Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 270: Chương 270



Đồng thí mỗi năm một lần đã đến, năm nay, Tiểu Bảo cũng có tham gia.

Lê Mạn và Tống Đại Sơn không ôm quá nhiều hy vọng vào con, chỉ cần cố hết sức là được rồi, dẫu sao Tiểu Bảo mới có mười một tuổi, coi như lần này không đạt, thì còn có lần sau, cứ đi thôi xem như đi lấy kinh nghiệm.

Bản thân Tiểu Bảo cũng rất bình tĩnh, thu dọn đồ đạc mang đi thi xong, lên tiếng gọi: “Cha mẹ, hai người đừng lo lắng, lỡ như con thi trượt cũng không sao.” Nói xong, Tiểu Bảo đưa Tiểu Phúc Nhi đi chơi.

Lê Mạn và Tống Đại Sơn nhìn con không giống người có áp lực gì, tâm trạng thả lỏng hơn, an tâm đưa con đi thi.

Sau khi thi xong, cả một nhà chả ai quan tâm đến kết quả, nhưng không ngờ tới khi công kết quả khảo thí, Tiểu Bảo thế mà qua, trở thành đồng sinh.

Lê Mạn vạn lần không nghĩ tới Tiểu Bảo thế mà đã vượt qua khảo thí chỉ bằng một lần thi, nàng hết sức vui mừng, còn vui hơn cả khi nhận được điểm thi đại học ở hiện đại nữa. Tuy nhiên, đây chỉ mới là khảo thỉ đầu tiên mà thôi, Lê Mạn không muốn ăn mừng quá hoành tráng, tránh cho Tiểu Bảo quá chìm đắm trong lời khen mà quên mất tâm trí, vì vậy, ngoài việc khen ngợi Tiểu Bảo vào ngày công bố kết quả, rồi mời mọi người trong nhà ăn một bữa cơm sau đó chuyện này không bao giờ đề cập tới nữa, chỉ coi đây là một chuyện rất bình thường.

Tiểu Bảo vẫn duy trì tâm tính bình thường, mỗi ngày đều nghiêm túc đọc sách, không khác gì so với trước kia.

Chẳng qua, ngoài mặt Lê Mạn biểu hiện ra như mình không thèm để ý lắm, nhưng trong lòng đã sớm chuẩn bị cho tương lai.

Phu tử trong học viện cũng nói Tiểu Bảo rất có thiên phú, trời sinh chính là để tham gia khảo thí của hoàng thất, Lê Mạn cũng hỏi qua trình độ học vấn của Tiểu Bảo, năng lực của Tiểu Bảo như thế nào nàng nắm rất rõ, nàng biết, Tiểu Bảo sẽ không dừng ở bước này, mục tiêu cuối cùng của con, là ở kinh thành.

Lê Mạn đã thảo luận riêng với Tống Đại Sơn, chỉ cần Tiểu bảo đi vào kinh thành, bọn họ cũng sẽ đi theo vào tới. Tiểu Bảo quá nhỏ, để cho con một thân một mình tới kinh thành, bọn họ không yên tâm chút nào, và không muốn một nhà ba người sẽ tách ra như thế.

Nàng định là: Nếu thật sự tới kinh thành, nàng sẽ lại mở cửa hàng ở đó, cửa hàng ở đây thì có thể yên tâm giao cho người khác quản lý, về người sẽ làm vị trí này, Lê Mạn chọn trúng Hổ Tử và Tiểu Thọ. Vì vậy, sau khi Tiểu Bảo vượt qua phần lần thi này, nàng bắt đầu để Hổ tử và Tiểu Thọ bên cạnh mình, dạy hai người kinh doanh, cách tính toán sổ sách, dạy cách quản lý cửa hàng.

Hổ Tử và Tiểu Thọ đều đã nghỉ học, đối với họ mà nói, biết đọc biết viết là rất tốt rồi, cả hai không phải là những người có thiên phú gì trong việc học cả, cũng không có hứng thú đi thi khoa cử gì đó, hiện tại học tới đó là đủ rồi, về sau không thích hợp đi lại con đường học nữa, sau khi bàn bạc với người trong nhà, hai người không đi học nữa.

Vốn dĩ, Tần tẩu định để Hổ Tử đến một cửa hàng thủ công trong thị trấn làm, nhưng Lê Mạn cản lại, nói ra ý định của nàng, biết rằng nàng sẽ tự mình đào tạo Hổ Tử, Tần tẩu vui hết biết.

Lê Mạn cười nói: “Muội chịu đào tạo cho Hổ Tử, một là vì nó biết đọc biết viết, còn biết tính toán chút đỉnh, nhưng quan trọng vẫn là muội tận mắt nhìn Hổ Tử trưởng thành, cả phẩm hạnh và cách xử sự của nó đều làm muội vừa lòng, nên chuyện làm ăn cũng yên tâm mà giao đi.”

Tần tẩu tử nghe vậy liên tục hứa, “Tiểu tử này nhất định làm rất tốt, tẩu sẽ canh chừng nó, nếu nó dám lười biếng tẩu đánh gãy chân nó, muội muốn nó làm gì cứ thoải mái sai bảo, đừng khách khí với nó làm gì.”

Mai Tử cũng rất sẵn sàng đi theo Tiểu Thọ chịu khổ, để Tiểu Thọ theo Lê Mạn học tập thật chăm chỉ, vì vậy, sau lưng Lê Mạn có thêm hai thanh niên chịu học tập chăm chỉ.

Vào năm thứ hai, Tiểu Bảo lại tham gia khảo hạch, và lại thành công thi qua, trở thành tú tài khi chỉ mười hai tuổi, cũng là tú tài nhỏ nhất ở trên trấn.

Bởi vì Tiểu Bảo, toàn bộ thuế của ruộng đất trong nhà đều được miễn trừ toàn bộ.

Sau khi qua viện thí, tiếp theo chính là tham gia thi Hương, cứ mỗi ba năm cử hành thi Hương một lần, đối với Tiểu Bảo mà nói, còn tận hai năm nữa mới đến thi Hương.

Tuy rằng vẫn còn hai năm, Lê Mạn vẫn cảm thấy thời gian quá bức bách, liền ngay trong tối bí mật nhờ Tư Mã Hạo Nhiên tìm cho bọn họ một căn nhà ở kinh thành, trước tiên cứ để tòa nhà này mở cửa hàng, có thể kinh doanh gì đó.

Tư Mã Hạo Nhiên vỗ vỗ n.g.ự.c biểu thị cứ tin ở hắn: “Chuyện này cứ để ta xử lý, các ngươi không cần quá lo lắng.” Nói xong, thở dài một hơi, “Chúng ta phải mau chóng trở về sớm, lần này nếu còn không làm được, cha ta cái lão đầu kia sẽ phái người đích thân đưa ta về quá.”

Tống Đại Sơn hơi bất đắc dĩ, “Rốt cuộc vẫn phải về? Khi nào đi?”

Tư Mã Hạo Nhiên gật đầu, ánh mắt nhìn về phía kinh thành, “Chắc qua một hai năm nữa đi, giải quyết được hết mọi chuyện, tới lúc lên đường, điều việc xuống cũng nhanh thôi.”

Tống Đại Sơn vỗ vỗ bả vai người huynh đệ của mình, “Mau trở về thôi, cứ tỏ lòng hiếu thảo ở trước mặt cha mẹ nhiều chút, đừng chọc cho cha ngươi mất hứng hơn nữa.”

Tư Mã Hạo Nhiên cười, trong nháy mắt gạt bỏ sầu muộn vừa rồi sang một bên, "Ta biết rồi. Khá may các ngươi cũng sắp đi kinh thành, chúng ta tách ra rồi sẽ gặp lại nhanh thôi, có một nhà các ngươi ở bên, cuộc sống của ta không còn quá tẻ nhạt như trước.”

Hai người âm thầm cụng tay.

Mặc dù Tư Mã Hạo Nhiên không muốn trở về, nhưng vẫn phải trở về, trước kỳ thi Hương của Tiểu Bảo, bọn họ lên đường. Vốn là định chờ tới lúc công bố kết quả thi mới đi, bất quá đô úy cũng đã rời đi, nên bọn họ phải lập tức lên đường.

Tống Đại Sơn đưa cả nhà tới để tiễn đưa.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 271: Chương 271



Ngược lại Tư Mã Hạo Nhiên và Phó Nguyệt Nhiễm thì không sao, chẳng qua tâm trạng của Tư Mã Phi Vũ thì không tốt lắm, mặc dù mặt không biểu thị gì ra, nhưng môi so với bình thường lại mím chặt hơn, người quen nhìn vào đều biết, hắn đây là không vui.

Phó Nguyệt Nhiễm bất giác dĩ nhìn lê Mạn, thấp giọng nói: “Phi Vũ không muốn trở lại kinh thành chút nào, hai ngày rồi đều không vui.”

Lê Mạn vỗ vai nàng, quay sang nói với Tiểu Phúc Nhi ở bên cạnh, “Tiểu Phúc Nhi, tâm trạng Phi Vũ ca ca không tốt, con tới nói gì với hắn đi.”

Biết là Tư Mã Phi Vũ luyến tiếc nhất chính là Tiểu Phúc Nhi, nên Lê Mạn mới cố ý mang Tiểu Phúc Nhi tới đây để tiễn hắn đi.

Tiểu Phúc Nhi chín tuổi đã mất đi vẻ ngây thơ thuở nào, bắt đầu trổ mã, ngũ quan ngày càng tinh xảo, nhưng một búp măng chuẩn bị nở rộ, chẳng qua, tính tình như thế nào vẫn không thay đổi, vẫn là dáng vẻ ngây thơ đó, giờ phút này nghe theo lời nương nói, lẳng lặng chạy tới an ủi Phi Vũ ca ca.

Phúc Nhi đối với Tư Mã Phi Vũ cũng rất bất đắc dĩ, biết hắn sẽ trở lại kinh thành, nàng vẫn luôn buồn thầm trong chăn mấy nay, nhưng mẹ nàng nói nhà bọn họ sẽ sớm đi kinh thành, đây chỉ là tạm thời xa nhau một chút thôi, nên nàng mới không buồn nữa.

Tiểu Phúc Nhi kéo kéo tay Tư Mã Phi Vũ, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn hắn, an ủi: “Phi Vũ ca ca, ngươi đừng buồn mà, nương ta nói không lâu sau cũng sẽ tới kinh thành, bởi vì ca phải tới kinh thành để thi, rất nhanh thôi chúng ta sẽ gặp lại, huynh cứ về nhà trước đi, chờ mấy hôm ta lại tới tìm huynh chơi nhé.”

Tư Mã Phi Vũ nhìn tiểu cô nương đang nghiêm túc an ủi hắn, vểnh môi, không nói gì.

Thấy Tư Mã Phi Vũ không lên tiếng, Tiểu Phúc Nhi nghĩ hắn vẫn còn luyến tiếc ở đây, cho nên từ trong túi nhỏ lấy ra một con búp bê vải, nét vào trong tay hắn, “Phi vũ ca ca, đây là ta làm đấy, ta dựa theo hình dáng của chính mình làm, huynh mang theo nó, rồi nghĩ nó là ta, như vậy người sẽ bớt cô đơn được hay không?”

Mặc dù Tiểu Phúc Nhi vẫn còn nhỏ, nhưng nàng biết, Phi Vũ ca ca rất cô đơn, hắn không thích nói chuyện, không hay cười, không yêu cũng không khóc, lại càng không cùng mọi người chơi đùa, hắn luôn lặng lẽ chỉ có một mình, chỉ khi nàng chơi với hắn, thì hắn mới nói mấy câu, lâu lâu thì cười một cái, vì thế nàng cho rằng Phi Vũ ca ca rất cô đơn, vì vậy nàng luôn muốn làm cho hắn vui vẻ, không muốn hắn một mình chìm đắm trong thế giới của riêng mình.

Tư Mã Phi Vũ cầm con búp bê vải vẫn còn mấy đường khâu thưa thớt trong tay, nhìn tiểu cô nương vải vóc kia cùng với đôi mắt to đen láy, ánh mắt tràn ngập ấm áp, hắn vươn tay nhét vào trong vạt áo, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của tiểu nha đầu này, "Mau lên một chút rồi tới kinh thành"

Tiểu Phúc NhiNhi vội vàng gật đầu, biết mình đã dỗ được Phi Vũ ca ca, cực kỳ cao hứng, vội vàng lấy đồ ăn đã chuẩn bị trước từ trong tay nải ra cho Tư Mã Phi Vũ , "Phi Vũ ca ca, đây là toàn bộ đồ ăn ta mang tới cho huynh, lúc đi trên đường nếu huynh đói có thể lấy ra ăn.” Vừa nói, vừa kín đáo nhét một đống đồ ăn cho hắn, nhét cho tới khi cái cái túi căng phồng mới thôi.

Từ trước tới nay Tư Mã Phi Vũ đều không thích đồ ăn vặt, nhưng lúc này hắn lại nhận từng cái một, gã sai vặt thấy vậy muốn đi tới cằm giúp hắn cũng từ chối, cứ như vậy ôm hết một đống đồ ăn vặt lên xe ngựa.

Nhìn thấy cả nhà Tư Mã chuẩn bị rời đi, Tiểu Phúc Nhi lắc lắc cánh tay, "Tư Mã bá bá, Tư Mã thím, Phi Vũ ca ca, hẹn gặp lại!"

Cho đến khi bóng dáng xe ngựa khuất đi, lúc này Tiểu Phúc Nhi mới buông tay xuống, hơi bĩu môi, đầy vẻ phiền muộn.

Lê Mạn vỗ vỗ đầu khuê nữ, “Được rồi, chớ không vui, không phải nương đã nói rồi sao, chỉ cần ca của con thể tới kinh thành tham gia khảo hạch, chúng ta sẽ lập tức đi ngay à, chẳng lẽ con không tin ca con sao?”

Tiểu Phúc Nhi nhớ rằng ca nàng cực kỳ giỏi, lập tức tin rằng, sớm muộn gì nhà họ cũng tới kinh thành, rất nhanh sẽ có thể tới nhà Tư Mã bá bá chơi.

Sau khi nhà Tư Mã rời không bao lâu thì kì thi Hương cũng đã tới, Lê Mạn và Tống Đại Sơn và Tiểu Phúc Nhi cùng đưa Tiểu Bảo đến cống viện.

Sau khi kỳ thi kết thúc, Tiểu Bảo như gầy đi một vòng, khiến lê Mạn cực kỳ đau lòng, cảm giác sâu sắc được việc thi cử ở cổ đại khó khăn như thế nào, cũng không biết sau này khi Tiểu Bảo bước trên con đường này sẽ trải qua không biết bao nhiêu gian khổ, và cũng không biết bọn họ để cho con đi trên trên con đường này là đúng hay sai.

Bất kể trong lòng Lê Mạn nghĩ gì, vào thời điểm đầu đông, cũng chính là ngày công bố kết quả thi hương, Tiểu bảo xếp hạng trong những người xuất sắc nhất.

huyện đi kinh thành vốn là ván đá đã đóng thuyền.

Kỳ thi hội sẽ được cử hành vào màu xuân năm sau, thời gian rất gấp, nghĩ vẫn nên ổn định ở bên kinh thành trước, sau đó làm quen với hoàn cảnh ở đó, nên lúc này phải nhanh chóng đi tới kinh thành gấp.

Thật may mắn dưới sự đào tạo mấy năm nay của Lê Mạn, Hổ Tử và Tiểu Thọ đã có thể tự mình ra mặt làm mọi chuyện, không chỉ quản lý cửa hàng đâu vào đấy, ngân sách cũng được kiểm kê kỹ càng, lúc này giao cửa hàng cho hai người, Lê Mạn cũng rất yên tâm.

Hổ Tử cũng đã thành thân hơn được một năm nay, nương tử chính là cô nương do chính tay Lê Mạn tìm, tính cách cô nương rất tốt, còn rất được việc, hơn nữa rất có thiên phú ở mảng hóa trang, Lê Mạn truyền thụ tay nghề cho nàng, khi nàng không có ở đây, vừa vặn nàng ta có thể thay nàng hóa trang cho khách, còn Hổ Tử sẽ quản lý cửa hàng.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 272: Chương 272



Lê Mạn không tính mang theo mấy lão nhân ở cửa hàn, bời vì họ chính là trụ cột của cửa hàng, không có nàng ở đây, cửa hàng muốn vận chuyển được hàng hóa vẫn phải nhờ vào họ, vì vậy, Lê Mạn định sẽ tới kinh thành lại đào tạo ra một nhóm người nữa.

Sau khi an bài hết mọi việc ở cửa hàng, cả nhà Lê Mạn cũng thu dọn hết hành lý xong, chạy xe ngựa tiến vào kinh thành.

Họ vội vàng lên đường, chờ tới khi tới kinh thành, qua ba ngày nữa là hết năm.

Tư Mã Hạo Nhiên đưa Phó Nguyệt Nhiễm và Tư Mã Phi Vũ đến cửa thành nghênh đón một nhà bốn người bọn họ.

Kích động nhất chính là Phúc Nhi, vừa xuống xe đã lao thẳng vào Tư Mã Phi Vũ, bị Tư Mã Phi Vũ bế lên bay vài vòng.

Lê Mạn vô lực lắc đầu, mặc kệ tiểu cô nương nhà mình, quay đầu nói chuyện với thê tử nhà Tư Mã.

Tư Mã Hạo Nhiên vỗ vai Tống Đại Sơn, cười sảng khoái, "Nhà ta đã thu xếp xong cho nhà các ngươi rồi, mọi thứ bên trong đều đủ, có thể trực tiếp vào ở luôn, phía trước chính là cửa hàng trên đại lộ Trường An, vị trí đắc địa đấy.”

Tống Đại Sơn biết ơn vô cùng, “Tư Mã, cảm ơn ngươi đã phí tâm.”

Tư Mã Hạo Nhiên khoát tay, "Cảm ơn gì chứ, đi, ta mang các ngươi đi xem như nào."

Tư Mã Hạo Nhiên dẫn họ vào cổng thành, đi về hướng của tòa nhà.

Trên xe, Phó Nguyệt Nhiễm kéo tay Lê Mạn nói: "Tết Nguyên Đán sắp đến rồi, các ngươi mới tới, còn chưa kịp chuẩn bị gì, không bằng cùng bọn ta trở về phủ an tết đi, qua năm hẵng dời về."

Lê Mạn biết đây là ý tốt của bọn họ, bất quá, nàng vẫn lắc đầu từ chối, “Không được, nếu tới chỗ các ngươi, bọn nhỏ lại phải câu nệ, chúng đã quen với việc đón Tết ở nhà mình rồi, tâm ý của người và Tư Mã thì ta xin nhận.”

Phó Nguyệt Nhiễm nhớ tới tình huống ở trong phủ tướng quân, nghĩ một chút thì thấy phải, nên cũng không không cưỡng cầu nữa, thầm nghĩ trong lòng nhất định phải an bài cho nhà họ thật tốt, để họ có một năm mới tốt lành.

Đại khái đến nửa giờ mới tới được nhà của Lê Mạn, nhưng đến khi tiến vào tận mắt nhìn thấy bên trong, cả một nhà đều rất bất ngờ, không nghĩ tới Tư Mã Hạo Nhiên lại tìm nhà tốt như vậy cho họ, cửa hàng ở phía trước đều là bậc nhất, không chỉ diện tích lớn hơn nhiều so với nhà cũ, còn có hai tầng, tuy rằng nhà phía sau không phải hai tầng, nhưng lại có diện tích lớn, một mình sáu gian phòng, một cái sân và một gian phòng chính trông rất có phong cách, không cách nào có thể so với nhà cũ được.

Lê Mạn rất chắc chắn, số tiền mà họ đưa cho Tư Mã Hạo Nhiên không đủ để mua căn nhà này, Tư Mã Hạo Nhiên hẳn là đã bỏ ra nhiều hơn, xem ra, nàng phải tìm cơ hội để trả lại mối ân tình này mới được.

Đồ đạc trong nhà đều rất đầy đủ, cơ bản là không cần mua thêm gì là đã có thể vào ở rồi.

Tống Đại Sơn kéo xe ngựa ra chuồng ngựa đằng sau, sau khi dọn hết đồ đạc trong xe vào nhà cũng không có gì để làm, đoàn người quyết định đi đến quán rượu ở phụ cận ăn một bữa cơm trưa, coi như là đón gió tẩy trần cho cả nah2 Tống Đại Sơn.

Sau khi ăn xong, cả nhà Tư Mã gia trở về phủ tướng quân, cả nhà Lê Mạn thì đi chợ mua một số đồ dùng cần thiết hàng ngày, sau khi về nhà thì sắp xếp, chuẩn bị đón giao thừa. Mặc dù năm nay tuy mọi thứ cái gì cũng rất gấp. nhưng gia đình họ phải trải qua thật tốt, không thể làm tạm được.

Năm nay, tuy chỉ có bốn người, nhưng cả gia đình ở bên nhau lại rất đầm ấm, đặc biệt là trong bữa tối giao thừa, Tư Mã Phi Vũ chạy tới, nhất quyết ở lại đến tận khuya mới trở về, điều này càng làm tăng thêm náo nhiệt cho cả nhà.

Chỉ như vậy, cả một nhà cùng ở trong ngôi nhà mới của mình đi qua năm mới, tới mười lăm tháng giêng, đợt thi sẽ bắt đầu tổ chức, Tiểu Bảo lại lần nữa tiến vào trường thi, nhưng đề thi lần này đưa ra cả nhà không ai đoán được đáp án, đều phải đợi tới ngày công bố kết quả, ngay cả Lê Mạn cũng thấp thỏm không ngưng.

Ngày công bố, mặc dù Lê Mạn không đến để xem, nhưng trong lòng nàng đã bay đến tận trời, làm việc gì cũng không xong, cả ngày không có tâm trạng, ngay cả Tiểu Phúc Nhi nhỏ hơn cũng phải an ủi nàng: "Nương, ca ca thông minh như vậy, chắc chắn sẽ có tên trong danh sách,không cần lo lắng, tin con."

Lê Mạn cười, gãy nhẹ lên mũi con gái, “Tin ca con như vậy sao?”

Tiểu Phúc Nhi mạnh mẽ gật đầu, "Nương, người tin tưởng Tiểu Phúc Nhi mà, Tiểu Phúc Nhi tin tưởng ca ca sẽ làm được"

Lê Mạn ôm khuê nữ vào lòng, "Được rồi, nương tin mong rằng phán đoán của Tiểu Phúc Nhi nhà ta sẽ đúng."

Sự thật đã chứng minh rằng cảm giác của Tiểu Phúc Nhi là đúng, khi Tư Mã Hạo Nhiên bước vào cùng với nụ cười trên môi và câu nói "Chúc mừng", Lê Mạn biết rằng kết quả sẽ không tệ.

Kết quả đúng thật không tồi, Tiểu Bảo lần nữa có tên trong bảng, và thứ hạng rất cao, là vị trí thứ tám.

Trái tim Lê Mạn như từ trên cao rơi xuống, nàng nhẹ nhõm thở một hơi.

Tiếp theo bất kể kết quả của Tiểu Bảo có như thế nào, sự nghiệp của Tiểu Bảo đã chính thức bắt đầu.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 273: Chương 273



Nguyên Hoà năm 48, Tiểu Bảo đã trở thành thám hoa trẻ tuổi nhất của vương triều Đại Hưng, nhận chức biên tu ở Hàn lâm viện.

Ngoài trạng nguyên bảng nhãn ra, Tiểu Bảo mới 15 tuổi đã là thám hoa đồng thời cũng được trên dưới triều đình chú ý đến.

Mặc dù chỉ là chức quan thất phẩm biên tu ở Hàn lâm viện, nhưng trên triều có không ít người có thể nhận ra tiềm lực của vị thám hoa trẻ tuổi này, sôi nổi ném cành ô- liu, thậm chí có nhiều quan viên còn muốn gả con gái chưa chồng cho Tiểu Bảo, chẳng qua Tiểu Bảo đều cự tuyệt.

Lê Mạn và Tống Đại Sơn tôn trọng quyết định của Tiểu Bảo, trong việc hôn nhân đại sự, họ cũng hi vọng Tiểu Bảo có thể tìm được người mình thích, hơn nữa bây giờ Tiểu Bảo vẫn còn nhỏ, hôn sự có thể để từ từ.

Tiểu Bảo từ trước đến giờ cũng không đề cập đến vấn đề hôn sự trước mặt phu thê Lê Mạn, mỗi ngày đều chăm chỉ đến Hàn lâm viện làm việc, mỗi 10 ngày sẽ được hưu mộc một lần, ngày hưu mộc sẽ dẫn Phúc nhi ra ngoài chơi, sợ nàng ở nhà sẽ thấy ngột ngạt .

Sở dĩ sợ nàng thấy ngột ngạt vì hiện tại Lê Mạn không có cách nào để lúc nào cũng ở bên cạnh nàng, cửa tiệm mới đã sửa sang xong, việc làm ăn cũng chính thức bắt đầu, người trong nhà lại có một trận bận rộn.

Tiệm mới này giống với tiệm cũ ở trấn trên, đều phân thành phòng trang điểm, phòng làm đẹp, phòng thư giãn và phòng giải trí chỉ là mỗi phòng của cửa tiệm hiện tại thì càng rộng rãi, trang hoàng lên vô cùng đẳng cấp, mỗi một loại máy móc đều là hàng tốt nhất. Đương nhiên tiền phí thu về cũng đắt hơn, mỗi một lần trang điểm là 50 văn, làm đẹp mỗi lần 60 văn, đồ ăn và trà uống cũng cao hơn trước.

So với tiệm trước theo hướng bách tính có thể dùng là không giống nhau, tiệm mới của Lê Mạn ở kinh thành sẽ đi theo lộ tuyến cao cấp, tiếp đãi những vị khách có tiền, mỗi người một lần tiêu phí sẽ khoảng 80 văn.

Giá tiền như vậy ở kinh thành mà nói, không thể nói là đắt nhưng cũng không rẻ, lúc mới bắt đầu rất nhiều người không biết kĩ thuật của Lê Mạn, việc làm ăn không phải rất tốt, nhưng Phó Nguyệt Nhiễm thường xuyên chiếu có, đồng thời ở các yến hội lớn nhỏ hữu ý vô tình tán thưởng, điều này khiến cho nhiều vị phu nhân tiểu thư mang tâm tình hiếu kì đến tiệm để thử, mà sau khi thử qua một lần, cơ bản đều trở thành khách quen của tiệm.

Có Phó Nguyệt Nhiễm giúp đỡ, tiệm mới sau khi khai trương một tháng, sinh ý đã không còn tiêu điều mà càng ngày càng tốt, so với tiệm cũ không phải chỉ gấp đôi đồng thời nhân thủ cũng không đủ rồi.

Biết Lê Mạn thiếu người, Phó Nguyệt Nhiễm mang nhà buôn người mà trong phủ hay dùng mang đến cho Lê Mạn nhìn rồi chọn lựa, Lê Mạn chọn hai người phụ nữ làm việc vặt và hai tiểu tư làm chân sai vặt, ngoài ra cong chọn bốn cô nương có tướng mạo thanh tú, gia thế trong sạch, khéo tay làm đồ đệ, dự định sau này dạy họ trang điểm làm đẹp, đợi họ xuất sư sẽ để họ thay nàng làm đẹp cho khách hàng.

Từ khi chọn được đệ tử, mỗi lần Lê Mạn trang điểm hay làm đẹp đều mang theo bốn người này, để bọn họ ở một bên quan sát học tập, đợi đến khi tiệm đóng cửa, lại cẩn thận giảng giải, để họ luyện tập cho nhau nâng cao tay nghề.

Ngoài bốn người này, Lê Mạn còn có một tiểu đệ tử đó chính là Tiểu Phúc Nhi.

Không sai, Lê Mạn định dạy tất cả kĩ thuật của mình cho Tiểu Phúc Nhi.

Phúc nhi đã mười tuổi rồi, đã là nửa đại cô nương, từ bây giờ, có gì nên dạy cũng có thể dạy rồi, ngoài dạy này tri thức văn hóa, kĩ thuật trang điểm làm đep mà nàng tinh thông cũng sẽ chuyền cho bé, cho dù sau này bé không dùng nó để ra ngoài kiếm tiền nhưng nắm chắc kĩ thuật trang điểm và làm đẹp của nữ tử nói chung không phải là việc xấu.

Tiểu Phúc Nhi là một đứa trẻ hiểu, chuyện, Lê Mạn để nàng học, nàng liền ngoan ngoãn ở phía sau học, so với bốn người sư tỷ thì càng nghiêm túc, không hiểu thì luôn là người đầu tiên hỏi, luôn là người chủ động thử cái này cái kia. Có thể là di truyền thiên phú từ Lê Mạn, có thể nói là không thua kém gì Lê Mạn.

Nhưng phàm là Lê Mạn dạy cái gì, nàng đều có thể suy từ một ra ba, rất nhanh đã nắm chắc, trong thực tiễn làm ra hiệu quả cũng rất tốt, còn trẻ đã có một tay trang điểm tốt, tài năng bỏ xa bốn sư tỷ còn lại, đến Lê Mạn cũng không thể không tán đồng, luyện tập thêm vài năm nữa sẽ không kém cạnh nàng.

Trên thực tế, không cần đến vài năm, chỉ thời gian hai năm, kĩ thuật của Phúc Nhi đã có thể so với Lê Mạn, những khách hàng đến tiệm đều biết kĩ thuật của con gái bà chủ không tồi, một tay trang điểm làm đẹp không kém cạnh mẹ nàng, nếu có thời gian Phúc Nhi sẽ tự mình trang điểm và làm đẹp cho khách, những khách hàng đến đều điên cuồng muốn để nàng trang điểm, hiện trường vô cùng náo nhiệt.

Mà theo sự xuất sư của bốn đệ tử, Lê Mạn giao lại nhiệm vụ trang điểm làm đẹp cho các nàng, còn nàng lui lại tuyến hai, mỗi ngày việc cần làm là ngồi thu tiền, thường gọi là thủ quỹ.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 274: Chương 274



Tống Đại Sơn phụ trách xử lí hoa màu và sản xuất các loại hương cao, sản phẩm làm đẹp ở thôn trang ngoại thành, mỗi ngày trời vừa sáng đã phải đánh xe đi, đợi đến gần tối mới trở về.

Ngày hôm đó, Tống Đại Sơn cũng như mọi khi trở về từ thôn trang, chẳng qua nhãn thần cứ hướng về phía cửa lớn. Lê Mạn thấy kì quái: “Đại Sơn, chàng đang nhìn gì thế?”

Tống Đại Sơn khẽ nhíu mày, thấp giọng nói: “Có một cô nương mấy ngày nay cứ loanh quanh ở trước tiệm của chúng ta, giống như đang nhìn gì đó nhưng lại không tiến vào, rất là kì quái.”

Lê Mạn thò đầu ra bên ngoài nhìn về phía cửa lớn, quả nhiên nhìn thấy một cô nương mặc bố ý khoảng mười lăm mười sáu tuổi đang nhìn vào cửa hàng, thấy Lê Mạn nhìn mình thì lập tức chuyển tầm mắt.

“Có phải là vị cô nương kia không?” Lê Mạn hỏi

Tống Đại Sơn gật đầu: “ Là nàng, đứng ở cửa nhìn mấy ngày rồi.”

Lê Mạn suy nghĩ một lát liền ra khỏi cửa hàng đến trước mặt vị cô nương kia: “Cô nương, ngươi đang tìm ai sao, chúng ta có thể giúp gì không?”

Tiểu cô nương không ngờ người bên trong sẽ ra ngoài nói chuyện với nàng, lùi lại một chút, mặt hơi đỏ lên, ngập ngừng không nói nên lời.

Lê Mạn thấy nàng giống như có lời muốn nói, cười cổ vũ: “Ngươi có việc gì thì có thể trực tiếp nói là được, không cần sợ, chỉ cần là việc ta có thể giúp thì ta nhất định sẽ giúp.”

Có lẽ do thái độ của Lê Mạn quá ôn hoà, nên dần dần buông bỏ sự cẩn trọng,mím môi như đang suy nghĩ điều gì đó, cuối cùng mới nhẹ nhàng mở miệng: “Ta muốn tìm một người, nhà của hắn hình như là ở đây.”

“Ồ, ai cơ? Chỉ cần ta biết thì nhất định sẽ nói với ngươi, tất cả những người ở gần đây thì ta căn bản đều quen biết.”

Tiểu cô nương c*n m** d*** sau đó thả ra, lấy hết can đảm nói: “Ta muốn tìm người tên Tống Nhất Phàm, ngài có quen không?”

Tống Nhất Phàm? Đấy không phải là Tiểu Bảo sao? Cô nương này chẳng lẽ là tìm nhà Tiểu Bảo?

Lê Mạn bất động thanh sắc đánh giá vị cô nương này nhưng không nhận ra được điều gì, bèn hỏi: “Ta hỏi ngươi một chút, ngươi tìm hắn để làm gì?”

Thấy tiểu cô nương không muốn nói, Lê Mạn cũng không miễn cưỡng chỉ nói sự thật: “Ta biết nha, ta là nương của hắn.”

Tiểu cô nương nghe xong chợt đỏ mặt, có vẻ vô cùng ngượng ngùng nhưng vẫn lễ phép chào hỏi: “Chào bá mẫu.”

Thấy tiểu cô nương phản ứng như vậy, Lê Mạn đoán nàng ta khẳng định quen biết Tiểu Bảo, đến tìm hắn cũng không có ác ý.

Thấy cả người nàng phủ đầy bụi bặm, Lê Mạn liền nói: “Cô nương, Nhất Phàm nhà ta vẫn đang ở bên ngoài làm việc, phải đến tối mới về, ngươi cùng ta vào trong ngồi một lát đi.” Vừa nói vừa kéo tay nàng ta vào trong .

Tiểu cô nương tựa hồ có chút không quen, nhưng vẫn không buông tay Lê Mạn, cùng nàng vào.

Lê Mạn bảo Phúc Nhi mang nàng ta đến hậu viện, mang lên chút trà bánh điểm tâm.

Phúc Nhi đối với việc này có thái độ rất tốt, đặc biệt là đối với cô nương đến tìm ca ca nhà nàng thì vô cùng tò mò, không nhịn được hỏi: “Tiểu tỷ tỷ, tỷ tên là gì?”

Cô nương cười cười: “Ta tên Thất Tịch”

Phúc Nhi nghiêng nghiêng đầu: “Tên của tỷ giống với tên của lễ Thất Tịch à.”

Thất Tịch gật đầu: “Đúng thế, bởi vì ta được sư phụ nhặt vào lễ Thất Tịch nên mới tên là Thất Tịch.”

Nụ cười của Phúc Nhi khép lại: “Xin lỗi, đã nói đến việc không hay này.”

Thất Tịch lắc lắc đầu: Không sao, sư phụ đối với ta rất tốt.”

Phúc Nhỉ chuyển sang một chủ đề khác: “Vậy tỷ có thể nói cho muội biết, sao tỷ lại muốn tìm ca ca muội vậy? Tỷ quen ca ca muội à?”

Bị Phúc Nhỉ hỏi đến vấn đề này, mặt Thất Tịch lại đỏ lên, nhếch môi mỉm cười gật gật đầu: “Ừm, ta quen ca ca muội, lần này đến tìm hắn là có việc quan trọng muốn hỏi”

Phúc Nhi có thể thấy vị tiểu tỷ tỷ này không muốn nói, nên gật gật đầu không tiếp tục đề tài này nữa, chỉ tiếp đãi càng dụng tâm, còn dọn dẹp một căn phòng để nàng ở lại.

Gần tối, Tiểu Bảo từ Hàn lâm viên quay về, vừa vào đến cửa đã bị Phúc Nhi đón ở cửa bắt lại.

Tiểu Bảo mỉm cười xoa đầu muội muội: “Sao thế, sao mà hôm nay lại nhiệt tình đón ta vậy?”

Phúc Nhi nhăn mũi, cười tinh ranh nói: “Ca ca, nói cho huynh biết một chuyện, hôm nay có một vị tỷ tỷ xinh đẹp đến tìm huynh đó.”

Tiểu Bảo hơi ngạc nhiên khi nghe những lời này: “Tìm ta, ai thế?” Vừa nói vừa đi vào trong phòng.

Kết quả vừa nhìn thấy thân ảnh đang ngồi trên ghế, bước chân liền ngừng lại, trên khuôn mặt luôn không hiện vui buồn hiện lên sự kinh ngạc: “Thất Tịch?”

Thất Tịch ngay lập tức đứng dậy, khoé miệng khi nhìn thấy Tiểu Bảo không nhịn được mà khẽ cong lên, lời nói cũng hơi vội vã: “Tống Nhất Phàm”

Lê Mạn và Tống Đại Sơn nhìn nhau với ánh mắt nghi ngờ, Lê Mạn vấy tay với Tiểu Bảo: “Nhất Phàm, mau vài đây, vị cô nương này đợi con cả một ngày rồi.”

Tiểu Bảo lúc này mới hồi thần sau kinh ngạc, bỗng nhiên thu lại biểu tình, chậm rãi vào phòng, nhìn Thất Tịch như một người xa lạ, âm thanh cũng không nghe ra tình cảm gì nói: “Sao nàng lại đến đây?”
 
Back
Top Bottom