Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 80: Chương 80



Cao Phân mỗi nửa tháng đều nhận được thư tay của Phúc Sinh.

Ngày nhận thư luôn là ngày bà mong chờ nhất.

Nhưng điện thoại thì đây là lần đầu tiên.

Vì thôn Đại Hà không có điện thoại, người mang tin nhắn nói với bà:

“Con dâu bác nói, cô ấy với Phúc Sinh đều rất khỏe, chỉ là nhớ bác quá nên muốn gọi điện thoại trò chuyện, bảo bác đừng lo lắng gì cả.”

Dù được dặn dò vậy, nhưng đêm đó Cao Phân vẫn thấp thỏm không ngủ được.

Sáng sớm hôm sau, bà đã đến trước cửa hợp tác xã ngồi chờ, mãi đến trưa, khi điện thoại vừa đổ chuông là bà lập tức bắt máy.

Nhưng điều mà bà hoàn toàn không ngờ đến…

Chính là Tạ Tiểu Ngọc nói: Ở Bắc Kinh, họ đã tìm thấy ông bà nội của Phúc Sinh.

Cha của Phúc Sinh không phải đã quay về Bắc Kinh.

Nên… chồng bà không phải là người vứt bỏ vợ con, mà là… thực sự mất tích.

Cao Phân nhất thời muốn òa lên khóc.

Tạ Tiểu Ngọc vội an ủi qua điện thoại:

“Mẹ ơi, ít ra thì tụi con cũng đã tìm được ông bà nội của Phúc Sinh rồi. Họ rất muốn gặp mẹ. Họ bảo nếu mẹ không có thời gian, thì hai người họ sẽ về thôn Đại Hà, nhưng lại sợ làm phiền mẹ quá, nên nhờ con hỏi trước ý mẹ. À đúng rồi, họ còn gửi ba trăm sáu mươi đồng, nói là phần sính lễ bù cho mẹ.”

Tạ Tiểu Ngọc tỉ mỉ kể lại quá trình nhận người thân qua điện thoại.

Cao Phân nghe xong, lòng chua xót, nghẹn ngào nói:

“Hai ông bà lớn tuổi rồi, vẫn còn nghĩ cho mẹ như vậy… Vậy mẹ sẽ lên Bắc Kinh, để mẹ đến đó là được rồi.”

Cao Phân định thời gian lên Bắc Kinh đại khái, nói là sau khi mua vé xong sẽ gọi điện lại báo.

Tạ Tiểu Ngọc định ngày mai sẽ đến báo tin vui này cho bà nội Chu.

Nhưng đến bữa tối hôm đó, cô lại nằm mơ.

Trong mơ, ở Lạc Thành phát hiện ra một ngôi mộ cổ – là lăng mộ của Đại hoàng tử thời Chu.

Do từng phạm tội mưu phản nên ông không được mai táng trong hoàng lăng, mà bị chôn tại Lạc Thành – phong địa của ông.

Giai đoạn lịch sử ấy vốn đã gây tranh cãi, dã sử có ghi lại rằng Đại hoàng tử là bị Tam hoàng tử hãm hại.

Vì vậy, việc phát hiện ra ngôi mộ này có giá trị khảo cổ rất lớn.

Trong giấc mơ, cảnh tượng vẫn nửa hiện đại, nửa cổ đại.

Ở thời cổ, sau khi Đại hoàng tử chết, Thập nhất Hoàng tử cùng mẹ sinh ra với ông bị đưa tới Lạc Thành từ khi còn nhỏ.

Bên cạnh Thập nhất Hoàng tử, đột nhiên xuất hiện một vị mưu sĩ.

Dưới sự phức tạp, hiểm độc của triều chính, chính vị mưu sĩ này đã giúp Hoàng tử nhỏ sống sót qua nhiều kiếp nạn.

Ngôi mộ của Đại hoàng tử, chính là do mưu sĩ ấy lựa chọn.

Lúc ấy Thập nhất Hoàng tử còn nhỏ, ngây thơ hỏi:

“Thưa tiên sinh, sao lại chôn huynh trưởng của ta ở nơi này?”

Người mưu sĩ ấy không trả lời.

Tạ Tiểu Ngọc trong mơ vẫn luôn đi theo ông.

Đến nửa đêm, lúc không người, ông lẩm bẩm, nói bằng tiếng của người hiện đại:

“Dã sử có ghi lại… Mong là sau này đội khảo cổ sẽ tìm thấy mộ của Đại hoàng tử. Nếu họ đào được mộ ấy, thì cũng sẽ đào thấy xác của ta. Dù sao cũng để A Phân biết, ta không phải không giữ lời hẹn mà bỏ rơi nàng, Chỉ là ta c.h.ế.t rồi… Hồn phách xuyên về cổ đại, chỉ e không thể trở lại nữa… Chỉ mong A Phân… đừng đợi ta quá lâu…”

Tạ Tiểu Ngọc: …

Đó là cha của Phúc Sinh.

Ông ấy… đã xuyên về thời cổ đại rồi.

Vậy nghĩa là, ở hiện đại… ông ấy thực sự đã chết…

Trong lòng Tạ Tiểu Ngọc nghẹn ngào.

Nếu Phúc Sinh, mẹ chồng cô, hay bà nội Chu biết chuyện này, không biết họ sẽ đau lòng đến nhường nào…

Nửa sau của giấc mơ, có một hộ nông dân ở vùng ngoại ô Lạc Thành đào được vài đồng tiền xu.

Đội khảo cổ địa phương đến điều tra, phát hiện ra một ngôi mộ có quy mô khá lớn, nghi ngờ là lăng mộ của Đại hoàng tử thời Chu – người chỉ xuất hiện lác đác trong ghi chép lịch sử.

Chuyện này còn được đưa tin trên thời sự.

Sau khi tin tức phát hiện mộ cổ được đưa lên báo, trong mơ, Tạ Tiểu Ngọc thấy được cảnh Diệp Tiêu Long xin nghỉ phép, lén lút đến Lạc Thành.

Nhân lúc đội khảo cổ vẫn chưa khai quật diện rộng, ông ta đã lén đào lấy bộ hài cốt của cha Phúc Sinh từ trong mộ ra và đem đi chỗ khác.

Chính lúc đó, Tạ Tiểu Ngọc giật mình tỉnh giấc vì sợ hãi.

Cô suy đoán rằng cha của Phúc Sinh đã c.h.ế.t nơi đất khách, sau khi xuyên về cổ đại đã chọn nơi bản thân từng bị hại ở đời sau làm nơi chôn cất Đại hoàng tử.

Bằng cách này, ông hy vọng hậu nhân có thể tìm ra hài cốt của mình.

Cha của Phúc Sinh đã c.h.ế.t hai mươi năm rồi, hài cốt hẳn là nằm trong tầng đất phong phía trên mộ.

Cho nên, chỉ cần đào được mộ Đại hoàng tử, thì sẽ tìm thấy hài cốt của ông trước.

Hơn nữa, bên cạnh hài cốt, còn có một thẻ công tác rơi vãi – thứ có thể chứng minh thân phận của ông.

Chiếc thẻ đó đến nay vẫn chưa mục nát.

Chỉ là… Diệp Tiêu Long làm sao biết được vị trí chính xác của hài cốt cha Phúc Sinh?

Vậy thì, cái c.h.ế.t của cha Phúc Sinh dù không trực tiếp do ông ta ra tay… nhưng chắc chắn có liên quan.
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 81: Chương 81



Tạ Tiểu Ngọc sáng sớm đã dậy tìm Phúc Sinh. Hai người ăn sáng ở nhà ăn, chọn một góc khuất không có ai, Tạ Tiểu Ngọc nói với Phúc Sinh:

“Phúc Sinh, đêm qua em mơ một giấc mơ.”

Phúc Sinh xoa đầu cô. Tiểu Ngọc mỗi lần mơ thấy gì, toàn là điềm báo quan trọng.

Anh đổi cái bánh bao thịt trong tay mình lấy chiếc bánh bột ngô trong tay cô:

“Có nguy hiểm sao?”

Tạ Tiểu Ngọc đáp:

“Em mơ thấy ba rồi, ba anh… ông ấy đã mất. Hài cốt nằm trong lớp phong thổ phía trên ngôi mộ cổ của Đại hoàng tử thời Chu mà người ta vừa phát hiện.”

Phúc Sinh sững người.

Sư phụ từng nói, năm cậu chào đời, chính là lúc Đại hoàng tử mưu nghịch, bị Tam hoàng tử dàn trận dụ giết, m.á.u nhuộm hành cung.

Cả nhà Đại hoàng tử và thị vệ thân cận đều c.h.ế.t trận.

Sư phụ nói, Tam hoàng tử vốn không định tha cho ai sống sót, ngay cả Vương phi mới sinh và Tiểu hoàng tử cũng c.h.ế.t trong hành cung.

Khi ở Đại Chu, Phúc Sinh không hề biết cha ruột mình là ai, sư phụ cũng chưa từng nhắc đến.

Tạ Tiểu Ngọc nhỏ giọng nói:

“Phúc Sinh, trong giấc mơ, em thấy sư phụ anh ôm một đứa trẻ sơ sinh từ trong lòng Vương phi rời đi. Em nghi đứa bé đó chính là anh. Đại hoàng tử có thể chính là cha ruột của anh.”

Theo mốc thời gian Tiểu Ngọc kể, đúng là Phúc Sinh được sư phụ mang về tổ chức sau cái c.h.ế.t của Đại hoàng tử.

Còn Diệp Nhất – người xuyên không tới – khi ở huyện Thanh Hà cũng từng nói mấy câu kỳ lạ.

Thế nhưng, dù có biết Đại hoàng tử là cha mình, thì cũng chẳng thể thay đổi được điều gì ở quá khứ.

Thứ anh có thể thay đổi, chỉ là hiện tại này.

Tiểu Ngọc nói, trong mơ cô thấy Diệp Tiêu Long lén đào trộm hài cốt của Diệp Hoài Cảnh.

Phúc Sinh không còn tâm trí ăn uống gì nữa:

“Đi đón cha.”

“Được.”

Hai người tìm đến thầy Ngụy, nói muốn tham gia vào đội khảo cổ ở Lạc Thành.

Thầy Ngụy rất quý hai sinh viên có năng lực chuyên môn vững vàng này.

Huống hồ, năm nay mới là năm đầu tiên khôi phục kỳ thi đại học, sinh viên ngành khảo cổ vốn đã không nhiều, miễn cưỡng cũng tập hợp đủ một đội nhỏ.

Trước khi xuất phát, Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh đến nhà bà nội Chu, nói rằng sẽ cùng đội khảo cổ đến Lạc Thành khai quật khảo cổ.

Bà nội Chu nói: “Bà nghe đài rồi, nói là đào được một ngôi mộ lớn thời Chu phải không?”

“Vâng, đúng thế ạ.” Vị Đại hoàng tử đó, sử sách chỉ ghi lại vài dòng ngắn ngủi, nên hậu nhân cũng không biết rõ chân tướng.

Tạ Tiểu Ngọc còn cố ý hỏi: “Bà nội Chu, dạo này bác cả và bác hai của Phúc Sinh có tới quấy rối bà không ạ?”

“Vợ chồng thằng hai có đến mấy lần, vừa khóc vừa quỳ, bà còn chẳng buồn mở cửa. Thằng cả nghe nói xin nghỉ phép rồi, bà cũng chẳng quan tâm.”

Bà nội Chu rất mong được gặp Cao Phân: “Đúng rồi Tiểu Ngọc, mẹ chồng cháu nói gì trong điện thoại?”

Tạ Tiểu Ngọc định nói chuyện này: “Mẹ cháu nói trước Tết âm sẽ đến một chuyến, rồi đợi đến khi bọn cháu được nghỉ thì cùng về quê.”



Khoa sắp xếp một chiếc xe khách nhỏ, phải ngồi hơn mười tiếng đồng hồ mới tới được Lạc Thành.

Khi đến nơi, đội khảo cổ địa phương nhiệt tình tiếp đón các giáo sư khảo cổ đến từ thủ đô, bố trí ở tại nhà khách.

Nhờ có thời gian chính xác trong giấc mơ của Tạ Tiểu Ngọc, nửa đêm ngày hôm sau, Phúc Sinh bắt được Diệp Tiêu Long – tên trộm mộ.

Phúc Sinh không nói không rằng, cho ông ta một trận đòn trước.

Diệp Tiêu Long không dám la lớn, sợ làm kinh động đến người gác đêm của đội khảo cổ.

“Cháu lớn, dù sao bác cũng là bác ruột cháu, có gì từ từ nói.”

“Đừng nhận họ hàng lung tung.”

Tạ Tiểu Ngọc cẩn thận dọn sạch hố đất.

Phúc Sinh cởi áo khoác lót dưới đất, cùng Tạ Tiểu Ngọc dọn sạch hài cốt, cung kính đặt lên áo khoác của Phúc Sinh.

Dưới đáy hố, họ nhìn thấy giấy tờ công an của cha Phúc Sinh.

Tạ Tiểu Ngọc đỏ hoe mắt, thì ra cha Phúc Sinh là cảnh sát nằm vùng, đến cả người nhà cũng không biết.

Cô đá mạnh Diệp Tiêu Long một cái: “Nói rõ ràng cho tôi, nếu không tôi đánh c.h.ế.t ông rồi chôn luôn vào hố này.”

Diệp Tiêu Long vẫn cố chấp không chịu khai: “Cô cứ giao tôi cho công an đi.”

Dù sao chỉ cần không nói, cùng lắm cũng chỉ là tội trộm mộ.

Phúc Sinh lập tức ra tay, dùng thủ pháp phân gân sai khớp khiến Diệp Tiêu Long sống không bằng chết.

Phúc Sinh nói: “Tôi chỉ muốn biết sự thật.”

Tạ Tiểu Ngọc cũng tiếp lời: “Ông nói ra sự thật, bọn tôi sẽ thả ông đi.”

“Cô thề đi!” Diệp Tiêu Long nói.

Tạ Tiểu Ngọc dùng chính bản thân thề độc, Diệp Tiêu Long lúc này mới chịu mở miệng.

Vào những năm năm mươi, ông ta ăn chơi lêu lổng không có công việc, gia nhập một nhóm trộm mộ, cảm thấy kiếm tiền cũng không khó.

Ai ngờ trong nhóm trộm mộ đó lại có một tên gián điệp nước ngoài.
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 82: Chương 82



Năm đó, Diệp Hoài Cảnh – cha của Phúc Sinh – nằm vùng trong nhóm đó.

Diệp Tiêu Long phát hiện ra, khiến thân phận của Diệp Hoài Cảnh bị bại lộ.

Diệp Hoài Cảnh bị bắt, từng khuyên ông ta lập công chuộc tội, nhưng ông ta không dám, mặc cho bọn người kia đánh c.h.ế.t em ruột mình rồi ném xác lên núi.

“Cả nhà đều tưởng em ba mất tích, ai ngờ em ba chưa c.h.ế.t hẳn, được một người phụ nữ bản địa cõng về nhà, sau đó bị mất trí nhớ.”

“Sống được hai năm, em ba nhớ lại được một phần, tìm về Lạc Thành, tìm đến cấp trên cũ, lấy lại giấy tờ, mới biết mình là người nhà họ Diệp ở Kinh thị.”

“Bọn người đó, đã g.i.ế.c cả em ba lẫn cấp trên của cậu ấy, còn bắt tôi tự tay chôn sống em ba.”

“Chớp mắt đã hai mươi năm trôi qua, Phúc Sinh đậu đại học ở Kinh thị, tôi nhìn dáng vẻ nó, liền đoán ra đó là con trai của em ba.”

“Mấy hôm trước thấy báo nói Lạc Thành phát hiện cổ mộ thời Chu, tôi nhìn địa chỉ, chẳng phải chính là chỗ năm đó chôn em ba sao. Tôi sợ lộ chuyện, nên muốn chuyển mộ của em ba đi chỗ khác.”

“Người thật sự không phải tôi giết, tôi không có gan đó. Hai người từng nói, sẽ thả tôi đi.”

Phúc Sinh bế hài cốt cha mình, không nói một lời rời khỏi.

Tạ Tiểu Ngọc đá mạnh một cú vào n.g.ự.c tên cặn bã: “Tôi và Phúc Sinh nói không bắt ông, nhưng… người khác đâu có nói sẽ không bắt ông!”

“Ai… còn ai nữa?”

Trong rừng, công an từ bốn phía lao ra, vài chùm ánh sáng mạnh chiếu thẳng vào mặt Diệp Tiêu Long.

Ông ta giơ tay lên che ánh đèn chói mắt, thì thấy Chu Cẩm đang đỡ Diệp Văn Thanh cũng xuất hiện trong rừng.

Chu Cẩm lao tới xé áo Diệp Tiêu Long mà đánh, vừa đánh vừa mắng: “Đồ súc sinh! Đồ súc sinh! Sớm biết vậy năm xưa tao nên làm kẻ ác, bóp c.h.ế.t mày cho rồi!”

Diệp Tiêu Long ôm lấy chân Diệp Văn Thanh, khóc lóc: “Cha, cha phải cứu con, con chỉ là người chôn xác, không phải con hại em ba mà!”

Diệp Văn Thanh lòng như tro tàn, phất tay ra hiệu cho công an dẫn Diệp Tiêu Long đi.



Vụ án bị chôn vùi mấy chục năm, cuối cùng cũng được phá trước kỳ nghỉ.

Diệp Tiêu Long bị xử tử hình.

Diệp Hoài Cảnh được phục hồi thân phận công an, hài cốt được an táng tại nghĩa trang liệt sĩ.

Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh ra ga đón Cao Phân.

Cao Phân nói muốn đến nghĩa trang liệt sĩ thăm Diệp Hoài Cảnh trước.

Tạ Tiểu Ngọc liền dẫn bà đi.

Trời lất phất mưa, Cao Phân nói muốn trò chuyện với Diệp Hoài Cảnh một lát, bảo hai đứa đợi ở cổng nghĩa trang.

Tạ Tiểu Ngọc kéo Phúc Sinh đi chỗ khác.

Phúc Sinh lo lắng quay đầu lại: “Mẹ…”

“Khóc là điều không tránh khỏi, mẹ không muốn để chúng ta thấy.”

Hơn một tiếng sau, Cao Phân đi xuống với đôi mắt sưng đỏ, gắng gượng tinh thần nói: “Đi thôi, tới thăm ông bà nội của Phúc Sinh.”

Đến nhà Chu Cẩm, mẹ chồng nàng dâu vừa gặp mặt đã ôm nhau khóc suốt hơn nửa tiếng, toàn là nhắc về Diệp Hoài Cảnh.

Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh vào bếp nấu cơm.

Diệp Văn Thanh vừa nghe, nước mắt cũng rơi.

Đó là đứa con trai tốt nhất của ông, dù mất trí nhớ rồi, bản tính vẫn không đổi.

Buổi tối hôm đó, mọi người đều nhắc đến Diệp Hoài Cảnh.

Chu Cẩm và Cao Phân vừa nói một lúc lại khóc một trận, khóc đến mức Diệp Văn Thanh không chịu nổi phải ra ngoài.

Phúc Sinh kéo tay Tạ Tiểu Ngọc: “Em nói trong mơ, cha chưa chết.”

Chu Cẩm: …

Cao Phân: …

Cao Phân biết Tạ Tiểu Ngọc thường mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ, liền vội hỏi cô rốt cuộc là chuyện gì.

Tạ Tiểu Ngọc bèn kể lại giấc mơ của mình cho Chu Cẩm và Cao Phân nghe:

“Con mơ thấy sau khi cha mất, linh hồn ông ấy xuyên tới một người cùng tên cùng họ ở triều Đại Chu. Ngôi mộ của đại hoàng tử là do cha chọn chỗ, ông ấy nói nếu một ngày nào đó người ta khai quật được ngôi mộ này, thì mẹ sẽ biết ông ấy đã c.h.ế.t ở thế giới này rồi, đừng chờ nữa.”

“Vậy tức là, Hoài Cảnh chỉ là đổi sang một nơi khác để sống, đúng không?” Chu Cẩm rất tin vào giấc mơ của Tạ Tiểu Ngọc, nếu không nhờ cô nằm mơ thì cũng không tìm được hài cốt của Diệp Hoài Cảnh.

“Cũng có thể xem như vậy ạ…”

Cao Phân trong lòng không biết nên vui hay buồn, giữa họ là khoảng cách hơn ngàn năm, vậy thì mãi mãi không thể gặp lại rồi nhỉ?

Bà bỗng hỏi Tạ Tiểu Ngọc: “Vậy… vậy cha con… ở bên đó có lấy vợ sinh con không?”

Tạ Tiểu Ngọc bật cười: “Trong mơ thì cha làm mưu sĩ cho thập nhất hoàng tử, bốn mươi tuổi rồi vẫn còn độc thân đấy ạ.”

Cao Phân đỏ mặt: “Giá mà con có thể nói chuyện với cha trong mơ thì tốt biết mấy, nói cho ông ấy biết ông ấy có con trai rồi.”

Diệp Văn Thanh không có ở đây, chỉ có mấy người phụ nữ, nói càng lúc càng hăng, còn bàn xem lần tới Tạ Tiểu Ngọc mơ thì thử liên lạc với ông ấy xem sao.

Tạ Tiểu Ngọc… “Vậy để con cố gắng thử xem.”

Phúc Sinh nói, trong mơ của Tiểu Ngọc, vị mưu sĩ của Thập Nhất hoàng tử đó, anh đã tra hết sách sử mà hoàn toàn không có tư liệu gì lưu lại.

“Anh muốn theo giáo sư cùng đi khảo cổ ngôi mộ đại hoàng tử triều Chu, xem thử bên trong có ghi chép gì về cha không.”

Biết đâu, Diệp Hoài Cảnh trong ngôi mộ đại hoàng tử sẽ để lại một chút manh mối cho người nhà sau này.

Chu Cẩm và Cao Phân đều tán thành, lộ ra nhiều thông tin như vậy, cha của Phúc Sinh rất có khả năng vẫn còn sống ở thời cổ đại, trong lòng họ đều cảm thấy rất vui.

Chu Cẩm bảo Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh đừng quay về trường nữa, cứ nghỉ lại ở nhà: “Phòng đều chuẩn bị sẵn rồi, ở lại vài hôm rồi hẵng quay lại.”

Cao Phân cũng gật đầu đồng ý.
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 83: Chương 83



Ở lại Kinh thị hai ngày, Tạ Tiểu Ngọc mua ba tấm vé tàu về quê, bà nội Chu mua rất nhiều đặc sản để họ mang theo, ngay cả mấy đứa con nhà anh cả anh hai cũng được chuẩn bị quà.

Về tới thôn Đại Hà, Cao Phân gọi hai con trai đến, kể cho họ nghe mọi chuyện xảy ra ở Kinh thị.

Diệp Kim Sơn vẫn nhớ cha dượng của mình, đó là một người đàn ông rất tốt, từng cõng anh trên vai, mỗi lần đi huyện thành về đều mang vài viên kẹo cho hai anh em ăn, sau đó lại bị mẹ mắng là tiêu tiền bậy bạ.

Cha chỉ cười hiền lành, nói vài viên kẹo chẳng tốn mấy tiền, nhưng có thể làm bọn nhỏ vui mấy ngày liền.

Mấy đứa trẻ khác trong làng, cha ruột của chúng, cũng chẳng có ai đối xử tốt và kiên nhẫn như cha dượng của anh.

Diệp Kim Sơn thực sự rất đau lòng: “Hung thủ g.i.ế.c cha nhất định không thể tha thứ.”

“Đã bị xử tử rồi.”

Cao Phân khựng lại một lúc, người mà bà chờ đợi mấy chục năm hóa ra vẫn đang sống ở một không gian khác, coi như còn chút an ủi. Nhưng chuyện này thì không cần nói cho hai đứa con trai biết.

Diệp Ngân Sơn hỏi năm nay có nên ăn Tết cùng nhau không, nói là vợ anh đề nghị, muốn cả nhà sum họp, đảm bảo sẽ không làm mẹ bực mình.

Cao Phân vẫn chưa rõ trong bụng con dâu thứ đang toan tính điều gì, nhìn thấy nhà chồng sau của bà ở tận Kinh thị, chắc lại định kiếm chút lợi lộc sau này.

Bà lấy quà Tết mà bà nội Chu ở Kinh thị chia sẵn ra, chia cho hai đứa con trai mỗi người một phần.

“Lời xấu mẹ nói trước, nhà họ Diệp ở Kinh thị là của ông bà nội Phúc Sinh, họ còn có con cháu, tuy có một đứa bị tử hình, nhưng vẫn còn một đứa nữa. Sau này ông bà nội Phúc Sinh chia cái gì, cũng không liên quan đến hai đứa các con, đừng có nghe vợ các con xúi bậy, mơ tưởng được chia chác, đến lúc đó mẹ không nể mặt đâu.”

Diệp Kim Sơn thật thà, vội gật đầu đồng ý, nói tuyệt đối không dám có ý nghĩ trời đánh đó.

Diệp Ngân Sơn mặt đỏ lên, cũng gật đầu đồng ý, rồi mang phần quà Tết do nhà họ Diệp ở Kinh thị tặng về.

Lưu Tú Hảo nhìn phần quà Tết từ Kinh thị tặng, càng nhìn càng vui mừng hớn hở, có mứt, bánh ngọt, một con vịt quay, còn có hai xấp vải, một xấp vải hoa nhỏ rõ ràng là để may đồ cho cô, một xấp vải màu lam là để may đồ cho chồng.

Hai đứa con trai thì được mua cho bộ quân trang màu xanh lá cây, còn có một gói lớn kẹo sữa Đại Bạch Thố, loại kẹo này ở làng chẳng ai nỡ mua, ngay cả nhà trưởng thôn cũng chỉ mua nửa cân kẹo trái cây để đãi khách vào dịp Tết.

“Chỗ này chắc phải năm sáu chục đồng nhỉ, cộng thêm phần của nhà anh cả, nhà Phúc Sinh nữa thì chắc còn nhiều hơn, trời ơi, thế là phải cỡ một trăm sáu bảy chục rồi.”

Số quà Tết này, đủ bằng thu nhập cả năm của nhà người ta trong làng, chưa kể còn gửi cho mẹ chồng Cao Phân ba trăm sáu mươi đồng, nói là bù lại tiền sính lễ, bên nhà bà nội Phúc Sinh ở Kinh thị đúng là có điều kiện thật.

Lưu Tú Hảo thấy chồng im lặng không nói gì, liền thúc anh một cái: “Mẹ nói sao, Tết này ăn cơm cùng nhau chứ?”

Diệp Ngân Sơn nói: “Mẹ bảo phân nhà rồi thì ăn riêng, đây là quà gặp mặt năm đầu tiên thôi, sau này chắc không còn nhiều như thế nữa. Mẹ còn nói, bên đó cũng có con cháu, anh với em với nhà bên đó chẳng có quan hệ m.á.u mủ gì, đừng có mơ tưởng đến thứ không phải của mình.”

Lưu Tú Hảo tức đến nghẹn lời, sớm biết vậy thì đã không phân nhà.

Cô đem kẹo sữa Đại Bạch Thố cất đi: “Cái này để mồng Hai đem về nhà mẹ đẻ.”

Diệp Ngân Sơn mơ hồ vẫn nhớ cha dượng từng mua kẹo cho anh ăn, mẹ lại mắng cha rằng con trai ăn kẹo làm gì, phí tiền, cha chỉ cười nói con trai sao lại không được ăn kẹo chứ. Nghĩ đến hai thằng con nhà mình, đang thèm thuồng nhìn kẹo mà nuốt nước miếng.

Vừa rồi mẹ cũng dặn, bánh trái kẹo mứt thì chia ra cho Đại Trụ và Tiểu Trụ ăn, đừng để người ngoài hưởng lợi.

Anh lập tức xé bao kẹo, đưa cho hai đứa con mỗi đứa một nắm lớn, đuổi con đi rồi mới tức giận nói: “Cái này là bà nội Chu ở Kinh thị mua cho con cháu ăn, nếu cô muốn đem biếu người khác thì mang xấp vải hoa bà ấy tặng cô về bên ngoại mà dâng.”



Khi ăn cơm tất niên, Tạ Tiểu Ngọc lại đề nghị để Cao Phân theo họ lên Kinh thị, đây là nhiệm vụ mà bà nội Chu giao cho cô, con trai mất rồi, bà cụ chỉ mong có con dâu bên cạnh, hai người trò chuyện sớm hôm làm bạn với nhau.

Cao Phân nói bà không thể ngồi không được, nếu lên Kinh thị lại không tìm được việc làm, mới hơn bốn mươi tuổi, chẳng lẽ sống nhờ vào lương hưu của mẹ chồng, bà không thể chấp nhận được chuyện đó.

Vừa khéo sau Tết liền có tin vui truyền đến, trưởng thôn triệu tập dân làng họp, nói rằng làn gió cải cách ruộng đất cũng đã thổi đến huyện Thanh Hà, thôn Đại Hà cũng phải hưởng ứng chính sách, bắt đầu thực hiện khoán đất đến hộ.

Khoán đất đến hộ tức là chia ruộng theo nhân khẩu cho từng hộ tự canh tác, sau đó nộp một phần lương thực theo quy định, phần còn lại có thể đem bán cho trạm thu mua lương thực – nói trắng ra là làm nhiều hưởng nhiều, nhà nào làm tốt, thu hoạch cao thì thu nhập cũng cao.

Lời trưởng thôn khiến mọi người phấn khởi hẳn lên, rộn ràng chia ruộng khoán đất, hộ khẩu của Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh đã chuyển về trường học rồi, Cao Phân còn tiếc rẻ, không thì có thể được chia thêm mấy mẫu ruộng nữa.

Cải cách ruộng đất là chuyện mới mẻ, hộ kinh doanh cá thể cũng vậy, người thành phố thì chê công việc tự làm ăn không bằng cơm sắt áo bông, nhưng Tạ Tiểu Ngọc thì biết, đứng trên làn sóng lịch sử sẽ kiếm được nhiều tiền hơn.

Cô ra sức khích lệ: “Mẹ ơi, sắp tới thành phố sẽ cho làm buôn bán nhỏ rồi, mẹ đi Kinh thị với tụi con, mở một tiệm ăn nhỏ đối diện trường học có được không?”

“Không được không được, mẹ chưa từng buôn bán, cũng không có tay nghề gì hết.”

“Con có mà.” Tạ Tiểu Ngọc cười: “Mình đâu có mở nhà hàng lớn, chỉ cần vài món cố định như mì, cơm thịt kho… làm ngon là được. Mẹ thuê thêm hai nhân viên nữa, còn hơn là ở quê làm ruộng. Mẹ tin con đi.”

Phúc Sinh cũng nói: “Mẹ, mẹ đi với tụi con đi. Con với Tiểu Ngọc cũng dành dụm được ít tiền rồi, tiền thuê mặt bằng vẫn đủ.”

Cao Phân bị nói mà cũng động lòng: “Con thật sự mơ thấy, sau này hộ kinh doanh sẽ càng ngày càng nhiều sao?”

Tạ Tiểu Ngọc: “Tất nhiên rồi ạ, con đã mơ thấy ba ở cổ đại, thì cũng mơ được một vài chuyện tương lai nữa mà.”

Cao Phân lúc này mới quyết định theo Phúc Sinh và Tiểu Ngọc lên Kinh thị.

Khi trong thôn chia đất, ruộng đất của Cao Phân để lại cho hai người con trai canh tác. Ngày mồng sáu Tết, bà thu xếp hành lý, Diệp Kim Sơn và Diệp Ngân Sơn mượn máy cày của thôn, chở bà lên huyện để bắt xe.

Đại Trụ, Tiểu Trụ và Tiểu Ni cũng tiễn đến tận thị trấn, trong lòng rất không nỡ: “Bà ơi, bà còn quay về không?”

Cao Phân lòng chua xót, nói với các cháu: “Tết chắc chắn bà sẽ về, các cháu học hành cho tốt, sau này thi lên Kinh thị nhé.”

Trước khi về Kinh thị, đã bàn trước với bà nội Chu. Vừa nghe tin Cao Phân quyết định lên Kinh thị, còn định mở quán ăn nhỏ, bà Chu vui mừng khôn xiết, chẳng hề thấy làm kinh tế cá thể là mất mặt.

Tết năm nay, nhà họ Diệp cũng xảy ra một chuyện lớn. Bà Chu dứt khoát chia nhà, còn mời cả lãnh đạo cũ của Diệp Văn Thanh, lãnh đạo của con dâu trưởng, và lãnh đạo của con trai thứ đến chủ trì việc chia tài sản!

Quý Mặc Liên hận Chu Cẩm đến tận xương tủy. Nếu không vì bà già này, chồng bà ta đâu đến nỗi bị xử tử!

Bà Chu lạnh nhạt nói: “Giết người đền mạng là lẽ đương nhiên. Chồng cô hại c.h.ế.t con trai tôi, gã ta đền mạng là do pháp luật phán quyết. Tôi cũng không vì chuyện này mà cướp quyền thừa kế tài sản của hai đứa con trai cô. Thiên công địa đạo, ai cũng đừng nói là không công bằng.”

Mấy vị lãnh đạo đến chủ trì buổi chia tài sản thật lòng khâm phục Chu Cẩm. Không phải vì bà độ lượng, mà bởi bà có cháu nội giỏi giang, hoàn toàn không thèm tranh giành tài sản với hai đứa con riêng trước đó, tránh để người khác dị nghị, càng tránh gây họa cho cháu ruột — không đáng.

Có mặt nhiều lãnh đạo, việc chia tài sản diễn ra suôn sẻ, không ai có thể bắt bẻ được gì.

Diệp Văn Thanh còn thêm một điều khoản: nhà ở của con trai cả sau này phải để dành cho hai đứa cháu, do hai vị lãnh đạo có uy tín giám sát. Nếu sau này con dâu cả muốn tái giá, ông không phản đối, nhưng căn nhà này sau này chỉ được dùng để lo hôn sự cho hai đứa con. Nếu muốn bán, phải chờ đến khi cả hai con đều đồng ý sau khi đủ tuổi thành niên thì mới được bán.

Tiền mặt chia cho nhà lớn được chia làm ba phần: một phần cho Quý Mặc Liên làm sinh hoạt phí, hai phần còn lại dành cho việc học của hai đứa con, hai phần tiền này bắt buộc phải dùng cho việc học của con cái.

Quý Mặc Liên không đồng ý, làm ầm ĩ tại chỗ. Lãnh đạo cũ khuyên: “Cách sắp xếp của ông Diệp cũng đâu có gì sai. Chẳng lẽ cô định cắt đứt tình thân với chính con ruột mình sao?”

Sau khi chia tài sản xong, Chu Cẩm vẫn còn ba nghìn tệ trong tay, lập tức đến khu vực gần trường đại học của Phúc Sinh mua hai căn nhà cấp bốn, tốn hết hai nghìn tệ. Sau này nơi đó giải tỏa, đổi lại được mấy căn hộ, nhưng đó là chuyện về sau.
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 84: Chương 84



Lần này mang theo nhiều hành lý, Tạ Tiểu Ngọc không ngờ bà nội Chu đích thân tìm một chiếc xe minivan, còn dẫn theo cả ông chủ xe đến đón.

Bà nội Chu từ bến xe đưa Cao Phân về nhà, cười nói:

“Đã mời lãnh đạo đến làm chứng rồi, nhà họ Diệp chia tách hoàn toàn rồi, con là con dâu mẹ, cứ yên tâm mà ở đây đi.”

Cao Phân mừng thầm vì gặp được một bà mẹ chồng tốt, cũng phải thôi, không phải người phụ nữ như vậy thì làm sao dạy dỗ được một người đàn ông tốt như Diệp Hoài Cảnh.

Bà nội Chu lại dẫn họ ra phố, đứng trước hai gian mặt tiền, mừng rỡ ra mặt:

“Nghe Tiểu Ngọc nói hai đứa định mở quán ăn, tiền là vật chết, người mới là vật sống, nên mẹ mua luôn hai gian này, sau này khỏi sợ bị tăng tiền thuê.”

Cao Phân nghe nói tốn hai ngàn tệ thì suýt ngất, hai ngàn tệ trong mắt một người có thu nhập chỉ vài chục đồng một năm như bà, đúng là con số trên trời.

Tạ Tiểu Ngọc nói: “Mẹ, đợi tụi con kiếm được tiền sẽ trả lại bà nội Chu.”

Chu Cẩm giả vờ tức giận: “Bà chỉ có một đứa cháu là Phúc Sinh, trả cái gì mà trả, chẳng lẽ bà mang theo xuống mồ được chắc?”

Chu Cẩm lại hỏi tiền mua sắm thiết bị và trang trí có đủ không, bà cụ vẫn còn một ít. Cao Phân vội nói là đủ rồi, Phúc Sinh và Tiểu Ngọc đã đưa bà tiền, còn tiền sính lễ lần trước vẫn chưa đụng tới.

Quán ăn nhỏ trang trí mất một tháng thì khai trương. Chu Cẩm từng đi học, biết tính toán, phụ trách thu tiền trong quán, cả ngày nhìn quán đông vui tấp nập, lại trò chuyện với Cao Phân, thân thể và tinh thần ngày càng khỏe mạnh.

Tạ Tiểu Ngọc dạy Cao Phân làm các món mì, năm sáu loại nước xốt chan, muốn ăn cơm thì dùng xốt làm cơm chan, buôn bán tốt đến mức giờ ăn phải xếp hàng chờ chỗ.

Ba tháng sau tổng kết sổ sách, Cao Phân không dám tin. Không chỉ trả hết tiền mua mặt bằng cho mẹ chồng, trừ hết tiền thuê nhân công, điện nước, thuế má, còn lời hơn một ngàn đồng. Mới ba tháng thôi đó, năm nay chẳng phải sẽ thành hộ vạn phú sao?

Tạ Tiểu Ngọc cũng là một cô nàng mê tiền, nhưng lại sợ Cao Phân quá vất vả, bèn nói:

“Mẹ à, bây giờ việc buôn bán cũng đã ổn định rồi, tiền thì kiếm mãi không hết, mình thuê thêm hai người nữa đi.”

Phúc Sinh tính sổ sách không cần dùng bàn tính, chỉ cần một cây bút và một cuốn sổ, lật từ đầu đến cuối, số liệu đều tự tính nhẩm ra.

Anh khép sổ lại, trong ba tháng này doanh thu mỗi tháng đều tăng, mà vẫn chưa đạt mức tối đa. Trong tiệm còn nửa gian phòng chưa tận dụng, có thể kê thêm mười mấy cái bàn, nhưng anh cũng không muốn để Cao Phân quá mệt.

Anh nói: “Nghe lời Tiểu Ngọc đi, thuê người đi.”

Cao Phân cười trách yêu: “Việc gì cũng nghe lời vợ con, được được, thuê người thì thuê.”

Phúc Sinh đỏ cả mặt, Tiểu Ngọc nói đúng thật mà.



Cứ đến cuối tuần và ngày nghỉ lễ, Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh lại đến quán ăn phụ giúp, làm kinh tế cá thể thì vẻ ngoài không mấy vẻ vang.

Lương Thiên Đông thì lại coi thường cái kiểu “chết mê vì tiền” của Tạ Tiểu Ngọc, rõ ràng là sinh viên đại học, thế mà lại đi làm kinh tế cá thể.

Nhưng điều đó cũng chẳng cản cô ta thường xuyên tới quán Cao Ký ăn mì. Trong khu này, quán ăn Cao Ký có hương vị ngon nhất, chỉ cần một tuần không ăn một bát mì bò cay là đã thèm đến khó chịu.

Cô ta thấy quán Cao Ký bán rẻ, lại buôn may bán đắt, trong lòng thầm nghĩ: chẳng phải càng làm càng lỗ, lấy lỗ làm lời đấy à?

Vì vậy, mỗi lần tới ăn lại không nhịn được phải buông vài câu chua chát, nào là anh cô ta bây giờ đã làm phó giám đốc nhà máy rồi, nếu ngày trước Tạ Tiểu Ngọc chọn người anh họ si tình kia của cô ta, thì sau này biết đâu đã là phu nhân giám đốc, cần gì phải lăn lộn ở quán ăn nhỏ như thế này nữa.

Cao Phân ghét nhất là Lương Thiên Đông, nhưng buôn bán làm ăn thì không thể đuổi khách ra ngoài được.

Hai gian mặt tiền lớn, mấy chục cái bàn, trong tiệm có bảy tám nhân viên, mỗi tháng có thể kiếm ba bốn ngàn, Cao Phân cũng trở nên rộng rãi hơn, rất thích mua cho Tạ Tiểu Ngọc mấy bộ đồ hợp thời nhất trong trung tâm thương mại.

Mỗi lần Lương Thiên Đông ăn mì xong buông vài câu chua chát, Cao Phân liền lấy ra mấy cái túi đựng đồ đẹp đẽ:

“Tiểu Ngọc à, mau nghỉ tay đi, mẹ lại mua cho con mấy bộ quần áo, thử xem có thích không?”

Tạ Tiểu Ngọc: ?? Mỗi lần Lương Thiên Đông đến ăn mì, cô lại có thêm mấy bộ đồ.

Tạ Tiểu Ngọc bất lực nói: “Mẹ ơi, quần áo của con nhiều đến mức tủ không còn chỗ nữa rồi, mẹ mua cho Phúc Sinh đi.”

Phúc Sinh từ sau quầy ngẩng đầu lên: “Không cần đâu, quần áo của con cũng hết chỗ để rồi.”

Các nhân viên trong quán quá hiểu tâm lý của bà chủ, lần lượt đến khen ngợi mắt nhìn của bà Cao.

“Wow, cái áo khoác lông cừu này tôi mới thấy hôm kia ở trung tâm thương mại, hơn một trăm đồng đấy, bà chủ đối xử với Tiểu Ngọc thật tốt.”

“Đúng rồi, có bà mẹ chồng nào mà có nửa năm mua cho con dâu quần áo giày dép lên đến hơn cả ngàn đồng không? Tiểu Ngọc đúng là rơi vào ổ hạnh phúc rồi.”

Lương Thiên Đông vừa xấu hổ vừa tức giận, nửa năm hơn một ngàn đồng, nhà họ Lương dù có chút thế lực nhưng cũng không đến mức tiêu xài cho con dâu như vậy. Lương gia cô ta, anh trai một năm cũng chỉ kiếm được hơn một ngàn đồng, làm kinh tế cá thể thật sự kiếm được nhiều tiền như vậy sao?

Lương Thiên Đông tức đến mức không bao giờ đến Cao Ký ăn nữa.

Cao Phân tinh thần sảng khoái, nhìn đám người nhà họ Lương sau này còn mặt mũi nào đến tranh con dâu với bà nữa, bà phải nuôi con dâu đến mức nhà họ Lương có muốn cũng không với tới nổi!

Tạ Tiểu Ngọc thấy mục đích của Cao Phân đã đạt được, cười nói: “Mẹ à, nửa năm tới mẹ đừng mua thêm quần áo cho con nữa, thật sự không còn chỗ để nữa rồi.”

“Quần áo có hư hao gì đâu mà lo.” Cao Phân cười nói: “Mỗi lần mua đồ cho hai đứa là mẹ vui lắm, mẹ cũng nghĩ thông rồi, kiếm được thì cũng phải tiêu, vui vẻ là quan trọng nhất.”

Vào kỳ nghỉ hè, Phúc Sinh cùng Tạ Tiểu Ngọc lại đến Lạc Thành, tham gia vào đội khảo cổ khai quật mộ của Đại Hoàng Tử, nhưng vẫn chưa tìm thấy manh mối gì liên quan đến cha của Phúc Sinh, hết hè lại quay về trường học.

Chớp mắt đã đến kỳ thực tập năm cuối, Phúc Sinh bàn với Tạ Tiểu Ngọc: “Tiểu Ngọc, anh muốn đến Lạc Thành làm việc, tiếp tục tham gia khai quật mộ Đại Hoàng Tử.”

Tạ Tiểu Ngọc cũng có suy nghĩ như vậy. Một ngôi mộ cổ thời xưa, công việc khảo cổ thường kéo dài nhiều năm, thậm chí hơn mười năm. Hơn nữa, hai ba năm nay cô không còn mơ thấy cha của Phúc Sinh nữa, chỉ có thể đến mộ Đại Hoàng Tử để tìm manh mối.

Phúc Sinh muốn rủ Cao Phân cùng đi, nhưng lại sợ bà không nỡ rời bỏ quán ăn, Tạ Tiểu Ngọc nói: “Để em nói với mẹ.”



“Gì cơ, hai đứa lại muốn mẹ cùng đi Lạc Thành, thế quán ăn thì sao đây?”

Cao Phân vốn đã biết khi Phúc Sinh và Tạ Tiểu Ngọc thực tập tốt nghiệp sẽ đến Lạc Thành, bà rất ủng hộ. Nhưng mấy năm nay quán ăn làm ăn thuận lợi, mỗi năm kiếm được hai ba vạn, bây giờ bà đã có trong tay bảy vạn đồng!

Bây giờ mới chỉ là đầu những năm tám mươi, bảy vạn đồng là một khoản tiền khổng lồ. Phúc Sinh và Tiểu Ngọc mải mê tìm manh mối về cha, không biết đến bao giờ mới có kết quả, Cao Phân còn trẻ, đã nếm được vị ngọt từ kinh doanh cá thể, muốn giúp con trai tích lũy thêm chút vốn.

Tạ Tiểu Ngọc giải thích với bà:

“Mẹ à, ban đầu tụi con chỉ mới bàn bạc thôi, cũng chưa quyết định chắc chắn, con và Phúc Sinh vẫn rất tôn trọng ý kiến của mẹ. Nhưng mẹ nói xem có trùng hợp không, vừa mới nghĩ đến chuyện đó, tối qua con lại mơ thấy cha rồi.”

“Con thật sự mơ thấy cha con rồi à?”

Cao Phân kích động hẳn lên, Tiểu Ngọc đã ba năm không mơ thấy Diệp Hoài Cảnh trong thời cổ đại nữa rồi. Bà nói: “Con chờ chút, mẹ đi gọi bà nội con tới nghe cùng.”

Chu Cẩm vừa nghe có tin tức mới về con trai, vội vàng chạy đến. Cả nhà ngồi xuống, háo hức nhìn về phía Tạ Tiểu Ngọc.

Tạ Tiểu Ngọc nói: “Bên cha cũng vừa đúng là đã qua ba năm, thời gian ở đó trôi qua đồng bộ với bên mình. Thập nhất hoàng tử ngày càng được hoàng đế tin tưởng và yêu thương, Tam hoàng tử thì đã bắt đầu mưu tính tạo phản, lên kế hoạch tại buổi săn sẽ ám sát Thập nhất hoàng tử, người có khả năng kế vị cao nhất. Điều con mơ thấy chính là Tam hoàng tử đang lên kế hoạch gây phản loạn trong buổi săn đó.”

Cao Phân lo lắng vô cùng, Diệp Hoài Cảnh vẫn luôn phò trợ Thập nhất hoàng tử, nếu Thập nhất hoàng tử gặp chuyện, thì Diệp Hoài Cảnh chắc chắn cũng gặp nạn. Bà sốt ruột nói: “Vậy phải làm sao bây giờ? Làm sao báo tin cho cha con?”

Phúc Sinh bảo Cao Phân đừng lo. Ngoài giờ học, anh vẫn luôn nghiên cứu lịch sử, dã sử và truyện ký về giai đoạn này của Đại Chu, không bỏ sót một manh mối nào.

Anh nói: “Mẹ đừng lo, theo lịch sử thì cuối cùng Thập nhất hoàng tử vượt qua hoạn nạn mà lên ngôi. Lần nguy cơ này, chắc chắn cha con và Thập nhất hoàng tử đã có chuẩn bị.”

Văn Đế trị vì hơn ba mươi năm, cần cù chăm lo chính sự, khai sáng thời kỳ “Văn Cảnh chi trị” của Đại Chu. Vì vậy, cuộc mưu phản lần này của Tam hoàng tử chắc chắn không thể thành công.

Nhưng Cao Phân vẫn không yên lòng, trong mắt bà, đó đâu phải là lịch sử, mà là người đàn ông của bà đang gặp nguy hiểm thật sự ở một nơi khác.

Chu Cẩm cũng sốt ruột, bà nghĩ một lúc rồi khuyên Cao Phân:

“Con chẳng nói Tiểu Ngọc là phúc tinh của nhà ta còn gì, vậy thì nghe lời con bé đi. Cùng lắm đến Lạc Thành mình mở thêm một quán ăn nữa, nhà mình đâu phải không có tiền.”

Cao Phân đồng ý. Vậy là chuyện cùng Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh đến Lạc Thành, cứ thế được quyết định.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back