Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

[BOT] Mê Truyện Dịch
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 275: Chương 275



Thấy biểu tình của Tiếu Bảo đột nhiên trở nên lãnh đạm, nụ cười của Thất Tịch đông cứng lại, khéo khéo váy, âm thanh cũng thấp hơn rất nhiều: “Ta…ta đến tìm huynh.”

Tiếu Bảo nheo mắt, ngồi xuống cái ghế bên cạnh, cầm đũa lên vừa ăn thức ăn vừa hỏi: “Ừm, tìm ta có việc gì?”

Khoé mắt của Thất Tịch không nhịn được mà đỏ lên, những điều muốn nói lúc trước lại không không nói ra lời, nhất thời không biết là đứng hay ngồi mới tốt.

Lê Mạn nhìn thấy, lông mày khẽ nhíu lại, không hiểu vì sao một người luôn ôn hoà lễ độ như Tiểu Bảo đột nhiên lại sắc bén như vậy, nhưng bây giờ cũng không tiện nói, chỉ đành kéo tay tiểu cô nương ngồi xuống: “Thất Tịch, nhanh ngồi xuống ăn cơm, ăn xong lại nói tiếp được không?”

Thất Tịch chà chà mắt, gặt đầu: “Được, cảm ơn bá mẫu.” Nói xong liền cầm đũa lùa cơm, cũng không gắp chút thức ăn nào.

Lê Mạn không nhìn nổi, gắp chút thức ăn vào bát của Thất Tịch: “Thất Tịch, đừng khách sáo, muốn ăn gì thì tự gắp, ai lại ăn cơm không như thế chứ.”

Thất Tịch liền nói cảm ơn, đem thức ăn Lê Mạn gắp cho ăn hết.

Ăn cơm xong, Lê Mạn và Tống Đại Sơn về phòng, mang cả Phúc Nhi về phòng, chỉ còn thừa lại Tiểu Bảo và Thất Tịch để họ có thể giải quyết mọi việc.

Tiểu Bảo đối với việc người nhà né tránh cũng không nói gì, sau khi ngồi chốt lát cũng đứng dậy chuẩn bị về phòng, trước khi rời đi còn nói một câu: “Trời tối tồi , nghỉ ngơi sớm đi.” Ngữ khí giống như đang nói chuyện với một người xa lại vậy.

Sắc mặt Thất Tịch trắng bệch, có chút không biết làm gì, mắt nhìn thấy Tiểu Bảo rời đi, không kìm lòng được nắm lấy vạt áo của hắn: “Nhất Phàm”

Tiểu Bảo kéo tay áo của mình ra, ánh mắt lạnh lùng, âm thanh cũng không có chút độ ấm nào: “Xin hãy tự trọng.”

Bốn từ khiến cho chút huyết sắc cuối cùng trên mặt Thất Tịch cũng biến mất, răng cắn chặt môi dường như có thể bật cả máu.

Tiểu Bảo đợi một lúc cũng không thấy đối phương nói lời nào, ánh mắt lạnh thêm vào phần, quay người định đi.

Đi được hai bước, vạt áo lại bị nắm lại lần nữa, âm thanh của người phía sau mang theo chút bất an và e ngại truyền đến: “Nhất Phàm, huynh còn nhớ những lời nói lúc đầu với ta không?”

Tiểu Bảo nắm chặt hai tay trong tay áo, các khớp bị nắm đến trắng bệch, muốn hỏi tại sao nàng lại biến mất một cách vô thanh vô thức lâu như vậy nhưng lại không nói được lời nào, chỉ lại rút tay áo ra một lần nữa: “Không nhớ.”

Nói xong câu này, bàn tay nắm lấy tay áo cũng dần dần buông xuống, người phía sau không có bất cứ âm thanh nào.

Không khí bỗng trở nên im lặng. Tiểu Bảo có chút hối hận khi nói ra lời vừa rồi, muốn quay đầu nhìn, nhưng nghĩ đến hai năm nay khổ sở tìm kiếm, đầu lại không thể nào quay lại được, liền trực tiếp về phòng.

Nhưng khi về phòng thì không cách nào ngủ được, một lúc thì nghĩ nàng từ nơi nào đến, một lúc lại nghĩ nàng có về phòng nghỉ ngơi không, một lúc lại nghĩ thái độ của mình có phải khiến nàng buồn lòng không, cứ như thế một đêm, Tiểu Bảo không ngủ thức cho đến bình minh.

Tiểu Bảo không dễ mới chịu được đến thời gian thường dậy lúc hưu mộc, lúc này mới dậy mặc y phục rồi mở cửa, giống như mọi khi đến nhà ăn ăn sáng.

Nhưng trên bàn ăn lại không thấy thân ảnh người ấy.

Chẳng lẽ vẫn chưa ngủ dậy?

Tiểu Bảo ngồi xuống, chào hỏi Lê Mạn, Tống Đại Sơn và cả Phúc Nhi, lúc này mới an vị bắt đầu ăn cơm.

Nhưng đến lúc ăn xong vẫn không thấy nàng xuất hiện. Trong lòng có chút không chịu nổi, Tiểu Bảo giả vờ không để ý hỏi: “Cô nương hôm qua đến nhà chúng ta đâu? Vẫn chưa dậy sao?”

Lê Mạn nhướn mi, rồi lại nheo mắt vừa gắp một miếng dưa muối vừa nói: “Ồ, vị cô nương đó à, trời vừa sáng đã nói lời từ biệt với ta, cầm hành lý của mình đi rồi.”

“ Cái gì, đi rồi.” Đôi đũa của Tiểu Bảo đột nhiên rời xuống đất, khi hắn đứng dậy làm chiếc ghế kéo ra một đoạn dài, phát ra âm thanh chói tai.

Nếu là bình thường Tiểu Bảo nhất định sẽ không như vậy, nhưng bây giờ không quản được nhiều như vậy, trong đầu chỉ còn lại việc nàng đã rời đi.

“Nương, nàng đi lúc nào? Đi về phía nào?” Giọng của Tiểu Bảo chưa bao giờ gấp gáp đến vậy.

Lê Mạn uống thêm một ngụm cháo, sau khi nuốt xuống mới đáp: “Một khắc trước đã đi rồi, hình như đi về hướng tây.”

Tiểu Bảo không kịp nói nhiều, vội vàng lao ra ngoài, biến mất không thấy tung tích.

Phúc Nhi thấy choáng váng: “Nương, con còn chưa bao giờ thấy ca ca kinh hoàng thất thố như vậy nha, từ tối hôm qua sau khi gặp tỷ tỷ huynh ấy như biến thành một người khác ấy”

Lê Mạn gắp cho Phúc Nhi một cái sủi cảo: “Con còn nhỏ, chưa hiểu, việc của ca ca con cứ để nó xử lý.”

Phúc Nhi “ Vâng” một tiếng rồi ngoan ngoãn ăn cơm.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 276: Chương 276



Tiểu Bảo chạy như điên dọc theo phía Tây của đường phố, không bao giờ quan tâm đến nghi thức hình tượng, hắn chỉ biết rằng nàng lại rời đi một lần nữa.

Hắn có linh cảm rằng lần này nếu hắn không tìm thấy nàng, nàng sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt hắn nữa, hắn sẽ hoàn toàn mất nàng.

Hắn chỉ tức giận vì nàng không nói lời tạm biệt, nhưng hắn không muốn mất nàng...

Tiểu Bảo không thèm để ý ánh mắt của người qua đường, vừa chạy vừa lo lắng tìm kiếm bóng dáng hắn khắc ở đáy lòng, đáng tiếc, tìm chừng nửa canh giờ cũng không tìm được bóng dáng người nọ, mệt đến cúi người ra sức th.ở d.ốc.

Đi đâu vậy? Nàng đã đi đâu? Rốt cuộc thì nàng đã đi đâu vậy?

Thất Tịch! Thất Tịch! Thất Tịch!

Không bỏ cuộc nhìn quanh bốn phía, không bỏ qua mỗi một thân ảnh có thể là nàng, nhưng vì sao mỗi một người đều không phải là người trong lòng hắn?

Hôm qua hắn đã quá hung dữ với nàng, phải không? Một mình nàng cũng không biết từ đâu đến tìm hắn, nhưng hắn lại đối xử với nàng như vậy, nàng không nên buồn sao? Nhưng hắn không phải cố ý, chỉ là hắn quá tức giận, hắn tìm nàng lâu như vậy, lâu đến nỗi đã cho rằng đời này rốt cuộc không thể nhìn thấy nàng nữa, cho nên khi nhìn thấy nàng mới nhịn không được đem tức giận lúc trước không tìm thấy nàng trút giận ở trên người nàng.

Hôm nay hắn định nói chuyện với nàng, nhưng nàng lại không cho hắn cơ hội này và rời đi lần nữa.

Tống Nhất Phàm, sao hắn lại ngu ngốc như vậy!

Tiểu Bảo nhịn không được lấy nắm đ.ấ.m đấm vào đầu mình, muốn đánh c.h.ế.t tên ngu xuẩn như mình.

"Nhất Phàm, chàng đang làm gì vậy?”

Một đạo âm nữ quen thuộc truyền vào trong tai, trong nháy mắt làm cho Tiểu Bảo cho rằng mình xuất hiện ảo giác, nhưng vẫn nhịn không được lập tức ngẩng đầu, kết quả liền nhìn thấy thân ảnh mà mình ngày đêm nghĩ đến đang đứng trước mặt mình, đang tràn đầy lo lắng nhìn hắn.

Tiểu Bảo lập tức nắm lấy bả vai cô, thanh âm đều có chút bất ổn, "Nàng đã đi đâu vậy? Nàng có đi lần nữa không? Không phải nàng nói là đến gặp ta sao? Tại sao lại đi nữa!”

Liên tiếp hỏi đáp khiến Thất Tịch có chút bối rối, không biết tại sao hắn lại kích động như vậy, nàng muốn đi lúc nào? Nàng chỉ là đi ra ngoài mua chút dược liệu mà thôi.

Bả vai bị nắm càng ngày càng đau, nàng nhịn không được khẽ kêu lên nhắc nhở, "Nhất Phàm, ta đau..."

Lúc này Tiểu Bảo mới tỉnh táo lại, lập tức buông tay ra, "Thực xin lỗi, có phải làm nàng đau không? Ta không có ý đó.”

Thất Tịch lắc đầu, trông mong nhìn Tiểu Bảo, "Ta không sao Nhất Phàm. Nhất Phàm, huynh còn giận ta sao? ”

Tiểu Bảo thở ra một hơi, bình tĩnh nhìn người con gái hắn đã nghĩ đến vô số lần, cười khổ đi qua, "Giận, tại sao ta có thể không giận nàng, nàng có biết hay không, nàng cứ như vậy không nói lời tạm biệt, ta tìm không thấy nàng có bao nhiêu sốt ruột, ta tìm nàng hai năm, nhưng một chút tin tức của nàng cũng không có, lúc trước nàng rõ ràng nói, nói..." Nói đến đây rốt cuộc không nói được nữa.

Ánh mắt Thất Tịch nhanh chóng đỏ lên, "Xin lỗi... xin lỗi... Ta không cố ý ... Xin lỗi Nhất Phàm..."

Tiểu Bảo xoa xoa mặt, thở dài một hơi cuối cùng, "Đừng đi, theo ta trở về đi. ”

Thất Tịch lắc đầu, "Ta không đi, ta chính là tới tìm huynh, trừ phi huynh đuổi ta đi. ”

"Vậy thì buổi sáng nàng..." Tiểu Bảo nói tới đây, im lặng, một lúc lâu sau bất đắc dĩ giật giật khóe miệng, biết mình đây là bị nương lừa gạt.

Quên đi, lừa thì lừa đi. Nhìn cô gái vành mắt đỏ hồng trước mắt, Tiểu Bảo nhịn xuống xúc động lau đi nước mắt cho nàng, nắm tay trong tay áo siết chặt, "Đi thôi, theo ta trở về. ”

Thất Tịch "ừm" một tiếng, đi theo phía sau hắn.

Nhìn bóng lưng cao ngất phía trước, Thất Tịch nhịn không được nhìn đi nhìn lại, hắn cao lớn, hình như cũng cường tráng, thoạt nhìn so với trước kia có khí thế hơn rất nhiều, bất quá, hắn vẫn là Tống Nhất Phàm kia, nàng biết, hắn không thay đổi.

Tuy rằng ngày hôm qua hắn rất hung dữ, bất quá hắn tức giận là chuyện đương nhiên, là nàng không tốt, thoáng cái biến mất thời gian dài như vậy, hắn khẳng định chờ đến nóng nảy đi, bằng không hắn sẽ không như vậy, Nhất Phàm của nàng, là một người rất ôn nhu.

Nhưng bây giờ hắn còn tức giận như vậy, nàng nên làm gì bây giờ? Hắn có thích nàng không? Hôm qua hắn còn nói không nhớ rõ hắn đã nói gì, chẳng lẽ hắn thật sự không nhớ rõ sao? Vậy nàng phải làm gì?

Thất Tịch càng nghĩ càng uể oải, muốn mở miệng hỏi hắn một chút, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào, thế cho nên bước chân càng ngày càng chậm, thẳng đến khi bị Tiểu Bảo giữ chặt cánh tay mới hoàn hồn.

"Sao không đi?” Tiểu Bảo nhịn xuống tâm tình hỏi.

Thất Tịch nhìn cánh tay mình bị bàn tay to lớn rõ ràng nắm lấy, rối rắm một lát, vẫn nhịn không được hỏi ra lời trong lòng, "Nhất Phàm, chàng thật sự không nhớ rõ đã nói gì với ta sao?”

Nghe vậy, ánh mắt Tiểu Bảo trầm xuống, không mở miệng nói chuyện, cảm xúc trên mặt làm cho người ta nhìn không hiểu, thế cho nên thần sắc vốn chờ mong của Thất Tịch dần dần biến thành thất vọng, ánh sáng trong mắt dần dần tắt. Giật giật cánh tay, muốn tránh thoát bàn tay to kia, nhưng vừa động lại bị nắm chặt hơn.

"Nàng còn nợ ta một lời giải thích, Thất Tịch." Tiểu Bảo từ trong miệng nặn ra mấy chữ này, giống như là đang đè nén cái gì đó.

Thất Tịch cắn c*n m** d***, nhìn mặt đất, một lúc lâu sau, thanh âm hơi nghẹn ngào vang lên, "Nhất Phàm, sư phụ ta đã chết. ”

Đồng tử Tiểu Bảo khẽ co rụt lại.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 277: Chương 277



"Nhất Phàm, ta không có thân nhân... Ta... Ta đến tìm chàng... Chàng đã từng nói, từng nói... Nói muốn ta làm vợ chàng, nhưng... Nhưng chàng không nhớ điều đó… Chàng không nhớ, ta sẽ không thể ở lại chỗ này nữa..."

Lời nói đứt quãng của Thất Tịch khiến trái tim Tiểu Bảo đau đớn, tay từ trên cánh tay của cô dần dần di chuyển xuống, nắm chặt bàn tay nhỏ bé kia, "Cho nên, nàng là bởi vì chuyện của sư phụ nàng mới biến mất? ”

Thất Tịch rơi nước mắt gật đầu, "Ừm, sư phụ bệnh nặng, Ách thúc tới tìm ta, ta gấp đến độ quên để lại thư cho chàng, về sau... Sau đó, ta muốn viết thư cho chàng, nhưng ta không biết chàng đang ở đâu, ta không thể tìm thấy chàng.”

Vậy mà lại là như vậy sao? Thật sự là... Uổng phí hắn còn tưởng rằng nàng đang đùa giỡn hắn.

Tiểu Bảo che trán, giật giật khóe miệng, một lúc lâu sau thở dài, nắm chặt bàn tay nhỏ bé trong tay, cất bước trở về, "Đi thôi, theo ta về nhà, về sau, đó chính là nhà của nàng.”

"Cái gì... Cái gì? "Thất Tịch lập tức mở to hai mắt, không thể tin được.

Tiểu Bảo lại không nói nhiều nữa, trực tiếp lôi kéo tiểu nhân phía sau về nhà.

Hốc mắt Thất Tịch đỏ lên, khóe miệng lại chậm rãi nhếch lên, càng vểnh càng cao.

Nhất Phàm của nàng, đây là không còn giận nàng, muốn tha thứ cho nàng sao?

Chờ hai người về đến nhà, lại phát hiện Lê Mạn vốn nên ở cửa hàng phía trước đang ngồi uống trà trong sân.

Tiểu Bảo kéo Thất Tịch, mang cô đi đến trước mặt Lê Mạn, "Nương, chúng con đã trở về. ”

Lê Mạn nhìn bàn tay hai người nắm lấy nhau, lại nhìn Thất Tịch cúi đầu mặt đỏ bừng, trong mắt hiện lên ý cười, gật gật đầu với hai người, "Trở về rồi. ”

Tiểu Bảo quay đầu lại nhìn Thất Tịch, nở nụ cười, quay đầu lại mở miệng: “Nương, con muốn cưới Thất Tịch làm vợ.”

Thất Tịch nhanh chóng ngẩng đầu, hai má càng đỏ lên, đối diện với ánh mắt Lê Mạn nhìn qua, lại ngượng ngùng cúi đầu, bất quá khóe miệng vẫn nhịn không được nhếch lên.

Lê Mạn thấy vậy, khóe miệng cũng nhếch lên, "Chuyện này chờ cha ngươi trở về chúng ta lại chậm rãi thảo luận, con trước đưa Thất Tịch về phòng sắp xếp, thiếu cái gì sắp xếp cho nàng.”

Tiểu Bảo mang theo ý cười, dắt Thất Tịch trở về phòng.

Lê Mạn lắc đầu nở nụ cười, nhưng vẫn không nhúc nhích, lẳng lặng uống trà.

Một lát sau, Tiểu Bảo lại đi trở về, mang cái ghế, ngồi xuống bên cạnh Lê Mạn, nhẹ nhàng hô một tiếng "Nương.”

Lê Mạn sờ sờ đầu Tiểu Bảo, thập phần cảm khái, "Khi đó còn là một tiểu hài nhi không cao bằng đầu gối của nương, đi theo phía sau nương gọi từng tiếng, hiện tại đã sắp cưới vợ rồi, thời gian trôi qua thật nhanh.”

Tiểu Bảo kéo tay Lê Mạn, "Nương, cảm ơn nương." Cám ơn người bao nhiêu năm qua đã dưỡng dục, cám ơn người bao nhiêu năm qua đã yêu thương con như vậy, cám ơn người luôn ủng hộ tất cả những quyết định của con, có một người mẹ như vậy, hắn thật sự đã may mắn ba đời.

Lê Mạn vỗ vỗ đầu Tiểu Bảo, "Nói cảm ơn cái gì, đến đây, nói với nương một chút, chuyện gì đã xảy ra với cô nương này?”

Nhớ tới Thất Tịch, ánh mắt Tiểu Bảo ôn nhu, nói đến chuyện của hắn và Thất Tịch, "Con và nàng hai năm trước đã quen biết nhau, khi đó liền muốn mang về cho mọi người gặp mặt, kết quả đã xảy ra một số chuyện, con cùng nàng mất liên lạc, cũng không có nói với người cùng cha. ”

"Khi đó con vừa mới kết thúc kỳ thi điện, được mời đi leo núi du ngoạn, chính lúc đó đã gặp được Thất Tịch, khi đó con không cẩn thận bị rắn cắn, là Thất Tịch cứu con.”

Lê Mạn nhớ tới, hai năm trước có lần Tiểu Bảo đi ra ngoài trở về cổ chân bị thương, đích thật là bị rắn cắn, may mắn vết thương được xử lý rất tốt, không có vấn đề gì, sau khi đại phu xem qua nói nọc rắn được xử lý rất sạch sẽ, bọn họ lúc này mới yên tâm. Bất quá khi đó Tiểu Bảo cũng không có nhắc tới là Thất Tịch cứu hắn.

"Con vì cảm tạ nàng, lại thấy nàng một mình ở trong sơn động, liền thường mang theo đồ đạc đi thăm nàng, sau đó liền..." Tiểu Bảo khó có chút ngượng ngùng, Lê Mạn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng này của hắn, giống như một tiểu tử lông bông lần đầu yêu, cùng bộ dáng trầm ổn khôi ngô trên quan trường thập phần bất đồng.

Chuyện kế tiếp không cần Tiểu Bảo nói Lê Mạn cũng có thể hiểu được, nhất định là hai người nhìn hợp mắt, dần dần nảy sinh tình cảm.

Tuy nhiên, Lê Mạn còn rất nhiều điều không rõ ràng.

"Thất Tịch vì sao lại một mình ở trong núi? Vẫn còn sống trong hang động? Gia đình cô ấy đâu? ”

Tiểu Bảo giải thích: "Thất Tịch là vì muốn tìm một loại thảo dược rất quan trọng mới đi lên núi, vị thảo dược này đối với nàng rất quan trọng, lúc ấy nàng đang luyện chế một loại thuốc trị bệnh lao phổi.”

Lê Mạn kinh ngạc, "Thất Tịch là thầy thuốc?”

Tiểu Bảo gật gật đầu, "Nương, có một chuyện rất quan trọng con không nói cho người biết, kỳ thật, Thất Tịch là đồ đệ của Dược Vương, truyền nhân duy nhất.”

Dược Vương! Dược Vương của thiên hạ đệ nhất thần y!

Lê Mạn có chút bối rối, vốn tưởng rằng Thất Tịch là một tiểu cô nương bình thường, không nghĩ tới lại là truyền nhân của Dược Vương.

Tiểu Bảo nói tiếp: "Thất Tịch là một cô nhi, từ nhỏ được Dược Vương nhặt được, sau đó liền làm đồ đệ, hai năm trước con vốn định mang Thất Tịch về nhà, nhưng nàng lại đột nhiên mất tích, cũng bởi vì Dược Vương sinh bệnh, Dược Vương hắn... đã chết.”
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 278: Chương 278



Lê Mạn đem sự tình suy nghĩ kĩ một lần liền hiểu rõ nguyên nhân kết quả, Dược Vương qua đời, Thất Tịch lúc này mới mất tích, nhưng Tiểu Bảo lại không biết, cho nên ngày hôm qua mới tức giận với Thất Tịch, mới có thể dùng bộ dáng kia đối với Thất Tịch, hiện tại, sự tình đã nói rõ, hai đứa nhỏ hòa hảo.

Lê Mạn vỗ vỗ tay Tiểu Bảo, "Vậy thì con phải đối xử tốt với người ta, không cần hung dữ như ngày hôm qua nữa, tiểu cô nương ngàn dặm xa cách tới tìm con, bộ dáng kia của con, trong lòng sẽ bất định khổ sở như thế nào đây.”

Tiểu Bảo gật đầu: "Nương, ngày hôm qua là con không tốt, sẽ không như vậy nữa.” Nói xong, Tiểu Bảo có chút do dự, một lúc lâu sau mới nói: "Nương, Dược Vương qua đời, thế nhân sau khi biết, khẳng định sẽ có rất nhiều người tới tìm Thất Tịch chữa bệnh, nói không chừng có vài người còn không dễ chọc, trong nhà phỏng chừng sẽ không an bình như bây giờ, người cùng phụ thân bao có thể bao dung một chút được không?”

Lê Mạn cười lắc đầu, "Hài tử ngốc, Thất Tịch gả cho con chính là người nhà của chúng ta, người một nhà nói cái gì hai lời, sau này Thất Tịch chính là một nữ nhi khác của chúng ta, con không cần lo lắng, đối với nữ nhi của mình, làm sao chúng ta có thể không bao dung? ”

Nghe vậy, Tiểu Bảo cười đến lộ cả răng: "Cảm ơn người. Còn có, nương, Thất Tịch từ nhỏ cùng Dược Vương học y, không ai dạy nàng nhân tình thế thái, những thứ khác cũng không quá hiểu, tựa như một đứa nhỏ đơn thuần, về sau, người dạy dỗ nàng nhiều hơn, nàng rất ngoan, sẽ nghe lời người, nếu nàng làm không tốt, người đừng giận nàng. ”

Lê Mạn liếc Tiểu Bảo một cái, cốc đầu cậu một cái, "Con nha..."

Tiểu Bảo cười hắc hắc.

..................................

Hôn sự của Tiểu Bảo và Thất Tịch dự kiến vào cuối năm, còn nửa năm nữa.

Thất Tịch không có nhà, cứ như vậy ở lại đây, Lê Mạn một mình tách ra một phòng làm hiệu thuốc của Thất Tịch, bên trong còn có chỗ chuyên dùng đặt thảo dược cùng lò luyện đan của Thất Tịch, còn làm một phòng khám cho Thất Tịch khám bệnh. Lê Mạn vốn nghĩ bọn nhỏ cùng cha mẹ ở chung một chỗ không được tự nhiên, liền để cho Tiểu Bảo cùng Thất Tịch chuyển đến nhà Tiểu Bảo ở bên ngoài, nhưng Thất Tịch và Tiểu Bảo đều không muốn một mình dọn ra ngoài, hai người bọn họ cảm thấy ở chỗ này rất tốt, về sau cũng muốn ở cùng một nhà, Lê Mạn cũng không miễn cưỡng, chỉ là càng thêm dụng tâm bố trí phòng của hai người bọn họ, muốn cho hai vợ chồng trẻ thoải mái.

Thất Tịch đến, vui vẻ nhất chính là Phúc Nhi, mỗi ngày đều lôi kéo tiểu tẩu tử nói chuyện phiếm, hai chị em dâu so với tỷ muội ruột đều thân thiết hơn, cùng nhau thì thầm, cùng nhau chia sẻ tâm sự, làm cho Lê Mạn là nương đều phải lui về tuyến hai, Tiểu Bảo thậm chí còn nói đùa, Thất Tịch là tỷ tỷ, hắn là tỷ phu.

Cả nhà cười ha ha.

Thời gian rất nhanh đã đến cuối năm, Lê Mạn dứt khoát đem việc làm ăn trước đó giao cho Phúc Nhi xử lý, còn nàng thì chuyên tâm bận rộn việc hôn sự của Tiểu Bảo và Thất Tịch.

Hôm nay, là ngày Tiểu Bảo và Thất Tịch thành hôn, Thất Tịch không có nhà mẹ đẻ, một ngày trước hôn lễ, Tiểu Bảo đem Thất Tịch an trí ở trong nhà bên ngoài, ngày hôm sau, từ nơi này đón Thất Tịch về nhà.

Lê Mạn mời một nhà Tư Mã, còn có một ít khách hàng có quan hệ vô cùng tốt, Tiểu Bảo thì gọi một số đồng liêu thập phần tốt đẹp trên quan trường đến đây, ở trong viện, tổ chức mười bàn tiệc rượu. Tuy rằng người không phải là rất nhiều, nhưng những người tới này đều là thật tâm chúc phúc, trong viên phi thường náo nhiệt.

Tiểu Bảo làm chú rể, đương nhiên phải tiếp khách, tuy rằng tất cả mọi người đều thật lòng chúc phúc, nhưng rượu nên uống này vẫn phải uống, tuyệt đối không thể qua loa, thế cho nên Tiểu Bảo sau khi bồi khách mười bàn xong, bước chân cũng không ổn định.

Lê Mạn vội vàng đi vào phòng bếp phân phó nấu một chén canh giải rượu cho hắn uống xong, lúc này mới đưa hắn về phòng mới.

Tiểu Bảo đích xác uống không ít, nhưng đầu óc coi như vẫn rõ ràng, thê tử của hắn còn đang chờ hắn đấy, hắn làm sao có thể uống đến nhân sự không biết gì.

Nhớ tới thê tử, tầm mắt Tiểu Bảo lướt nhìn một lượt trong phòng, trên chiếc giường mừng màu đỏ thẫm nhìn thấy người lẳng lặng che đầu kia.

Đó là nương tử của hắn, bảo bối trong lòng hắn.

Từng bước đi về phía người ngồi ngay ngắn, vươn tay, chậm rãi bỏ khăn che đầu xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ dưới khăn.

"Nhất Phàm..." Đôi môi hồng diễm của tiểu nhân nhi sau khi phun ra hai chữ này liền ngậm lại, chỉ có đôi mắt toát ra ngượng ngùng cùng với vui mừng.

Tiểu Bảo nhếch khóe miệng, nhịn không được đưa tay sờ khuôn mặt của bảo bối trước mắt, thanh âm khàn khàn, “Có đói bụng không?”

Thất Tịch lắc đầu, "Không đói, kỳ thật lúc trước nương đưa đồ ăn cho ta, ta ăn no mới chùm khăn lên, nương nói phải chờ chàng tháo khăn xuống. ”

"Ha ha..." Tiểu Bảo cười ra tiếng, chọc Thất Tịch ngượng ngùng cúi đầu.

Nhìn bộ dáng thẹn thùng của nương tử, Tiểu Bảo không muốn lãng phí thời gian nữa, trực tiếp ôm nàng lên.

"A——" Thất Tịch không ngại đột nhiên ôm lấy, trực tiếp kêu lên, "Nhất Phàm, chàng muốn làm gì vậy? ”

Tiểu Bảo ôm bảo bối trong ngực, trực tiếp đi vào phòng tắm riêng biệt, "Bồi phu quân đi tắm có được không? ”

Mặt Thất Tịch đỏ lên, giống như một con tôm nấu chín, nhưng vẫn nhịn ngượng ngùng gật đầu, nàng biết, nương tử phải nghe lời phu quân, nàng cũng phải nghe Nhất Phàm nói.

"Ha ha..." Ý cười của Tiểu Bảo từ trong lồng n.g.ự.c truyền ra, cực kỳ sung sướng.

Một lát sau, trong phòng tắm truyền đến tiếng bọt nước b.ắ.n tung tóe, còn có tiếng thở hổn hển của nam nhân cùng tiếng kêu kiều diễm của nữ tử, tạo thành một khúc nhạc êm tai.

Đêm nay, mặt trăng xấu hổ trốn đi.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 279: Chương 279



Một năm sau sau khi Tiểu Bảo cùng Thất Tịch thành thân, Thất Tịch mang thai, năm sau đó sinh ra được một cậu nhóc bụ bẫm, đặt tên là Tống Duẫn Lễ, nhũ danh là Đoàn Đoàn.

Nhũ danh này là do Phúc Nhi đặt, bởi vì Phúc Nhi cảm thấy Đoàn Đoàn nghe giống như một quả bóng nhỏ béo tròn, lại giống như một viên thịt tròn xoe, rất thích hợp để đặt làm nhũ danh.

Cả Tiểu Bảo và Thất Tịch đều rất yêu thương cô em gái này cho nên việc đặt tên nhũ danh cũng là chuyện nhỏ, đương nhiên đều dựa vào nàng ấy hết. Cho nên cái tên Đoàn Đoàn mới được gọi như vậy.

Đối với sự ra đời của Đoàn Đoàn, người vui vẻ nhất chính là Phúc Nhi bởi vì nàng ấy rất thích trêu chọc đứa cháu trai nhỏ này, mỗi ngày được chơi đùa với đứa nhóc thật sự rất vui vẻ. Chờ đến khi Đoàn Đoàn biết đi còn có thể nói được thì chủ yếu đều sẽ chơi cùng với cô nhỏ Phúc Nhi, đến ngay cả cha mẹ cũng chỉ được xếp phía sau.

Mỗi tháng được ra ngoài chơi một lần, Phúc Nhi đều ôm lấy cậu nhóc trong suốt hành trình, hai cô cháu chơi đùa vui vẻ vô cùng.

"Cô nhỏ, cô mau đuổi theo Đoàn Đoàn đi, Đoàn Đoàn ở chỗ này!" Thằng nhóc mũm mĩm chân ngắn ra sức chạy vội vàng trên đám cỏ, vừa chạy vừa quay đầu nói với Phúc Nhi.

Còn Phúc Nhi cũng rất phối hợp cũng đứa nhóc này, nện bước nhỏ làm bộ như đang dốc sức chạy đuổi theo thằng nhóc, đuổi không kịp lại mở miệng nói với nó: "Đoàn Đoàn, cháu chạy nhanh quá, chờ cô nhỏ có được không?"

Thằng nhóc nhìn thấy cô nhỏ đáng thương như vậy nên cũng dừng lại chờ một lát, chờ tới khi cô nhỏ sắp đuổi kịp mới cười ha ha chạy tiếp, không để cho cô nhỏ đuổi được mình.

Vào giờ khắc đó, không khí xung quanh đều tràn ngập tiếng cười của Phúc Nhi và Đoàn Đoàn.

Mọi người nhìn thấy hai cô cháu như vậy, biểu cảm trên mặt cũng chỉ để lộ ra vẻ bất lực cùng chiều chuộng.

Phó Nguyệt Nhiễm di dời tầm mắt từ trên người Phúc Nhi, nhìn về phía tỷ muội tốt đang ngồi bên cạnh mình là Lê Mạn, trong đầu đã suy nghĩ thật kỹ, nhớ tới tâm tư của con trai nhà mình, không nhịn được lại mở miệng hỏi thử: "Lê Mạn, Phúc Nhi cũng đã mười sáu tuổi rồi, chớp mắt cũng sắp mười bảy, các ngươi tính toán định quyết định cho cô bé thế nào?"

Hai năm trước nàng ấy cũng đã mơ hồ nhắc tới chuyện này, nhưng mà hai vợ chồng Lê Mạn và Tống Đại Sơn không muốn gả chồng cho con gái sớm như thế, muốn giữ con lại thêm hai năm nữa nên nàng ấy cũng không có biện pháp nào nói thêm được gì. Bây giờ cũng đã qua hai năm rồi, Phúc Nhi cũng đã sắp mười bảy tuổi, một cô nương mười bảy tuổi nếu như còn không tính toán có ý định gì, như vậy có thể sẽ quá muộn. Không biết vì sao một người mẹ như Lê Mạn lại chẳng sốt ruột một chút nào, nhưng mà nàng ấy sốt ruột. Có một đứa con trai lớn như tảng băng sơn, tâm tư của nó đều đặt trên người Phúc Nhi, nếu như hắn không cưới được Phúc Nhi về nhà, chắc hẳn thằng nhỏ sẽ điên lên mất.

Thật ra, gia thế của phủ tướng quân vẫn cao hơn rất nhiều so với nhà Lê Mạn, nàng ấy có thể hiểu được tâm lý không tán đồng của Lê Mạn và Tống Đại Sơn. Nhưng ai bảo con trai nhà nàng ấy chỉ thích cô nương nhà người ta cơ chứ, vậy nên nàng ấy phải cố gắng tranh thủ, cưới Phúc Nhi về nhà Tư Mã bọn họ.

Lê Mạn nghe thấy vậy vẻ tươi cười vẫn không đổi: "Đúng vậy, Phúc Nhi cũng sắp đến mười bảy tuổi rồi, dù cho còn chưa gả chồng con bé cũng có nhà riêng của mình."

Phó Nguyệt Nhiễm bất giác khẩn trương hơn trước, mở miệng hỏi: "Vậy tỷ đã định cho nhà ai rồi sao?"

Lê Mạn mỉm cười nói: "Ta cũng quan sát nhiều năm rồi, cảm thấy chủ tiệm bán vải nhà họ Trương cũng không tồi. Tên tiểu tử này cũng nhanh nhẹn, hơn nữa cũng rất để bụng đến Phúc Nhi nhà chúng ta, Phúc Nhi gả qua đó cũng không sợ sẽ bị ức h**p, chúng ta cũng có thể chăm non được cho con bé."

Trong lòng Phó Nguyệt Nhiễm càng căng thẳng, đổ mồ hôi thay cho cả con trai, thử thăm dò hỏi: "Hôn nhân là chuyện đại sự, tuy rằng mai mối cũng phải do cha mẹ sắp đặt nhưng tóm lại vẫn phải xem con gái thích không mới được, tỷ đã hỏi qua Phúc Nhi chưa? Phúc Nhi có nguyện ý gả cho chủ tiệm bán vải họ Trương đó không?"

Lê Mạn đang nhìn con gái đang ôm Đoàn Đoàn, dịu dàng mỉm cười: "Nha đầu này thật thà chất phác, chắc hẳn đến nay cũng chưa thông suốt đâu, ta cũng chỉ có thể chọn một người có thể làm cho chúng ta yên tâm thôi."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back