Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nương Nương Nhóm Lửa

[BOT] Mê Truyện Dịch
Nương Nương Nhóm Lửa
Chương 35: Chương 35



Nếu một ngày nào đó, Tiêu Quận chúa biết được Thư Bình Sơn từng động lòng với ta, e rằng ta sẽ không giữ được mạng.

Dĩ nhiên, càng đi xa khỏi nơi này càng tốt.

Thư Vận Nhi thì nắm chặt vạt áo Thạch Mài, nũng nịu:

"Thạch Mài ca ca, đi đi mà, đi với ta đi, Hoa Diên vui lắm, ta dẫn huynh đi chơi!"

Thạch Mài lập tức đồng ý ngay.

Chúng ta đều đồng ý đi theo Thư Bình Phong.

Hắn khác hẳn với Thư Bình Sơn.

Bao năm cầm quyền, sát phạt quyết đoán.

Vừa thấy chúng ta gật đầu, hắn liền lập tức khởi hành.

Dù sao nhiệm vụ hộ tống đã hoàn thành viên mãn, nữ nhi cũng đã bình phục.

*

Thư phu nhân có chút không nỡ xa con trai và cháu gái, muốn giữ họ lại đến khi Thư Bình Sơn thành thân.

Nhưng Thư Bình Phong nói:

"Mẫu thân, chúng ta đã rời khỏi Hoa Diên quá lâu, đám Ốc Nô..."

Chưa nói dứt lời, Thư phu nhân đã vội vàng bảo hắn đi ngay.

Thư Bình Phong không chỉ là con trai bà, mà còn là người bảo vệ Hoa Diên.

Nặng nhẹ thế nào, bà phân biệt rõ ràng.

Thư phu nhân là người hiểu đại cục.

*

Thư Bình Phong ra lệnh cho thuộc hạ thu dọn hành lý.

Hắn nói với chúng ta:

"Phủ tướng quân không thiếu thứ gì, thứ cần có ở Hoa Diên đều có đủ. Ngoài những đồ vật thiết yếu, không cần mang theo gì cả."

Thạch ma ma định nói gì đó, nhưng lại nuốt xuống.

Còn ta thì không.

Hoa Chi là vùng cận nhiệt đới, muỗi mòng cực kỳ nhiều, sao có thể không mang theo gì được?

Từ sau khi việc thân phận của Thạch ma ma được giải quyết, ta không còn cố kỵ gì nữa, trong lòng luôn có một ý nghĩ muốn tự mình quyết định mọi thứ.

Ta mạnh dạn đề nghị với Thư tướng quân, muốn mang theo thợ rèn giỏi nhất và nữ nhân kéo sợi tốt nhất nơi đây.

Hắn không hiểu, nhưng vẫn đồng ý.

Thấy ta dám lên tiếng, Thạch ma ma cũng mở lời.

Bà nói muốn mang theo trứng giống và hạt giống rau.

Thư tướng quân vẫn không hiểu, nhưng vẫn đồng ý.

Thạch Mài nghĩ rất lâu, không nghĩ ra cái gì, bèn kéo Thư Vận Nhi đi đóng gói hết những món đồ mà bọn họ thường chơi.

*

Cho đến lúc xuất phát, chúng ta vẫn không thấy Lâm Trạch, cũng không gặp Thư tiên sinh.

Bây giờ, Đào Nhi và Bích Nhi đều đã có thai con trai, có "bảo hiểm kép", Lâm lão gia không còn xem trọng Lâm Trạch nữa.

Lâm Trạch ngày đêm canh giữ bên phần mộ mẫu thân.

Thạch ma ma nói:

"Thư tiên sinh mới thật đáng thương, suốt ngày đánh quyền bên hồ sen, e là đã tẩu hỏa nhập ma rồi."

Nghe vậy, trong lòng ta có chút chua xót, nhưng... đây chính là số phận.

*

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Thư phủ, từ biệt.

Lâm Trạch, từ biệt.

Thư tiên sinh, từ biệt.

40

Chúng ta thuận lợi lên đường, hành trình suôn sẻ.

Đoàn người đến được Hoa Diên.

*

Hoa Diên rất rộng lớn.

Từ nhà bếp Lâm phủ, đến Thư phủ, và giờ đây, ta lại đặt chân đến một vùng đất bao la hơn.

Nhìn ngắm một mảnh đất rộng lớn như vậy, ta cảm thấy lòng n.g.ự.c khoáng đạt, tâm trí thảnh thơi.

Thạch ma ma đưa mắt nhìn xung quanh, rồi nói một câu:

"Đất đai rộng lớn như vậy, sao chẳng thấy bóng người nào cả?"

Hoa Diên có khí hậu tốt, tài nguyên dồi dào, nhưng vì dịch bệnh nhiệt đới hoành hành, nên ngoài quân đội trú đóng, hầu như không có bóng dáng dân cư.

Ta nhớ đến lời của Thư Bình Phong—toàn bộ Hoa Diên đều có thể để Thạch ma ma trồng trọt.

Câu này quả thực không sai.

Bởi vì... không ai dám đến đây cả.

*

Khi chúng ta đến nơi, vừa hay đúng lúc quân doanh đang bùng phát dịch bệnh nhiệt đới.

Thư tướng quân dẫn chúng ta về phủ tướng quân, rồi vội vã lên đường đến doanh trại cách đó ba dặm.

Thạch ma malo lắng:

"Ta từng nghe nói đến dịch nhiệt đới rồi, thứ này cướp mạng người nhanh lắm, đáng sợ vô cùng."

Ta cố gắng nhớ lại những kiến thức y khoa mình từng học.

Dịch nhiệt đới là tên gọi chung của một số loại bệnh, trong đó đáng sợ nhất chính là sốt rét, đặc biệt là sốt rét ác tính—gần như là "đại diện tổng hợp" của dịch bệnh nhiệt đới.

Và ta... biết cách đối phó với nó.

Ta muốn nói với Thư tướng quân, nhưng ta không dám.

Ta sợ bản thân không đủ trọng lượng, càng sợ hắn không tin mình, cho rằng ta chỉ vì từng cứu được Thư Vận Nhi mà trở nên kiêu ngạo, kéo theo cả Thạch ma ma và Thạch Mài cùng bị xem thường.

*

Đến giữa trưa, Thư Bình Phong vội vã trở về, đến thăm chúng ta.

Vẻ mặt hắn nghiêm trọng, sắc mặt xám tro.

Theo sau hắn, có một thiếu niên áo trắng, tên là Bạch Chỉ.

Bạch Chỉ là đại phu bản địa của Hoa Diên, hiện đang giữ chức phủ y tại phủ tướng quân.

Hắn từng chữa bệnh cho Thư Vận Nhi.

Vừa nhìn thấy hắn, Thư Vận Nhi lập tức chạy đến, thân thiết gọi một tiếng: "Bạch thúc thúc!"

Khi tận tai nghe được giọng nói rõ ràng của Thư Vận Nhi, Bạch Chỉ mừng rỡ vô cùng.

Nhưng hắn không dám tiến lại gần, chỉ đứng từ xa, sợ lây bệnh cho Thư Vận Nhi.

Thư Vận Nhi định chạy đến, nhưng bị Thư Bình Phong quát dừng lại.

Nàng đứng yên tại chỗ, khuôn mặt đầy vẻ ấm ức.

Bầu không khí trở nên nặng nề trong phút chốc.

Quản gia họ Bạch sốt ruột hỏi:

"Chẳng lẽ bệnh dịch lại nghiêm trọng hơn rồi?"
 
Nương Nương Nhóm Lửa
Chương 36: Chương 36



Bạch Chỉ gật đầu.

Hắn chính là cháu trai của Bạch quản gia.

Bạch Chỉ nói:

"Một phần ba quân doanh đã nhiễm bệnh, có vài người... sắp..."

Hắn liếc nhìn chúng ta, rồi nuốt lại nửa câu sau.

Ta nghe hiểu—có những người đã không thể cứu được nữa.

Thạch ma ma cũng hiểu, lặng lẽ lau khóe mắt.

*

Không thể nhịn được nữa!

Lời thề Hippocrates* chấn động trong đầu ta.

(* Ở nhiều quốc gia, trong đó có Việt Nam, các thầy thuốc phải đọc Lời thề Hippocrates khi chuẩn bị ra trường để hành nghề. Lời thề này được các sinh viên Y khoa đọc và nguyện làm theo trong lễ tốt nghiệp.)

Linh hồn của một sinh viên y khoa 985 thức tỉnh.

Trước ranh giới sinh tử, không thể sợ hãi.

Người làm y, cần có lòng nhân.

Ta hít sâu một hơi, bước đến trước mặt Thư Bình Phong, hành lễ rồi nói thẳng:

"Tướng quân, ta có cách trị dịch nhiệt đới."

*

Thư tướng quân nhướng mày, còn chưa kịp lên tiếng, Bạch Chỉ đã giành lời:

"Cô là ai? Dịch nhiệt đới không phải chuyện nói suông, đừng có ăn nói hàm hồ, quấy nhiễu tâm trí tướng quân!"

Ta mặc kệ hắn, chỉ nhìn thẳng vào Thư Bình Phong, nói:

"Cổ thư có ghi chép về dịch nhiệt đới, có phương thuốc."

"Thanh hao một nắm, ngâm một thăng nước, vắt lấy nước cốt, uống hết."

Trong ánh mắt chăm chú của Thư Bình Phong, ta chậm rãi đọc từng chữ trong phương thuốc.

Bạch Chỉ kinh ngạc:

"Thanh hao?"

Ta gật đầu khẳng định.

Thư Bình Phong nhìn ta, ta bình tĩnh đối diện với hắn.

Hắn trầm ngâm một lát, rồi quyết định ngay:

"Theo ta đến quân doanh."

Ta nói:

"Xin chờ một chút."

Hắn nhíu mày.

Ta nói:

"Ta cần sắp xếp vài việc trước."

Ta chỉ vào Thạch ma ma, Thạch Mài, Thư Vận Nhi—một già hai trẻ.

Thư Bình Phong gật đầu, nói:

"Có việc gì, cứ dặn dò Bạch quản gia."

Ta nói với Bạch quản gia:

"Thạch ma ma mang theo trứng giống và hạt giống rau."

Hắn nói:

"Ta sẽ chọn một mảnh đất tốt trong phủ để bà ấy trồng trọt."

Ta nói:

"Ta mang theo nữ nhân kéo sợi, cần làm màn lưới chống muỗi."

Hắn nói:

"Lập tức sai người đo kích thước giường."

Ta nói:

"Ta mang theo thợ rèn, cần rèn sắt để làm lưới sắt mịn nhất."

Hắn nói:

"Sẽ lập lò rèn ngay trong phủ."

Ta nói:

"Không thể để Thạch Mài và Thư Vận Nhi đến những nơi có nhiều muỗi."

Hắn gật đầu đồng ý.

Sắp xếp xong mọi việc, ta cùng Thư Bình Phong đến quân doanh.

*

Cảnh tượng trước mắt còn bi thảm hơn ta tưởng tượng.

Những người nhiễm bệnh bị tập trung lại một chỗ.

Cả viện không có ai có thể đứng vững.

Người bệnh nhẹ dựa vào giường, tuyệt vọng nhìn những bệnh nhân nặng.

Người bệnh nặng nằm trên giường.

Sốt cao, hôn mê, rét run…

Khắp nơi, bầu không khí tràn ngập hơi thở tử vong.

Mười lăm vị quân y, đã có tám người nhiễm bệnh.

Những binh sĩ chưa nhiễm bệnh đứng bên ngoài bệnh viện, lo lắng nhìn vào trong, tâm trạng hoảng loạn.

*

Thư Bình Phong cùng ta quan sát một vòng.

Hắn hỏi:

"Có giống như ghi chép trong cổ thư không?"

Ta nói:

"Giống hệt."

Hắn siết chặt nắm đấm, hơi chần chừ, rồi hạ quyết tâm.

Hắn nói:

"Thạch Đậu, giao cho cô."

Bạch Chỉ vội vàng ngăn cản:

"Tướng quân, đây là chuyện sống còn, sao có thể tin tưởng một kẻ..."

Thư Bình Phong không chút do dự cắt ngang:

"Thạch Đậu cô nương đáng tin cậy. Phương thuốc trị bệnh cho Vận Nhi cũng là nàng tìm được trong cổ thư."

Bạch Chỉ sững sờ, rồi chắp tay hành lễ với ta:

"Vậy thì xin nhờ cô nương ra tay cứu giúp."

*

Ta lập tức lấy giấy bút, vẽ ra hình dáng của thanh hao, đưa cho Bạch Chỉ.

Bạch Chỉ cầm lấy, chăm chú quan sát.

Thư Bình Phong hỏi:

"Hoa Diên có loại dược thảo này không?"

Bạch Chỉ nói:

"Hình như có, nhưng ta không chắc."

Ta nói:

"Dẫn ta đi tìm."

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Thư Bình Phong nói:

"Bạch Chỉ, dẫn theo ba mươi người, cùng Thạch cô nương lật tung cả Hoa Diên, nhất định phải tìm được dược thảo!"

41

Ta và Bạch Chỉ dẫn đội lên đường.

Trên suốt chặng đi, Bạch Chỉ trầm mặc.

Ta cũng im lặng.

Căng thẳng.

Ta không biết cây thanh hao có thực sự tồn tại không, cũng không biết phương thuốc này liệu có hiệu quả thật sự.

Ta vẽ hơn ba mươi bức hình thanh hao, mỗi người cầm một bức, cúi đầu dò tìm theo hình vẽ.

Tìm kiếm từng tấc đất.

Đi suốt hơn mười dặm, chúng ta thu thập được hơn một trăm cây nghi ngờ là thanh hao.

Bạch Chỉ gom lại, đưa ta kiểm tra.

Ta cầm từng cây lên quan sát cẩn thận, rồi lần lượt vứt đi:

"Không phải. Cây này cũng không phải. Cái này cũng không đúng. Không đúng... Vẫn không đúng..."

Càng vứt nhiều, sắc mặt mọi người càng nặng nề.

Cả ta cũng trở nên căng thẳng hơn.

Chẳng lẽ Hoa Diên không có thanh hao?

Dựa theo vị trí địa lý và điều kiện khí hậu, không thể nào lại không có được.

Bạch Chỉ nói:

"Chỉ còn hơn mười cây nữa. Nếu vẫn không đúng, chúng ta sẽ tiếp tục tìm. Nếu Hoa Diên không có, sẽ mở rộng ra các khu vực khác của Hoa Chi."

Ta cảm kích nhìn hắn một cái.

Hắn tin ta.

Đôi tay ta run rẩy khi cầm lấy cây tiếp theo mà hắn đưa.

Đôi mắt ta sáng lên.

Nhìn đi nhìn lại: cuống lá, phiến lá, hình dáng lá…

Nếu không phải thanh hao, thì còn là gì nữa?!

Ta phấn khởi nói với Bạch Chỉ:

"Tìm được rồi! Tìm được rồi!"
 
Nương Nương Nhóm Lửa
Chương 37: Chương 37



Nghe ta kêu lên, Bạch Chỉ vội vàng nhận lấy, quan sát tỉ mỉ.

Những binh sĩ khác cũng vây lại xem.

Người lính may mắn tìm được cây thanh hao đầu tiên, run rẩy chỉ về phía con đường nhỏ trên núi, lắp bắp nói:

"Kìa… kìa… kìa…!"

Ở đó, một cánh đồng thanh hao bạt ngàn trải dài!

*

Ta lập tức chỉ huy:

"Hái lá! Hái phần lá! Lá có hiệu quả mạnh nhất!"

Các binh sĩ hành động cực kỳ nhanh chóng.

Chỉ trong chốc lát, chúng ta thu thập được hai bao tải lớn.

Bạch Chỉ ra lệnh chia đội:

Một nhóm theo chúng ta trở về, nhóm còn lại tiếp tục thu hoạch.

*

Ta trở về phủ tướng quân trước.

Bạch quản gia báo tin:

"Thạch ma ma bị bệnh rồi!"

Bà sốt cao, rét run, toàn thân đau nhức, đầu đau như búa bổ, nôn mửa, tiêu chảy…"

Ta hoảng hốt, hai chân mềm nhũn.

Ta chưa bao giờ nghi ngờ hiệu quả của thanh hao, nhưng lúc này, ta sợ rằng nó không có tác dụng.

*

Bạch Chỉ chạy về doanh trại, dẫn theo nhóm bếp binh, đốt lửa dựng nồi, chuẩn bị sắc thuốc.

Ta nói:

"Chờ tin ta."

Bên này, ta sắc nhiều liều thuốc với nồng độ khác nhau.

Ta chọn liều cao nhất, tự mình uống trước.

Sau một canh giờ, không có phản ứng gì bất thường.

Ta mang chén thuốc đến trước mặt Thạch ma ma.

Trước khi đút thuốc, ta hỏi bà:

"Ma ma, người có tin con không?"

Thạch ma ma môi run rẩy, yếu ớt nói:

"Đậu nhi, ma ma tin con."

Ta cho bà uống thuốc.

Sau đó, lòng như lửa đốt, thấp thỏm chờ đợi.

Nếu Thạch ma ma không qua khỏi... ta phải làm sao?

Ta nhanh chóng hạ quyết tâm.

Cùng lắm thì đi theo bà!

*

Hai canh giờ sau, Thạch ma ma không còn vật vã nữa.

Bốn canh giờ sau, bà hạ sốt.

Năm canh giờ sau, bà khẽ mở mắt, nhẹ nhàng nói với ta:

"Thạch Đậu, ta muốn uống cháo."

*

"Hiệu quả! Bạch Chỉ! Hiệu quả rồi!"

Ta hét lớn, vừa cười vừa khóc.

Bạch quản gia nhanh như cơn gió chạy về quân doanh báo tin.

Bạch Chỉ lập tức trình báo với Thư tướng quân.

*

Thư Bình Phong đang rối bời, đến mức miệng nổi đầy vết lở loét.

Hoa Diên có hơn hai nghìn binh sĩ đồn trú.

Nhưng mỗi năm, cứ đến mùa dịch, đều mất đi một phần ba số quân.

Nhìn từng người lần lượt ngã xuống, năm này qua năm khác, hắn sắp không chịu đựng nổi nữa!

Nghe Bạch Chỉ báo cáo, hắn tức tốc chạy như gió trở về, Bạch Chỉ hổn hển đuổi theo sau.

Vừa đến nơi, thấy Thạch mụ mụ chậm rãi húp cháo, hắn mừng đến phát run.

Hắn lập tức ra lệnh cho Bạch Chỉ:

"Về doanh trại! Dùng thuốc ngay lập tức!"

Bạch Chỉ cắm đầu chạy đi, vừa chạy vừa hét:

"Dùng thuốc! Dùng thuốc! Dùng thuốc!!!"

*

Ba ngày sau.

Người bệnh nặng đã có thể ngồi dậy.

Người bệnh nhẹ có thể đứng lên.

Quân y vừa khóc vừa nói:

"Tướng quân! Tất cả đều có hiệu quả!"

Phó tướng rưng rưng nước mắt:

"Tướng quân! Không cần gửi cáo phó nữa!"

Thư Bình Phong cũng rơi lệ.

*

Phủ tướng quân bị vây kín.

Tướng sĩ tự phát hô vang:

"Cảm tạ Thạch Đậu cô nương đã cứu mạng!"

"Thạch Đậu cô nương! Thạch Đậu cô nương!"

Dần dần, tiếng hô biến thành…

"Thạch Đậu nương nương!"

Ta hoảng hốt, vội vã bảo Bạch Chỉ ngăn lại:

"Ta chỉ là một đứa nhóm lửa, sao dám nhận danh hiệu ‘nương nương’ chứ?!"

Bạch Chỉ nhìn ta thật sâu, không động đậy, chỉ cười nói:

"Nương nương nhóm lửa? Cũng hợp đấy."

Ta vội quay sang tố cáo với Thư Bình Phong.

Thư tướng quân nghiêm túc nói:

"Thạch Đậu cô nương, vì sao cô lại cảm thấy mình không xứng với danh hiệu ‘nương nương’?

Danh xưng này không phải ‘nương nương’ trong cung đình.

Mà là ‘thần tiên nương nương’!"

"Cô đã cứu sống vô số người, nếu không phải thần tiên nương nương, thì là gì?"

Ta cứng đờ, bối rối đến mức không biết phải nói gì.

Đây không phải công lao của ta.

Ta chỉ đơn giản là kết nối tri thức hiện đại với trí tuệ cổ đại mà thôi.

Nhưng ta không dám nói ra.

*

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Thư Bình Phong không thèm quan tâm đến vẻ mặt "ta thật không dám nhận" của ta.

Hắn ra lệnh cho thân tín:

"Lập tức phái người đến bẩm báo với Hoài Vương Điện hạ!

Bên đó cũng đang rất cần phương thuốc này!"

"Nhớ giữ bí mật."

42

Chúng ta ngồi lại với nhau, cùng ăn gà hầm nước dừa.

Thịt gà mềm ngon, thơm ngọt, hương vị tuyệt hảo.

Dịch bệnh đã được kiểm soát, phủ tướng quân tràn ngập bầu không khí an lành.

Bạch quản gia đặc biệt nấu món gà hầm nước dừa mà Thư Vân Nhi thích nhất.

Thạch Mài ăn một miếng, tấm tắc khen:

"Không ngờ gà ở Hoa Diên lại ngon như vậy."

Thư Vân Nhi giải thích:

"Là nhờ dùng nước dừa để hầm đấy."

Món này vốn nấu cho bốn người chúng ta.

Nhưng Bạch Chỉ lại mò đến ăn chực.

Người này thật đúng là mặt dày!

Lần đầu gặp, hắn lạnh lùng nghiêm túc bao nhiêu.

Bây giờ, lại tùy tiện vô phép bấy nhiêu.

Ngồi xuống ghế là vắt chân chữ ngũ, thảnh thơi nhai thịt gà.

Thạch Mài nhìn mà trố mắt, thì thầm với ta:

"Thư tiên sinh và Lâm thiếu gia chưa bao giờ ngồi như thế này."

Bạch Chỉ nhướn mày, bĩu môi:

"Bọn họ sống có tiêu d.a.o như Bạch ca ca không? Có vui vẻ bằng ta không?"

Thạch Mài nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp:

"Không. Thư tiên sinh lúc nào cũng nghiêm mặt, Lâm thiếu gia cũng rất ít khi cười."

Bạch Chỉ bật cười:

"Nhìn đi! Đây mới là đứa trẻ thông minh."

"Phân biệt rõ ai mới là thúc thúc thông minh nhất!"

Thạch Mài bị xoay đến mụ mị, gật đầu liên tục.
 
Nương Nương Nhóm Lửa
Chương 38: Chương 38



Ta nhìn mà sốt ruột.

Chắc chắn là do Thạch Mài đọc sách ít, đầu óc chậm hơn rồi!

Ta quyết định đi tìm Thư Bình Phong.

Hắn đã công khai hứa sẽ trọng thưởng ta.

Thế thì ta phải đến đòi phần thưởng thôi!

Ta muốn một phu tử dạy học.

Thư Bình Phong nghe xong, gật đầu:

"Có thể gửi thư đến phủ Thư gia, nhờ họ phái phu tử đến dạy Vân Nhi và Thạch Mài."

"Việc này, giao cho Bạch Chỉ đi lo liệu."

43

"Thạch Mài sắp có tiên sinh dạy học rồi, Bạch Chỉ vừa nghe tin liền lập tức đi thu xếp."

"Thư hắn viết gửi về phủ Thư gia, chữ rất đẹp."

"Bạch Chỉ rất giỏi nhận biết dược thảo."

"..."

Từ sau khi thân quen với Bạch Chỉ, ta thường xuyên nhắc đến hắn trước mặt Thạch ma ma.

Bà nghe mãi cũng chán, bèn trêu:

"Con suốt ngày nhắc Bạch Chỉ, hay là hai đứa về chung một nhà luôn đi?"

Thư Vân Nhi lập tức phản đối:

"Không được đâu! Bạch Chỉ thúc thúc ngày nào cũng ở cùng thỏ, trên người toàn mùi hôi. Nếu gả cho hắn, tỷ tỷ sẽ bị hun đến hỏng mất!"

Thạch Mài kinh ngạc:

"Bạch Chỉ ca ca nuôi thỏ à?"

Thực ra, hắn nuôi thỏ để làm thí nghiệm dược liệu.

Thạch Mài nghe xong, chạy ngay đến đòi hắn hai lồng thỏ về nuôi.

Thư Vân Nhi cũng muốn, thế là mỗi đứa có hai lồng.

Cả hai tự tay nhổ cỏ, ngày nào cũng cho thỏ ăn mấy lần.

Có một loại cỏ lá rộng mọc đầy khắp Hoa Diên, thỏ cực kỳ thích ăn.

Trong khi đó, Thạch ma ma bận rộn với một khu vườn rau xanh mướt.

Bà cũng đang ấp một lô trứng giống.

Bất kể bà làm gì, Bạch quản gia đều theo sát giúp đỡ.

Còn ta, mỗi ngày đều theo chân Bạch Chỉ học nhận biết dược thảo.

Mọi người bận rộn mà vui vẻ.

44

Thư Bình Phong tìm ta.

Hắn hỏi ta muốn được thưởng gì, nói rằng tiên sinh dạy học không tính, vì đó là chuẩn bị cho bọn trẻ.

Thấy hắn thần sắc nhẹ nhàng, ta rốt cuộc cũng đem nỗi oán trách giấu trong lòng bấy lâu nay hỏi ra:

"Tướng quân, trước khi dụ chúng ta đến đây, vì sao ngài không nói cho chúng ta biết nơi này có loại chướng khí nguy hiểm chếc người?"

Lỡ như không tìm thấy thanh hao, e rằng chúng ta còn chưa đứng vững gót chân đã phải đi chầu Diêm Vương rồi.

Chuyện này, ta thực sự có oán giận.

Thư Bình Phong sững lại một chút, sau đó thẳng thắn đáp:

"Lúc đó, ta cần đưa Vân Nhi trở về, mà con bé không thể rời xa các người."

"Ta đã nghĩ đến vấn đề chướng khí, nhưng mẹ ta cùng mọi người sống ở đây mấy năm trời đều không nhiễm bệnh, ta cho rằng trong phủ tướng quân là an toàn."

Thì ra là vậy.

Khoan đã— tướng quân phủ là an toàn?

Tại sao nơi này lại an toàn?

Lát nữa nhất định phải hỏi Bạch Chỉ mới được.

Trước mắt, ta cần nhận thưởng trước đã.

Thạch ma ma khai hoang một mảnh đất thật lớn, vừa vui mừng vừa không ngừng lải nhải về đám dân nghèo ở đầu Đông Nhai.

Bà thở dài: "Giá mà bọn họ cũng có thể đến đây thì tốt, ít nhất sẽ không bị đói nữa."

Vậy nên, ta thỉnh cầu Thư Bình Phong phái người đi tiếp đón dân cư ở Đông Nhai đến Hoa Diên.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Hắn ngạc nhiên, nói: "Thạch Đậu, cô lại một lần nữa khiến ta bất ngờ."

Những gì ta muốn, lần nào cũng là thứ hắn không ngờ tới.

Nhưng hắn vẫn đồng ý.

Hắn nói: "Trước đây không đưa dân đến Hoa Diên, là bởi chướng khí quá nặng, người đến rồi cũng khó toàn mạng. Nhưng nay đã có phương pháp trị liệu, tất nhiên nên mở cửa đón dân định cư."

Sau đó, hắn phái một phó tướng khác đi lo liệu chuyện di dân.

Đợt đầu tiên, chính là cư dân khu Đông Nhai.

Ai muốn đi, đều có thể đi.

45

Nghe tin bọn trẻ ở đầu Đông Nhai sắp được đón sang đây, Thạch Mài và Thư Vân Nhi mừng rỡ vô cùng.

Hai đứa bắt đầu đếm trên đầu ngón tay: “Phải đón Thiết Đản, Nhị Nha, Trụ Tử…”

Thạch ma ma mụ đang khâu áo cho Bạch quản gia, bà cười nói:

“Đừng đếm nữa, đón hết.”

Thạch Mài không tin.

Thạch mụ mụ bảo: “Không tin thì hỏi Thạch Đậu tỷ của con.”

Ta gật đầu: “Là thật, nhưng phải xem bọn họ có muốn tới hay không, không muốn thì không ép được.”

Thư Vân Nhi lập tức tiếp lời: “Thạch Mài ca ca và muội đều ở đây, sao bọn họ lại không muốn đến?”

“Ở Đông Nhai, bọn họ ăn không đủ no, là ca ca và muội chia đồ ăn cho Thiết Đản bọn họ, họ mới không bị đói.”

“Sang đây rồi, sẽ không bao giờ bị đói nữa.”

Ta nhìn Thư Vân Nhi— đứa nhỏ này không tầm thường, vừa nhỏ tuổi đã nhìn thấu bản chất vấn đề.

Ai mà muốn rời bỏ quê hương?

Nhưng với những người nghèo cùng cực, để được ăn no bụng, dù phải đi đến nơi xa xôi vạn dặm, họ cũng cam lòng.

Thạch mụ mụ gật đầu: “Tiểu Hoa nói đúng, người nghèo quan tâm nhất là không bị đói.”

Thạch Mài thắc mắc: “Thế người giàu quan tâm cái gì?”

Thư Vân Nhi đáp ngay: “Là có bạn.”

Nó chỉ vào mình: “Thạch Mài ca ca chính là bạn của muội, huynh đi đâu, muội đi đó.”

Hai đứa nhỏ, đúng là thanh mai trúc mã.

Thạch Mài nói: “Còn ta, ta theo Thạch ma ma và Thạch Đậu tỷ đi đâu, thì ta đi đó.”

Sau đó, nó quay sang hỏi ta: “Thạch Đậu tỷ, tỷ cũng đi theo Thạch ma ma sao?”
 
Nương Nương Nhóm Lửa
Chương 39: Chương 39



Ta lắc đầu.

Thạch Mài khó hiểu.

Ta cười nói: “Ta không đi theo Thạch ma ma, mà là ta dẫn Thạch ma ma và đệ đến một cuộc sống tốt hơn. Chỗ nào sống tốt, ta sẽ đưa mọi người tới đó.”

Thạch Mài nghe vậy cười ha ha, phấn khích đến mức lộn một vòng trên đất.

Nó reo lên: “Tiểu Hoa, nghe chưa? Chúng ta phải theo Thạch Đậu tỷ, để sống những ngày tháng tốt đẹp.”

Thư Vân Nhi cười khanh khách.

Bất kể là Thư Vân Nhi hay Thạch Tiểu Hoa, đều chẳng hề bận tâm.

46

Toàn bộ dân cư ở đầu Đông Nhai đều đã đến.

Không chỉ vậy, họ còn dẫn theo cả họ hàng nghèo khó của mình.

Tổng cộng hơn năm mươi hộ gia đình.

Thạch ma ma và Thạch Mài mừng đến phát điên.

Còn ta thì hơi sững sờ—ta đã thấy Thư tiên sinh và Lâm Trạch.

Hai người họ cùng đi theo đoàn di dân đến đây.

Nhưng họ không lập tức tìm chúng ta, mà đến diện kiến Thư Bình Phong trước tiên.

Sau khi nghe nói về duyên cớ giữa chúng ta và hai người bọn họ, Bạch Chỉ hào hứng xung phong đi thăm dò tin tức.

Và rồi, tin tức đưa về—đúng là gây chấn động.

*

Sau khi Lâm phu nhân qua đời, Lâm lão gia chẳng những không nguôi ngoai oán hận, mà còn ngày càng lạnh nhạt với đứa con trai do bà sinh ra.

Lâm Trạch thất sủng, mất đi chỗ dựa.

Lâm lão gia đã có kỳ vọng mới, hoàn toàn lạnh nhạt với hắn.

Lâm Trạch hoàn toàn nản lòng, ngày ngày nhốt mình trong phòng, chỉ chăm chú đọc cổ thư.

Hắn cũng dùng cách như ta và Thư tiên sinh để xoa dịu cảm xúc của bản thân.

*

Còn Thư tiên sinh? Chuyện xảy ra với hắn đúng là ly kỳ quái đản.

Trong buổi tiệc đón gió tẩy trần dành cho Tiêu Quận chúa, nàng vừa gặp đã phải lòng Hộ bộ Thượng thư Thôi Diễn, vì hắn mà nguyện ở lại kinh thành.

Hoàng thượng mừng rỡ đến phát cuồng, lập tức ban hôn, hoàn toàn không màng đến thánh chỉ trước đó đã tứ hôn cho Thư gia.

Tiêu Quận chúa quả là một kẻ tùy hứng.

Nàng đá bay Thư Bình Sơn không nói làm gì, còn kéo theo cả Tiết Vô Hà.

Mà Tiết Vô Hà cũng nguyện theo nàng, bởi Thôi Diễn đối đãi với cả hai rất tốt.

Tiêu Quận chúa thật sự thích Thôi Diễn.

Nàng sợ đau, sợ khổ, không muốn sinh con cho Thư Bình Sơn, nhưng lại nhanh chóng mang thai với Thôi Diễn.

Chuyện này suýt nữa chọc cho Thư phu nhân tức chếc.

May mắn thay, Thư Bình Vân cũng nhanh chóng mang thai.

Đây là đứa con đầu tiên của Thái tử, Thái tử vô cùng xem trọng, đặc biệt mời Thư phu nhân vào Đông cung để chăm sóc cho Thư Bình Vân.

Cơn giận trong lòng Thư phu nhân lúc này mới nguôi ngoai được một chút.

*

Theo lý mà nói, trải qua chuyện như vậy, Thư Bình Sơn lẽ ra phải cảm thấy nhục nhã đến muốn chếc đi sống lại.

Nhưng ai ngờ hắn chẳng những không tức giận, mà còn thở phào nhẹ nhõm.

Biết được Thư Bình Phong phái người đến tiếp nhận dân cư đầu Đông Nhai vào Hoa Diên, hắn không chút do dự, chỉ thu dọn hai rương cổ thư rồi lập tức lên đường.

Trước khi đi, hắn đến gặp Lâm Trạch, nói hắn muốn đến Hoa Diên.

Lâm Trạch nghe xong, không nói hai lời liền theo chân hắn rời đi.

*

“Viết thoại bản à?”

Mọi chuyện kỳ lạ đến mức khó mà tin nổi.

Nửa ngày trời, ta vẫn chưa hoàn toàn hoàn hồn.

Bạch Chỉ tiện tay cầm lấy một quả liên vụ gặm nhấm, lẩm bẩm:

“Thoại bản? Thoại bản cũng chẳng dám viết thế này.”

“Thư tướng quân đã đồng ý để bọn họ ở lại, đều tuyển làm tiên sinh dạy học, tạm trú trong tướng quân phủ.”

Bạch Chỉ cười nói:

“Sau này tướng quân phủ sẽ náo nhiệt lắm đây, học đường cũng đặt ngay tại phủ.”

Xây học đường—đây đúng là một chuyện tốt.

*

Ta đi tìm Thạch Mài và Thư Vân Nhi, nhưng không thấy bọn trẻ đâu.

Bạch Chỉ bảo: “Bọn nhóc chạy ra ngoài chơi với đám bạn cũ rồi.”

Ta lại đi tìm Thạch mụ mụ.

Bạch Chỉ nói: “Bà ấy đang giúp an trí những người từ đầu Đông Nhai.”

*

Cảm giác như đang nằm mơ vậy.

47

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Bạch Quản gia dẫn người đến một khu đất gần tướng quân phủ, bắt đầu xây nhà.

Bản thiết kế ta vẽ tham khảo theo kiến trúc nông thôn Đông Bắc—các hộ gia đình xây liền kề, nhưng mỗi nhà đều có sân riêng, có chuồng gà, có vườn rau, có phòng ở.

Mỗi nhà vừa có thể chăm sóc lẫn nhau, vừa giữ được không gian độc lập.

Đất đai ở Hoa Diên rộng rãi, Bạch Chỉ dẫn người phân chia ruộng đất. Ta tính toán diện tích cẩn thận, mỗi người được cấp hai mẫu đất.

Làm dấu xác nhận, sau đó cấp khế đất.

Có đất mà không cần nộp thuế, trên mặt ai nấy đều lộ vẻ hạnh phúc tràn đầy.

Bọn họ đều nói:

"Ngày tháng tốt đẹp, thực sự đã đến rồi!"

*

Hoa Diên ít thiên tai, rau trồng năm mùa, quanh năm đều có rau tươi để ăn.

Ăn không hết, mọi người tự nguyện mang đến doanh trại, chia sẻ với binh sĩ.

Không bao lâu, quân và dân gắn bó như người một nhà.

*

Trong thời gian đó, quân Ốc Nô mấy lần thử xâm phạm biên giới, nhưng đều bị đánh lui thảm hại.

Bạch Chỉ hừ lạnh:

"Chúng tưởng binh lính của chúng ta vẫn còn bị bệnh dịch hành hạ, bị đánh cũng đáng đời."

Nhắc đến quân Ốc Nô, ta chợt nhớ một chuyện.

Ta kéo Bạch Chỉ qua một góc, hạ giọng hỏi:

"Bạch Chỉ, ta có chuyện muốn hỏi ngài"

Hắn cắn nốt miếng quả trong tay, lười biếng đáp: "Hỏi đi."

Ta hỏi:

"Ta muốn biết, phu nhân của Thư tướng quân đã chếc như thế nào?"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back