Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 85: Chương 85



Cao Phân muốn đi Lạc Thành, nhưng lại không nỡ đóng cửa quán ăn ở Kinh thị, mỗi năm chỉ cần duy trì thôi cũng kiếm được hai ba vạn, trong khi lương ở thành phố bây giờ, cao lắm cũng chỉ năm sáu chục một tháng, hai vợ chồng công chức không ăn không uống một năm cũng chỉ được hơn một ngàn.

Bà nói: “Các con nhìn xem, đóng quán ăn thì tiếc biết bao.”

Đóng là chắc chắn không thể đóng rồi, phải tìm một người đáng tin để cùng hợp tác, cũng giống như mở chi nhánh vậy.

Bà nội Chu suy nghĩ một hồi về người phù hợp. Mẹ của Hàn Tích ở đơn vị có hiệu quả làm việc kém, thấy quán ăn làm ăn phát đạt, thực ra cũng muốn mở quán, nhưng chưa từng kinh doanh, không dám đem hết tiền tiết kiệm ra mạo hiểm.

Hơn nữa, Tần Tố Vấn lại là người thân bên bà, con dâu bà còn hai đứa con trai, chắc chắn sẽ ưu tiên nghĩ đến người nhà mình, nên không thể tự mở lời được.

Bà nội Chu đề nghị: “Hay là gọi anh cả chị dâu của Phúc Sinh đến, mẹ nghe nói anh cả chị dâu cũng được lắm.”

Cao Phân lập tức lắc đầu, mười ngón tay còn có ngón ngắn ngón dài, đến lúc đó lại sinh chuyện bất hòa giữa anh em: “Không ổn đâu, rồi nhà thằng hai lại làm loạn lên.”

Cao Phân nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định để bà họ của Phúc Sinh – chính là Tần Tố Vấn – góp vốn vào quán ở Kinh thị. Bà là người biết ơn, nếu không phải Hàn Nguyên Tông tìm được manh mối, thì Phúc Sinh cũng chưa chắc thuận lợi nhận lại thân phận như vậy.

“Quán ở Kinh thị để bà họ Phúc Sinh góp vốn vào, mẹ ở lại trong tiệm, cũng dễ sống hòa thuận với bà ấy.”

Chu Cẩm cười nói: “Con đã nói thì để mẹ đi nói với Tố Vấn. Bà ấy chỉ là ngại làm kinh tế cá thể thôi. Tiểu Ngọc còn nói rồi, vài năm nữa còn có làn sóng thất nghiệp, chi bằng bây giờ nhảy vào kinh doanh còn hơn.”

Tần Tố Vấn là người đầu óc nhanh nhạy, thực ra là do Hàn Nguyên Tông không kéo nổi mặt mũi, sợ hàng xóm đồng nghiệp cười chê vợ mình mất việc rồi đi làm kinh tế cá thể.

Tần Tố Vấn làm công tác tư tưởng cho chồng, nói kiếm tiền không phải chuyện đáng xấu hổ, một mình Cao Phân kiếm được bằng cả hai vợ chồng họ làm mười mấy năm, bất kể ông có đồng ý hay không, bà nhất định sẽ góp vốn vào.

Hàn Nguyên Tông chỉ giằng co một đêm là đồng ý, đúng vậy, thể diện quan trọng hay tiền quan trọng? Huống chi, dùng sức lao động để kiếm tiền thì có gì là mất mặt.

Bàn bạc xong tỷ lệ góp vốn, Cao Phân hướng dẫn một tháng, Tần Tố Vấn đã có thể tự xử lý công việc. Đợi Tạ Tiểu Ngọc làm việc xong với thầy cô trong trường, xác định được thời gian đi Lạc Thành là sẽ khởi hành.

Hôm đó, Phúc Sinh về nhà nói với Cao Phân một chuyện: “Mẹ, anh cả với anh hai tìm con mượn ít tiền để làm ăn ở huyện, con đã đồng ý rồi.”

Cao Phân: ??

Hai đứa con bất hiếu này lại đi vòng qua bà để tìm thằng ba, là vì biết nó sẽ không từ chối sao?

Bà tức giận nói: “Anh cả con thì thật thà, chắc chắn là nhà anh hai con xúi giục, sao không đến tìm mẹ?”

“Họ sợ mẹ mắng, mà cũng thật lòng muốn làm ăn.”

Cao Phân mấy năm nay đối xử với đám cháu nội ở quê rất tốt, Tết năm ngoái còn đón cả Đại Trụ, Tiểu Trụ và hai chị em Tiểu Ni lên Kinh thị ăn Tết, lúc về thì mang theo đầy đủ đồ đạc. Mấy đứa nhỏ nghe nhân viên nói mỗi ngày cửa hàng lời bao nhiêu, kiếm được bao nhiêu, về nhà liền kể lại cho cha mẹ.

Nghe rồi thì ai mà không động lòng chứ. Gọi điện cho Phúc Sinh ngoài chuyện mượn tiền, còn mong Phúc Sinh giúp họ thiết kế cửa hàng. Nghĩ tới nghĩ lui, họ cũng chẳng có tài cán gì, mẹ bán đồ ăn mà kiếm được tiền, thì họ cũng bán đồ ăn, chỉ cần chịu khó, chắc chắn sẽ không lỗ.

Cao Phân nghĩ một hồi, mấy đứa đó cũng là con bà sinh ra, tất nhiên cũng mong chúng có tương lai. Không nói đến hai đứa con trai, chỉ riêng mấy đứa cháu Đại Trụ, Tiểu Trụ và Tiểu Nii, đều ngoan ngoãn lễ phép, ai nấy cũng có suy nghĩ đúng đắn.

Bà thở dài: “Con bảo anh cả và anh hai viết giấy nợ, chỉ cho mượn lần này thôi. Mà này, Tiểu Ngọc không có ý kiến gì chứ?”

Phúc Sinh nói: “Tiểu Ngọc bảo, anh cả với anh hai đều là con của mẹ, nếu sống không tốt thì mẹ cũng sẽ buồn lòng. Tiểu Ngọc nói, bây giờ làm ăn, chỉ cần chịu khó, không gây chuyện, thì sẽ không đến mức tệ đâu.”

Cao Phân nghe vậy thấy ấm lòng:

“Con cưới được vợ tốt, phải đối xử với vợ cho tốt vào. Sau này nếu anh cả với anh hai lại nhờ giúp đỡ, con không được cái gì cũng đồng ý, phải nghe ý kiến của vợ nhiều hơn, nghe chưa?”

Anh cả và anh hai gọi điện tới, Phúc Sinh đã nói với Tiểu Ngọc ngay từ đầu, sau khi được cô đồng ý thì anh mới nhận lời. Anh sẽ không tự ý quyết định mà không hỏi qua ý kiến của Tiểu Ngọc.

Phúc Sinh gật đầu: “Vâng, con nghe lời mẹ.”

Tạ Tiểu Ngọc mang về một xấp giấy thương hiệu, nói rằng cô đã đăng ký thương hiệu “Cao Ký Mì Quán”, cửa hàng ở quê cũng dùng tên này, bảo anh cả với anh hai tìm mặt bằng ở ga tàu và bến xe, mỗi người mở một tiệm Cao Ký.

Nếu sau này có ai ganh tị thì cũng không dùng được cái tên này, về sau tiếng tăm sẽ được gây dựng nên.

Cao Phân cũng thấy cách này rất hay. Bà bỗng nhớ ra điều gì, dặn dò Phúc Sinh:

“Đúng rồi, lần này đi thực tập con nhớ xin đơn vị cấp ký túc xá cho vợ chồng. Nếu không được thì mẹ thuê nhà cho hai đứa. Kết hôn mấy năm rồi, cũng nên tranh thủ sinh đứa con để mẹ trông giúp cho.”

Phúc Sinh mặt đỏ ửng, vội kiếm cớ trường có việc rồi đi luôn. Cao Phân trong lòng thấy không đúng, dù mấy năm nay hai đứa ở ký túc xá, nhưng nghỉ hè về nhà, cũng đâu phải không có cơ hội ở chung phòng.

Cao Phân nghi ngờ hỏi con trai: “Con trai ngốc của mẹ, chẳng lẽ còn chưa động phòng với vợ con à?”

Phúc Sinh chịu hết nổi, liếc ra ngoài cửa, rồi muốn chạy: “Mẹ ơi, hình như Tiểu Ngọc gọi con, con ra ngoài xem một chút!”

Vừa liếc mắt một cái đã không thấy người đâu, bà nội Chu bưng bát cơm thịt kho ra, không thấy Phúc Sinh, liền hỏi: “Phúc Sinh đâu rồi? Không phải nói đói bụng, muốn ăn cơm thịt kho sao?”

Cao Phân rầu rĩ hết sức, bèn đem nỗi lo của mình kể với mẹ chồng, nói Phúc Sinh với Tiểu Ngọc vẫn chưa động phòng.

Bà lo lắng nói: “Mẹ à, mẹ nói xem có khi nào Phúc Sinh có vấn đề gì không? Con sợ Tiểu Ngọc sớm muộn gì cũng chán ghét nó. Hay là để Phúc Sinh đến bệnh viện kiểm tra xem sao?”

Chu Cẩm nói: “Nói linh tinh! Phúc Sinh một mình còn khiêng nổi mấy trăm cân bia đá, làm sao có thể có vấn đề ở phương diện đó được? Tiểu Ngọc chẳng phải đã nói rồi sao, Phúc Sinh mắc cái gì mà... chứng tự kỷ gì đó, nhưng bây giờ nói chuyện cũng trôi chảy rồi, chắc chắn là ngại ngùng thôi. Con cứ nói chuyện với cháu dâu đi, chỉ cần Tiểu Ngọc chủ động một chút, Phúc Sinh dù có xấu hổ đến đâu cũng sẽ theo. Đàn ông mà, có phải chuyện gì to tát đâu.”



Đã đến thời gian thực tập, bạn học trong lớp ai cũng đang tìm cách ở lại Kinh thị, chỉ có Phúc Sinh là nộp đơn xin được đến Lạc Thành thực tập, tiếp tục tham gia khai quật mộ Đại Hoàng Tử cùng đội khảo cổ.

Giang Vạn Lý đã chắc chắn được thực tập tại một đơn vị di tích văn vật ở Kinh thị, anh thấy tiếc thay cho Phúc Sinh, rõ ràng là người đứng đầu lớp về thành tích chuyên môn.

Anh hỏi: “Hồi Chu, ở lại Kinh thị chẳng phải tốt hơn sao? Cậu thật sự muốn đến Lạc Thành à? Một ngôi mộ lớn như vậy, khai quật phải mất mấy năm đó. Đến khi cậu muốn quay lại Kinh thị, có khi chẳng dễ dàng nữa đâu.”

Một công việc so với việc tìm kiếm tung tích cha thì chẳng là gì cả. Phúc Sinh đáp: “Quyết định rồi, Tiểu Ngọc cũng đi cùng tôi.”

Giang Vạn Lý vừa ngưỡng mộ, vừa có chút ghen tị. Vợ của Phúc Sinh không chỉ không chê tính cách lạnh nhạt của anh, mà còn sẵn sàng đi cùng anh, từ bỏ cơ hội ở lại Kinh thị.

Còn bên kia, Lương Thiên Đông nghe tin Tạ Tiểu Ngọc sẽ đến Lạc Thành thực tập, suýt chút nữa tức phát điên.

Trong lòng cô ta vô cùng uất ức.

Ban đầu chọn ngành khảo cổ đã chẳng phải điều cô ta yêu thích, từ lâu đã trông đợi kỳ thực tập có thể giúp cô ở lại làm việc tại Kinh thị, có được hộ khẩu thành phố. Nếu cưới chồng ở Kinh thị, có khi còn thoát khỏi sự kiểm soát của anh trai.

Giờ Tạ Tiểu Ngọc lại đi thực tập ở Lạc Thành, mà không phải vào những đơn vị văn vật hay bảo tàng danh giá, mà là đến mộ Đại Hoàng Tử để khai quật mồ mả, chuyện này khiến cô ta sao chịu nổi.

Cô ta chạy đi tìm Tạ Tiểu Ngọc: “Tạ Tiểu Ngọc, cậu thật sự muốn đi Lạc Thành đào mộ à?”

Nụ cười trên mặt Tạ Tiểu Ngọc lập tức biến mất. Đại Hoàng Tử chính là cha ruột của Phúc Sinh ở kiếp trước, cô đáp: “Tôn trọng chuyên ngành của mình một chút đi.”

Tạ Tiểu Ngọc xoay người đi vào căn tin ăn cơm, để lại Lương Thiên Đông cúi đầu lau nước mắt.

Bạn cùng phòng Hứa Xuân Hồng đi theo Tạ Tiểu Ngọc, hỏi: “Thiên Đông sao vậy? Em đi thực tập ở Lạc Thành thì liên quan gì đến cô ta? Cô ta khóc cái gì chứ?”

Tạ Tiểu Ngọc cũng chẳng biết làm sao: “Có thể là cô ta cũng phải đi thực tập ở Lạc Thành.”

“Không thể nào.” Hứa Xuân Hồng ngạc nhiên, mấy hôm trước Lương Thiên Đông còn vui mừng nói với cô rằng muốn ở lại Kinh thị làm việc trong viện bảo tàng cơ mà.

“Tại sao em đi Lạc Thành thì cô ta cũng phải đi Lạc Thành chứ?”

Dù sao mấy chuyện rối rắm giữa Tạ Tiểu Ngọc và nhà họ Lương, Lương Thiên Đông đã tám chuyện hết với các bạn cùng phòng. Cô nói:

“Chắc là do anh trai cô ta sắp xếp. Mấy năm nay cô ta cứ viết thư, gọi điện kể hết chuyện của em cho anh cô ta nghe. Là bạn cùng phòng, em cũng không tránh được cô ta, thật sự là quá phiền.”

Hứa Xuân Hồng nổi cả da gà. Bị một gã đàn ông b**n th** như vậy bám lấy, thật sự buồn nôn quá. Tiểu Ngọc đúng là xui xẻo, mấy năm nay anh trai Lương Thiên Đông không dám đến, chắc là không đánh lại Phúc Sinh.

“May mà em có Phúc Sinh.”

Tạ Tiểu Ngọc nghĩ, đúng vậy, Phúc Sinh càng giỏi giang thì cô càng an toàn. Giờ nhà mở tiệm buôn bán, có tiền, Phúc Sinh có bản lĩnh, là sinh viên đại học, còn có nhiều mối quan hệ, cô chẳng sợ nhà họ Lương nữa.
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 86: Chương 86



Lương Thiên Đông trở về nhà một chuyến, tìm gặp Lương Phù. Mấy năm nay thủ đoạn của anh trai cô ngày càng tàn nhẫn, năm ngoái đã lên chức giám đốc nhà máy. Cô kể với anh mình rằng quán ăn nhỏ của Tạ Tiểu Ngọc kiếm được rất nhiều tiền, vậy mà anh cô lại không chê làm kinh tế cá thể, còn mở liền mấy cửa hàng nhỏ, lại kiếm được không ít.

Mấy năm đại học, tiền sinh hoạt phí anh cô đều chu cấp đầy đủ, nhưng Lương Thiên Đông thật sự không muốn đi Lạc Thành.

“Anh à, anh thật sự muốn em đi Lạc Thành với Tạ Tiểu Ngọc sao? Làm vậy có đáng không? Giờ Diệp Phúc Sinh có gia thế tốt như thế, mấy năm nay còn kiếm được nhiều tiền, hai người họ càng không thể chia cắt.”

Lương Phù bật cười. Kiếp trước, sau khi xác định đi theo Tam hoàng tử lập công danh, anh ta chưa từng d.a.o động. Bây giờ cũng vậy, anh ta vẫn yêu cô gái đã đưa cho mình một bát cơm thịt kho vào lúc anh nghèo túng nhất. Dù c.h.ế.t cũng không buông tay.

Anh nói: “Con người cần có mục tiêu. Một khi đã xác định được mục tiêu thì không thể từ bỏ, vì nếu mất đi mục tiêu, cuộc đời cũng chẳng còn ý nghĩa.”

Lương Thiên Đông biết mục tiêu của anh trai là Tạ Tiểu Ngọc, nhưng cô không hiểu nổi. Anh cô có tiền, có năng lực, tại sao cứ phải bám lấy vợ người ta không buông? Nói thật, mấy năm nay cô càng lúc càng không thể hiểu nổi.

Cô khuyên: “Anh à, anh không thể đổi mục tiêu được sao?”

Lương Phù không trả lời. Đổi mục tiêu không phải là tính cách của anh. Đại Hoàng Tử là cha ruột kiếp trước của Diệp Phúc Sinh, việc Phúc Sinh từ bỏ cơ hội ở lại Kinh thị, quyết định đến Lạc Thành khai quật mộ cha mình, chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vẻ ngoài.

Dù sao thì ở kiếp trước, anh đã cùng Tam hoàng tử tạo phản thành công trong buổi săn. Tam hoàng tử mang đầu của Thập nhất hoàng tử đến trước trướng của lão hoàng đế, nói rằng Thập nhất hoàng tử có ý đồ mưu phản, tất cả những kẻ tham gia mưu phản đều đã bị xử tử, Tam hoàng tử đến đây để hộ giá.

Lão hoàng đế tức đến mức phun ra một ngụm máu, nhưng cũng không còn cách nào. Những người con đủ tư cách để lập làm Thái tử, ngoài Tam hoàng tử ra thì đều đã chết, kẻ thì bị hủy dung, người thì què chân, chỉ có thể hạ chỉ lập Tam hoàng tử làm Thái tử.

Thế nhưng, sau khi anh ta đến thế giới này, lịch sử lại không giống với những gì anh ta từng trải qua!

Tam hoàng tử mưu phản thất bại, bị giam lỏng suốt đời. Thập nhất hoàng tử vì có công phò vua nên được lập làm Thái tử, làm hoàng đế hơn ba mươi năm. Kết cục này hoàn toàn khác với những gì anh ta từng trải qua.

Chắc chắn là đã có yếu tố nào đó quay về quá khứ và thay đổi kết cục này. anh ta nhất định phải điều tra rõ, rốt cuộc là ai đã thay đổi đoạn lịch sử mà chính anh ta từng đích thân trải qua.

Anh ta và Phúc Sinh có thể xuyên không đến xã hội hiện đại, vậy có khi nào là có một người từ hiện đại đã xuyên về cổ đại, rồi thay đổi lịch sử?

Diệp Phúc Sinh kiếp trước là di cốt của Đại hoàng tử, việc anh ta đi khảo cổ ngôi mộ kia vốn là chuyện hợp lý, nhưng Lương Phù lại cảm thấy có điều gì đó mình chưa biết.

Anh ta nói: “Diệp Phúc Sinh kiên quyết đến Lạc Thành khảo cổ, chắc chắn ngôi mộ Đại hoàng tử kia có vấn đề. Cô phải lanh lợi một chút, có phát hiện gì mới lập tức báo cho tôi.”



Học kỳ hai năm tư, Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh đến Lạc Thành, Lương Thiên Đông vẫn theo sau. Tạ Tiểu Ngọc thấy vô cùng ghê tởm, trừ phi vì công việc, nếu không tuyệt đối không nói thêm với cô ta một câu.

Cao Phân đến Lạc Thành rồi lại mua thêm một mặt bằng. Bà tin lời Tiểu Ngọc nói, bây giờ mua nhà chính là tài sản, mấy chục năm nữa sẽ rất có giá trị. Bà cũng đã đến ký túc xá của Phúc Sinh và Tiểu Ngọc xem qua, thực tập sinh chỉ có thể ở ký túc xá, nam và nữ ở hai căn riêng biệt.

Nữ sinh chỉ có Tiểu Ngọc, Lương Thiên Đông và một cô gái khác. Cao Phân ghét nhất là người nhà họ Lương, mấy năm rồi mà còn nhòm ngó con dâu nhà bà, thấy mà phát ớn!

Bà bỏ ra hai vạn đồng mua thêm một căn nhà có sân ở Lạc Thành, vừa khéo ba mẹ con cùng ở.

Tạ Tiểu Ngọc cảm thán trước tầm nhìn của mẹ chồng:

“Mẹ, mẹ lại mua nhà nữa à.”

Cao Phân nói:

“Dù sao con cũng từng nói sau này nhà đất sẽ tăng giá mà.”

Ở thời đại này, Tạ Tiểu Ngọc cũng đồng ý với việc Cao Phân lấy tiền mua nhà.

Làm khảo cổ thật sự là một công việc rườm rà và tốn thời gian, mấy tháng trôi qua vẫn chưa phát hiện được manh mối gì mà cha của Phúc Sinh để lại trong ngôi mộ.

Cửa hàng Cao Ký ở Lạc Thành kiếm được chẳng kém gì ở Kinh thị, cộng thêm tiền chia hoa hồng cuối năm từ Cao Ký ở Kinh thị, túi tiền của Cao Phân không những không vơi đi, mà còn nhiều hơn cả năm ngoái.

Gần đến Tết, bà nội Chu gọi điện hỏi họ là về Kinh thị ăn Tết hay về thôn Đại Hà.

Năm ngoái Cao Phân đón cháu trai cháu gái lên Kinh thị ăn Tết, năm nay bà muốn về thôn Đại Hà, liền gọi điện về quê, Giang Táo Hoa đã dọn dẹp nhà cửa sẵn sàng từ sớm, vỏ chăn ga đều được thay mới, chăn bông cũng là loại mới làm trong năm nay.

Tạ Tiểu Ngọc về đến nhà, rửa mặt sạch sẽ rồi chui vào chăn nghỉ ngơi, ngửi thấy mùi nắng trong lớp chăn bông, cảm thán: “Vẫn là ở nhà thích thật, ấm áp ghê, mà không có Lương Thiên Đông cứ bám dai như ma nữa.”

Phúc Sinh xoa xoa đầu cô: “Ngủ một lát đi, anh ra bắt con cá về, đến trưa gọi em dậy ăn cơm.”

Chị dâu cả của Diệp Phúc Sinh mang tiền đến tìm Cao Phân, thấy trong sân chỉ có mình bà đang chặt thịt heo chuẩn bị món ăn ngày Tết, liền vội vàng bước tới giúp: “Mẹ, Phúc Sinh và Tiểu Ngọc đâu rồi ạ?”

Cao Phân bảo con dâu cả nhỏ tiếng lại: “Tiểu Ngọc đi đường mệt rồi, đang ngủ. Phúc Sinh nói ra ngoài bắt cá về cho Tiểu Ngọc ăn.”

Giang Táo Hoa cũng bật cười. Chưa từng nghe ở làng có nhà nào mà con dâu ngủ giữa ban ngày còn mẹ chồng thì làm việc, nhưng bà mẹ chồng này lại sẵn sàng chiều con dâu.

Giang Táo Hoa lấy ra năm trăm đồng đưa cho Cao Phân, đây là số vốn mà mẹ chồng từng cho cô và Diệp Kim Sơn mượn khi bắt đầu làm ăn.

Giang Táo Hoa nhỏ giọng nói với Cao Phân:

“Năm nay quán mì nhỏ ở bến xe cũng kiếm được không ít. Mẹ à, con trả mẹ năm trăm này rồi, còn tiết kiệm được hơn một ngàn nữa đó!”

Còn hơn đi làm công ăn lương trong thành phố, Giang Táo Hoa thấy hài lòng vô cùng, Tiểu Ni cũng có thể học ở thị trấn rồi.
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 87: Chương 87



Cao Phân băm thịt heo nạc mỡ xen kẽ cho thật nhuyễn, đổ gia vị vào, dùng bột nhào kỹ rồi nặn thành viên thịt.

Giang Táo Hoa nhóm lửa dưới bếp, làm nóng dầu trong chảo.

Cao Phân vừa vo viên vừa nói: “Kiếm được vài năm tiền, các con cũng nên mua một căn nhà trong thành phố, sẽ không lỗ đâu. Tốt nhất là mua ở trong thành phố lớn, cây dời chỗ thì sống, người dời chỗ thì phát, đừng sợ, cùng lắm thì sau này qua thành phố mở quán mì.”

Chị dâu cả thật thà nói: “Vâng, con nghe lời mẹ.”

Giang Táo Hoa trả xong tiền, về nhà thì bị Lưu Tú Hảo hỏi: “Chị dâu, chị đi tìm mẹ à?”

Giang Táo Hoa đáp “ừ” một tiếng, nói: “Tôi vừa sang trả lại tiền vốn cho mẹ rồi.”

Lưu Tú Hảo vội hỏi: “Mẹ nhận lại tiền thật à?”

Mẹ chồng chị ở Lạc Thành có một cửa hàng, ở Kinh thị cũng có một cửa hàng, còn mua thêm mặt bằng và một căn nhà sân vườn ở Lạc Thành, chắc chắn kiếm được không ít tiền, vậy mà số vốn cho con ruột mượn cũng phải trả lại sao?

“Sao lại không nhận chứ.” Giang Táo Hoa bật cười, cố ý nói to: “Hồi đó còn viết giấy nợ hẳn hoi mà. Năm nay hai nhà mình đều kiếm được không ít, nhà các em chắc không đến mức không trả nổi đâu ha? Tết nhất rồi, đừng chọc mẹ giận.”

Diệp Ngân Sơn cũng chuẩn bị mang tiền đi trả. Năm nay tiệm mì ở ga tàu nhà anh cũng kiếm được hơn một ngàn đồng, trả lại năm trăm còn có thể tiết kiệm được bảy, tám trăm, hơn hẳn mấy nhà trong làng.

Anh ra ngoài cười nói: “Chị nói đúng, nhà em cũng đang chuẩn bị mang tiền trả mẹ đây.”

Giang Táo Hoa gật đầu, thế mới đúng.

Lưu Tú Hảo định lên tiếng, nhưng bị Diệp Ngân Sơn trừng mắt: “Tết nhất rồi, cô đừng gây chuyện với tôi.”



Tạ Tiểu Ngọc ngủ một giấc, tỉnh dậy vì ngửi thấy mùi cá chua ngọt và sườn hầm củ cải thơm phức.

Cô thay quần áo xong liền chạy vào bếp giúp một tay.

Lúc ăn cơm, Cao Phân thở dài, nói chuyện thằng hai mang tiền đến trả, rồi sau đó hai vợ chồng nó lại cãi nhau vài câu: “Mỗi lần về, vợ thằng hai đều không yên thân. Năm sau không về ăn Tết nữa.”

“Mẹ à, mẹ về là để thăm cháu chắt, anh hai giờ tỉnh táo rồi, trong tiệm người nấu chính là anh hai, chị hai cũng chẳng làm được gì đâu. Mẹ cứ kệ họ cãi, đừng quan tâm làm gì.”

Cao Phân thật sự cảm thấy Tạ Tiểu Ngọc có tầm nhìn xa. Trước đây khi hai cô con dâu nói muốn đến học nghề ở tiệm bà, bà đã đồng ý. Tạ Tiểu Ngọc bảo nhất định phải gọi anh hai tới học, để anh hai nắm tay nghề. Sau này nếu anh hai là người làm chủ kiếm tiền trong tiệm, thì dù chị hai có gây chuyện cũng không làm gì được.

Giờ thằng hai bận rộn mở tiệm kiếm tiền, đúng là không có thời gian nghe lời vợ xúi bậy nữa, tật tai mềm cũng dần sửa được rồi.

Ăn cơm xong, Tạ Tiểu Ngọc nhét hai túi kẹo vào túi áo, cùng Phúc Sinh dạo bước trên bờ ruộng.

Rất nhiều đứa trẻ chạy qua chạy lại, Tạ Tiểu Ngọc phát kẹo cho chúng, kết quả là càng lúc càng nhiều trẻ con kéo tới, chẳng mấy chốc hai túi kẹo đã phát hết.

Buổi tối chui vào chăn, Tạ Tiểu Ngọc vẫn còn cảm thán với Phúc Sinh: “Phúc Sinh, mấy năm nay trong làng có nhiều trẻ con quá, náo nhiệt ghê.”

Vẫn là thời đại này mới có không khí Tết đậm đà như vậy, Tết đến làng quê tràn ngập những người dân nhiệt tình, khác hẳn thời đại của cô, ở chung một khu chung cư mà còn chẳng biết tên hàng xóm tầng trên tầng dưới.

Phúc Sinh ngồi ở mép giường, quay lưng về phía Tạ Tiểu Ngọc đang nằm trong chăn. Nghĩ đến việc Tiểu Ngọc thích trẻ con như vậy, khi mới gả vào nhà họ Diệp, dù chị dâu hai cay nghiệt, cô vẫn không ghét Đại Trụ và Tiểu Trụ.

Mỗi lần về nhà đều mua rất nhiều kẹo chia cho lũ trẻ con trong làng ghé chơi.

Tiểu Ngọc thật sự rất thích trẻ con. Phúc Sinh nghiêng đầu, mặt đỏ lên: “Tiểu Ngọc, em có muốn có con không?”

Tạ Tiểu Ngọc “chậc” một tiếng. Cô thì muốn chứ, nhưng Phúc Sinh vẫn còn ngại ngùng như vậy thì làm sao đây. Cô trêu anh: “Muốn chứ, nhưng anh biết làm sao mới có con không?”

Phúc Sinh chui vào chăn ôm lấy cô, cố nén xao động: “Em nghĩ chồng em là người không hiểu chuyện à? Thật ra ở thời cổ đại, người ta thành thân rất sớm, Diệp Tứ cái gì cũng khoe khoang với anh hết rồi, anh hiểu mà.”

Tạ Tiểu Ngọc hơi xấu hổ, rúc vào lòng anh: “Vậy sao mấy năm nay anh cứ nhịn mãi, em còn tưởng anh không thích em nữa.”

Phúc Sinh nói: “Hồi đó em tốt quá, tốt đến mức anh thấy tự ti, cảm thấy mình không xứng với em. Là anh ngốc quá, Tiểu Ngọc, em yêu là con người anh, đâu liên quan gì đến thân phận, đúng không?”

Tạ Tiểu Ngọc đáp: “Tất nhiên rồi, sao giờ anh mới thông suốt vậy.”

Ánh mắt Phúc Sinh sáng rực: “Tiểu Ngọc, vậy... em có bằng lòng sinh con với anh không?”

Tạ Tiểu Ngọc dùng hành động để nói cho anh biết cô bằng lòng.

Phúc Sinh th* d*c, anh tắt đèn, kéo chăn phủ kín cả hai người.

Sáng hôm sau, Tạ Tiểu Ngọc dậy trễ, khiến Cao Phân thấy lạ, vì Tiểu Ngọc chưa bao giờ ngủ nướng. Bà nghi ngờ không biết có phải về nhà rồi bị ốm không.

Bà vội hỏi Phúc Sinh: “Thằng ngốc này, đi xem vợ con có bị sốt không, nếu ốm thì mau đưa đi huyện khám.”

Nghĩ đến chuyện tối qua đã “làm loạn” gần cả đêm, Phúc Sinh hơi ngại ngùng, khó mở miệng: “Không ốm đâu, chỉ là cô ấy hơi mệt.”

Cao Phân lúc đầu chưa hiểu, nhìn thấy con trai đỏ bừng cả vành tai, lập tức cười rộ lên: “Có phải hai đứa... động phòng rồi hả?”

Phúc Sinh mặt đỏ bừng, khẽ “vâng” một tiếng, rồi cầm lấy đòn gánh và thùng nước: “Con đi gánh nước.”

Cao Phân chạy vào bếp nhìn thử, thấy nước trong chum vẫn đầy mà, kệ đi, bà cười thì thầm: “Ông trời ơi, cuối cùng con cũng sắp được bế cháu rồi, bà già này chờ mòn mỏi luôn đó.”
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 88: Chương 88



Tạ Tiểu Ngọc tỉnh dậy, toàn thân rã rời đến mức không muốn dậy nổi. Nghĩ đến chuyện đêm qua quậy gần như cả đêm, cô lại trùm chăn kín mít. Dù cô là người hiện đại, nhưng cũng cảm thấy hai má nóng ran.

Không ăn sáng, mẹ chồng cũng không tới làm phiền cô. Đến gần trưa, Phúc Sinh mang theo một củ khoai lang nướng thơm lừng, lôi Tạ Tiểu Ngọc ra khỏi chăn: “Tiểu Ngọc, không phải em bảo là thèm khoai nướng à?”

Hai người nhìn nhau một cái, đều mím môi cười.

Tạ Tiểu Ngọc ngồi dậy rửa mặt chải tóc, rồi ngồi xổm dưới mái hiên cùng Phúc Sinh, hai người kề đầu ăn khoai lang nướng. Phúc Sinh còn lén véo nhẹ má trắng nõn của cô.

Cao Phân đứng bên nhìn, cười đầy mãn nguyện, quay người vào bếp nấu cơm trưa.

Trước kia hai đứa cũng tốt với nhau, nhưng bà vẫn cảm thấy giữa họ còn cách một lớp gì đó.

Giờ thì tốt rồi, động phòng rồi, tình cảm càng thêm gắn bó. Bữa trưa phải nấu mấy món ngon bồi bổ cho tụi nó, Cao Phân nghĩ thầm trong lòng.

Vào tháng Giêng, Tạ Tiểu Ngọc về tỉnh thành một chuyến thăm anh cả và chị dâu, hỏi chị dâu có muốn mở một tiệm Cao Ký ở tỉnh thành không.

Chị dâu thấy mẹ chồng Tiểu Ngọc mở quán mấy năm, đến cả ở Lạc Thành cũng đã mua được nhà, nên cũng rất động lòng. Anh cả nói hãy đợi thêm một chút, công việc của anh có thể sẽ được điều chuyển, đợi đến khi xác định xong rồi mới quyết định mở tiệm ăn ở đâu.

Tránh tình trạng quán mới mở xong, mà anh lại bị điều đến nơi khác, vợ chồng phải sống xa nhau, không cần gấp trong lúc này.

Sau khi trở lại Lạc Thành hơn một tháng, đội trưởng đội khảo cổ – đội trưởng Lương – hớn hở báo cho họ một phát hiện bất ngờ.

Họ đã phát hiện ra một cái tên trên một mảnh lụa tàn: Diệp Ôn, tự Hoài Cảnh.

Dựa vào mấy chục chữ còn có thể phân biệt được trên mảnh lụa tàn, có thể suy đoán người tên Diệp Hoài Cảnh này là đại mưu sĩ bên cạnh Thập Nhất hoàng tử, tức là Văn Đế sau này.

Đội trưởng Lương nói: “Nhưng rất kỳ lạ, chúng tôi tra cứu sử sách thì không có bất kỳ ghi chép gì về xuất thân của Diệp Hoài Cảnh, nghi ngờ ông ta là người của phe Đại hoàng tử sống sót may mắn, rồi cải danh đổi họ đi phò trợ Thập Nhất hoàng tử.”

Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh vội vàng đi theo đội trưởng Lương đến xem mảnh lụa.

Phúc Sinh cố nén kích động, chắc hẳn cha đã cố tình đặt cái tên này, để hậu nhân biết ông đã đến một thế giới khác.

Phát hiện mới này Lương Thiên Đông cũng biết.

Anh trai cô ta từng nói, chỉ cần có phát hiện mới nào trong mộ Đại hoàng tử thì phải lập tức báo cho anh ta. Bây giờ mưu sĩ lớn của Văn Đế đã đi theo Thập Nhất hoàng tử từ khi ông ta chưa đăng cơ, lại còn trùng tên với cha của Phúc Sinh – đúng là trùng hợp thật.

Chuyện này... chắc cũng được tính là phát hiện mới rồi nhỉ?

Lương Thiên Đông nghĩ vậy, liền chạy lên trấn gọi điện thoại cho Lương Phù, kể với anh mình phát hiện mới này.

“Anh à, tin tức mới nhất nè, bên cạnh Thập Nhất hoàng tử có một mưu sĩ tên là Diệp Hoài Cảnh, trùng tên với cha ruột của Diệp Phúc Sinh đó.”

Lương Phù ở đầu dây bên kia im lặng, anh đang suy nghĩ.

Trước đó anh từng nghi ngờ có người từ hiện đại xuyên không về cổ đại, thay đổi lịch sử mà anh từng trải qua. Người đó có thể nào chính là cha của Diệp Phúc Sinh – Diệp Hoài Cảnh?

Nếu không thì sao có chuyện trùng hợp đến vậy, mộ Đại hoàng tử lại đúng là nơi Diệp Hoài Cảnh từng bị hãm hại. Lương Phù không tin vào sự trùng hợp.

Anh dặn Lương Thiên Đông:

“Cô quay lại tiếp tục theo dõi. Đợi khi khai quật ngôi mộ này xong, cô muốn về quê hay về Kinh thị làm việc, tôi đều lo liệu giúp cô.”

Lương Thiên Đông trong lòng vui mừng, cuối cùng anh trai cũng chịu mềm giọng.

Tính tình Lương Phù thất thường, nhưng lời nói thì giữ lời. Dù chưa biết bao giờ ngôi mộ này mới khai quật xong, nhưng ít ra cũng có hy vọng rồi.

Lương Thiên Đông vừa quay đầu lại, liền thấy Tạ Tiểu Ngọc đang lạnh lùng nhìn mình, trong lòng có chút chột dạ.

Cô cũng không muốn làm vậy đâu, chỉ là bị anh trai ép buộc mà thôi.



Tạ Tiểu Ngọc vốn đến thành phố để thăm Cao Phân, đi ngang qua hợp tác xã thì đúng lúc nhìn thấy Lương Thiên Đông đang gọi điện thoại.

Trong mấy câu nói thoáng qua, cô đã nghe được vài từ then chốt: cô ta đã kể chuyện mảnh lụa cho Lương Phù.

Mà Lương Phù cũng là người từ cổ đại tới, nếu dựa vào những tin tức này, không chừng anh ta có thể suy ra rằng cha của Phúc Sinh đã xuyên về cổ đại.

Tạ Tiểu Ngọc lòng rối như tơ vò, bước vào Cao Ký.

Cao Phân thấy cô nhíu mày, cô bé này bình thường luôn vui vẻ, bèn lo lắng hỏi:

“Sao vậy con, có phải lại nằm mơ thấy chuyện không tốt không?”

Tạ Tiểu Ngọc không muốn để Cao Phân lo lắng.

Cho dù Lương Phù có biết thì cũng chẳng làm được gì, anh ta cũng không thể quay lại quá khứ được.

Cô không kể chuyện Lương Thiên Đông gọi điện thoại cho anh trai mình.

Lần này cô đến thành phố là có chuyện khác, nhưng cứ ấp úng mãi không biết phải mở lời thế nào.

Cao Phân trong lòng vừa lo vừa gấp: “Trời ơi, con bé này bình thường nhanh nhẹn gọn gàng, hôm nay sao lại ấp a ấp úng vậy, nói nhanh đi, con không định làm mẹ lo đến c.h.ế.t đấy chứ?”

“Mẹ, con bị trễ kinh hai mươi ngày rồi.”

Cao Phân đã sinh ba đứa con, quá rõ chuyện này có nghĩa là gì. Bà tính lại thời gian, vậy là mấy ngày sau khi Tiểu Ngọc và Phúc Sinh mới động phòng, đã mang thai rồi.

Cao Phân vui mừng khôn xiết, lập tức đưa cô đi bệnh viện kiểm tra, trên đường còn trách yêu: “Sao không gọi Phúc Sinh đi cùng con?”

Tạ Tiểu Ngọc mân mê ngón tay, vừa hồi hộp vừa mừng rỡ: “Con cũng chưa chắc mà, sợ mừng hụt nên chưa dám nói với anh ấy.”

Cao Phân nghĩ bụng, con bé này bình thường chuyện gì cũng có chủ kiến, vậy mà chuyện lớn như thế lại rụt rè như vậy. Bà vui vẻ nói: “Đến bệnh viện kiểm tra là biết liền mà.”

Đến bệnh viện kiểm tra, quả nhiên đã mang thai.

Bác sĩ vui vẻ chúc mừng: “Khoảng năm mươi ngày rồi đấy.”

Ông nhìn thấy bà mẹ chồng này chiều con dâu không để đâu cho hết, liền dặn dò: “Cơ thể thai phụ nhỏ nhắn, về sau không nên ăn quá nhiều, nếu thai nhi quá to thì sinh thường sẽ khó.”

Tạ Tiểu Ngọc xoa xoa bụng phẳng lì, trong lòng cũng rất vui.

Cô và Phúc Sinh... sắp có con rồi.
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 89: Chương 89



Cao Phân đưa Tạ Tiểu Ngọc về nhà, dặn cô nghỉ ngơi thật tốt, sau đó gọi điện cho đội khảo cổ, bảo Phúc Sinh mau đến.

Bà lại gọi điện cho Chu Cẩm ở Kinh thị, báo tin vui rằng Tiểu Ngọc đã mang thai.

Vừa cúp máy xong, bà chuẩn bị quay về thì lại bật cười. Bà lú lẫn rồi, còn phải báo tin mừng cho anh cả và chị dâu của Tiểu Ngọc nữa chứ.

Phúc Sinh nhanh chóng đến nơi, lúc đó Tạ Tiểu Ngọc đang ngồi trên ghế nằm tắm nắng.

Phúc Sinh quỳ nửa gối trước mặt Tiểu Ngọc, áp tai vào bụng cô, muốn nghe nhịp tim của em bé.

Tạ Tiểu Ngọc đỏ mặt: “Phải mấy tháng nữa mới nghe được mà.”

Phúc Sinh nhìn cô đầy dịu dàng: “Anh nghe thấy nhịp tim của em rồi, khác hẳn mọi khi.”

Tạ Tiểu Ngọc cười: “Đồ ngốc, biết mình mang thai, em còn không xúc động sao?”

Cô kéo cái ghế nhỏ bên cạnh ra cho Phúc Sinh ngồi, rồi nói với anh: “Hôm nay em đi ngang qua hợp tác xã, đúng lúc thấy Lương Thiên Đông đang gọi điện cho Lương Phù. Có khả năng Lương Phù đã đoán ra vị mưu sĩ bên cạnh Thập Nhất hoàng tử chính là cha anh xuyên về.”

Phúc Sinh bình tĩnh, bảo Tạ Tiểu Ngọc đừng lo, anh sẽ xử lý ổn thỏa.

Lạc Thành từng là kinh đô của nhiều triều đại, hiện đang khai quật mấy ngôi mộ cổ. Vài ngày sau khi Phúc Sinh trở về, đội khảo cổ ngôi mộ Đại hoàng tử đã điều Lương Thiên Đông sang đội khác, tham gia khai quật một ngôi mộ cổ khác.

Hai ngôi mộ cách nhau bốn, năm chục cây số, Lương Thiên Đông không thể làm tai mắt cho Lương Phù được nữa.

Cô ta không dám nói với Lương Phù chuyện này, chỉ có thể giấu kín.



Sau khi mang thai, Tạ Tiểu Ngọc bị nghén rất nặng. Thể chất của cô vốn đã yếu, lần này cũng không có cách nào khác, đành phải xin nghỉ dài hạn ở đơn vị.

Chu Cẩm từ Kinh thị mang theo bao lớn bao nhỏ đến, lần này là Cao Phân ra bến xe đón bà.

“Mẹ à, bên này đã có con chăm sóc Tiểu Ngọc rồi mà.”

Chu Cẩm vui vẻ nói: “Cháu dâu của mẹ mang thai rồi, đương nhiên mẹ phải qua. Ba con còn vui hơn, cứ giục mẹ mau mau tới đây.”

Cuộc sống hằng ngày của Tạ Tiểu Ngọc giờ chỉ là ăn với ngủ, qua giai đoạn nghén thì bụng cũng đã nhô lên.

Phúc Sinh mua một chiếc xe đạp, mỗi ngày đều đạp xe đi làm rồi về, dù có mưa cũng nhất định quay về với Tạ Tiểu Ngọc.

Hôm đó lại mưa to, Phúc Sinh đi bộ về nhà.

Tạ Tiểu Ngọc cầm khăn lau tóc cho anh, nhìn thấy ống quần anh dính đầy bùn đất, xót xa nói: “Mưa như vậy thì anh đừng về, đi bộ mất hơn một tiếng lận, ngủ lại ký túc xá một đêm có sao đâu.”

“Không sao đâu, so với trước kia chẳng đáng là gì.”

Phúc Sinh bảo Tiểu Ngọc vào trong nhà, đừng để gió lùa. Cao Phân đã đun sẵn nước nóng cho anh tắm. Anh tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo khô ráo rồi mới vào phòng bên cạnh với Tiểu Ngọc.

Phúc Sinh đặt tay lên bụng đã lồi rõ của Tiểu Ngọc, đúng lúc đó em bé dường như cảm nhận được cha về, đạp nhẹ một cái.

Phúc Sinh và Tiểu Ngọc nhìn nhau, mỉm cười.

Mỗi lần anh về, Tiểu Ngọc mới ngủ ngon, mà anh cũng vậy.

Tạ Tiểu Ngọc cuộn người trong vòng tay Phúc Sinh, ngủ rất ngon lành. Nửa đêm, giấc ngủ của cô bỗng trở nên bất an, Phúc Sinh lập tức tỉnh giấc, thấy cô cau mày, em bé trong bụng cũng đá mấy cái liên tiếp.

Phúc Sinh đoán chắc Tiểu Ngọc đang nằm mơ, liền xoa bụng vỗ về em bé: “Bé con đừng sợ, mẹ con đang nằm mơ thôi.”

Đúng lúc đó Tạ Tiểu Ngọc mở mắt tỉnh dậy: “Phúc Sinh, em lại mơ thấy cha rồi.”



Phúc Sinh bật đèn, đỡ Tạ Tiểu Ngọc ngồi dậy. Cao Phân ở phòng bên nghe thấy tiếng động, cất giọng hỏi qua cánh cửa: “Có chuyện gì vậy?”

Tạ Tiểu Ngọc kéo tay Phúc Sinh, khẽ nói: “Anh nói với mẹ là em khát nước, lát nữa em sẽ kể giấc mơ cho anh nghe.”

Phúc Sinh lập tức hiểu ra, nếu nói Tiểu Ngọc mơ thấy cha, chắc chắn mẹ sẽ muốn nghe cùng, có lẽ trong giấc mơ lần này có điều tạm thời chưa thể nói cho mẹ biết.

Anh ra ngoài rót một cốc nước, nói với Cao Phân: “Tiểu Ngọc khát quá tỉnh dậy muốn uống nước, mẹ về ngủ tiếp đi ạ.”

Phúc Sinh quay lại phòng, Tạ Tiểu Ngọc hạ giọng kể cho anh nghe.

Trong giấc mơ lần này, cô mơ thấy cha xuyên đến thân thể của tứ công tử nhà Thọ Sơn Bá. Vì hôm đó đi ra ngoài làm việc, suýt chút nữa đã bị đại công tử nhà Thọ Sơn Bá nhận ra.

Mà đại công tử nhà Thọ Sơn Bá lại là người thuộc phe Tam hoàng tử, Tạ Tiểu Ngọc lúc ấy lo lắm: “Em muốn đi nhắc cha, nhưng cha không nhìn thấy em, may mà có một con ch.ó hoang bên đường như cảm nhận được sự tồn tại của em, nó sủa điên cuồng, cha lập tức cảnh giác rồi lẩn trốn, nhờ vậy mới không bị lộ.”

Phúc Sinh vốn hiểu rất rõ lịch sử triều Đại Chu, hơn nữa bản thân anh cũng là người đến từ thời đó.

Anh nói: “Tứ lang nhà họ Giang ở Thọ Sơn Bá từng bị ngã xuống vực mất tích trong vụ án mưu phản của Đại hoàng tử, có khi nào lúc đó cha đã xuyên đến thân thể đó, rồi ẩn danh đi phò tá Thập Nhất hoàng tử?”

Tạ Tiểu Ngọc nói: “Có khả năng lắm, nhưng chuyện đó còn chưa quan trọng bằng điều này em mơ thấy tiếp theo!”

“Đương kim Thọ Sơn Bá lập tức phái người truy lùng, khi cha đang trốn tránh thì gặp một vị lão tiên sinh ẩn cư trong núi. Lão tiên sinh nói ông ấy cũng là người từ tương lai xuyên về, mà đến từ thời đại còn xa hơn cả thời của cha. Ông ấy nói vài tháng nữa, thời đại của chúng ta sẽ có một lần sao chổi bay ngang, vào khoảnh khắc đó có thể có cơ hội cho một người xuyên không. Nếu cha muốn có người thân đến ở bên mình, có thể nghĩ cách để lại manh mối cho hậu nhân.”

Đôi mắt Tạ Tiểu Ngọc sáng rực, cô nói với Phúc Sinh: “Hay là chúng ta bàn với mẹ, để mẹ xuyên không về quá khứ đoàn tụ với cha!”

Phúc Sinh cũng đã nghĩ đến chuyện này, nhưng anh suy xét kỹ càng hơn: “Đừng nói với mẹ vội, kẻo mẹ ôm hy vọng hão. Đợi anh điều tra thêm trong mộ xem cha có để lại thông điệp gì không, rồi hãy quyết định.”

Không lâu sau đó, Phúc Sinh phát hiện thêm một manh mối mới trong ngôi mộ: một đống sách chôn theo bị rách nát. Trong đó có một vở kịch tên là “Ly Hồn Ký”, kể về một người từ triều Chu hồn xuyên về tiền triều để tìm lại người thân của mình.

Phúc Sinh kể chuyện này cho Tiểu Ngọc. Cả hai đều suy đoán đây chính là thông điệp cha để lại cho họ.

Huống hồ trong giấc mơ, Tạ Tiểu Ngọc đã biết được chính xác vị trí và thời gian xuyên không, trùng khớp hoàn toàn với manh mối mà hai người tra cứu từ cổ tịch.

Xác nhận mọi chuyện rồi, Phúc Sinh và Tiểu Ngọc nghiêm túc nói với Cao Phân và Chu Cẩm rằng có một cơ hội để một người có thể xuyên về quá khứ, đoàn tụ với cha.

Ai cũng hiểu rõ, người được chọn chính là Cao Phân.

Diệp Hoài Cảnh đã để lại thông tin, chắc chắn bên kia ông đang trông mong tha thiết được đoàn tụ với bà. Chỉ riêng hai mươi năm qua, mỗi người đều có quá nhiều chuyện để kể cho nhau nghe.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back