Cập nhật mới

Dịch Full Va Vào Ánh Mắt Em

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Va Vào Ánh Mắt Em

Va Vào Ánh Mắt Em
Tác giả: Hoa Tiểu Lê
Tình trạng: Đã hoàn thành




Bạn đang theo dõi truyện Va Vào Ánh Mắt Em của nhà văn Hoa Tiểu Lê. Câu chuyện kể về sự gặp gỡ ngẫu nhiên giữa một chàng trai và một cô gái, khi ánh mắt của họ vô tình chạm nhau, tình yêu đã bùng cháy trong cuộc đời của với một cái nhìn, cảm xúc rung động đã đánh thức trái tim của chàng trai, và anh từ đó hiểu được ý nghĩa thực sự của tình yêu từ ánh mắt đầu tiên.

Câu chuyện tiếp tục khi hai người tái ngộ nhau nhiều lần và chính những sự trùng hợp này đã đưa họ đến với nhau, bắt đầu một cuộc tình đẹp, đầy những giấc mơ và niềm hy vọng.

Nếu bạn là người yêu thích truyện ngôn tình, hãy đọc thêm các tác phẩm khác của Hoa Tiểu Lê như Tình Yêu Của Lục Thiếu hoặc Mad Love: Hoa Quỳnh Đen để cảm nhận thêm những cung bậc cảm xúc đầy sâu lắng của tình yêu..
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: 1: Vận May


Lâm Thư nói với Phương Ngữ Nhi:
- Chỗ showroom xe oto mình làm đang tuyển trợ lý đó, cậu tới ứng tuyển xem sao.

Dù sao cậu cũng muốn kiếm thêm tiền để phụ gia đình mà.

Ngữ Nhi và Lâm Thư là bạn đại học từ những năm đầu tiên.

Ra trường đã mấy năm, Lâm Thư làm kế toán cho nhiều công ty, sau xin vào làm kế toán cho showroom xe sang gần nhà cho tiện đi lại.

Vì ở đó toàn bán xe cho giới nhà giàu nên thu nhập cũng khá.

Trái lại, Ngữ Nhi lại yêu thích nghề bánh, cô muốn nối nghề của gia đình khi bố mẹ cô có một tiệm bánh nhỏ.

Dạo gần đây kinh tế khó khăn, buôn bán kém hơn trước, nguồn thu trong gia đình cũng eo hẹp hơn, lại thêm em trai cô đang học đại học nên cô muốn làm thêm một công việc giờ hành chính để có thêm thu nhập phụ gia đình mình.
Ngữ Nhi băn khoăn một lúc, sợ bản thân không hợp, dù gì cô cũng không có mấy kinh nghiệm.

Nhưng dưới sự khích lệ của Lâm Thư, và nhìn lại hoàn cảnh nhà mình, cô nghĩ nếu làm tại đó thì thu nhập chắc cũng ổn.


Thôi thì cứ gửi mail ứng tuyển, được là tốt mà không thì cũng chả mất gì.
Vậy mà 3 ngày sau có người gọi cô đi phỏng vấn thật.

Hôm ấy trời mưa to từ sáng tới chiều, Phương Ngữ Nhi thầm nghĩ sao số mình hơi xui, cứ có việc là lại mưa tàm tã.

Dù vậy cô vẫn cầm ô chạy ra bến xe bus đi tới chỗ hẹn.
Tới nơi, cô ngạc nhiên khi nhìn thấy chỉ vỏn vẹn 2 người, là cô và một cô gái khác tới phỏng vấn.

Dù chỉ có hai người nhưng cô vẫn có chút hồi hộp và lo lắng, liệu người ta có hỏi nhiều không nữa.

Người phỏng vấn là một chị trung tuổi nhưng nhanh nhẹn, có vẻ khá chuyên nghiệp.
- Chào em, chị là An Khánh.

Mưa gió như này thật vui vì hai em đã đến.
Xong rồi chị ấy xem hồ sơ của cả hai một lượt, gật đầu: mai có ai đi làm luôn được không?
Ủa, Ngữ Nhi và cô gái cùng phỏng vấn kia ngơ ngác nhìn nhau, không hỏi gì về chuyên môn hay gì hết, hỏi đi làm luôn được.


Lần đầu cô gặp trường hợp như này.

Thấy hai cô gái nhìn mình khó hiểu, An Khánh liền cười:
- Nhìn hồ sơ là chị phần nào biết các em có kinh nghiệm như nào rồi.

Thực ra hôm nay chị hẹn khá nhiều người tới phỏng vấn, lại chỉ có hai em đội mưa to tới đây, là chị thấy hài lòng rồi.

Phương Ngữ Nhi thầm à trong lòng, chưa kịp lên tiếng thì cô gái kia đã nói trước: chị ơi, ngày mai thì em không làm luôn được rồi, vì chỗ công ty cũ em chưa bàn giao xong, em cứ nghĩ phải đợi khoảng 1 tuần mới có thông báo, không ngờ mai đi luôn, nên em không thu xếp được ạ.

An Khánh gật gù rồi nhìn sang cô: còn em thì sao?
Ngữ Nhi còn đang mải nghe bỗng hơi giật mình, ngơ ngác gật đầu: em không vướng bận gì...
Chỉ đợi có vậy, An Khánh không kịp để cô nói hết đã chốt luôn: ok, mai đi làm nhé, hẹn em 8h30 sáng tại showroom.

Và thế là, Phương Ngữ Nhi tìm được việc đơn giản đến lạ, trên đường về cô còn nghĩ, thật kỳ cục, sao lại nhanh gọn thế nhỉ!?
Có lẽ hôm nay cô có vận may chăng.

Tự nhiên cô lại háo hức ngày mai đi làm quá, phải thông báo cho Lâm Thư ngay mới được.
- Thư à, tớ được nhận rồi!
Lâm Thư hớn hở: chúc mừng chúc mừng, thế là chúng mình được làm chung toà nhà với nhau rồi.

Sáng mai mình sẽ tới đón cậu nhé.
Nói xong, cô bước xuống xe bus, đi bộ về nhà mà trong lòng vui vui..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: 2: Công Việc Mới


Hôm nay Lâm Thư tới đón cô sớm, ngày đầu đi làm tốt nhất lên đến sớm để còn làm quen môi trường và đồng nghiệp.
Tới chân toà nhà, Lâm Thư tạm biệt Ngữ Nhi để lên tầng 5 phòng kế toán.

Còn Ngữ Nhi nhìn một lượt showroom xe sang trước mặt tại tầng 1, bên trong toàn những chiếc siêu xe cho nhà giàu mà cả đời cô chẳng mua nổi.

Hít một hơi, cô từ từ đi vào.

Vừa nhìn thấy cô, An Khánh đã gọi: Nhi, lại đây.

Giới thiệu qua một lượt thì cô biết, An Khánh là quản lý tại đây, mọi người gọi là quản lý An.

Làm quen vài đồng nghiệp, cô được chị An Khánh chỉ cho các công việc cần làm.

Công việc cũng không có gì đặc biệt, chủ yếu là phụ quản lý An các giấy tờ, văn thư, tài liệu.

Làm được 3 ngày, mọi thứ suôn sẻ.

Hôm nay quản lý An bảo cô đi cùng chị ra ngoài.

Trước khi đi, chị dặn cô hãy điều chỉnh đồng phục cho phẳng phiu, cẩn thận làm cô hơi lo lắng:
- Quản lý An, chị dẫn em đi đâu ạ?

An Khánh cười: Không có gì phải căng thẳng, chúng ta đưa tài liệu về các mẫu xe tới cho sếp.
Nói đến sếp, cô chưa gặp bao giờ, cũng không để tâm lắm vì cô mới đi làm được 3 hôm, lo học việc từ quản lý An nên chưa tìm hiểu.

Dù sao thì cũng làm việc trực tiếp với nhân viên tại showroom chứ Sếp chắc thi thoảng mới ghé qua.
Cô tưởng tượng, là chủ showroom xe đắt tiền này chắc phải là một người trung niên đầy kinh nghiệm, chắc sẽ phong độ và hiểu biết sâu rộng.

Có thể sẽ khó tính hoặc khắt khe gì đó.

Nên khi nghe quản lý An nói gặp Sếp, cô lại càng lo lắng.

||||| Truyện đề cử: Cưỡng Ái Thành Hôn: Tôi Nguyền Rủa Anh Cả Đời |||||
Hai người tới nơi, cô trố mắt nhìn dãy nhà cổ trước mặt.

Những dãy nhà nâu nối dài, cây cối trong sân toàn cổ thụ nhưng được uốn tỉa rất công phu.

Dưới tán cây có một hồ cá koi đẹp mắt, ở giữa còn có những tảng đá rất to, tạo cảnh hòn non bộ.

Nhìn thấy biểu cảm của cô, quản lý An lên tiếng nhắc nhớ:
- Tập trung đi Ngữ Nhi!
Cô giật mình, quay sang hỏi: đây là nhà Sếp à chị?
Quản lý An giải thích: không, đây là nhà của Bạch lão gia, ông ấy là trưởng hội doanh nhân buôn xe nên mọi người hãy tụ tập ở Bạch phủ để bàn chuyện làm ăn.


Chúng ta đi vào thôi.

Nói xong hai người đi vào, khoảng sân rộng mà hai người phải đi một lúc mới tới mấy dãy nhà.

Quản lý An chỉ:
- Đằng kia, hội doanh nhân đang tụ họp ở đó.
Cô nhìn theo, cách chỗ cô một dãy nhà, cửa đang mở, có rất nhiều người ngồi trong, bên ngoài cũng có nhiều người đang đứng đợi.

Nhìn có vẻ toàn người máu mặt thì phải.

Dù sao chủ của showroom toàn xe sang hẳn là người rất nhiều tiền.

Đúng lúc này, quản lý An có điện thoại, cô chạy ra xa nghe máy và nói vọng lại:
- Em mang vào giúp chị, có người ở showroom gọi chị giải quyết chút việc.

Vào mau đi kẻo trễ.
Chưa hiểu gì, quản lý An đã quay đầu đi ra chỗ khác nghe máy.

Cô chỉnh đốn lại trang phục rồi dần dần tiến lại căn phòng đang đầy người.
Lúc cô lại gần căn phòng, có người đứng cửa canh gác hỏi cô là ai, cô nói là người của quản lý An tới đưa tài liệu thì mới được cho phép lại gần cửa.

Bước vào, tất cả mọi người đều nhìn cô, hầu hết là đàn ông, có người đang hút thuốc, có người đang uống rượu.

Cô cúi mặt không dám nhìn lung tung, lúng túng nói: quản lý An bảo tôi mang tài liệu cho Sếp ạ.

Rồi cô mới ngớ ra, trong những người ở đây, ai mới là sếp cô cơ chứ?.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: 3: Gặp Gỡ


Cô đang đỏ mặt và lúng túng, bỗng có một bàn tay chạm nhẹ vuốt lưng cô làm cô giật bắn cả người, tài liệu trên tay rơi xuống đất.

Cô còn chưa hiểu chuyện gì, thì người đó đã cười:
- Ôi cha, lần đầu tôi thấy cô đấy.

Cũng xinh đó chứ!
Nói xong hắn ta định trêu ghẹo cô, thì bên kia bàn, một giọng nam lạnh lùng lên tiếng:
- Ôn thiếu lại trêu ong ghẹo bướm rồi đấy, có tôi ở đây là lại cà chớn nhân viên của tôi.
Ôn Kiệt cười xuề: tôi đã làm gì mà cậu phải căng!
Cô vừa cúi nhặt tài liệu, vừa nghe đã hiểu người đàn ông đối diện bàn kia là sếp mình.

Cô vội vàng chìa tay ra: thưa sếp, đây là tài liệu quản lý An chuẩn bị cho ngài ạ.
Người đó chỉ nói lạnh: để trên bàn đi!
Cô khẽ đặt tài liệu xuống và xin phép rời đi, trước khi đi, cô ngẩng đầu lên, bỗng ngây người vài giây, sau đó liền ra ngoài.
Bước ra cửa, cô thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là đưa tập tài liệu mà hú hồn.


Cô chợt nhớ về ánh mắt ấy, ánh mắt sắc sảo, lạnh lùng nhìn cô, ấy vậy mà chỉ trong một giây nào đó, cô bỗng hẫng nhịp.

Bởi đôi mắt ấy quá đẹp, lông mi dài và dày, con ngươi màu đen sâu thẳm, nhưng lại nhìn cô không cảm xúc.
Thì ra sếp cô là một người trẻ tuổi như vậy.

Nếu so với tuổi 25 của cô, chắc sếp chỉ hơn cô một vài tuổi là cùng.
Chạy tới chỗ quản lý An vừa nghe điện thoại xong, cô báo cáo: em đã giao xong rồi ạ.

Nhân tiện, cô hỏi về sếp của mình:
- Chị à, em vẫn chưa biết sếp mình như nào luôn, lần đầu em gặp còn ngỡ ngàng, không ngờ trẻ thế!
Quản lý An gật gù: ừa, tuổi trẻ tài cao đó, Hạ thiếu gia nay 28 tuổi đã là chủ công ty nhập khẩu xe sang rồi.

Showroom mình làm việc chỉ là cái nhánh nhỏ mới mở thêm mà thôi.

Chị theo cậu ta 3 năm, trước làm ở công ty mẹ, đợt này mới mở showroom nên chị được lệnh qua quản lý.

Hạ thiếu mà quản lý An nói là Hạ Phong Thần.


Cậu ấy là con cả của Hạ gia.

Đây là gia tộc lớn nhất nhì thành phố, có truyền thống làm vận tải, tới đời Hạ thiếu thì mở rộng ra cả nhập khẩu xe, toàn là xa xỉn phục vụ giới nhà giàu.
Nghe vậy thì Ngữ Nhi cũng không tò mò thêm nữa, cô lặng lẽ đi theo quản lý An về showroom để tiếp tục làm việc.
Do làm việc giờ hành chính nên tan làm cô lại về tiệm bánh của gia đình phụ giúp.

Dạo gần đây bán kém nên gia đình cô cũng không thuê nhân viên nữa, lúc cô vắng thì bố mẹ ra trông, cô có mặt thì họ sẽ về nhà nghỉ ngơi, hôm nào em trai cô nghỉ học cũng sẽ ra trông cùng.
Tiệm bánh nhà cô thuê ngay dưới chân chung cư Lâm Thư ở, cũng gần chỗ làm việc của hai người.

Về tới tiệm thấy Lâm Thư đang ngồi chơi, còn Phương Vũ Nam em trai cô đang loay hoay trong trong quầy làm gì đó.

Lúc đó không có khách nên Lâm Thư thấy cô không ngại lên tiếng hỏi to:
- Ôi Nhi Nhi của tớ, này cậu tan làm muộn hơn mọi ngày, thế nào, công việc ổn chứ?
Đặt túi xuống, cô bảo Vũ Nam làm cho mình một cốc nước ép rồi quay sang Lâm Thư kể chuyện:
- Ổn cả Lâm cô nương của tớ.

Tớ còn chưa đãi cậu chầu cảm ơn vì đã giới thiệu công việc cho tớ nữa.

Nay t đi gặp sếp cùng quản lý, về phải làm cố cho xong việc ở showroom nên mới về trễ hơn mọi ngày.
Lâm Thư ồ lên: kể xem sếp mình có gì hay ho không nào?
Phương Ngữ Nhi ngạc nhiên: cậu ko biết sếp à?
Lâm Thư lắc đầu: chưa bao giờ gặp luôn, chỉ biết là thiếu gia nào đó mới ở nước ngoài về, mở thêm chi nhánh.
Cũng phải, Lâm Thư làm phòng kế toán, Sếp chắc cũng chả tới đó nên cô ấy ko biết cũng là lẽ thường..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: 4: Không Quen


Hạ phu nhân nay được con trai đưa đi thăm người bạn ở chung cư Dcapital.

Bà mới chuẩn bị một vài món quà nhỏ, chợt đi ngang qua tiệm bánh ngọt, lại nhớ bạn mình thích bánh vị đào liền thử ghé qua xem.

Đúng lúc gặp hai cô gái đang ngồi trong tiệm uống nước.
Lâm Thư và Phương Ngữ Nhi đang trò chuyện, thấy có khách, Ngữ Nhi liền đứng dậy chào:
- Xin chào phu nhân, người cần tìm bánh gì ạ?
Hạ phu nhân: - có bánh ngọt vị đào không?
Phương Vũ Nam còn đang trong quầy ngó nghiêng xem vị đào ở đâu thì Ngữ Nhi đã nhanh nhẹn hơn:
- Có thưa phu nhân, người muốn tìm loại to hay nhỏ, bao nhiêu người dùng để cháu tư vấn cho ạ?
Hạ phu nhân quay lại nhìn con trai đang đi chậm chạp phía ngoài cửa:
- Tiểu Thần, con có ở lại chơi cùng mẹ hay về luôn?
Hạ Phong Thần nhàn nhạt, lười nhác đáp lại từ xa: - không mẹ, với cả con không thích vị đào cho lắm!
Hạ phu nhân gật đầu, nhìn sang Ngữ Nhi đang đứng trong quầy nói: cho ta cái nhỏ thôi, hai bà già ăn thôi ấy mà.
Rồi bà để ý Ngữ Nhi đang mặc áo đồng phục có logo showroom con trai mình: ồ, cháu là nhân viên của showromm oto à? Đó là chỗ con trai ta mở ra đó! Tình cờ thật!

Thấy vậy, Vũ Nam nhanh nhẩu: chị gái cháu mới làm ở đó đó ạ, chị kia là bạn cũng làm kế toán ở đó luôn.
Rồi hắn chỉ tay về phía Lâm Thư đang ngồi uống nước.

Lâm Thư thấy từ xa vị khách nhìn mình cũng gật đầu chào dù chả biết có chuyện gì.
Ngữ Nhi cười nhẹ: vâng ạ, thì ra là Hạ phu nhân, hân hạnh hân hạnh! Vì có hai người ăn, nên cháu đã chọn cho người cỡ bánh vừa phải, ít ngọt tốt cho sức khoẻ, đào này là tiệm cháu tự làm mứt nên cũng tươi và không chất bảo quản đâu ạ!
Hạ phu nhân nghe thấy thế rất ưng ý, đúng lúc Hạ Phong Thần cũng đi tới bên cạnh.

Lúc này cô mới để ý, đó là người sếp lạnh lùng sáng nay.

Hạ phu nhân hớn hở: nè, cô gái này làm việc chỗ con đó, tình cờ ghê.

Có khi biết nhau ấy nhỉ?
Phương Ngữ Nhi đang định trả lời:
- Đã từng gặ....
Câu còn chưa nói hết, Hạ Phong Thần đã lạnh nhạt đáp:

- Không có quen!!
Hạ phu nhân ậm ừ: con ít tới showroom nên chắc ko để ý.
Còn Phương Ngữ Nhi thì hơi sững sờ, vừa mới sáng gặp xong.

Nhưng nghĩ lại thì thấy cũng đúng, đúng là không quen biết thật.
Đóng gói xong xuôi, cô cúi chào Hạ phu nhân, Hạ Phong Thần trước khi đi lướt nhìn cô một lần, đúng lúc Ngữ Nhi ngẩng lên, hai ánh mắt vô tình lướt qua nhau.

Thường thì Phong Thần không để ý mấy chuyện vụn vặt, nhưng nay gặp cô hẳn hai lần, thấy mẹ có vẻ vui vẻ nói chuyện với cô gái nên anh mới nhìn một chút.

Ai dè lại bắt gặp ánh mắt cô.
Rồi anh xách túi bánh quay đi với khuôn mặt lãnh đạm không cảm xúc.
Xong xuôi cô thấy Lâm Thư chạy lại hỏi có chuyện gì đó, Ngữ Nhi nhàn nhạt đáp: sếp và mẹ sếp của chúng ta đó, vừa nhắc đã thấy liền!
Lâm Thư ồ lên: đỉnh đấy, mình ngồi xa không nhìn rõ, nhưng vóc dáng ấy, bộ vest ấy có vẻ đẹp trai.
Phương Ngữ Nhi nghĩ nghĩ, quả thật Hạ thiếu gia đẹp trai thật, vóc dáng cao to, khuôn mặt hài hoà, sống mũi cao thẳng, nhất là đôi mắt ấy, thật khó tả...!Chỉ là cớ sao lại lạnh lùng, người có tiền đều như vậy sao?
Đưa mẹ tới cửa nhà bạn, Hạ Phong Thần chào rồi ra về, anh ngại ở lại vì kiểu gì cũng bị bạn mẹ hỏi chuyện người yêu, chuyện vợ con, giục cưới các kiểu.

Anh không thoải mái, anh thích độc thân thế này hơn, tập trung phát triển sự nghiệp.

Và cơ bản, anh chả ưng mắt cô nào hết!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: 5: Lọt Vào Mắt Ôn Thiếu


Hôm nay đi làm, Phương Ngữ Nhi thấy bầu không khí có vẻ nhộn nhịp.

Có một chiếc contener đang đi vào phía sân.
Quản lý An vội vàng chạy ra: mau mau chuẩn bị chút, nay có một chiếc xe thể thao đời mới nhất vừa cập bến đã được Ôn thiếu mua ngay.

Nay cậu ta tới nhận xe, có lẽ cả sếp cũng tới vì hai người họ là bạn khá thân.

Mọi người chú ý đừng để sai sót.
Nói xong An Khánh phân công Ngữ Nhi cùng vài người nữa chuẩn bị một bàn tiệc rượu và hoa quả để chào đón vị khách vip sắp tới.
Chả mấy chốc mà vip đã tới.

Hai người, một người lãnh đạm mặc bộ vest đen, đi cùng một người mặc áo hoa hoè hoa sói, gặp ai cũng cười tít cả mắt.

Nhìn đúng là một cặp đôi cộc lệch.

Thấy hai vị thiếu gia, nhân viên ai cũng kính cẩn cúi chào.

Quản lý An thấy Ôn thiếu liền niềm nở:
- Xin chào Ôn thiếu, lần nào gặp cậu cũng thấy yêu đời đó.

Nay xe của cậu là chói nhất cái showroom này luôn, mời qua hướng này.
Quản lý An đã làm ở trụ sở chính 3 năm cùng Hạ thiếu, nên có lẽ Ôn Kiệt không còn xa lạ, cười hớn hở:

- Chuyện, quản lý An còn lạ gì Ôn Kiệt tôi nữa.

Cô mà thấy chiếc xe nào độc lạ là phải giữ cho tôi đấy, không tin cái thằng Hạ Phong Thần được, cậu ta nhiều khi toàn bán trước khi tôi biết luôn ấy.
Hạ Phong Thần ở bên cạnh nhíu mày, lườn Ôn Kiệt một cái:
- Đừng có nhố nhăng nữa, lấy xe rồi về đi, cậu làm cản trở công việc của tôi quá, lại còn ở đây mà hươu vượn.
Ôn Kiệt nhìn con xe thể thao sáng chói cực kỳ ưng ý:
- Lần này vẫn phải cảm ơn cậu, tôi nhắm màu đen nhám này đã lâu nay mới lấy được.

Nào, nâng ly chứ!
Ôn Kiệt tiến tới bàn rượu, lấy một ly champagne muốn cạch cùng Hạ Phong Thần liền bị từ chối thẳng thừng:
- Mới sáng sớm ra, tôi còn nhiều công việc ở công ty cần làm.

Quản lý An, mang cho tôi ly trà!
Quản lý An đang bận chỗ xe của Ôn thiếu, cô cần kiểm tra mọi thứ thật hoàn hảo mới yên tâm.

Dù sao anh ta cũng là khách vip, lại là bạn của sếp nữa.

An Khánh liền bảo cô nhân viên bên cạnh đi pha trà thay mình.

Khi Ngữ Nhi đi qua cô gái đang bê trà tới chỗ sếp, cô thoáng thoáng ngửi qua là mùi trà đào.

Cô liền nhớ lần ở tiệm bánh, Hạ Phong Thần nói không thích vị đào.


Cô nhìn lên đã thấy cô gái kia mang trà tới chỗ anh.

Cô vội vàng đi làm một bình trà olong rồi tới bàn:
- Xin mời sếp dùng trà này, olong sẽ đỡ gắt và dịu hơn, phù hợp cho buổi sáng.

Còn trà đào kia nếu ngài không hợp vị tôi sẽ mang xuống ạ.
Ôn Kiệt nghe vậy liền nhìn lên, sáng mắt cười:
- Ồ, lại gặp cô em ở đây rồi.

Thì ra là nhân viên showroom.

Chưa gì đã biết khẩu vị của Hạ thiếu rồi đấy nhỉ!
Cô đứng cạnh, cười nhẹ: Ôn thiếu quá khen, tôi chỉ là tình cờ mà biết, không muốn làm hỏng tâm trạng của hai vị, tôi xin phép!
Nói xong cô liền lui xuống, cô nhân viên kia thấy vậy nghĩ Ngữ Nhi cố tình tạo ấn tượng với sếp, chê bai bình trà đào cô ta pha nên tỏ vẻ khó chịu.

Biết cô ấy sẽ hiểu lầm, Ngữ Nhi bèn giải thích: sếp ko thích vị đào, lần sau cô đừng pha trà đào cho anh ta.
Nghe vậy cô ấy liền cảm ơn Ngữ Nhi, may mà có Ngữ Nhi giúp, không thì sếp khó chịu lại khổ nhân viên như cô ta.
Ngữ Nhi vừa rời đi, Ông Kiệt đã bắt đầu xàm xí:
- Cô ta thú vị nha, tôi thích, tôi thích.

Dáng đẹp lại có vẻ dịu dàng, mới mẻ đấy!
Hạ Phong Thần tỉnh bơ, lạnh nhạt đáp:
- Chơi bời đừng tới chỗ của tôi, cậu thay người yêu như thay áo.

Gu cậu xưa kia chả phải mấy em hotgirl nóng bỏng sao, tự nhiên nhìn trúng nhân viên của tôi làm gì, phiền phức!
Ôn Kiệt phản bác, đầy tự tin: - Vì thế mới muốn thử, đổi gu chút xem sao.

Ôn Kiệt xưa nay cua gái chưa bao giờ thất bại!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: 6: The Letheatre


Hai vị thiếu gia ngồi nói chuyện một lúc rồi đi.

Ôn Kiệt hí hửng nhảy lên con xe mới của mình, nhìn qua tấm thẻ tên trên đồng phục của Ngữ Nhi, chào:
- Tôi đi đây, hẹn gặp lại Nhi Nhi nhé!
Xong anh ta nháy mắt với cô mà làm cô rùng cả mình, cứ làm như thân nhau lắm.

Vì chỉ là nhân viên bé nhỏ nên cô cũng chỉ biết gật đầu cười trừ với Ôn Kiệt cho xong chuyện.

Trước khi phóng đi, anh ta còn ném lại cho sếp cô một cái hẹn:
- Tối mai chỗ cũ nhé, tôi sẽ làm tiệc rửa xe, cậu nhất định phải tới đấy!
Hạ Phong Thần nhìn hắn không cảm xúc: biến đi, cậu thật lắm chuyện.
Sau đó Hạ thiếu cũng rời đi.

Mọi người dọn dẹp và tiếp tục công việc.
***
Nay là thứ 6.

Nếu mà nói về ăn chơi thì tối thứ 6 là thích hợp nhất.


Phương Ngữ Nhi rủ Lâm Thư đi chơi:
- Rảnh không, nay tớ mời cậu một chầu, để cảm ơn vì cậu đã giúp tớ có công việc hiện tại.
Lâm Thư rep lại: Ok, hẹn cậu dưới sảnh!
Lâm Thư vội vàng thay đồ.

Từ khi chia tay với tên khốn Hạo Thiên, cô bèn nghỉ việc công ty cũ bởi hắn là giám đốc tại đó.

Cô xin làm kế toán tại showroom xe, ngày ngày bận bịu tính sổ sách.

Nhưng cứ hễ rảnh, cô lại nhớ về tên khốn đó, dù hắn đã cho cô cái sừng dài cả mét mà cô hận không thể quên được hắn.

Nên nay đi chơi, nhất định phải quẩy hết mình.

Xuống sảnh, Ngữ Nhi thấy Lâm Thư mặc bộ đồ bó sát màu đen lấp lánh, nhìn thôi cũng thấy chất chơi rồi.

Cô ấy nhìn Ngữ Nhi nhíu mày: quên không bảo cậu là tớ muốn tới The Letheatre, lên phòng tớ đi, tớ sẽ biến hình cho cậu!
Ngữ Nhi và Lâm Thư có chút trái ngược.

Cô ấy táo bạo và nóng bỏng, tính cũng nóng luôn.


Còn Ngữ Nhi thì không có quen mấy chỗ như vậy, hơn nữa The Letheatre là club lớn nhất thành phố.

Lần đầu tiên cô tới club cũng là Lâm Thư dẫn đi.

Nơi đó xô bồ cô không thoải mái, nhưng vì cảm ơn Lâm Thư cô liền đồng ý:
- Nhưng không cần thay đồ đâu, tớ quen mặc như này rồi!
Lâm Thư nhìn chiếc váy suông màu xám, giày thể thao của cô bạn mà lắc đầu nguầy nguâỵ: không không, bạn của tớ cũng phải chói loá mới được.
Xong cô kéo Ngữ Nhi lên phòng mình.

Bôi bôi chấm chấm, uốn tóc các kiểu, thay một chiếc váy cũng màu đen cho giống đồ đôi với Lâm Thư, Ngữ Nhìn nhìn mình trong gương xém không nhận ra.

Cô nhìn sắc sảo, quyến rũ hơn hẳn.

Nếu không tinh ý, có lẽ người ta chả nhận ra cô.
Hài lòng, Lâm Thư và Ngữ Nhi lái xe của Lâm Thư tới The Letheatre.

Cô ấy làm kế toán tại showroom thu nhập cũng tốt, lại là nhân viên nên khi mua xe tại showroom được nhận chính sách ưu đãi, nên cô ấy đã mua một con xe thể thao màu trắng.

Tuy không thể so với con siêu xe hàng hiếm của các thiếu gia hay tiểu thư tài phiệt, nhưng nhìn Lâm Thư, cô ngưỡng mộ cô ấy, bởi cô ấy cá tính và ngầu!
Hai người tới club đúng lúc vừa lên nhạc, bên trong xập xình, tiếng nhạc ầm ĩ, người thì uống rượu, người thì lắc lư hết sức náo nhiệt.

Hai cô gái xinh đẹp bước vào, nhân viên giữ cửa dập cho họ một cái logo mực in vào tay.

Lâm Thư có vẻ quen nơi này, cô ấy nhanh nhẩu gọi vài chai bia, không quên dặn nhớ cho muối và chanh cùng.
Ngữ Nhi tò mò hỏi sao uống bia lại có chanh và muối, Lâm Thư cười: lát cậu sẽ biết thôi, nào nào, câụ cứ thả lỏng đi nhé!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: 7: Người Quen Cũ


Do chỉ có hai người nên Lâm Thư không đặt bàn riêng, hai người đứng lắc lư cạnh chiếc bàn ở khoảng giữa của club.

Tại The Letheatre, muốn đặt bàn riêng phải có thẻ hội viên, chủ yếu là các thiếu gia tài phiệt đặt để rủ bạn bè chơi bời nhậu nhẹt, ngắm nhìn bao quanh cả club.
Lâm Thư thả một lát chanh vàng vào ly, sau đó đổ bia, rồi lại rắc vào chút muối.

Xong xuôi, đưa chiếc ly sủi bọt đẹp mắt cho Ngữ Nhi bên cạnh:
- Thử đi, đặc trưng ở đây đó!
Ngữ Nhi lạ lẫm cầm ly nhấp một ngụm, lạ thật, vị bia tươi mát, có muối thêm đậm đà, mùi chanh tươi nên Ngữ Nhi thấy khá ngon, không đắng như mấy loại bia lon ở nhà.

Thế là hai cô nàng say sưa cười đùa với nhau, thi thoảng lại nhấp chút bia, mà không biết ở bàn trên lầu, có một người cũng đang cầm chai bia, nhìn hai cô gái váy đen phía dưới.
Do uống nhiều bia nên Lâm Thư đã hơi say, cô lảo đảo đòi đi vệ sinh.

Ngữ Nhi sợ cô ấy sẽ ngã nhào ra sàn, nên phải vội vàng đứng dậy đỡ cô ấy tới wc.

Vừa ra ngoài, Lâm Thư lảo đảo va vào một người đàn ông.


Mùi thơm đã từng quen thuộc ập tới, Ngữ Nhi có chút bồi hồi.
Lâm Thư vội vã xin lỗi người ta, đến khi nhìn lên thì cô ấy đen mặt:
- Ồ, thì ra là Lục thiếu, trái đất này bé thật đấy, lại gặp kẻ nhu nhược ở đây!
Lâm Thư nhếch môi, không ngại châm chọc mỉa mai Lục Ngôn trước mặt.

Có lẽ có men say nên cô ấy càng mạnh mồm.
- Lâm Thư, cậu say rồi, đi về thôi.
Lúc này cô mới lên tiếng, không đoái hoài người đàn ông họ Lục kia, cô vội đỡ Lâm Thư rời đi.

Lâm Thư giãy nảy lên, hét vào mặt Lục Ngôn:
- Anh là kẻ thất bại, anh không nên xuất hiện trong cuộc đời Ngữ Nhi, đồ tồi.
Lâm Thư gào lên, cô ấy bị phản bội và ghét những tên đàn ông tồi, nhất là người làm bạn thân của cô ấy đau khổ.
***
Ôn Kiệt đang le ve tán gái gần đó, thấy ồn ào cũng lại xem.

Dù sao anh cũng là chủ của The Letheatre này.

Vừa thấy Lục Ngôn đứng đó bị một cô gái say xỉn chửi bới, anh không khỏi tò mò:
- Lục Ngôn, sao vậy?
Lục Ngôn thấy Ôn Kiệt hỏi, quay lại: không có gì, cậu về bàn đợi tôi chút!
Ôn Kiệt lúc này mới nhìn hai cô gái váy đen trước mặt, ủa, sao hắn thấy quen quen.

Đến khi Ngữ Nhi lên tiếng, hắn mới vỡ oà: - Chào Ôn thiếu, không ngờ gặp ngài trong tình huống này!
Ngữ Nhi gồng người đỡ Lâm Thư đã say xỉn đang lẩm bẩm chửi bới, Ôn Kiệt loé mắt lên: - Nhi Nhi đấy à?
Hắn còn ngờ ngợ nhưng nghe giọng thì biết là cô.

Hắn quay đầu sang nói:

- Thôi nào, người quen cả.

Để tôi phụ cô một tay, về bàn rồi nói chuyện.
Ngữ Nhi vốn muốn từ chối, nhưng Ôn Kiệt đã nhanh tay đỡ một bên vai Lâm Thư dìu đi về bàn trên lầu, cô chỉ biết bất lực đi theo.
Tới nơi rồi cô thấy hơi ngại, ngoài Ôn Kiệt và Lục Ngôn còn có vài người khác.

Nhìn có vẻ họ là một nhóm bạn đang chơi bời cùng nhau.

Cô chưa kịp để ý gì nhiều thì một người trong nhóm trêu ghẹo Ôn Kiệt:
- Ôn thiếu, cậu làm gì con gái nhà người ta mà lại say xỉn thế này!
Xong hắn liếc nhìn sang Lâm Thư đang được Ôn Kiệt dìu ngồi xuống.

Ôn Kiệt hạ cô ấy ngả ra ghế, giờ Lâm Thư gục luôn rồi, cô nhắm nghiền mắt mơ màng, chỉ còn mỗi Ngữ Nhi đang đứng bối rối.
Ôn Kiệt kéo cô vào chiếc ghế đối diện, đáp lại tên vừa rồi:
- Nào nào đừng có nghĩ bậy, đây là người ta say trước, tôi gặp người quen nên giúp đỡ thôi, phải không Nhi Nhi?
Ngữ Nhi đang suy nghĩ miên man bỗng bị giọng Ôn Kiệt ngọt xớt bên cạnh làm cho giật mình:
- Ôn thiếu đừng gọi tôi như thế, tôi là Ngữ Nhi.
Hắn cười tít mắt, sấn sổ lại gần: tôi thích gọi là Nhi Nhi đấy thì sao!
Cô chỉ đành bất lực mặc kệ, ngồi xa ra và kéo Lâm Thư lại gần mình.
Bỗng Ôn Kiệt nhớ ra gì đó, quay sang hỏi Lục Ngôn vẫn trầm ngâm này giờ:

- Mà mấy người quen nhau à?
Lục Ngôn thuận miệng nói:
- Phương Ngữ Nhi là bạn gái...cũ của tôi!
Ngay lập tức, Ngữ Nhi cũng đáp lại:
- Chúng ta là người quen cũ thôi!
Tình huống khó xử gì thế này.

Với kinh nghiệm tình trường dày dặn, Ôn Kiệt hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng điều chỉnh bầu không khí:
- Chuyện cũ bỏ qua, đằng nào cũng tới đây rồi, hai cô ở đây luôn đi, này tôi rửa xe nên rất vui luôn đó.

Nào Nhi Nhi uống cái này không?
Ôn Kiệt nhiệt tình mời Ngữ Nhi một ly cocktail màu xanh bát mắt, nhưng Ngữ Nhi từ chối, cô bèn lấy một miếng hoa quả chống chế: - Tôi ăn cái này rồi!
Ngữ Nhi do nãy uống bia nên mặt hơi đỏ, lại gặp tình huống éo le này cô không biết nên làm thế nào, bèn xin phép:
- Cảm ơn Ôn thiếu đã tiếp đãi, nhưng chúng tôi cần đi về thôi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8: 8: Nhi Nhi


Nói rồi Ngữ Nhi dìu Lâm Thư ra về, mặc kệ Ôn Kiệt lải nhải níu kéo một câu Nhi Nhi, hai câu Nhi Nhi.
Thấy vậy, Lục Ngôn đứng lên cùng, kéo tay cô:
- Để anh đưa hai người về!
Ngữ Nhi phớt lờ, đẩy tay anh ra, khách sáo nói:
- Cảm ơn Lục Thiếu, tôi đây không phiền anh!
Rồi cô dứt khoát ra về, bỏ lại Lục Ngôn đang thẫn thờ, lí nhí: đừng gọi anh xa lạ như vậy mà, Nhi Nhi!
Đúng vậy, Nhi Nhi đã từng là cái tên thân thương chỉ mình Lục Ngôn được gọi.

Nên khi thấy Ôn Kiệt cứ xoen xoét cái mồm gọi cô như vậy, hắn chỉ muốn tới bịt cái mồm ấy lại.

Cô đã phũ phàng nên hắn chỉ biết ngồi xuống uống rượu tiếp và thở dài ngao ngán, dù cho Ôn Kiệt cứ ở bên hỏi hỏi quan hệ cũ của hai người.
***
Do cả hai đều uống bia nên Ngữ Nhi đành gọi lái xe thuê tới, để an toàn hơn cô đã yêu cầu tài xế là nữ.
Trên đường về, Ngữ Nhi hé cửa xe xuống một chút cho thoáng, bởi cô cảm giác không thở nổi.

Khi nãy gặp Lục Ngôn bất ngờ, cô đã phải cố gắng gồng lên cho người ta thấy mình mạnh mẽ.
Nhìn đường phố về đêm, Ngữ Nhi nghĩ xa xăm, nhớ về khoảng thời gian trước.
Nếu năm đó, anh cứng rắn hơn, cô bền bỉ hơn, cả hai cùng cố gắng, thì đã không phải gặp nhau khó xử thế này.

Suy nghĩ miên man, chả mấy chốc đã tới nhà.


Lâm Thư say quá, cô không yên tâm để cô ấy một mình, nên đã gọi điện cho bố mẹ báo đêm nay ngủ ở nhà Lâm Thư.

Dù sao mai là thứ 7, cô không phải đi làm.
Căn hộ của Lâm Thư là kiểu một khách một ngủ, vì cô ấy sống một mình nên không cần quá rộng.

Hơn nữa giá nhà ở thành phố rất đắt đỏ, căn hộ của cô ấy cũng là mơ ước của nhiều người.

Không như nhà Ngữ Nhi, cả nhà 4 người sống trong một căn nhà nhỏ trên dốc, đi lại hơi khó khăn vì taxi không lên tới cổng được.

Muốn đi xe bus cũng phải đi bộ hết con dốc mới ra được đường lớn.
Thay đồ xong xuôi, Lâm Thư đã ngủ ngon lành, còn Ngữ Nhi trằn trọc không ngủ được.

Không biết do uống bia, hay do cô gặp lại người ấy.

Ngữ Nhi bèn ra sofa phòng khách ngồi lướt điện thoại.
Nhìn qua, ảnh của Lâm Thư và Hạo Thiên vẫn còn đặt đầy trên kệ.

Cô ấy vẫn chưa quên được tên khốn đó...
Ngữ Nhi nào biết, ở nơi nào đó trong thành phố này, có một người cũng say, một người khác cũng không ngủ được.
Lục Ngôn sau khi thấy người yêu cũ lảng tránh mình, bèn ủ rũ uống rượu ở The Letheatre tới nỗi say ngất ngưởng.

Ôn Kiệt lắc đầu thở dài, bèn gọi người lái xe đưa cậu ta về.

*** Hôm nay Ôn Kiệt rửa xe nên gọi Hạ Phong Thần tới club của cậu ta uống rượu.

Dù Ôn Kiệt đã cho anh cái hẹn trước đó rồi, nhưng Phong Thần không định đi.

Đến khi Ôn Kiệt gọi anh lải nhải đủ điều, anh bèn miễn cưỡng tới đó.
Tới nơi hắn thấy một nhóm thiếu gia nhà giàu, là đám bạn của Ôn Kiệt đã tụ tập rôm rả.

Họ có vài bàn vip trên lầu.

Ở đây có thể bao quát ngắm trọn club.

Toàn những gương mặt hắn biết, nay có thêm cả Lục Ngôn.

Thì ra Lục Ngôn cũng mới ở nước ngoài về, trọng trách là thừa kế gia nghiệp nhà họ Lục.
Để mà nói, cũng toàn quen biết cả.

Người ta bảo gió tầng nào gặp mây trắng ấy.

Nếu Hạ gia lớn mạnh mảng vận tải, thì Lục gia nhà hắn cũng là gia tộc có tiếng ở thành phố này, chuyên về thời trang hàng hiệu.

Các thương hiệu quốc tế xa xỉ đều do Lục gia phân phối.

Từ nhỏ, những thiếu gia như họ đã được mài dũa, xác định trở thành những người thừa kế.

Hơn nữa, hai nhà cũng có qua lại làm ăn, nhà họ Hạ cũng có nhiều lần vận chuyển những lô hàng của nhà họ Lục nhập khẩu từ nước ngoài về.

Quen biết nhau cũng là lẽ đương nhiên..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9: 9: Là Phương Ngữ Nhi!


Hạ Phong Thần không thích tụ tập uống rượu rồi xàm xí cùng đám thiếu gia kia.

Bọn hỏi chỉ toàn khoe khoang và thách nhau tán tỉnh người đẹp.

Hạ Phong Thần nhiều lúc còn tự nghĩ, thế quái nào mình lại có thể chơi với cái tên lãng tử ăn chơi như Ôn Kiệt nữa.

Nhưng nếu thiếu hắn, cuộc sống của anh sẽ hơi nhàm chán chăng? Ôn Kiệt như một người tới để khuấy động cuộc sống của Hạ Phong Thần thêm thú vị.

Hắn nói nhiều, vô tư, tưng tửng, tự do phóng khoáng, đúng là bù trừ cho một người cứng nhắc và lạnh lùng như anh.

Dù hắn ăn chơi nhưng chưa bao giờ gây hại cho ai, cái tính cách ấy của hắn lại còn được nhiều người thích thú và ấn tượng.
Cầm chai bia trên tay, Hạ Phong Thần đứng trên lầu nhìn xuống.

Ở dưới, ánh sáng mờ ảo, những cặp đôi thì như quấn lấy nhau, không thì lại nhóm nhỏ đang dô bia rượu, không thì lại đứng nhảy nhót.

Lướt qua một lượt, ánh mắt Hạ Phong Thần dừng lại ở chỗ bàn có hai cô gái váy đen bó sát.

Một bóng hình vừa lạ vừa quen.

Cô ấy đang cười tít mắt, mái tóc bồng bềnh uốn nhẹ, thi thoảng nhấp một ngụm bia thật sảng khoái.


Chiếc váy đen bó lấy thân thể, lộ ra phần xương quay xanh quyến rũ.

Dù không trang điểm đậm nhưng lại rất thú hút anh.

Nhìn đôi mắt nâu ấy, anh nghĩ sao có thể khác như vậy.

Những lần gặp trước dù chỉ hời hợt, nhưng quả thật anh không biết rằng, dưới bộ đồng phục showroom lại là thân hình ấy.
Là Phương Ngữ Nhi.

Anh tình cờ để ý tên cô sau khi biết tên bạn đào hoa Ôn Kiệt thả thính nhân viên của mình.
Sau khi ngồi một góc trên lầu chứng kiến màn nhận người quen cũ của Phương Ngữ Nhi và Lục Ngôn, thấy cô ra về, bỗng Hạ Phong Thần cũng muốn về nhà.

Cơ bản ở đây cũng thật nhàm chán.

Ra tới cửa, anh thấy Phương Ngữ Nhi vẫn đang loay hoay đỡ Lâm Thư để đợi xe ngoài sảnh.

Ai đi qua cũng nhìn hai cô gái xinh đẹp ấy.

Hạ Phong Thần thấy vậy tự nhiên cáu gắt tự thầm: lại còn mặc váy bó làm chỉ, thật là...
Có lẽ chính anh cũng không phát hiện ra bản thân mình vừa vô tình để ý người ta.


Vốn anh là người không để ý mấy chuyện không liên quan mình cơ mà.

Vậy là đêm nay, anh mãi mới ngủ được.

Cứ nhắm mắt lại, hình ảnh cô gái ấy lại làm anh thao thức.
***
Sáng hôm nay là thứ 7, ngày nghỉ nên Hạ phu nhân có mời vài người bạn tới chơi và thưởng thức trà chiều.

Hạ phu nhân bỗng nhớ tới tiệm bánh lần trước mua tặng người bạn khá ưng ý, bèn lấy điện thoại lướt lướt rồi bấm gọi:
- Alo, tiệm bánh Delica phải không? Cho tôi một bánh ngọt tới nhà ngay nhé!
Nay Ngữ Nhi đang trông tiệm bánh thấy có số lạ gọi, cô thận trọng bấm nghe máy:
- Alo, xin hỏi ai đấy ạ?
Thì ra là Hạ phu nhân.

Vì hộp bánh nhà cô có in hai số điện thoại, một số của cô, một số của bố cô, nên Hạ phu nhân thử lưu một số, để phòng sau có cần bánh thì gọi cho tiện, ai ngờ là số của Ngữ Nhi.

Bà ấy cần bánh ngay mà giờ ở tiệm chỉ có mỗi cô trông, Vũ Nam nay đi chơi, thương em trai học cả tuần chỉ được nghỉ hôm nay nên Ngữ Nhi đã nhận trông tiệm thay.
Giao bánh gấp, mà sợ shipper vội vã mà làm xô lệch chiếc bánh kem, nên Ngữ Nhi chỉ còn biết nhờ Lâm Thư trông tiệm để cho cô tự đi ship bánh.
Lâm Thư nay tỉnh dậy uể oải và chả nhớ gì về hôm qua, đang nằm bò trên chiếc bàn trong tiệm.

Thấy Ngữ Nhi phải đi ship, cô cũng ậm ừ trông thay.
Vì trời mưa nên Ngữ Nhi bắt một chiếc taxi tới khu biệt thự nhà họ Hạ.

Khu này là khu đất vàng trong thành phố bởi chỉ toàn tài phiệt sinh sống.

Trên quãng đường đi vào, có lẽ duy nhất chiếc xe chở Ngữ Nhi là taxi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10: 10: Sao Cô Lại Ở Đây


Do khu biệt thự chú trọng riêng tư của cư dân, người ngoài muốn vào phải có thẻ, nên cô chỉ đành xuống taxi, đi bộ từ cổng chào vào.
Phương Ngữ Nhi bước xuống, sợ mưa làm ướt hộp bánh nên không tiếc thân mình che chắn.

Kết quả cô bị ẩm hết cả người.

Trước khi bấm chuông, cô phủi áo một lượt, chỉnh lại chiếc nơ trên hộp bánh cho ngay ngắn.
Thấy chuông cổng kêu, dì Lý cầm ô chạy ra mở cửa.

Bà thấy một cô gái nhỏ nhắn lễ phép chào bà, tay cầm hộp bánh, tóc thì mưa làm dính dính lại vài sợi.

Ngoài trời đang mưa to hơn, bà bảo cô hãy vào bếp đợi bà lấy tiền trả cho cô.
Phương Ngữ Nhi dè dặt bước vào.

Khoảng sân rộng, cỏ được cắt tỉa bằng phẳng, lối vào hai bên rắc sỏi, xen kẽ những chậu hoa nhỏ.

Ngôi biệt thự bề thế khiến Ngữ Nhi há hốc.

Nói xa hoa hơn trong bộ phim cô từng xem cũng không sai.
Ngữ Nhi đi theo dì Lý tới bên hông của căn biệt thự, có một cửa nhỏ đi vào.

Thì ra tới bếp có một cửa riêng cho người làm của Hạ gia.

Cô thận trọng bước vào, lại trầm trồ lần nữa.


Phòng bếp ở đây còn to hơn cả nhà cô mất.

Một chiếc đèn chùm cầu kỳ, dưới là chiếc bàn gỗ dài, mười mấy chiếc ghế ăn xếp ngay ngắn.

Trên mặt bàn còn có khăn trải, một lọ hoa cẩm tú cầu ở giưã, trông rất sang trọng và tinh tế.
Phương Ngữ Nhi đứng loay hoay một góc đợi dì Lý lấy tiền trả cho cô.

Lúc này cô nghe thấy Hạ phu nhân gọi dì Lý lấy thêm cho bà chiếc thìa để ăn bánh.

Cô không để tâm lắm, lại nghe thấy Hạ phu nhân gọi lần nữa.

Dì Lý chưa quay lại, cô liếc nhìn giá đựng bát đĩa, thấy cái thìa, bèn lấy một chiếc định chạy ra đưa cho phu nhân.

Quá vội nên không để ý, cô đâm rầm vào một người đàn ông.
Hạ Phong Thần nay ở nhà, thấy bạn của mẹ tới chơi bèn trốn không ra phòng khách.

Bởi anh biết kiểu gì họ cũng giục anh có bạn gái rồi mai mối cho anh vài cô tiểu thư nào đó.

Anh bèn đi nhanh vào phòng bếp định lấy chai nước trong tủ lạnh, thì va vào một ai đó.
Bốn mắt nhìn nhau, anh thì ngạc nhiên, cô thì hoảng hốt:
- Sao cô lại ở đây?
Trong lúc Phương Ngữ Nhi còn ú ớ xin lỗi, định giải thích thì câu hỏi đột ngột của anh lại càng làm cô thêm lúng túng:
- Xin ..

X.i...!Xin lỗi Hạ thiếu, tôi..


t..ôi tới giao b..bánh cho phu nhân.
Đúng lúc này, dì Lý quay lại, thấy hai người lại càng khẩn trương:
- Thiếu gia cần lấy gì trong bếp à? để tôi lấy cho cậu.
Như để thăm dò xem Ngữ Nhi nói có đúng không, anh hỏi lại dì Lý:
- Cô gái này là....
Dì Lý cười hiền, đáp lại:
- Cô ấy mang bánh tới cho phu nhân.

Mưa to quá nên tôi bảo vào đây đợi lấy tiền ấy mà.
Nói xong dì Lý bèn đưa tiền trả cho Ngữ Nhi.

Chỉ đợi có thế, cô liền xin phép ra về ngay và luôn.

Trời mưa hơi lạnh, nhưng ra tới cổng thì cô đổ cả mồ hôi.

Giây phút ngước lên thấy đôi mắt đen sâu thẳm của Hạ thiếu khiến cô thấp thỏm.
Rõ ràng cô không phải trộm, được gọi vào ngồi đợi hẳn hoi.

Thế mà Hạ Phong Thần còn không tin cô, còn hỏi dò dì Lý.

Cứ làm như cô nói dối không bằng.

Lần trước còn thẳng thừng bảo không quen cô nữa.

Phương Ngữ Nhi thở dài một hơi, thầm trách: người đâu mà lạnh lùng thế!
Rồi đội chiếc túi lên đầu, cô gái nhỏ chạy về phía đường lớn dưới cơn mưa.
***
Trở về phòng, Hạ Phong Thần lại nghĩ về cô gái khiến anh đêm qua ngủ không ngon.

Lúc va phải cô, anh nhìn xuống, đôi mắt có quầng thâm rõ rệt, anh lại nghĩ: đêm qua khóc bao nhiêu mới thành gấu trúc như thế!

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11: 11: Trợ Lý


Thứ 2 lúc nào cũng tắc đường, sau hai ngày cuối tuần mưa gió thì nay đã hửng nắng.

Sau cơn mưa, không khí trong lành, cây cối xanh mát.

Chỉ có điều Ngữ Nhi phải bon chen xe bus tới chỗ làm.
Nay Lâm Thư phải họp, đầu tuần là cô ấy phải báo cáo trong cuộc họp phòng kế toán, nên không đợi đi cùng Ngữ Nhi được.
Tới chỗ làm không thấy quản lý An đâu, cô đang thắc mắc thì An Khánh đã gọi cho cô:
- Nhi à, có tập tài liệu về mấy dòng xe sắp tới chị để trong ngăn kéo, em mang về trụ sở công ty cho chị nhé.

Em đưa tận tay trợ lý Doãn, vì đây là tài liệu quan trọng!
Nói rồi An Khánh cúp điện thoại, nay cô ấy nghỉ phép để dự một buổi thuyết trình của con gái tại trường của cô bé.

Dù bận bịu, nhưng quản lý An cũng cực kỳ quan tâm gia đình.

Sau một thời gian dạy việc cho Ngữ Nhi, cô khá yên tâm với tác phong của cô ấy.

Ngữ Nhi có tính cách hài hoà, làm việc cũng cẩn thận.

***
Trụ sở công ty là một toà nhà bề thế, taxi đậu ở sảnh, Ngữ Nhi nhanh nhẹn tới bàn lễ tân hỏi muốn gặp trợ lý Doãn.
Lễ tân bảo cô đợi, cô ấy lấy điện thoại bàn gọi một lúc rồi dẫn cô tới tháng máy, bấm tầng 30- tầng cao nhất của toà nhà.

Đứng trong thang máy, Ngữ Nhi có chút hồi hộp, một nhân viên bé nhỏ như cô lần đầu tới trụ sở chính.

Tới nơi, cô thấy một thanh niên cao lớn, khá trẻ trung, nhìn có vẻ đang bận bịu.

Chưa kịp chào, Doãn Khải đã hỏi:
- Cô là người bên quản lý An à?
Ngữ Nhi vội gật đầu đáp:
- Vâng, chị An Khánh nói phải đưa tận tay cho trợ lý Doãn nên tôi mang tài liệu tới đây cho anh..
Doãn Khải gật đầu rồi vừa giở tài liệu, vừa cảm ơn cô.

Cô đang định chào để về thì Doãn Khải lên tiếng:
- Cô tên gì nhỉ?
- Phương Ngữ Nhi, đó là tên của tôi!
- Cái tên hay đấy, cô có thể giúp tôi pha hai ly cafe rồi mang vào cho giám đốc được không? Tôi cũng đang phải kiểm tra lại chỗ tài liệu này, nếu cô giúp thì tôi rất cảm kích!
Vừa tới, còn chưa chào hỏi mấy câu mà Doãn trợ lý cứ như thân quen lắm, nhờ việc cô luôn.

Doãn Khải thấy cô là người chỗ quản lý An cử tới nên khá yên tâm, bèn nhờ cô pha cafe dùm.

Ngữ Nhi thầm nghĩ, hôm nay cô là người chạy việc chắc.

Nhưng cô vẫn gật đầu rồi đi pha hai ly cafe.

Doãn trợ lý và quản ký An vốn theo giám đốc từ những ngày đầu.

Hai người là cánh tay trái đắc lực giúp Hạ Phong Thần xử lý công việc tại công ty mẹ.

Khi mở thêm showroom, anh đã cử An Khánh quản lý, còn Doãn Khải ở lại tổng bộ.


***
Ngữ Nhi bê khay cafe gõ cửa từ tốn.

Cô đã nắn nót để cafe không tràn ra.

Mùi cafe pha máy thơm nức rất dễ chịu, quả là phù hợp cho một ngày đầu tuần bận rộn.

Tới khi nghe bên trong nói vào, cô mới cẩn thận bước vào.
Đến khi nhìn qua, thấy bóng dáng hai người đàn ông ngồi ở sofa, cô mới té ngửa.

Hoá ra Hạ Phong Thần là giám đốc ở đây, trước cô chỉ biết anh là Hạ Thiếu gia, không nghĩ anh còn làm chức vụ quan trọng tại trụ sở.

Bên cạnh là Ôn Kiệt, nay Ôn thiếu không mặc áo hoa lá cánh loè loẹt nữa, mà là áo polo và quần jean, cũng khá trẻ trung năng động.
Cô nhẹ nhàng lên tiếng:
- Trợ lý Doãn bảo tôi mang cafe cho giám đốc ạ!
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cả hai người trên sofa đều ngước lên nhìn.

Hạ Phong Thần còn chưa nói gì, Ôn Kiệt đã hí hửng cứ như đây là nhà hắn vậy:
- Ô, Nhi Nhi của tôi! Cô không phải ở showroom sao?
Nghe thấy hai từ của tôi, Ngữ Nhi ngại ngùng phản bác: - Xin Ôn thiếu nghiêm túc, đây là nơi làm việc ạ!
Lúc này Hạ Phong Thần mới lên tiếng:

- Cậu uống cafe rồi biến đi! Còn cô, ra ngoài được rồi.

Gì mà của tôi, cậu không biết ngượng à!
Ôn Kiệt nhìn Hạ Phong Thần đắc ý, rồi cười hihi với Ngữ Nhi:
- Rồi sẽ là của tôi thôi! Phải không Nhi Nhi?
Phương Ngữ Nhi bất lực ngao ngán, không thèm đôi co mà đi ra ngoài luôn.

Cánh cửa khép lại, Ôn Kiệt đã lại luyên thuyên:
- Tên Lục Ngôn này thật ngốc nghếch, một cô gái xinh đẹp như thế mà lại bỏ lỡ.

Tuy không xuất sắc nhưng cậu nhớ hôm ở club không, cũng quyến rũ đó chứ! Không biết sao lại chia tay? Thật tò mò quá đi.
Hạ Phong Thần nhấp một ngụm cafe, nhíu mày:
- Cậu quan tâm làm gì, đâu liên quan tới cậu!
Ôn Kiệt cười: - Người phụ nữ lọt vào mắt tôi, đương nhiên tôi phải để tâm chứ.

Huống hồ còn là người yêu cũ của Lục Ngôn, hẳn cũng phải có gì đó đặc biệt!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12: 12: Đàn Anh


Từ hôm gặp lại Ngữ Nhi, Lục Ngôn không thể không nghĩ về cô.

Tại sao cô lại quen biết người đào hoa như Ôn Kiệt, nghĩ tới hắn cứ gọi cô là Nhi Nhi, sự phũ phàng của cô dành cho mình khiến anh khó chịu.
Lúc này, trợ lý Vương mang cho anh một tập hồ sơ.

Dập điếu thuốc trên tay, anh cầm lấy mở ra xem tỉ mỉ, vừa nghe Vương Âu báo cáo.

Trước kia, vì Nhi Nhi của anh không thích anh hút thuốc, nên anh không hút.

Sau chia tay, anh lại hút nhiều hơn:
- Thưa Lục tổng, theo tôi biết thì cô Phương đang giúp bố mẹ ở tiệm bánh của gia đình, dạo gần đây mới làm việc tại showroom xe của Hạ thiếu.

Cuộc sống cô ấy cũng không có gì đặc biệt, có vẻ là khá êm đềm...
Dừng một chút, trợ lý Vương cẩn thận quan sát nét mặt của Lục tổng, rồi nói thêm:
- Cô ấy từ đó tới nay chưa có thêm mối quan hệ yêu đương nào khác.

Hiện đang độc thân.
Lục Ngôn ừ một câu, rồi cẩn thận quan sát chiếc ảnh của người mà anh thương nhớ.

Cô ấy vẫn vậy, vẫn xinh đẹp, vẫn đôi mắt nâu mà anh yêu thích, nụ cười trong trẻo.


Chỉ có thái độ với anh là khác hoàn toàn.

Trên hồ sơ có cả số điện thoại của cô, địa chỉ nhà và tiệm bánh.

Anh nóng lòng chỉ muốn gọi cô, gặp cô ngay lập tức.

Nhưng anh biết, chắc chắn là cô sẽ né tránh, nên không thể đường đột được.

Phải kiếm một cái cớ để cô không thể không gặp mình.
Như hiểu được lòng người sếp mà mình đã theo bao năm, Vương Âu gợi ý:
- Sắp tới cô Lục Kỳ sẽ về nước một thời gian, có lẽ sẽ cần xe riêng để tiện đi chuyển.
Đúng, sao Lục Ngôn không nghĩ ra cơ chứ.

Chị gái anh sắp về, xe nhà anh đâu thiếu, nhưng có thể tặng Lục Kỳ một chiếc xe thể thao coi như quà.

Thế là anh sốt sắng:
- Chuẩn bị xe tới showroom của Hạ Phong Thần!
***
Với danh tiếng của Hạ gia, cùng việc khéo léo kinh doanh của Hạ Phong Thần, việc buôn bán xe của showroom khá tốt, liên tục nhập thêm những chiếc xe sang từ khắp nơi trên thế giới.
Nay có một chiếc xe bản giới hạn mà Hạ Phong Thần quan tâm, nên anh dự định sẽ tới showroom.
Vừa tới nơi, anh đã gặp Lục Ngôn cũng tới.

Hai người có chút ngạc nhiên, không hiểu sao trong đầu anh lại lướt qua hình ảnh Phương Ngữ Nhi.
Trợ lý Vương nhanh nhẹn chào hỏi:
- Chào Hạ thiếu!
Hạ Phong Thần gật đầu, nhìn sang Lục Ngôn:
- Hôm nay cậu tới chỗ tôi có việc gì chăng?
Lục Ngô cười đáp, nhưng lại khẩn trương liếc vào trong tìm kiếm gì đó:
- Lục Kỳ sắp về, tôi định tặng chị ấy một chiếc xe.

Vừa hay chỗ cậu là lý tưởng nhất!
Hạ Phong Thần khách sáo:
- Quá khen, chúng ta vào thôi!
Rồi mấy người bước vào.


Quản lý An thấy thì vội vã ra tiếp đón.

Cô hẳn là biết Lục Ngôn, dù trước kia có biết chút nhưng danh tiếng Lục gia thì không phải bàn, vị khách này nhất định phải cẩn trọng mà tiếp đón.
Hạ Phong Thần nhắc quản lý An:
- Cô giới thiệu cho cậu ấy vài mẫu xe cho nữ!
Đúng lúc này Phương Ngữ Nhi đi ra, nghe mọi người nói quản lý An đi tiếp đón khách quý nên cô cũng ra xem sao.

Nhìn thấy Lục Ngôn, cô lảng tránh định quay đầu chạy đi:
- Ngữ Nhi!
Lục Ngôn không ngần ngại lên tiếng, biết là tránh không được, cô bèn hít thở một hơi thật sâu, rồi quay lại chào:
- Chào Lục tổng!
Một màn này được Hạ Phong Thần thu vào tầm mắt, quản lý An thì bất ngờ:
- Lục tổng quen biết Ngữ Nhi sao? Cô ấy ở đây là cộng sự ăn ý của tôi đó.
Để tránh Lục Ngôn nhận mình là bạn trai cũ của cô như lần trước, cô vội vã đáp:
- Dạ, Lục tổng trước là đàn anh khoá trên của tôi ở trường đại học.
Đúng vậy, cô không nói dối.

Lục Ngôn đúng là đàn anh ở trường đại học của cô.

Cô năm nhất, anh năm cuối.

Do không khoa trương nên không ai biết anh là người thừa kế Lục gia.

Anh giản dị, học top đầu, tham gia các câu lạc bộ rất năng nổ và được nhiều nữ sinh theo đuổi.


Hồi ấy cô mới vào đại học, bỡ ngỡ và chân ướt chân ráo tham gia các câu lạc bộ trong trường.
Chị họ cô là Lam Anh học cùng lớp anh, nên thi thoảng cô hay đợi chị ở trước cửa lớp.

Từ khi nhìn thấy cô gái xinh xắn đứng bẽn lẽn trước cửa, anh đã vô tình để ý.

Tới lúc tham gia câu lạc bộ, anh lại gặp cô.

Là đàn anh, anh không ngại chia sẻ và giúp đỡ cô.

Lại biết là em họ Lam Anh cùng lớp, anh lại càng để tâm.

Dần dần, hai người hẹn hò.

Lam Anh khi đó còn vui mừng, bởi Lục Ngôn được bảo người theo đuổi, lại phải lòng đứa em họ của mình.
...
Quản lý An ồ một cái, rồi dặn dò Ngữ Nhi:
- Đã là quen biết thì em giới thiệu cho Lục tổng một chiếc xe cho nữ đi!
Rồi quản lý An hồ hởi hỏi:
- Lục tổng là muốn mua tặng bạn gái sao?.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13: 13: Không Thể Quay Lại


Nghe thấy hai từ bạn gái, cảm giác của Ngữ Nhi thật khó tả, cô không biết nên vui hay nên buồn.

Dù giờ cô đã không còn yêu anh, nhưng nếu bảo quên thì có lẽ chẳng bao giờ cô quên.

Người ta thường nói tình đầu khó phai là thế.
Cô còn đang lúng túng, thì Lục Ngôn nhìn cô khẩn trương thanh minh, anh không muốn cô hiểu lầm:
- Không, tôi mua tặng chị gái, tôi chưa có bạn gái!
Quản lý An cười:
- Lục tổng là khiêm tốn hay kén chọn, chứ không thiếu người theo đuổi.

Ai được Lục tổng yêu thương hẳn nhất định sẽ hạnh phúc!
Lời nói của quản lý An càng làm Ngữ Nhi đau lòng, cô đã từng là người hạnh phúc ấy.
Hạ Phong Thần từ hôm ở club biết hai người trước mặt là người yêu cũ, bèn lên tiếng giải vây.

Nhìn nhân viên của mình anh tự nhiên thấy khó chịu:
- Lục Ngôn, mời đằng này.

Có vài mẫu xe mới, cậu qua xem đi.
Rồi Lục Ngôn đi cùng Hạ Phong Thần ra phía bên kia xem xe.

Trước khi đi, Lục Ngôn còn cố nhìn Ngữ Nhi thêm một cái.

Còn cô bẽn lẽn đi cách sau anh một khoảng.
Phải nói nhà giàu tiêu tiền thật đơn giản, chả mấy chốc Lục Ngôn đã chốt được một chiếc xe thể thao màu trắng cho Lục Kỳ.


Đó là một trong những chiếc xe đắt đỏ nhất tại showroom.

Còn Lục Ngôn, thì chỉ muốn nhanh nhanh để còn gặp cô nói chuyện.

Lúc Ngữ Nhi cùng quản lý An đang hoàn thiện giấy tờ xe cho Lục Ngôn, anh bèn lên tiếng:
- Ngữ Nhi nói chuyện với anh chút được không?
Quản lý An nghĩ Lục tổng đã lên tiếng trước thì có lẽ quan hệ hai người khá thân thiết, bèn bảo Ngữ Nhi cứ ra tiếp Lục tổng.

Dù không muốn nhưng đây là công việc, cô không từ chối được.
Để tránh mọi người bàn tán, cô đi cùng anh xuống hầm để xe.

Anh muốn mời cô vào xe mình, nhưng cô từ chối.

Cô không muốn ở trong một không gian hẹp với anh, nó khiến cô không thở nổi.
- Lục tổng có gì muốn nói, giữa chúng ta đâu còn gì để nói nữa.

- Xin em đừng gọi anh xa lạ như vậy, anh rất nhớ em, Nhi Nhi, anh muốn bù đắp cho em.

Giờ anh đã thừa kế Lục gia, anh có thể che chở cho em.

Hãy cho anh một cơ hội được không!
Lục Ngôn muốn ôm cô vào lòng liền bị cô tát thẳng tay, cô hét lên:
- Lục Ngôn, anh điên rồi sao.

Lục tổng như anh hãy giữ thể diện, đừng làm phiền cuộc sống của tôi.


Xin anh đấy, tôi đã khó khăn lắm mới có cuộc sống êm đềm, anh đừng tới xáo trộn nó lên.

Người như anh thiếu gì phụ nữ, nên xin đừng làm phiền tôi nữa.

||||| Truyện đề cử: Ép Hôn Cùng Tổng Tài Ác Ma |||||
Vừa nói vừa khóc, Ngữ Nhi như không kìm nén được, nắm chặt tay nhìn anh.
Nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt cô gái mình yêu, Lục Ngôn tự trách, rốt cuộc cô đã tổn thương bao nhiêu để rồi phản ứng lại anh một cách dữ dội như vậy.

Anh thở dài:
- Anh xin lỗi, Nhi Nhi, em có thể tin anh lần này không?
Ngữ Nhi lắc đầu, cắn răng nói:
- Chúng ta sẽ không thể quay lại như trước kia nữa.

Quá khứ đã qua hãy để nó lắng xuống.

Lục tổng, hai chúng ta ở hai thế giới khác nhau.

Tôi không còn là cô gái năm nào.

Hơn nữa, Lục tổng đừng gọi tôi là Nhi Nhi, sẽ khiến mọi người hiểu lầm.
Nói xong cô lau nước mắt rồi bỏ đi, kệ cho Lục Ngôn đứng đó với dấu tay đỏ còn in trên má.

Lần đầu anh bị người khác đánh, không ai khác lại là Nhi Nhi của anh.

Chết tiệt, tại sao Ôn Kiệt gọi cô là Nhi Nhi thì được, còn anh thì không.

Cái tên Nhi Nhi vốn chỉ anh được gọi mà.

Bất lực, anh vào xe đóng rầm cửa lại.

Trợ lý Vương thấy bóng dáng Ngữ Nhi đi xa mới quay lại xe, khi nãy anh tránh mặt để cho hai người không gian riêng tư.
Vào xe thấy Lục Tổng thất thần, một bên má thì hơi sưng, vốn tò mò nhưng anh đoán được phần nào câu chuyện..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14: 14: Là Người Của Tôi


Tan làm, Ngữ Nhi uể oải ra về.

Từ lúc gặp Lục Ngôn, cô thực sự buồn chán.

Cô vốn không muốn để tâm, nhưng sau khi đánh Lục Ngôn, chính bản thân cô cũng rối bời.
Cô gọi Lâm Thư, muốn cùng cô ấy đi ăn.

Nhưng Lâm Thư vừa về quê thăm nhà, ngoài Lâm Thư, cô chả có người bạn nào thân tới mức có thể chia sẻ nỗi lòng mình.

Nay Vũ Nam trông tiệm bánh, cô về nhà thấy bố mẹ đang chuẩn bị nấu cơm tối.

Thấy con gái có vẻ mệt mỏi, Phương Nghị hỏi:
- Nay đi làm mệt lắm à con?
Ngữ Nhi lắc đầu để bố yên tâm:
- Không có gì bố ạ, chỉ là bận rộn hơn mọi ngày thôi!
Không muốn tâm trạng của mình ảnh hưởng người khác, cô bảo không ăn tối ở nhà.

Vốn định rủ Lâm Thư ra ngoài nên cô buột miệng:
- Con ra ngoài ăn cùng Lâm Thư ạ, bố mẹ cứ ăn tối đừng đợi con.
Phương Nghị muốn bảo con rủ Lâm Thư về nhà ăn cơm, dù sao thì bạn thân của con gái ông bà luôn coi như con trong nhà.

Với Lâm Thư, ông bà không còn xa lạ.

Trần Thu thấy vậy bèn nhắc chồng:

- Ông xem, tụi nó thanh niên phải ra ngoài gặp gỡ, kết bạn.

Cứ ở nhà thì bao giờ mới yêu đương, chúng ta bao giờ mới có cháu ngoại.
Phương Nghị gật gù, còn Ngữ Nhi thì ngại ngùng:
- Không như mẹ nghĩ đâu, tụi con đi ăn thôi mà.
Nói rồi cô chuồn lên phòng, tắm táp thay đồ.

Cô chả biết nên đi đâu một mình, tâm trạng buồn chán nên muốn tới nơi nào sôi nổi chút.

Cô nghĩ tới The Letheatre lần trước Lâm Thư đưa cô tới.

Không nghĩ nhiều, cô gọi taxi tới đó.
Nay đi một mình nên cô cũng thận trọng, tủ đồ của cô cũng không nhiều bộ cánh sexy như của Lâm Thư.

Cô cẩn thận chọn một chiếc váy body màu đen, có xẻ nhẹ bên dưới nhưng không quá lộ liễu.

Màu đen khiến cô cảm thấy an toàn và thoải mái.

Đeo thêm bông tai, uốn nhẹ mái tóc cho bồng bềnh.

Do cô không quen kẻ mắt, lần trước là Lâm Thư kẻ cho cô, nên nay cô chỉ chuốt mi cho cong lên.

Vốn theo phong cách trang điểm nhẹ nhàng, nay cô nổi hứng tô son đỏ, thêm chút màu hồng đất để màu đỏ không quá rực rỡ.

Sự kết hợp vừa vặn không tệ, nhìn rất quyến rũ.

Nhìn mình trong gương, cô hài lòng đi tới club.
Do chỉ có một mình, cô tới nơi liền đi tới quầy bar ngồi.

Chưa bao giờ uống rượu, nên cô chưa biết chọn gì.

Bartender thấy cô mãi chưa gọi được đồ uống, bèn gợi ý cho cô một loại cocktail cho phái nữ, được pha từ rượu mix nước trái cây.

Cô nghĩ chắc sẽ không bị nặng độ như rượu nguyên chất, nên gật đầu đồng ý.
Món đồ uống được mang ra, cô nhìn ly nước đẹp mắt trước mắt.

Một màu tím với một cục đá tròn như pha lê, quanh thành cốc được phủ một lớp đường.

Cô không kiềm được, đưa lên miệng thử.

Mùi thơm trái cây, ngọt ngọt của đường, chút chua và chút nồng của rượu, rất hợp với tâm trạng của cô lúc này.

Cô thích thú thưởng thức, gọi hẳn ba ly như vậy, tạm thời quên đi chuyện lúc sáng.


Tới khi cô thấy có vẻ hơi choáng, bèn đứng dậy tìm túi để ra về.
Nhóm thanh niên tới club ăn chơi đã để ý cô gái ngồi một mình ở quầy bar.

Vốn định tới tán tỉnh nhưng thấy cô say sưa uống rượu, nên mấy thanh niên đợi cô đã ngấm men rồi mới tiếp cận.

Thấy cô có vẻ lảo đảo đi ra, họ mới lại gần.

Bắt lấy tay của Ngữ Nhi, một người trêu ghẹo:.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Cưỡng Ái Thành Hôn: Tôi Nguyền Rủa Anh Cả Đời
2.

Thiếu Nữ Song Nhân Cách
3.

Sau Khi Kết Hôn Với Túi Khóc A
4.

Đầu Lâu Hoa Hồng
=====================================
- Cô gái say rồi, để anh đây đưa em về nhé.

Sao lại cô đơn thế này, đêm nay để anh bầu bạn với em nhé!
Bị nắm tay bởi người xa lạ, Ngữ Nhi hất tay ra, lẩm bẩm:
- Tôi không quen mấy người, tránh ra!
Một mình không kháng cự được mấy thanh niên đó, cô bị họ lôi đi.

Cô giẫy giục vùng vẫy, la lớn: Tôi không quen các người, đừng chạm vào người tôi!!

***
Nay Ôn Kiệt gọi Hạ Phong Thần tới The Letheatre.

Hắn có đám bạn con nhà giàu muốn mua xe.

Dù Hạ Phong Thần không thích nhưng vì mối làm ăn, anh vẫn tới.

Dù sao khách của anh cũng toàn đám nhà giàu này mà.
Anh tới một lúc để thể hiện chút thành ý cho lấy lệ, nhàm chán nên lúc sau đã về.
Gần tới cửa, anh bắt gặp một mấy thanh niên đang kéo tay một cô gái.

Còn cô gái thì giãy giụa có vẻ kháng cự.

Anh vốn chẳng quan tâm, ở những nơi này, chuyện như vậy không thiếu.

Đến khi lại gần, anh bất ngờ khi thấy cô gái ấy là Phương Ngữ Nhi.
Nhớ lại lúc ở hầm xe, anh lấy xe chuẩn bị đi về thì gặp cảnh Lục Ngôn và Phương Ngữ Nhi.

Thấy cô nhân viên bé nhỏ của mình tát thẳng tay Lục tổng mà anh sốc luôn.

Dù biết cô là người yêu cũ nhưng dám đánh cả người thừa kế Lục gia hẳn là có gan.
Nhìn lại cô gái trước mặt, anh cau có, chả phải to gan lắm sao, giờ lại bị mấy người này bắt nạt, không phản kháng được.

Chả hiểu sao, anh lại tới gần rồi bảo: đây là người của tôi!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15: 15: Nói Xem Tôi Là Ai


Mấy thanh niên còn đang cố lôi cô đi cùng, thấy Hạ Phong Thần lên tiếng bèn nhìn lại, ngạc nhiên:
- Thì ra là người của Hạ thiếu, xin lỗi xin lỗi, chúng tôi nhầm người.
Nói xong bọn họ đi lẹ, bởi không ai là không biết Hạ gia quyền lực cỡ nào, họ không muốn đắc tội.
Ngữ Nhi được buông ra thì nhăn nhó xoa tay.

Nãy họ kéo cô mạnh quá, tay cô đau.

Uống rượu vào làm cô bực dọc, ngồi thụp xuống oà khóc.

Bao nhiêu kìm nén giờ giải toả ra hết.
Hạ Phong Thần định đi ngay thì ngỡ ngàng thấy Phương Ngữ Nhi đang ngồi khóc.

Anh muốn kéo cô lên, bảo cô đi về.

Nhưng cô cứ ngồi lỳ ở một xó khóc lóc làm anh khó xử.

Mọi người đi qua đều ngoái nhìn cứ như anh bắt nạt cô vậy.

Để tránh ầm ĩ, anh bất lực bế cô lên, mặc kệ cô vẫn thút thít trong lòng mình.

Anh gọi xe taxi, xong hỏi địa chỉ nhà cô, còn cô thì say không nhớ.
Hạ Phong Thần bực dọc muốn ném cô gái này xuống đất.

Con gái con nứa, uống tới mức nhà ở đâu không nhớ nổi.


Anh đành đẩy cô vào xe mình, rồi lái đi.
Vì vướng víu cục nợ này nên anh không thể về Hạ gia được.

Anh bèn lái xe đưa cô về căn hộ riêng của mình.

Dù chủ yếu ở nhà nhưng anh vẫn có căn hộ riêng, để những lúc đi tiếp khách bàn chuyện làm ăn, uống rượu về khuya sẽ qua đó.

Mẹ anh sẽ bớt càm ràm rồi lại lo lắng cho anh.

Căn hộ vẫn được dọn dẹp thường xuyên nên rất gọn ngăn nắp.
Cả trên quãng đường về, Phương Ngữ Nhi vẫn thút thít không thôi.

Thật biết làm loạn mà.

Giờ anh không khách khí mà bế cô nữa, anh vác cô trên lưng.

Mở cửa, anh thả cô bịch cái xuống sofa phòng khách.
Khỉ thật, anh chưa bao giờ lo chuyện bao đồng, lại còn đưa con gái về nhà riêng.

Anh bực bội khi vì cô nhân viên ngốc ngếch của mình mà phá bỏ nguyên tắc.
Bị thả bất ngờ, Ngữ Nhi cau có:
- Đau tôi!
Thấy cô gái nhăn nhó, Hạ Phong Thần mới biết mình quá tay.

Dù gì người ta cũng là con gái, anh không nên cục súc vậy.


Anh bèn ngồi bên cạnh hỏi:
- Đau ở đâu?
Ngữ Nhi mè nheo, chỉ:
- Tay đau, lưng đau, thâm tâm tôi cũng đau!
Khuôn mặt xinh đẹp lại đang đầy nước mắt, đôi mắt nâu long lanh nhìn anh nũng nịu, khiến Hạ Phong Thần cực kỳ khó chịu:
- Cô có biết tôi là ai không?
Cô lắc đầu, rồi lại gật đầu.

Hạ Phong Thần nhìn vào mắt cô, cứng rắn hỏi lại:
- Nói xem tôi là ai?
Ngữ Nhi nghệt mặt ra, cố suy nghĩ, ậm ừ rồi cong môi lên:
- Anh là sếp tôi à? Anh có phải Hạ thiếu không, anh biết tôi à...
Cô luyên thuyên như một đứa trẻ vậy, cớ sao Hạ Phong Thần lại cứ nhìn cô chằm chằm.

Nhìn cái cách cô cong môi lên đáp lại rất là khiêu khích.

Khi mà nghe cô trả lời, rõ ràng cô vẫn có nhận thức về anh.

Khi nãy anh cũng có uống chút rượu cùng bọn Ôn Kiệt, nên tâm trạng có chút táo bạo.
Anh bèn lại gần, giữ cằm cô, hôn cô.

Anh chỉ hôn cô nhẹ một cái, nghĩ nếu cô đẩy ra thì anh sẽ thôi.

Liệu cô có đánh anh như Lục Ngôn không?!
Ngữ Nhi tự nhiên có làn môi mềm mại đặt lên môi mình, ngẩn ngơ vài giây.

Chắc do có men rượu, tâm trạng đang khó chịu, có một nụ hôn nhẹ nhàng như an ủi, cô bèn nhận lấy, không đẩy đối phương ra.

Còn bám lấy cổ áo đối phương, đáp lại.
Hạ Phong Thần bất ngờ thấy cô hợp tác, lại càng hôn sâu hơn.

Môi cô vẫn còn vương vấn hương trái cây và chút vị ngọt khiến anh không dừng lại được, càng tham lam khuấy đảo khoang miệng của cô gái ấy..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16: 16: Không Kịp Nữa Rồi


Hai người cứ hôn nhau một lúc lâu, đến khi cảm thấy không thở nổi, anh nhấc bổng cô lên, đi lại phòng ngủ.

Đặt cô lên giường, anh lại tiếp tục hôn cô.

Rồi trượt nụ hôn xuống cổ, vành tai.

Anh cảm giác không thể dứt ra được.
Thằng nhỏ của anh phản ứng dữ dội, khiến cho hạ thân khó chịu, chiếc quần bị đẩy lên căng cứng.

Anh tháo thắt lưng, rồi bàn tay không yên phận vén váy cô lên, nhẹ nhàng mà dứt khoát kéo chiếc quần nhỏ của cô xuống.
Lúc này Ngữ Nhi thở hổn hển, như nhận thức được điều gì, cô bỗng lên tiếng:
- Không được, đừng mà!
Hạ Phong Thần đang cao hứng, sao có thể nghe cô mà dừng lại, chỉ bèn ghé vào tai cô, nhỏ nhẹ dỗ dành:
- Không kịp nữa rồi, cho tôi.
Vừa dứt câu, anh bèn đưa vào.

Khe nhỏ ẩm ướt và chật hẹp, khó khăn lắm mới đưa vào được thì bị gì đó chặn lại.

Mắt anh sáng bừng, như hiểu được gì đó, anh trấn an cô gái dưới thân:
- Đừng sợ, tôi sẽ nhẹ nhàng!
Ngữ Nhi hoảng hốt nhưng không cản được anh.


Giây phút anh đẩy mạnh khiến toàn thân cô đau như đứt lìa vậy, đau tới nước mắt trực trào, bàn tay ghim chặt vào lưng người đàn ông, móng tay bấm vào da thịt còn thâm lại rồi chảy máu.
Hạ Phong Thần thấy cô đau đớn, dù lưng bị cô ghim nhưng anh vẫn chậm lại, từ tốn.

Anh nhẹ nhàng như nâng niu, rồi lại chuyển sang gặm nhấm đôi gò bồng đào trước mặt.

Sự mềm mại và căng đầy khiến anh đê mê, anh hăng say thưởng thức tới khi hai nhũ hoa của cô sưng hồng lên nhìn lại càng khiêu khích.
Ngữ Nhi sau một màn bị đau giờ lại bị anh nhào nặn không dứt, tâm trí trống rỗng chưa kịp thở thì anh lại di chuyển nhanh hơn.

Sau cơn đau lại là sự khoái cảm đầy kích thích và mới mẻ, cô cong người lên đón nhận.

Hạ Phong Thần thấy cô đã dễ dàng hơn, bèn gấp rút.

Do tình huống không lường trước nên anh không có biện pháp dự phòng, bèn trút hết tinh hoa của mình vào trong, sau đó nằm rạp ôm cô vào lòng.
Ngữ Nhi bị giầy vò cho mệt lả, xong việc bèn mơ màng rồi thiếp đi.

Còn Hạ Phong Thần nhìn người con gái trong lòng, thầm nói nhỏ:
- Thì ra em và Lục Ngôn chưa từng...!
***
Sáng hôm sau, lúc tỉnh dậy, Phương Ngữ Nhi há hốc, nhìn người nằm bên cạnh, cô tròn mắt kinh ngạc.

Nhớ lại những gì đêm qua, dù không nhớ hết nhưng nhìn hoàn cảnh hiện tại, có ngốc cũng biết cô phát sinh quan hệ với sếp của mình.


Cô tự trách bản thân chủ quan, cứ nghĩ rượu nhẹ mà dẫn tới say thế này.
Rón rén bước xuống giường, cô suýt té, cơn đau ê ẩm từ thân dưới khiến cô không đi thẳng được.

Vơ vội đống quần áo la liệt dưới sàn, cô mặc vào rồi ra về trong thinh lặng.
Trên taxi, cô mở điện thoại gọi cho quản lý An xin nghỉ hôm nay, nói đó sức khỏe không tốt.

Đợt này showroom không quá bận nên An Khánh đồng ý luôn.

Sau đó cô trang điểm lại một chút, rồi alo cho Lâm Thư.
- Thư à, tối qua bố mẹ mình có gọi cậu không?
Lâm Thư đang ăn sáng ở nhà thì thấy Ngữ Nhi gọi:
- Không, có việc gì à Ngữ Nhi?
- À không có gì, mình hỏi thế thôi.

Nếu bố mẹ mình hỏi thì cậu bảo hôm qua mình ở nhà cậu nhé.

Mình sẽ gọi cậu sau.
Lâm Thư còn đang chưa hiểu gì thì đã bị cúp máy.

Hơi tò mò nhưng cô sẽ đợi lúc gặp Ngữ Nhi rồi hỏi sau cũng được.
Ngữ Nhi xuống xe, trong lòng lo lắng.

Do nhà trên dốc nên cô phải đi bộ một đoạn.

Cô cứ lấm lút như vừa phạm phải tội gì ý.

Cũng may, về nhà không có ai, bố mẹ đã tới tiệm bánh, còn Vũ Nam thì có lẽ đã đi học...

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17: 17: Lảng Tránh


Phương Nghị và vợ thấy con về muộn lại tắt máy cũng hơi lo, nhưng nghĩ đi cùng Lâm Thư, với cả con cái 25 tuổi trưởng thành rồi nên cũng yên tâm phần nào.

Họ không muốn quản chuyện của con gái, dù sao thì ở tuổi này, cô phải tự chịu trách nhiệm với bản thân mình.

Cả hai trấn an nhau rồi đi ngủ, thấy muộn nên cũng không gọi điện làm phiền Lâm Thư nữa...
***
Ngữ Nhi đi tắm, nhìn vết hôn cho chít trên cơ thể khiến cô muốn đập đầu vào tường.

Tắm xong, cô nghĩ ngợi, để chắc chắn, cô ra quầy thuốc mua thuốc tránh thai.

Cô không biết hôm qua anh có dùng bao không nữa, nhưng để tránh phiền phức, cứ uống thuốc cho chắc.

Cô không muốn lỡ mang bầu, người ta sẽ nghĩ cô mưu mô trèo cao.

Cô biết, cô và những người giàu có như vậy không thể bên nhau được, thế giới của họ quá khác biệt.
Hạ Phong Thần tỉnh dậy thấy bên cạnh đã trống trơn, cả căn hộ đều im ắng.

Giỏi thật, dám trốn rồi.
Anh đứng dậy rồi đi vào nhà tắm, lại nghĩ về chuyện đêm qua, anh thầm hỏi, liệu cô có cố ý hay hối hận không.
Lúc ra ngoài, nhìn tấm ga giường bị dính một mảng màu đỏ, anh khẽ cười đắc ý, giờ thì cô thực sự là người của anh rồi.

Anh vốn nghĩ cô sẽ gặp lại anh để giải thích, hoặc bám càng anh để đưa ra yêu cầu gì đó.


Dù sao thì phụ nữ muốn lên giường với anh rất nhiều.

Nhưng anh đã lầm, mấy ngày liền sau đó vẫn không một động tĩnh từ cô.
Thế là đường đường là sếp, là Hạ thiếu gia, anh lại hạ mình đi tới showroom dù chả có việc gì.

Thấy Hạ Phong Thần tới không báo trước, quản lý An vội ra chào hỏi:
- Hôm nay có việc gì giám đốc lại tới tận đây?
Hạ Phong Thần nhíu mày, lạnh lùng đáp:
- Không có việc gì, tôi thích thì tới thôi!
Nhận câu trả lời bá đạo, quản lý An biết mình quá lời:
- Xin lỗi giám đốc, là tôi không tinh ý nhiều chuyện.

Hạ Phong Thần nhìn qua một lượt, thấy Phương Ngữ Nhi đang loay hoay gì đó ở bàn làm việc.

Cô đang tìm tài liệu tự nhiên thấy lạnh ngang, nhìn lên thấy khuôn mặt đẹp trai ngời ngời đang nhìn mình mà bối rối.

Anh vẫn thế, vẫn nhìn người ta không cảm xúc, chả ai có thể đoán được sau đôi mắt đen thâm sâu ấy đang nghĩ gì.

Cô đang định né tránh thì quản lý An gọi cô lại:
- Em làm cho chị bình trà tiếp đãi giám đốc nhé.
Hạ Phong Thần ngồi trên sofa, đăm chiêu nhìn cô gái trước mặt.


Anh còn chưa né tránh thì cô né tránh cái nỗi gì.

Bực bội, anh nhìn thấy một đống tạp chí siêu xe trên quầy, liền chỉ:
- Lát nữa cô đem chỗ này ra xe cho tôi, về công ty tôi sẽ đọc.

Bị chỉ đích danh khiến Ngữ Nhi giật mình, nhưng việc là việc, cô vẫn phải làm.

Ra tới ngoài sảnh, cô vẫn không dám nhìn thẳng vào Hạ Phong Thần.
Thấy cô như vậy, Hạ Phong Thần bèn hèn mọn lên tiếng trước:
- Tại sao lại bỏ đi như vậy, cô hối hận rồi à?
Nghe giọng nói có vẻ tức giận, Ngữ Nhi đáp lại:
- Không có, chuyện hôm đó là do say rượu nên ngoài ý muốn.

Tôi sẽ không làm phiền cuộc sống của Hạ thiếu.

Anh yên tâm, tôi đã uống thuốc rồi.

Anh cứ coi như chưa có chuyện gì đi ạ.
- Thuốc gì cơ?
- Anh yên tâm, tôi sẽ không có thai đâu.

Nên anh đừng bận tâm về chuyện đó.
Nghe thấy hai từ tránh thai, Hạ Phong Thần càng thêm bực dọc.

Người ta thì mong có con với anh chả được, cô thì lại chê bai đám tinh hoa của anh.

Kể cả cô có thai, anh cũng sẽ chịu trách nhiệm.

Anh không hối hận đêm ấy, với địa vị và tài sản của anh, anh thừa sức nuôi thêm vợ và kể cả một đàn con đi chăng nữa..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18: 18: Nhờ Vả


Hạ Phong Thần đã chuẩn bị tinh thần, có thể cô sẽ đòi anh chịu trách nhiệm, hoặc sẽ làm lớn chuyện, hối hận trách móc anh.

Nhưng không, ngoài dự đoán của anh, cô an phận bất ngờ.

Dù bị anh ăn sạch nhưng cô lại dửng dưng cự tuyệt, làm một người cao ngạo lạnh lùng như anh cảm thấy bản thân mất giá.
- Nhưng tôi lại không phiền, tôi cứ muốn để ý đấy!
Phương Ngữ Nhi thấy anh nói vậy, thở dài, cô không muốn dính líu gì tới đàn ông cả, một Lục Ngôn đã đủ khiến cô muộn phiền rồi, giờ lại là sếp của mình.
- Tùy anh, tôi sao có thể quản được điều anh muốn.

Do công việc có lẽ sẽ phải chạm mặt, tôi mong Hạ thiếu công tư phân minh.

Tôi coi như chưa có chuyện gì! Tôi xin phép!
Cô nói xong thì một mạch đi vào làm việc, bỏ mặc Hạ Phong Thần đang đứng bất lực phía sau.
- Được lắm, chạy đâu cho khỏi nắng! Cô không tránh tôi mãi được đâu.
Càng không có được thì người ta càng tò mò và muốn chinh phục.

Tâm thế của Hạ Phong Thần lúc này chính là như vậy.

Sao cô dám ăn xong phủi tay dễ dàng như vậy.

Anh không chấp nhận được.


Anh có gì không tốt, vừa đẹp trai, vừa giàu, vừa giỏi.

Phụ nữ bám lấy anh nhiều không đếm nổi, thậm chí có người sẵn sàng làm tình nhân của anh.

Thế mà cô, một nhân viên bình thường của anh, lại không thèm đoái hoài anh.
Cả buổi làm việc mà Phương Ngữ Nhi không tập trung nổi.

Mấy ngày qua cô đã cố trấn an rằng sẽ không có chuyện gì đâu.

Cứ coi như một chuyện ngoài ý muốn thôi, Hạ Phong Thần im ắng vậy có lẽ cũng không nhớ gì cô đâu.

Ai dè nay anh lại mò tới tận nơi, kiếm cớ gợi chuyện.

Cô không muốn bản thân lại trở thành trò đùa, lại tổn thương nữa.

Cứ cự tuyệt đi, sẽ chả có kết quả gì đâu, sẽ chỉ làm mất thời gian của đôi bên mà thôi.

***
Mấy ngày nay cả showroom bận rộn hẳn.

Vài ngày nữa sẽ có một triển lãm rất quy mô và hoành tráng tại ngoại ô.


Đó là tụ điểm của giới thượng lưu thành phố.

Những chiếc xe sang trọng và đặc biệt nhất sẽ góp mặt tại triển lãm để giới thiệu tới những tài phiệt lắm tiền nhiều của.

Quản lý An dự tính, nếu suôn sẻ, một triển lãm 3 ngày ở đó cũng bằng doanh thu cả quý bán tại showroom.

Vì thế, ai cũng dốc sức mình để làm thật tốt, doanh thu lớn, những nhân viên cũng sẽ có thưởng khá cao.
Ngữ Nhi bận tối ngày ở showroom phụ giúp An Khánh, cô chẳng còn thời gian và tâm trí đâu để tâm tới chuyện khác.

Được cái cả Hạ Phong Thần và Lục Ngôn mấy ngày này cũng không thấy xuất hiện.
Chuẩn bị tan làm, Ngữ Nhi được quản lý An gọi vào phòng.

Quản lý An muốn ngỏ ý Ngữ Nhi đi ra ngoại ô tham dự triển lãm thay cô.

Con gái cô ấy đúng hôm đó phải chuẩn bị cho kì thi quan trọng, quản lý An là một bà mẹ đơn thân, cô ấy không muốn bỏ lỡ bất kỳ dịp quan trọng trong quá trình lớn lên của con mình.
Ngữ Nhi bối rối, cô muốn từ chối.

Cô không muốn tới nơi xô bồ ấy, lỡ gặp phải hai người đàn ông kia sẽ rất phiền.

Nhưng thông cảm cho quản lý An, cô cũng không vướng bận gì, hơn nữa đi tới đó, lương cô sẽ được nhân ba.

Chưa kể phụ cấp nữa.

Dù gì thì đi làm cũng vì tiền, cô bèn gật đầu đồng ý.

Nếu may, chưa chắc cô đã đụng mặt hai người kia.

Thấy cô đồng ý, quản lý An cảm ơn Ngữ Nhi rối rít, còn động viên cô:
- Em coi như đây là dịp để học hỏi và mở mang kiến thức nhé!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19: 19: Pg


Ngày đầu tiên của triển lãm đã bắt đầu.

Ngữ Nhi đã tới từ tối hôm trước cùng một vài nhân viên khác của showrom.

Cô hồi hộp xen lẫn lo lắng.

Triển lãm này hoành tráng hơn cả cô tưởng tượng.

Không chỉ có xe, còn có thời trang, trang sức và những bữa tiệc xa hoa.

Cô rất áp lực, lần đầu cô có mặt tại nơi như này.

Cô đi một vòng kiểm tra xong xuôi mới thở phào.

Nhưng cô vẫn rất tập trung cao độ.

Cứ ngỡ ngày đầu lượng người tham dự không đông, ai dè đông không tưởng, không chỉ trong thành phố, mà giới thương nhân, tài phiệt ở thành phố khác và nước ngoài cũng tham dự.

Mới từ trưa tới chiều, số người đặt cọc mua xe đã vượt ngoài dự tính.


Cô vui mừng báo cho quản lý An.

Thấy vậy, An Khánh yên tâm hơn hẳn.
Buổi tối sẽ có tiệc, nên toà nhà diễn ra triển lãm vô cùng nhộn nhịp.

Những đoàn xe sang nối tiếp nhau đi vào sảnh, những phu nhân, cùng giới con nhà giàu ăn mặc lộng lẫy, trau chuốt tới dự.

Ngữ Nhi bèn mở một lon cafe tu một hơi.

Cô phải thật tỉnh táo để không xảy ra sai sót gì.

Tối nay sẽ có một buổi biểu diễn thời trang, sảnh để oto của showrom cũng ngay gần sàn diễn.

Bên công ty có thuê một số PG nóng bỏng tới để pro xe.

Họ đều là những cô gái có thân hình bốc lửa, mặc những trang phục thể thao cá tính, mỗi xe sẽ có một PG mặc đồ đồng màu với màu xe.

Giờ diễn sắp bắt đầu, vẫn thiếu một PG của chiếc xe màu đen bóng.

Cô sốt ruột, gọi cho PG đó, cô ấy bị kẹt xe.

Quãng đường vào toà nhà sự kiện quá nhiều xe khiến cô ấy không tới kịp.

Đội ngũ cộng sự của cô thì toàn nam giới, chỉ có cô cùng Tiểu Xuân là nữ.

Thấy sát giờ, một nam đồng nghiệp gợi ý:
- Hay cô Phương vào thay thế một lúc đi.

Dù sao ở đây cũng không tìm được ai khác, cô có chiều cao nhỉnh hơn Tiểu Xuân.
Cô còn do dự, thì Tiểu Xuân lại động viên:
- Một lát là được mà, đợi cô PG tới là chị có thể rời đi.
Ngữ Nhi bất đắc dĩ gật đầu, vội vàng tới phòng thay đồ.

Trang phục PG này quá hở hang với cô, áo crop top và quần đùi bó sát, lại thêm đôi boot thể thao màu đen cùng tông màu.

Cô nhìn quanh, thấy có một chiếc khăn đen hơi lấp lánh, bèn lấy quấn một bên hông để che chắn một mảng đùi lớn.


Do cả ngày bận rộn nên nhìn cô hơi nhợt nhạt.

Cô bèn lấy đồ trang điểm dặm lại qua loa rồi ra ngoài.
Tiểu Xuân nhìn thấy diện mạo chưa bao giờ thấy của cô, liền thốt lên:
- Trời ơi chị Ngữ Nhi xinh đẹp quá!
Ngữ Nhi ngại ngùng rồi chạy về vị trí chiếc xe.

Nếu những PG khác xoay đủ các tư thế uốn éo bên chiếc xe cạnh mình thì Ngữ Nhi chỉ đứng im tại chỗ.

Một sự kiện thế này có cả những phóng viên và thợ ảnh của các tạp chí lớn, họ ra sức chụp những phô ảnh đẹp để có thể lên bản tin thật hấp dẫn.

Dưới ánh đèn flash, chiếc khăn quấn hông của Ngữ Nhi vốn hơi lấp lánh lại càng nổi bật.
Sự kiện thế này làm sao có thể thiếu Ôn Kiệt, anh ta mê xe mà, lại kể Ôn gia cũng có tiếng tăm kinh doanh quán bar và rượu ngoại, hắn cũng có vé mời tham dự.

Biết showroom xe của Hạ Phong Thần trưng bày ở đây, anh ta bèn ké luôn xe bạn mình cùng đi tới.

Hạ Phong Thần thấy phiền nhưng vẫn để Ôn Kiệt lên xe, trợ lý Doãn lái, còn hai người ngồi sau.
Tới nơi, Ôn Kiệt có vẻ thích thú, sẵn sàng lên dây cót tinh thần cho một bữa tiệc ăn chơi.

Lần trước đã tậu một chiếc xe màu đen nhám bản giới hạn, nhưng anh ta vẫn muốn tận mắt xem màu đen bóng kia có đẹp hơn xe của mình không.

Nếu ưng mắt, kể cả bỏ ra số tiền lớn anh cũng sẽ mua thêm chiếc nữa.

Vừa tới nơi, Ôn Kiệt há hốc chạy lại PG trước mặt:
- Ủa, Nhi Nhi?
Ngữ Nhi nhìn thấy Ôn Kiệt thì đứng hình, bất giác lùi lại, nhìn ra đằng sau thấy Hạ Phong Thần đang chầm chậm đi tới.


Cô còn chưa đáp lại, Ôn Kiệt lại hí hửng ra mặt:
- Sao mỗi lần gặp Nhi Nhi lại mang một phong cách khác thế này.

Tôi không biết cô làm cả PG nữa.

Tôi thích, tôi thích!
Ngữ Nhi bẽn lẽn:
- Anh đừng hiểu lầm, tôi là tình huống bất đắc dĩ mà thôi!
Lúc này Hạ Phong Thần đã đi tới, từ xa anh đã thấy Ôn Kiệt trò chuyện với PG chiếc xe, còn thầm nghĩ tên đào hoa này lại tránh thủ đi rải thính.

Tới nơi, phát hiện người phụ nữ của mình ăn mặc hở hang, mấy người đàn ông thì liếc nhìn vòng eo nhỏ nhắn được quấn bởi một chiếc khăn nhỏ làm anh thấy cáu.

Anh bèn đứng vào giữa Ôn Kiệt và Ngữ Nhi:
- Cậu có thôi đi không, tới xem người hay xem xe vậy!
Ôn Kiệt chả để ý khuôn mặt tối đen của bạn mình, vẫn cười hihi nhìn Ngữ Nhi:
- Tôi xem cả hai không được sao!
- Không được!
Bất ngờ, cả Ngữ Nhi và Hạ Phong Thần đều lên tiếng phản bác..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom