Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run

Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run
Chương 20: Chương 20



Bây giờ, ai không làm theo quy củ, ta liền xử lý người đó, Tào Quý phi mới thực sự được hưởng đãi ngộ của một Quý phi, nàng ta rốt cuộc cũng được sống thoải mái.

Thế nên, dù có hơi run rẩy, nàng ta vẫn bám chặt lấy ta mà nương tựa.

Ta đã quan sát qua, trưởng tử của nàng ta cũng là một kẻ hiền lành chất phác.

Nếu nâng đỡ hắn lên làm Hoàng đế, thì ta làm Lưỡng cung Hoàng thái hậu, cũng không phải không thể.

Bây giờ, Quách Lệ phi đã ngoan ngoãn an phận, Vu Phượng Kiều cũng thu liễm không ít.

Chỉ còn Từ Thúy Hoa, vẫn cứ nhảy nhót tung tăng, chỉ chực chờ có thai để được phong Phi.

Nhà họ Từ nghĩ rằng ta, một Hoàng Quý phi không có con, có lẽ chỉ là một cái vỏ bọc để che mắt thiên hạ.

Vì Hoàng Quý phi không phải một vị trí cố định, có thể bị phế bỏ bất cứ lúc nào.

Bọn họ cho rằng chỉ có hài tử mới là thứ quan trọng nhất.

Đúng là quá ngây thơ!

Nhưng rốt cuộc, Từ Thúy Hoa mãi chẳng mang thai, trong khi đó, La Vân – người chẳng ai để mắt tới – và một vị mỹ nhân được tiến cống lại có thai.

Nghe nói, Từ Thúy Hoa không thể tiếp tục giả bộ ôn nhu hiền thục nữa, trong cung của mình bắt đầu đập phá đồ đạc.

La Vân từ lúc vào cung quả thật không mấy nổi bật.

Hồng Trần Vô Định

Tần Duệ thích sưu tầm nữ nhân, nhưng ta không rõ La Vân thuộc loại nào.

Nàng ta giống như một bức tranh mỹ nhân không biết mở miệng, tĩnh lặng đến mức khó hiểu, thậm chí còn trầm mặc hơn cả Tào Quý phi năm xưa.

Dù sao đi nữa, đó vẫn là một kiểu nữ nhân mà Tần Duệ chưa từng thử qua, hắn tận hưởng rất vui vẻ, kết quả còn khiến nàng ta mang thai.

Nữ nhân may mắn còn lại là Dư Tài nhân.

Một nữ nhân quyến rũ đến tận xương, ta nghi ngờ có phải quan viên địa phương đưa một nữ tử thanh lâu đã được huấn luyện để tiến cung hay không.

Kiếp trước, ta đã từng tiếp xúc với đủ loại người, các nữ tử nơi thanh lâu kỹ viện, ta nhìn qua là biết ngay.

Dư Tài nhân có cái vẻ ấy.

Đừng đề cao Hoàng đế quá mức, hắn chỉ là một nam nhân.

Đứng trước một yêu vật khơi gợi bản năng như nàng ta, dù là quân vương cao quý, cũng chỉ có thể ném đi hết thảy tôn nghiêm, đắm chìm không dứt.

Nhất là khi, hắn đã quá quen với những nữ nhân giữ quy củ.

Lúc này, có một kẻ nóng bỏng, mãnh liệt, làm sao hắn có thể kiềm chế?

Từ Thúy Hoa bị k*ch th*ch đến phát điên.

Dù là La Vân hay Dư Tài nhân, nàng ta đều khinh thường.

Nhưng kết quả là, Tần Duệ đích thân hứa hẹn, nếu La Vân và Dư Tài Nhân sinh nở bình an, La Vân sẽ được phong phi, còn Dư Tài Nhân thì thăng vị.

Từ Thúy Hoa bị lật bài ngửa.

Nàng ta bị sủng hạnh nhiều nhất, nhưng vẫn giậm chân tại chỗ.

Hẳn là hận đến thấu xương.

Có lẽ vì quá tuyệt vọng, nàng ta lại đi tìm Quách Lệ phi để kết minh.

"Từ Thúy Hoa đúng là đồ ngu, nàng ta muốn cùng ta hợp tác để xử lý đứa con trong bụng La Vân.”

“Thật kỳ lạ, chuyện đứa bé của La Vân mất hay không mất, thì có liên quan gì đến ta chứ?”

“Nàng ta còn nói, ta bao nhiêu năm không mang thai, đều là do Tần Duệ giở trò, hỏi ta có hận hay không.”

“Hận? Hận thì sao chứ? Hận thì có ích gì? Ta có hận hay không, thì có liên quan gì đến đứa con của La Vân?"

Quách Lệ phi lập tức tới tìm ta, đem toàn bộ mọi chuyện tường thuật lại từ đầu đến cuối.

Ta chỉ cảm thấy Từ Thúy Hoa ngu xuẩn đến mức không thể hiểu nổi.

Nàng ta và Vu Phượng Kiều giống hệt nhau, đều coi thường nữ nhân xuất thân thứ thất, đặc biệt là La Vân, kẻ luôn tỏ ra nhút nhát và lặng lẽ.

Thật nực cười.

Khinh thường một người, thì có thể khiến bản thân dễ dàng mang thai hơn hay sao?

Những năm gần đây, trong kinh thành có một làn gió tà đạo, trong đó đề cao thân phận chính thất và thứ thất.

Nhưng rốt cuộc thì sao?

Phân biệt chính - thứ có thể ảnh hưởng đến trí tuệ của con người sao?

Hay có thể ảnh hưởng đến khả năng sinh sản?

Quan trọng hơn cả, người ta cứ nói mãi về chính – thứ, nhưng có thể ngăn nam nhân không nạp thiếp hay không?

Không thể.

Thứ duy nhất mà nó mang lại, là khiến nữ nhân trong nhà trở mặt với nhau, còn nam nhân thì vẫn cứ năm thê bảy thiếp như cũ.

Bây giờ, Từ Thúy Hoa phát điên lên, cho rằng La Vân đã cản đường phong phi của nàng ta.

Tự mình sinh không ra, thì oán ai đây?

Hay là… Tần Duệ cố ý không để nàng ta sinh?

Nếu vậy, cứ việc hận Tần Duệ đi, liên quan gì đến La Vân?

Về chuyện cái bụng của Từ Thúy Hoa, ta đã bí mật điều tra.

Tần Duệ không hề bỏ bất kỳ thứ gì vào thuốc an thai của nàng ta.

Bởi vì hiện giờ, hắn muốn có thêm nhiều con.

Hắn không thích trưởng tử của Tào Quý phi, bởi vì hắn thấy thằng bé quá hiền lành.

Hắn thích nhị hoàng tử do Nhuyễn phi sinh ra, nhưng lại cảm thấy thằng bé quá yếu ớt.

Hắn không đoái hoài đến tam hoàng tử của Đức phi, bởi hắn chán ghét mẹ của đứa trẻ.

Tứ hoàng tử do Lưu Chiêu nghi sinh, sức khỏe bình thường, nhưng hắn lại khinh thường xuất thân của Lưu Chiêu nghi.

Hắn là Hoàng đế.

Hắn mới hơn ba mươi, muốn sinh thêm bao nhiêu, thì có thiếu gì thời gian?

Từ Thúy Hoa không mang thai được, là do chính nàng ta mà thôi.

Tai mắt của ta đã vươn đến tận bên cạnh Từ Thúy Hoa, và moi ra được một số chuyện.

Vì muốn giữ vòng eo thon thả, muốn mô phỏng vòng eo của Hạ Cẩm Bình, nàng ta đã nhịn ăn suốt một thời gian dài.

"Chắc là tự làm hỏng bản thân rồi."

Tiểu Yến hả hê nói.

Ta chỉ lắc đầu.

Tự mình vứt bỏ dưa hấu, nhặt lấy hạt vừng, cuối cùng tự làm rối loạn kinh nguyệt, bây giờ thì không mang thai nổi rồi chứ gì!

"Cử người giám sát nàng ta, xem nàng ta có ra tay với đứa trẻ trong bụng La Vân hay không."
 
Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run
Chương 21: Chương 21



15

Từ Thúy Hoa nghĩ ra biện pháp là mua chuộc Thái y.

Không có gì mới mẻ cả.

Ta đã sớm bắt giữ tên Thái y mà nàng ta định mua chuộc, lôi vào một căn phòng tối trong thiên điện, ra lệnh cho Thuận Hỉ treo một cây ngân châm ngay trên nhãn cầu của hắn.

"Nàng ta cho ngươi bao nhiêu lợi ích? Lễ bộ Thị lang có biết chuyện này không?"

Hốc mắt của Thái y lập tức tuôn trào nước mắt.

"Lễ bộ Thị lang không hề hay biết. Chỉ là… ta có chút giao tình với nhà họ Từ, thế nên Từ Chiêu nghi mới tìm đến ta. Nàng ta hứa hẹn, nếu giúp được việc này, sang năm sẽ giúp cháu gái ta có một vị trí tốt trong cuộc tuyển tú."

Nghe đồn, sang năm Tần Duệ sẽ mở đại tuyển.

Nhiều năm rồi hậu cung chưa được nạp thêm phi tần, nên bây giờ có rất nhiều kẻ đang rục rịch hành động.

Ta bảo hắn cứ nói với Từ Thúy Hoa rằng việc đã hoàn thành, nhưng thực chất, hắn phải chăm sóc thật tốt cho đứa bé trong bụng La Vân.

Còn về khẩu cung của hắn, sau khi hắn điểm chỉ, ta sai người bí mật đưa ra ngoài cung, giao cho phụ thân.

"Cứ để Lễ bộ Thị lang nhà họ Từ, trở thành con ch.ó của nhà họ Phương đi."

Trong hậu cung, loại bỏ một Từ Thúy Hoa chẳng phải việc gì khó khăn.

Khó là làm sao để Lễ bộ Từ Thị lang rơi vào tay phụ thân, để ông có thể dùng người này cho đại cục.

Tần Duệ có biết những chuyện ta làm không?

Dĩ nhiên là biết.

Hắn biết mà vẫn làm bộ như không thấy.

Hiện tại, chính sự trên triều đình cũng vô cùng rối ren, mà phụ thân ta vẫn luôn tuyệt đối trung thành với Tần Duệ.

Lão là một gian thần.

Hoàng đế nói gì cũng đúng.

Mọi người ai cũng ghét gian thần, nhưng gian thần thăng tiến rất nhanh, mà Hoàng đế cũng không thể rời xa bọn họ.

Ta và phụ thân đều là những "*bảo hoàng phái" kiên định nhất.

(*bảo hoàng phái: những người ủng hộ và trung thành tuyệt đối với hoàng đế)

Chỉ cần ta động ngón tay, Lễ bộ Thị lang họ Từ cũng phải quỳ gối trung thành, Tần Duệ đương nhiên rất vui vẻ.

Đứa trẻ trong bụng La Vân, có thể bình an chào đời.

"Hoàng Quý phi, trẫm càng nhìn càng thấy nàng thông minh như băng tuyết."

Phần thưởng mà hắn dành cho ta chính là... lại tiếp tục ngủ với ta.

Ta thật sự không muốn cái phần thưởng này chút nào.

"Ngọc Xích, thực ra nàng dung nhan khuynh thành, đẹp nhất hậu cung. Chỉ đáng tiếc, nàng không hay cười, mà mỗi lần cười lại quá lạnh lẽo. Nếu nàng chịu quyến rũ một chút, nhất định có thể khuynh quốc khuynh thành."

Trong lòng ta, ta thầm chửi rủa hắn một vạn lần.

Quyến rũ cái tổ tiên ngươi ấy!

Trong cung này, nhiều nữ nhân đã mị hoặc ngươi chưa đủ hay sao?

Một ngày lại đòi hỏi hết cái này đến cái kia, tham lam vô độ!

Nhưng dù trong lòng chửi rủa, ngoài mặt ta vẫn dịu dàng liếc mắt đưa tình với hắn một cái.

Ta bắt chước Hoa khôi năm xưa đã từng liên thủ với ta.

Hồng Trần Vô Định

Nàng ấy cũng từng nhìn ta như thế... rồi chúng ta mỗi người một ngả.

Ta sẽ không bao giờ quên nàng ấy.

Nhưng, loại ác khuyển như ta, không xứng có tình yêu.

Đứa trẻ trong bụng La Vân cuối cùng cũng được sinh ra.

Là một bé gái.

Từ Thúy Hoa mặt mày xám xịt, không thể chấp nhận nổi.

Nàng ta không hiểu vì sao, dù đã mua chuộc Thái y, vậy mà đứa bé của La Vân vẫn bình an vô sự.

Bởi vì là nữ nhi, Tần Duệ không mấy quan tâm.

La Vân cũng chẳng được phong Phi.

Ngược lại, Dư Tài nhân sinh ra một tiểu Hoàng tử mập mạp, lập tức được phong làm Chiêu dung.

Về sự lạnh nhạt của Tần Duệ, La Vân không có bất kỳ oán giận nào.

Nàng ta chỉ ôm nữ nhi, vẻ mặt hoàn toàn mãn nguyện.

Hậu cung do ta quản lý nên trật tự rõ ràng, không ai dám làm càn, La Vân cứ thế yên ổn nuôi con, không tranh không đoạt.

Còn sau này có được sủng ái nữa hay không?

Ta quan sát một lúc, phát hiện La Vân không quan tâm.

Lúc tổ chức cung yến dưới danh nghĩa Hạ Cẩm Bình, người tham dự không phải La Vân, mà là muội muội của nàng ta.

Đó là đích nữ của La gia.

Cuối cùng, người tiến cung lại là La Vân.

Nghe nói, muội muội nàng ta mắc trọng bệnh.

"Không phải trọng bệnh đâu."

Tiểu Yến hạ giọng, ghé sát tai ta nói:

"Muội muội của nàng ấy có người trong lòng, phụ thân yêu thương nàng, nên không nỡ ép buộc."

La Vân bế nữ nhi đến cung của ta ngồi một lát.

Chuyện này quả thực hiếm thấy.

Bởi vì cung của ta không có khách.

Sau khi Quách Lệ Phi ngoan ngoãn an phận, nàng ta tránh ta như tránh rắn rết.

Tào Quý phi nếu không cần gặp sẽ không chủ động đến, trừ lần ta vừa lên làm Hoàng Quý Phi, nàng ta đến tỏ rõ lập trường muốn ôm đùi ta.

Lưu Chiêu Nghi cũng vậy.

Các nàng ngồi trước mặt ta quá lâu, cả người liền lạnh run.

Chỉ có La Vân là không cảm thấy gì.

"Mẹ kế đối với ta rất hà khắc. Ban đầu ta rất sợ bà ta, sau này liền thấy tê dại."

Ta lập tức hiểu ra.

Đây là một nữ nhân từ nhỏ đã sống trong sợ hãi và bất lực.

Bây giờ đã trải qua nhiều chuyện, ngược lại không còn biết sợ hãi là gì nữa.

"Hoàng Quý Phi, nói ra thì kỳ lạ, nhưng ta có cảm giác như người là thần hộ mệnh của ta vậy."

Ta không nhịn được bật cười.

Ta không phải thần hộ mệnh của nàng.

Chỉ là hết lần này đến lần khác, ta thực sự đã cứu nàng và đứa trẻ trong bụng nàng.

Những đứa trẻ lớn lên trong sợ hãi thường có trực giác rất mạnh. La Vân có linh cảm rằng ta đã cứu nàng.

Nhưng ta không có ý định nhận công lao, cũng không cho rằng nàng là một đồng minh đáng để kết giao.

"Chiêu Nghi, cứ sống yên ổn trong hậu cung đi."

La Vân nghe vậy mỉm cười một cái.

"Sống cả đời như vậy, có lẽ cũng không tệ."

Trước đây nàng luôn thấp thỏm không biết mẹ kế sẽ gả nàng đi đâu.

So với những điều không chắc chắn bên ngoài, hoàng cung dù tệ đến đâu, đối với nàng cũng là một nơi an thân.
 
Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run
Chương 22: Chương 22



Thật nực cười, ta, một kẻ tàn nhẫn nhất hậu cung lại trở thành người bảo hộ cho những nữ nhân này.

Tần Duệ muốn ta nhanh chóng sinh hoàng tử.

Hắn cần một đứa con lý tưởng.

Mẹ ruột phải xuất thân cao quý, dung mạo mỹ lệ.

Con phải thông minh, khỏe mạnh.

Dư Chiêu Dung sinh được hoàng tử trắng trẻo bụ bẫm, nhưng trong lòng Tần Duệ thực ra chẳng xem trọng nàng ta.

Lúc hưởng thụ thì thoải mái.

Xuống giường liền kén chọn đủ đường.

"Ngọc Xích, sinh cho trẫm một hoàng tử thật xuất sắc đi."

Tần Duệ làm ra vẻ muốn độc sủng ta.

Phụ thân ta thăng quan rồi.

Ông trở thành Thượng thư bộ Công.

Trong lục bộ, bộ Công có vẻ mờ nhạt nhất, nhưng dù sao Thượng thư vẫn là Thượng thư.

Bộ Công không quá nổi bật, nhưng lại là nơi béo bở.

Bộ Hộ tuy nắm nhiều ngân lượng, nhưng dễ bị dòm ngó.

Tiền bạc qua tay bộ Công thì có muôn vàn đường tắt.

Phụ thân ta rất giỏi kiếm tiền từ những vị trí như vậy, ông hài lòng mãn nguyện.

Ông gửi lời vào cung, nói rằng chuyện con cái, tốt nhất vẫn nên do chính ta sinh.

Phương Ngọc Thành học hành khá tốt, thân là muội muội ruột thịt của hắn, phụ thân muốn gả Phương Ngọc Nghiên vào một danh môn thư hương, làm chính thất.

Đưa nữ nhi vào cung làm phi tần cho hoàng thượng, tính ra cũng không lợi lộc gì.

Thăng quan tiến chức, con rể môn đăng hộ đối mới là mấu chốt để xây dựng mạng lưới quan hệ.

Ta hiểu rõ sắp xếp của phụ thân.

Học theo dáng vẻ lả lướt của hoa khôi kiếp trước, ta nũng nịu nhẹ một chút, khiến Tần Duệ đích thân ban hôn cho Phương Ngọc Nghiên.

Hắn sắc phong nàng làm chính thê của công tử Đại học sĩ Hàn Lâm Viện.

Phụ thân ta chắc chắn vui mừng đến phát điên.

Cả đời ông tiếc nuối vì không thi đậu tiến sĩ.

Giờ đây gả nữ nhi cho nhi tử của Đại học sĩ, xem ai dám nói nhà họ Phương không có nền tảng văn chương.

Ta và phụ thân đều giỏi lấy lòng Tần Duệ.

Hắn cũng vui vẻ nâng đỡ cha con ta.

Tiền triều và hậu cung bề ngoài trông rất hòa hợp.

Từ Thúy Hoa đổ bệnh.

Nàng ta từng sảy thai một lần.

Không thể đổ lỗi cho ai, chính nàng ta còn không biết mình mang thai, vậy mà còn cố sức nhảy khúc vũ uốn mình dâng Tần Duệ.

Nhưng nàng ta vẫn cắn răng khẳng định rằng chính ta đã hại nàng.

Ta đâu có thời gian để ý đến nàng ta.

Bởi vì, Hạ Cẩm Bình sắp c.h.ế.t rồi.

Nàng ta chỉ còn lại một hơi tàn, trơ mắt nhìn ta ngày càng củng cố địa vị trong hậu cung, nhìn nhà họ Phương dần dần có chỗ đứng ở tiền triều.

"Phương Ngọc Xích, ngươi là người thích hợp nhất để thay thế ta."

"Vì sao."

"Vì ngươi giống như nam nhân, mặt dày, vô sỉ, tàn nhẫn, thật sự quá tuyệt vời."

"Quan trọng nhất là, ngươi vĩnh viễn không thể yêu hắn."

16

Từ Thúy Hoa la hét rằng chính ta đã cho người bỏ thứ gì đó vào thức ăn của nàng, khiến nàng bị sảy thai.

Ta thỉnh cầu Tần Duệ:

"Không quan trọng ai là kẻ nàng nghi ngờ, chỉ cần nàng chỉ đích danh, lập tức đưa kẻ đó vào Thận Hình Ty, để chính nàng thẩm vấn."

Tần Duệ gật đầu.

Ta dẫn Từ Thúy Hoa đến Thận Hình Ty, đặt dụng cụ tra tấn vào tay nàng, từng cái một, dạy nàng cách sử dụng.

Nếu nàng thích, có thể đặt ta lên giá tra tấn, cũng được.

Nhìn thấy vết m.á.u còn lưu trên các dụng cụ, nàng liền ngã xuống ngất xỉu.

Ta lại sai người khiêng nàng về.

Đúng là phiền phức.

Sau khi trở về cung, Từ Thúy Hoa không nói một lời nào nữa.

Ta liền không để ý tới nàng ta, tập trung chăm sóc Hạ Cẩm Bình.

Tần Duệ có chút trầm ngâm:

"Ái phi, trẫm cảm thấy nàng hiểu Thận Hình Ty còn hơn cả trẫm."

Ta giả vờ không nghe thấy, chỉ một lòng hầu hạ Hạ Cẩm Bình.

Ta và Hạ Cẩm Bình phải tỏ ra tỷ muội tình thâm, Tần Duệ mới có lý do nói rằng người được chọn kế vị ngôi hoàng hậu là do tiên hoàng hậu cũng tán thành, như vậy ta lên ngôi hoàng hậu mới danh chính ngôn thuận.

Ta và Hạ Cẩm Bình vốn không có cái gọi là tỷ muội tình thâm, thậm chí chẳng thân thiết gì.

Nàng cả ngày ru rú trong Trung Dung, ta không có chuyện gì cũng chẳng tới làm phiền nàng.

Nhưng, nhất định phải diễn sao cho thật thân thiết.

Chúng ta diễn rất chăm chú.

Tần Duệ cũng tin thật.

Tên ngu ngốc này.

"Không ngờ hai nàng rất hợp nhau, Bình Nhi dịu dàng hiền thục, là điển mẫu của khuê tú. Khi mới thành thân, trẫm đã nghĩ, trẫm có đức gì mà cưới được một hiền thê như vậy."

Ta thầm nhổ nước bọt.

Một hiền thê như vậy, ngươi hành hạ đến mức sắp chết, thật đúng là có bản lĩnh.

Hạ Cẩm Bình thì lại cười cười:

"Nam nhân à, ngươi nghĩ họ ngu ngốc, nhưng thực ra không phải. Họ chỉ tin vào những gì có lợi cho họ mà thôi."

Ta và Hạ Cẩm Bình có thân hay không không quan trọng, quan trọng là phải có một câu chuyện hay.

Hắn muốn người đời ca tụng rằng hắn chung tình với chính thất, rằng người kế vị hoàng hậu cũng là một bậc hiền lương, không có sự tranh đoạt, hai đời hoàng hậu đều hòa thuận yêu thương lẫn nhau.

Ghi vào sử sách, nhìn thật đẹp đẽ làm sao.

Ta và Hạ Cẩm Bình vừa cười nhạo, vừa phối hợp diễn kịch cho Tần Duệ xem.

Hạ Cẩm Bình vì gia tộc mà phải c.h.ế.t một cách thể diện.

Ta vì phụ thân có đường tiến thân thuận lợi mà phải giúp nàng c.h.ế.t một cách thể diện.

"Phương Ngọc Xích, bất kể ngươi làm vậy vì điều gì, trước khi c.h.ế.t ngươi đã tận tâm chăm sóc ta, ta thực sự biết ơn ngươi. Ta nói cho ngươi biết điều ta hối hận nhất trong đời —"

Ta ghé sát tai nghe.

"Điều ta hối hận nhất, là đã từng thật lòng yêu hắn."

Chẳng bao lâu sau khi nói câu này, Hạ Cẩm Bình liền tắt thở.

Tần Duệ khóc vô cùng thảm thiết.

Hồng Trần Vô Định

Khóc thật lòng, khóc rất cảm động.

Hắn khóc như thể từng yêu Hạ Cẩm Bình đến mức khắc cốt ghi tâm vậy.

Nhưng nếu thật sự yêu, khi mới thành thân sao lại lạnh nhạt với nàng, suốt ngày chỉ biết sủng ái Quách Lệ Phi?
 
Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run
Chương 23: Chương 23



Nếu thật sự yêu, sao lại say mê Nhuyễn Phi, ba năm liền chỉ biết cưng chiều nàng ta?

Nghe nói suốt ba năm đó, quốc khố có bao nhiêu báu vật đều bị hắn đem dâng cho Nhuyễn Phi.

Nhưng cuối cùng, Nhuyễn Phi vẫn chết.

Nếu thật sự yêu, sao có thể để Đức Phi hoành hành ngang ngược trước mặt Hạ Cẩm Bình?

Quách Lệ Phi nói với ta:

Hồng Trần Vô Định

"Ta là gì chứ? Năm đó Đức Phi mới thật sự giẫm lên mặt mũi của Hoàng hậu mà đi."

Rõ ràng là hắn không yêu đến vậy.

Tần Duệ chỉ thích sự nhẫn nhịn và khoan dung của Hạ Cẩm Bình.

Hắn chỉ hoài niệm một nữ nhân có thể nhượng bộ vô hạn mà thôi.

Nhưng đến khi phát hiện nàng chán chường, không còn bận tâm đến hậu cung, để mặc Quách Lệ Phi lại khiến hậu cung rối loạn không chịu nổi, hắn mới cảm thấy không vừa ý.

Thời điểm Đức Phi kiêu ngạo nhất, Lục Chiêu Nghi sảy thai một cách khó hiểu.

Cũng chính Lục Chiêu Nghi từng rất hay cười.

Hậu cung quy tắc nghiêm ngặt, ai làm cái gì, làm như thế nào, sao có thể không tra ra được?

Tần Duệ thấy Đức Phi ngày càng quá đáng, liền chờ đến thời điểm thích hợp gán cho nàng một tội danh.

Hừm, vẫn là chiêu "tâng bốc rồi dìm chết" của Trịnh Vương g.i.ế.c đệ đệ ruột Cung Thúc Đoạn mà thôi.

Tần Duệ dùng chiêu "tâng bốc rồi dìm chết" để đối phó với Đức Phi và gia tộc của nàng.

Kiếp trước làm hình quan tàn nhẫn, ta biết rõ chiêu trò này hơn ai hết.

Khi muốn tâng bốc một người, tất nhiên phải dẫm lên vài kẻ khác. Nếu không, làm sao có thể làm nổi bật kẻ được tâng bốc đây?

Hạ Cẩm Bình chính là người bị giẫm nát dưới chân.

Giờ đây, Tần Duệ đã nắm trọn quyền hành, gia tộc của Đức Phi cũng chẳng còn chút ảnh hưởng nào trên triều đình. Hạ Cẩm Bình c.h.ế.t vào thời điểm thích hợp, đã đến lúc một kẻ cứng rắn như ta lên quản lý hậu cung cho hắn.

Ta thuận lợi trở thành kế hậu.

Sau khi ta đăng vị hoàng hậu, Tần Duệ bắt đầu sủng ái Vu Phượng Kiều.

Ta chẳng thèm quan tâm hắn sủng ái ai.

Làm hoàng đế, trước triều hắn thích giữ thế cân bằng, trong hậu cung cũng thích chơi trò này.

Ta ngồi lên ngôi hoàng hậu, hắn liền xoay người cưng chiều Vu Quý Phi.

Tốt thôi. Rất tốt. Nếu là nữ nhân mà hoàng thượng thích, thì ta cũng hết lòng yêu thương nàng ta.

Nếu có ai dám lơ là Vu Phượng Kiều, ta sẽ ngay lập tức trừng trị bằng hình phạt "thùng gỗ" – nhốt kẻ đó vào trong một cái thùng, chỉ lộ ra cái đầu, nhốt suốt mười hai canh giờ, ngay cả đại tiểu tiện cũng phải làm trong thùng.

Thậm chí ta còn cho khiêng cái thùng đến trước mặt Vu Phượng Kiều cho nàng ta xem.

Nàng ta không nhịn nổi mà ói ra.

Từ đó về sau, trong cung, ai ai cũng phải lấy Vu Phượng Kiều làm trọng.

Càng như vậy, nàng ta càng sợ ta.

"Hoàng thượng, nữ nhân tôn quý nhất hậu cung là hoàng hậu nương nương. Cớ sao chuyện gì cũng lấy thần thiếp đặt lên hàng đầu chứ?"

Tần Duệ thờ ơ:

"Hoàng hậu chính là nữ nhân tôn quý nhất. Trẫm yêu thích nàng, tất nhiên hoàng hậu cũng sẽ yêu thích nàng."

Ta hoàn toàn đồng tình với cách nói này.

Hoàng thượng yêu ai, ta liền đối tốt với người đó.

Hoàng thượng ghét ai, ta sẽ thay hắn dạy dỗ kẻ đó.

Chuyện đơn giản như vậy thôi.

Ta là hoàng hậu, nhưng không phải thê tử của hắn. Ta chỉ là một lưỡi d.a.o mượn thế lực của hắn mà thôi. Điều duy nhất ta muốn, chính là hưởng thụ kh*** c*m khi nhìn người khác kinh sợ.

Dường như cuối cùng Vu Phượng Kiều cũng đã hiểu rõ điều này.

"Hoàng hậu nương nương, nương nương... cầu xin người. Nếu có một ngày hoàng thượng không còn sủng hạnh ta, nếu phụ thân và mẫu thân ta phạm phải sai lầm gì, xin người hãy tha cho ta một con đường sống."

Ta mỉm cười, để lộ hàm răng trắng lạnh như tuyết.

"Hoàng thượng để ngươi sống, ta tất nhiên cũng sẽ để ngươi sống. Hoàng thượng nếu không muốn ngươi sống, vậy thì ta sẽ đối xử với ngươi thế nào, phải xem ý hắn."

Vu Phượng Kiều run rẩy toàn thân.

Ta không hiểu nàng ta sợ cái gì.

Rõ ràng hoàng thượng đối xử với nàng ta rất tốt, nhưng nàng ta lại cứ sợ hãi đến như vậy.

Vu Phượng Kiều sinh bệnh, từ chối thị tẩm, lấy cớ dưỡng bệnh mà không ra khỏi cửa.

Tần Duệ cũng không miễn cưỡng, chỉ lệnh cho thái y tận tâm chữa trị.

Hắn bắt đầu chuẩn bị tuyển tú, hậu cung sắp có thêm một nhóm tân nhân.

Từ Thúy Hoa từ sau khi sảy thai, sức khỏe vẫn luôn không tốt.

Mặt nàng ta ngày càng trắng bệch, trong mắt chứa đầy căm hận.

Nhà họ Từ không ngừng nịnh bợ phụ thân ta, muốn đưa Từ Thúy Liên vào cung.

Ta ngầm đồng ý, sau khi đã nhận được vô số lợi ích, phụ thân ta chấp nhận cho Từ nhị tiểu thư tham gia tuyển tú.

Dù tuổi tác nàng ta đã hơi lớn, nhưng chỉ cần vận hành một chút, cũng không phải là không thể vào cung.

Từ Thúy Hoa biết được ý định của gia tộc, tức giận đến phát điên.

Nàng ta rốt cuộc cũng hiểu, bản thân đã là một quân cờ bị vứt bỏ.

Gia tộc đã buông bỏ nàng ta.

Nàng ta chạy đến trước mặt Tần Duệ, kêu gào:

"Muội muội của thần thiếp tư chất nông cạn. Trước đây từng phạm sai lầm lớn, đã bị đuổi ra trang viên mấy năm. Làm sao có thể nhập cung?"

Tần Duệ nhìn nàng ta, trong mắt đầy vẻ chán ghét.

Hắn rất ghét loại người trở mặt phản bội gia tộc, hoặc có lẽ chỉ đơn giản là hắn đã chán ngủ với nàng ta rồi.

"Kẻ biết sai mà sửa, không gì đáng quý hơn. Từ chiêu nghi là tỷ tỷ, lại quá hà khắc với muội muội rồi."

Ánh sáng trong mắt Từ Thúy Hoa hoàn toàn tắt lịm.

17

Tuyển tú lần nữa chọn ra một nhóm tân nhân.

Điều bất ngờ là Phương Ngọc Doanh không tham gia.

"Muội ấy không muốn nhập cung sao?"

Ta hỏi phụ thân.

"Con trai của Tổng đốc Nam tỉnh đã để mắt đến nó."

Phụ thân giải thích.

Ta khẽ gật đầu.

Con trai Tổng đốc Nam tỉnh có ngoại gia ở kinh thành, đang theo học ở đây, lại kết giao bằng hữu với Phương Ngọc Minh.

Cũng là một mối hôn sự tốt.
 
Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run
Chương 24: Chương 24



"Muội muội đều đã có nơi chốn thích hợp, cũng rất tốt."

Thực lòng mà nói, ta cũng không quá kỳ vọng vào Phương Ngọc Doanh. Nàng còn nhỏ, ta hoài nghi liệu có thể giữ được lòng Hoàng thượng hay không.

Một tiểu tử nhà quan lại, bị một thiếu nữ mê hoặc, vẫn dễ dàng thao túng hơn.

Hai muội muội của ta đều có chốn tốt để nương thân, Phương gia nhờ đó mà kết giao được với cả văn võ bá quan trong ngoài kinh thành.

Ngôi vị hoàng hậu của ta càng thêm vững chắc.

"Ái nữ của ta, mau chóng sinh cho hoàng thượng một hoàng tử đi."

Giờ đây, hai muội muội không vào cung, ta chỉ có thể tự mình sinh con.

Thật phiền phức.

Ta sai thái y chẩn đoán, đều nói thân thể ta không có vấn đề gì.

Tần Duệ cũng xem như tốt với ta, mỗi tháng dành ra ba bốn ngày chung giường chung gối với ta.

Nhưng ta nghi ngờ không biết lũ quỷ dưới địa phủ có giở trò hay không, biết đâu lại an bài cho ta một mệnh cách vô sinh.

Kiếp này đã biến ta thành nữ nhân, bọn chúng thế nào cũng nghĩ đủ cách để ta phải chịu khổ.

Nữ nhân mà không thể sinh con, dường như là một trọng tội.

Cũng đúng, nữ nhân có ích gì đâu, cưới vợ chẳng phải chỉ để sinh con hay sao? Nếu chỉ để thỏa mãn nh*c d*c, hà tất gì phải cưới chính thê hay nạp thiếp, kỹ viện đầy rẫy mỹ nhân.

Lấy vợ là để sinh con.

Tần Duệ chưa từng cho ta uống loại thuốc gì kỳ lạ, thậm chí còn rất mong ta mang thai.

Giờ đây nếu ta sinh một hoàng tử, đó sẽ là đích tử mà hắn đang mong chờ.

"Khi xưa tiên hoàng hậu có thai, trẫm đã vô cùng kỳ vọng. Chỉ tiếc..."

Tiếc cái gì chứ?

Năm đó, Hạ Cẩm Bình vất vả mang thai, bị Quách Lệ Phi và Đức Phi thay phiên giày vò, tức đến sảy thai, Tần Duệ không hề hé răng nửa lời.

Từ đó, Hạ Cẩm Bình thương tâm mà sinh bệnh, không bao giờ hồi phục.

Chỉ là... ta thực sự không có hứng thú với việc sinh con.

Nhi tử của Tào Quý Phi và nhi tử của Lưu Chiêu nghi, ta nhìn qua, đều không tệ.

Tần Duệ liên tục tuyển tú, hậu cung chắc chắn sẽ có thêm nhiều hoàng tử.

Ta có thể đi một con đường khác.

Ta phải nắm chắc quyền lực của hoàng hậu, sau đó đưa tin ra ngoài, nói rằng ta muốn chọn một hoàng tử có tư chất xuất sắc để nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của mình.

Như vậy, tất cả những phi tần có hoàng tử đều sẽ đến lấy lòng ta.

Phương Ngọc Nghiên gửi tin đến , nói rằng muội phu của nàng ấy đã trúng tuyển nhập cung.

Nàng ấy nói rằng muội phu rất ái mộ Tần Duệ.

Phương Ngọc Nghiên bảo, đó không phải là một nữ nhân thích hợp để vào cung. Vì sự an toàn của gia tộc phu quân, nàng ấy muốn ta tìm cách trừ khử nữ nhân này.

Ta rất thích kiểu giao tiếp này của Phương Ngọc Nghiên.

Không vòng vo, không quanh co.

Ta quan sát một thời gian, đúng thật, Lư Y Y rất mê muội Tần Duệ, là một kẻ ngu xuẩn.

Trong hậu cung, kể cả Quách Lệ Phi, dù có thật lòng với hoàng đế cũng không ai yêu đến mức như vậy.

Nàng ta si mê ngay cả bóng dáng của Tần Duệ.

"Hoàng hậu, hãy nghĩ cách để Lư Chiêu Dung biết an phận."

Đây là chỉ dụ của Tần Duệ.

Ta gật đầu.

Nữ nhân ngốc nghếch này, cứ nghĩ tình yêu của mình có giá trị lắm.

Nàng ta lúc nào cũng bày tỏ sự ái mộ dành cho Tần Duệ mà không hề phân biệt hoàn cảnh.

"Bệ hạ, thần thiếp thích nhất là bút pháp của người."

"Bệ hạ, đây là khúc nhạc người yêu thích nhất, thần thiếp đã luyện tập rất lâu."

"Bệ hạ, đây là bánh hồng đậu hoa hồng mà người thích nhất, thần thiếp tự tay làm cho người."



Thật ra, trong hậu cung có một nữ nhân như Lư Y Y, ta lại thấy không tệ.

Nàng yêu thích hoàng thượng một cách thẳng thắn, dù ngu ngốc nhưng lại chân thành.

Đôi khi ta cũng tự hỏi, rốt cuộc là Lư Y Y quá ngốc hay Tần Duệ quá lạnh lùng?

Lúc tuyển tú, Lư Y Y biểu hiện không thích hợp, Tần Duệ có thể loại nàng ra ngay từ đầu.

Thế nhưng, khi nhìn thấy một nữ nhân si mê mình đến vậy, hắn chẳng thèm quan tâm, cứ giữ nàng lại trong hậu cung.

Tuyển tú kéo dài bốn ngày, trùng hợp đúng ngày chọn Lư Y Y thì Lục Chiêu Nghi mang thai, ta phải lo liệu chuyện đó.

Nếu không, có lẽ ta đã trực tiếp loại bỏ nàng ngay lúc đó.

Tần Duệ mang nàng vào cung, ban đầu còn cảm thấy mới lạ được hai ngày, rồi sau đó lại chê nàng ngu ngốc, đắm chìm trong tình yêu quá lố.

"Vẫn là hoàng hậu tốt nhất, điềm tĩnh đoan trang, cư xử có chừng mực."

Ta cười thầm trong bụng, yêu thích hắn cũng không được, không yêu thích hắn cũng không xong, chỉ có giả vờ yêu thích hắn mới khiến hắn hài lòng nhất.

Thực ra, kẻ ngu xuẩn nhất chính là Tần Duệ.

Nhưng hắn là hoàng đế, lời hắn là thánh chỉ.

Nếu muội muội ta và Tần Duệ đều cho rằng Lư Y Y nên bị trừ khử, vậy thì ta sẽ giúp nàng ra đi.

Vào những ngày giá rét nhất, ta ra lệnh để nàng đến Phật đường lạnh lẽo, chép kinh cầu phúc cho hoàng thượng, ép nàng mắc bệnh phổi.

Bệnh phổi thật tốt, thật tuyệt vời.

Lư Y Y vừa ho ra máu, vừa thêu hà bao cho Tần Duệ.

Thật cảm động làm sao!

Nhưng ta không hiểu nàng ta làm vậy để làm gì.

Nàng ta tưởng mình có thể khiến Tần Duệ cảm động?

Kết quả là, Tần Duệ chỉ khen ta:

"Hoàng hậu luôn biết cách giải quyết phiền não giúp trẫm."

Phiền thật, mọi tiếng xấu đều do ta gánh thay hắn.

Nhưng ta vẫn chừa lại một đường lui.

Lúc bảo nàng chép kinh, ta đã nói rõ, các phi tần tự nguyện, việc này chắc chắn có hại cho sức khỏe, nhưng có thể cầu phúc kéo dài tuổi thọ cho hoàng thượng.

Hồng Trần Vô Định

Quách Lệ Phi cùng những phi tần khác đều không dám nhận lời, chỉ có Lư Y Y là bất chấp tất cả.

Đây là một ván cờ đã bày sẵn, nàng tự nguyện nhảy vào, ta chỉ giúp nàng hoàn thành tâm nguyện mà thôi.

Ta đề nghị với Tần Duệ nên trọng thưởng cho Lư gia.
 
Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run
Chương 25: Chương 25



Phương Ngọc Nghiên gửi tin đến, nói rằng mẹ chồng nàng ngày nào cũng nhớ thương con gái, đến mức khóc sướt mướt.

Vị mẹ chồng này rất khó đối phó, Phương Ngọc Nghiên bị đặt ra đủ loại quy củ.

Muội ấy hy vọng ta làm cho Lư Y Y càng thảm hại hơn.

Ta thật thích vị muội muội này, có thù tất báo, không che giấu chút nào.

Nếu Lư Y Y đã ho ra máu, ta liền tiết lộ một tin tức rằng, dùng m.á.u để chép kinh sẽ càng thành tâm, càng có thể tiêu tai giải nạn.

Lư Y Y không chịu chữa bệnh nữa, mỗi ngày ho ra máu, lấy m.á.u chép kinh, rồi dâng lên cho Tần Duệ.

Tần Duệ ghét bẩn, ra lệnh cho đại thái giám trực tiếp đốt đi.

Gần đây, hắn đang say mê Từ Thúy Liên, ngày nào cũng sủng hạnh nàng ta, vui vẻ không ngớt.

Từ Thúy Hoa tức đến phát điên, bị nhiễm phong hàn, Tần Duệ càng thêm chán ghét nàng.

Ta cứ nghĩ Từ Thúy Liên sẽ hận ta đến tận xương tủy.

Dù gì thì năm xưa ta chính là người khiến thanh danh nàng ta bị bôi nhọ.

Kết quả, nàng ta lại rất kính trọng ta.

"Tỷ tỷ thật thiển cận, không nhận ra thủ đoạn và sự nhẫn nại của hoàng hậu nương nương. Gia tộc đã nói rõ, hoàng hậu nương nương mới là chỗ dựa của ta trong hậu cung."

Ta gật đầu, xem ra bây giờ Từ gia cuối cùng cũng nhìn thấu tình hình rồi.

Nếu đã vậy, Từ gia và Phương gia chung một trận tuyến, ta đương nhiên sẽ nâng đỡ Từ Thúy Liên.

Không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có bạn bè mãi mãi, chỉ có lợi ích vĩnh cửu.

Chứng kiến quan hệ giữa ta và Từ Thúy Liên, Từ Thúy Hoa tức giận đến mức mặt mày tái mét.

"Từ Thúy Liên, ngươi điên rồi sao? Sao lại đi cấu kết với nữ nhân lòng dạ rắn rết kia?"

"Tỷ tỷ, tam muội đã được gả cho thiếu gia Phương gia là Phương Ngọc Minh rồi."

Đúng vậy, Từ gia và Phương gia đã kết thân.

Từ Thúy Hoa tức giận đến mức mặt không còn chút huyết sắc.

"Vậy những khổ sở mà ta đã phải chịu thì tính là gì?"

"Tỷ tỷ, tỷ quá vô dụng rồi."

18

Lư Y Y và Từ Thúy Hoa đều đã hấp hối.

Ta ra lệnh cho Thái y viện dốc toàn lực chữa trị cho cả hai.

Vấn đề là, hai kẻ tự chuốc họa vào thân này lại không chịu uống thuốc tử tế.

Ta còn có thể làm gì nữa đây?

Cuối cùng, Lư Y Y đi trước một bước.

Từ Thúy Hoa vẫn còn đang giãy giụa, nhưng ngay lúc này, Từ Thúy Liên lại có tin vui, nàng đã mang thai.

Tin tức này khiến Từ Thúy Hoa hoàn toàn sụp đổ, không lâu sau cũng đi theo Lư Y Y.

Lục Doanh Chi đánh giá về Từ Thúy Hoa:

"Không có bản lĩnh nhưng lại có tính khí quá lớn."

Lục Doanh Chi chính là vị Lục Chiêu Nghi từng hoạt bát lanh lợi, nhưng sau này lại trở nên ít nói.

Sau khi nàng mang thai, được sắc phong làm phi, dù sinh ra chỉ là một công chúa.

Phụ thân của nàng phạm phải một chút sai lầm, nàng không còn cách nào khác đành tìm ta cầu xin.

Ta bảo nàng cứ tiếp tục tươi cười vui vẻ, lại nhanh chóng có thêm một đứa con, mọi chuyện tự khắc sẽ được giải quyết.

Dù gì thì, các quý nữ trong kinh thành đều bị dạy dỗ quá nghiêm khắc, hiếm ai có thể vui vẻ hồn nhiên như nàng.

Lục Doanh Chi rất nghe lời, chẳng bao lâu sau liền có thai.

Ta cũng bảo nàng, đừng có lúc nào cũng kéo dài một khuôn mặt lạnh lẽo vô hồn, làm vậy chẳng có tác dụng gì.

Ở kiếp trước, ta từng làm quan hình ngục, gặp nhiều kẻ biết co biết duỗi, ta cũng không tiện mà tra tấn quá mức.

Cuối cùng, bọn họ có thể sống sót và trở thành đại thần phò tá tân hoàng, còn ta thì nhận một ly rượu độc kết thúc cuộc đời.

Cho nên, bất kể là gì, biết cúi đầu mà sống, mới là đạo lý cao thâm nhất.

Thực ra, nếu Hạ Cẩm Bình biết cách co duỗi, nàng chưa chắc đã không làm được.

Chỉ là, nàng vốn đã chẳng hề thích cái hậu cung mục nát này, nàng chỉ muốn nhanh chóng đi đầu thai.

Còn ta, lại không may bị ném vào đây.

Nhưng thật ra ta không thấy có gì không tốt cả, nữ nhân tranh đấu với nhau, cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt.

So với nam nhân tranh đấu, không có gì là đẫm m.á.u cả.

Lư Y Y và Từ Thúy Hoa c.h.ế.t đi, Tần Duệ ban cho không ít thể diện.

Kiếp trước ta đã chứng kiến quá nhiều kẻ c.h.ế.t không toàn thây, cảm thấy chuyện của nữ nhân trong cung cũng thật ôn hòa.

Tại sao lúc nào cũng nói hậu cung là nơi ăn thịt người?

Cứ như thể chỉ có nữ nhân mới biết giở trò hiểm độc.

Chẳng lẽ nam nhân tranh đoạt quyền lực không ăn thịt người sao?

Cuối cùng, đến thể diện bọn họ cũng không còn.

Từ Thúy Liên sinh ra cũng là một bé gái.

Tần Duệ thất vọng ra mặt, từ đó trở nên lạnh nhạt với nàng.

Hoàng thượng thích gì, không ai đoán trước được.

Phương Ngọc Doanh gửi thư cho ta, nói rằng Tổng đốc Nam tỉnh muốn tiến cống nữ nhân vào cung.

Nàng là con vợ lẽ, nhưng đã được bồi dưỡng cẩn thận.

"Tỷ tỷ, nữ tử này đã có người trong lòng, bị ép tiến cung, có lẽ tinh thần sẽ sa sút. Tuy nhiên, phụ thân và nhạc phụ muội là Tổng đốc Nam tỉnh có qua lại lợi ích thường xuyên, gần đây hoàng thượng tỏ ra bất mãn với nhạc phụ muội. Nữ tử này có được sủng ái hay không, ảnh hưởng rất lớn."

Ta rất thích Phương Ngọc Doanh, nàng nói chuyện rõ ràng, trực tiếp, mục tiêu cụ thể.

Nghe nói, hai vị di nương thấy ta được phụ thân yêu thích nhất, bèn nuôi dạy nữ nhi theo tiêu chuẩn của ta.

Bọn họ không quá yểu điệu mềm mại, nhưng làm việc luôn ưu tiên lợi ích, bình tĩnh sắc sảo, nên sống rất tốt.

Ai nấy đều nói Phương gia giỏi dạy dỗ nữ nhi.

Thật buồn cười, ta và hai muội muội đều không dính dáng gì đến hiền lương thục đức, thế mà lại càng như cá gặp nước.

Mạnh Hiền Nhã vào cung rồi.

Hồng Trần Vô Định

Nàng thực sự rất đẹp.

Đến mức mà Tần Duệ nhìn nàng không rời mắt.

Có người xì xào bàn tán, nói rằng nàng đẹp chẳng kém gì Nhuyễn Phi năm đó.
 
Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run
Chương 26: Chương 26



Nhuyễn Phi đẹp đến mức nào ư?

Cung điện nàng từng ở, bên trong treo đầy tranh vẽ của nàng.

Thật sự giống như tiên tử nơi tiên cảnh vậy.

Nàng chính là mỹ nhân mà Tần Duệ quý trọng nhất, chỉ tiếc là thời gian sở hữu lại quá ngắn ngủi.

Bây giờ, Mạnh Hiền Nhã xuất hiện, lấp đầy khoảng trống đó.

Tốt rồi, cả hậu cung đều thất sủng.

Ta chẳng quan tâm, thậm chí còn cảm thấy rất vui vẻ.

Tổng đốc Nam tỉnh đã vững vàng trên chiếc ghế của mình, liên minh giữa phụ thân ta và hắn ta cũng càng thêm bền chặt.

Mạnh Hiền Nhã quả thực lúc nào cũng đầy tâm sự, che giấu thế nào cũng không nổi.

Ta đành gọi nàng đến bên cạnh mình.

“Nếu ngươi còn mải nhớ đến nam nhân khác, để hoàng thượng biết được, hắn sẽ thương xót ngươi, không nỡ làm gì ngươi. Nhưng đến lúc đó, tình lang của ngươi có lẽ sẽ bị ngũ mã phanh thây. Nghe nói trước khi bị phanh thây, còn bị thiến một lần.”

Mạnh Hiền Nhã bị ta dọa đến ngẩn người, run rẩy không thôi.

Ta nhe răng cười, nói tiếp:

“Hắn ta còn chưa thành thân, ngươi nhẫn tâm để hắn tuyệt hậu sao? Ngũ mã phanh thây rồi, luân hồi cũng chẳng làm người được nữa, từng mảnh từng mảnh thịt sẽ bị ném vào súc sinh đạo. Ngươi có sợ không, mỗi đêm nằm mộng, hắn sẽ toàn thân đầy máu, tìm đến ngươi?”

Mạnh Hiền Nhã trợn trắng mắt, ngất ngay tại chỗ.

Tỉnh lại, nàng bắt đầu ăn uống đầy đủ, đối với Tần Duệ cười tươi như hoa.

Nhưng ánh mắt nàng nhìn ta dường như chất chứa oán hận.

Chậc, thật là kẻ không biết điều.

Ngươi nên hận ta sao? Ngươi nên hận phụ thân mình, hận Tần Duệ, chứ tuyệt đối không nên hận ta.

Ta hỏi Tào Quý Phi, vì sao sau khi sinh con, nàng không thể giảm cân được.

Tào Quý Phi cúi đầu, giọng có chút xấu hổ.

“Hồi bẩm hoàng hậu nương nương, lúc mang thai, thần thiếp không kiềm chế được, ăn quá nhiều, dạ dày nới rộng, thực sự là luôn cảm thấy đói.”

Ta lệnh cho Thái y viện kê đơn thuốc dưỡng thai cho Mạnh Hiền Nhã, đồng thời kê thêm thuốc kiện tỳ khai vị.

Tần Duệ muốn ngủ với nàng ta bao nhiêu thì ngủ, ta cũng không cản.

Cứ ngủ đi, nhanh chóng ngủ ra một đứa trẻ cho rồi.

Chẳng bao lâu, Mạnh Hiền Nhã đã mang thai, lại còn ăn rất tốt.

Hết thảy sơn hào hải vị cứ liên tục được đưa vào cung của nàng ta.

Không lâu sau, nàng ta trở nên tròn trịa, mũm mĩm.

Sau khi sinh ra một tiểu hoàng tử bụ bẫm, nàng vẫn ăn uống rất ngon miệng.

Lúc này, Tần Duệ không hài lòng nữa.

Ta đã biến Mạnh Hiền Nhã xinh đẹp mảnh mai trở thành một kẻ béo ú.

“Phương Ngọc Xích, nàng làm vậy, là vì ghen sao?”

Ta lắc đầu liên tục, dùng giọng điệu ngây thơ vô tội mà hoa khôi kiếp trước từng nói với ta:

“Hoàng thượng, thần thiếp chỉ không muốn Mạnh Chiêu Nghi giống như Nhuyễn Phi năm đó, yểu mệnh mà qua đời.”

Tần Duệ nghe xong, cũng cảm thấy ta nói rất có lý.

Hồng nhan bạc mệnh, lúc mới vào cung, cổ tay của Mạnh Hiền Nhã gầy yếu như cành liễu.

Giờ thì mập mạp khỏe mạnh, chắc chắn không dễ c.h.ế.t yểu nữa.

Có điều, Tần Duệ cũng chẳng muốn ngủ với nàng ta nữa.

Ta báo cho Mạnh Hiền Nhã biết, tình lang của nàng đã cưới một mỹ nhân Giang Nam, eo thon chỉ bằng một vòng tay.

Nàng cúi đầu, sờ lên vòng eo đầy thịt của mình, rồi nở một nụ cười nhẹ nhõm.

"Lạc thú của vị giác, cũng là một niềm vui lớn."

Mạnh Hiền Nhã chẳng mấy chốc đã trở thành bạn thân của Tào Quý Phi, mỗi ngày cùng nhau ăn uống thỏa thích.

Để bù đắp cho Tần Duệ, ta moi móc từ đám tần phi cấp thấp ra một bông hoa xinh đẹp, đưa đến trước mặt hắn.

Ngày xưa, khi cùng Vu Phượng Kiều vào cung, còn có ba mỹ nhân được tiến cống từ các địa phương. Trong đó, có một người khi đó chỉ mới mười bốn tuổi, tuổi còn nhỏ nên rất nhát gan.

Giờ đây nàng đã trưởng thành, dung nhan tuyệt mỹ, chỉ tiếc vì quá nhút nhát mà bị chôn vùi cho đến tận bây giờ.

Một mỹ nhân xinh đẹp, chỉ cần nói chuyện lớn tiếng một chút thôi, là mắt đã đỏ hoe.

Tần Duệ có lẽ chưa từng trải qua kiểu này.

Có lẽ vì tuổi đã lớn, Tần Duệ thực sự rất thích nữ nhân nhút nhát như một con thỏ nhỏ này.

Hắn hơi nghiêm giọng một chút, nàng đã hoảng sợ cúi đầu, run rẩy.

Kết quả, cả hậu cung lại lần nữa thất sủng, Tần Duệ chỉ sủng ái một mình Nguyệt Chiêu Dung.

Dẫu vậy, các nữ nhân trong cung dường như cũng đã quen với việc này.

Vu Phượng Kiều bắt đầu kết bạn với Quách Lệ Phi, cùng nhau tụng kinh niệm Phật.

Phụ thân của nàng ta, Binh bộ Thượng thư Vu Thủ Cương, gần đây bị chèn ép rất dữ, Tần Duệ không hài lòng với vị cữu cữu này.

Nói đi cũng phải nói lại, Vu Thủ Cương thực sự bất tài, có thể ngồi vào vị trí này, hoàn toàn là nhờ quan hệ họ hàng với hoàng thất.

Tần Duệ muốn khai chiến, mà vị cữu cữu này chẳng giúp ích được gì.

Quan hệ giữa tổng đốc trấn thủ địa phương và Binh bộ luôn rất vi diệu, chẳng hạn như cả nhạc phụ của Phương Ngọc Doanh là Tổng đốc Nam tỉnh, cũng cực kỳ xem thường Vu Thủ Cương.

Vu Phượng Kiều lại lâm bệnh, bệnh tình vô cùng nghiêm trọng.

19

Tần Duệ là biểu ca của Vu Phượng Kiều.

Dù không có tình phu thê, cũng có tình huynh muội.

Nể mặt Vu Phượng Kiều, cuối cùng Tần Duệ cũng để cữu cữu của mình toàn thân mà lui.

Vị trí Thượng thư bộ Binh đổi thành một quan viên được các tướng lĩnh địa phương như Tổng đốc Nam tỉnh ủng hộ.

Cũng chính là người của phe phụ thân ta.

Ta mang thai, Tần Duệ trong lòng hân hoan.

Phụ thân Phương Tẫn Tâm từ Thượng thư bộ Công thăng lên Thượng thư bộ Hộ.

Tần Duệ vừa nâng đỡ nhạc phụ, vừa hi vọng lần này, từ bụng ta, có thể chào đời một hoàng tử xứng đáng với thân phận.

Vu Phượng Kiều miễn cưỡng khỏi bệnh, nhưng để lại di chứng, từ nay về sau chỉ có thể dựa vào thuốc mà duy trì sinh mệnh.

Hồng Trần Vô Định

Nàng ta, từ một tiểu thư kiêu ngạo, bướng bỉnh, giờ chỉ còn là một hồn ma lững lờ trong hậu cung.
 
Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run
Chương 27: Chương 27



Ta lệnh cho Thái y viện đem tất cả dược liệu tốt nhất đưa cho nàng dùng.

Bá quan triều đình đều khen ta là hiền hậu.

Ta cười muốn chết.

Hiền cái rắm!

Mạnh Hiền Nhã liếc mắt đến tận trời.

“Thật là, cái loại người gì cũng có thể thành thần muối, mặn ghê gớm!”

Nàng ta vẫn không ưa ta, nhưng đã không còn hận ta nữa.

Như thế mới đúng.

Không ưa thì có thể, nhưng hận ta thì quá mức ngu xuẩn.

Ta làm mọi chuyện, có chuyện nào không phải do Tần Duệ ngầm đồng ý?

Nếu không, ta việc gì phải gây khó dễ cho những nữ nhân này?

Khi ta mang thai, trong cung lại có thêm một tân nhân.

Chính là ái nữ của Tả Đô đốc, vừa vào cung đã được phong làm Huệ Phi.

Có lẽ chờ Vu Phượng Kiều c.h.ế.t đi, vị trí Quý phi bỏ trống, thì Huệ Phi sẽ trở thành Huệ Quý phi.

Huệ Phi không quá xinh đẹp, nàng vào cung đơn giản là vì chiến sự đã cận kề, Tả Đô Đốc sắp ra trận.

Nàng là lá bùa may mắn cao quý, là biểu tượng trấn an các tướng lĩnh võ quan.

Tần Duệ miễn cưỡng thị tẩm nàng ta vài lần.

So với Nguyệt Chiêu Dung, dung mạo của Huệ Phi thực sự một trời một vực.

Tần Duệ không muốn ủy khuất chính mình, vẫn thích thị tẩm Nguyệt Chiêu Dung hơn.

Ta hiểu hắn.

Kiếp trước ta cũng là nam nhân, dù đến c.h.ế.t vẫn là xử nam, nhưng cũng từng rung động trước mỹ nhân.

Bảo đặt mỹ nhân qua một bên, đi ngủ với người không đẹp, đó là hành hạ chính mình, hoặc là b**n th**.

Dẫu ai cũng bảo quân vương không nên ham mê sắc đẹp, nhưng thực tế, thứ quân vương yêu nhất vẫn luôn là mỹ nhân.

Huệ Phi có cơ hội là bắt đầu chèn ép Nguyệt Chiêu Dung, coi nàng như cái gai trong mắt.

Toàn bộ hậu cung đều không hài lòng với nàng ta.

Vì sao ư?

Vì ngay cả ta, một hoàng hậu còn chưa lên tiếng, nàng ta đã nhảy dựng lên trước rồi.

Nguyệt Chiêu Dung là ta chọn cho hoàng thượng, chẳng bao lâu nữa sẽ thăng thành Chiêu Nghi, chỉ cần tìm được một cái cớ và thời điểm thích hợp.

Thế mà bây giờ, Huệ Phi lại tự cho mình là chính thất, ra dáng phu nhân chèn ép thiếp thất.

“Nàng ta nghĩ mình là ai? Hoàng thượng chỉ thuộc về một mình nàng ta sao?”

Lục Doanh Chi nghe mà buồn cười.

“Chẳng qua đều là vì miếng cơm mà thôi, cần gì đâu.”

La Vân cũng cảm thấy Huệ Phi dư thừa chuyện.

Ta rất đồng ý với lời của La Vân.

Đều là vì sống sót mà thôi, cần gì phải như gà chọi đấu đá nhau như vậy?

Kiếp trước là một ác khuyển, ta cũng không phải thấy người là cắn.

Hoàng đế bảo cắn ai, thì mới cắn người đó, hiểu chưa!

Huệ Phi cứ thế nhằm vào Nguyệt Chiêu Dung mà cắn, dọa nàng ta đến đổ bệnh.

Tần Duệ không có mỹ nhân để ngủ, trong lòng bực bội không thôi.

Hắn lại tìm đến Từ Thúy Liên, người biết cách hầu hạ hắn, để tạm thời lấp chỗ trống.

Kết quả, Huệ Phi lại bắt đầu nhằm vào Từ Thúy Liên không tha.

“Hoàng hậu nương nương, Huệ Phi bị mất trí rồi sao? Hoàng thượng sủng hạnh ai, nàng ta cũng đối địch, rốt cuộc nàng ta muốn làm cái gì đây?”

Tần Duệ cảm thấy vô cùng bức bối, chỉ có thể lại tìm đến Dư Chiêu Dung.

Hắn thực ra rất thích ngủ với Dư Chiêu Dung, nhưng lại ghét nàng ta quá mức lẳng lơ, không đủ đoan trang, nên mãi chẳng chịu thăng vị phần cho nàng.

Nam nhân ấy mà, vừa thích nữ nhân phong tình, lại vừa không muốn họ quá lẳng lơ, tốt nhất là phải biết giữ ý một chút.

Dư Chiêu Dung lại không giỏi cái khoản “giữ ý” này.

Nhưng vừa hay, khi ấy Nguyệt Chiêu Dung lại đổ bệnh, Từ Thúy Liên bị đánh đến rách miệng, không thể thị tẩm, vậy nên Tần Duệ đành quay lại với Dư Chiêu Dung.

Xong việc, Huệ Phi liền chạy đến tẩm cung Dư Chiêu Dung, nắm tóc nàng ta mà chửi rủa:

“Đồ hồ ly tinh, thứ lẳng lơ hạ tiện!”

Dư Chiêu Dung vốn chẳng phải nữ nhi nhà danh môn khuê tú, cũng chẳng phải người câu nệ thể diện.

Nàng ta thà rằng xõa tóc bù xù mà chạy đến trước hồ nước ở ngự uyển, lớn tiếng gào khóc gọi con trai mình:

“Loan nhi, mẫu thân có lỗi với con, Loan nhi, mẫu thân thật vô dụng! Một người mẫu thân thấp hèn như ta chẳng thể mang lại gì cho con cả, chi bằng c.h.ế.t quách đi thôi. Hoàng thượng, thần thiếp hầu hạ người bao lâu nay, xin người hãy rủ lòng thương, bảo vệ Loan nhi!”

Tiểu hoàng tử Tần Loan cũng quỳ trước mặt hoàng đế, khóc rống không thôi.

Tần Duệ phất tay áo một cái, chẳng những không trách tội mẹ con Dư Chiêu Dung, mà còn thuận thế phong nàng ta làm Dư Chiêu Nghi.

Hồng Trần Vô Định

Huệ Phi tức đến mức giậm chân bành bạch.

Tần Duệ cũng không trách phạt nàng ta.

Không còn cách nào khác, phụ thân nàng ta – Tả Đô đốc còn đang liều mình nơi sa trường, thế thì sao có thể trừng phạt nữ nhi nhà người ta được chứ?

Bực bội quá, Tần Duệ dứt khoát ngày ngày vùi đầu xử lý chính sự, không đến hậu cung thị tẩm bất kỳ ai nữa, để tránh chuyện Huệ Phi lại làm ầm lên.

Thỉnh thoảng có thời gian rảnh, hắn liền đến thăm Vu Phượng Kiều.

Tiểu biểu muội của hắn chỉ còn thoi thóp hơi tàn, Tần Duệ bỗng cảm thấy áy náy.

Nào ngờ, chẳng biết ai đã nói gì với Huệ Phi, để nàng ta biết rằng, chỉ khi Vu Phượng Kiều c.h.ế.t đi, thì vị trí Quý phi mới bị bỏ trống.

Vậy nên nàng ta ngày ngày chạy đến chọc giận Vu Phượng Kiều, chỉ mong nàng ta chóng c.h.ế.t đi.

Cung nhân của Vu Phượng Kiều tìm đến ta, hỏi xem có loại thuốc nào giúp nàng ta c.h.ế.t nhanh một chút không.

“Muội muội, đâu cần phải vậy, cứ thảnh thơi mà sống. Muội không chết, nàng ta mới càng sốt ruột.”

Ta đích thân đến an ủi nàng ấy.

Vu Phượng Kiều lắc đầu:

“Ta không muốn sống nữa, nhưng ta muốn bôi nhọ Huệ Phi, muốn phụ thân nàng ta thắng trận trở về với công danh hiển hách, rồi tận mắt chứng kiến nữ nhi của mình bị nhốt vào lãnh cung.”

Ta hiểu nàng ta muốn làm gì, liền phái Tiểu Đinh Tử đến bên cạnh nàng.
 
Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run
Chương 28: Chương 28



Tần Duệ dù thế nào cũng không chịu ngủ với Huệ Phi, nàng ta liền dồn toàn bộ tâm trí vào chuyện chọc giận Vu Quý phi.

Mỗi lần nàng ta đến, Vu Phượng Kiều đều ho ra máu, rồi Tiểu Đinh Tử lại chạy đến trước mặt hoàng đế, nức nở khóc lóc:

“Hoàng thượng, hoàng thượng, Quý phi nương nương nói rằng, năm xưa biểu muội không hiểu chuyện, phụ bạc tấm chân tình của biểu ca, nay đã hối hận không kịp, chỉ cầu c.h.ế.t sớm, chỉ mong biểu ca ban cho biểu muội một chút thanh tịnh.”

Tần Duệ trước mặt quần thần, lớn tiếng quở trách Huệ Phi.

Quở trách thì quở trách, nhưng hắn chẳng trừng phạt, cũng chẳng cấm túc, chỉ để cho danh tiếng ngang ngược của nàng ta lan truyền khắp triều đình.

Sau đó, hắn lại lệnh cho mọi người, không ai được phép báo tin về tình trạng của Huệ Phi cho Tả Đô đốc, để ông ta không bị phân tâm trên chiến trường, đồng thời còn đặc biệt cảnh cáo người nhà của ông ta.

Thế nhưng, cũng không cho phép mẫu thân Huệ Phi vào cung thăm con gái mình.

Vậy là, Huệ Phi cứ thế mà giương oai tác quái trong hậu cung, Tần Duệ thì chẳng xử phạt gì nàng ta, ai ai cũng biết ái nữ của Tả Đô đốc kiêu căng ngạo mạn, nhưng người nhà của nàng ta chẳng thể vào cung khuyên răn, cũng không thể gửi thư báo cho Tả Đô đốc biết chuyện.

Một ngày nọ, Tần Duệ không nhịn được nữa mà ngủ với Nguyệt Chiêu Dung, sau đó lại sợ Huệ Phi gây chuyện với mỹ nhân, liền viện cớ rằng ta không khỏe, để Nguyệt Chiêu Dung đến tẩm cung của ta hầu bệnh.

Dù Huệ Phi có vô lý đến đâu, cũng không dám đến trước mặt ta làm loạn, vậy nên nàng ta lại đến tẩm cung của Vu Phượng Kiều, thẳng tay sỉ nhục nàng.

Lần này, Vu Phượng Kiều trợn mắt, trút hơi thở cuối cùng.

20

Kiếp trước ta đã từng tiễn không ít người xuống hoàng tuyền, biết rất rõ những phương thức giúp họ ra đi nhanh chóng.

Ta thông qua Tiểu Đinh Tử, chỉ điểm cho Vu Phượng Kiều vài cách.

Cuối cùng, nàng ta đã có thể nở nụ cười thanh thản trong tiếng nhục mạ của Huệ Phi mà nhắm mắt xuôi tay.

Tả Đô đốc chính là kẻ trực tiếp đã góp phần đẩy phụ thân nàng ta khỏi vị trí.

Nhưng lão ta thực sự là một danh tướng giỏi cầm quân.

Tần Duệ nhất thời chưa thể động vào lão.

Nhưng con gái lão thì ngốc quá, ngốc đến mức vừa vặn trở thành con cờ thích hợp nhất, thế nên hắn mới thu nhận nàng ta vào hậu cung.

Nghe nói, từ nhỏ ước mơ của Huệ Phi chính là vào cung làm nương nương.

Ta nghĩ vị Tả Đô đốc kia đúng là không thể so với phụ thân ta, nuông chiều con cái quá mức.

Phụ thân ta thì khác, ông ấy thẳng tay gả Phương Ngọc Đình đến tận biên cương xa xôi, đến giờ vẫn không cho nàng về nhà mẹ đẻ.

Mẫu thân ta đã nằm liệt giường từ lâu, bà nhớ con gái đến khổ sở, nhưng dù có cầu xin thế nào, phụ thân cũng không lay chuyển.

Còn Phương Ngọc Văn đã bị rèn giũa bao năm trong quân ngũ, giờ đã trở thành một trong những tướng lĩnh trẻ tuổi của cấm quân.

Ta giúp hắn chọn một mối hôn sự tốt, thế là hắn lập tức cảm kích không thôi.

“Tỷ tỷ, trước đây đệ thật hồ đồ. Giờ mới hiểu được, Phương gia có ngày hôm nay đều là nhờ tỷ đã dày công sắp đặt.”

Ánh mắt của Phương Ngọc Văn giờ đây đã khác xa với dáng vẻ ăn chơi trác táng ngày trước, trở nên tinh ranh và sắc sảo hơn nhiều.

Hắn vẫn phong lưu, nhưng đã biết cách che giấu và tiết chế, cũng học được cách lấy lòng thê tử và nhạc phụ.

Ta dạy hắn rằng, phải phân biệt rõ ràng giữa người cùng mình chung sống suốt đời và kẻ chỉ để vui đùa qua đường.

Nam nhân ấy mà, chuyện vui chơi chẳng sao, nhưng với chính thê thì nhất định phải tôn trọng.

Nữ nhân, chỉ cần cho họ chút tôn trọng, họ sẽ mãn nguyện.

Phương gia, từ nam đến nữ, đều đã được ta đào tạo thành những con người khôn khéo, điềm tĩnh, không dễ bị lung lay bởi tình cảm, cũng chẳng dễ bị d*c v*ng trói buộc, vô cùng thành thạo cách đo lường lợi ích.

Tất cả bọn họ đều biết ơn ta.

Trước kia từng ghét ta, sợ ta, căm hận ta, giờ lại cảm kích ta đến tận đáy lòng.

Ta đã dùng cách tàn nhẫn nhất để lột bỏ khỏi họ những thứ phù phiếm vô dụng như sự ngây thơ, tùy hứng, hay tự do, khiến họ đau đớn tột cùng.

Nhưng sau nỗi đau ấy, họ đã nếm được trái ngọt.

Hồng Trần Vô Định

Thế là tốt rồi.

Ở thế gian này, muốn sống sót, chính là phải loại bỏ hết những thứ không cần thiết, đúng không?

Vu Phượng Kiều vốn không phải kẻ ngu dốt, chỉ tiếc nàng ta không có một tỷ tỷ như ta.

Nhưng cái c.h.ế.t của nàng ta, ít nhất cũng phải có giá trị nhất định.

Tiểu Đinh Tử không chỉ miệng lưỡi sắc bén, mà còn có chân chạy rất nhanh.

Ngay khi Vu Phượng Kiều vừa nghiêng đầu trút hơi thở cuối cùng, Tiểu Đinh Tử lập tức bỏ chạy, đồng thời không ngừng rêu rao khắp hậu cung, rằng chính Huệ Phi đã khiến Quý phi mất mạng.

Đến khi Tần Duệ xử lý xong triều chính, Tiểu Đinh Tử đã quỳ sẵn trước cửa ngự thư phòng, vô cùng rành rọt mà thuật lại cảnh tượng Huệ Phi dùng lời lẽ nhục mạ Quý phi ra sao.

“Hoàng thượng, nương nương của nô tài vừa uống thuốc xong, còn nghĩ sau này khỏi bệnh sẽ lại may cho hoàng thượng một túi thơm mới. Ai ngờ Huệ Phi lại xông vào, lớn tiếng mắng nhiếc, bảo rằng nương nương của nô tài cứ nửa sống nửa c.h.ế.t như vậy thật xúi quẩy, còn nói nàng không xứng đáng với danh hiệu Quý phi, nên mới đoản mệnh như thế. Nương nương của nô tài vì quá uất ức, không thở nổi, thế là...”

Tần Duệ cho Vu Phượng Kiều một tang lễ long trọng, truy phong nàng làm Hoàng quý phi.

Còn Huệ Phi, vẫn chỉ bị quở trách.

Ngay cả cấm túc cũng không có.

Mà nàng ta, cuối cùng vẫn được như ý, trở thành Huệ Quý phi.

Bên trong triều đình, bên ngoài dân gian, ai ai cũng bất mãn với gia tộc của Tả Đô đốc.

Nhưng chiến sự nơi tiền tuyến vẫn đang căng thẳng.

Ít nhất cũng phải đợi Tả Đô đốc đánh xong trận này đã.
 
Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run
Chương 29: Chương 29



Phu nhân của Tả Đô đốc muốn gặp ta, nhưng ta từ chối.

Khi trận chiến kết thúc, ông ta tất sẽ công cao át chủ, mà một trong những điểm yếu của ông ta chính là Huệ Quý phi.

Tần Duệ đối phó với nàng ta vẫn chỉ bằng chiêu cũ – tâng bốc đến mức hủy diệt.

Phu nhân của Tả Đô đốc không ngu ngốc, bà ta nhìn thấu cục diện, hiểu rằng nếu Huệ Quý phi tiếp tục thế này, sớm muộn gì cũng gặp họa.

Bà ta hy vọng ta có thể làm tròn bổn phận của một Hoàng hậu, mà kiềm chế nữ nhi của bà.

Nhưng làm sao có chuyện đó được!

Ta không những không kiềm chế nữ nhi của bà ta mà còn giúp nàng ta có cơ hội giẫm lên đầu ta một bước.

Đứa bé trong bụng ta, thái y bảo rằng thai tướng không tốt, hơn nữa lại là nữ nhi.

Vậy thì chẳng còn giá trị gì nữa.

Không phải hoàng tử, ta lại còn phải chịu khổ khi sinh nở.

Ta vốn chẳng có mẫu tính, cũng không thể nào hiểu được cái cảm giác tình mẫu tử dạt dào.

Người bên cạnh Huệ Quý phi, ta đã sớm mua chuộc. Ta sai bọn họ không ngừng giật dây nàng ta—

Hoàng thượng đã có thể phong nàng ta làm Quý phi, tất nhiên cũng có thể lập nàng ta làm Hoàng hậu.

Lại còn tung tin ra ngoài rằng thai tướng của ta rất xấu, nếu bị sảy, e rằng không còn khả năng sinh nở nữa.

Mạnh Hiền Nhã đến cung của ta, giọng điệu đầy chán ghét:

"Ngươi định làm gì vậy? Phương Ngọc Xích? Trước kia ta cứ tưởng ngươi tàn nhẫn với người khác, giờ mới nhận ra, ngươi vốn chẳng phải con người! Ngươi ngay cả bản thân cũng nhẫn tâm như vậy!"

Ánh mắt nàng tràn đầy khó hiểu:

"Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?"

Ta muốn gì ư?

Ta chẳng muốn gì cả.

Ngay cả Huệ Quý phi ta cũng không có hứng thú, ta quan tâm chính là Tả Đô đốc.

Trận chiến này thắng lợi, vốn lão ta có thể lưu danh thiên cổ, vinh quang rạng rỡ trong triều.

Nhưng ta lại thích giúp hoàng thượng lật đổ những đại thần có công cao chấn chủ như vậy.

Hê hê.

Trong cuộc chơi quyền lực của bọn nam nhân, nữ nhân chỉ là phụ thuộc.

Không sao cả, kẻ phụ thuộc cũng có thú vui riêng của kẻ phụ thuộc.

Bổn cung là Hoàng hậu, chỉ bằng một sinh mệnh trong bụng, cũng có thể xoay chuyển cục diện triều đình.

Huệ Quý phi quả nhiên tin vào lời đồn ta tung ra, nàng ta đã đưa tay vào ngự thiện phòng.

Thật ngu xuẩn.

Phụ thân ta, Phương Tẫn Tâm, trước kia từng là Thiếu khanh Quang Lộc Tự, chuyên quản lý cung ứng điểm tâm, rượu và gia vị trong cung, đương nhiên có quan hệ mật thiết với ngự thiện phòng.

Toàn bộ người trong ngự thiện phòng đều là người của ta.

Ta cứ lặng lẽ quan sát, để mặc nàng ta tự tay bỏ thứ tốt vào chén canh ngọt của ta mỗi ngày.

Kết quả, ta bị sảy thai, hơn nữa còn vô cùng nguy hiểm.

Cùng ngày đó, chiến báo thắng lợi của tiền tuyến cũng được trình lên cho Tần Duệ.

Sau khi tỉnh lại, ta mở mắt ra, đập vào tầm mắt là một gương mặt biểu cảm vô cùng phức tạp của hoàng thượng.

Vừa thương xót, vừa sợ hãi, vừa không hiểu, lại vừa khâm phục.

Kiếp trước, ta tự đưa mình vào ván cờ, ít nhất cũng từng bị ám sát bảy lần.

Lần nguy hiểm nhất, suýt chút nữa ta đã xuống gặp Diêm Vương.

Một kẻ làm mật thám giỏi mà không dám lấy tính mạng mình ra làm mồi, thì sao xứng đáng đứng trong hàng ngũ những kẻ tàn nhẫn nhất?

Lôi kéo kẻ khác vào bẫy, chiêu thức tốt nhất chính là dùng tính mạng của mình làm mồi nhử.

"Hoàng thượng, cho dù Tả Đô đốc công trạng hiển hách, từ nay về sau, lão ta cũng chỉ có thể cúi đầu mà sống. Đợi lão ta khải hoàn trở về, Huệ Quý phi có thể ‘bạo bệnh’ mà chết. Thực tế, chỉ cần giam nàng ta vào lãnh cung, dùng nàng ta để kiềm chế Tả Đô Đốc."

Hoàng thượng nhìn ta, môi hắn động đậy:

"Hoàng hậu..."

Ta khẽ cười, hắn lập tức run lên.

Giờ phút này, sắc mặt ta chắc chắn còn nhợt nhạt hơn quỷ, bảo sao hắn không sợ.

"Hoàng thượng, chỉ là một thai nhi mà thôi, sao có thể quan trọng bằng việc củng cố tiền triều của ngài? Vả lại, đứa bé này vốn dĩ cũng không phải hoàng tử."

Ta nói bằng giọng điệu hời hợt.

Tần Duệ chăm chú nhìn ta:

"Hoàng hậu, nàng... nàng muốn gì?"

Thật khó hiểu, sao ai cũng hỏi ta câu này?

Ta thực sự không muốn gì cả.

Hoặc có lẽ ta muốn quá nhiều, đến mức không thể nói rõ rốt cuộc muốn cái gì.

Kẻ tham lam quá mức, trái lại lại thành *vô dục vô cầu.

(*vô dục vô cầu: không có h*m m**n, không có mong cầu)

Ta chỉ thích cảm giác khống chế mà thôi.

Không phải khống chế vận mệnh của chính mình, mà là khống chế vận mệnh của kẻ khác.

Nữ nhân bình thường, ngay cả vận mệnh của mình cũng khó lòng tự chủ.

Nhưng chỉ cần đủ nhẫn tâm, nhẫn tâm với kẻ khác, nhẫn tâm với chính mình, thì sẽ có thể điều khiển số phận của những kẻ xung quanh.

Rất thú vị.

Hồng Trần Vô Định

21

Ngày Tả Đô đốc khải hoàn về kinh, trận thế vô cùng long trọng.

Nhưng trên mặt ông ta lại đầy vẻ hoảng hốt.

Tần Duệ vẫn như cũ, đích thân ra ngoài cung nghênh đón, còn trước mặt bá quan văn võ tuyên bố phong ông ta làm Bảo Quốc công, đồng thời ban tước Thái tử Thiếu bảo.

Tần Duệ chưa lập thái tử, tước vị Thái tử Thiếu bảo chẳng qua chỉ là danh hiệu tượng trưng, không nhất định phải có thái tử mới được phong.

Yến tiệc chúc mừng trong cung được tổ chức vô cùng xa hoa, ca múa rộn ràng, thiên hạ vui mừng.

Nhưng trong buổi yến tiệc lại không thấy bóng dáng Huệ Quý phi. Nàng ta mắc phải "ác bệnh".

Tần Duệ an ủi Tả Đô đốc, nói đã sai thái y tận tâm chữa trị.

Ta là vị hoàng hậu mất đi hài nhi, nhưng vẫn cố nén đau thương, miễn cưỡng tham dự yến tiệc.

Sắc mặt ta u buồn, nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười, đoan trang hào phóng nói lời chúc mừng với Tả Đô đốc.

Quần thần đồng thanh hô vạn tuế, mọi người đều tỏ vẻ vui vẻ hòa thuận.

Chỉ có phụ thân ta, khi nâng chén chúc rượu, dường như đôi mắt có chút ươn ướt.
 
Back
Top Bottom