Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 200: Dọn đi



Thật ra trong niên đại này, không hề thiếu người như cha Thôi, cũng không phải chỉ mình cha Thôi làm ra chuyện như vậy. Nhưng đa phần đều là hai bên tình nguyện, không ai báo án nên không ai truy xét.

Lần này lại khác, thái độ của nhà họ Dương vô cùng cứng rắn, không chịu lui nửa bước. Còn nói nếu công an ba phải vì cha Thôi là ông nội của đứa trẻ, bọn họ sẽ kiện lên thành phố, thành phố không được bọn họ sẽ kiện lên tỉnh. Ngoài ra còn gửi bài cho báo chí và đài truyền hình, ngay cả cách xử lý của cục công an cũng tuyên dương ra ngoài.

Công an thấy thế còn có thể làm gì? Tất nhiên là làm việc theo pháp luật rồi. Có điều xét thấy hành vi của cha Thôi chưa thực hiện được, nên không phạt nặng, chỉ phán ba năm tù có thời hạn. Đối với cha Thôi mà nói, tin tức này chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang.

So sánh với nhau thì kết quả án kiện của mẹ Thôi nhẹ nhàng hơn nhiều.

Sau khi bác sĩ kiểm nghiệm vết thương trên người đứa trẻ, nói rõ vết thương không nghiêm trọng lắm, phạm vi bị phỏng cũng không lớn, cộng thêm hiện giờ pháp luật vẫn chưa quy định chặt chẽ về hành vi ngược đãi trẻ em, ngày thường đa phần người lớn đều đánh con cháu trong nhà, có người ra tay không đúng mực, quá nóng giận, còn đánh nặng hơn nhiều. Bởi vậy, công an không định tội mẹ Thôi.

Còn chuyện mưu sát, cũng chỉ là vài câu nói miệng của mẹ Thôi, không có bằng chứng nào khác, nên không giải quyết được gì.

Đối với kết quả này, hình như cha Dương đã đoán ra từ trước, nên cũng không thất vọng lắm.

Trong lòng ông ta thầm than một tiếng, quả nhiên, đều bị “Người tốt bụng” truyền tin cho ông ta đoán trúng. Nhưng không sao, đến đây chưa phải đã kết thúc. Dựa theo kế hoạch “Người tốt bụng” kia chỉ cho bọn họ, tuy rằng mẹ Thôi không bị phạt, nhưng vẫn bị tạm giam phê bình giáo dục mấy ngày.

Sau khi ra ngoài, cha Dương lại tới tìm người của tổ dân phố và hội phụ nữ, sau khi sửa lại lời nói khiến câu chuyện mẹ Thôi khắt khe con dâu muốn g.i.ế.c cháu gái nhuộm đẫm cảm xúc, thì lan truyền ra ngoài. Nhân tiện còn nhấn mạnh Thôi Hoành Chí và Dương Tiểu Muội vẫn chưa ly hôn, nhà họ Thôi đã tới cầu xin Cố Nam Thư phục hôn. Chụp cho nhà họ Thôi cái mũ “Tư tưởng phong kiến” “Muốn một chồng nhiều vợ”.

Tư tưởng này không ổn, nếu đặt ở mấy năm trước, còn bị lôi ra phê đấu đó! Tuy rằng thời đại bây giờ đã khác, nhưng cũng không thể để bọn họ tùy ý làm bậy.

Vì thế, mẹ Thôi lại bị tổ dân phố và cán bộ hội phụ nữ theo dõi.

Sau nhiều lần điều giải, cuối cùng nhà họ Dương vẫn giữ vững lập trường, Thôi Hoành Chí và Dương Tiểu Muội ly hôn, hơn nữa mẹ Thôi còn phải bồi thường vì hành vi của mình. Nhưng nhà họ Thôi còn tiền không? Đúng là có một ít, nhưng chút tiền ấy đủ để bồi thường sao? Hiển nhiên là không đủ. Có ai là không biết, trước đây khi Thôi Hoành Chí và Cố Nam Thư ly hôn, nhà bọn họ đã phải bồi thường hai ngàn đồng. Bây giờ muốn dùng chưa tới hai trăm để tống cổ Dương Tiểu Muội, sao nhà họ Dương có thể đồng ý?

Không có tiền cũng không sao, vẫn còn xe đạp, đồng hồ nhỉ?

Chỉ cần là đồ vật đáng giá, cuối cùng đều bị nhà họ Dương cướp đoạt.

Nhìn căn nhà trống đi một nửa, mẹ Thôi vô cùng đau lòng, nhưng cũng thở phào một hơi. Nhà họ Dương đi rồi, cuối cùng bà ta cũng có thể nghỉ ngơi một chút.

Nhưng mà chuyện này vẫn chưa xong, nhà họ Dương đã đi thật, nhưng còn chuyện xui xẻo hơn đang chờ bọn họ.

Mấy ngày nay, hành động của người nhà họ Thôi đã lan truyền khắp nơi, nhanh chóng lên men, xu thế còn mạnh mẽ hơn lần trước, tình hình cũng nghiêm trọng hơn xa lần trước.

Người trong khu tập thể này ra ngoài đều sẽ bị hỏi: “Anh chị cũng ở trong khu tập thể xưởng máy móc à? Có phải trong khu tập thể có người họ Thôi bị bắt không? Nghe nói nhà bọn họ làm ra chuyện không phải người… blah blah..”

“Ui, nhà các chị cũng ở trong khu đó, không phải cũng như vậy chứ?”

“Không phải tục ngữ nói gần mực thì đen gần đèn thì sáng sao? Ở cùng nhau trong một khu tập thể mười mấy năm, tính tình nhà họ Thôi như vậy, ai biết bọn họ có bị lây nhiễm hay không.”

……

Hàng xóm trong khu tập thể tức giận tới mức náo loạn cả lên.

Ngày hôm sau, bọn họ tập hợp nhau lại, tới tìm lãnh đạo nhà xưởng, yêu cầu lãnh đạo đuổi nhà họ Thôi ra khỏi khu tập thể, nếu không bọn họ sẽ không bỏ qua.

Lý do rất đơn giản.

Thứ nhất, gièm pha về nhà họ Thôi lan truyền ra ngoài, liên lụy tới thanh danh của khu tập thể xưởng máy móc. Đúng là con sâu làm rầu nồi canh. Nào có chuyện một nhà gây rối, cả khu tập thể phải chịu tiếng xấu. Xưởng máy móc là nhà xưởng quốc doanh số một số hai trong huyện, không thể để loại người này làm hỏng danh dự tốt bọn họ mất nhiều năm xây dựng.

Thứ hai, năm đó cha thôi được điều tới huyện Nguyên Hoa từ nơi khác, khi phân phòng phúc lợi, cốn dĩ còn chưa đủ thâm niên, cũng không có tư cách. Nhưng khi đó nhà xưởng khan hiếm nhân tài kỹ thuật, tuy trình độ kỹ thuật của cha Thôi không cao, nhưng cũng đủ để giải quyết nguy cơ lửa xém lông mày trong xưởng rồi, vì nể tình, lãnh đạo mới quyết định, chia phòng ở cho ông ta.

Nhưng khi chia phòng cũng có điều kiện, cha Thôi phải làm cho xưởng máy móc tới khi về hưu, không thể quay về hoặc chuyển đi nơi khác. Bây giờ đúng là đã nghỉ hưu thật, nhưng không phải nghỉ hưu bình thường, mà bởi vì gièm pha, mới phải “hưu bệnh”. Hiển nhiên không phù hợp với điều kiện trước kia từng nói. Nếu đã như vậy, chuyện phòng ở phải tính kiểu khác.

Thứ ba. Hiện nay cha Thôi phạm pháp bị bắt ngồi tù, cô phụ ưu đãi mấy năm nay nhà xưởng dành cho ông ta, càng cô phụ tấm lòng của lãnh đạo trước đó đã chạn lại gièm pha giúp ông ta, để ông ta “Hưu bệnh”. Xưởng máy móc tuyệt đối không thể có nhân viên như vậy, phải xóa tên!

Thứ tư, mặc dù thâm niên của cha Thôi đủ dày, làm ra không ít cống hiến cho nhà xưởng. Nhưng người trong khu tập thể, đâu chỉ mình ông ta là người có thâm niên? Nói tới cống hiến, có ai là không cống hiến? Lãnh đạo không thể vì phần cống hiến này, mà bao dung mãi cho cha Thôi, khiến những người khác chịu ấm ức.

Người trong khu tập thể đồng tâm hiệp lực, cộng thêm thời buổi này không dễ được phân cho phòng phúc lợi, còn rất nhiều công nhân trong nhà xưởng chưa được phân phòng, đuổi nhà họ Thôi đi, không phải có một căn trống sao? Cho dù có nhiều người đợi phân phòng, cơ hội nhỏ, nhưng vẫn tốt hơn không có.

Vì thế mọi người lòng đầy căm phân, đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như vũ bão, trải qua cố gắng không ngừng, cuối cùng cũng được như ý nguyện.

Lãnh đạo thu lại phòng ở của nhà họ Thôi, ra lệnh cưỡng chế nhà họ Thôi phải dọn đi trong vòng ba ngày.

Dọn? Có thể dọn đi đâu?

Mẹ Thôi khóc nháo không ngừng, Thôi Hoành Chí tìm người nói lý khắp nơi, nhưng hai người bọn họ sao có thể nói lại được mấy trăm người trong xưởng máy móc? Cuối cùng chỉ có thể xám xịt làm theo.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 201: Khách không mời mà tới



Phòng mới là do mẹ Thôi đứng ra tìm, bởi vì tìm gấp quá, trong tay lại không có nhiều tiền, đành phải chọn nơi ở không tốt lắm, hơi xa trung tâm huyện, phòng ở cũng tương đối rách nát, nhưng dọn dẹp lại cũng đủ che mưa chắn gió rồi.

Nhìn cuộc sống hiện giờ, trong lòng mẹ Thôi vô cùng chua xót.

Sao lại như vậy nhỉ? Nửa năm trước nhà họ Thôi vẫn là gia đình số một số hai trong khu tập thể. Cha Thôi là nhân viên kỹ thuật có thâm niên, Thôi Hoành Chí tuổi trẻ đầy hứa hẹn là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm trong nhà xưởng. Tiền lương đãi ngộ đều không thấp. Mới qua gần nửa năm mà thôi, sao cuộc sống của bọn họ lại biến thành dáng vẻ hiện giờ rồi?

Mẹ Thôi không nghĩ ra, cũng không có thời gian suy nghĩ. Cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

Trước đây, tuy rằng Thôi Hoành Chí và cha Thôi, một người bị đuổi việc, một người bị cưỡng chế “Hưu bệnh”, nhưng tốt xấu gì vẫn có tay nghề, không phải bản lĩnh lớn, nhưng sửa xe đạp, sửa radio gì đó bọn họ vẫn làm được. Chỉ là bản thân phải tự mình ra ngoài tìm khách hàng, mệt mỏi hơn trước không ít, nhưng vẫn có thể kiếm được chút tiền.

Nhưng bây giờ, Thôi Hoành Chí ra ngoài tìm việc suốt hai ngày, cũng không ai dám thuê anh ta, dù đã lui lại chọn việc khuân vác hàng hóa cho người ta, cũng không ai muốn nhận.

Bọn họ phát hiện ra, trước đây khi người khác đàm luận chuyện nhà họ Thôi, bọn họ chỉ biết tới tên người, không mấy ai nhận ra mặt bọn họ. Nhưng bây giờ, hình như tất cả mọi người đều biết trông bọn họ thế nào rồi. Một vài người hoàn toàn không giao thoa gì với bọn họ, quăng tám sào cũng không tới, đều có thể gọi ra được tên của bọn họ.

Vì chuyện này, ai cũng biết người nhà họ Thôi lòng dạ độc ác, đạo đức bại hoại, thấy bọn họ là trốn, còn ai dám thuê bọn họ làm việc?

Bị đả kích nhiều lần, Thôi Hoành Chí nản lòng thoái chí, không muốn đi tiếp.

Mẹ Thôi cũng không muốn, nhưng nhìn ba mươi đồng ít ỏi còn sót lại trong tay, vẫn phải cắn môi ra cửa. Sau rất nhiều lần bị từ chối, cuối cùng hạ mức tiền công xuống thấp nhất, mới có thể nhận được công việc giặt quần áo thuê cho một hộ gia đình gia cảnh không tệ lắm.

Bận rộn đến khi sắc trời xẩm tối, cuối cùng mẹ Thôi mới giặt xong quần áo. Bà ta khẽ đ.ấ.m đấm sống lưng đau nhức, bước tập tễnh trở về nhà, sau đó lại phải bắc nồi nấu nước nấu cơm.

Khi đồ ăn đã bê lên bàn, một vị khách không mời mà tới.

“Ui, đang ăn à? Xem ra tôi tới không đúng lúc rồi!” Ngoài miệng nói vậy, nhưng Cố Nam Sóc lại không hề có ý định lui ra ngoài. Hắn quan sát căn nhà không lớn này một lượt, chậc, so với nhà họ Thôi trước kia, có thể nói là một trên trời một dưới đất.

Mẹ Thôi vỗ mạnh đũa lên bàn: “Mày tới đây làm gì?”

Thôi Hoành Chí cũng đứng bật dậy, nhìn ra ngoài cửa, thấy chỉ có một mình Cố Nam Sóc, trong lòng có chút thất vọng, nhưng rất nhanh lại vui mừng hỏi: “Có phải Nam Thư bảo em tới không? Cô ấy biết chuyện anh gặp phải, thương xót anh, có phải không? Cô ấy hồi tâm chuyển ý rồi à?”

Lời này khiến mẹ Thôi sửng sốt, cũng lập tức trở nên vui vẻ.

Mấy ngày nay, bà ta thật sự đã chịu đựng đủ rồi. Nếu Cố Nam Thư hồi tâm chuyển ý, nếu nhà họ Cố bằng lòng giúp đỡ bọn họ. Có phải bọn họ sẽ không phải chịu đau khổ như bây giờ nữa hay không? Có phải bọn họ sẽ quay lại được cuộc sống như trước kia hay không?

Nghĩ tới điều này, bà ta dùng ánh mắt trông mong nhìn Cố Nam Sóc.

Cố Nam Sóc cười nhạo một tiếng: “Nghĩ gì hay thế! Tôi chỉ đến xem hai mẹ con bà sống thế nào thôi, biết hai người sống không tốt, tôi yên tâm rồi.”

Một câu này đã đánh tan tất cả hy vọng trong lòng mẹ Thôi, cũng khơi lên toàn bộ lửa giận chôn giấu trong đáy lòng bà ta: “Mày có ý gì? Mày tới để chê cười chúng tao sao?”

“Đúng vậy! Tôi thể hiện rõ ràng như vậy rồi, còn cần hỏi lại sao?”

Mẹ Thôi tức giận đến mức thiếu chút nữa ngã ngửa!

Vô sỉ! Đúng là vô sỉ tới cực điểm!

Cố Nam Sóc tự kéo một chiếc ghế dựa còn tính nguyên vẹn tới, ngồi xuống, sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Vốn dĩ tôi không muốn tới đâu, nhưng xét thấy lần trước hai mẹ con bà không nghe hiểu tiếng người, coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai, tôi cảm thấy cần phải nói chuyện rõ ràng với hai người.”

Hắn quay đầu nhìn về phía Thôi Hoành Chí: “Khi anh với chị gái tôi ly hôn, có phải tôi đã từng nói với anh, việc này dừng ở đây, sau này nhà họ Thôi và nhà họ Cố nước giếng không phạm nước sông, cả đời không qua lại với nhau, dù cuộc sống sau này có tốt hay không cũng không liên quan gì với đối phương hay không? Có phải tôi còn nói với anh, nếu anh dám tới quấy rầy chị gái tôi, tôi sẽ không để anh được yên hay không? Anh điếc hay không nghe thấy, hay là nghe tai này ra tai kia, cảm thấy tôi chỉ nói chơi chơi mà thôi?”

Khóe miệng Cố Nam Sóc nở nụ cười khinh bỉ, khóe mắt lướt qua người mẹ Thôi và Thôi Hoành Chí: “Bây giờ hai người còn cảm thấy lời tôi nói chỉ là nói chơi chơi mà thôi không?”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 202: Vì sao



Mẹ Thôi run lên, trong lòng xuất hiện một ý nghĩ không tốt: “Lời… Lời này của cậu có ý gì?”

“Tôi có ý gì, không phải hai người đã hiểu hay sao?”

Sắc mặt Thôi Hoành Chí đại biến, đột nhiên nhớ tới ngày nhà họ Dương xông vào nhà bọn họ, lúc cha Dương mắng Dương Tiểu Muội từng nói “Nếu không phải có người báo tin cho tao”.

Khi ấy bọn họ không để ý, bây giờ nghĩ lại thì… Là ai đã báo tin cho cha Dương?

Nhà họ Dương ở cách huyện Nguyên Hoa trên trăm dặm, cho dù bọn họ nhận được tin tức vội vàng chạy tới, cũng trời xa đất lạ, sao có nhiều thời gian, tinh lực và mạng lưới quan hệ điều tra được nhiều chuyện như vậy? Nhưng chẳng những bọn họ đã điều tra rõ, còn nắm giữ nhân chứng vật chứng từ lâu, chỉ chờ làm khó dễ nhà họ Thôi.

Sau đó lại một loạt chuyện xấu khác nối đuôi nhau tới…

Trước đây Thôi Hoành Chí chỉ cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cha mẹ anh ta đều đang ở trong cảnh nước sôi lửa bỏng, anh ta không có nhiều thời gian suy ngẫm. Bây giờ nghe Cố Nam Sóc nói như vậy, dường như mọi thứ đều trở nên rõ ràng, tất cả nghi hoặc đều đã thông suốt.

Là Cố Nam Sóc! Là hắn!

“Là cậu báo tin cho nhà họ Dương! Chuyện cha tôi là cậu làm?”

Cố Nam Sóc liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Tôi làm gì? Cha anh định bán cháu gái, là tôi làm sao? Cha anh đòi tiền người ta, là tôi làm sao? Cha anh ký giấy cam đoan, cũng là do tôi làm à? Những chuyện tôi nói với nhà họ Dương, có chuyện nào là tôi vu oan cho ông ta không? Đối với loại người mua bán trẻ con, là công dân có tinh thần trượng nghĩa, không phải đều nên đứng ra đả kích, trừ hại cho dân sao?”

Thôi Hoành Chí hít sâu một hơi, lời này chẳng khác nào trực tiếp thừa nhận. Vậy mà đối phương lại không thèm che giấu chút nào.

“Cậu… Vì sao cậu phải làm như vậy?”

“Vì sao?” Cố Nam Sóc nhíu mày: “Tôi nói chưa đủ rõ ràng sao? Là bởi vì nhà anh không nghe hiểu tiếng người!”

Cả người Thôi Hoành Chí lung lay, mẹ Thôi cũng giật mình. Bà ta chưa bao giờ nghĩ tới, tai họa liên tục xảy ra với nhà họ Thôi, hóa ra tất cả nguyên nhân đều vì bọn họ tới cầu xin Cố Nam Thư quay lại.

“Mày… Tao liều mạng với mày!” Mẹ Thôi xông lên định đánh Cố Nam Sóc, đáng tiếc còn chưa chạm vào hắn, đã bị bắt lấy cổ tay đẩy ra ngoài. Mẹ Thôi lảo đảo, ngã vào trong lòng Thôi Hoành Chí.

Mẹ Thôi nghiến răng nghiến lợi, hận đến mức hai mắt đỏ đậm: “Sao mày có thể làm vậy! Sao mày lại độc ác thế? Nhà họ Thôi chúng ta đổ mốc mấy đời mới gặp phải nhà họ Cố chúng mày!”

“Là nhà họ Cố tôi đổ mốc mấy đời mới gặp nhà bà mới đúng chứ nhỉ? Tôi ác độc? Chẳng qua tôi chỉ công khai chuyện nhà bà làm ra ngoài mà thôi, không hề bôi nhọ nhà bà một tí tẹo nào. Nếu làm vậy cũng là ác độc, vậy nhà bà thì sao?”

Cố Nam Sóc chỉ thẳng vào mẹ Thôi: “Bà tới nhà tôi làm ầm ĩ, vừa khóc vừa quỳ, luôn miệng nói mình có lỗi, xin chị gái tôi tha thứ cho Thôi Hoành Chí, cho Thôi Hoành Chí thêm một cơ hội. Nếu bà thật sự biết lỗi, bà nên âm thầm dò hỏi chị gái tôi, nếu chị ấy không muốn thì nên cách xa chị ấy, chứ không phải xuất hiện trước mặt. Vì sao bà gióng trống khua chiêng như vậy, bà nghĩ tôi không biết sao?”

“Còn không phải dựa vào mình một đống tuổi rồi, giả vờ giả vịt, muốn mọi người đồng tình với bà, thương hại bà! Bà càng đáng thương, càng xuống nước, mọi người càng thấy chị gái tôi nhẫn tâm, thấy chị ấy quá sắt đá, thấy chị ấy quá kiêu ngạo ương ngạnh không có tình người. Bà dám nói bà không có ý nghĩ dùng cách này để bức em chị gái tôi, để chị ấy không thể không đồng ý hay không?”

“Còn anh nữa!” Cố Nam Sóc lại chỉ vào Thôi Hoành Chí: “Mở miệng ra là nói nếu chị gái tôi không đồng ý sẽ quỳ không đứng dậy! Quỳ hay lắm, quỳ giỏi lắm! Đây là thái độ cầu xin tha thứ của anh à? Không phải cũng có cùng ý nghĩ với mẹ anh sao? Nếu ngày đó không phải đúng lúc huyện trưởng Tần tới nhà, nếu không phải sợ hãi quyền thế của đối phương, anh sẽ ngoan ngoãn ra về sao? Mấy ngày sau đó anh đều không xuất hiện, là thật sự bị đả kích không dậy nổi, hay là vì bị huyện trưởng Tần dọa sợ không dám xuất hiện? Cho nên mới bảo mẹ anh ra mặt?”

Thôi Hoành Chí há mồm muốn phản bác.

Nhưng một câu của Cố Nam Sóc đã chặn họng anh ta: “Anh dám thề, trước khi mẹ anh tới nhà họ Cố, anh thật sự không biết một chút nào?”

Miệng Thôi Hoành Chí mấp máy một lúc, cuối cùng mím chặt môi, nói không nên lời. Anh ta biết chuyện đó. Hôm mẹ anh ta nói chuyện với chị gái, anh ta ở trong phòng đã nghe trộm được. Anh ta mang theo mong đợi, mong đợi mẹ mình đi chuyến này, nếu mẹ anh ta thành công thì sao? Nếu Cố Nam Thư đồng ý quay lại thì sao? Anh ta cũng muốn Cố Nam Thư quay về, cho dù dùng biện pháp gì, chỉ cần cô ấy có thể quay về, anh ta đều không để bụng. Cho dù Cố Nam Thư sẽ tức giận, nhưng chỉ cần sau này anh ta đối xử tốt với cô, sẽ có ngày cô nguôi giận.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 203: Để chị kết thúc



“Mấy ngày nay tìm việc rất khó nhỉ?”

Cả người mẹ Thôi run rẩy, hai mắt trợn trừng: “Cũng là mày làm?”

“Biết vì sao người trong huyện đều nhận ra hai mẹ con bà không? Tôi tới tìm Dương Tiểu Muội, lấy một tấm ảnh chụp của hai mẹ con bà, rửa ra rất kiều kiểu ảnh. Thuê hai mươi thằng nhóc, phát cho mỗi đứa một tấm, biên soạn thêm một câu chuyện xưa. Nhân vật chính trong câu chuyện ấy chính là người nhà bà. Tôi bảo bọn nó làm việc như “Tiên sinh kể chuyện”, kể lại chuyện xưa về nhà bà cho mọi người nghe, thuận tiện cho mọi người nhìn ảnh chụp hai mẹ con bà, để mọi người nhớ kỹ vẻ ngoài của hai người.”

Cơ thể mẹ Thôi càng run rẩy ác hơn: “Mày… Mày đê tiện! Mày không sợ bị thiên lôi đánh xuống à?”

“Thiên lôi đánh xuống? Muốn đánh cũng nên đánh mẹ con bà trước mới đúng. Còn đê tiện sao? Tôi không nhận đâu. Nhưng nếu bà kiên trì cho rằng như vậy, thì tùy bà. Có điều, tôi còn có thể làm ra chuyện đê tiện hơn nữa, hai mẹ con bà muốn nếm thử một chút không?”

Mẹ Thôi túm chặt Thôi Hoành Chí, lui về phía sau một bước, nhìn Cố Nam Sóc như nhìn thấy ác quỷ.

Sao trên đời lại có người đáng sợ như vậy?

“Mày… Mày định làm gì? Mày không thể làm như vậy!” Nếu trước đây mẹ Thôi chỉ oán hận Cố Nam Sóc, thì bây giờ bà ta chỉ sợ hãi: “Tôi cầu xin cậu, cậu buông tha cho chúng tôi đi!”

Thôi Hoành Chí nhìn chằm chằm vào Cố Nam Sóc: “Cậu làm những việc này, chị gái cậu biết không? Cô ấy có biết cậu làm vậy với tôi không?”

Trên mặt Cố Nam Sóc đầy dấu chấm hỏi, đã đến lúc này rồi, còn cảm thấy chị gái nhà mình sẽ che chở cho anh ta? Đầu óc hỏng rồi à?

“Anh nghĩ thế nào?”

“Chắc chắn Nam Thư không biết đúng không? Nếu cô ấy biết, chắc chắn sẽ ngăn cản cậu.”

Cố Nam Sóc:……

“Anh có bệnh à? Nếu không phải chị gái tôi quá phiền chán anh, tôi cần làm nhiều chuyện như vậy sao?”

Thôi Hoành Chí lắc đầu: “Không! Tôi không tin! Nam Thư sẽ không đối xử với tôi như vậy! Cô ấy sẽ không. Tôi phải đi hỏi cô ấy!”

“Không cần!”

Một giọng nữ vang lên ngoài cửa, Cố Nam Sóc quay đầu lại, kinh ngạc phát hiện ra người tới là Cố Nam Thư.

“Chị, sao chị lại tới đây?”

“Đã muộn thế này rồi, em còn ra ngoài, lại không đi về phía nhà họ Diệp, chị đoán ra được chắc hẳn em tới tìm bọn họ. Nói ra thì, chuyện này là chuyện của chị, em đã làm rất nhiều vì chị rồi. Kết thúc cuối cùng, nên để chị tự mình làm chứ!”

Cố Nam Thư nhìn về phía Thôi Hoành Chí: “Chuyện Nam Sóc làm, tôi đều biết, cũng tán thành, bao gồm cả từng câu từng chữ em trai tôi nói ra.”

Sắc mặt Thôi Hoành Chí trắng bệch: “Không! Nam Thư, em không thể như vậy! Không phải em yêu anh à? Sao em có thể…”

“Anh cảm thấy anh còn đáng để tôi yêu sao? Thôi Hoành Chí! Chúng ta đã chấm dứt rồi, là chấm dứt đó, cả đời này đều không thể quay lại. Sau này đừng tới tìm tôi nữa, cũng quản tốt người nhà anh, đừng để bọn họ tới tìm tôi, tôi muốn có cuộc sống thanh tịnh. Lần này coi như cho anh một bài học, nếu anh có thể rút ra kinh nghiệm sau lần này, từ giờ về sau nghe hiểu tiếng người, mọi chuyện sẽ dừng ở đây. Nếu anh vẫn nghe không hiểu, tôi và Nam Sóc đều không ngại dạy dỗ anh thêm lần nữa. Anh biết đó, chúng tôi có năng lực này!”

Nói xong, Ngay cả một ánh mắt Cố Nam Thư cũng không muốn cho Thôi Hoành Chí, chị ấy xoay người Cố Nam Sóc ra cửa.

Thôi Hoành Chí nghiêng ngả lảo đảo đuổi theo: “Anh không tin! Nam Thư! Anh không tin, chúng ta có tình cảm nhiều năm như vậy, em nói không yêu nữa là không yêu sao? Nam Thư! Em đứng lại đó cho anh! Có phải em có người khác rồi không? Em trả lời anh, có phải em có người khác rồi không? Nếu không, sao em lại nhẫn tâm đối xử với anh như vậy? Em yêu người khác rồi đúng không? Là huyện trưởng Tần à? Là anh ta đúng không?”

Cố Nam Sóc sửng sốt, khẽ liếc mắt nhìn Cố Nam Thư một cái, ánh mắt đầy mê mang.

Tần Tư Viễn? Chuyện này là thế nào?

“Nếu không phải, vì sao anh ta là huyện trưởng, lại ra mặt giúp em đuổi anh đi? Thư ký của anh ta còn nói với anh, bảo anh không được đến nhà họ Cố quấy rầy em! Là anh ta phải không, Cố Nam Thư! Em cho rằng huyện trưởng như người ta sẽ thật sự coi trọng em sao? Anh ta đã ba mươi tuổi rồi, không còn nhỏ nữa, chẳng lẽ trong nhà chưa có vợ con? Anh ta chỉ chơi đùa với em mà thôi! Chỉ có anh là thật lòng với em…”

Cố Nam Thư quay lại, trực tiếp cho Thôi Hoành Chí một cái tát.

Thôi Hoành Chí trừng mắt, tức giận: “Bị tôi nói đúng thẹn quá hóa giận à? Quả nhiên là cô đã ở bên anh ta. Cố Nam Thư, cô không biết xấu hổ! Vậy mà cô lại tình nguyện làm nhân tình cho người khác, l.à.m t.ì.n.h nhân cũng không muốn phục hôn với tôi! Có phải cô…”

Bốp!

Lại một cái tát nữa.

“Cô…”

Rầm!

Lần này Cố Nam Sóc không cho anh ta cơ hội tiếp tục mở miệng phun lời dơ bẩn, một đ.ấ.m vung lên đã đ.ấ.m Thôi Hoành Chí ngã lăn ra đất.

Mẹ Thôi chạy tới ôm lấy con trai: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!”

“Để ý kỹ con trai bà, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!” Cố Nam Sóc lạnh lùng nhìn Thôi Hoành Chí: “Tôi có thể đưa cha anh vào tù, cũng có thể đưa anh vào, nếu không tin, có thể thử xem.”

Thôi Hoành Chí ngẩn người, nghĩ tới dáng vẻ của cha Thôi trong trại giam, nghĩ tới những lời kể lể của ông ta, sắc mặt lập tức trắng đến mức dọa người, cơ thể bắt đầu run rẩy.

“Không…… Không!”

Anh ta không muốn giống cha mình! Tuyệt đối không!

Mẹ Thôi kinh hãi: “Không được! Không thể! Chúng tôi biết lỗi rồi! Chúng tôi biết sai rồi! Sua này sẽ không tới tìm chị em cậu nữa. Chúng tôi sẽ trốn rất xa, không gây thêm phiền toái cho hai người. Hai người đừng nói với huyện trưởng, đừng nói với nhân vật lớn cậu quen biết. Cầu xin hai người! Cầu xin hai người!”

Sau đó bà ta lại ôm lấy Thôi Hoành Chí khóc lóc cầu xin: “Con trai, con đừng nói nữa, đừng nhớ thương Cố Nam Thư nữa! Con nghĩ tới cha mình đi! Cha con còn mong ngày ra tù đoàn tụ với chúng ta đó! Nghĩ tới mẹ đi, mẹ nhiều tuổi thế này rồi, chỉ có mình con là con trai, mẹ không thể không có con. Cũng nghĩ tới bản thân đi, con còn trẻ, sau này có thể tìm người phụ nữ khác. Chúng ta không cần Cố Nam Thư nữa, có được không? Sau lưng nhà họ Cố có người chống lưng, những người đó bóp c.h.ế.t chúng ta dễ dàng như bóp c.h.ế.t con kiến…”

Cố Nam Sóc:……

Thôi Hoành Chí không phạm pháp, không có khả năng đưa được anh ta vào tù. Cố Nam Sóc chỉ hù dọa mà thôi, lại không ngờ lời hù dọa này lại có tác dụng như vậy. Chuyển biến này khiến hắn có chút choáng váng, không thể không bội phục mạch não của mẹ Thôi.

Khóe miệng hắn co giật: “Mẹ con bà biết là được rồi!”

Phỏng đoán được chứng thực, sắc mặt mẹ Thôi lại trắng hơn vài phần. Bà ta và Thôi Hoành Chí ôm lấy nhau khóc rống lên, đợi tới khi lấy lại tinh thần, phát hiện ra Cố Nam Sóc và Cố Nam Thư đều đi rồi, mẹ Thôi mới kéo Thôi Hoành Chí vào nhà: “Chúng ta thu dọn đồ đạc! Bây giờ đi ngay lập tức, rời khỏi huyện Nguyên Hoa này ngay, đi tới đâu cũng được, không thể tiếp tục ngây người ở nơi này!”

Bà ta sai rồi, bà ta không nên vọng tưởng tiền tài và mạng lưới quan hệ của nhà họ Cố.

Mạng lưới quan hệ của nhà họ Cố có thể giúp nhà họ Thôi bọn họ có cuộc sống tốt hơn, nhưng cũng có thể khiến nhà họ Thôi bọn họ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục! Lần này chắc chắn là có bút tích của huyện trưởng, nếu không một mình Cố Nam Sóc lấy đâu ra sức mạnh lớn như vậy!

Bọn họ không chọc nổi những người này!

Đi! Phải mau chóng đi thôi! Rời khỏi nơi này càng xa càng tốt.

Khi Thôi Viện vất vả bớt chút thời gian từ nhà chồng qua đây thăm hỏi mẹ Thôi và em trai, mới phát hiện ra căn nhà bọn họ vừa mới thuê đã vườn không nhà trống từ lâu, ngay cả một phong thư cũng không để lại.

Thôi Viện: …

Sững sờ! Ngoài sững sờ ra cũng chỉ còn lại sững sờ!

Cô ta còn không hiểu hơn mẹ Thôi, rõ ràng bản thân chỉ đưa ra một ý kiến nho nhỏ, sao cuối cùng mọi chuyện lại phát triển tới tình trạng này?

Bây giờ… Cô ta bị vứt bỏ sao?

Nếu cô ta không còn nhà mẹ đẻ, hoàn toàn không có nơi dựa vào. Nhà họ Lý… Nhà họ Lý còn bao dung cô ta sao?

Thôi Viện ngồi bệt m.ô.n.g dưới đất, nhìn căn nhà trống rỗng, vẻ mặt mê mang.

Tác giả có lời muốn nói: Đột nhiên cảm thấy, Thôi Viện cũng rất đáng thương.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 204: Kết cục nhà họ Thôi



Dĩ Nam.

Cố Nam Sóc đang sửa sang lại tài liệu và sổ sách. Giá bán cửa hàng quá cao, nhất thời chưa tìm được người mua thích hợp. Cố Nam Sóc cũng không nóng nảy. Hiện giờ sự nghiệp của Cố Nam Thư còn chưa bắt đầu, vẫn có thể vừa học tập vừa quản lý cửa hàng,

Nhưng những thứ cần có vẫn phải chuẩn bị tốt từ trước. Để khi hắn không có nhà, người mua tìm tới cửa, Cố Nam Thư cũng có thể xử lý.

Phía bên này hai chị em đang bận rộn, Phía đối diện lại ồn ào náo động.

Hai người liếc nhau, cùng ra ngoài xem.

Trước cửa hàng nhà họ Lý, mẹ Thôi đang kéo Thôi Viện vừa mắng vừa chửi.

Cố Nam Thư khiếp sợ: “Sao bà ta lại biến thành dáng vẻ nảy rồi?”

Đừng nói chị ấy, ngay cả Cố Nam Sóc cũng rất kinh ngạc. Nếu nói buổi tối mấy hôm trước, mẹ Thôi mà bọn họ nhìn thấy chỉ là nghèo túng, thì bây giờ nhìn bà ấy chẳng khác nào kẻ ăn xun, đầu tóc rối bù, quần áo lôi thôi.

Chưa tới hai ngày, thay đổi này cũng quá lớn rồi nhỉ?

Sau khi nghe một lúc lâu, Cố Nam Sóc mới biết được đầu đuôi câu chuyện qua lời của mẹ Thôi và Thôi Viện.

Mẹ Thôi và Thôi Hoành Chí vừa ra khỏi huyện Nguyên Hoa, đã gặp phải kẻ xấu.

Kẻ xấu đột nhiên xông ra từ sau lưng, nhanh tay lẹ mắt, trực tiếp dùng bao tải trùm kín đầu hai người, nhưng chỉ giam giữ mẹ Thôi, không hề làm gì bà ta, còn Thôi Hoành Chí lại thảm hơn nhiều. Sau khi bị tay đ.ấ.m chân đá một trận, cuối cùng trước khi đi đám người kia còn hung hăng dẫm mấy phát vào “Cần tăng dân số” của Thôi Hoành Chí.

Sau khi xong việc, kẻ xấu nhanh chóng chạy thoát. Mẹ Thôi mở bao tải trùm đầu ra, mới phát hiện Thôi Hoành Chí đã đau đến mức hôn mê bất tỉnh, bà ta luống cuống chân tay đưa con trai tới bệnh viện gần nhất, đã cứu được tính mạng, nhưng thứ kia đã nát. Bây giờ anh ta thật sự không thể sinh rồi, vĩnh viễn không cách nào sinh con, ngay cả hy vọng chữa trị cũng không có.

Thôi Hoành Chí choáng váng, hoàn toàn suy sụp.

Mẹ Thôi khóc c.h.ế.t đi sống lại, sau khi cuồng loạn cuối cùng mới nhớ ra phải tới đồn công an báo án.

Nhưng từ đầu tới đuôi kẻ xấu đều không lộ diện trước mặt bọn họ, càng không phát ra âm thanh. Xuất hiện đột nhiên, rút lui nhanh chóng, có thể thấy được đã lên kế hoạch tỉ mỉ. Thời đại này còn không có camera theo dõi, mẹ Thôi và Thôi Hoành Chí lại không phải người cẩn thận, không thể nhớ ra được chi tiết nào về vụ án. Không có manh mối gì, việc này chỉ có thể đắp chiếu.

Không tìm thấy hung thủ, không chỉ không cách nào xử lý theo pháp luật, còn không lấy được tiền bồi thường. Không cách nào cứu được cần tăng dân số của Thôi Hoành Chí, nhưng vết thương vẫn phải chữa trị.

Trong tay mẹ Thôi không có tiền, không thể mua được thuốc men, cuối cùng mới nghĩ tới Thôi Viện bị bọn họ vứt ra sau đầu.

Nhưng bản thân Thôi Viện còn không sống tốt, chị ta lấy đâu ra tiền? Vì con trai, mẹ Thôi chỉ có thể tới cửa hàng nhà họ Lý làm ầm ĩ, muốn moi ra chút tiền từ nhà họ Lý.

Nhà họ Lý cũng không phải dễ chọc, bọn họ trực tiếp ném cả Thôi Viện và bà ta ra ngoài, con cả nhà họ Lý còn tuyên bố, sẽ ly hôn Thôi Viện.

Chậc! Đúng là nhà dột còn gặp mưa rào mà!

Cố Nam Sóc lắc đầu, không thèm theo dõi chuyện cười này nữa, nhưng mà mấy kẻ xấu kia, hắn đã có phỏng đoán của mình.

Hắn đoán, là Dương Tiểu Muội.

Mục đích của kẻ xấu rất rõ ràng, là khiến Thôi Hoành Chí không thể sinh con. Tính từ điểm này thì, người hận Thôi Hoành Chí đến mức muốn làm như vậy, ngoài nhà mình ra chỉ còn Dương Tiểu Muội.

Cố Nam Sóc biể rõ, không phải bọn họ. Vậy chỉ có thể là Dương Tiểu Muội.

Huống chi bản thân Dương Tiểu Muội còn là kẻ tàn nhẫn.

Trước đây Cố Nam Sóc còn có chút nghi hoặc, với tính tình không ăn được sẽ đạp đổ, làm ra chuyện có lỗi với tôi cả đời này đừng mong được yên ổn, sao cô ta có thể cầm tiền bồi thường ly hôn là xong chuyện, không g.i.ế.c c.h.ế.t Thôi Hoành Chí đã tính là từ bi rồi.

Bây giờ hắn đã hiểu, Dương Tiểu Muội còn giữ lại hậu chiêu.

Không thể không nói, tuy rằng cách làm này không thỏa đáng, không đúng pháp luật, nhưng khi nghe được tin tức, hắn vẫn cảm thấy sướng!

Giải quyết xong chuyện bên Nguyên Hoa, Cố Nam Sóc lại tới Bằng Thành.

Lần này, hắn về nhà đã gần hai mươi ngày. Cũng may trong xưởng đồ chơi có điện thoại, trong nhà cũng có điện thoại, hắn và Lương Chấn Bang vẫn luôn giữ liên lạc, biết nhà xưởng vẫn vận hành bình thường, cũng không có gì phải lo lắng, nhưng khi tới nhà xưởng, hắn vẫn có chút ngượng ngùng. Bởi vì nhà xưởng vừa mới mua lại, nào có đạo lý ông chủ lại không thấy tăm hơi, để nhân viên bận trước bận sau.

Lương Chấn Bang lại không để bụng: “Không phải cậu để tôi làm phó tổng giám đốc sao? Không phải là khi Tổng giám đốc không có nhà, phó tổng giám đóc phải là người có thể tự mình đảm đương một phía, quản lý toàn cục à?”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back