Cập nhật mới

Dịch Full Va Vào Ánh Mắt Em

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: 40: Tình Yêu Bình Dị


Phương Ngữ Nhi bị chọc cho thẹn quá hóa giận, gắt gỏng đáp trả Hạ Phong Thần:
- Gọi em tới chỉ để trêu chọc em à, thế thì em về đây.
Rồi cô vùng vằng định kéo vali về.

Hạ Phong Thần thấy cô giận dỗi, bèn dỗ dành:
- Ăn tối cùng anh rồi anh sẽ đưa em về.

À, mật khẩu cửa anh vừa đặt lại, là ngày chúng ta chính thức nhận lời hẹn hò đó.
Anh hí hửng khoe Phương Ngữ Nhi để lấy lòng cô, ai dè cô bĩu môi:
- Anh cho em biết làm gì, em cũng đâu có tới mở cửa nhà anh đâu.
- Từ giờ, nhà của anh cũng là của em.

Em muốn tới khi nào cũng được.
Nghe vậy cô bèn nói giọng trách móc:
- Anh đúng là khoa trương quá rồi đó!
Miệng thì nói, nhưng trong lòng Phương Ngữ Nhi loé lên một tia vui vẻ.
Xong rồi anh rót nước cho cô, bảo cô ngồi đợi anh, anh sẽ đi nấu bữa tối cho hai người.

Nhìn bóng lưng anh đang tất bật cơm nước, Ngữ Nhi thấy rất ấm áp.

Anh đem lại cho cô cảm giác bình yên chưa từng có.


Trước kia, cô đã từng mong ước mỗi ngày cùng Lục Ngôn trải qua những ngày tháng bình yên như vậy.

Cô không biết anh ấy là thiếu gia nhà họ Lục, nên cô đã nghĩ, hai người sẽ sống cùng nhau, tan làm trở về tổ ấm nhỏ, cùng nhau nấu cơm gia đình.

Cô nấu cơm thì anh rửa bát, bình dị bên nhau mỗi ngày là đủ hạnh phúc rồi.

Nào ai ngờ, chả mấy chốc lại phải chia xa.
Cô nhẹ nhàng đi tới đằng sau, quằng hai tay ôm lấy eo người đàn ông đang nhặt rau của trong bếp, dựa đầu vào lưng anh, thỏ thẻ:
- Hạ Phong Thần, cảm ơn anh!
Hạ Phong Thần đang nhặt rau bỗng được cô ôm không khỏi bất ngờ, trước giờ cô không chủ động thổ lộ tình cảm với anh như thế:
- Sao bỗng nhiên lại cảm ơn anh?
Ngữ Nhi không biết trả lời sao cho phải, bèn kiếm cớ:
- Được Hạ thiếu tự tay chuẩn bị bữa tối cho nên em thấy cảm kích, không ngờ anh biết nấu ăn đó!
Hạ Phong Thần vui vẻ đáp lời:
- Hồi ở nước ngoài một thời gian, anh đã học nấu ăn.

Thi thoảng nhớ mùi vị cơm nhà nên có tìm hiểu.

Kĩ năng cũng không tồi! Em phải trân trọng anh đó, không phải ai anh cũng nấu cho ăn đâu.
Phương Ngữ Nhi đang ôm anh, thầm nghĩ, đúng thật, người như anh chỉ cần cô thả ra là sẽ có người tóm anh liền.


Thế là chả hiểu sao cô lại có chút buồn, anh ân cần với cô như vậy cơ mà.
Cô buông tay, đánh trống lảng:
- Em phụ anh nhé!
- Không cần đâu, em đi tắm đi, xong là có đồ ăn liền..
Phương Ngữ Nhi bèn mở vali lấy đồ đi tắm.

Do lần trước đã ở đây rồi, nên cô tự nhiên đi qua phòng ngủ để vào phòng tắm phía trong.
Tắm xong cô thấy Hạ Phong Thần bước vào, bế cô đặt ngồi trên giường.

Thấy cảnh này quen quen, cô bèn đẩy anh ra:
- Không phải anh định thịt em đó chứ!
Hạ Phong Thần cười nắc nẻ, búng trán cô nhẹ một cái:
- Em nghĩ đen tối gì vậy, anh sấy tóc cho em, lạnh dễ bị cảm.
Nói rồi, anh lấy trong ngăn kéo đầu giường ra một chiếc máy sấy tóc.

Còn cô sượng trân ngồi im cho anh luồn tay vào tóc xoa xoa.

Xong xuôi, anh nhìn bộ đồ pijama màu hồng nhạt của cô, khen ngợi:
- Em mặc bộ này cũng xinh đó, rất đáng yêu.

Nhưng không mặc gì là đẹp nhất!
Lúc này Phương Ngữ Nhi bó tay nhìn anh, ném chiếc gối vào anh rồi nói:
- Vô sỉ, anh mới là đầu óc đen tối.
Hạ Phong Thần bắt lấy chiếc gối rồi dắt tay cô ra ngoài.

Trên bàn, đồ ăn đã được bày ra đĩa rất ngon mắt..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: 41: Rửa Bát


3 ngày làm việc tại sự kiện, Phương Ngữ Nhi ăn uống thất thường, nay được ăn cơm nhà nên thấy ngon miệng ăn nhiều hơn hẳn.

Đã vậy Hạ Phong Thần còn liên tục gắp đồ ăn cho cô:
- Anh cũng ăn đi chứ!
- Anh có ăn mà, nhìn em ăn anh thấy vui.
Không cần hỏi, thấy cái cách người phụ nữ trước mặt nhai ngon lành thì Hạ Phong Thần lại càng tự tin với tài nấu nướng của mình.
Ăn xong, Phương Ngữ Nhi tranh rửa bát nhưng anh bảo cứ để anh rửa.

Để bày tỏ lòng cảm ơn anh đã nấu bữa tối cho mình, cô bèn đề xuất phụ anh tráng bát.

Hai người tạo nên khung cảnh giống như một nhà mới cưới vậy, lãng mạn và hoà thuận với nhau.
Nhìn lên đồng hồ thấy đã 9h tối, Hạ Phong Thần dù trong lòng không nỡ nhưng vẫn lái xe đưa cô về.

Trên xe, lúc này anh mới bảo:
- Thực ra nhà anh có máy rửa bát!
Ngữ Nhi còn đang nhìn ra ngoài cửa ngắm thành phố về đêm:
- Hả?
Mất vài giây, cô mới load kịp và đáp:
- Sao anh không nói sớm.

Hạ Phong Thần nhìn cô cười cười:
- Thấy em nhiệt tình muốn rửa bát cùng anh, nên anh chiều lòng em thôi.

Anh cũng muốn biết cảm giác cùng em làm việc nhà.

Không phải mấy cặp đôi yêu nhau hay làm thế sao?!
Phương Ngữ Nhi để không bị quê bèn đáp:
- Thi thoảng tự làm cũng tốt, không nên phụ thuộc máy móc quá làm chi!
Hạ Phong Thần nhìn cô cười tít mắt, sao trước kia anh không biết cô đáng yêu như vậy.

Anh đưa tay nắm lấy tay cô, hai bàn tay đan xen vào nhau khiến Ngữ Nhi ngại ngùng.

Cô cứ để anh nắm vậy, thi thoảng lại lén nhìn khuôn mặt đẹp trai đang tập lái xe và thầm nghĩ: Hạ Phong Thần hoá ra khi yêu đương cũng giống như nhiều người khác, anh muốn cùng cô làm những việc không cần xa vời gì cả.

Trước đây, cô làm việc ở showroom luôn nghĩ anh lạnh lùng khó gần, giờ mới biết anh cũng ấm áp và quan tâm cô.

Bỗng trong lòng cô thấy cảm kích.
Chiếc xe thể thao dừng dưới con dốc, Hạ Phong Thần giúp cô lấy vali ra khỏi cốp xe.


Cô chào tạm biệt anh, thì anh lại bảo:
- Anh đi cùng em lên tới cửa nhà nhé.
Ngữ Nhi vội vàng từ chối, cô sợ sẽ bị người nhà bắt gặp.

Hạ Phong Thần thấy thế thì hơi hụt hẫng nhưng dường như hiểu được lòng cô, bèn lưu luyến chào tạm biệt rồi lái xe ra về.

Tới khi thấy chiếc xe của anh khuất bóng, cô mới lỉnh khỉnh kéo vali lên dốc để về nhà.
Phương Ngữ Nhi về thì thấy bố mẹ và Vũ Nam vẫn chưa về.

Có lẽ họ đang ở tiệm bánh.

Nhìn đồng hồ mới hơn 9h30, thường thì 10h tiệm sẽ đóng cửa và 10h20 họ mới về tới nhà.

Bình thường thì sau khi tan làm ở showroom cô và em trai sẽ trông tiệm buổi tối cho bố mẹ có thể nghỉ ngơi.

Nhưng mấy ngày nay cô ra ngoại ô làm sự kiện nên ba người ở nhà thay nhau.

Cô cũng không gọi điện cho họ nữa mà về phòng, bỏ đồ trong vali sắp xếp lại và đi ngủ sớm.
Nhìn chiếc váy đen quản lý An đưa cho cô để mặc lúc phát biểu giờ đã nhăn nhúm sau khi bị Hạ Phong Thần vật lộn, cô bất giác xấu hổ.

Cô không thể tin mọi chuyện diễn ra nhanh thế, rồi nghĩ bụng mai phải đem váy ra tiệm giặt là mới được.
Đặt lưng xuống giường mình, cô dễ chịu nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Đúng là không đâu bằng nhà, dù sao mấy ngày qua cô cũng vất vả rồi.
Do để điện thoại chế độ im lặng nên cô cũng không để ý rằng, đã có mấy tin nhắn liền đã được gửi tới.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: 42: Hỏi Chuyện


Hạ Phong Thần đưa Ngữ Nhi về, quay lại căn hộ của mình bỗng thấy trống trải.

Mới vừa nãy còn hai người tíu tít giờ một mình đứng giữa nhà làm Hạ Phong Thần thấy cô đơn.

Trước kia thì không sao, từ khi có được Phương Ngữ Nhi, anh chỉ luôn muốn cô bên cạnh mình.
Anh lại đi lấy xe, thẳng hướng Hạ gia mà đi tới.
***
Tại Hạ gia.
Hạ Thanh Tùng đang lười nhác ngồi trên sofa phòng khách bấm điện thoại mặc cho ti vi bật để không.
Hạ Phong Thần bước vào cửa nhìn thấy thế nhắc nhở:
- Em không xem ti vi thì tắt đi, em có biết mình đang lãng phí tài nguyên không?
Hạ Thanh Tùng thấy nay đã muộn mà anh trai lại về nhà, ném điện thoại sang một bên, sấn sổ hỏi:
- Ế, nay anh về muộn vậy.

Kể em nghe đi, vụ hẹn hò của anh thế nào vậy, bà chị nào may mắn lọt vào mắt xanh của anh trai em đây?
Hạ Phong Thần không thèm quan tâm cậu, anh cởi áo khoác đưa cho người làm cất, còn mình ung dung ngồi xuống uống nước:
- Không phải việc của em.

Đi ngủ đi!
Hạ phu nhân đang trên phòng thì thấy người làm báo thiếu gia về.

Bà khoác áo đi xuống xem sao.

Vừa tới đầu cầu thang nhìn xuống, bà bèn trách móc:
- Cũng biết đường mà về cơ đấy, tưởng con quên bà mẹ già này rồi!
Hạ Phong Thần liền tới đầu cầu thang, vừa hay bà đi tới, anh đỡ bà, tay xoa xoa vai mẹ mình:

- Chẳng phải con về rồi sao.

Bố ngủ rồi ạ, sao mẹ còn chưa đi nghỉ?
- Bố con ngủ rồi, mẹ thì chưa.

Ngủ sao ngon được, khi thằng con trai nuôi hết hơi, có bạn gái còn chả thèm báo với bà già này một câu, liên lạc thì không được.
Hạ Thanh Tùng lúc này cũng chêm vào:
- Con hỏi mà anh ý không tiết lộ tí nào.
Lúc này Hạ Phong Thần mới cười cười:
- Giờ chưa thích hợp, sau này mọi người sẽ biết thôi!
Hạ phu nhân nghe và vui trong lòng:
- Thật hả?
Hạ Phong Thần gật gật đầu.

Bà bèn rối rít:
- Là ai? Con cuối cùng cũng chịu để mắt tới phụ nữ rồi đấy à.

Mẹ có quen không?
Hạ Phong Thần nhấp một ngụm nước:
- Có quen, mẹ đoán xem!
Hạ phu nhân nghe vậy liền lục lọi trí nhớ để nghĩ về mấy cô con gái của những gia đình có qua lại với Hạ gia, nhưng nghĩ mãi không ra được.

Hạ Phong Thần trước nay đều rất lạnh nhạt không hứng thú với họ.

Nếu để Hạ Phong Thần để ý tới, chỉ có tiểu thư nhà Ôn thị:
- Đừng nói con lại đổi ý, giờ mới thấy sức hấp dẫn của con bé Như Diệu nha!

Nghe tới đây, Hạ Thanh Tùng xém cả nghẹn viên kẹo cậu vừa bóc cho vào miệng:
- hahaha tình yêu chú cháu à?
Nghĩ nghĩ lại thấy sai sai, Hạ Thanh Tùng sửa lại:
- Không đâu, hôm đó con tới The Letheatre chỗ anh Kiệt chơi, có gặp Ôn Như Diệu mà.

Em ấy sao phi ra tận ngoại thành hẹn hò anh được.
Hôm ấy, Hạ Thanh Tùng dẫn bạn tới quán bar chơi, cũng gặp Ôn Như Diệu đang tụ tập bạn bè ở đó.

Hai gia đình thân nhau nên hai người còn chào hỏi nhau nữa mà.
Lúc này Hạ Phong Thần cầm điện thoại đứng dậy:
- Con về phòng đây, dự sự kiện mấy hôm nên công ty bị dồn nhiều việc, con hơi mệt nên đi nghỉ trước ạ.
Hạ phu nhân tuy còn nhiều điều muốn hỏi nhưng thấy con trai nói vậy bèn nhịn xuống.

Thời gian sau này còn nhiều, từ từ hỏi sau cũng được.
Hạ Thanh Tùng còn cố với theo:
- Có mà bận hẹn hò nên mệt thì có!
Hạ phu nhân bèn đánh nhẹ vào lưng cậu một cái:
- Con đó, chả giống anh còn gì.

Ra trường thì vào công ty phụ anh đi.

Nó chững chạc bao nhiêu, con nghịch ngợm bấy nhiêu!
Hạ Thanh Tùng bị mẹ càu nhàu liền phản bác:
- Chẳng phải bố sẽ để anh thừa kế Hạ thị sao, dù sao con cũng định làm riêng công việc con thích.

Gen X và gen Z đã là hai thời đại khác nhau rất nhiều rồi mẹ ạ.

Mẹ phải vui khi có hai người con hoà thuận chứ.

Như trong phim thì người ta đã tranh giành nhau như cung đấu rồi.
Hạ Thanh Tùng cười hì hì xong cũng chuồn về phòng.

Còn lại mình Hạ phu nhân, bà cằn nhằn:
- Z với chả X, đúng thật là!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: 43: Anh Nhớ Em


Hạ Phong Thần lên tới phòng mình thì mở điện thoại ra xem, vẫn không có phản hồi từ Phương Ngữ Nhi.

Lúc về tới nhà, anh có nhắn cho cô mấy tin.

Anh đoán cô ngủ rồi, nên anh cũng tới giường nằm xuống, nhưng lại không ngủ được.
***
Bên này, Phương Ngữ Nhi ngủ say tới mức bố mẹ về lúc nào cô cũng không biết.

Nay được nghỉ nên cô không đặt báo thức, ngủ nướng dậy khá muộn.

Ra ngoài, cô đã thấy bố chuẩn bị xong bữa sáng.
Thấy con gái, Phương Nghị cười hiền nhìn cô:
- Dậy rồi à, đi công tác có mệt lắm không? Nay bố hầm canh bò con thích đó!
Ngữ Nhi thấy thế cảm động.

Không thấy mẹ, cô liền hỏi.
- Mẹ con ra tiệm rồi, nay có khách đặt bánh kem sớm nên bà ấy đi trước chuẩn bị.

Lát bố sẽ ra sau.

Phương Nghị trả lời con gái, hỏi thêm:
- Nay con không đi làm à?
- Con được nghỉ, lát con sẽ ra tiệm để mẹ về nha, bố không cần đi nữa đâu.
Phương Nghị sợ con đi công tác vất vả, không nỡ bèn bảo:
- Thôi, con nghỉ ngơi đi.

Đi làm công ty không mấy khi được nghỉ như thế.

Tranh thủ đi chơi đi.
Thấy bố nói vậy, cô bèn gật đầu.

Dù sao cô cũng định rủ Lâm Thư đi chơi.

Nhưng nay vẫn là trong tuần, chỉ có mình cô được nghỉ thôi.

Cô định tối sẽ rủ cậu ấy đi ăn, còn sáng nay phải đi giặt là bộ váy để hôm đi làm còn trả lại quản lý An.
Từ đợt đi làm ở showroom, đã lâu cô mới cảm thấy thư thả như hôm nay.

Cô nhẩn nha thưởng thức bữa sáng với món canh yêu thích, vừa ăn vừa thổi xì xụp, mùi canh bò thơm nức khiến tâm trạng cô khá tốt.
Ăn xong, cô mới đủng đỉnh lên phòng, lúc này mới nhìn điện thoại, mấy tin nhắn Hạ Phong Thần gửi liên tiếp.
Cô có chút lo lắng, nghĩ có việc gì mà anh nhắn liên tiếp vậy.

Xong lại trấn an bản thân chắc không có gì, nếu gấp thì người ta sẽ gọi điện chứ không nhắn tin đâu.

Dẫu vậy, mở điện thoại ra, cô vẫn thấp thỏm trong lòng.
- Anh về nhà rồi (21h)
- Em ngủ chưa (22h30)
- Anh không ngủ được (23h50)
- Anh nhớ em, Ngữ Nhi (2h sáng)
Nhìn những dòng tin của Hạ Phong Thần, Ngữ Nhi bồn chồn bối rối.

Cô đắn đo không biết nên nhắn lại như nào cho phải, bèn nhắn lại:
- Good morning! Chúc anh buổi sáng tốt lành!

***
Tại Hạ thị.
Ngồi trong phòng họp mà tâm trí Hạ Phong Thần không tập trung mấy.

Các trưởng phòng thay phiên báo cáo nhưng thấy giám đốc Hạ không quan tâm, nhìn anh lại có vẻ sốt ruột nên ai cũng chột dạ, lo lắng nhỡ báo cáo của mình thiếu sót gì không?!
Hạ Phong Thần từ đêm qua tới giờ cứ chút lại nhìn điện thoại.

Tới lúc kết thúc cuộc họp, anh vẫn không thấy cô nhắn lại.

Gần trưa, điện thoại ting một cái, Hạ Phong Thần hớn hở mở ra xem:
- Good morning! Chúc anh buổi sáng tốt lành.
Gì đây, anh nhắn cho cô mấy tin, mùi mẫn nhớ nhung, mà cô đáp lại anh một tin câu lệ như tin nhắn tự động như vậy.

Anh buồn chán muốn gặp cô ngay lập tức, bèn kiếm một cái cớ để trợ lý Doãn lái xe đưa anh tới showroom.
Tới nơi, Hạ Phong Thần được quản lý An tiếp đón nhiệt tình:
- Chào giám đốc!
- Ừm, tôi tới xem tình hình sau sự kiện ra sao!
- Rất tốt thưa giám đốc, báo cáo tôi đều đã gửi về tổng bộ, lẽ nào giám đốc chưa xem sao?
Quản lý An thắc mắc, còn trợ lý Doãn ở bên cười trừ.

Báo cáo đó vừa có trong cuộc họp rồi, chắc giám đốc Hạ của họ cũng không để ý hết.

Nhìn ánh mắt như tìm kiếm gì đó của Hạ Phong Thần, trợ lý Doãn bèn lên tiếng trước:
- Cô Phương có đây không quản lý An?

Hạ Phong Thần nhìn sang trợ lý của mình, tỏ vẻ hài lòng.

Bao năm đi theo Hạ Phong Thần nên trợ lý Doãn rất hiểu anh.
- Ý cậu là Phương Ngữ Nhi à, nay cô ấy được nghỉ.

Cô ấy đã làm khá tốt sự kiện dù mới lần đầu, người quản lý như tôi đâu thể để cô ấy thiệt được.

Tôi cho cô ấy nghỉ hai ngày.

Trợ lý Doãn tìm cô ấy có việc gì à?
Doãn Khải lúc này nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của ông chủ, bèn chống chế:
- Không có gì, tôi hỏi vài thứ linh tinh ở sự kiện thôi.

Không có cô ấy cũng không sao.
Quản lý An à à hiểu ý, rồi vẫn báo cáo sơ qua cho Hạ Phong Thần.
Hạ Phong Thần đã mất công xuống showroom rồi, không thể không có việc gì mà rời đi ngay được.

Như vậy khá là kỳ quặc, nên anh vẫn nghe An Khánh nói xong mới rời đi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: 44: Chuyện Tình Của Lâm Thư


Lâm Thư tan làm, sáng cô đã được Ngữ Nhi hẹn đi ăn.

Hai người ăn lẩu trong một nhà hàng ở trong trung tâm thương mại.

Ăn xong, Ngữ Nhi tỏ ý muốn tặng quà cho Lâm Thư.

Lần trước cô định cảm ơn bạn mình bằng một chầu ăn chơi, nhưng cuối cùng tới The Letheatre, một người say, một người bắt gặp tình cũ.

Nên nay cô muốn bù đắp.
Lâm Thư muốn đi chơi thêm đâu đó.

Cô đề xuất tới một quán pub.

Ở đây không gian nhẹ nhàng hơn, đồ uống không nặng cồn như ở bar.

Ngữ Nhi gật đầu đồng ý, dù sao cô cũng ngại tới The Letheatre, nhỡ lại gặp Lục Ngôn hay đám Ôn Kiệt sẽ rất phiền.
Do ăn lẩu nên hai người bị dính mùi.

Nhân tiện ở trung tâm thương mại, Lâm Thư muốn mua bộ đồ mới.

Ngữ Nhi liền nhận thanh toán coi như đó là món quà nhỏ của mình:
- Thôi, mình tự trả được mà.

Cậu giữ tiền cho mình đi!
Lâm Thư từ chối, nhưng Ngữ Nhi vẫn nhất quyết trả:

- Mình có tiền mà, ba ngày sự kiện doanh số vượt mức, mình sẽ có thưởng luôn đó.
Lâm Thư không biết vụ hẹn hò của Ngữ Nhi, lại càng không biết bạn mình hẹn hò Hạ Phong Thần, nên hớn hở nhận lấy bộ đồ:
- Cảm ơn Ngữ Nhi!
Người ta hay bảo tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.

Không tới The Letheatre để Ngữ Nhi đỡ bị bắt gặp, thì tới pub này, Lâm Thư lại gặp tên tra nam Hạo Thiên.
Gặp lại tên bạn trai cũ đã cắm sừng mình, Lâm Thư vốn định không thèm quan tâm.

Thấy hắn đang ngồi ôm ấp bạn gái mới, Lâm Thư lướt qua, miệng còn chửi thề:
- Tên khốn!
Sau chia tay, Lâm Thư đã đổi kiểu tóc.

Phải nói con gái đau khổ lắm mới đi cắt tóc sau thất tình.

Lâm Thư vốn là một cô gái nóng bỏng, tự lập, rất nhiều người theo đuổi.

Mà trai hư thường có sức hút, cô lại lao vào tên Hạo Thiên.

Hắn cũng là con trong một gia đình thượng lưu có chút tiếng tăm.

Hai người yêu nhau hơn một năm, vốn tưởng có thể tiến tới xa hơn.

Ai dè một ngày Lâm Thư phát hiện hắn tằng tịu với người phụ nữ khác, không chỉ một mà còn có một dàn em gái.
Bên này, Hạo Thiên ngồi hút thuốc thì gặp bóng dáng quen thuộc xa xa.


Nhìn người bên cạnh là Phương Ngữ Nhi, hắn chắc chắn kia là Lâm Thư.

Hắn yêu Lâm Thư đương nhiên biết Ngữ Nhi là bạn thân của cô ấy.
Mặc kệ bạn gái mới bên cạnh, Hạo Thiên vẫn rảo qua tới chỗ hai người.
- Lâm Thư!
Lâm Thư nghe giọng thì không thèm nhìn, cô bực bội uống một ngụm cocktail, miệng chửi thầm:
- Khốn kiếp, thế mà vẫn nhận ra.
Bạn gái mới của Hạo Thiên cũng biết Lâm Thư, chính Lâm Thư đã bắt quả tang cô ta và Hạo Thiên.

Thấy bạn trai mình đang dây dưa với người yêu cũ, cô ta không cam lòng:
- Ô, chả phải Lâm Thư sao? Xem ra bị anh Hạo đá vẫn chưa có bồ mới à, lại tới đây uống rượu sao?
Lâm Thư lúc này không kiềm chế được, lên tiếng giễu cợt:
- Nói đá thì là tôi đá mới phải.

Tôi không dùng nữa nên ném đi cho cô dùng lại đó.

Sao nào, đồ cũ của tôi, cô dùng thấy ổn không?
Hạo Thiên thấy thế hắng giọng:
- Lâm Thư, em vừa phải thôi!
Thấy được Hạo Thiên bênh vực, cô ả kia càng được nước lấn tới.
- Chẳng phải anh Hạo không cần cô nữa, nên anh ấy mới yêu tôi sao.

Lâm Thư, cô dựa vào cái gì mà lên mặt.
Lâm Thư vốn nóng tính, bèn cầm ly nước hắt thẳng vào mặt cô ta:
- Con tiểu tam này, muốn biết Lâm Thư tôi lên mặt như nào không?
Cả Ngữ Nhi lẫn hai người kia đều sốc, cô gái kia muốn đánh lại, Lâm Thư liền đẩy cô ta ngã, rồi quay sang tát Hạo Thiên vẫn đang ngây người:
- Còn tên khốn nhà anh, dạy cô ta cho tốt.

Đã không ra gì còn dám kênh kiệu.

Đừng để bà đây gặp lại các người.
Rồi cô xách túi, kéo Phương Ngữ Nhi đang ngơ ngác:
- Chúng ta đi!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: 45: Giám Đốc Biết Cậu À


Nay Ôn Kiệt tới quán pub để xem tình hình kinh doanh thế nào.

Nhà họ Ôn nắm trong tay rất nhiều bar, pub, club lớn nhỏ trong thành phố.

Phương Ngữ Nhi không biết điều này.
Ôn Kiệt thật không ngờ lại gặp Phương Ngữ Nhi tại địa bàn của mình.

Vốn trước định thả thính cô, giờ lại biết cô hẹn hò bạn thân mình, anh có chút ngại.

Đang định đi thì gặp một màn thú vị vừa rồi.

Kia chẳng phải cô gái say xỉn lần trước sao, nay không say, Ôn Kiệt mới để ý thấy cô khá cá tính.

Dám đánh người trong pub của anh, đúng là bạn của Phương Ngữ Nhi có khác.

Cũng đặc biệt đấy!
Ôn Kiệt rút điện thoại ra:
- Người phụ nữ của cậu đang ở chỗ tôi này!
***
Hạ Phong Thần đang tâm trạng không vui vì cả ngày Ngữ Nhi không đoái hoài gì mình.

Rõ ràng là hẹn hò, dù là bí mật đi chăng nữa, sao cô có thể thờ ơ anh như vậy.

Anh muốn gọi cô, nhưng như thế hơi hèn mọn.


Anh đã nói nhớ cô rồi, đường đường là Hạ Phong Thần cao cao tại thượng, anh tự nhủ mình không được khụy lụy quá.
Vậy mà nghe Ôn Kiệt nói, anh ngay lập tức lái xe tới pub nọ.
***
Quán pub có một vài phòng riêng tư.

Để không mất hứng, Lâm Thư bèn đặt một phòng nhỏ.

Trong này có thể ung dung thưởng nhạc và có một barista pha chế theo yêu cầu.
Lâm Thư cất giọng hỏi:
- Có loại đồ uống nào cho tâm trạng không vui không?
Barista nhìn cô gái trước mặt:
- Tôi sẽ làm một cocktail nhiệt đới đặc biệt cho quý cô đây.

Hương vị nhiệt đới sẽ giúp tinh thần cô phấn chấn, sống động hơn!
- Cũng được.
Lâm Thư trả lời, rồi nhìn sang Ngữ Nhi đang ngồi bên cạnh:
- Sorry đã làm cậu mất vui.

Cậu uống gì?
Ngữ Nhi không quen mấy loại đồ uống này, nên cũng gọi một cocktail giống bạn mình.
Barista làm cho hai người loại đồ uống rất đẹp mắt.

Dưới là rượu vodka, trên lại là nước ép dứa, và một lớp màu xanh lá non rất độc đáo.


Trên miệng ly còn cài một bông hoa mỗi cánh một màu lạ lạ.
Ngữ Nhi thích thú uống thử, xong như khám phá ra điều gì hay lắm, cô tít mắt nhìn Lâm Thư:
- Nè, là cốm.

Lần đầu mình biết hương cốm xanh mix rượu luôn đó.
Lâm Thư nhìn cô bạn mình thì thấy vui hơn.

Ngữ Nhi luôn là kiểu thuần khiết đem lại cho cô một cảm giác rất thật thà.

Hai người cùng nhau uống rượu và nói chuyện phiếm.
Hạ Phong Thần được Ôn Kiệt chỉ điểm, bước cửa vào nhìn hai cô gái đang hăng say uống rượu, anh gọi:
- Phương Ngữ Nhi!
Được lắm, bỏ bê anh xong đi pub uống rượu.
Ôn Kiệt vốn tính hóng hớt cũng theo sau để xem.

Lâm Thư đang ngồi nghe thấy có người gọi bạn mình, buột miệng:
- Ủa, có ai gọi cậu à?
Ngay khi quay lại, Lâm Thư ngay lập tức tụt khỏi chiếc ghế cao bên quầy bar:
- Giá..m đốc..c!
Duy nhất một lần gặp Hạ Phong Thần cùng mẹ mua bánh ở tiệm nhà Ngữ Nhi, gương mặt đẹp trai này đương nhiên Lâm Thư biết.

Còn Ngữ Nhi, rõ ràng đi cùng bạn thân là nữ, nhưng giây phút bị gọi tên bởi giọng nói quen thuộc, cô giật bắn mình cứ như bị bắt quả tang làm điều sai trái vậy.
Lâm Thư thấy bạn ngồi thần ra, bèn kéo cô xuống đứng cùng mình:
- Ủa, giám đốc Hạ biết cậu à?
Phương Ngữ Nhi sợ Lâm Thư sẽ hỏi thêm, bèn dặn dò:
- Về mình sẽ kể cho cậu!
Rồi cô nắm tay Hạ Phong Thần kéo anh ra ngoài.

Ôn Kiệt một tối được chứng kiến hai chuyện hay ho, thấy hai người kia đi, bèn vui vẻ bước lại chỗ Lâm Thư giới thiệu:
- Xin chào, tôi là Ôn Kiệt, bạn của Hạ Phong Thần và Ngữ Nhi!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: 46: Ôm Anh


Hạ Phong Thần bị Phương Ngữ Nhi kéo ra ngoài, cô không dám nhìn thẳng anh:
- Sao anh biết em ở đây?
Hạ Phong Thần lúc này đang giận dỗi, nhưng anh nghĩ nếu thể hiện ra sẽ hơi ấu trĩ, dù là hẹn hò nhưng anh không có quyền cấm cản cô đi uống rượu với bạn thân được, huống hồ đối phương là nữ.

Mà dù có là bạn thân nam thì cô muốn anh cũng không cấm được.
Điều chỉnh chút tâm trạng, Hạ Phong Thần thật tự nhiên nói:
- Cả ngày nay, anh đoán em bận không có liên lạc cho anh, nên Ôn Kiệt rủ anh tới đây!
Nghe vậy, Ngữ Nhi có cảm giác anh đang trách mình.

Thật ra cô rất lúng túng khi đối mặt với anh.

3 ngày sự kiện, anh và cô diễn ra nhiều chuyện quá nhanh.

Tới khi về thành phố, cô cảm giác những chuyện đó cứ như là mơ vậy.
Bất chợt, Hạ Phong Thần ôm cô vào lòng, thì thầm bên tai những lời anh đã nhắn cho cô:
- Anh rất nhớ em!
Do đứng ở một góc, trong pub ánh đèn cũng khá tối, như để bày tỏ tình cảm của mình, cô cũng ôm lại anh:
- Mới không gặp chưa tới 1 ngày mà.
- Nhưng anh vẫn nhớ em!
Nghe người đàn ông cao lớn đang ôm mình nói vậy, Phương Ngữ Nhi không động lòng là nói dối.

Hạ Phong Thần thấy cô cũng ôm anh ở ngoài, không còn lấm lét nhiều như trước, trong lòng cảm thấy con đường theo đuổi cô đã tiến thêm một bước.
Sợ Lâm Thư đợi lâu, biết kiểu gì cũng bị hỏi, giấu mãi cũng chẳng được nên ôm nhau một chút, hai người về lại phòng kia.

Thấy Ôn Kiệt đang tít cả mắt nói chuyện với Lâm Thư.

Thấy Lâm Thư vui vẻ, cứ như chưa hề có màn đánh chửi khi nãy.
- Hai người vui quá ha!
Phương Ngữ Nhi từ xa đã lên tiếng, Lâm Thư nhìn thấy Hạ Phong Thần đi cạnh bèn nghiêm túc:
- Hoá ra cậu quen với giám đốc và anh Ôn đây à?
Hạ Phong Thần nhìn biểu hiện của Lâm Thư có vẻ như cô ấy chưa biết tin hai người hẹn hò.

Tên Ôn Kiệt này có vẻ uy tín đó!
Phương Ngữ Nhi chưa trả lời.
Cả 4 ngồi cùng nhau, không khí rất ngượng ngùng, chả ai biết nói gì.

Ôn Kiệt bèn gợi ý:
- Hay chúng ta ra ngoài nhé!
Dù sao gặp nhau kiểu này hơi bất ngờ nên Lâm Thư nói nhỏ với Ngữ Nhi:
- Hay chúng ta về đi!
Cô cũng không có ý gì hay hơn nên đồng ý.


Ra tới cửa, Phương Ngữ Nhi bị anh tóm lấy áo giữ lại, rồi Hạ Phong Thần nhìn sang Ôn Kiệt:
- Cậu đưa Lâm Thư về, còn Phương Ngữ Nhi đi với tôi một lát!
Lâm Thư còn chưa hiểu gì, còn Ôn Kiệt thì cười gian xảo:
- Được được!
Nói rồi Ôn Kiệt kéo Lâm Thư về chỗ xe mình.

Phương Ngữ Nhi thì tiếc nuối, sao cả hai lần rủ Lâm Thư đi chơi để cảm ơn, không bị gặp người này thì lại bị người kia bắt gặp.
Ngồi lên xe với người lạ vừa quen, Lâm Thư có chút nghi hoặc.

Nhưng Ôn Kiệt quen với giám đốc lại cả bạn mình, nên cô cũng tạm yên tâm.
- Anh Ôn, hai người đó là như nào anh biết không? Sao tôi cứ cảm giác mình bỏ lỡ gì đó!
Ôn Kiệt nhìn cô, cười tủm:
- Hai người đó có lẽ là bạn, tôi không rõ lắm.

Lát cô hỏi Phương Ngữ Nhi thì hơn!
Dù sao Hạ Phong Thần cũng kể Phương Ngữ Nhi muốn hẹn hò bí mật, Ôn Kiệt là người ngoài nên anh cũng không muốn lộ tin từ mình.

Thấy Lâm Thư im bặt, anh bèn mở nhạc cho không khí đỡ lúng túng.

Lâm Thư bây giờ khác hẳn lúc nãy khi cô gặp bọn Hạo Thiên.

Cô xinh đẹp, có chút phóng khoáng, có chút đanh đá, nhưng giờ ngồi trong xe anh lại ngại ngùng như con mèo nhỏ.

Thật thú vị!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: 47: Hẹn Hò Tại Gia


Hạ Phong Thần thấy Ôn Kiệt đưa Lâm Thư đi thì cũng cùng Phương Ngữ Nhi ra xe để về:
- Anh muốn đưa em đi đâu?
Hạ Phong Thần nhìn cô:
- Nhà anh!
Lần này thì Phương Ngữ Nhi biết nhà anh được nói đến là nơi nào.

Cô vẫn phải kháng cự chút:
- Nhưng em phải về, Lâm Thư cũng về rồi!
- Chúng ta đi hẹn hò!
Như vậy thì cô hết chối.

Cô là người bảo anh hẹn hò đi, nên không thể không cho anh dẫn mình đi hẹn hò được.
- Nhưng sao lại ở nhà anh? Chúng ta có thể ở lại pub được mà.
- Không phải em muốn bí mật sao, thì nhà anh là riêng tư nhất rồi.
Phương Ngữ Nhi không nói lại được, ngoan ngoãn để Hạ Phong Thần tập trung lái xe.
Trong thang máy, cô tò mò không biết anh định hẹn hò ở nhà kiểu gì, cùng xem phim hay cùng uống rượu tiếp nhỉ? Đó chẳng phải mấy việc mà người ta hẹn hò thường hay làm sao.
Vừa từ thang máy bước tới hành lang, Hạ Phong Thần ngay lập tức vác cô lên vai, Phương Ngữ Nhi bị hoảng:
- Anh làm gì đó, bỏ em raaaa!
- Không!
- Người ta nhìn thấy kì cục lắm!
- Sẽ không có ai đâu!
Cô quên mất, cả cái tầng này đều thuộc sở hữu của anh.


Mở cửa, anh đặt cô ngồi trên bàn ăn chỗ bếp.

Rồi vào tủ lạnh lấy một chai nước uống cạn.

Anh mở thêm một chai đưa cho cô:
- Em uống không, uống rượu sẽ khát nước đó!
Phương Ngữ Nhi nhận lấy, uống một ngụm nhỏ.

Còn chưa biết nói gì, anh bất ngờ nâng cằm cô lên rồi hôn ngấu nghiến.

Cô đẩy ra, thở gấp:
- Anh bị cuồng hôn à? Sao cứ sơ hở là anh hôn em thế!
- Không hôn bạn gái mình thì anh hôn ai?
Rồi Hạ Phong Thần lại lao vào hôn cô.

Vừa uống nước nên khoang miệng hai người đều ẩm ướt, Hạ Phong Thần càn quét khiến cô ngộp thở.
Thấy vậy, anh chuyển xuống cổ, rồi trườn xuống ngực.

Phương Ngữ Nhi ngồi chống hai tay ra sau bàn để đỡ lấy cơ thể.

Nay anh không giày vò khuôn ngực cô nữa, mà nhẹ nhàng cúi xuống hôn bụng làm cô giật mình.
Hạ Phong Thần cười gian xảo, rồi nhẹ nhàng tháo chiếc quần vướng víu, để lộ ra hạ thân đang ngóc lên căng cứng.


Anh cọ nhẹ đưa đẩy ngoài lớp quần lót dưới váy của Ngữ Nhi.
Phương Ngữ Nhi cảm nhận được một vật nóng hổi đang áp vào chỗ đó của mình.

Mà bản thân cô lúc này không cưỡng lại được nữa, mắt ươn ướt nhìn anh:
- Cho em!
Vì xấu hổ nên cô nói rất nhỏ, Hạ Phong Thần nghe thấy nhưng vẫn bắt bẻ cô:
- Nói lại!
- CHO EM!
Cô gái trước mặt đang nhìn mình hết sức gợi tình, Hạ Phong Thần cũng không kiềm chế được nữa:
- Là em nói đó!
Anh không thèm cởi quần lót của cô ra mà trực tiếp kéo lệch sang một bên, chiếc quần lót nhỏ xíu giờ không che chắn được nơi tư mật nữa.

Nơi đó trực tiếp bị vật to lớn tiến vào.
- Ưmmm..mm!
Phương Ngữ Nhi không chịu nổi kêu lên, Hạ Phong Thần bèn chậm lại, nhẹ nhàng chống tay lên bàn.

Chiếc bàn ăn bị hai người làm cho rung nhẹ.
Vẫn là giường thoải mái nhất, anh ôm Ngữ Nhi về phòng ngủ.

Hai người dính lấy nhau, chỗ đó vẫn không tách rời.
Ngữ Nhi quàng tay ôm cổ, hai chân thì quấn chặt quanh hông của anh, vừa được anh bế đi, vừa trêu chọc:
- Hẹn hò mà anh nói là như thế này à?
Hạ Phong Thần cắn nhẹ môi cô một cái:
- Chúng ta đều trưởng thành cả rồi, đâu thể hẹn hò giống đám nhóc con được.
Cô bật cười trước lí lẽ của anh.
Tới phòng, hai người tiếp tục việc đang làm dở.
Đặt cô nằm xuống giường, anh lại hì hục thúc vào, mạnh mẽ tới mức Phương Ngữ Nhi phải chống tay lên đầu giường để đỡ lấy, không cô sẽ bị va đầu vào thành giường mất.
Cứ như vậy, cả đêm hai người làm đi rồi lại làm lại, cứ quấn lấy nhau không rời.
Cũng may lúc trên xe, cô sợ đi với Hạ Phong Thần về muộn nên đã báo với bố mẹ là ngủ tại nhà Lâm Thư rồi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: 48: Rủ Rê


Sáng dậy, Phương Ngữ Nhi thấy bên cạnh đã trống.

Mấy lần ở bên anh, hầu như đều là anh dậy trước, cô giống một con mèo lười, chưa muốn dậy, cô vẫn nằm ườn trên giường.

Cũng là do cô bị mệt, cô không nghĩ Hạ Phong Thần lại tràn đầy đam mê với mình như vậy.
Hạ Phong Thần thay đồ xong vào phòng ngủ thấy Phương Ngữ Nhi đã tỉnh nhưng chưa dậy, anh lại gần hôn nhẹ một cái lên trán cô.

Ngữ Nhi mỉm cười, nhìn anh đã mặc đồ, cô mới nhớ nay anh vẫn phải đi làm, chỉ có cô là được nghỉ thôi.
- Anh chuẩn bị đi làm sao?
- Ừ, nay anh có một buổi khảo sát cho sự kiện sắp tới!
Ngữ Nhi vẫn chưa mặc đồ, cô chỉ ôm chăn chắn trước ngực.
- Lại có sự kiện sao, vừa mới xong triển lãm xe mà.
- Ừ, thực ra luôn có những sự kiện kiểu như vậy, chỉ là anh có muốn tham gia hay không thôi!
Ngữ Nhi gật đầu à một tiếng, quả thực cô không hiểu được thế giới của những người giàu có và thành công như anh.

Cô chỉ là một người bình thường, thậm chí có chút nghèo.

Cô đã nghĩ rằng, có lẽ anh chỉ ham vui mà cặp kè cùng cô.

Nếu một lúc nào đó, anh chia tay, cô cũng sẽ không bất ngờ.

Hai người họ cũng sẽ giống như cô và Lục Ngôn, không cùng một thế giới.

Nhưng không hiểu sao, để né người này cô lại lao vào người khác.


Nghĩ vậy, cô thấy mình như trong một vòng luẩn quẩn.

Lẽ ra, cô chỉ nên gặp gỡ những người bình thường như mình.

Cô từng nghĩ sẽ yêu và lấy một anh chàng ưa nhìn chút, có công việc ổn định, gia cảnh bình thường như mình, rồi sinh một đứa con, sống bình dị tới hết đời.

Cô không muốn bố mẹ mình phải cúi đầu trước gia đình đối phương.
Người ta thường nói, gió tầng nào gặp mây tầng đó, nên cô không hề có một suy nghĩ xa vời nào sẽ tiến xa hơn với Hạ Phong Thần.

Cảm thấy bản thân giống nhân tình của anh, cô có chút buồn phiền!
Hạ Phong Thần bỗng gục đầu vào lòng cô như một đứa trẻ, hai tay ôm qua bụng cô:
- Anh không muốn xa em một chút nào!
Cô giật mình, nhưng rất nhanh trêu chọc anh:
- Ai cũng phải đi làm thôi mà.

Anh còn cả công ty và rất nhiều nhân viên, anh phải trả lương cho họ.
- Anh còn phải nuôi em nữa!
Hạ Phong Thần gật gù nói, Phương Ngữ Nhi phản bác:
- Ai cần anh nuôi chứ!
- Thì anh trả lương cho em còn gì!
- Hai việc đó khác nhau mà.
- Hay là nay em đi cùng anh nhé!
- Nay ngày nghỉ của em, em còn phải về trông tiệm cho bố mẹ nữa!
- Không hẳn là làm việc, em đi chơi cùng anh thôi.


Anh sẽ trả lương x3 cho em!
Ngữ Nhi buồn cười nhưng vẫn tỏ ra nghiêm trọng:
- Anh cứ làm như em tham tiền lắm vậy!
- Không, anh không có ý đó.

Anh chỉ muốn dẫn em đi cùng thôi, hôm qua em đã bỏ bê anh cả ngày rồi.
Thấy anh vẫn ôm mình nũng nịu, Phương Ngữ Nhi mủi lòng.

Cùng anh trải qua những chuyện thân mật khiến cô cảm giác gần gũi anh hơn nhiều.

Chính vì dễ mủi lòng, cô sợ mình sẽ lại để tâm tới Lục Ngôn mà quay lại với anh ấy.

Nên Hạ Phong Thần là lựa chọn tốt nhất mà cô có khi đó.
Nghĩ một lúc, cô hỏi anh:
- Anh đi có lâu không?
- Tới chiều là xong rồi.
Vậy là cô đã đồng ý đi với anh.

Thời tiết hôm nay rất đẹp và dễ chịu.

Trên phố, có hai người đang cầm tay nhau đi vào quán ăn sáng.

Để không bị người quen bắt gặp, Phương Ngữ Nhi bắt anh đeo khẩu trang cùng mình.

- Nay dậy hơi trễ nên anh đưa em ăn ngoài nhé, tiệm ăn này là chỗ quen của nhà anh.

Mẹ anh sáng nào cũng bảo người làm tới mua mang về!
Phương Ngữ Nhi gật gù cùng anh đi vào, hai người cùng ăn cháo.

Do hôm qua vận động hơi nhiều nên Hạ Phong Thần gọi cho cô cháo bào ngư.

Ngữ Nhi ăn ngon miệng, thấy rất hợp vị mình.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: 49: Xin Số


Hai người ăn xong, vừa rời khỏi cửa thì điện thoại Hạ Phong Thần đổ chuông:
- Này cậu có qua chỗ trường đua không?
- Có, cậu cũng tới à?
- Làm sao tôi vắng mặt được! Cậu qua đón tôi đi.
- Cậu tự đi đi, tôi đi cùng Ngữ Nhi rồi.
- À à, hai người dạo này dính nhau quá đấy.

Lộ liễu thế mà bày đặt bí mật.
Đang định cúp máy thì Hạ Phong Thần lại nghe Ôn Kiệt nói:
- Ê, cậu bảo Phương Ngữ Nhi rủ Lâm Thư đi!
- Từ khi nào mà cậu đã để ý cô ấy rồi.

Nay vẫn ngày đi làm mà, cậu đi một mình đi!
Ôn Kiệt nhớ hôm qua Lâm Thư bảo nay cô ấy có việc qua cục thuế xong sẽ về nhà.

Lúc ấy trên xe, hai người có nói chuyện một chút, chủ yếu về công việc và vài sở thích của nhau.

Ôn Kiệt quên chưa xin số điện thoại của Lâm Thư.

Với cả vừa mới gặp, anh sợ sấn sổ quá cô sẽ ngại.

Bèn nhờ Hạ Phong Thần lấy số từ chỗ Phương Ngữ Nhi cho mình.
***
Lâm Thư mới làm xong báo cáo tài chính nên cô định sẽ xả hơi một hôm sau chuỗi ngày miệt mài tăng ca.

Đang chuẩn bị về nhà, Lâm Thư thấy một số lạ gọi:

- Alo, Lâm Thư xin nghe!
- Thư Thư à?
Có vẻ như Ôn Kiệt thích gọi người khác theo kiểu gần gũi như vậy.

Còn Lâm Thư đang ngờ ngợ chưa nhận ra ai.
- Xin hỏi anh là....
- Tôi là Ôn Kiệt đây!
- À vâng anh Ôn gọi tôi có việc gì sao?
- Nay cô rảnh không, Phương Ngữ Nhi bảo tôi đón cô tới chỗ cô ấy nè!
Ôn Kiệt sợ Lâm Thư từ chối nên mượn danh Phương Ngữ Nhi.
Lâm Thư nghi hoặc, nếu là Ngữ Nhi thì đã gọi cho cô, đâu cần thông qua người khác.

Đang còn băn khoăn, thì Phương Ngữ Nhi đã gọi tới:
- Anh Ôn xin chờ tôi xíu nhé.

Ngữ Nhi đang gọi tôi.

Tôi sẽ gọi lại anh ngay.
Bên này, Ngữ Nhi hơi bất ngờ khi thấy Hạ Phong Thần hỏi số điện thoại bạn mình.

Vì theo cô thấy, họ còn chưa nói chuyện với nhau được vài câu, không thân tới mức xin số điện thoại.

Thấy cô có vẻ thắc mắc, Hạ Phong Thần bèn giải thích:
- Ôn Kiệt xin số, chắc cậu ta lại để ý Lâm Thư rồi.
Cảm giác Ôn Kiệt là một kẻ đào hoa, Ngữ Nhi hơi ái ngại nếu bạn mình dây dưa với anh.


Nhưng nể Hạ Phong Thần, cô vẫn cho số, sau đó liền gọi Lâm Thư:
- Nay cậu rảnh không?
Lâm Thư đáp:
- Nay xong việc sớm.

Mà sao Ôn Kiệt lại gọi mình bảo cậu muốn anh ta đưa mình tới gặp cậu à!
- Cũng không có gì, nếu cậu rảnh thì tới chơi với mình cũng được.
- Ở đâu?
Ngữ Nhi lấy tay chắn điện thoại để quay sang hỏi Hạ Phong Thần, nghe nói là trường đua xe thể thao và sân golf, Lâm Thư nghĩ tới đó chơi cũng được coi là giải trí mà.

Có cả bạn mình nên cô đồng ý.
Ôn Kiệt còn đang hồi hộp thì thấy Lâm Thư gọi lại.

Anh hớn hở lái xe tới đón cô ấy.

Giờ mới biết mình sẽ tới trường đua xe và sau đó là sân golf, Phương Ngữ Nhi tò mò hỏi Hạ Phong Thần:.

- Sự kiện sẽ diễn ra tại đó hả anh?
Hạ Phong Thần lái xe, nhưng một tay cầm tay cô lên, hôn nhẹ một cái.

Ngữ Nhi thấy anh dịu dàng như vậy, cô sợ một ngày phải rời xa anh sẽ lại không nỡ mất.

- Ừ, sẽ có một vài giải đua, anh phải xem thực tế ra sao.

Trợ lý Doãn đã báo cáo cho anh rồi nhưng anh vẫn muốn tới trực tiếp.Gần đó là sân golf, anh tiện đường tới luôn, vài đối tác của anh đang tụ tập nhau ở đó!
Ngữ Nhi hơi ái ngại:
- Anh không nói sớm, biết thế em đã không đi, nhỡ người ta hỏi em là ai thì em biết trả lời sao!
- Thì em nói em là bạn gái anh!
- Không, em bảo đó là bí mật mà.

- Yên tâm, họ sẽ không làm khó em đâu.

Tin anh.
Rồi anh lại hôn tay cô một cái..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: 50: Tình Yêu Sét Đánh À


Hạ Phong Thần cũng không nghĩ rằng bản thân sẽ có ngày lại phải lòng cô nhân viên bé nhỏ.

Trước kia anh còn khinh khỉnh với cô nữa.

Sự ăn ý của hai người khi trên giường, lại thấy cô bị Lục Ngôn tổn thương, rồi anh ta lại muốn theo đuổi lại người phụ nữ của mình, khiến anh càng thêm trân trọng cô.

Đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân!
***
Tơi nơi, Phương Ngữ Nhi phải cảm thán nơi này quá rộng, những đường đua uốn lượn xa tít.

Ngoài xa xa còn có rất nhiều dòng xe đua thể thao hầm hố.

Các nhân viên thì đang rất bận rộn để lắp đặt các hàng rào.

Bên trên là các dãy ghế san sát kéo dài.

Đúng hơn là một sân vận động.

Người nghèo và bận rộn như cô đâu có thể thưởng thức hay xem những thú vui xa xỉn vậy.

Nên lần đầu tới đây, cô không khỏi ngạc nhiên.
Hạ Phong Thần thì đang chỉ đạo gì đó, cô thấy anh chỉ chỉ rồi lại nói chuyện rất tập trung.


Cô không muốn làm phiền nên đứng một chỗ quan sát.

Còn có rất nhiều container chở những chiếc xe thể thao tiến vào.

Không khí làm việc rất sôi nổi, cô đoán sự kiện này sẽ diễn ra vào vài ngày tới, và thậm chí nó hoành tráng hơn cái sự kiện triển lãm cô mới tham gia.
Hạ Phong Thần thi thoảng lại nhìn cô.

Anh sợ cô chán nên nhanh chóng tiến lại:
- Em muốn đi xem không? Có những mẫu xe rất mới, ở showroom còn chưa có.

Bên kia có một xe cafe anh tặng cho nhân viên, anh lấy cho em một ly nhé!
Rồi anh và cô, mỗi người cầm một ly cafe, đứng cạnh những chiếc xe vừa được hạ từ container xuống, anh say sưa nói cho cô về chúng.

Cô thầm nghĩ, anh buôn xe là đúng rồi, nhìn xem, anh am hiểu và đam mê như vậy cơ mà.
Lâm Thư lúc này đã tới.

Cô đi cạnh Ôn Kiệt, nhìn thấy bạn mình bèn gọi lớn:
- Ngữ Nhi!
Ngữ Nhi nhìn ra, thấy một cô gái cao ráo, mặc bộ đồ thể thao, đầu đội mũ lưỡi trai, đeo thêm một chiếc túi thiết kế lạ mắt.

Thật sự nhìn Lâm Thư rất khoẻ khoắn năng động, có một sức hút rất riêng.

Bảo sao, Ôn Kiệt lại để ý cô ấy.
Ngữ Nhi bỗng nhìn sang Ôn Kiệt đang tươi như hoa thầm nghĩ: anh ta cũng có mắt nhìn đó chứ!

Hai người đàn ông gặp nhau thì tay bắt mặt mừng, hai cô gái thì thì thầm với nhau:
- Nè, hôm qua cậu không về nhà à?
Phương Ngữ Nhi chột dạ hỏi lại:
- Sao, bố mẹ mình gọi hỏi cậu à? Mình đã nói là ngủ nhà cậu.
Lâm Thư cười lém lỉnh:
- Chưa đánh đã tự khai, cậu xem, chẳng phải cậu vẫn mặc bộ đồ tối qua sao? Vậy là cả đêm ở chỗ giám đốc à, đừng nói cậu và anh ta đang cặp kè nhau đó!
Phương Ngữ Nhi nhìn xuống váy mình, nay dậy trễ, sợ Hạ Phong Thần lỡ việc vì mình nên cô không về nhà thay đồ, chỉ dùng máy là là cho váy phẳng phiu hơn thôi.

Cô gật đầu:
- Cũng có thể cho là vậy.

Chuyện dài lắm, cậu chỉ cần biết bọn mình đang hẹn hò nhau.
Lâm Thư dù tối qua đã thấy cấn cấn nhưng nghe Ngữ Nhi nói xong vẫn sốc:
- What? When? Từ từ, để mình load đã.
Xong cô đứng cố nghĩ nghĩ gì đó, thấy vậy, Ngữ Nhi hơi buồn cười:
- Cũng mới đây thôi!
- V~ chưởng, tình yêu sét đánh à.

Kể xem, tối qua hai người có gì chưa?
Lâm Thư sợ mình nói to, bèn lấy tay bụm miệng mờ ám hỏi.
- Thế cậu nghĩ một nam một nữ đang hẹn hò thì sẽ diễn ra thế nào!
Lâm Thư biết thừa nhưng cô không nghĩ bạn mình tiến triển đột phá như vậy.

Vì cô biết Ngữ Nhi khá cẩn trọng và truyền thống.
Trong lòng Ngữ Nhi đang xấu hổ muốn chớt, cô sợ Lâm Thư hiểu lầm mình phóng túng, hơn nữa không ai khác là sếp mình.

Không ngờ Lâm Thư vỗ vỗ vai cô cười lớn:
- Hahaha được lắm, bạn mình, cậu nên như vậy, cậu đáng được yêu và theo đuổi tình yêu của đời mình! Hạ Phong Thần thì quá đỉnh rồi.
Ngữ Nhi bối rối trước sự tán dương của Lâm Thư, cô ấy đang lãng mạn hoá mối quan hệ giữa cô và Hạ Phong Thần.
- Không như cậu nghĩ đâu!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 51: 51: Hẹn Hò Đôi


Thấy hai cô gái chụm đầu vào nhau cười nói, Ôn Kiệt gọi:
- Có chuyện gì vui vậy? Lại đây tôi cho hai người xem cái này!
Lâm Thư dù còn muốn hỏi thêm nhưng nơi này không tiện, cô kéo tay Ngữ Nhi chạy lại chỗ hai người kia.

- Anh Ôn định cho chúng tôi xem gì đó?
- Trời, đã là bạn bè với nhau cả thì đừng gọi tôi khách sáo thế, cứ gọi tôi bình thường là được!
Ôn Kiệt không thích Lâm Thư gọi anh như thế, cảm giác xa cách gì đâu.

Anh còn muốn mối quan hệ của hai người thêm thân thiết mà.
Lúc này Hạ Phong Thần mới chậm rãi nói:
- Đợi một chút!
Rồi anh đi ra chỗ một chiếc container vừa hạ xuống, nhân viên đang hì hục mở ra một chiếc xe được phủ bạt kín mít.
Hạ Phong Thần đích thân mở tấm bạt ra, hai cô gái thì tròn mắt, còn Ôn Kiệt híp mắt nhìn tỏ vẻ rất thích thú:
- Lamborghini Aventador S phiên bản giới hạn, kết hợp cùng thương hiệu thời trang Dx nên chỉ có vài chiếc.

Vì nó mà tôi lặn lội tới đây đó!
Ngữ Nhi há hốc, chiếc xe đen bóng kết hợp đường viền trắng tạo hiệu ứng thị giác rất đẹp.

Dù cô không am hiểu nhưng cô biết chắc chắn nó rất đặc biệt.


Lâm Thư có chút đam mê vì cô ấy cũng đang sở hữu một chiếc xe thể thao.
- Tôi biết, đỉnh quá, không thể tin được tôi được nhìn thật ngoài đời.
Ôn Kiệt nhìn Lâm Thư, hài lòng:
- Coi như cô may mắn, chúng ta là những người đầu tiên được nhìn nó tại thị trường trong nước đó.

Thế nào, cô thấy hôm nay tới đây không uổng phí chứ?
- Nhất định rồi! Cảm ơn anh Ôn,..

à không, Ôn Kiệt!
Lâm Thư còn đang say sưa ngắm chiếc xe trước mắt, vẻ mặt cực kỳ thoả mãn.
Xem xong thì cũng tới trưa, Hạ Phong Thần đề nghị tới chỗ sân golf, đằng nào ở đó cũng có nhà hàng.

Ôn Kiệt đang cao hứng, lại có Lâm Thư, anh gật gù:
- Cũng được, cậu cứ gặp đối tác, tôi và hai người kia sẽ tập golf.

Dù sao đã lâu tôi chưa cầm gậy, phải rèn luyện chút mới được!
Bốn người, hai xe lần lượt đậu trước sảnh nhà hàng.

Nơi đây toàn người giàu có lui tới, nhưng khi thấy hai cặp đôi lần lượt xuống xe, họ vẫn không thể không chú ý.

Rất là đẹp đôi, lại tràn đầy khí chất.

Hạ Phong Thần đặt một phòng riêng, bên cạnh cửa sổ còn có một bể cá Koi trong nhà.

Nhìn đàn cá bơi tung tăng trong chiếc hồ nhân tạo, dưới ánh đèn phòng và nước chảy, khung cảnh ấy cũng đủ toát ra mùi tiền.

Bốn người cười nói trên chiếc bàn tròn, chủ đề vẫn là mấy chiếc xe vừa rồi.

Hạ Phong Thần thi thoảng lại xoay bàn gắp đồ vào bát cho Ngữ Nhi.

Ôn Kiệt cũng không kém cạnh, cũng gắp cho Lâm Thư vài món ngon.

Không khí rất vui vẻ!
Ăn xong, Ôn Kiệt đề xuất tới gian bán đồ golf để lựa đồ.

Do không nghĩ sẽ tới đây nên anh đã không mang đồ đánh golf theo.


Hạ Phong Thần thì có chuẩn bị sẵn đồ, Lâm Thư biết địa điểm rồi nên cũng mặc đồ thể thao cho hợp cảnh.

Chỉ riêng Ngữ Nhi là không có đồ phù hợp.
- Em cũng chọn vài thứ đi, em mặc vậy sẽ bất tiện đó!
Ngữ Nhi lắc đầu:
- Không sao, anh đi em sẽ đợi.

Em cũng không biết đánh golf, nên em không cần đồ đâu!
Thấy cô từ chối, Hạ Phong Thần tự tay chọn cho cô một bộ.

Là dòng active chuyên cho hoạt động thể thao, gồm chiếc áo bó kéo khoá và chân váy giống chân váy tennis.

Anh ướm ướm lên người cô rồi dứt khoát đưa nhân viên, để họ dẫn cô đi thay.

Vào trong phòng thay đồ, Phương Ngữ Nhi sốc ngang khi thấy tem giá.

Trời, một bộ đồ bằng cả tháng lương của cô.

Lúc đi ra, Hạ Phong Thần nhìn cô rất hài lòng.

Anh chưa gặp cô mặc đồ kiểu này lần nào, nhìn cô xinh đẹp cá tính hơn hẳn.

Lâm Thư ở bên cũng khen ngợi:
- Cậu thật lãng phí cái thân hình này đó, thế này phải khuyến khích cậu mặc đồ bó nhiều hơn thôi!
Ngữ Nhi ngại ngùng, kéo Lâm Thư vào phòng thay đồ với mình.


Cô ngại ngùng hỏi:
- Cậu còn tiền không, cho mình vay?
- Còn nhiều, sao thế?
Lâm Thư lo lắng hỏi.
- Không có gì, chỉ là bộ đồ này quá sức với mình.

Nó quá đắt, hay thôi không cần mua đâu.

Mình cũng đâu có chơi golf đâu!
Sợ bạn mình mất mặt với Hạ Phong Thần, Lâm Thư hào phóng chắc nịch:
- Mình sẽ tặng cậu một phần.

Còn lại, bao giờ cậu trả cũng được.
Ngữ Nhi đỏ bừng mặt, ngại ngùng cảm ơn cô bạn thân, hứa sẽ trả hết cho Lâm Thư nhanh thôi.

Cô không thể đứng trước mặt Hạ Phong Thần và Ôn Kiệt nói mình nghèo tới mua không nổi một bộ đồ golf được.

Cô sẽ mặc luôn bộ này, nên khi nhân viên cắt tem, lòng cô bỗng thấy xót xa..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 52: 52: Tới Đây Cùng Chung Vui Đi


Phương Ngữ Nhi nói với nhân viên muốn đi thanh toán, thì Hạ Phong Thần đã tới trước chìa ra hai chiếc thẻ.

Một là thẻ đen, một là thẻ thành viên vvip của câu lạc bộ golf.

Ngữ Nhi bèn cản lại:
- Em tự trả được mà!
- Anh sẽ tặng em!
Thấy vậy, Ôn Kiệt chọn đồ xong cũng lên tiếng:
- Ngữ Nhi, cậu ta có lòng thì cô cứ nhận đi! Đâu phải xa lạ, mua đồ cho bạn gái là niềm vui của cánh đàn ông đó!
Lâm Thư lúc này mới ồ, hoá ra Ôn Kiệt cũng biết hai người đó hẹn hò.

Cũng phải, cô thấy anh ta có vẻ rất thân với Hạ Phong Thần.
Thấy Ôn Kiệt nói đỡ mình, Hạ Phong Thần tâm trạng tốt nói thêm với nhân viên:
- Thanh toán luôn cả đồ của cậu ta!
Ôn Kiệt nghe vậy thì hí hửng nhìn sang Phương Ngữ Nhi:
- Xem ra tôi được hưởng lộc của cô Phương đâu rồi.

Cảm ơn, cảm ơn!!
Ngữ Nhi trong lòng có chút miễn cưỡng nhưng vẫn mỉm cười nói cảm ơn.


Cô biết anh rất nhiều tiền, nhưng tiền bạc là thứ nhạy cảm, cô sợ người ngoài sẽ nghĩ cô đeo bám anh vì tiền.
***
Ra ngoài, cả bốn người được một chiếc xe điện chở ra bãi cỏ.

Ở đó có một nhóm đang say sưa đánh golf, còn có rất nhiều nhân viên sân golf mặc đồng phục đứng xung quanh sẵn sàng phục vụ.
Không chỉ có đàn ông mà còn có cả phụ nữ.
Xuống xe, Hạ Phong Thần một mình đi tới bãi cỏ đằng trước, Ôn Kiệt thì định rủ hai người còn lại vào trong chỗ có mái che, tập đánh trên thảm cỏ nhân tạo.
Một trợ lý nhắc nhẹ với Bạch lão gia, người đàn ông đã hơn 60 tuổi nhưng vẫn phong độ nhìn về phía xa.
Chẳng phải Hạ Phong Thần và Ôn Kiệt sao? Họ còn có hai cô gái đi cùng.

Ôn Kiệt thì khỏi nói đi, lúc nào anh ta chả có phụ nữ.

Còn Hạ Phong Thần thì chưa bao giờ thấy anh dẫn phụ nữ đi cùng, xem ra, tin đồn hẹn hò kia là thật!
Thấy Hạ Phong Thần lại gần, Bạch lão gia hỏi:
- Kia chẳng phải Ôn Kiệt sao? Gọi cậu ta tới đây cùng chung vui đi!
Hạ Phong Thần vui vẻ chào trưởng hội doanh nhân buôn xe:
- Chú Bạch tinh mắt thật đó!
- Ta tinh mắt nên mới biết còn có hai cô gái đi cùng hai cậu cơ!
Bạch lão gia cười trêu, Hạ Phong Thần bèn bảo một nhân viên tới gọi nhóm Ôn Kiệt lại chỗ mình.


Tránh bị hỏi Ngữ Nhi sẽ bị bối rối, anh rào trước:
- Nay tiện đường qua trường đua nên nhóm bạn bè chúng cháu qua đây luôn.
Bên này, Ôn Kiệt đang chuẩn bị lấy gậy ra để tập đánh thì có nhân viên báo anh tới chỗ Hạ Phong Thần.

Ở đó có Bạch lão gia, anh không thể không tới.

Hai cô gái vẫn đang đứng chưa biết nên làm gì, đã được Ôn Kiệt vẫy tay ý là đi thôi.

Khi thấy hướng đi là chỗ Hạ Phong Thần đứng, Ngữ Nhi rất căng thẳng.

Lâm Thư thấy cô bất an, bèn vỗ vỗ vai bạn:
- Cậu lo gì thế, tớ còn chả biết ai với ai cơ.

Ôn Kiệt thấy vậy cũng trấn an:
- Coi như chúng ta là nhóm bạn chơi cùng nhau thôi, chú Bạch là chỗ thân quen, cô không cần quá câu lệ đâu.

Nghe Ôn Kiệt nói, cô mới nhớ lần tới Bạch phủ đưa tài liệu lần trước.

Chú Bạch ấy có lẽ nào là Bạch lão gia không? Hôm đó cô lúng túng, ngoài Ôn Kiệt trêu ghẹo cô và Hạ Phong Thần lạnh lùng thì cô không dám nhìn thêm, nên chưa biết rõ Bạch lão gia như thế nào.
Vừa đi vừa nghĩ, chả mấy chốc ba người đã tới nơi.

Ôn Kiệt niềm nở:
- Chào chú Bạch! Cháu nghe Phong Thần nói tới gặp đối tác nên không biết chú ở đây.

Thứ lỗi cho cháu tới chào chú hơi chậm ạ!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 53: 53: Biết!


Ôn thị tuy kinh doanh rượu ngoại và quán bar nhưng lại rất lớn mạnh.

Lẽ thường thì anh sẽ không được tham gia vào hội doanh nhân buôn xe, nhưng anh lại là khách hàng thân thiết, lại được Hạ Phong Thần dẫn dắt vào hội.

Mà đã làm ăn thì không chê người đem lại lợi ích cho mình, mối quan hệ của anh với Bạch lão gia cũng khăng khít không kém người bạn họ Hạ.
Bạch lão gia cười nhưng mắt lại nhìn hai cô gái xinh đẹp phía sau.

Lâm Thư nhanh mồm chào theo:
- Xin chào Bạch lão gia ạ!
Thấy thế, Ngữ Nhi cũng cúi đầu chào.

Đúng như Hạ Phong Thần nói, Bạch lão gia không hề lên tiếng hỏi về mối quan hệ giữa mấy người.
- Đã tới rồi thì cũng ở lại đi!
Hạ Phong Thần gật đầu, cả nhóm theo sau Bạch lão gia tiến tới nhóm người gần đó.
***
Nay Lục Ngôn được gọi tới chỗ Bạch lão gia.


Hội doanh nhân buôn xe có một giải đua, trong đó có vài dòng xe mà thương hiệu thời trang Lục thị phân phối kết hợp cùng.

Thường sẽ là trợ lý Vương thay anh mấy việc như vậy.

Nhưng nay có Bạch lão gia, ông ấy là người có tầm ảnh hưởng lớn, nên anh sẽ đích thân tới.

Nhân cơ hội này, anh cũng muốn thiết lập thêm mối quan hệ với các đối tác ở đây, anh cần nâng cao vị thế và khẳng định bản thân hơn nữa.

Lục Ngôn muốn mẹ an tâm, tin tưởng anh.

Khi ấy, anh quay lại với Ngữ Nhi cũng sẽ dễ hơn.
Anh đánh một cú đẹp mắt vào lỗ, mọi người xung quanh cao hứng vỗ tay khiến tâm trạng anh khá tốt.

Vài phu nhân vợ của vài đối tác lớn tuổi cũng có mặt, họ rất tán dương anh, thậm chí muốn mai mối anh với con cháu mình.

Nhưng đều bị Lục Ngôn khéo léo từ chối, ý là muốn tập trung cho sự nghiệp.
Bạch phu nhân thấy Hạ Phong Thần dẫn thêm người tới, bèn tươi cười:
- Ô, Thần Thần, cái thằng bé này lâu nay chả tới thăm dì!
Bạch phu nhân vốn là bạn của mẹ Hạ Phong Thần, nên thân mật coi anh như con cháu trong nhà:
- Dì Bạch, mấy lần trước đều là bận việc làm ăn nên con chưa thăm dì được, nay coi như bù nhé ạ!
Ôn Kiệt cũng tươi rói chào.

Bạch phu nhân nhìn hai cô gái:
- Đây là...?
- Dạ, bạn con ạ.

Chúng con định tới chơi golf, vui quá gặp dì tại đây.
Ôn Kiệt vẫn là mồm mép nhanh nhẹn, trả lời.
Lục Ngôn biết sẽ gặp Hạ Phong Thần, nhưng tới khi nhìn thấy hai cô gái, anh rất ngạc nhiên.


Anh không nghĩ sẽ gặp cô ở đây.

Mới mấy ngày không gặp, cớ sao cô càng xinh đẹp.
Thấy cả Lâm Thư cùng đến, Lục Ngôn lại nhớ cái hôm ở The Letheatre cô chửi anh ầm ĩ.

Anh tò mò, mối quan hệ của Ngữ Nhi và Hạ Phong Thần tiến triển tới mức nào mà giờ cả bạn thân cô cũng ở đây.

Trong lòng Lục Ngôn lúc này rất bức bối!
Hạ Phong Thần thấy Lục Ngôn cũng không bất ngờ cho lắm.

Anh chủ động bắt tay chào:
- Chào Lục tổng!
Lục Ngôn thấy Hạ Phong Thần chào mình đầy khách khí.

Rõ ràng họ cùng một nhóm chơi với nhau.

Từ khi có Phương Ngữ Nhi, hai người bỗng trở nên nặng nề:
- Chào cậu, không cần khách khí, cứ gọi tôi như trước kia đi.
Hai người nắm tay chào mà cảm giác như đang hằm hè nhau vậy.

Lục Ngôn nhìn về phía sau, anh siết tay chặt hơn.


Hạ Phong Thần cũng không kém cạnh, cũng ghì tay bóp chặt tay đối phương.
Ôn Kiệt sợ mọi người để ý, bèn lên tiếng:
- Ôi Lục Ngôn à, tình cờ gặp cậu ở đây!
Lúc này hai người mới buông tay.
Lâm Thư thì sốc cực sốc, thế quái nào tên Lục Ngôn kia lại lù lù ở đây.

Cái tình huống troé ngoe gì vậy, cô lo lắng nhìn bạn mình, hích hích vai:
- Nè Ngữ Nhi!
- Là Lục Ngôn!
Phương Ngữ Nhi hững hờ lên tiếng, Lâm Thư bất ngờ trước thái độ của cô:
- Anh ta về nước khi nào vậy? Anh ta có biết mối quan hệ của cậu không?
Có vẻ như Lâm Thư không nhớ gì vụ say xỉn lần trước, Phương Ngữ Nhi đoán cô ấy say quá nên quên rồi.

Tâm trạng cô bỗng dưng đi xuống, cũng không muốn nhắc lại vụ Lâm Thư chửi bới sợ cô ấy xấu hổ, chỉ đáp lại cụt ngủn một từ:
- Biết!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 54: 54: Giả Vờ Không Quen


Vậy là mấy người lẽ ra không nên gặp nhau, giờ lại tụ họp hết cùng một chỗ.

Hạ Phong Thần rất bình tĩnh, trên sân golf vừa chơi vừa nói chuyện với các đối tác.

Những người giàu có là vậy, họ có phong thái rất riêng.

Không cần phải họp hành căng thẳng trong phòng họp công ty, mà khi thì tụ tập uống trà tại Bạch gia, khi lại đi đánh golf bàn chuyện tiền tỉ.
Phương Ngữ Nhi và Lâm Thư đứng cùng các phu nhân nọ.

Họ rất niềm nở, nhưng cũng không hỏi các vấn đề riêng tư.

Quả thật làm hai cô gái mở mang rất nhiều.

Họ đúng kiểu người giàu tri thức, không phải kiểu trọc phú nửa mùa, rất tinh tế và lịch sự.

Phương Ngữ Nhi cũng thoải mái hơn chút.
Nhóm đàn ông đang giải lao, họ đứng dưới một tán cây, có một bàn tiệc nhỏ bày hoa quả tươi, bánh ăn nhẹ và nước khoáng thiên nhiên.


Bạch phu nhân gợi ý muốn nhóm phụ nữ ra đánh vài đường.

Người giàu có đúng là khác biệt, họ rất chăm chút cơ thể.

Tuy đã trung niên nhưng ai nấy đều thon gọn, không xồ sề như những người thường cùng tuổi.

Về phương diện này, Lâm Thư xuýt xoa không ngớt.
Bạch phu nhân để ý Phương Ngữ Nhi hơn Lâm Thư.

Nhìn cô có chút mỏng manh, đôi mắt nâu sắc sảo rất đẹp nhưng ánh mắt chút buồn.

Không như cô gái còn lại năng nổ khoẻ khoắn.

Bà đưa gậy golf cho Ngữ Nhi:
- Cháu đánh một đường ngắn đi!
Phương Ngữ Nhi cười ngại ngùng:
- Dạ, cháu không biết đánh golf ạ.

Đây là lần đầu cháu ra sân.
Bạch phu nhân cười hiền từ:
- Không sao, dần là cháu sẽ biết.

Không cần vội!
Lâm Thư từ lúc gặp Lục Ngôn thì để ý anh ta từng tí một.

Cô biết anh ta luôn lén nhìn Ngữ Nhi.

Hạ Phong Thần thì cũng rất tự nhiên thi thoảng cũng nhìn về phía họ.

Tới chiều chiều, công chuyện cũng xong, Bạch lão gia cùng đối tác chào nhau ra về.

Nhóm thanh niên trẻ 5 người thì tiễn các bô lão về trước, họ sẽ đi sau.


Họ chả lạ gì nhau nhưng phải tỏ ra không quen biết từ nãy giờ.
Lâm Thư nhanh nhẩu dẫn Phương Ngữ Nhi đi xa xa ba người kia.

Họ cũng chẳng biết nói gì, Lục Ngôn bèn lên tiếng:
- Các cậu cũng về chứ?
Hạ Phong Thần cố tình nhìn Phương Ngữ Nhi trìu mến nói:
- Bọn tôi ở lại một chút!
Lục Ngôn rất muốn nói chuyện riêng với Ngữ Nhi, nhưng lại thấy mình như người thừa, đành ngậm ngùi:
- Ừ, tôi về trước.
Lục Ngôn vừa xoay lưng đi, Hạ Phong Thần rất tự nhiên ôm eo Phương Ngữ Nhi:
- Anh sẽ dậy em đánh golf!
Giờ không còn ai nữa, anh thoải mái thể hiện, đặc biệt thể hiện cho ai đó xem nữa.

Phương Ngữ Nhi ngại ngùng nhìn ra sau, bắt gặp ánh mắt Lục Ngôn đang nhìn về phía họ, cô bèn gượng cười gật đầu với Hạ Phong Thần.
Lâm Thư thấy Hạ Phong Thần hào phóng chi tiền mua đồ cho bạn mình, lại quan tâm để ý Ngữ Nhi từng tí một, bèn có thiện cảm với anh.

Hi vọng anh không làm Ngữ Nhi thất vọng! Một Lục Ngôn là quá đủ đau thương rồi.
Hạ Phong Thần thuần thục rút gậy ra, đứng sát sau người Ngữ Nhi, cầm tay cô vào gậy, anh điều chỉnh tư thế cho cô.

Ôn Kiệt thì trêu ghẹo:
- Cậu tính phát cẩu lương cho tôi đấy à?
Hạ Phong Thần cười:
- Không phải cậu bảo luyện đánh sao? Giờ là lúc rồi đó!
Ôn Kiệt bĩu môi, xong lại hớn hở nhìn Lâm Thư:

- Hay tôi dậy cô nhé!
Lâm Thư cũng không biết đánh golf.

Nhưng cô và Ôn Kiệt không thân tới mức cầm tay chỉ dậy như vậy, cô nhẹ nhàng từ chối:
- Anh cứ luyện đi, tôi sẽ đứng cổ vũ.
Thấy bị từ chối, Ôn Kiệt hơi quê, một mình tập luyện thì buồn chớt, bèn tìm một miếng bánh mà anh thích đưa cho Lâm Thư:
- Cô ăn thử đi, cái này ngon lắm.

Vị tôi thích nhất đó.

Thợ bánh ở đây rất nổi tiếng, bánh này là độc quyền chỉ có tại đây thôi.
Lâm Thư nghe vậy thì hai tay cẩn thận cầm miếng bánh nâng niu, đưa lên ăn thử.

Không biết là do Ôn Kiệt nói làm cô thấy miếng bánh đáng giá mà ngon hay là ngon thật.

Lâm Thư vui vẻ ăn bánh, còn Ôn Kiệt một tay đút túi, một tay cũng cầm bánh ăn, vừa nhai vừa nhìn cô gái bên cạnh chăm chú.
Ở xa xa, có một người đàn ông vẫn đứng nhìn họ rất lâu, tay siết chặt, lòng bức bối..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 55: 55: Cô Gái Trong Ảnh


Trời đã chiều muộn, cả nhóm cùng nhau rời sân golf, nhà ai người nấy về.

Nghĩ tới Lục Ngôn, mai lại đi làm, Phương Ngữ Nhi có chút buồn phiền.
Đưa cô tới con dốc gần nhà, anh nhoài người sang hôn cô một cái:
- Thật muốn em ở cùng nhà với anh! Đỡ phải tạm biệt nhau thế này.
Ngữ Nhi thấy càng lúc anh càng táo bạo, cứ hở ra là hôn, cô bèn đuổi khéo:
- Hôm nay anh vất vả rồi, về nghỉ ngơi đi, hẹn gặp anh sau nhé.
Trước lúc xuống xe, Hạ Phong Thần còn cầm tay cô lưu luyến:
- Cảm ơn em, đã dành một ngày cho anh!
Sau đó nhìn cô lên hết con dốc, anh mới lái xe đi về.

Để không thấy trống vắng khi không có cô, nay anh lại về Hạ gia.
***
Hạ Thanh Phong đang ngồi cùng vợ trong phòng.

Bà ấy hớn hở khoe ông bức hình Tống Ninh gửi cho mình.

Tống Ninh bạn bà chính là Bạch phu nhân:
- Ông xem này, Tống Ninh bảo cô gái này có vẻ là bạn gái Thần Thần đó!
Trong hình là bức hình Phương Ngữ Nhi cùng các phu nhân đang đứng cùng nhau.

Chả cần hỏi cũng biết cô là ai vì cả bức hình có mình cô là phụ nữ trẻ tuổi.
- Bà chắc không?

- Không chắc lắm, nhưng Tống Ninh bảo có linh cảm là như vậy.
- Ừ!
Hạ Thanh Phong nhìn kỹ cô gái trong hình, nét mặt hài hoà xinh đẹp, cảm giác thiện lương.
- Tống Ninh nói tính tình có vẻ khá tốt! Nếu con trai mình đã yêu thì tôi tin con bé khá ổn về mọi mặt!
Nhã Kỳ bồi thêm vào để chồng hình dung cô gái ấy, bà chính là mẹ của Hạ Phong Thần.
Hạ Thanh Phong là một người đàn ông trung niên có vẻ kỹ tính, khó gần.

Về khoản này thì Hạ Phong Thần có vẻ giống bố.

Ông lạnh lùng đáp:
- Thời gian lâu dài, lòng người mới rõ.
Ông luôn biết con trai mình được nhiều phụ nữ nhắm vào.

Đương nhiên sẽ có người không phải vì yêu mà còn vì tài sản của Hạ gia.
Thấy chồng cứng nhắc, Nhã Kỳ thở dài:
- Nói chuyện với ông thật là mất hứng quá.
Đúng lúc này, nhìn qua cửa sổ, bà thấy con trai lớn về nhà.

Ngay lập tức bà hối hả chạy xuống nhà để hỏi chuyện.
Hạ lão gia cũng trầm ngâm đi sau vợ, có vẻ suy nghĩ gì đó.
Giờ chuẩn bị bữa tối, nên cả nhà ngồi ăn cơm luôn.

Hạ Thanh Tùng nay đi chơi nên vắng mặt.

Trên bàn ăn, Hạ phu nhân rất tươi tắn:
- Nghe dì Bạch nói nay con dẫn bạn tới gặp dì ấy à?
- Vâng mẹ, tiện đường nên con và Ôn Kiệt dẫn bạn đi cùng luôn.
- Có bạn gái con không?
Hạ Phong Thần gắp đồ ăn vào bát mẹ mình, rồi đáp:
- Có ạ!
Lúc này hai vợ chồng già đoán 99% chính là cô gái trong ảnh.

Hạ phu nhân trách:
- Con xem, tin tức hẹn hò thì ta đọc báo mới biết.

Giờ đến gặp mặt cũng là Tống Ninh gặp trước.

Ta là mẹ mà cảm thấy thiệt thòi quá!
Hạ Phong Thần biết mẹ đang trách mình, bèn giải thích:
- Tình cờ thôi mà mẹ.

Sẽ có lúc con đưa cô ấy tới gặp bố mẹ thật đàng hoàng.
Hạ lão gia vẫn điềm tĩnh ăn tối, hỏi anh:
- Là người thế nào?
Hạ Phong Thần thấy bố lạnh nhạt khác hẳn mẹ, anh có chút lo lắng:
- Bình thường ạ! Cô ấy là nhân viên của con.
Thấy mẹ mình đang chăm chú lắng nghe, Hạ Phong Thần nói thêm:
- Mẹ đã gặp qua, là cô gái con nhà tiệm bánh lần trước.
Hạ Thanh Phong ừ một tiếng rồi ăn tiếp.

Còn vợ ông thì đang cố nhớ lại, bà loáng thoáng nhớ nhưng không ấn tượng quá nhiều, dù sao cũng chỉ gặp một lần.
Hạ lão gia ăn xong trước tiên, để vợ không hỏi nhiều rồi cằn nhằn, ông nói với con trai:
- Lát vào thư phòng ta!
Rồi ông lững thững đứng dậy rời đi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 56: 56: Nghiêm Túc Chứ


Nghe con trai nói đối phương là nhân viên của cậu, lại là con gái nhà tiệm bánh, chưa cần tìm hiểu thì Hạ Thanh Phong đã cảm thấy không ủng hộ mối quan hệ này.

Người xuất sắc như con trưởng của ông, lại là người sẽ thừa kế Hạ thị, Hạ Phong Thần xứng đáng có một người phụ nữ xuất sắc hơn.
Chưa kể, nhỡ cô gái kia là người tâm kế thì sao?
Trong thư phòng, Hạ lão gia ngồi ở ghế giữa, Hạ Phong Thần ngồi bên, rót trà vào cốc của bố, quan tâm:
- Đây là trà thảo mộc rất tốt cho sức khỏe của bố đấy, bố uống thử xem.
Nhã Kỳ ở với chồng hơn nửa đời người, không còn lạ gì suy nghĩ của Hạ Thanh Phong.

Biết Hạ Phong Thần lên thư phòng hẳn sẽ bị làm khó, bà dúi cho anh bình trà bà mới mua để con trai có thể ghi điểm trong mắt bố mình.
Hạ lão gia vắt chân chầm chậm đưa trà lên uống, ông không vội, vẫn rất thư thái thưởng trà.

Sau đó ông mới hỏi:
- Nghiêm túc chứ?
Hạ Phong Thần biết tính bố mình, ông luôn đi vào vấn đề chính, dứt khoát và lạnh lùng.

Đôi lúc, còn tạo cho người khác có cảm giác hơi nặng nề.
Anh điềm tĩnh đáp lại:
- Nghiêm túc thưa bố!
- Con nên biết vị trí của mình ở đâu!
- Con biết ạ, con đảm bảo với bố, cô ấy sẽ không gây ảnh hưởng gì xấu tới con.
Hạ Thanh Phong gật gù:
- Được rồi, hãy giữ lời hứa của con!

Chỉ bằng ấy câu, hai bố con đã nói chuyện xong!
Trong thư phòng, Hạ lão gia gửi một tin nhắn cho ai đó:
- Điều tra cô gái này cho tôi.
***
Hạ Phong Thần đi ra thấy mẹ đã đứng đợi ở đầu hành lang, bả sốt ruột hỏi:
- Bố con nói gì?
- Không có gì mẹ ạ, chỉ hỏi han vài câu thôi!
- Ừ, con không phải lo, mẹ thì thoải mái, con yêu ai cũng được, gia cảnh không quan trọng, tiền bạc nhà ta không thiếu.

Mẹ chỉ cần cô ấy thật lòng và tử tế thôi.
Bà cầm tay còn trai từ tốn tỏ vẻ ủng hộ, bà rất tin tưởng ở anh.

Nếu anh đã thích, bà sẽ không phản đối, thậm chí có chút mong chờ.

Nhìn các phu nhân bạn mình đã có cháu ẵm bồng, bà cũng thấy ghen tị.

Hạ gia rộng lớn vậy, đến lúc phải có những đứa trẻ lấp đầy rồi!
Hạ Phong Thần thấy mẹ nói vậy cũng phần nào yên tâm.

Ngay từ lần đầu phát sinh quan hệ với Phương Ngữ Nhi, anh đã muốn chịu trách nhiệm với cô.

Anh không phải kẻ vô lại, huống hồ giờ hai người lại hẹn hò, tình cảm ngày càng gắn kết.


Nghiêm túc nghĩ về tương lai cũng là việc sớm muộn mà thôi.
- Con cảm ơn mẹ!
Hạ phu nhân vỗ vỗ vai con trai rồi rời đi, Hạ Phong Thần cũng chầm chậm về phòng.

Anh gọi điện cho Phương Ngữ Nhi.

***
Bên này Phương Ngữ Nhi về nhà cũng không có ai.

Mỗi mình nên cô úp một cốc mì ăn cho nhanh gọn.

Đang ăn thì Hạ Phong Thần gọi tới, cô thoải mái ấn điện thoại nghe:
- Em đây!
Hạ Phong Thần thấy giọng cô vừa ăn vừa nói, hỏi:
- Em đang ăn tối à?
- Vâng, anh gọi em có việc gì không?
- Không có gì, anh chỉ muốn nghe giọng em thôi.

Cả hai im lặng, Ngữ Nhi lúng túng không biết nói gì nữa.

Đã mấy năm cô không yêu đương gì, cũng không còn ở tuổi đôi mươi hồn nhiên mơ mộng nữa.

Hạ Phong Thần thấy cô không nói gì, bèn chuẩn bị cúp máy:
- Em nghỉ ngơi sớm đi, anh cúp máy đây!
Phương Ngữ Nhi thấy anh bất ngờ nói vậy, cũng kịp nói một câu:
- Cảm ơn anh! Nay đã đưa em đi chơi cùng.
- Ừm, không có gì!
Dù đã lăn lộn cùng nhau nhiều lần, nhưng hai người vẫn có cảm giác khách sáo sao sao ấy!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 57: 57: Nói Dối


Lục Ngôn nay gặp Ngữ Nhi thân thiết với Hạ Phong Thần mà lòng không cam tâm.

Anh gọi cô vẫn không được, rõ ràng biết cô đã chặn số mình, bèn lái xe tới chỗ nhà cô.

Anh muốn nói chuyện với cô.
Phương Ngữ Nhi đi ra ngoài đổ rác, không để ý thấy một người đàn ông đang đứng hút thuốc gần nhà mình.

Lục Ngôn nhìn xa thấy cô gái mình mong đợi, ngay lập tức vứt điếu thuốc xuống đất, lấy chân dập tắt lửa rồi chạy về phía cô.
Ngữ Nhi vứt rác vào thùng, đang thong dong đi về thì bất ngờ nghe thấy giọng nói quen thuộc gọi cô:
- Nhi Nhi!
Ngoài Ôn Kiệt cà chớn thì chỉ có Lục Ngôn mới gọi cô như vậy.

Bước chân Phương Ngữ Nhi dừng lại, nhưng cô không quay đầu, tiếp tục hướng về cổng nhà.

Lục Ngôn thấy vậy bước nhanh lại chặn trước mặt cô:
- Nhi Nhi, xin em đấy, nói chuyện với anh đi!
Cô không đáp lại, lạnh lùng né sang bên muốn đi về, bèn bị anh ôm chặt trong lòng:
- Em đừng phũ anh nữa, anh sẽ cạnh tranh với Hạ Phong Thần!
Ngữ Nhi không đáp lại ý anh, cô không đẩy anh ra, hai tay buông thõng, lạnh nhạt nói:
- Anh hút thuốc sao?
Lục Ngôn bất ngờ trước lời nói của cô, cô vẫn để ý anh mà.
- Sau này anh sẽ không hút nữa.
Ngữ Nhi lại lên tiếng:
- Anh đừng tới đây nữa, giữa chúng ta không còn gì để nói cả.


Tôi không muốn Lục phu nhân lại tìm đến gia đình tôi.
Tôi đang rất hạnh phúc với Hạ Phong Thần, anh sẽ không cạnh tranh nổi anh ấy đâu!
Nghe tới đây, Lục Ngôn thất vọng toàn tập.

Cô nói cô hạnh phúc!
Anh buông cô ra, hỏi một câu nghẹn ngào:
- Anh thật sự không còn cơ hội nào sao?
- Một chút cũng không!
Rồi cô dứt khoát đi về, bỏ lại một mình Lục Ngôn đứng buồn thiu trên hè đường.

***
Hạ Phong Thần thấy còn sớm nên tranh thủ xem lại vài hồ sơ hôm nay đã bàn bạc với đối tác.

Anh ra xe lấy thì phát hiện thẻ nhân viên của Ngữ Nhi rơi dưới sàn xe.

Mai cô đi làm, không thể thiếu thẻ nhân viên được, có lẽ lúc lấy đồ từ túi xách ra bị rơi mà cô không để ý.

Không nghĩ nhiều, anh bèn lái xe cầm thẻ mang cho cô.

Vừa mới gọi điện nhưng anh vẫn muốn gặp cô.

Trong lòng anh giờ chỉ có hình ảnh người phụ nữ của mình.

Từ dốc đi lên, anh bắt gặp hình ảnh một đôi nam nữ đang ôm nhau trên hè đường.

Vốn anh không quan tâm, nhưng anh nhận ra, không ai khác chính là Lục Ngôn và Phương Ngữ Nhi.


Anh không đi tiếp nữa.

Nếu giờ anh xuất hiện, thì sau này sẽ khó xử khi gặp hai người đó.

Anh biết Lục Ngôn vẫn luôn theo đuổi Ngữ Nhi.

Anh cho cô cơ hội giải thích, nên anh lặng lẽ quay lại về xe ngồi.

Chỉ lát sau, Lục Ngôn cũng ra về mà không biết có người nhìn mình với đôi mắt rực lửa.

Phương Ngữ Nhi vừa về thì thấy Hạ Phong Thần lại gọi cho mình.

Cô điều chỉnh lại tâm trạng, thật tự nhiên nghe máy:
- Lại nhớ em rồi sao?
- Lúc nào cũng nhớ em! Em làm rơi thẻ nhân viên trên xe anh này.
Ngữ Nhi vẫn bình tĩnh nói:
- Anh giữ hộ em, mai em sẽ tới lấy sớm ạ.
- Hay anh mang cho em nhé!
Ngay lập tức Ngữ Nhi cắt lời anh:
- Không cần, em lên giường được một lúc rồi, chuẩn bị đi ngủ.

Mai em sẽ tự đến lấy.
Hạ Phong Thần thấy cô nói dối, lại từ chối mình, anh thất vọng, lòng trào lên chua xót:
- Ừm, chúc em ngủ ngon!
- Anh cũng ngủ ngon!
Hai người cúp máy, mỗi người đều hỗn độn một mớ tâm trạng.

Ngữ Nhi thấy áy náy với Hạ Phong Thần.

Cô lấy anh làm lá chắn cho mình nhưng lại nói dối anh.

Còn anh, lúc nào cũng nghĩ về cô..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 58: 58: Bị Bơ


Hạ Phong Thần cầm chặt chiếc thẻ trong tay, ném sang ghế bên cạnh.

Anh lái xe mà trong lòng bực bội, bèn mở mui chiếc xe thể thao của mình ra hóng gió trời.

Chiếc xe lao nhanh trên đường, ai ai cũng ngoái nhìn người đàn ông đẹp trai mà vẻ mặt lạnh lùng đang cầm lái.

Về Hạ gia, mọi người đều đã đi nghỉ.

Anh lên phòng mình, đứng cạnh cửa sổ khui một chai rượu, ung dung ngắm nhìn bên ngoài, tay cầm ly rượu sóng sánh lắc nhẹ, suy nghĩ xa xăm.

Anh vừa khẳng định với bố mình về mối quan hệ với Phương Ngữ Nhi, thì ngay sau đó gặp cô ôm ấp người yêu cũ gần nhà.

Có lẽ cô chỉ lợi dụng anh sao?
Đêm nay, lại có vài người mất ngủ!
***
Sáng hôm sau, Phương Ngữ Nhi còn sớm đã gọi Hạ Phong Thần ý muốn tới chỗ anh lấy thẻ nhân viên cho kịp giờ làm.

Hạ Phong Thần thấy cô gọi, anh không bắt máy.

Ngữ Nhi gọi 2 cuộc không được, nghĩ có lẽ anh chưa dậy hoặc để điện thoại im lặng chăng.
Cô nghĩ thôi, lấy sau cũng được.

Quản lý An có lẽ sẽ thông cảm châm chước cho cô một buổi.


Cô bèn hít một hơi sâu, mấy ngày rời showroom, nay trở lại cô phải giữ vững phong độ làm việc mới được.
Hạ Phong Thần sau khi thấy mấy cuôc gọi nhỡ cũng không gọi lại.

Anh gọi cho trợ lý Doãn, bảo cậu mang thẻ nhân viên tới showroom cho Ngữ Nhi.

Còn mình tự lái xe tới công ty.

Hôm nay tâm trạng anh không tốt, mới sáng sớm đã họp hành bắt bẻ các trưởng phòng, làm ai cũng áp lực lo lắng.
Doãn Khải sáng sớm được giao việc không dám chậm trễ, ngay lập tức tới showroom.

Thấy chưa tới giờ làm, chỉ có Tiểu Xuân đang lau dọn trong quầy lễ tân.
- Cô Phương chưa tới sao?
Tiểu Xuân thấy sáng sớm Doãn trợ lý đã tới lại hỏi Phương Ngữ Nhi, lòng không khỏi thấp thỏm trả lời:
- Dạ, chị Ngữ Nhi chưa tới ạ.
Doãn Khải gật đầu rồi nhờ Tiểu Xuân đưa thẻ nhân viên cho cô ấy, còn lên tiếng tránh hiểu lầm:
- Tôi nhặt được thẻ ở chỗ sự kiện, tiện đường đi làm nên mang qua.
Tiểu Xuân lúc này gật gù tỏ ý đã hiểu.

Nhận lấy thẻ rồi tiếp tục công việc.
Lát sau Ngữ Nhi tới, thấy thẻ nhân viên của mình đã được gửi tới, liền gửi tin nhắn cho Hạ Phong Thần:
- Em nhận được thẻ rồi, cảm ơn anh nhé!
Rồi trong lòng trào lên cảm giác biết ơn Hạ Phong Thần, anh luôn chu đáo như vậy.
Hạ Phong Thần trước kia mong tin của người yêu bao nhiêu thì giờ hờ hững bấy nhiêu.


Anh đang họp, nhìn thấy điện thoại sáng cũng chỉ nhìn lướt qua, rồi tay nới lỏng cà vạt, tiếp tục bắt bẻ báo cáo của nhân viên.

Đúng là giận cá chém thớt mà.

Phương Ngữ Nhi thấy lạ vì bình thường anh rep tin của cô rất nhanh, nay làm cả buổi cũng không có mẩu tin nào.

Nhưng cô không nghĩ nhiều, vẫn tất bật công việc của mình.

Tới chiều, quản lý An bất ngờ thông báo tiền thưởng sự kiện sẽ có ngay làm ai cũng háo hức.

Ngữ Nhi được khen ngợi nhất.

Mở phong bì ra, cô bất ngờ không nghĩ mình nhận được nhiều vậy.

Trong lòng vui vẻ, người đầu tiên cô nghĩ tới là Hạ Phong Thần.

Cô muốn mời anh ăn cơm, cũng là muốn đáp lễ việc anh tặng bộ đồ tập golf cho cô.

Mở điện thoại ra, cô nhắn cho anh:
- Nay em nhận được tiền thưởng, mời anh ăn tối nha!
Kèm theo một icon mặt cười dễ thương.
Còn đang nghĩ sẽ mời anh ăn ở đâu, vì Hạ Phong Thần chỉ toàn ăn ở những nơi cao cấp thôi à.

Thì Ngữ Nhi nhận được phản hồi của anh, cô hụt hẫng khó tả.
- Nay anh bận, không đi ăn cùng em được.
Chỉ có vậy thôi, anh không nói mai hay lúc nào sẽ đi ăn cùng cô, cũng không nói nhớ nhung mùi mẫn.
Phương Ngữ Nhi từ khi chính thức hẹn hò, lần đầu bị Hạ Phong Thần bơ.

Cô cảm giác, anh đang lảng tránh mình.

Rõ ràng hôm qua còn rất vui vẻ mà!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 59: 59: Mượn Rượu Giải Sầu


Hạ Phong Thần tâm trạng không tốt, tối không báo trước đã xuất hiện tại The Letheatre.

Ôn Kiệt còn bất ngờ vì mọi khi có rủ thì cậu ta cũng miễn cưỡng tới quán bar, nay lại chủ động mò tới.

- Ồ, nay rồng lại tới nhà tôm cơ đấy! Cậu tiếp khách thì báo trước, tôi sẽ chuẩn bị cho cậu phòng xịn nhất!
Hạ Phong Thần xua xua tay:
- Tôi tới uống rượu, không khách khứa gì.
Ôn Kiệt thấy lạ, bèn bảo nhân viên sắp xếp một phòng cho bạn mình.

Nhân viên bê rượu vào, còn có cả mấy nữ nhân viên hầu rượu bên cạnh.

Ôn Kiệt biết Hạ Phong Thần không thích có nữ nhân uốn éo bên cạnh, bèn có ý bảo họ ra, bất ngờ lại bị Hạ Phong Thần ngăn cản:
- Cứ để họ ở đây đi.

Ôn Kiệt bất ngờ, nhưng vẫn trêu:
- Cậu như vậy, nếu để Phương Ngữ Nhi biết tôi a dua cho cậu, cô ấy sẽ ghét tôi mất!
Hạ Phong Thần lạnh nhạt nhận lấy ly rượu một nữ nhân viên rót cho anh:
- Đừng nhắc tới Phương Ngữ Nhi nữa!
Ôn Kiệt lúc này biết tình hình không ổn, kiểu này có lẽ đang giận nhau rồi.

Ai dính vào con đũ.y tình yêu cũng bất thường hết.

Hôm qua còn ôm ấp cầm tay dậy golf, nay đến tên cũng không muốn nghe nữa.


Anh thở dài, ra hiệu cho nhân viên nữ bên cạnh rót ít rượu đi.
Hạ Phong Thần uống khá nhiều, đã say rồi.

Ôn Kiệt bất lực nhìn bạn mình.

Ngoài say vì tiếp đãi đối tác, lần đầu thấy Hạ Phong Thần say vì phụ nữ.

Có vẻ vụ này nghiêm trọng đây.
Nghĩ một lát, nếu giờ đem Hạ Phong Thần về Hạ gia chắc chắn bị Hạ phu nhân hỏi.

Gọi trợ lý Doãn thì hơi quá đáng, giờ đâu phải giờ làm việc của cậu ta.

Gọi bạn gái là thích hợp nhất, có khi còn hàn gắn được cũng nên.

Ôn Kiệt bèn lấy điện thoại Hạ Phong Thần ra, hí hoáy mãi mới ấn được vân tay mở khoá, tìm được danh bạ liền gọi người được lưu là Nhi.
Phương Ngữ Nhi đang ở nhà bỗng thấy Hạ Phong Thần gọi, có bố mẹ ở nhà cô bèn lén lút về phòng nghe máy:
- Phong Thần, anh gọi em hả?
- Là tôi, cậu ấy say quá, cô tới đây đi!
Bất ngờ người nói là Ôn Kiệt, Phương Ngữ Nhi vội vã thay đồ rồi nói với bố mẹ:
- Lâm Thư không khoẻ, con qua đó chút.

Nếu con về muộn bố mẹ cũng đừng lo.

Bố mẹ Ngữ Nhi nghe vậy thì sốt sắng theo.


Họ rất quý Lâm Thư và thân thiết với cô ấy.

Lâm Thư chỉ ở một mình, gia đình ở xa, nên có việc gì cũng sẽ gọi Ngữ Nhi trước tiên.
- Ừ đi đi con, cứ ở bên trông chừng nó, tội nghiệp, Thư Thư ở có môt mình, lúc thế này thật là chả biết thế nào!
Thấy bố mẹ thực sự lo lắng, Ngữ Nhi rất áy náy.

Cô thấy có lỗi với bố mẹ và cả Lâm Thư.

Từ ngày yêu đương Hạ Phong Thần, cô nói dối thường xuyên, lại còn lôi bạn tốt làm cái cớ.

Trên đường đi, cô không quên nhắn tin dặn Lâm Thư, nếu bố mẹ cô có hỏi thì cô ấy còn biết lối mà phối hợp cho ăn ý.

Lâm Thư thấy Ngữ Nhi bảo đi đón Hạ Phong Thần cũng ok cho bạn yên tâm.

Dù sao hai người đó đang hẹn hò, lo cho bạn trai không có gì lạ.

Huống hồ sau ngày hôm qua, Lâm Thư cũng thấy anh khá được, cô đẩy thuyền cho họ luôn ấy chứ.

***
Tới nơi, Ngữ Nhi hỏi nhân viên số phòng của Hạ Phong Thần và Ôn Kiệt.

Nhân viên mở cửa cho cô, đập vào mắt là bạn trai mình đang gục trên vai một cô gái khác, Ngữ Nhi rất khó chịu.
Ôn Kiệt thấy cô tới thì mừng như vớ được vàng:
- Cuối cùng cô cũng tới, đưa cậu ta về đi.

Hai người làm sao thế, cậu ta có vẻ buồn bực.

Ngữ Nhi không đáp Ôn Kiệt, đi thẳng tới chỗ Hạ Phong Thần, kéo anh ngồi thẳng lên.

Bên trong phòng toàn mùi rượu, nhạc xập xình, đèn mờ ảo, cô cực kỳ không thoải mái..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom