong không thất vọng lắm: “Ông ta phải chuẩn bị tốt rồi mới dám tới gặp tôi chứ. Biết để lại đường lui, chắc chắn cũng đoán được chúng ta sẽ theo đuôi, cũng đã nghĩ ra đối sách từ trước rồi, không có gì bất ngờ cả. Không sao, hòa thượng chạy được, miếu không chạy được. Không phải Lưu Đại Đệ biết nhà bọn họ ở đâu sao? Thứ đồ chơi gì, cũng dám giở trò với tôi. Động thổ trên đầu thái tuế, không muốn sống nữa rồi! Cố Nam Sóc chỉ có một mình, nhất thời chúng ta không tiện ra tay, ông ta trên có già dưới có trẻ, tôi còn không trị được ông ta sao? Hừ!”

“Không tốt! Không tốt!” Lưu Đại Đệ nghiêng ngả lảo đảo chạy vào.

Liêu Phong vô cùng không vui: “Cái gì đấy! Không biết gõ cửa à? Tao đã nói bao nhiêu lần rồi! Có phải mày muốn c.h.ế.t không!”

Lần này, Lưu Đại Đệ lại bất chấp sợ hãi: “Anh Liêu! Công an…… Công an tới!”

Cậu ta vừa dứt lời, bảy tám đồng chí công an đã bước vào.

“Liêu Phong, chúng tôi nhận được chứng cứ, chứng minh anh sai người khác đi ăn trộm bản thiết kế của Nam Lân, bây giờ tiến hành bắt giữ anh! Mong anh phối hợp!”

Liêu Phong:???!!!
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 218: Chuyện nhà Lý Thủ Nghĩa (1)



Một con đê nhiều năm thiếu tu sửa, tuy nhìn qua mặt ngoài vẫn rất ra gì và này nọ, nhưng bên trong đã mục nát từ lâu, ngày ngày cố gắng chống chọi với nước lũ đã vô cùng cố sức rồi. Nhưng chỉ cần nó vẫn đứng vững, nước lũ sẽ không vượt qua nổi rào chắn này, hạ du sẽ có thể bình yên. Nhưng nếu có một ngày, trên người nó xuất hiện một khe nứt, nước lũ có thể chui vào từ đó, đánh thẳng vào phần mục nát bên trong, cả con đê sẽ bị hủy hoại chỉ trong chớp mắt.

Trường hợp của Liêu Phong chính là như thế.

Ông ta từng làm không ít chuyện xấu, mấy thứ đó được che giấu dưới vẻ bề ngoài ngăn nắp, công an không có chứng cứ rõ ràng, sẽ không có cách nào với ông ta. Nhưng đột nhiên Cố Nam Sóc lại đập xuống một búa, mở ra một khe hở, công an có thể thuận lợi xin lệnh bắt giữ điều tra, vừa điều tra rất nhiều thứ đều trồi lên mặt nước.

Đầu tiên là Lưu Đại Đệ, cậu ta khóc lóc thảm thiết nói bản thân bị ép buộc. Liêu Phong bày kế chụp ảnh cậu ta, nắm lấy nhược điểm của cậu ta, ép buộc cậu ta phải liên lạc với nhân viên trong xưởng đồ chơi Nam Lân, ăn trộm bản thiết kế của Cố Nam Sóc.

Lời khai này lập tức kéo vị “Tiểu Liên” kia ra ánh sáng.

Qua Tiểu Liên lại bắt được Hà Quân. Từ Hà Quân lại lôi ra được nhiều người hơn nữa.

Bị công an thẩm vấn, những người này không chịu nổi áp lực, biết bao nhiêu đều khai ra hết không thiếu chuyện nào.

Thế lực của Liêu Phong lập tức sụp đổ hoàn toàn, không cách nào xoay người.

Cũng tra ra được manh mối vụ án của Trần Tuấn Huy, người tên là “Giả Nham Sơn” kia chính là đàn em của Liêu Phong. Đối phương vừa dùng tên giả, vừa dùng giấy tờ giả để ký kết hợp đồng lừa đảo, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực.

Còn chuyện của nhà Lý Thủ Nghĩa lại không dễ làm lắm. Tuy rằng người “Bạn” kia cũng là đàn em của Liêu Phong, nhưng đối phương chỉ dùng ngôn ngữ dẫn đường, do con trai Lý Thủ Nghĩa tự nguyện tới Úc Thành, cũng tự nguyện tham gia bài bạc, cũng tự nguyện ký giấy vay tiền, thiếu nợ một khoản lớn. Vụ án này chỉ có thể nói là dụ dỗ, thiếu quá nhiều chứng cứ mang tính quyết định, không thể giải quyết được gì.

Cũng may đám người Liêu Phong phạm nhiều tội, ngoài hai vụ án kể trên, còn vô số hành vi phạm tội khác của bọn họ. Cuối cùng đám người cầm đầu Liêu Phong, Hà Quân, Tiểu Liên đều bị phán tử hình. Lưu Đại Đệ bị phán ba năm, đám đàn em còn lại đều rơi vào cảnh lao ngục chưa hẹn ngày ra.

Nhà Lý Thủ Nghĩa lại lần nữa cãi nhau ầm ỹ.

“Thủ Nghĩa, em cầu xin anh! Nó là em trai em, anh cứu nó đi mà! Nó mới hai mươi tuổi, còn trẻ như vậy, nếu thật sự phải ngồi tù, sau này ra ngoài sao còn cưới được vợ? Có con gái nhà ai lại đồng ý gả cho nó?”

Sắc mặt Lý Thủ Nghĩa đen xì: “Không ai gả chẳng phải càng tốt sao! Miễn tai họa cho người trong sạch!”

“Lý Thủ Nghĩa! Sao ông có thể nói ra lời như vậy? Đó là em trai ruột của tôi đấy!”

“Tôi nói sai sao? Loại người giống nó, bà thử hỏi lại lòng mình xem, nếu nó không phải em trai bà, nếu bây giờ bà vẫn chưa kết hôn, là con gái nhà khác, bảo bà gả cho nó, bà có đồng ý không?”

Bà Lưu cứng họng: “Tôi… Tôi…”

“Không muốn phải không? Có thể thấy chính bà cũng hiểu rõ người em trai này của bà là loại người thế nào rồi.”

Bà Lưu cắn răng, òa khóc: “Nhưng mà…… Tôi chỉ có một người em trai như vậy. Cha mẹ đều không còn nữa, trước khi c.h.ế.t đã phó thác thằng bé cho tôi. Tôi không thể không quan tâm đến nó. Nhà mẹ đẻ tôi cũng chỉ còn mình nó là người nối dõi, Thủ nghĩa, ông giúp nó có được không?”

“Bây giờ nó là tội phạm quốc gia rồi, bà cho rằng tôi là ai? Tôi có thể làm gì giúp nó?”

Nghe Lý Thủ Nghĩa nói vậy, bà Lưu lau nước mắt, vội vàng nói: “Tôi đã hỏi rồi. Chuyện giữa nó và Tiểu Liên, công an đã điều tra rõ là do người khác thiết kế hãm hại, nó vô tội. Chuyện trộm bản thiết kế, nó không phải chủ mưu, cũng không nhận được lợi ích gì. Chỉ cần Cố Nam Sóc chịu thông thảm, có thể giảm nhẹ hình phạt, thậm chí không bị phạt. Không phải kỹ sư Nghiêm không vấn đề gì sao? Thủ Nghĩa, chúng ta đi cầu xin Cố Nam Sóc, cậu ta muốn gì, chúng ta đều cho cậu ta, cho cậu ta thêm chút tiền bồi thường, chắc cậu ta sẽ đồng ý thôi. Có được không?”

Lý Thủ Nghĩa tức giận đến mức hai tay run rẩy: “Tiền? Lưu Đại Đệ có tiền sao? Ngươi có tiền sao?”

“Không phải nhà chúng ta có tiền à? Cho dù tiền mặt không đủ, chúng ta còn có nhà xưởng, bán nhà xưởng là có…”

“Lưu Thiến! Bà điên rồi! Có phải trong lòng bà chỉ có mình em trai bà hay không? Còn tôi thì sao? Bà có nghĩ tới tôi không? Cho dù bà không nghĩ cho tôi, cũng phải nghĩ cho con trai bà chứ? Bà để con trai bà chỗ nào? Bà chỉ nói chuyện nó và Tiểu Liên, nói chuyện nó ăn trộm bản thiết kế của Nam Lân, còn chuyện nó và con trai chúng ta thì sao?”

Bà Lưu chột dạ cúi đầu, giọng nói nhỏ đi không ít: “Chuyện đó…… Không phải là không có chứng cứ à?”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 219: Chuyện nhà Lý Thủ Nghĩa (2)



“Công an không có chứng cứ, nhưng trong lòng chúng ta đều hiểu rõ! Nếu không phải tại nó, con trai chúng ta sẽ bị lừa tới Úc Thành, sẽ bị nhốt ở nơi đó không về được sao? Bà thử hỏi con trai mình xem, xem nó có đồng ý tha thứ cho Lưu Đại Đệ hay không, nó có bằng lòng bán nhà xưởng của nhà mình đi cứu Lưu Đại Đệ hay không? Bà luôn nói bà thương con trai, nhưng bà thật sự thương nó sao?”

“Đương nhiên là tôi thương nó rồi. Tôi chỉ có một đứa con trai là nó, sao có thể không thương? Nhưng Đại Đệ là cậu nó, trước kia cậu nó cũng rất thương yêu nó.”

“Lưu Đại Đệ thương yêu nó?” Lý Thủ Nghĩa chỉ cảm thấy nực cười: “Có lẽ khi còn nhỏ đúng là từng thương yêu thật, nhưng bây giờ…… Hừ! Thương yêu nó sẽ kết bè với người ngoài lừa nó tới Úc Thành sao? Sẽ trơ mắt nhìn nó bị nhốt lại bên đó sao?”

“Đại Đệ không cố ý đâu, chỉ là không còn cách nào khác. Đám người kia nắm được nhược điểm muốn kiện nó tội lưu manh, nó bị ép buộc bất đắc dĩ mới phải…”

“Bị ép buộc bất đắc dĩ?” Lý Thủ Nghĩa lạnh lùng hừ một tiếng: “Nó bị ép buộc bất đắc dĩ, nó không muốn ngồi tù, cho nên con trai tôi xứng đáng đi tìm c.h.ế.t sao? Bà có biết những ngày đó con trai chúng ta ở trong tay đám người kia đã phải sống thế nào không? Bà có biết con trai chúng ta đã phải chịu đựng những gì không? Khi tôi vừa cứu nó về, trông nó thế nào, bà còn nhớ rõ không?”

Cả người bà Lưu run lên, hoảng hốt nhớ lại. Khi con trai vừa được cứu về nhà, trên người có rất nhiều vết thương, cả người đều không có tinh thần, đêm nào cũng mơ thấy ác mộng, luôn miệng nói đừng đánh tôi, đừng g.i.ế.c tôi, đừng c.h.ặ.t t.a.y chân tôi… Phải ở nhà tĩnh dưỡng một khoảng thời gian, mới dần dần khá lên.

“Lưu Thiến, bà có biết cảm giác bị người cầm d.a.o dí vào cổ là thế nào không? Bà có biết cảm giác bị người dùng d.a.o đè tay xuống định chặt đứt là thế nào không? Bà không biết, nhưng những cảm giác đó con trai bà đều đã hưởng qua. Đám người kia không phải nói đùa, bọn họ sẽ thật sự chặt đứt tay chân người ta, sẽ thật sự g.i.ế.c người! Bây giờ bà còn kiên trì muốn cứu Lưu Đại Đệ không?”

Bà Lưu nghiêng đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt chồng mình: “Tôi… Bây giờ không phải… Không phải con trai đã không việc gì rồi sao?”

“Không việc gì? Con trai có thể bình yên vô sự, là do tôi bán nhà xưởng, kịp thời mang tiền tới cứu nó về. Không phải vì Lưu Đại Đệ! Lưu Thiến, tôi thấy bà thật sự bị mỡ heo che mắt, không phân biệt được tốt xấu rồi. Hôm nay tôi đứng đây nói thẳng một câu, tôi sẽ không bao giờ cứu Lưu Đại Dệ. Đừng nói cứu nó, khi biết chuyện con trai gặp phải có bút tích của nó, tôi còn hận không thể g.i.ế.c nó, chỉ ngại ba năm quá ít, sao không thể nhốt nó thêm vài năm thôi!”

Không phải Lý Thủ Nghĩa không biết con trai mình cũng sai. Nhưng không ảnh hưởng tới ông ta oán hận đám người Liêu Phong, Lưu Đại Đệ. Con trai ông ta không tốt thật, ngây thơ đơn giản, không hiểu chuyện đời, còn có ý nghĩ kỳ lạ, người khác nói vài câu đã thật sự cho rằng có vụ đầu tư tốt, có thể kiếm được một khoản lớn. Nói vào hai câu đã tung tăng chạy theo m.ô.n.g người khác, bị người ta b án cũng không biết.

Có lẽ con trai ông ta còn rất nhiều khuyết điểm, nhưng nó chưa bao giờ ăn chơi đàn đúm, chưa từng vào sòng bạc, thậm chí không biết sòng bạc trông như thế nào. Nếu không có người dẫn dụ, nó tuyệt đối sẽ không vào.

Ngã một lần khôn hơn một chút, qua lần này, Lý Thủ Nghĩa cũng hiểu rõ, không thể tiếp tục để con trai mình ngu ngơ như vậy. Ông ta đã quyết định, sau này dù có bận rộn, cũng phải bớt ra chút thời gian dạy dỗ con trai, sửa lại tính cách của nó. Không cần nó có tiền đồ lớn lao, chỉ cần như người bình thường, sinh sống yên ổn thành thật là được.

Bà Lưu lại không nghĩ như vậy. Bà ta muốn con trai sống tốt, cũng muốn em trai sống tốt. Không phải bà ta không oán em trai hại con trai mình. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của em trai, bà ta lại mềm lòng. Ít nhất con trai đã không vấn đề gì rồi, nếu không tạo thành thương tổn không thể cứu vãn được, tha thứ cho em trai thì đã sao?

Bà ta không cách nào tiếp thu lời Lý Thủ Nghĩa nói: “Lý Thủ Nghĩa, ông không thể như vậy!”

“Tôi có thể!” Lý Thủ Nghĩa nói chắc như đinh đóng cột, giọng nói nghiêm túc: “Lưu Thiến! Tôi không nợ nhà họ Lưu các người, càng không nợ Lưu Đại Đệ. Mấy năm nay, tôi giúp Lưu Đại Đệ bao nhiêu lần, lau m.ô.n.g cho nó bao nhiêu lần, bà có nhớ nổi không? Bà luôn nói mẹ tôi coi thường bà, nhưng bà có từng nghĩ tới hay không, bà luôn lấy đồ trong nhà trợ cấp nhà mẹ đẻ, Lưu Đại Đệ vừa gây họa bà đã che chở, nhờ tôi bận trước bận sau thu dọn cục diện rối rắm cho chị em bà. Mẹ tôi có thể không coi thường sao?”

“Chuyện khác không nói, chỉ nói riêng chuyện lần này thôi. Khi bán xưởng, bà không đồng ý hợp đồng hợp tác với Cố Nam Sóc, tôi còn cho rằng bà thật lòng muốn tốt cho tôi, bằng lòng đi theo tôi dùng số tiền còn lại bắt đầu lại từ đầu. Ai ngờ hóa ra đều vì Lưu Đại Đệ!”

“Được! Cứ cho rằng khi đó bà chưa biết chuyện của con trai có liên quan tới nó. Bà cảm thấy người quan trọng hơn tiền, tôi nhận. Nhưng bây giờ bà đã biết rõ Lưu Đại Đệ đã làm gì với con trai mình, bà vẫn muốn giúp nó, còn muốn tôi lại lần nữa bán xưởng giúp nó sao? Lưu Thiến, không phá sạch tài sản của nhà họ Lý chúng tôi, bà không cam lòng có phải không?”

Lý Thủ Nghĩa hít sâu một hơi, tay nắm chặt thành nắm đấm, hạ quyết tâm: “Chúng ta ly hôn đi!”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back