Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 210: Chiến lược giá cả



Lương Chấn Bang gật đầu. Nếu như lần trước bán xe đồ chơi và s.ú.n.g giả, hắn còn có chút băn khoăn, thì bây giờ hắn lại không hề lo lắng.

“Đẩy món đồ chơi mới ra, nhất định sẽ chiếm được rất nhiều thị trường. Cho dù xe đồ chơi và s.ú.n.g giả… có bán chạy đi nữa, cũng sẽ bị lấn ép vài phần. Nếu chúng ta chỉ bán riêng, tất nhiên người buôn sẽ tới Phi Đằng mua xe đồ chơi và xúng giả, chỉ tới chỗ chúng ta mua con quay, s.ú.n.g bong bóng và đàn piano cầm tay rồi. Nhưng một khi chúng ta thực hành chính sách bán kèm, người buôn chỉ có thể chọn một.”

“Bọn họ đều là người thông minh, sẽ không vì giá cả chênh lệch ba mao tiền cỏn con, từ bỏ một miếng bánh kem khác còn lớn hơn. Cũng không đáng làm như vậy, bởi vì lợi nhuận do số đồ chơi mới này mang tới, còn vượt xa lợi nhuận Phi Đằng giảm giá nhường cho bọn họ.”

Lương Chấn Bang giật mình hiểu ra: “Tôi hiểu rồi. Nhưng làm như vậy, bọn họ có mắng chúng ta không?”

“Anh quan tâm bọn họ có mắng hay không làm gì? Chúng ta không trộm cũng không cướp. Là chuyện đôi bên tình nguyện, nếu trong lòng bọn họ không thoải mái, có thể tới Phi Đằng mua, đừng mua đồ chơi mới nhà chúng ta là được. Làm ăn buôn bán không thể quá mềm yếu, khi nên kiên cường cần phải kiên cường.”

Lương Chấn Bang hiểu rõ.

Bảy ngày sau. Món đồ chơi mới lục tục xuất xưởng.

Theo ý của Lương Chấn Bang, lúc này đã có thể bán ra rồi, không cần thiết phải chờ tới khi sản xuất xong tất cả số hàng của lô đầu tiên, vừa làm vừa bán không được hay sao? Bảy ngày qua Phi Đằng vô cùng kiêu ngạo, anh ta đã ngứa mắt lắm rồi.

Nhưng đề nghị của anh ta lại bị Cố Nam Sóc đè xuống, chỉ bọn lại một câu: “Vẫn chưa tới lúc, Phi Đằng không kiêu ngạo được lâu nữa đâu.”

Ngày thứ chín, lại một xưởng đồ chơi nữa sản xuất ra xe đồ chơi và s.ú.n.g giả, giá cả còn thấp hơn Phi Đằng một mao. Lúc này, cục diện một nhà độc đại của Phi Đằng mới dừng lại, rơi vào thế hai nhà giằng co.

Ngày thứ mười ba, xưởng đồ chơi thứ ba tham gia vào cuộc chiến về giá.

Ngày thứ mười sáu, toàn bộ hàng hóa lô sản phẩm mới đầu tiên của Nam Lân xuất xưởng, Lương Chấn Bang xoa tay hầm hè, chuẩn bị làm lớn một phen, xua tan không khí đen đủi mấy ngày nay, nhưng Cố Nam Sóc vẫn lắc đầu như cũ: “Chờ thêm chút nữa!”

Lần chờ này, lại chờ thêm vài ngày. Tới giữa tháng mười, đã có năm xưởng đồ chơi cạnh tranh về giá. Đến đây, thị trường đồ chơi Bằng Thành đã hoàn toàn rối loạn.

Lương Chấn Bang kinh hãi: “Bọn họ đều điên rồi à? Giá cả ngày một thấp, giá cả hiện giờ đâu chỉ không kiếm được, thậm chí còn phải bù thêm.”

“Không phải bọn họ điên, chỉ là tiền vốn đã bỏ ra rồi, càng lún càng sâu thôi.” Cố Nam Sóc lắc đầu cảm thán: “Bước đầu tiên Phi Đằng đã đi nhầm, bọn họ hạ thấp giá cả, Nam Lân không tranh phong, tất nhiên toàn bộ thị trường đồ chơi Bằng Thành sẽ thành thiên hạ của bọn họ. Cũng giống như Nam Lân trước đây, buôn bán rực rỡ, phong cảnh vô hạn.

“Tiền tài động lòng người, ai lại không muốn lợi nhuận lớn như vậy? Mấy món đồ chơi kia còn chế tác không khó, Nam Lân làm được, Phi Đằng làm được, tất nhiên những người khác cũng làm được. Phi Đằng giảm giá ba mao, bọn họ liền giảm bốn mao, chắc chắn có thể cướp lại thị trường. Nhưng cướp được thị trường rồi thì sao? Bọn họ không quyết đoán như chúng ta tình nguyện lãng phí hơn hai mươi ngày. Cũng không có lòng tin như chúng ta, cũng không có biện pháp dự phòng. Như vậy, ngoài việc lại lần nữa giảm giá ra, bọn họ còn có thể làm được gì? Để tất cả số đồ chơi bọn họ bỏ nhiều vốn ra đầu tư nát trong tay bọn họ sao?”

“Chẳng trách cậu lại kiên quyết không giảm giá. Chiến lược giá cả này…” Lương Chấn Bang hít sâu một hơi: “Chính là cái động không đáy, không thể chơi.”

Cố Nam Sóc gật đầu: “Đến lúc rồi! Dựa theo phương án trước đây của chúng ta, đưa số đồ chơi mới ra thị trường đi.”

Lương Chấn Bang có chút do dự: “Trước đây Phi Đằng chỉ bán thấp hơn ba mao, chúng ta còn có thể bán kèm để câu kéo nhà buôn, nhưng bây giờ…”

“Tôi hiểu ý anh, anh sợ lợi nhuận của món đồ chơi mới không bù được chênh lệch về giá, nhà buôn sẽ không chịu đúng không?”

“Đúng là giá cả bây giờ quá thấp thật.”

“Chính vì giá cả thấp, tôi mới làm như vậy. Chúng ta phải kéo thị trường hỗn loạn hiện giờ quay lại đúng hướng phát triển của nó. Anh cảm thấy với cái giá trước mắt, mấy xưởng kia có thể kiên trì bao lâu?”

Bán tiếp một ngày lỗ vốn thêm một ngày, sớm muộn gì cũng sụp đổ.

Cố Nam Sóc xua tay: “Đi làm đi!”

Vừa bắt đầu thực hiện phương án mới, hiệu quả cũng không tốt lắm, nhà buôn tới mua hàng chỉ có vài người ít ỏi.

Nhưng chưa tới vài ngày, xưởng đồ chơi Mộc Tử dứt khoát lên bờ, rời khỏi cuộc chiến giá cả, mức giá mới đưa ra chỉ thấp hơn so với Nam Lân hai mao tiền.

Cố Nam Sóc nheo mắt lại: “Mộc Tử?”

Lương Chấn Bang nói: “Là nhà xưởng mới của Lý Thủ Nghĩa. Không phải ông ta bán xưởng cho chúng ta lấy được mười hai vạn sao? Cứu con trai chỉ cần năm vạn, vẫn còn thừa bảy vạn. Mấy năm nay ông ta cũng có chút quan hệ ở Bằng Thành, nên đổi sang nơi mới, thuê nhà xưởng nhỏ hơn, dựa vào mạng lưới quan hệ mua được một đống máy móc cũ, thành lập nhà xưởng nho nhỏ.”

Cố Nam Sóc hơi giật mình, chỉ trong giây lát đã mỉm cười.

Cuối tháng mười, xưởng đồ chơi thứ hai lên bờ.

Ba ngày sau đó, tất cả xưởng đồ chơi đều ngoi lên theo. Cuộc chiến về giá chấm dứt hoàn toàn.

Doanh số của Nam Lân cũng tăng theo chóng mặt, lại lần nữa trở thành tiêu điểm của mọi người.

Màn kịch vui này diễn ra náo nhiệt hơn một tháng, điều khiến Cố Nam Sóc không ngờ chính là, Phi Đằng là xưởng đầu tiên đưa ra chiến lược giá cả, lại là xưởng cuối cùng lên bờ. Hắn cảm thấy mình phải thu lại đánh giá về ông chủ mới của Phi Đằng trước đây. Ông ta không phải khôn khéo, mà là bị lợi ích che mắt, tự cho là thông minh.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 211: Tàn nhẫn hơn



Xưởng đồ chơi Phi Đằng.

Liêu Phong nổi trận lôi đình, ấm chén trong văn phòng bị quăng ngã đầy đất, ngay cả bàn làm việc cũng bị đá chỏng chơ. Ông ta nhắm mắt lại, cẩn thận suy nghĩ về những gì đã xảy ra. Ban đầu, chẳng qua ông ta chỉ muốn dựa vào Nam Lân để vớt một khoản, sao cuối cùng lại biến thành thế này nhỉ?

Đúng rồi! Lần đầu tiên giảm giá, vốn dĩ ông ta cho rằng Nam Lân sẽ hành động, ông ta cũng đã chuẩn bị sẵn biện pháp ứng đối, muốn thử thăm dò sâu cạn của Nam Lân. Kết quả Nam Lân trực tiếp thoái nhượng, vậy mà không hề lưu luyến khoản lợi nhuận kếch xù kia, nhường ra toàn bộ thị trường.

Khi ấy ông ta cũng từng nghĩ, có phải Nam Lân đang giở trò quỷ hay không, biết đâu trong đó còn có bẫy. Nhưng mà không có Nam Lân, doanh số của Phi Đằng bay lên liên tục, có xu thế trở thành Nam Lân thứ hai, nhất thời khiến ông ta bị tiền tài mê mắt. Đặc biệt một tuần sau, hai tuần sau, ba tuần sau, Nam Lân vẫn yên lặng không có hành động nào.

Nhà xưởng không bán ra được một món hàng nào suốt hơn hai mươi ngày, nếu thật sự có hậu chiêu, sẽ chờ đợi lâu như vậy sao? Sẽ gánh chịu tổn thất lớn như vậy sao?

Ông ta bắt đầu nghi ngờ, có phải mình đã quá xem trọng Nam Lân rồi không? Đặc biệt là trong cuộc chiến về giá, chỉ cần mình kiên trì tới cùng, có thể chiến thắng tất cả số nhà xưởng còn lại, kéo sụp bọn họ, sẽ chỉ còn một mình xưởng nhà ông ta. Có thể một mình độc đại, ai lại bằng lòng chia sẻ lợi ích với người khác?

Dã tâm của ông ta bị câu lên, càng lún càng sâu, càng không dễ dàng buông tay.

Kết quả cuối cùng, không hề kiếm được chút lợi ích nào, còn thua lỗ một khoản.

Liêu Phong tức giận ngứa răng! Là Nam Lân! Là Cố Nam Sóc!

Cố Nam Sóc đã làm ra món đồ chơi mới từ lâu, cũng đã nghĩ ra biện pháp phản kích, lại giương cung không bắn, chờ đợi đến ngày một kích có thể g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ. Càng kéo dài lâu, xưởng đồ chơi càng tổn thất nhiều. Nếu Cố Nam Sóc ra tay sớm, kết cục sao có thể như hiện tại?

Chiêu này dùng hay lắm, một chiêu thôi đã trấn trụ được tất cả mọi người.

Có bài học lần này rồi, dù nhìn thấy con quay phát nhạc bảy màu, s.ú.n.g b.ắ.n bong bóng nhiều nòng, đàn piano cầm tay bán chạy đi chăng nữa, trong lòng mọi người cũng sẽ sợ hãi. Nếu như xe đồ chơi và s.ú.n.g giả có thể phỏng chế, ba món hiện giờ chắc chắn cũng có thể phỏng chế. Nhưng tại sao đến tận bây giờ vẫn chưa ai dám?

Còn không phải vì tổn thất trước đó quá lớn, nếu lại lần nữa đầu tư, lỡ thua lỗ không đứng dậy nổi thì sao? Quan trọng hơn là, bọn họ còn sợ Cố Nam Sóc vẫn cất giấu hàng mới, đợi mình cực cực khổ khổ làm xong, đầu tư vào một đống tiền, hắn lại giở trò cũ thì bọn họ phải làm thế nào? Đã chịu thiệt một lần, ai muốn chịu thiệt lần hai?

Trong mắt Liêu Phong hiện lên hận ý.

Nếu Cố Nam Sóc đã tàn nhẫn như vậy, thì ông ta sẽ tàn nhẫn hơn! Chạy theo sau m.ô.n.g Nam Lân phỏng chế, nhặt lại thứ người khác không cần thì có ý nghĩa gì. Muốn làm, phải làm lớn hơn, ông ta phải chạy trước Nam Lân mới được.

Cũng đến lúc nên tính sổ với Cố Nam Sóc về hai chuyện tốt hắn làm trước đó rồi!

Ông ta hít sâu một hơi, quay đầu nói với Hà Quân: “Đi gọi Lưu Đại Đệ lên đây!”

********

Xưởng đồ chơi Nam Lân.

Đêm khuya tĩnh lặng, nhà xưởng đóng cửa, tất cả công nhân đều đã ra về, chỉ còn bảo vệ vẫn đang làm việc.

Cố Nam Sóc rất chú trọng công tác bảo an. Từ sau khi hắn tiếp nhận, số lượng nhân viên bảo vệ đã tăng gấp ba, từ hai người ban đầu, biến thành sáu người như hiện tại. Bảo vệ được chia làm ba ca, hai người một ca, mỗi ca đều không cố định mà làm việc luân chuyển theo trình tự. Công tác bảo vệ cũng được quy hoạch kỹ càng tỉ mỉ, yêu cầu không phải nhiều bình thường đâu.

Nhưng mà nhân viên bảo vệ đều không hề có ý kiến, bởi vì đãi ngộ Cố Nam Sóc đưa ra không tồi, nhận tiền lương nhiều hơn nhà người khác, làm việc mệt hơn chút cũng đáng giá. Đặc biệt là làm ca đêm còn có trợ cấp, điều này khiến nhân viên bảo vệ không những không từ chối làm ca đêm, còn tranh cướp nhau làm.

Đêm tối, kỹ sư Nghiêm đi tới cửa nhà xưởng, chủ động gõ cửa phòng an ninh.

“Tiểu Lôi, Tiểu Viên. Hôm nay hai cậu trực ca đêm à!”

“Vâng! Kỹ sư Nghiêm, đã khuya thế này rồi, chú còn tới đây làm gì?” Tiểu Lôi cười hì hì trả lời.

Kỹ sư Nghiêm đưa một điếu thuốc qua: “Ai! Còn không phải vì cháu gái nhà tôi sao! Cậu cũng biết đấy, ông chủ chỗ chúng ta là người tốt, trong xưởng có món đồ chơi mới nào, công nhân đều được phát một cái miễn phí. Cháu gái tôi nghiện luôn con quay phát nhạc bảy màu mới ra, hôm nay cãi nhau với bạn học trong trường, chẳng may bị rơi vỡ hỏng mất, về nhà khóc lóc mãi không thôi, thiếu chút nữa tôi đã bị dìm trong nước mắt rồi.”

“Tôi hứa để mai sẽ mua cho con bé cái mới, nhưng con bé không chịu, cứ khăng khăng đòi phải có luôn, đã tối thế này rồi, tôi biết đi đâu kiếm cho con bé bây giờ? Con bé ở nhà khóc lóc, vợ tôi không nhịn nổi liền sai tôi ra ngoài. Tôi mới nghĩ tới nhà xưởng lấy một cái, ghi sổ vào mai trả tiền cũng được. Cậu yên tâm, khi ra ngoài tôi sẽ làm theo quy định, cho các cậu kiểm tra người.”

Tiểu Lôi cười ha ha: “Biết chú thương cháu gái rồi. Bây giờ trẻ con trong nhà đều như tổ tông sống, con trai cháu cũng thế. Để cháu mở của cho chú, chú vào đi. Bây giờ bên kho không có người, nhưng chắc chỗ nhân viên kỹ thuật chú làm việc vẫn còn hàng mẫu trước kia dư lại, chú lấy tạm bên đó đi, khỏi cần gọi anh Lưu quản lý kho tới!”

“Ừ để tôi tìm thử, nếu không có thì thôi! Chuyện cỏn con thế này, sao có thể khiến nhiều người mệt nhọc như vậy.”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 212: Khai nhận



Kỹ sư Vương vào xưởng, quay đầu thấy Tiểu Lôi vẫn ở phòng bảo vệ không đi theo, ông ta nhanh chân đi về phía trước, nhưng lại không tới phòng làm việc của mình, mà đi lòng vòng tới phòng làm việc của Tổng giám đốc.

Tay ông ta run rẩy cầm sợi dây thép chọc vào ổ khóa, đây cũng là lần đầu tiên ông ta làm ra chuyện này, lại không phải dân chuyên nghiệp, cộng thêm căng thẳng trong lòng, ông ta thử vài lần vẫn chưa thành công. Càng như thế ông ta càng sốt ruột, dù sao ông ta cũng lấy lý do vào xưởng láy món đồ chơi, không tốn quá nhiều thời gian, nếu ở lại quá lâu, bảo vệ sẽ nghi ngờ.

Bình tĩnh, bình tĩnh! Phải bình tĩnh!

Kỹ sư nghiêm hít sâu một hơi, cẩn thận cảm nhận sợi dây thép trong ổ khóa, tự cổ vũ tinh thần.

Lạch cạch.

Một tiếng động vang lên, ổ khóa mở ra.

Kỹ sư Nghiêm mừng rỡ, đẩy cửa vào phòng, đi thẳng tới bàn làm việc, bật đèn pin lên tìm kiếm, cuối cùng tìm ra được mấy bản thiết kế trong túi văn kiện ở ngăn kéo dưới cùng.

Hai mắt kỹ sư Nghiêm sáng ngời, bỏ bản thiết kế vào trong người, đóng ngăn kéo lại, đang định ra ngoài thì một giọng nói bất thình lình vang lên sau lưng: “Chỉ lấy vậy đã đi rồi?”

Kỹ sư Nghiêm kinh hãi, ngay sau đó đèn đã sáng lên.

Ông ta quay đầu lại, là Cố Nam Sóc và Lương Chấn Bang.

Sao… Sao bọn họ lại ở chỗ này? Xưởng đồ chơi đã đổi tên đổi ông chủ được ba bốn tháng, mọi người đều biết ông chủ mới và phó tổng giám đốc đều không phải người Bằng Thành, không có nhà ở bên này, nhưng bọn họ cũng không ở lại văn phòng, mà thuê nhà bên ngoài.

Nếu không phải vì biết rõ điểm này, sao ông ta dám nhân lúc trời tối qua đây ăn trộm?

Nhưng mà… Sao hôm nay bọn họ đều có mặt thế này?

Vậy thì vừa rồi, có phải lúc ông ta tìm kiếm khắp nơi, bọn họ đứng ngay bên cạnh nhìn ông ta hay không?

Cả người kỹ sư Nghiêm run rẩy, sắc mặt trắng bệch.

Cố Nam Sóc kéo ghế qua, ngồi xuống vị trí tổng giám đốc, giơ tay chỉ vào vị trí đối diện: “Kỹ sư Nghiêm, ngồi đi!”

Kỹ sư Nghiêm nào dám ngồi!

Lương Chấn Bang chậc một tiếng, trực tiếp kéo ông ta tới, ấn ông ta ngồi xuống ghế.

“Kỹ sư Nghiêm, tôi đối xử với ông không tệ lắm nhỉ? Trước kia khi ông làm việc dưới trướng Lý Thủ Nghĩa, tiền lương mỗi tháng là năm mươi lăm đồng. Bây giờ tôi trả ông sáu mươi đồng một tháng, còn chưa bao gồm tiền thưởng sau khi chế tác thành công mỗi món đồ chơi mới. So với mặt bằng chung ở các xưởng đồ chơi khác trong Bằng Thành này, người có năng lực và kinh nghiệm như ông, đều không nhận được đãi ngộ như vậy đâu.”

Cố Nam Sóc rất bình tĩnh, kỹ sư Nghiêm lại không cách nào bình tĩnh nổi. Ông ta há miệng th* d*c: “Tổng giám đốc Cố, tôi… Tôi… Có phải cậu hiểu lầm gì không? Tôi… Tôi chỉ đi nhầm đường thôi.”

“Ha ha! Kỹ sư Nghiêm, khi Lý Thủ Nghĩa vừa mở xưởng ông đã làm việc ở nơi này rồi. Ông ngây người trong xưởng hơn ba năm, còn có thể đi nhầm đường sao? Đừng nói mấy lời không thú vị như vậy.”

Kỹ sư Nghiêm cắn chặt môi. Đương nhiên ông ta biết lời này không đáng tin chút nào, nhưng ông ta vẫn muốn thử một lần.

Bùm, kỹ sư Nghiêm quỳ gối xuống đất: “Tổng giám đốc Cố, cậu tạm tha cho tôi lần này đi. Tôi bị quỷ che mắt, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi. Tôi trên còn có mẹ già tám mươi tuổi, dưới còn có con cháu gào khóc đòi ăn, cả nhà chỉ dựa vào mình tôi, bọn họ không thể không có tôi, tổng giám đốc Cố…”

Cố Nam Sóc xua tay ngắt lời ông ta: “Nếu thật sự để ý tới bọn họ như vậy, ông sẽ không làm ra loại chuyện này. Ông biết nếu tôi báo cảnh sát, ông sẽ thế nào không?”

Sắc mặt kỹ sư Nghiêm trắng như tờ giấy.

“Ít nhất ba năm. Ông cũng lớn tuổi rồi, sức khỏe không được như thanh niên trai tráng. Điều kiện trong tù không tốt, còn không thiếu chuyện đánh đ.ấ.m bắt nạt, ông vào trong rồi, không biết có mạng ra nổi nơi đó không…”

Giọng kỹ sư Nghiêm run rẩy: “Tổng… Tổng giám đốc Cố! Tôi… Tôi…”

Ông ta run run rẩy rẩy, một lúc lâu sau vẫn không thể nói ra được một câu hoàn chỉnh.

Cố Nam Sóc nheo mắt lại: “Ông muốn tôi buông tha cho ông?”

Kỹ sư nghiêm gật đầu như giã tỏi: “Chỉ cần tổng giám đốc Cố đồng ý tha cho tôi lần này, cậu chính là cha mẹ tái sinh ra tôi, cậu bảo tôi làm gì tôi đều đồng ý! Tổng giám đốc Cố, tôi thật sự bị quỷ che mắt, cầu xin cậu!”

Ông ta khóc lóc cầu xin, chỉ thiếu dập đầu.

Khóe miệng Cố Nam Sóc cong lên: “Cũng không phải không thể, xem biểu hiện của ông trước đã.”

“Chắc chắn tôi sẽ biểu hiện tốt!”

“Vậy nói xem rốt cuộc chuyện này là thế nào? Ai sai ông tới? Đối phương là ai, đối phương hứa hẹn với ông điều gì?”

Kỹ sư Nghiêm lập tức phản chiến: “Tôi nói! Tôi sẽ khai toàn bộ!”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 213: Ai là người đứng sau



“Là Lưu Đại Đệ!”

Nghe thấy cái tên này, Cố Nam Sóc có chút nghi hoặc.

Kỹ sư Nghiêm nói: “Cậu ta là em vợ của Lý Thủ Nghĩa. Khi nhà xưởng này vừa mới đi vào hoạt đầu, cậu ta còn từng làm trưởng phòng mua sắm. Người này không thành thật lắm, làm việc cho anh chị mình còn dùng hàng kém thay thế hàng tốt, kiếm lời bỏ túi riêng. Sau khi bị Lý Thủ Nghĩa phát hiện ra, Lý Thủ Nghĩa sợ cậu ta hủy hoại nhà xưởng, trực tiếp đuổi việc, không cho tiếp xúc với công việc trong nhà xưởng nữa.”

“Trên người cậu ta có rất nhiều tật xấu, nói như rồng leo, làm như mèo mửa, mê rượu háo sắc, còn thích kết giao bạn bè, trong tay có tiền thường xuyên mời khách ăn cơm. Có đôi khi người khác vay anh ta vài mao hoặc vài đồng, anh ta đều không để ý, cũng không giục người ta trả lại tiền, bởi vậy có rất nhiều du côn lưu manh thích đi theo anh ta.”

Đây đâu phải kết bạn, rõ ràng là thích phô trương nhà giàu mới nổi mà. Có ăn có uống, thi thoảng còn có thêm chút đồ miễn phí, có thể chiếm được lợi ích, tất nhiên là nhiều người vây quanh rồi.

“Ông cũng là một trong số đó?”

Câu này vừa nói ra, mặt kỹ sư Nghiêm lập tức đỏ bừng, vô cùng xấu hổi: “Tôi… Tôi…Tôi chỉ muốn… Chỉ muốn vớt một chút từ kẽ tay cậu ta, chỉ một chút…”

Giọng nói càng ngày càng nhỏ, ngượng ngùng nói ra khỏi miệng.

Cố Nam Sóc cũng không làm khó ông ta, chỉ xua tay nói tiếp: “Đã hiểu. Quay lại chủ đề chính đi!”

“Ai! Mấy hôm trước, cậu ta cố ý mời tôi đi uống rượu, hỏi tôi chuyện trong xưởng. Lúc ấy tôi uống nhiều quá, cũng không nghĩ được nhiều, có chuyện gì đều nói cho cậu ta.”

Cố Nam Sóc ngẩn người: “Đã nói những chuyện gì?”

“Cậu ta hỏi tôi về những món đồ chơi mới trong xưởng là do ai nghĩ ra. Tôi nói đều do ông chủ Cố tự mình thiết kế.” Nói tới đó, ông ta lại liếc mắt nhìn Cố Nam Sóc một cái, thấy sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh, ông ta mới nhẹ nhàng thở ra rồi nói tiếp: “Cậu ta khen ông chủ Cố đầu óc thông minh. Còn nói cả chuyện mấy nhà xưởng đối thủ làm nhái đồ chơi của chúng ta lần trước. hỏi tôi, lần này ông chủ Cố làm ra ba món đồ chơi đó, không sợ người khác học mất sao, sau đó lại sửa miệng nói ông chủ Cố là người có bản lĩnh, tất nhiên không sợ, cùng lắm thì thiết kế thêm vài món đồ chơi khác thú vị hơn. Tôi… Tôi…”

Kỹ sư Nghiêm ngập ngừng.

Trong lòng Có Nam Sóc lập tức hiểu rõ: “Ông thuận thế kể luôn cho đối phương nghe mấy hôm trước tôi vừa thiết kế ra vài món, chỉ là bây giờ vẫn chưa đưa vào sản xuất?”

Khóe miệng Kỹ sư Nghiêm giật giật, im lặng thay lời xác nhận.

“Lưu Đại Đệ bảo tôi trộm mấy bản thiết kế ra ngoài, sẽ cho tôi năm trăm đồng.”

“Hả? bản thiết kế của tôi chỉ đáng giá năm trăm đồng?”

Thấy giọng điệu của Cố Nam Sóc thay đổi, kỹ sư Nghiêm có chút bất an, vội vàng giải thích: “Tuy rằng tiền lương và đãi ngộ của tôi không tồi, nhưng gánh nặng trong nhà lớn, chi tiêu nhiều. Phía trên phải nuôi cha mẹ, phía dưới còn sáu đứa con, chỉ có đứa lớn nhất là đã kết hôn, đứa thứ hai đang xem mắt cần tiền lễ hỏi, còn bốn đứa khác vẫn đang đi học, chỗ nào cũng phải dùng đến tiền.”

“Tôi chỉ nghĩ… Chỉ nghĩ Tổng giám đốc Cố lợi hại như vậy, chẳng qua chỉ là mấy bản thiết kế, dù không có mấy tấm này, cậu vẫn có thể vẽ lại mấy tấm khác. Huống chi mấy tấm tôi lấy đi này đều do cậu vẽ, trong đầu cậu biết rõ nó thể nào, không phải không thể vẽ lại một lần, chúng ta vẫn có thể tiếp tục sản xuất.”

Cố Nam Sóc ngước mắt, nhìn chằm chằm vào ông ta như mắt chim ưng. Trong lòng Kỹ sư Nghiêm vô cùng căng thẳng, sợ tới mức mồ hôi đầm đìa, vội vàng lấy bản thiết kế trong n.g.ự.c ra: “Tổng giám đốc Cố, tôi không lấy toàn bộ đâu! Thật đó, không tin cậu kiểm tra xem. Bản thiết kế của cậu có năm bản, tôi chỉ lấy ba bản.”

Cố Nam Sóc biết rõ điểm này, bởi vì hắn tặn mắt nhìn thấy kỹ sư Nghiêm lấy đồ.

“Cho nên, tôi còn phải cảm tạ ông à?”

Kỹ sư Nghiêm liên tục xua tay: “Không không không! Tổng giám đốc Cố, tôi không có ý đó. Tôi khai hết rồi, cậu xem… Có thể... Có thể bỏ qua việc này hay không?”

Cố Nam Sóc quay đầu nhìn về phía cánh cửa bị cạy khoá: “Kỹ sư Nghiêm lắm nghề quá nhỉ, không ngờ ông còn có cả bản lĩnh này.”

“Không phải, tôi nào có bản lĩnh ấy! Tôi nói với Lưu Đại Đệ, bản thiết kế cậu để hết trong văn phòng, bình thường không ai được vào trong, lúc không có người đều khóa cửa, tôi không vào được. Lưu Đại Đệ mới nói, cậu ta biết rõ văn phòng bên này thế nào, khóa cửa cũng chỉ có vài loại, dù sau khi cậu mua lại nhà xưởng có thay đổi cũng không đổi sang được kiểu khóa nào mới lạ. Rồi chính cậu ta tìm thợ mở khóa tới, dạy cho tôi cách mở mấy kiểu khóa cửa đơn giản này thế nào.”

“Suy nghĩ còn rất chu đáo!” Cố Nam Sóc cười hỏi: “Ai là người đứng sau lưng Lưu Đại Đệ?”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 214: Gặp người mua



“Hả?” Kỹ sư Nghiêm sửng sốt.

“Nghe lời ông nói, con người Lưu Đại Đệ có vẻ sẽ không cẩn thận được như vậy.”

Kỹ sư Nghiêm nhíu mày: “Không phải Lý Thủ Nghĩa sao? Lý Thủ Nghĩa mới mở xưởng, vẫn làm nghề cũ, cũng sản xuất đồ chơi.”

“Ông làm việc dưới trướng Lý Thủ Nghĩa ba năm, cảm thấy đối phương là người thế nào?”

Kỹ sư Nghiêm sửng sốt, lâm vào trầm tư.

Cố Nam Sóc tự mình trả lời: “Tôi tiếp xúc với Lý Thủ Nghĩa không tính nhiều, nhưng theo hiểu biết của tôi về ông ta, ông ta sẽ không làm ra chuyện kiểu này.”

“Đúng là không giống phong cách làm việc của Lý Thủ Nghĩa. Vậy thì là ai?” Kỹ sư Nghiêm cũng nghi hoặc theo.

Về điểm này, thật ra Cố Nam Sóc không sốt ruột. Hắn vung vẩy mấy tờ bản thảo thiết kế trong tay: “Biết vì sao tạm thời tôi không có dự định chế tạo mấy thứ trên bản thiết kế này, nhưng lại thả tin tức ra khắp nhà xưởng trước hay không?”

“Không phải vì để mọi người yên tâm sao?” Trên đầu Kỹ sư Nghiêm đầy dấu chấm hỏi.

Lần trước khi mấy xưởng đồ chơi kia phỏng chế đồ chơi nhà bọn họ, lao vào cuộc chiến về giá, tình hình tiêu thụ của Nam Lân đình chỉ hơn hai mươi ngày, công nhân trong xưởng đều lo lắng. Tuy rằng bọn họ đã sản xuất ra món đồ chơi mới, nhưng ai biết sau này ông chủ có còn thiết kế nào khác có thể cứu vãn cục diện hay không? Thả ra tin tức trong tay mình còn vài bản thiết kế khác trong xưởng, cũng dễ ổn định lòng người hơn.

Cho dù nói dối, vẫn có tác dụng.

Cố Nam Sóc lại hỏi: “Biết vì sao mấy ngày nay tôi và phó tổng giám đốc Lương đều ở lại văn phòng không về nhà không? Việc chúng tôi qua đêm ở văn phòng, ngay cả bảo vệ cũng không biết.”

Kỹ sư Nghiêm chấn động, nháy mắt lập tức trợn trừng: “Cậu… Nói vậy là các cậu cố ý?”

“Chuyện vài ngày trước ồn ào huyên náo như vậy, mấy xưởng đồ chơi kia đều tổn thất không nhỏ, tôi cũng không dám phỏng đoán lòng người theo chiều hướng quá tốt. Ai biết trong số bọn họ, có người nào vì trong lòng ôm tức giận, sẽ giở ám chiêu với tôi hay không? Tôi không thể ngày nào cũng đề phòng được, chỉ có đạo lý ngàn ngày làm tặc, nào có đạo lý ngàn ngày phòng cướp?”

Kỹ sư Nghiêm hít sâu một hơi, chẳng trách trong cuộc họp toàn xưởng lần trước, Cố Nam Sóc lại nhấn mạnh tầm quan trọng của bản thảo thiết kế như vậy, hắn còn nói đồ chơi thiết kế lần này mới lạ hơn trước kia rất nhiều, nhưng tới cuối cùng lại nói tạm thời để đó đợi ngày sau thả ra chiêu lớn, trước mắt sẽ không đưa vào sản xuất.

Tin tức này truyền ra, có nhà ai là không muốn cướp được mấy bản thiết kế kia? Nếu thành công chế tạo ra được trước Nam Lân, chiếm lĩnh thị trường trước, chiêu lớn Cố Nam Sóc chuẩn bị sẽ biến hành d.a.o nhọn tự đ.â.m mình. Như vậy, vừa chiếm được lợi ích, vừa trả được mối thù, một công đôi việc.

Nhưng mà ai có thể nghĩ đến, hóa ra Cố Nam Sóc cố ý nói như vậy.

Đây đâu phải bản thiết kế tốt đẹp gì, rõ ràng là mồi câu Cố Nam Sóc ném ra mà. Đáng tiếc ông ta ngu xuẩn, tình nguyện làm con cá mắc câu.

“Nếu hồ ly đã lộ ra cái đuôi của nó, vậy thì chúng ta phải lôi nó ra ánh sáng, nhìn rõ xem nó là ai…”

Ngón tay Cố Nam Sóc gõ nhẹ lên bàn, khóe miệng cong lên: “Kỹ sư Nghiêm, tôi có thể không truy cứu chuyện đêm nay, nhưng ông phải giúp tôi một việc mới được.”

********

Kỹ sư Nghiêm gặp mặt Lưu Đại Đệ ở địa điểm hai người đã hẹn trước.

“Tôi đã lấy được bản thảo thiết kế rồi.”

Lưu Đại Đệ mừng rỡ: “Mau đưa tôi!”

Kỹ sư Nghiêm không d.a.o động: “Tôi muốn gặp người mua!”

“Tôi chính là người mua!”

Kỹ sư Nghiêm lắc đầu: “Chúng ta quen biết nhau cũng nhiều năm rồi, tôi còn không hiểu cậu sao? Chúng ta đi thẳng vào vấn đề nhé, giấu diếm cũng không ý nghĩa gì. Ai bảo cậu tới tìm tôi mua bản thiết kế? Mang tôi đi gặp người đó.”

Mặt Lưu Đại Đệ nhăn lại: “Ông có ý gì?”

“Năm tờ bản thảo thiết kế, mỗi tờ đều có thể tạo ra sản phẩm gây tiếng vang lớn trên thị trường. Tôi đã xem qua rồi, Cố Nam Sóc không hề khoa trương, mấy bản thiết kế này, tốt hơn mấy bản thiết kế trước kia không chỉ một tí một tẹo. Trước đây xe đồ chơi, s.ú.n.g giả, con quay… Bán thế nào, trong lòng cậu hiểu rõ. Chỉ cần lấy được mấy bản thiết kế này, lợi nhuận nó mang tới có thể lên tới hàng vạn. Cậu chỉ cho tôi năm trăm đồng, muốn lừa ai chứ? Tôi muốn gặp người mua chân chính, tự mình thương lượng với đối phương.”

Kỹ sư Nghiêm liếc mắt nhìn Lưu Đại Đệ: “Yên tâm, nếu thành công, tuyệt đối không thiếu phần của cậu.”

Thiếu chút nữa Lưu Đại Đệ đã tức chết: “Ông không tin tôi hả? Cảm thấy tôi đứng giữa kiếm chác được nhiều hơn ông à?”

Kỹ sư Nghiêm không đáp, xem như cam chịu.

Mẹ kiếp!

Lưu Đại Đệ tức đến mức dậm chân.

Kỹ sư Nghiêm vẫn bình tĩnh như cũ: “Nếu cậu không quyết định được, có thể đi hỏi người mua đứng sau lưng một chút. Đương nhiên, nếu đối phương không muốn cũng không sao, còn nhiều người ở Bằng Thành muốn mua bản thiết kế này lắm, cũng có nhiều người trả nổi tiền.”

“Ông! Ông đừng quên, kế hoạch là tôi đưa ra, người dạy ông mở khóa cũng dô tôi tìm tới. Nếu không có tôi, ông cho rằng ông có thể thuận lợi vào được văn phòng, trộm được bản thiết kế sao?”

“Cho nên tôi mới nói, sau khi thành công sẽ không thiếu phần của cậu.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back