Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run

Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run
Chương 30: Chương 30



Tả Đô đốc lập đại công, vốn dĩ văn thần sợ võ tướng từ đó mà lên ngôi, trở thành một thế lực khó áp chế.

Bây giờ, trong lúc chúc mừng, bọn họ cố tình chen vào vài câu đầy ý vị sâu xa:

"Tả Đô đốc anh dũng phi phàm, nghe nói Huệ Quý phi nương nương cũng vô cùng có khí phách, e rằng ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng khó bì kịp."

Hồng Trần Vô Định

Lại có đại thần cảm thán:

"Tả Đô đốc công trạng hiển hách, đáng tiếc Huệ Quý phi hôm nay không có mặt, nếu không, cha con hai người thật rạng danh bốn bể."

Chỉ ít lâu sau khi yến tiệc kết thúc, Bảo Quốc công liền "tái phát vết thương cũ", ông ta và trưởng tử cùng nhau giao nộp toàn bộ binh quyền.

Một thời gian sau, Huệ Quý phi "bạo bệnh mà mất", Tần Duệ tỏ ra vô cùng đau buồn, còn đặc biệt ra lệnh an táng nàng ta trong lăng tẩm của các phi tần.

Lãnh cung lại có thêm một vị phi tử vô danh, không bị ngược đãi, ăn mặc chi tiêu vẫn còn tạm ổn.

Ta đã đến xem Huệ Quý phi, nàng ta chẳng có chỗ nào xứng với chữ "Huệ" (thông minh).

Chỉ là, sau khi vào lãnh cung, nàng ta dường như đã có một chút đầu óc.

"Hoàng hậu nương nương, thần thiếp từng thấy phụ thân thuần ngựa, đều là từng chút một dụ nó vào chuồng, sau đó mới đeo dây cương. Thật ra, thần thiếp vốn không có dã tâm lớn đến thế, chỉ muốn làm một phi tử, được hoàng thượng sủng ái một chút. Là các người dụ thần thiếp bước vào chuồng, rồi lại siết chặt dây cương."

Huệ Quý phi ngồi đó, toàn thân đã trở nên xám xịt, ảm đạm.

Nàng ta vốn dĩ không quá xinh đẹp, bây giờ lại càng lụi tàn.

"Hoàng thượng nể mặt phụ thân ngươi, tất nhiên sẽ phong ngươi làm phi tử, còn có thể sinh cho ngươi một đứa con. Biết đâu, còn có thể lập con ngươi làm thái tử."

Điều kiện tiên quyết là, Tả Đô đốc và Huệ Quý phi cha con bọn họ phải đủ ngoan ngoãn, đủ nghe lời.

Huệ Quý phi cắn môi nói:

"Nếu hoàng thượng không thích thần thiếp như vậy, tại sao không sai người nói với thần thiếp, rằng người thích kiểu gì, thần thiếp nhất định sẽ học theo. Thần thiếp cũng sẽ để phụ thân càng trung thành tận tâm với người hơn, thần thiếp..."

Trên mặt nàng ta tràn đầy oan ức.

Lúc nhập cung, người nhà chỉ nói với nàng ta rằng, không cần lo bị bắt nạt, hoàng thượng nhất định sẽ đối xử tốt với nàng ta.

"Nhưng hoàng thượng đâu có đối xử tốt với thần thiếp."

Huệ Quý phi bật khóc.

"Đối đãi với ngươi không tốt sao? Ngươi gây ra bao nhiêu chuyện rắc rối, hoàng thượng vẫn chỉ thờ ơ xử lý thôi đấy."

Ta cười nói.

Nàng ta run rẩy một chút:

"Người nói sai rồi, đây không phải là đối đãi tốt..."

Người này cũng chưa đến nỗi ngu ngốc hoàn toàn.

Nhưng thì sao chứ, đã đến nước này rồi, nước đổ khó hốt lại.

"Phụ thân nói, người có thể giúp thần thiếp thực hiện giấc mộng..."

Tả Đô đốc không sai, ông ta đã hoàn thành giấc mộng của con gái mình.

Vấn đề là, ông ta chưa từng dạy con gái mình biết cách kiềm chế vọng tưởng và tham vọng.

"Bọn họ nói, vì thần thiếp, phụ thân bị hoàng thượng nắm thóp, cả đời hiển hách cũng bị hủy hoại... Thì ra, thần thiếp thật ngu xuẩn."

Ta lại cười:

"Ngươi quả thực ngu xuẩn, nhưng có vài chuyện không phải lỗi của ngươi."

"Sao lại không phải lỗi của thần thiếp?"

Huệ Quý phi trông rất hoang mang.

"Cha mẹ ngươi quá nuông chiều ngươi, rõ ràng biết ngươi ngu ngốc, vẫn đưa ngươi vào đường cùng. Hoàng thượng cũng biết ngươi ngu, nhưng lại để ngươi càng thêm lầm lạc. Bổn cung cũng biết ngươi ngu, không những không chỉ dạy, còn đích thân bày bố, dẫn ngươi vào con đường đại họa."

Huệ Quý phi nước mắt lưng tròng:

"Tại sao lại như vậy?"

"Đúng vậy, tại sao lại như vậy?"

Ta lặng lẽ nhìn nữ nhân này.

Không quá xinh đẹp, cũng chẳng xấu xí, khỏe mạnh, có chút ngang bướng, được phụ mẫu yêu chiều.

Một nữ tử bình thường, có khuyết điểm, nhưng vốn dĩ có thể dạy dỗ cho tốt.

Cớ sao lại đến mức này?

"Từ nhỏ, phụ thân và ca ca đều nói, mọi chuyện đã có bọn họ lo. Vì vậy, ta không cần đọc sách, không cần hiểu lý lẽ, cũng không cần học nữ công. Ta cứ nghĩ, đó chính là hạnh phúc…"

Ta nghe xong, không nhịn được cười phá lên.

Nực cười!

Trên đời này, nam nhân muốn xuất đầu lộ diện, từ bé đã bị dạy rằng phải nỗ lực, phải học cái này cái kia. Ngay cả Tần Duệ, khi còn là thái tử, mỗi ngày trước khi mặt trời mọc đã phải dậy đọc sách.

Còn nữ nhân học gì?

Chỉ là những kỹ năng để hầu hạ người khác.

Những gia đình có chút tầm nhìn xa thì âm thầm dạy nữ nhi của mình vài điều trong sách, những điều vốn chỉ nam nhân mới được học – cách nhìn xa trông rộng, cách ứng biến với quyền mưu.

Là dạy lén lút.

Ta có thể bước vào thư phòng của phụ thân, người dạy ta rất nhiều điều.

Nhưng mẫu thân thì không có tư cách bước vào.

Rất nhiều nữ nhân trên thế gian này đều bị tước đoạt tư cách ấy.

Thực ra, phụ thân không cần phải dạy ta nhiều như vậy, bởi vì tất cả những điều này, kiếp trước ta đều đã tinh thông.

Ta không uống canh Mạnh Bà, trong cốt tủy ta vốn dĩ chẳng phải một nữ nhân thực thụ.

Ta không có sự dịu dàng lương thiện của nữ nhân, ta nói với phụ thân rằng, người nên dạy những điều này cho các muội muội khác, ai học được thì bồi dưỡng, ai không học được thì gả đi xa, coi như đánh rớt.

Ta không bận tâm đến số phận của các muội muội, người có thể cứu các nàng chỉ có chính các nàng mà thôi.

Nhưng ta có thể thông qua phụ thân, cho các nàng một cơ hội học hỏi, học những kỹ năng mà nam nhân trong thế gian này phải nắm vững.

Hai muội muội thứ xuất học khá tốt, chỉ có Phương Ngọc Đình là đồ ngốc.

Nàng ta luôn cho rằng, phụ thân có thể che chở nàng ta cả đời.

Thật đáng buồn cười.

"Thế gian này, đối với những nữ nhân ngu xuẩn như các ngươi, đúng là địa ngục."

Ta ném xuống một câu chế giễu, rồi rời đi.
 
Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run
Chương 31: Chương 31



Đêm hôm đó, Tần Duệ ôm lấy ta, nói những lời an ủi rằng, hài tử vẫn còn có thể có lại.

Ta nhẹ nhàng đáp:

"Thái y nói, thân thể thần thiếp đã không còn thích hợp để mang thai nữa."

Thân thể Tần Duệ thoáng cứng đờ.

Là áy náy sao?

Ta không bận tâm, bởi vì sự áy náy của nam nhân chẳng kéo dài bao lâu.

Kiếp trước, hoàng thượng từng áy náy khi ta thay hắn xử lý bách tính và quan viên, nhưng không quá mười ngày, hắn lại cảm thấy những người đó đáng chết.

Sự áy náy của nam nhân vô cùng ngắn ngủi, đặc biệt là của bậc quân vương.

Bọn họ có hàng ngàn lý do để tự khiến bản thân yên lòng.

Ta tiếp tục làm hoàng hậu một cách gọn gàng chu toàn.

Ta đối xử tốt với tất cả phi tần.

Đặc biệt là Mạnh Hiền Nhã, ta đưa cho nàng ta một loại dược giúp nàng ta khôi phục lại vóc dáng.

"Tại sao lại là ta?"

"Bởi vì ngươi đẹp nhất."

Nàng ta phá lên cười.

"Phương Ngọc Xích, Tần Duệ là hoàng thượng, cũng là phu quân của ngươi."

"Ta không muốn làm thê tử của hắn, ta chỉ muốn làm hoàng hậu."

Mạnh Hiền Nhã cười đến mệt, suy nghĩ một lát rồi nói:

"Ta có lợi ích gì?"

"Nhi tử của ngươi có cơ hội làm thái tử."

"Điều đó không có sức hấp dẫn với ta."

"Tại sao lại không hấp dẫn? Ngươi không muốn làm thái hậu sao? Đến lúc đó, ngươi muốn làm gì thì làm."

"Cũng được."

22

Lý do chọn nhi tử của Mạnh Hiền Nhã làm thái tử, chính là vì phụ thân nàng ta đã nhập kinh, nhậm chức Đô Chỉ Huy Sứ.

Phương Ngọc Doanh lại là con dâu nhà họ Mạnh.

Ta cùng phụ thân bàn bạc rất lâu, cho rằng tương lai, ta và Mạnh Hiền Nhã cùng trở thành Lưỡng cung Hoàng Thái Hậu, là sự sắp đặt hoàn hảo nhất.

Đại hoàng tử do Tào Quý phi sinh, thực sự quá mức chất phác.

Tào Quý phi bản thân cũng không muốn làm Thái hậu.

"Thần thiếp không có bản lĩnh đó, nếu không có Hoàng hậu nương nương vào cung, thì thần thiếp ngày ngày sống trong cảnh ấm ức tủi hổ. Từ khi Hoàng hậu nương nương tới, thần thiếp vẫn ấm ức như cũ, nhưng ít ra không ai chèn ép nữa, vậy là tốt lắm rồi."

Nhị hoàng tử thân thể yếu nhược, có thể sống được ngày nào hay ngày ấy.

Tam hoàng tử Tần Bổn từng quỳ trước mặt ta, không chịu đứng lên, cầu xin khi đến mười lăm tuổi, có thể rời khỏi kinh thành, đến một phong địa thuộc về mình.

"Ngươi muốn đi đâu?"

"Thục địa."

Hồng Trần Vô Định

"Tại sao lại là nơi đó?"

Tần Bổn cúi đầu:

"Phương Thượng thư vốn lập nghiệp từ Thục địa, hiện nay vẫn có không ít sản nghiệp tại đó. Dù Phương Thượng thư kinh doanh khéo léo, nhưng chung quy vẫn có rủi ro. Nếu có một vị vương gia làm chỗ dựa, chẳng phải sẽ càng tốt hơn sao?"

Hài tử mười mấy tuổi, đã thấu hiểu rõ ràng đến vậy.

Ta không khỏi cảm thán:

"Nếu không phải vì mẫu thân của ngươi… bản cung thực sự có thể nâng đỡ ngươi lên vị trí đó."

Tần Bổn lắc đầu:

"Mẫu thân của thần để lại di thư, bảo thần hãy rời xa hoàng thành."

Ta đồng ý với thỉnh cầu của hắn.

Hoàng tử do Lưu Chiêu Nghi sinh, thông minh lanh lợi, nhưng cũng chẳng có ý muốn làm thái tử.

"Hoàng hậu nương nương, thần hi vọng một ngày nào đó có thể đưa mẫu thân rời cung, sống vài năm tự do tự tại."

Người quá thông minh, đều không muốn gánh vác trách nhiệm.

Ngược lại, Dư Chiêu Nghi lại rất muốn làm Thái hậu, nhi tử của nàng ta – Tần Loan, cũng có dã tâm.

Thế nhưng, Tần Duệ lại nói ngay trước mặt mọi người, rằng Dư Chiêu Nghi hành vi thất thố, xuất thân hèn mọn, Tần Loan lại có phong thái của mẫu thân hắn.

Ta thực sự không thể chịu nổi Tần Duệ, khi ngủ với nữ nhân thì hưởng thụ hết mình, nhưng khi xong chuyện lại ghét bỏ, đây là cái thói gì vậy?

Nguyệt Chiêu Dung cũng đã mang thai, không biết sẽ sinh ra hoàng tử hay công chúa.

Hoàng thượng rất kỳ vọng vào đứa trẻ này, hắn thật sự rất thích vị mỹ nhân nhỏ nhắn e ấp này.

Nhưng từ khi Mạnh Hiền Nhã giảm cân thành công, ngay lập tức, tâm trí của Tần Duệ bị Mạnh Hiền Nhã chiếm đi một nửa.

Dù sao, xuất thân của Mạnh Hiền Nhã so với Nguyệt Chiêu Dung cũng cao hơn rất nhiều.

Trong cốt tủy, Tần Duệ vẫn thiên vị quý nữ xuất thân danh môn thế gia.

Mẫu thân ruột của hắn không phải là cố Hoàng Thái hậu, mà là một nữ nhân có xuất thân thấp hèn, hắn được Hoàng Thái hậu nuôi dưỡng.

Mẫu thân ruột của Tần Duệ dĩ nhiên cũng được truy phong làm Hoàng Thái hậu, nhưng vì bà ta qua đời sớm, trước khi được thu dưỡng, cuộc sống của hắn cũng khá khổ sở.

Cho nên, việc ta đối đãi công bằng với tất cả các hoàng tử, khiến hắn rất hài lòng.

Hắn không biết, ta làm vậy là vì đã chuẩn bị sẵn tinh thần không sinh hài tử, bất cứ lúc nào cũng có thể chọn một hoàng tử khác làm thái tử dự bị.

Cố Hoàng Thái hậu khi xưa, nhờ vào việc nuôi dưỡng Tần Duệ, mà lật ngược thế cờ trong hậu cung.

Ban đầu, bà ta vốn là một hoàng hậu không được sủng ái, về sau lại trở thành một Thái hậu có quyền uy thống trị lục cung.

Tần Duệ xuất chúng hơn hẳn những hoàng tử khác, thành công được chọn làm thái tử.

Đôi khi, hoàng hậu có được sủng ái hay không cũng chẳng quan trọng.

Chỉ cần nàng chọn đúng nghĩa tử, sau cùng vẫn có thể trở thành Thái hậu.

Chỉ có điều, cách làm này cũng tiềm ẩn nhiều rủi ro.

Ta chọn Mạnh Hiền Nhã cùng ta trở thành Thái hậu, cũng là để giảm thiểu nguy hiểm.

Mạnh Hiền Nhã xuất thân võ gia, phụ thân nàng ta hiện nay đang nắm quyền quân sự trọng yếu.

Tần Duệ nhất định sẽ dè chừng chuyện này.

Chỉ khi ta là mẫu hậu Hoàng Thái hậu, đại diện cho giới văn thần để kiềm chế Mạnh gia, thì Tần Duệ mới có thể yên tâm lập nhi tử của Mạnh Hiền Nhã làm thái tử.

"Phương Ngọc Xích, ngươi thật sự tính toán đâu vào đấy, tính toán đến rành rành minh bạch. Ta biết rõ ngươi đang tính kế, lại vẫn phải theo ngươi nhập cục. Phụ thân ta nói, tất cả đều phải nghe theo sự sắp xếp của ngươi."
 
Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run
Chương 32: Chương 32



Mạnh Hiền Nhã bất đắc dĩ thở dài.

Nàng ta không có hứng thú với việc làm Thái hậu, nhưng Mạnh gia lại vô cùng quan tâm đến chuyện này.

"Không cần vội, không cần vội, nhi tử của ngươi còn nhỏ, cứ từ từ mà tính. Hiện tại, điều ngươi cần làm là tặng cho Tần Duệ vài nụ cười, để hắn càng thêm sủng ái ngươi."

Mạnh Hiền Nhã bĩu môi, đảo mắt nhìn ta.

"Họ Phương kia, nói rõ ràng nhé, sau này ta làm Thái hậu, ta không quản chuyện gì hết, chỉ muốn hưởng thụ, không được làm phiền ta."

Ta thở dài, khẽ nói:

"Cho dù ngươi có nuôi nam sủng, ta cũng sẽ giúp ngươi che đậy."

Mạnh Hiền Nhã lộ vẻ khao khát.

Vì những tháng ngày tươi đẹp sau khi Tần Duệ băng hà, nàng ta mỗi ngày đều cười với hắn vài lần.

Tần Duệ mềm nhũn cả xương cốt.

Mạnh Hiền Nhã vừa giống phiên bản khỏe mạnh của Nhuyễn Phi, vừa dịu dàng hơn Vu Phượng Kiều, lại không nhút nhát mà phóng khoáng như Nguyệt Chiêu Dung, xuất thân còn cao quý hơn Quách Lệ Phi.

Hoàn mỹ.

Nàng ta bắt đầu được độc sủng.

Điều kỳ diệu là, Mạnh Hiền Nhã và ta lại có quan hệ vô cùng thân thiết.

Một sủng phi và hoàng hậu thân thiết với nhau, chuyện này quả thực hiếm thấy trong thiên hạ.

Không còn cách nào khác, ta luôn cảm thấy nàng ta rất giống vị hoa khôi kiếp trước từng cùng ta liên thủ.

Từng cái nhăn mày, từng nụ cười, đều khiến lòng người xao động.

Kiếp này, Mạnh Hiền Nhã lại một lần nữa liên thủ với ta, ta rất mãn nguyện.

Những lúc không có ai, ta ôm eo nàng ta, không nhịn được mà than thở:

"Thật thiệt thòi cho ngươi, đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu."

Mạnh Hiền Nhã cười đến run rẩy cả người.

Tần Duệ đắc ý vô cùng.

Bất cứ nam nhân nào, khi sủng phi và chính thê của mình hòa thuận, đều cảm thấy tự hào.

Hắn tin rằng, quan hệ giữa chúng ta tốt như vậy, là vì cả hai đều yêu hắn.

Ta và Mạnh Hiền Nhã không định phá vỡ ảo tưởng của hắn.

Hắn nghĩ là yêu, thì cứ để hắn nghĩ vậy đi.

Vấn đề là, nam nhân này, những ngày yên ổn quá lâu rồi, liền bắt đầu ngứa ngáy.

Đột nhiên, hắn lại vô duyên vô cớ sủng ái Từ Thúy Liên.

"Hoàng hậu nương nương, thần thiếp phát hiện hoàng thượng cũng không thực sự muốn sủng ái thần thiếp. Hắn chỉ đang lợi dụng thần thiếp làm công cụ."

Từ Thúy Liên tức giận tìm ta.

Nàng ta từng bị chính tỷ tỷ của mình đẩy ra làm công cụ một lần, kiếp này không muốn mắc bẫy nữa.

"Sao lại nói hoàng thượng đang lợi dụng ngươi?"

"Bởi vì nương nương và Mạnh Quý phi không ghen tỵ lẫn nhau, hắn cảm thấy chán, cho nên cố ý muốn hai người đố kỵ với thần thiếp."

Ta và Mạnh Hiền Nhã ngẫm nghĩ một hồi, có lẽ Tần Duệ thực sự đang có ý đó.

"Thật nhàm chán."

Mạnh Hiền Nhã nhận xét.

Ta hoàn toàn đồng ý.

Chẳng phải đây là tự tìm phiền phức sao?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cac-nuong-nuong-gap-ta-cho-run/chuong-32.html.]

Tần Duệ khiến ta nhớ đến hoàng đế kiếp trước.

Khi triều thần bị ta chỉnh đốn đến mức không ai dám cãi lời, hắn lại cảm thấy cô đơn, cảm thấy nếu có ai đó dám đối đầu với hắn, thì mới thú vị.

Thế nên, ta phải bí mật liên hệ với một ngự sử, bảo hắn lúc nào cũng đối nghịch với ta.

Đôi khi, ta còn phải tự mình mời vị ngự sử đó vào đại lao đi dạo một vòng, sau đó chờ hoàng thượng đến cứu hắn ra.

Như vậy, hoàng thượng mới trở thành minh quân dung nạp trung thần.

Ngự sử là trung thần bộc trực.

Ta là ác quan tàn bạo.

Thật lố bịch!

Nhưng khi ta c.h.ế.t đi, chính vị ngự sử đó đã thu thập t.h.i t.h.ể ta, cùng hoa khôi năm xưa an táng ta.

Ta bắt đầu kiếm cớ làm khó Mạnh Hiền Nhã, nhưng chỉ là chút chuyện vặt vãnh.

Tần Duệ lập tức chạy tới hỏi ta:

"Hoàng hậu vì sao lại không hài lòng với Mạnh Quý phi?"

Ta lau đi những giọt nước mắt không tồn tại, nhẹ nhàng nói:

"Hoàng thượng thương yêu Mạnh Quý phi, thần thiếp có chút chua xót."

Tần Duệ vui vẻ ra mặt.

Quách Lệ Phi cười nhạo:

"Hắn sao lại ngu như vậy nhỉ, chẳng lẽ quên mất, nếu hoàng hậu thật sự muốn ra tay với ai, sẽ tàn nhẫn đến mức nào sao?"

Nói xong, nàng ta giơ bàn chân lên:

"Ta vĩnh viễn ghi nhớ cái ngày phải đi chân trần trên đường lát đá trong cung, dưới chân lạnh lẽo đến thấu xương!"

Ta liền hạ lệnh cho ngự thiện phòng, hầm cho Quách Lệ Phi một chậu chân giò hầm thuốc bổ, bồi bổ cho nàng ta.

23

Nguyệt Chiêu Dung hạ sinh một công chúa, về sau lại sinh một hoàng tử.

Nàng ta được sắc phong làm Nguyệt Phi.

Ta rất hài lòng với người do chính mình chọn lựa, sinh con xong, dung nhan nàng ta chẳng những không suy giảm, mà ngược lại càng thêm phần quyến rũ.

Quá mức hoàn mỹ.

Mạnh Hiền Nhã và Nguyệt Phi đẹp đến mức khiến Tần Duệ cũng chẳng còn hứng thú với tuyển tú nữa.

Số lượng đại thần dâng nữ nhi vào cung cũng ít hẳn đi.

Kết quả này làm ta vô cùng thỏa mãn.

Nguyệt Phi là kẻ nhát gan thật sự, chỉ muốn an phận sống trong hậu cung.

Hồng Trần Vô Định

Tần Duệ rất hài lòng với hai sủng phi của mình, mỗi người một vẻ, lại đều hiểu chuyện.

Còn ta, thỉnh thoảng vào vai một hoàng hậu cao quý, lãnh đạm nhưng cũng biết ghen tuông.

Tần Duệ sống sung sướng, hắn chẳng hề hay biết có kẻ muốn lấy mạng hắn.

Dư Chiêu Nghi chẳng biết từ lúc nào đã dây dưa với Bảo Quốc Công, chính là phụ thân của Huệ Quý Phi đang bị giam trong lãnh cung.

Thật là không biết an phận!

Những năm gần đây, ta tỏ ra ôn hòa hơn nhiều.

Dường như cũng trở nên lười biếng.

Không còn cách nào khác, hậu cung đã được ta chỉnh đốn ngay ngắn, không còn ai hay chuyện gì đáng để ta động thủ.

“Kỳ lạ thật, bao nhiêu người c.h.ế.t trong tay hoàng hậu nương nương, vậy mà thần thiếp vẫn cảm thấy người là người tốt.”

Đây là lời nhận xét của Lục Doanh Chi dành cho ta.
 
Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run
Chương 33: Chương 33



Ta thở dài.

Nàng ta từng thích cười, có giai đoạn không còn cười nữa, về sau nghe theo lời chỉ dạy của ta, giả bộ vui vẻ để phục sủng, giờ lại chẳng còn được sủng ái, thế mà chẳng có việc gì lại chạy đến cung ta kể chuyện cười.

“Doanh Phi, ngươi không sợ bản cung sao?”

“Không sợ, thần thiếp không đáng để nương nương ra tay.”

Nàng ta rất thích quấn lấy ta.

Ta thấy nàng ta nhiều lời quá mức.

Vẫn là thích Mạnh Hiền Nhã hơn, lúc thì nhăn mặt với ta, lúc thì bày ra vẻ dỗi hờn, khiến lòng người ngứa ngáy.

Kiếp này, ta rốt cuộc cũng có điều hối tiếc, kiếp trước sống đến c.h.ế.t vẫn là xử nam, bây giờ mới phát hiện ra nữ nhân thật thơm thật mềm.

Ta đã bị cảm hóa rồi, sa đọa rồi.

Nữ nhân, ôi những nữ nhân đáng yêu, thật đáng tiếc, ta cũng là một nữ nhân...

Dư Chiêu Nghi muốn g.i.ế.c Tần Duệ, đưa con trai mình lên ngôi, để Bảo Quốc Công làm nhiếp chính vương, rồi thả Huệ Quý Phi trong lãnh cung ra.

Kế hoạch không tồi, chỉ là mọi chi tiết đều đã lọt vào tai ta, không còn cách nào khác, toàn hậu cung đều là tai mắt của ta.

Tần Duệ lại hoàn toàn không hay biết, ta đã khiến hậu cung trở nên quá quy củ, hắn quá hài lòng với ta, tự cho rằng ta hết lòng yêu hắn, vì thế sinh ra sự lơ là, mất cảnh giác.

“Dư Chiêu Nghi sao lại nghĩ quẩn như vậy, lòng dạ sao mà tham đến thế, nhất định phải làm thái hậu sao? Làm thái hậu rất mệt mỏi, thái hậu trước đây cũng là bị đủ loại chính vụ làm cho kiệt sức mà chết.”

Tào Quý Phi vừa nhai bánh đào hoa vừa nhận xét, gương mặt càng ngày càng tròn trịa.

“Đúng thế, rảnh rỗi thì chơi bài là được rồi, cần gì phải mưu phản? Hoàng hậu nương nương, mau nghĩ cách g.i.ế.c nàng ta đi.”

Lưu Chiêu Nghi cũng không hiểu nổi.

Dư Chiêu Nghi chắc hẳn không biết, toàn bộ phi tần hậu cung gần như đều biết mưu đồ của nàng ta, và ai nấy đều đang chờ ta ra tay giải quyết.

Rồi tất cả lại tiếp tục sống những ngày yên ổn.

Ta thấy bực bội.

Kiếp trước, ta chỉ cần làm bẩn tay vì hoàng thượng, tại sao kiếp này còn phải dọn dẹp tàn cục cho đám nữ nhân lắm điều này?!

La Vân kiên định nhìn ta:

Hồng Trần Vô Định

“Hoàng hậu nương nương, tất cả trông cậy vào người.”

Cứ như ta là chỗ dựa vững chắc duy nhất của nhóm nữ nhân này vậy.

Nguyệt Phi run rẩy giơ tay lên:

“Hoàng hậu nương nương…”

Giọng nàng ta nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Ta hỏi:

"Nguyệt Phi có suy nghĩ gì sao?"

Nàng ta ấp úng:

"Có thể… có thể… có thể…?"

Mọi người đều nhìn về phía nàng ta.

Nguyệt Phi lấy hết can đảm, mặt đỏ bừng lên, nói thẳng một hơi:

"Có thể đợi nàng ta g.i.ế.c Tần Duệ xong, rồi chúng ta mới g.i.ế.c nàng ta không…?"

Cả đám nữ nhân ngã nhào xuống đất.

Mạnh Hiền Nhã nhảy dựng lên:

"Không nhìn ra đấy, Nguyệt Phi, ngươi là kẻ tàn nhẫn!"

Nguyệt Phi đáng thương nhìn quanh, ấm ức nói:

"Ai bảo hoàng thượng… hoàng thượng… lúc nào cũng thích dọa ta, sau đó lại nói, thích thấy ta run rẩy. Ban đầu ta rất sợ hoàng hậu nương nương, sau đó lại thấy, dù người có đáng sợ, nhưng ít nhất không cố ý hù dọa ai cả. Nhưng, hoàng thượng thực sự rất đáng ghét!"

Ta day day trán.

Tần Duệ đúng là có bệnh mà!

Mạnh Hiền Nhã cân nhắc một chút, rồi quay sang ta nói:

"Họ Phương kia, ta thấy chúng ta sớm ngày làm Lưỡng cung Hoàng Thái Hậu, cũng không tệ!"

Mắt nàng ta sáng rực lên, chắc lại đang nghĩ đến nam sủng rồi.

Ta cưng chiều nhìn nàng ta:

"Được được được, có thể có thể."

Lục Doanh Chi chu môi:

"Hoàng hậu nương nương sủng Mạnh Quý Phi quá đấy!"

Ta bất lực cười cười.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Chợt nhận ra, khi ta cười, chẳng còn ai run sợ nữa.

Ôi… đám nữ nhân này!

Ta cười khổ, đưa tay đỡ trán, thật không còn cách nào với họ cả.

Cứ thế, tại yến tiệc trong cung, ta cứ thế để mặc Dư Chiêu Nghi dâng một chén rượu độc, hạ gục Tần Duệ.

Sau đó, toàn bộ thế lực của nàng ta và Bảo Quốc Công đều rơi vào bẫy.

Dư Chiêu Nghi nhìn ta, lẩm bẩm:

"Hóa ra ta thực sự lấy trứng chọi đá."

Tần Loan nghiến răng nói:

"Mẫu thân chỉ biết nịnh nọt nam nhân kia, hắn chẳng qua chỉ xem mẫu thân như một món đồ chơi rẻ mạt! Nếu thực sự muốn con lên ngôi, mẫu thân nên kết thân với hoàng hậu nương nương mới phải!"

Dư Chiêu Nghi đau khổ đáp:

"Ta chỉ hy vọng Tần Duệ có thể nhìn ta thêm một chút thôi…"

Tần Loan tức giận quát:

"Không bằng để hoàng hậu nương nương nhìn mẫu thân nhiều hơn một chút còn hơn!"

Ta thật sự không hiểu, bọn họ mưu phản, thì có liên quan gì đến ta đâu chứ?

Cuối cùng, không thể ngờ được, Dư Chiêu Nghi lại vì yêu mà hóa hận.

Mạnh Hiền Nhã bĩu môi:

"Thật đúng là nghĩ cũng không thông!"

Dư Chiêu Nghi chăm chú nhìn ta, hỏi đầy tuyệt vọng:

"Kẻ như ta, không xứng có được tình yêu sao?"

Lục Doanh Chi dậm chân, lớn tiếng nói:

"Tình yêu của hoàng hậu nương nương, mới là thứ đáng để sở hữu nhất!"

Ta bịt miệng nàng ta lại.

Hai đệ đệ của ta, Phương Ngọc Văn và Phương Ngọc Minh, coi như không nghe thấy gì.

Một người hiện là tướng quân trong Cấm Vệ Quân, người kia đã làm đến Thiếu Khanh của Đại Lý Tự.

Phụ thân cùng đệ đệ khác, Phương Ngọc Thành, đang ổn định văn thần trong triều.

Nhờ ánh hào quang của nhạc phụ Phương Ngọc Nghiên, nay Phương Ngọc Thành đã là Thị Lang của Lễ Bộ.

Phương Ngọc Nghiên và Phương Ngọc Doanh giờ đã là bậc mệnh phụ danh giá nhất kinh thành.

Tất cả đều nói, có được ngày hôm nay, công lao lớn nhất là nhờ trưởng tỷ ta.

Vậy nên, ta trở thành Hoàng hậu "hiền lương thục đức" không thể bàn cãi!
 
Các Nương Nương, Gặp Ta Chớ Run
Chương 34: Chương 34 (Hoàn)



Nay, ta lại một lần nữa phá vỡ âm mưu tạo phản của Bảo Quốc Công.

"Thật đáng tiếc, ai gia không thể ngờ Dư Chiêu Nghi lại dính líu vào chuyện này, càng không nghĩ đến việc nữ tặc ấy lại điên cuồng đến mức tự tay g.i.ế.c vua, khiến thánh thượng bị hại, thật đau đớn khôn nguôi!"

Ta vừa khóc, vừa cùng đám nữ nhân trong hậu cung ôm nhau khóc.

Chúng ta còn thi thoảng "khóc đến ngất" một chút.

Bên ngoài, các đệ đệ của ta không ngừng tuyên truyền sự hiểm ác của Bảo Quốc Công và mẹ con Dư Chiêu Nghi, đồng thời ca ngợi sự thông minh, dũng cảm của ta.

Cuối cùng, ta đứng ra, nói rằng Tần Duệ lúc sinh thời yêu thương nhất chính là nhi tử của Mạnh Quý phi—Tần Dịch, nên lập hắn làm tân hoàng.

Phụ thân của Mạnh Hiền Nhã lập công lớn trong việc bình loạn.

Phụ thân ta toàn lực ủng hộ ta.

Mạnh Hiền Nhã lên làm Hoàng Thái Hậu rất thuận lợi.

Đương nhiên, ta cũng là Hoàng Thái Hậu.

Như Tần Duệ lúc sinh thời từng tiên đoán, để kiềm chế thế lực của phụ thân Mạnh Hiền Nhã, nhóm đại thần văn thần càng ủng hộ và tôn sùng ta nhiều hơn.

Phụ thân ta được phong Thượng Thư bộ Lại, kiêm Thái Phó Thái Tử, sau khi mất chắc chắn được phối hưởng Thái Miếu.

Mạnh Hiền Nhã lén thì thầm với ta:

"Ta cảm thấy cha chúng ta đều không ra gì, chỉ có tham vọng và quyền lực, ngươi nói xem sử sách sẽ viết họ thế nào?"

Ta hỏi ngược lại:

"Vậy ngươi thấy ta thế nào?"

"Tàn nhẫn, lạnh lùng, vô tình."

Ta mỉm cười:

"Ngươi tin không, trên sử sách, ta sẽ là một bậc hiền hậu mẫu mực."

Mạnh Hiền Nhã bĩu môi, chậc chậc hai tiếng:

"Sử sách toàn là lời nói dối mà thôi."

24

Tần Duệ c.h.ế.t rồi, ngay cả vị nhị hoàng tử ốm yếu cũng không chết.

"Hoàng hậu nương nương cai quản nghiêm minh, người hầu hạ bên cạnh ta đều tận tâm tận lực, Thái Y Viện cũng không dám qua loa, cho nên ta lại sống sót."

Thằng nhóc này ăn nói cũng khá thú vị.

Các hoàng tử khác đối với ta đều vô cùng cảm kích.

Ta đã đặt ra quy củ: Nếu hầu hạ hoàng tử mà không dốc hết sức, nếu hoàng tử gặp chuyện, thì hạ nhân cũng theo hoàng tử xuống hoàng tuyền.

Dù thế nào, ta cũng không chủ động động đến trẻ con, trừ phi bọn chúng tạo phản.

Tần Loan tạo phản, ta không chừa cho hắn một con đường sống, hắn cùng mẫu phi xuống hoàng tuyền rất nhanh gọn.

Bảo Quốc Công cầu xin ta tha cho Huệ Quý Phi trong lãnh cung.

Ta lắc đầu, cho cả nhà bọn họ đoàn tụ dưới âm phủ.

Ta đâu rảnh nuôi một kẻ vô dụng, giam trong lãnh cung để làm gì?

Lãnh cung để không, chẳng phải còn làm được bao nhiêu việc hữu ích hơn sao?

Lưu Chiêu Nghi đề nghị dựng một hí đài (sân khấu kịch), diễn nhiều vở hay mà xem.

Ta chưa từng thành thân, không con không cái không thân thích, hoàng đế lúc sống rất sủng ái ta, coi ta như thanh đao sắc nhất.

Lệ Thái Phi hỏi:

Hồng Trần Vô Định

"Thái hậu nương nương không sợ bị người đời chê cười là quá độc ác sao?"

Ta mất kiên nhẫn:

"Ngươi có muốn một cái hí đài không?"

"Muốn."

La Vân thờ ơ nói:

"Giam bọn chúng lại, không giết, chẳng qua chỉ là tỏ vẻ nhân từ mà thôi. Giờ ta cảm thấy, sống vui vẻ là tốt rồi, còn lại, ta không thèm quan tâm."

La Vân hiền lành ngày trước, bị ta dạy hư thành kẻ lạnh nhạt, ích kỷ.

Nhưng, nàng ta thực sự trông có vẻ vui vẻ hơn trước.

Tần Duệ c.h.ế.t rồi, trong cung liền có thêm một đám nữ nhân hạnh phúc.

Sử quan thực sự viết rằng ta là một bậc hiền hậu.

Sau khi chết, ta lại đến địa phủ.

Phán quan nhìn ta, nghiêm nghị nói:

"Cả đời ngươi, bị phụ thân xem như bàn đạp thăng tiến mà đưa vào cung, hoàng đế cũng không thật lòng với ngươi, chỉ lợi dụng ngươi để đối phó với các phi tần và đại thần. Ngươi tuy là hoàng hậu, nhưng hắn lại chỉ mê muội sủng ái người khác. Vì vậy, ngươi mất đi đứa con của mình, từ đó vĩnh viễn không thể mang thai. Cuối cùng, ngươi cô độc đến già nơi thâm cung, cả đời không có tự do. Kiếp này đau khổ như vậy, ngươi có hối hận không?"

Ta cười ha hả:

"Các ngươi cút hết cho ta!!"

Hoàn.
 
Back
Top Bottom