Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 220: Chuyện nhà Lý Thủ Nghĩa (3)



“Chúng ta ly hôn đi!”

Bà Lưu sửng sốt một lúc lâu mới lấy lại tinh thần: “Ông nói cái gì? Ông muốn ly hôn với tôi?”

Bọn họ là vợ chồng hơn hai mươi năm, đã trải qua bao nhiêu sóng gió. Dù là mười năm gặp nạn kia vẫn không tách nhau ra. Nhưng hôm nay, cuộc sống càng ngày càng tốt lên, Lý Thủ Nghĩa lại muốn ly hôn!

“Lý Thủ Nghĩa, ông là đồ không có lương tâm! Trước đây khi nhà ông bị hạ phóng, bị phê đấu, bao nhiêu người khuyên tôi ly hôn ông, đoạt tuyệt quan hệ với ông, tôi đều không nghe, vẫn đi theo ông chịu khổ chịu nhọc, không rời không bỏ! Bây giờ ông phát đạt rồi lại muốn ly hôn tôi? Ông không phải người!”

Lý Thủ Nghĩa có chút rung động trong nháy mắt, nhưng ngay sau đó đã hạ quyết tâm: “Trước đây sau khi bán xưởng, trả nợ xong cho con trai vẫn còn thừa bảy vạn. Nhà xưởng mới xây đều dùng máy móc cũ, không tốn nhiều tiền lắm, những thứ khác có thể tiết kiệm được tôi đều tiết kiệm. Bây giờ trong nhà vẫn còn thừa một vạn. Sau khi ly hôn, nhà xưởng về tôi, một vạn kia tôi cho bà hết. Bà cầm số tiền này, tự mình làm ăn buôn bán nhỏ cũng được, đi cứu Lưu Đại Đệ cũng được, tôi đều không quan tâm.”

Lưu Thiến đang định tiếp tục mắng Lý Thủ Nghĩa, nghe thấy thế lập tức ngậm miệng lại, sau khi giãy giụa một lúc lâu, bà ta mới nói: “Trong tay mẹ ông vẫn còn một bộ trang sức bằng vàng.”

Lý Thủ Nghĩa sửng sốt, trong lòng cười tự giễu. Khi nói ra những lời này, ông ta còn nghĩ có lẽ bà Lưu sẽ tỉnh ngộ, sẽ thay đổi ý định. Nào ngờ vừa nghe thấy có tiền có thể cứu Lưu Đại Đệ, thái độ của bà ta lại thay đổi nhanh như vậy. Cuối cùng ông ta chỉ có thể thất vọng.

“Trang sức là do cha tôi để lại cho mẹ tôi, không thể cho bà.”

Lưu Thiến không vui: “Nhà xưởng kia của ông đáng giá vài vạn, chỉ cho tôi có một vạn, không công bằng.”

“Muốn công bằng sao? Mấy năm nay tôi bỏ ra khong ít tiền chùi đ.í.t cho em trai bà, sao không tính?”

Thấy Lưu Thiến há mồm, Lý Thủ Nghĩa cướp cơ hội mở miệng trước. Ông ta nói tiếp: “Trong mấy năm nhà tôi bị hạ phóng, đúng là bà đi theo tôi đã phải chịu khổ không ít. Tôi nhớ rõ phần tình cảm này. Nhưng thời trẻ nhà họ Lưu bà gặp khó khăn, nhà họ Lý tôi cũng ra tay giúp đỡ, nếu không cha mẹ bà đã c.h.ế.t từ lâu rồi. Nếu bà thật sự muốn tính toán, tôi cũng không ngại tính rõ ràng.”

Lưu Thiến cứng họng, tổ tông hai nhà Lưu Lý là thế giao, qua lại với nhau nhiều đời. Trong thời điểm chiến loại, đúng là nhà họ Lý đã bảo vệ nhà họ Lưu, trong thời điểm thiên tai, nhà họ Lý còn nuôi nhà họ Lưu ba năm…

Bà ta há miệng th* d*c, nhất thời không biết nên nói gì.

Lý Thủ Nghĩa liếc mắt nhìn bà ta một cái: “Nếu bà vẫn khó chịu, bà lấy xưởng, tôi lấy một vạn đồng. Cùng lắm thì tôi bắt đầu lại từ con số không, làm dân buôn, mở cửa hàng nhỏ, cố gắng tích cóp thêm vài năm rồi lại mở xưởng.”

Lưu Thiến nghẹn lời. Bà ta không biết kinh doanh, lấy nhà xưởng thì có ích lợi gì? Thật ra bán ra ngoài vẫn được, nhưng máy móc trong xưởng đều rất cũ, khi Lý Thủ Nghĩa mua về còn có chút giá trị, bây giờ bán đi, tương đương đã qua thêm một đời chủ, sẽ không được giá như trước đó.

Lưu Thiến nghĩ một lát: “Tôi lấy một vạn đồng!”

Lý Thủ Nghĩa gật đầu: “Sau này mỗi tháng tôi sẽ cho bà năm mươi đồng tiền sinh hoạt phí, bà đi mở tài khoản ngân hàng đi, đến lúc đó tôi sẽ gửi tiền cho bà đúng hạn.”

Hiện giờ tiền lương bình quân của công nhân viên chức ở Bằng Thành này vẫn chưa tới năm mươi đồng đã đủ nuôi sống cả gia đình rồi. Một mình Lưu Thiến tiêu năm mươi đồng, đủ để bà ta có cuộc sống thoải mái dễ chịu, ăn ngon uống tốt, còn dư tiền đi đánh bài tìm việc vui.

Không phải Lý Thủ Nghĩa không muốn cho bà ta nhiều hơn, mà ông ta sợ Lưu Thiến không giữ được. Năm mươi đồng, có thể duy trì cuộc sống thoải mái cho Lưu Thiến, cũng không khiến người ta quá chú ý, dẫn kẻ xấu tới.

Cứ như vậy đi.

Vợ chồng hơn hai mươi năm, đi tới bước này, ông ta cũng thật sự mệt mỏi rồi.

***

Xưởng đồ chơi Nam Lân.

Lương Chấn Bang đưa lại bản thiết kế cho Cố Nam Sóc: “Trước đây công an giữ chúng nó lại làm chứng cứ, bây giờ vụ án đã kết thúc, hôm nay công an liên hệ với tôi, bảo tôi qua lấy về.”

Cố Nam Sóc không hề ngước mắt lên: “Ném đi!”

“Gì? Ném…… Ném?”

“Đúng! Xé nát rồi ném đi!”

“Nhưng đây đều là ý tưởng của cậu, do cậu thiết kế, là tâm huyết của cậu mà?”

Cố Nam Sóc cười khúc khích: “Tuy rằng anh không biết cách để tạo ra một món đồ chơi mới, nhưng mấy tháng nay anh đi theo bộ phận nghiên cứu học hỏi, ít nhiều cũng biết chút da lông rồi, anh nhìn kỹ mấy bản thiết kế này của tôi đi. Xét từ bề ngoài, hay phương diện công năng, tất cả đều rất tuyệt vời, rất bắt mắt. Nhưng anh cảm thấy với điều kiện hiện giờ, chúng ta có thể chế tạo ra được hay không?”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 221: Có tiền cùng nhau kiếm



Lương Chấn Bang nhíu mày: “Không thể sao? Tôi cảm thấy có thể mà.”

“Nếu quyết tâm muốn làm, đúng là có thể làm được. Nhưng mà anh đã từng tính toán phí tổn chưa?”

Lương Chấn Bang ngồi xuống, lấy giấy bút ra, tính toán dựa theo bản thiết kế. Trước đây khi sản xuất xe đồ chơi, nguyên liệu đều do anh ta phụ trách mua sắm, anh ta hiểu rõ hơn bất kỳ ai giá cả của bóng đèn mini, pin tiểu… Cũng hiểu rõ điểm nào là khó khăn nhất trong việc chế tác.

Sau khi nghiêm túc tính toán ra được kế quả, Lương Chấn Bang hít ngược một hơi khí lạnh.

Chẳng trách Cố Nam Sóc lại nói ném đi, với chi phí này, ai có thể chịu nổi? Có tiền mua món đồ chơi này cho con mình, đổi sang mua vài món khác không tốt hơn sao?

Cố Nam Sóc dừng công việc trong tay: “Cho nên tôi lại dạy thêm cho anh một bài học nữa, đừng bao giờ quá tín nhiệm người khác. Cho dù trước đó đối phương đã từng thành công rất nhiều lần, mỗi lần hợp tác đều phải cẩn thận đối đãi như lần hợp tác đầu tiên.”

Lương Chấn Bang im lặng gật đầu, nhìn con số trên giấy, thổn thức không thôi.

Bây giờ anh ta có thể nhìn ra vấn đề, tính ra kết quả, kỹ sư Nghiêm sẽ không biết sao? Liêu Phong sẽ không rõ sao? Nhưng bọn họ vẫn bị lừa vào trong như cũ, chỉ vì hiệu quả vài lần thiết kế trước đó của Cố Nam Sóc quá chấn động, khiến bọn họ tin tưởng tuyệt đối năng lực của Cố Nam Sóc ở phương diện này, căn bản chưa từng nghĩ tới bản thiết kế có vấn đề.

Biết rõ chân tướng, Lương Chấn Bang lập tức xé nát bản thiết kế ném vào thùng rác, trên mặt không còn rối rắm, không nỡ chút nào.

“Bây giờ chuyện Liêu Phong đã hạ màn rồi, có vết xe đổ này, tôi nghĩ những người khác muốn giở trò cũng phải cân nhắc trước, chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút rồi.”

Cố Nam Sóc lại không cho rằng như vậy: “Muốn nghỉ ngơi sợ là vẫn chưa được. Hiện giờ tình hình của mấy xưởng đồ chơi phỏng chế hàng hóa của chúng ta thế nào rồi?”

“Vẫn vậy thôi. Sau khi không bù nổi tổn thất từ cuộc chiến về giá, đã quay lại giá cũ rồi. Tuy rằng vẫn bán rẻ hơn chúng ta hai mao, nhưng chúng ta thi hành chính sách mua kèm, lợi nhuận từ món đồ chơi mới hơn xa so với lợi ích từ chênh lệch giá, tất nhiên người buôn bán sẽ biết nên lựa chọn thế nào. Thật ra không phải hoàn toàn không có ai tới chỗ bọn họ nhập hàng, nhưng đa số đều là người bán hàng rong, người bán lẻ, buôn bán không ra sao. Nói câu không dễ nghe chính là, ăn lại đồ thừa của chúng ta.”

“Chỉ sợ bọn họ hận c.h.ế.t tôi rồi.” Cố Nam Sóc bật cười: “Liện hệ với bọn họ giúp tôi, tôi muốn mời bọn họ ăn bữa cơm.”

***

Trong bữa cơm.

Cố Nam Sóc cười rót rượu cho mọi người, ánh mắt của mấy ông chủ kia lại không hề thân thiện.

“Ông chủ Cố mời chúng tôi tới đây là có ý gì? Muốn khoe khoang trước mặt chúng tôi sao?”

“Khoe khoang? Tôi khoe cái gì?”

“Ông chủ Cố, mọi người đều không ngốc, đừng hiểu rồi còn giả vờ hồ đồ. Mấy tháng nay Nam Lân rực rỡ quá nhỉ? Đặc biệt là chiêu thức mới của cậu, đã hại chúng tôi thảm rồi.”

Cố Nam Sóc chỉ cười không nói gì, lại đưa mắt ra hiệu cho Lương Chấn Bang.

Lương Chấn Bang mở miệng nói: “Các vị nói lời này có hơi quá đáng rồi. Chúng tôi làm ăn buôn bán đứng đắn, sao lại hại được các vị? Chẳng lẽ các vị đã quên, trước đây đám người buôn bán kia tới chỗ Nam Lân chúng tôi trả lại hàng là chuyện thế nào rồi à? Vì sao Nam Lân chúng tôi không tiêu thụ được một món hàng nào suốt hai mươi ngày? Nếu không phải nhờ sư phụ tôi thiết kế ra được mấy món đồ chơi mới, cứu vãn xu hướng suy tàn, bây giờ Nam Lân chúng tôi mới gọi là thảm.”

“Các vị không phúc hậu nhé! Xe đồ chơi và s.ú.n.g giả là do ai làm ra, mọi người đều biết. Các vị học theo còn chưa tính, lại dùng giá cả chèn ép chúng tôi, muốn hợp nhau bức tử chúng tôi à?”

Có mấy người lộ ra sắc mặt ngượng ngùng, có người da mặt dày lại không cho là đúng.

Lý Thủ Nghĩa hỏi ra nghi hoặc của mọi người: “Hôm nay ông chủ Cố mời chúng tôi tới đây, chắc không phải chỉ là ăn một bữa cơm đơn giản đâu nhỉ? Cậu có chuyện gì, cứ nói thẳng ra đừng ngại.”

“Vậy tôi đây nói thẳng nhé. Chuyện lần trước, nói ra thì mọi người đều chịu thiệt. Tổn thất của các vị không nhỏ, tổn thất của Nam Lân cũng không nhỏ. Tôi hy vọng có một thị trường lành mạnh, mọi người cạnh tranh bình đẳng, không làm ra chuyện hại người chẳng lợi mình như vậy nữa, có tiền mọi người cùng nhau kiếm.”

Một ông chủ họ Vương mở miệng nói: “Chúng tôi muốn có tiền cùng nhau kiếm lắm chứ, nhưng ông chủ Cố đâu chừa cho chúng tôi con đường sống? Mấy món đồ chơi kiểu mới của cậu vừa đưa ra, ai còn chơi mấy món đồ chơi cổ lỗ sĩ của chúng tôi nữa? Nếu cậu chỉ thiết kế ra được một món cũng thôi, nhưng mới lần đầu tiên cậu đã đưa ra mười mấy loại rồi, mấy món tháp cầu vồng, đồ chơi rút gỗ… Gỉ cả không đắt hơn đồ đơi kiểu cũ. Trẻ con đều tham đồ mới mẻ, cậu làm vậy, chúng tôi còn buôn bán thế nào?”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 222: Điều kiện



Vốn dĩ làm ăn buôn bán đều dựa vào bản lĩnh của bản thân. Cố Nam Sóc không chơi mưu hèn kế bẩn nào, lời này nói ra có hơi quá đáng. Nhưng Cố Nam Sóc không phản bác, bởi hắn biết rõ, phản bác cũng vô dụng. Cướp tiền tài của người ta, như g.i.ế.c cha g.i.ế.c mẹ. Đây mới là vấn đề mấu chốt.

“Điểm này do tôi suy xét chưa được chu toàn, tôi tự phạt một ly!” Cố Nam Sóc bưng chén rượu lên, uống một ngụm.

Hắn biết đây không phải lỗi của hắn, nhưng thế giới của người trưởng thành, không đơn giản chỉ là đúng hay sai. Hắn mở xưởng ra để kiếm tiền, không hề muốn đắc tội c.h.ế.t với mấy người này, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ ép bọn họ không thể tiếp tục làm ăn.

“Tôi có đề nghị này, nếu mọi người đều muốn có một thị trường tốt đẹp. Vậy thì xin các vị điều chỉnh lại giá cả trong xưởng một chút, nhất trí với giá bán của Nam Lân chúng tôi. Nam Lân cũng sẽ từ bỏ chính sách mua kèm. Đồng thời nếu Nam Lân có món đồ chơi mới nào sắp đưa ra thị trường, sẽ báo trước cho các vị một tiếng, hơn nữa còn đưa bản thiết kế cho các vị. Nếu các vị gặp phải khó khăn trong khâu chế tác, Nam Lân cũng có thể giúp đỡ, để đồ chơi của các xưởng đều thống nhất với nhau về giá thành và chất lượng khi đưa ra thị trường.”

Mọi người:???!!!

Bánh ngon từ trên trời rơi xuống sao? Trên đời này nào có chuyện tốt như vậy?

Lý Thủ Nghĩa hỏi: “Ông chủ Cố nhường lợi như vậy, chắc là vẫn còn điều kiện khác nhỉ?”

“Đương nhiên rồi. Nam Lân chúng tôi cung cấp thiết kế và cố vấn kỹ thuật, mỗi năm mọi người phải chi trả cho Nam Lân một vạn đồng tiền chi phí.”

Quả nhiên, trên đời không có cơm trưa miễn phí.

Lời này vừa nói ra, mọi người đều trầm mặc, anh nhìn tôi, tôi lại nhìn anh.

Một vạn đồng, không phải con số nhỏ.

Cố Nam Sóc buông chén rượu: “Mọi người đều từng phỏng chế đồ chơi của chugns tôi, đều biết rõ phí tổn là bao nhiêu, mấy tháng gần đây, những món đồ chơi đó bán thế nào, trong lòng mọi người cũng hiểu rõ. Với tình hình trước mắt, phương án tôi đưa ra mỗi năm ít nhất có thể tăng thêm cho các vị vài vạn tiền lợi nhuận, mà các vị, mỗi năm chỉ cần chi trả một vạn. Không đáng sao?”

Ông chủ Vương nhíu mày: “Lời này cũng không thể nói như vậy được. Hiện tại mấy món đồ chơi đó bán chạy, người buôn đều muốn cướp, là vì chỉ có một mình Nam Lân cậu bán ra, cũng không đủ cầu. Nếu mấy nhà chúng tôi đều bán, vậy thì chưa chắc đâu.”

Ông ta liếc mắt nhìn Cố Nam Sóc một cái: “Ông chủ Cố đang buôn bán độc quyền vì sao phải nhường lợi ích cho chúng tôi? Nếu thật sự giống như lời cậu nói, có thể giúp chúng tôi mỗi nam kiếm thêm được vài vạn, vậy cậu tự kiếm vài vạn này không phải tốt hơn sao? Đổi vài vạn lấy một vạn, không phải chuyện người làm ăn có thể làm ra được.”

Cố Nam Sóc lấy một tập tài liệu từ tay Lương Chấn Bang, phát cho mỗi người một phần.

“Đây là báo cáo thị trường tôi bỏ ra thời gian hai tháng để thu thập điều tra được. Mọi người cũng biết rồi đấy, sau khi cải cách mở ra, kinh tế trong nước phát triển mạnh mẽ, Bằng Thành chúng ta lại ở gần Cảng Thành, chiếm được ưu thế về vị trí địa lý, còn là đặc khu kinh tế, mấy năm nay thay đổi vô cùng lớn. Đừng nói mỗi năm một vẻ, nói là mỗi tháng một vẻ cũng không quá đáng.”

“Tuy rằng những nơi khác không theo kịp chúng ta, nhưng đều đang cải cách. Chính phủ cổ vũ hộ cá thể, cổ vũ tư nhân mở xưởng. Nhiều người đầu tư, công ăn việc làm cũng tăng lên đáng kể. Trước kia người dân chỉ có thể trông cậy vào đồng ruộng, dựa vào chút lương thực đó sống qua ngày. Bây giờ bọn họ có thể ra ngoài làm thuê cho người khác, người có năng lực còn có thể làm ông chủ. Mức sống của người dân tăng lên trên diện rộng, trong tay có tiền dư dả, ngoài ăn no mặc ấm ra, còn có thể mua thêm những thứ khác.”

“Cộng với chính sách kế hoạch hóa gia đình nhà nước đưa ra, mỗi cặp vợ chồng chỉ có thể sinh một thai. Đứa trẻ sinh ra tất nhiên sẽ là bảo bối của cả nhà rồi, bọn trẻ đòi thứ gì, nào có chuyện cha mẹ không đồng ý. Bởi vậy, hiện giờ thị trường đồ chơi còn rất lớn.”

Cố Nam Sóc gõ gõ vào tư liệu: “Trước mắt, Nam Lân mới chỉ cung ứng hàng hóa cho tám trung tâm bách hóa, hai mươi bảy cung tiêu xã, và hơn năm mươi sạp hàng hộ cá thể mở ra. Mọi người cảm thấy tỉnh Quảng Đông chúng ta và Tỉnh Lâm Xuyên, Lâm Tương láng giềng cộng lại, chỉ có bằng đó điểm tiêu thụ sao?”

Ánh mắt mọi người sáng lên, tất nhiên là không rồi. Riêng tỉnh Quảng Đông bọn họ thôi đã không chỉ tám trung tâm bách hóa, càng khỏi nói tới, các huyện các thị trấn đều có Cung Tiêu Xã. Cửa hàng tư nhân lại càng nhiều hơn…

Cố Nam Sóc nói tiếp: “Miếng bánh thị trường vẫn còn rất lớn. Hiện tại quy mô của Nam Lân quá nhỏ, chỉ có hai dây truyền sản xuất. Đừng nói cung ứng cả nước, dù muốn phủ kín phía nam cũng không thể. Mà ngoài phía nam ra, thị trường phía bắc còn lớn hơn. Cho nên các vị hoàn toàn không cần lo lắng mọi người cùng nhau sản xuất sẽ dẫn tới cung vượt quá cầu, dẫn tới không bán nổi hàng. Tôi đã thử tính toán nghiêm túc, dựa theo quy mô của các nhà xưởng hiện có bây giờ, có thêm ba nhà nữa cũng không thành vấn đề.”

Mọi người hít sâu một hơi, nếu là như thế, vậy thì trước kia bọn họ chơi trò chiến lược giá cả làm gì? Cứ bán theo giá của Nam Lân đưa ra không phải tốt hơn sao?
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 223: Ba danh ngạch



Tròng mắt ông chủ Vương xoay chuyển. nếu thị trường lớn, một mình Nam Lân ăn không hết, bọn họ vẫn phỏng chế như cũ không phải được rồi sao? Cũng chỉ bán muộn hơn so với Nam Lân một khoảng thời gian mà thôi. Nếu mọi người nhất trí về giá cả rồi, cho dù không kiếm được nhiều bằng Nam Lân, bọn họ vẫn có lợi, cần gì mỗi năm phải đưa cho Nam Lân một vạn? Nhiều tiền quá không biết tiêu ở đâu sao?”

Dường như Cố Nam Sóc đã đoán trước được sẽ có người nghĩ như vậy, hắn cười nói: “Mỗi món đồ chơi Nam Lân sản xuất đều do tôi tự mình thiết kế, phí không ít tâm sức, thời gian và tinh lực của tôi. Tôi đồng ý giao chúng nó ra, mọi người cũng phải trả tôi chút tiền vất vả chứ, có đúng không? Chắc là mọi người không muốn lặp lại chuyện lần trước thêm một lần đâu nhỉ?”

Ngón tay hắn chỉ vào đầu mình: “Thứ khác không dám nói, nhưng đầu óc tôi vẫn còn rất linh hoạt, rất nhiều linh cảm.”

Mọi người nhăn mặt lại. Câu này là cảnh cáo mọi người, nếu bọn họ vẫn có ý định tiếp tục sao chép, hắn không ngại tiếp tục thi hành chính sách mua kèm.

Cố Nam Sóc thu hết sắc mặt mọi người vào đáy mắt: “Họ Cố tôi đây thật lòng muốn cùng nhau kiếm tiền với mọi người. Tôi đã đưa ra thành ý của mình rồi, chỉ còn xem mọi người có thành ý hay không thôi. Đương nhiên đây là chuyện lớn, mọi người có thể về nhà suy xét thêm. Chỗ tôi có ba danh ngạch, chỉ cần chưa đủ, mọi người đều có cơ hội.

Ngày hôm sau.

Cố Nam Sóc đoán trước được sẽ có người tới cửa, lại không ngờ người tới đầu tiên lại là Lý Thủ Nghĩa.

Lý Thủ Nghĩa nói: “Nói ra thì, tôi vẫn chưa xin lỗi ông chủ Cố đâu. Trước đây tôi phỏng chế lại đồ chơi của các cậu, tuy rằng không phải ăn trộm bản thiết kế, nhưng chưa được các cậu đồng ý đã tự mình chế tác, cũng không khác gì ăn trộm. Cách làm này không phúc hậu, trong lòng tôi cũng rõ mình có lỗi với cậu. Là do tôi sốt ruột, muốn nhanh chóng bò dậy, nên mới phạm sai lầm.”

“Ông chủ Cố đại nhân đại lượng không so đo, tôi cảm ơn ông chủ Cố. Tôi cũng đồng ý với đề nghị của ông chủ Cố. Nói ra thật xấu hổ, trước đây khi tôi bán lại nhà máy, ông chủ Cố đã từng cho tôi cơ hội một bước lên trời, đáng tiếc khi ấy tôi lại do dự, lại băn khoăn, không nắm lấy. Đã bỏ lỡ một lần rồi, tôi không muốn lại bỏ lỡ thêm lần thứ hai.”

Cố Nam Sóc gật đầu: “Nếu ông chủ Lý đã quyết định, vậy thì chúng ta bắt đầu thương lượng chi tiết về các điều khoản có trong hợp đồng đi.”

Đột nhiên Lý Thủ Nghĩa ngượng ngùng, nói: “Còn có… Còn có chuyện này, không biết ông chủ Cố có thể châm chước một chút hay không.”

“Ông nói đi.”

“Cậu nói một năm một vạn, tôi không ý kiến. Nhưng hiện giờ tôi không thể lấy ra nhiều tiền như vậy. Cậu xem có thể để tôi trả trước hai ngàn, số còn lại hai tháng sau tôi sẽ trả cho cậu hay không?”

“Ba tháng đi. Thời gian dư dả chút, ông cũng có thể có thêm chút vốn quay vòng trong nhà xưởng.”

Lý Thủ Nghĩa không ngờ Cố Nam Sóc lại đồng ý sảng khoái như vậy, còn cho ông ta thêm một tháng, ông ta lập tức vui sướng không thôi: “Cảm ơn ông chủ Cố.”

Nói là thương lượng chi tiết hợp đồng, thật ra Cố Nam Sóc đã nghĩ ra hợp đồng từ trước, quy định về quyền lợi và trách nhiệm của đôi bên đều rõ ràng, không tồn tại bẫy rập hay điều khoản bá vương nào. Sau khi Lý Thủ Nghĩa xem xong, không có dị nghị nào, lập tức ký tên.

Sau khi Lý Thủ Nghĩa ra về, Lương Chấn Bang chậc lưỡi một tiếng: “Sao cậu lại dễ nói chuyện như vậy?”

“Chỉ đối với Lý Thủ Nghĩa mà thôi. Dù sao chúng ta bỏ ra mười hai vạn mua lại nhà xưởng của ông ta, cũng coi như chúng ta chiếm lợi. Một vạn đồng này không phải ông ta không đưa, chỉ là đưa chậm một chút thời gian, coi như có qua có lại, cần gì làm khó người ta.”

Hắn vừa dứt lời, lại nhận được thông báo ông chủ Phương và ông chủ Dư dắt tay nhau tới cửa.

Ba danh ngạch nhanh chóng đầy, ông chủ Vương chậm một bước, không chiếm được vị trí, tức giận đến mức sắc mặt xanh mét.

Nhìn ba bản hợp đồng, Cố Nam Sóc nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Đánh một gậy cho một viên táo ngọt, nửa dẫm nửa kéo, vừa khiến mọi người kinh sợ, vừa không đắc tội với tất cả các xưởng đồ chơi còn lại trong Bằng Thành. Đến lúc này, hắn mới xem như đã đứng vững gót chân ở Bằng Thành, mới có chút danh tiếng.

Đừng thấy hắn mạnh miệng nói chuyện với mấy ông chủ kia như vậy mà lầm tưởng, tuy rằng hắn cũng có ý có tiền mọi người cùng nhau kiếm thật, nhưng còn một điều nữa hắn chưa nói. Hiện giờ vẫn chưa có cách nào xác lập quyền tài sản tri thức, nếu mỗi sản phẩm mới đều bị người ta phỏng chế, có lẽ trong ngắn hạn hắn còn có thể dùng biện pháp mua kèm để chiếm trước thị trường. nhưng thời gian dài, chiêu này sẽ không thực hiện được.

Hắn không thể tháng nào cũng thiết kế ra một đống đồ chơi mới, quy mô của Nam Lân cũng không đủ để sản xuất ra nhiều món đồ chơi mới như vậy.

Nhưng mà hình thức có tiền cùng nhau kiếm bây giờ cũng không phải kế sách lâu dài.

Quan trọng nhất là nhãn hiệu.

Chỉ cần nhãn hiệu Nam Lân lớn mạnh, người người nhà nhà đều nhận định Nam Lân mới là hàng thật, hàng chính gốc, tất cả đều dễ làm.

Không vội. Hợp đồng chỉ ký một năm.

Có thời gian một năm, vậy là đủ rồi.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 224: Vợ Liêu Phong



Vốn dĩ Nam Lân có bốn kỹ sư nghiên cứu chế tạo đồ chơi mới, kỹ sư Nghiêm nghỉ rồi, còn dư lại ba người. Mỗi nhà máy phái một người qua chỉ đạo sản xuất, vừa đủ dùng.Giải quyết xong công việc hợp tác, cuối cùng Cố Nam Sóc cũng có thể nghỉ ngơi thả lỏng một phen. Công việc trong xưởng đều đã đi vào quỹ đạo, mỗi ngày hắn chỉ việc xem bảng biểu, kiểm tra sổ sách, tuần tra phân xưởng sản xuất một phen. Số thời gian dư lại, một nửa dùng để nghỉ ngơi, một nửa dùng để vẽ tranh, vẽ bản thảo thiết kế.

Tháng chín hắn gửi cho Phong Hoa bốn bản thiết kế, bây giờ đã là tháng mười một, cách thời gian giao bản thảo quý sau còn hơn một tháng, thật ra không cần quá vội vàng. Nhưng đang lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, sớm muộn gì cũng phải vẽ, Cố Nam Sóc bèn vẽ ra bản thiết kế gia cụ trước.

Lương Chấn Bang tò dò hỏi: “Nói đến thiết kế, đột nhiên tôi nhớ tới, trước đây cậu giao cho tôi hai phần tư liệu thiết kế đồ chơi. Một phần là con quay, s.ú.n.g bong bóng, đàn piano cầm tay, một phần khác tôi không nhìn ra được nó là thứ gì, cậu cũng không đặt tên cho nó. Hơn nữa mấy thứ đó cũng quá lớn nhỉ? Cậu còn nói chỉ cần làm ba bốn phần, tôi nghĩ chắc cũng không dùng để bán. Cậu cần mấy thứ đó làm gì?”

Cố Nam Sóc chớp chớp mắt: “Bí mật!”

Đồ làm ra đương nhiên có tác dụng của nó rồi, chỉ là bây giờ vẫn chưa tới lúc.

Cộc cộ cộc.

Tiếng đập cửa vang.

“Mời vào!”

“Tổng giám đốc Cố, bên ngoài có một người phụ nữ nói muốn gặp ngài.”

Lương Chấn Bang nhíu mày: “Không phải lại là Lưu thiến chứ!”

Nói tới Lưu thiến, anh ta hừ mũi một tiếng: “Người phụ nữ này đúng là đầu óc không bình thường. Vì đứa em trai hỗn xược, từ bỏ cả chồng con. Cậu nói xem, đã biết rõ Lưu Đại Đệ có tham gia vào việc hại con trai mình rồi, sao bà ta vẫn có thể coi như chưa xảy ra chuyện gì như vậy? Bà ta toàn tâm toàn ý cứu em trai, không suy xét tới cảm nhận của con trai mình một chút nào sao?”

Lương Chấn Bang bĩu môi: “Hơn nữa, Lưu Đại Đệ đã bị phán xử rồi, bây giờ bà ta tới cầu xin thông cảm, còn có ích lợi gì? Ai… Lần trước tôi nghe nói, không biết ai chỉ chiêu cho bà ta, nói có thể kháng cáo lật lại bản án. Bà ta giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, vô cùng tin tưởng người kia. Lý Thủ Nghĩa còn tới nhắc nhở bà ta vài lần, lần nào cũng bị bà ta đuổi về, còn nói Lý Thủ Nghĩa không muốn thấy Lưu Đại Đệ sống tốt, hận không thể tống Lưu Đại Đệ vào tù cả đời. Kết quả…”

Lương Chấn Bang nhún vai: “Một vạn đồng bị lừa sạch sẽ, cuối cùng không vớt được gì. Lý Thủ Nghĩa khuyên bà ta tới đồn công an báo án, làm nhanh chút, nói không chừng còn có thể bắt được đối phương, lấy lại được chút tiền. Bà ta lại không chịu, cứ khăng khăng nhận định là đối phương cầm tiền tới thủ đô tìm biện pháp. Lý Thủ Nghĩa khuyên không được, muốn báo cảnh sát thay bà ta, còn bị bà ta liều mạng ngăn cản. Ngăn cản không được bà ta còn nói với công an, không được tin lời Lý Thủ Nghĩa, Lý Thủ Nghĩa cố ý hại bà ta.”

“Thiếu chút nữa Lý Thủ Nghĩa đã bị bà ta làm cho tức chết. Bản thân bà ta không chịu nói thật với công an, công an không biết rõ giao dịch cụ thể giữa bọn họ, cũng không nhúng tay vào điều tra. Có điều, đã lâu như vậy rồi vẫn không thấy bóng dáng người kia đầu, có lẽ bây giờ bà ta đã nhìn rõ hiện thực rồi.”

Nói xong, Lương Chấn Bang ngập ngừng: “Không phải bà ta nhìn rõ hiện thục, thấy không thể trông cậy vào người kia, lại tới quấn lấy cậu chứ?”

Bảo vệ vào báo tin lắc đầu: “Không phải Lưu thiến! Là một người phụ nữ lạ mặt. Bà ấy nói bà ấy là vợ của Liêu Phong.”

Cố Nam Sóc & Lương Chấn Bang:???

Vợ của Liêu Phong tới tìm bọn họ làm gì? Cũng xin thông thảm giống Lưu Thiến sao?

Vậy cũng không đúng! Chuyện trộm bản thiết kế chỉ là chuyện nhỏ, tội danh trên người Liêu Phong rất nhiều. Hơn nữa ngày mai Liêu Phong bị hành hình rồi, còn xin thông cảm làm gì? Bây giờ có thông cảm cũng không kịp.

Bảo vệ thấy hai người do dự, lại mở miệng: “Bà ấy còn nói, ngài gặp bà ấy một lần, chắc chắn không thua thiệt.”

Cố Nam Sóc:……

Được! Gặp thì gặp thôi. Trên địa bàn nhà mình, hắn còn sợ cái gì?

*******

Vợ của Liêu Phong là người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, trên cổ trên tay đều trống trơn. Mấy tên đàn em đi theo Liêu Phong đều đeo vàng đeo bạc đầy cổ, cô ả Tiểu Liên kia càng giống vị phu nhân xinh đẹp, nhưng vợ chân chính của ông ta lại rất thuần tịnh. Diện mạo của đối phương hoàn toàn trái ngược với Tiểu Liên, mặt mày ôn hòa, không trương dương, không diễm lệ, không hề có tính xâm lược. Đặt trong đám người, không nói là mờ nhạt trong biển người, ít nhất liếc mắt một cái cũng không để lại ấn tượng gì.

Nhưng nhìn càng lâu sẽ càng cảm thấy, thật ra ngũ quan của đối phương không tồi, càng nhìn càng thoải mái.

“Hôm nay tôi tới gặp các cậu vì có hai việc. Thứ nhất cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã đưa Liêu Phong vào tù.”

Cố Nam Sóc:???
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back