Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

[BOT] Mê Truyện Dịch
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 490: Lần phát sóng trực tiếp này thật sự có vấn đề.



Bên này, ông chủ Tiền đã ngồi xổm xuống, nghiên cứu kỹ đám dưa hấu trong ruộng.

Haizz, trưa ăn no quá, giờ dưa hấu cũng chẳng còn chỗ mà nhét. Nhưng Tống Đàm đã hứa tối sẽ bổ một quả thật to cho ăn… húp nước miếng!

Thế là ông ta lại nhìn sang hàng rào, thấy mấy cây cà chua bi đang bò lên, tiện tay bứt hai quả đỏ au, chỉ chà qua tượng trưng rồi nhét vào miệng.

U ồi ôi!! Sao mà ngon thế này?!

Cà chua bi bây giờ cũng mắc lắm đó! Ông ta phải bao hết chỗ này mới được!!!

Nhưng nghĩ lại, chậc, trước mắt hết tiền rồi.

Đành mò sang chỗ Trương Yến Bình dò la:

“Nhà mấy người sao cứ giấu hàng ngon thế? Cà chua bi này cũng xuất sắc mà, sao không bán?”

Trương Yến Bình chẳng buồn ngẩng đầu: “Không bán.”

“Trồng không có nhiều, chỉ bám rào một ít để ăn thôi, còn lại đem ra chợ tiêu thụ, lấy đâu ra dư?”

Ông chủ Tiền: …Đáng giận quá!

Có kỹ thuật trồng ngon lành thế này, tại sao đã bao nguyên quả núi rồi mà vẫn keo kiệt không chịu trồng nhiều hơn? Trước mặt ông biết bao nhiêu đồi núi hoang vu, không thể thuê hết được à?

Nói mới nhớ, nếu ông ta đầu tư tiền vào đây, hợp tác trồng trọt với nhà họ thì không biết có đáng tin không nhỉ…

Ông ta lại bứt thêm hai quả cà chua, vừa ăn vừa suy tính.

Nhưng mà, cà chua chín mỗi ngày đều do Ngô Lôi hái đem bán cho lão Triệu ở chợ, giờ trong vườn cũng còn lại không nhiều.

Ăn xong mấy quả, ông chủ Tiền đành đổi địa điểm.

Đúng lúc này, điện thoại bỗng đổ chuông. Người gọi đến chính là một thương gia buôn trái cây khác, lúc hợp tác, lúc lại ngầm cạnh tranh với ông ta.

Theo bản năng, ông chủ Tiền lập tức cảnh giác.



Lúc này, Trương Yến Bình đang nhìn chằm chằm vào phòng livestream của Kiều Kiều, lông mày nhíu chặt.

Anh ta đoán không sai, giá 80 tệ một cân đúng là chạm đến một cột mốc nhạy cảm, livestream đang bị ném đá dữ dội.

Có người nghi ngờ bị c.h.é.m giá, cũng có người cho rằng Kiều Kiều bị gia đình kìm hãm, tất cả đều dễ hiểu. Nhưng có mấy kẻ lại trực tiếp buông lời tục tĩu mà chửi bới?

Anh ta nhìn qua một lượt, lại thấy Kiều Kiều vẫn đi tới đi lui trong vườn, thực sự chẳng thèm nhìn bình luận, cũng chẳng bị ảnh hưởng chút nào, ngược lại còn vô cùng vui vẻ.

Thấy cậu hào hứng giới thiệu về đào, dần dần, đám bình luận cũng yên tĩnh lại.

[Nói thế nào nhỉ, streamer cũng đâu có lỗi gì, thôi đừng chửi nữa]

[Người ta chỉ vui vẻ giới thiệu đào nhà mình thôi… Thôi kệ, không mua thì không ý kiến nữa]

[Xong rồi, chắc đây là lần cuối cùng tôi xem stream này]

[Haizz, muốn tìm một kênh bán hàng đúng nghĩa mà sao khó vậy…]

Trông thấy số người xem phòng livestream tụt không phanh, Trương Yến Bình không khỏi hối hận: Sớm biết vậy thì đã chẳng để Kiều Kiều livestream, cứ hủy kèo từ đầu còn hơn.

Bây giờ giá đã định rồi, nếu giảm xuống nữa thì lại càng giống kiểu lừa gạt, cứ để thế đi.

Sớm muộn gì người ăn đào nhà họ cũng sẽ giúp họ minh oan.

Chẳng phải, hiện tại cửa hàng Taotao Bao đã có hơn hai mươi đơn đặt hàng rồi sao, dù có hơi xấu hổ, nhưng đây đúng là lần đầu tiên họ bán hàng ế ẩm đến vậy.

Ngay lúc này, ánh mắt Trương Yến Bình trầm xuống, chỉ thấy phòng livestream chấn động, một dòng bình luận to tướng nhấp nháy đỏ chói lướt qua.

[Tiểu Giang livestream hỗ trợ nhà nông đến đây!!!]

Đây là một lời mời liên kết livestream, nếu phòng livestream bên kia gửi yêu cầu, điện thoại sẽ rung lên báo hiệu.

Dù Kiều Kiều không đọc bình luận, nhưng vẫn bị rung động này làm cho tò mò, liền xoay camera qua:

Thao Dang

“Ơ? Cái gì đây?”

[Tiểu Giang livestream hỗ trợ nhà nông mời bạn—Chấp nhận / Từ chối]

Dù không hiểu, nhưng mà trông thú vị ghê!

Là phòng livestream khác ghé qua làm khách hả? Oa, vậy là Kiều Kiều cũng có khách tới chơi rồi sao?!

Kiều Kiều hí hửng bấm vào: Chấp nhận!

Ngay lập tức, màn hình chia làm hai nửa.

Trên nửa màn hình phía trên, xuất hiện một thanh niên cũng đang ngồi trước cổng vườn cây ăn quả.

So với Kiều Kiều, người kia ăn mặc giản dị hơn nhiều.

Một chiếc mũ rơm cũ kỹ, áo khoác bò bạc màu, áo thun bên trong đã ướt đẫm mồ hôi.

Anh ta ngồi dưới gốc đào, sau lưng là những giỏ lớn chất đầy trái cây, xung quanh là nhóm công nhân cũng đội mũ rơm và đeo bao tay, đang thành thạo phân loại đào theo kích cỡ khác nhau.

Nói thật, cảnh tượng này nhìn ấn tượng hơn hẳn.

Chỉ tính riêng số lượng đào thôi cũng đã vượt xa mấy sọt mà Kiều Kiều từng khoe trên livestream.

Trương Yến Bình cau mày c.h.ặ.t đến mức có thể kẹp c.h.ế.t một con muỗi, điên cuồng mở trình duyệt tìm kiếm thông tin về cái người tên [Tiểu Giang Trợ Nông] này.

[Tiểu Giang Trợ Nông——Giang Ngư, streamer chuyên về hỗ trợ nông dân, tổng số fan trên các nền tảng lớn gần 4 triệu]

Còn Kiều Kiều... vì không chuyên, nên chỉ tập trung vào một nền tảng livestream duy nhất, lượng fan hiện tại mới hơn 30 nghìn, lại còn đang tụt giảm liên tục...

Nhìn sang phần bình luận trong phòng livestream của Kiều Kiều:

[Oa, là Tiểu Giang! Sản phẩm hỗ trợ nông dân của anh ấy thật sự rất tốt!]

[A a a, tôi cũng từng mua rồi! Cam siêu ngon luôn!]

[Nói thật, về hương vị thì chắc chắn đồ của Kiều Kiều ngon hơn, nhưng Tiểu Giang thắng ở giá rẻ, tính ra cũng đáng tiền.]

[Đúng vậy, đồ của Kiều Kiều đúng là đắt, nhưng cũng thật sự rất ngon.]

[Tiểu Giang tới đây làm gì thế? Chẳng lẽ định vạch trần Kiều Kiều?]

[Đừng mà! Kiều Kiều ngốc ngốc đáng yêu lắm, đào cũng không ép mua, không thích thì thôi, có gì đâu chứ?]

[Tôi đi theo Tiểu Giang qua đây, nghe nói có người bán nông sản giá trên trời?]

[Cười xỉu, bấm vào giỏ hàng bên dưới mà hết hồn, trà một vạn tệ một cân thì khỏi nói đi, đào còn dám bán 80 tệ một cân?!]

[Thời buổi này đúng là điên rồi, cũng là giống đào đó, Tiểu Giang bán có 8 tệ 9 một cân, bên này hét tận 80.]

[Tôi thích nhất xem Tiểu Giang vạch trần gian thương.]

[Nghe nói ở đây có người lợi dụng người khuyết tật để kiếm lòng thương hại, bán trái cây giá cắt cổ? Không biết xấu hổ à?]

[Đây chính là streamer đó hả? Quả nhiên rất xinh đẹp, da trắng quá, chẳng giống nông dân chút nào.]

[Đúng đó! Dân quê quanh năm dãi nắng dầm sương, sao có thể trắng nõn thế này? Không phải là tìm người đóng giả chứ?]

[Streamer này bị ngu à?]

[Người phía trước, nói vậy có hơi quá đáng rồi đấy, Kiều Kiều dễ thương mà.]

Kiều Kiều trợn tròn mắt, nhìn dòng bình luận trôi vèo vèo, lo lắng kêu lên:

"Chậm lại đi mà! Kiều Kiều chẳng nhìn thấy gì hết!"

Trương Yến Bình, người đang lo sốt vó: …

Ừm, không thấy cũng tốt. Vì lượng người đang xem hiện tại đã vượt quá 1,7 triệu, tốc độ gõ bình luận còn không nhanh bằng tốc độ chúng biến mất…

Anh ta thở phào nhẹ nhõm.

Mà bên này, Kiều Kiều vốn đã đọc chữ chậm, nay dòng bình luận chạy nhanh đến mức nhìn không kịp. Nghĩ đến lời dặn dò của người nhà rằng đừng để ý đến bình luận, cậu ngoan ngoãn dời ánh mắt lên khuôn mặt của streamer Tiểu Giang.

Sau đó, cậu cười tít mắt vui vẻ:

"Anh ơi, anh tới chơi với Kiều Kiều hả?"

Trong khoảnh khắc ấy, phần bình luận bỗng chốc chìm vào một sự im lặng đáng sợ.

Còn Tiểu Giang, mặt đen thui, lập tức nhíu mày.

Đáng ghét, cái tên lừa đảo này sao lại cười ngọt đến thế?!
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 491: Tiểu Giang hỗ trợ nông dân.



Nói gì thì nói, Tiểu Giang thực ra là một streamer khá đáng tin cậy.

So với Kiều Kiều – người vô tình nổi tiếng một cách khó hiểu, thì sự bùng nổ của anh ta cũng bắt nguồn từ một sự kiện ngoài ý muốn.

Lúc còn học đại học, có lần anh ta theo bạn cùng lớp về quê, tình cờ phát hiện chất lượng táo đỏ ở đó rất tốt. Nhưng vì đường núi hiểm trở, không ai đến thu mua, anh ta thương cảm.

Tuy nhiên, chỉ là một sinh viên bình thường, anh ta cũng không có kênh tiêu thụ nào cả. Vì vậy, anh ta thử lập một tài khoản hỗ trợ nông dân, nhân tiện vụng về tiến hành buổi livestream đầu tiên của mình.

Thật đúng dịp, không biết do nền tảng điều chỉnh, chính sách ưu tiên hay nhờ vào chế độ hỗ trợ tân binh, mà buổi livestream đầu tiên của anh ta lại lọt vào dòng chảy lưu lượng, nhanh chóng thu hút nhiều người xem.

Ngôi làng nghèo nàn, những cây táo đỏ trĩu quả, cùng những người dân quê chất phác đầy vẻ lo lắng bên cạnh… Khi ấy, chiêu trò giúp nông dân chưa phổ biến, hầu hết người xem trong phòng livestream đều động lòng trắc ẩn.

Chẳng mấy chốc, hơn 6000 cân táo đỏ bị ế đã được bán sạch sành sanh.

Tất nhiên, vì lần đầu làm, lại không có kinh nghiệm, nên cuối cùng Tiểu Giang tự mình bù lỗ hơn 1200 tệ.

Chuyện bình thường thôi, nông dân cũng không phải ai cũng thật thà cả đâu.

Nhiều người vui vẻ vì cuối cùng cũng bán được hàng, không cần vất vả nghĩ cách tiêu thụ nữa. Nhưng vẫn có một số kẻ lợi dụng việc sinh viên trẻ mặt mỏng, chưa từng buôn bán, nên lúc giao táo đỏ, không thể không giở chút thủ đoạn.

Cũng không cần mánh khóe gì cao siêu, chỉ cần để táo chưa phơi khô ở dưới cùng, cân nặng tăng lên, chẳng phải bán được giá cao hơn sao?

Năm đó, nắng thu oi bức vô cùng. Tiểu Giang thiếu kinh nghiệm, cứ thế đóng gói táo đỏ từng thùng. Đến khi xếp mấy thùng cuối cùng, phần dưới đáy đã bắt đầu hư hỏng.

Anh ta lần theo bao bì tìm đến tận nhà người bán, nhưng đối phương lại tỏ ra chẳng có chút áy náy nào, còn trách ngược anh ta không kiểm tra kỹ. Bây giờ táo hỏng rồi lại đến làm khó họ…

Thao Dang

Tóm lại, dù anh ta vừa giúp mọi người bán hết táo đỏ tồn kho, nhưng khi xảy ra chuyện, ai cũng khuyên anh ta nên bỏ qua. Dù sao thì anh ta cũng là người ngoài.

Thậm chí, có người còn thì thầm bảo rằng giá táo đỏ lần này bán quá rẻ…

Số tiền lỗ hơn 1200 tệ, cuối cùng Tiểu Giang phải tự mình sang làng khác thu mua táo bù vào để hoàn tất đơn hàng.

Từ đó, anh ta nhận ra rằng, giúp đỡ một cách rẻ mạt mà không mong hồi báo, phần lớn sẽ kết thúc trong cảnh chịu thiệt.

Hết kỳ nghỉ hè, anh ta bắt đầu tìm hiểu con đường hỗ trợ nông dân. Nhưng từ đó về sau, táo đỏ ở vùng đó, anh ta không bao giờ bán nữa.

Bạn học từng gọi điện nhờ Tiểu Giang giúp đỡ quê nhà, tất nhiên, bên kia cũng thấy áy náy. Nhưng quê hương là nơi có họ hàng, trưởng bối, anh ta cũng phải gắng gượng làm tròn nghĩa vụ.

Thế nhưng, Tiểu Giang vẫn thẳng thừng từ chối.

Tính cách kiên quyết của anh ta thực ra được tôi luyện từ lần hỗ trợ nông dân ấy.

Nhưng cũng nhờ đó, anh ta đã tìm được con đường riêng, nắm bắt được nhịp đập của thời đại. Anh ta đã tận dụng được lợi thế của truyền thông tự do.

Bây giờ, Tiểu Giang đã tốt nghiệp đại học hai năm, danh tiếng trong giới hỗ trợ nông dân cũng từ 20.000 người theo dõi ban đầu lên đến khoảng 4 triệu trên toàn mạng.

Mặt hàng anh ta bán không chỉ có táo đỏ, mà còn có ngô, cam, đào, xoài…

Miễn là trái cây khó tiêu thụ nhưng dễ vận chuyển, anh ta đều từng bán qua.

Hiện giờ, đã có kinh nghiệm, mỗi đơn hàng cũng kiếm được ít nhiều. Anh ta còn thuê nhân viên kế toán và các nhân viên khác, không còn lâm vào cảnh bù lỗ nữa.

Nhưng sự sa sút trong danh tiếng của nghề hỗ trợ nông dân cùng với sự biến đổi của lòng người cũng khiến anh ta luôn cảnh giác, sợ mình cũng sẽ đi vào vết xe đổ.

Hiện giờ được kết nối livestream với Kiều Kiều cũng là kế hoạch mà nhóm họ đã tính trước.

Nhưng lúc này, kế hoạch ấy lại hơi chệch choạc khi nhìn thấy nụ cười hớn hở đến cực điểm của Kiều Kiều.

Phải nói thật lòng, đã là chị em ruột thì Tống Đàm có ngoại hình nổi bật, Kiều Kiều chắc chắn cũng không kém. Nhất là khi ngày nào cũng ăn ngon, bên cạnh lại thường xuyên có linh khí bao quanh. Bây giờ môi đỏ răng trắng, ánh mắt trong veo, trông chẳng khác gì một tiểu vương tử ngây thơ chưa hiểu sự đời.

Nếu không phải vì cái mũ cỏ nhỏ trên đầu quá mức "bình dân", thì chắc chẳng ai nhận ra, cậu vốn là một nông dân chính hiệu.

Ví dụ như bây giờ, vừa nghe thấy giọng nói vui vẻ của cậu, lời thoại của Tiểu Giang cũng khựng lại một nhịp.

Nhưng ngay lập tức, những tư liệu mà nhóm đã thu thập được hiện lên trong đầu anh ta:

"… Bỗng nhiên nổi tiếng… Đoán chừng lúc đầu chắc mua số liệu…"

"… Livestream không có gì đặc sắc, bảo nhân viên trong công ty xem thử, ba người thì ngủ mất hai…"

"… Streamer trông đẹp nhưng có vẻ đầu óc không bình thường… Đang bán chiếu…"

"… Cũng là bán nông sản, nhưng không có chứng nhận thực phẩm hữu cơ… IP của tỉnh Ninh cũng chẳng có lợi thế địa lý đặc biệt gì…"

"… Hàng hóa đắt cắt cổ… Chiêu trò lùa gà quá rõ ràng… Cửa hàng trên Taotao Bao thì toàn đánh giá ảo, số liệu giả lộ liễu…"

"… Trà giá 10.000 tệ một cân, tháng trước bán được 29 đơn, tháng này mới có mấy ngày mà đã 16 đơn…"

"… Vừa nãy có người mới vào livestream bảo qua từ bên đó, đào bán 80 tệ một cân. Lùa gà quá nên cãi nhau ầm ĩ rồi…"

Tóm lại, thời cơ đã chín muồi, hôm nay Tiểu Giang chính là đến để vạch trần trò lừa đảo!

Ngành hỗ trợ nông sản đã cạnh tranh khốc liệt đến mức này rồi, vậy mà vẫn có người đến khuấy nước đục! Trước đây trên Tik Tok còn có người bán loại "quả trứng gà kỳ diệu", không phải loại chanh dây nhiệt đới được gọi là trứng gà, mà là… quả trứng gà mọc ra từ trên cây!

Thế mà vẫn có người tin và bỏ tiền ra mua, đúng là hoang đường!

Lần đầu tiên thấy chuyện này, Tiểu Giang suýt nữa lên cơn đau tim.

Giờ đây, bán hàng trên livestream cạnh tranh gắt gao đến mức nào chứ? Nhóm họ chỉ dựa vào việc đánh vào cảm xúc thôi là không đủ. Khách hàng vừa muốn rẻ, vừa muốn hàng chất lượng. Đã vậy còn đòi bảo hành vạn năng, sản phẩm đến tay không được phép có chút hư hao nào…

Anh ta bán hàng đâu phải chỉ bán vài chục hay vài trăm đơn, mỗi lần đều là mấy chục vạn cân trái cây xuất đi, làm sao có thể đảm bảo không phát sinh bất cứ vấn đề nào?!

Ấy vậy mà Kiều Kiều trước đây bán dưa hấu trên mạng, giá tận 20 tệ một cân, livestream còn có người xem hô hào không cần bảo hành, dưa hỏng cũng không cần bồi thường, vẫn cứ muốn mua…

Nói xem, có thấy hoang đường không?!

Cũng may, kết nối livestream với người khác cũng là một cách hay để tăng độ hot cho chính mình. Dù sao ngành này đã cạnh tranh gay gắt, nhóm họ cũng bị mắc kẹt ở giai đoạn bão hòa một thời gian rồi.

Mà khách hàng trên mạng lại rất thích hóng drama, thế nên anh ta bắt đầu chọn lọc một số phòng livestream kỳ lạ để kết nối giao lưu.

Dĩ nhiên, để tránh phiền phức, cuối cùng anh ta sẽ không đưa ra kết luận trực tiếp. Nhưng chỉ cần xem cả buổi, tốt hay xấu, cư dân mạng tự có phán đoán của riêng mình.

Lúc này, Tiểu Giang hắng giọng một cái:

"Nghe nói tâm lý cậu khá non nớt… Có hiểu tôi đang nói gì không? Ý tôi là, đã dám kết nối livestream, thì tiếp theo tôi hỏi gì, cậu sẽ không giả vờ ngây thơ rồi nói không hiểu để né tránh đấy chứ?"

Kiều Kiều ngẩn người.

Mặc dù cậu đang chờ đợi vị khách mới này, nhưng trông đối phương có vẻ hơi hung dữ.

Thế là cậu cũng ngoan ngoãn lại, hơi ngượng ngùng nói:

"Vậy… vậy anh muốn hỏi gì ạ? Em vừa mới học giải phương trình bậc nhất, nếu anh hỏi phương trình bậc cao hơn thì em không biết đâu."
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 492: Lượng lớn bình luận nổ tung.



Phòng livestream lại rơi vào trạng thái đóng băng.

Bên này, Trương Yến Bình nhìn chằm chằm vào màn hình, nhịn không được bật cười thành tiếng.

Cười xỉu!

Cái gì mà phương trình mấy ẩn chứ? Kiều Kiều học nhanh quá đi mất, mới đây đã biết giải phương trình bậc nhất một ẩn rồi? Thế tiếp theo có phải có thể giải phương trình bậc nhất hai ẩn không?

Khoan đã!

Anh ta đột nhiên sững lại: Phương trình bậc nhất hai ẩn giải kiểu gì nhỉ?

Vẻ mặt Trương Yến Bình dần trở nên đờ đẫn.

Nói cách khác, anh ta, Trương Yến Bình, tốt nghiệp đại học trọng điểm 5 năm, giờ về quê rồi nên kiến thức đã trả hết lại cho thầy cô rồi sao?

Cùng lúc đó, bình luận trên livestream cũng nổ tung:

[Hahahaha cười đến nấc luôn rồi!]

[Cười xỉu, đây là thần đồng kiểu gì vậy, mấy ẩn mà cũng không biết làm á?]

[Nói thật, tại hạ tài hèn học kém, vừa hết năm nhất đại học, giờ vẫn còn nhớ cách giải phương trình hai ẩn, tự dưng thấy hơi tự hào.]

[Hê hê hê, streamer lần này đụng phải tường cứng rồi!]

[Quả nhiên, chân thành mới là chiêu thức tất sát.]

[Dễ thương quá trời quá đất! Sao lại có streamer đáng yêu vậy chứ, dì đây muốn xoa đầu ghê! Đi mua đào liền đây!]

[Ban đầu định tẩy chay vì giá cắt cổ, nhưng mà với streamer đáng yêu thế này... 80 tệ/500g cũng không phải không thể chấp nhận được...]

[Được rồi, tôi đặt một thùng thử xem sao.]

[Cứu tôi với! Thật sự quá đáng yêu! Ai hiểu được cảm giác này chứ?!]

Bên này, sắc mặt của Tiểu Giang trong livestream ngày càng khó coi và tức tối.

"Cái này thì chán quá, tôi đã nói là đừng có giả ngây giả ngô rồi mà... Được lắm!"

Anh ta cố gắng nặn ra một nụ cười rộng lượng: "Tôi biết mà, cậu bị hạn chế trí tuệ đúng không? Không hiểu được! Nhưng mà livestream đâu thể không có ai giám sát. Nào, nhóc con, gọi người nhà của cậu ra đây, có gan thì bảo họ vào livestream đối thoại đi, bắt một đứa trẻ như cậu ra mặt, thế thì anh hùng cái nỗi gì?"

Kiều Kiều nhíu mày, tức giận đáp:

"Tôi đã nói rồi, chỉ cần là phương trình bậc nhất một ẩn, tôi hiểu được! Hơn nữa," cậu hầm hầm cầm giá đỡ điện thoại xoay một vòng, "trên núi còn nhiều đào phải hái lắm, Kiều Kiều rất bận! Chúng tôi không chơi trò chiến đấu gì đâu, không rảnh mà làm anh hùng với anh!"

"Anh ấu trĩ quá đi!"

Tiểu Giang: ...??!

Ai ấu trĩ cơ?!

[Hahaha c.h.ế.t cười, ai mới là người ấu trĩ vậy?]

[Định nghĩa lại khái niệm ‘anh hùng’ luôn rồi!]

[Nói thật, vừa rồi camera quay một vòng, ngoài cái anh chàng mặt đen cao to đang cầm điện thoại đứng ở rìa, đúng là chẳng có ai khác theo dõi livestream của cậu ta thật.]

[Xem ra đúng là một mình nhóc con tự livestream luôn.]

[Mà này, vườn đào này nhìn đẹp ghê, cây cối tốt tươi quá, trông có vẻ là hàng chất lượng.]

[Dưa hấu bên cạnh non mơn mởn, thấy không?]

[Có một quả bí ngô leo cao ghê, đang treo lơ lửng luôn kìa.]

[Không thích ăn bí ngô, nhưng mà tôi chỉ muốn hỏi đào này có đáng giá 80 tệ không thôi?]

[Không biết đào thế nào, nhưng mà trong giỏ hàng có gói trà 50 tệ, phần bình luận khen nức nở, tôi quyết định mua thử xem sao.]

[Tuyết nhĩ nhà này cũng vậy, review tốt lắm, 80 tệ để xem có đúng chất lượng không.]

[Tương ớt t.hịt bò cay giá 110 tệ/lọ, nhìn lượng t.hịt bò bên trong có vẻ nhiều đó, cũng đáng thử.]

[Theo streamer lâu rồi, mấy món nhà họ bán tuyệt đối đáng giá đồng tiền bát gạo!]

[Thật không? Để tôi vào xem thử.]

[Ai mua một lần rồi sẽ biết ngay!]

Thế là, trong lúc Tiểu Giang còn chưa kịp nghĩ ra cách ứng phó, lượng người xem và số người theo dõi livestream của Kiều Kiều đã tăng vọt.

Trái lại, bên Tiểu Giang, lượt xem dần dần giảm xuống, còn số lượng fan thì vẫn giậm chân tại chỗ.

Anh ta tức tối nhíu mày, nhận ra nếu cứ tiếp tục thế này, anh ta sẽ chỉ làm nền cho người khác mà thôi!

Thế là anh ta hít sâu một hơi, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề:

"Được, tôi mặc kệ cậu giả ngốc hay thật sự ngốc, đã kết nối trực tiếp rồi thì tôi hỏi luôn, đào nhà các người, dựa vào cái gì mà bán 80 tệ một cân?"

Kiều Kiều chớp chớp mắt đầy mơ hồ: "Đây là đào nhà tôi, muốn bán giá nào thì bán, sao lại phải dựa vào cái gì?"

"Nếu nhà anh cũng có đào, anh cũng có thể bán 80 tệ một cân mà, không cần phải dựa vào gì hết."

Bình luận trực tiếp: ...

[Phải nói là, đây đúng là một câu nói đáng giá vàng ngọc.]

[Hahaha! Nhìn Tiểu Giang bị chặn họng mà buồn cười quá!]

[Mặc dù là vậy, nhưng mà nói cũng có lý đấy chứ? Đồ nhà mình, muốn bán bao nhiêu thì bán thôi?]

[Bình luận phía trên à, sao lại có thể đồng cảm với thương nhân vô lương tâm thế? Giá này rõ ràng là không hợp lý!]

[Cười xỉu! Thế sao không đi hỏi giá của mấy thương hiệu xa xỉ có hợp lý không đi?]

[Không thì đi hỏi thử giá đồ mấy ngôi sao mở cửa hàng xem hợp lý không?]

Sắc mặt Tiểu Giang càng lúc càng khó coi.

Câu nói này, nếu anh ta mà cũng có đất, thì hà tất phải vất vả phấn đấu ngay từ đầu thế này?

Trợ lý đang điên cuồng nhắc nhở anh ta về độ nóng của phòng livestream, cùng với việc anh ta mở đầu không thuận lợi, không đả kích đúng chỗ, khiến nhiều khán giả bỏ đi...

Thế là Tiểu Giang cũng nghiêm mặt lại:

"Được rồi, đào nhà các người muốn bán giá nào cũng được. Nhưng cậu không cảm thấy mức giá này quá đáng lắm sao? Rõ ràng có ý định cắt ‘rau hẹ’ (*) rồi!"

(*) “Rau hẹ” là một thuật ngữ tự trào phúng bản thân được “dân gian” Trung Quốc sử dụng trong những năm gần đây. Từ này có nghĩa tương tự như “một con dê đợi bị g.i.ế.t thịt”. Khi người dân trở nên giàu có, họ sẽ trở thành “rau hẹ” tốt tươi (mục tiêu thu hoạch) của các quan chức và doanh nhân – Nguồn sưu tầm.

"Cậu bán không phải là đào mỏ quạ sao? Tôi chỉ cần tìm trên mạng một chút, giá cao nhất cũng không vượt quá 11 tệ một cân, vậy mà nhà cậu bán đắt gấp bảy tám lần, cậu đang làm loạn thị trường!"

"80 tệ một cân đào, trung bình một quả cũng phải 40 tệ! Cậu nghĩ người dân bình thường có mua nổi không? Cậu bán trái cây thế này, chẳng phải là không chừa đường sống cho người nghèo sao?"

"Hiện giờ nông sản bị ứ đọng nhiều như vậy, các cậu làm loạn thị trường, phá hoại danh tiếng, lương tâm không đau sao?"

Thao Dang

Bài diễn thuyết dài dằng dặc này nện xuống từng câu từng chữ, mạnh mẽ dõng dạc, thêm vào vẻ mặt nghiêm nghị của Tiểu Giang, dọa cho Kiều Kiều cũng giật mình.

Nhưng vấn đề thì nhiều quá, cái đầu nhỏ của cậu cần phải gỡ từng cái một.

Thế là cậu đếm từng ngón tay.

"Tôi không cảm thấy giá này quá đáng đâu!"

"Bây giờ là mùa hè, rau hẹ không ngon, nhà tôi không có rau hẹ nha!"

"Tôi bán là đào mỏ quạ mà! Tôi còn nói với các bạn nhỏ rồi, nó có cái chóp nhọn nên gọi là đào mỏ quạ, sao các bạn không chịu nghe giảng kỹ vậy?"

"Thị trường làm sao mà loạn được? Tôi có làm loạn đâu? Ở đây muốn đi chợ phải lên trấn, chợ xa lắm."

"Cái gì gọi là người dân bình thường? Có người dân giả sao? Mua không nổi thì không mua cũng được mà! Trước khi có tiền lương, Kiều Kiều cũng đâu có mua nổi Ultraman đâu."

"Bán trái cây là không chừa đường sống cho người nghèo? Vậy nếu không ai bán trái cây nữa, thế giới này sẽ không còn người nghèo sao?"

"Cảm giác lương tâm đau là gì vậy? Anh trai à, tim anh không khỏe hả?"

Hay lắm! Bình luận trực tiếp réo lên:

[Phải nói thật, nghe xong lại thấy hợp lý ghê.]

[Đúng đó. Thấy đắt mua không nổi thì đừng mua, streamer có ép ai phải mua đâu.]

[Ban đầu tưởng đang kể khổ, mà sao chẳng thấy có tí khổ nào hết? Đây chẳng phải là streamer hài hước à?]

[Chẳng lẽ nông dân bán trái cây thì nhất định phải đi theo hướng bán tháo giá rẻ sao?]

[Thật lòng mà nói, đào ở quê giá 10 tệ ba cân, tôi không thích ăn, tôi chỉ muốn thử loại đắt, thế thì có sai sao?]

[Cùng một bộ đồ, có loại giá 10 tệ, cũng có loại giá 10.000 tệ, thế chẳng lẽ bán 10.000 tệ cũng là không chừa đường sống cho người nghèo à?]
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 493: Chột dạ như kẻ trộm.



Mọi người đều biết, cãi nhau cần có hai yếu tố: khí thế và logic.

Khí thế là phải áp đảo ngay từ đầu, làm đối phương choáng váng, không kịp phản ứng.

Logic thì không phải chạy theo lối suy nghĩ của đối phương, mà bất kể người ta nói gì, mình cứ giữ vững lập trường của mình.

Rõ ràng Kiều Kiều chẳng có cái nào trong hai cái đó, nhưng ngoài dự đoán, cậu lại kéo Tiểu Giang vào mạch logic của mình.

Giờ phút này, khuôn mặt trắng trẻo của Kiều Kiều kết hợp với biểu cảm ngây thơ, trước ống kính đang đếm ngón tay từng câu từng chữ trả lời câu hỏi, trông vừa nghiêm túc lại vừa có vẻ yếu thế...

Ngược lại, Tiểu Giang càng lúc càng bực bội.

Mà bên này, Trương Yến Bình nín thở lướt qua lướt lại phần quản lý cửa hàng trên Taotao Bao, phát hiện lượng tiêu thụ đào lại tăng vọt! Hiện tại đã bán được 67 thùng, hơn 300 cân, hơn hai vạn tệ rồi!

Những sản phẩm khác trong cửa hàng cũng có vài đơn lẻ tẻ.

Bị đồng tiền làm mờ mắt, anh ta suýt quên mất chuyện Kiều Kiều còn đang tranh cãi với người ta, mà chỉ chăm chăm nhìn chằm chằm vào đơn hàng, càng nhìn càng vui vẻ!

Tiểu Giang, nam Bồ Tát... À không, nam Thần Tài!

Bên này, Thần Tài Tiểu Giang quả thực bị đánh cho trở tay không kịp.

Thao Dang

Trước đây anh ta vạch trần hàng giả, đối phương hoặc là khóc lóc thảm thương, hoặc là hoảng hốt lắp bắp, tệ lắm thì cũng đánh trống lảng...

Nhưng chưa từng gặp ai như Kiều Kiều, lại nghiêm túc trả lời từng câu hỏi theo trình tự của anh ta?

Bị cuốn theo kiểu này, những lời đã chuẩn bị sẵn hoàn toàn không dùng được nữa!

Tim đập thình thịch, huyết áp tăng vọt, nhìn thấy dòng bình luận đang dần đổi hướng, Tiểu Giang hít sâu một hơi, cố gắng kéo lại chút trọng tâm:

"Vậy, cậu có thể nói cho tôi biết, tại sao đào nhà cậu bán 80 tệ, trong khi chỗ khác chỉ có 10 tệ không? Đào của cậu khác gì với đào của người ta?"

Kiều Kiều chớp mắt đầy ngây thơ.

Cậu ta không biết khi liên kết livestream, đối phương không thể xem lại nội dung trước đó, bèn lúng túng đáp:

"Kiều Kiều vừa ăn thử cho mọi người xem rồi mà! Ngon lắm đó!"

"Một chú ở xa đã thử mấy quả liền, rồi mua thật nhiều thật nhiều! Số đào hái hôm nay đều bán cho chú ấy."

Trời đất, thật hay giả vậy?

[Nếu đã có người thu mua số lượng lớn thì chắc không phải là hàng ế, cũng không phải kiểu bán một lần rồi mất khách nhỉ?]

[Hôm nay Tiểu Giang bị sao thế? Cảm giác như đang cố tình chọc ghẹo đứa nhỏ vậy.]

[Cậu nhóc này chẳng có vẻ gì là đầu óc có vấn đề cả, thậm chí còn rất rành mạch luôn ấy chứ.]

[Cái logic này!!! Xuất sắc! Nếu tôi có tư duy như vậy thì đã không phải tức tối ngồi phân tích lại mỗi lần cãi nhau rồi!]

Bầu không khí bình luận hôm nay sao kỳ quặc vậy?

Tiểu Giang liếc mắt nhìn, cau mày c.h.ặ.t hơn.

Đều tại cái streamer này, toàn nói năng linh tinh, khiến anh ta mất hết phong độ, tiết tấu rối tung cả lên!

Hít sâu một hơi, anh ta tiếp tục:

"Đào nhà cậu chỉ đơn giản là ngon thôi sao?"

"IP của cậu ở tỉnh Ninh, tôi đã kiểm tra rồi, nơi đó không có điều kiện địa lý đặc biệt gì, giống đào này cũng không phải loại cao cấp, thậm chí khi bán còn không có chứng nhận thực phẩm sạch, cho dù có ngon thật thì giá này cũng quá đáng rồi phải không?"

Kiều Kiều tức giận!

Người này sao cứ lải nhải chuyện giá cả hoài vậy chứ!

"Anh trai xấu tính! Tôi đâu có bắt anh mua đào nhà tôi, anh chê đắt làm gì? Cô bán rau ở chợ mới chê mắc, chứ anh đâu có định mua!"

"Giống gì mà giống? Ngon là được rồi! Nhà tôi nuôi heo còn chẳng chọn giống nữa là!"

"Anh đáng ghét quá, tôi không muốn bán cho anh đâu."

[Tiểu Giang sao thế? Sao có cảm giác cố ý nhắm vào người ta vậy?]

[Cũng không hẳn là nhắm vào, nhóc này đúng là chưa trả lời thuyết phục thật.]

[Thôi đi, cảm giác như đang bắt nạt con nít vậy.]

[Thôi bỏ đi, cậu ta chỉ bán đắt chứ đâu có lừa đảo. Không thích thì đừng mua là xong.]

[Cậu nhóc này cũng không giống kiểu giả vờ đáng thương, mà đúng là kiểu phát triển trí tuệ chưa hoàn thiện. Tiểu Giang, tranh luận với cậu ta có chút không hợp lý rồi.]

Tiểu Giang nhìn thấy toàn bộ bình luận đều khuyên mình bỏ qua, lại càng thấy khó chịu hơn.

Bình thường dân mạng toàn hóng hớt không sợ chuyện lớn, hôm nay đối phương chỉ được cái mặt mày trắng trẻo ưa nhìn một chút, thế mà lại bắt nạt trẻ con? Rõ ràng vóc dáng cũng đã trưởng thành rồi mà.

Chẳng lẽ chỉ vì trông đẹp mà tam quan cũng phải chạy theo ngũ quan luôn chắc?

Hơn nữa, giằng co nãy giờ, lượng người xem bên này chẳng tăng bao nhiêu, trong khi bên kia thì vèo vèo nhảy số, còn có người đặt hàng liên tục…

Giờ mà kết thúc thì chẳng khác nào đầu voi đuôi chuột, hơn nữa bản thân chẳng kiếm được lợi lộc gì!

Càng nghĩ càng bực, anh ta lập tức nắm lấy điểm yếu của Kiều Kiều, lớn tiếng nói:

“Được lắm!”

Tiểu Giang lập tức đắc ý ra mặt: “Cậu gấp rồi đúng không? Đụng trúng chỗ đau rồi chứ gì? Đào của cậu chẳng có điểm mạnh gì cả, chỉ biết lợi dụng khuyết tật của mình để lừa gạt lòng thương hại của mọi người. Ngay cả bán cho tôi cũng không dám, có phải đang làm chuyện mờ ám nên chột dạ không?”

Cái gì mà cái gì cơ?

Kiều Kiều trừng mắt nhìn hắn, cuối cùng hốc mắt đỏ lên, quay đầu hét to: “Chị ơi! Em không hiểu! Có tên xấu xa ở đây nói em là kẻ trộm!”

Lúc này, Tống Đàm còn đang trên núi!

Trước đó đã đặt sẵn bảy ngàn hộp dựa theo số lượng đào, bây giờ lại có người lên hái nửa vườn mà còn không cần đóng gói…

Thế thì hộp của cô phải làm sao đây?

May mà giai đoạn đầu chỉ làm một nghìn hộp, số còn lại cô dứt khoát chỉnh sửa một chút, làm thành hộp đóng gói của cửa hàng. Chỉ là lớp lót xốp trong hộp trái cây thì không thể trả lại được, đành gửi kèm theo luôn.

Qua chuyện này mới thấy, cô vẫn chưa có kinh nghiệm buôn bán, suy nghĩ vấn đề còn quá phiến diện.

Giờ lật đật lên núi xem tiến độ thu hoạch, tiện thể định vác thêm mấy sọt. Hôm nay Ngô Lôi đi giúp cấy lúa dưới ruộng rồi, bàn về sức lực, cô vẫn hiệu suất hơn.

Hơn nữa vườn đào cũng không lớn lắm, hái đào không tốn nhiều thời gian, công việc này cũng chẳng mệt.

Đúng lúc Kiều Kiều xách điện thoại quay sang, hình ảnh cô nhẹ nhàng bế hai sọt lớn, chắc nịch, đầy ắp đào lập tức lọt vào ống kính.

“Cái gì?!”

Tống Đàm nổi giận: “Ai nói em là kẻ trộm? Bảo bối ngoan, không phải đã bảo em đừng đọc bình luận rồi sao?”

Cô lập tức đẩy nhanh tốc độ: “Chờ đó!”

Sau đó, dưới chân như đạp trên mây, nhanh chóng chất đống đào sang khu phân loại bên cạnh, hoàn toàn không để ý đến một màn bình luận bùng nổ.

[Nói thật, đây là tiên nữ à?!]

[Là hiệu ứng! Nhất định là hiệu ứng!]

[Trời ơi, nhan sắc đỉnh cao của hai chị em!]

[Rõ ràng có thể dựa vào mặt kiếm cơm, lại cứ thích đi vác trái cây!]

[Chị gái xinh đẹp ơi, để em vác sọt giùm chị!]

[Nói thật, sọt lớn thế kia, một sọt chắc phải nặng mấy chục cân ấy nhỉ?]

[Cô ấy khỏe ghê! Đúng chuẩn nông dân chính hiệu, ngoài trừ gương mặt]

Kiều Kiều cũng ấm ức: “Em đâu có đọc! Họ gõ nhanh quá, em còn chưa kịp xem… Nhưng có tên anh trai c.h.ế.t bầm nào đó đột nhiên lên tiếng, nói em… nói em…”

Cậu nhất thời không nhớ ra, chỉ biết ấp úng: “Nói em bán đào làm… kẻ trộm!”

Bình luận: …

[Cưng à, đừng có nói bậy thế chứ]

[Cười xỉu! Ý hắn là em làm chuyện mờ ám đó!]

[Nói thật, nãy hắn la to như vậy, nhìn không có chút gì là chột dạ cả.]

[Đánh nhau đi đánh nhau đi!]

[Chị gái xinh đẹp! Mau ra tranh luận!]

Dưới đây là bản dịch của đoạn truyện trên, giữ nguyên văn phong hiện đại, hài hước và các yếu tố liên quan đến nông nghiệp, trồng trọt, chăn nuôi:
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 494: Biện pháp tu từ.



Tống Đàm đã xắn tay áo lên rồi, xem ai mặt dày đi bắt nạt trẻ con đây!

Thế nhưng, khi cô ghé sát mặt vào ống kính, nhìn những dòng bình luận lướt qua nhanh như chớp, trong mắt lại lộ ra chút nghi hoặc.

Ơ… bình luận cũng khá hòa nhã đấy chứ?

Không giống như có ai đang mắng mỏ gì cả.

Nhưng rất nhanh, ánh mắt cô liếc lên góc màn hình, thấy Tiểu Giang cũng đang đờ đẫn, liền nhíu mày:

“Xin lỗi, vừa rồi anh nói gì cơ? Nói chúng tôi bán đào mà chột dạ á?”

“Anh bị làm sao thế? Tôi bán đào nhà mình, chột dạ cái gì? Thích thì mua, không thích thì thôi!”

Oa!

Chị gái này vừa dữ vừa đẹp quá đi!

Kiều Kiều đứng bên cạnh, mắt sáng lấp lánh.

Tiểu Giang: …

Anh ta rốt cuộc cũng thoát khỏi cú sốc nhan sắc đột kích, lúc này cũng gồng lên:

“Gì đây? Chủ kênh cãi không lại, nên gọi cứu viện à?”

“Sao? Tôi nói đào nhà cô căn bản không đáng giá 80 tệ một cân, cô cuống rồi chứ gì? Rõ ràng là kiếm cớ c.h.ặ.t c.h.é.m khách hàng, làm ăn chộp giật, còn biện minh này nọ!”

Tống Đàm nhướng mày:

“Anh có muốn lấy búa gõ đầu mình một cái không? Anh từng mua đào nhà tôi chưa? Chưa mua thì dựa vào đâu mà bảo không đáng giá? Tôi bán ra chưa từng có ai chê mắc cả!”

[Wow! Phải nói thật, chị gái này tự tin quá đi!]

[Chị mạnh mẽ quá! Tôi thích!]

[Tôi cảm giác… chị ấy thật sự rất tự hào về sản phẩm của mình.]

[Không mua nổi đào, thôi thì mua gói trà hoặc ít tuyết nhĩ thử xem.]

Tiểu Giang bị khí thế trực diện của cô làm cho ngớ người.

Ơ… trên livestream cũng có thể cứng rắn vậy à?

Hay là đang cố xây dựng hình tượng thẳng thắn?

Nhưng mà đang cãi nhau cơ mà! Xây dựng hình tượng thế này chẳng có lợi gì trong việc bán đào cả, ngược lại còn khiến cư dân mạng khó chịu nữa đấy!

Anh ta hí hửng nhìn sang bình luận???

[Nghĩ cũng không được, nghĩ cũng là có tội!]

[Cậu tưởng tôi sẽ cãi nhau với cậu để cậu có cơ hội à? Tôi nói cho cậu biết: Không có! Một chút cũng không có!]

[Hai người trên kia cosplay Vương Tổ Hiền cãi nhau sinh động ghê! Hahaha]

[Nói gì thì nói, cô gái xinh đẹp này dù có hơi hung dữ, nhưng cô ấy nói không sai.]

[Đúng rồi đấy Tiểu Giang, lần này cậu chưa mua đào nhà người ta, chúng tôi còn chưa thấy video mở hộp đâu.]

Tiểu Giang bắt đầu sốt ruột.

Trước đây, mỗi lần vạch trần sự thật, ít nhất anh ta cũng mua thử hàng. Nhưng dạo gần đây do nếm mùi chiến thắng, anh ta hơi lười biếng, chỉ để trợ lý kiểm tra sơ qua…

Bây giờ cãi nhau, lập trường có hơi lung lay rồi.

Nhưng, không sao cả! Cuối cùng cư dân mạng sẽ nhận ra ai mới là người làm việc một cách thực tế và chân chính!

Anh ta ưỡn ngực:

“Cô hung dữ với tôi thế để làm gì? Đào nhà cô phải ngon cỡ nào mới đáng giá 80 tệ một cân? Tôi cá là chính cô cũng không nói rõ được!”

Tống Đàm liếc nhìn anh ta từ trên xuống dưới:

“Anh… chẳng lẽ muốn tôi tặng không một giỏ đào, rồi còn phải trả tiền để anh khen tôi nữa chứ gì?”

“Nếu không thì sao vô duyên vô cớ cứ chê đồ nhà tôi đắt… Đắt thì sao? Tôi có bắt anh mua chưa?”

“Hừ, trông bình thường thế mà nghĩ cũng đẹp gớm!”

Tống Đàm cũng như Kiều Kiều, chẳng có chút khái niệm nào về nghệ thuật cãi nhau cả.

Nhưng mà, chọc tức người khác thì đâu cần có bài bản.

Ví dụ như bây giờ, cô đưa giá đỡ điện thoại cho Kiều Kiều:

“Cầm chắc nhé, quay cho rõ! Cho cả đám soi mói xem thử nào.”

Sau đó, cô tiện tay hái từ trên cây xuống năm quả đào.

“Không phải anh thắc mắc tại sao đào nhà tôi đáng giá 80 tệ một cân sao? Được, tôi nói cho anh biết…”

Bốn quả đào được Kiều Kiều ôm vào trong áo phông, còn một quả trong tay cô thì được tung lên tung xuống. Sau đó, cô nhìn góc quay của livestream rồi lớn tiếng gọi:

“Đại Vương!”

Chỉ trong chớp mắt, ngoài vườn vang lên tiếng gầm, một bóng dáng to lớn lao tới.

Oai phong lẫm liệt!

Uy mãnh vô song!

Siêu cấp vô địch, Đại Vương!

Một lần nữa xuất hiện trước màn hình, làm cả đám người bên livestream của Tiểu Giang lặng ngắt như tờ.

Ngược lại, bên livestream của Kiều Kiều thì hò hét tưng bừng:

[Hắn tới rồi! Đại Vương của chúng ta tới rồi!]

[Đại Vương! Đại Vương!]

[Đại Vương đẹp trai quá trời ơi!]

“Được rồi, nhìn cho rõ đây.”

Thao Dang

Tống Đàm tiện tay ném quả đào đi, chẳng cần ra lệnh, Đại Vương chỉ khẽ nhún người, miệng há ra ngoạm gọn lấy quả đào, sau đó thỏa mãn nằm xuống, hai chân trước giữ chặt, rắc rắc vài tiếng đã gặm sạch sành sanh.

Tiếng cạch cuối cùng vang lên, nó cắn nát hạt đào. Cái mũi ướt lướt thướt cọ tới cọ lui bên trong, cuối cùng cái lưỡi cuốn lấy phần nhân đào bé tẹo còn sót lại.

Toàn bộ quá trình trôi chảy như nước chảy mây trôi, gọn gàng dứt khoát, chưa đầy một phút đồng hồ.

“Ngon không?” Tống Đàm hỏi.

“Gâu!”

Đại Vương nhìn cô đầy mong chờ, còn muốn ăn nữa.

Tiểu Giang: …

Trong livestream:

[Thật đấy, con c.h.ó này ăn đào nhanh vậy, tôi thật sự tin là nó rất ngon luôn!]

[Ôi trời ơi, con c.h.ó này nuôi tốt quá! Bình thường chắc chắn toàn ăn sơn hào hải vị! Giờ được miếng đào mà phấn khởi thế này!]

[Thôi khỏi nghĩ, tôi đi đặt một thùng đào thử ngay đây]

[Nó ăn nhanh quá, tự nhiên tôi cũng thèm!]

[Tôi cũng đặt một thùng thử luôn!]

Tống Đàm liếc mắt nhìn bình luận, trong lòng thoải mái hơn hẳn.

Nhưng Tiểu Giang vẫn chưa chịu thua, lạnh lùng nói: “Bản năng của c.h.ó là thích ăn mà, nó còn thấy…”

“Mồm anh thối quá,” Tống Đàm cắt ngang, “Anh với chó, rốt cuộc ai ăn cái thứ đó rồi?”

“Muốn ăn chùa đào của tôi? Mơ đi! Đến lợn tôi cũng không thèm cho!”

“Đi thôi, Kiều Kiều.”

Cô nói xong, dắt Kiều Kiều đi đến chỗ chuồng gà trong rừng, rồi lại tiện tay ném vào đó một quả đào.

Chỉ trong chớp mắt, cả chuồng gà sôi trào!

Gà trống, gà mái, trĩ đuôi dài… tất cả đều lao vào tranh giành quyết liệt!

Những cái đầu nhỏ nhấp nhô mổ tới tấp, mổ được miếng nào là vui sướng hết cỡ, thậm chí còn có cả cảnh hỗn chiến cục tác cục tác tưng bừng. Cả khu rừng, cỏ dại, bụi đất và lông gà bay đầy trời.

Chẳng mấy chốc, quả đào đã bị xử lý gọn ghẽ, ngay cả hạt cũng bị mổ sạch sẽ, mấy con trĩ đuôi dài non còn không cam lòng, cố chui vào mổ vét chút tàn dư cuối cùng.

Lần này, cả livestream của Kiều Kiều lẫn livestream của Tiểu Giang đều câm nín.

Bình luận ngỡ ngàng:

[Khoan… Sao chúng nó ăn nhanh vậy?]

[Không thể nào! Đám gà này tưởng như thấy linh đan diệu dược ấy!]

[Khoan đã! Mọi người không để ý à? Trong chuồng gà có hai con trĩ đuôi dài kìa!]

[Quào, streamer nuôi cả loài cấp quốc gia? Căng nha!]

Tống Đàm lơ đãng nói: “Đã đăng ký rồi, bên Cục Lâm nghiệp đã kiểm tra xong.”

Thế nhưng bên livestream của Kiều Kiều lại toàn bình luận cay cú:

[Không ngờ, lần đầu tiên streamer và gia đình đọc bình luận, lại không phải nhìn thấy tôi]

[Rõ ràng streamer có người khác trong lòng rồi]

[Tên Giang thần kinh này! Streamer, có phải chị đang thèm khán giả 1,6 triệu bên đó không?]

Đúng vậy, số lượng người xem của Tiểu Giang đã tụt xuống còn 1,6 triệu.

Còn bên Kiều Kiều, con số đã lên tới 17 vạn, số người theo dõi tăng vọt lên 5 vạn!

Trương Yến Bình kích động đến mức suýt nữa đốt hương tạ Thần Tài.

Nhưng Tống Đàm lại chẳng có thời gian nhìn số liệu, cho nên càng không khách sáo:

“Nhà nào bán đào cứ thử quăng vào chuồng gà xem, nếu có hiệu quả này, tôi biếu không cho 10 cân!”

Bình luận nhao nhao:

[Dù chưa từng nuôi gà, nhưng tôi thấy chuyện này chắc chắn không thể nào xảy ra]

[Đã nuôi gà, cảnh tượng này tuyệt đối không thể có]

[Nhưng phải công nhận, streamer dùng c.h.ó với gà để miêu tả độ ngon thật là sáng tạo!]

[Cách diễn đạt quá hình tượng! Tôi đi mua đào đây!]

[Có 80 tệ một cân thôi mà? Gà ăn được, chẳng lẽ tôi không ăn được?]

[Tôi không nói nhiều, đặt luôn hai thùng, ăn đào đẳng cấp quốc gia!]
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back