Cập nhật mới

Dịch Full Chạy Trốn Waiting For My Love

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,943
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: 40: Ôsin Ấm Giường





[BOOK]Từ khi phát hiện anh trọng sinh giống như em thì mọi tức giận trong em bộc phát.Đầu tiên, chia giường ngủ vì tôi ngại anh bẩn mắt.
Mọi công việc nhà đều do anh làm.
Chưa kể, anh còn phải chăm sóc bảo bảo.Anh không biết khi nào bảo bối nhà anh mới cho anh về phòng làm ấm giường.Sau 3 tháng siêng năng làm việc nhà, chăm bảo bảo nên cuối cùng anh cũng được miễn xá cấm túc và được tiếp tục làm ấm giường.Để làm mềm lòng vợ, anh phải mua chuộc bảo bảo nhà anh bằng một đống đồ chơi.
Hết gần một tháng lương của anh.
Anh sắp hút không khí mà sống.Đúng là có bảo bảo dụ dỗ nên vợ anh mới nhanh chóng mềm lòng chứ với cái tính thù dai của em ấy thì chắc anh phải cô đơn lẻ bóng vài năm rồi.Tôi mặt dày đi tìm bảo bảo:- Con trai giúp ba lần này đi.Bảo bảo lắc đầu- Con trai ngoan khuyên mẹ cho ba vào phòng.
Ba sẽ mua cho con một chiếc xe mới ra super car nhé!Bảo bảo vẫn không thèm để ý tới người ba ba tội nghiệp này.- Con thích đồ chơi ba ba mua hết.Lúc này, bảo bảo mới gật đầu.
Chạy nhanh đi tìm mẹ xin cho ba ba.- Mẹ cho ba ba vào phòng đi.

Con thấy ba ba tội nghiệp lắm.
Mùa này ngủ ngoài sô pha lạnh lắm..Sau một hồi năn nỉ gãy cả lưỡi, mẹ mới chịu cho ba ba vào phòng.
Còn có bị đá ra ngoài hay không thì còn tùy thuộc vào vận may của ba ba thôi.* * *Tuyết Linh: Anh nói ai thù dai?Lưu Quang: .Tuyết Linh: Bảo bảo qua phòng mẹ ngủ.Lưu quang: Khóc không ra nước mắtTác giả đã cố gắng hết sức.* * *Không chỉ thế, em còn đưa cả bảo bảo về nhà ba mẹ mình.
Để trốn anh.* * *Anh còn nhớ cú đấm như trời giáng của thằng bạn thân khi biết anh đã ăn sạch em.Chưa kể, khi phát hiện em có thai mọi người đều oán trách anh.May mắn với sự mặt dày mày dạn chịu trách nhiệm của anh mọi người đều phải bó tay.Anh đã chuẩn bị sẵn nhẫn kim cương, hoa và nến cho màn tỏ tình hoành tráng thì bị nguyên cáo nước lạnh tạt vào mặt.
Vẫn câu nói đó em lạnh lùng nói:- Lưu Quang, anh đi chết đi.* * *Lần thứ n anh bị đuổi ra khỏi phòng.
Thằng con trai anh vẫn đứng đó cười cợt anh.
Thật mất mặt nhưng vì vợ yêu anh lại tiếp tục mặt dày tìm cách chui vào phòng làm ấm giường.Sau n lần bị đuổi ra khỏi phòng anh quyết tâm lần này sẽ không bị đuổi ra nữa.
Dùng mỹ nam kế, xin lỗi cách này không hiệu quả.
Dùng ôn nhu kế, cái này không hợp với anh đâu.
Dùng khổ nhục kế, càng không có hiệu quả.
Bằng chứng là cả 3 tháng nay anh vẫn chưa vào được tới giường.Cách cuối cùng.Các bạn tò mò.
Xin lỗi, anh không thể nói.
Anh còn phải đi dụ dỗ vợ yêu đây.Nhưng thôi bí mật sẽ được bật mí ngay đây thôi.* * *Lần này sao lâu rồi vẫn chưa thấy ba ba bị đá ra khỏi cửa ta?Bảo bảo đi tới trước cửa phòng.
Ghé tai vào nghe thì chỉ nghe được tiếng rên rỉ và tiếng thở dốc không ngừng.

(ngại ngùng)* * *Anh leo cửa sổ vào phòng ngủ.
Có tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Chắc em ấy đang tắm.
Bấm cửa phòng lại đề phòng thằng con trai làm hư chuyện.Cởi áo quần bò lên giường.Em đi từ phòng tắm ra đã bị anh ôm quăng lên giường.Chiếc khăn tắm bị vứt đi.
Cả phòng ngập trong sắc cấm.Lưu manh kế! (thành công)* * *Một tiếng hét chói tai từ phòng tắm phát ra:- Lưu Quang, anh đi chết đi.
Tôi không đẻ nữa!* * *Lần đầu được làm ba ba, à không, lần thứ 2 được làm ba ba.* * *Khi bảo bảo có em gái là bối bối.Bế em trên tay bảo bảo nói với mẹ:- Mẹ ơi! Sao bối bối không đẹp trai giống con vậy mẹ?Cả nhà đang ăn cơm phun hết ra.Ba ba mới nghiêm túc dạy bảo:- Em gái thì phải đẹp gái chứ sao con lại nói em con không đẹp trai.Bảo bảo vẫn không phục.
Cậu muốn có em trai.Cậu chạy tới lắc tay mẹ.
Cậu nũng nịu nói:- Mẹ con muốn có em trai.Tuyết Linh đang chuẩn bị nói thì anh xen vào:- Con muốn có em trai cầu xin mẹ chi bằng xin ta.Bảo bảo lại chạy tới ba ba lắc lắc:- Ba ba có thể sinh em trai cho con hả? Vậy ba ba sinh cho con một em trai đẹp trai như con được không? Đi mà ba ba.Anh liếc nhìn Linh.
Em ấy trừng mắt nhìn anh.Cả hai người mặt đều hắc tuyết với mất độ tự kỷ của cậu con trai.- Được.
Anh hùng hồn tuyên bố- Ồ yeah! Ba ba muôn năm.Kết quả hôm đó, anh đứng nhìn cánh cửa đóng sầm lại không nhúc nhích.Bảo bảo đứng cười tinh ranh.

Đáng đời ba ba không chịu mua đồ chơi cho con.
Haha.Tội nghiệp anh kêu trời trời không thấu.
Kêu đất không thưa.
Anh lại làm bạn với ghế sô pha nữa rồi.[/BOOK]


.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,943
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: 41: Ôsin Ấm Giường





[BOOK]Từ khi phát hiện anh trọng sinh giống như em thì mọi tức giận trong em bộc phát.Đầu tiên, chia giường ngủ vì tôi ngại anh bẩn mắt.
Mọi công việc nhà đều do anh làm.
Chưa kể, anh còn phải chăm sóc bảo bảo.Anh không biết khi nào bảo bối nhà anh mới cho anh về phòng làm ấm giường.Sau 3 tháng siêng năng làm việc nhà, chăm bảo bảo nên cuối cùng anh cũng được miễn xá cấm túc và được tiếp tục làm ấm giường.Để làm mềm lòng vợ, anh phải mua chuộc bảo bảo nhà anh bằng một đống đồ chơi.
Hết gần một tháng lương của anh.
Anh sắp hút không khí mà sống.Đúng là có bảo bảo dụ dỗ nên vợ anh mới nhanh chóng mềm lòng chứ với cái tính thù dai của em ấy thì chắc anh phải cô đơn lẻ bóng vài năm rồi.Tôi mặt dày đi tìm bảo bảo:- Con trai giúp ba lần này đi.Bảo bảo lắc đầu- Con trai ngoan khuyên mẹ cho ba vào phòng.
Ba sẽ mua cho con một chiếc xe mới ra super car nhé!Bảo bảo vẫn không thèm để ý tới người ba ba tội nghiệp này.- Con thích đồ chơi ba ba mua hết.Lúc này, bảo bảo mới gật đầu.
Chạy nhanh đi tìm mẹ xin cho ba ba.- Mẹ cho ba ba vào phòng đi.

Con thấy ba ba tội nghiệp lắm.
Mùa này ngủ ngoài sô pha lạnh lắm..Sau một hồi năn nỉ gãy cả lưỡi, mẹ mới chịu cho ba ba vào phòng.
Còn có bị đá ra ngoài hay không thì còn tùy thuộc vào vận may của ba ba thôi.* * *Tuyết Linh: Anh nói ai thù dai?Lưu Quang: .Tuyết Linh: Bảo bảo qua phòng mẹ ngủ.Lưu quang: Khóc không ra nước mắtTác giả đã cố gắng hết sức.* * *Không chỉ thế, em còn đưa cả bảo bảo về nhà ba mẹ mình.
Để trốn anh.* * *Anh còn nhớ cú đấm như trời giáng của thằng bạn thân khi biết anh đã ăn sạch em.Chưa kể, khi phát hiện em có thai mọi người đều oán trách anh.May mắn với sự mặt dày mày dạn chịu trách nhiệm của anh mọi người đều phải bó tay.Anh đã chuẩn bị sẵn nhẫn kim cương, hoa và nến cho màn tỏ tình hoành tráng thì bị nguyên cáo nước lạnh tạt vào mặt.
Vẫn câu nói đó em lạnh lùng nói:- Lưu Quang, anh đi chết đi.* * *Lần thứ n anh bị đuổi ra khỏi phòng.
Thằng con trai anh vẫn đứng đó cười cợt anh.
Thật mất mặt nhưng vì vợ yêu anh lại tiếp tục mặt dày tìm cách chui vào phòng làm ấm giường.Sau n lần bị đuổi ra khỏi phòng anh quyết tâm lần này sẽ không bị đuổi ra nữa.
Dùng mỹ nam kế, xin lỗi cách này không hiệu quả.
Dùng ôn nhu kế, cái này không hợp với anh đâu.
Dùng khổ nhục kế, càng không có hiệu quả.
Bằng chứng là cả 3 tháng nay anh vẫn chưa vào được tới giường.Cách cuối cùng.Các bạn tò mò.
Xin lỗi, anh không thể nói.
Anh còn phải đi dụ dỗ vợ yêu đây.Nhưng thôi bí mật sẽ được bật mí ngay đây thôi.* * *Lần này sao lâu rồi vẫn chưa thấy ba ba bị đá ra khỏi cửa ta?Bảo bảo đi tới trước cửa phòng.
Ghé tai vào nghe thì chỉ nghe được tiếng rên rỉ và tiếng thở dốc không ngừng.

(ngại ngùng)* * *Anh leo cửa sổ vào phòng ngủ.
Có tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Chắc em ấy đang tắm.
Bấm cửa phòng lại đề phòng thằng con trai làm hư chuyện.Cởi áo quần bò lên giường.Em đi từ phòng tắm ra đã bị anh ôm quăng lên giường.Chiếc khăn tắm bị vứt đi.
Cả phòng ngập trong sắc cấm.Lưu manh kế! (thành công)* * *Một tiếng hét chói tai từ phòng tắm phát ra:- Lưu Quang, anh đi chết đi.
Tôi không đẻ nữa!* * *Lần đầu được làm ba ba, à không, lần thứ 2 được làm ba ba.* * *Khi bảo bảo có em gái là bối bối.Bế em trên tay bảo bảo nói với mẹ:- Mẹ ơi! Sao bối bối không đẹp trai giống con vậy mẹ?Cả nhà đang ăn cơm phun hết ra.Ba ba mới nghiêm túc dạy bảo:- Em gái thì phải đẹp gái chứ sao con lại nói em con không đẹp trai.Bảo bảo vẫn không phục.
Cậu muốn có em trai.Cậu chạy tới lắc tay mẹ.
Cậu nũng nịu nói:- Mẹ con muốn có em trai.Tuyết Linh đang chuẩn bị nói thì anh xen vào:- Con muốn có em trai cầu xin mẹ chi bằng xin ta.Bảo bảo lại chạy tới ba ba lắc lắc:- Ba ba có thể sinh em trai cho con hả? Vậy ba ba sinh cho con một em trai đẹp trai như con được không? Đi mà ba ba.Anh liếc nhìn Linh.
Em ấy trừng mắt nhìn anh.Cả hai người mặt đều hắc tuyết với mất độ tự kỷ của cậu con trai.- Được.
Anh hùng hồn tuyên bố- Ồ yeah! Ba ba muôn năm.Kết quả hôm đó, anh đứng nhìn cánh cửa đóng sầm lại không nhúc nhích.Bảo bảo đứng cười tinh ranh.

Đáng đời ba ba không chịu mua đồ chơi cho con.
Haha.Tội nghiệp anh kêu trời trời không thấu.
Kêu đất không thưa.
Anh lại làm bạn với ghế sô pha nữa rồi.[/BOOK]


.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,943
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: 42: Ngoại Truyện - Nhạc Lưu Quang





[BOOK]Nhớ lại quá khứ!Ghen tập 1:Một tiếng hét như sư tử Hà Đông:- Nhạc Lưu Quanggggggggg, anh đang cầm tay ai thế?Anh giật mình vội bỏ tay của cô gái ra:- Đâu có đâu.
Gương mặt vô tội.Tôi quay lưng bỏ đi.
Anh chạy theo:- Cô ta té, anh chỉ đỡ thôi mà.Gương mặt ngây thơ vô số tội.Một cái đuôi bám theo.
Anh năn nỉ:- Thật mà, tin anh đi.Tôi vẫn ngó lơ:- Tôi không biết anh, anh đi ra đi.Cái đuôi vẫn đi theo:- Lần sau, anh thề thấy ai té cũng không đỡ.* * *Ghen tập 2:Tại hồ bơi ngoài trời:Em ấy đằng đằng sát khí:- Em sao thế?- Anh mới vừa ôm ai?- Anh không biết cô ta nha.Gương mặt anh ta đắc ý.- Được, anh giỏi lắm.Tôi nhấc điện thoại lên:- Alo, tối nay đi chơi không anh? Hôm trước anh mời em đi chơi mà em bận quá! Xin lỗi anh nha.
Giờ em rảnh rồi nè! Mình đi chơi nha.Ai kia đang tức ói máu.Tôi tắt điện thoại, chiến thắng chào anh đi.- Em ơi, cô ta không biết bơi.
Anh chỉ dạy cô ta bơi thôi! Em ơiiiiiiii..
đừng đi mà.* * *Ghen tập 3:Nhìn tấm hình cô bạn thân vừa đưa.
Tôi chỉ muốn cầm dao chém hắn:- Anh có ba phút giải thích!Anh đưa tay lên trời thề thốt:- Anh thề với trời.
Cô ấy chỉ là bạn cũ cùng lớp.Tôi chỉ tiếp tấm thứ hai:- Còn cô này nữa!Anh cười tươi như hoa:- Người này thích anh họ của em nha.
Không phải thích anh nha.Thằng anh họ của em xông ra:- Oan quá nha, rõ ràng nó nói với tao nói thích mày nha.- Giỏi cho anh Nhạc Lưu Quang, từ nay tôi không bao giờ tin một lời nào của anh nói nữa.
Anh đi chết đi.- Anh thề với trời, nếu anh nói dối, em ra đường xe tông chết.- Tại sao anh nói dối mà tôi ra đường xe tông chết? Anh ăn gì mà khôn dữ vậy hả?- Anh sợ anh chết nhiều người chết theo.
Haha.Dao bay đến.- Anh im đi.* * *Hôm đó, anh và tôi cãi nhau.
Tôi giận đỗ bỏ đi.

Tôi không tập trung nhìn đường.
Dù có một chiếc xe đang lao tới.
Tôi chỉ thấy ánh sáng của đèn xe chiếu thẳng vào mắt mình:- Chẳng lẽ, tôi phải chết lần hai sao trời?Một vòng tay ấm áp ôm lấy tôi, theo quán tính anh và tôi lăn lộn dưới lề đường.Tôi thở phào nhẹ nhõm:- Xém tí là chết rồi.Anh giận dữ hét lên:- Em điên rồi sao? Qua đường phải nhìn đường chứ!Lần đầu tiên, tôi thấy anh tức giận như thế.
Tôi vừa vui vừa buồn.
Nếu trước đây cũng có anh thì tôi đâu phải chết.Nước mắt tôi ướt khoé mi.
Nhỏ giọt trên chiếc áo đã xây xát của anh.Anh ôm tôi vào lòng:- Không sao? Ổn rồi.
Anh không có la em nha.
Là lỗi tại anh.
Tất cả tại anh.
Em đừng có khóc nữa.
Anh muốn khóc theo rồi.Anh nhìn thấy em qua đường.
Em đi như người vô hồn.
Ngay cả xe đang tới gần em cũng không biết.
Nhịp tim anh như ngừng đập.
Anh biết nếu mất em lần nữa.
Anh cũng không thể sống nổi.
Tim anh đau đớn.Anh lao nhanh đến.Anh yêu em! Đừng bỏ anh lại thế gian này.
Anh cũng cô đơn lắm.Khi nhìn thấy em còn đang thở nhẹ trong lòng anh, anh nghĩ ông trời thật vẫn còn thương yêu anh lắm.
Em vốn hay mít ướt.
Nhưng chưa bao giờ, em ngồi giữa lề đường khóc thảm thương như thế.Có một lần anh hỏi:- Tại sao em muốn khóc lại không chịu khóc? Khóc ra cho thoải mái đi.Em bảo:- Em sợ mất hình tượng đẹp nha.Anh thật không hiểu được em.
Người khác có thể vô tư khóc.
Chỉ có em, đêm về ôm gối khóc thầm.Anh chỉ muốn ôm em mãi thôi.
Không muốn em rời xa anh một tí nào hết.Em nhìn thấy áo anh dính máu.

Máu ngày càng lan rộng ra.
Các vết thương xây xát bắt đầu chảy máu.
Anh không nghe thấy tiếng em khóc nữa.
Anh ngước lên thấy đôi mắt đỏ hoe của em đang mở to.
Anh biết anh rất sợ máu.
Em từng bảo:- Em thấy máu là xỉu.Em không nói tiếng nào hết.
Như một khúc gỗ bất động.Anh không hề rên rỉ hay nói:- Anh rất đau.Anh cố gắng cười.
Bởi anh biết em sẽ lo lắng lắm.Anh bảo:- Chỉ là vết thương ngoài da thôi.
Da thịt anh dày lắm.
Chút vết thương này có là gì.- Em đưa anh đi bệnh viện.- Không cần đâu, anh về nhà băng bó là được rồi.Em nắm lấy tay của anh kéo anh đi về đến nhà em.
Bởi em là cô gái rất vụng về và hậu đậu thường xuyên bị thương nên lúc nào cũng có các đồ sơ cứu.Nhìn em xử lý các vết thương nhanh chóng và gọn lẹ.Anh cảm thấy trái tim đập rộn ràng.Anh muốn hôn em.
Anh rất muốn em thuộc về anh.
Chỉ riêng mình anh mà thôi.Anh sẽ dành cả cuộc đời để bảo vệ và yêu thương em.Anh không bao giờ làm em tổn thương hay khóc thêm lần nào nữa.
Anh không muốn tự dối lòng nữa.
Anh yêu em nhất trên đời này.
Anh muốn em biết.

Không ai có thể so sánh với em.
Em là em mà thôi.
Tình yêu của anh.[/BOOK]Ký ức của Hoa ĐàoTác phẩm : Ký Ức của hoa Đào ( Hệ Liệt 6 ) Tác giả : Ma nữ Mary Thể loại : ngôn tình - BE, sủng và ngọt, nam chính ôn nhu, nữ chính bá đạo.Nhân vật : Nữ chính : Hạ Tuyết Băng.
Nam chính : Dương Minh Phúc.
Giới thiệu : Bạn của em nói chuyện tình của em như một cuốn phim dài tập.
Em thì nghĩ bộ phim này có vẻ giống tình cảm Hàn quốc.
Không có thật.
Nếu là một cuốn sách tiểu thuyết tình cảm thì em muốn có một cái kết đẹp.



.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,943
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: 43: Hồi Ức





[BOOK]Cuộc sống của em là một cuốn sách.
Viết về tình yêu.
Lúc thì nhẹ nhàng lại có lúc cuồng nhiệt.
Đôi khi, yên ắng như mặt hồ.
Và có khi cuồn cuộn như sóng biển.
Em dùng cả thành xuân để yêu.
Mà tình yêu thì ai cũng muốn thử yêu ít nhất một lần trong đời.
Có người hạnh phúc rồi có người lại đau khổ.Từ khi 14 tuổi có nhận thức rất ít về tình yêu, tình bạn và tình thân.
Những người em yêu thương viết không quá 21 dòng của một quyển vở.
Bởi vì em luôn sống khép kín.
Em có thể nhớ hết tất cả mặt của mỗi người em đã gặp qua, nhớ ngày sinh và cả sở thích của họ.
Thậm chí, họ cũng không biết em là ai.
Em có thể gọi tên chính xác của một người cách đây 20 năm.
Em có thể nhớ đến tên của rất nhiều người bạn của bạn em hay một người lạ mà em nghe thấy tên của họ.Nhưng trong trái tim của em chỉ nhớ đến không quá 20 người kể cả người thân, bạn bè và người yêu.
Ngoại trừ 20 người đó thì không ai có thể khiến em khóc hay đau lòng.Những người làm em buồn thuộc về một danh sách đen.
Trong danh sách đen đó có anh.Trang mở đầu nói về tuổi thơ của em:Trước năm 14 tuổi, em là một cô gái hoang dã, gầy còm và xấu xí.
Đi đến đâu cũng bị cười chê.”Tại sao lại nói em hoang dại? Vì em sống trong rừng nhiều hơn bên ngoài thành phố nên bạn bè rất ít.Bước sang một trang mới về tình cảm:Năm 14 tuổi, em được một người bạn tỏ tình.
Em từ chối suốt ba năm cuối cùng bạn ấy mới chịu từ bỏ.
Em rất là thiếu hiểu biết nên lời nói và hành động rất khắt khe và tàn nhẫn.
Vô tình làm tổn thương người ta.

Đến bây giờ nhớ lại em vẫn thấy áy náy.”15 tuổi, em lại được tỏ tình và em cũng lại tổn thương một người.
Em không biết thế nào là yêu.Chỉ đơn giản không thích nên không muốn người ta hy vọng.16 tuổi, em mới biết thế nào là thích.
Em có một người bạn gái thân từ mẫu giáo đến bây giờ.
Em chủ động tỏ tình lần đầu tiên.
Người đó đồng ý.
Nhưng bạn gái của em lại thích người đó.
Gia đình khuyên em nên chú tâm vào học tập.
Khi bị phản bội thì em được bài học là không nên quá tin vào người khác.
Em buông tay.Năm 17 tuổi, có lẽ là cái tuổi mà người ta nói đẹp nhất.
Em cũng chỉ là một cô gái chưa hiểu chuyện mà thôi! Vẫn với cá tính kiêu ngạo và lạnh lùng.
Em thẳng thắn từ chối tất cả những lời tỏ tình.
Mọi người luôn nói em độc ác.Sau đó, em đã hoàn toàn thay đổi trở nên xinh hơn, nữ tính hơn.Người ta bảo "chạy tình thì tình theo".
Có lẽ, là đúng với em.
Lần đầu tiên, em hiểu thế nào là yêu.
Dù thế, em vẫn luôn dùng lý trí quyết định tất cả.
Em sẵn sàng làm tổn thương bất cứ người nào.
Dứt khoát cắt đứt hy vọng của ai yêu thích em.
Lần này, em sai rồi.
Em làm tổn thương người ta mà tim em đau.
Em phải mất ba năm đến không yêu người đó nữa.Bạn em bảo em có số đào hoa.Trong ba năm cố gắng hết yêu một người đều nhờ vào một người.
Người đó là một người bạn.
Từ bạn mới sang yêu.
Nhờ có người đó bên cạnh, yêu thương và động viên nên em mới vượt qua được giai đoạn khó khăn đó.
Em cũng không hề nghĩ sẽ yêu người đó.
Người đó đã hứa bảo vệ em.
Nhưng không thể làm được.
Em cứ mãi đi tìm cái gọi là tình yêu.
Em tìm không thấy.
Bởi không có sự rung động.Lần cuối, em hứa mình sẽ không được khóc nữa.
Đến khi gặp được anh.
Ở trong vòng tay của anh.
Em mới hiểu được cái cảm giác được yêu thương và chăm sóc.Bạn của em nói chuyện tình của em như một cuốn phim dài tập.
Em thì nghĩ bộ phim này có vẻ giống tình cảm Hàn Quốc không có thật.Nếu là một cuốn sách em muốn một cái kết đẹp.Rất đáng buồn, tình cảm không phải như mình mong muốn.
Để có một cái kết đẹp em phải thay đổi bản thân nhưng em chắc chắn em làm không được.Em muốn về với gia đình.
Em muốn có nhiều thời gian bên cạnh ba mẹ của em hơn.
Em lựa chọn ra đi.

Em từng nghĩ quá tam ba bận.
Em muốn một cái kết.
Em muốn dừng lại.
Em không nghĩ mình yêu ai nữa.
Em chỉ cần một người anh trai thôi.
Sóng gió lại đến với cuộc sống của em.Năm 21, từ bỏ giấc mơ "tự do" của mình em trở về tìm lại gia đình của mình.
Có lẽ, năm đó là quyết định khó khăn nhất mà em phải đưa ra.
Em sợ yêu xa.
Em sợ lòng người sẽ thay đổi.
Cả cuộc đời em trải dài những tháng ngày chờ đợi.
Nên đối với em chờ đợi là đau khổ.
Em sống trong bối rối.
Rất nhiều sự do dự khiến nhiều người cùng tổn thương.
Bởi vì em nên người đó mới bị thương.
Em lựa chọn ở bên người mà em cũng chưa từng dám nghĩ đến.
Thật sự, em chưa từng nghỉ ngơi.
Rồi người ấy muốn đi.
Em để cho đi.Trước đây, em muốn ra nước ngoài nhưng mẹ em không đồng ý.
Lần đầu tiên trong đời, mẹ em bảo em hãy đi đi.
Em cũng đã mệt lắm rồi.
Em thấy mình chẳng hiểu được cái gì là tình yêu nữa rồi.
Thậm chí, có người vì em mà muốn chết.
Em thấy mình không xứng đáng để được đồng cảm.
Em chọn một cái kết thúc.
Dù cho mọi người ngăn cản.
Không ủng hộ và không tán thành.

Em sống không muốn có lỗi với ai.
Không muốn tổn thương ai.
Nhưng những gì em nói và làm đã và đang tổn thương đến nhiều người.
Và chính em cũng đau khổ.
Một lần yêu chính bản thân em.
Vì mọi người cũng như vì chính em.Cuốn sách mang tên tình yêu cũng có cái kết thúc.
Dù không hẳn là kết đẹp.
Mọi thứ em nói em phải làm được.
Em không oán trách ai và cũng không hận ai.
Em sống mỗi ngày đều quên đi một vài chuyện một vài người.
Em không biết tương lai như thế nào.
Em chỉ mong mọi người đều vui vẻ!T/ g: Viết chương này trước để các bạn có thể hiểu được xuyên suốt ký ức của nữ chính và cũng có thể chuẩn bị tâm lý, kết thúc BE.
Nếu muốn tìm hiểu các mối tình của nữ chính mình sẽ để lại link cho các bạn trong bốn bài viết khác.
Kể về các mối tình của nữ chính.
Mình thấy nữ chính khá lăng nhăng - ai đồng ý với mình thì like hoặc bình luận cho mình nha.



.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,943
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: 44: Thanh Xuân





[BOOK]Em có thể hoạt bát, vui vẻ và bướng bỉnh.
Có thể buồn, khóc và đau.
Đặc biệt là lười.
Có thể nói là một con người không có tính cách xác định chăng.
Em yêu thích màu trắng nhưng luôn chọn màu đen.
Có thể tự đày đọa trong im lặng.
Em không cần tiền không có nghĩa em sẽ không sợ hãi cảm giác khi đói trong túi không có một xu nào.
Em đã từng nghĩ tình cảm là vô giá, là vĩnh cửu, Là duy nhất, là sinh tử có nhau.
Đôi khi, em rất vô tư nghĩ rằng ai đó yêu mình có thể vì mình mà làm được tất cả mọi thứ.
Nhưng khi một người dạy em hãy đặt mình vào vị trí của người ta mà nghĩ.
Liệu mình có làm được điều đó hay không?Câu trả lời là không.Thế em có quyền gì hỏi họ phải như thế này như thế kia.
Em có thể viết một bài văn không điểm và cũng có thể viết bài văn mười điểm.

Em có thể chấp nhận tính xấu của mọi người nhưng chẳng dám chấp nhận người ta nói mình không tốt.
Có vô số mâu thuẫn luôn trong não của em.
Nó hoạt động không ngừng.
Em chỉ sợ mình có những suy nghĩ khác với người bình thường.Ba năm trước, Em nằm suy nghĩ:- Mục tiêu của cuộc đời của mình là gì?Một nơi xa lạ, trong căn phòng đó em lại nghĩ:- Em cần điều gì?Em vừa phân vân có nên ở lại hay quay về nhà.
Ở lại em có tự do, có người em thương.
Quay về em có một nơi an toàn và ấm áp.
Giữa phố đông người em cảm thấy cô đơn.
Bao nhiêu yêu thương cũng không đủ lấp đầy khoảng trống.
Em có vấn vương có tiếc nuối chứ.
Nhưng em vẫn chọn gia đình.
Em muốn gần ba mẹ.
Muốn khi em bệnh mở mắt ra đó là nhà.
Bấy nhiêu thôi.Bởi vì em nhận mình đã thất bại và thua cuộc rồi.
Không thể mang trên mặt gương mặt vui vẻ được nữa.
Em có nhiều người thương.
Nhưng liệu rằng ai đó đủ khả năng đáp ứng đòi hỏi vô lý của em.Cũng như ai đó từng nói.
Không ai có thể bên cạnh mọi lúc khi bạn cần.
Đúng là vậy, ai sẽ bên cạnh em lúc em cần? Lúc em cần họ đang đi kiếm tiền mưu toàn cho cuộc sống và trên bàn nhậu với bạn bè.Còn em sao? Em có một núi tiền với sự cô đơn.
Nhiều khi em muốn hỏi:- Anh ơi có thể bán một ngày làm việc để chỉ ngồi bên em hay không?Nhưng em không dám hỏi bởi ai cũng có trách nhiệm của họ.
Có sở thích riêng của họ.
Còn em không là gì cả.
Em đã chờ đợi thanh xuân qua đi.

Nên em chỉ muốn được sống một lần để không phải chờ đợi ai nữa.* * *Bắt đầu từ ngày tôi đi học anh văn.
Bước vào lớp nhìn cả lớp đều nhìn tôi.
Bởi vì chỉ có duy nhất em là con gái.
(trời, bước vào là muốn xỉu luôn)Cũng tại vì muốn học nhanh hơn nên tôi mới đăng ký khác lớp với các bạn của mình.
Giờ nhìn lớp toàn con trai.
Tôi có hơi hối hận vì đã đăng ký lớp này.
Nhưng giờ hối hận thật quá muộn màng vì nếu đợi lớp khác mở ra sẽ rất lâu.
Tôi muốn hoàn thành xong chương trình một cách nhanh nhất.Tôi lấy hết dũng khí bước vào.
Trong lòng cầu nguyện hôm nay sẽ không có chuyện bất ngờ gì nữa.
(tim muốn bay ra khỏi lòng ngực).
Thật may là tôi không bị bệnh tim.
Vì có thể tôi phải vào phòng y tế rồi.Sau khi giới thiệu về bản thân, tôi nhìn quanh lớp hy vọng vẫn còn một chỗ cho tôi.
Bởi mắt tôi bị cận nên tôi không thể ngồi cuối lớp.
Vì có thể tôi sẽ không nhìn thấy chữ được chạy trên máy tính.Lại một hồi phong ba khi các bạn trai đang thảo luận về tôi.Cuối cùng, tôi mới phát hiện một chỗ trống.
Tôi đi tới và định ngồi xuống.
Người đó nói:- Xin lỗi, chỗ này có người ngồi rồi.Nói thật, lần đầu tiên tôi cũng không có ấn tượng gì về anh.Tôi chỉ lo kiếm chỗ ngồi xuống để không phải làm tâm điểm của mọi người nữa.Thấy tôi cứ đứng mãi.

Anh mới lịch sự mời tôi ngồi:- Bạn ngồi đi, tí nữa để bạn mình ngồi chỗ khác cũng được.Tôi nghe xong mừng muốn chết luôn.
Tôi vội vàng ngồi xuống.
Lúc đó, tôi không quá để ý đến người ngồi bên cạnh.
Lớp rất đông nên vô tình tay tôi hay va chạm vào người của anh.Nhìn cô bạn kế bên đang loay hoay lấy sách vở từ chiếc cặp màu hồng phấn.
Anh cũng không muốn biết thêm gì nữa.
Nhưng làn da mềm mại của cánh tay cô ấy cứ như cố ý khiêu khích anh.
Làm anh không thể rời đôi mắt khỏi người của em.Tiếng chuông báo hiệu đến giờ học vang lên, thằng bạn anh chạy vội vào húc vào tay của anh:- Tao đã bảo mày để chỗ cho tao rồi mà.
Sao mày không chịu để cho tao vậy?Anh vội nói:- Bạn đó không có chỗ ngồi, thôi hôm nay mày chịu khó ngồi sau đi.[/BOOK]


.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,943
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: 45: Ấn Tượng Đầu Tiên





[BOOK]Tôi cũng nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người họ.
Tôi nghĩ ngày mai tôi lại phải đi kiếm chỗ khác ngồi rồi.* * *Em mệt mỏi quá! Chẳng thể dựa vào ai?* * *Tôi lại tiếp tục nghe thấy họ nói chuyện vì tôi ngồi sát bên họ mà.
Một người bên cạnh, một người sau lưng thiệt nhức cả đầu.Nghe người bạn anh trêu anh:- À, thì ra mày dại gái nha.
Được lắm.Giờ ra chơi, tôi thấy nhột nhột vì có ai đó đang dùng cái gì đó chọt chọt vào lưng của tôi.
Tôi quay đầu lại thì một bạn hỏi tôi:- Bạn tên gì ấy?- Không có tên.
Tôi ghét nhất người khác chạm vào người của tôi.- Bạn gì đó ở bạn học lớp nào thế?Tôi im lặng.- Đồng phục này chắc bên lớp thiết kế đúng không?Tôi vẫn không muốn trả lời.Người ta bảo con gái thường hay làm giá.
Không phải nha.
Tôi chỉ không muốn nói chuyện với người lạ thôi.* * *Hôm sau, tôi quên mất mình có lớp học.
Khi chạy vội vào lớp thì trễ mất rồi.
Cả lớp ngồi đầy luôn.May mắn thay, một bạn nhích sang bên cạnh để lại một chỗ trong nhỏ xíu.
May là tôi gầy gầy.

Vừa có thể ngồi vừa.
Với thân hình của các bạn nam lớp này, tôi e là nó không vừa.Tôi quay sang bên cạnh thì thấy bạn ấy đang cười rất thân thiện, tôi mới nói:- Cám ơn bạn nha!Tôi đang học lại có một bạn chọc chọc sau lưng của tôi.
Tôi bực mình quay người lại định chửi thì thấy đúng là cái người ngày hôm qua đã chọt tôi.Đi học đúng là tra tấn khi có một người ngồi sau lưng lải nhải hỏi đủ thứ.
Phiền muốn chết được.Đến ngày thứ ba thật sự tôi không muốn đi học tí nào hết.
Nhưng học lại phải đăng ký lại chưa kể phải đóng tiền lần hai và đợi mở lớp mới.
Với một người khá lười biếng như tôi thì đương nhiên sẽ chọn phương án đơn giản và tiết kiệm nhất.Thế là tôi lê lết cái thân đi đến lớp.
Do cứ đắn đo có nên đi hay không và hậu quả là tôi lại đi trễ.
Những ai đi trễ bị cô giáo điểm danh sẽ bị phạt lau bảng.
Eo ôi.
Cả lớp toàn con trai mà phải đứng quay lưng đưa cái mông lắc qua lắc lại.
Nghĩ thôi tôi cũng muốn độn thổ xuống đất rồi.
Đang đau đầu vì phải đi lau bảng thì hai người chạy vào lớp một trước một sau.
Thế là người cuối cùng phải lau bảng thay tôi.Thật là may mắn quá đi.Mãi về sau tôi mới biết là vì nhà anh rất xa nên anh cũng hay đi học trễ.
Chưa kể, anh phải đi rước thằng bạn thân chí cốt của mình.
Anh vào sau cùng là do anh phải đi gửi xe nữa.
Đúng là số đen như than.Lúc đó, tôi còn cảm thán mấy câu.
Cám ơn trời! Không thì tôi xấu hổ chết mất.Tôi bước xuống chỗ mà hai ngày nay đã bị tôi chiếm.
Yên lặng ngồi thầm cầu nguyện đừng ai để ý đến tôi.Lần thứ ba, tôi bị chọt chọt.
Nói thiệt, máu tôi muốn sôi lên muốn lột da cái người mặt dày như tấm thớt ấy.

Thiện tai thiên tai.
Con tu mà sao quỷ nó cứ ám con hoài vậy.Tôi bực mình, trừng cặp mắt quay lại nhìn và hỏi:- Muốn cái gì?- Vô danh, bạn tên gì vậy?- Tên Băng Băng đã được chưa, bạn đừng làm phiền nữa để tôi còn phải tập trung học.
Thế là một ngày tôi được yêu tĩnh lỗ tai.
Phải thắp nhang cảm ơn trời đất đã phù hộ cho tôi không nổi khùng lên đánh người.Thấy tôi sắp nổi điên người bên cạnh tôi mới nhắc nhở người sau lưng tôi im lặng.Trước khi về, một người nhét vào tay tôi một mảng giấy.
Tôi liền vứt vào trong cái cặp hồng phấn xinh xinh của mình.Về đến phòng, khi soạn sách vở tôi thấy một tờ giấy rơi xuống đất.
Mở ra đọc:- Xin chào, mình tên Nam.
Đây là số điện thoại xxxxxxxx của mình.
Thật xin lỗi vì đã làm bạn giận.
Mình có thể làm bạn được không?Tôi gấp tờ giấy lại và vứt vào ngăn kéo.
Thật là phiền phức.* * *Một hôm tôi bị cô giáo hỏi bài.
Mà môn này là môn mà tôi dở tệ nhất luôn.
Đang không biết làm sao thì một mảnh giấy nhỏ được đưa tới.
Nó có câu trả lời.
Không biết đúng hay sai, tôi cũng nhắm mắt đọc đại thôi.

May mà cô giáo cho qua cửa.
Nhìn nét chữ xiêu vẹo này thì tôi liền biết là ai liền.* * *Lần thứ hai qua cửa này, tôi nghĩ kết bạn với Nam cũng không có chuyện gì xấu xảy ra.Ác cảm liền biến thành thiện cảm khi chúng tôi nói đến những bộ phim.
Những sở thích chúng tôi hoàn toàn giống nhau.Lúc này, tôi mới để ý đến người bạn của Nam.
Người đó có gương mặt bình thường.
Nhưng lại có đôi mắt biết cười.
Nụ cười thân thiện trên môi.
Người ấy tự giới thiệu:- Mình là tên Minh Phúc, hân hạnh được làm quen.- Mình tên Băng Băng, mình cũng rất vui được làm quen.- Bạn có thể cho mình số điện thoại hay không?- Không được.Nhìn anh lúc đó rất thất vọng.Lúc đó, tôi cũng không muốn nói nhiều với anh.[/BOOK]


.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,943
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: 46: Cuộc Gọi Lạ





[BOOK]Nhờ có hai người bạn mới nên tôi cảm thấy đến lớp không còn khó khăn như tôi đã nghĩ.Các bạn đều giúp đỡ tôi trong học tập.
Mọi người dần quen biết với nhau.
Nên không khí không còn quá khô khan như lúc đầu.
Có lúc, mọi người đều trêu chọc nhau.* * *Tôi nghĩ anh sẽ bỏ cuộc vì tôi đã vạch sẵn ranh giới của mình và anh.Tôi và bạn anh thường xuyên nói chuyện điện thoại mỗi khi tan học.Có hôm anh và bạn anh cùng ghé qua đưa tôi đi học chung.Khi ấy, anh thường tỏ ra vui vẻ nhưng tôi biết anh không vui.
Có lẽ, đó là trực giác của con gái.Trong lớp các bạn nam bắt nạt tôi hai người sẽ đứng ra bảo vệ tôi.Tính của tôi thấy gì không vừa mắt thì sẽ nói.Nhìn thấy đám con trai cùng ăn hiếp một bạn nam có vẻ nhút nhát trong lớp.
Tôi liên xen vào:- Có ngon thì đi bắt nạt mấy người hung dữ ấy.
Làm thế chẳng đáng mặt con trai.Mấy người đó mới chịu buông bạn nam đó ra.Một tên cầm đầu mới tiến lại chỗ tôi và hét:- Mày ngon, dám xen vào việc của ông mày.Anh nháy mắt bảo tôi im lặng bởi anh biết mấy người này cũng không phải dạng vừa.Tôi lúc đó không suy nghĩ nhiều nổi máu bao đồng lên.
Đã lỡ thì cho loét luôn.
Coi họ dám làm gì tôi.Chuông báo vào lớp.Tên cầm đầu chỉ mặt tôi:- Mày hên đó, mày cứ chờ đó.Anh mới lên tiếng:- Bọn mày cũng vừa vừa thôi đừng quá đáng.Tưởng sẽ xong chuyện nhưng ra về thì anh bảo tôi đi đi sau lưng anh.
Đằng trước đã bị bọn nó chặn lại.Anh dẹp đường cho tôi đi qua.
Đợi tôi bước xuống cầu thang.
Anh bảo:- Em cứ về trước.

Mọi chuyện ở đây có anh lo.Lúc đó, người rất đông họ bao vây lấy tôi.
Tôi khá sợ hãi.
Chỉ có anh và bạn anh dám đứng ra giúp tôi.Hôm sau, tôi có nghe mọi người nói.
Khi tôi về anh và bạn anh đã đánh nhau với đám người đó.
Cảnh cáo họ không được bắt nạt tôi nữa.Cuộc sống của tôi trở lại thật bình thường.Tôi nghĩ tốt nhất sau này tôi không nên xen vào chuyện của người khác vì nếu không có anh và bạn anh thì không biết tôi sẽ gặp chuyện gì.
Nhưng chắc chắn sẽ rất thảm.* * *Tôi nhận được một số lạ gọi đến.
Bắt máy tôi mới biết là anh.
Anh hỏi:- Em không sao chứ?- Em không sao đâu.
Thật ra là có sao đó.
Bị vây đánh mà sao không sợ cho được.Tôi hỏi anh:- Làm sao anh có số của em?- Anh xin của Nam.
Tại vì em không chịu cho anh.
Anh oán trách.Tôi nghĩ bên đầu dây kia có khi nào anh đang tức giận.Có một hôm anh bị bắt đứng lên trả lời câu hỏi, câu hỏi này rất khó.
Anh lại khá giỏi trong môn này.
Anh không trả lời được thì cả lớp cũng bó tay.Anh nhìn xung quanh tìm sự trợ giúp nhưng đều vô vọng.
Anh nhìn tôi.Tôi khóc không ra nước mắt.
Xin anh đó, tôi bị ngu môn này nha.
Ánh mắt anh đầy oán trách.
Cuối buổi học anh bị phạt phải lau bảng.
Đúng là có số từ khi gặp em ngày nào cũng phải lau bảng.Anh cũng thường xuyên nói chuyện điện thoại với tôi.
Ở thành phố đông người, tôi cảm thấy cô đơn.
Muốn đi tìm một nửa của mình.Hôm nay, lần đầu tiên anh hẹn tôi đến nhà anh chơi.Bởi vì không có xe nên tôi phải bắt xe bus đi.

Đứng dưới hàng bằng lăng rực rỡ một màu tim tím.
Gió lay những cánh hoa nhỏ rơi xuống mặt đất.
Anh không để tôi đợi lâu.
Anh xuất hiện rất đúng giờ.
Tôi tự cho anh một điểm cộng.Nhà anh khác hẳn những ngôi nhà ở thành phố khác.
Anh đưa tôi đi tham quan khắp nơi.
Đi lên sân thượng là nơi anh thường xuyên ngồi đến nói chuyện điện thoại với tôi.
Trước nhà là một vườn hoa lan, hoa giấy..
đủ màu sắc.
Có cả cây lựu, cây na và hàng dừa trước cửa.
Xa xa có một cây mận trái xum xuê.
Không khí ở đây rất trong lành và mát mẻ.Anh dẫn tôi đến một cái sân nơi anh làm việc.
Anh rất giỏi nha.
Vừa đi học vừa làm thêm chưa kể anh con chăm sóc cho một đàn gà con, vịt con.
Chưa, vẫn còn những chú chim bồ câu Pháp trắng tinh xinh đẹp nữa, ngoài ra còn có chim bồ câu to như một con gà, những chú nhím nhỏ xíu xinh xinh, một đàn heo múp míp sạch sẽ.

Tôi không nghĩ giữa thành phố mà nhà anh có thể nuôi quá trời động vật như vậy.
Ngạc nhiên thật.
Không chỉ như vậy, anh còn dẫn tôi đi xem hồ cá ba anh mới làm.
Chúng tôi đi đến cuối khu vườn ở đó có nguyên một vườn ổi rộng bao la.
Nhà anh còn trồng cả rau xanh ngát.
Phải nói thật đứng giữa vườn cây bao la như thế tôi sợ không có anh tôi sẽ đi lạc mất thôi.
Tôi không dám đi ra xa vì tôi sợ những con sâu nhỏ.
Tôi đi theo sau lưng anh đến mỏi cả chân luôn.[/BOOK]


.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,943
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: 47: Hẹn Hò





[BOOK]Có lẽ, tôi ít vận động nên việc đi lại nhiều khiến tôi hơi mệt nhưng rất vui.Tôi thích hoa lá, thích những chú chim mới nở.
Thích khu vườn trái cây.
Tôi thích thiên nhiên trải dài một màu xanh thăm thẳm.Anh để tôi nghỉ ngơi dưới gốc cây mận.
Anh hỏi:- Em có ổn không?Tôi phất tay với anh làm dấu:- Em không sao.Sau một ngày dài, anh đưa tôi về đến tận nhà luôn.Đặt lưng xuống giường, tôi liền thiếp đi.* * *Từ đó, tôi bắt đầu có một sở thích mới đó là ngày ngày đến nhà anh chơi.
Đi dạo trong khu vườn mát mẻ, nhìn ngắm vừa hoa hoa nở.
Nhìn anh lúc đang làm việc.
Mồ hôi ướt cả áo.
Giữa trưa nắng mà anh làm không ngừng nghỉ, tôi lấy một chiếc khăn nhỏ xíu lau mồ hôi cho anh.
Không biết từ lúc nào, giữa tôi và anh khoảng cách không còn xa nữa cứ gần mãi.Nhìn anh làm việc còn tôi ngồi trong bóng mát, anh sợ tôi sẽ bị say nắng.
Không cho tôi đi ra chỗ anh làm việc.
Tôi vẫn cứ lẽo đẽo đi theo anh.

Mặc cho anh la, anh mắng yêu:- Băng Băng em ngồi yên đi, ngoài này nắng lắm.Anh phải chạy đi lấy một chiếc áo khoác, bảo tôi khoác vào vì sợ da tôi sẽ cháy nắng và đen thui như anh.Anh thật biết cách quan tâm người khác.Anh sợ tôi buồn chán nên ra vườn hái trái cây cho tôi ăn, sợ tôi khát lấy nữa cho tôi uống.Vừa làm việc anh vừa để ý và chăm lo cho tôi.Anh luôn nhìn xem tôi làm gì.
Có khi, anh mở những bài hát nhẹ nhàng cho tôi nghe.Giữa thành phố xa lạ, tôi không cảm thấy cô đơn nữa.
Vì mỗi ngày được ở bên cạnh anh.
Mỗi ngày đều rất vui vẻ.
Về đến phòng, tôi vẫn cười vui vẻ.Bạn tôi nói dạo này tôi rất yêu đời, không còn than chán mãi nữa.Nhiều hôm phải đi học không được vào vườn cây chơi, tôi nhớ nó.Anh bảo:- Vậy em có nhớ chủ vườn cây không?Biết anh hay trêu tôi.
Tôi liếc mắt nhìn anh:- Em không nhớ.
Tôi cười thầm trong bụng khi thấy anh xị mặt xuống.Chạy theo anh, tôi cười bảo:- Em nhớ ba của anh làm gì?Anh lại bảo:- Vậy em có nhớ cậu chủ nhỏ không?Đôi lúc, tôi thấy anh thật trẻ con.Tôi không nói đâu.
Để cho anh biết không nên trêu đùa tôi.
Haha.Trưa nắng, ngày ngày anh vẫn phải làm việc.
Có đôi lúc quá nắng mồ hôi ướt đẫm cả áo anh.Anh ngại có mặt tôi nên không dám cởi áo ra.Nhìn tôi cười tít mắt lại.
Anh bảo:- Nhà em đặt sai tên rồi?Tôi thắc mắc anh liền nói:- Em tên Băng Băng nhưng phải đặt em là Mặt trời nhỏ.Anh nói bởi vì em hay cười, mỗi khi cười đều đẹp rực rỡ như ông mặt trời.
Dù làm việc mệt mỏi chỉ cần nhìn thấy em ngồi đó cười với anh thôi.
Anh thấy ngày thật là ngắn.
Công việc không mệt mỏi gì nữa.
Anh chẳng muốn đưa em về nhà.
Muốn bắt em ở lại luôn.
Cứ nhìn anh tiếc nuối mỗi khi tôi đi về.Lòng tôi ngọt như được ăn mật.Hôm nay, tôi không báo trước với anh.Tôi len lén đến nhà anh chơi tạo cho anh một bất ngờ nhỏ.
Đến nơi, tôi thấy anh vừa làm vừa hát.
Giọng anh hát rất hay.
Anh như một chú ong.
Ngày ngày chăm chỉ làm việc.Điều bất ngờ dành cho tôi là anh không mặc áo.

Bởi thời tiết quá nắng nóng.
Tôi nhìn thấy làm da bánh mật của anh, cơ bụng chuẩn 6 múi luôn.
(woa, chảy nước miếng nuốt xuống).Bởi vì hàng ngày anh đều làm việc nên dáng người rất rắn chắc.
Tôi nhìn đến ngẩn ngơ.
Đến khi anh phát hiện trong sân có một người thì đã quá muộn.
Anh bảo:- Nuốt nước miếng của em lại đi.Rồi mặc áo vào, nếu như mắt tôi không nhìn nhầm thì dưới làm da nâu của anh, anh đang đỏ mặt.Anh ngượng ngùng.
Haha.
Thật thú vị.Anh giả vờ giận nói:- Sao hôm nay em không nói trước mà đến rồi.Hại anh mất mặt.
Huhu.Tôi suy nghĩ trong lòng.
Báo trước làm sao có thể thấy được cảnh tượng đẹp như thế trước.
Còn lâu, anh mới để cho tôi thấy dáng người của anh.
Bởi anh rất là bảo thủ.
Hehe.
(T/g: Ta bảo thật người đúng là sắc nữ)- Anh không nói là em không được đến nha.- Anh nói là em phải báo trước.
Để anh còn đi đón em nữa.

Đi xe bus chen lấn rất vất vả.Ôi ngọt trong tim quá! (T/ g: Ta ói).Tôi giả vờ nghiêm giọng:- Vậy không báo là em không được đến sao?Anh xuống nước:- Không, ý anh không phải vậy.Anh sợ tôi giận anh.Tôi được nước lấn tới:- Bữa sau, em không xuống nữa.Anh hoảng lên năn nỉ:- Thôi mà anh biết sai rồi.
Em đừng giận.
Em thích lúc nào tới thì tới.Yêu quá đi! Meo meo.Thích anh nhất luôn.Mỗi khi, cô không đến anh hay làm việc không tập trung.
Anh không biết từ khi nào sự có mặt của em là động lực để anh có thể làm việc.
Chỉ cần em ngồi đó nhìn anh là đủ.
Một ngày, anh không gặp em.
Anh sẽ nhớ.[/BOOK]


.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,943
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: 48: Mộng Đẹp





[BOOK]Giữa tôi và em không được gọi là người yêu.
Bởi vì tôi biết trong trái tim của em.
Còn có một người khác.
Một người đến trước tôi.Tôi ngay ở vạch xuất phát đã thua.
Thế nhưng tôi vẫn không cam lòng.Em từng bảo:- Em rất thương người đó! Bởi vì trước khi gặp anh.
Em rất cô đơn.
Rất thương tâm.
Người đó vẫn ở đó.
Người đó biết trong lòng em có một người.
Nhưng người đó vẫn không bỏ cuộc.
Người đó đã từng ở bên cạnh chăm sóc và thương yêu em.
Lúc đó, nếu không có người đó.
Em thật sự gục ngã.Tôi không hiểu em, em muốn nói gì.
Nhưng tôi cũng hiểu được.
Trong lòng em người đó đã có một vị trí nhất định.
Mà tôi lại không đủ tự tin vào mình.
Tôi không dám nói:- Tôi cũng thích em.

Tôi sẽ bảo vệ và yêu thương em.
Tôi không dám nói.
Tôi sợ em sẽ không để ý đến tôi nữa.Mỗi khi nhắc đến người đó, trong mắt em luôn ngấn nước.
Tôi biết em yêu người đó rất nhiều.
Em nhìn rất buồn.
Tôi có thể cảm nhận sự đau lòng khi yêu một người mà người đó đã không chọn mình.Em bảo:- Không phải lỗi tại người đó.
Tại vì em.
Em đã không biết thế nào là yêu.Em nói:- Em và người đó không thể ở cạnh nhau.
Em bảo người đó có người một người khác rồi.Sự cô đơn và đau thương bao trùm lấy em.
Em không còn cười nữa.Em luôn nhắc về người đó.
Để cảnh báo cho tôi biết.
Tôi đừng yêu em.Em không thể dành cho tôi một tình yêu mà tôi muốn.Nhưng em không biết.
Từ khi biết em.
Tôi đã dành sẵn trong tim một vị trí độc nhất.Tôi cũng biết em sẽ không bao giờ đáp lại tình cảm của tôi.
Tôi lấy gì cạnh tranh với một người khi mà em không mở lòng ra với tôi.Dù tôi cố gắng mỗi ngày đều làm em vui.
Nhưng tôi biết mỗi khi đêm về.
Em lại không ngủ.
Em ngồi suy nghĩ về quá khứ.
Em nghĩ về người đó.
Em cô đơn giữa thành phố đông người này.Tôi rất ghen tị với người đó.Tôi biết tất cả nhưng tôi đã không ngăn lại trái tim mình yêu em.
Tôi yêu ánh mắt và nụ cười của em.
Đối với người xa lạ, em luôn đề phòng và cảnh giác.Bởi vì em đã từng bị phản bội.
Đã từng bị tổn thương.
Nếu tôi là một người lạ.
Em sẽ rất lạnh lùng nhìn tôi.
Luôn giữ khoảng cách với tôi.Điều tôi có thể làm cho em là động viên em bước tới.
Và quên đi quá khứ.Em cười khổ:- Quá khứ là em.
Em không thể quên được.
Em đã cố gắng quên rồi.
Nhưng vết thương đó quá sâu.Có đôi khi, em cố gắng cười nhưng đôi mắt đỏ hoe.

Tôi biết em muốn khóc nhưng không dám khóc.Không, em không thể khóc được.
Bởi vì em muốn mình phải là một cô gái mạnh mẽ.Tôi muốn che chở cho em.
Tôi muốn bảo vệ cho em.
Muốn là một bờ vai cho em dựa vào.
Muốn để cho em có thể khóc.
Em sẽ chẳng bao giờ khóc trước mặt ai.Em bảo em ngại.
Nhưng tôi biết.
Em vẫn chưa dám tin tưởng vào tôi.Mỗi ban ngày, em có thể giả vờ cười.Ban đêm lại ôm gối khóc thầm.Một ngày, tôi nhắn tin cho em:- Anh thích em.Em trả lời:- Em chỉ xem anh là bạn.Tôi có một chút đau lòng thôi.
Bởi vì tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ là bạn của em.* * *Nhận được tin nhắn của anh.Tôi không biết mình có thích anh hay không.
Bởi vì trong lòng tôi luôn vướng mắc với quá khứ.Tôi sợ mình làm tổn thương đến anh.
Tôi không dám yêu.Tôi sợ cho anh hy vọng rồi lại làm anh thất vọng.Tôi biết anh sẽ buồn.
Tôi có thể chắc chắn.
Vì mỗi khi nhìn vào mắt anh.
Trong đó, tràn ngập yêu thương.Đôi khi, tôi không biết anh ngốc thật hay giả vờ ngốc.
Bởi vì biết tôi trong lòng yêu người khác mà vẫn cứ yêu thương tôi.
Bảo vệ cho tôi.Tôi luôn dựa dẫm vào anh.
Dựa vào sự sủng đến vô bờ của anh mà hư mất rồi.
Tôi nghĩ nếu một cô gái được anh yêu thương có lẽ sẽ là một người con gái hạnh phúc lắm.* * *Tôi biết anh từ giữa năm hai đại học.
Từ khi quen biết anh.
Ngày không còn dài đằng đẵng nữa.
Đêm không còn tiếng khóc nức nở.

Tôi cũng không biết từ khi nào mà trong trái tim của tôi có một người bạn thật đặc biệt.Một người có thể lắng nghe tôi nói chuyện.
Có thể nghe tôi tâm sự.
Có thể hát cho tôi nghe khi tôi không ngủ được.Tôi biết anh đang ngồi trên ban công.
Giữa đêm khuya anh cứ hát.
Mọi người bảo anh không được bình thường.
Giữa đêm hát cho ma nghe à.
Tôi chính là con ma đó.
Một con ma ngang bướng.Phải bắt anh hát mỗi ngày.* * *Mỗi ngày, anh đều phải đi nuôi những con muỗi.
Nhiều người bảo anh rảnh quá.
Tối lại hát nghêu ngao.
Nhưng không sao vì chỉ cần làm cho em vui anh không sợ người ta nói.
Nói mặc kệ họ.
Chỉ cần em vui là anh vui.[/BOOK]


.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,943
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: 49: Chướng Ngại





[BOOK]Tôi không thể thoát khỏi những ký ức.
Cũng không thể chạy trốn quá khứ.
Tôi chỉ có thể đối diện với nó.* * *Ở cái tuổi vẫn còn trên ghế nhà thường, mọi người thường khuyên con của mình không nên yêu sớm.
Cũng có ba mẹ cho con cái yêu đương.
Nhưng cũng có ba mẹ cấm đoán.
Đời trước, họ quá bảo thủ.
Họ chỉ dạy con cái của mình né tránh tình cảm.
Lại chẳng dạy con cái mình cách yêu đúng cách.
Hoặc là một quan điểm tình yêu đúng nghĩa.
Đôi khi, họ định hướng cho con cái yêu sẽ ảnh hưởng đến học tập.Họ lo sợ tôi sẽ ảnh hưởng đến học tập của anh.Sau khi nghe anh nói giữa tôi và chỉ là bạn thì ba mẹ mới yên tâm.Dù là thế giữa nam và nữ cũng có khác biệt.
Mà con trai và con gái ở cạnh nhau cũng là một vấn đề khiến mọi người bàn tán.Riêng tôi và anh thì có một chút khác.
Anh thường xuyên chỉ dạy tiếng anh cho tôi.
Tôi cũng giúp anh ôn lại kiến thức đã học.Nhưng người ngoài họ lại nhìn khác.

Họ nói chúng tôi yêu nhau.
Họ nghĩ một người con gái ra vào nhà một người con trai là không tốt.
Là một người con gái không có người dạy bảo.
Một người con gái mặt dày mày dạn.
Không biết ngượng ngùng.
Một người con gái hư hỏng.Mọi người nói đến chính là tôi.
Tôi cũng không thể thay đổi quan điểm của họ.
Nếu tôi chưa từng nghe thấy thì không sao nhưng khi những lời nói đó đến được tai của tôi thì mọi chuyện không còn là chuyện nhỏ nữa.Anh bảo:- Em ít đến nhà anh thôi.
Mọi người sẽ bàn tán không hay về em.
Anh không thích họ nói xấu về em.
Sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của em.Tôi thẳng thắn trả lời anh:- Vậy anh có nghĩ như vậy không?- Không.
Anh cũng trả lời dứt khoát.
Tôi hài lòng với câu trả lời đó của anh.- Em không sợ họ nói về em.
Nhưng nếu anh muốn thì em sẽ không đến nữa.Anh rất buồn.
Tôi biết.
Người ta không nói thẳng với tôi.
Nhưng họ nói với gia đình anh.Tôi biết anh đã cãi nhau với họ.
Anh lên tiếng bảo vệ cho tôi.
Và tôi cũng muốn bảo vệ anh.
Tôi không muốn anh gặp khó xử.Chúng tôi không gặp nhau thường xuyên nữa.Ban đầu, tôi và anh vẫn thường xuyên liên lạc với nhau.
Nhắn tin với nhau mỗi ngày.
Nhưng rồi lịch học khác nhau.
Hai chúng tôi dần liên lạc ít hơn.Không biết có phải có duyên với nhau hay không.
Mà tôi và anh thường online luôn gặp nhau.Anh kể về một ngày của anh.

Tôi kể về một ngày của tôi.Có đôi khi, tình cờ anh và tôi gặp nhau trên hành lang của trường.
Tình cờ lớp tôi học đối diện với lớp anh.Anh vẫn như ngày nào.
Vẫn với làn da nâu và nụ cười thân thiện.
Luôn khiến tôi cảm thấy an toàn và ấm áp.Tôi thấy anh nói sai rồi.
Anh mới là mặt trời.
Mặt trời lên cao sưởi ấm trái tim của tôi.* * *Lần đầu, tôi đi chơi với nhóm bạn của anh.
Anh chở tôi đi trên chiếc xe mà anh thích nhất.
Anh gọi nó là người yêu bé nhỏ.Dù không phải là một chiếc xe đắt tiền nhưng mỗi ngày anh đều tắm cho nó.
Nhìn nó như một chiếc xe mới.
Anh bảo:- Em là người con gái đầu tiên được ngồi trên nó.Trời rất lạnh.
Anh khoác cho tôi một chiếc áo dày của anh.
Tôi biết anh rất thích chiếc áo này.Anh nói:- Da thịt anh dày, anh không sợ lạnh.Thế nhưng khi bạn anh nói thích tôi.
Anh lại do dự.Anh sợ tôi không thích anh.Anh sợ tôi thích người bạn thân của anh.* * *Anh nghĩ nếu cô ấy thích ai đó.
Anh sẽ chúc phúc cho cô ấy.* * *Đúng là tôi có thiện cảm ngay từ đầu với bạn anh trước.Nhưng người mà tôi ở bên cạnh nhiều nhất và thường xuyên nhất là anh.Người cùng tôi nói chuyện là anh.Anh đã từng nghe nói tôi và bạn anh cùng đi chơi.
Nhưng anh lại không biết lúc đó cũng có bạn của tôi.
Chúng tôi cùng nhau đi chơi.Anh luôn do dự.
Anh không dám bước tới nữa.

Anh sợ hãi.Và tôi là người đã không cho anh được niềm tin đó.
Tôi không cho anh hy vọng.
Thì anh sẽ không dám bước đến.
Anh đứng đó yên lặng nhìn tôi.Yên lặng quan tâm đến tôi.
Yên lặng hỏi thăm tin tức của tôi.Tôi biết anh vẫn đứng đó.* * *Có người bảo, anh đã có người khác.Có người nói, anh đã yêu người khác.Anh cũng nói anh để ý một người.
Tôi có chút ghen tị với người con gái đó.Được anh yêu chắc chắn sẽ hạnh phúc lắm.
Tại sao ư? Tôi cũng không biết tại sao tôi luôn khẳng định như vậy nữa.Tôi nghĩ nếu như anh đã tìm được hạnh phúc rồi thì tôi không nên làm phiền anh nữa.
Từ đó, khoảng cách giữa anh và tôi càng ngày càng xa.Tôi biết anh online nhưng tôi không muốn nói chuyện.Anh biết cô ấy online nhưng anh sợ cô ấy lại nhắc đến một người khác.
Anh lại đau lòng.[/BOOK]


.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,943
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: 50: Tỉnh Mộng





[BOOK]Tôi không nhớ từ lúc nào tôi không còn nghe anh gọi tên tôi nữa.
Anh gọi tên tôi chỉ đơn giản là:- Băng Băng, em đang làm gì vậy?- Băng Băng, em đã ăn cơm chưa?- Băng Băng, hôm nay em có đi học không?- Băng Băng, em có chuyện gì vậy?* * *Nhưng có ai biết đằng sau đó là sự quan tâm tôi mỗi ngày.
Anh sợ tôi không chịu ăn cơm.
Anh sợ tôi buồn vu vơ..
mỗi điều gì đó có liên quan đến tôi anh sẽ đều để trong lòng.Anh đã có một thói quen là gọi em.
Có lúc, nghe ai đó gọi:- Băng Băng..Anh sẽ quay đầu lại xem có phải em hay không?Anh nhớ em.Không biết giờ này, em đang làm gì? Em đã ăn cơm chưa? Buổi tối, có ngủ được hay không?Anh muốn nghe giọng nói ngọt ngào của em.Anh không biết mình nên làm gì lúc này nữa.* * *Người ta bảo khoảng cách xa nhất không phải khoảng cách địa lý.
Mà là khoảng cách từ trái tim đến trái tim.Bởi vì những kỷ niệm của tôi và anh quá đẹp.
Mà thời gian trôi đi tôi vẫn luôn nhớ về những tháng ngày vui vẻ bên anh.
Tôi vẫn cảm thấy anh đang ở rất gần.
Rất gần bên tôi.
Tôi luôn có cảm giác anh luôn bên cạnh tôi.Em nhớ đến anh, người không bao giờ khiến em đợi chờ.
Em lại nhớ anh từng chăm sóc em.
Em nhớ những trưa nắng anh hái những trái ổi chín ngọt ngon lành.
Em nhớ tới chiếc võng dưới cây mận em thường hay nằm.
Anh ngồi bên quạt mát cho em.

Em nhớ mỗi buổi tối anh thường hát ru cho em ngủ.
Và cả những lúc anh mua kem cho em ăn.Anh biết em thường xuyên quên ăn cơm.
Anh luôn nhắc nhở em phải ăn cơm đúng giờ.Lúc em bị bệnh, anh là người đã mua cháo và thuốc đợi trước phòng em.
Anh biết em rất ghét uống thuốc.
Em sợ thuốc quá đắng.Anh luôn bảo vệ em.
Em nhớ anh lắm.
Nhưng anh có cả một tương lai, có trách nhiệm, có bạn bè, có gia đình và nhiều thứ.
Em chưa từng nghĩ sẽ hỏi anh:- Em có quan trọng với anh hay không?Vì em đã biết câu trả lời.
Em không muốn anh phải chọn lựa.
Giữa gia đình và người anh rất thương.Mỗi ngày, em luôn nói với mình phải tốt hơn.
Em luôn cố gắng làm những thứ mình không thích và không muốn.
Để phù hợp với yêu cầu của gia đình anh.
Em chưa từng nghĩ sẽ làm gì khi không thể khống chế được tinh thần của mình.
Em cũng chưa từng tập thói quen hy vọng vào ai đó.
Chính anh lại cho em hy vọng.Đôi khi, em đặt cho mình rất nhiều mục tiêu và nguyên tắc sống.
Luôn hướng mình vào một khuôn mẫu nào đó.
Nó khiến em nghẹt thở.Em chưa từng hy vọng ai đó sẽ yêu em hơn gia đình họ.
Vì em yêu gia đình của mình.
Không muốn ai đó phải vì em làm thứ gì đó.
Những thứ em không muốn thì cũng chẳng ai ép em phải làm được.
Càng ép thì càng phản tác dụng.Chính vì vậy, em không hy vọng anh sẽ hiểu và thông cảm cho em.
Bởi vì suy nghĩ của em không bị ràng buộc theo một định nghĩa nào cả.
Mọi thứ đều thay đổi theo thời gian.
Khi mọi người luôn nghĩ con gái phải như thế này như thế kia thì em lại nghĩ khác đi.
Em luôn nhìn mọi thứ theo nhiều hướng và nhiều góc độ khác người.
Đôi khi, em cũng hỏi tại sao suy nghĩ của em lại không giống người khác?Em không thích hợp với anh.

Cám ơn anh đã yêu em!Nếu có một ngày anh không còn thấy em đứng đó.
Nếu có một ngày anh không còn thấy những tin nhắn của em.
Thì anh cũng hãy cứ yên tâm.Chắc có lẽ, em đang vui vẻ ở một nơi thật xa, hay đang ngồi khóc vu vơ thôi.
Em luôn dành cho những người em yêu thương những điều tốt đẹp nhất.
Em sẽ bảo vệ họ theo cách riêng của mình.
Em sẽ sống thật tốt.Chỉ có ba năm, em đã quên đi rất nhiều người thân yêu.
Nếu tiếp tục ba năm nữa em không biết sẽ quên đi thứ gì nữa.
Ít nhất, trong suốt ba năm qua em không ngừng nhớ đến một cảm giác.
Cảm giác "ấm áp" trong cô đơn.
Cảm giác "vui vẻ" trong đau khổ.
Cảm giác "giận hờn" trong ghen tuông.
Cảm giác "nhớ" trong yêu thương.
Có lẽ, em có một chút tiếc nuối trong quá khứ.
Nhưng em lại nhận lại rất nhiều điều tốt đẹp.
Ngày 10/5 trong một lần sinh nhật.
Em đã rất sợ hãi.
Anh đã đến bên em để bảo vệ em cùng em đối mặt với quá khứ đau thương.
Có lẽ, ngày hôm đó em đã quên đi nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời.
Quên đi một người đã từng làm em đau.

Và nhớ về một người khác trong tim.
Người đó chính là anh.Có phải quá muộn không anh?Trên con đường ta đã chọn, đôi khi lắm chông gai, có lúc sẽ vấp ngã, có lúc sẽ mệt mỏi.
Có lúc sẽ thấy cô đơn và lạnh lẽo.
Dù biết phía trước mịt mờ.
Em vẫn bước đi.
Không thể dừng lại hay quay đầu lại.
Chỉ có vững bước đi tiếp ta mới có hy vọng tìm thấy tương lai.
Tình yêu cũng thế không có hai từ "hối hận" bởi khi hai ta lựa chọn rời xa nhau thì chắc chắn chúng ta không thể tiếp tục.
Khi đó hai trái tim đã cách rất xa nhau.
Đến không thể cảm nhận được cùng chung nhịp đập.
Không thể cùng bước đi về tương lai.[/BOOK]


.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,943
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 51: 51: Quá Khứ





[BOOK]Trong tình cảm cũng có một cảm xúc đó chính là áy náy vì chưa có thể yêu hết mình cho người trước nên muốn bù đắp cho người đến sau.
"Yêu người đến sau nhiều hơn yêu người đến trước".
Nếu duyên phận không cho ta sớm gặp nhau thì chắc cũng có lý do.
Để ta hiểu nhau hơn.
Dễ dàng tha thứ cho nhau hơn.
Có thể, ta sẽ quan tâm và chăm sóc nhau nhiều hơn.Có người đó hỏi em:- Em có biết em đã thay đổi không?- Em không biết.- Vậy tại sao em không còn yêu anh nữa?Em tự tin trả lời:- Lúc em cần anh chưa từng xuất hiện.Vài năm sau, người đó lại hỏi:- Em ơi, anh Phúc đó có tốt với em không?Em chắc chắn trả lời:- Anh ấy rất tốt, bởi vì khi em cần anh ấy luôn xuất hiện.
Không chỉ vậy, anh ấy luôn để ý đến cảm nhận của em.
Mỗi khi làm điều gì đó, anh hỏi ý của em.
Hỏi em xem, em nghĩ như thế nào? Cả thế giới biết rằng anh ấy yêu em.
Anh ấy sẵn sàng chạy đến bên em khi nghe tiếng em khóc.
Đôi khi, anh luôn bảo:- Khóc nhìn em xấu lắm.
Em đừng khóc nữa.

Nhìn em như một con gấu ấy.
(Nữ chính: Cẩn thận vì không biết lúc nào em sẽ ăn thịt anh đó)Lúc đó, anh sẽ chọc cho tôi cười đến quên cả khóc.Con gái đơn giản lắm.
Không cần một người nói yêu họ.
Chỉ cần một người khi họ cần người ấy có thể ở bên cạnh.
Khi họ nhấc máy lên ở đầu dây bên kia luôn có một người nói: Anh ở đây.
Thế là đủ.
Dù cho có sống gió cuộc đời to lớn như thế nào.
Em vẫn luôn có thể bước tiếp.Anh không phải người đầu tiên em yêu! Nhưng anh là người cuối cùng mà em nhớ! Tuy không phải "nhớ" trong yêu.
Những ký ức ấy em lại không thể quên.Có thể, cuộc đời em như một cuốn phim dài tập không biết khi nào sẽ kết thúc.
Trang giấy trắng cũng không đủ để em viết về những chuyện vui vẻ khi ở bên anh, không đủ để kể những chuyện cực kỳ buồn suốt cuộc đời của em.
Không đủ để nói hết chuyện em đã nghe, đã thấy và biết.
Không đủ để nói em đau lắm.
Thế là em cứ mãi trôi theo dòng nước chảy của cuộc đời.
Một ngày em quá mệt mỏi.
Muốn dừng lại.
Em muốn nắm lấy tay anh.
Nhưng em cảm thấy dù anh có yêu thương em nhiều như thế nào đi nữa trái tim em cũng không thể dành trọn vẹn cho một người.
Trái tim em có nhiều ngăn.
Ngăn chứa ký ức vui vẻ, ngăn chứa ký ức buồn.
Ngăn muốn lãng quên, ngăn muốn nhớ..
ngăn chứa người khiến em cảm thấy dịu dàng, ngăn chứa người khiến em đau khổ, vòng tay ấm áp, nụ cười mãn nguyện..
thôi thì dù cuốn phim có thật dài hay có kịch tính thì nó cũng là một cuốn phim mà thôi.

Em chỉ cần một người nắm lấy tay em cả cuộc đời dù khó khăn, dù bệnh tật, dù em xấu xí hay xấu xa, dù em vụng về hay đanh đá.
Dù em bướng bỉnh hay đáng ghét.
Chỉ cần cầm tay em thật chặt đừng buông ra.
Đừng để em cô đơn.
Đừng để em lặng lẽ khóc một mình giữa đêm khuya giữa nơi lạ và phố đông người.Anh từng nói:- Em hãy cho thêm thời gian.
Để anh có thể chăm lo cho em.- Em không thể.Em không muốn vì sự ích kỷ của mình làm chậm trễ tương lai của anh.
Và em cũng không thể chờ đợi anh.Em phải đứng giữa lựa chọn:- Một là gia đình.- Hai là anh.Em nghĩ đây là sự lựa chọn khó khăn nhất mà em phải đưa ra quyết định.Ở lại, em có anh bên cạnh.
Xa anh em biết mình sẽ rất nhớ anh.Em như là một gánh nặng mà anh phải mang trên vai suốt đời.
Rồi sẽ có lúc anh cũng sẽ thấy mệt mỏi.
Và em cũng có lúc sẽ chán nản.Có lẽ, ngay từ đâu em nên tránh xa anh.
Nhưng ai bảo anh quá ấm áp.
Để cho em dựa vào.Em và anh đã gặp muôn ngàn thử thách.
Ai có thể biết được sụ hy sinh của anh nhiều như thế nào.
Nhưng em biết.Em cũng chưa từng có một cuộc tình nào bi thương như vậy.
Bởi vì em không bao giờ do dự như bây giờ.Em biết quyết định em đưa ra.
Là dấu chấm hết.Nếu em ở lại em sợ một ngày anh sẽ thấy hối hận vì đã hết lòng yêu em.Bởi anh hay cười nên mấy ai thấy được những gánh nặng trên đôi vai của anh.

Anh cũng có những khó khăn, những lo toan cuộc sống.
Anh cũng có áp lực lớn.
Mọi người đều kỳ vọng nơi anh.Từ khi anh sinh ra đã có quá nhiều trách nhiệm phải làm.
Nếu em cứ vô tư như trước đây thì tốt biết bao.Anh đã dạy cho em hiểu thế nào là trách nhiệm.
Anh dạy cho em thế nào là đặt mình vào vị trí của người khác.Ngày hôm nay, em đặt mình vào vị trí của anh mà nghĩ.
Em chắc chắn quyết định này là đúng.Em phải rời xa anh.
Em cũng không muốn đâu.
Em chắc chắc sẽ nhớ anh thật nhiều.[/BOOK]


.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,943
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 52: 52: Trở Lại Là Bạn





[BOOK]Gửi cho anh!Hôm nay, có lẽ là một ngày tồi tệ của em.
Em rất buồn! Em không thể thường xuyên nói chuyện với anh.
Nhưng em biết anh sẽ luôn quan tâm đến em.
Thế nên em cũng muốn nói với anh.Em cũng rất quan tâm đến anh.
Nên anh phải chăm sóc tốt cho mình nhé! Hihi.
Bạn của em.* * *Em của ngày hôm nay, sống mỗi ngày thật dài, dài như cả năm! Em của ngày hôm nay sợ anh thấy chán ghét! Em của ngày hôm nay lo sợ em sẽ khiến anh đau lòng! Em cũng cố gắng mỉm cười nghĩ mình thật hạnh phúc! Em của quá khứ muốn mỗi ngày được ở cạnh anh và được anh quan tâm! Mỗi một ngày trôi qua quá nhanh! Luôn cảm thấy không đủ! Em của tương lai chỉ hy vọng có thể đứng đằng xa xem anh thế nào? Xem anh có thật vui vẻ hay không? Xem anh có ổn không? Chỉ cần thế thôi! Đó cũng là một niềm vui nhỏ!Năm nay, em 25 tuổi.
Đã đi một phần tư của cuộc đời người.
Em có những người thương yêu.
Được thương yêu và chăm sóc cho em.

Những mục tiêu em đề ra đã hoàn thành.
Em rất hạnh phúc.
Hạnh phúc của em cũng chỉ đơn giản vậy thôi! Năm nay đã đánh dấu một cột mốc của cuộc đời em! Sau nhiều thất bại thảm hại.
Em quyết định nghỉ ngơi, mục tiêu làm sâu gạo.
Khi nào có thật nhiều tiền đi vòng quanh thế giới! (sau 50 tuổi).
Mục tiêu đó còn lâu và xa quá! Phải công nhân con bạn bói bài chuẩn và chính xác! 25 tuổi không phải lo nghĩ gì hết!Có lẽ, em nên kết thúc ký ức này.
Bởi vì em không biết đến khi nào em mới có thể tìm lại cảm giác "yêu".
Ba năm không dài không ngắn.
Ba năm có thể làm thay đổi một con người.10 năm cũng không thể xóa đi cảm giác không an toàn.
Em thà tin vào tình bạn.
Tuy không phải bạn bè sống chết có nhau.
Em sống không cần quá nhiều bạn.
Chỉ cần một người bạn đặc biệt là anh thôi.Ai đó có thể dùng cả cuộc đời để nhớ thương một người! Em chắc mình không phải là người như vậy.
Nó giống những ảo tưởng mình muốn nắm lấy.
Những cảm giác ngọt ngào và ký ức đẹp sẽ giữ lại như tình đầu đẹp vậy! Tình đầu tuy đẹp nhưng thường tan vỡ.
Em đã từng nghĩ hãy giữ những thứ tốt đẹp đó lại.

Và quên đi những nỗi đau.
Nhưng em lại quên đi những người làm em đau và giữ lại bóng hình tốt đẹp ấy để nhắc nhở em.
Em đã sai nhưng không được tiếp tục sai.
Em không còn cảm giác cô đơn khi không có ai bên cạnh nữa.
Nó như một thói quen.
Thôi thì cứ tiếp tục hành trình tìm lại ký ức đẹp bây giờ em sẽ đi tiếp hành trình quên đi những nỗi đau.
Tương lai lại tiếp tục hành trình đi tìm giấc mơ.Em muốn đến nơi mà em chắc có thể tìm lại giấc mơ, em muốn đến Sapa ngắm tuyết rơi, em muốn đến nơi có hoa anh đào nở.
Em muốn đến một nơi thật xa quên đi tất cả và làm lại từ đầu.
Có lẽ yêu anh, em không dám yêu.Nếu có một ngày, em nói em rất hối hận vì ra đi thì chắc có lẽ anh sẽ không tin.
Thời gian em dành để lãng quên quá khứ nhưng sao mãi vẫn làm không được.
Em xin lỗi vì đã hứa sẽ vượt qua quá khứ nhưng không có anh, em lại làm không được.Bởi vì anh từng là giấc mơ của em.
Anh là một phần của ký ức trong em.Ngày cuối cùng, anh là người bên em.

Không biết trái tim anh đã đau như thế nào.Anh hát tặng em một bài hát:- 999 đóa hồng.Ngày đó, em không hiểu ý nghĩa của nó.Bây giờ, khi em đã trưởng thành.
Em hiểu được khi đó anh muốn nói với em điều gì rồi.- Cám ơn anh đã đến và yêu em!Em hy vọng anh có thể quên được em.
Và tìm cho mình một hạnh phúc mới.Em cũng sẽ cố gắng đi tìm một nửa trái tim của mình.* * *Bài hát: 999 đóa hồngVắng em chiều nay, áng mây nhẹ theo gió bay.Vương vấn đâu đây, điệu buồn nhung nhớ giăng đầy.Nắng đã nhạt phai, trên con đường in bóng nghiên dài.Anh mãi yêu em trong kỷ niệm..* * *T/g: Chưa có kinh nghiệm nhiều trong viết BE nên mong mọi người thông cảm.Nếu ai yêu thích tác phẩm của tôi có thể tham khảo các tác phẩm sau đây:- Chàng hoàng tử dâu tây - mối tình đầu của nữ chính.- Nữ chính muốn làm nữ phụ - mối tình thứ hai của nữ chính - mối tình mà nữ chính vừa yêu vừa hận.- Ký ức của hoa đào - mối tình thứ ba của nữ chính - mối tình mà nữ chính nhớ mãi không quên.- Tổng tài là sói - mối tình thứ 4 của nữ chính.- Chồng trước của nữ chính.Nói trước là sẽ có một chút đan xen và khác nhau nhằm để mọi người không thấy nhàm chán.
Không hiểu có thể bình luận cho tác giả.
Hehe.Yêu các bạn!Cám ơn đã theo dõi các truyện của Ma nữ Mary.[/BOOK]


.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,943
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 53: 53: Ngoại Truyện - Em Nhận Lại Trái Tim





[BOOK]Sau tất cả, em nghĩ mình khá ổn.
Nhưng khi gặp anh thì em mới biết em thật không ổn tí nào hết.Em chỉ muốn nói với anh:- Em mệt lắm rồi! Anh có thể cho em dựa vào vai anh được không?Anh vẫn vậy, anh cười và nói:- Vai của anh nè, mệt thì dựa vào đi.* * *Hôm đó, Khi nhìn thấy người ấy tay trong tay với một người con gái khác.
Tim em đau lắm.
Đau đến mức em thấy không thể thở được.
Nó như bị ai đó bóp chặt, như muốn nát vụn ra.Em nhớ nụ cười của anh.Một lần cuối, em muốn sống vì chính mình.
Muốn ích kỷ một lần thôi anh.Em nhấc điện thoại lên và bấm từ từ số điện thoại của anh:- XxxxxxxxxxxxBên đầu dây, anh đã bắt máy:- Alo, em hả?Anh không nghe ai trả lời liền hỏi:- Có chuyện gì không vậy em?Em lại tiếp tục im lặng, em không biết phải nói với anh làm sao để anh hiểu.
Em chỉ muốn khóc.- Em đang buồn sao? Em nói gì đi?Giọng em khàn khàn:- Em không sao?- Em khóc sao?- Em đâu có khóc.Em chối.
Em sợ anh đang thương hại cho em.
Em không muốn để anh biết là em bị phản bội.
Em không muốn nói gì cả.
Em chỉ muốn có một người bạn để tâm sự và nói chuyện bình thương thôi.- Không, em đừng nói dối.

Anh biết em đang ngồi khóc một mình.Em mà buồn thì anh cũng buồn lắm.- Em đang ở đâu? Anh sẽ chạy đến.
Em cứ ở yên đó nhé!- Em đang ở công viên abc..- Được, đợi anh tí.Sau đó khoảng 15 phút, anh chạy vội đến áo ướt cả mồ hôi.
Giương mặt anh cực kỳ lo lắng.Em cười nhìn anh:- Em thật không sao đâu anh?Anh lắc đầu:- Em cười còn xấu hơn cả khóc nữa.
Hai mắt thì sưng lên như con gấu trúc.
Tính lừa anh hả?- Được, em không cười.- Em muốn khóc thì khóc đi.
Nhưng hứa với anh đây là lần cuối anh nhìn thấy em khóc nha.Em ôm anh thật chặt rồi khóc như chưa từng được khóc.
Nước mắt như mưa rơi không chịu ngừng lại.
Khóc đến khi cảm giác dễ chịu hơn.Anh chọc cho em cười:- Khóc y như một đứa con nít vậy.- Em có thể dựa vào anh không?- Nếu em muốn, bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu chỉ cần em muốn thì anh sẽ đến làm bờ vai cho em dựa.T/g: Ngọt chết mất thôi.- Anh có đồng ý làm người yêu của em không?- Anh không muốn làm thế thân của người đó đâu.- Ai bảo anh sẽ làm thế thân của người đó.- Anh không muốn em buồn rồi tìm một người giải buồn.
Anh chỉ muốn làm bạn với em.- Anh ngốc hả? Em đã buồn vì người đó quá nhiều rồi.
Em không muốn nghĩ về người đó nữa.- Em nói thật sao?- Thật 100% luôn.- Để anh suy nghĩ nữa chứ.Em đánh anh mấy cái.
Cái chàng ngốc này.
Người ta đã mặt dày rồi mà sao cứ ngây ngô thế không biết.T/g: Ta ngại ngùng thay cô nha!- Anh suy nghĩ nữa thì em đi về đây.Em giỏi nhất là bắt nạt anh mà.
Đây có tính là lừa người ta thành người yêu của mình không ta.
Haha.
Không cho anh thời gian để anh suy nghĩ.
Em bước đi.
Anh kéo em vào lòng:- Em biết không? Anh đợi ngày này đã rất lâu rồi.
Anh vui lắm.
Anh không dám tin đây là sự thật.
Anh không dám tin sẽ có một ngày em đồng ý làm người yêu của anh.- Vậy anh hãy tỉnh táo lại đi vì đây là sự thật.
Em bây giờ là của anh.

Hihi.Em cười rất tươi.
Như một bông hoa khoe sắc.Anh bảo:- Nghe em gọi anh đang bận việc với mấy người bạn.
Anh bỏ bọn nó lại rồi chạy đi.
Không biết về phải làm sao với bọn nó.Em lại trêu chọc anh:- Anh không thích có thể về với bạn của anh mà.
Em cũng không bắt anh ở lại nha!Em rất là xấu tinh nha.Anh lại cười:- Không anh muốn ở đây với em.
Người yêu của anh.Em dí tay lên đầu anh:- Mê gái bỏ bạn là không được nha.Nhưng trong lòng vui lắm luôn.
Cám ơn anh, cám ơn anh đã đến và chờ đợi em.
Em bây giờ rất hạnh phúc.
Em đã tìm thấy tình yêu ngay bên cạnh mình mà em không hề hay biết.Anh chở em về phòng trọ.
Anh bảo:- Ngoan không được buồn nữa.
Từ nay, em chỉ có thể nghĩ đến anh mà thôi.Em gật đầu.Anh hôn lên trán của em.Anh cười và nói:- Mai em có thể đến nhà anh chơi.- Được không anh? Em sợ mọi người nói ra nói vào.- Không có em, nơi đó như không có niềm vui.
Bây giờ, em không có một mình nữa.
Em có anh.
Anh sẽ bảo vệ cho em.Em biết anh cũng đã thay đổi.
Anh dứt khoát hơn rất nhiều.

Và anh cũng rất bá đạo nha.
Anh không có hiền đâu.
Anh chỉ hiền lành với một người duy nhất đó là em.Chào tạm biệt quá khứ đau thương.
Hôm nay, em sẽ quên đi người mà em rất yêu và cũng rất hận.
Em tha thứ cho anh ấy đã làm tổn thương đến em.
Cũng buông tha cho đoạn tình cảm này.
Em không muốn giữ thứ không thuộc về mình.[/BOOK]


.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,943
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 54: 54: Ngoại Truyện - Sinh Nhật Của Anh!





[BOOK]Như thông lệ mọi năm, ngày x tháng y.
Những năm trước, anh đều tổ chức sinh nhật giữa gia đình và bạn bè.
Nhưng năm nay, là một năm đặc biệt vì có em bên cạnh.Lần đầu tiên, em làm sinh nhật cho anh.
Em đi chợ mua đồ ăn về nhà nấu.
Bởi vì anh nên em mới xuống bếp.
Em muốn anh có một sinh nhật khó quên.Anh cũng không nhớ hôm nay là sinh nhật anh.
Chỉ là khi anh bước vào nhà với một mùi thơm của thức ăn bay đến.
Anh đi vào sau bếp thấy em đang chăm chỉ làm bếp.
Anh nói thật anh rất vui.
Bởi vì anh biết em không thích vào bếp.
Anh biết là em thương anh.
Không phải xem anh là một thế thân nha.
Anh ôm lấy vòng eo tròn tròn của em.
Em mềm như một cục bông gòn xinh xắn.

Nhìn em đang cắt rau, anh mới trêu:- Em có làm được không đó?Em liếc xéo anh:- Anh đi ra ngoài đi, không quần áo bị ám mùi dầu và thức ăn nha.- Không cần anh phụ sao?- Không em làm được.
Em giận hờn nha.Anh xoắn tay áo lên.
Thuần thục cắt các loại thức ăn ra.
Anh rất giỏi nấu nướng nha.
Eo kinh thiệt chứ.Anh bảo:- Để anh cắt cho, em nấu tiếp đồ ăn đi.
Anh sợ em vụng về quá cắt vào tay.Thương anh quá đi!Nấu xong đồ ăn, em dọn ra bàn.
Có anh phụ nên mọi việc được làm nhanh hơn.
Bạn bè anh đến rất đông.
Ai cũng bất ngờ với sự có mặt của em.Mọi người cùng nhau trêu anh.
Khiến anh đỏ cả mặt nha.
Bởi vì anh thương em nhiều đến nỗi ai cũng biết.
Anh dễ thương quá đi! Muốn bẹo má anh nha.Khi đông đủ tất cả, anh mới nói vài lời tâm sự với bạn bè:- Cám ơn tất cả bạn bè đã đến bữa tiệc hôm nay.
Và đặc biệt, cám ơn một người đã đặc biệt chuẩn bị bữa tiệc này cho anh.
Hôm nay là ngày sinh nhật khó quên nhất của anh.Anh kéo em vào sát bên cạnh anh.
Anh nói lớn:- Và đây xin giới thiệu với mọi người.
Người yêu của tôi.Mọi người cùng hoan hô và cho một tràng pháo tay, cùng tiếng huýt sáo của đám bạn anh.* * *Ngày Valentino, anh mời em đến nhà.
Hôm nay, anh đã đi chợ thật sớm để lựa chọn những miếng bò tươi ngon.
Anh biết em thích nhất món bò bít tết.
Anh tự tay chuẩn bị tất cả.
Cùng rượu vang nữa.
Trang trí xong tất cả.
Anh đi đón em.Em rất ngạc nhiên với bàn ăn xinh đẹp như thế! Dưới ánh nến, anh và em cùng trò chuyện:- Anh làm sao?- Anh làm, đừng nhìn đơn giản nha.- Không em rất thích.
Thịt bò rất mềm, ngọt và thơm nữa.
Em đưa ngón tay cái lên thể hiện rất ngon.Anh nhớ em từng bảo không thích nhà hành sang trọng.
Không thích mùa lễ vì đi đâu cũng đông người.

Phố xá tấp nập.
Muốn ở nhà hàng rất đông người.
Em không thích.
Em thích thế giới của riêng hai người.
Em không thích những nơi quá đông.Anh còn chuẩn bị một phần quà nhỏ.
Một cây kẹo mút hình trái tim rất to.
To hơn cả lòng bàn tay luôn.
Anh biết em không thích những đồ có giá trị.
Một cây kẹo mút nhỏ, cũng khiến em cười típ cả mắt.
Nhưng hôm nay là ngày lễ tình nhân.
Anh đã cố ý tìm mua một cây kẹo thật là to.Nhìn em ôm cây kẹo vào lòng anh vừa vui vừa buồn cười.
Thậm chí, anh còn đi ghen tị cả với cây kẹo được em ôm vào lòng.Anh và em ăn xong cùng đi dạo dưới ánh đèn đêm và hàng cây gió lay rất mát mẻ.Em bảo anh dừng lại.Anh hỏi:- Sao thế em?Không để anh nói tiếp.
Em hôn lên môi của anh.- Quà tặng cho anh đó.Em định chạy thoát thì bị anh giữ lại.
Đâu có dễ vậy.Anh ôm em và hôn lên đôi môi ngọt ngào như kẹo mút của em.Dưới ánh trăng sáng, có hai người dựa vào nhau.Em bảo:- Giá như thời gian dừng lại lúc này thì tốt biết mấy?- Tại sao em lại nghĩ như thế hả?- Mỗi năm chúng ta cùng đón Valentino với nhau mà.Em không trả lời cùng anh ngắm trăng sáng! Bởi vì em biết có một ngày em phải xa anh.
Em trân trọng từ giây từ phút ở cạnh anh.Em hy vọng có nhiều thật nhiều kỷ niệm đẹp về anh.* * *Nằm trong căn phòng trắng, em biết trước thời gian của em không còn nhiều.
Em biết em rất tham lam.
Biết để lại anh trên thế gian này.
Anh sẽ rất đau khổ.

Nhưng em vẫn ích kỷ một lần để được anh yêu thương.
Em muốn nói với anh rất nhiều:- Em yêu anh.Hãy quên em và tìm cho mình một hạnh phúc mới.
Được ở bên cạnh anh, mỗi ngày em đều rất vui.
Rất rất hạnh phúc.
Cám ơn ông trời đã cho em gặp anh.
Dù hơi muộn một chút.
Nhưng bấy nhiêu cũng đủ để em thỏa mãn.Anh nắm lấy tay của em và khóc:- Anh xin lỗi!Lần đầu tiên trong đời, anh đang rơi nước mắt.
Em muốn đưa tay lau đi những giọt nước mắt ấy.
Nhưng em cũng không có sức lực có thể làm được điều đó.Em muốn nói:- Không phải lỗi tại anh.
Là em cố tình giấu anh.Em chỉ có thể cười với anh lần cuối! Tạm biệt anh yêu! Sống vui vẻ và hạnh phúc nhé.[/BOOK]


.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,943
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 55: 55: Duyên Số





Tưởng như trái tim đã chết lặng.
Cô buông xuôi tất cả cho số phận.
Cô được phẫu thuật tim thành công.
Trở về quê an dưỡng.
Cô bất ngờ gặp lại một người mà cả đời này cô chưa từng nghĩ và cũng không dám nghĩ đến.Anh xuất hiện ban đầu chỉ là người anh.
Rồi không biết từ lúc nào cô và anh lại đến với nhau.Ở thành phố lớn nhưng cô đơn cô lựa chọn về với gia đình thân yêu.
Và người anh trai kết nghĩa quen qua mạng đã giúp đỡ cô khi cô khó khăn nhất.
Anh luôn ở bên cạnh cô.
Chăm sóc cho cô từng li từng tí.Chuẩn bị rời khỏi thành phố đi thực tập và kết thúc chương trình học.
Thỉnh thoảng cô thường mang theo laptop ra quán cà phê "Waiting" một quán cà phê yên tĩnh giữa phố xa nhộn nhịp.Cô không nhớ bắt đầu từ đâu, bắt đầu như thế nào? Cô và anh đơn giản chào hỏi nhau.
Hỏi thăm sức khoẻ.
Trùng hợp là mỗi khi cô online đều gặp anh.

Chỉ vài ba câu nói rồi thôi.Vô tình cô nói ra sự cố cô đang gặp phải anh từ quê chạy lên thành phố B đón cô.
Anh luôn nhiệt tình như thế.
Luôn tốt bụng như vậy.
Đơn giản vì cô là bạn của người yêu cũ của anh.Có lẽ, cô không còn một chút nào hy vọng về tình yêu.
Về một người nào đó nữa.
Anh và cô hai người cô đơn lại vô tình gặp nhau.
Vô tình bước lên chiếc xe của tình yêu.
Có thể anh cũng không nghĩ tới nó.
Hai người 2 thế giới và 2 quan điểm trái ngược nhau lại như nam châm hút chặt vào nhau."Em có khỏe không?""Dạ, em khoẻ."Hai người dường như không biết nói gì ngoài hai câu chào hỏi nhau mỗi ngày như một thói quen."Em đang làm gì?""Em đang làm báo cáo, còn anh?""Anh đang làm việc!""Vậy anh làm tiếp đi."Cuộc hội thoại vô vị tẻ nhạt ấy thỉnh thoảng lại xuất hiện.
Đôi khi, cô cũng quên đi nó.Hai người ở hai phương xa nhau.
Nếu không có sự cố đó.
Có lẽ, em và anh mãi là 2 đường thẳng song song.Xe cô bị hư và các bạn cô đều đã về quê.
Sáng mai cô phải đi thực tập mà xe bus chỉ chở cô được một đoạn.
Khoảng cách từ đường vào công ty còn rất xa.
Trời đã tối khuya cô thật muốn khóc giữa phố.
Mang theo laptop bước vào quán cà phê thân quen với tâm trạng nặng nề.Đèn lại sáng, anh xuất hiện.
Cô thật phiền muộn.
Lấy hết can đảm mặt dày nhắn cho anh."Mai a có đi làm không?""Có""Dạ""Em có việc gì sao?""Anh có thể chở em đi làm được không?""Chở làm sao?"Tôi không biết anh nghĩ là tôi mặt có quá dày hay không? Nhưng lúc này tôi cũng không biết làm sao mai có thể đúng giờ đến công ty được.
Tôi cũng không hy vọng nhiều.
Vì khoảng cách rất xa.
Anh và tôi đều không thân quen cho lắm."Anh lên đây đón em đi làm nhé! Nếu anh bận thì thôi! Không sao.

Em sẽ nghĩ cách khác!"Thật lâu sau đó, tôi chuẩn bị tắt laptop quay về phòng trọ thì tin nhắn vang lên."Mấy giờ em đi làm?""7h""6h30 anh đón em! Cho anh số điện thoại.
Đến anh gọi."Đồng hồ điểm 10h quán đóng cửa.
Tôi nhanh chóng để lại số điện thoại.Cả đêm tôi đều không thể ngủ ngon.
Tôi sợ anh chỉ nói vậy thôi.
Và tôi đã chuẩn bị tâm lý là đi làm trễ.Đồng hồ reo điểm 6h30, tôi ngồi trước phòng trọ ngơ ngác như con nai vàng bị lạc đường.
6h45 số điện thoại lạ gọi tới."Em đang ở đâu?""Em đang trước phòng trọ, anh tới qua cà phê waiting nhìn thẳng vào hẻm nhỏ sẽ thấy em đứng đó""Được, anh tới rồi nà!"Ngồi trên chiếc xe lăn bánh nhanh như gió mà tôi cứ nghĩ thời gian đang trôi rất chậm.
Cảm giác rất lạ.
Hai người xa lạ lại đi chung trên 1 chiếc xe thật ngại ngùng.
Anh và tôi im lặng đến khi tới cổng công ty.
Vừa kịp lúc mấy bạn tôi dưới quê lên tới.
Chúng tôi chào hỏi nhau.
Anh bảo:"Khi nào về gọi anh đón!"Tôi nghĩ anh thật tốt.
Chắc có lẽ không ai xa lạ lại tốt với tôi như vậy.Đối diện với anh tôi không biết nói gì? Sợ nói sai sẽ bị anh chỉnh.
Tôi lại hay ngại ngùng.
Anh khá ít nói và trầm lặng.Tôi vẫn nhớ rõ lần đầu tiên gặp anh.

Có lẽ, anh không nhớ hay nhận ra tôi đâu.
Vì ngày đó, anh cầm một bó hoa tươi đẹp trước mặt tôi tặng cho cô bạn thân của tôi.
Lúc ấy, tôi từng ước ao tương lai sẽ có một người cũng tặng hoa cho tôi.
Cuối lớp 12, tôi bắt đầu học trên thành phố B.
Tôi nghĩ chắc chúng tôi sẽ không bao giờ có cơ hội gặp mặt anh nữa.Tôi nghĩ người đàn ông đó quá lãng mạn.
Cô bạn tôi chắc rất vui.
Tôi bận rộn thi đại học rồi chuyển lên thành phố sau khi nhận được giấy trúng tuyển.Lần thứ 2 tôi gặp anh thì anh là người yêu của bạn thân của tôi.



.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,943
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 56: 56: Trốn Mưa





Vẻ bề ngoài của anh khá lạnh lùng nhưng tôi biết anh là người cực kỳ tâm lý và hiểu chuyện.
Bằng chứng là anh chăm sóc bạn tôi rất chu đáo và tận tâm.
Anh khá là cao.
Cao 1m82.
Đứng cùng anh tôi có cảm giác mình thật nhỏ bé.
Vì tôi cũng khá là cao ráo hơn bạn cùng trang lứa.
Nên tôi chưa từng có cảm giác này.
Phải nói là rất rất vui.Con người tôi có một tính rất xấu nhờ được lần là nhờ hoài.
Mà anh lại luôn đáp ứng.
Chúng tôi cùng bước vào cổng công ty thì Bạch nhu liền kéo tay tôi lại hỏi:"Ai vậy?""Người yêu cũ của Kiều Anh đó!"Cô bạn ngạc nhiên nhìn tôi.
Tôi thì cười cho có lệ thôi.
Đối với tôi là chuyện rất bình thường.
Vì tôi từng có quy ước: "không quen người yêu của bạn"Nhưng mà hai người đó chia tay rồi.
Tôi cũng chưa từng nghĩ đến sẽ tiến tới vượt xa đến tình yêu đâu.Tôi đúng gặp vận đen luôn.
Trong công ty có một cặp đôi yêu anh.
Cô này muốn cưới anh kia lại không muốn.

Anh ta lại lấy tôi ra làm lá chắn.
Lấy lý do để bỏ cô này.
Cô ta suốt ngày bám dính làm phiền tôi.Khi anh chở tôi đi làm thì tôi cũng mượn cơ hội nói với cô ta:"Nhìn đi, đó là người yêu của tôi, cao to đẹp hơn người yêu cô.
Thế nên cô đừng có làm phiền tôi nữa.
Không ai cướp người yêu của đâu."Thật ra tôi chỉ muốn nói dối để cô ta đừng bám lấy tôi nữa thôi.Lần thứ 2 tôi lại làm phiền anh chở tôi đi làm vì có một thằng biến thái ở trong công ty luôn muốn tiếp cận với tôi.
Bao nhiêu xui xẻo có lẽ đều xuất hiện ngay lúc này.
Và tôi lại không có ai giúp đỡ.
Chỉ có anh.
Anh là người giúp tôi thoát khỏi nhiều rắc rối.Cuối cùng tôi cũng học xong.
Tôi quyết định về quê.
Cũng chính anh là người chở tôi về.
Không biết từ lúc nào anh luôn ở bên cạnh tôi.Anh đi chơi với bạn bè cũng rút tôi cùng đi.
Anh có rất nhiều bạn bè.
Mọi người luôn trêu chọc anh.
Khi tiếp xúc nhiều với anh, tôi mới phát hiện ra anh cũng rất hãy cười.
Anh có một nụ cười khiến người ta an tâm.
Thậm chí tôi còn thấy anh rất đáng yêu.
Mọi người đều hỏi chúng tôi là gì của nhau.
Tôi và anh đều trả lời là anh em.
Thật sự chúng tôi chỉ coi nhau như anh em mà thôi.
Cùng đi ăn đi chơi chúng tôi ngày càng gần nhau hơn.
Có những thứ tình cảm vượt khỏi kiểm soát mà chúng tôi đều không hay biết.
Tôi cũng không muốn biết.Hôm nay là sinh nhật anh 14/7, tôi hẹn anh đi chơi.
Tôi cũng chuẩn bị một món quà là một chiếc áo sơ mi tặng cho anh để cảm ơn anh đã nhiều lần giúp tôi.
Trên đường đi thì trời mưa rất to.
Chúng tôi đứng lại trú mưa.
Mưa càng lúc càng lớn, trời gió lạnh.
Tôi chỉ mang một chiếc áo sơ mi trắng mỏng lạnh đến run lên.

Anh hỏi tôi:"Em lạnh hả? Đứng sát vào anh đi!"Đứng tựa vào anh cũng chỉ cản bớt cơn gió lạnh một tí thôi.
Tôi vốn rất sợ lạnh.
Người vẫn run lên cầm cập.
Tôi từng nghĩ anh rất ghét tôi.
Nhưng cảm giác ấm áp anh đem lại khiến tôi choáng váng.
Anh cởi áo sơ mi chùm lên người tôi.
Cả người anh bao bọc lấy tôi.
Đến khi trên môi, anh nhẹ đặt xuống một nụ hôn khiến tôi bất ngờ.
Cảm giác trái tim đập thật mạnh.
Tôi thật mê luyến cảm giác ấy.
Anh lại tiếp tục hôn xuống.
Lần này tôi đã xác định chính xác là anh đang hôn tôi chứ không phải tôi đang bị ảo giác.
Một nụ hôn nhẹ nhàng và ngọt ngào.
Tôi như bị cuốn trôi theo anh.
Trong mắt chúng tôi chỉ có đối phương.
Một nụ hôn là thay đổi tất cả mọi thứ.
Cảm giác như bị đốt cháy nóng bỏng khiến tôi quên cả cái lạnh buốt da.
Mọi ngăn cách mà anh và tôi xây lên đều sụp đổ trong giây phút đó.Tôi và anh không hẹn cùng anh không nói tiếng nào.
Cả hai cùng im lặng suy nghĩ về mối quan hệ hiện tại và tương lai.
Mới hôm trước là anh em.

Nhưng bây giờ nó đã phát triển ngoài tầm kiểm soát của chúng tôi.
Anh bảo:"Em tính sao?"Tôi xém tí là hỏi:"Anh muốn em chịu trách nhiệm với anh à?"Nhưng tôi vẫn cố gắng bình tĩnh suy nghĩ và trả lời anh:"Em không biết!"Đầu óc tôi khá trống rỗng vì tôi chưa từng nghĩ đến nó.
Tôi bảo anh:"Hai chúng ta cùng suy nghĩ trong 3 ngày và đưa ra quyết định.
Anh muốn làm người yêu của em sao?"Trong đôi mắt của anh thoáng qua một tia do dự.
Anh vẫn đang suy nghĩ.
Còn tôi thì nghĩ cứ thuận theo tự nhiên thôi.
Tôi nói tiếp:"Anh cũng biết quá khứ của em.
Anh có thể xem như chuyện vừa rồi chưa xảy ra chúng ta tiếp tục làm anh em!"Anh khá tức giận khi tôi nói như vậy.
Tôi cũng hiểu cảm giác của anh bây giờ rất hỗn loạn.
Anh cũng không nghĩ đến vì nó quá nhanh."Hai là chúng ta quen nhau.
Điều kiện tiên quyết là đến hôn nhân.""Anh có thể về suy nghĩ lại!"Anh bất chợt hỏi:"Còn em?""Em thích anh!"Anh không nghĩ tôi sẽ trực tiếp nói như vậy thoáng bất ngờ cùng ngạc nhiên.



.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,943
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 57: 57: Định Ước





Tôi thuộc túp người thiếu kiên nhẫn.
Ba ngày thật quá lâu.
Tôi chơi xấu anh."Anh không trả lời nghĩa là đồng ý nhé!"Tôi thấy anh mĩm cười.
Mọi thứ xảy ra nhanh ngoài sức tưởng tượng.
Mới hôm qua chúng tôi là anh em.
Hôm nay, anh đã là người yêu của tôi.Trong tình cảm, tôi muốn có một mở đầu được xác định.
Nếu tương lai có kết thúc thì nó cũng rõ ràng.
Tôi không thích kiểu yêu đương mập mờ.
Rồi chia tay càng không rõ ràng.
Day dưa mãi với nhau.
Người thiệt thòi luôn là phụ nữ.
Nên tôi ít nhất yêu cầu một mối quan hệ thật rõ ràng.Sau khi xác định quan hệ, anh càng tốt với tôi hơn.
Anh luôn tranh thủ những thời gian rảnh rỗi phụ giúp tôi giao hàng.
Anh học chuyên ngành quản trị kinh doanh ở thành Phố B.

Anh bảo anh muốn phát triển hơn về tương lai.
Còn tôi về tỉnh Tinh Hoa để phát triển công ty Chuyên Cung Cấp Hải Sản tươi sống cho các Tp A - B và các tỉnh lẻ phía nam.
Tôi chỉ phụ trách một chi nhánh nhỏ lẻ.
Đặc biệt, công ty cung cấp chính cho tỉnh Tinh Hoa.
Nhà anh là Công ty xuất khẩu đồ Mỹ Nghệ Gỗ Thủ Công.Anh dẫn tôi về nhà anh chơi nhớ trước đó khi còn anh em mẹ anh hỏi chúng tôi chắc chắn với bà là anh em nhưng quay lưng lại đã là người yêu.
Bà thường trêu chọc anh và tôi."Có phải anh em thiệt hay người yêu?"Anh và tôi vẫn vô tư bảo anh em 100%.
Lần thứ 2 gặp bà thì đã là người yêu.
Thật ngượng ngùng.
Bà cười bảo:"Ta đã bảo rồi mà sớm muộn cũng yêu nhau."Anh và tôi nhìn nhau cùng cười.
Ai biết trước được duyên số? Ai biết trước được sẽ có một ngày anh là người yêu của tôi? Chúng tôi cũng không nghĩ đến.Nay anh đặc biệt xuống bếp nấu cho tôi một nồi "miếng gà" thơm ngon.
Lần đầu tiên tôi được ăn một món mới lạ như vậy.
Truyền thống nhà chúng tôi gốc ở Thành Phố D miền trung nhưng món anh ăn anh nấu phổ biến ở thành Phố C thuộc miền Bắc."Anh nấu món gì ngon thế?""Em không biết sao?""Em chưa ăn bao giờ!""Miếng gà Uyên ương nha" anh trêu tôi.Trong bếp nhỏ hình ảnh vui vẻ của chúng tôi khiến mẹ anh bật cười.
Bà từng bảo:"Nó suốt ngày mặt lạnh lầm lầm lì lì ai mà thương?"Khi quen tôi anh luôn nở nụ cười trên môi.
Mẹ anh cũng vui vẻ khi anh không làm mặt lạnh đi lại trong nhà nữa.
Khiến mọi người khiếp sợ.
Thật ra tôi luôn cảm thấy anh hiền lành và dễ thương.
Yêu thương không hết nên chưa từng sợ hãi anh.
Dù anh có cau có với tôi thì tôi vẫn vui vẻ.
Mà thật hiếm khi anh tỏ ra khó chịu.
Anh đều suy nghĩ rất chu đáo.Mỗi ngày, tôi đều muốn thấy anh.
Muốn anh luôn ở cạnh bên tôi.Vào ngày sinh nhật của tôi, anh đưa tôi ra biển.
Cùng leo lên núi cao vào một đinh thư cổ xưa rồi leo lên Tượng Chúa Kito, mỗi một bước chân anh đều quay lại xem tôi có theo kịp bước chân của anh hay không? Lúc tôi trượt chân anh nhanh chóng đỡ lấy tôi, tôi lại kéo theo anh cùng té.
Cuối cùng anh phải cõng tôi lên tới trên cao những bậc thằng cuối cùng.
Rồi lại cõng tôi xuống núi.
Mồ hôi ướt áo anh nhưng anh chẳng than gì.
Dựa vào trên vai anh, tôi cảm giác rất an toàn và ấm áp.

Chúng tôi đi dạo khắp nơi, mỗi một nơi đều lưu giữ những khoảng khắc tươi đẹp.
Cùng nhau ngắm mặt trời mọc.
Dạo chơi trên bờ biển cát trắng.Chúng tôi quyết định về chung nhà.
Định ước tròn một năm.Tháng 10, tôi quay lại thành phố A nhận bằng và làm lễ tốt nghiệp.
Tôi không nghĩ đến được nhận hoa từ anh vì anh cũng bận việc công ty.
Anh xuất hiện bất ngờ cùng bó hoa nở tươi xinh đẹp bước đến tôi.
Tôi vẫn còn ngạc nhiên.
Nhưng trái tim lại rung động mãnh liệt.
Anh tâm lý khi thấy cô Bạch Nhu không có người thân.
Anh cũng mua tặng cô ấy một bó hoa.
Chúng tôi nhìn anh cười đầu rạng rỡ.
Buổi tối nghiệp kết thúc tốt đẹp.
Có anh luôn khiến tôi ấm áp.Mùa đông năm nay không lạnh lại càng ấm.
Không có anh nến lung linh nhưng em có anh.
Chỉ cần ôm lấy anh là đã rất hạnh phúc.Thời gian trôi nhanh như một cơm gió, thoáng đến 30 tết, đêm giao thừa anh cùng tôi ngắm pháo hoa, giữa muôn người cùng ngước lên trời đếm ngược chờ năm mới, 10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1.Anh hôn tôi, chúng tôi môi chạm môi.
Thời gian như ngừng lại lúc này chỉ có anh và tôi.
Trong tim anh là tôi và trong tim tôi chỉ có anh.
Tôi rất vui vẻ.

Vì những lần đầu tiên đều có anh.
Lần đầu tiên ngắm pháo hoa cùng người yêu.
Không phải tôi chưa từng ngắm pháo hoa nhưng những năm trước chỉ có mình tôi thôi."Đùng..
đùng..
đùng.." tiếng pháo hoa vang rội nở tung đủ màu sắc trên nên trời tỏa sáng muôn màu.
Đẹp đến khiến trái tim người ta thổn thức theo từng tiếng vang.
Tiếng hò hét đón chào năm mới.
Không khí vui mừng khắp nơi.
Trên mặt mỗi người đều là nụ cười.



.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,943
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 58: 58: Em Buồn





Ban đầu vui vẻ bao nhiêu thì ngày ngày cuộc sống với bao áp lực và bận rộn dần dần tách chúng tôi ra.Tôi bận rộn với nhiều chuỗi cửa hàng.
Mỗi ngày đều dậy sớm thức khuya.
Áp lực khiến tôi muốn buông bỏ tất cả.
Anh cũng rất mệt mỏi.
Chúng tôi dường như lao vào cuộc chiến kiếm tiền.
Mục đích ban đầu là chuẩn bị cho cuộc sống sau này.
Nhưng vô tình lại giết chết đi tình cảm vốn có.Nhìn anh chạy qua chạy lại giữa hai công ty rồi quật quật tăng ca khiến tôi vô cùng khổ sở.
Thời gian dường như không đủ.
Mỗi ngày chúng tôi đều hận sao không có 48h.Những tranh cãi vụng vặt mỗi ngày cứ nhiều thêm.
Thời gặp nhau cứ ít dần đi.
Đôi khi, tôi tự hỏi:"Liệu rằng bắt đầu này có sai hay không?"Ngay cả váy cưới chúng tôi cũng không có thời gian để cùng nhau đi xem.Có một lần đi chơi cùng anh với nhóm bạn của anh thì lại có 2 cô gái xuất hiện.
Tôi cũng biết họ.
Thậm chí, tôi rất không thích họ.
Mặc cho anh vui vẻ nói chuyện với họ.
Lúc ấy, tôi muốn hỏi anh:"Vui lắm không anh?"Nhưng tôi lựa chọn im lặng.Rồi lại một lần tôi gặp 2 cô gái đó.
Tôi thật muốn lật bàn ăn.

Tôi thật sự muốn hỏi anh:"Trong mắt anh tôi là gì?"Cảm giác đau đớn ấy như ngặm nhắm tôi.
Nuốt nước mắt tôi muốn đi về.
Tôi phải công nhận tôi ghen.
Tôi ghen tị với bọn họ.Nơi này quá mệt mỏi tôi muốn quay về thành phố B.
Tôi muốn tự do.
Tôi muốn được nghỉ ngơi.
Tôi muốn được yên tĩnh.Tôi tắt điện thoại, lên nhà Bạch Nhu chơi.
Nghỉ chơi đủ tôi online.
Ánh đèn anh sáng lên.
Anh hỏi:"Em đang ở đâu?""Em đang ở nhà Bạch Nhu""Khi nào em về, anh lên đón"Anh đón tôi trong một cái ôm nồng nhiệt.
Anh bảo:"Anh nhớ em!"Tôi cũng muốn nói:"Em cũng nhớ anh" nhưng tôi lại xấu hổ rồi thôi lại để trong lòng.
Một ngày không gặp thôi mà tôi nhớ anh kinh khủng.Anh luôn bao dung cho tôi.
Không hề oán trách gì.Tôi biết mình rất bốc đồng và vô lý.
Hay giận hờn vô cớ.
Lại hay im lặng tất cả đều giấu sâu trong lòng.Một ngày từ 4h sáng 10h thậm chí có những lúc 2h sáng tôi mới ngủ được.
Tôi cảm thấy mình sắp gục ngã rồi.Lần này tôi lại tắt điện thoại lên nhà anh họ của tôi ở chơi vài ngày.
Tôi biết anh lo lắng.
Tôi biết anh sẽ giận.
Nhưng tôi sợ nếu ở lại anh sẽ thấy đang vẽ mệt mỏi của tôi.
Tôi không muốn lúc tôi xấu xí nhất anh sẽ thấy được.
Tôi lại online.
Anh vẫn chờ tin nhắn của tôi."Em ở Thành Phố B, anh lên đón em nhé!"Lần đầu tiên, tôi thấy anh im lặng đến đáng sợ.
Anh giận lắm.
Anh hững hờ như người rất vô tình.
Tôi biết mình sai rồi.
Không nên vứt cục diện rối rắm cho anh giải quyết.Tôi ôm anh nhưng anh không cho.
Đến về dưới quê anh mới ôm chặt lấy tôi.
Anh khiến tôi sợ hãi.
Cảm giác anh ở gần nhưng lại xa lạ.

Dường như anh rất thất vọng về tôi.
Tôi cảm thấy chỉ cần anh buông tay ra thì anh sẽ rời xa tôi mãi mãi.
Lần đầu tiên tôi biết mình yêu anh nhiều như thế nào.
Tôi muốn nói với anh:"Anh ơi, em rất yêu anh! Chỉ là em mệt mỏi cần thời gian và không gian riêng để nghỉ ngơi mà thôi!"Tôi lại không nói.
Có những vết nứt tình cảm nhỏ mà tôi không để ý đến nó.
Nếu nhiều vết nứt thì sao?Tôi và anh lại cãi nhau vì không có cùng quan điểm.
Tôi giận anh rất nhiều.
Vì anh dường như thay đổi.
Trở nên khỏi hiểu và lạnh nhạt.Tôi lại đón xe lên miền Tây thăm Bạch Nhu đang làm việc trên đó.
Không biết tôi ở trên đó.
Điện thoại cô ấy vang tinh tinh.
Anh thế mà nhắn tin cho cô bạn thân của tôi.
Tôi ghen thật sự.
Anh nói:"Anh không hiểu cô ấy đang nghĩ gì?""Tại sao lại bỏ đi?""Tại sao cứ tắt máy rồi biến mất."Anh nói rất nhiều.
Tôi mới biết rằngAnh có thể tâm sự nhiều như vậy.
Có thể nói thẳng như vậy.
Tôi không biết rằng anh để ý như vậy.
Nhưng tôi lại ăn dấm chua.
Tôi giận anh không muốn về luôn.
Mọi người có thể thấy tôi thật quá đáng.
Nhưng khi tất cả công việc và áp lực đổ lên đầu thì sẽ không thể nào không bỏ.

Nếu ở lại tôi sợ mình một ngày nào đó sẽ chết trước mặt anh vì kiệt sức.
Tôi cảm thấy mình sợ hôn nhân.
Sợ đối mặt với anh.
Bạn tôi chuẩn bị xin việc hoặc nếu không xin việc thì cô ấy tạm thời vẫn có thể nuôi được tôi.
Nhưng tôi không muốn làm phiền cô ấy.
Tôi quay về nhưng không hề thông báo cho anh biết.
Anh cũng không hỏi.
Khoảng cách giữa chúng tôi mỗi ngày xa lại càng xa.Lần này, tôi không cầm điện thoại theo.
Tôi đến chào tạm biệt những người bạn ở thành phố B.
Vì tôi biết sau này tôi sẽ không có cơ hội gặp lại họ nữa.
Tôi cố gắng đi sớm về sớm nhất.



.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,943
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 59: 59: Cấp Cứu





Khi về đến nhà nhận được điện thoại của mẹ anh.
Nói anh đang trong phòng cấp cứu.
Mẹ anh bảo:"Anh đang cấp cứu có lên thăm nói gì nói đi?""Bác đừng có giỡn với con nữa!""Bác không có giỡn.
Con không tin cứ lên nhà bác hỏi?"Tôi nghĩ họ chỉ đang đùa giỡn với tôi thôi.
Vì tôi đi chỉ có vài tiếng tại sao anh có thể có việc gì được.
Tôi do dự nên hay không nên đi nhưng mẹ tôi lại bảo:"Chắc không có chuyện gì đâu? Mà có thì con cũng không giải quyết được gì?"Gia đình tôi không muốn tôi tiếp xúc quá nhiều với nhà anh.
Sợ nhà anh nói con gái không đoàn hoàng suốt ngày lên nhà anh.
Nhưng đây là trường hợp khẩn cẩn.
Mặc kệ mẹ tôi nói.
Tôi cầm điện thoại xách xe chạy lên nhà anh.
Xác định anh đang ở bệnh viện.
Tất cả đều là sự thật.
Tôi liền lao ra khỏi nhà anh phóng xe hết tốc độ.
Tôi không biết mình chạy như thế nào như từ quê lên thành phố B chỉ 15 phút.
Nhà anh mang đồ lên cũng phải 30 phút sau mới tới.
Nhìn cánh cửa phòng cấp cứu tôi thật sự rất sợ.
Tôi sợ mất anh mãi mãi.Mẹ anh ngồi kế bên tôi, bà ấy nói gì tôi cũng không nghe thấy nhìn chằm chằm vào phòng cấp cứu.

Tôi chỉ nghe nói phẫu thuật lần 2 rồi.
Mà tôi là bạn gái lại chẳng hay biết gì.
Giờ này tôi mới xuất hiện.
Một giờ sau khi phẫu thuật xong anh được đưa về phòng hồi phục.
Nhìn thấy anh thân toàn máu cánh tay băng bó.
Những ngón tay không còn nguyên vẹn trái tim như ngừng đập liền đập trở lại.
Nhưng nhìn anh như thế thì trái tim tôi lại đau thắt.
Giá như tôi cầm theo điện thoại.
Giá như tôi đừng lên thành phố có lẽ anh sẽ không bị như vậy.
Mẹ anh kể do gọi cho tôi nhiều lần mà tôi không bắt máy.
Anh phân tâm nên để máy cắt vào bàn tay.
Phải nối ngón tay, bắt vít, có ngón bị gãy nát.
Tâm và trái tim tôi đều bị đâm thành từng nhát.
Máu toàn thân như đông lại lạnh ngắt.
Sắc mặt anh tái nhợt với bằng tay quấn gạt còn ướt máu.
Anh cười với tôi bảo:"Anh không sao!" Anh nhăn mi quay qua mẹ anh nói:"Con đã bảo đừng gọi cho cô ấy mà mẹ vẫn cứ gọi"Mẹ anh nói:"Nó là người yêu mày! Nó có quyền được biết!"Tôi gật đầu liếc xéo anh.
Nếu anh giấu tôi thì thật sự tôi sẽ tức giận.Điện thoại reo lên mẹ tôi gọi.
Tôi thông báo anh ổn rồi.
Tối rồi mai rồi lên thăm anh.11h mẹ tôi lại gọi:"Con đang ở đâu? Sao chưa về?""Con đang ở bệnh viện, tối nay con ở lại đây."Ở bên đầu dây bên kia mẹ tôi mắng tôi ngu ngốc.Mẹ tôi bảo con gái đêm khuya 1 mình ở bệnh viện làm gì? Đã có nhà người ta chăm sóc.
Về ngay.Tôi không chịu.Mẹ tôi lại mắng tôi.Con gái chưa lấy người ta đừng để họ khinh thường.
Tôi không nghe tắt máy.
Tôi quyết định cãi lời mẹ tôi.
Lần đầu tiên tôi làm trái ý bà.
Nhưng tôi không hối hận.Đối với gia đình tôi thì tôi quá ngu ngốc.
Họ rất phong kiến.
Yêu hôn môi hay thân mật đều là sai trái.
Thậm chí, ở qua đêm như vậy cũng không được.
Đối với tôi thì khác.
Người yêu bị như vậy tôi không ở đây thì quá vô tình vô nghĩa.
Đặc biệt tôi sẽ thấy hối hận.

Vì đã không ở đây khi anh đi cấp cứu.
Anh cấp cứu xong tôi vẫn không ở đây thì quá tệ bạc.
Trái tim và lý trí tôi đều không cho phép tôi làm như vậy.
Cuộc sống vốn không phải như trong phim.
Mẹ tôi thật sự muốn tốt cho tôi.
Bà bảo mai lại lên thăm anh.
Nếu không phải trời quá tối và xa thì bà đã lên thăm anh.
Mẹ tôi sống rất tình cảm nhưng bà luôn nghĩ cho tôi.
Sợ họ cười chê tôi là con gái quá dễ dãi.
Nhưng tôi không quan tâm.Trong đầu tôi lúc này chỉ có một suy nghĩ là phải ở cạnh anh lúc này.
Chỉ cần nhìn anh tôi mới yên tâm.
Có về nhà tôi cũng không thể ngủ được và lo lắng cả đêm.Mẹ anh đi về để không gian riêng tư cho anh và tôi.Tôi muốn mắng anh.
Muốn đánh anh nhưng anh đang bị thương.
Tôi nhìn anh mà muốn rớt nước mắt.
Anh lại an ủi tôi.
Anh muốn thay quần áo bị dính máu nhưng không thay được lại không cho y tá thay.
Nhìn gương mặt của anh nhăn lại tôi lại thấy buồn cười.
Anh biết nhà tôi khó.
Mà nhà anh cũng rất cổ hủ.
Anh còn biết tôi hay ngại ngùng nên không dám nhờ tôi.
Tôi nhìn anh cười."Em giúp anh!"Mọi người trong phòng đều nhìn chúng tôi.
Ở cái thời đại còn lạc hậu này thì hành vi của trong tôi là thái quá.

Thậm chí, họ còn nói xấu và chỉ trỏ sau lưng tôi.
Anh rất tức giận.
Nhưng anh cũng vui vì đã thay xong bộ đồ bẩn máu.Lúc này đây tôi rất vui vì mình có thể giúp anh vài việc nhỏ nhặt.
Miệng anh bảo không sao.
Nhưng tôi biết bàn tay rất quan trọng với anh.
Tương lai có thể cầm nắm cũng khó khăn đối với anh là một việc đau khổ như thế nào.
Tôi thật sự muốn ôm anh thật chặt.
Cả đêm tôi đều nhìn anh không chớp mắt.
Anh cũng vậy.
Anh bảo anh đã ngủ cả buổi chiều trước khi mổ nên không buồn ngủ.
Còn tôi sợ anh lại đau, sợ anh lại phải mổ lần 3, 4.
Nhìn anh đau nhưng không dám thể hiện sợ tôi lo lắng thì tôi càng áy náy.



.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom